On Mon, 5/18/09, Bao Quockiem wrote:
THƯ GỬI PHAN ANH TUẤN Bảo quốc Kiếm Thưa ông Phan anh Tuấn, Tôi hoàn toàn không hiểu vì lý do gì mà ông đã viết về tôi bằng những dòng sau đây, khi chị Phạm hoài Việt đưa bài “Liên thành và mắm tôm 21” của tôi lên Diễn đàn, mà ông đã đọc trên Diễn đàn Thảo luận 9 và viết trả lời. Xin Copy lại toàn văn như sau: “Này "Phật" tử Phạm Hoài Việt...Cộng!!! Mắm tôm còn có nhãn hiệu Liên Thành, còn tên Bảo Ma mã tấu chỉ là một thằng du kích, giấu mặt dưới lỗ cống! Hắn là tên hèn nhát, núp đáy quần Phạm Hòai Việt...Cộng, không dám chường mặt thật răng đen mã tấu của hắn khi phê bình Liên Thành. Quyển "Biến Động Miền Trung" là bản luận tội bọn Giáo Hội PGVNTN cầm đầu là Đôn Hậu, Chánh Đại Diện GH/PGVNTN miền Vạn Hạnh, đã cấu kết với VC, thảm sát hơn 5 ngàn dân Huế hồi Tết Mậu Thân 1968. Tên du kích BQK dù khóac áo luật sư tài giỏi cỡ nào cũng không chạy tội nổi cho bọn Giặc Thầy Chùa GH/PGVNTN trong vụ thảm sát trên 5 ngàn đồng bào Huế nầy."Phật" tử Pham Hòai Việt....Cộng phổ biến bài của tên ma quỷ du kích BQK chạy tội cho GH/PGVNTN thì cũng là kẻ tòng phạm với bọn Sư VC, Giặc Thầy Chùa Đôn Hậu cấu kết bọn Hòang Phủ..., Nguyễn Đắc Xuân, Lê Văn Hảo thảm sát 5 ngàn đồng bào Huế vậy! TP” Tôi đã nhờ chị Phạm hoài Việt chuyển tiếp lên các Diễn đàn để mọi người cùng đọc những lời của ông. Trong đoạn văn ngắn trên đây, ông đã tự chứng tỏ:”PHAN ANH TUẤN LÀ MỘT THẰNG VÔ GIÁO DỤC, VÔ LIÊM SĨ, ĐÊ TIỆN, HÈN HẠ, LÀM NGHỀ CHỬI MƯỚN”. Thưa ông, với một câu:”Hắn là tên hèn nhát, núp trong đáy quần Phạm hoài Việt…cộng, không dám chường mặt thật răng đen mã tấu của hắn khi phê bình Liên Thành”, ông đã XÚC PHẠM DANH DỰ làm người của tôi một cách quá đáng, không thể nhẫn. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn từ tốn nói qua vài chuyện về tôi, trước khi đề nghị những biện pháp thích ứng để đòi lại Danh dự của tôi. Tôi dứt khoát phải đòi cho bằng được, chứ không cần phải tốn công, tốn tiền kiện cáo hay ngồi viết qua lại theo giọng lưỡi như ông. Đọc sách, bài của tôi, hẳn ông còn nhớ tôi đã tự giới thiệu rằng, tôi là kẻ tầm thường, ngu muội. Bạn của tôi chỉ là những bà bán cá chợ Đông ba, phu xích lô, xe ba gác, ả bán rau cải chợ trời, kể cả những băng đảng Du côn, du thủ, du thực…Và như thế, lần này gặp tôi là ông vui vẻ lắm. Tôi sẽ tặng ông vài chiêu theo đủ loại, đủ kiểu của thằng tôi. Người xưa bảo:”Chơi dao lâu ngày đứt tay”. Thế nhưng, lần này ông không chỉ chơi với dao, mà còn đụng phải Kiếm. Cổ đức cũng dạy:” Đi với Sãi mặc áo ca sa; Đi với Ma mặc áo giấy”. Thẩm thấu câu này, tôi sẽ tặng ông vài món TÂN DƯỢC. Nhưng, dược này là cay, chứ không phải mới. Cái mà người ta gọi nôm na là THUỐC ĐẮNG