HUYỀN THOẠI MỘT TÌNH YÊU Đoàn Thị Lam Luyến Giá được một chén say mà ngủ suốt triệu năm Khi tỉnh dậy anh đã chia tay với người con gái ấy Giá được anh hẹn hò, dẫu phải chờ lâu biết mấy Em sẽ chờ, Như thể một tình yêu Em sẽ chờ như hòn đá biếc xanh rêu Của bến sông xưa mùa cạn nước Cơn mưa khát trong nhau từ thủa trước Sắc cầu vồng chấp chới phía trời xa Em sẽ chờ như lúa đợi sấm tháng ba Như vạt cải đơm hoa đợi ngày chia cánh bướm Như cô Tấm thương chồng từ kiếp trước Lộn lại kiếp này từ quả thị nhận ra nhau Em ở hiền, Em có ác chi đâu Mà trời lại xui anh bắt đầu tình yêu với người con gái khác Có phải rượu đâu mà chờ cho rượu nhạt Có phải trầu đâu mà đợi trầu dập mới cay Dẫu chẳng hẹn hò, em vẫn đợi vẫn say Ngâu xa nhau có ngày Ngâu gặp lại Kim Kiều lỡ duyên nhau cũng có ngày quan tái Em vẫn chờ, vẫn đợi Dẫu chỉ là huyền thoại một tình yêu
1
SAO MÀ ANH NGỐC THẾ Em bảo anh đi đi Sao anh không đứng lại Em bảo anh đừng đợi Sao anh vội về ngay Lời nói thoảng gió bay Đôi mắt huyền đẫm lệ Sao mà anh ngốc thế Không nhìn vào mắt em
GẶP LẠI Nguyên Hương Gặp lại người yêu cũ Cười như chưa quen nhau Vu vơ nhìn bóng lá Nắng tan trên mái đầu Gặp lại người yêu cũ Ngoảnh trông mây giăng bay Chiều Hồ Tây gió lộng Dốc Cổ Ngư đổ dồn Thơm mà chi hoa sữa Lời thu xưa quá rồi Chuyện đã thành chuyện cũ Người đã là người dưng Cười mà như có lỗi Với những ngày đã qua Gặp lại người yêu cũ Quay đi mắt ướt nhoà
2
VỚI MÌNH Giá kể lúc này em có người bạn trai Chỉ một người bạn trai thôi, không tình yêu không gì cả Đến dắt tay em đi giữa mùa thu đầy lá Đầy hoàng hôn…đầy nỗi nhớ…nỗi buồn Chỉ là một bàn tay, không phải là những nụ hôn Không cả những mỹ từ, những ngọt ngào, săn sóc Bởi nếu dịu dàng chắc là em sẽ khóc Anh thương yêu, anh còn nhớ chúng mình? Chỉ ồn ào lúc này thôi, rồi tất cả sẽ lặng thinh Cho em trở lại em thủa dại khờ nông nổi Có ai ngờ tình yêu đầu mà nụ hôn là cuối Chia biệt một ngày mà đau đớn đến mai sau Em run rẩy mình em, run rẩy mối tình đầu
KHÔNG ĐỀ Giang Châu Em đã đợi cả ngày chủ nhật Gió đánh lừa thả lá giả bước chân Gió lừa em gõ vào cánh cửa Em mở ra rồi khép lại bao lần Em mở ra rồi khép lại bao lần Chỉ thấy ngang qua trời mây trắng Chỉ thấy bên thềm lung linh nắng Xa xôi… Ừ thôi không đến nữa thì thôi Thì anh đừng bao giờ đến nữa Em sẽ không bao giờ mở cửa Em quen chủ nhật một mình rồi BÀI THƠ CỦA MỘT NGƯỜI YÊU NƯỚC MÌNH
3
Buổi sáng tôi mặc áo đi giày ra đứng ngoài đường gió thổi những bông mía trắng bên sông mùa tót khô còn thơm lúa mùa qua bầy chim sẻ đậu trước nhà những đứa trẻ đứng nhìn ngấp nghé tôi yêu đất nước này như thế mỗi buổi sớm mai bầy chim sẻ ngoài sân gió mát và trong đường đi đầy cỏ may và muộng chuộng tôi vẫn sống vẫn ăn vẫn thở như mọi người đôi khi chợt nhớ một tiếng cười lạ một câu ca dao buồn có hoa bưởi hoa ngâu một vết bùn khô trên mặt đá không có ai chia tay cũng nhớ một tiếng còi tàu mẹ tôi thức khuya dậy sớm năm nay ngoài năm mươi tuổi chồng chết đã được mười mấy năm thủa tôi mới học được i tờ mẹ thương tôi mẹ vẫn tảo tần nước sông gạo chợ ngay hai buổi nhà không khi nào vắng người đòi nợ sống qua ngày nên vẫn phải nghiến răng cũng không vui nên mẹ ít khi cười những buổi trưa buổi tối ngồi một mình hay khóc vẫn thở dài mà không nói ra thương con không cha hẩm hiu côi cút tôi yêu đất nước này xót xa mẹ tôi nuôi tôi mười mấy năm không lấy chồng thương tôi nên ở goá nuôi tôi những đứa bà con hàng ngày chửi bới chúng cho mẹ con tôi áo quần tiền bạc như cho một đứa hủi ngày kỵ cha, họ hàng thân thích không ai tới thắp ba cây hương với mấy cái bông hải đường
4
mẹ tôi khóc thút thít cầu cha tôi phù hộ tôi nên người con nó còn nhỏ dại trí chưa khôn chân chưa vững bước đi tôi một mình nuôi nó có kể chi mưa nắng tôi yêu đất nước này cay đắng những năm dài thắp đuốc đi đêm quen thân rồi không ai còn nhớ tên dĩ vãng đè trên lưng thấm nặng áo mồ hôi những buổi chợ chiều về đời cúi thấp giành từng lon gạo mốc từng cọng rau hột muối vui sao khi còn bữa đói bữa no mẹ thương con nên cách trở sông đò hàng gánh nặng phải qua cầu xuống dốc đêm nào mẹ cũng khóc đêm nào mẹ cũng khấn thầm mong con khôn lớn cất mặt với đời tôi yêu đất nước này khôn nguôi tôi yêu mẹ tôi áo rách chẳng khi nào nhớ tuổi mình bao nhiêu tôi bước đi mưa mỗi lúc một to sao hôm nay trong lòng thấy chật như buổi sáng mùa đông chưa thấy mặt trời mọc con sông dài nằm nhớ những chặng rừng đã đi qua nỗi mệt mỏi rưng rưng từng con nước chim đậu trên cành chim không hót khoảng vắng mùa thu ngủ trên cỏ may tôi yêu đất nước này những buổi mai không ai cười không tiếng hát trẻ con đất đá cỏ cây ơi mười ba năm có héo mòn đất đá cỏ cây ơi lòng vẫn nhớ thương mẹ nhớ cha ăn quán nằm cầu hai hàng nước mắt chảy ra mỗi đêm cầu trời khấn phật tai qua nạn khỏi ngày mai mua may bán đắt
5
tôi yêu đất nước này áo rách, căn nhà dột phên không sao ngăn nổi gió vẫn yêu nhau trong từng hơi thở lòng thương cây nhớ cội hoài thắp đèn đêm ngồi đợi mặt trời mai tôi yêu đất nước này như thế như yêu cây cỏ trong vườn như yêu mẹ tôi chịu khó chịu thương nuôi tôi thành người hôm nay yêu một giọng hát hay có bài mái đẩy thơm mùi hoa dại có sáu câu vọng cổ chứa chan có ba ông táo thờ trong bếp và tuổi thơ buồn như giọt nước trong lá sen tôi yêu đất nước này và tôi yêu em thủa tóc kẹp tuổi ngoan học trò áo trắng và chùm hoa phượng đỏ trong bước chân chim sẻ ngồi học bài và gọi nhỏ tên tôi hay nói chuyện huyên thuyên chuyện trên trời dưới đất rất lạ chuyện bông hoa mọc một mình trên đá cứ hay cười mà không biết có người buồn sáng hôm nay gió lạnh vẫn còn khi xa nhà vẫn muốn ngoái lại ngó cây cam cây cải thương mẹ già như chuối ba hương em chưa buồn vì chưa rách áo tôi yêu đất nước này rau cháo bốn ngàn năm cuốc bẫm cày sâu áo đứt nút qua cầu gió bay Tuổi thơ em hãy giữ cho ngoan Tôi yêu đất nước này lầm than mẹ đốn củi trên rừng cha làm cá ngoài biển ăn rau rìu rau éo rau trai nuôi lớn người từ ngày mở đất bốn ngàn năm nằm gai nếm mật một tấc lòng cũng trứng Âu Cơ một tiếng nói cũng đầy hồn Thánh Gióng
6
tôi đi hết một ngày gặp toàn người lạ chưa ai biết ai quen không biết tuổi không biết tên cùng sống chung trên mặt đất cùng nỗi đau chia cắt Bắc Nam cùng có chung tên gọi Việt Nam mang vết thương chảy máu ngoài tim cùng nhức nhối với người chết oan ức đấm ngực giận hờn tức tối cùng anh em cất cao tiếng nói bản tuyên ngôn mười bốn triệu người đòi độc lập tự do bữa ăn nào cũng phải được no mùa lạnh nào cũng phải có áo ấm được nói cười hát ca yêu đương không ai cấm được thờ cúng những người mình tôn kính hai mươi năm cuộc đời chưa khi nào định tôi trở về căn nhà nhỏ đèn thắp ngọn lửa tù mù gió thổi trong lá cây xào xạc vườn đêm thơm mát bát canh rau dền có ớt chìa vôi bên hàng xóm có tiếng trẻ con khóc mẹ bồng con lên non ngồi cầu Ái Tử đất nước hôm nay đã thấm hồn người ve sắp kêu mùa hạ nên không còn mấy thu đất nước này còn chua xót nên trông ngày thống nhất Cho người bên kia không gọi người bên này là người miền Nam Cho người bên này không gọi người bên kia là người miền Bắc Lòng vui hôm nay không thấy chật Tôi yêu đất nước này chân thật Như yêu căn nhà nhỏ có mẹ của tôi Như yêu em nụ hôn ngọt trên môi Và yêu tôi đã biết làm người Cứ trông đất nước mình thống nhất
7
AO ƯỚC Tế Hanh Anh là kẻ say mê nhưng nhút nhát, Không hiểu giùm em lại nỡ cho anh Là không yêu, là một kẻ vô tình; Anh tức quá đem lòng ao ước tệ : Nếu em chết chắc là anh có thể Tỏ mối tình lặng lẽ, quá sâu thâm; Anh tìm em nơi giấc ngủ ngàn năm Ngồi điên dại, sầu như cây liễu rũ. Anh không uống, anh không ăn, không ngủ, Anh khóc than, than khóc đến bao giờ Nước mắt anh lầy lội cả nấm mồ, Nhỏ từng giọt xuống thân em lạnh lẽo. Rồi anh chết, anh chết sầu, chết héo; Linh hồn anh thất thểu dõi hồn em. - Và ở đâu kia, ở cõi đời đêm Chắc em chẳng nghi ngờ tình anh nữa…
NGỎ Tô Hà Em ngỏ với gió ư? Gió lên trời bay mất Em ngỏ với nắng ư Nắng lên chiều nắng tắt Em ngỏ với mây ư Mây tan vào xanh ngắt Em ngỏ với anh ư? Anh đâu còn trước mặt
8
MÀU THỜI GIAN Đoàn Phú Tứ Sớm nay tiếng chim thanh Trong gió xanh Dìu vương hương ấm thoảng xuân tình * Ngàn năm không lạnh nữa, Tần phi Ta lặng dâng nàng Trời mây phảng phất nhuốm thời gian * Màu thời gian không xanh Màu thời gian tím ngát Hương thời gian không nồng Hương thời gian thanh thanh * Tóc mây một món chiếc dao vàng Nghìn trùng e lệ phụng quân vương Trăm năm tình cũ lìa không hận Thà nép mày hoa thiếp phụ chàng * Duyên trăm năm dứt đoạn Tình một thủa còn vương Hương thời gian thanh thanh Màu thời gian tím ngát
KHÔNG ĐỀ Bùi Minh Quốc Có thể lắm một ngày như thế Có hai người trên trái đất gặp nhau Họ đứng sững nhìn nhau, như thể Đã hẹn tự trăm năm, và tất cả bắt đầu Tất cả bàng hoàng, tất cả không đâu Trong làn hương xa xăm, một nụ cười bất chợt Một nông nổi mơ hồ sau làn mi ướt Lồng ngực râm ran những nhịp tim thầm
9
TRỜI TRỞ RÉT Xuân Quỳnh Sao không cài khuy áo lại anh Trời lạnh đấy, hôm nay trời trở rét. Gió nhiều quá, phòng trở nên chật hẹp Bụi mù ngoài đường phố ít người qua Em từ nhà đi đến ngã tư Gặp đèn đỏ trước hàng đinh thứ nhất Chờ sang đường – đèn xanh vừa bật Em lại quay về. Thành phố mùa dông Em đi qua hiệu sách ngoại văn Cô bán sách ngồi trong quầy lặng lẽ Sau tủ kính sách nằm yên tĩnh thế Nào ai hay bão táp từng trang. Đến hay là nét mặt hồ Hồ Gươm Vừa xanh đấy như lòng người dễ hiểu Trời chuyển gió phải chăng hồ mềm yếu Nên đổi thay rồi một sắc ưu tư Chỉ vui là những quán hàng hoa Rét nóng mặc, thế nào hoa cũng nở Hoa mỉm cười giễu người qua phố Đang giấu trong áo ấm niềm lo. Em thấy mình cũng thật ngẩn ngơ Lại đi thương cây bàng trước cửa Cây dù nhỏ, gió dù gió dữ Hết mùa này cây lại lên xanh Sao không cài khuy áo lại anh Trời lạnh đấy, hôm nay trời trở rét
10
HOA CỎ MAY Cát vắng sông đầy cây ngẩn ngơ Không gian xao xuyến chuyển sang mùa Tên mình ai gọi sau vòm lá Lối cũ em về nay đã thu. Mây trắng bay đi cùng với gió Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ Đắng cay gửi lại bao mùa cũ Thơ viết đôi dòng theo gió xa. Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may Áo em sơ ý cỏ găm đầy Lời yêu mỏng mảnh như màu khói Ai biết lòng anh có đổi thay
RIÊNG EM Em lại về với bản tính của em Làm việc như điên, cười đùa như phá Mọi người nhìn vào vẫn luôn luôn ngỡ Em suốt đời chẳng biết nước mắt đâu Em lại về mềm yếu một sắc màu Vùng kiêu hãnh như mọi người vẫn nói Ai biết đâu em cố tình che giấu Những yếu mềm những day dứt riêng tư Em lại về khi chiều xuống đã lâu Phố đông lắm mình với mình lạc lõng Mặt vẫn tươi như nhiều niềm vui lắm Bước vào nhà chỉ trang sách chờ mong Em lại về tự do khóc thầm Trang sách ướt, đoá hồng vàng sũng nước Xa vắng ơi giá mà em biết trước Nỗi nhớ nhung đau đáu thế này ?!?
11
MẸ CỦA ANH Xuân Quỳnh Phải đâu mẹ của riêng anh, Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi Mẹ tuy không đẻ không nuôi Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong Ngày xưa má mẹ cũng hồng Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau Bây giờ tóc mẹ trắng phau Để cho mái tóc trên đầu anh đen Đâu con dốc nắng đường quen Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần Thương anh thương cả bước chân Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao Lời ru mẹ hát thủa nào Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh : Nào là hoa bưởi hoa chanh Nào câu quan họ mái đình cây đa Xin đừng bắt chước câu ca Đi về dối mẹ để mà yêu nhau Mẹ không ghét bỏ em đâu Yêu anh em đã là dâu trong nhà Em xin hát tiếp lời ca Ru anh sau mỗi âu lo nhọc nhằn Hát tình yêu của chúng mình Nhỏ nhoi giữa một trời xanh không cùng Giữa ngàn hoa cỏ núi sông Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ Chắt chiu từ những ngày xưa Mẹ sinh anh để bây giờ cho em
............................ Đã bao giờ em thấy nắng buồn chưa ? Thấy cơn mưa chiều rơi như nước mắt Một khoảng trống giữa bốn bề trong vắt Anh vật vờ như một ánh sao đêm .............................
12
BÀN TAY EM Xuân Quỳnh Gia tài em chỉ có bàn tay Em trao tặng cho anh từ ngày ấy Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy Quá khứ dài là mái tóc em đen Vui buồn trong tiếng nói nụ cười em Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay? Bàn tay em ngón chẳng thon dài Vệt chai cũ, đường gân xanh vất vả Em đánh chắt chơi chuyền thủa nhỏ Hái rau rền, rau rệu nấu canh Tập vá may, tết tóc cho mình Rồi úp mặt trên bàn tay khóc mẹ Đường tít tắp không gian như bể Anh chờ em cho em vịn bàn tay Trong tay anh, tay của em đây Biết lặng lẽ vun trồng gìn giữ Trời mưa lạnh tay em khép cửa Em phơi mền vá áo cho anh Tay cắm hoa, tay để treo tranh Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc Năm tháng đi qua trên mái đầu cực nhọc Tay em dừng trên vầng trán lo âu Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngả Khi anh vắng, bàn tay em biết nhớ Lấy thời gian đan tấm áo mong chờ Lấy thời gian em viết những dòng thơ Để thấy được chúng mình không cách trở…. Bàn tay em, gia tài bé nhỏ Em trao anh cùng với cuộc đời em
13
Có một truyền thuyết về con chim chỉ hót một lần trong đời, nhưng hót hay nhất thế gian. Có lần nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm cho bằng được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hát bài ca của mình và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau khôn tả, nó vừa hót vừa lịm dần đi. Và tiếng ca hân hoan ấy khiến cho cả sơn ca và hoạ mi phải ghen ty. Bài ca duy nhất, có một không hai, bài ca phải đổi bằng tính mạng mới có được. Nhưng cả thế gian lặng đi lắng nghe và chính Thượng Đế trên Thiên Đường cũng mỉm cười. Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại.... ít ra là truyền thuyết nói như vậy... NÓI VỚI MECGHI Nguyền Thị Thu Thuỷ Em đừng khóc khi nghe chim hót Tiếng hót cuối cùng nơi những bụi mận gai Gai nhọn rất dài Đâm qua trái tim thổn thức Và tiếng hót cất lên đẹp hơn ngàn lần nỗi đau trong lồng ngực Em thấy không ? Qua nỗi đau luôn là những thiên đường Bông hồng trong tay em còn ướt sương Đừng tặng tôi khi em là bông hồng đẹp nhất Tôi đã đọc trong mắt em một tình yêu rất thật “Tro của hoa hồng” - xa mãi còn vương Dẫu biết rằng em đã dành cho tôi cả trọn vẹn yêu thương Thì trái tim tôi vẫn chia thành hai nửa Nửa của Chúa trời, nửa của riêng em Em có thể giận dỗi hờn ghen Như bao người từng khát khao một tình yêu tuyệt đối Nhưng em có hiểu - tôi không hề nói dối Phía sau Chúa trời cuộc sống chỉ là em Cuộc sống chỉ là em, duy nhất, thân quen Từ thủa ấu thơ đến thời thiếu nữ Tình yêu tôi chưa bao giờ là đủ Có sự san xẻ nào trọn vẹn được đâu ? Những mùa thu đã xa lắc từ lâu Chỉ những bông hồng vẫn sắc màu không đổi Suốt một đời tôi mãi là người có tội Khi đến bên em lại nghĩ đến Chúa trời
14
Con chim kia đã chết để thượng đế mỉm cười Bằng tiếng hót cất lên cả nhân gian im lặng Có phải thế không? Khi đi qua những niềm đau, cay đắng Ta biết thiên đường là nơi có tình yêu
SAO EM KHÔNG ĐẾN CÙNG ANH TRONG GIẤC MƠ NỮA?
Anh có là người phản bội không em Khi trong mơ anh chẳng còn em nữa Khi trái tim chẳng cháy thành ngọn lửa Như buổi đầu tiên gặp mắt em nhìn
Có phải là anh đã mất niềm tin Rằng tình yêu luôn luôn sống mãi Như đứa trẻ nhận ra mình thơ dại Anh hoài nghi cả bản thân mình Nước mắt hai mươi trong như thủy tinh Lăn trên má em một chiều đông gió nổi Bờ vai rung làn tóc rối Anh thấy lòng như có vết dao đâm
Bàn tay em giờ anh chẳng được cầm Ngón nhỏ xinh như búp măng mới nhú Giọng nói em sao cứ buồn đến thế Anh có lỗi gì sao em chẳng nói ra Để giờ đây hai đứa cách xa Cả trong mơ em cũng không đến nữa
15
ĐẾM NGÀY NHỚ ANH Thu Phong Vũ Thứ hai em chép bài thơ Có hình anh và em trong đó Ép vào sổ một chiếc lá đỏ Nhắc một ngày không anh Thứ ba em hát bản tình ca Câu chuyện tình giống như mình hồi ấy Ngơ ngác nhìn nước mắt mình đang chảy Nhắc một nỗi buồn em đã cố quên... Thứ tư em bước trên đường quen Có bóng những tình nhân đi về trong hạnh phúc Em quay mặt, tim phập phồng trong ngực Nhắc lại một ngày em vẫn cô đơn Thứ năm em trở lại quán xưa Ngập ngừng bước chân trái tim nhức nhối Vẫn ghế đá quen em ngồi ngóng đợi Để thấy quanh mình ai cũng có đôi Thứ sáu em ngồi đợi mưa rơi Mong mưa về như trong kỷ niệm Trời thì trong, lời em cầu không màu nhiệm Nhắc em, anh cũng vô tình như mưa Thứ bảy em gom những trang thư Những câu chữ đọc trăm lần vẫn khóc Căn gác xép buồn in lên màu mắt Em ngồi chờ một chủ nhật cô đơn
16
HAI SẮC HOA TIGON Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn Nhặt cánh hoa rơi , chẳng thấy buồn Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc Tôi chờ người đến với yêu đương. Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng Dải đường xa vút bóng chiều phong Và phương trời thẳm mờ sương cất Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng. Người ấy thường hay vuốt tóc tôi Thở dài trong lúc thấy tôi vui Bảo rằng " Hoa, dáng như tim vỡ Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi ! " Thuở đó nào tôi đã hiểu gì Cánh hoa tan tác của sinh ly Cho nên cười đáp" màu hoa trắng, Là chút lòng trong chẳng biến suy. " Đâu biết lần đi một lỡ làng Dưới trời gian khổ chết yêu đương Người xa xăm quá!- tôi buồn lắm Trong một ngày vui pháo nhuộm đường... Từ đấy thu rồi thu lại thu, Lòng tôi còn giá đến bao giờ ? Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ... Người ấy , cho nên vẫn hững hờ. Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời, Ái ân lạt lẽo của chồng tôi Mà từng thu chết, từng thu chết, Vẫn giấu trong tim bóng " một người "
17
Buồn quá ! hôm nay xem tiểu thuyết, Thấy ai cũng ví cành hoa xưa. Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ, Và đỏ như màu máu thắm phai ! Tôi nhớ lời người đã bảo tôi, Một mùa thu trước rất xa xôi,... Đến nay tôi hiểu thì tôi đã, Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi.! Tôi sợ chiều thu nắng phớt mờ Chiều thu, hoa đỏ rụng. Chiều thu. Gió về lạnh lẽo chân mây vắng, Người ấy sang sông đứng ngóng đò. Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng, Trời ơi ! Người ấy có buồn không ? Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ Tựa trái tim phai, tựa máu hồng ???
BLACK METAL Black Metal Dòng âm thanh hoang. Choang choang! Uỳnh oàng! Giọng guitar khàn. Vỡ toang! Black Metal Tiếng gọi bầy đàn Hoang hoải, dịu dàng Ngỡ ngàng...oà tan... Black Metal Man dại, ngang tàng Xô ta nhớ nàng Mênh mang....
18
LỜI CHO THƠ NGÂY Gửi lời cho thơ ngây, Gửi hây hây tóc mềm Gửi đôi bàn tay êm Em ơi giấu bàn tay. Em ơi che làn tóc Ơi ngoan hiền bé bỏng Đừng vội đi cùng mùa Mùa lùa qua bàn tay Mùa lưu nét hao gầy Mùa đùa trên mái tóc Mùa xoá màu thơ ngây Rồi bất chợt một ngày, Mùa đem tình yêu tới. Và thế là chờ đợi, Kéo ngày dài bằng mùa. Hạ không còn nắng đùa Thu không còn heo may Đông không còn gió thổi Xuân không mưa giăng bay Đừng vội yêu, vội say Ơi thơ ngây tóc mềm Ơi đôi bàn tay êm Vội chi em theo mùa ?
MÀU Chế Lan Viên Hạnh phúc màu hoa huệ Nhớ nhung màu hoa lan Biệt ly màu rách xé Lãng quên không có màu !
19
CUỐI CHÂN TRỜI SAO VÀ BIỂN HÔN NHAU Không có nghĩa mỗi lần sóng vỗ Là nồng nàn hôn cát đâu em Vâng, em hiểu ngoài khơi kia trải gió Đưa sóng về rồi đẩy sóng xa thêm Không có nghĩa những con tàu đêm đêm Khắc khoải bởi hải đăng còn thao thức Thăm thẳm lao giữa đại dương màu mực Biết về đâu nếu chỉ một thân tàu? Cuối chân trời sao và biển hôn nhau Bờ lặng lẽ cúi đầu không dám khóc Mai sóng về mỏi mòn và nặng nhọc Thở bên bờ trong giấc ngủ vô tâm Hoàng hôn ơi sao mắt bờ quầng thâm? Xưa biển hứa ngàn năm yêu cát trắng Phiêu du mãi để hàng dương khô nắng Sóng có bao giờ yên lặng đâu bờ yêu! Đại dương xa gió rủ rỉ rất nhiều Sao nhấp nháy từ ban chiều chờ đợi Không có nghĩa mỗi lần nghe sóng nói -Yêu rất nhiều - là cho cả bờ đâu...
Anh cứ đến, đi và chẳng cần gõ cửa Bàn chân anh chắc mệt mỏi lắm rồi Phía sau mùa đông bây giờ là bếp lửa Dẫu chẳng mặn nồng cũng ấm áp một đôi môi!
20
GIÓ Ni-cô-lát Ghi-đen Bạn không thể hình dung nổi Đêm qua gió thổi thế nào! Người ta nhìn thấy gió, Đuôi cứng, dài và mắt sáng như sao Không cái gì làm gió lạc đường đâu ( Kể cả nguyện cầu và bỏ phiếu ) Gió ào đến túp lều Đến con thuyền đơn chiếc Đến vườn cây, đến những gì cần thiết, Gió phá đi, mà gió chẳng biết gì Cho đến sáng nay họ trói gió đem về Họ bất ngờ bắt được Gió lang thang trên đồng đầy thược dược Gió đang mơ màng Như những kẻ đang yêu ( Lưu Vạn Kha dịch)
TIẾNG CHIM Bỗng một chuỗi tiếng hót du dương Con chim nào vừa thả Tôi ngước nhìn trong vòm lá Chỉ màu xanh, màu xanh... Rồi bất chợt một chuỗi âm thanh Bay vút lên với cánh chim tôi đợi Con chim có tiếng hót say người Mà bộ lông xỉn như màu đất Ừ nhỉ chim có tiếng hót say người Thì không hẳn bộ lông cũng đẹp NGƯỜI ĐI
21
Một sợi tóc Lặng im Lặng im trong chiều vắng Một đôi mắt Nhìn sâu Nhìn sâu trong đêm trắng Bài hát không lời, Vang động thẳm sâu Gõ vào trái tim Gõ vào trái tim Dội vào hôm nào Vọng lại Có một người con gái Nét buồn ở lại Người đi.
