Tôi, thằng Quốc, thằng Hải, thằng Minh bước vội vã theo con hẻm nhỏ để trở lại sân Lam Sơn vì nãy giờ cũng đã khá lâu. Khi chúng tôi vừa qua đến đầu bên kia của con hẻm thì mấy đứa khác đã đứng đầy trên sân chửi rủa lầm bầm tại sao thằng Quốc, thằng Hải, và thằng Minh lại đi vệ sinh lâu như vậy làm trận đấu bị gián đoạn. Dường như chẳng đứa nào nghĩ là tôi còn ở lại trường và thậm chí là trở lại sân bóng. Thằng Cường vừa thấy tôi đi chung với bọn thằng Quốc sang đã lắc đầu ngoày ngoạy: - Mẹ nó, đá chết mẹ mới gỡ được một bàn, giờ kéo thằng khìn này lại, bộ hôm nay muốn cầm cần xé đi lượm bóng sao. Thằng Quốc nghe thấy thằng Cường càu nhàu sợ làm tôi thấy mặc cảm rồi lại bỏ về nên nó lên tiếng bênh vực: - Đề nghị bạn Cường ăn nói cho cẩn thận nha. Đội nào mà Quốc đá cho chưa bị thua bao giờ. Tưởng lời thằng Quốc làm thằng Cường nguội bớt, ai dè nó lại phản tác dụng châm dầu vào lửa khiến thằng Cường thêm phần bực tức: - Tao có cố ghi bàn mấy mà tui bay phòng ngự như cái mền thì thua là cái chắc. Kiểu này chắc giải tán đi về quá, tao nản lắm rồi. Thằng Quốc như hăng tiết vịt xấn tới trước mặt thằng Cường quát: - Mẹ… à không xin lỗi, nãy giờ có thua thêm bàn nào đâu. Đá không vô người ta đổ tại phòng ngự dở. - Ừ thì nãy giờ không thua thêm, nhưng mà không có nó. Tao tưởng nó bỏ về rồi thì hôm nay mới có cơ may gỡ huề. Giờ mày đưa nó trở lại. Gỡ huề được tao đi bằng đầu. Không khí lại trở nên căng thẳng. Sự hiện diện của tôi làm hai thằng đồng đội trong cùng một đội bóng kềnh nhau. Thằng Quốc tuy nhỏ con và thấp hơn thằng Cường cả cái đầu nhưng nó không hề tỏ ra sợ hãi. Nó quay lên nhìn thằng măt thằng Cường rồi lườm. - Bây giờ tui với thằng Duy sẽ đá phòng ngự, hôm nay mà lủng thêm bàn nào tui đi bằng đầu cho bạn này coi. - Mày nhớ mày nói đó nha Quốc tao không có ép – Thằng Cường đắc chí nhoẻn miệng cười khinh miệt.
Thằng Hải nãy giờ thấy tôi đứng chết trân còn thằng Quốc thì bị thằng Cường áp đảo nên nó cũng chen vô: - Tao cũng xuống đá phòng ngự với thằng Quốc với thằng Duy luôn. Nhưng mà tụi tao không bị thủng lưới mà hôm nay không đá huề được là tại mấy thằng tấn công bất tài vô dụng họ Đổ tên Thừa phía trên. Thằng Cường nghe giọng thằng Hải liền quay qua quắc mắt nhìn. - Không cần to mồm, tao công bằng lắm. Nếu tụi bay mà không để thủng lưới mà đến cuối giờ tao và thằng Sơn tiền đạo không gỡ hòa được thì tao sẽ xin lỗi thằng Duy và tao còn sẵn sàng bỏ tiền bao tui bây một chầu nước dừa. Ngược lại, thằng nào mà để thủng lưới thì đi bằng đầu cho tao coi không tao đập nhừ xương. Hai bên kênh nhau và càng ngày càng có chiều hướng bạo lực, riêng tôi thì vẫn đứng yên như phỗng không biết vì tôi sợ quá hay là tôi đang hình dung một chút nữa tôi và thằng Quốc thằng Hải phải đi bằng đầu. Thằng Quốc giơ tay phải lên rồi chìa ngón út về phía thằng Cường. - Quân tử nhất ngôn, mấy bạn này làm chứng nha. Thằng Cường cũng chìa ngón út tay phải của nó để móc nghoéo làm dấu cho vụ cá cược bắt đầu. Tôi vội vàng kéo kéo thằng Quốc lại và thì thầm vào tai nó: - Duy không có biết đá đâu, đừng cá kiểu này, thua là cái chắc. Thằng Quốc đang đằng đằng sát khí đối mặt với thằng Cường nghe tôi lí nhí nói, nó quay lại dịu mặt xuống rồi nở một nụ cười thật nhanh: - Cu Duy đừng lo, có Quốc có thằng Hải ở dưới sẽ không thua đâu. Thằng Hải đứng ngay bên cạnh nghe thấy vỗ vai tôi trấn an thêm. - Duy sao mày coi thường tao quá vậy. Tao mà đã phòng ngự thì không giờ thua một trái… Nó chưa kịp dứt lời thì tôi vội chêm vô: - Không bao giờ thua một trái mà thua mười trái không hà. - Mẹ mày Duy – Nó vừa chửi vừa cười khanh khách.
