Ds7

  • Uploaded by: Duong L.N.T.
  • 0
  • 0
  • November 2019
  • PDF

This document was uploaded by user and they confirmed that they have the permission to share it. If you are author or own the copyright of this book, please report to us by using this DMCA report form. Report DMCA


Overview

Download & View Ds7 as PDF for free.

More details

  • Words: 1,100
  • Pages: 3
Tình nhỏ, làm sao quên? Ngôi trường cấp 1 của tôi đầy những ký ức tốt đẹp. Nguyễn Thái Sơn, cái tên ngày nào đã quá đỗi quen thuộc, bỗng một ngày nhận ra phải viết đôi dòng về nó. Những kỷ niệm với thầy cô, bạn bè dĩ nhiên đã thành một phần tất yếu trong đó. Nhưng tôi muốn viết nhiều về những điều không thể lên tiếng, không thể di chuyển, không có một sự sống như con người, nhưng lại mang sự sống tràn đầy. Đó là một buổi sáng, hai bà dắt tôi và chị vào trường, buổi sáng mùa thu trời xanh biếc, gió nhè nhẹ, tôi đặt chân lên khoảng sân nhỏ, “ổ” của tụi khối 1 chúng tôi. Khoảnh sân đó hình như giờ đã bị phá bỏ nhưng tôi vẫn nhớ như in hàng rào có những hàng song, tất cả đều bằng đá xù xì xấu xí nhưng chúng tôi vẫn thích đứng nơi đó nhìn ra ngoài ngóng ba mẹ mỗi chiều tan lớp, nhớ cánh cửa sắt bà vẫn vào đón tôi mỗi khi có dịp . Khoảng sân đó có phần lớp học được xây cao trên một bậc thềm và một dãy lầu. Bậc thềm đó là nơi tôi và những người bạn tí hon ngày đó chơi những trò chơi rất “thịnh hành” ngày đó, đó là năm mười, bịt mắt bắt dê, cá sấu lên bờ, nhảy lò cò, keng…..Những tiếng cười rộn rã suốt những giờ chơi, thậm chí là cả giờ ra về khi ba mẹ chưa đến đón, những tiếng cười đùa ngày ấy, thật lắm, đơn giản lắm nhưng vui lắm. Màu gạch đỏ của bậc thềm đã in mòn dấu giày, thậm chí là nơi chúng tôi lăn lê bò toài ngồi học bài. Lớp tôi học nằm ngay trên bậc thềm ấy, trong góc trong cùng, nên với tôi nó ấm áp biết chừng nào. Tựa như bàn tay của cô ngày dắt tôi vào lớp mới, tựa như màu đỏ của phượng vĩ trước lớp học. Nằm hiện diện ngay cầu thang lên là cây phượng đỏ rực ấy, nó chiếm một địa bàn rộng lớn và cũng trả tiền thuê bằng bóng mát, bằng những cánh hoa rải rác xuống sân, bằng những đong đưa mỗi độ gió thổi. Nơi chúng tôi vẫn hay rượt bắt nhau còn có cả cầu thang cũng xây bằng thứ đá vôi tự nhiên và xù xì ấy. Vậy mà bằng những trò chơi trẻ con ấy, tôi đã gom nhặt đầy túi kỷ niệm trong khoảng thời

