Mua Bong Nam Ay P5 - Chuyen Tinh La Va Cay: Chang A4 Va Nang Chuyen Ly

  • Uploaded by: 12a4lhp members
  • 0
  • 0
  • May 2020
  • PDF

This document was uploaded by user and they confirmed that they have the permission to share it. If you are author or own the copyright of this book, please report to us by using this DMCA report form. Report DMCA


Overview

Download & View Mua Bong Nam Ay P5 - Chuyen Tinh La Va Cay: Chang A4 Va Nang Chuyen Ly as PDF for free.

More details

  • Words: 5,893
  • Pages: 11
Hỏi thế gian tình là gì mà khiến người ta phải…. sung sướng. Cứ nghĩ đến ngày mai được đi ăn sáng cùng bé Ngân, tôi như phát rồ phát dại. Suốt bữa cơm tối cứ lẩm nhẩm ca thầm trong miệng đến nỗi cơm canh nguột ngắt trương sình lên mà vẫn chưa ăn xong khiến mẹ tôi phát bực. Mẹ tôi quát: - Mày có điên không con, ngồi cứ lầm bầm cái gì giống cầu kinh, lo mà chú tâm ăn uống đi không lại đau bao tử thì mệt. Tôi bỏ ngoài tai lời mẹ nói, cơm canh nguội thì đã sao, ngày mai ăn bù với người đẹp là được. Tôi lùa vội miếng cơm cuối vào miệng và quăng cái chén dơ vào chậu rửa chén rồi chạy ngay vào phòng. Sau khi đóng sập cửa phòng lại tôi thở phào nhẹ nhỏm, vậy là xong chẳng ai có thể làm gián đoạn giấc mơ đẹp đẽ của tôi nữa, ngay cả mẹ của tôi. Hôm nay bài ít nên tôi tranh thủ làm xong cho sớm để còn đi ngủ. Thật ra tôi không phải là người hay ngủ sớm. Tôi cứ thích thức khuya để đọc thêm tin tức trên internet, hay thử mấy cái dĩa software tôi mua ở Tôn Thất Tùng. Nhưng hôm nay khác, ngày mai tôi phải đi học sớm, tôi không muốn đi học trễ và trở thành trò hề như thằng Quốc. Tôi còn nhớ như in một câu trong một bộ tiểu thuyết tình cảm mà tôi đã đọc qua có nói rằng ấn tượng đầu trong tình cảm rất quan trọng. Mà chẳng phải là tôi đang có một ấn tượng rất tốt trong mắt Ngân sao, cần phải duy trì triệt để mới được. Thế là bài vở vừa xong tôi phi ngay lên giường ngủ, mặc kệ trên ti vi có phim gì hay, có trận đá bóng, với tôi các cô gái luôn được đặt lên hàng đầu. Không quên cười thầm, tôi với tay tắt cái đèn phòng để ngủ. Tôi thấy mình lồm cồm bò dậy lúc sáu rưỡi sáng. Chà sớm thật, bình thường tôi chả bao giờ dậy lúc này, chắc có lẽ tối qua đi ngủ sớm nên sáng cũng dậy sớm luôn. Tôi mắt nhắm mắt mở đi vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt. Nước mát lạnh làm tôi phần nào tỉnh ngủ. Tôi bắt đầu suy nghĩ làm sao để gây một ấn tượng tốt với em. Con gái thì thường hay thích đàn ông điển trai, ăn bận bảnh bao, mà nếu không bảnh bao thì cũng phải tươm tất đâu ra đó. Mà cái kiểu tươm tất đâu ra đó này thì không phải là phong cách của tôi rồi. Tôi rùng mình tưởng tượng ra cảnh em lắc đầu ngoày ngoạy từ chối vì thấy tôi không xài dây nịch, vạt áo trước thì ở trong, vạt áo sau thì tuột ra ngoài, đôi san-đan thì đạp lên cả quai mà đi. Tôi tự nghĩ về mình thôi cũng đã thấy rùng rợn lắm rồi, mấy cô mà chứng kiến cảnh đó, có cho tiền cũng cha ai thèm rớ đến tôi. Vậy thì hôm nay mình phải tân trang, phải trở thành một thằng Duy khác hẳn thằng Duy mọi ngày. Tôi với tay lấy chai gel tạo kiểu tóc. Tôi chả dùng gel bao giờ hết, chai gel này là mẹ mua ngoài chợ cho tôi. Tôi ghét dùng gel, tay thì cứ nhơn nhớt làm sao, rồi tóc trên đầu thì cứ cứng ngắt như đông thành đá, mất tự nhiên khó chịu vô cùng. Nhưng thôi, vì em thì anh mấy núi cũng leo, mấy sông cũng lội mà, mà mấy chai gel thì cũng xong. Tóc tôi mới ngủ dậy, cọng dựng đứng, cọng thì nghiêng nghiêng, đủ hình đủ kiểu. Muốn xài gel thì tóc phải ướt mà không lẽ chỉ để xài chai gel mình phải đi gội đầu buổi sáng, một điều chưa bao giờ xảy ra với Duy từ hồi cha sinh mẹ