ĐẢ TẬT. Đừng tưởng tôi không biết chửi. Tôi đã từng nói: “Tau chửi cho trên thiên đàng sắp hàng đi xuống. Tau chửi cho dưới âm phủ đội mũ đi lên. Tau chửi cho chú bác mi hai bên chổng tai mà nghe tau chửi”. Thì cỡ chửi mướn tục tĩu như ông chưa phải là đối thủ của tôi. Đây nhé. (XIN CÁC BẬC TÔN TÚC TRƯIỞNG THƯỢNG ĐỪNG ĐỌC ĐOẠN MỰC MÀU NÀY) Khi ông để từ miệng ông rơi xuống các Diễn đàn ba chữ “núp đáy quần”, nghĩa là cái miệng Phan anh Tuấn đã mang “đáy quần”, rồi, chứ không thì nó ở đâu ra ? Thế nhưng, cái miệng nói được là nhờ Tâm trí ông mà có. Tâm trí, não bộ ông lại do DI TRUYỀN mà có. Như thế có nghĩa là DÒNG DÕI HỌ PHAN CỦA PHAN ANH TUẤN LÀ DÒNG DÕI NÚP TRONG ĐÁY QUẦN, chứ là gì khác ? Khi nói:”hắn là tên hèn nhát, núp đáy quần”, người ta sẽ hỏi, làm sao Tuấn biết ? Có hai cái có thể làm cho biết. Một là PHAN ANH TUẤN LUÔN LUÔN DÒM ĐÁY QUẦN. Hai là PHAN ANH
TUẤN Ở TRONG ĐÁY QUẦN. Nhưng nếu chỉ DÒM, thì chắc không rõ lắm. Do vậy, khi quả quyết:”hắn hèn nhát, núp trong đáy quần”, thì Phan anh Tuấn phải “nằm ở trong đáy quần” mới rõ được. Lại nữa, Phan anh Tuấn chưa bao giờ thấy Bảo quốc Kiếm, thì làm sao biết mà chỉ đúng mặt nó, gọi đúng tên nó ? Do vậy, có hai việc xảy ra. Một là Phan anh Tuấn muốn đốn hạ Bảo quốc Kiếm, mà không làm chi được nên nhập tâm cái tên hắn đến nỗi Tổ tiên ông bà Phan anh Tuấn cũng phải giận dùm. Rồi trong bất chợt, Phan anh Tuấn thấy Tổ tiên dòng họ Phan nhiều đời đi lại “trong đáy” mà ngỡ đó là Bảo quốc Kiếm chăng ? Thứ hai, đã chưa gặp thì không biết mặt, chẳng biết tên; may ra chỉ có Ma quỷ dòng họ Phan mách giúp. Tự điều đó cho thấy, cả dòng họ Phan của Phan anh Tuấn, nhiều đời nhiều kiếp tự nguyện “núp trong đáy quần” để thấy ai đi ngoài thì chúng tri hô ! Vì ác nghiệp sâu dày, dòng họ Phan không nhận ra nhau nữa, nên chúng nhìn nhau mà cứ ngỡ ai xa lạ. Từ thỉ tổ dòng họ Phan cho đến Phan gia tiên tổ…Cao cao…thượng tổ, cao cao…tổ khảo, tằng tổ khảo, hiển tổ khảo, hiển khảo của Phan anh Tuấn đã mịt mù, nên nhận lầm Bảo quốc Kiếm chăng ? Hoặc giả, Thỉ tổ dòng họ Phan anh Tuấn có trùng tên với Bảo quốc kiếm chăng ? Tạm dzui chừng đó thôi. Bây giờ vào chuyện đòi nợ nha. Là một người NỔI DANH (vgd, vls) như ông, dĩ nhiên ông có cơ hội xuất hiện trước quần chúng để diễn giải đủ thứ trên đời. Còn tôi, tôi đã nói rõ ràng trong các sách, bài khi đăng lên diễn đàn rằng tôi chỉ là một nông dân, mới học hết lớp Năm trường làng và chưa bao giờ thấy cái bằng Tiểu học, vậy làm sao tôi làm được như ông ? Sở dĩ tôi phải viết cuốn sách MÚA NỮA ĐI CƯNG, là vì tôi cảm nhận một niềm đau tê tái khi tôi đọc cuốn sách TỔ QUỐC ĂN NĂN của ông Nguyễn gia Kiểng, và sau đó, tôi chỉ thấy một cuốn sách nhỏ của bà