NGÀY NGẮN Ngày ngắn, tháng ngắn, năm ngắn Bao nhiêu dự định ước mơ Năm ngắn, Tháng ngắn, Ngày ngắn... Mãi đi không đợi không chờ Tôi hay suy nghĩ vẩn vơ Lỡ lúc nào mình đang làm việc Trái tim ngừng đập bất ngờ Bao nhiêu điều dang dở hết Tôi thường ngồi lặng rất lâu Giữa ngày tháng trôi vùn vụt VI MÔ VÀ VĨ MÔ Trần Mạnh Hảo
22
Mặt trời quá vĩ đại Hại sương quá nhỏ nhoi Mặt trời không mang nổi Dù một hạt sương rơi Nhưng trong hạt sương ấy Có bao nhiêu mặt trời CUỐN SÁCH XẾP LẦM TRANG Lưu Quang Vũ Cuốn sách tôi nhặt được trên đường Xếp bằng những trang của nhiều cuốn sách Mở đầu là một chuyện tình Đôi trai gái dưới vầng trăng tiễn biệt Tiếp ngay sang đoạn kết om sòm Vụ tranh gia tài quanh một hiệu buôn Chương hồi kí chiến tranh Của vị tướng già ở phòng tuyến Cuốc Chen vào mấy trang dạy nghề nấu bếp Đoạn chạy trốn của tên gián điệp Ai giết bà già chưa kịp biết Sách đã kể về sa mạc Gô-bi Phu nhân đa tình đang độc thoại lâm ly Bỗng chằng chịt vài chương số học Đoạn lý thuyết cao siêu của nhà triết học Bỗng ngu si lời gã lái bò Tôi đọc hoài không thể đoán ra Nghĩa lý sao, tại đâu lại thế Do ở thợ in cẩu thả Hay anh đóng sách điên rồ Chuyện hai người cách xa Chắc rồi sau gặp gỡ Em có đọc, em ơi đừng buồn sợ Thật ra sách trên đời Có phải trái đầu đuôi Tất cả rối bời Là do người ta lầm lẫn TỰ ĐÙA
23
Vũ Tú Nam Hà Nội lấy Văn Điển làm nghĩa trang Người Hà Nội từ lâu kiêng nói “về Văn Điển” Tôi hàng ngày hai lần đạp xe đi về qua đất chết Có lẽ mình bất tử cũng nên
VIẾT LẠI VỀ MÙA ĐÔNG Mai Linh Giấu mặt trời sau những lùm cây Gió bấc thổi trắng đường cây rụng lá Cơn bão số ba tràn qua Hà Nội Lạnh lùng mưa trên áo bao người Thơ mùa đông tôi viết lâu rồi Khi chớm lạnh thu về trong đêm vắng Khi ấy dễ làm thơ đề tặng Nên bài thơ tôi viết cũng dễ dàng Đêm giữa mùa đông sương xuống vội vàng Tôi nhớ lại bài thơ tình đã viết Nắng gió và khung trời mắt biếc Lời ngọt ngào sau nỗi cách xa Nhưng mùa thu vừa mới đi qua Tôi chợt hiểu mùa đông trên cây bàng trước ngõ Trên những người qua từ hai đầu phố nhỏ Giấu mùa đông trong áo ấm đi về Giữa mùa thu mình quá đam mê Không dự cảm về mùa đông giá buốt Nên thơ mùa đông tôi viết từ thu trước Trở thành lời sám hối trước ngày qua... LÃNG MẠN Bùi Thị Trinh
24
Lãng mạn là gì? Lãng mạn là chi? Lãng mạn bây giờ như xa xỉ phẩm Cả thành phố của tôi đua nhau tất bật Nhà nghệ sĩ từng yêu trăng, gió, mây, mưa... Cũng vứt lãng mạn đi để sống giữa đời thường Bụi bặm đậu trong mắt mọi người Rác rưởi ngập trong tim từng kẻ Nếu mọi người không biết khóc nữa? Nếu mọi người chỉ biết cười Nụ cười của anh cán bộ khi cuộc sống đủ đầy Nụ cười hả hê của kẻ gian manh khi mánh gian trót lọt Nụ cười nửa vui của anh công nhân khi cầm đồng lương mới nhận Lòng nghĩ về một ngày mai có bát cơm đầy Mọi người chen nhau nghĩ về mình Chỉ nghĩ về mình thôi đã đủ phần mệt mỏi Tình yêu giữa người với người không còn nữa Dù trên miệng, trên môi vẫn giả lả tiếng thương người Lãng mạn không còn hiện hữu trên đời Tôi hốt hoảng đi giữa phố phường không còn lãng mạn Chẳng lẽ lãng mạn ngày xưa giờ chỉ còn trong từ điển Ngày mai tôi sẽ dạy trẻ thơ thế nào về một định nghĩa xa xôi Hỡi những con người đang sống quanh tôi
..................................
Thôi cũng xong qua một lần thương nhớ Nụ hôn đầu mụ mị cả vành môi Nghe vị đắng tan ra thành hai nửa Nửa dại khờ,... và nửa kia vẫn mãi dại khờ thôi
25
CUỘC ĐỜI Hoàng Trung Thông Mây kéo trăng đi Trăng níu mây lại Thuyền nằm trên bãi Sóng xô đẩy thuyền Hàng cây ngả nghiêng Cây say rượu gió Chim về tìm tổ Tổ về đợi chim Người chẳng nằm im Người lo cuộc sống Tin yêu và hi vọng Dằn vặt và ước mơ Hò hẹn và đợi chờ Cuộc đời là thế đó EM CHỜ... Vũ Thị Thương Chắc gì anh đến hôm nay Mà em cứ đợi tàn ngày trắng đêm Hết đi ra cửa ngóng nhìn Vào nhà ngồi xuống, đứng lên thẫn thờ Chắc gì anh đến bây giờ Trà pha để nguội, nhạt mờ khói hương Chắc gì? Mà dạ cứ thương Cứ day dứt nỗi vấn vương trong lòng Đã yêu, yêu đến tận cùng Đã thương, thương đến nát lòng vì thương Chắc gì? Đã chắc gì đâu? Hôm nay và cả ngày sau, Em chờ...
26
THU Vũ Tú Nam Yên tĩnh nghe gió thu Yên tĩnh nghe lá thở Tiếng chim hót đong đưa Trời trong màu men sứ Lặng lẽ hoa ngợp nắng Lặng lẽ mây giăng hàng Đời bốn bể náo động Chìm vào thu dâng tràn Yên tĩnh nghe lá ru, Yên tĩnh nghe đất thở Bây giờ là bao giờ Nghe thời gian ngưng tụ Mùa thu về - Mùa thu... KỶ NIỆM Hữu Việt Mùa thu ấy về đây tôi gặp Một bông hoa dại nở ven đường Gió kiêu hãnh tung ngang tàng ngoài phố Nắng duỗi mình khoe tím trên sông Có một lần tay tôi toan hái Hẳn phòng kia sẽ bớt lạnh nhiều Cũng chính tôi ngăn tay mình lại Giăng mắc tôi một vạt sương chiều Ngày nối ngày nơi tôi gặp Một sắc hương khờ khạo ven đường Phố rộng và người đi nượp quá Lo cuộc sống xô bồ cướp mất chút vấn vương Rồi phải đến...cái ngày ta đã biết Nắng chập chờn, gió vẫn lung linh Đường tôi về chỉ còn vệt cỏ Với vu vơ một món nợ ân tình
27
NĂM VIÊN ĐÁ NHỎ Vĩnh Quang Lê
Có năm viên đá nhỏ Biết tôi đợi chờ em Xin kết làm bè bạn Vì chúng cũng cô đơn Cũng đợi chờ ai đó Bồi hồi trong bóng đêm
Đầu rỗng như chiếc thùng Trá hình trong lặng im Đánh lừa bao trái tim Viên đá nhỏ thứ hai Lại khuyên tôi cách khác Đời nhiều cô gái đẹp Dại gì anh chỉ yêu Có một người duy nhất Dễ gì họ yêu anh Như một người duy nhất Viên thứ ba trầm ngâm Có lẽ sống cô đơn Trên đời này tốt nhất Tự do và ràng buộc Thứ nào ta thích hơn
Viên đã nhỏ đầu tiên Nói với tôi lặng lẽ Nếu anh muốn được yêu Xin đừng yêu nồng nhiệt Vì phụ nữ xưa nay Không thích người tha thiết Họ thích kẻ lặng im Họ tưởng kẻ lặng im Sẽ là người sâu sắc Kìa bao tên ngốc nghếch
28
Viên thứ tư bí mật Xin anh nhớ một điều Đừng hoá thành viên cuội Trong sưu tập tình yêu Của các cô gái trẻ Họ sẽ ném anh đi Khi thấy viên đá khác Như chúng tôi bây giờ Xưa từng yêu tha thiết
Một giây thành đá đen Viên thư năm nghiêm khắc Xin hãy nhớ tình yêu Không cần ai dạy dỗ Vì buồn vui đau khổ Có ai người giống nhau
29
NGƯỠNG MỘ Văn Đắc Em đốt đời em thành ngọn nến Nguyện cầu cho linh hồn anh Cho đấng thi ca của em đến với trần gian Vịn vào tình yêu đi khắp chân trời góc bể Mái tóc em thả trên vai anh như một mái tranh nghèo Trước gió bão em che chở Những câu thơ Những câu thơ cồn cào hơi thở Anh ! Đừng lo cho em Hạnh phúc đời thường em tự tìm lấy Hạnh phúc khác thường anh ban cho em Lá non rún nơi cuối ngọn cây già
NỖI NHỚ CHO ANH Thu Phong Vũ Có thể suốt đời anh không thể quên Những hồi ức buồn - trái tim anh không muốn nhớ Hà Nội vào đông hoa sữa vùi mình trăn trở Thương một người quay quắt với cơn mưa Em sợ đặt lên môi hai tiếng “ngày xưa” Quên đi không đành mà nhớ thêm tiếc nuối Thơm đến thắt lòng hoa sữa ngày thu cuối Ngọn gió đêm còn ghé chỗ ta ngồi ? Có thể rồi anh sẽ quên thôi Giây phút em cúi đầu - khuất một trời xanh biếc Có thể rồi chẳng bao giờ anh biết Trái tim em – anh thắp lửa tự lâu rồi
Sao anh đến mà trao em một mặt trời đã vỡ Một trái tim không đủ sức đớn đau? Em lặng nhớ nỗi buồn xưa rất khác Cũng một thời....cũng một người.....đem cay đắng đến lòng nhau
VỚI MÌNH Trần Dư Tất cả đã đi qua Một mình em trở lại Màu son phấn nhạt nhoà Đời thường chiều hắt tối Căn phòng không ánh lửa Căn phòng không bạn bè Tay lạnh trong hốc túi Mưa đầy trời tháng ba Tất cả đã đi qua Em một mình lặng lẽ Em một mình ngày trẻ Trông gương chẳng thấy mình Sao mà mong nhớ anh Đến thay cho vương miện Thay cho cánh hoa màu Thực là anh hiển hiện Người đi. Anh không đến Đẹp làm chi một mình Trăng mọc vàng rười rượi Trôi sao mà mỏng tênh
HẠNH PHÚC Chỉ vầng trăng trôi mãi Về tận cuối mây ngàn Khép mi em thiếp ngủ Mơ một trời sương tan... Người - cơn gió lang thang Để tràn mùa trống vắng Nụ hoa mềm cánh trắng Hương lặng buồn dịu bay Ai mang nỗi nhớ đầy Trải lên màu hoa cỏ? Câu thơ về nghiêng đổ Hoàng hôn tím xa buồn... Ơi gió của muôn phương Chân trời xa xôi thế ? Câu thơ từ tim nhỏ Đến với người được ư ???
Cuộc tình nhé, đừng đi xa hơn nữa Lỡ một ngày tan vỡ trên tay em Anh dừng lại giữa lưng chừng thương nhớ Rất trang trọng và rất đỗi êm đềm Nguyên vẹn thế, cuộc tình nguyên vẹn thế Đừng mặn nồng thêm nữa, nghe không anh? Mai vĩnh biệt sẽ thêm nhiều tiếc nuối Em chỉ muốn yêu anh trong kỷ niệm ngọt lành
CUỐN THEO CHIỀU GIÓ Đến phút cuối cùng rồi anh mới nói yêu em Sao là đã mà không phải là đang và sẽ Anh từng bảo em mãi là đứa trẻ Đứa trẻ nào dẫu có lỗi cũng có thể khoan dung Đừng nhìn em với ánh mắt thương hại lạnh lùng Ngay cả khi tình yêu trong anh không còn nữa Anh đã đến bên đời em như ngọn lửa Nồng ấm dịu dàng và cả những hờn ghen Cuộc đời sớm dạy anh phải bon chen Và em cũng phải đương đầu với bao vất vả Nhưng có anh phía trước em không bao giờ sợ ngã Vòng tay anh dang rộng cả cuộc đời Nếu có thể trở lại nơi trại 12 cây sồi Em có lẽ chẳng thể nào đổi khác Vẫn dẫm đạp lên những trái tim bằng vẻ ngoài đài các Nhưng sẽ biết yêu anh và chỉ biết yêu anh Có phải vì thời gian trôi đi quá nhanh Nên tình yêu bất diệt cũng có ngày tàn lụi “Anh đừng đi”- em muốn gào lên trong tiếc nuối Khi hạnh phúc trong đời đang dần tuột khỏi tay Em chạy tìm trong những cơn say Trong mờ sương không còn anh đợi em phía trước Không có anh em không làm gì được Sẽ chẳng làm gì được khi khoảng trống sau lưng Nước mắt em rơi từ trái tim chưa biết ngập ngừng Dù trước anh, em chưa bao giờ van xin yếu đuối Nhưng em sẽ không đánh mất chính mình Ngày mai sẽ là một bình minh Và niềm tin có anh là điều phía trước Em tin mình sẽ làm lại được Gió có thể cuốn đi mọi điều Nhưng không thể cuốn nổi một niềm tin
NGƯỜI ĐẾN SAU Thu Phong Vũ Em chỉ là người đến sau Khi anh đã đi qua bao mối tình Trái tim anh đã từng đau khổ Cho những người, trong đó...chẳng có em Có thể là em ghen Nhưng em không khóc nếu chỉ vì như thế Ai cũng từng có một thời quá khứ Mà ngày hôm qua thì đã xa xôi Em bên anh chiều nay ngọt ngào mưa rơi Trên con đường anh từng đi cùng người con gái khác Trái tim em bình thản Trái tim anh đập vì ai? Chẳng thể nói gì trước một ngày mai Khi hạnh phúc hôm nay em không giữ được Tình yêu đâu phải là điều ước Khi nó qua rồi, ta mới nói : “Giá như”... Em sẽ chẳng bao giờ nói yêu anh dù cả trong những trang thư Bởi tình yêu với em là tuyệt đối Có thể em ngốc nghếch, dại khờ, nông nổi Khi chờ anh cả trọn vẹn trái tim Nhưng em sẽ xa nếu anh chỉ đi tìm Ở trong em - bóng hình người xưa cũ Tình yêu đâu phải là câu thơ hoán dụ So sánh, đổi thay, cân nhắc trăm lần Chẳng thể trách anh bởi một thoáng phân vân Khi một thời anh đã từng yêu đến thế Em cũng đã yêu anh đến chừng như thể Yêu cả phần quá khứ của đời anh
ANH CHỈ LÀ CỦA RIÊNG EM Thả chân trần lối cũ một mình em Muốn gặp lại giấc mơ anh một thủa Những gì đã qua hoá mong manh, dễ vỡ Ngỡ cầm được lên rồi lại tuột khỏi tầm tay Con đường nào ngày xưa anh qua đây Gốc cây nào ngày xưa anh cùng người ấy đứng Lời yêu nào đã trao cho đôi tim cuộn sóng Em bối rối lần tìm giữa trách móc, hờn ghen... Tình yêu đầu không dành cho em Anh ngày ấy đã nồng nàn, say đắm Chiếc khăn tay nước mắt ai ướt đẫm Anh nâng niu - kỷ vật của một thời Trong tim em chỉ riêng một anh thôi Đừng trách em hờn ghen cùng quá khứ Quá khứ ngủ yên vẫn làm em lo sợ Tình yêu anh không dành trọn cho em Em giờ đây lặng lẽ kiếm tìm Ước gặp hết những bóng hình xưa cũ Rồi gom lại thả lên trời với gió Để anh là trọn vẹn của em thôi
Chuyện cũ chỉ là chuyện cũ thôi Sao em đào lên rồi khóc Sao em lại nhìn trách móc Ai mà chẳng đã từng yêu Người cũ chỉ là người cũ thôi Sao em cứ đòi so sánh Tình yêu muôn vàn góc cạnh So đo cho tới bao giờ ?....
THƠ GỬI NGƯỜI ĐẾN TRƯỚC Có thể anh ấy yêu chị nhiều hơn em Bởi tình yêu đầu nhiều dại khờ, nông nổi Bởi rung động đầu đời thường khó nói Nhẹ nhàng thấm vào cùng năm tháng qua mau Có thể suốt đời anh ấy chẳng quên được chị đâu Dẫu bây giờ anh ấy có thuộc về em mãi Nhưng vẫo còn một chút gì đọng lại Một chút ngày xưa như nhớ thương Trách làm sao những lúc em giận hờn Khi anh ấy nhắc lại những lời yêu xưa Trong tình yêu người ta ích kỷ Cũng chỉ là lẽ thường tình thôi Rồi mai kia trên khắp nẻo đường đời Chị sẽ gặp ai kia có thể hơn anh ấy Quá khứ xưa ơi xin đừng làm sống dậy Để anh ấy sống với mình và sống với em thôi
THƠ VIẾT CHO NGƯỜI ĐẾN SAU Chị cũng từng yêu anh ấy như em Chỉ có khác chị là người đến trước Khóc làm chi cho má hồng thấm ướt Anh ấy vụng về chẳng biết dỗ dành đâu Có một thời chị cũng thích giận nhau Để đo hết yêu đương theo chiều dài giận dỗi Để một lần chị vô tình mắc lỗi Một lần thôi thế rồi mãi mãi xa
Biết nói gì về tất cả đã qua Chị là quá khứ hôm qua, em là hôm nay hiện tại Biết chẳng thể thêm một lần yêu lại Chị vẫn xót lòng khi đối diện tình em Em có cái lâu nay chị vẫn khát thèm Tuổi trẻ, hồn nhiên, bàn chân mềm mới lạ Rồi một buổi chiều kia, trời đông, cây thay lá Voan cưới cô dâu bay rợp sân nhà Khi ấy vô tình chị giả bộ ghé qua Bâng khuâng ngắm cô dâu, nghẹn lòng nhìn chú rể Em đừng nhìn ngang và chau mày như thế Chị ấy kia kìa, chị ấy cũng đến xem Phố cũ, cơn mưa cũ ướt mèm…
CÒN TẤT CẢ Thu Phong Vũ Còn một bông hồng cho lời yêu xưa Chưa kịp trao thì biết mình đã lỡ Còn một bông hồng - một lời yêu héo úa Của một thời biết nhớ, biết quên Còn một mùa xuân cho thương nhớ không tên Còn một hàng cây cho em ngày ngày qua phố Những con đường ta gọi tên bằng nỗi nhớ Còn một vầng trăng cho những khuyết hao Còn trong mắt em lấp lánh vì sao Những vì sao biết cười, biết khóc Những vì sao biết vì người mà thắp Nhưng chưa bao giờ là của riêng ai Còn trong trái tim lời ước nguyện lành Dẫu ta nhận về những gì không nguyên vẹn Còn trong đêm thâu những ánh hồng ngọn nến Ấm áp này cho riêng anh thôi Còn tất cả nhưng không là gì cả Khi không vì anh mà em hồng môi NGANG TRÁI Thôi anh đừng nói nữa Lòng em thành cơn mưa Đừng nhìn em thế nữa Dẫu sao em cũng thừa Thừa em ở phía đời anh Thiếu em ở phía đời dành cho em Thôi anh đừng nói nữa Trời đã vào mùa đông Đừng nhìn em thế nữa Đời chỉ là bão giông.....
TIẾNG VỌNG Em vẫn còn nhớ tháng năm xưa Khi em gặp và mất anh mãi mãi Trời chẳng thương em cho anh trở lại Mà vẫn xanh- xanh đến nghẹn lòng Em làm được gì trong khoảng cách gần hơn Thôi đành vậy, tháng năm rồi cũng hết Thương nhớ cũ sẽ nói lời tự biệt Cây mùa đông trút lá để vươn cành Không đánh lừa mình trong những ước mong Em vẫn sống với bốn bề hiện tại Trời chẳng thương em cho anh trở lại Anh mãi còn nhớ tháng năm xưa
VẪN BIẾT Vẫn biết rằng trái tim anh giờ đây Vẫn dành cho người con gái ấy Mà sao tâm trí em Không thể quên anh được Vẫn biết rằng nếu thiếu vắng anh Em vẫn có thể sống hồn nhiên như trước Mà sao đôi khi chợt thảng thốt Khi nhận ra rằng... Vẫn biết rằng trong cuộc đời mình Còn nhiều người có thể đem lại hạnh phúc Mà sao em thầm khóc Khi thấy anh......
AI CŨNG CÓ NHỮNG PHÚT YẾU LÒNG NHƯ THẾ Em biết rằng anh sẽ chẳng yêu em Nụ hôn ấy chỉ là phút giây nông nổi Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối Anh bỗng hoá thành người lớn bao dung Em biết rằng anh sẽ chẳng nhớ em Trái tim anh đã có thừa người khác Những bản tình ca ở bên em anh hát Sẽ có một người nào diễm phúc sau em Em biết rằng rồi anh sẽ quên Những gì thoáng qua mấy ai còn giữ lại Cho dù với em đó sẽ là mãi mãi Anh bận lòng chi với một kẻ qua đường Đừng dằn vặt mình đã lỡ nói yêu thương Ai cũng có phút yếu lòng như thế Em chẳng trách đâu bởi tình yêu có thể Đến trong nhau bằng những phút dối lừa
KHÔNG PHẢI AI CŨNG CÓ NHỮNG PHÚT YẾU LÒNG NHƯ THẾ Xin em đừng nặng lời trách nhau Nụ hôn ấy đâu chỉ là phút giây nông nổi “ Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối” Anh có hơn chi tuổi trẻ dại khờ Đừng bên anh chỉ như một giấc mơ Xin hãy tin những bản tình ca anh hát Trái tim anh chỉ mình em định đoạt Chẳng thể nào có người diễm phúc sau em Đừng tự ti như thế nữa đi Anh biết sự cao thượng trong tình yêu nơi em là có thật Nhưng nếu thiếu nhau thì còn gì để mất Lòng tốt kia khiến người khác đau lòng Dẫu ngàn lần anh vẫn nói vậy thôi “ Anh yêu em” và cứ là thế đấy Đừng nghĩ ai cũng có những phút yếu lòng như vậy Đến trong nhau bằng những dối lừa
QUÊN Đến bây giờ em chẳng thể nào quên Anh! Em cứ tưởng quên là dễ lắm Em cứ nghĩ xa nhau là xa hẳn Chẳng còn gì để nhớ về nhau Anh! Giờ này anh đang ở đâu? Có biết rằng giờ đây em vẫn nhớ? Không thể nói với anh từng nhịp thở Nhưng lúc buồn lại chẳng thể nguôi quên Anh không là giấc mộng của từng đêm Cũng chẳng phải là niềm vui nào cả Bởi một lẽ anh xa xôi quá Biết nghĩ gì khi nhớ về anh? Anh là cái gì đó rất mong manh Có thể tan đi những khi em hạnh phúc Nhưng người ta không thể vui trong mọi lúc Lúc em buồn em lại nhớ về anh
VU VƠ Có những nỗi buồn không thể viết thành tên Khắc ưu tư trên mắt Không ai hiểu ta bao tháng ngày trầm mặc Ôm nỗi buồn không tên Giá tất cả đều có thể quên Giá đừng nhớ những điều không đáng nhớ Dù mùa hạ, mùa thu và mùa đông đã vỡ Vẫn còn mùa xuân Biết thế sao ta mãi không quên, Ôm hoài một nỗi buồn không tên.
KHÓC Thu Phong Vũ Có nhiều lúc thèm một mình mà khóc Không cần ai an ủi, vỗ về Cho nỗi buồn như là giọt nước Lăn xuống má, và trôi đi Có nhiều lúc thèm gục đầu mà khóc Quên ngoài kia mưa cũng khóc như mình Những nỗi buồn đua nhau dồn chật lại Như là một nỗi tủi thân.... Có nhiều lúc thèm được nhìn mình khóc Nhận ra mình khóc khác ngày xưa Những va đập in lên màu mắt Thất bại bao lần vẫn chưa biết mình thua Có nhiều lúc thèm bình yên mà khóc Cho quên nỗi nhớ dữ dội nghẹn trong lòng Thương yêu lắm cuối cùng là ảo ảnh Ta cố giữ cho mình, dù chỉ chút lòng tin Chỉ tiếc rằng không còn một bàn tay cho mình vin Chỉ tiếc rằng buổi chiều nay, mình - không - còn - khóc - được
CON ĐƯỜNG Phan Thị Thanh Nhàn Nếu anh đi với người yêu Chỉ mong anh nhớ một điều nhỏ thôi Con đường ta đã dạo chơi Xin đừng đi với một người khác em Hàng cây nay đã lớn lên Vươn cành để lá êm đềm chạm nhau Hai ta ai biết vì đâu Hai con đường rẽ xa nhau xa hoài Nếu cùng người mới dạo chơi Xin anh tránh nẻo đường vui ban đầu
HÁT RU Nguyên Hương Ngủ ngoan nhé trái tim của ta Anh đi xa rồi đấy Ơi này bao nông nổi Ngủ đi nào thiết tha Ngoan nhé ngoan trái tim của ta Trong giấc mơ chưa thôi thổn thức Tiếng nghẹn nấc đau buốt Câu ru hời lịm tắt trên môi Ngủ ngoan nào những mơ ước xa xôi Những ước mơ chưa kịp tròn mơ ước Đôi cánh mỏng mà gió trời lồng lộng Ta quay về mặt đất tả tơi Ru trái tim bằng tiếng đưa nôi Câu hát xưa đằm phù sa nồng mặn Thương yêu cũ dù xanh thăm thẳm Anh xa rồi - ngoan nhé trái tim ta Ngủ ngoan nào tình yêu của ta Xa rồi một thời thiếu nữ Mây cắt ngang thu tìm chi mùa cũ Đau đớn rồi cũng lắng nghẹn dần Ngậm ngùi xanh là chiếc lá cuối xuân Trái tim ơi ngủ đi nào hờn dỗi Tình yêu xa vời vợi Thì hãy ngoan nào những giấc mơ êm Sau cơn mưa sẽ ngọt những êm đềm Nắng bừng rạng góc vườn hoa sữa trắng Em lại sống ngọt ngào sâu lắng Như bão giông chưa một lần đi qua Ngủ ngoan nào ơi trái tim ta....... ----------------------
Trong cuộc đời chúng ta Bao cơn bão đã tràn qua Cây vườn và lòng người xiêu đổ Em vẫn học cách yêu của cỏ Kiên nhẫn mọc lên và xanh đến kiệt cùng!