đẻ đến giờ. Gội đầu là không gội rồi đó, vừa lạnh, lại vừa lười. Tôi nảy ra một ý tưởng là dùng cái khăn lau mặt của tôi tẩm nước rồi đắp lên đầu cho tóc ướt. Sau một hồi loay hoay hí hoáy và làm ướt một phần cổ áo tôi cũng đã làm cho mái tóc tôi đủ ướt để xài gel. Bây giờ vuốt gel kiểu gì đây. Armani cho tóc mái dựng dựng lên cho nó bảnh tỏng một chút. Nhưng mà không được, tóc mái tôi dài qua rồi làm sao mà tạo kiểu đó. Không lẽ để đầu kiểu xẻ mái 3/7, kiểu này thì cổ điển quá sẽ khiến mọi người thấy tôi già. Vậy thôi mình chơi hai kiểu phối hợp vậy, đàng trước rẽ mái, đằng sau đánh cho nó rối rối. Sau một hồi chỉnh sửa và uốn éo trước gương, tôi cũng đã sáng tác ra cái kiểu đầu chẳng giống ai mà cũng chẳng ai giống tôi. Nhìn hơi dị một xíu, nhưng mà thôi kệ, con gái nó hay thích mấy cái kiểu này mà. Làm tóc xong rồi thì tôi đi vào phòng và lựa trong tủ áo cái thẳng thớm nhất và trông cũng sạch sẽ nhất. Sau khi khoác ba-lô lên vai tôi không quên với tay lấy chai nước hoa để xịt vài phát. Tôi bị viêm xoang mũi không thích mùi nước hoa, nhưng vấn đề không phải là tôi thích mà là người ta thích cho nên tôi cứ xịt cho chắc ăn. Vừa dắt chiếc xe gắn máy ra ngoài sân thì mẹ tôi từ trong bếp gọi với ra: - Duy ăn sáng rồi hãy đi học, hôm nay còn sớm mà. Tôi nhảy vội lên xe rồi quay cổ trả lời: - Hôm nay mẹ không đi làm sao, con tưởng mẹ đi làm rồi. - Hôm nay mẹ họp ở trên sở công nghiệp nên không có đi sớm, mẹ có làm trứng ốp-la bánh mì cho con rồi đó. Tôi lầm bầm, khỉ thật, ngày muốn ăn sáng thì mẹ lại đi làm, hôm nay hẹn đi ăn sáng với người đẹp thì mẹ lại đi làm đồ ăn sáng. Tôi phóng vọt ra cửa và la lớn: - Hôm nay đến lượt trực sao đỏ của con, con trễ giờ rồi, thôi con đi đây. Không kịp để cho mẹ nói câu nào, tôi phóng vút đi. Hôm nay đường cũng không kẹt xe như mấy hôm trước tôi cứ chạy xe bon bon. Vừa qua khỏi ngã sáu Lý Thái Tổ Lê Hồng Phong, tôi rẽ xe vào Lý Thái Tổ chạy hướng lên trường. Hình như tôi chạy vụt qua xe của ba Ngân đang chở Ngân cũng chạy hướng đó. Tôi đoán là ba Ngân vì tôi thấy cô bé cứ ôm ông từ phía sau và đeo cái cặp sách ở bên hông. Một vạt áo dài mỏng cứ bay lất phất trong gió. Tôi giả vờ tấp ra lằn ngăn cách ở phía giữa để tạo ra một khoảng cách an toàn giữa xe tôi và xe của ba Ngân để Ngân không phát hiện ra tôi. Rồi tôi giảm tốc độ đi chậm lại, lượn lờ cho xe của ba Ngân vượt lên khỏi tôi. Tôi tấp xe dần dần vô để xe tôi đi ngay phía sau xe ba Ngân để tôi có dịp ngắm cô bé. Những cơn gió sớm thổi xòa mái tóc đen mượt của Ngân cùng vạt áo dài làm lộ nước da ở cổ trắng ngần và dáng người thanh tú. Tôi giả vờ như không nhận ra đó là Ngân, phóng ga đi nhanh dần lên cho đến khi xe tôi ngang với xe ba Ngân, tôi bất chợt quay sang nhìn. Ngân ngạc nhiên