Tuy nhiên hiệp hai sẽ có một sự thay đổi nhỏ về nhân sự. Do có một vài thằng con trai trong lớp bên đội thằng Long phải về sớm để đi học thêm. Thằng Minh buộc phải chuyển sang chơi bên phía đội thằng Long để bù đắp khoảng trống. Do thằng Hải với thằng Quốc muốn chơi bên này ở gần tôi để kèm cặp cho tôi biết đá, thằng Minh đành phải chuyển sang bên kia. Dù sao nó cũng hớn hở vì nó được dịp đối đầu trực tiếp với thằng Hải bên cánh. Hai thằng này lúc nào cũng gườm gườmg nhau trong lớp thế là hôm nay sẽ giải quyết với nhau trên sân bóng một thể. Và cuộc cá cược bắt đầu và đội chúng tôi tụ lại với nhau để phân chia vai trò lại từ đầu. Thằng Quốc sẽ đá cạnh tôi ở vị trí hậu vệ trung tâm. Thằng Hải sẽ đá ở vị trí hậu vệ trái để kèm thằng Minh mập chơi ở vị trí tiền vệ phải ở bên kia. Thằng Cường sẽ dâng cao chơi như một tiền vệ tấn công hỗ trợ ngay sau lưng thằng Sơn. Tôi thật sự vẫn chưa đủ tự tin để đảm nhiệm vị trí hậu vệ này vì bên phía bên kia ngoài thằng Long vừa cao to, lại giỏi kỹ thuật còn có một cậu con trai tiền đạo cũng rất sắc bén. Cậu tiền đạo kia tuy không cao như thằng Sơn bên đội tôi, tướng người cũng roi roi, nhưng rất nhanh nhẹn và kỹ thuật. Hồi nãy một bàn thua của đội tôi là do cậu tiền đạo này dốc banh nhanh xuống biên trái rồi dùng động tác kỹ thuật để thu hút sự chú ý của tôi và mấy cậu hậu vệ bên phía tôi. Tưởng cậu ta sẽ dứt điểm nếu có thể nhưng cậu ấy lại gẩy banh vào trong cho thằng Long băng xuống dứt điểm dễ dàng sau pha đối mặt một một với thủ môn. Tuy tôi thấy run trong người nhưng lỡ leo lên lưng cọp rồi, giờ làm sao có thể bỏ về nữa. Vả lại bây giờ có thằng Quốc bên cạnh, thằng Hải bên cánh hỗ trợ thì mọi việc chắc cũng dễ dàng hơn. Tôi giơ tay quệt quệt mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Chẳng biết có phải do trời chiều oi bức quá không hay những giọt mồ hôi lạnh toát ra vì tôi đang hồi hộp. Ngay trước khi đội tôi phát banh để bắt đầu hiệp hai của trận đấu, tôi vội vàng gỡ mắt kiếng rồi lấy cái vạt áo thể dục lau lau cho sạch. Mắt tôi đã kèm nhèm rồi mà kiếng không sạch thì không thể nào quan sát được bóng. Thằng Cường gẩy trái banh qua cho thằng Sơn rồi quát lớn hô hào anh em lao lên tấn công khiến tôi giật cả mình. Vậy là hiệp hai của trận đấu tập đầu tiên đã bắt đầu. Đón quả banh chuyền ngược lại từ chân thằng Sơn, thằng Cường dốc thẳng banh xuống dọc trung lộ. Khi nó toan co chân để tung một cú sút thật căng thì thằng Long không biết từ ở đâu chèn vào khiến thằng Cường loạng choạng. Thật không hổ danh là giáo chủ Minh giáo và lại là người hô hào đám con trai trong lớp thành lập đội bóng. Thằng Long đã đón gọn trái banh trong chân thằng Cường rồi tạt sang biên chỗ thằng Minh đang băng xuống. Nhưng khác hẳn so với hồi đầu hiệp một khi thằng Minh có nhiều không gian để vùng vẫy và tung những đường chuyền căng và khó chịu cắt ngang mặt khung thành để tiền đạo đội nó đột nhập uy hiếp, thằng Hải đã quan sát từ trước nên nó cũng chạy dạt ra phía biên để kèm sát thằng Minh ngay từ khi nó đón quả bóng của thằng Long. Lối đá rát và khó chịu của thằng Hải đã khiến thằng Minh không thể đột phá ở cánh phải. Cuối cùng nó phải chuyền dạt ra phía sau cho thằng Nam để giữ quyền kiểm soát bóng.
Những phút đầu hiệp hai đã diễn ra khác hẳn so với hiệp một khi thằng Hải và thằng Quốc tham gia phòng thủ khiến đội thằng Long không làm sao lên bóng được. Trái bóng cứ quẩn quanh ở giữa sân trước khi được trả ngược về phía khung thành bên kia. Ngoài ra, thằng Cường và thằng Sơn cũng rất tích cực tranh cướp bóng khiến cho mấy thằng hậu vệ đội bên kia nhiều khi loạng choạng chuyền sai địa chỉ. Nếu cứ đá theo nhịp độ này thì đội bên kia không thể nào tấn công được mà chỉ cần một sai sót nhỏ cũng có thể dẫn đến bàn thắng cho đội tôi. Thằng Long có vẻ không hài lòng với cục diện trận đấu thất lợi cho phía nó. Nó rê trái banh chậm về phía sân nhà rồi thì thầm vào tai thằng Minh một điều gì. Có lẽ tụi nó tính thay đổi chiến thuật tấn công. Thật ra nãy giờ tôi chỉ chạy trên sân và cũng chẳng làm nên cái tích sự gì. Có pha bóng nào cần tranh đoạt quyết liệt thì thằng Quốc đã lao lên. Lúc nó chạy lên nó quay lại nói khẽ với tôi rằng cứ đứng dưới quan sát