Mua Bong Nam Ay P2 - Ngay Dau Tien Di Hoc: An Tuong Dau A4 Trong Toi

  • Uploaded by: 12a4lhp members
  • 0
  • 0
  • December 2019
  • PDF

This document was uploaded by user and they confirmed that they have the permission to share it. If you are author or own the copyright of this book, please report to us by using this DMCA report form. Report DMCA


Overview

Download & View Mua Bong Nam Ay P2 - Ngay Dau Tien Di Hoc: An Tuong Dau A4 Trong Toi as PDF for free.

More details

  • Words: 4,734
  • Pages: 7
Trời! Ti-vi mới thông báo có điểm mà không biết sao bà con bu đông quá vậy nè, làm sao mà chen vô coi điểm đây. Tôi nói với bố tôi sang gửi xe ở trường đại học khoa tự nhiên chứ mà đứng nhốn nháo ở đây thì đến năm nào mới chui vô tới cái bảng dán kết quả. Bố phóng vội chiếc xe băng ngang đường Nguyễn Văn Cừ hướng về phía cổng trường đại học tự nhiên. Mới có sáu giờ chiều mà sao trời tối nhanh thế không biết. Xe cộ trên đường cứ chen chúc nhau lao đi thật nhanh. Có mấy gã thanh niên cứ bấm còi inh ỏi để chen qua cái đám đông lúc nhúc trước cổng trường Lê Hồng Phong. Càng lúc người ta đổ về đây càng nhiều, đơn giản là vì trường mới có kết quả của kì thi tuyển sinh. Phải chật vật lắm bố con tôi mới có thể gửi được xe. Tôi bước đi bên cạnh bố tôi mà trong lòng cũng hồi hộp không biết kết quả ra sao. Tuần trước bố chở tôi đi thi tuyển ở Lê Hồng Phong và Phổ Thông Năng Khiếu. Bài thi của Phổ Thông Năng Khiếu thì khó thật, tôi đã cố gắng lắm rồi mà cũng có bài phải ráng viết nhăng viết cuội. Đề thi của Lê Hồng Phong thì đỡ hơn, tôi có đủ thời gian để làm hết tất cả, mà trong đó có cái bài bất đẳng thức tôi lại trúng tủ nữa. Tôi không tự tin lắm vào kết quả bên Năng Khiếu, nhưng Lê Hồng Phong thì chắc sẽ ổn thôi. Không hiểu sao mặc dù tự tin vậy mà bây giờ đi bên cạnh bố, tôi vẫn thấy nao nao và chùn chân lại. Tôi sợ nếu một chút nữa mà tìm không thấy mình trên bảng kết quả thì tôi sẽ thất vọng lắm và cả bố mẹ tôi nữa. Mặc dù tôi đã chắc chắn đủ điểm vào học ở Nguyễn Thượng Hiền nhưng bố mẹ luôn kì vọng tôi sẽ học một trong những trường giỏi nhất của thành phố. Dòng người cứ như thác cuộn vào phía bên trong cổng sắt nơi có hai anh bảo vệ đang cố gắng giữ gìn trật tự. Bảng kết quả chỉ cách bố con tôi hơn một chục bước chân mà sao tôi cảm thấy nó xa quá. Không biết sao tôi cứ lo lắng, bố cuối xuống nhìn tôi, ông cười: - Không tự tin à? Sao con bảo làm bài tốt lắm. Tôi chỉ lí nhí trong miệng đáp lại lời bố: - Dạ, chắc được thôi bố à... mà... con cũng không biết nữa. Bố tôi lại nhìn tôi trong khi tôi cứ cuối gầm mặt mình xuống đất, bố tôi ôn tồn nói: - Nếu đã nghĩ là mình làm được thì chắc chắn