Love Is A Cartoon

  • Uploaded by: handycare
  • 0
  • 0
  • November 2019
  • PDF

This document was uploaded by user and they confirmed that they have the permission to share it. If you are author or own the copyright of this book, please report to us by using this DMCA report form. Report DMCA


Overview

Download & View Love Is A Cartoon as PDF for free.

More details

  • Words: 6,674
  • Pages: 15
Love is a cartoon Tác giả:Nguyễn Thanh Thư Tháng 7 là tháng của yêu thương, cậu có tin không?

Change something Có lẽ chưa có tuần lễ nào mỏi mệt như thế này. -Lý do thứ nhất( kém có tính ảnh hưởng):Tôi phải chuyển công việc từ phòng biên tập phim hoạt hình sang phòng lống tiếng để hỗ trợ bộ phận này với lí do người lồng tiếng các vai nữ-chị Thúy Hà nghỉ đẻ và kết hợp hậu trăng mật có lẽ đến cả năm. Một năm đằng đẵng dài giọng theo các nhân vật nữ từ thơ ngây, trong sáng, tới bướng bỉnh, độc ác, thậm chí dì ghẻ dã man tàn bạo tôi cũng phải „chơi“ luôn-đấy là theo lời dọa dẫm của đạo diễn Khắc Minh-tổ trưởng già cỗi của nhóm lồng tiếng. -Lý do thứ hai (vô cùng ảnh hưởng): Tôi đã chia tay với tình yêu 4 năm đại học của mình vào ngày x, tháng y năm 2008. Anh đã theo lời gọi của con tim để chạy theo cô ả đồng nghiệp chuyên diên váy ngắn cũn cỡn Hà Linh. Mà điều tôi Akay con chim cú nhất là…là…( rất rất liên quan với lí do đầu tiên). ******************************************* Ngày x, tháng y năm 2008 anh hẹn gặp tôi chỉ để tuyên bố một câu xanh rờn: -Cúc à, anh yêu Hà Linh. Tôi thấy tai mình ù đi như thể có một đàn ông bò vẽ đang làm tổ bên trong vậy. -Anh rất trân trọng những ngày tháng đã qua của chúng mình.Cả hai chúng ta đều đã có những kỉ niêm đẹp và vô cùng sâu sắc. Bla bla...Anh không dám cầu mong sự tha thứ của em nhưng luôn hi vọng chúng ta vẫn là những người bạn. Ngày mai khi em đến cơ quan,… Sau đó thì tôi không còn lõm bõm được chữ nào vào trong tai nữa, thấy tai mình hẳn đã điếc đặc hoàn toàn hoăc giả thằng cha bồi bàn trước mặt đã cố tình tọng cả một lít nước vào tai tôi để cái đứa con gái thường tự nhận mình là:Mỏng manh yếu đuối, yêu sự chung thủy, ghét lời gian dối, yêu màu xanh hòa bình, ghét màu đỏ chiến tranh…như tôi, đỡ phải ôm nhiều nỗi hận trong cùng một ngày. Sau màn chia tay sặc mùi nước mắt, tôi đã chính thức đóng mác thành sản phẩm đặc trưng thuộc dòng Thất tình. Với suy nghĩ 4 năm tình yêu trong sáng thời đi học, nay chỉ vì con

phù thủy váy ngắn tất lưới kia mà chúng mình đành:„đường anh anh đi, đường em em đi“, tôi thậm chí còn cố nức nở to hơn trước gương mặt thẫn thờ của anh, sau đó vít thẳng tay ga phi về nhà, ôm gối khóc tiếp trong tiếng nhạc được tăng hết Volume của bài:Ngày mai em đi do Lê Hiếu hát. Sao không ôm anh như lần đầu tiên em đến? Sao không hôn anh như ngày nào còn lưu luyến? Sao không vui lên như một thời bao thương mến? Màu mắt em sao hôm nay muộn phiền? Ta chia tay nhau khi tình này đang say đắm Mai em ra đi ngôi nhà này hoang vu lắm Anh gom cho em hết bao kỷ niệm êm ấm Mọi thứ nơi đây đều thuộc về em Ngày xưa cho nhau tình yêu đó, em mong em là tất cả Và muốn anh luôn bên em không bao giờ lìa xa Mộng ước ngây ngô lúc ban đầu nay đã phai rồi Tiễn đưa em về một tình yêu mới .. Ngày mai anh không còn em nữa, không cho ai là tất cả Để nỗi cô đơn theo anh đến một miền trời xa Để nhắc cho anh biết bao ngày hạnh phúc êm đềm Nhắc cho anh luôn còn lại một trái tim...yêu em Mai em ra đi em phải thật vui lên nhé Em không yêu anh đâu cần buồn tênh như thế Không nên quan tâm đến cuộc đời anh hoang phế Mình hãy quên đi bao câu hẹn thề Xem như hai ta không thuộc về nhau em nhé Khi xưa yêu nhau như một trò chơi thơ bé Ba năm qua đi lớn khôn rồi đành là thế Đành rẽ chia hai người về hai lối. Từng câu từng chữ như xoáy sâu vào tâm gan đau khổ của tôi.Ngày chết tiệt! Ngày x+1, tháng y năm 2008, tôi nằm im trên giường nghe cái đồng hồ báo thức „Tút! Tút!Tút !“ miệt mài, báo hiệu đã 7h đúng. Tôi cần phải có mặt để nộp bản thảo đã được chỉnh sửa của phim hoạt hình: Cáo yêu nho. Hôm nay không đến thì chắc chắn sẽ bị anh Mạnh tổ trưởng giết chết. Mà cái chết sẽ không chỉ nhức nhối, chua xót vì đau dạ dàythông thường giống những lần bị phạt khao cả tổ ăn trưa của tháng trước ,có lẽ sẽ còn bị cấm túc với bản thảo trong cả tháng cao điểm tiếp theo.I’m sure I will die. Vậy thì tôi sẽ chết vì đau dạ dày theo cấp cao hơn, chết đói. Ôi giời ạ!Nhất là hôm nay lại có đối tác nước ngoài đến ngự lãm thành quả sơ bộ