nếu mà tiền vệ hoặc tiền đạo của đội kia mà vượt qua thì tôi chỉ cần lao lên cắt bóng lúc trái bóng vẫn còn lơ lửng trong vòng tranh chấp. Tuy vậy thằng Quốc đã làm tốt hơn sự mong đợi. Lối chơi hùng hục như trâu nước của nó đã làm chùn chân mấy thằng đội bên kia nên tôi cũng chẳng phải vất vả tranh đoạt như nó căn dặn. Mặc dù vẫn chưa đóng góp được gì cho lối chơi hiện thời của đội bóng, nhưng nhịp độ và cục diện đang có lợi cho đội chúng tôi khiến tôi cũng yên tâm. Vậy là thằng Hải với thằng Quốc nói thật, đá với tụi nó chắc sẽ không bị thủng lưới. Đang mơ mơ màng màng vì chẳng phải đụng chân đến quả bóng. Bất thình lình thằng Quốc nó quát lớn làm tôi sực tỉnh lại. - Duy, cẩn thận, tụi nó đổi cách đá rồi. Thằng Long nó sẽ tạt bóng bổng vào giữa sân để đó. Hải mày theo sát thằng Minh cho tao, nó đang bó vào trong kìa. Duy, mày chạy qua kèm thằng Trình tiền đạo tụi nó đi. Thằng Quốc chưa dứt lời thì thằng Long đã quất một đừng bóng vừa bổng vừa dài từ phần cuối sân bên kia vượt quá giữa sân và hướng đến trước vòng cấm địa đội tôi. Thì ra tụi thằng Long thấy tấn công biên như hồi nãy không hiệu quả vì dễ bị cô lập nên tụi nó cứ phát bóng bổng vào giữa để thằng Minh, thằng Trình, và mấy thằng kia dùng kỹ thuật và tốc độ để tranh bóng bổng. Tôi chưa kịp hoàn hồnthì cậu tiền đạo tên Trình đã chạy cắt mặt tôi. Quả bóng nảy xuống sân ngay trước mặt tôi nhưng trong khoảnh khắc đó thằng Trình đã quay người tựa lưng vào trước ngực tôi để che người. Tôi cố rướn người vượt lên để vươn tới chỗ quả bóng hòng phá nó ra biên nhưng đã bì sức tì của thằng Trình đè ngược trở lại. Chưa kịp vùng người để thoát ra thì thằng Trình đã nhanh như điện xẹt xoay lưng và chạy vụt qua khỏi tôi hướng về phía quả bóng nảy vọt qua đầu tôi. Khi tôi quay lại chỉ kịp nhìn thấy thằng Trình chuẩn bị đón banh và dốc thẳng xuống đối diện khung thành và thằng Phước Lộc thủ môn đội chúng tôi. Vậy là hỏng bét,
công sức nãy giờ của đội tôi dồn ép đội tụi nó chỉ vì một pha lơ đãng và tranh đoạt yếu ớt của tôi mà tiêu tan. Điều mà tôi sợ hãi nhất cuối cùng cũng đã đến, đội tôi lại chuẩn bị thua thêm một bàn nữa và do lỗi lầm của tôi. Trong khi tôi đã bất lực nhìn thằng Trình tiền đạo khống chế gọn ghẽ quả bóng nẩy, thì thằng Quốc băng vọt lên từ đàng sau tôi. Thằng Trình dường như cảm nhận được thằng Quốc đang cố ép sát từ phía sau nên nó cũng vung chân thật nhanh để kịp sút bóng. Cùng lúc đó thằng Lộc cũng đang băng ra để khép góc. Hình như thằng Quốc cũng nhận thấy nó sẽ không kịp áp sát thằng Trình trước khi thằng Trình kịp dứt điểm nên nó liều lĩnh tung người tung người xoài bóng thẳng vào phía dưới chân của thằng Trình. Thằng Trình thoáng một chút do dự có lẽ nó hơi sợ một cú va chạm kinh khủng sẽ xảy ra nếu nó không tránh cú tắc bóng không khoan nhượng của thằng Quốc. Cuối cùng thì Quốc đã chạm được vào bóng bằng đầu mũi giày của nó khiến bóng dội vào chân thằng Trình rồi bật hết đường biên ngang trong khi thằng Trình cố gắng nhảy vọt lên tránh cú va chạm. Khi thằng Trình đáp xuống lại mặt sân nó quay qua nhíu mày nhìn thằng Quốc: - Đá tập thôi, sao bạn Quốc đá rắn quá vậy. Thằng Quốc vẫn còn đang chúi nhủi vì quán tính quá lớn của cú chuồi bóng, rồi nó nhanh chóng bật dậy. Tôi nhìn thấy chân nó dính đầy hết bụi đất, mà hình như còn rộp đỏ vì trầy trụa. Mà trầy thì cũng đúng thôi, chẳng ai mà liều mạng như thằng Quốc dám chuồi sóng xoài trên cái mặt sân Lam Sơn lổn nhổn đá sỏi này. Vậy mà thằng Quốc bật dậy như không có chuyện gì xảy ra. Nó chạy về hướng quả bóng lăn ở biên quay đầu lại nói với thằng Trình: - Quốc đã nói là đội nào Quốc đá thì sẽ không thua mà. Nói rồi nó dùng lòng bàn chân để đá nhẹ quả banh về phía thằng Lộc chuẩn bị phát bóng lên. Tôi chạy hướng về nó hỏi: - Quốc có sao không? Hình như chân Quốc trầy rồi kìa, mà sao Quốc liều quá vậy. Nó quay lên lắc đầu rồi cười: - Quốc không muốn cu Duy với Quốc phải trồng cây chuối đi bằng đầu. Mà… Quốc nói Duy nghe nè. Duy phải tập trung quan sát bóng hơn nữa. Tụi bên kia nó biết Duy yếu và tranh bóng bổng không tốt nên tụi nó mới chuyển sang phát banh dài như vậy. - Nhưng mà Duy yếu quá, hồi nãy cố chèn người cản thằng Trình lại mà nó vẫn vọt qua.