kết quả sẽ tốt thôi, hai bố con mình coi xong rồi về đón mẹ đi ăn tối nhé, có gì báo cho mẹ biết luôn. "Dạ", tôi chỉ đang lầm bầm trong miệng cầu nguyện Chúa cho tôi đậu vào Lê Hồng Phong. Mẹ luôn dặn tôi, nếu có gì con sợ hãi, thì con hãy trông cậy nơi Chúa, Chúa sẽ giúp con. Tôi lầm rầm cầu nguyện "Chúa ơi, giúp cho con với, con cảm ơn Chúa" Dường như bố tôi nghe được, ông cười xòa: - Thôi, hai bố con mình coi nhé, đi nào. Ở chỗ cái bảng người ta cứ nhấp nhỏm đứng lên ngồi xuống. Có người cố lèn người vào trong để coi điểm cho con em. Có người thì đứng suýt xoa vì điểm chuẩn cao quá sợ con em họ trượt. Hai ba người phụ huynh đang đứng nói chuyện rằng đề năm nay khó, con họ cố mà vẫn không được. Bố con tôi đứng hồi lâu chờ mọi người tản bớt ra. Có người thì nhảy cẫng lên mừng rỡ, có người thì lủi thủi bước về. Bố ôm lấy tôi và tiến thẳng vào đám đông người. Mãi một lúc tôi cũng chui tọt vào trong và đứng gần sát cái

bảng còn bố tôi thì vẫn kẹt ở phía ngoài. Tôi nghe giọng ông bảo tôi cứ đứng trong đó mà dò kết quả, ông sẽ đứng ở ngoài đợi tôi. Người ta chen lấn đẩy qua đẩy lại ép tôi như một con tép. Tôi có thể nghe rõ hơi thở phì phào và mùi mồ hôi nồng nặc trong đám đông đang chen chúc. Tôi cũng bắt đầu lúi húi dò tên trên bảng. Tên của thí sinh trúng tuyển sẽ có trên bảng còn nếu trượt thì sẽ chẳng có tên. Tôi nhìn hết tờ một, tờ hai, rồi đến tờ thứ ba vẫn chẳng thấy tên mình đâu. Mồ hôi trên trán tôi chảy xuống rỏ vào tròng kiếng. Không biết tại hơi người làm tôi cảm thấy nóng nực hay tôi bắt đầu run lên vì lo rằng mình sẽ không có tên trên bảng kết quả. Tôi gỡ vội cặp mắt kiếng xuống, kéo vạt áo chùi chùi sạch vệt mồ hôi. Tôi cố rướn người sang bên phải hướng về phía bốn cái tờ kết quả mà tôi chưa dò qua. Có lẽ bố tôi ở ngoài cũng sốt ruột nên ông cũng gọi tôi hỏi xem đã thấy gì chưa. Tôi sợ nên im thin thít không trả lời giả vờ như chẳng nghe thấy gì vì người ta cứ nhốn nháo ồn ã. Cuối cùng thì tôi cũng trờ người tới sát mấy tờ giấy kết quả. Tờ thứ năm rồi mà vẫn không thấy tên mình. Chỉ còn hai tờ nữa thôi, Chúa ơi, con đã cầu nguyện rồi mà. Chúa ơi, hôm đó con làm bài tốt lắm mà, tại sao giờ con vẫn chưa dò thấy tên mình. Tôi bắt đầu sợ, tôi cảm thấy người mình run lên và lạnh ngắt. Tờ thứ sáu, mắt tôi như hoa lên, tôi chẳng nhìn rõ gì nữa mặc dù đã có ánh đèn neon rọi vào tờ dán kết quả. Tôi phải dùng ngón trỏ của mình dò dò trên tờ giấy. Chúa ơi, có tên tôi, có tên thật rồi, tôi cố cuối sát thật gần chỗ dòng thứ năm từ đáy đếm lên dòng chữ Nguyễn Hữu Duy in rõ mồn một. Vậy là tôi đã đậu vào Lê Hồng Phong, phải vậy chứ, tôi đã nói rằng mình làm bài tốt lắm mà, làm sao mà