NẾU MỘT MAI Ta ngã nhoài vào nhau Trong một tình yêu không gì cưỡng nổi Thì anh ơi đừng là gió thổi Hững hờ nhạt nhẽo vẻ bình yên Hãy là cơn bão đói cồn cào nổi lên từ phía sa mạc đêm Bí ẩn điên cuồng khát khao mạnh mẽ Cuốn phăng đời em đi nhé Đừng là ngọn nến Léo lét nhìn em trong đêm Thà cứ là bóng tối Bóng tối đặc quánh và bí mật Đầy giông tố và bất trắc Đừng là chiếc linh phong ngoài hiên Lảnh lót ồn ào khoe khoang những nỗi buồn rỗng không sặc sỡ Thà cứ là tiếng tru thống thiết “sói đồng hoang” dội dài giữa hai bờ chông chênh đá lở Để bằng những vết dao âm tính lạnh rợn người cắt cứa Ta xâm thực vào nhau....... LINH CẢM
Thế là mùa xuân đã trôi qua Giêng rộng quá không đủ vòng tay giữ Tờ lịch sáng mở, chiều đã cũ Em bóc rồi. Ngày tháng xót xa đưa. Linh cảm có anh ở phía chân trời Em đi đến bằng bị vừng cổ tích Vừng rắc hết rồi bàn chân không về đích Em nhọc nhoài khuỵu ngã giữa khát khô Ở đâu rồi năm tháng ấy cơn mơ? Ngã ba chia tay vạt áo em đầy nắng Con đường nhỏ một chiều mưa vắng Dưới hiên chờ không dám nép vào anh Thôi thế là mùa xuân ấy qua nhanh Tu hú gọi nôn nao ngoài bãi vải Anh đi rồi lời hẹn không ở lại Để sông buồn lở cát xuống dòng trôi Năm tháng dịu êm năm tháng qua rồi Em lặng lẽ đi ngược chiều gió thổi Ngõ nhà em hoa mướp vàng bối rối Để suốt đời linh cảm có anh qua
TRONG ĐÊM Em lắng nghe trong đêm Bằng cái giọng trầm trầm vô tư lự Anh kể chuyện tình của anh ngày trước Như tiểu thuyết... Nhưng chẳng bao giờ đến đích cuối cùng Em không ghen đâu anh Em chỉ thấy vẩn vơ một ý nghĩ tự nhiên chợt đến Trong vòng tay đang ôm chặt em đây Ai sẽ là người nghe anh kể Chuyện tình đôi ta bằng cái giọng trầm trầm như thế ?
CHUYỆN RIÊNG Sau loạt thuỷ lôi mở luồng Anh ấy không trở về được nữa Cả em và tôi đều biết thế Dẫu lòng không muốn tin Tôi vụng về tết bím tóc con em Tập làm bố dần quen từng việc một Người ta bảo tôi si tình dại dột Biết nói thế nào đây, em ? Nghề hoa tiêu như anh ấy tôi chưa quen Thân trai một, tôi đang làm thuỷ thủ Nếu em thấy căn buồng không đủ ở Tự tay tôi sẽ nối mái giấy dầu Con em gọi tôi bằng chú – có sao đâu Bố cháu xứng là anh trai tôi mãi mãi Biển là cả gia tài tôi đấy Con nước, tuần trăng em đã rõ mọi điều Em đi ca sáng, tôi nhổ neo chiều Chúng mình sẽ đánh thêm chìa khóa cửa Tôi sẽ tìm san hô đỏ Thay nhang đặt trước bức ảnh thờ Anh ấy sẽ không phải buồn khổ bao giờ Tôi muốn cùng em hứa Khi tàu trôi qua nơi thuỷ lôi đã nổ Tôi thay em kéo hai tiếng còi chào Nước mắt em trên môi tôi mằn mặn Con của ba chúng ta nhắp ngọt ngào
HỜN GIẬN MÙA ĐÔNG Kỉ niệm ra đi và thu cũng qua rồi Em đừng khóc nếu chỉ vì tiếc nuối Em đừng trách sao mùa đông đến vội Lá bàng bay, gom nỗi nhớ mùa thu Em thấy không, gió mùa đông cũng biết thì thầm những lời ru Sao em lại trách đông mang heo may của em đi mất Sao em lại chẳng tin, lại còn hờn sự thật Thu chỉ đẹp thôi khi có đông về Tại sao em không ghét cái chói chang, nhức nhối của nắng hè, Cái ẩm ướt mà mưa xuân đem đến ? Sao em không biết thu đẹp mà chẳng hề nồng nhiệt ? Lại chỉ luôn hờn giận có mùa đông ?
BÀI HÁT VỀ NĂM CHIẾC LÁ Hạnh phúc là một chiếc lá Âm thầm nảy lộc đêm đông Buồn đau là một chiếc lá Rụng trong nhựa ứa mai hồng Nhớ mong là một chiếc lá Run vô cớ giữa lặng không Hờn ghen là một chiếc lá Lay lắt mãi giữa cánh đồng Tình yêu chỉ năm chiếc lá Mà làm thành cả một cơn giông
NGƯỜI THỨ HAI Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con Bởi trước con anh ấy là của mẹ Anh có thể yêu con một thời trai trẻ Nhưng suốt đời yêu mẹ, mẹ ơi Mẹ đã sinh ra anh ấy ở trên đời Hình bóng mẹ lắng vào tim anh ấy Dẫu bây giờ con được yêu đến vậy Con cũng chỉ là người đàn bà thứ hai Mẹ đừng buồn những buổi hôm, những ban mai Anh ấy có thể nhớ con hơn nhớ mẹ Nhưng con chỉ là cơn gió nhẹ Mẹ luôn là bến bờ thương nhớ của đời anh Con chỉ là một cơn gió mong manh Những người đàn bà có thể thay thế con trong trái tim anh ấy Nhưng có một tình yêu trọn đời âm ỉ cháy Anh ấy chỉ dành cho mẹ mà thôi Anh ấy có thể sống với con suốt cả cuộc đời Cũng có thể chia tay ngay ngày mai, có thể Nhưng anh ấy suốt đời yêu mẹ Dù thế nào con cũng chỉ thứ hai
Thời gian nặng nề đi qua trước mặt Những trang thơ năm tháng nhạt nhoà Náu trong mắt một nỗi buồn Những giọt đợi chờ bỗng chốc cạn khô đi Em cứ nặng lòng khao khát làm chi Bông hồng đỏ tự cắm cho mình không thì thầm nói nữa Không người tặng hoa, không người đón đợi Đau đáu mình em lặng lẽ ngóng trông
LƯNG CHỪNG Mùa thu lưng chừng đến Lá vàng lưng chừng rơi Lưng chừng...em với tôi Tình yêu hay tình bạn ? Ta quen nhau bao tháng Gặp gỡ nhau bao ngày Mà chưa nói lời say Khi lưng chừng giáp mặt Ôi tình yêu thầm lặng Đến với em và tôi Ta yêu nhau đi thôi Đừng lưng chừng em nhé
HOA CỎ MAY Hoa cỏ may năm năm tháng tháng vẫn cần cù Cứ miệt mài suốt ngày may không nghỉ Hoa là kim và cây là chỉ Hoa khâu liền mặt đất với không gian Hoa khâu bình minh với hoàng hôn Hoa khâu sợi mưa rào cuối hạ Hoa khâu mùa thu vàng sắc lá Hoa khâu mây níu kéo chân trời Hạ đã về hoa cỏ may đi Hương bay xa vẫn ngời sắc cỏ Ta đi xa xin gửi theo chiều gió Một sắc buồn man mác cỏ may ơi
NGÀY HÀ NỘI KHÔNG ANH Em sợ những ngày chiều Hà Nội vắng anh Mưa bất chợt chỉ một mình em ướt Ở nơi ấy trên dòng đời xuôi ngược Anh có vô tình nhớ đến Hà Nội không? Em sợ những chiều Hà Nội vào đông Con đường vắng những bước chân thong thả Người trên phố vẫn đi về vội vã Em một mình trông ngóng đến nơi xa Anh có nhớ Hà Nội những ngày qua Chiều bất chợt, những cơn mưa bất chợt Đông dai dẳng những nỗi buồn dai dẳng Phố đông người vẫn thiếu bước chân ai Em vẫn đi trên đoạn đường dài Đến lối rẽ mới thấy mình ngơ ngác Con đường cũ thân quen vẫn lá rơi xào xạc Tất cả lại vô tình xa lạ với em
LỜI RU CỔ TÍCH Hoàng Cẩm Giang Có tiếng hát nào văng vẳng khơi xa Tôi đi tìm em, nàng tiên nhỏ bé Em ở đâu giữa muôn trùng sóng bể Sóng bồn chồn vỡ dưới chân tôi Tôi đã tin cổ tích tự lâu rồi Như em vẫn tin vào tình yêu có thực Đi hết tuổi thơ tôi vẫn còn day dứt Hoàng tử vô tình hay Anđecxen quên Biển mặn mòi như nước mắt của em Cho tôi mơ về những gì không thể
NHỮNG CHÚ CHIM CÂU Nguyễn Thị Hồng Ngát Người đàn bà ngồi trong vườn hoa Tung những mẩu bánh mỳ Đàn bồ câu no nê mổ Người đàn bà ấy đi rồi Một người khác lại đến Ngồi vào chỗ của chị Những mẩu vụn bánh mỳ lại được tung ra Đàn bồ câu lại no nê mổ Xa anh rồi, anh yêu ơi Em sợ người đàn bà thứ hai kia Đến ngồi vào chỗ của người đàn bà thứ nhất Nếu anh cũng giống những chú bồ câu Anh sẽ chẳng nhớ em đâu Dù bánh mỳ của em có vị cay của gừng, có vị mặn của muối Có nước mắt của xa cách Có thao thức nhọc nhằn của mỗi tối Viết những lời yêu gửi cho gió bay đi Ôi những mẩu vụn bánh mỳ Mong anh, anh yêu ơi, đừng bao giờ đến nhặt
Đừng nhặt con ốc vàng Sóng xô vào tận bãi Bởi những gì dễ dãi Chẳng bao giờ bền lâu Đừng nhặt con ốc nâu Chìm sâu dưới đáy bể Bởi những gì không thể Chẳng đến tay mình đâu
NHẬT KÝ HĂM HAI Hăm hai chiếc lá rơi Mùa thu vàng thay áo Mùa hạ về trước ngõ Tím bằng lăng ngút ngàn Hăm hai mùa xuân sang Chim vàng anh vẫn hót Giai điệu “ngày xưa ơi” Chẳng vơi đi nỗi nhớ Hăm hai mùa trăng tròn Bao nhiêu lần trăng khuyết ? Với bao nhiêu nuối tiếc Thổi thơ kia đâu rồi ? Hăm hai lần em khóc Cho một ngày trong năm Mơ về miền xa xăm Chẳng bao giờ với tới Bao giờ cho tới ngày xưa Hăm hai năm trước giấc mơ ngọt ngào
LỊCH SỬ CÁC VÌ SAO Có một đôi trai gái yêu nhau Nhưng chàng trai đem lòng phụ bạc Mang trái tim đi tìm kẻ khác Bỏ lại cô gái bơ vơ Trái tim nhỏ mang quá nhiều đau khổ Rồi một đêm trái tim bùng nổ Những mảnh tim bay khắp phương trời Nhớ thương hoá thành ánh sao Đêm đêm hiện về lấp lánh Nhắn nhủ những lời thuỷ chung khổ đau Vì thế khi người ta yêu nhau Thường nhìn lên sao hẹn ước
EM SẼ ĐẾN Em sẽ không đến đâu nếu anh buồn Nỗi buồn nào rồi cũng qua đi Lời an ủi sẽ trở thành vô nghĩa Em cũng sẽ không đến đâu nếu như anh lạnh giá Bởi trái tim nào dẫu có lúc bùng lên như lửa Rồi cũng có ngày lửa tàn Em không thể nào theo bước chân lang thang Khi anh cô đơn một mình trên phố vắng Bởi tình yêu không đơn giản chỉ là những nụ cười Nên em không đến đâu những lúc anh hạnh phúc Chỉ khi nào người đàn ông trong anh bật khóc Em sẽ đến để thắp nên những giọt tâm hồn Trong đôi mắt của anh TẶNG EM MỘT GÓI CÀ PHÊ Tặng em một đêm mất ngủ Em nằm để nhớ về tôi Kẻo lâu ngày không gặp lại Ra đường ngoảnh mặt rồi quên Tặng em một đêm mất ngủ Nghe tiếng thì thầm của đêm Biết trăm ngàn vì tinh tú Sáng đến tội nghiệp bên thềm Tặng em một đêm mất ngủ Cho em ôn chuyện ngày xưa Ngày mai em thành người lớn Thì tôi mọc râu cũng vừa Tặng em một đêm mất ngủ Tôi cố trăn trở đêm dài Lỡ em trong đêm không ngủ Chẳng phút nào nghĩ về tôi !?!
TỪ BIỆT Em về đi con dế ngủ yên rồi Trong ngăn bàn một thời đi học Hình như là đêm nay trăng cũng khóc Con đường dài hun hút dưới chân nhau Em về đi đừng nhìn lại phía sau Anh sẽ vừa đi vừa huýt sáo Dẫu trái tim ngập tràn dông bão Anh đã quen vui những lúc rất buồn Em về đi bóng nhỏ cuối con đường Tờ giấy trắng rơi từ trang vở cũ Giọt mực tím nằm tròn vo ủ rũ Viên phấn hồng bỗng lăn vỡ trên sàn Em về đi mang theo chiếc lá vàng Mùa đông ném xuống mặt đường sẫm tối Gió cứ thổi qua vai anh rất vội....
ĐƠN PHƯƠNG Tôi tìm em, em tìm ai? Để đôi khi tiếng thở dài hoà chung Gần nhau mà chẳng yêu cùng Đơn phương tôi cứ thuỷ chung một mình Trái tim tôi vẫn để dành Cho em - người vốn vô tình với tôi Còn em lại đến với người Tôi không ghen chỉ buồn thôi, thật buồn Cái bông hoa nở giữa vườn Hương thơm nhiều lúc lại thường bay xa Thôi thì em đó tôi đây Không yêu nhau được dẫu đầy thương yêu Mong em yêu và được yêu Đừng như tôi chỉ một chiều tương tư
NHẠY CẢM Em đoán ra rồi anh đừng nói nữa Chỉ một lời đơn giản có gì đâu Nhạy cảm quá đôi khi thành nghiệt ngã Tự biết những điều không dám nói từ lâu Em đoán ra rồi, anh cảm ơn em đi Hãy thanh thản và nhẹ nhàng tiễn biệt Con đường một chiều sau lưng ai tha thiết Mãi không dám buồn tê liệt giữa hàng mi Em đoán ra rồi, anh cảm ơn em đi Nhưng đừng nói lời chia ly Xin đừng nói những điều khủng khiếp Để em dối lòng em còn gì không ? Khi anh chưa thốt lên lời vĩnh biệt Đừng hiểu em hão huyền , em tự dối lòng thôi Biết là anh đã xa, xa thật rồi Lặng lẽ nhé chia tay, đừng nói nữa Em không đủ lòng bao dung tha thứ Cho lời tạ từ sắp buột qua môi Điều ấy – trái tim em biết trước em rồi
Gió vô hình đập cửa trong đêm Anh hữu hình đập nhẹ vào trái tim em Gió vô hình - cửa mở đón trăng đêm Trái tim em vẫn im lìm đóng cửa ------------------Có khi nào trên đường đời tấp nập Ta vô tình đi lướt qua nhau Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất Một tâm hồn ta đã đợi từ lâu Tiễn người qua cửa rồi
Tôi quay vào lặng lẽ Chợt thấy mình cô đơn Giữa ngổn ngang bàn ghế Khi người không yêu ta Buồn đã đành một nhẽ Khi ta không yêu người Sao cũng buồn đến thế Như đánh mất điều gì Lòng bâng khuâng khó tả Như thể mắc nợ ai Món nợ không thể trả Có lẽ ta thương người Giờ này đang thui thủi Hay là ta thương ta Từng chịu nhiều hắt hủi ? Ngỡ chẳng có gì đâu Mà sao thành rắc rối Tất cả chỉ một lời “Nói” hay là “không nói” Bởi đơn giản thế thôi Biết làm sao cho được Khi người thì yêu tôi Còn tôi yêu người khác
NHỚ Vì sao anh không lại Để em khắc khoải trông Mong hoài khi anh tới Lòng lại vờ như không
ĐI QUA NÔNG NỔI Con nông nổi đi qua mùa gió Bỏ lại sau lưng êm ấm một mái nhà Cứ bồng bột làm những gì mình thích Chẳng màng gì lời căn dặn mẹ cha Con huyênh hoang như dế mèn thủa trước Vểnh hai râu tự đắc bước vào đời Để bây giờ mới ngồi hối tiếc Buồn nhuộm cả chiều đậm lá rơi Như hôm qua con về thu ngang ngõ Giậu mùng tơi tím một tuổi thơ con Cha mẹ vẫn mở vòng tay nhân hậu Đón lại con xoá sạch những tủi hờn Để bây giờ khi đi qua nông nổi Mới biết thương êm ấm một mái nhà Mới chín chắn làm những điều mình nghĩ Mới thấm lòng những căn dặn mẹ cha Để bây giờ khi đi qua nông nổi Con mới hay: dù những cánh diều Có bay cao bay xa đến mấy Vẫn níu mình bởi một sợi yêu thương
Em sợ một ngày tình yêu thành thói quen Chưa thể bỏ đi nhưng chẳng còn tha thiết nữa Sợ một ngày cái nhìn anh không còn thắp lửa Như lúc này đây Khi anh mỉm cười và nói rằng nỗi buồn của em chỉ là “bão trong ly nước” mà thôi
Em biết quên những chuyện đáng quên Em biết nhớ những điều em phải nhớ Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ Nhưng không phải là điều em luyến tiếc
Đưa người yêu qua nhà ngươi yêu cũ Rơi cơn mưa ban trưa Thấy hồn mình chia làm hai nửa Nửa ướt bây giờ nửa ướt xa xưa
HÌNH TAM GIÁC MUÔN ĐỜI Trên con đường tôi đi Có hai người đã tới Một người rất yêu tôi Còn tôi yêu người khác Người sống trong khao khát Trong những giấc tôi mơ Người kia đứng sững sờ Trước của lòng khép chặt Người cho tôi hạnh phúc Luôn như gió vội bay Người dâng tôi cả đời Không được gì đền đáp Người bắt máu tôi hát Tình phóng khoáng trắng trong Người như cuộc đời thường Bóp mộng lòng tôi nát Hai người đó trong đời Phụ nữ nào cũng gặp Trăm năm chỉ một lần Họ được trùng làm một NÓI VỚI ANH
Biết anh chẳng thích đâu Lông mày em mải kẻ - Đừng trách em anh nhé ! Dù không phải lần đầu Biết anh chẳng thích đâu Em đi cùng bè bạn - Anh ơi xin đừng giận Bao việc cần không anh Biết anh thích màu xanh Em mặc áo màu đỏ - Đừng trách em anh nhé ! Em không muốn dối mình Khi mọi điều anh thích Em dễ dãi vâng lời Thì hai ta lúc ấy Chỉ còn mình anh thôi
NHƯNG QUẢ THẬT ! Sao lúc nào anh cũng phải là kẻ mạnh Anh mệt lắm rồi Giá đẩy được cho ai những gì phải gánh Trong cuộc đời này Dù chỉ một lần thôi Sao lúc nào em cũng chỉ muốn anh vui Muốn anh chở che, muốn anh an ủi Mà anh thì thèm quá một lần hờn dỗi Xưa mẹ chẳng từng ru anh nín sao Làm kẻ mạnh suốt đời chẳng sung sướng gì đâu Anh xấu hổ nếu như em biết thế Nhưng quả thật nhiều đêm về anh khóc như đứa trẻ Rồi sáng mai lại mang cái mặt kẻ mạnh ra đường Không cùng anh đi hết cả cuộc đời Đừng giận em, cũng xin đừng buồn bã
Đừng coi em như một người xa lạ Ta hãy là bạn tốt được không anh ?
MỘT NGÀN LỜI XIN LỖI Đừng giận và đừng suy nghĩ nhé anh Em biết mình vô tâm và nhiều khi tàn nhẫn Không phải là vì em muốn thế để mà hành hạ anh Anh biết rằng em không thể yêu anh Không phải vì trái tim em đã thuộc về người khác Mà vì anh chưa phải người thích hợp Dù anh tốt và chân thành đến bao nhiêu Anh nói đúng! Phải thôi, sao em còn nhận lời yêu ? Em lừa dối anh ư? Đừng nghĩ thế ! Em đã nhầm tưởng tình yêu có thể Nảy sinh từ trong những phút cảm thương Từ khi đó em thành kẻ dối lòng Nói yêu anh như bao người yêu nhau khác Nhưng lại không chia sẻ với anh cả những điều bình thường nhất Không quan tâm và chẳng nghĩ nhiều đến anh Anh biết không cũng chỉ vì nhầm lẫn Em đã làm anh phải suy nghĩ biết bao Em cũng thành kẻ đùa giỡn với tình yêu Nhưng sự thật anh ơi không phải em muốn thế Nếu có thể xin anh nhận của em một ngàn lời xin lỗi Và anh cứ trách em đi, cứ trách thật nhiều Đừng nghĩ rằng em lẩn tránh tình yêu Mà chỉ vì em không muốn gây thêm tội Thôi anh nhé, tình yêu và gian dối Không bao giờ được tồn tại song song Và anh ơi sâu thẳm tự đáy lòng Mong anh nhận của em một ngàn lời xin lỗi LỜI CỎ
Em chỉ là một nhánh cỏ mỏng manh E ấp mọc trên đoạn đường đầy gió Anh mang chút niềm yêu qua lối nhỏ Vướng vào hồn em........ Em chỉ là một nhánh cỏ vô danh Mang yếu đuối của một thời con gái Anh đi qua đời em- những dấu chân để lại Lòng chợt buồn vu vơ.... Tự bao giờ em đã biết làm thơ Trong thơ em mùa thu nằm bật khóc Anh- gió thoảng- lạnh se về trên tóc Em úa vàng khi đông ghé chân sang
TỰ DỖ Em có khóc nhiều cũng vậy thôi Nước mắt rơi hoài, nước mắt khô Niềm vui như thể là sương khói Buồn cũng nhạt nhoà tan theo mưa Hãy cứ khóc- cười như tuổi cũ Thể nào cũng được chút bình yên Cứ cắm hoa tươi và thắp nến Khỏi phải mệt nhoài nỗi nhớ- quên Hôm qua còn thấy mình day dứt Không biết làm sao để mỉm cười Hôm nay ra phố ùa vào nắng Nước mắt nào rồi cũng khô thôi
ĐIỀU ANH KHÔNG BIẾT
Riêng điều ấy chẳng bao giờ anh biết Có một lần em lỗi hẹn cùng anh Chiều vàng xanh nơi góc phố xanh Em đến gần cánh cửa xanh hé mở Bên bậc thềm có một đôi guốc đỏ Đôi chân em sao khó bước qua Chỉ một bước thôi là hết cách xa Anh gần lắm, phía bên kia đôi guốc Chẳng biết vì sao chân em lui bước Chiều đương xanh bên cánh cửa xanh Có lẽ nào em lỗi hẹn với anh Đôi guốc đỏ biết rằng em đã tới TẠ TỪ Khuya quá rồi – anh hãy cứ về đi Trả lại em một mình với không gian yên tĩnh Nghĩ lại một thời ta đã yêu nhau Về đi anh trăng đã lên cao Hắt ánh bạc xuống dòng sông mộng ước Nơi ấy - một thời ta đã từng chung bước Giờ của riêng ai.... Giọt sương đêm rớt xuống vai Ai sẽ là người ôm bờ vai ướt Ai dìu em trên con đường phía trước Xa nhau rồi em hỏi lỗi tại ai ? Về đi anh – em hiểu từ ngày mai Bóng hình em sẽ thay bằng người con gái khác Anh đừng trách mình là người bội bạc Xa em rồi hãy cứ nhủ : tại em.... Không phải em bao dung Em chỉ muốn anh có niềm vui bên người con gái ấy Dẫu trong lòng em có đau đớn đến vậy Kệ em mà anh hãy cứ về đi Trong tình yêu chẳng ai muốn chia ly Cũng chẳng muốn lời dối gian ở giữa Về đi anh trăng chỉ còn một nửa Nửa hồn em...mây đã phủ kín rồi. CON GÁI
Hãy tha thứ cho em ! Vì em chỉ là con gái Nhí nhảnh kiêu sa dại khờ nông nổi Và trọn đời khao khát yêu thương Hãy tha thứ cho em ! Khi tình yêu của anh như cơn bão qua đường Vụt đến.... Vụt đi.... Để lại trong lòng em vết thương nhức buốt Em không thể tự lòng xoa dịu nỗi đau Hãy tha thứ cho em ! Khi năm tháng xưa – có còn gì cho nhau đâu Ký ức nhạt nhoà – tình yêu xa vắng Em không thể tự mình vượt qua những tháng ngày biển động Vượt qua đời khắc nghiệt, chông chênh Hãy tha thứ cho em ! Xin anh chớ muộn phiền Em sợ ngày mai Em sẽ ngã vào vòng tay người khác ! CHUYỆN KHÔNG CÓ CHUYỆN Chuyện của chúng mình lơ đãng như sông Em không biết kể gì với mùa thu về những ngày buồn nhưng không khóc Chỉ những câu thơ đêm đêm thảng thốt Âm thầm em nhớ và quên Sao lại là anh, sao lại là em Sao lại là heo may, sao lại là sương khói ? Giấc mơ về em một thời nông nổi Giấc mơ về em gió cuốn đi rồi Chuyện của chúng mình lơ đãng sông trôi Em không biết gọi anh là cánh buồm hay cơn bão NHỮNG CÁI GIẬT MÌNH
Nhiều khi đang đi trên đường phố đông người Tôi giật mình sững lại Đột nhiên hiện về gương mặt thân quen ấy Rồi lại lướt nhanh thoắt lạ giữa dòng đời Anh rõ ràng không có ở nơi đây Ai đó giống mà lại không thể giống Nhưng tôi vẫn mãi giật mình xúc động Được thấy anh nhiều ở chốn không anh Tôi cất đi những cái giật mình Của một thời tôi yêu anh kì lạ Để đến sau này lỡ tôi chẳng còn gì để cho anh nữa cả Tôi sẽ tặng anh những cái giật mình
GIÁ THỜI ẤY Muốn ra khơi mà gió cứ lặng im Cánh buồm rũ đến bao giờ cứ đợi Muốn đáp quá mà sao anh chẳng hỏi Để niềm yêu giữ mãi một mình em Năm tháng cứ dài như vô biên Mà thời đắm say một đời thì hữu hạn Sao chẳng được gặp nhau khi trời còn sáng Để bây giờ trời đã ngả hoàng hôn Dẫu cố vượt lên đỉnh chon von Cũng chỉ níu giữ chút ánh ngày vớt vát Giá thời ấy chúng mình không hèn nhát Vượt đại dương lòng cho tim cập bến yêu Đã sẵn một mặt trời trong trái tim nhau...... DẤU CHẤM Bài thơ tình viết cho anh dang dở
Em cô đơn như dấu chấm xuống dòng Anh là gió, là mưa, hay tất cả Nhưng quên mất rồi dấu chấm bơ vơ Dòng thơ tình em viết để tặng anh Có tên anh và có tên người đó Em lạc lõng nhỏ nhoi cuối khổ Dấu chấm lặng buồn nhìn hai chữ liền nhau Dòng thơ tình em viết gửi anh Dấu chấm câu không bao giờ đứng giữa Cũng như em không thể chen vào chỗ Có anh ngồi bên cạnh người ta Anh yêu ơi em đành để dở dang Không viết nữa và không bao giờ viết Bởi em sợ dấu chấm dừng câu kết Sẽ lẻ loi tan biến trước dòng thơ NGƯỜI DƯNG Là người dưng đi anh Để sớm chiều em không còn biết đợi Để mỗi đêm em không hề biết nhớ Để khỏi giật mình dù chỉ là tiếng chuông reo Là người dưng đi anh Để đường về em không bao giờ nghĩ Có kẻ theo.... Chỉ mình em cùng hoàng hôn đếm bước Để khi giật mình em không thầm ước Phía trước mình có bóng dáng của anh Là người dưng đi anh Để một nửa vẫn đi tìm một nửa Để trái tim em vẹn nguyên Như chưa một lần biết hứa Nhớ về một người dưng ------------------Nhớ anh nhiều anh có biết không ? Đông se sắt đan vào từng sợi gió
Ngõ nhà em ai lãng quên đành nỡ Có thấy chiều buồn nhuộm tím hoàng hôn Trang nhật ký xưa khép lại bồn chồn Sai nhịp đầu khúc tình ca êm ái Giữa chuyện tình chúng mình xin chỉ là dấu phẩy Thoáng ngập ngừng vương nụ cười trên môi Có lẽ rồi nỗi nhớ cũng phai phôi Bụi thời gian lấp những điều không thực Riêng tình yêu bước qua miền kí ức Ngạo nghễ nhìn bao thay đổi, đổi thay Rét mướt ngập lòng hỏi anh có hay Trời đông bây giờ chợt mưa chợt nắng Ai nắm giùm em đôi bàn tay lạnh ? Giá rét đợi chờ có phải vì mùa đông ?