nữa chứ. Con sẽ phải làm sao đây với đôi mắt sưng húp như luyện tài đánh đấm với mấy thằng cha xã hội đen giấu mặt đêm qua và kết quả là đã bị nó „hít“ cho vài phát chính huyệt. Mắt vừa sưng vừa đỏ mọng, mũi cũng đỏ, và nếu như bây giờ chỉ cần ai nhắc đến hai chữ Thành An , hẳn cũng sẽ khiến tôi khích động mà trào nước mắt. -Anh là cái đồ quái thai ngâm dấm.Đồ ba bị chuyên đi dọa nạt trẻ con.Đồ chết tiệt.Anh có đi ra đường thì tôi cầu anh dẫm phải mười bãi phế thải của mấy con Gâu Gâu í. Anh… anh … Mới sáng ra tôi đã vùng ra khỏi chăn, mắt long lên sòng sọc, la lối om sòm khiến chị tôi phòng bên cũng phải nổi quạu. -Im cái miệng đi nhóc, hét ồn quá! ***************

Fighting -Anh Hùng à!Quyết định thuyên chuyển này. Anh có thể xem lại hộ em được không? Không có lẽ nào! Phòng lồng tiếng!Hức_Tôi nghĩ mình sắp bật khóc. -Ô hay cái cô này! Chỉ là quyết định tạm thời trong thời gian cô Thúy Hà đi nghỉ đẻ thôi. Đẻ xong, cô ấy đi làm thì em lại về đây. Có gì mà phải xúc động như thế.Chỉ 6 tháng thôi. -Em nghe tin hành lang là chị ấy còn đi hậu trăng mật thêm nửa năm nữa cơ mà._Tôi suýt nữa thì gào lên. -Ấy là nói thế!Ấy là đồn thế.Vỏn vẹn em chỉ đi một năm thôi. Gọi là giúp đỡ đồng nghiệp khi họ khó khăn. Lá rách ít đùmg lá rách nhiều. Anh là anh không để cho cô đi hẳn được đâu. Cây bút biên tập chuyên nghiệp của tôi. Bàn tay phải đắc lực của tôi. -Hic! -Mà cô gào to cái nỗi jiề? Nghe bảo cậu Thành An-người yêu cô cũng làm bộ phận đó còn gì nữa. Đôi uyên ương mà được ngày đêm quấn quít bên nhau như hai ai chị thì còn ai bằng nào Hùng nháy mắt ra hiệu với tôi, cứ như thể tôi đang vờ vịt đau khổ với cái quyết định trên giời rơi xuống đất thế này. Nếu hôm qua lúc 9h sáng được nghe quyết định này thì hẳn em sẽ rú lên như một con điên và chạy như bay đến phòng làm việc của anh, nhún nhảy trên bàn, thậm chí còn cóthể khoái chí hát bài hát anh yêu thích:Ngày mai em đi của Lê Hiếu, dù sự thật em chẳng mê Lê Hiếu mấy. Đơn giản vì từ nay chúng mình có thể

bên nhau suốt ngày. Chúng mình sẽ được nghe tiếng nói của nhau nhiều hơn trong những lần gọi điện vội vã hay vào những cuộc hẹn gặp chụp giựt vì thời gian biểu kín như bưng vào những tháng cao điểm . Được làm việc với nhau, phát huy hết tài lẻ của nhau, thế chẳng khác nào:Song Kiếm Hợp Bích đấy sao? Thế mà ...em lại nhận đựợc tin đáng lẽ ra phải phấn khởi đó vào ngày x+1, đúng một ngày sau khi em vừa bị thất tình. Làm việc chung cũng có nghĩa là phải đấu tranh với sự mềm yếu và đau khổ trong mình nhiều hơn khi phải cận cảnh những pha thân mật của hai kẻ kia. Làm việc chung cũng có nghĩa là 8h đồng hồ nghe giọng nói của anh bên cạnh, nhưng không có lấy một lời yêu thương.Làm việc chung cũng có nghĩa là xa rời công việc biên tập yêu thích và phải hoàn thành trọn vẹn công việc mới bằng cách dẹp sang một bên mớ tình cảm yêu ghét, căm hận hỗn độn kia sang một bên. Trong công việc , anh là một tay cừ khôi nhưng em cũng muốn anh thấy được cô gái trong em còn là một đồng nghiệp có năng lực, chứ không chỉ biết khóc lóc, than vãn, não tình, hay tầm thường , thậm chí ưỡn ẹo trong cái minijuyp 20phân như cái cô ả kia.

