Tieuluan

  • November 2019
  • PDF

This document was uploaded by user and they confirmed that they have the permission to share it. If you are author or own the copyright of this book, please report to us by using this DMCA report form. Report DMCA


Overview

Download & View Tieuluan as PDF for free.

More details

  • Words: 4,571
  • Pages: 7
I Một buổi chiều lạnh lẽo và nhợt nhạt trong căn phòng tối tăm mà tôi đang ngồi. Một làn gió thoáng qua mang theo hương vị của những ngọn đồi, nơi xưa kia tôi từng chạy nhảy và reo dắt những tiếng cười vang theo dăm gốc cây bạch đàn bệch bạc. Tôi nhớ Minh, cậu chàng bé nhỏ bướng bỉnh trong mỗi cử chỉ khó đăm đăm, đã làm tôi giận hờn biết bao lần. Những buổi chiều của tuôỉ thơ tôi đã xắp đặt lại trong tâm trí một niềm an ủi, một chút gì lộng lẫy trang hoàng cho đám mây chiều nay trôi trên đầu xám xịt. Còn lại một mình chốn hoang sơ này, tôi bỗng khát khao kể lại cho bạn nghe về một niềm u uẩn đã vây kín lấy tôi, từ những lần tôi trở về với đôi ba cánh đồng bờ ruộng xưa kia vốn đã là yêu dấu trong tâm hồn. Nó chẳng là gì cả, tôi có thể đứng dậy và tung tăng trên bờ đất ngoài kia với trái bóng, khuây khoả với niềm hạnh phúc nhỏ bé đó. Nhưng đôi chân tôi giờ đây mỏi mệt, tôi ngồi lại như một ông già và khát khao thấy lại một lần, ánh mặt trời ngày ấy đã dội vào trái tim tôi. Tôi có một mảnh đất mà tôi đã tự nguyện sẽ liên kết linh hồn mình, dù chẳng phải là mảnh đất của cội nguồn tổ tiên. Tôi là con cháu của những di dân từ đồng bằng lên vùng núi. Rồi từ đó, những buổi chiều cao nguyên nhỏ nhoi, buồn thảm đã chớm và lặn trong trái tim từ thưở ban đầu. Tôi yêu chốn cao nguyên quạnh quẽ đìu hiu ấy, bầu không khí thoáng đãng và lộng gió ấy. Đất đã trở thành thiêng liêng trong tôi, và tại nơi đây tôi thề nguyện sẽ yêu thương mãi mãi. Nơi đây tôi đã trưởng thành, đã u mê bởi lý trí, đã chìm đắm trong những ngạch đào tối tăm mà lý trí vạch ra, đã trả giá cho sự đánh mất một nụ hồng tôi vốn được ban tặng xưa kia. Nơi đây con người tôi hình thành, trải qua cuộc đánh mất chính mình, và giờ đây tôi lặng lẽ tìm một con đường trở về. Đó là nỗi ngậm ngùi của đứa con đi hoang, tôi gần như đánh mất tất cả. Những ngọn đồi ở ngoại ô Pleiku dường như luôn ẩn chứa trong chúng, một lời nói xa xôi bất động. Thưở bé dại tôi thường chui đầu vào những bụi cúc quỳ chơi đùa với chúng bạn, mà giờ đây chúng tôi đã quá xa nhau. Và có đôi lúc đang trong một cuộc rượt đuổi, tôi bỗng dừng lại và đứng sững, lắng nghe xung quanh mình, tiếng kêu ấy từ nơi nào vọng lại. Từ bầu trời? Từ mặt đất? Từ thiên thu chắp cánh trong một chiều mộng? Từ kí ức nhạt nhoà của một đời sống khác? Đến bây giờ tôi cũng chẳng thể hiểu rõ và chẳng mảy may ý định đó. Một sự mơ hồ trẻ con chẳng có nghĩa lý chi cả, thế mà lúc ấy tôi cứ ngỡ như đó là tiếng hát của những nàng tiên ẩn trốn từ dưới sâu cái hố bom đọng nước mà đám trẻ chúng tôi rất sợ. Các nàng tiên bé bỏng hỡi, các nàng đã trút vào trái tim tôi, nỗi khắc khoải từ ấy.. Tất cả bọn trẻ con chúng tôi, chúng tôi vốn là những cánh bướm rất đẹp, khi chúng tôi được sinh ra, được uống bầu sữa mẹ. Chúng tôi bắt đầu lớn lên, và chúng tôi trở thành những con nhộng, chúng tôi dần dà biến mất. Chẳng có ai hay sự hiện hữu vô tình đó. Chẳng ai hay biết, chúng tôi đã mất mát những gì khi bị nhốt vào trong cái vỏ bọc đó. Chúng tôi lớn lên và trở thành những con nhộng thông minh, nhộng ngoan ngoãn, nhộng lì lợm, nhộng dối trá. Dù thế nào chăng nữa, được yêu mến hay ghét bỏ, chúng tôi vẫn chỉ là những con nhộng. Và có nhiều kẻ trong chúng tôi, đã hài lòng với cái hình dạng đáng chán đó, đã quên hẳn đi cái nguồn gốc bươm bướm xưa kia của mình. Họ trở thành người lớn. Họ bước đi rất nhanh và sống một cuộc sống mau lẹ.