SẼ....... Tự nhủ với lòng : mình phải bắt đầu quên Cứ coi người như người dưng qua ngõ Cứ thanh thản như chưa từng gặp gỡ Mà sao dạ vẫn không yên ? Mình sẽ quên, ừ thì mình sẽ quên Mảnh trăng mỏng treo nghiêng chiều cuối hạ Kỷ niệm xưa hoá thành cơn gió hạ Mình sẽ thả bay đi... Chẳng quên thì còn lưu luyến làm chi Chiều qua và cả chiều nay người không tới Người có lẽ chẳng ngờ mình đã đợi Cũng như mình chẳng tin mình đã buồn Sẽ chẳng bận lòng nếu mình có thể quên Sẽ chẳng băn khoăn và chẳng thèm giận dỗi Sẽ chẳng nhớ mong cũng chẳng thèm chờ đợi Đã nhủ rồi mình sẽ bắt đầu quên NHỮNG PHÚT XAO LÒNG Có thể vợ mình xưa cũng có môt người yêu Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ
Cũng như mình thôi, ngày xưa cũng thế Yêu một cô, giờ cô ấy đã có chồng Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng Nên giấu kín những suy tư không kể về giấc mộng Người yêu cũ vợ mình có những điều mà mình không có được Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được Nghĩ về cái đã qua nhiều khi nuối tiếc Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn Sau những lần nghĩ ngợi đâu đâu mình thương vợ mình hơn Và cảm thấy mình như người có lỗi ( Chắc vợ mình hiểu điều mình không nói Cô ấy cũng yêu thương và chăm chút mình hơn ) Mà có trách chi những phút xao lòng Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ Đừng có trách chi những phút xao lòng
BA NGÔI Thiên thần xênh xang áo váy xanh hồng Lướt trên giấc mơ cầu vồng bảy sắc Cười ngô nghê Anh. Sự chung đụng của mọi niềm đam mê Của trần tục và thanh cao, thông thái và điên rồ, bao dung và tàn nhẫn Giờ quỳ sụp dưới chân tượng đất Em Nửa đời nửa đoạn Tìm đào nguyên lạc vào càn khôn Chắp tay cầu nguyện Giữa hai cơn mơ Những câu thơ Không níu được anh về KHÔNG ĐỀ Nỗi buồn thì ngồi lại Niềm vui đành bỏ đi Trăng tàn qua kẽ lá
Rụng ướt khu vườn khuya Đã bảo mình đừng nhớ Lại sợ người sẽ quên Những chiều qua phố cũ Chợt gặp mình gọi tên Vài dòng thư thủa trước Hoá kỷ vật bây giờ Kỷ niệm buồn như lụa Choàng lên qua thời gian Ta bồng bềnh trên phố Điếu - thuốc - lần - đầu – tiên Niềm vui thì đã cũ Nỗi buồn còn mới nguyên
ĐÊM HÀ NỘI NHỚ Xa một tuần có lâu quá không anh Sao em thấy ngày cứ dài đến thế Đêm Hà Nội thơm nghẹn lòng hoa sữa Ngôi sao em ngân ngấn khóc chân trời Ngày xa anh em bỗng hoá đơn côi Gió cũng chẳng vô tình ngang qua cửa nữa Một chiếc lá đơn côi cũng làm em nhớ Úp mặt lên trăng mới biết trăng gầy Hà Nội bồng bềnh trôi theo heo may Ánh trăng nhắc về một thời mê đắm Thơ em xuống dòng buồn nghiêng dấu lặng Nỗi nhớ về anh cứ lấp mãi không đầy GIÓ VẪN ĐỢI Dẫu em biết mình hay thay đổi Nhưng chỉ cần anh nói một lời thôi Lúc ấy trái tim này là của anh rồi
Dẫu có muốn em không thay đổi được Đá cứng còn chẳng ngăn được nước Lặng làm sao giữ mãi một tình yêu Dẫu biết vẫn nhớ thương nhiều Nhưng em chẳng muốn mình đợi chờ vô vọng Sợ một mình cô đơn trông ngóng Sợ coi thường, sợ thương hại của ai Sợ rồi đây năm rộng tháng dài Còn mình em ngập trong ngàn nỗi nhớ Em cố quên những điều dang dở Những tháng ngày bên anh với niềm vui Nhưng gió thì vẫn đợi Một lời của anh thôi
HẠT MƯA LANG THANG Sẽ chẳng bao giờ mình hiểu được nhau Khi hai đứa cứ lặng im như thế Đã bao lần thử hỏi sao nhỉ? Giọt nước vô tình làm mưa lang thang Tự trách mình là kẻ đa mang Trót uống rồi hơi men say ngày ấy Thoáng qua bụi hồng và một vùng nắng cháy Chẳng dịu đi cơn mưa khát khô cằn Ta đã quên đi những nhọc nhằn Những ước mơ, những khát khao cháy bỏng Thế mà nay một màu mây thầm lặng Bỗng gợn trong lòng điều ta cố lãng quên THÚ NHẬN Những suy nghĩ nông nổi Những cái nhìn rất vội Đã cuốn ta đi
Vào những cuộc tình không đầu không cuối Ta vô tình biến thành người nói dối Thành một kẻ tham lam Không chấp nhận việc đã làm Ta quay cuồng trong yêu thương và hờn giận Để giật mình : Ta đã bước quá xa ! Chẳng thể làm gì níu kéo lại ngày qua Ta hờ hững Nhìn những mối tình thoảng qua trong gió Thật nhiều mà thực ra không có Một mối tình mãnh liệt với thời gian XIN LỖI Trần Hoàng Thiên Kim Em ngàn lần xin lỗi tình yêu Và anh ! Vì chưa bao giờ em nghĩ về anh trọn vẹn Chưa bao giờ dù trong thâm tâm em đúng hẹn Với anh dù chỉ một lần Tình yêu anh như giọt nước trong ngần Sợ chạm tay sẽ rơi mất dấu Không phải rơi xuống đất, cũng chẳng bay lên trời Đơn giản em cũng chỉ là con người Muốn được yêu thương và thương yêu hơn thế Với anh tình yêu chỉ một vế Mà em.... Con người bây giờ khát vọng cứ nhiều thêm Em nhìn vào đâu cũng chỉ là mơ ước Và đêm đêm thao thức Về một người khác anh Xin lỗi anh nhiều, một sợi chỉ mong manh Không buộc nổi tâm hồn em và những lời nói dối Thôi xin anh đừng đợi Và đừng buồn khi em đã rời xa Anh tìm em nơi đâu? Tìm em những ngày đầu ta gặp gỡ Tìm qua những phút giây còn bỡ ngỡ Như vô tình ta đã trót yêu em.
Tình mong manh, có phải thế không em? Để vụt mất trong bóng đêm vụn vỡ Nụ hôn trao ấm nồng trong hơi thở Buốt lạnh rồi sương giá mãi mai sau. Giờ tìm em nơi đâu? Trong bóng tối con thuyền ta lạc sóng Rời tay em bàn tay ta lạnh cóng Tơi tả cánh buồm đờ đẫn mái chèo rơi. Đừng thế em, tình đâu phải trò chơi Em đùa giỡn chơi vơi con thuyền đắm Mối tình tan vào biển khơi sâu thẳm Để bến bờ em xa tắp chân mây. Anh lạc bước nơi đây, Con đường xưa đâu còn hình bóng cũ Kỷ niệm qua, bụi thời gian che phủ Quá khứ nhạt nhoà tình cũng phong vân. Anh gọi tên em qua mỗi bước chân Đạp trên lá mà nghe hồn vỡ nát. Tình yêu xưa sao giờ còn khao khát? Sao vẫn tìm, sao mãi gọi tên em? Em sẽ không khóc đâu Nếu biết anh không tới Mặc nghiệt ngã thời gian Cựa mình trên điểm hẹn ------------------Anh ! Xin đừng lo không làm em hạnh phúc Chỉ cần anh yêu em trong mọi lúc Đó chính là hạnh phúc của đời em ẢO ẢNH Tôi đã chôn sao anh cứ hiện về Nấm mồ ấy không một lần nhang khói Vùi sâu anh trong quãng đời nông nổi
Tôi bồi hồi, tôi bối rối, tôi yêu Romeo giữa cuộc đời có được bao nhiêu Mà cô gái dám làm Juliet Xuân Hương ơi màu trầu xanh tha thiết Nhưng tìm hoài chẳng có kẻ ăn cùng Ảo ảnh mãi thôi ảo ảnh đến không cùng Mồ anh đó tôi chôn bằng nước mắt Hồn chìm nổi lênh đênh hồn phiêu dạt Để lại về khắc khoải sống trong tôi Thiên đường bao la nhặt hết giữa cõi đời Những ngôi sao làm một vì tinh tú Ảo ảnh của tôi ơi hãy bay vào vũ trụ Thế giới này đâu có chỗ cho anh ĐÁP LỜI ẢO ẢNH Thế giới này đâu có chỗ cho em Đừng tìm kiếm, đừng đợi chờ mòn mỏi Cả ước mơ cao xa cả đời đau khắc khoải Nghĩa lý gì đâu giữa phù phiếm đời thường Tôi cũng từng nông nổi như em Ảo ảnh đắp xây lâu đài bằng cát Rồi một hôm nước chiều lên xoá hết Còn lại gì một cõi lòng nát tan Chôn chặt thôi em quá khứ những ngày qua Nấm mồ nhỏ xinh xin đừng hương khói Xin đừng để một mai sống lại Ảo ảnh - niềm u uất khôn nguôi Chấp nhận thôi em, sống giữa cõi đời Là phải biết hi sinh những điều mình mơ ước Romeo giữa cuộc đời này – làm sao có được Nên đừng làm Juliet cô đơn
HAI NỬA YÊU THƯƠNG Tôi đi tìm cái nửa của tôi Nhưng tìm mãi đến bây giờ chưa thấy Nửa của tôi ơi, anh là ai vậy ?! Sao để tôi tìm mãi tên anh ... Tôi đi tìm cái nửa của tôi Nhưng tìm mãi đến bây giờ chưa thấy Không có anh tôi đành sống vậy Không lấy nửa của ai làm nửa của mình Cái na ná tình yêu thì có trăm nghìn Nhưng đích thực tình yêu chỉ một Nhiều lúc lầm tưởng mình đã gặp Nửa của mình nhưng nào phải của mình đâu Không phải của mình, không phải của nhau Thì Thượng Đế ơi xin đừng bắt con lầm tưởng Bởi con biết khổ đau hay vui sướng Là đúng sai khi tìm nửa của mình ... Tôi đã tìm anh, vâng tôi đã tìm anh ! Nhưng tìm mãi đến giờ chưa thấy Và chắc rằng trên đời này anh cũng vậy Chỉ có điều ta chưa nhận ra nhau ! VÔ ĐỀ Thu Phong Vũ Đủ cho một buổi chiều dài là ly cà phê đậm đặc nỗi buồn Ta ngồi mua rỗi rãi Chỉ có đắng và thơm Như em Một thời yêu tê tái Đủ cho những hoài niệm rồ dại Còn một chút nương nhờ trong những giọt rất đen Dẫu rằng tình yêu chưa bao giờ chỉ là thói quen Nhưng anh vẫn uống cà phê mỗi lần thấy nhớ
ĐÔI BỜ Thu Phong Vũ Anh không thể làm bờ thứ ba trên một dòng sông Khi cuộc sống ghép đôi và đặt anh ra một phía Dòng sông trôi trong nỗi đau thấm thía Anh không biết đi đâu tìm hạnh phúc cho mình Em vẫn tin những con đường luôn ngút ngát màu xanh Anh cũng cố tin nhưng biết rằng không thể Khi anh nhìn đôi bờ soi bóng hàng dương trong ráng chiều lặng lẽ Những nỗi buồn không thể trốn đi đâu Anh không thể làm bờ thứ ba nên chỉ là một nhịp cầu Mong em bước bằng bàn chân rạng rỡ Nhịp cầu nối người anh yêu với người em thương nhớ Vì đa đoan nên cong đến tội tình Anh lặng nhìn đôi bờ dưới anh bình minh Nghe nôn nao một bước chân lầm lỡ Anh vẫn tiếc, dẫu biết mình vô cớ Một dòng sông xanh ngút ngát đôi bờ LỜI CẦU CHÚC Thu Phong Vũ Ngày chia tay, em đặt lên môi lời cầu chúc – cho anh Cho bầu trời ngày mai mây vẫn trắng Ta sẽ đi về bằng đôi chân bình lặng Không giận hờn và trách móc gì nhau.... Ngày chia tay, em đặt lên môi màu của nỗi đau Em đã biết thanh thản không chắc là hạnh phúc Khi quay bước, em không dám nhìn theo anh một lần, sợ trái tim chợt thức Sợ nỗi thương yêu tràn ngập sẽ quay về.... Ngày chia tay, em đặt lên môi lời cầu chúc – cho mình Mong nỗi buồn không còn mang tên anh Mong niềm vui không còn mang tên anh Mong giọt nước mắt không vì nỗi nhớ anh mà lăn xuống má
MỘT NỬA Thu Phong Vũ Có đôi lần em đã cố quên Để nhận về nhiều hơn là nỗi nhớ Mùa thu buồn như bài thơ tình dang dở Hoa sữa ngậm ngùi theo những dấu yêu Có thể em đã yêu anh, quá nhiều, quá nhiều Đến nỗi chừng không thể yêu ai hơn được nữa Mà anh lại trao em một tình yêu sẻ nửa Một nửa hao gầy, một nửa mong manh Mình chia tay vì em hay vì anh ? Vì anh vô tâm hay vì em cố chấp Em hiếu thắng ngẩng đầu mà khóc Nhìn bầu trời sập nát giữa hoàng hôn Em làm bạn với nỗi buồn và sự cô đơn Run rẩy khóc mỗi lần xem nhật ký Hạnh phúc đắt hơn ngàn lần em từng nghĩ Nhưng nếu chỉ một nửa thôi, em vẫn chối từ
Em vẫn nhớ Giọt nắng đọng trong mắt anh chiều ấy Bảy sắc giao hoà Trắng loá cô đơn Anh quay lưng Hai đứa cùng chơi vơi trong lời từ chối Đến bây giờ em thấy mình tiếc nuối Muộn rồi !
Không thể nói em không hờn dỗi Khi anh qua ngõ nhà em như mọi khách qua đường Không thể nói là em không hạnh phúc Khi trong bạn bè em có thêm anh CHUYẾN ĐI
Tôi nghĩ tình yêu như một chuyến đi Khi dừng lại có khi là chấm dứt Bởi cái được luôn luôn là cái mất Như cuộc đời năm tháng khác gì đâu Hạnh phúc là những gì trao được cho nhau Sao em không hiểu những điều đơn giản ấy Sao em đã cho mà còn ngần ngại ? Chuyến xe tôi đã dừng lại giữa đường Những ai đang và sẽ yêu đương Xin hãy nghe lời tôi nói Đừng đến với tình yêu mang theo lòng tự ái Đừng tính toán để rồi sinh nhật xót xa Đám mây bay đi còn trở lại cũng ta Tình yêu một lần đi là vĩnh viễn Bát nước đổ khó đong cho đầy miệng Lòng hối hận muộn màng nào có nghĩa gì đâu Vết thương trên tay trời trở gió thì đau Vết thương lòng chẳng định kỳ như thế Nhưng nào phải là không đáng kể Khi cuộc đời thổi gió vào anh Khi má thôi hồng và tóc chẳng còn xanh Khi từ giã tuổi thanh xuân nồng nhiệt Khi trống trải trong lòng ta sẽ tiếc Những chuyến xe không đi tới tận cùng
Chiều buồn trên phố đếm bước hoàng hôn Em lạc lõng giữa dòng đời xuôi ngược Em bật khóc bởi cuộc đời phía trước Giữa hư vô em tìm lại chính mình Anh chết đi cho em buồn muôn thủa Anh sống làm gì khi anh của người ta
Anh nhảy dù vào trái tim em Quân đổ bộ qua hàng rào thứ nhất Trái tim em là một tên hèn nhát Đã phải đầu hàng từ phát súng đầu tiên
CHIỀU XANH Thu Phong Vũ Nếu người ta dễ dàng nói những lời yêu Thì cuộc sống chắc sẽ nhạt màu hơn anh nhỉ Và hạnh phúc chỉ còn là khái niệm Và bầu trời sẽ không xanh như chiều nay khi anh nói yêu em Đừng trách em hoài nghi nhé anh Đừng giận em nếu em làm anh thất vọng Em chỉ sợ sau bao ngày trông ngóng Người anh chờ lại chẳng phải là em !.... Nếu chẳng phải là em Liệu anh có tiếp tục kiếm tìm Tiếp tục nói yêu với những người con gái khác Đến lúc đó anh thành người bội bạc Bội bạc với chàng trai nói yêu em chiều nay Có phải em đang sai ? Khi hồ nghi cả những điều em biết là chân thật Nhưng em sợ cái gì dễ dàng rồi cũng mất Em sợ mất anh.... Bầu trời chiều nay rất xanh Dẫu khi bên anh em chỉ cười lơ đãng Dẫu người ta bảo lời nói rồi cũng theo gió thoảng Nhưng em biết chiều nay, trái tim em đang viết lời về hạnh phúc KHI CON YÊU
Khi con nói với mẹ về một người con trai Người con trai đầu tiên vì con làm một bài thơ Mẹ thấy trong mắt con lấp lành nghìn tia nắng Nhưng con nói rằng chỉ để vui mà thôi Khi con kể với mẹ về một người con trai Người ấy vì con làm những điều ngờ nghệch Tiếng cười con vẫn còn trong vắt Nhưng con không giấu nổi ai chút xao xuyến lòng mình Khi con kể với mẹ về một người con trai Về tất cả những cái hay và những điều còn dở Buổi chiều ấy trời bỗng xôn xao gió Khi mắt con nghiêng về phía xa xăm Khi con kể với mẹ về một người con trai Có lúc con cười cũng có lần con khóc Một chút thôi...và dù con cố giấu Mẹ cũng hiểu rằng con gái mẹ đã yêu MỘT THỜI “Người đàn bà ấy tuyệt vời ” Anh đột ngột quay ngược về dĩ vãng Quán tính hất ngược em ra xa Bất ngờ chết lặng Đừng khẩn nài em tha thứ Đừng trách mình lỡ lời Em biết kỉ niệm một thời Vẫn sống ! Trời cao, đất rộng Đừng so sánh mà đau nhau đấy Có thể em đủ sức xoá đi những ngày xưa ấy Nhưng để làm gì ? Em chỉ muốn một điều giản dị Em - là - người - đàn - bà - cuối - cùng - của - anh
NGÀY XA NHAU Lê Kim Chung Khi em ra đi Em mang trong tim một mối tình vụn vỡ Giọt nước tràn đầy ly vội đổ Trái tim nào còn có chỗ cho nhau ? Ngày bước chân đi em nhận ra rất mau Tình yêu chúng mình từ ngày đầu đã rạn Dẫu biết thế nhưng nhân gian hữu hạn Biết lấp chi cho đầy hai tâm hồn xa cách như vực sâu Anh có hiểu chiếc bình lắc lư lâu sẽ có ngày vỡ vụn ? Tình yêu chúng mình tàn theo tháng năm Vẫn biết em không thể leo hết những vết xăm tình trên con đường hạnh phúc Tình yêu chông chênh, tình yêu mỏng manh dễ tàn như hoa cúc Mà anh và em thì chẳng biết giữ gìn Khi em đi xa không lúc nào ở bên Anh sẽ dễ quên em, Kỷ niệm cũng thôi không êm đềm Anh hết yêu em, không còn yêu mãi mãi Quá khứ trôi đi và những gì đọng lại Không đủ để làm anh vấn vương
MỘT MÌNH TRONG CHIỀU... Con chim sẻ đứng trên mái ngói kia Muốn nói gì với mặt trời ? Lời chim thì nhỏ Bầu trời thì cao... Mối tình anh như mái ngói đầy rêu Nỗi buồn đóng thành tầng Em dẫm vào trượt ngã Vết nhói đau đến lạ Như lời tình ca cũ kỹ đã xanh rêu Giá như ta là của nhau Đơn giản như ánh nắng ngoài kia Thời gian không còn rỗng Em muốn đem cho anh tiếng khóc từ đáy lòng nước mắt đã khô Giá như anh có một lần nhìn được ! Nhưng ! Con chim sẻ đứng trên mái nhà Hót hoài Chẳng có ai nghe.... Chẳng có thuốc trường sinh nào giữ được tuổi trẻ của em Chẳng như loài hoa bất tử Cứ lóng lánh trong hoàng hôn của mình Con chim sẻ bay đi còn để lại những dấu chân phiền muộn Trên mái ngói đầy rêu Như danh thiếp một mối tình đi vắng Em ngã trong nỗi buồn thầm lặng Già nua... Mệt nhoài... Giá như anh có một lần biết được Em muốn như con chim sẻ kia Bay đi Bay đi Dù không đến được mặt trời
CÓ MỘT MÙA MƯA BÃO ĐI QUA Thu Phong Vũ Có thể nào trở lại những sớm mai Để bước chân mình vẫn hồng hai mươi tuổi Để những dòng sông đi qua cuộc đời lặng thầm lời hứa đợi Nắng lại cháy trên vai những khát vọng ban đầu Có thể nào hiểu hết những nông sâu Chỉ ánh mắt anh thôi em cũng chưa bao giờ đi hết Nếu chỉ để yêu lẽ nào trái tim anh lại mệt ? Em giấu nỗi buồn chắp vá một niềm đau Phải qua bao con đường để đi đến lòng nhau ? Chỉ sợ khi em đến mà anh không còn đợi Sợ trong mắt anh một bóng đêm vời vợi Em sẽ tìm ánh sáng ở nơi đâu ? Cho mùa xuân thương nhớ lại bắt đầu Khi anh đứng giữa một thềm đầy nắng Em sẽ nói với tháng năm bình lặng Rằng có một mùa mưa bão đã đi qua
CÓ MỘT GIÂY Khi người ấy đến và em luống cuống Lời thông minh tan biến trên môi Ánh mắt em muốn tìm nơi lẩn trốn Và em như trở lại một thời Tôi không kịp thấy lòng đau nhói Nỗi kinh hoàng nhức nhối mỗi đêm mơ Tự hận mình sao mà kém cỏi Để lòng em trống trải đến bây giờ Cũng may Người chồng trong tôi không tự ái Chỉ người tình trong tôi đau khổ giày vò
TỰ VẤN Sao ta cứ đi tìm ? Những điều không thể có Ước mơ một lần bỏ ngỏ Vỡ vụn thủa nào đi qua... Sao ta cứ mãi là ta ? Dại khờ tìm về ký ức Nông nổi mối tình không thực Để nhớ thương tới tận bây giờ Sao ta cứ mãi mong chờ Dẫu biết chiều nay chẳng hẹn Dẫu biết đã thành quá vãng Kỷ niệm thủa nào xa xôi...
XƯA Em trả lại anh những gì đã cũ Và đắm say thương nhớ của một thời Mùa tàn tạ đi ngang qua cửa Hạnh phúc cứ vô tình rong chơi ........ Còn lại mình em với thương nhớ đầy vơi Lá vẫn rụng nhưng không lấp đầy được nỗi nhớ Vẫn biết rằng mình còn mang nợ Vẫn nhớ thương, thương nhớ trong lòng Ừ! Thì chẳng còn gì để mà mong.... Tất cả đã xa Anh bây giờ đã là quá khứ Nhưng tại sao cứ phải là nỗi nhớ Khi người ta đã xa mình ?!?
