Cái máy giặt truyện ngắn bởi NGUYỄN THANH TÙNG
V ới Hà, giặt là một cực hình. Không phải là lười nhác gì bởi cô rất siêng năng trong những việc khác như nấu nướng, thêu thùa, đan lát. Nếu không theo học ngành kinh tế cô có thể là một đầu bếp sáng tạo hay là một nhà thiết kế phụ kiện thời trang mang đầy ý tưởng lạ. Cô cũng rất chăm học. Cô là sinh viên giỏi 2 năm liền và đang cố gắng giữ danh hiệu đó trong kỳ thi này. Nhưng giặt là một chuyện khác. Đó là thứ công việc vô bổ nhất, chẳng tạo ra giá trị gì mới nhưng lại cực nhọc nhất, một thứ mà một người thông minh như cô không nên làm. Chẳng qua chỉ là công đoạn loại bỏ những thứ hoen ố, bụi bặm ra khỏi những thớ vải. Mục đích đơn giản, thô thiển là vậy nhưng quy trình lại cực phức tạp. Đầu tiên phải giặt quần áo bẩn qua với nước, ngâm nó với thứ bột trắng đầy xút ăn da (dạo này người ta còn cho thêm vài hạt xanh đỏ mà Hà cho rằng chẳng qua chỉ làm hàng, tạo ra một thứ niềm tin giả tạo cho người tiêu dùng). Phải chờ 30 phút sau cho các vết bẩn thôi ra mới bắt tay vào giặt. Nếu quần áo quá bẩn, nước đen đục ngầu, bọt sẽ không còn, phải tốn thêm một ít xà phòng. Chẳng hiểu bọt có ích gì nhưng vò không ra bọt, Hà có cảm giác không được sạch sẽ. Giặt với 3 lần nữa cho đến khi chậu nước không còn nổi bọt hay quần áo không còn nhờn. Khốn nạn nhất là lúc vắt. Đôi tay thiếu nữ mảnh mai, yếu ớt không thể xoắn mạnh, bóp chặt cho quần áo ra hết nước. Vì thế mỗi lần phơi nước lại tong tỏng trúng ngay ông lão phụ thân của chủ nhà đang ngồi chơi dưới sân. Thể nào cũng bị ăn chửi. 1
Nếu ai đó hỏi cô thích nấu cơm vào mùa nào hơn cô sẽ trả lời mùa đông. Mỗi khi trời lạnh cô lại trông ngóng được xào nấu bên bếp lửa ấm cúng. Thế nhưng giặt thì đừng hòng. Mùa nào cũng như con nô lệ cho quần áo. Hè chỉ cần giặt một nước là mô hôi đã vã ra. Có lần cô chợt bắt gặp ánh mắt hau háu của ông lão nhìn cô đang giặt. Mồ hôi, cái thứ chất làm trong hóa bộ đồ ngủ của cô, khiến nó bám rịt vào cơ thể. Đông thì chỉ cần nhúng tay vào nước là cô không thể cầm bút trong 3 tiếng sau đó. Giặt tốn bao thời gian học hành, nếu phải lượng hóa, ước tính hao hụt của cô gần 1 phẩy điểm cạnh tranh so với con bé tham vọng cùng lớp. Một lý do quan trọng khác khiến Hà căm thù giặt giũ: Một năm gần đây cô bị ghẻ nước mãi mà vẫn chưa khỏi.