khi nhìn thấy tôi, cô nàng tròn xoe hai mắt nhìn, miệng cười duyên dáng. Tôi cũng giả vờ giật mình, rồi mỉm cười gật đầu chào Ngân lại. Tôi chạy một cách khéo léo để chỉ có Ngân nhìn thấy tôi trong khi ba Ngân thì không. Cô bé và tôi cứ nhìn nhau cười suốt một đoạn đường cho đến khi xe của chúng tôi tiến vào đường Nguyễn Văn Cừ ngay trước cổng trường Lê Hồng Phong. Thật là tuyệt vời, mới sáng mà gặp tiểu mỹ nhân thì hên cả ngày. Tôi vào lớp và tim vẫn đập thình thịch rộn rang, mang theo trong đầu cái nụ cười trong nắng sớm của Ngân. Thằng Quốc thấy tôi vào, nó tiến lại gần tôi nói: - Duy, giờ ra chơi mấy đứa con trai lớp mình tính tổ chức đá cầu ở trước sân, bạn này tham gia không? Đá cầu vốn là sở trường của tôi từ những năm cấp 2 ở Nguyễn Gia Thiều. Không có ngày nào mà tụi tôi không ra sân đá với nhau. Thậm chí còn tổ chức giải đá cầu ăn tiền giữa các đội nữa. Tôi có thể thực hiện những cú móc cầu ngoạn mục từ phía sau mà không cần ngoái cổ ra nhìn. Chơi cái gì thì tôi sợ chứ, đá cầu thì chỉ có người ta sợ tôi thôi. Nhưng thật là chết toi, hôm nay lại hẹn đi ăn sáng với Ngân. Một bên là đi với người đẹp, một bên là đứng trước cơ hội trổ tài năng trước lũ con trai cùng lớp, biết chọn cái nào bây giờ? Nụ cười cùng làn tóc đen mượt của Ngân đã khiến tôi không thể cưỡng lại cái cảm giác ngọt ngào được bên cạnh cô bé giờ ra chơi nên tôi quay sang phía thằng Quốc nói: - Duy chắc không tham gia được đâu, hôm nay Duy đau bụng, mấy bạn cứ chơi đi nhé. Lại cái thằng Hải khốn kiếp, không biết từ đâu nó lại bon bon chen mồm vào: - Mày có phải con gái đâu mà đau bụng tháng hả Duy, thôi ra chơi đi, đau cái gì. - Hải vô duyên quá, Duy đang bị ngộ độc thức ăn nên đau bụng thôi, để bữa khác vậy. Thằng Quốc chen vô: - Ừ thì thôi, để hôm khác vậy. Ba tiết học đầu hôm nay sao mà lâu thế không biết, đợi hoài mà không thấy chuông ra chơi. Tôi cứ mở vở chép đều đặn, chữ thì đầy vở mà trong đầu thì chẳng có chữ nào. Tôi chỉ muốn chuông ra chơi cho thật nhanh để có thể sang mời Ngân ra ăn sáng. Cuối cùng thì chuông cũng reo vang, tôi chả thèm xếp sách vở vào ngăn bàn, đứng bật dậy và đi sang phía chỗ Ngân ngồi. Hình như Ngân cũng mong chờ giờ ra chơi đến hay sao mà khi tôi bước sang đó Ngân đã xếp sách vở gọn gàng rồi nở một nụ cười thật tươi để chào tôi.

Hai đứa tôi dung dăng dung dẻ tiến về phía căn-teen. Tôi hỏi: - Người hồi sáng chở Ngân đi học là ba của Ngân à? - Ừ đúng rồi đó Duy, ba Ngân sáng nào cũng chở Ngân đi học, rồi đi làm luôn. - Cực nhỉ, thế ba Ngân làm ở xa không? Có phải đi làm sớm không? - Ba Ngân làm tuốt ở trên gần đài truyền hình đó, cũng phải đi làm sớm lắm. Nhưng nhà chỉ có 2 cái xe, ba Ngân chở Ngân đi học, còn mẹ Ngân phải dùng xe để đưa đón em trai Ngân với lại đi làm cũng như đi chợ. - Nhà Ngân ở đâu nhỉ? Có gần trường không? - Cũng gần Duy à, ngay gần cái chỗ nãy mà Duy gặp Ngân với ba Ngân đó. Nghe Ngân nói tôi như mở cờ trong bụng: - Vậy sao, ngày nào đi học Duy cũng đi qua khúc ấy hết. Hay… - Hay sao Duy, Duy tính nói gì với Ngân hả? - Hay… hay là… - Hay cái gì, sao tự nhiên cà lăm thế này, có gì muốn giấu Ngân phải không, Ngân giận Duy à. - Ờ thì… hay là để Duy sang nhà Ngân mỗi sáng chở Ngân đi học nhé, dù gì cũng cùng đường mà. Tôi vừa nói xong thì mặt cũng nóng bừng lên, chả biết sao mà có gan to đến thế, mới gặp có hai bữa đã đòi sang chở người ta đi học. Nhưng dù gì cũng đã nói ra, tôi quay sang nhìn Ngân chờ câu trả lời. Ngân nhìn tôi bẽn lẽn không nói gì, mặt cũng ngượng ngượng, sau cùng Ngân trả lời tôi: - Cảm ơn Duy nhiều, Ngân cũng không biết nữa, để Ngân về nói chuyện với ba mẹ, nếu mà được thì chắc phải phiền Duy. Tôi nhanh miệng đáp: - Phiền gì đâu, bạn bè với nhau, cùng đường thì đi chung thôi. Mang tiếng là Ngân khao tôi chầu ăn sáng, nhưng tôi vẫn muốn là người trả tiền. Nhưng Ngân nào có chịu đâu. Ngân bắt tôi ngồi đợi ở chỗ bàn và khệ nệ bưng hai tô mì nóng hổi. Chúng tôi vừa ăn mì vừa nhìn nhau. Ánh mắt Ngân nhìn tôi ấm áp chứa chan tình cảm khiến tôi cảm thấy sung sướng giống như là mơ vậy đó.

