“Yêu thì không cần lý do hợp lý, không yêu thì có trăm ngàn lý do” Mỗi mùa tuyển sinh là trên tờ báo, có những bài về lựa chọn ngành nghề, rồi gia đình con cái xung đột….. Tôi cứ ngỡ những nhân vật tôi đọc trên báo sẽ không bao giờ vận vào mình, nhưng đó sai lầm đầu tiên của tôi, sai lầm trong tiềm thức. Thực tế là tôi cũng là con người, tôi cũng có những sai lầm. Thời gian trôi đi qua nhanh, nhanh hơn suy nghĩ của tôi. Thời gian đã mang lại những cơ hội nghề nghiệp, trường lớp mới cho thế hệ của tôi. Năm lớp 10 hầu như trong suy nghĩ của hầu hết người, trong đó có tôi, những đại học danh tiếng, công lập là ước mơ cháy bỏng, là môi trường học tốt nhất. Nhưng rồi làn sóng xã hội hóa giáo dục tràn vào, những lỗ hỏng từ đào tạo cứng ngắc của chế độ giáo dục nước nhà...tất cả làm những quan điểm mọi người bắt đầu thay đổi. Năm lớp 10 tôi chưa nghĩ tôi thi vào trường nào, tôi chỉ nghĩ, tôi sẽ làm cái gì, tôi làm nhà báo, nhà văn, kinh doanh và làm về IT. Mà hầu như rất ít người trong số những bạn bè trang lứa của tôi đã nghĩ đến chuyện sẽ thi đại học gì. Chúng tôi cứ học, cứ vất vả đối phó với những khó khăn vụn vặt mà lúc đó nó thật lớn. Rồi đến năm lớp 12 chúng tôi biết mục tiêu của mỗi người là gì. Những người quen biết tôi đều nghĩ tôi sẽ trở thành nhà báo nhưng thực ra ngay từ năm lớp 11 tôi đã không bao giờ nghĩ mình sẽ thi báo chí. Vì chính tôi biết, tôi có gì, không có gì. Ba thì muốn tôi làm cô giáo, mẹ tôi muốn tôi học ngoại ngữ , ông bà muốn tôi thi Y (sau này khi tôi có một vài bài đăng báo, và đã có kết quả xong xuôi, bà lại bảo năm sau thi lại....báo chí, ôi trời, thế đó! trước đó bà là người cho rằng "nhà báo nói láo ăn tiền"). Dù gì thì tôi đã chọn, mà khi tôi đã chọn, không ai có thể làm thay đổi quyết định của tôi, trừ tôi.
Chọn ngành, rồi lại chọn trường. Thật sự làm nhiều thứ, rồi tôi mới nhận ra cái gì gắn bó với mình nhất, là ngành học tôi đang học - CNTT. Sau này khi học thầy Trần Vũ Bình, tôi nhớ thầy có ví dụ CNTT như là anh văn, bây giờ CNTT đã phổ biến, người ta học là học làm CNTT vào một lãnh vực, người học phải xác định mình muốn làm gì, muốn đi con đường gì. Chọn trường, yếu tố đầu tiên mà ngày xưa tôi từng nghĩ đó là danh tiếng đi kèm chất lượng. Hoàn toàn sai lầm. Năm lớp 12 để chọn một ngôi trường thực sự tốt cho mình, giữa hàng trăm ngôi trường mà hầu như đều có ngành CNTT, quả là khó khăn. Tôi nhận ra điều quan trọng nhất là học làm sao để khi ra trường có việc làm. Điều đó đã làm cho tôi nghĩ đến Hoa Sen. Và đó cũng là sự lựa chọn của tôi. Chọn ngành thứ 2 của khối D. Tôi mua nhiều bộ hồ sơ lắm, và tôi cũng bỏ rất nhiều. Sự lựa chọn khối D của tôi có Luật, có Tâm lý giáo dục (chắc do coi phim TVB nhiều quá) hoặc kinh tế. Và không biết vì sao tôi lại chọn Tâm lý, là do tôi thật sự muốn tìm hiểu về ngành này, chắc cũng có ảnh hưởng từ phim TVB và ngành này điểm chuẩn cũng vừa tầm tôi, trong khi khối D chỉ là thi chơi cho vui. Tờ đầu tiên tôi ghi Tâm lý giáo dục. Xong tôi lại quăng sang một bên tôi ghi lại Luật. Một mình tôi và cái bàn học đấu tranh giành giật, thi cái gì. Tôi cứ nghĩ mình là người rất chủ động trong việc này, nhưng thực tế không phải vậy. Tôi sợ, tôi bị ở nhà là là hâm khi chọn ngành đó. Chị tôi có nói là thích cái gì thì thi cái đó. Thế rồi tôi xé bỏ tờ giấy ghi Luật, tôi chọn Tâm lý giáo dục. Và kể từ đó tôi phải đối mặt với bao nhiều lời nói nặng nhẹ, nhất là ba tôi. Ba bắt tôi đưa cho mẹ ghi, nhưng thực tế là cô giáo ở trường có hướng dẫn, tự tôi có thể làm tốt hơn mẹ. Ba la là cứ im lặng không nói gì, nhưng thực tế là ba không biết tôi đang lựa chọn. Từ tất cả tôi nhận ra một điều, ba mẹ thì không bao giờ muốn con cái lớn. Và người ngoài cuộc không bao giờ hiểu bằng người trong cuộc. Nhưng ba tôi có la gì thì tôi cũng chịu vậy, nghe thì nghe,
chứ cái gì tôi đã quyết định thì có trời sập, người khác cũng không làm thay đổi được. Tôi đi thi, tôi đậu, tôi học trường tôi chọn…tất cả sẽ ảnh hưởng đến tương lai của tôi. Thực tế không đẹp như mơ mộng, với những học sinh vừa bước lên ĐH như chúng tôi, cái sự hụt hẫng là đương nhiên có. Cái sự hụt hẫng đó sẽ làm ta băn khoăn xem ta chọn đúng hay sai, đi tiếp hay thi lại. Nhưng cái gì mình đã chọn, mình phải có trách nhiệm với nó. Tôi cam đoan là dù bạn thi một ngôi trường nào đó bạn đã không thích thì bạn cũng tìm ra khuyết điểm của nó. “Yêu thì không cần lý do hợp lý, không yêu thì có trăm ngàn lý do”. Huống hồ bàn tay có ngón ngắn ngón dài, sự vật, con người có sai có đúng, có dở có hay là điều bình thường. Không có gì là hoàn hảo cả, mà biết đâu thử thách là cách để ta lớn lên. Nhìn những đứa em đang lựa chọn con đường tương lai cho mình, tôi lại nhớ những ngày xưa…yêu dấu. Thực tình khoảng thời gian đó rất ngắn ngủi nhưng đáng nhớ…..Chúc ai thi sẽ thi tốt nhá. Nếu ai lỡ hụt chân, hãy nhớ “Thắng thì không khó, chịu thua được mới hay”