You’ve worked hart to be where you are Hùng vẫn thường bảo:”Khi em đam mê làm việc, em điên thực sự”.Tôi có thể quẳng hết tất cả mọi thứ lối mòn tù túng trong đầu. Anh đã từng thấy tôi điên cuồng hút thuốc và vô thức nhai nhóp nhép ngon lành cả phần đầu lọc khi ngồi hí hoái gõ bản thảo. Tôi yêu cái cách sống tự thử thách giới hạn sáng tạo trong mình. Thế nên vì công việc tôi sẽ cố lờ tất cả đi. Ngày x, tháng y, năm 2008 chỉ là một ngày trong cả vạn ngày đã qua. Làm việc chung với nhau, em sẽ phải cố gắng đấu tranh với sự yếu đuối trong mình. Chúng tôi làm việc cùng một phòng làm việc rộng có chia ô cho từng người, tuy gọi là chung nhưng vẫn đủ không gian riêng cho mỗi người. Mỗi khi đi qua ban làm việc của anh và Hà Linh, tôi không khỏi chạnh lòng khi nhìn thấy những bức ảnh chụp chung của hai người.Ngày trước chúng mình cũng từng lang thang trên các con đường ở phố cổ chỉ để chụp những cơn mưa bóng mây. Anh nói chưa bao giờ biết rằng chụp mưa rơi trong một ngày lang thang, lạnh lẽo đầu đông lại tuyệt vời đến như thế và anh yêu lắm những kiểu điên rất khác người của tôi.Phòng lồng tiếng không ai không biết mối quan hệ tay ba giữa tôi-Thành An-Hà Linh, và nói thật đến phút 90 khi mọi sự đã ngã ngũ thế này, quyết định thuyên chuyển khiến không khí làm việc có phần hơi khách sáo và không thoải mái. Kệ!Lỗi do ai?

Cả phòng chỉ có phần lên dây cót khi nhận được hợp đồng lồng tiếng cho bộ phim nhựa hoạt hình: The Mermid (Nàng tiên cá), mà điều hay ho nhất ở chỗ anh Khắc Minh nhất định phân công cho tôi góp giọng trong các phần của Nàng Ariel còn Thành An vào giọng của hoàng tử.Có lẽ anh muốn tôi bớt thái độ lảng tránh khi tiếp xúc với An, nếu cứ như vậy lâu ngày, những công việc nào có mối liên quan giữa hai đứa chắc cũng sẽ đổ bể hết. Anh luôn vỗ vai tôi: -Cố lên nào cô gái nhỏ! Dù sau đó tôi chỉ nở được một nụ cười vô cùng nhăn nhúm.Như ngày hôm nay chẳng hạn khi chạm tới phần Ariel trở về biển cả sau khi cứu sống hoàng tử, tôi có một đoạn độc thoại: -Nếu như em biết anh đến từ nơi đâu,nếu như em mãi mãi được bên anh, được nhìn thấy anh mỉm cười với em. Đến bất cứ nơi đâu miễn sao chúng ta được ở bên nhau, bất cứ nơi đâu để em được thuộc về thế giới của anh. Khi nhìn đối diện vào đôi mắt nâu trong veo của anh, tôi cảm thấy những lời nói này thật gượng gạo và khó thốt ra đầy yêu thương và cảm xúc giồng tâm trạng bịn rịn chia tay của Ariel với hoàng tử khi đấy. Tôi thấy mình cũng thở gấp như hồi mới yêu nhau và đây là lần tỏ tình đầu tiên sau cái ngày x đấy vậy. -Stop!_Anh Khắc Minh gắt_Cúc!Em tập trung vào chứ.Sao cứ lắp bắp mãi một đoạn thoại này vậy? ... -Stop! -Stop! -Stop! ...30 phút sau. -Nghỉ 15 phút._Giọng uể oải của Khắc Minh cất cao. -Sao có mỗi một đọn thoại mà nói cứ vấp như thế? Tiếng xôn xao của mọi người trong phong thu vang lên.Chị Thủy-người lồng tiếng cho vai mụ phù thủy Bạch Tuộc Đen, bước đến và vỗ vai tôi. -Sẽ ổn thôi, cô bé.Em đến đây để làm việc và chị biết em rất cừ, đúng không? Mắt tôi căng mọng lên, chỉ chực khóc mà không nói được lời nào.Tôi đã làm phiền mọi người cả một buổi sáng với cả ngàn lỗi lắp bắp, nhất là ở

đoạn hội thoại này.Cứ nhìn anh, rồi nhìn thấy Hà Linh, tôi lại cảm thấy sự phản bội như muốn bóp nghẹt lá phổi, không thể thở được nữa khi thấy mình đang nói những lời yêu thương với một kẻ bạc tình như anh ta.Thế là mất toi cả ca thu sáng chỉ vì lỗi của một cá nhân. -Thôi, em cũng đã vất vả rồi.Hôm nay phần của em chỉ tới đây thôi.Về nghỉ đi nhé!Nhớ quàng khăn vào, không thì lấy khăn của tôi ấy.Đừng để bị ốm._Khắc Minh dúi chiếc khăn len có mùi nồng nồng của thuốc lá vào tay tôi. -Thật á? -Thật cái gì?Hỏi chệch đường ray.Tôi không muốn Ariel của mình bị mất giọng trong buổi thu vào ngày mai đâu.Với lại..._Anh ngập ngừng. -Sao ạ? -Tôi nghe Hùng nói dạo này em hút nhiều thuốc lắm.Hút in ít thôi, đừng có thành cái ống khói như anh.Mất xinh đấy nhá. Tôi cười ỏn ẻn,đưa tay vô thức bóp chặt vỏ bao Marlboro trong túi sách.Đã là bao thứ bao nhiêu kể từ ngày Thành An ra đi nhỉ? ********************