Đột nhiên, một cậu con trai thình lình tiến tới bàn tôi. Cậu ta với tay lấy ly nước đá lạnh hất vào mặt tôi khiến nước tóe ra ước cả áo. Tôi chưa kịp định thần, thì hắn xô tôi té chúi nhủi khỏi cái ghế. Hắn kéo tay Ngân đi với hắn và không quên quay đầu lại hăm dọa tôi: - Mày không biết Ngân đã có bạn trai rồi sao. Mày mà còn làm phiền Ngân, tao cho ốm đòn đó. Nhìn mặt Ngân tái nhợt hẳn đi, xanh sao như không còn giọt máu. Tôi chỉ kịp ú ớ kêu lên vài tiếng trước khi tên đó kéo tôi đi thật xa. Tôi chỉ biết trách mình yếu đuối để người ta cướp mất người tôi thích ngay trước mặt. Ánh mắt ái ngại của Ngân khiến tôi mãi không quên được. Tôi thểu não đứng dậy, đặt cái ly nước lên bàn. Tôi bước đi vô hồn về phía nhà vệ sinh trong khi mấy bạn học sinh khác xung quanh chứng kiến cảnh đó cứ xôn xao bàn tán. Tôi chẳng còn tâm trí muốn biết người ta nói gì, tôi chỉ muốn độn thổ cho thật nhanh khỏi cái chỗ đó. Ra khỏi nhà vệ sinh cũng là lúc tiếng chuông vào học vang lên. Tôi lê từng bước chậm tiến về lớp học trước khi thằng Quốc và thằng Hải từ phía đàng sau tiến lên khoác vai tôi. Thằng Quốc nó ghì vai tôi nói: - Duy, tao biết mày chính là cái thằng khốn đụng tao hôm bữa trước ở cổng trường rồi. Chút nữa ra về tao sẽ cho mày ốm đòn nha con. Thằng Hải cười cười, rồi xong mặt nó đổi sắc, nó trừng to mắt nhìn tôi: - Mày dám nói láo với anh em trong lớp rằng đau bụng để không chơi đá cầu, rồi trốn đi ăn sáng với bồ người ta, để người ta đập ở ngoài căn-tin phải không? Thằng bồ của con bé Ngân là bạn thân của tao đó thằng khốn. Tao với nó sẽ chờ mày ở cổng trường lúc ra về. Liệu hồn đó con. Nói xong hai thằng ghì mạnh vai, rồi ép chặt lấy tôi, và cười thật lớn. Tôi cố gồng để thoát ra nhưng không được. Tôi cố hết sức và bật mình dậy khỏi chăn. Đầu tôi nóng bừng bừng, mồ hôi túa ra ướt nhẹp. Đồng hồ chỉ 6 giờ 20 sáng. Thì ra chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng. Thật là đáng sợ, tôi vẫn còn sợ cứng người và ngồi bần thần trên giường suốt năm phút. Tôi không vội đi đánh răng mà tiến xuống bếp xem mẹ tôi có đi làm trễ hôm nay không. Bếp vắng tanh, mẹ tôi không có ở đó và cũng không có ổ bánh mì ốp-la nào hết. Tôi thở phào nhẹ nhõm, tất cả chỉ là mơ thôi. Tôi thay đồ rồi đi học. Khi tôi ngồi yên vị ở trong lớp, thì thằng Quốc cũng không gọi với lên để kêu tôi đi đá cầu giống như trong mơ. Thật là một giấc mơ nặng nề, nó cứ ám ảnh trong đầu tôi suốt dọc đường đi. Nhưng, sao tôi không thấy Ngân vào lớp, đã quá giờ học rồi mà vẫn chưa thấy Ngân. Tôi quay đầu sang nhìn vào phía bàn Ngân vẫn thấy chỗ còn trống. Hay Ngân quên mất hôm nay hẹn tôi ăn sáng rồi. Thầy Đỗ tiến vào lớp, khiến tiếng cười đùa tắt hẳn đi để chuẩn bị cho tiết học đầu