không có tên mình chứ. Tôi tự cười thầm với chính mình và không quên lầm rầm cảm ơn Chúa đã phù hộ cho tôi. Bây giờ thì tôi cảm thấy mình tràn trề sức lực mặc kệ cho người ta cứ ép vào trong, tôi vùng người thoát ra ngoài hướng nơi bố tôi đang đứng. Tôi chạy ào đến chỗ bố tôi reo ầm lên rằng tôi đã đậu rồi. Bố tôi cười rạng rỡ, cả hai bố con tôi cứ nhìn nhau mà cười. Có ông phụ huynh đứng gần đó nói với sang: - Cháu nhà anh nó giỏi quá, con tôi nó trượt rồi, nhưng tôi vẫn đợi ở đây chờ xem điểm chính thức của nó xem coi có thể vớt được không. Bố tôi cũng lịch sự xã giao với người ta trong khi tôi thì vẫn cười tít cả mắt. Thế rồi bố với tôi tung tăng ra bãi đậu xe. Không biết sao tôi cảm thấy yêu đời quá đi mất, tôi cứ nhún nha nhún nhẩy suốt đoạn đường. Bố tôi xoa đầu tôi hài lòng rồi bố nói: - Bố cũng tin là con đậu mà, giờ về báo tin cho mẹ thì chắc mẹ sẽ vui lắm đây, tối nay nhà mình đi ăn mừng nhé. - Ừ, ăn món gì ngon thật ngon ấy, hay bố chở mẹ với con ra Sài Gòn đi, con muốn ăn phở Áp Chảo ngoài đường Nguyễn Du. - Ừ thì đi, để bố gọi điện cho mẹ chuẩn bị nhé. - Bố ơi, bố ơi, con nói nghe nè. Ăn xong rồi bố chở con qua nhà sách Phú Thọ nha, con muốn mua mấy quyển Jindo, con chưa mua tuần trước nữa vì lúc đó bận ôn thi. À, mà con muốn mua mấy quyển sách khoa học về đọc nữa. - Ừ, ừ, thì cứ ăn xong đi rồi tính tiếp.

Nói rồi bố tôi móc điện thoại của ông ra gọi về nhà báo tin mừng cho mẹ tôi biết. Dù chỉ thoang thoáng nghe giọng mẹ tôi qua điện thoại nhưng tôi có thể cảm nhận được niềm vui mừng của bà. Tôi thầm nghĩ, thế là mình có cớ vòi tiền mẹ để có tiền đi bấm điện tử với thằng Quang Anh và thằng Bảo Anh rồi. Tôi ôm chặt lấy bố tôi, ông rồ máy xe và lao vọt đi. Sài Gòn đêm nay sao đẹp thế, sáng những đèn đường, sáng những dòng xe cộ qua lại, và sáng nụ cười của gia đình tôi. "A4 à, sao lại tới A4 lận, không lẽ mình dở dữ vậy sao" Tôi nhủ thầm khi lên tập trung ở trường tổng dợt cho ngày nhập học đầu năm. Tôi cứ đinh ninh rằng trường sẽ xếp học sinh từ cao xuống thấp, nếu thế giỏi nhất sẽ là A1 còn A4 sẽ là lớp ẹ nhất trong khối lớp A chính thức vì từ A5 trở đi đều là hệ bán công. Mà thôi kệ, dở giỏi gì thì người ta cũng xếp tôi vào trong cái lớp đó rồi, giờ có lầm bầm thì cũng thay đổi được gì đâu. Đang đứng tần ngần ở chỗ góc cây phượng, tôi dáo dát tìm mấy đứa bạn Nguyễn Gia Thiều của tôi cũng đậu vào Lê Hồng Phong. Để coi, thằng Xuân Thắng thì vào A3, còn thằng Hiếu heo sữa thì vào A1. Lớp A4 có con Kiều Hạnh hồi đó học chung với tôi ở 9/5, nhưng con này khó chịu lắm, tôi cũng chả thân với nó là mấy. Để xem còn ai, à, còn con Cát Vy, tôi nhớ hình như nó học 9/1 hay sao đó, tôi