Riêng có những kẻ lại bướng bỉnh và ngu ngốc khác thường, hì hục đập vỡ cho bằng được cái kén của mình, dù chỉ để trở thành một con bướm tầm thường và xấu xí mà thôi… II. Làm sao có thể nói cho bạn hiểu được cái gì đã thôi thúc chúng tôi. Cái con nhộng ngu ngốc đó,mày tưởng mày đẹp đẽ lắm ư, sao mày không yên thân làm một con nhộng đi. Sao mày cứ chăm chăm đi đâu thế.. Vì sao, vì sao nhỉ? Elle est venue par cette ligne blanche… Vì nàng đã đến trên đường sương rẽ trắng nọ… Cái câu hay ho này, tôi học được của Bùi Giáng. Dĩ nhiên với bạn nó không có ý nghĩa gì cả, với chúng tôi nó là định mệnh của cả cuộc đời. Tôi không phải là một kẻ thích trích dẫn lôi thôi, nhưng Bùi Giáng đã làm tôi ngây ngất. Những bậc đi trước, họ đã cứu rỗi cái chết, của biết bao nhiêu tâm hồn. Đến một độ tuổi nào đấy, con người sẽ có những ước vọng và khát khao từ tận đáy của tâm hồn. Cái đó không hề rõ ràng, không thể nhận thức và gọi tên một cách rõ rệt được. Đó là cái mà ngài Freud đã bỏ cả cuộc đời để nghiên cứu một cách khoa học. Và dĩ nhiên với cái bản năng tò mò, chúng tôi cũng khát khao nhận thức những ước vọng từ trong tiềm thức của mình. Thiên hạ xem ra không mấy tán thành cái việc đi tìm bản ngã, bởi vì họ cho rằng con người sống còn có xã hội, có gia đình. Từ đấy sinh ra nhiều bi kịch mà tôi không muốn thấy cũng nhìn thấy. Thế là tôi trở thành kẻ đa đoan đa sự. Không, tôi không đa đoan cho người ta. Tôi nghĩ về linh hồn nhân loại. Thế là người ta lại phán ngay rằng tôi là kẻ đại đồng rỗi hơi. Đến đó, tôi câm như hến, không muốn nói cho ra cái điều chi là chi cả. Ôi! Tôi lại nói lung tung nữa rồi. Trở lại với vấn đề những giấc mơ và khát vọng. Cha mẹ sinh ra tôi và nuôi nấng tôi. Tôi không cần ai giảng dạy về chữ hiếu. Nhưng khi một người có một đứa con, ai cũng muốn nó có một cuộc sống yên ổn, ấm cúng, có học thức, có gia đình, có chỗ đứng trong xã hội. Ồ! Đôi khi đó là một cuộc sống đẹp, đôi khi lại không. Vì sao lại nói răng là mần răng rứa? Vì sao, vì sao nhỉ? Elle est venue par cette ligne blanche… Cái sự vụ đó đã làm thay đổi con người ta xiết bao. Một tiếng gọi âm vang từ một tinh cầu xa xôi vọng lại tới tai tôi. Tôi thẫn thờ đứng chết trân không biết phải làm sao. Hình hài xương xẩu run lẩy bẩy, lòng tôi xác xơ thốt lên tiếng trả lời. Nhưng vũ trụ im bặt. Cái trống rỗng vồ vập, cái hư vô bủa vây. Tôi thều thào gọi cha mẹ, gọi người thân, gọi một ai đấy đến cứu lấy tôi. Vẫn chỉ là mình tôi ở đó, hình bóng thân thương của tuổi ấu thơ đã xa rời. Và đã có một thời, hằng đêm tôi muốn chết. Cái chết sẽ khinh khoái đẩy lùi nỗi khắc khoải kia. Nhưng một lần nữa, một lần nữa… Elle est venue par cette ligne blanche…