tiên của ngày hôm nay. Bàn học của Ngân vẫn trống, không có sự hiện diện của cô bé có mái tóc đen huyền cùng nụ cười ngất ngây trong nắng. Tôi buồn vô hồn không muốn học, ngồi cứ tự hỏi tại sao Ngân không đi học hôm nay, có chuyện gì đã xảy ra với cô bé, hay Ngân không đi học vì không muốn đi ăn sáng với tôi. Giờ ra chơi đã đến tiếng chuông reo thật não nề. Đám bạn thì ùa ra sân như ong vỡ tổ. Tôi cũng chả biết làm gì, phải làm gì giờ ra chơi nào khi mà Ngân không đi học. Niềm vui khấp khởi từ tối qua đến giờ của tôi tắt ngúm. Tôi im lặng không nói một câu nào, không nở một nụ cười như thường ngày vẫn làm. Để xem ngày mai phải làm gì, ngày mai có tiết Lý của lão Bồi, mà có một bài Lý tôi làm hoài không ra, mà có vài chi tiết trong đề tôi cũng không hiểu lắm. Thôi bây giờ cũng chẳng có việc gì làm, hay mình đi lên phòng giáo viên tìm lão để hỏi bài, nếu không ngày mai lão kêu mình lên bảng kiểm tra mà hỏi ngay cái bài đó thì khốn khổ. Tôi cầm quyển sách giáo khoa vật lý tiến về phía phòng giáo viên. Phòng giáo viên đầy những thầy cô, người thì đang lúi húi soạn giáo án chuẩn bị cho tiết học sau, người thì đang pha trà và ca phê để uống, cũng có mấy thầy cô đang trò chuyện rôm rả với nhau. Tôi dáo dác nhìn quanh những không thấy thầy Bồi ở trong đó, có lẽ hôm nay thầy không có tiết ở trường. Toan quay đầu trở về lớp, thì tôi thấy thầy Bồi đang đi cùng một cô bạn gái tiến xuống từ phía cầu thang. Cuối cùng thì tôi cũng tìm thấy lão Bồi, tôi bèn tiến nhanh đến chỗ lão trước khi mở miệng chào và hỏi lão để xem lão có hướng dẫn gì không. Lão mở quyển sách giáo khoa, đọc qua loa cái đề bài cười đắc chí rồi trả lời tôi bằng cái giọng trọ trẹ miền Trung: - Cậu thiệt không biết làm sao, bài dễ thế này mà cũng phải đi hỏi giáo viên. Tôi không có chỉ cậu đâu, hay cậu hỏi thử cái cô bé này xem cô ta trả lời ra sao. Tôi đi kiếm lão để hỏi bài lão, thì lão lại khinh khi tôi, kêu cái cô bé đang nói chuyện với lão chỉ bài cho tôi. Tôi thiệt là mất mặt, cứ cuối gầm mặt xuống tự trách mình tại sao lại đi tìm lão để hỏi bài thay vì hỏi mấy đứa trong lớp xem coi có đứa nào biết giải không. Chắc tại hôm nay Ngân không đi học, khiến tôi buồn, nên mới đưa ra một quyết định hết sức ngu ngốc là đi hỏi bài lão Bồi. Thấy tôi cứ đứng yên không dám ngẩng đầu lên trong khi thầy Bồi thì cứ cười đắc chí, cái cô bé kia chắc cũng thấy tôi đang xấu hổ nên nhỏ nhẹ nói: - Bạn này để tôi xem coi có giúp gì được cho bạn này không nhé. Mà tôi cũng không có hứa trước là tôi có thể giúp được gì đâu. Nếu mà tôi cũng bí như bạn này thì chắc phải nhờ thấy Bồi. Giọng nói nhỏ nhẹ ấm áp của cô bạn con gái ấy cũng khiến tôi bớt phần ngượng ngập. Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô ấy. Cô ấy dong dỏng cao, thậm chí còn cao hơn cả tôi. Khuôn mặt tuy không xinh nhưng rất có duyên và đặc biệt rất là thông minh với gò trán cao và mái tóc dài ngang vai xẻ ngôi phía trước. Cô bạn gái nở một nụ cười