H à ở trọ một hình trong một căn phòng chưa đầy 10m2. Ngay khi thuê nhà, cô đã đi đi lại lại nhẩm đếm gạch trong phòng, nhân ra con số chính xác 9.6 m2. Với cô 9.6 là 9.6 không thể là 10. Tổng kết học kỳ 3 cô được 8,75 có ai cho lên 9 phẩy đâu. Nếu như không làm tròn cô bị mất 400k học bổng cả kỳ thì nó lại tiết kiệm cho cô 50k tiền nhà mỗi tháng khi mặc cả với con mụ chủ nhà. Khu nhà trọ có 2 tầng, nằm ở một con ngõ nhỏ gần trường. Tầng dưới là nhà chủ với 2 vợ chồng khoảng ngoài 30, một đứa con trai học cấp 1, thỉnh thoảng ông bố chồng ở ngay gần kề sang trông coi khi 2 vợ chồng vắng nhà ít ngày. Tầng trên có 3 phòng cho thuê. Hà ở giữa, bên trái là một con bé năm thứ 1 cũng ở một mình, bên phải là phòng của 2 gã đã đi làm cô ít gặp mặt. Trước dãy phòng là một ban công mà cô có thể ngồi hóng mát, ngắm trăng, thỉnh thoảng lôi bếp ra nấu nước khi trời nóng và để phơi phóng. Giặt giũ được thực hiện ở dưới sân, có một bể nước ngầm. Nhà vệ sinh và nhà tắm chung ở ngay bên cạnh. Tất cả mọi việc liên quan tới nước nôi đều phải làm dưới đó hết. Xe cộ cũng để 2
dưới sân. Hà luôn nghi ngờ có kẻ nào đã tráo mất bình ắc quy xịn khi cô đang ngủ làm bây giờ mỗi lần nổ máy phải co cẳng lên mà đạp.
K hông tính chị địa chủ, cả khu trọ mini này chỉ có Hà và Hươngcon bé hàng xóm là con gái. Vì thế dẫu rằng cô không thích nó lắm nhưng vẫn phải chơi, tâm sự với nó về những chuyện xảy ra trong khu trọ. Hương thuộc thể loại gái mới lớn nhí nhố thích chơi nổi. 18 năm sống ở một thị trấn tẻ nhạt, bị kìm cặp bởi các vị phụ huynh đáng kính, ra chốn Hà thành bao nhiêu khát vọng cùng với sự nổi loạn đều xổ tung ra ngoài. Mùa hè nó có đôi quần sooc mặc đi mặc lại. Một cái màu nõn chuỗi, một cái màu hồng tía đính cườm hình con bướm mà Hà cho rằng chỉ có cave mới dám mặc. Hà có cái quần sooc ngắn hơn thế nhưng nó mầu be, đơn giản và không hề đĩ thõa. Cô cá rằng vào những đêm hè nóng nực cái con bé Hương hẳn lẻn vào phòng 2 thằng nhà bên chơi. Những đêm như vậy cô cũng trằn trọc và nghe thấy tiếng cười của cả 3 đứa. Thậm chí cô đã từng nghĩ nó với ông lão thân phụ chủ nhà. Nó có gan lắm chứ nhưng cô chỉ nảy ra suy nghĩ đấy thôi chứ không dám tưởng tượng xa. Cái lẳng lơ của Hương không làm Hà ghét nó. 2 anh giai hàng xóm đen thui và lão già khú đế không phải là mối bận tâm lớn, chỉ là bằng chứng để đánh giá con bé vẫn đang ở trình độ nào. Cái mà Hà ghét là tính ghen tị và bép xép của nó. Rõ ràng là Hà xinh hơn, học giỏi hơn và có nhiều mối hơn. Chẳng hiểu nó nói gì với mụ địa chủ mà khi cô vừa từ quê chơi ra, mụ đã mỉa mai: “Thế nào, em Hà đã chốt anh nào chưa còn nhường cho em Hương một anh với chứ”. Nó lê la khắp xóm, buôn với đủ loại người từ anh hàng cơm tới chị đồng nát. Trên tất cả mọi vụ, Hà nhớ nhất vụ này. Hôm đó sinh nhật cô lần thứ 20, tất nhiên hơn nửa bọn con trai cùng khối đến mang bao nhiêu là hoa mà cô đoán 10 nghìn một 3