Và nàng, nàng đã tạo nên tất cả và giải quyết tất cả. Nàng là ai? Nàng không là ai cả. Một chiều kia ta thấy nàng bước đi trong tà áo dài tha thướt. Nàng đến bên ta và rót cho ta giọt rượu ấm. Ta uống, ta đã uống, và ta tỉnh táo trở lại, ta lại là ta. Bầu trời đêm xa rộng làm sao. Ta ngước đôi mắt thao láo nhìn đăm đăm vào màn đêm và muôn nghìn tinh tú. Ta thấy lòng rạo rực một nỗi si mê cháy bỏng với cuộc đời. Ta khát khao bay lên và với lấy những vì sao kia. Ta thấy vũ trụ gần gũi như thế. Ta thấy một cõi quê chung. Ta muốn sống, ta khát khao cái sống. Trong ta, một mầm xanh đã chớm nở từ sa mạc hoang liêu, là linh hồn ta đó. Nàng đã đến và rưới móc ân ái chan hoà. Ta vỡ oà và ta gọi đến tận trời xanh: ta khát sống. Và ta phải cất bước đi, đi thôi. Đó là một cuộc hành trình dài của tư tưởng. Tất cả đều không dễ dàng, bạn biết đấy, nếu vậy ta sống làm chi nữa. Tôi yêu những gì khó khăn nhất. Tôi quý những người luôn chọn cho mình con đường khó khăn, xa rời tất cả mà thiên hạ khó chấp nhận được. Để mà xét đoán một con người như vậy, lý trí không phải là một công cụ tốt. Mục tiêu của đời tôi: tìm thấy một lối dung hoà, giữa đời sống ngày nay và u uất tư tưởng. Vì tôi là kẻ cầu toàn. Dĩ nhiên tôi không phải là kẻ nổi loạn (đôi khi trong tư tưởng thôi) tôi muốn cuộc sống cũng nhẹ nhàng như cái cách mà tôi đá bóng. Nếu bạn đã từng chơi bóng, bạn sẽ thấy nó thể hiện tính cách của con người nhiều như thế nào. Thế nên tôi yêu lối đá của Roberto Baggio và Riquelme làm sao. Con người của họ, thật nhẹ nhàng và trầm tĩnh. Nhưng vì mục tiêu của mình, chúng ta đôi khi cũng phải lao vào và làm tất cả những gì có thể. Đó là phong cách chịu chơi vậy. III. Bầu trời âm u vần vũ. Bầu trời trong cơn mưa. Mây đen rầm rì xa tắp. Một thế giới huy hoàng đằng sau những đám mây. Đó là cái mà Saint-Exúpery đã tìm thấy trên những chuyến bay nọ. Chỉ có say mê và ngậm ngùi mà thôi, cái ước ao được bay đi cô độc, giữa hùng vĩ trời mây. Tôi thèm khát một lần cái cảm giác đó, với tôi nó thảy thảy quan trọng làm sao. Nhưng tôi chỉ có đứng ở dưới đất và ngước hai con mắt lên mà thôi. Dù sao thì những dư vang ấy vẫn âm thầm góp nhặt trong một đôi dòng ngắn ngủi đã thức dậy biết bao nhiêu cõi đời câm lặng. Có những ngày tháng, tôi được ấp ủ trong một niềm an ủi man mác sầu thương. Những hàng cây trụi lá, dòng nước buồn mênh mang…những bức tường đổ liêu xiêu trên từng khóm hoa dại. Tôi bước đi giữa hoang phế u nùng và lặng lẽ nhìn cuộc sống tàn phai. Trời xám mịt mùng, trời muốn mưa…Linh hồn tôi đã cằn cỗi theo những bức tường thành phố lạnh căm, tôi chỉ còn biết ngước mắt lên mà nhìn trời. Bầu trời âm u, bầu trời vẽ hình một khuôn mặt đăm chiêu đau khổ, một khuôn mặt hư hao… Những nỗi buồn chen chúc nhau để rồi hoà lại thành một mà tha hồ bủa vây tôi. Khuôn mặt đó bất động trên nền trời, khuôn mặt nhìn tôi và trong cơn mê đắm nọ tôi nhìn thấy một ánh mắt,rất nhẹ nhàng thức dậy trong tôi nỗi xót xa vô bến vô bờ… Cảm nhận từng nét xa xăm trên khuôn mặt ấy, tôi bước đi trong tĩnh tịch của một thế giới hư vô, một thế giới chỉ của riêng tôi và những ai đã từng như tôi… Tôi tan chảy vào dòng sữa mẹ tràn đầy sức sống và khát khao, niềm hạnh phúc không bao giờ giả