Love is all around Thời tiết Hà Nội dạo này điên không để đâu hết, sáng thì mát mẻ như trên Đà Lạt, đến trưa thì rét căm căm như có ai đó xấu tính giấu hết những gì ấm áp của mặt trời tỏa ra vậy, tầm chiều tối thì mưa cứ bất chợt, ào ào như đi cứu hạn, úng lội, Hà Nội lại úng lội vào những ngày đông cơ chứ, thật nực cười.Tôi bực bội với mấy cái áo len cao cổ,ngột ngạt nhưng không có chúng thì sẽ chết cóng mất. Tôi không thể bị ốm vào thời điểm này. Buổi thu tiếp theo có tiến bộ hơn theo như anh Khắc Minh nói, tôi có giọng đọc tha thiết và trong veo như cô gái mới lớn đang tràn ngập trong vườn Tình Ái vậy. Sau câu nói lỡ lời này,chị Thủy đã lườm anh í tí cháy người.Hahaha, em , tràn ngập trong vườn Tình Ái ư? ...1.2.3.Start ! -Ôi, bức tượng này giống như anh ấy thật vậy.Chàng thật ngọt ngào,chàng có biết không? Hihihi... -Ariel!Con đang nói chuyện với ai vậy?_Giọng Thủy tề vang lên. -Cha...

-Con có biết ta là người ngự trị chốn biển khơi hay không?Ta chính là người đã đề ra các điều luật, mà trong đó con không được phép cứu sống con người,muôn loài dưới biển khơi đều biết điều này, chẳng lẽ con gái ta lại không rõ về nó hay sao? -Nhưng thưa cha ... - Sao con dám chống lại luật lệ của Đại Dương? -Nếu con không làm gì thì anh ấy sẽ chết mất.Cha không biết về anh ấy đâu.Đó là một thanh niên ưu tú và dũng cảm... -Ta không cần biết kẻ đó là ai.Biết anh ta hay không cũng không thay đổi điều gì cả.Kẻ ngoại đạo đó xuất hiện và muốn cướp đi trái tim của con gái ta và ta không cho phép điều đó. -Cha,Con yêu anh ấy!_Xém chút nữa tôi đã hét lên trong chuỗi đối thoại dồn dập và nhiều cảm xúc này. -Ôi không! Con đã hoàn toàn quên mất những điều cấm đoán của Tổ tiên chúng ta rồi sao? Con không được yêu thương con người. -Con không quan tâm về điều đó. -Ôi người cha già cỗi này!Ai sẽ giúp ta đây? Ta sẽ xóa sạch những kí ức về loài người trong con, một cách nhanh nhất! Thủy tề vung cây đinh ba ra một chùm ánh sáng chói lòa. -Cha.Xin đừng!_Tôi thét lên trong cơn tuyệt vọng. Lửa bùng sáng khắp mọi nơi.Sáng chói lóa và rực rỡ như ngọn lửa tôi châm lên để thiêu đốt những bức ảnh mà tôi và anh đã chụp chung với nhau vậy.Cảm giác đau nhói xoáy sâu trong lồng ngực rồi lan sang buồng phổi.Khi đến cảnh phim bức tượng của hoàng tử dưới Đại Dương cũng bị tan thành trăm mảnh dưới sức mạnh của cây đinh ba, tôi đã bật khóc tức tưởi.Những tiếng thút thít đến mủi lòng đó kết thúc khi tiếng Stop! vang lên. -Em diễn truyền cảm lắm.Hôm nay thật xuất thần._Anh Khắc Minh cười hỉ hả -Em cảm ơn anh._Tôi lấy khăn lau nước mắt trên má. -Không phụ sự kì vọng của anh.Anh cũng chỉ trông đợi ở Thúy Hà được đến tần ấy.Thế mà tài năng ẩn dật lâu nay cứ trốn biệt mãi ở bộ phận Biên Tập. Thế này tôi phải điều động mỗi bộ phận một nhân viên đến đây thực tập để làm một pha bứt phá tìm kiếm tài năng trẻ cho hãng mất thôi.Chứ để không thế này thì lãng phí và mai một quá!

-Anh cứ đùa.Bông cúc nhỏ của chúng ta là thiên tài bẩm sinh cho lồng tiếng rồi.Chị biết em sẽ làm rất cừ mà._Chị Thủy nháy mắt với tôi. Tôi gượng cười và cảm ơn chị, thỉnh thoảng có mấy câu trêu chọc tếu táo đầy tung hứng giữa anh Khắc Minh và chị Thủy luôn làm cho không khí phòng thu vui hơn.Hôm nay An không có đoạn hội thoại nào cả.Có lẽ vì thế tôi nói tự nhiên và cảm xúc hơn chăng? Có thể lắm.Mà chẳng biết lạnh liệu anh ấy có nhớ đeo bao tay không nữa? Trời mùa đông rét cước như thế này, tay anh sẽ bị đỏ và khó cử động ngón trỏ bàn tay phải lắm. Haizzz!Tự nhiên tôi thấy mình đã để những dòng suy nghĩ trôi đi miên man quá giới hạn cần thiết trong tình cảm giữa những đồng nghiệp nên có với nhau mất rồi. Thật là vớ vẩn! Đã chia tay được gần một tháng mà tôi vẫn lo lắng cho anh cứ như hồi đang yêu vậy.Lo cái nọ, sợ cái kia.Toàn chuyện hão huyền.Giờ người ta có mà đang yên ấm trong bàn tay người tình mới Hà Linh rồi ấy, chứ hơi đâu quan tâm tới bông cúc nhỏ này mặc quần áo có đủ ấm không,găng tay hay khăn len thế nào? Thậm chí liệu tôi đã hút ít thuốc đi chưa, có lẽ điều này cũng không nằm trong vùng phủ sóng của anh.Tôi bước ra ngoài châm một điếu thuốc,rít một hơi nhẹ , làn khói trắng bay lan tỏa như sợi mây nhỏ lọt xuống đây vậy, trông rất thú vị. Thú thật, thời gian này tôi hút nhiều, có lẽ phải tới 20 điếu một ngày. Cứ khi nào nghĩ luẩn quẩn về anh là tôi lại hút, trước đây hút vì stress, vì sức ép phải hoàn thành các bản thảo biên tập trong thời gian ngắn nhưng chất lượng không được sa sút mà còn phải nâng cao hơn trong từng bài, nay hút vì thói quen, vì cần có cảm giác ấm áp của một cái ôm trong những ngày đầu đông lạnh lẽo và vì mưa thì cứ buồn rả rích, não nuột cả ngày.Điếu thuốc vừa chạm môi mà đã như biến mất chỉ sau mấy lần nhả khói.Tôi mở hộp định rút tiếp điếu thứ hai thì thấy nó chỉ còn là cái bao rỗng không. -Chết tiền! Đã nghèo mà còn tự chuốc cái thói đốt của này vào người.Trời thì đang mưa to. Đúng là chó cắn áo rách._Tôi tự than thở một mình. Nhác vừa có bóng người chạy xuyên vào cơn mưa, tóc dài dài, chẳng nhận rõ là ai nữa, mưa nặng hạt quá.Khổ đâu riêng mình, cũng có người đầu đội giời, chân đạp đất trong cái cơn này đấy thôi. Đang chắc mẩm định lao ra ngoài đi mua bao thuốc rồi sẽ chạy ù lên phòng Biên Tập xem tình hình các anh chị làm “Cáo yêu Nho” tới đâu, bỗng tôi nhận ra cái ô của ai đó đặt sau lưng, dựa bên chấn song cửa sổ. Ái chà, mà rõ là để cho mình dùng nhé! Tôi thích thú nhìn tờ giấy vàng nhắc việc dán vội trên tay cầm: Thu Cúc-Lồng Tiếng.