Nguyễn thị sông Hương tranh luận, và vài ba bài ngắn gọn phê bình, góp ý mà thôi. Ông Kiểng đã không từ một lời lẽ nào để tấn công lịch sử và văn hoá Việt nam. Từ chỗ im lặng của các nhà khoa bảng, tôi nhận thấy bổn phận của mình phải nói, dù chỉ là một nông dân thiếu học. Thoạt tiên, loạt bài ấy được lấy tên là BÁCH ĐẦU TỐI ĐỘC XÀ khi đưa lên Diễn đàn. Nhưng khi viết đến nửa chừng, thì tình cờ vào trang WEB “hoptinhhoply.org, tôi đọc thấy bài “Truyền thuyết con Rồng cháu Tiên” của Mục sư Tiến sỹ Lê anh Huy, mà câu kết luận cuối cùng là:”NGƯỜI VIỆT NÊN CHỐI BỎ NGUỒN GỐC QUỶ TÍNH CON RỒNG CHÁU TIÊN VÀ TRỞ LẠI CÙNG ĐỨC CHÚA TRỜI LÀ CHA THẬT CỦA MÌNH”. Tôi đã lấy nguyên câu này làm đề cho loạt bài trên diễn đàn, mà sau này, khi IN, tôi rút ngắn là: “NGƯỜI VIỆT NÊN CHỐI BỎ ???” Vì cảm thấy vô cùng xót xa, khi những kẻ khác dám ngang nhiên gọi Tổ tông Lạc Việt của tôi là QUỶ SA TĂNG, nên tôi không thể nào im lặng. Nhưng như ông biết, tôi không hề có thái độ và lời lẽ như ông. Tôi đã phải “truy tìm Đức Chúa trời” để xem ngài ở đâu, và xét lại Tổ tiên mình có phải QUỶ SA TĂNG hay không. Ngặt một nỗi, Lê anh Huy là một Mục sư Tiến sỹ, ông ta vận dụng “kinh thánh La mã” để chứng minh Tổ tông Lạc Việt là QUỶ SA TĂNG, nên bắt buộc tôi, cũng phải truy tìm Chúa trời trong đó, chứ ở đâu khác ? “Làm con phải hiếu” đó là lời dạy của cổ đức, tôi không thể làm ngơ trước hai hiện tượng Nguyễn gia Kiểng và Lê anh Huy. Tôi biết rõ rằng, sau mấy trăm năm “tung trời ngang dọc” trên đất nước Việt nam, chưa ai dám đụng tới, mặc dù những điều tệ hại đã xảy ra liên tục. Chỉ thấy xuất hiện một “Tập tranh luận” vài chục trang, mà thôi. Tôi hiểu rằng khi đụng đến quyền lực ông trời này là tôi có thể phải chấp nhận sinh tử. Tự nói với mình rằng, nếu đã làm thì không sợ, mà sợ thì đừng làm; và tôi đã quyết định. Cả hai cuốn sách trên đã được IN ra và có đăng ký tại Thư viện Quốc hội Hoa hỳ cùng một lúc vào ngày 25-5-2007 với đầy đủ tên tuổi. Cho nên việc ông muốn “mượn dao giết người”, đối với tôi thật là vô nghĩa. Để bảo vệ Tổ quốc, Dân tộc và Đồng bào tôi, tôi nguyện sẽ hy sinh, nếu cần. Tôi thật sự để mạng sống ra ngoài khi quyết định viết hai cuốn sách trên. Vậy thì, tôi có hèn hạ hay không ? Giai đoạn 3 là một loạt bài viết về Phật giáo và tôi cũng đã tập hợp lại thành một cuốn sách, tôi dặt tên là MỘT NĂM XUỐNG NÚI. Cuốn thứ 4 là GIÔNG BÃO LÒNG TÔI, là tập hợp những bài liên quan đến nhiều vấn đề, trong nhiều giai đoạn. Và giai đoạn 5 này là cuốn LIÊN THÀNH VÀ MẮM TÔM đã và đang viết.