dối. Tất cả những người tôi đã gặp, những câu chuyện lạ lùng đã đến với tôi, những khoảnh khắc tôi khắc ghi trong trí nhớ về một buổi chiều hay một thoáng hương bay, tất cả đã tạo dựng lên cho tôi một niềm tin vào sự huyền bí mà định mệnh đã âm thầm phơi bày. Và tôi ngất ngây vì đã sống, đã được uống bầu sữa mẹ, đã hít thở bằng hơi thở của những chiếc lá rơi rụng giữa mùa xuân tươi trẻ. Những cơn mưa là người bạn đã sẽ chia với tôi bao suy tư chất chứa trong cái cảm giác vỗ về lao xao, những cơn mưa thức dậy trong tôi kỉ niệm về một thưở xưa kia tôi say sưa trong khu vườn mộng mị hoa niên. Tôi đã sống trong những giấc mơ giản dị ấy và giờ đây tôi nhìn cuộc sống bằng đôi mắt thèm khát của một kẻ lưu đày… Có những ngày thật là dài với biết bao kỉ niệm mong đợi của tuổi thơ chúng ta. Chúng ta sinh ra trong một thời đại mà bản năng không còn lên tiếng nữa, vì nó đã bị chôn vùi. Chúng ta sinh ra trong phế tích câm buồn của một thời đã xa, khi mà cha ông chúng ta khởi thuỷ cuộc sống từ cái đẹp. Cái đẹp ngày nay không còn là căn cơ và chóp đỉnh, nó đã biến dạng và méo mó theo từng cơn lốc vô tình của sự sống hiện đại. Người ta tìm đến cái đẹp theo cái cách mà họ xô đuổi nó, và mãi mãi luyến tiếc sâu xa vì sự đánh mất những giá trị muôn đời để lại. Sự sống trở nên vô nghĩa hơn bao giờ hết. Người ta cầu nguyện cho một sự đổi thay. Nhưng có lẽ, đó đã là tận cùng… Rồi bỗng nhiên tôi nhận thấy trong một tư duy ngờ nghệch, rằng chúng ta sinh ra đã bị chôn vùi và không ngừng trải qua cuộc khai phá, một cuộc gắng gổ hì hục suốt bình sinh để đập vỡ vỏ bọc của chính mình. Chúng ta là một con chim loay hoay trong quả trứng của mình. Tiếng nói của chúng ta không thể nào thoát ra với thế giới được, nó chỉ còn là tiếng kêu thê thiết không mang ý niệm nào trừ một ẩn ngữ sâu xa của sự sợ hãi cái chết. Bằng sự huỷ hoại chính mình và chối bỏ bản năng, chúng ta rơi vào đáy vực hỗn mang của một thời đại dị biệt. Và cơn đớn đau ấy hằn rõ trên nét mặt vô cảm của từng trái tim nguội lạnh. Chúng ta không thể chối bỏ xót xa để nhìn nhận rằng, tinh thần hùng vĩ của nhân loại đang dần dà chết đi cùng với sự lên ngôi của vật chất. Còn có gì nữa? đôi khi dù muốn hay không chúng ta không thể tự dối lừa mình để mà thốt lên câu hỏi đó. Chúng ta đê mê cảm nhận sự héo hắt xác xơ của những chiếc lá cuối cùng lìa khỏi cõi đời, và cõi đời chỉ còn là một thân cây già cỗi không còn một mầm xanh. Chúng ta cầu nguyện một cơn mưa chứa chan sẽ rưới móc thêm một mùa xuân nữa. Chúng ta là những thầy mo da đỏ nhảy choi choi cầu mưa, trong buổi hoàng hôn chậm chạp và buồn rầu của mặt đất trầm trọng đau thương. Chúng ta không biết làm gì hơn, đó là sự đớn đau tận cùng. IV. Thế là tôi thức dậy lần nữa trong một buổi sáng mong manh. Những khuôn mặt dịu dàng trở về trong giấc mơ tuổi trẻ. mình chỉ còn là một ngọn gió bay đi từ sa mạc ngậm ngùi. từ trong nụ cười của hình ảnh mơ mẩn ấy, mọi thứ đã đổi thay, cuộc sống không còn như trước nữa. đôi khi ta phải tự làm mới cuộc sống của mình. mặt đất cần sự sáng tạo và khai sinh, dẫu cái chết đã làm trái tim chúng ta mấy phen ngại ngùng. tình yêu đã được chắp cánh và cần được bay đi. người ta không thể dùng lí trí để giữ lại tất cả. đó là một cái lồng kinh hoàng, nó chỉ đem đến nỗi đớn đau và cái chết mục rũ. “những ngạch đào tối tăm của lí trí” ,đó không phải là cái mà chúng ta lên án, đó là nỗi luyến tiếc và xót xa.