Thu Cúc thuộc phòng Lồng Tiếng chỉ có mối một người là tôi, không thể lẫn lộn với ai được. Hóa ra cũng có người lo cho cái cổ họng của mình ra phết.Cái anh Khắc Minh này cũng thật dí dủm và cẩn thận.

"Those who say sunshine brings happiness, have never danced in the rain..." Hôm nay sẽ thu được nhiều đoạn thú vị, sau khi xem qua phim tôi chắc mẩm sẽ có một ngày thu rất hay với chị Thủy, từ đoạn Ariel nhờ tới mụ phù thủy Bạch Tuộc Đen cứu giúp tình yêu của mình và Hoàng Tử.Chắc chắn sẽ học tập được nhiều từ cách xử lí giọng của đàn chị. Với những kẻ không chuyên như tôi, thì cơ hội này quí như bắt được vàng rồi. -Ôi cô công chúa nhỏ, ước mơ trở thành con người ư?_Giọng cao vút đầy dụ dỗ. -Bà có thể làm được chứ?_Tôi hồi hộp, thỏ thẻ, nghi ngại. -Tất nhiên là được.Này cô gái, tôi có thể giúp cô trở thành người trong vòng ba ngày.Trong ba ngày đó, nếu như cô khiến cho hoàng tử hôn mình thì cô sẽ vĩnh viễn được làm con người, nhưng nếu anh ta không hôn cô thì sao nhỉ?_Một giọng cười sặc sụa và nham hiểm văng vẳng như vang lên từ một cõi tối tăm nào đó. Tôi tự nhủ thầm đầy thán phục:Chị ấy giỏi quá! -Thì sao thưa bà?Xin bà hãy nói cho tôi biết. -Nếu sau ba ngày mà hoàng tử vẫn chưa hôn cô thì khi ánh bình minh của ngày tiếp theo bừng lên, cô sẽ thuộc về...Hahaha! Dáng người chị Thủy đung đưa đầy tự mãn, lúc này trông chị cứ như là một diễn viên thực thụ vậy, chị đang sống cho vai diễn thực sự chứ không chỉ bằng ngôn ngữ của lời nói.Tất cả đều thật cứ như thể đứng trước mặt tôi lúc này không còn chị Thủy lém lỉnh hàng ngày mà nhất định là mụ yêu quái Bạch Tuộc Đen. -...Cô sẽ thuộc về tôi.Mà cái gì trao qua hẳn cũng phải đổi lại đúng không cô gái? Tôi im lặng sợ hãi. -Hãy đem giọng nói , tiếng hát của cô ra làm vật trao đổi. Nói sao nhỉ? Cô sẽ không thể nói chuyện nữa, càng không thể hát, nhưng chớ có lo sợ, cô gái trẻ.Cô chẳng phải rất xinh đẹp đó hay sao, vậy hãy dùng nhan sắc, dùng ngôn ngữ im lặng, sự biến hóa của cơ thể để làm mê mệt anh chàng đó, những cái vuốt ve, những lần nháy mắt tinh nghịch, bộ mặt thơ ngây,