Để có thể giết tôi, ông đã hư cấu chuyện một vị nào đó nói tôi là thằng Việt cộng, chống Chúa, và ném cuốn sách “NGƯỜI VIỆT NÊN CHỐI BỎ ???” vào sọt rác. Nếu thật sự có ông này, xin ông giới thiệu cho để tôi đến lạy ông ấy ba lạy. Tại sao ? Bởi vì trong cuốn “NGƯỜI VIỆT NÊN CHỐI BỎ ???” của tôi, tôi đã tham học và rút TẤT CẢ TINH HOA KINH THÁNH LA MÃ ĐỂ TÌM CHÂN DUNG ÔNG TRỜI. Thế mà nay có kẻ đã đọc và nhận ra “con Rắn không phải sợi dây”, “cốt khỉ không phải da cọp”, mà giác ngộ được và ném bỏ đi, thì thật may mắn cho nhân loại. Như ông biết, tôi đã nói rõ rằng, là một nông dân Việt nam, tôi không có tham vọng cao xa, không chủ trương viết sách để kiếm tiền. Ngược lại, tôi chấp nhận mọi hiểm nguy đến tính mạng để hoàn thành một tâm nguyện duy nhất là bảo vệ giống nòi tôi; trong khi những người khoa bảng phải nhắm mắt làm ngơ, vì họ có nhiều thứ nên sợ mất. Họ phải cúi đầu xuống trước những nhục nhã không thể chịu nỗi do những tên Phản lại Tổ tông mình viết ra; còn tôi thì không !!!. Vậy tôi có hèn hạ hay không ? Trong tất cả những Sách, bài tôi viết ra, tôi trình bày những cảm niệm của mình một cách đàng hoàng, có thứ lớp và dẫn chứng cụ thể. Mặc dù, khi viết xuống, ai cũng có chủ quan của mình, nhưng tôi không bao giờ bảo thủ. Tôi thật sự lắng nghe những chỉ giáo từ mọi người, mọi phía. Tôi đã phải đấu tranh với chính mình trong những điều kiện hết sức khó khăn. Tôi phải đi làm kiếm cơm, chứ không phải ngồi nhà xin tiền Trợ cấp Xã hội như những người khác để có thì giờ làm tôi mọi cho Ma vương. Mỗi ngày thì chỉ làm 8 giờ, nhưng thật sự phải mất trên 12 giờ kể cà đi về, ăn uống. Tôi lại phải chống chọi với bênh tật hiểm nghèo. Nhưng tôi không từ nan trước bổn phận bảo vệ giống nòi tôi. Vậy, tôi có hèn như ông nói hay không ? Ông bảo tôi là thằng du kích, điều ấy có nghĩa là gì ? Tôi không hề giấu ai cả.. Điện thư, điện thoại, địa chỉ của tôi đều đính kèm trong sách. Đã có rất nhiều vị gọi điện thoại, viết điện thư, thậm chí đã đến gặp tôi tại cái chòi tồi tệ này. Vậy, tôi có giấu, có sợ ai không ? Như tôi đã từng viết, tôi là một nông dân thấp hèn, và nay cũng chỉ là tên Culi trên nước Mỹ. Tôi từng sống chung với tất cả hạng người thấp kém nhất. Buôn thúng bán bưng, xích lô, ba gác, làm mướn, thậm chí với nhiều băng đảng du côn, nhưng chưa bao giờ tôi bị chửi như ông đã chửi. Đây là một mối nhục, tôi không thể chấp nhận. Dứt khóat tôi phải đòi lại cho bằng được. Với tôi, cái sống không phải chỉ nuôi lấy cục thịt người, mà DANH DỰ mới là điều quan trọng. Thế thì, khi ông viết:”Hắn là tên hèn hạ, núp trong đáy quần Phạm hoài Việt…”, là một sự CHÀ ĐẠP TRẮNG TRỢN DANH DỰ của tôi. Không những thế, ông còn chà đạp lên những bậc, tổ chức mà tôi kính trọng như Hoà thượng Thích quảng Độ, và GHPGVNTN. Do đó, ông phải trả lại tất cả những gì mà ông cướp mất của tôi trước công luận. Tôi sẽ trình