và đưa tay để đón lấy quyển sách từ tay tôi. Cô ấy chăm chú đọc đề bài và bắt đầu giảng giải cho tôi những thắc mắc mà tôi không hiểu bằng những ví dụ ngắn nhưng rất rõ ràng và dễ hiểu. Năm phút sau tôi cảm thấy mình thật là ngu ngốc, tôi đã đọc sách mà không hiểu rõ được nội dung chi tiết trong khi cô bạn gái này thì lại hiểu mọi thứ tường tận rõ ràng. Thật đúng là không bằng người ta một góc, nếu mà có bị ông Bồi sỉ nhục thật cũng đáng. Cô bạn gái sau khi giúp đỡ tôi thì trả lại cho tôi quyển sách. Ông Bồi đứng bên cạnh nghe miệng cứ cười cười rồi nói: - Cậu về học cho đàng hoàng vô, học hiểu kỹ thì mấy bài tập này có khó gì, đừng để lần sau tôi lại phải kêu cái cô này chỉ bài cho cậu nữa. Nói rồi thầy Bồi cùng cô bạn gái ấy lại tiếp tục đi hướng về phòng giáo viên. Thấy tôi ngượng ngập, cô bạn gái ấy quay đầu lại gật đầu mỉm cười với tôi. Tôi nhủ thầm trong lòng, người ở đâu mà giỏi thế, mình thật không bằng được người ta. Vào lớp cất quyển sách Vật Lý vô ngăn bàn, còn những 10 phút mới hết giờ ra chơi. Tôi lững thững bước ra phía hàng hiên nhìn mấy thằng con trai lớp tôi đang đá cầu. Bình thường chắc tôi đã ùa xuống xin chơi chung, nhưng hôm nay tôi cảm thấy không vui, không thiết tha gì hết. Tôi bần thần ngồi xuống bậc cầu thang phía trước cửa lớp, đầu miên man nghĩ gì, mắt hướng về phía hàng hiên đối diện vô hồn. Thằng Phú với thằng Kiệt tiến gần đến tôi mà tôi cũng không nhận ra. Cho đến khi tôi nghe cái giọng cười khà khà nham nhở của thằng Phú, tôi mới sực tỉnh quay ra chào hai đứa nó. Thằng Kiệt với thằng Phú học chung với tôi ở Nguyễn Gia Thiều. Hai đứa nó học chung với tôi đội tuyển Lý năm lớp 9. Thành tích của tôi năm đó trong đội tuyển lý quận Tân Bình là khá nhất. Nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy mình không có duyên nợ với môn Vật Lý. Tôi thích học Toán hơn, thích tìm tòi những con số hơn là ngồi phân tích lực, tìm gia tốc. Tôi chọn thi vào đội tuyển Lý vì tôi biết thành tích của đội tuyển Lý quận Tân Bình rất khá, trong khi đội tuyển Toán thì lại yếu hơn, không thể cạnh tranh nổi với Nguyễn Du và các trường ở quận khác trong kỳ thi học sinh giỏi cấp thành phố. Tôi đã từ bỏ ước mơ của mình một lần để vì thành tích cá nhân. Cuối cùng tôi cũng toại nguyện, tôi đoạt giải nhì Vật Lý cấp thành phố, cao nhất trong những học sinh đội tuyển Lý quận Tân Bình. Nhưng tôi nghĩ duyên số của tôi với môn Vật Lý chỉ đến thế. Tôi không muốn theo đuổi nó tiếp tục, tôi muốn trở lại với chính mình, với đam mê học Toán. Có lẽ vì thế, khi tất cả những thằng con trai trong đội tuyển Lý thi đậu vào Lê Hồng Phong chọn thi tuyển vào chuyên Lý, thì chỉ có mình tôi đưa ra một quyết định khó hiểu là thi vào chuyên Toán. Có lẽ tôi chỉ thích học Toán nhưng không giỏi Toán như tôi vẫn nghĩ, hoặc có lẽ tôi chuẩn bị chưa kĩ lưỡng, cho dù là bất cứ nguyên nhân nào đi chăng nữa, tôi cũng đã thi trượt khỏi lớp chuyên Toán và trở vào học lớp A4. Tôi không hối hận về quyết định của mình, thậm chí cả khi tôi biết thằng Ngọc, thằng Kiệt, thằng Phú đều thi đậu vào chuyên Lý. Lớp thường thì đã sao, dù sao tôi cũng đã một lần dám sống cho ước mơ của riêng mình. Thằng Phú chào tôi bằng cái giọng hớn hở của nó:

- Mày học sao rồi Duy, ở A4 vui không, bên chuyên Lý vui lắm, tao đã bảo mày thi chuyên Lý đi mà mày không nghe. - Thì cũng đã không thi rồi giờ con tiếc cái gì nữa, lớp tao cũng vui. Thế bên chuyên Lý có gì vui kể tao nghe coi. Thằng Kiệt trả lời: - Mấy thằng Nguyễn Du quận 1 nó quậy bà cố luôn, suốt ngày tụi nó cứ đè ra đánh nhau rượt chạy ầm ầm cả lớp. Mà công nhận tụi nó học giỏi thiệt đó cu Duy. Thằng Phú tiếp lời: - Học cái gì, quậy cho nó sướng. Lớp tao chỉ có 4 con nhỏ con gái thôi, tha hồ mà phá. Mà mấy con đó lại xấu như ma le nữa, chắc hết học kỳ này tao ra lớp ngoài coi có quen được em nào xinh không. Thằng Kiệt quay qua nhìn thằng Phú lắc đầu: - Đúng là mấy đứa con gái lớp mình thì không đẹp lắm, nhưng mà cu Duy, có con bé kia nhìn cũng được lắm, cao ráo, lại thông minh cực kỳ. Tôi bắt đầu cũng gia nhập câu chuyện một cách tích cực hơn: - Bộ giỏi lắm sao, vừa giỏi lại vừa xinh thì đúng là hàng hiếm. Thằng Phú nó cười lớn: - Phải chi mày thi vô chuyên Lý thì giờ có khả năng thi đua với em đó rồi. Tao là tao chịu con nhỏ đó. Mấy đứa bên Nguyễn Du giỏi vậy mà con bị nó quay như dế. Ông Bồi dạy lớp tao cũng dạy lớp mày đó cu, khen nó nức nở. Ổng nói rằng mấy thằng con trai thua nó xa lắc. - Chà dữ dội vậy sao, cả ông Bồi mà cũng khen thì tao cũng hình dung ra là ghê gớm cỡ nào rồi. Chắc phải làm quen cho biết quá. Tôi chỉ nói đùa với thằng Kiệt với thằng Phú thôi, chứ tôi thì cũng chẳng hứng thú gì với cái chuyện làm quen với mấy cô gái ở lớp khác vì con gái trong lớp con chưa quen được huống chi ở ngoài. Thấy tôi có vẻ hứng thú, thằng Kiệt với thằng Phú thúc vô: - Cua nó luôn đi Duy, tao thấy mày được đó, mày học khá, lại dẻo mồm, cái này chắc sẽ được thôi. - Thôi cho con xin đi hai ba, biết xấu đẹp ra sao mà cua với kiếc. Mà em nó chắc cũng có bồ rồi.

- Bồ khỉ gì, giỏi cỡ nó, ai mà dám đụng vô, cú này chỉ giao cho mày thì mới ổn thôi. Đợi làm gì, còn 5 phút nữa hết giờ ra chơi, hay mày đi với tao với thằng Kiệt lên lớp nhìn thử mặt con nhỏ đó. Tuy không hứng thú lắm với chuyện cua gái lớp khác, nhưng tôi cũng tò mò muốn biết người mà ông Bồi khen nức nở là người như thế nào. Thế là tôi cùng hai thằng bạn chạy lên phía hành lang lên khu phòng học của lớp chuyên Lý. Thằng Phú đứng ngay cửa lớp chỉ về cái phía bàn học có hai cô con gái đang ngồi. Một cô thì dong dỏng cao, một cô thì thấp hơn và tròn hơn, cả hai đều quay mặt lên phía bục giảng nên tôi chả thấy gì. Thằng Phú nói thầm với tôi: - Cái con nhỏ cao cao tóc ngang vai đó, quái vật lớp chuyên Lý. Tuy không nhìn thấy mặt nhưng tôi có thể đoán ra được cái dáng người thon và cao của cô bé ấy. Thằng Phú lại nói với tôi: - Bây giờ để tao kêu nó, rồi chào nó, để nó quay mặt lại chào, mày nhìn cho rõ. - Thôi ba, kỳ cục lắm, thôi để lúc khác đi. Chưa kịp dứt lời thằng Phú đã to mồm gọi í ới: - Chào bạn Hiền, hôm nay có khỏ không? Cô bạn gái dong dỏng cao đang ngồi nói chuyện với mấy cô bạn khác nghe thằng Phú gọi tên mình bèn quay mặt lại: - Hiền cũng bình thường, còn bạn Phú ra sao? Hôm nay chắc có chuyện lạ xảy ra nên bạn này mới hỏi thăm tui phải không? Trời, thì ra đó chính là cái cô bé hồi nãy đi chung với thầy Bồi, và cũng chính là người đã chỉ bài Vật Lý cho tôi. Khi cô bé ấy quay lại, bất thần nhìn thấy mặt cô ta, tôi ngượng cả mặt, bèn rụt người sang một bên để tránh khỏi cửa thoát ra khỏi ánh nhìn của cô ấy. Thằng Kiệt nói: - Mày sao vậy Duy, nhìn đi chứ, thằng Phú nó kêu con Hiền quay lại cho mày nhìn mà. Bình thường mày dạn lắm mà, sao hôm nay nhát vậy. Tôi lí nhí nói: - Tao quên là phải trả sách cho thư viện, thôi để hôm khác chạy lên đậy thăm tụi bay với cái cô đó nha. Tao phải xuống dưới đây không kẻo trễ mất. Tôi chạy vù xuống cầu thang trước sự ngạc nhiên của thằng Kiệt với thằng Phú. Tụi nó chả hiểu mô tê gì. Đúng lúc đó tiếng chuông vào tiết vang lên, tôi đi vội vã về