ngơ ngác.Hahaha… Chẳng phải là dễ dàng lắm sao.Nếu cô đồng ý thì hãy kí vào bản cam kết này giữa hai ta. -Vậy có nghĩa là tôi sẽ được làm người nhưng cũng sẽ phải xa rời bà nội, cha và các chị gái vĩnh viễn ư? -Đừng lo lắng hay chần chừ gì nữa.Nào! Kí đi cô gái. Hãy thực hiện ngay bây giờ ước mơ này rồi cô sẽ có người đàn ông của đời mình. Ariel nhắm mắt đưa chân, đặt bút kí.Tất cả chói lòa đi trong khoảng 2s.Tôi ngẩn ngơ trước quyết định liều lĩnh này.Nếu để giữ lại tình yêu 4 năm kia, tôi có dám mạo hiểm dùng mọi phương kế, dù chúng có làm tổn thương đến mình đi chăng nữa không? Liệu tôi có đủ gan dạ như Ariel không? Ngớ ngẩn thay, vì ngay cả lòng dũng cảm đối chất ba mặt một lời với anh và Hà Linh về sự dối trá và màn kịch họ giăng lên trong thời gian vừa qua, tôi cũng chẳng có, chứ nói gì về những điều to tát nhường kia. Tôi chỉ như một diễn viên phụ góp mặt trong một vở kịch để đủ bộ sậu, sau đó lại rút êm sau ánh đèn sân khấu để nhường đất diễn cho những nhân vật chính thể hiện, chứ chẳng hề để lại chút dư âm nào.Tiếng cười rít tai nửa ngọt ngào, nửa hiểm ác sâu sa vang lên làm thức tỉnh tôi: -Công chúa hãy hát đi.Hát tiếp đi!Hahaha…Giờ thì ta đã có giọng nói của cô rồi._Bạch Tuộc Đen gằn giọng_Còn giờ đôi chân này là của cô. Vút! Tiếng chiếc đũa thần trong tay mụ rẽ nước , chỉ thẳng vào chân nàng.Chiếc đuôi cá từ đó mà tách đôi, đuôi và vảy cá biến mất.Ariel ngập ngụa trong nước.Tôi thở gấp và ho sặc sụa giống như một con cá bị mắc cạn. -Stop! -Ok, hôm nay hai em lồng tốt lắm.Nghỉ một tiếng ăn trưa sau đó ta quay lại thu tiếp cảnh sau nhé.Anh chắc là các rạp chiếu sẽ kín người và điên lên vì chất giọng truyền cảm của các em đấy! -Anh Minh đã quá khen.Chị Thủy có kinh nghiệm và làm tốt còn em phải cố gắng nhiều ạ. -Ok, mọi người đã vất vả cả rồi.Đi ăn bún mọc chứ? Tôi khao._ Khắc Minh nháy mắt rồi cười lớn. Chúng tôi tán thưởng nhiệt thành lời mời dí dỏm của anh và bắt đầu lục tục kéo nhau ra ngoài, ai cũng ngó nghiêng cầm theo ô. Trời mưa vẫn nặng hạt như ngày hôm qua , theo thông tin dự báo thời tiết thì có vẻ là sẽ không dứt cho tới cuối tuần này.Như vậy là mở đầu mùa đông năm nay toàn là những chuyện buồn bã, ngay cả thời tiết cũng không ủng hộ, cứ

như thể muốn moi móc cho bằng hết sự mệt mỏi, chán chường trong tôi vậy. Được lắm! -Chiếc ô xinh quá!_Chị Thủy nhìn chiếc ô màu xanh trên tay tôi. -À.Em mới dùng nó thôi.Chị thích màu xanh lơ à? -Uh, cũng thích thích một chút.Nhưng chị bây giờ già rồi, hợp thế nào được với xu hướng bắt mắt, sôi động như thế này. Dạo này giới trẻ đang chuộng đồ màu xanh lơ lắm, từ quần áo, giày dép, bây giờ đến cả nón che nắng hay ô. À mà Hà Linh cũng có một cái giống của em lắm. Chị mới thấy nó dùng ngày hôm qua. -Hà Linh cũng có một cái giống hệt hả chị? -Uh, sáng qua chị thấy nó dùng lúc đến phòng thu, nhưng thế nào đến chiều về lại thấy nó ướt sũng. Tôi chợt nhớ lại lời nhắn dán trên chiếc ô: Thu Cúc-Lồng Tiếng, rồi cả dáng người chạy ào vào trong cơn mưa ngày hôm đó, mái tóc dài, trông nhang nhác có lẽ …giống Hà Linh thật.Chẳng lẽ cô ả phù thủy váy ngắn, tất lưới ấy lại là người đã nhường chiếc ô duy nhất cho tôi để rồi bị ướt nhẹp hay sao? Có lẽ nào? Tôi phân vân suy nghĩ. Từ hồi thuyên chuyển công tác về bộ phận này, tôi luôn mang bộ mặt nặng nề khi tiếp xúc với Hà Linh, cô ta cũng có vẻ ngượng ngùng bối rối, nên cả hai chỉ chào nhau đáp lễ lấy lệ rồi ai vào việc nấy, không muốn trò chuyện gì nhiều. Tôi sợ khi mình nhìn vào gương mặt cô ta chỉ càng thấy những nét lả lơi, trơ trẽn đã quyến rũ anh khỏi tôi, như thế chỉ tự mình thêm dầu vào lửa, rắc muổi cho xót thêm lòng, công việc không những không hoàn thành mà tâm trạng càng thiếu thoải mái. -Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay kìa.Chà, dạo này Hà Linh ăn mặc càng ngày càng xinh tươi quá ha._Chị Thủy trầm trồ. Tôi nhìn chiếc váy liền màu cam với cổ khoét rộng trông thật trễ nải.Ở Hà Linh toát ra một cái gì đó rất quyến rũ nhưng không vì thế mà xa cách mọi người , nhìn nét cười trong trẻo của cô ấy với bạn đồng nghiệp, tôi là phụ nữ còn phải mê mẩn nói gì đàn ông các anh, mà nhất là cái lối nói chuyện thông minh, tôi đã từng được nhiều lần biết đến qua những buổi thảo luận nhóm. Thành thật mà nói, tôi cũng không nên dằn vặt cả anh và Hà Linh quá nhiều, vì cái gì đã không phải là của mình, có muốn níu giữ thì cũng sẽ vuột khỏi tầm tay thôi, chỉ là bao giờ và như thế nào? Không phải ngày x thì cũng sẽ là ngày x+n nào đó, mà càng chậm nhận ra sự khác biệt về tâm hồn giữa hai người thì sẽ càng đau khổ và chua chát hơn,chẳng phải như vậy sao?