- Không sao hết, để Quốc chỉ Duy. Duy chỉ cần quan sát hướng bóng nảy lên nhanh hơn bọn kia thì dù Duy yếu hơn Duy vẫn có thể lấy bóng trước tụi nó. Bây giờ để Quốc dâng cao lên một tí ngay khu giữa sân. Mấy quả bóng mà ở giữa thì để Quốc cản. Còn quả nào bổng qua Quốc thì Quốc sẽ chạy chỗ cản đường mấy thằng kia, Duy chỉ cần phá bóng ra biên hay chuyền cho thằng Hải là được. Thằng Quốc thấy tôi vẫn đứng tần ngần nên nó vỗ vai tôi nói tiếp: - Nãy giờ mình đâu đã thua trái nào. Mà hôm nay có thua cũng không sao, đá hết sức là được. Tôi thật sự cảm thấy mình rất là vô dụng. Nãy giờ mà không có sự xông xáo quyết liệt của thằng Quốc, thằng Hải ở phía dưới hay thằng Cường thằng Sơn ở phía trên thì chắc đội tôi đã chịu thêm mấy bàn thua nữa. Tôi không biết mình có thể làm gì hoặc đóng góp những gì nhưng nếu cứ để tụi nó cố gắng mà mình thì chỉ phá hoại thì thật là đáng xấu hổ giống như những gì thằng Cường đã quát vào mặt tôi hồi nãy. Bây giờ có không tự tin thì cũng phải đá, có thua thì cũng phải đá. Hôm nay sống chết gì tôi cũng phải đá. Đúng như thằng Quốc nói, nếu đá hết sức thì dù có thua hôm nay tôi cũng không cảm thấy xấu hổ. Tôi quay lại nở một nụ cười như mếu khi tôi nhìn thấy đầu gối nó bắt đầu lấm tấm những giọt máu li ti ở chỗ trầy. Không hiểu sao bất thần tôi co tay thành nắm đấm giơ lên rồi giật mạnh xuống. Thằng Quốc tròn xoe mắt nhìn tôi rồi nó nhoẻn miệng cười: - Có thế chứ, hôm nay phải bắt thằng Cường bao anh em một chầu nước dừa. Rồi thằng Quốc quay đầu lên phía thằng Cường hô lớn: - Cường ơi, chuẩn bị móc tiền bao nước dừa anh em đi. Nãy giờ chưa bị thủng lưới mà mày với thằng Sơn chưa ghi được bàn nào. Thằng Cường quay lại nạt thằng Quốc bằng một cái giọng oang oang: - Tụi bay giỏi lắm, giờ chỉ cần đưa bóng tốt cho tao, tao sẽ luộc tụi nó như luộc trứng. Tôi cũng không thể im thin thít mãi, nên cũng bạo miệng hô hào: - Lên đi anh em ơi, không thắng không về. Thằng Hải khoái chí gào lên:
- Minh heo ơi, chuẩn bị chết đi là vừa, tụi tao sẽ luộc mày chín luôn. Nói rồi cả đám chúng tôi dâng lên để đón quả phát bóng dài từ trong chân thằng Lộc. Thằng Sơn dũng mãnh đón bóng rồi dốc thẳng banh xuống. Nó chạy như vũ bão vượt qua thằng tiền vệ phòng ngự bên kia rồi xộc thẳng vào khu cấm địa. Cùng lúc đó thằng Cường cũng chạy không bóng như xé gió ở góc bên kia làm phân tán hàng phòng ngự. Thằng Long đã lui về ngay giữa chắn ngang để khóa không cho thằng Sơn tạt bóng ngang cho thằng Cường. Trong khi thằng Nguyên hậu vệ đội bên kia chuẩn bị ngăn chặn pha đột nhập của thằng Sơn. Thằng Sơn thấy thằng Cường đã bị khóa bởi thằng Long và đường vào góc bên này đang bị khép hẹp bởi thủ môn và hậu vệ nên nó tung chân toan sút bóng. Thằng Nguyên cũng liều lĩnh không kém thằng Quốc đội tôi nó lao người trưới trái bóng toan dùng lưng để cản phá. Tuy nhiên đó chỉ là một pha vung chân đảo người làm động tác giả tài tình của thằng Sơn. Khi nó thấy thằng Nguyên đã lỡ trớn lao lên cản banh, nó bẻ cổ chân ngoặc bóng sang chân bên kia rồi dốc xuống vượt qua thằng Nguyên. Thằng Long cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề khi thằng Sơn đã vượt mặt thằng Nguyên và đối diện thủ môn trong gang tấc. Nó lập tức rời bỏ vị trí phía giữa nhanh chân băng xuống áp sát thằng Sơn để cướp bóng. Chỉ chờ có thế thằng Sơn liền tạt bóng ngang cho thằng Cường khi thằng Long đã để lại khoảng trống. Thằng Cường dùng cái thân to xác của nó ép văng thằng hậu vệ bên cánh kia chạy dạt vào nhận đường chuyền thuận lợi của thằng Sơn. Tôi tin chắc rằng chỉ một cú đệm chân nhẹ nhàng của thằng Cường cũng có thể làm tung nóc lưới đội bên kia thì đúng lúc đó cái thằng Minh heo phá đám lại xuất hiện ngay đàng trước cầu môn chỗ thằng Cường toan đệm bóng. Nếu thằng Cường đệm bóng thì sẽ trúng thằng Minh và văng ra biên còn nếu nó dừng bóng sẽ bị thằng Minh vây chặt rồi cướp bóng. Trong khoảnh khắc thằng Cường xoay mình của nó dùng lưng tì lên thằng Minh, rồi đồng thời dùng cái gờ chân trái của nó bật quả bóng nảy ngược về sau. Rồi nó quát lớn: - Mày quất thẳng vào góc cho tao Quốc. Trái này mà đá đếch vô tao đập chết. Quả bóng nảy đúng vào hướng thằng Quốc đang chạy là là dâng lên. Khoảng cách 15 mét đang