cũng không quen con nào nốt. Nguyễn Gia Thiều là trường chuyên cấp 2 của quận Tân Bình. Vậy mà vào Lê Hồng Phong thì tôi thấy chỉ có mấy đứa. Phần đông tôi thấy toàn là Nguyễn Du quận 1, rồi Nguyễn Du Gò Vấp, không thì Hồng Bàng quận 5 hoặc Thực Nghiệm Sư Phạm. Tiêu rồi, mình mà học chung với mấy đứa giỏi đó, thể nào tụi nó cũng vượt mình như chơi. Tự nhiên tôi thấy hoang mang và cảm thấy mình bé nhỏ trước đám học sinh cũng đang nháo nhác tìm về lớp. Cứ đứng miên man nghĩ ngợi lung tung trong khi mọi người đã xếp vào hàng ngũ. Tôi bất chợt giật mình khi thầy giám thị nói trên loa rằng mấy cậu con trai chưa chịu vào hàng sẽ bị phạt. Tôi cuống quýt nhìn xung quanh coi chỗ nào là A4, rồi tôi thấy có ông thầy tóc bạc phơ đang cầm cái bảng A4 giơ lên ở góc kia. Tôi khoác cặp lên vai rồi vội vàng chạy về hướng đó. Ái chà, lớp A4 này cũng đông phết, gương mặt nào cũng lạ hoắc hết trơn. Mà lớp gì chỉ thấy toàn con trai không thế này chả có được mấy cô con gái. Nhìn mấy lớp ban A khác đứng gần đó tôi cũng thấy số lượng con trai áp đảo. Có lẽ do ban A thì nó như vậy, tôi tự nhủ. Rồi ông thầy tóc bạc cầm cái bảng hiệu tự giới thiệu với đám học sinh đang đứng xung quanh tôi rằng thầy tên là Đỗ và sẽ là chủ nhiệm của lớp 10A4 năm nay. Chưa dứt lời, ông thầy đầu bạc của tôi lại tiếp tục giới thiệu rằng mình là giáo viên bộ môn Giáo Dục Công Dân. Nghe đến chữ Giáo Dục Công Dân, tự nhiên da gà tôi nổi sần lên. Lạy Chúa, thầy chủ nhiệm của con mà là giáo viên Công Dân. Ông sẽ khó kinh khủng cho coi, vừa già, lại vừa dạy Công Dân, eo ôi, kiểu này thì chết chắc. Nói xong, thầy Đỗ dẫn chúng tôi vào lớp học quan sát. Lớp nhìn cũng cũ kĩ, nhưng không sao, mang tiếng dân Lê Hồng Phong là oách rồi, bàn ghế có cũ một xíu cũng có sao đâu. Sau khi chúng tôi yên vị tam thời trong lớp thì thầy móc trong túi ra cái bọc phù hiệu của lớp và căn dặn rằng phải may lên ngực trái của áo phía trên cái túi trước. Nếu ai mà làm không đúng sẽ bị sao đỏ ghi tên và mời phụ huynh. Trời, chưa gì mà ổng đã hăm dọa mời phụ huynh rồi, trường gì mà khó kinh dị vậy nè, sao giống đang ở trong trại tập trung của Phát-xít Đức thế. Thế rồi, thầy cứ huyên thuyên căn dặn

phải mua tập gì, mang dụng cụ gì, rồi còn dặn rằng không mua sách ngoài của bộ giáo dục vì trường sẽ in sách riêng bán cho học sinh. Tôi nghe tiếng được tiếng không vì đầu tôi đang bay bay ở đâu ấy. Tôi đang cố quan sát những thành viên trong lớp mà sau này có thể trở thành bạn của tôi, mà có khi là kẻ thù cũng nên. Cuối cùng thầy Đỗ đưa bảng danh sách vị trí tạm thời cho chúng tôi đăng kí xem mình muốn ngồi ở đâu trong lớp. Tôi chột dạ, ngồi đằng cuối thì chả thấy gì, mắt