lên ông và bất cứ ai muốn tận mắt chứng kiến “Răng đen, mã tấu” của tôi như thế nào. Để sòng phẳng với nhau, tôi đề nghị những biện pháp sau đây: A-Ông phải viết lời xin lỗi tôi trên các Diễn đàn. Đây là biện pháp dễ dàng nhất mà ông có thể làm, nếu ông còn nhân tính. Tự thấy loạt bài (cuốn sách) “Liên Thành và Mắm Tôm” của tôi không liên quan gì đến ông cả, cũng như đến dòng họ Phan của ông. Vậy tại sao ông NHỤC MẠ DANH DỰ tôi đến thế ? Dứt khoát ông phải trả lại cho tôi danh dự làm người; vì vô cớ ông đã cướp mất danh dự tôi. B-Tôi không có khái niệm kiện cáo gì cả, mà tôi phải đòi trực tiếp với chính ông. Như ông đã tự hào là “người cầm bút”, tôi chấp nhận sự tranh luận với ông tại bất cứ nơi đâu, lúc nào. Tôi cũng chấp nhận việc ông mời những tác giả của các cuốn sách mà ông tôn thờ, nhưng tôi đã đụng tới, như Nguyễn gia Kiểng, Lê anh Huy, Liên Thành, nhóm tăng ni hải ngoại Về nguồn; tác giả những sách, bài; những người mà ông tôn kính và “bất cứ ai” bảo vệ cho những cuốn sách, bài vở ấy đến cùng một lúc để tôi trả lời họ. Chuyện ấy thoả mãn cho ông để thấy được rõ ràng “thằng du kích, răng đen mã tấu” này có dám “chường mặt ra” hay không. Điều kiện tiên quyết là phải có một Tổ chức chính danh đứng ra đảm nhiệm, danh sách những diễn giả phải gửi trước cho tôi nửa tháng và thì giờ phải chia đều cho hai phe, mặc dù tôi sẽ đến và nói chuyện một mình. Buổi tranh luận ấy phải bảo đảm có từ 500 người trở lên. Ông sẽ phải trả lời những chuyện ông nói về tôi, về Đại lão Hoà thượng Thích quảng Độ và GHPGVNTN mà ông đã
dùng những lời lẽ tàn tệ nhất để phỉ báng, vu khống.. Các diễn giả khác sẽ tùy theo những gì liên quan đến họ.Tôi chấp nhận tất cả để cho “đồng lọat tiến lên”. Trước công chúng, ông phải chỉ cho ra cái “đáy quần nào” mà ông cho rằng tôi đã núp ở trong đó. Nếu không làm được điều này, thì PHAN ANH TUẤN CHỈ LÀ THẰNG CHỬI MƯỚN, HÈN HẠ, VÔ LIÊM SỈ, VÔ GIÁO DỤC MÀ THÔI. Thưa ông, khi chấp nhận điều này, tôi đã không ngại trình độ lớp năm trường làng, và chưa một lần có cơ hội đứng trước số đông dân chúng để trình bày. Chuyện thua thiệt về tôi là cái chắc, kể cả cái mạng sống của tôi. Có thể lần đi đó, tôi sẽ không bao giờ trở lại. Cũng có thể đi chưa tới chỗ, cũng có thể chưa nói được tiếng nào, vì tôi đoán biết kẻ nào đứng sau ông và có kẻ bất đắc dĩ sẽ hổ trợ ông để diệt tôi. Nhưng để cho ông thấy rằng, tôi không phải là “thằng du kích, răng đen, tấu, hèn hạ, núp đáy quần…”, nên tôi phải chấp nhận. Điều kiện này rất dễ dàng đối với ông, một tay “cầm bút”, và một “khuôn mặt Public” đã từng nổi danh tại Seattle và khắp thế giới. Tôi ước mong việc này sẽ được ông thực hiện. C-Ông phải đến nhà tôi để trả nợ. Nếu như