VỚI MÌNH Có khi hụt hẫng Không đủ sức để yêu chính mình Có những khi yếu mềm Không còn nghị lực để tin chính mình Có những khi không thể yêu mình nữa Mỗi ngày xưa nhói một thủa xa vời Có những khi không thể tin mình nữa Từng hồn nhiên giã biệt sông trôi
CỨ NGỠ Cứ ngỡ chưa bao giờ xa Khi gặp lại em chiếc áo mùa thu cũ Cứ ngỡ chưa bao giờ quên Cả những hương thầm quyến rũ Dù năm tháng đã lên màu rêu phủ Dù những mắt huyền đã có dấu chân chim Thì anh vẫn là điều em mãi kiếm tìm Trong cơn mơ tuyệt vọng Cứ ngỡ mình đã quen xa vắng Cứ ngỡ mình đã có thể dửng dưng Khi em đi qua mùa thu cuối cùng Cứ ngỡ mình không còn nhớ mong Để chiều nay biết mình chưa bao giờ quên lãng
CÓ MỘT NGÀY THỨ KHÁC Có một ngày em không biết đi đâu Đôi chân mỏi buồn buồn đôi chân mỏi Em không biết đi đâu căn phòng cô độc Bốn bước ngang, năm bước dọc một mình Em hát một mình trong ngày tháng hẹp Chỉ dài ra khi đã vắng anh rồi Hai tư tiếng em trở thành khách lạ Không có anh đêm bỗng hoá thành ngày Có một ngày em không biết đi đâu Đôi chân mỏi gối đầu đôi chân mỏi Anh đâu biết hai tay buồn muốn khóc Ôm một vòng hết nỗi buồn không ? Có một ngày thứ bảy rất mong manh Đêm hé cửa chờ chuông reo phố lạ Hai tư tiếng bặm môi nuốt ngực Em nắm tay em và hát một mình Em thức dậy trong đêm - ngày- thứ - khác Tiếc hôm qua giờ đã mất rồi Anh để lại những tháng ngày rậm rạp Ngày hoang vu và đêm cũng hoang vu
KHẼ NHẮC Tóc của mẹ con độ này rụng nhiều quá Con ra vườn có thể giẫm lên Những sợi tóc đã vì cả nhà ta mà còi cọc Rồi rơi, như là...sự im lặng không tên Sau nhiều năm dõi xa mê mải Sáng nay cầm chiếc lược, bố sững bên thềm Tóc của mẹ con độ này rụng nhiều quá Con ra vườn có thể giẫm lên
ÁO ĐỎ Áo đỏ em đi giữa phố đông Cây xanh như cũng ánh theo hồng Em đi lửa cháy trong bao mắt Anh cháy thành tro, em biết không ? CUỐI ĐƯỜNG Thu Phong Vũ Xa thật rồi Không phải là tưởng tượng Anh vụt qua Không một lần ngoảnh lại phía cuối đường Nơi một người áo đỏ một chiếc lá đỏ đứng bên nhau lặng thầm.... Xa rồi một mối tình câm Dù bao lần đã hứa với mình sẽ quên Vẫn không sao quên được Anh là điều ước mãi không thành của em Xa rồi Cả những đường quen Hoa sữa thành xa lạ Tình yêu là chiếc lá Lá đổi sắc theo mùa Em biết rồi Em thua Em bất lực trước phép tính thông thường nhất Sự hoán đổi đớn đau quá thật Em chẳng ngỡ ngàng - chỉ thất vọng nhiều thôi Kỷ niệm hoá thành xa xôi Khi hình ảnh của anh cho em chỉ còn là ảo vọng Trời không mưa và em không khóc Hoa sữa khép mình đêm nay
BÊN LỀ Cuối con đường ai đó sẽ đợi chờ em ? một chấm nhỏ mờ dần trong hư ảo một chấm nhỏ của người mơ hão đeo đuổi chặng đường dài như một cánh chim bay Cuối con đường ai sẽ mở vòng tay cho em gửi một mảnh tình vô vọng và gửi lại em khoảng trời trông ngóng Suốt cuộc đời là kẻ thứ ba Suốt cuộc đời nhìn hi vọng đi qua ai đó dập dìu cùng nhau sóng bước Còn em nỗi đau không đếm được Mảnh tình buồn phiêu dạt long đong... TẢN MẠN CÙNG THU Thu về Em ngồi đếm mưa Giăng mắc những nỗi buồn làm con tim se lạnh Mọi vật như nhoà đi Chỉ còn lại vô hình là khoảng cách Quá khứ tủi sầu Cố nén chặt Mà chẳng thể nào quên Thời gian kia còn lại trong em Với góc phố buồn và chùm bằng lăng ngủ muộn Với một tình yêu chưa trọn vẹn Không đủ sức hiện hình nhưng đâu chịu ngủ yên
NẾU MÌNH GIẢN ĐƠN HƠN Thu Phong Vũ Rồi một ngày khi đã biết quên Anh sẽ chỉ là cái tên đi qua trong trí nhớ Em sẽ không nhói lòng vì bài ca cũ Bài ca một thời tay nép trong tay Nếu mình giản đơn hơn và ít những mê say Anh chắc sẽ không nói với em những lời từ biệt Em sẽ chẳng dửng dưng và nói rằng “rất tiếc” Để giữa chúng mình...vẫn có...vẫn không Có đôi khi những lời yêu chẳng nói được bằng một bông hồng Có đôi khi một ánh nhìn cũng lấp được sự lặng im vời vợi Anh đã ước rằng khi anh ra đi - khi anh trở về - em vẫn đợi Dẫu thời gian đã mỏi mòn - dẫu kỷ niệm đã ngủ yên Thế mà mình xa và thế là mình quên Em lại nhận những bông hồng từ người khác Chỉ thời gian biết những gì nhoà nhạt Giữa bộn bề quá khứ lẫn tương lai Vẫn giật mình giấc mơ thoáng gương mặt ai Ai như em của một thời trong trẻo Anh chẳng gỡ nhưng đường đi vắt chéo Để trở lại từ đầu...bởi cuộc đời là những vòng chỉ quắt quay Giá mình giản đơn hơn và ít những đổi thay
Anh còn nhớ ngày xưa không ? Người ta bảo: “yêu nghĩa là không bao giờ nói rằng rất tiếc” Điều anh nói trong buổi chiều cách biệt Có một từ không phải của tình yêu
CÓ MỘT THỜI Có thể trở lại ngày xưa không anh ? Trong nỗi đau chợt thấy mình vẫn nhớ Một mình em ngồi đây và trăn trở Kỷ niệm ban đầu, đau đáu nhớ thương Có một thời chưa biết đến tơ vương Chưa biết đến lo âu, đa đoan, bề bộn Và anh đến khiến em thêm bận rộn Biết khắc khoải đợi chờ những cái rất không đâu Có một thời ta đã yêu nhau Một thời ngây ngô, một thời vụng dại Ước chi có một lần yêu lại Chắc chẳng bao giờ ta để mất nhau Có một thời anh đi trước, em đi sau Đến ngã ba đường, hai người hai ngã rẽ Chẳng thể biến cái không thể thành có thể Một đời người đâu có nhiều cơ hội sửa sai Thời gian qua, hoàng hôn lại ban mai Guồng máy thời gian kéo ta đi vội vã Có một ngày trong dòng người hối hả Em nhận ra mình cô độc giữa thương yêu Có một ngày tưởng như bình thường Những kỷ niệm tỉnh bừng trong ký ức Anh vẫn là anh của em trong tiềm thức Chắng có gì thay thế được con tim
VƯỜN XƯA Em dựa vào bức tường ẩm ướt rêu Chông chênh hai đầu nỗi nhớ Phía ô cửa ngăn hiện tại và quá khứ Cỏ dại đã lan đầy Gom kỷ niệm của mình, em nhặt được đầy tay Những vỡ vụn, những đớn đau thủa ấy Anh phía nào mà anh xa quá vậy ? Em bên này nỗi nhớ đã rêu phong Đã bao lần trong nuối tiếc em mong Anh ra đi sẽ có ngày trở lại Đừng như mây bay phương nào rồi xa mãi Em vịn vào nấc thang kỷ niệm...gỡ lối về.
HOA CÚC VÀNG Những bông hoa cúc vàng căng cứng Đưa ta tới những mùa thu xa xưa Những mùa thu còn nhau trong mỗi câu thơ Những câu thơ còn nhau trong từng giọng nói Giấc ta mơ Bài hát đã cất lên trong sâu thẳm đêm mưa Như tình yêu đầu tiên nhốt trong sắc vàng hoa cúc Như đã cố quên trên ngực anh, em khóc Hôm chia tay, trong ngõ vắng, trăng mờ Có mùa đông trong hơi thở mùa thu Phải không em ? Anh đi qua những cái giật mình đang đêm Lúc quờ tay chạm phải bóng mình xô phải tiếng thở dài và làm vỡ nó Để ngồi thức ghép lại những vụn vỡ nổi bừng lên ban mai Tất cả chỉ cúc vàng biết được Tiếc rằng mùa thu đã phai.... HÀ NỘI BUỒN
Thu Phong Vũ Hà Nội buồn như không thể buồn hơn Trong buổi chiều chủ nhật dài nỗi nhớ Căn nhà nhỏ, giàn tigôn thắm đỏ Có một người ngồi gom mùa thu.... Có một người ngồi gom mưa Từ những ngày chưa xa xôi lắm Hà Nội buồn trong gió mưa rất lắng Gót chân hồng như cũng biết cô đơn Hà Nội buồn, mình cũng không thể buồn hơn Đọc câu thơ không nghĩ mình đã viết Cuộc sống giản đơn lại mong điều vĩnh viễn Chợt nhớ một bông hồng đã héo trước lời yêu Hà Nội buồn như một buổi chiều Người con gái khóc cho những điều ngày hôm qua đã khóc
KHI NGƯỜI TA KHÔNG CÒN YÊU NHAU Mọi lời giải thích Nào có cần đâu Khi người ta không còn yêu nhau Có lẽ tốt nhất là nên im lặng Vườn hoa đỏ trút màu thành hoa trắng Nhưng không còn là hoa trắng thủa ban đầu Khi người ta không còn yêu nhau Đêm nào trăng cũng lặn Thế giới đông người – nhưng thiếu vắng Khi người ta không còn nữa yêu nhau Giá như quên được nỗi đau Có lẽ đó là điều tốt hơn điều tốt nhất GIỌT NHỚ
Gió về muôn nẻo nhớ Em lẻ loi giữa chiều Dọc con đường cát trắng Anh cầm tay người yêu Em về hoang vắng cũ Kỷ niệm rêu phong rồi Lá rơi như nỗi nhớ Gợi bóng người xa xôi Anh về chiều mưa ấy Ướt cả miền riêng ta Em gục đầu ngồi tiễn Kỷ niệm đầu đi xa LẶNG THẦM Thì thôi anh cứ ngủ Như ngày chưa quen em Để trong mơ anh gọi Tên người em chưa quen Làm sao anh biết được Em đang nhìn anh đây Làm sao anh biết được Đêm đang chuyển sang ngày Ban ngày anh giấu em Để bây giờ chợt hiện Thành dao cứa lòng em Khi buồn thì anh thức Khi vui anh ngủ say Em sợ mình có lỗi Chờ anh gọi tên ai Thì thôi anh cứ ngủ Cho niềm vui thêm dài Đêm nay và đêm mai Em xin anh cứ ngủ Suốt cuộc đời em chẳng dám tin
Anh có thể quên em dễ dàng đến thế Em hi vọng rồi chợt thấy mình vô nghĩa Bởi cái mất đi hiếm trở lại bao giờ
NHỮNG CUỘC CHIA TAY VÀ TRỞ LẠI Rất nhiều lần trước lúc ra đi Một góc phố một khoảng trời xao xuyến Và cơn gió trong mắt chiều hò hẹn Thổi vào giấc mơ tôi suốt những đêm dài Chúng ta đã đi qua những buổi mai Qua những buổi trưa của một thời đã mất Tiếng còi tàu ngưng lưng chừng tiếng hát Thành hợp âm rời ở cuối cuộc chia ly Ngoài hai mươi, ngoài ba mươi ở chặng đường này Lại gặp nhau tình cờ, lại xa nhau rất vội Phút ra đi em ngập ngừng không nói Đã nói nhiều trong ánh mắt ưu tư Cái nắm tay bên cửa sổ toa tàu Như nốt nhạc rơi bên ngoài nỗi nhớ Như thời gian rơi bên ngoài đổ vỡ Kỷ niệm đầy vị ngọt tương lai Những dòng sông trôi đi cuộc sống vẫn còn dài Cơn gió cũ qua rồi đời vẫn mát Một góc phố một khoảng trời xanh ngát Lại đưa ta về trong mắt của tình yêu
NGÔI SAO VỠ Thu Phong Vũ
Lời ca không còn hợp nữa Dẫu em vẫn hát lên mỗi lúc thấy buồn Anh ngày ấy và em ngày ấy Khác mất rồi ngay cả cách yêu thương Chúng mình chia tay Những lỗi lầm ta cố quên và mỉm cười tha thứ Em không thể yêu ai hơn được nữa Nhưng phía cuối đường quá khứ đã ngủ yên Em không thể trở về và khuấy lên Tất cả những dấu yêu, tất cả điều vụng dại Vì em biết nếu có lần làm lại Chẳng bao giờ em lại bước khác xưa Anh thân yêu - người của những giấc mơ Những thao thức tuổi đời em chưa hết Em vẫn nghĩ về anh như một điều chưa biết Như một khoảng trời có nắng ấm mây trong Thu về chưa cho em gửi chút mong Cho em gửi về anh một điều gì tựa như là nỗi nhớ Em chỉ sợ trong mắt mình một ngôi sao đã vỡ Giờ chỉ còn những mảnh sắc – là anh... ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Gió không thể chờ người Gió lang thang nhớ Ngày xa khói biếc lên trời Nhớ không thể chờ người Nhớ lang thang gió Biền biệt buồm xa khơi Anh là gió cũng như em là nhớ Dường như không hẳn bên nhau Vẫn có thể một đời duyên nợ NGỠ NHƯ BÌNH YÊN
Bình yên ngày em xa anh Gió thổi hút triền cát bỏng Cái vẫy tay hoà vào sóng Miên man chờ đợi quên rồi Và em không khóc đấy thôi Dửng dưng như là xa lạ Những lời chúc dài nghiêng ngả Níu nhau tìm chút chân thành Thế rồi phía ấy là anh Tình yêu hoá thành ký ức Ngọt ngào xưa bây giờ bỗng lạnh Nhớ nhau chỉ để tiếc thầm Thế rồi em cũng sẽ quên Ném anh về xa xôi lắm Buồn rơi tận cũng sâu thẳm Tưởng rằng chốn ấy bình yên Và thương ngày ta chia tay Buồn vui đuổi tìm nhau mãi Nguyện cầu bình yên trở lại Nghe tim tựa sóng cồn cào
Chiều tháng mười Ta lẻ loi giữa căn phòng trống không Những câu thơ tuổi hai mươi màu xanh dần nhạt mất Bỗng thấy thừa ra giữa cuộc đời ngàn điều bí mật Bống thấy thiếu giữa cuộc đời một chút sẻ chia ............. Thơ em buồn tự những ngày xưa Khi mắt chưa biết buồn – trái tim chưa biết khóc
Khi bàn chân chưa biết đường khó nhọc Những vui buồn chưa đến tự phía anh Biết bao giờ nụ tầm xuân sẽ nở xanh Để em tin chiều nay anh nói thật Đời chật lắm biết đâu là được - mất Ngoảnh phía nào cũng chạm nỗi hoài nghi.... Cửa mở đấy bất cứ lúc nào anh cũng có thể ra đi Em sẽ không giữ đâu Dù căn nhà trống trải Dù những vần thơ em tê tái Dù những lời yêu còn rát bỏng môi.... Ước gì những lời yêu chỉ cần nói một lần trong đời ! ĐI TÌM Thu Phong Vũ Chiều xuống trên con đường bằng lăng thôi tím nữa Phượng nhạt màu lửa Cũng vẫn đủ nồng nàn để nhắc lại yêu xưa Em đi tìm gì phía bên kia cơn mưa ? Nơi con thuyền giấy chưa một lần thấy bến Như tất cả những gì ta đã từng thương mến Đã chết chìm trong bong bóng mưa ngâu Bài thơ cũ dù chỉ nhớ đôi câu Những câu thơ lạc điệu Những câu thơ của một thời thừa yêu thương và niềm tin không thiếu Giờ bỗng ngân lên như một tiếng thở dài Em đi về phía bên kia cơn mưa, thương nhớ gửi cho ai Gốc hoa sữa bùi ngùi khi bàn chân trở lại Nơi quán vắng và cà phê thật đắng Có nỗi buồn gượng gạo đậu xuống tim Chiều vẫn mưa, em có đi tìm.... GIỌT NƯỚC Thu Phong Vũ
Bây giờ anh ngồi đây Và hình dung em khóc Những ngón tay mảnh, xanh.... Ôm mặt Cho giọt nước mặn hơn nước mắt của ngày hôm qua lăn đi Trước cuộc đời Giọt nước mắt và giọt nước có nghĩa như nhau Vô nghĩa như nhau Chỉ có anh thôi Biết trong giọt nước của em có xa xót nỗi đau Nhưng anh làm được gì, làm được gì cho em ? Khi tình yêu giản dị nhất của anh em không cần đến. Bây giờ anh ngồi đây cô đơn với nỗi nhớ Ở một căn phòng nào đó Em khóc Vì một người con trai anh không biết mặt Gieo nỗi đau vào lòng em Giống nỗi đau em cứa vào lòng anh Nhức buốt Thế gian trăm ngàn giọt nước Mà chẳng giọt nào yêu nhau...
TRO TÀN QUÁ KHỨ Lả tả bay trên thành phố đông người Tro tàn quá khứ tình yêu em đã đốt Cái quá khứ không đem mà ăn được Nhưng con người lại chẳng thể nguôi quên Dẫu bây giờ không được nắm tay anh Mắt trong mắt như cái thời lửa cháy Nhưng hãy lọc trong tro tàn đen ấy Có những điều đốt mãi chẳng thành tro CHỐN XƯA Thu Phong Vũ
Đã lâu rồi, em không về chốn xưa Biết hoa sữa còn nồng nàn như trước ? Biết trái tim còn buồn vui, mất được Biết những con đường còn nhung nhớ bàn chân Đã lâu rồi em không về chốn xưa Những mùa trăng bình minh lên đã vỡ Cố dặn lòng, thôi đừng thương nhớ Lỡ chớp mắt rồi em lại khóc như xưa Đã lâu rồi em không về quán vắng ngày mưa Chợt xót xa thấy bóng mình ngồi nhớ Mưa khóc thầm ngoài hiên như tiếng vỡ Lạnh buốt giọt hương thầm nhạc Trịnh tha hương Đã lâu rồi em không về chốn xưa Để gặp lại màu trạng nguyên nhức nhối Ai ngày xưa tin một lời hứa đợi Bây giờ ngồi lỡ hẹn với tháng năm Đã lâu rồi kỉ niệm tưởng lặng câm Về chốn xưa mới hay lòng vẫn cháy Mặt bình thản và trái tim run rẩy Em kể cho mình chuyện quá vãng xa xôi VÔ NGHĨA MÙA ĐÔNG Thu Phong Vũ Em một mình đối diện với mùa đông Cái rét tê người lùa qua ô cửa Nghe nhói buốt như thuỷ tinh rơi vỡ Chuyện em buồn vô nghĩa với mùa thôi Chẳng thể như xưa cười nghiêng một nét môi Khi đông đến quờ tay tìm áo rét Bây giờ không anh và không còn gì hết Thì đông về cũng vô nghĩa với em ĐÂU PHẢI BỞI MÙA THU Thu Phong Vũ
“Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu” Như mình xa nhau chẳng ai người có lỗi Lá trút rơi nhiều, lá đương thời nông nổi Như mình xa nhau từ những phút ban đầu Đừng giấu nỗi buồn trong ánh mắt em nâu Tóc ngắn quá vơi cả niềm thương nhớ Có một tình yêu bỗng trở thành dang dở Chúc Nữ dẫu buồn cũng vẫn đợi mưa ngâu Em ru gì lời ru rất sâu Cho kỷ niệm ngủ quên - cả giấc mơ đầu mùa hạ Thời gian xa và thời gian rộng quá Đá núi tật nguyền – đá núi cũng thở than Em ru gì cho tình ta đã tan Cho chiếc lá lìa cành khi lá còn xanh quá Em ru gì cho biển khơi rất lạ Để biển chiều nay cất tiếng hát ru người Trong lời ru buồn biển có nhắc về tôi Những đam mê của một thời sóng gió Lời yêu thương chưa một lần đã ngỏ Sóng vỡ tan rồi cũng đâu bởi mùa thu Em gửi điều gì cho những lời ru Có nuối tiếc những gì đáng ra mình sẽ có Nói đi em rằng tình ta vẫn đỏ Rằng lá thu rơi cũng không lỗi tại mùa
Này em nếu còn chút mến thương Mùa thu đến hãy ghé về quán phố Để lãng quên trộn màu trong nỗi nhớ Để trong tim em hoa sữa vẫn ngọt ngào THỨ BẢY Thu Phong Vũ
Thứ bảy buồn và thứ bảy mưa rơi Người không đến thì mình đừng đợi nữa Gió luồn chỉ qua từng ô cửa sổ Ngón tay gầy, chiều thứ bảy gầy hơn Thứ bảy buồn và thứ bảy cô đơn Máu chảy về nơi người mình thương nhớ Mỗi bước chân ngừng bên bậc cửa Thì cũng đừng rối rít thế tim ơi Thứ bảy buồn và thứ bảy chơi vơi Soi gương thấy chẳng phải mình ở đó Góc bàn học một cành hoa tàn úa Đã nở từ độ trước người sang Thứ bảy buồn và thứ bảy đa mang Viết tên người giận hờn trong nhật ký Thấy mưa rơi cũng chừng như vô lý Để có người viện cớ tại trời mây Thứ bảy buồn và thứ bảy đong đầy Bao nhớ thương của sáu ngày cộng lại Người không tới còn mình chờ đợi mãi Thứ bảy buổn, thứ bảy một mình ai
Con đường ngắn hơn khi mình đi bên nhau Anh không nói và em thường im lặng Những điều không dám chắc Ta vẫn giữ trong lòng Không phải sau mỗi cơn mưa trời đều hiện cầu vồng Nhưng xa anh một ngày em thấy mình buồn vắng Xa một tuần em thấy mình trông ngóng Gặp anh rồi em lại nghĩ nhiều hơn.... HOANG VẮNG Thu Phong Vũ
Có thể nào buồn hơn không anh Hoa sữa đã khép mình khi thu không ở lại Em đã khép nụ cười con gái Bàn tay gầy lau khẽ những xót xa Có thể nào buồn hơn không anh Khi lời yêu bỗng trở thành sáo ngữ Sự bao dung đâu chỉ là tha thứ Con phố buồn từ thủa biết cô đơn Có thể nào buồn hơn không anh Em đếm lẻ loi mỗi lần xuống phố Nắng vỡ trong tay mơ hồ như nỗi nhớ Đâu phải mọi nỗi niềm đều có thể nguôi quên Có thể nào buồn hơn không anh Đường một chiều và em một bóng Những con người bước qua nhau thinh lặng Chẳng kịp nhìn để biết yêu thương Có thể nào buồn hơn không anh Thu đi rồi cùng bao thương mến Dẫu biết tình anh là chiếc thuyền không bến Sao em vẫn buồn, vẫn nhớ, vẫn yêu anh....
Em yêu anh bằng nửa trái tim yếu đuối Còn nửa kia giữ lại để nghi ngờ Anh yêu em bằng nửa trái tim khờ Nửa còn lại phòng hờ em nói dối
HÀ NỘI NGÀY MƯA Thu Phong Vũ Hà Nội mùa này lắm những cơn mưa Em muốn khóc nghĩ giờ anh đang ướt Dốc rất cao bánh xe trơn tuột Anh về đâu giông bão của em Hà Nội mùa này mưa đã thành quen Những hiên vắng có bao người ngồi trú Em co ro cả trong giấc ngủ Mong anh về dù chỉ giữa cơn mơ Hà Nội mùa này yếu đuối như thơ Căn gác xép mưa buồn hiu hắt Anh nói với em mưa trong đâu bằng mắt Những chiều buồn mắt bỗng hoá thành mưa Hà Nội phía anh giờ ngớt mưa chưa? Hà Nội phía em mưa vẫn còn đang hát
Có một ngày mùa thu không anh Căn phòng em cắm một bình cúc tím Vẫn thế cả thôi, đàn ngân từng phím Chỉ có điều là em không anh.... Có một ngày mắt thôi long lanh Qua khung cửa biết lòng mình trống rỗng Muốn quên hết mọi buồn đau, hi vọng Nhìn lại mình héo hắt một vòng tay Có một ngày khi mùa hết heo may Thu đã ra đi mà anh chưa trở lại Em ngồi cắm một bình cúc dại Chợt nhận ra rằng hoa cũng hết mê say Nhớ rất nhiều những khuôn mặt đan xen Em đứng một góc riêng - một góc không bình lặng PHONG LINH
Thu Phong Vũ Em ước ao có một bờ vai Cho em úp mặt tin cậy mà khóc khi trái tim đã mỏi mệt rã rời Một bờ vai thôi Cho em quên ngoài kia trời mưa gió Cho em quên những đêm dài cô đơn và lạnh giá Tiếng phong linh ngỡ tiếng bước ai về.... Khung cửa sổ, điệu nhạc buồn chậm rãi, u mê Em ước ao có một bờ vai Cho em nghiêng mái đầu tìm an bình ở đó Chỉ thế thôi Đàn lên màu cỏ úa Chẳng thể níu một chút buồn trong khoé mắt của heo may Một bờ vai, một vòng tay Em đợi quá lâu rồi, thu bây giờ cũng cũ Phong linh reo, trái tim không yên ngủ Em nằm im, ngỡ tiếng bước ai về.....
GỬI ANH Lê Thị Huyền Những ngọn gió vịn vào đêm Cây vặn mình vịn vào gió Giọt sương âm thầm vịn vào lá cỏ Ước gì ta vịn vào nhau Ngày nối ngày những con phố bên nhau Đêm kề đêm trên nẻo đường xa vắng Cầu vồng bắc ngang miền mưa, miền nắng Em khát vô cùng chẳng tới được bờ anh Em khát vô cùng chẳng tới được bờ anh Cả khoảng trời màu xanh anh nhỉ Em vắt kiệt tuổi mình nhộm những điều có thể Chỉ tình anh nhuộm mãi vẫn không màu NHỚ TRỊNH CÔNG SƠN
Thu Phong Vũ Diễm đã xưa rồi trên những phím đàn câm Mưa hồng rớt vai một thời nắng cạn Em vẫn sợ khi những mùa thu đi lời ru tình lẻ bạn Dấu chân địa đàng thành cát bụi hư không Hạ trắng gọi em từ giữa những mùa đông Khi tình ngỡ đã quên đi như lòng cố lạnh Tuổi đời mênh mông riêng cõi lòng ai hiu quạnh Cho đoá hoa vô thường chợt nở giữa trần gian Chỉ có một cõi đi về sao em còn mãi lang thang Ướt mi rồi nhưng chưa bao giờ em tin rằng đã khóc Lời buồn thánh vẫn còn vương dài trên mái tóc Em ở trọ giữa cuộc đời như cánh vạc bay Còn mùa xuân nào cho em nối những vòng tay Cho em biết những con mắt trần gian không chỉ là hư ảo Sóng về đâu trong một ngày mưa bão Cho biển nhớ gọi thầm lần cuối tên em....
Mùa đông về trên những ngón tay thon Và ủ phấn trong má hồng thiếu nữ Ta chợt quên những lời trách cứ Mỗi đông về lại như thấy bao dung Mỗi đông về lại thấy như thân thương Những nụ cười ưu tư thiếu nắng Trái tim nông nổi có một ngày trầm lắng Nét bút ta bổng chỉ nhớ một tên người
MỘT THỦA MƯA GIÔNG Thu Phong Vũ
Bởi vì trái tim con người lúc nào cũng nhiều ngăn Bởi vì anh đã chẳng chung tình Bởi vì em không đủ sức để bao dung Bởi vì ta đã bước tới đường cùng.... Thôi anh ! Đừng nói nữa Mùa xuân đã đi xa phía ngoài khung cửa Hãy giữ lại trong lòng dẫu chỉ là một ngọn lửa nhỏ nhoi Dòng sông vẫn trôi trong mọi sự lở bồi Xin anh đừng nói với em những lời đau đớn Mọi hối hận không làm nối liền chiếc cầu đã gẫy Anh chỉ có thể đi - đừng ngoái lại đằng sau Cơn mưa đầu là cơn mưa mau Anh đã từng quên em để bên người con gái khác Đừng trách chi trái tim lầm lạc Đã qua rồi một thủa mưa giông Đã qua rồi anh biết hay không ? Đừng làm em đau cái nhìn da diết thế Anh hãy đi tới con đường có người con gái chờ anh, anh nhé Em nói rồi em chẳng thể bao dung Chỉ vì một điều, anh có biết hay không ?