mớ (cô đâu có sinh vào ngày lễ gì đặc biệt cũng như chẳng phải mùng một và ngày rằm, bọn con trai tiết kiệm được khối tiền khi đi sinh nhật cô). Khi bạn khối trưởng vạm vỡ, khuôn mặt tựa như Robert Pattinson tặng hoa cho cô, con bé nhanh nhảu giành lấy, nói to hơn cần thiết: “Chị để em lấy nước cắm vào bình cho không mụn lại mọc đầy tay. Nước cắm hoa độc lắm nhá. Để tối em ra ngoài mua cho chị lọ DEP”. Hà chểt đứng, cảm tưởng như không mảnh vải che thân giữa một đống con trai bụm miệng, chỉ trỏ từng nốt ghẻ trên người cô. Ngay hôm sau, chuyện lan ra toàn khu trọ nhưng nghiêm trọng hơn là toàn khối. Thằng cha dạy thể dục ra vẻ chân thành khuyên riêng cô: “Kỳ sau em chọn học cầu lông đi. Nước ở bể học bơi không vệ sinh cho làn da của em đâu.” Một tuần sau đó, Hà và Hương không nói chuyện với nhau. Điều làm cho 2 chị em buôn chuyện trở lại không phải là vì Hương xin lỗi rối rít hay nó tiết lộ cho Hà biết bí mật của anh chủ nhà mà là cô rình trộm được nó cũng bị ghẻ nước. Không may mắn cho Hà, cái tin một thiếu nữ gợi cảm bị ghẻ nước không còn mới mẻ nữa, vì thế nó chẳng được quan tâm và loan xa như sự kiện trước đó. Tuy vậy nó cũng làm thay đổi một số thứ ở khu trọ. Thứ nhất: quần áo của 2 anh Điệp-Thắng bỗng dưng phơi cách quần áo 2 cô hàng mét, chúm chụm gần sát tường. Một tháng sau, 2 anh cũng phát ghẻ không phải vì lây từ cô nào mà vì quần áo ẩm mốc. Thứ 2: Ông cụ không còn sang chơi thăm con cháu nữa. Thứ 3: Toàn xóm trọ có một lần tổng vệ sinh trước sự giám sát của mụ chủ nhà. Gái già ra tối hậu thư: Hết năm học không cho bọn con gái bẩn thỉu thuê nữa từ giờ chỉ tiếp đón con trai ở sạch thôi. Cả lũ phải cố gắng lắm mới không sặc lên cười khi nghĩ đến cảnh mụ khám xét cơ thể nam nhi đến thuê trọ như công việc kiểm dịch thú y của mụ hàng ngày ở các chợ. Cả Hà và Hương đều biết đây chỉ là cái cớ dọa nạt. Mụ luôn không thích cho con gái thuê bởi ông con dù gì cũng giống ông bố dâm ô ở điểm nào đấy. Sự 2 cô bị ghẻ mụ chẳng hả lòng, hả dạ lắm chứ. Ông chồng sạch có tiếng. 4
M ột hôm, khi đang nằm mơ màng, dạng cẳng, đặt bàn chân lên lồng quạt cây để gió luồn và phun cái thứ không khí có tần suất rung cực đại vào toàn bộ thân dưới, Hà nghe tiếng gọi: “Hà ơi! Xuống đây chị nhờ tí” Hà bật dạy thốt khẽ “Tí mụ đâu mà nhờ tí tôi”, rồi chạy hồng hộc xuống nhà. Cô cắn môi cười, trong đầu so sánh tí địa chủ với quả mướp. “Mày dịch cho chị cái sách hướng dẫn này với. Chỉ cho luôn mấy nút này có nghĩa gì”. Hóa