lớp. Ngồi vào bàn học của mình, tôi thở hồng hộc vì đã chạy vội xuống cầu thang. Thì ra cái cô bé ấy tên Hiền. Trông mặt cũng dễ thương mà người đâu mà học giỏi quá. Không biết có phải tại lời nói của hai thằng khỉ gió bạn tôi đã kích thích sự tò mò trong con người tôi để tôi muốn biết về cái cô bạn tên Hiền học lớp chuyên Lý đó. Nhưng làm sao để làm quen người ta đây, mình thì học khác lớp người ta, mà nếu đi nhờ cái thằng Phú to mồm thể nào cũng hỏng chuyện. Tôi cứ miên man suy nghĩ về cái cô bạn chuyên Lý mới quen, về những lời giảng giải của cô ấy cho tôi. Một tia suy nghĩ chợt loé lên trong tôi, hay mình viết thư làm quen với cô ta. Nhưng mà viết thư xong rồi thì làm sao mà đưa cho cô ta đây. Đưa cho mấy thằng kia thì tụi nó sẽ bàn ra tán vào, rồi lại chọc mình thúi mũi. Để xem coi… hay là mình bỏ vào giỏ xe cô ta nhỉ? Tôi thấy vậy cũng ổn, viết thư rồi gửi vào giỏ xe thì cũng lãng mạn nữa, dễ thu hút sự chú ý của người ta. Quyết định là bỏ thư vào giỏ xe của cô bé Hiền, nên vừa nghe tiếng chuông hết giờ học, tôi đã nhanh chân chạy về phía cầu thang chỗ lớp chuyên Lý sẽ đi xuống. Tôi nấp vào một góc ở đàng xa đứng đợi cho chuyên Lý tan lớp. Tôi thấy thằng Kiệt, thằng Phú đi xuống cười khà khà với mấy đứa con trai khác. Một lát sau tôi cũng thấy thằng Ngọc cắp cặp đi về. Cuối cùng rồi thì tôi cũng thấy cái cô bạn tên Hiền đi xuống cùng với cái cô bạn tròn tròn ngồi cạnh cô ấy trong lớp. Cả hai nói chuyện cười đùa rất vô tư. Càng nhìn cô bé Hiền, tôi càng náo nức muốn được làm quen và nói chuyện nhiều hơn với cô ấy. Tôi âm thầm đi theo phía đàng sau lưng hai cô bạn. Trông có vẻ cái bạn con gái kia rất là thân với cô bé Hiền. Ừ chắc cũng đúng, lớp chỉ có bốn cô con gái, không thân với nhau thì chơi với ai bây giờ. Tôi thấy cô bé Hiền đi vào bãi giữ xe. Tôi cũng theo cô ấy đi vào nhưng cách một khoảng cách an toàn để cô bé không biết là có người đang theo đàng sau cô ấy. Cô ta dừng trước một cái xe cúp 82 màu xanh lá cây, rồi cô ấy bỏ cặp sách lên phí giỏ xe đàng trước và đeo khẩu trang. Khi cô bé Hiền đã ngồi lên xe và chuẩn bị đạp máy để ra về thì tôi mới can đảm tiến lại gần hơn. Tôi nhìn cái biển số xe của cô ấy, 53XA 1069. Tôi cứ lầm bầm trong đầu cái biển số xe đó để không quên, nhưng để cho chắc ăn tôi rút tờ giấy nháp trong cặp ra viết cái biển số xe xuống. Phải nhờ cái biển số xe này thì ngày mai tôi mới có thể tìm ra được xe của cô ta. Khi cô bé Hiền đã đi khuất ra phía cổng trường, tôi mới lò dò đi đến chỗ để xe của tôi. Ngồi lên xe rồi nhưng tôi không vội nổ máy đi ngay mà cứ tần ngần ngắm dòng xe của mấy bạn học sinh khác đang chen chúc nhau ra về. Tôi ngồi nghĩ tư lự. Chả biết có phải tôi ngại ra về trong chen chúc hay là tôi đang miên man nghĩ về một cái gì mà tôi cũng không rõ. Chả biết có phải do Ngân nghỉ học hôm nay khiến bữa ăn sáng trong mơ của tôi tan biến khiến tôi thất thần như lúc này, hay là do cái giọng nhỏ nhẹ, dáng người thanh mảnh của cô bé tên Hiền đã khiến tôi lơ đãng trong con nắng trưa. Chả biết, tôi cũng chả biết, nhưng tôi cứ lầm bầm trong đầu, chuyên Lý, Hiền, lá thư, giỏ xe, 53XA 1069, ông Bồi. Mọi thứ cứ lung tung linh tinh, và tôi cũng chả biết. Để ngày mai gửi thư thử xem rồi sẽ biết.

Related Documents


More Documents from ""