rộng mở trước mắt thằng Quốc đối diện với thủ môn đội bên kia khi tất cả đã bị hút vào thằng Sơn và thằng Cường. Thằng Quốc tăng tốc thật nhanh nó sải từng bước chân dài trước khi đá thật căng vào mặt trong quả bóng bằng mu bàn chân. Cú đá của nó căng đến nỗi nó vọt cả người lên không sau khi tiếp bóng. Quả bóng bay vụt thẳng vào lưới ở góc trái khung thành trong khi cậu con trai thủ môn bên kia giật mình và không kịp thực hiện cú nhảy để bắt bóng. Vậy là 4-2, thằng Quốc nó gào lên. Thằng Cường thằng Sơn rồi thằng Hải cùng mấy thằng khác đội tôi cũng gào lên như điên dại đầy phấn khích. Rồi tụi nó bu lấy thằng Quốc, thay vì những màn ôm vai bá cổ thường thấy trong ti vi mỗi lúc
có bàn thằng, mỗi thằng lấy tay vỗ vào vai thằng Quốc mấy cái rõ đau. Chắc là đau lắm nên tôi thấy nó bật cả nước mắt. Mà thật ra cũng không biết đó có phải là nước mắt vì đau hay là vì mừng rỡ nữa. Đúng là một kiểu ăn mừng thật rùng rợn và cà chớn. Thằng Quốc dù đau muốn khóc nhưng nó vẫn cười toet toét. Nó hớn hở cười rồi tiến về phía tôi chìa hai bàn tay ra để tôi chúc mừng nó. Tôi nhìn nó mắt long lanh niềm vui. Tôi vui vì đội tôi đã ghi bàn, vui vì thằng Quốc đã lập công, và vui vì tôi đã bắt đầu cảm thấy niềm vui bóng đá lan toả trong con người mình. Không để nó phải đợi lâu, tôi úp hai bàn tay mình rồi đập lên hai bàn tay đen nhám nhễ nhại mồ hôi của nó. Hơi ẩm của những giọt mồ hôi sũng ướt ở đầu những ngón tay thằng Quốc làm tôi cảm thấy như chính mình vừa ghi bàn thắng. Một điều mà tôi không dám mơ đến. Bất thần tôi thấy tự tin hẳn lên rằng chiều nay đội tôi sẽ không thua. Thằng Long lại thì thầm cái gì đó với thằng Trình, thằng Minh và mấy thằng đội bên kia. Có lẽ tụi nó lại thay đổi chiến thuật một lần nữa để giành lại thế trận. Rồi tôi thấy thằng Long nhường trái phát banh lại cho thằng Minh và thằng Trình, nó lui sâu về phía trước hàng phòng ngự như vai trò của một tiền vệ phòng thủ hay đúng hơn một hậu vệ thứ ba. Bây giờ thì thằng Minh và thằng Trình sẽ sát cánh trên hàng tấn công và có nghĩa là tôi với thằng Quốc sẽ phải đối đầu trực diện với hai đứa nó. Thằng Trình chuyền nhẹ trái banh sang bên cho thằng Minh trước khi thằng Minh đánh gót để bóng lăn là là về phía sau ngay trước mặt thằng Long. Thằng Long đón lấy quả banh bằng gầm giày rồi dùng mũi chân đẩy nhích bóng ra phía trước một khoảng vừa phải để chuẩn bị một đường chuyền dài vượt tuyến. Cùng lúc đó thằng Trình và thằng Minh chạy không bóng lao vút lên án ngữ ngay trước mặt tôi và thằng Quốc. Nhưng thay vì một quả phát bóng bổng lên như tụi nó vẫn triển khai nãy giờ, thằng Long bất chợt giơ tay ra hiệu cho hai thằng Nam hậu vệ biên và một thằng khác ở biên bên kia khép vào trong để dồn lên tấn công tổng lực. Thì ra cú đẩy bóng lấy đà làm động tác chuyền bóng dài của thằng Long chỉ là để đánh lừa thu hút sự chú ý của tôi và thằng Quốc vào thằng Trình và thằng Minh chạy không bóng. Do đội tôi cũng dự đoán là đội thằng Long sẽ tiếp tục dùng những đường chuyền dài để uy hiếp khung thành nên ngay sau quả phát bóng tôi cùng thằng Quốc và thằng Hải đã lùi về sâu bên phần sân nhà để chuẩn bị. Khoảng cách giữa hàng phòng ngự và hàng tiền đạo tấn công của đội tôi lúc này là không hợp lý vì đã để lộ một khoảng trống quá lớn ở phía giữa. Phía trên chỉ có mỗi thằng Cường và thằng Sơn đơn độc. Thằng Long dốc banh thẳng lên thay vì chuyền bóng dài và cùng với sự hỗ trợ của hàng tiền vệ và hai hậu vệ biên đá dạt vào trong nó đã nhanh chóng bẽ gẫy sự kháng cự từ tuyến trên của thằng Cường và thằng Sơn bằng những pha chuyền bóng ngắn qua lại. Thằng Long vẫn băng băng một mình dẫn bóng xuống ở trung lộ