ra là cái máy giặt mới mua hai vợ chồng loay hoay mãi không biết cách sử dụng. Hà ngó chiếc máy. Nó là loại cửa trên, hiệu Toshiba, màu xanh đá granite, các loại đề can quảng cáo tính năng vẫn còn dán đấy. Hà chắc chắn cho đến khi máy hỏng, lũ đề can xanh đỏ không bị trầy mẻ tí nào. Máy này có thể giặt được bột giặt thông thường. Hà biết. “Nút này là nút Power tắt/mở. Chị cứ nhớ cái to nhất ấy. Đây là nút điều chỉnh lượng nước. Low ở dưới là ít nước. Medium là vừa. High là nhiều”. Gái già hí hoáy ghi chép. “Ờ, cái này là cái gì nhỉ?... À chế độ giặt…” Nửa tiếng sau, mẻ giặt thử nghiệm đầu tiên được tiến hành. Cả Hà và vợ chồng con cái địa chủ đều trầm trồ khi quần áo giặt xong. Sạch hơn tưởng tượng, ráo nước và chỉ trong 60 phút tròn. “Mình ơi. Cổ áo anh vẫn còn bẩn” “Chả biết gì thì thôi. Phải giặt qua cổ tay, cổ áo trước. Máy chứ người giặt đâu”
5
“Sao anh chị không cho máy vào phòng tắm nhà trong ý. Để ngoài này mưa gió chóng tã”. Hà cố gắng không để sự vui mừng lộ ra ngoài lời nói. “Cũng định thế nhưng thằng lắp đặt bảo phòng tắm ẩm ướt. Chập điện bỏ mẹ. Nhanh rỉ nữa. Hôm nào anh Bin làm tấm che trên này này”. “Ờ thế cũng được”. Đó là câu nói tránh nói giảm của sự phấn khích Được quá đi chứ trong lòng Hà.
M ất 1 tuần để Hà theo dõi, tính toán được lịch trình đi làm và về nhà của 2 vợ chồng. Các sáng 2-4-6 từ 7h-11h và chiều 3-5-7 từ 46h, Thị Xuân sẽ đi vặt các mẹ bán thịt ôi và gà dù. Các buổi còn lại mụ lên cơ quan để báo cáo cũng như các công việc giấy tờ. Nhờ mụ mà Hà biết được mua rau cỏ thịt cá ở đâu cũng thế cả. Mỗi ngày ăn vào miệng là mỗi ngày nguy cơ ung thư buồng trứng của Hà càng cao. Anh Bin hiền lành nhưng hơi cục tính làm ở công ty ma nào không rõ, đi từ sớm đến tối mịt, không về ăn trưa. Thỉnh thoảng có về nhà đột xuất nhưng mỗi lần về còi xe loạn cả ngõ, rất dễ nhận biết. Buổi trưa cả 2 mẹ con đều ăn cơm nhà ông bà nội và từ khi ông lão không bén mảng sang chơi, thằng con ở đó đến tối với ông bà. Cả 2 vợ chồng đều nghỉ chủ nhật. Như vậy chắc ăn nhất là giặt quần áo vào chiều thứ 3-5 khi cái Hương đã đi học. Lần đầu tiên giặt trộm như một cuộc phiêu lưu chẳng khác nào lần cô quay tài liệu môn “Địa lý kinh tế thế giới”- một môn toàn số má. Hà lén lút nhìn quanh, gõ cửa từng phòng cho đến khi chắc mẩm không ai ở nhà mới dám cho quần áo vào máy. Tay run run, cô phải mất 2 phút mới đặt xong chế độ giặt. 6