mũi tôi kèm nhèm. Mà ngồi ở dưới toàn là mấy thằng phá làng phá xóm thôi, thế nào cũng bị giáo viên chú ý. Ngồi trên hàng một hàng hai thì làm gì giáo viên cũng biết. Vậy thì khôn nhất mình nên chọn ngồi ở hàng bốn hay hàng năm sau này tha hồ mà tung hoanh ngang dọc. Cười thầm với cái ý nghĩ tự cho là độc đáo của mình, tôi vơ tờ giấy đăng kí chỗ. Trời đất, mới đây tụi nó đã xí hết cái hàng bốn rồi, còn đúng một chỗ hàng năm thôi, mình mà không nhanh tay thể nào cũng bị vơ mất. Tôi lấy ngay cây bút bi đặt trước mặt viết tên mình vô. Tôi cũng không quên liếc mắt nhìn xem coi ngồi cạnh tôi là ai. Đan Chi, chà, cái tên này là tên con gái, sao mà mình may mắn thế không biết, lớp đã ít con gái, mà mình chọn đại lại chọn đúng chỗ con gái ngồi gần. Tên đẹp thì chắc người cũng đẹp, tôi dáo dát nhìn xung quanh xem coi Đan Chi là cô bé nào. Nhìn chán nhìn chê, chả biết ai với ai, tôi lại tự nhủ rằng không sao tôi sẽ được biết mặt "ngườ đẹp" ngày mai khi chúng tôi vào học chính thức thôi. Kế tiếp xem coi phía trên là ai, Thanh Thanh, tên gì nghe như tên Ba Tàu thế này, chắc con này người Hoa, trường Lê Hồng Phong ở quận 5 nên chắc cũng có nhiều người Việt gốc Hoa học. Mấy cô người Hoa thường xinh lắm đây tôi nghĩ vậy khi đầu liên tưởng đến những diễn viên nữ trong phim kiếm hiệp Hong-Kong. Trời, mình là "Số Đỏ" rồi, gái ngồi vây quanh mà toàn là tên đẹp. Tôi mỉm cười mãn nguyện và hài lòng với quyết định sáng suốt khi chọn ngồi ở bàn năm. Bây giờ thì mình phải về nhà để chuẩn bị cặp vở cho ngày mai nữa, à không được quên thêu phù hiệu, nếu không ông thầy chủ nhiệm Công Dân của tôi sẽ mời bố mẹ tôi lên uống trà thì mệt đây. Để coi, bây giờ mới có bảy giờ kém năm phút, ê ê mấy anh sao đỏ đừng đóng cổng trường, tôi chạy như điên khi vừa nhảy ra khỏi xe của bố tôi. Ngày đầu tiên đi học mà vào muộn và bị ghi tên thì không có gì xui xẻo cho bằng hết. Tôi chui vừa lọt qua cánh cổng sắt đóng sập lại, quay lại nhìn hai anh chàng sao đỏ cười hề hề như chọc tức. May quá, trễ xíu nữa là xong đời rồi. Tôi bước dọc hành lang đi về phía cái phòng học hôm qua thầy Đỗ dẫn chúng tôi vào. Gần như cả lớp đã có mặt đông đủ. Để xem bàn năm ở đâu rồi, ơ vẫn còn trống hai chỗ, vậy là cái bạn Đan Chi vẫn chưa vào nữa. Ui hôm đầu đi học mà đã bị trễ, "người đẹp" thiệt là xui xẻo quá. Tôi ung dung bước vào chỗ của mình ngồi. Sau khi đặt chiếc cặp da xuống chân, tôi quay lại nhìn những đứa bạn ngồi gần tôi. Trời, cô nàng người Hoa đẹp như Hằng Nga tái thế mà tôi tưởng tưởng ra là một con bé loắt choắt. Thất vọng não nề, tôi quay trở lên thì thấy một thằng ngồi phía trên tôi mặt như ó đâm. Không biết có phải nó bực mình cái gì