khiến thằng Quốc sốt ruột. Nó đã không giữ nổi bình tĩnh để kèm sát thằng Minh mà lao lên để tạo thế gọng kìm với thằng Cường để vây chặt thằng Long. Và hình như chỉ chờ có thế thằng Long đã vẩy bóng qua đầu thằng Quốc. Quả bóng bay lơ lửng trên không và rơi ngay giữa vị trí đối diện giữa tôi và thằng Minh. Tôi đứng quan sát nãy giờ nên vừa thấy thằng Long vuốt bóng qua đầu thằng Quốc tôi đã lao lên. Nếu so về khoảng cách thì tôi rõ ràng có lợi hơn vì quả bóng nảy về phía tôi và tôi sẽ tiếp bóng trước khi thằng Minh kịp với tới bóng. Tuy nhiên, với tốc độ lao vào nhanh như vậy cùng với sự khéo léo của nó, thằng Minh chắc chắn sẽ dễ dàng đoạt bóng trong chân tôi. Một khi điều đó xảy ra thì chỉ cần một đường chuyền vừa tầm cho thằng Trình đang băng xuống không bị ai kèm cặp thì bàn thua là không tránh khỏi. Không còn thời gian để do dự, để hoảng sợ, tôi lao thẳng đến khống chế quả bóng và khoảng cách của tôi và thằng Minh lúc này chỉ hơn một sải tay. Nó vung chân trái lên làm động tác chèn người nhằm ép tôi sang một bên để đoạt bóng. Chẳng hiểu điều gì đã xảy ra, có lẽ là phản xạ của tôi, hay những pha bóng điệu nghệ của những cầu thủ thượng thặng đã in đậm trong tâm trí. Chính cái lúc ngặt nghèo không cho phép tôi có thời gian để quyết định mình phải xử lý bóng như thế nào trước sự áp đảo hừng hực của đối phương, tôi đã dùng gầm giày của mình đạp lên mặt trên quả bóng kéo rê quả bóng từ bên phải sang bên trái theo một đường ngang khiến cú vào bóng của thằng Minh bị hụt. Vận tốc lớn khiến nó hơi bị chới với và tụt lại phía đàng sau tôi. Cả đám con trai chứng kiến pha xử lý xuất thần của tôi đều ồ lên. Tôi vẫn còn chưa kịp định thần vả hiểu rằng mình đã làm gì với quả bóng thì thằng Long đã hô hào đám hậu vệ chạy về phía tôi để cướp bóng. Thằng Nguyên xộc tới từ bên hông với chân để gẩy quả bóng ra xa. Tôi cố gắng dốc trái bóng thẳng lên phía trước để tránh cái chân của nó. Thằng Cường quát lên: - Duy mày cố tạt trái bóng lên đây cho tao. Nó vừa la vừa vẫy tay làm dấu. Tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy nó đang vẫy tay ở góc. Tôi chẳng thể nhìn rõ được nó nhưng tôi đoán chính là thằng Cường vì tôi nghe giọng nó ở hướng đó. Tôi thở hồng hộc, mắt tôi hoa lên và nhòe đi. Tôi cảm thấy mình không thể định hướng được nữa. Tôi chỉ cố vung chân đá về cái hướng mà tôi nghe giọng thằng Cường. Đột nhiên tôi chúi xuống sân, một áp lực mạnh húc thẳng đến đằng sau gót chân trái khi tôi toan giơ chân phải chuyền bóng. Tôi ngã rạp xuống đất và chỉ kịp nhận ra là mình đã chống cả hai tay để làm giảm lực tiếp xúc của thân người tôi và mặt sân. Thì ra thằng Nguyên đã cố gắng cướp banh từ trong chân tôi nhưng cú nhấc chân phải đã khiến chân nó đạp trúng chân trụ trái của tôi làm tôi mất thăng bằng và té nhào. Quả bóng dội ngược vào người tôi và lăn sang một bên trong khi mấy thằng kia lao lại gần xem tôi có bị gì không. Thằng Nguyên xanh cả mặt khi thấy tôi té sấp mặt trên sân. Nó đỡ tôi lồm cồm ngồi dậy miệng cứ cuống quýt xin lỗi:
- Duy có sao không? Có sao không?... Nguyên chỉ muốn cướp banh không ngờ Duy lại tính chuyền nên mới va vào chân bên kia. Duy có bị trầy gì không? Tôi kịp hoàn hồn sau pha té ngã quay sang thấy khuôn mặt xanh nhợt của thằng Nguyên. Tôi tuy hơi rêm người nhưng cũng vội trấn an nó: - Không sao hết, Duy đã kịp chống tay xuống đất nên không sao hết. - Nguyên… Nguyên xin lỗi. Tôi thấy nó vẫn cuống quýt xin lỗi. Dù tôi bắt đầu cảm nhận được cảm giác rát và xót xót ở lòng bàn tay, nhưng tôi vẫn tiếp tục trấn an nó: - Không sao hết mà. Duy bình thường rồi. Thằng Cường lao từ trên về miệng la oang oang: - Lỗi rồi, lỗi rồi. Thằng Nguyên phạm lỗi ở đây, tụi tao được đá phạt trực tiếp. Cùng lúc đó thằng Long và thằng Quốc cũng sấn vô xem tình hình tôi đã thế nào. Tôi đã đứng dậy được và vội vàng co hai tay và để ra đằng phía sau lưng. Tôi không muốn tụi nó thấy tôi bị trầy ở tay rồi nghỉ không đá tiếp. Trận đấu đang vui như thế này tôi không muốn mọi người bỏ dở vì tôi. Thằng Quốc hỏi tôi: - Cu Duy có sao không? Tay có bị trầy gì không vậy? Tôi cố cố che cái bàn tay dính đầy bụi và những viên sỏi li ti. Tôi cố nhịn rát cười xuề xòa với nó: - Đã coi rồi, chả có bị trầy gì hết. Thôi mình đá tiếp nha. Thằng Hải lúc này cũng chạy đến chỗ tôi, rồi nó lại tiếp tục cái màn đùa nhây của nó. Nó chỉ vào thằng Minh rồi cười hề hề: - Hồi nãy thằng Minh bị thằng Duy lừa như xiếc thú vậy đó. Sợ chưa con. Thằng Minh nãy giờ đang chăm chú đứng nghe mấy đứa khác hỏi thăm tôi. Nó nghe thằng Hải đang chọc quê nó, nó quay sang quắc mắt lườm thằng Hải: - Ờ… Tụi bay ngon lắm. Còn mười lăm phút nữa hết trận tao thề sẽ ghi bàn cho tụi bay cháy lưới. - Ờ thì ghi đi… ghi thử tao coi đi… ghi bàn nhưng đừng để bị lừa nha Minh.