-Chào Hà Linh!_Chị Thủy vui vẻ gật đầu với cô gái trẻ mới bước vào phòng. -Em chào hai chị ạ._Hà Linh có vẻ bẽn lẽn, kéo nhẹ cổ áo lên phía trên. -Hôm qua em nhờ chị cầm hộ ô, lúc ở bên cửa sổ ấy, chắc là quên không hỏi lại đúng không?_Tôi đưa chiếc ô ra. -Em…_Hà Linh nhìn tôi ngơ ngác. -Ơ!Thế ô của Hà Linh à? Chị cứ tưởng của Cúc_Chị Thủy nhìn tôi thắc mắc. -Sao chị biết? _Cô bé rụt rè nhìn tôi. -Chị cảm ơn em. Không có chiếc ô này, hôm qua hẳn chị đã ướt sũng khi chạy tới phòng Biên Tập rồi. Mà tuy mưa có nặng hạt nhưng chị vẫn nhìn thấy em đấy. Tóc dài mà mặc váy ngắn thì cả phòng này còn ai khác ngoài Hà Linh, đúng không?_Tôi mủm mỉm cười trong lúc con bé còn ngây ra không biết đây là khen hay chê nữa. -Chọc em chút ấy mà! Thực ra chị cũng đoán mò thôi. Nhưng lần sau như thế, là chị em mình phải đi chung ô đấy nhé, sẽ chẳng có ai bị ướt tẹo nào cả_Tôi cười xòa,Hà Linh cũng cười.Lần đầu tiên tôi thấy có sự gần gũi như thế với cô gái mình từng coi là tình địch ấy. ****************

Now, Open up! Cả tháng trời, phòng lồng tiếng vật vã với bộ phim The Mermaid(Nàng tiên Cá), từ lúc nhận được hợp đồng thú vị này tới cho những ngày thu âm cuối cùng. Sáng nay chỉ thu nốt đoạn tự thoại của Nàng Tiên Cá vào buổi bình minh của ngày thứ tư, ngày mà nàng sẽ chia tay hoàng tử mãi mãi, sau đó tất cả khép lại và những dự án mới sẽ bắt đầu theo chu kì vốn có của nó.Tôi cũng đã mời tất cả nhân viên trong phòng Lồng Tiếng tham gia một buổi tiệc nhỏ, chúc mừng cho thành công của hợp đồng đầu tiên tôi được tham gia cùng các đồng nghiệp mới và cũng như lời cảm ơn tới anh chị và các bạn đã giúp đỡ mình nhiều từ những buổi thu bỡ ngỡ đầu tiên. Thế có nghĩa là sẽ có một ngày thú vị bên tất cả mọi người, trong đó dĩ nhiên có cả anh …và Hà Linh. ...1.2.3.Start! -Bình minh ngày hôm nay sẽ là bình minh đẹp đẽ cuối cùng mà ta còn được nhìn thấy. Sẽ không còn ngày mai nữa.Nội đã từng nói rằng, kiếp người sau khi chết đi thì linh hồn sẽ còn tồn tại mãi, họ được dạo chơi trên

chốn thiên đường và gặp gỡ lại nhau, dù có bao nhiêu ngày xa cách đi nữa, còn kiếp người cá như chúng ta thì không có may mắn như vậy.Dù chúng ta có được diễm hạnh sống thọ 300 năm nhưng một khi đã chết đi sẽ như cây rong biển bị cắt rời khỏi rễ, không bao giờ xanh tươi được nữa. Linh hồn cũng như thể xác của chúng ta sẽ tan thành những bọt biển và tan vào hư vô, vĩnh viễn không bao giờ còn được gặp gỡ những người thân yêu. Đó là cái giá chúng ta phải đánh đổi cho kiếp sống 300 năm. Nội ơi!Con đâu có cần đến 300 năm dài đằng đẵng ấy. Con chỉ ao ước được sống trọn vẹn một ngày, được yêu thương trọn vẹn một ngày bên cạnh người đàn ông của đời mình, nhưng...con cũng không thể hoàn thành ước nguyện duy nhất và cũng là cuối cùng đấy của đời mình. Hoàng tử-người con vô vàn yêu thương đã đầu gối tay ấp hạnh phúc bên người vợ mới cưới. Đêm nay, khi nhìn chàng ngủ yên bình bên cạnh công chúa, thì con cũng đã thấy mãn nguyện phần nào giấc mơ hạnh phúc của đời mình. Con hạnh phúc khi thấy người con yêu hạnh phúc._Tôi khóc nấc lên.Nước mắt cứ thế tuôn rơi trên gò má. -Mặt trời sắp mọc lên rồi. Thời gian của con đã cạn. Tạm biệt gia đình Biển cả thân yêu. Tạm biệt nội, tạm biệt cha yêu quí và các chị gái, cả những người bạn chốn biển sâu nữa.Những ngày ta bên nhau con sẽ không bao giờ quên và ...cuối cùng ...Tạm biệt hoàng tử của lòng em, người em vô cùng thương yêu. Đôi ta sẽ không còn bao giờ được gặp nhau nữa. Tôi bất giác đưa mắt tìmThành An. Anh và tôi chỉ đứng cách nhau một tấm kính trong suốt cách âm thôi mà sao cảm giác xa xôi quá. Chúng tôi đã đẩy nhau đi xa từng ngày vì công việc bận rộn của cả hai. Lúc nào cũng là thiếu thời gian. Thiếu thời gian cho một ánh nhìn quan tâm chăm sóc, thiếu thời gian cho một cuộc chuyện phiếm bông đùa, dần dần chúng tôi đã thiếu nhiều hơn những tin nhắn yêu thương, những cuộc gặp gỡ nhiều cảm xúc, thiếu nhiều hơn những cái ôm thật chặt , hôn thật sâu và bây giờ là thiếu cho tất cả.Anh đứng đó,cô đơn trong một góc phòng thu và chỉ biết đáp lại ánh nhìn của tôi bằng cái cúi đầu lảng tránh. -Em chưa từng hối tiếc về những ngày đã qua.Khi bình minh rạng rỡ trên cao, xin đừng mỏi mắt kiếm tìm em nữa. Em sẽ tan biến thành vạn bong bóng biển, sẽ là những bông bong bóng xinh đẹp nhất để tạm biệt anh. -Em xin lỗi._Tôi thổn thức, âm thanh cuối cùng đó như lạc đi trong tiếng sóng biển vỗ ì ùm vào mạn thuyền.Nước mắt cứ lăn dài, lăn dài và chạm tới nơi khóe môi để tôi cảm thấy được sự mặn chát của Đau Đớn trong tình yêu.