Anh nói gì đi - chiều đang rất xanh Dây đàn ngân những cung trầm tuyệt vọng Cà phê đắng xin lòng anh đừng đắng Để những giọt buồn tan loãng lúc bên nhau Anh biết không hoa chẳng nở cho những ngày sau Sao anh lại lặng im, sự lặng im của đá Xin đừng để nỗi buồn là tất cả Những gì anh có em có giữa tim nhau Anh nói gì đi, chiều đang qua rất mau NẺO MÊ Phạm Hồ Thu
Em muốn trở lại em ngày xưa Nhưng không có con đường nào trở lại Tình yêu anh nồng nàn ngăn lối Một nẻo mộng du.... Một nẻo ưu phiền... Em muốn trở về em ngày chưa gặp anh Nụ cười bâng quơ Ánh nhìn rắn rỏi Không cô đơn và yếu đuối Như người đàn bà bây giờ.... Nhưng sao trái tim em đau thắt phút đợi chờ Muốn tan tành cả nhớ mong, hờn giận Lời dịu dàng vĩnh cửu Không gửi anh....em biết giấu vào đâu ? Em nói với anh rằng : Em vẫn muốn trở về em ngày xưa Nhưng quả thật, đấy....con đường không lối Anh đã đến.... đôi mắt buồn đón đợi Thèm một nẻo mê Em không biết lối về ~~~~~~~~~~~~~ Những kỷ niệm thì ở phía sau Mà con đường thì là phía trước Không ai đoán được Cuộc đời về đâu ~~~~~~~~~~~~~ Chưa đủ nhớ để gọi là yêu Chưa đủ quên để thành xa lạ Anh ám ảnh em giữa hai chiều nghiệt ngã Nghiêng bên này lại chống chếnh bên kia RỒI MỘT NGÀY Tuyết Nga
Rồi một ngày như đá phong rêu trơ trọi lối mòn anh sẽ nhớ một trời thu cũ em vụng về như lá trước anh Rồi một ngày như lá rỗng không buồn lả mái nhà em sẽ khóc một ngày nắng hạ anh đổ về như sóng quanh em Ngàn nỗi âm thầm rơi trước heo may Ngày mảnh vỡ giữa khung trời hụt hẫng Gầy trên tay và xanh xao trên đất những mảnh vỡ rưng rưng ngàn nỗi mong chờ Quá khứ thẳm sâu day dứt không ngờ những khát khao bạc trắng những nếm trải đắng cay đẫm mềm hạ vắng nỗi cô đơn dằn dữ vô hồi Em nói những lời chợt đến trên môi và anh quay đi lưng chừng ký ức Rồi một ngày bạc nắng ngoái tìm nhau cả trời thu mục nát cả biển sóng đã khô thành cát miên man năm tháng vô thường
Đoá hoa còn đang nụ Mà tình yêu tàn rồi Em ngoảnh mặt nhìn trời Ô cửa chiều ngập gió Ô cửa chiều bỏ ngỏ Liêu xiêu, liêu xiêu buồn TỰ CẢM
Khi nghĩ suy của chúng ta chìm vào nhau Em vẫn không thể hình dung về anh rõ rệt Đôi tay khờ dại của em chạm vào kí ức Mùa tình yêu trổ đoá hoa vàng Có điều gì không rõ miên man Mang em tới cánh rừng trí nhớ Anh tự ngàn xa xưa Anh bây giờ Em cũng không biết nữa Ai buộc chúng mình bằng sợi chỉ Mong manh Trả cho em nỗi buồn đã thuộc về anh Trả cho em ngày huy hoàng đã mất Lá đã vàng Chiều như lửa đã tan Ôi sự thật Xin muôn trùng ta phục sinh nhau Anh ở nơi nào có nghĩa gì đâu Ý nghĩ về anh mạnh bằng ngàn năm ánh sáng Em yêu anh không cần nhớ ra mình nữa Ngay cả tiếng cười cũng vỡ vào anh
VÔ LÝ Cũng chẳng biết vì đâu mà khóc Khi anh đi qua không kịp thấy mình Bước vội vã, có điều gì phía trước Có điều gì mà không phải vì em? Nỗi mủi lòng cứ thế ngập trong tim Không biết gió cứ ào lên từng đợt Cũng chẳng hiểu vì sao mình không tan thành nước Chảy ngược chiều đường anh LỜI CUỐI
Sấm tàn mùa ướt sũng cánh nhài khuya Đêm này trời giông bão Em nghe ngoài ô cửa Một tình yêu vừa trượt ngã rồi Chẳng thể gói tình yêu bằng chiếc áo tơi Bong bóng hoá con thuyền không bến đợi Thở phập phồng ngực đêm đang hờn dỗi Khóc một mình mưa ơi Ví dụ bây giờ nơi ấy xa xôi Anh choàng chiếc áo tơi về lối cũ Con dế bất thường nơi ngực em đã ngủ Không tiếng gáy nào rền rĩ trong sương Ký ức em nhoè ướt một con đường Mưa đổ nước những ổ gà óc ách Bước thấp bờ cao Thể nào yên ả được Trượt ngã tình yêu , em cài then cửa trước Đêm nay mưa gió đầy trời Anh chẳng bao giờ khoác áo tơi Về kịp nữa Và mùa thu sang tàn đêm thức đợi Mắt em giông gió một đời VÌ SAO KHÔNG NÓI Bởi chưa bao giờ em nói với anh về một khoảng trời Có một vì sao bé xíu thắp riêng cho một người thôi Nên anh vô tình chẳng biết vì sao thức suốt đêm dài Nên anh vô tình chẳng biết Vì sao, vì sao mà anh hững hờ ? Sẽ chẳng bao giờ em nói Với anh về một khoảng trời Có một vì sao bé xíu Thắp riêng cho mình em thôi !!!!
NGÀY KHÔNG ANH Giọt Giọt Giọt Rơi đẫm ngày Rời rã đôi tay Và đôi vai , trĩu nặng Ngày không anh ngày không mưa nắng Không buồn vui Tâm hồn đau ốm Em ngồi một mình trong căn phòng trống Kỷ niệm cũng ra đi Bốn bề hiu quạnh Một bông hoa đã ngả xuống bàn Những đớn đau thầm lặng Em đã nghĩ về anh Như dòng sông nghĩ mãi về biển Như mặt trời nghĩ mãi về ánh sáng Em nghĩ mãi về cách xa Về con thuyền lênh đênh không bờ bến Ngày không anh chiều dường như không đến Đêm không đến Em như ngọn đèn Thức mỏi đợi canh khuya Ngày không anh trời đất không mùa Cây trút lá xuống vườn em thiếu phụ Thành phố ngày ta không yêu nhau Thành phố ngày ta không yêu nhau Luênh loang giọt dầu quá khứ Trên mái ngói con chim hồn nhiên không hót nữa Tàu xe lăn bánh ơ hờ
Sập cửa lòng không cả ước mơ Kỷ niệm nhoà phong thư cũ Ta tàn đêm mà không là mất ngủ Hoang hoải những phút yêu người Thành phố ngày ta không yêu nhau Đường rộng hơn và mặt người xa lạ quá Không xúc động nghe bàn chân vội vã Không diệu kỳ đóa hoa Ta trốn vào mênh mông giữa một mái nhà Căn phòng rộng hơn cả thế giới Quờ tay gặp đôi mắt cũ Đốt lửa lòng không đủ ấm tàn tro
KHI ANH ĐI Khi anh đi Căn phòng còn lại gì Những rêu mốc của một thời quá vãng Những mắc áo không treo Những bàn ghế thênh thang Trong không gian mùa dâng mọi tàn úa Khi anh đi Căn phòng mất ngủ Đêm đêm đỏ đèn thao thức chờ trông Em nhìn đâu cũng giống cành đồng không Gió tan hoang Tấm rèm che rách toác Kỷ niệm nhạt nhoà rơi ướt xuống bình minh Khi anh đi Em còn lại một mình Em thừa ra gấp đôi và thiếu đi một nửa Hạnh phúc ơi lầm lạc đến bao giờ Xin anh đừng về trong những cơn mơ Mắt em ướt suốt cả thời con gái
Khi anh đi em thành loài hoa dại Nở kiệt cùng trong góc một phòng đơn HÁT TỪ SA MẠC Những con lạc đà kéo lê sự nhẫn nại của mình qua cát nóng Sa mạc cỗi cằn Người bộ hành mơ về dòng suối trắng Úp mặt mình cho thoả khát khao Có bao giờ anh hỏi những vì sao Đã từng mơ giấc mơ ngọt ngào trong nghìn con mắt đói Ngàn năm đi qua những vì sao vẫn còn nông nổi Thức tàn đêm tưởng cưới được mặt trời Xiêm y nào đánh rơi trong cuộc giao hoan giữa thiên hà và cổ tích Đã về trời còn trái đất nằm mơ trong hoang tàn của cỏ Em lạc giọng để cầu xin ngọn gió Mang em đi khỏi sa mạc cỗi cằn Em đã mơ về những con lạc đà đói ăn kéo lê sự nhọc nhằn của mình , tưởng ra ngoài sa mạc lại đi vào sa mạc Và những người bộ hành kéo lê niềm hi vọng về một dòng nước ngọt ,tưởng về dòng nước ngọt lại đi vào sa mạc Không cùng ... Những vì sao vẫn nhảy vũ điệu thuỷ chung đợi mặt trời đến cưới Nỗi đợi chờ nghìn năm Có những vì sao đã ra đi trong cuộc kiếm tìm Và gặp những lạc đà đói ăn đang kiệt sức bởi sự bạc tình của cát Mặt trời hồn nhiên đi qua Mặt trời ơ hờ tắt Còn em đang đi về phía ngày đã mất Hát rằng,sa mạc...
LỜI CỦA MẸ Thế là nó trượt đại học Đứa con gái của tôi Một nửa điểm thôi mà nó không cố được Không cố được! Bây giờ nó khóc... Tôi thương nó và tôi thương tôi Những đêm mùa thu khó nhọc Những đêm mùa đông gió lùa lộng óc Tôi đứng dầm mình sương khuya Người đàn bà nhà quê cả đời lo cho con ăn học Sẻ áo nhường cơm, bán thóc ăn khoai Tôi chờ đợi suốt mười năm lẻ hai Con gái của tôi vừa thi trượt ... Ngày nó đi tôi chắp tay lên trời nguyện ước Khổ đời tôi, đời nó được học hành Vậy mà nó trượt! Ôi con gái buồn bã của tôi Một nửa điểm thôi mà nó không cố được Không cố được. Nó đang khóc bằng mắt của tôi Tôi lại đau bằng trái tim của nó Và giông và gió Và mùa đông và mùa hè Vẫn cố tình xoay núm cửa cuộc đời tôi. Con gái buồn bã ơi Nếu hát được mẹ đã không là bão Mẹ chẳng biết làm gì hơn là cầu cứu Nhưng vì sao ở rất xa và cao Nếu trượt ngã mà trở thành thiên sứ Thì chẳng bao giờ mẹ bất lực đâu con.
ĐI QUA ĐỜI CON Những mùa thu đi qua đời con Gieo âm thanh bình yên Trái chín rụng thơm triền miên lối ngõ Rất chênh vênh là chiếc cầu ao nhỏ Ngồi với mùa thu con đợi mẹ về. Men theo lối quen đá sỏi gồ ghề Con đi giữa hai bờ toàn hoa dại Nhưng cổ tích buồn cứ theo con mãi Lạc một dòng sông con chẳng có thuyền về. Cha đi tìm con suốt dọc bờ đê Có loài dế trầm ngâm không hát Nỗi đợi chờ khiến hoa bìm rất nhạt Màu tím buồn chạm cánh buốt vào tim. Con gào lên vô thanh trong lặng im Cha không thấy con lạc dòng mười tám tuổi Mẹ không thấy con một mình rong ruổi Ai qua những mùa thu không heo may. Con nước ngàn năm đập nhịp vơi đầy Con lên đênh giữa hai bờ cha mẹ Rồi mùa thu đi qua, rồi mùa thu lặng lẽ Thả nỗi niềm riêng lên gió mây. CA DAO MÙA THU Ta chơi với cỏ chiều nay Khóc đàn châu chấu vội bay về trời Nhờ trăng tìm cỏ hoa tai Duyên ta đeo cỏ đi hài lá sen Xé mây một giải thắt lưng Gió bay hoa lý rưng rưng nhớ người Buồn đem ra ngõ ta phơi Cho người nhìn thấy đôi lời người quên.
ĐIỀU GIẢN DỊ Anh chẳng quan tâm em từng đã yêu ai Hay bờ môi kia đã từng trao ai khác Chỉ cần đôi bàn chân này dẫu rét căm hay bỏng rát Vẫn sẽ cùng anh đi suốt cuộc đời...
CỬA SỔ
Miệng thế gian có nói ngược nói xuôi Anh vẫn sẽ yêu em bằng tình yêu chân thật nhất Chỉ cần biết khi anh rơi nước mắt Có một người cũng sẽ khóc vì anh.
Cửa sổ để em nhìn vào khoảng trống Để mở ra trời nắng Để khép lại trời mưa Và trong những ngày sương mù Em chờ anh gõ cửa Dẫu rằng em không còn anh nữa Hề chi mà buồn với lẽ ở - đi Hề chi mà đau Hề chi mà xa xót Căn phòng em những ngày mộng mị Là những ngày trống vắng niềm tin Ô cửa sổ vẫn sơn màu xanh Vẫn vì anh mà xanh Và trong cơn mưa lá rũ không đành Em ngồi hát lời cây từ cửa sổ Ngay cả lúc nỗi đợi chờ tan vỡ Em nghiêng đời em qua mỗi chấn song Trên trời cao còn có một dòng sông Còn tha thiết yêu một vì sao lạc Em dẫu không còn anh Dẫu là anh đã khác Dẫu tình yêu mặn nồng rồi phai nhạt Rồi hư ảo như trời Rồi cứ thế căn phòng vừa khép cửa Người mở lòng ra mà bước tới không cùng
THƠ TÌNH VIẾT VỀ MỘT NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÔNG CÓ TÊN Lưu Quang Vũ Lá cơm nguội rụng vàng mặt phố Mùa đông sắp tới rồi Mùa đông này ta sẽ phải chia tay Một chuyện chia tay, có gì đâu em nhỉ Một chuyện tình tan vỡ, có gì đâu Kết thúc một năm bao giờ chả thế Sau mọi điều lại chỉ có mùa đông Có gì đâu mà tiếc mà buồn Em biết đấy, anh chẳng tin định mệnh Nhưng trên đời này chỉ ước mơ là có thật Hai ta là giấc mộng của nhau thôi Em là tia nắng soi anh đến trọn cuộc đời Chẳng có ai yêu em như thế được Em ở đâu, dù cùng trời cuối đất Dù năm tháng dài lâu Dù sướng vui hay cùng cực khổ đau Anh vẫn ở bên em mãi mãi Là bậc cửa dưới chân em qua lại Là cốc nước trên môi em run rẩy Chiếc lá trên tay em Giọt mưa trên áo em Như hạt bụi trên mặt bàn em quét Có gì đâu mà khóc Hạnh phúc chỉ là điều bịa đặt Nên tình yêu là chuyện viển vông thôi Sương mùa đông lặng lẽ đã giăng đầy Bao kỉ niệm, quên đi đừng nhớ nữa Lá sẽ rơi trên cỏ mòn lối cũ Thân cây xưa sẽ gục đổ bên thềm Lời anh nói vang lên Như những lời vĩnh biệt "Cuộc sống chia rẽ chúng ta Chỉ có cái chết là nối gần nhau lại" Sau này chết đi, ở bên nhau mãi Chấm dứt mọi đắng cay buồn tủi Mọi nhọc nhằn ngang trái E chúng mình ko nhận được ra nhau
LÁ DIÊU BÔNG Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng Chị thẩn thơ đi tìm Đồng chiều Cuống rạ Chị bảo -- Đứa nào tìm được lá Diêu Bông Từ nay ta gọi là chồng. Hai ngày sau Em tìm thấy lá Chị chau mày: -- Đâu phải lá Diêu Bông Mùa đông sau Em tìm thấy lá Chị lắc đầu Trông nắng vãn bên sông
Ngày cưới chị Em tìm thấy lá Chị cười xe chỉ ấm trôn kim Chị ba con Em tìm thấy lá Xòe tay phủ mặt Chị không nhìn Từ thuở ấy Em cầm chiếc lá Đi đầu non, cuối bể Gió quê vi vút gọi Diêu Bông hời! Ới Diêu Bông ( 1959)
LỜI CỦA MẮT Phút biết anh là phút gặp mắt anh nhìn Phút hiểu anh cũng là phút ấy Vì giếng quá trong nên giếng dễ nhìn thấy đáy Vì mắt quá trong nên mắt nói rất nhiều
Có lẽ mắt muôn đời vẫn nói hộ lời yêu Em chẳng dám nhìn nhiều - đôi mắt ấy Đừng hỏi em không nhìn sao thấy Cho em hỏi một lời: Sao anh cứ nhìn em ? NHỮNG CON ĐƯỜNG THÁNG GIÊNG Tôi yêu những con đường Hà Nội Cuối năm cây cơm nguội lá vàng Những ngọn đèn thắp sáng lúc hoàng hôn Mái phố cũ nhấp nhô trong khói nhạt Ngã năm rộng, cỏ ven hồ xanh mướt Năm nay đào nở sớm, tháng giêng sang Tháng giêng bỡ ngỡ búp vàng non Nhiều trẻ con và nhiều chim sẻ Những con đường đông vui như tuổi trẻ Như cuộc đời, bao kỉ niệm đi qua Anh trở về sau những tháng năm xa Cây đã lớn, lòng ta nhiều không đổi khác Như đất nước vừa qua thời lửa đạn Lại ngỡ ngàng: chim nhỏ tháng giêng xuân Lòng chưa quên ngọn lửa sáng đêm rừng Câu thơ viết dưới bầu trời báo động Tôi yêu những con đường gió lộng Buổi mai chiều tíu tít bánh xe lăn Mỗi ngôi nhà như dáng một người thân Ô cửa nhỏ mở về bát ngát. Tôi yêu những phố dài tít tắp Con đường nào cũng dẫn về anh Bước chân đi xoá động cả tâm tình Cây trổ lá như thời gian vẫy gọi. Những con đường ra đi, nay trở lại Chồng gạch cao vừa dỡ ở gian hầm
Từng chở che người đêm tối bom rung Sẽ lớn dậy với ngôi nhà đang dựng Thành tường vách chở che cho hạnh phúc Thành bậc thềm mở cửa đón ban mai Hà Nội mùa này sấu chín chưa em Hàng me Sài Gòn đang vào mùa thay lá Thoang thoảng vị chua khiến lòng anh nhớ quá Nhớ mùa sấu rụng phố Tràng Thi Nhớ dáng em ngồi, nhớ bước em đi Nhớ tiếng em cười hờn ghen bóng gió Yêu em, yêu em vì em là ngọn lửa Hơ ấm lòng anh khi tất cả đã xa vời
Tôi yêu những con đường lấp lánh mưa bay Chim sẻ sẻ và
Tuổi đang yêu chua chát cũng ngọt bùi Trái sấu chia đôi tay và tay chấm muối Chỉ có vậy mà lòng mình bối rối Để bây giờ thèm sấu nhớ tay ai ? Anh muốn tức thì hoá cánh chim bay Ra nhặt sấu giữa phố đông Hà Nội Cho hai đứa lại xoè tay chấm muối Có sao đâu dù sấu có trái mùa !...
mùa xuân đến sớm...
Hà Nội vào thu vắng những cơn mưa Em hát với Sài Gòn, mưa lâm thâm mái phố Thấm vào anh từng hạt thương, hạt nhớ Hạt sấu nào chín rụng giữa lòng tay.
Em biết gọi anh như thế nào đây Là bạn Là anh Gọi thế nào cho thoả nỗi riêng chung ... Để không ai khổ tâm, không ai thấy mình có lỗi Hay là gì khác Tất cả tại cuộc đời, cuộc đời tự cho mình là rộng lớn Và trong anh...trời ơi em không Nhưngbiết rồi... cuộc đời có chứa nổi mình đâu Em là gì giữa bề bộn đời anh
Không thể gọi đích danh ta là gì của nhau Đau lòng em, đau lòng anh, đau lòng người, tội lắm Nhưng em tin cuộc đời này sâu rộng Sâu rộng đến vô cùng Nên lạc mất hai ta...... QUÃNG ĐẦU ĐỜI Em ở quãng đầu đời anh đã đến Anh đã đi và trở lại đôi lần Trở lại đó tắm mình trong bóng sáng Của mọi buồn vui chưa mở hết tầm Ở đó còn có quyền đón chờ năm tháng Còn tình yêu để ban phát cho đời Còn sức trẻ để cân bằng mơ mộng Nhìn thấy chân trời không biết hụt hơi Lãng mạn dẫu vô cùng vẫn còn nguyên chân đứng Có gì sai sót ư? Còn kịp sửa tha hồ Đây là quãng thời gian cực kì giàu có Của mọi điều ao ước để đem cho Em ở quãng đầu đời anh đã đến Em là anh - 1 thủa xa rồi Em sẽ tới thời anh không tới được Chỉ điều này em khác anh thôi.
CHIA TAY
EM Ở
Em có khóc đâu anh ?... Đó là nụ cười tan ra đấy chứ , Một nụ cười quắt quay nỗi nhớ , Một nụ cười dai dẳng niềm đau Đừng trách em khi mình chẳng đến được với nhau ... Tình yêu có thật nhưng mong manh quá Giữa cuộc đời ngổn ngang giông tố, Trái tim em không đủ sức đối đầu ... Rồi thời gian sẽ qua đi rất nhanh , Anh sẽ có những mối tình nồng nàn khác Chỉ có em khi thu về man mác Phút cô đơn em lặng lẽ mỉm cười ...!!! ĐÔI DÉP Bài thơ đầu anh viết tặng em Là bài thơ anh kể về đôi dép Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết Mọi vật tầm thường đều viết thành thơ Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ Có yêu nhau đâu mà chẳng dời nhau được Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp Dẫu vinh quang không đi cùng người khác Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi Mọi thay thế đều trở nên khập
khiễng Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết Hai chiếc dép này chẳng phải một đôi đâu Cũng như mình trong những lúc vắng nhau Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía Dẫu bên cạnh đã có người thay thế Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh Đôi dép vô tri khăng khít song hành Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội Lối đi nào cũng có mặt cả đôi Không thể thiếu nhau trên bước đường đời Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái Nhưng tôi yêu em bởi những điều ngược lại Gắn bó đời nhau bởi một lối đi chung Hai mảnh đời thầm lặng bước song song Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc Chỉ còn một là không còn gì hết Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia Không có mặt trời Không có mặt trăng Không có anh và con đường bão lốc Tình yêu tôi u ám nhọc nhằn Mưa... rơi... rơi... rơi... Ngoài kia trời mưa hoài mưa mãi Tôi ngủ trong lời ru của số phận muộn phiền.
Tôi mơ thấy mắt anh dịu dàng Nhìn vào mắt tôi rất sâu Và hồn tôi trở về yên tĩnh Không có mặt trời Không có mặt trăng Không có anh và con đường bão lốc Ngoài kia mưa như lời ru của số phận muộn phiền. Tôi ngủ... ...không biết mình đang khóc.
CHẲNG CÒN GÌ NỮA PHÁI KHÔNG EM? Chẳng còn gì nữa phải không em ? Câu thơ xưa ấy nào ai giữ Nhớ đến bây giờ mà chưa đủ Một chút gì có thể gọi là quên Chẳng còn gì nữa phải không em ? Ta đi về hai phía đời đã chọn Cố vùi mình vào trăm điều bận rộn Để khỏi một lần nhớ lại hôm qua Em hăy ở một nơi nào rất xa Đừng quay về gọi tim anh thức dậy Bởi nó sẽ bùng lên, sẽ cháy Vì chẳng bao giờ em dập tắt được đâu Anh cũng giam mình ở phía không có nhau Cho tơ nhện xoá dần đi nông nổi …
RU NẮNG CHIỀU ĐI QUA Hãy khóc đi em đừng dối trái tim mình Đau đớn lắm, phải không? Chiều vừa đi qua ngõ
Nắng cuối cùng tìm điều gì trong cỏ Hay cũng buồn giấu nuối tiếc xa xôi? Hãy khóc đi em để tìm được chút bình yên dẫu nhỏ nhoi Là tất cả, anh và yêu thương ấy Giếng có sâu đợi nước trong sẽ nhìn thấy đáy Thành kỷ niệm rồi cách xa nhiều vẫn có một niềm tin Hãy khóc đi em làm sao được lãng quên Biết chẳng thể nên dối lòng đành vậy Cơn bão qua đi cứ dày vò nhau mãi Nước mắt rơi thành bài hát cho anh Hãy khóc đi em đừng ném mình cho bóng đêm Trốn trong đó và thấy mình bé nhỏ Em đã dám yêu bằng từng hơi thở Hơi thở cho anh và hơi thở cho em Hãy khóc đi em nỗi nhớ có thành tên Buồn không đủ bởi yêu thương nhiều quá Phố vẫn thế - ngác ngơ và xa lạ Dẫu thêm một người cũng chống chếnh một bên Hãy khóc đi em không vì tiếc những gì đã trao anh Chỉ đơn giản vì em muốn khóc Anh đi qua em lặnh im và chân thật Chiều cũng buồn khi nắng đã dần xa
KHÔNG ĐỀ Đã có lần em đọc được câu thơ Người ta kể về một ngôi sao nhỏ Nhưng đủ thắp sáng cho riêng họ Và viết tên duy nhất của hai người Em ngước nhìn bầu trời Có không anh một vì sao như thế? Giữa những ánh lung linh vô kể
Ngôi sao nào dành cho em? Một vì sao không tên Em như đứa trẻ tìm hoài chẳng thấy Những ánh sao vẫn vô tình nhấp nháy Hay chỉ là cổ tích mà thôi? Khi bóng đêm tan rồi Dẫu sáng nhất thì sao kia cũng tắt Như câu thơ qua đi chắc gì còn ai nhắc Khắc tên một vì sao có quá xa vời Chỉ cần một vì sao thôi anh ơi Ngôi sao ấy - trái tim anh khuyết nửa Và em sẽ viết tên mình vào đó Vào trái tim anh – như thế quá đủ rồi Đợi em nhé anh! Trong cuộc đời… Sẽ có lúc nhận ra nhau bất chợt… ...Chẳng thể nào ép được trái tim mình đâu anh! Người ta thương nhau vì duyên, vì kiếp. Người ta yêu nhau vì ai cũng biết Phải đi tìm "một nửa" ở nơi đâu! Anh chẳng thể nào thấy được trong mắt sâu, Dịu dàng em, đắm say em như màu lửa, Dẫu tình yêu có vẹn tròn hay dang dở Em mãi còn yêu Anh xa em. Anh đã khác đi nhiều. Em cũng không còn là mình thuở ấy Anh và em. Chúng ta đều biết vậy! Sao vẫn xót lòng khi mắt gặp mắt trao. Chẳng thể nào... Quên được tất cả đâu anh! Anh cứ tưởng mùa xuân chẳng đến Nào ngờ đâu đôi mắt em xanh Sắc trời cũng biếc như chồi lá Bao mầm xuân nảy lộc đâm cành
Anh cứ tưởng xuân còn lâu lắm Phải chờ phải đợi phải hanh hao Chợt tiếng cười em từ nơi ấy Goi mùa xuân cùng gió bay vào Anh cứ tưởng xuân còn xa lắm Bao nhiêu tờ lịch bấy buồn vui Đời thì chật tháng ngày thì rộng Mùa xuân em xua hết ngậm ngùi Anh cứ tưởng mùa xuân vẫn thế Cũng hoa cũng bướm cũng tìm nhau Nhưng mùa xuân bỗng như huyền thoại Từ khi em e thẹn cúi đầu
VÔ ĐỀ Em không hiểu vì sao ? Dẫu còn yêu mà anh như người xa lạ Bước qua em điềm nhiên trên phố thu rơi đầy lá Ánh mắt ngày nào rơi vào xa xăm ? Vì sao cứ phải thề thốt đến trăm năm ? Mà không đối diện với nhau bằng trái tim thành thật Vẫn còn day dứt với ngày xưa mà sao anh để mất ... Một niềm tin dại khờ nơi em Em không hiểu vì sao trời đổi gió lúc về đêm ? Một sáng vẫn bình yên mà cây trơ trụi lá Heo may đuổi nhau về phố lạ Nơi em đứng ngày xưa cỏ lặng lẽ hao gầy Sao cứ phải chia tay ? Khi vẫn còn thương một thời vụng
dại Em không hiểu anh nghĩ gì mà để tuột tay rồi xa mãi Một hạnh phúc dịu dàng yêu dấu có em ...??? THƠ VIẾT NHỮNG NGÀY XA Ngày xa anh giấc ngủ chẳng bình yên Thời gian đọng giữa đôi bờ mong nhớ Em lang thang trong hình dung trăn trở Ngoảnh phía nào cũng váng vất hình anh Một dáng cây tạo cả mùa xanh Một thoáng gió làm nên bão tố Căn phòng nhỏ giật mình khi tiếng gõ Cầu thang rung thảng thốt trái tim chờ. Anh thật gần...sao lắm lúc xa xôi Miền đất hoang vu và chân trời diệu vợi Em đi mãi biết rằng không thể tới Nơi tận cùng tít tắp của tình anh..... ( 1993 ) MỘNG DU Sau một chuyến chơi dài Anh lại về bên em Mắt lấp lánh niềm vui của buổi bình minh trước Những ám ảnh, những dự cảm không lành của em oà tan thành nước Nhạt nhoà, nhạt nhoà À ơi...những ngày cách xa Tha thiết anh, em lạc vào miền nhớ Chông chênh em vùng cách trở Mà anh thì xa xôi, xa xôi À ơi...này là son tươi À ơi...này là phấn nụ Tìm anh, tìm anh...em nhủ Mộng mị nào rồi cũng qua đi
À ơi...con gái xuân thì Sao em cứ nghĩ về những ngày xa vắng Ôm em nhé, ấm vòng tay nắng Cho em tin cảm giác có anh về Mặc trên trời gió vẫn hát: nẻo mê...
Tình yêu chưa tròn một tuổi Sao mình đã bước xa nhau? Chưa tan hết một nỗi đau Đã ùa về cơn đau khác Em không nghĩ mình phận bạc Cũng chẳng trách anh đa tình Chỉ tiếc những nụ hôn xinh Trên môi hương còn đọng lại
Em ru nỗi buồn con gái Trả về thương nhớ cho anh Ngẩng đầu đi giữa Hà Thành Hát mãi khúc ca “Tình lỡ...” Chưa kịp trao anh nỗi nhớ Mình đã không còn của nhau....
GỬI... Anh đi đi, đừng để chị ấy buồn Khi nhìn thấy anh cùng em sánh bước Lòng con gái làm sao anh hiểu được Cao thượng vô cùng hay tột đỉnh ghen tuông? Con gái si mê đời lắm nỗi đoạn trường Sao anh cứ hồn nhiên không hiểu? Những đa mang dịu dàng mềm yếu Kiêu hãnh nói cười mà thực dạ tang thương Chị ấy yêu anh, chị ấy mới tầm thường Em quen chị ngày xưa không như thế Có phải khi yêu người ta thường ích kỉ Nhìn cuộc đời đâu cũng hoài nghi? Chị ấy đến rồi, anh hãy đi đi Em sẽ bước điềm nhiên sang hướng khác Trái tim em lạnh lùng kiêu bạc Đã bao giờ trầm luỵ bởi thương yêu? Anh đi đi, xin đừng hỏi chi nhiều Đừng đánh thức tâm hồn em ích kỉ Hãy để em đau trong nỗi đau trần thế Cho chị ấy một lần gõ cửa trái tim anh ...
MỘT NGÀY VÀ NĂM THÁNG
Bật chợt ta bỗng gặp lại mình Quyển Andesen ngày xưa bụi dày như năm tháng Ta thổi bụi khỏi quất quây dĩ vãng Nghe trái tim socola vỡ tách một tiếng thầm Thời gian mờ trên nét chữ lặng câm Mà sống lại cả một trời thạch thảo Đêm tuyết hoạ mi và hải âu báo bão Cổ tích ngày xưa như sóng nhạc giữa đời Hình như là nước mắt đã từng rơi Hoa hồng nở trong sương mờ thung lũng Gốc liễu xưa những que diêm chết cóng Mảnh lá thiên thần vĩnh viễn ép trong tim Hình như ta ......... nỗi tan hợp nổi chìm..... Nỗi biển đời rộng dài ........ôi biết thế! Giọt nước mắt hôm nay Không phải cho Giecđa nhỏ bé Và không thể cho nàng tiên cá một linh hồn Hình như vầng trăng vẫn thầm lặng Khuyết tròn Có thể nói gì thêm Trách mình đa mang hay mình vô tâm quá? Andesen tuổi thơ rất quen và rất lạ Truyện cổ tích nào cũng chỉ một mà thôi Ta chợt hiểu........vẫn nguyên vẹn trái tim người Khi chú lính chì chảy tan trong lửa bỏng Ta chợt hiểu......đoá hoa hồng trong trắng Bén mầm lên từ đẫm máu giàn thiêu Vì trong ta có một tình yêu Dẫu tuổi thơ chẳng bao giờ trở lại Để cổ tich cuộc đời vẫn đâm hoa kết trái Để hạnh phúc trở về trong đất ấm sinh sôi
Đừng khóc nữa trái tim Tao van xin mày đấy Đừng để ai nhìn thấy Nước mắt rơi chiều nay Hãy cứ gửi gió mây Những ngày xưa quá vãng... Đừng buồn khi ai nhắc Đến tên người làm chi Ta đổ lỗi đông về Nhuộm màu buồn tất cả Đổ tại cây rụng lá… Chợt thấy lòng trống tênh
Nghe nỗi nhớ chông chênh Ta đổ thừa cho gió Se sắt từng cơn nhỏ Thổi vào lòng xác xơ. Lá rụng rồi cũng khô Chẳng thể nào vàng mãi Ta ơi, buồn thương ấy Thời gian sẽ xoa êm. Đừng khóc nữa trái tim Tao van xin mày đấy Ngủ ngoan đi. Đừng dậy Để ta với yên bình!
KHÔNG ĐỀ Đã bao giờ em kể anh nghe Em nghĩ gì khi ngồi trước biển?! Những con sóng ồn ào và mãnh liệt Mãi xô bờ, hôn lên cát chân em Giữa bóng đêm... Em thích được một mình với biển Chẳng còn gì hết Chỉ còn em, sóng và bờ. Sóng cuốn khỏi em những phút nghĩ bâng quơ Những mộng mơ chẳng thể nào mãi mãi Trả em về một ngày xưa xa ngái... Trước biển đây, em tìm lại chính mình Như một buổi bình minh Lang thang trên bờ em nhặt từng vỏ ốc Ngỡ như nhặt về những mảnh xưa đã mất Chân trần ơi, biết ghép đủ khi nào?! Rời xa hết những ồn ào Em gặp mình bình yên trước biển! Nếu một ngày khi lòng đã mệt Nếu một ngày chẳng còn nắng trong tim Em biết vẫn còn một chốn vẹn nguyên
Về với biển và thấy mình nhỏ lại. ĐOẢN KHÚC VỀ NHỮNG ĐIỀU ĐÔI KHI TA QUÊN LÃNG
Ta có ngờ đâu, Muà đông về nhanh đến vậy Héo khô cây hoa giấy Bông cúc vàng tàn phai. Ta có ngờ đâu, Giọt nước mắt lăn dài Muộn mằn, tiếc nuối, Cho một thời theo đuổi Những điều viển vông. Ta có ngờ đâu, Kí ức giữa hư không Chợt quên, chợt nhớ Đôi khi ta e sợ Những điều đã qua.
Ta có ngờ đâu, Kỉ niệm vỡ òa Ngọt ngào, ngây ngất Tình yêu là có thật Khi ta đã để mất đi. Ta có ngờ đâu, Một người vội chia ly Một người ở lại, Cuộc tình dài mãi mãi Chỉ nỗi nhớ dần phai. Ta có ngờ đâu, Giờ ta chẳng còn ai Một mình đứng đó,
Mặt trời tự đốt mình đến đỏ Chiều buồn loang bóng nước mênh mang.
HAI MIỀN HOA THUỲ LINH Vy Thuỳ Linh Co ro trong phòng kín Như con chim nhỏ Hoa Thuỳ Linh Miền anh không mùa đông Thế nào là nhớ, thế nào là yêu Hai nghìn cây một trời cách biệt Đường xích đạo đánh bật hình dung ám ảnh Hình dung kéo dài triền miên mảnh như tơ sen Cánh hoa Thuỳ Linh Em kéo anh lại bên em Tay buông thõng Tấm tức khóc Thôi! Đừng mơ nhiều nữa Thôi! Đừng gọi anh nhiều nữa Làm sao anh biết được! Miền anh không mùa đông Loài hoa nào sẽ gọi anh? Cơn gió nào sắp rủ anh đi mất? Em nhốt mình trong phòng khi bóng tối xoà những lời dương tính Bọn ong bướm bị em xua tàn nhẫn Nhưng (có lẽ là mãi mãi) em không có được anh Một năm, một lần gặp nhau Rồi cũng chẳng biết mình đang già hay trẻ Tâm hồn em ở miền anh Đêm. Lại ngày. Lại đêm. Lại đêm
Sự phân thân không màu nhiệm! Mùa mùa lặng lặng Giàn dụa cánh hoa Thuỳ Linh. ĐÁNH MẤT Khi chia tay Ta đã mất nhau rồi Đâu có nghĩ lại còn lần mất nữa Lần mất sau còn đau hơn dao cứa Em đánh mất mình.... Anh vĩnh viễn mất em
NƠI MÙA THU BẮT ĐẦU Mùa thu đã sang rồi còn đâu Sao em mãi mơ về mùa hạ? Mùa thu đi theo từng chiếc lá Lá vàng rơi ngập lối em về... Mùa thu đã đến từ hôm qua Tặng nắng vàng ngập tràn ngoài cửa, Trong tim anh phải chăng là nỗi nhớ? Gửi lời gió nhắn dùm em nơi xa xôi... Cành păng xê đã héo úa mất rồi Em ơi em, sao không về mùa hạ? Lại úa màu theo lá cùng mùa thu? Để sáo buồn cất biệt khúc vi vu... Đường về nhà xa quá phải không em? Anh gọi nắng sáng mãi trước hiên thềm Chờ dáng xưa một người quay trở lại Bởi vì em cô gái đến từ hôm qua.
Khi nỗi nhớ đem tình yêu đến Chính là nơi mùa thu bắt đầu, Khi anh hiểu anh cần em hơn cả Là anh biết anh yêu em từ lâu...! NGÀY QUÊN ANH Nguyễn Khoa Điềm Ngày em không yêu anh Em đi về phía con đường Với màu áo anh chưa từng thấy Em cười với ánh sáng của nụ hôn khác Của cơn mưa khác Những buồn vui anh không có bao giờ Ngày em không yêu anh Em rời xa căn nhà xưa Chiếc áo cũ sờn vai em đã thay bằng màu áo khác Em bắt đầu bằng bước chân của ngày quên anh EM BIẾT… Em biết một ngày anh sẽ ra đi Đã hơn một lần anh nói về ngày ấy Thì anh hãy đi đi, nhưng đừng nhìn lại Cứ kệ một người thầm gọi phía sau Em biết mình có là gì đâu Bởi hình như bên anh đã là người khác Em biết em chỉ hợt hời nông cạn Tự buộc mình vào sợi nhớ mà thôi Em biết anh mãi chỉ là xa xôi Nhưng vẫn muốn giữ chút gì lưng chừng ấy
Chỉ cho riêng mình thôi, em biết vậy.. Thương nhớ kia chẳng thể tới một người Bởi em cũng biết… Anh đã có cho riêng anh một khoảng trời Và ở đó một vì sao đã thắp Những bản tình ca đêm buồn anh viết Không phải dành cho em. Em biết sẽ phải ru tất cả ngủ yên Anh cứ đi đi, bước chân đừng nghi ngại Chỉ cần một ngày kia anh trở lại Vẫn có thể mỉm cười: “Một thời ta đã quen…!” Tối thứ bảy mình cũng đi chơi Với chị gái và ba cô bạn khác Đi đến đâu cũng có những nụ cười thèm khát Những con tim chỉ nhớ đến một người Tối thứ bảy buồn mình cố để nước mắt không rơi Cười thật nhiều những điều nhạt nhẽo Nhưng lòng mình sao mà mềm yếu Lại thấy tủi thân những lúc có một mình Tối thứ bảy ngồi ngắm những ngôi sao lung linh Và cố tìm một ngôi sao như thế Vì có lần người yêu mình kể “Mỗi ngôi sao chiếu xuống một con người” Cũng có lần mình thấy một ngôi sao rơi Nhắm mắt lại và mình nguyện ước Giá như người yêu mình hiểu được Lúc này đây mình nhớ anh ấy thế nào? Đêm thứ bảy mình cứ thấy nôn nao “Chắc tại cafe làm mình mất ngủ” Trằn trọc mãi cuối cùng mình tự nhủ “Sang tháng sau là gặp thôi mà” Rồi thế nào mình nhớ chuyện hôm qua Anh ấy bảo: “dạo này rất bận...”
Nào dự án, công trình và những việc làm thường nhật Mình bỗng nhớ ra dạo này anh ấy hơi gầy Mình bỗng thương anh ấy nhiều hơn Và dặn lòng những ngày thứ bảy Người ta yêu nhau bằng con tim nồng cháy Càng cách xa càng lửa ấm nồng nàn
Lá non mềm như một lời thương Lá vàng rơi trút trầm tư lặng lẽ Nước mắt nhiều là nỗi buồn rất nhẹ Lắm tiếng cười chưa hẳn đã rất vui Đừng nhìn em như thế Cháy lòng em còn gì Sự nồng nàn của bể Cướp mất hồn em đi Đừng nhìn em như thế Giờ khắc thành thiên thu Mắc nợ đời dâu bể Mắc nợ đời thơ si
TÌNH LỠ Tặng anh một nửa bài thơ Một nửa bài thơ Vì anh thành dang dở Những yêu thương một đời không cũ Niềm đau nào, giọt nước mắt không khô Phút chia tay em biết mình chẳng mơ Vì giấc mơ không thể vì anh
Thành ác mộng Mình xa nhau, và thế là tỉnh giấc Mộng đẹp, hồn yêu rồi cũng qua mau... Anh đừng giận mình, Em chẳng trách anh đâu Lỗi tại em hay tại anh Không tại ai, anh nhỉ? Anh đừng buồn, và đừng suy nghĩ Đừng nhớ đừng thương những dấu yêu Em biết anh yêu em rất nhiều Nhưng xa nhau cũng là cách nhớ Và chia tay chẳng phải là điềm gở Vì có chia ly mới hiểu hết lòng nhau Anh đừng giận mình... Em chẳng trách anh đâu... EM BIẾT
Em biết, rồi một ngày điều ấy sẽ ra đi Những khát khao về anh không dày vò em nữa Em sẽ trở lại bình yên Như đám mây trôi ngoài ô cửa Hoá cơn mưa về với cội nguồn Nhưng, em sẽ bớt bông đùa và sẽ ít khóc hơn CHO ANH YÊU MẾN Thôi thao thức và bớt phần mơ mộng Nguyễn Thị Hồng Ngát Không hát câu ca dao mê hoặc hoàng hôn xuống Em tựa vào vai anh Ru thời gian à ơi đong đưa Tựa vào ngực anh Và em sẽ không hoá đá giữa cơn mưa Cảm giác được tin cậy trào dâng Chết khát trao anh những vần thơ đẫm Cảm giác được che chở trào dâng ướt Bao ý nghĩ lạ lùng Vô tâm thế, làm sao anh biết được Như chưa bao giờ có Tắt nắng rồi! Anh dịu hiền như mẹ Làm sao hong cho khô Anh bao dung như chồng Thì cũng vậy thôi, ôi trái tim khờ Anh - người yêu của em Cứ thao thức những điều không định Rộng lòng mà chi chút Thoáng nghĩ dại đã thấy lòng thảng thốt Ôi ngày mai, nếu – ta – không – có – nhau ... Chắc ngôi nhà thân yêu giông bão sẽ ùa vào Và cuộc đời sẽ trở nên trống rỗng
trước Cứ cháy khát những điều không có được Cứ tìm anh hư vô hư vô Là trăm năm cũng là chẳng bao giờ Anh hiểu được những lời yêu câm nín Chớm thu rồi, đơn côi con đường hẹn Chỉ em là lẻ loi, lẻ loi...
TỪ PHÍA NGÀY NẮNG TẮT Vi Thuỳ Linh Nơi em ở là phía ngày nắng tắt Nỗi buồn nhiều như gió Em ước được thả lên trời như bóng bay ...Gió vẫn thổi buồn phiền không mất nổi Chỉ còn phía anh thôi Em không nhớ đã tìm gặp anh bao lần bất kể khi trời nắng còn hay tắt Để rồi đêm nay Em cay đắng quay về khi anh đẩy em bằng mắt Ánh mắt anh không bay được Lòng em vỡ Vỡ vào đêm chỉ thiếu một tháng trăng em tròn mười chín tuổi Em không nhớ đã thả đi bao nỗi buồn buộc bằng tóc rụng Tóc mỗi năm một mỏng Em tức tưởi về một khoảng trời bóng đỏ
Bóng chèn nhau vỡ Vỡ Lòng em Vỡ Em lầm lũi lại đến trước nhà anh nhặt xác nỗi buồn đốt lên thành lửa Rồi đi Sau lưng em ngày nắng tắt
Thả gió về cho cốm xanh Đường Hà Nội mềm như mái tóc Lao xao đêm hàng ốc Người quên quê xoa xuýt đứng bên hồ Thả tóc về cho rối một vần thơ Đêm Hà Nội giăng đèn cho mắt ai trong vắt Người yêu ta nhất Rồi cũng có ngày rời bỏ ta đi Thả nỗi buồn về cho ướt một bờ mi Đêm Hà Nội nôn nao hoa sữa Chỉ cây sấu thả lá vàng bên bậc cửa Biết câu chuyện tình ngày ấy chưa phai Thả một đêm trăng cho quên mất đường dài Đường Hà Nội đi quanh lại trở về lối cũ Xin gửi lại những câu thơ một đêm không ngủ Để mỗi bước đi về vẫn xa vắng yêu thương
Anh lơ đãng một đời bỏ lại phía sau Ô cửa màu xanh khép hờ vạt nhớ Căn gác cũ rộng tênh hằng đêm bỏ ngỏ Chờ tin ai ngang qua
TÌM VỀ MIỀN CỔ TÍCH Có nhiều khi dòng đời tấp nập Ta vội vàng quên mất nét thơ ngây mặc kệ ai tìm về miền cổ tích Ta vỡ trong mình 1 thoáng : suy tư giữa dòng đời như thác cuốn phù du ta chợt thèm 1 bắp ngô nướng cháy dẫu cô đơn với đêm tàn lạnh lẽo còn 1 chút gì sưởi ấm với men cay chiếc vé cổ tích ta vay người đòi lại để đôi tay Ta trắng chiếc bút ghi tháng ngày xưa quạnh vắng mất lâu rồi kí ức vụt xa bay ô hay! ... trong gió Ta nghe loáng thoáng và mơ hồ tấm vé cổ tích và cuộc sống xô bồ tranh nhau 1 chỗ đứng giữa tiếng cười khả ố ... và suy tư 1 chút thôi sự ngây thơ chợt sống Ta quay về với thoang thoảng tiếng tầm vông ầu ơ... lời mẹ ru chảy máu giữa dòng sông hòa với nước cho con yêu uống cạn lẫn trong giấc mơ ... 1 chút tình cờ Ta giật thót... bình minh vừa nhú...
YÊN TĨNH Gíáng Vân Mặt trời trưa đã quá đỉnh đầu Vách đá chắn ngang điều muốn nói Em ru gì cho đá núi Đá núi trụi trần vết tạc của thời gian Em ru gì cho dòng sông Dòng sông có khi nào ngừng lặng Sóng cuộn lên nỗi khát khao vô bờ Sóng rất biết nơi mình đi và đến Em ru gì cho anh Mặt trời linh thiêng, mặt trời giông tố Đã mệt mỏi rồi, đã bao nỗi lo âu Trên khuôn mặt anh hằn lên nỗi khổ Khiến câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng Em yêu anh như yêu cuộc đời cực nhọc Có tuổi thơ em buồn bã dịu dàng Sáng lung linh vầng ánh sáng thiên thần Niềm hạnh phúc muôn đời có thật Xin đừng trách em nhiều Cũng xin đừng day dứt Cây lá có rơi nhiều xin đừng hỏi mùa thu Lắng nghe anh Yên tĩnh lời ru SAO RƠI Một ngôi sao vưa rơi Vụt tắt trên bầu trời Hay là tên người ấy Vụt tắt ở trong tôi Vẫn thấy trên bầu trời Có muôn vàn sao sáng Nhưng ở trong lòng tôi Như một hành lang trắng Một ngôi sao vừa tắt Bầu trời vẫn không buồn Sao tên người ấy tắt Trái tim tôi đơn côi
GỬI MẸ Bình Nguyên Trang Tha thứ cho con, mẹ Con đã quên lời mẹ ân cần Con nhầm tưởng mình đã biết dại khôn Con nhầm tưởng mình không là đứa trẻ Trăm năm thèm một tiếng vỗ về Mẹ đừng im lặng thế Mẹ đừng xa xót thế Sao mẹ không mắng con Con đã đánh mất quyền được làm đứa trẻ Quyền được sợ chiếc roi tre. mẹ giắt ở mái nhà Con nào có gì sau năm tháng đi xa Chỉ đôi tay đã bầm nhiều vết cứa Chỉ đôi mắt dửng dưng tàn tro bếp lửa Tiếng thở dài trong mỗi bước chân qua Con không giàu hơn sau những tháng năm xa nhà Nước mắt cùng nghèo đi Niềm tin cùng nghèo đi Và hạnh phúc chỉ là cánh diều ảo ảnh Mẹ ơi con thèm được khóc Thèm được mẹ dỗ dành Mẹ cầm chiếc roi tre đi mẹ May ra con còn nước mắt Con chưa lớn – đó mãi là sự thật Tha thứ cho con, mẹ Con đã mang trái tim mẹ trong lồng ngực, con đi Và thương tổn.... Con biết làm gì bây giờ Khi máu chảy đã lạnh lùng sắc đỏ Mẹ đừng lặng im thế Mẹ đừng xót xa thế Mẹ cầm lấy chiếc roi tre đi, mẹ .....
LỐI NGÀY TA TRỞ LẠI Đoàn Mạnh Phương Lối ngày ta trở lại Gió lớn thành cơn giông Nước mắt không là biển Sao bỗng thành mênh mông Lối ngày ta trở lại Dấu chân đan cỏ mềm Nắng ngủ vùi trong gió Héo một ngày không tên Chim hoàng anh đang hót
Đúng nơi ta đã ngồi Hay là hoàng hôn khép Một mặt trời vỡ đôi Lối ngày ta trở lại Rèm đã buông kín thềm Thương câu thơ chống gậy Cõng nỗi buồn qua đêm Lối ngày ta trở lại Ký ức giăng sương mù Cây cố tình trút lá Cũng không thành mùa thu
CHỈ EM VÀ CHIẾC BÌNH PHA LÊ BIẾT Bình Nguyên Trang Em chẳng biết vì sao em yêu anh Dù bao năm chiếc bình hoa của em không có hoa hồng anh đến cắm Dù những lần chúng ta gặp gỡ Tính bằng tháng năm Em chẳng biết vì sao em yêu anh Dù chỉ có bông hoa cất từ nước mắt Nở trong lòng em hai chữ vô tình Rồi đôi khi một mình hong tóc Em thương chiếc bình hoa của em Chiếc bình pha lê Gìn giữ nó khó khăn như giữ gìn hạnh phúc Nếu rớt xuống nó sẽ vỡ tan thành trăm giọt nước mắt Giọt buồn đau, giọt kiêu hãnh, giọt hiến dâng
Nó đơn độc làm sao Để rồi sau cơn đau Chiếc bình nhẫn nại nở đoá hoa màu tuyệt vọng Em đã tưới hoa bằng nước mắt của em Điều đó chỉ em và chiếc bình pha lê biết ĐÊM Bình Nguyên Trang Những suy nghĩ cài vào bóng tối Em Tạc mình vào cơn mơ về anh Dịu dàng khuôn ngực Những đợi chờ của em là một ngọn đèn Treo trước thềm Anh ở đâu giữa lòng thành phố Bóng em hắt lên khuôn mặt nỗi buồn Đêm là biển khơi đổ vào căn phòng dòng sông ký ức Em hát đôi lời không rõ gần – xa Cố nhân Đêm nay người ở đâu làm khách trọ không nhà Vực dậy ngày đã chết trong ta Em hoài niệm những gì không ở lại NÓI VỚI ANH Xin đừng ghen với quá khứ của em Cái thời đã trở thành kỷ niệm Người ấy là ai? Hững hờ hay tha thiết Bởi vì đâu phải rẽ khác ngả đường? Đừng hỏi rằng khi người ấy yêu em Em có hạnh phúc như bên anh hiện tại
Người ấy và em dạo chơi đâu mỗi chiều thứ bảy Lối phố nào thuở ấy vẫn thường qua Xin đừng giân hờn, trách móc vu vơ Mọi xưa cũ đã ngủ yên rồi đấy Em giờ là của anh – một điều đơn giản vậy Trăn trở làm gì cho nhói xót lòng nhau Xin đừng nhắc em nhớ lại thuở ban đầu Đừng kết tội cái thời mình còn xa lạ Để trái tim em đừng cồn lên bão tố Mà suốt đời thanh thản đập cho anh CHIỀU THÁNG MƯỜI Phong Linh Chiều nay đọc “Không đề” của Onga Becgon Thấy lại nhớ những chiều xưa cũ kỹ Thời gian đánh cắp những gì ta yêu quí Rồi bỏ lại nỗi buồn bỏ lại những nuối tiếc bỏ lại những mưa giông... Chiều tháng mười Ta lẻ loi giữa căn phòng trống không Những câu thơ tuổi hai mươi màu xanh đang dần nhạt mất Bỗng thấy thừa ra giữa cuộc đời ngàn điều bí mật Bỗng thấy thiếu giữa cuộc đời một chút niềm tin Chiều tháng mười Bước ra đường cafe vỉa hè nhiều vô kể Lá bàng chuyển màu giữa đỏ giữa xanh Ta đi giữa thị thành Lại mong được về một miền hoang vắng
Chiều tháng mười Cafe thật đắng Hát nhạc Phú Quang Rồi lang thang, lang thang Chỉ đôi chân ngỡ ngàng Thấy mình Còn nhớ lối....
