youtube - (only for love) mv 'banquet'theme song.avi
Beauty
Tac gia:Nguyen Thanh Thu Tôi cảm thấy choáng váng, ghen tị, chen cả nỗi sợ hãi khi đứng trước em. Vì…em đẹp quá và quyến rũ đến mê hoặc. Nụ cười giòn tan tựa tiếng nắng vỡ, đôi mắt nâu thẫm hay nhíu mày xa xăm, mái tóc bồng bềnh như mây như gió. Em đẹp và huyền ảo đến mức như không là thực. Đẹp như làn khói mỏng mảnh, thấp thoáng xuất
hiện với gương mặt non nớt, trong văn vắt rồi bỗng Òa!…tan biến vào không trung, nhanh như khi đến vậy. Tôi luôn sợ hãi đôi mắt biết cười hay thỉnh thoảng rùng mình trước đôi môi căng mọng, cong cong mời gọi ấy. Một vẻ đẹp đáng sợ. Cái đẹp khiến người ta nhen nhóm sự đố kị đau đớn nơi người đàn bà và khao khát đầy tội lỗi nơi người đàn ông. Tôi không biết gì nhiều về em qua những lần gặp chớp nhoáng giữa cả một đống người tạp nham hỗn loạn. Chỉ biết rằng vẻ đẹp ấy luôn khiến em khác biệt với bất kì ai. Quá trẻ thơ, quá mơ mộng và quá mỏng mảnh. Lung linh tới mức dễ vỡ. Có đôi khi ngồi tán dóc đôi ba câu với đám bạn của em, được nghe tiếng em nói cười rạng rỡ, tôi từng có cảm giác, cái sự thần tiên ấy sẽ biến mất nếu có bất cứ điều gì chạm vào, dù chỉ là một cái lướt tay nhẹ. Tôi nghĩ mình đã luôn ngủ mơ mỗi lần gặp em. Đó thực sự là một niềm hạnh phúc lớn lao, dù đôi khi tôi cũng tự hỏi lòng: Chẳng lẽ mình lại phù phiếm đến thế? Có chăng tất cả những ảo vọng tinh tươm đó đều biến thành chuỗi ngày ảm đạm, các giấc mơ đều biến thành ác mộng nên tôi đâm ra càng khủng hoảng, càng run rẩy, sợ hãi thêm khi đối mặt với em? Mọi thứ thành ra đều mờ mờ ảo ảo, như chính vẻ đẹp thoát tục, khó tả của em vậy.
Cho đến một ngày…
Tôi thậm chí đã quá hốt hoảng khi đứng trước em, thậm chí còn thấy ghê tởm chính những ảo ảnh cũng như sự đố kị nhỏ nhen trong mình. Nỗi khiếp đảm đó, cả đời này có lẽ tôi cũng không thể nào quên được. Em ở ngay cạnh tôi, vẫn đẹp đầy quyến rũ và thu hút tựa hôm nao. Đôi mắt nâu khép hờ như thể muốn dẫn đường chỉ lối cho những điều tội lỗi. Làn da trắng sứ được ấp ủ sau chiếc áo sơ mi nam không cài hết khuy. Vẻ đẹp đầy khiêu khích và hư hỏng càng thể hiện rõ khi cổ áo đã lệch hẳn xuống một bên, lộ bờ vai trần gầy trắng mịn. Thế mà tôi đã thét lên, thậm chí còn gào như thể sắp vỡ họng, ngã vật ra đằng sau, rồi cứ thế mà bò giật lùi. Tôi thấy mình như vừa bị rơi vào trong một lòng chảo khổng lồ vậy, không thể đứng lên, cũng không còn xác định đâu là phương hướng nữa. Gương mặt xinh đẹp đầy ma quái đó xuất hiện khắp mọi nơi. Bờ môi cong cong gợi cảm, quyến rũ ngày nào giờ đang há hốc, nhe nanh ở bốn phương tám hướng. Cái miệng hà bá ấy ngày một mở to ra, to ra, to ra không ngừng. Nó như sắp nuốt chửng trọn vẹn tôi tới nơi rồi. Chông chênh, chòng chành, lắc lư, khuấy đảo... Chông chênh ở khắp mọi ngóc ngách, mọi nơi mọi chốn, rồi sau đó lại như đang được bồng bềnh neo trên sóng tóc huyền ảo của em. Tôi như người thủy thủ từng lão luyện trước biển cả lênh đênh, giờ bất chợt bỡ ngỡ say men sóng, mới biết cái sự tưởng như quen thuộc, nếu một ngày kia thành xa lạ thì có sức phá hại tới nhường nào.Cho đến ngày hôm nay tôi mới hiểu được cái nỗi sợ hãi quái đản trước vẻ kiều diễm của em thực ra xuất phát từ đâu. Khi nhìn dáng em nằm cong cong, mềm mại trên nền đất, đôi mắt nâu khép hờ mời gọi, cổ áo mở rộng e ấp đôi vai trần và mái tóc bồng bềnh trải tự do trên nền, nhóng nhánh ở đâu đó sâu kín dưới suối tóc kia, những dòng chảy đang bò mân mê trên mặt đất lạnh.
Máu! Máu ùa ra như thể không van khóa lại, những dòng chảy ấy ào ạt tuôn rồi chuyển dần từ đỏ tươi thành nâu đặc sóng sánh. Chúng càng sánh đặc lại hơn dưới ánh nắng vàng ươm đang chiếu trên đỉnh đầu hai chúng ta. Máu đã chảy, rất rất nhiều, không duy chỉ từ dưới tóc em nữa. Nơi khóe môi hờ hững kia, máu cũng trào ra tựa biến mình thành vệt son môi quết trượt vậy. Em nằm đó, dưới ánh nắng tháng 8 hanh hanh, vàng vọt. Em nằm đó ,vẫn đẹp và quyến rũ vô cùng, nhưng giờ, đó là vẻ đẹp của sự chết chóc. Không ai biết vì sao em lại gieo mình khỏi ô cửa sổ tầng chín ấy. Tôi chỉ cầu sự thật rằng, em đã bị trượt chân ,đã chỉ là tai nạn thay vì một vụ tự tử nhảy lầu. Cho đến khi ...biết toàn bộ sự việc từ đám bạn ngày trước. Em có biết rằng em quá đẹp, quá hoàn hảo để chết một cách vô nghĩa như thế không? Em có biết rằng những nỗi sợ hãi, những sự lảng tránh cũng như vẻ hời hợt vô nghĩa của tôi trước em là vì đâu không? Vì đâu? Tất cả ...không lẽ em chưa từng mảy may lưu tâm? Vì đâu ư? Là vì thương nhớ mà sợ mất mát. Là vì say đắm mà lẩn tránh những tổn thương.
Là vì đâu ư? Em đã biết hay em chưa từng mảy may? Tóc ai bay bay trong gió, ngọt ngào như ánh nắng đầu thu vậy...thì em ơi, xin em hãy đợi!
G-Dragon