Khi Ariel gieo mình xuống đại dương cũng là lúc ánh bình minh của một ngày mới bừng lên rạng rỡ.Lúc hoàng tử chạy tới mạn thuyền và hiểu ra người con gái cứu mình thoát nạn có giọng hát thiên thần kia không phải ai khác mà chính là cô gái câm hằng ngày cạnh bên, thì tất cả đã qúa muộn. Anh chỉ có thể dõi ánh mắt nhung nhớ và hối hận theo bóng dáng cuối cùng của Ariel.Một khung cảnh thần tiên diễn ra với hàng trăm bông bong bóng lan tỏa khắp không trung. Chúng đẹp kì diệu, nhoang nhoáng với bảy sắc rực rỡ dưới ánh mặt trời.Bong bóng theo từng cơn gió bay lượn tự do, phóng khoáng như chính tâm hồn trong trẻo nơi Ariel.Tiếng nhạc buồn bã du dương vang lên, tựa như lời ca tạm biệt đẹp nhất của người con gái có tâm hồn vô cùng tinh khiết gửi đến cho đời, lần cuối cùng và cũng là mãi mãi, khép lại một bộ phim hay mang tính nhân văn. Sống hạnh phúc là được cho đi, chứ không mưu cầu nhận lại.Có lẽ tôi sẽ nhớ mãi câu thoại: Con hạnh phúc khi thấy người con yêu hạnh phúc.Tôi đã tự tỉnh ngộ ra được nhiều điều. Anh hạnh phúc bên Hà Linh thì không còn cái gì gọi là Oán trách hay Nuối tiếc trong mối quan hệ giữa chúng ta nữa.Bốn năm đã qua, tuy dài thật đấy, tuy nhiều kí ức đẹp thật đấy, nhưng một bắt đầu mới hạnh phúc hơn thì tại sao lại không chứ? Thêm một điều tuyệt hơn mà em mới biết rằng:Hà Linh cũng là một cô gái rất được. Chẳng phải loại váy ngắn chân dài, chuyên “quăng lưới thả mồi”, tâm hồn thì phù thủy như em đã từng tự vẽ ra. Cô bé tốt đấy và em cầu chúc hạnh phúc trọn vẹn cho cả hai người.Em hiểu rằng đôi khi nên cất bước đi tìm cánh cửa khác đã được mở ra, nơi chào đón mình với yêu thương mới còn hơn là ở lại ,chỉ biết nhìn chăm chắm, tuyệt vọng vào cánh cửa đã đóng lại hoàn toàn, đúng không anh? Hạnh phúc là gì nhỉ? Nó không ở xa chúng ta đâu mà đôi khi giản dị lắm. Như là được làm việc với cả một êkíp giỏi giang chuyên nghiệp như mọi người này, như là được nhìn thấy Bạn mình hạnh phúc khi tìm được tình yêu thích hợp này, thậm chí như là chạy dưới trời mưa với cái ô trên tay là của tình địch nhường cho. Hahaha, đôi khi hạnh phúc là như thế đấy.Em đoán là anh đã chạm tới Hạnh phúc đích thực của mình rồi và hãy chắc chắn rằng anh sẽ không đánh mất hay phải chơi trò ú tim đi tìm nó một lần nữa. Em cũng đoán là hôm nay em đã có thêm cho riêng mình những niềm hạnh phúc nho nhỏ như thế. Hút thuốc bên hành lang với Khải Minh vào ngày đông mưa dầm dề và nhận lời hẹn hò đi cafe vào cuối tuần với anh ấy. Thế đấy! Hít một hơi thật sâu, căng đầy lồng ngực vào, tự tin và nói: Now, Open up! Chắc chắn ai cũng sẽ dũng cảm tìm ra những gì là Hạnh phúc đích thực của riêng mình.Good luck!

Now, Open up!

Related Documents

Love Is A Cartoon
November 2019 13
Love Is A Verb
May 2020 9
Love Is Love Is Not
June 2020 46
Cartoon Cartoon
May 2020 24
Love Is Love
April 2020 38
Love Is Love
August 2019 94

More Documents from "Odette"

May 2020 6
You Are Mine
May 2020 5
Love Is A Cartoon
November 2019 13
Beauty
May 2020 20