ông không chấp thuận biện pháp A, B trên đây, nếu ông muốn, tôi sẽ nhờ người vừa biết ông, vừa biết mặt tôi, đưa ông đến tại nhà tôi để trả món nợ DANH DỰ này. Dĩ nhiên, ông phải lo vé máy bay cho họ; còn khi đến tại nhà tôi, tôi sẽ lo chuyện ăn ở cho ông và vị kia. Tất cả đều diễn ra trong vòng luật pháp. D-Tôi sẽ đến nhà ông để đòi nợ. Nếu cả ba biện pháp trên đây, ông đều từ chối thì bắt buộc tôi phải đến tận nhà ông để đòi nợ. TÔI DỨT KHOÁT BUỘC ÔNG PHẢI TRẢ MÓN NỢ DANH DỰ NÀY.. Nhưng chuyện này còn tùy vào nhiều yếu tố khác, nên nó có thể xảy ra trong năm ba ngày, trong vài tuần, trong hai ba năm….nhiều đời, nhiều kiếp. NHƯNG NÓ PHẢI CÓ. Tôi sẽ cân nhắc và chọn lựa cho thích hợp. Là một người tín đồ PGHH hẳn nhiên ông biết rõ LUẬT NHÂN QUẢ TỰ NHIÊN. Luật ấy không tùy thuộc LUẬT THẾ GIAN và bản thân tôi không thể biết nó xảy ra lúc nào. Nó tuỳ thuộc vào sự thêm phân, tưới nước, sức ấm, gió mát của ông. Khoảng cách giữa NHÂN và QUẢ là do DUYÊN mà quyết định. Tôi sẽ không chấp nhận việc nói chuyện với ông qua điện thoại, viết điện thư tào lao trên các diễn đàn như ông đã chơi với người khác. Vì làm như vậy chẳng ích gì. Tôi cũng không kiện cáo gì cả. Ông TỤ mang nợ, thì ông phải trực tiếp trả cho tôi, như thế mới sòng phẳng. Việc tôi trình bày những cảm niệm của tôi về cuốn sách Biến Động Miền Trung, là quyền của tôi. Ngược lại, những ai không đồng ý những quan điểm của tôi, họ cũng có quyền tranh luận, phản bác, ngay cả với chính ông. Nhưng việc bảo rằng tôi “núp trong đáy quần của Phạm hoài Việt”, là chuyện không thể chấp nhận, vì việc này không liên quan gì đến loạt bài mà tôi đã viết, và nhờ chị Phạm hoài Việt chuyển giúp vì tôi không có thì giờ nhiều để tham gia các diễn đàn. Tôi làm, tôi chịu, không mắc mớ chi đến chị Phạm hoài Việt cả. Tôi sẵn sàng nói chuyện với bất cứ ai, nếu họ nói với tôi bằng thứ tiếng của một con người có nhân cách. Ông mắc nợ thì ông phải trả. LUẬT NHÂN QUẢ HAY LUẬT PHÁP THẾ GIAN CŨNG VẬY THÔI. Nếu trường hợp thứ hai, tức là tạo một cuộc đối luận để trả nợ cho nhau trước công chúng, như tôi đề nghị trong phần B, thì tôi sẽ chờ ông từ nay cho đến 3 tháng sau. Các trường hợp khác thì tùy theo thái độ của ông, tôi sẽ đáp ứng những yêu cầu trong chừng mức cần thiết để bảo vệ danh dự của tôi. Tôi nhắc lại là NẾU ÔNG KHÔNG TRẢ NỢ TRƯỚC CÔNG CHÚNG, HOẶC TẠI NHÀ TÔI, HOẶC VIẾT LỜI XIN LỖI, THÌ TÔI BỊ BUỘC PHẢI ĐẾ TẬN NHÀ ĐÒI NỢ CHO BẰNG ĐƯỢC, DÙ CÓ KHI PHẢI ĐỢI NHIỀU KIẾP. Xin ông lưu ý là: TÔI CHƯA BAO GIỜ NÓI ĐÙA. Nếu giai đoạn cuối cùng này xảy, thì ông sẽ tiết kiệm được nhiều ngôn ngữ. Lúc đó, đối diện nhau, ông chỉ cần nói một trong hai chữ TRẢ, hoặc KHÔNG. Trân trọng HK-17-5- 09 Bảo quốc Kiếm