Chúng ta đau khổ vì điều đó. Chúng ta mang nặng một nghiệp trên lưng, đó là cây thập giá của Jesus Christ. Có những buổi sáng, dù chỉ là một sớm mai rất bình yên, như bao ngày khác mặt trời vẫn nhẹ nhàng nhuộm muôn màu sắc lên khắp mọi nơi. Những buổi sáng ấy ôm ấp tôi trong một thứ ánh nắng khiết tinh và đã thuần dưỡng mọi bản năng hành động xấu xa tôi không bao giờ chạm đến được. Chúa biết tôi và tôi cũng biết Chúa, câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi, trên môi tôi, như một ngọn gió cuộn quanh cái thân cây già cỗi và cuốn theo những chiếc lá đã không còn có thể bám trụ lại bằng một thứ keo chết mòn đi theo thời gian. Nếu đã một lần ta tin vào Đấng Chúa Trời, ấy là đã một lần ta thôi không còn hoảng sợ trước những cay nghiệt của định mệnh khắc khe, và ta đạt đến một ý chí tự do để đi đến cái con người bên trong đã nhiều lần quyết định cuộc đời ta. Những buổi sáng đến trong âm thanh dịu êm ngọt ngào, của bầu trời xanh tắp và của những thiên thần đang dạo chơi quanh đây. Những thiên thần có đôi cách lung linh và tiếng hát thanh thót bay trên đầu chúng ta mà có ai hay biết, có ai lắng nghe. Những vẻ đẹp diệu kì sơ khai ấy đã từ lâu con người thôi không còn nhắc đến nữa. Đã từ lâu chúng ta không còn nghĩ về những thiên thần, những hoàng tử bé đang vui chơi quanh ta, và ôi thôi chúng có bao nhiều điều để mà giải bày tâm sự, khi mà trên thế giới này loài người chúng quý yêu đang sống như thế này đây. Chúng tự hỏi vì sao người ta không dành cho cái linh hồn mỏi mệt của họ một chốn bình yên và lại để cho những thứ vô nghĩa chiếm đoạt lấy mọi nếp nghĩ. Chúng nghệt mặt ra nhìn mà chẳng hiểu tại sao loài người đang cắn xé nhau, tự cắn vào nhau, cắn vào cả bản thân, cắn đến Chúa Trời. Chúng vẫn luôn quanh quẩn quanh mỗi con người, ngắm nhìn cuộc sống của họ, và không ngừng nhắc nhở khi người ta đang đánh mất đi chính những giá trị của mình. Có ai lắng nghe những lời nói thốt thoảng lo âu ấy, có ai gọi tên thiên thần của mình, để tìm về với nó trong những phút giây cô độc. Và nó, một thiên thần với trái tim mong manh yếu đuối, đau đớn nhận ra những nỗi đau, những bi kịch, trong kẻ mà nó đang chăm nom. Một lần nào đó, anh hãy lắng nghe thiên thần của anh, Đấng Chúa Trời của anh, để những khúc nhạc bi thương của cuộc sống trầm lắng xuống và mang anh đến lòng nhân ái cao cả của đức vị tha, nơi anh không bao giờ còn phải buâng khuâng với số mệnh của mình. Vì Chúa biết chúng ta, và chúng ta cũng biết Chúa… V. Em của anh, Trong những suy nghĩ miên man vồ chộp lấy anh mỗi khi chiều đến, anh đã dành cho em rất nhiều phút giây. Những phút giây anh cảm thấy trọn vẹn và thảnh thơi nhất. Có đôi khi loài người làm anh phiền muộn, rất phiền muộn, và anh chỉ còn có thể tìm lấy tâm hồn mình những nơi anh đã gửi gắm tất cả yêu thương. Anh và em, đã dành cho nhau, đã sống vì nhau, giữa một cuộc sống bề bộn nhiều lần đánh cắp đi linh hồn chúng ta. Vì vậy trong những vần thơ của anh, anh thường thấy mình trên những cánh đồng, dưới những vì sao, âu yếm nhau như hai con chim nhỏ. Giá như anh chín chắn hơn, để thấy rằng anh yêu em đến nhường nào, vì em biết đó, anh đã quá sa đà vào những thứ tầm thường thường nhật trôi qua mình. Anh đã không lắng nghe trái tim mình, và để cho con mắt với đôi tai làm chủ mọi cảm nhận trong anh. Giờ đây anh rất ăn năn, nhưng anh cảm thấy mệt mỏi vì những lần anh không thể giữ lấy mình