Thằng Minh bị thằng Hải chọc muốn nổi điên lên. Nó bực mình không thèm đếm xỉa đến thằng Hải nữa mà lủi thủi lùi về phía trước khung thành bên nó để xếp hàng rào cho cú đá phạt trực tiếp. Thằng Sơn vẫy thằng Cường lại thì thầm cái gì rồi thằng Cường kéo tôi thằng Quốc với mấy thằng kia lại nói. Giọng nó oang oang: - Bây giờ tui bay có muốn thắng trận này không. Nếu muốn thì dồn lên hết trước khung thành nó. Tao sẽ tạt bóng vào giữa. Thằng nào mà cướp được bóng thì ráng mà ghi bàn. Tôi nghe vậy bèn thắc mắc hỏi: - Vậy nếu tụi nó đoạt banh phản công nhanh thì sao? Lấy ai phòng ngự phía đàng sau? - Mẹ, hết giờ tới nơi rồi, mà nếu không liều làm sao thắng. Nghe lời tao tụi bay bu vô trong hết làm hỗn loạn tụi nó thể nào mình cũng ghi được bàn. Tôi vẫn còn hơi chần chừ. Sự thật thì tôi không chỉ lo tụi bên kia phản công mà tôi cũng thật sự không biết phải làm gì trong vòng cấm địa của đối phương. Đúng lúc đó thằng Quốc lấy cùi chỏ thúc thúc tôi. - Thằng Cường nói cũng có lý. Gần hết giờ rồi, tụi mình liều một phen mới có hy vọng thắng. Tao với mày cứ chạy vào đó, rồi tới đâu tính tới đó. Khi tụi tôi đang bàn bạc về quả đá phạt thì nghe giọng thằng Lộc gọi với từ phía sau lên: - Ê Cường, dồn lên hết hả, cho tao lên luôn. Peter Michael cũng ghi bàn kiểu này nè. Vừa nói nó vừa cười hề hề rồi toan chạy lên theo. Thằng Cường quay qua lấy tay chỉ vào thằng Lộc rồi chửi: - Thằng này mày có bị khùng không. Tự nhiên thủ môn đòi chạy lên tấn công. Mày mà chạy lên tụi nó ghi bàn là tao xử mày đó. Nghe thằng Cường nó nạt thằng Lộc tiu nghỉu bò ngược lại về khung thành. Tôi nghe lời thằng Quốc chạy tọt vào trong trước cầu môn bên kia. Cả đám cầu thủ hai bên nhốn nháo phía trước khung thành. Nhưng mà bên tôi có lợi thế về người
hơn ở khu vực cấm địa vì đội thằng Long đã phải tốn hết bốn thằng xếp hàng rào. Thằng Long chắc có cảm giác bất an vì sự áp đảo về người của bọn tôi trong khu cấm địa nên nó rời hàng rào chạy dạt vào trong tham gia phòng ngự. Hàng rào của tụi nó giờ chỉ còn ba thằng. Thằng Cường đặt quả bóng đúng vào cái vị trí tôi té hồi nãy rồi chạy lùi chầm chậm ra xa lấy đà. Thình lình nó chạy vọt tới vung chân phải để chuyền bóng. Hàng rào ba người của đội thằng Long cũng nhảy lên cao sang hướng bên trái hy vọng cản được đường chuyền vào. Bên trong thì cả đám cũng đẩy người chen lấn. Chả biết thằng nào vô tình húc vào cạnh sườn tôi trong lúc nhốn nháo khiến tôi muốn đau nhói muốn nghẹt thở. Cái chân phải của thằng Cường đá vút lên nhưng trái banh thì vẫn còn nằm nguyên ở vị trí cũ. Khi cái chân phải của nó đáp xuống đất ở phía trước bóng thì nó dùng cái chân trái đứng trụ nãy giờ khua trái banh sang bên trái ngay đúng hướng thằng Sơn đang chạy lên ở phía sau. Hóa ra đây là bài bản đá phạt được thằng Sơn với thằng Cường thỏa thuận từ trước. Thằng Cường hô hào kêu tụi tôi vào đứng đầy vòng cấm địa chỉ để phân tán tụi thằng Long và làm mỏng hàng rào của tụi nó. Ngoài ra cái động tác vung chân chuyền của thằng Cường đã đánh lạc hướng luôn những đứa còn sót lại trong hàng rào. Bây giờ thì thằng Sơn có một khe trống trực diện bên góc phải khung thành một góc 45 độ. Nó vung chân sút căng quả bóng chuyền ngang của thằng Cường. Bóng xoáy và bay vụt đi. Tôi chỉ kịp nghe một tiếp bộp chát chúa vang lên ở phía cột dọc bên phải trước khi thấy quả banh xoay tròn nằm gọn trong lưới. Ghi bàn rồi, vậy là đội tôi lại ghi thêm một bàn nữa. Thằng Sơn mừng như phát điên phát dại. Nó cởi phăng cái áo thể dục xanh da trời rồi chạy về phía góc sân bên phải. Tuy sân Lam Sơn không có cột cờ cắm ở góc để đánh dấu vị trí đá phạt góc. Nhưng cái tư thế ưỡn ngực và động tác tay như đang nắm một cái cột cờ thật của nó cũng khiến tôi có thể tưởng tượng ra được. Và thằng Cường cười khanh khách, thằng Quốc, thằng Hải và mấy thằng còn lại trong đội tôi lao thẳng đến chỗ thằng Sơn đứng. Tôi tự nhiên cũng thấy mình lâng lâng trong niềm vui, tôi đột nhiên cũng ba chân bốn cẳng chạy về hướng đó theo tụi nó. Rồi cái màn ăn mừng bàn thắng quái