không hay cha sinh mẹ đẻ ra khuôn mặt đã hầm hầm vậy rồi. Tôi cũng cố gắng nở một nụ cười gượng gạo xã giao giới thiệu tên mình, nó chẳng cười cũng chẳng nói gì, được một lúc tôi chỉ nghe đúng cái tên nó thốt ra từ miệng là nó tên Đăng Khoa. Đằng sau thì vỡ mộng, đằng trước thì Hitle, bao nhiêu hy vọng còn lại tôi dồn hết vô cái cô "người đẹp" có tên là Đan Chi mà vẫn chưa được biết mặt vì nàng đã đi học trễ. Chuông báo vào tiết học kêu ầm lên, thì cũng đúng lúc đó bạn Đan Chi mà tôi hằng ao ước mong đợi cũng vội vàng bước vô. Ôi trời ơi, ngày hôm qua tôi hả hê bao nhiêu vì chọn được cái chỗ "lý tưởng"

này thì hôm nay tôi thấy mình ngu ngốc bấy nhiêu. Đan Chi của tôi nhìn cũng xinh xắn thật, nhưng mà hơi bị "phì nhiêu". Không biết tại sao từ nhỏ đến giờ, tôi bị dị ứng mấy người "phì nhiêu" dù là đàn ông hay phụ nữ. Tôi chỉ muốn nhắm nghiền mắt lại cho đến lúc cô nàng tiến sát đến tôi và nói: - Bạn gì đó ơi, bạn làm ơn ra cho Chi ngồi vào chỗ nhé. Tôi mở mắt tròn xoe nhìn Chi, Chi nhìn tôi, cả hai không nói gì, tôi cũng không biết nói gì luôn thật sự. Tôi nở một nụ cười gượng nhất mà tôi có thể để đáp lại bằng cái giọng lí nhí: - Chào Chi, Duy rất vui được ngồi cạnh Chi. Nói rồi tôi nhích người ra khỏi ghế để nhường lối cho Đan Chi ngồi vào giữa. Tôi đang tự chất vấn mình rằng không hiểu can đảm ở đâu mà tôi có khi thốt ra rằng "tôi rất vui". Thế cũng xong rồi, giờ ván đã đóng thuyền, gạo đã thành cơm, có muốn nhảy qua chỗ khác cũng không được nữa vì những chỗ kia đã bị mấy đứa khác xí hết rồi. Tôi phải tập làm quen với cảm giác "mới mẻ" này mới được. Lên cấp 3 rồi, mình cũng phải cởi mở hơn để quen biết nhiều người hơn. Chắc rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Tôi đang lo rối cả ruột thì cái thằng ngồi phía trên tôi cách cái bạn Khoa Hitle đúng một bạn ở giữa quay lai cười hà hà: - Lớp mình vui nhỉ? Tôi cũng gượng cười đáp: - Ừ, hy vọng sẽ có thêm nhiều bạn mới. Thế bạn tên gì vậy? - Tui hả, tui tên Hải, Hoàng Hải. Ở đây đúng là khác với trường Nguyễn Du Gò Vấp của tui, nhìn rộng lớn khang trang hơn hẳn. Qua, thằng khùng khùng này mà nó học ở Nguyễn Du Gò Vấp hả, đúng là nhìn người không thể đoán trước được. Có nó ngồi gần, biết đâu bí bài, hỏi nó nó chỉ cho, vậy thì phải làm quen thằng này gấp. Thế rồi nó cũng hỏi ngược lại xem tôi tên gì. Tôi vẫn rất rụt rè và sợ sệt. Tôi nói nhỏ với nó: - Mình tên Duy, mình học ở một trường nhỏ lắm, chắc Hải không biết đâu. - Trường gì mà nhỏ, nói thử tui nghe coi, sao giấu hoài vậy cha nội. - Ờ thì.... chậc.... Nguyễn Gia Thiều... Tui nói là bạn sẽ không biết mà, bạn không chịu nghe tui. - Nguyễn Gia Thiều mà ông kêu nhỏ, ông này vui tính gớm nhỉ, học trường chuyên quận Tân Bình mà khiêm tốn ghê vậy đó. Thằng Hải nó nói làm tôi cảm thấy sượng sượng làm sao. Thì đúng rằng Nguyễn Gia Thiều là trường chuyên và đám bạn cấp hai của tôi cũng giỏi lắm nhưng nếu so về danh