gian năm đầu tiên đi học. Rời xa khoảng trời riêng của tụi lớp 1, tôi bắt đầu học các khu khác trong trường, nơi nào cũng đầy những dấu vết phấn trắng chúng tôi vẽ để chơi lò cò. Lớn lên chúng tôi không còn quẩn quanh ở tổ chim cúc cu ngày đó nữa, đã có nguyên khoảng sân rộng lớn để thỏa chí tang bồng nhưng cái mùi vị, cái mát lạnh, cái trong trẻo thì khó có nơi nào bằng tổ chim ấy. Giờ đây thế giới của những cô cậu lớp 2,3,4,5 chúng tôi là canteen với đồng bạc lẻ ba mẹ cho để ăn quà, là trò ném cầu, rượt bắt, keng, rộng hơn và máu me hơn, là những buổi ngồi trong lớp chơi đồ hàng bằng những bút, thước, gôm…. “Bao hàng cây xanh thắm dưới mái trường mến yêu Có loài chim đang hót âm thầm tựa như nói Vì hạnh phúc tuổi thơ và cho đời thêm sức sống Thầy dìu dắt chúng em với tấm lòng thiết tha !” Học bán trú, tôi được ăn cơm của trường, nhà ăn đầy mùi thức ăn trẻ con. Món mà tôi ghét nhất là su su xào, chỉ vì một lần ăn nghe đậm mùi…thuốc lá và chè đậu xanh nấu nhuyễn, vì một lần ăn thấy cả lớp “li vơ phun” ào ào ra thành ám ảnh. Còn thích nhất là mỗi sáng báo bệnh, báo đau răng để được ăn cháo, ngày đó cháo trường nấu dở òm mà sao lại thích ăn nhỉ? Những khi đến giờ cơm, lũ chim non chúng tôi đi theo hàng theo cô vào nhà ăn, là tiếng thằng mập xin thêm cơm í éo, là tiếng cô bảo mẫu giục ăn nhanh, là cái chán nản của cô bạn gầy còm chán ăn, là những khi ăn nhanh ăn ngon miệng được cô khen, là những khi ăn chậm “được” cô chờ, là ăn xong cùng cả lũ bạn đứng đánh răng và…nói chuyện. Tiếng ghế kéo ra kéo vô ồn ào nghe đã thành quen tai, tiếng cô nghe như tiếng ai hát bài ca “Ăn nhanh lên mấy con”, tiếng bạn bè “Cô ơi cho con thêm…” nghe như chim hót. Sau giờ cơm chúng tôi lại xếp hàng đi vệ sinh và đi ngủ. Mỗi năm lại ngủ chỗ khác, có năm nằm đất, có năm nằm giường tầng, khoái nhất là nằm giường

tầng trên thôi. Rồi những khi ngủ bên khu nhà cũ, chúng tôi rảnh đời lại đi kể nhau nghe chuyện con rắn con ma, tự hù nhau, con nít mà. Ngủ mà nói chuyện là cô la, nằm thì thà thì thào, thậm thụt nhưng ngày đó sao ngoan ghê, đến giờ dậy là dậy liền, còn bây giờ sao nướng khét lẹt luôn. Nhớ ngày đó ngủ dậy lũ con gái xếp hàng cho cô chải tóc, cô bảo mẫu như mẹ vậy, dù mẹ này có chằn hơn tí xíu. Và còn nữa phòng y tế - điểm hẹn lý tưởng của tôi, vì hồi nhỏ hay bệnh nên các cô phòng y tế cứ gọi là quen mặt gọi tên, thuộc cả seri số điện thoại của ba tôi để gọi vô rước tô về. Nhớ mùi dầu khuynh diệp ở phòng y tế, đã rất lâu rồi không được ngửi cái mùi dìu dịu của thứ dầu xức cho con nít ấy….Nhớ và nhớ làm sao “Trường xưa yêu dấu biết bao kỉ niệm yêu thương, bạn xưa cách xa biết đến khi nào gặp lại. Tìm ai trong bóng nắng tiếng cô thầy thân thương, người như đang héo hắt hao gầy vì phấn sương.” Ngôi trường mái đỏ ngày nào với ngày hè phượng vĩ nở đỏ rực cũng là nơi tôi có cuộc dạo đầu với một thế giới mới – thế giới tri thức….tình nhỏ, làm sao quên?

Related Documents

Ds7
November 2019 4
Ds7
November 2019 8
Da Thuc Ds7
June 2020 2

More Documents from ""

Thuc-tap-1.docx
December 2019 22
Dt Thi Nghiem Chxd2 - 2009
December 2019 12
December 2019 19
Bao-cao-thuc-tap.docx
December 2019 26
Cauchuyennho
November 2019 4