“Xuân ơi!” Tim Hà như phọt ra ngoài lồng ngực. Tiếng người đẩy cổng sắt đi vào nhà. Hà luýnh quýnh bất dừng máy. Chay vội ra phía cổng. “Mày có thấy con Xuân đâu không?” Bà mẹ chồng hỏi. “Chị Xuân đi làm mà bà”. Hà lập cập đáp. Bà này lú mẹ nó rồi. “Mày ra chợ bảo với nó thằng Bin con bị cô giáo đuổi học về. Cái con Thơm nhà bà Thắm mới đi dạy đã tinh tướng”. “Thế ạ. Khổ thân thằng Bin… thằng Bin con. Nhưng cháu không biết chị Xuân ở chợ nào đâu. Bà đừng lo cứ về đi. Tối chị Xuân về ngay đấy.” “Cái con Thơm lăng lố đấy mà cũng dạy với chả dỗ” “Mà sao thằng Bin con lại đi học buổi chiều” “Học thêm chứ còn học gì nữa”. Bà lão chua chát rồi nói “Tối vậy. Mà mày nhớ trông nhà cửa cẩn thận”. Hà hiểu tại sao thằng nhãi lại bị đuổi về nhưng đó không phải việc của cô. Tiễn vợ lão dê cụ về đến tận cửa cô tức tốc khởi động lại máy giặt. Mang sách vở xuống vừa học vừa hồi hộp chờ từng phút cho đến khi giặt xong. Thật là sướng. Cô nhớ lại môn kinh tế chính trị. Cái cô đang làm thật cách mạng. Cứ như là đang đứng lên chiếm đoạt tư liệu sản xuất của bọn tư sản. Từ nay cô không phải gò lưng ra vò, chà, giũ nữa. Cám ơn khoa học-kỹ thuật đã phát minh ra các tiện nghi bù đắp cho sự lười nhác của nhân loại. Cám ơn chị Xuân - anh Bin đã mua chiếc máy kỳ diệu này. Cám ơn công việc tham nhũng mang núi tiền cho chị Xuân. Cám ơn các mẹ bán thịt ôi thiu, hóa chất và bệnh tật đã chia phần lợi nhuận cận biên cực lớn cho chị Xuân. Cám ơn những người tiêu dùng tuyệt vọng như mình đã đem lại lợi nhuận đấy. Ôi, hóa ra cái máy giặt này là có phần của mình. 7
Cho dù có đóng góp vào chiếc máy giặt thế nào đi chăng nữa, sự nghiệp giặt giũ của Hà không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Có lần cô cho quần áo nhiều quá, cái máy lắc khủng khiếp, Hà sợ xanh mặt tưởng như nó hỏng đến nơi. Có lần đang giặt thì mất điện, cô phải lôi quần áo ra giặt nốt bằng tay và nhục hơn là phải múc nước còn đọng lại trong thùng máy ra bằng hết. Có lần quần áo nhà dưới chưa kịp giặt cô phải bịt mũi, nhón tay kều ra, khi cầm chiếc quần lót của Bin Lớn tay cô sờ phải chất gì sệt sệt nhờn nhờn. Tò mò cô gí mũi vào ngửi. Tanh ngòm. Cô rùng mình suýt nôn hết cả bữa trưa. Và một lần, con Hương đi học về sớm, nó chạy xồng xộc lên gác hét: “Á chết nhá. Chị Hà giặt trộm máy giặt của đôi chim câu nhá”. Không để cho gương mặt bất thần đối diện kịp đáp nó tương luôn một tràng: “Em thấy cái áo Mango đỏ của chị trong máy. Chị hơi ích kỷ đấy nhá. Em không mách đâu. Chị cho em giặt với nhá”. Nhá cái lá tá phá. Hà đáp với cái giọng bình thản dửng dưng vốn có: “Ờ. Có ai cấm đâu”. “YEAH! Chị chỉ cho em cách giặt nhá” “Nhưng mà mày đừng bép xép không chết cả lút đấy” Thế là từ đấy, có thêm một đứa nữa giặt trộm cùng Hà. Nó giặt vào buổi sáng theo lời chỉ bảo của cô và vụ đấy nó không buôn bán với ai hết. Nhưng Hà luôn dè chừng con bé Hương này. Nó là đứa nổi loạn và sẵn mối ghen tị với cô nó có thể làm bất cứ điều gì mà Hà không ngờ tới.