tiếng thì làm sao mà bằng Nguyễn Du của nó. Tôi đáp: - Ừ thì ai biết là Hải biết đâu. Nó phá lên cười sảng khoái. Vậy là trong cái rủi có cái may, người đẹp không có nhưng mà mình lại ngồi gần một thằng học giỏi chắc nó sẽ giúp đỡ mình đây. Tiết học đầu tiên theo thời khóa biểu là tiết Toán. Tôi cũng tò mò muốn biết ai sẽ là giáo viên bộ môn Toán của tôi vì tôi nghe nói rằng trường Lê Hồng Phong dạy Toán rất là khó. Tự nhiên tôi lại thấy ông thầy Đỗ ung dung cầm cuốn sổ bước vào lớp. Tôi ngạc nhiên tự hỏi, hôm qua ổng nói ổng dạy Công Dân, tiết này là tiết Toán, ông vô làm gì vậy trời. Chắc thầy Đỗ vô để dặn dò tụi tôi thêm một số cái cần thiết khác. Nhưng không, ông không dặn gì hết mà ổng ngồi xuống ghế ở phía bàn giáo viên. Cả lớp vẫn nói vẫn cười ầm ầm lúc có thầy đã ngồi vào chỗ. Ổng nheo mày rồi cất giọng: - Tôi chưa từng chủ nhiệm cái lớp nào ồn ào mất trật tự như lớp này, giáo viên vô lớp mà không ai đứng dậy chào. Nghe thầy nói xong, đứa nào cũng sốt hết. Tụi tôi đứng bật dậy im thin thít. - Vậy mới giống một cái lớp chứ, ngồi xuống yên lặng mở tập ra. Tôi lặng lẽ ngồi xuống nhưng vẫn thắc mắc tại sao tiết Toán lại do thầy Công Dân dạy. Thầy Đỗ cất giọng oang oang: - Mỗi em lấy một tờ giấy đôi ra, tôi cho một vài bài toán kiểm tra chất lượng đầu năm. Thế rồi tụi nó nhao nhao lên mới bữa đầu tiên đã kiểm tra chất lượng, vừa mới thi vào trường giờ còn kiểm tra gì nữa. Có đứa còn không tin rằng có kiểm tra vì nó cũng nghĩ giống tôi rằng thầy Đỗ dạy Công Dân thì làm sao có thể ra đề Toán. Sau một hồi nhao nhao, thầy trầm giọng nói: - Tôi không có giỡn với mấy em, nhìn tôi giống giáo viên Công Dân lắm à, tôi tên Đỗ, dạy Toán ở Lê Hồng Phong và là chủ nhiệm lớp này. Tất cả lấy giấy ra. Vậy là không giỡn thật rồi, hóa ra ông Đỗ dạy Toán chứ không phải Công Dân như hôm qua ổng giới thiệu. Mà thôi, có ông thầy Toán làm chủ nhiệm dù sao vẫn đỡ hắc ám hơn có ông thầy Công Dân. Nhưng mà trời ơi đầu năm đầu tháng lại đi kiểm tra, có chuẩn bị gì đâu nè trời. Công thức quên hết ráo rồi, tưởng thi tuyển xong rồi thì cần gì nhớ nữa. Nói xong thầy Đỗ ra một cái đề toán đại số giải phương trình tuyến tính dạng đặc biệt. Haha, cái này hôm trước khi thi tôi có đọc qua, trúng tủ rồi, tôi giải một loáng là xong. Nhìn qua bên cảnh tôi thấy con Đan Chi nó vẫn loay hoay để giấy trắng. Tôi đoán có lẽ cô bé không biết phải giải làm sao. Bài này thì không khó lắm, nhưng vì nó là dạng đặc biệt, nếu không nhìn ra từ đầu thì chắc chắn không giải được. Con Chi nó nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu. Tôi rơi vào thế khó xử. Một tôi có thể vô tình quay mặt sang hướng khác, chẳng việc gì phải chỉ ai, đây là kiểm tra, và mỗi học sinh phải làm bài trung thực. Hai là tôi sẽ chỉ cho nó, nhưng nếu ông Đỗ mà thấy được thì sẽ chết cả đám. Tôi đang