gở nhất trên thế gian đã được tái diễn lại bằng những tiếng bộp bộp trên lưng thằng Sơn. Tôi còn thấy rõ mấy cái dấu tay của tụi nó. Chả biết cái dấu tay nào là của thằng Quốc, hay của thằng Hải nữa vì tụi nó bu xung quanh thằng Sơn mà đánh. Tôi cũng toan giơ tay để đập thằng Sơn một cái chúc mừng nó, không hiểu sao tôi lại rụt tay lại. Nhưng lúc này tôi cảm nhận được mình là một thực thể sống động trong cái tập thể này. Hơn mười phút còn lại, đội chúng tôi đã lao lên dồn ép đội thằng Long hòng ghi được bàn thắng gỡ huề. Thậm chí trái phạt góc cuối cùng trước khi trận đấu kết thúc, cả thằng Lộc thủ môn cũng lon ton chạy lên tham gia gây sức ép. Bàn gỡ hòa đã không đến vì đội thằng Long đã rút về tử thủ bảo toàn tỉ số. Trận đấu khiến tôi
mệt nhoài đến nỗi tôi có cảm tưởng tứ chi của tôi rã rời ra từng mảnh. Tôi không biết mình có còn đủ sức lực để đạp xe về nhà sau cái buổi đá banh này không. Nhưng tôi cảm thấy rất vui, một niềm vui không thể diễn tả được đang lan tỏa trong tôi, trong những thớ thịt rã rời vì mệt mỏi. Tôi đã tìm thấy được tình yêu thực sự, tình yêu cuồng nhiệt của chính tôi dành cho quả bóng mà bao nhiêu lâu nay chỉ dừng ở mức ngưỡng mộ và chiêm ngưỡng còn hôm nay nó đã biến thành động lực và hành động cụ thể. Cả đám rời khỏi nhà vệ sinh sau khi đã rửa tay rửa chân sạch sẽ. Thằng Cường kéo cả đám lại nói là nó sẽ khao đội một chầu nước dừa ở trước cổng trường. Vừa nói xong nó nhảy lên chiếc xe Wave Nhật của nó phóng vút ra phía cổng trường. Tôi cũng lục tục lấy xe đạp ra về thì thằng Quốc hỏi: - Sao hôm nay không đi xe máy mà đi xe đạp vậy? - Ồ… Duy muốn khởi động trước giờ thể dục nên đi xe đạp. Ai dè đá banh mệt dữ vậy, không biết giờ có đạp về nhà nổi không nữa. - Vậy thì bữa sau đi xe máy đi, vậy thì khỏi mệt. Tôi cười xòa rồi cùng nó đi ra phía cổng trường chỗ thằng Cường và mấy thằng kia đang ôm mấy trái dừa to tướng. Tự nhiên lúc này tôi không cảm thấy có ác cảm với thằng Cường hay mấy thằng trong Minh giáo nữa. Có thể về ngoại hình tụi nó hoàn toàn khác tôi, nhưng những gì thằng Cường nói thật có lý “Đã đá thì không có đá chơi, đá thì phải thắng, đá thua thì nhục lắm” Nghĩ đến điều nó mắng vào mặt tôi khi nãy tôi bỗng lắc đầu phìa cười, rồi tôi cắm ống hút vào trái dừa hút lấy hút để. Cả bọn đang huyên thuyên chuyện trên trời dưới đất, chuyên mấy ông thầy bà cô thì đột nhiên cái cô bé chuyên Lý mặc chiếc áo dài thướt tha đang dẫn chiếc xe máy từ phía trong ra và chuẩn bị ngồi lên xe để nổ máy ra về. Thằng Minh dường như còn cay cú với tôi về cú không chế banh xuất thần của tôi khiến nó chúi nhủi. Nó nhếch mắt nhìn thấy cô bé Hiền liền kháo mấy thằng chung quanh: - Ê tụi bay, tui bay biết cô bé đó là ai không? Thằng Hải nhanh nhảu trả lời: - Biết chết liền đó, con nào vậy? - Ai vậy? - Thằng Quốc vừa ngoái cổ qua nhìn vừa hỏi - Con Hiền chuyên Lý đó
Thằng Hải vẫn còn thắc mắc chưa nhận ra đó là ai. - Hiền nào…ồ… à. Thì ra là cái con chuyên Lý hồi nãy mày kể cho tao với thằng Quốc nghe là thằng Duy đang tính làm quen đó hả. Thằng Minh càng chọc càng cao hứng nó tọc mạch lại nội dung của lá thư tôi gửi cho cô bé Hiền. - Ừ đúng rồi… thằng Duy nó viết thư làm quen vậy nè… bạn này dễ thương học giỏi quá cho Duy làm quen. Rồi cả bọn cười hô hố thật là khốn nạn trong khi tôi đỏ mặt tía tai vì quê. Đã vậy thằng Minh chết dịch lại còn quay sang toan kêu cô bé Hiền để tiếp tục màn chọc phá vô duyên của nó. Tôi giật cả mình, rồi vùng dậy giựt nhanh cái xe đạp của mình rồi chuồn thẳng trong lúc tụi nó đang í ới gọi và chào hỏi cô bé Hiền. Lúc này tôi đang đạp xe ung dung về nhà vì có muốn đạp vội vàng thì cũng đâu có sức đâu. Nghĩ lại trận đấu trải qua chiều nay rồi cái cảm giác ran rát ở lòng bàn tay lúc này tôi cảm thấy thật là vui vẻ khoan khoái. Rồi bỗng nhiên tôi chửi thầm trong lòng “Cha mẹ mày thằng Minh, đã biết người ta ngại rồi còn chọc”. Tôi rẽ vào khúc cua, rồi co giò đạp mạnh lên cái pê-đan cho xe đạp vút đi. Tự nhiên tôi nở một nụ cười mỉm, lòng bâng khuâng không nghĩ gì.