khỏi cái vòng xoáy khinh miệt đó. Khi anh đi đứng, khi anh nói chuyện, anh đã không thể tách mình ra khỏi những định kiến, và anh quá ư là vô tâm, anh đã làm chính anh buồn, và làm cả em buồn nữa, em yêu dấu của anh. Tình yêu của em thật chân thành và sâu lắng, vậy mà đôi khi anh quá hững hờ. Thật anh đã quá khờ dại, anh đã yêu thương không đúng cách, không đúng với những gì anh thật sự có bên trong. Điều may mắn là em đã hiểu cái bên trong ấy, phải không thỏ con.. Anh đã tìm thấy Đức Tin. Em còn nhớ những lần anh cảm thấy chán nản trước cuộc sống? Vì anh quá đa cảm, vì mọi người quá vô cảm? Đâu đó, anh không rõ, vậy nên anh hoang mang. Bây giờ khi anh nhìn lên bầu trời, anh nhìn thấy đôi mắt Người đang nhìn anh. Và anh hiểu rằng định mệnh không phải là thứ để chúng ta đem ra phán xét, mà định mệnh là cái mà chúng ta đeo đuổi suốt quãng đường dài để đến với tự do. Anh hiểu Chúa muốn gì ở anh, và anh cần gì ở Chúa. Kể từ lúc ấy, những nỗi boăn khoăn về thân phận thôi không day dứt nữa, những nỗi buồn về sự câm lặng của lòng người đã nguôi ngoai. Khi anh đã đi theo con đường của anh, con đường khác với họ, họ sẽ không hiểu anh, họ sẽ gán cho anh những cái tên ngộ nghĩnh mà họ có thể nghĩ ra, và họ cười. Cái cười nham nhở đã cắt đứt đi mọi mối tơ thân hữu. Thật xấu hổ, cho mỗi lần con người ta vứt bỏ đi cái chí nguyện mà mình theo đuổi trong một thoáng chốc phù phiếm nào đấy. Anh đã quyết ý, rằng anh sẽ theo đuổi cái định mệnh của mình đến cùng. Vì giờ đây Chúa đã đến với anh. Có một buổi chiều anh ngồi một mình giữa vũ trụ và anh thấy đôi mắt của Người nhìn anh trên nền trời xanh thẳm. Đôi mắt ấy đã xua tan đi tất cả những nỗi ám ảnh lo âu đã đến với anh suốt những tháng ngày tuổi trẻ. Sự cùng quẫn cuối cùng của con người, đó là cơ hội của Chúa. Đó là cơ hội của Chúa, và anh với Người đã nhìn thấy nhau. Đó là Chúa Trời của vũ trụ, của các linh hồn, và của loài người sầu tư. Đó là Chúa Trời trong tâm tưởng anh, là đức tin xác đáng anh đã trao gửi cả tâm hồn và thân thể. Anh có thể cảm thấy sự hiện diện của Người, Người như chiếm đoạt lấy mọi bề nổi của không gian, và làm choáng ngợp mọi cảm xúc trong anh. Anh có thể cảm nhận Người ở bất cứ nơi đâu, và anh biết rằng mọi điều đến với anh, cái con người anh đã trở thành, đó là ý nguyện của Người. Và anh thấy nhẹ nhõm xiết bao… Anh biết mình không thể làm cho họ hiểu, và anh cảm tạ Chúa đã cho anh bước đi trên con đường này. Vì anh đã nhìn thấy còn có nhiều thứ đẹp đẽ đáng yêu, anh không nên quá bi đát những hiểu lầm đó. Vì anh đã có em… Cuộc sống có nhiều lựa chọn. Chúng ta có nhiều lựa chọn. Thời gian của anh, anh sẽ lựa chọn những điều anh theo đuổi, dưới ý nguyện của định mệnh. Anh rất vui là mình đã tìm thấy lối đi. Điều đó giúp anh nhận ra ý nghĩa của mỗi buổi bình minh, mỗi một ngày nữa anh còn có em, trong những giờ khắc đầy bí ẩn của vũ trụ ... Khi bình minh đến Hai con chim nhỏ Vỗ cánh bay đi VI. Có một lần, những hoài vọng về cuộc sống hiện lên trong tôi. Đó giống như một nỗi trăn trở, ăn năn, tôi không biết gì nhiều. Có một thứ duy nhất tôi có thể chắc chắn, tôi đang bước đi trong một thế giới khác, gần gũi và xa vời với cái thế