phân vân không biết phải làm sao thì con Chi nó thúc thúc cái cùi chỏ vào sườn tôi. Em nó năn nỉ thế này mà không chỉ thì từ sau này em nó cạch mặt ra, "mỹ nhân" đang gặp nan không lẽ anh hùng nỡ quay lưng. Tôi cúi cúi người thấp xuống dùng ngón tay kéo kéo cái góc tờ giấy kiểm tra của tôi dịch sang phía bên nó để nó có thế xem. Tôi nói khẽ: - Chi coi đi, cẩn thận, thầy mà bắt được là hai đứa mình toi mạng đó. - Ừ ừ, cảm ơn Duy, bài này khó quá Chi không biết giải. Thế rồi nó lúi húi chép. Cuối cùng thì sau 10 phút thầy Đỗ cũng thu bài kiểm tra. Thu bài xong thầy nói: - Tôi sẽ chấm bài, em nào làm không được tôi sẽ nói trường cho mấy em đó đi học phụ đạo. Tụi nó nghe thầy nói méo cả mặt. Tôi tin chắc nếu đứa nào chưa từng làm qua dạng này sẽ toi mạng hết. Thật là may mắn khi mình đã có thể thoát qua được cái kiểm tra khốn nạn này. Con Chi nó cứ cảm ơn tôi rối rít: - Cảm ơn Duy nhiều nha, không có Duy chắc Chi phải đi học phụ đạo rồi. Tôi nhìn ra phía sau, thấy cái con bé Thanh Thanh mặt căng thẳng thấy rõ, tôi đoán nó làm không được. Còn thằng Hải thì nó cứ cười hớn hở, tôi nghĩ trình độ nó mấy bài này là tép riu thôi, nó giải cái một. Còn cái thằng Khoa thì có trời mới biết nó có làm được không vì mặt nó cứ đăm đăm chẳng đổi sắc. Gần hết tiết Toán, thầy Đỗ nói với lớp rằng lớp tôi phải bầu ra một lớp trưởng để thay mặt giáo viên quản lý lớp. Tôi thì chẳng dính dáng gì đến mấy vụ này. Quyền lực là tôi không ham rồi, làm lớp trưởng có tiếng mà không có miếng, chỉ làm cu-li cho tụi nó sai thôi, lại còn phải chịu trách nhiệm trước thấy nữa, ngu gì mà làm. Một điều không ngờ đã xảy ra, bạn Đan Chi của tôi đã xung phong làm lớp trưởng. Trời ơi, con ngồi cạnh lớp trưởng, con lại là ân nhân vừa cứu mạng lớp trưởng, vậy thì đời con sẽ lên hương rồi, từ nay bạn lớp trưởng sẽ bảo vệ cho con tha hồ mà quậy. Mấy đứa xung quanh tôi có vẻ ngao ngán khi con Chi làm lớp trưởng vì tụi nó không muốn ngồi gần lớp trưởng, còn tui thì lại hớn hở vì tui biết con Chi thể nào cũng phải nhờ vả tôi dài trong môn Toán, hehehe, vậy thì tôi có thể thao túng lớp trưởng rồi, muốn gì mà chả được. Không chức mà lại có quyền trong tay, ngày đầu tiên đi học của tôi thật là một ngày gặt hái.

Related Documents


More Documents from ""