H ôm đó, sau khi giặt xong, đã giăng hết đồ che thân lên dây, Hà thích thú nằm ôn thi tiếp. Cô thấy lâng lâng trong lòng như vừa làm xong cái gì có ích bởi bệnh ghẻ nước gần như đã khỏi và 8
quan trọng hơn cô đã tiết kiệm được khối thời gian cho việc thi cử. Quản trị kinh doanh của anh Cường đẹp trai là môn thứ 3 trong kì thi này. 2 môn trước cô làm khá tốt. Chắc chắn cô sẽ giành lại vị trí đầu lớp từ con bé Huyền Diệu K47D. Tỉ sổ toàn cục giữa nó và cô đang là 2-2. Nó học giỏi ngang ngửa cô và có ông bố quan chức giàu sụ. Nhà cô không giàu nhưng sắc đẹp ăn đứt nó. Trong cuộc chiến này cô là người có tiềm năng chiến thắng bởi vận giàu luôn thay đổi, việc cô sẽ giàu có là điều tất yếu trên cơ sở những gì cô đang sở hữu. Còn vẻ đẹp tự nhiên là không thể thay đổi. Cô luôn nhìn nó cười thầm trong lòng “Tao có toàn bộ ảnh của mày rồi. Mày có đi Venezuela nâng mũi, bơm mông cũng không thoát khỏi quá khứ xấu xí đâu”. Tất nhiên cô sẽ không làm những trò bẩn thỉu thế. Cô luôn tỏ vẻ thương hại nó và tự cho rằng mình là người cao thượng. Sách mở úp trên ngực, Hà thiếp đi trong giấc mơ 9-10, học bổng và vẻ mặt ngơ ngác của vịt cái Huyền Diệu. Đã hơn bảy giờ tối.
“TRỜI ƠI! CÁI GÌ THẾ NÀY!” Tiếng hét chưa từng có của Bà la sát làm Hà bật dậy. Cái thứ âm thanh như mớ cá to ngoài chợ bị hất tung cao lên trời, rơi xuống giãy đành đạch. Hà lao vội ra lan can nhìn xuống xem sự vụ gì đang diễn ra. Cô thót mình, một tay bịt miệng. Chết mẹ cái quần Winny của mình. Trên tay bà chủ chính thống của chiếc máy giặt là chiếc quần xilíp màu be, kích cỡ chắc chắn không phải là của người đang cầm nó. “BIN! BIN! BIN!”. Trông chị Xuân như chiếc xe tải điên cuồng đang bóp còi. Anh Bin sấp ngửa chạy ra chưa kịp định thần đã bị ném mảnh vải hình tam giác vào mặt: 9
“Của con nào đây? Hả? Nói đi. Của con bớp nào? Hả?” Hà đứng trơ, cứng hết người. Làm thế nào đó mà cô để quên chiếc quần bé xíu. Cô chỉ quơ tay lấy đồ mà không nhìn vào thùng máy. “Cô làm sao thế? Ai mà biết đếch của con nào?”. Anh Bin quẳng chiếc quần xuống đất với vẻ tiếc rẻ. Ở tình huống khác chắc nó còn trên mặt anh dài. “Còn con nào nữa. Mày đem bớp về nhà chơi lại còn giặt quần cho nó nữa. Thằng khốn” “Mày câm mồm đi. Bố vả cho giờ”. Anh Bin cũng bắt đầu chuyển sang dùng các đại từ thân mật hơn cho dù trong lúc nóng các vị trí trên dưới hơi có chút nhầm lẫn. “Đi làm à? Đi làm cái đéo gì? Có đưa con này đồng đéo nào đâu? Nhét vào lồn bọn đĩ hết rồi” “Tiền bố việc đéo gì phải đưa cho mày. Mà ngu vừa vừa thôi, vào nhà đi” “Đéo vào. Con nào hả?” Trên tầng, mọi thành phần đã có mặt đông đủ, mắt dóng xuống dõi theo từng lời châu ý ngọc của 2 gia chủ. Cái Hương sau một hồi bỏ lỡ màn dạo đầu vì còn bận mặc Diana để đi chơi trăng giờ đã kịp hiện diện bên cạnh lan can. Quay về phía nó, Hà bỗng thấy vẻ mặt ngây thơ hơn thường lệ của cái Hương, đúng cái giả tạo mà nó biểu hiện khi công bố bệnh ghẻ của Hà. Hà với tay định kéo nó vào nhưng không kịp. Cái giọng tỏ vẻ bất ngờ vang lên: “Quần chị Hà rơi kìa. Để em xuống nhặt cho nhá.” Không khí bất động như một vùng đang ở tâm bão, tất cả các con mắt đổ dồn về Hà. Con điên này đúng là muốn chơi mình. Thế nhưng 10
Hà như một bức tường nhẵn thin. Bóng đập vào chỉ được nhún giây lát bị bật trở lại: “Mày mắt lé à mà bảo là quần của chị hả?” “Màu be chỉ có của chị thôi” “Tao chả có cái quần nào như thế hết. Của mày thì có” “Hóa ra là hai con kia. Bà biết ngay mà. Chúng mày xuống hết đây”. La sát vung tay giậm cẳng. “Điên à mà chơi 2 con nhà quê ghẻ lở kia”. “Mày chán gái già mày chơi cave sinh viên phải không? Thế của con nào?” Trong giây lát đó, giây lát mà những từ nhà quê, cave sinh viên và ghẻ lở được thốt ra, cả Hà và Hương như bị một vòi phun phân thôi, cứt thối dội vào người, đẩy 2 cô về cùng một chiến tuyến. Người ta nói cây ngay không sợ chết đứng. Nhưng rõ ràng 2 cô là cây liễu, không phải loại liễu yếu đào tơ gì mà là cây liễu ma như trong Harry Potter, sẵn sàng quật lại bất kỳ cơn gió nào. Hai cô sẽ đấu tranh không chỉ để thanh minh cho mình mà cho cả danh dự của một lớp nữ sinh viên tỉnh lẻ chịu phận thuệ trọ. Ánh mắt chạm nhau, 2 cô đồng thanh bật lên: “Của con Thơm giáo viên”. Anh Bin chết lặng đúng 3 giây rồi lắp bắp: “Chúng mày đừng có vu oan giá họa” Chưa kịp dứt câu anh đã phải chạy đuổi theo mụ vợ đang lồng lộn phi đến nhà cô giáo Thơm mà nam phụ huynh nào cũng quý mến. “Bọn em từ giờ nên cẩn thận. Có chuyện gì xảy ra gọi cho bọn anh”. Anh Điệp đứng im lặng theo dõi cả màn kịch với anh Thắng giờ mới cất tiếng. Hà gật đầu và bước vào phòng. Hương lẽo đẽo 11
theo sau xin lỗi rối rít. Tối đó cả 2 cô không ngủ. Họ cãi vã, nghe ngóng, lo sợ, thì thầm và khóc.
2
ngày sau, mọi chuyện có vẻ lặng êm. Sáng thứ 7 cả 2 cô nghỉ học ngồi cùng nhau giặt giũ. Hương vò xà phòng rồi thả quần áo của cả 2 chị em vào chậu nước Hà đang giặt rồi Hà lại chuyển chúng vào chậu nước mới của Hương. Chị Xuân bước ra khỏi phòng, loay hoay quay đầu xe. Dù đã đánh phấn đậm nhưng vẫn không che được má trái thâm tím. “Chúng mày thả vào máy mà giặt. Ở nhà trông nhà cho chị. Thấy gì gọi chị luôn”. Anh Bin hậm hực dắt thằng con đi học, quắc lườm 2 cô. Hà và Hương không nói, ngẩng lên nhìn nhau rồi lẳng lặng tiếp tục công việc của mình. Ông bố chồng chị Xuân lại bắt đầu sang chơi, hấp háy ngồi nhìn. Nước giờ đã trong. Có thêm một người vắt quần áo dễ hơn. Mỗi người một đầu vặn hai hướng khác nhau, nước ra hết sạch. Tháng sau hai cô chuyển nhà.
HẾT
[email protected]
12