giới hiện sinh này. Tôi có thể cảm nhận hơi thở của con người tôi trong cái thế giới đó. Đôi lần tôi nhìn thấy nó trong những giấc mơ, huyền bí và sáng tạo, nó trong giống như một bức tranh của Levitan, có lẽ, tôi dường như ám ảnh bởi cái màu sắc âm u đấy, âm u nhưng rõ ràng và trong sáng đến diệu kì. Ước ao gần gũi, ước ao đến bên nó, tôi không ước ao nhiều như vậy. Tôi chỉ mong tìm thấy loài người, tôi mong tìm thấy loài người chốn hoang đường ấy. Đôi khi tôi thấy họ bách bộ dưới những tán cây bạch đàn liêu xiêu ngả nghiêng trong chiều gió. Chúng tôi đi trên một con đường dưới bầu trời màu lam sẫm. Hình như tôi có và không có mặt ở nơi ấy, tôi giống như một cái gì đó không có thực và có lẽ họ cũng vậy. Tôi bị ám ảnh bởi thắc mắc đâu là nơi tôi đang sống. Thế giới thực này quá dễ nhận thấy và cũng quá dễ mất đi. Buổi chiều, và hoàng hôn buông xuống Những khát khao của một cơn gió Đọng lại trên khuôn mặt Loài người sầu tư… Khuôn mặt của Đấng Chúa Trời Khuôn mặt vĩnh hằng Một kẻ lang thang ngẩng nhìn Trên nền trời xa xa…

Related Documents

Tieuluan
June 2020 6
Tieuluan
November 2019 19
Tieuluan
November 2019 9
Tieuluan
April 2020 10
Tieuluan-hanh
May 2020 5