TIẾNG VỌNG Mân Côi Chẳng thể nào nói hết với nhau Về những ngày đã qua không trở lại Cơn mưa ngâu ngoài thềm hát mãi Khúc nhớ ngọt ngào đằm sâu Có thể nào nói hết với nhau Những con sóng bạc đầu trôi mải miết Hai người đi về hai phương biền biệt Vọng tiếng lòng biển ngủ vỏ ốc sâu Có bao giờ nói hết được cùng nhau Nỗi thương nhớ đỏ ngắt màu hoa lựu Những giận hờn xanh vỏ sấu chua cong Rồi cũng đến ngày mây soi mình dưới đáy sông Hoa bìm bìm tím bờ môi con gái Tôi cứ đợi bạn nói lời thương mãi Mà ngập ngừng, cúc đã ngả màu đông Nỗi đợi chờ vơi đầy như dòng sông Ngày nước cả rồi lại ngày nước cạn Nhịp sóng lên con tim không biết hát Biết bao giờ nói hết được cùng nhau Mưa ngoài thềm tháng bảy vẫn mưa ngâu Nỗi thắc thỏm đợi mong rơi hoài cùng tiếng nước Giá mà nói được cùng nhau ngày qua gió cuốn Nỗi thầm thì của những trái tim đau
HÀ NỘI PHỐ Phan Vũ Chương một Em ơi! Hà Nội - phố! Ta còn em mùi hoàng lan Còn em hoa sữa . Tiếng giày gọi đường khuya Thang gác cọt kẹt thời gian Thân gỗ ... Ta còn em màu xanh thật đêm Ngôi sao lẻ Xào xạc chùm cây gió Chiếc lá lạc vào căn xép nhỏ Lá thư quên địa chỉ. Quay về ... Ta còn em một gốc cây Một cột đèn Ai đó chờ ai ? Tóc cắt ngang Xõa xõa bờ vai ... Ta còn em ngã ba nào ? Chiếc khăn quàng tím đỏ, Khuôn mặt chưa quen Bỗng xôn xao nỗi khổ! Góc phố ấy mở đầu Trang tình sử! ... Ta còn em Ô Quan Chưởng Mảng tường thành Màu đá rủ Tiếng sáo đầu ngõ vu vơ Màu xanh đêm in hình khung cửa Cô gái buồn đứng im Tóc xõa Gã Trương Chi nào ôm ghi-ta Hóa đá Ta còn em chuyến tàu khuya Về muộn Qua cầu...
Ta còn em ngọn đèn dầu Vừng sáng nhỏ Chén rượu làng Vân Người khách lẻ Bà quán ngâm nga quẻ bói Kiều Rượu làng Vân lung linh men ngọt Mắt cô nàng lúng liếng, đong đưa Những chàng trai say suốt mùa ... Lão mù bán "phá sá" Gậy dò đường khuya lạch cạch Tiếng rao buồn dằng dặc trong đêm Ta còn em một hàng Đào Không còn bán đào Một hàng Bạc Không còn thợ bạc Đường Tràng Thi Không chõng không lều Không ông nghè bái tổ Vinh qui... Ta còn em con đường vắng Rì rào cơn lốc nhỏ Gót chân ai qua mùa lá đổ ? Nhà thờ Cửa Bắc, Chiều tan lễ, Chuông nguyện còn mãi ngân nga ... Chương hai Ta còn em khúc tự tình ca Đôi chim khuyên gọi nhau Trong bụi cỏ Đôi guốc bỏ quên bên ghế đá, Tiếng ve ra rả mùa hè ... Còn em đường cũ Cổ Ngư La đà, Cành phượng vĩ. Hoàng hôn xa đến tự bao giờ, Nắng chiều phai trên sóng Tây Hồ. Những bước chân tìm nhau Rất vội, Tiếng thì thầm sớm hôm buổi tối, Cuộc tình hờ
Bỗng chốc Nghiêm trang ... Chương ba Ta còn em đường lượn mái cong Ngôi chùa cũ, Tháng năm buồn lệch xô ngói âm dương Ai đó ngồi bên gốc đại, Chợt quên ai kia Đứng đợi bên đường. Cuộc đời có một lúc nào Chỉ là một thoáng bâng quơ Ta còn em một ngõ cụt bất ngờ Ta còn em hơi gió se se Làn mưa bụi .... Chương bốn Em ơi! Hà Nội - phố! Ta còn em đám mây in bóng rồng bay Cổng đền Quan Thánh Cờ đuôi nheo ngũ sắc Còn em dãy bia đá Nhân hình hội tụ Rêu phong gìn giữ nét tài hoa ... Ta còn em tiếng trống tan trường Áo thanh thiên điệp màu liễu rủ. Đôi guốc cao mài mòn đại lộ, Một ngả nào lưu dấu gót tài hoa . Còn em mãi mãi dáng kiêu sa Lặng lẽ theo em về phố ... Ta còn em những ánh sao sa, Tia hồi quang Chớp chớp trên đường Toa xe điện cuối ngày, Áo bành tô cũ nát ... Lanh canh! Lanh canh! Tiếng hàng ngày hay hồi âm Thuở chiềng khua ? ...
Chương năm Ta còn em cánh cửa sắt Lâu ngày không mở. Nhà ai ? Qua đó. Bâng khuâng nhớ tuổi học trò Còn em giàn thiên lý chết khô, Cỏ mọc hoang trong vườn nắng, Còn em tiếng ghi-ta Bập bùng Tự sự Châm lửa điếu thuốc cuối cùng Xập xòa Kỷ niệm. Đêm Kinh Kỳ thuở ấy, Xanh lơ ... Ta còn em chiếc lá bàng đầu tiên Nhuộm đỏ Cô gái gặp nắng hanh. Chợt hồng đôi má Cơn mưa nào đi nhanh qua phố Một chút xanh hơn Trời Hà nội hôm qua ... Ta còn em cô hàng hoa Gánh mùa thu Qua cổng chợ Những chùm hoa tím ngát Mùa thu ... Chương sáu Em ơi! Hà Nội - phố! Ta còn em một màu xanh thời gian Chợt nhòe, Chợt hiện Chợt lung linh ngọn nến, Chợt mong manh Một dáng Một hình
Ta còn em một phút mê cuồng Người nghệ sĩ lang thang hè phố Bơ vơ Không nhớ nổi con đường. Ngay trước cổng nhà mẹ cha Còn em một bóng chiều sa Những câu thơ, những bức tranh Đời đời Lỡ dở ... Chương bảy Em ơi! Hà Nội - phố! Ta còn em những giọt sương Nhòa nhòa bóng điện Mặt nước Hồ Gươm Một đêm trở lạnh. Cánh nhạn chao nghiêng Chiều cuối, Giã từ... Em ơi! Hà Nội - phố! Ta còn em cánh tay trần Mở cửa Mùa Xuân trong khung: Giò phong lan Điệp vàng rực rỡ Từng cây khô óng ả sợi tơ hồng Đường phố dài Chi chít chồi sinh Màu ước vọng in hình Xanh nõn lá ... Ta còn em, Hà Nội - phố, em ơi! Ta còn em, Em ơi! Hà Nội, phố ...
QUÊN Lạnh không anh những ngày tháng xa nhau Em xin lỗi những lúc không còn nhớ Em xin lỗi có lúc không trăn trở Gió yếu rồi thuyền đi nổi không anh? Nỗi nhớ sẽ vui khi được gọi tên Em lơ đãng và rồi quên đi đấy Không phải quên anh, mà quên mất nhớ Quên mất buồn, quên mất cả tương tư. Đừng trách em, em không phải thờ ơ Không phải quên anh, anh biết rồi anh nhỉ Khi lỡ gần ai một buổi chiều, em nghĩ Giá được gần anh, dù chỉ một buổi chiều ! Anh thấy không, em vẫn biết nhớ nhiều Không phải quên anh, không quên đâu anh nhỉ Nếu tiếng em cười chiều nay hơi hoan hỉ Không phải em vui khi mình phải xa nhau. Anh biết mà, em không phải quên đâu....
--Chẳng hiểu vì sao lòng lại buồn đến thế Chiều đang qua, đang qua… Nắng vàng nghiêng dịu nhẹ mái nhà Chú chim sẻ đã quay về với phố --Em khỏa lấp những tháng ngày trống vắng Bằng bài thơ âu yếm viết cho ai Chẳng biết gửi đâu nên đành thở dài Lau nước mắt cất vào ngăn kéo.
ĐÔI KHI Ý Nhi Đôi khi ta như chiếc gàu thả sâu trong lòng giếng cứ va đập va đập mãi vào bờ đất cho đến hồi chỉ còn lại một vốc nước nhỏ. Đôi khi ta như đứa trẻ bán hủ tiếu rong tay cứ gõ hoài hai thanh gỗ mỏng rồi lắng nghe cái âm thanh khô giòn, quen thuộc ấy ta đã quên chuyến đi đã thôi chờ đợi tiếng gọi của khách hàng. Đôi khi ta như người leo núi rủi ro không phải vì kém cỏi không phải vì thiếu can đảm nhưng mà núi lở nào ai có thể bám vào khoảng không. Đôi khi thèm nhớ tuổi mười lăm qua phà Bính đi xe ngựa về Thủy Nguyên hát những bài hát buồn khi chưa biết nỗi buồn. Đôi khi chợt ứa tràn nước mắt. --Những khuôn mặt già đi Những con người già đi Không ai thản nhiên Những người đàn ông bền bỉ cạo râu, nhuộm tóc Những người đàn bà chăm chỉ xoa kem, đánh phấn Người ta ngày càng chăm soi gương
BÂNG KHUÂNG Thu lại về trong gió nhẹ bay Hương hoa sũa lùa vào khung cửa nhỏ Câu thơ dang dở nằm im trong sổ Và nắng nhẹ nhàng vuốt mái tóc ai Thu lại về khi hạ tàn phai Cánh phượng vĩ rung ring tiếc nuối Bằng lăng xa xôi buồn vời vợi Phải chạnh lòng hỏi ước mơ đâu? Thu lại về vương vẫn tình đầu Ti-gôn vỡ cánh mong manh xao xác Nhìn quá khứ giật mình ngơ ngác Xin bước dài để đi tới tương lai Thu vẫn thế trong sáng- mảnh mai Không phô trương và khoe khoang như hạ Bước nhẹ nhàng qua hàng me rung lá Chút bâng khuâng, những thương nhớ muôn đời KHI TRONG TIM KHÔNG CÒN AI NỮA Khi trong tim không còn ai nữa Chiều vu vơ nghiêng quán anh ngồi Chống chếnh ly những lời bỏ ngỏ Vị ngọt nào đăng đắng bờ môi Thèm được làm dấu chân bé nhỏ Mãi theo em, theo em trọn đời Mùa thu đi âm thầm trên cỏ Vùi anh trong hạt mưa rơi Vẫn biết mùa nối mùa nông nổi Sẽ có ngày chồi lại thơm cành Sẽ có người nói ra điều em đợi Chỉ buồn rằng người đó chẳng là anh Đông đến sớm cho đời khô khát Nước mắt thay mưa xối trong lòng Ly tình đầu chẳng bao giờ cạn Chẳng bao giờ uống cạn mùa đông.
VƯỜN Ý Nhi Em tìm đến góc xa nhất của khu vườn em muốn trốn vào sự bình yên em muốn trốn sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh. Đôi lần em nhìn tán cây mà ứa nước mắt vì mầu xanh. Đôi lần em nghe tiếng chim khuyên mà ứa nước mắt vì sự trong trẻo. Rồi em khóc vì đốm nắng lan trên vạt cỏ vì bông hoa trắng như giọt lệ vì phiến đá dần tan trong ly nước mùa hè. Rồi em nhớ miên man tới bến sông chiều tới cơn mưa trên mái đầu trần tới chiếc võng đơn sơ ngoài hiên vắng lời bản tình ca cầu ước sum vầy. Rồi em muốn được ra đi như thế ra đi mà tràn đầy biết ơn ra đi mà từ đôi môi đã khép còn lăn chảy giọt nước mắt hân hoan.
… Phố đông anh đứng một mình Có thấy lòng trải dài nghiêng ngả Người ta nắm tay nhau rẽ về nhiều ngã Chỉ mình anh chẳng biết đi đâu Cơn mưa đầu mùa đọng trong mắt sâu Có còn vương thương yêu nào thuở ấy “Giếng quá trong nên dễ nhìn thấy đáy” Anh có thấy mưa rất buồn ở phía của em không ? Mùa đông rồi, nhớ quá nắng màu hồng Ngày anh nắm tay em mình đi chung một lối Ánh mắt bờ vai em đã từng bối rối Vì một lời gió thoảng môi anh Nhưng rồi tất cả đã qua đi quá nhanh Anh đã chọn một tương lai không có em phía trước Mưa nặng hạt không làm lòng anh ướt Chỉ phía em là gió thổi rất nhiều… NGƯỜI ĐÀN BÀ NGỒI ĐAN Ý Nhi
Giữa chiều lạnh một người đàn bà ngồi đan bên cửa sổ vẻ vừa nhẫn nại vừa vội vã nhẫn nại như thể đó là việc phải làm suốt đời vội vã như thể đó là lần sau chót Không thở dài không mỉm cười Chị đang giữ kín đau thương hay là hạnh phúc
lòng chị đang tràn đầy niềm tin hay là ngờ vực Không một lần nào chị ngẩng nhìn lên Chị đang qua những phút giây trước lần gặp mặt hay sau buổi chia ly Trong mũi đan kia ẩn giấu niềm hân hoan hay nỗi lo âu trong đôi mắt kia là chán chường hay hy vọng.
Giữa chiều lạnh một người đàn bà ngồi đan bên cửa sổ
dưới chân chị cuộn len như quả cầu xanh đang lăn những vòng chậm rãi.
DƯƠNG BÍCH LIÊN, MÙA ĐỒNG 1988 Ý Nhi Họa sĩ DBL đã sống và làm việc lặng lẽ ở Hà Nội trong nhiều năm. Mùa đông 1988, ông lâm bệnh và mất đi một cách hoàn toàn bình tĩnh tại nhà riêng. 1 Gió Vẫn chỉ có gió Lưu lại cùng ta Trong căn phòng nhỏ hẹp này Đã bao mùa đông rồi Qua ô cửa kia Gió đến và lưu lại Ôi ngọn gió từng rì rầm trong tán cây. 2 Chiếc lò sưởi trống không Ta chỉ một lần nhóm lửa Chỉ một lần thấy cái lạnh thấu xương Chỉ một lần Gương mặt tái xanh của người thiếu nữ Bừng sáng chiều đông Ngày đã muộn rồi Hãy thứ lỗi cho ta Chẳng thể có một lần nào nữa Chẳng thế có một chiều đông Ta lại nhóm giữa lòng người ngọn lửa 3 Họ đã nói bao điều họ không hề nghĩ Ta đã nghĩ bao điều mà không nói Kiêu ngạo chăng
bất nhẫn chăng Nhưng ta biết nói cùng ai
Họ cứ ra đi, ra đi, ra đi Và ta không níu giữ Nghĩ cho cùng Nào ta có gì để đem cho họ Nghĩ cho cùng Trên đường kia họ bước dễ dàng hơn. 4 Có lẽ em chẳng biết rằng ta sắp ra đi Em còn mải mê với niềm vui Còn mải mê với nỗi buồn Cầu ước cho em được bình yên. Cầu ước cho em hiện ra giữa cuộc đời Như đã hiện ra trên mặt vải Trắng trong, lo âu, chờ đợi Cầu ước một lần nào Giữa hạnh phúc, lòng em chợt nhớ Một chiều đông. 5
Có lẽ đây là giọt cuối cùng chăng Rượu mới ngọt làm sao Đắng làm sao Chua chát làm sao Đời ta cũng đã cạn rồi Có lẽ đây là giọt cuối cùng chăn
CÂY TAM CÚC Hoàng Cầm Cỗ bài tam cúc mép cong cong Rút trộm rơm nhà đi rải ổ Chị gọi đôi cây! Trầu cay má đỏ Kết xe hồng đưa Chị đến quê Em Nghé cây bài tìm hơi tóc ấm Em đừng lớn nữa Chị đừng đi Tướng sĩ đỏ đen chui sấp ngửa Ổ rơm thơm đọng tuổi xuân thì Đứa được chinh chuyền xủng xẻng Đứa thua đáo gỡ ngoài thềm Em đi đêm tướng điều sĩ đỏ Đổi xe hồng đưa Chị đến quê em Năm sau giặc giã Quan Đốc đồng áo đen nẹp đỏ Thả tịnh vàng cưới Chị võng mây trôi Em đứng nhìn theo Em gọi đôi. ĐỜI THƯỜNG Một tình yêu bé nhỏ Không đủ sức đối đầu. Em cũng không biết chuyện mình rồi sẽ ra sao Em đã từng nghĩ chỉ yêu thôi là đủ Mình bên nhau bình yên trong dông tố Hạt mưa mùa đông không làm lạnh hai trái tim nồng Anh biết đấy, em đọc thơ nhiều Và em có những điều mà người đàn bà trong thơ không có Cũng dễ hiểu thôi, vì em khác họ Em yêu anh và được anh yêu
Nhưng anh ơi, cuộc sống còn biết bao điều Ở Hà Nội mọi thứ đều đắt đỏ Trang trải hàng ngày còn khó Chúng mình sẽ ra sao khi không có nổi một căn nhà ? Thế rồi năm tháng đi qua Em rất sợ là em sẽ khác Em rất sợ tình yêu phai nhạt Giữa bộn bề cơm áo gạo tiền Em chợt buồn vì một quá khứ đủ đầy Nên nhìn vào tương lai em thấy mình lo sợ Anh có đủ bao dung, tha thứ Cho những sai lầm của em mai sau ? Vì biết đâu, em làm sẽ anh đau Khi dằn vặt bởi những điều chưa thể có ---ÍCH KỶ Chuyện anh và người cũ Ám ảnh em rất nhiều Nhìn về miền quá khứ Yên bình còn bao nhiêu ? Không hẳn là em ghen Nhưng thấy lòng trống vắng Em và cô gái ấy Ai hơn và ai thua ? Cô ấy thì mất anh Em được không trọn vẹn Tình yêu và thể xác Anh không là nguyên sơ Anh nói giờ anh thương
Anh đã từng có lỗi Quá khứ không thể đổi Dằn vặt anh cả đời Chuyện cũ đã qua rồi Muốn cũng không đi tới Em thì không thể đợi Tương lai không thể chờ Em dẹp bớt ước mơ Yêu anh trong đời thật Nhưng lòng em quá chật Để thương thêm một người Em ngoảnh mặt nhìn trời Ô cửa chiều ngập gió Ô cửa chiều bỏ ngỏ Liêu xiêu, liêu xiêu buồn --THẤT VỌNG Em chán rồi! Mệt mỏi lắm rồi! Em không chờ anh nữa! Anh không đến những lúc em cần Không ôm em khi em run rẩy Không hôn em khi em muốn khóc Anh không phải bờ vai để em xoà mái tóc Phủ đi nỗi buồn Yêu anh thì em được những gì? Thanh thản không! An ủi không! Cả cảm giác anh cần em cũng không có nốt! Anh hãy thử một lần thôi hời hợt Nhìn em mà xem Tay em,
môi em, trái tim em… Anh đã làm khô đi vì chờ đợi Những ngày anh không tới Triền miên, triền miên… Anh nhìn đi! Anh nhìn lại xem! Em có còn là em như ngày đầu gặp gỡ ? Anh lấy đi của em nụ cười rạng rỡ Và trả về mộng mị, u buồn. Ngày chưa yêu anh hứa hẹn những gì? Hạnh phúc đâu? Niềm tin đâu? Bình yên của em đâu? Tất cả đâu mất rồi ??? Sao chỉ còn mệt mỏi? Sao chỉ còn thất vọng? Tình yêu của anh mang gương mặt này sao? Em đã cho anh quá nhiều, quá nhiều Trọn vẹn tình yêu Và tất cả Để rồi bây giờ em chỉ mong một điều duy nhất Ước gì nhớ thương, hờn giận hữu hình như tượng đất Để em đập tan đi Thôi! Em chán rồi! Từ mai em không chờ anh nữa! Từ mai…… --TÌNH YÊU CỦA EM LÀ VÔ GIÁ Em sẽ không nói nhớ anh không nói yêu anh không chờ mong anh nữa
Vì Niềm tin trong em chỉ còn một nửa Nông nổi cũng đi xa Và tình yêu em vô giá Anh sẽ thấy em khác những ngày qua Em sẽ lại là em Ngông nghênh, lạnh nhạt Hồn nhiên vui Hồn nhiên hát Dửng dưng cười khi anh nói nhớ, thương Em biết anh không phải kẻ tầm thường Nhưng tiếc thay, thế thôi chưa đủ Anh không biết nâng niu, gìn giữ Tình yêu vô giá của em Thế nên, Dù em có yếu mềm Dù em còn yêu anh biết mấy Dù khó khăn vô cùng, em cũng không có quyền cho anh thấy, Tình yêu vô giá của em Tình yêu vô giá của em……… ---
BÀI CA SỐ PHẬN Vi Thuỳ Linh Nỗi cô đơn ập vào sự chịu đựng của em – con đê muốn vỡ Mây như quầng mắt người mất ngủ Hai vì sao tìm nhau buốt sáng Bao giờ anh đến ? Bao giờ anh đến ? Tiếng reo khi gặp anh, là hi vọng linh ứng Niềm vui chưa kịp tan, đã ngập vào lo lắng Lần đầu bên anh, em như hạt mầm bất ngờ rơi xuống phù sa Chưa kịp, em chưa kịp thở hơi thở của anh thì anh đã đi Để lại em – cây trong mưa Tim em muốn vỡ tung lồng ngực Em nhớ anh không chịu nổi Rồi lại sợ về ngày – mai – của – chúng – mình Và giật mình khi mường tượng ra một ngày kia anh tung cánh tìm vườn Địa Đàng khác Và tái tê khi phải chịu đựng những gì sợ nhất : cái lạnh và sự xa cách cuộn xoáy không ngừng Em chỉ biết nghẹn ngào mong anh trong sự im lặng mang âm hưởng bão Em mơ được cùng anh trên đồng cỏ rơm vàng Mùa tha giấc mơ đến giới hạn hai nghìn dặm, giới hạn đầy ngang trái làm em tủi thân Không có thảm bay, không mượn được chổi của phù thuỷ, cũng không có hia vạn dặm Em tìm anh – đôi chân tê cóng Nhưng chưa đi hết những rào cản, thì lại một ý nghĩ khác làm em nhói đau : Em có được anh không? Dù chỉ ở cuối cuộc đời Anh chưa nói gì (?) Còn em bị dằn vặt vì điều ấy Ngày ngày đi qua như thế Em chỉ có chiếc gối đẫm nước mắt để ôm và gọi anh… …. Ước gì có anh Dẫu chỉ một phút, bây giờ Để được trấn an sau những hình dung còn ấm ---
Vì sao em đợi anh Như người yêu đợi một người yêu Như trời xanh mơ một cánh diều Như người bộ hành mơ về dòng suối mát Thành phố lên đèn và hàng cây đẫm nước Một đêm hè mệt mỏi Sao em ngồi một mình Thương con tàu sắp sửa rời ga Không nghĩ về anh như một mái nhà Chở che em những ngày mưa nắng Không nghĩ về anh như một bến bờ yên lặng Con đò em sẽ bớt cô đơn Chỉ đợi anh và không nghĩ gì hơn Em đâu cần anh tới Em đâu cần anh nói Và đâu cần anh biết nỗi đợi này Sao em còn ngồi đây Dằng dặc ngổn ngang một dải ngân hà những nõi niềm chưa tỏ Đa đoan Anh quá gần và anh quá xa Chỉ ý nghĩ mang hình hài đôi cánh Em bộn bề câm lặng Tháng ngày đi như một tiếng thở dài Như một chiều đè nặng đôi vai Lẽ nào em lại nhớ anh nhiều đến thế? Đôi mắt ấy đừng về trong nỗi buồn sắp vỡ Cho lòng em bớt chút yêu thương TOGETHER ONCE AGAIN Red roses were her favorites, her name was also Rose. And every year her husband had sent them, tied with pretty bows. The year he died, the roses were delivered to her door. The card said, "Be my Valentine”, like all the years before. Each year he'd sent her roses and the note would always say, "I love you even more this year, than last year on this day."
"My love for you will always grow, with every passing year." She knew this was the last time that the roses would appear. She thought, "He'd ordered roses in advance before this day." Her husband could not have known that he would pass away. He always liked to do things early; way before the time. Then, if he got too busy, everything would work out fine. She trimmed the stems, and placed them in a very special vase. Then, sat the vase beside the portrait of his smiling face And then she sat for hours, in her husband's favorite chair; While staring at his picture, and the roses sitting there. A year went by, and it was hard to live without her mate. With loneliness and solitude, that had become her fate. Then, the very hour, as on Valentines before, The doorbell rang, and there were roses, sitting by her door. She brought the roses in, and then just looked at them in shock. Then, went to get the telephone, to call the florist shop. The owner answered, and she asked him, if he would explain, Why would someone do this to her, causing her such pain? "I know your husband passed away, more than a year ago”, The owner said, "I knew you'd call, and you would want to know." "The flowers you received today were paid for in advance." "Your husband always planned ahead, he left nothing to chance." "There is a standing order that I have on file down here And he has paid, well in advance; you'll get them every year. There also is another thing, that I think you should know, He wrote a special little card...he did this year ago." "Then, should ever, I find out that he's no longer here, That's the card...that should be sent, to you the following year." She thanked him and hung up the phone, her tears now flowing hard. Her fingers shaking as she slowly reached to get the card. Inside the card, she saw that he had written her a note. Then, as she stared in total silence, this is what he wrote... "Hello my love, I know it's been a year since I've been gone,
I hope it hasn't been too hard for you to overcome." "I know it must be lonely, and the pain is very real. For if it was the other way, I know how I would feel. The love we shared made everything so beautiful in life. I loved you more than words can say, you were the perfect wife." "You were my friend and lover, you fulfilled my every need. I know it's only been a year, but please try not to grieve. I want you to be happy, even when you shed your tears. That is why the roses will be sent to you for years." "When you get these roses, think of all the happiness, That we had together, and how both of us were blessed. I have always loved you and I know I always will. But, my love, you must go on, you have some living still." "Please... try to find happiness, while living out your days. I know it is not easy, but I hope you find some ways. The roses will come every year, and they will only stop, When your door's not answered, when the florist stops to knock." "He will come five times that day, in case you have gone out. But after his last visit, he will know without a doubt, To take the roses to the place, where I've instructed him, And place the roses where we are, together once again." HỌC Em học cách rũ bỏ nỗi đau, xóa hờn ghen, muộn phiền, giận dỗi để yêu anh Học cách cho đi như chính em sẽ là người được nhận Học bao dung tha thứ sau mỗi lần anh lầm lỗi Học nói những lời an ủi, chịu đựng vất vả khó nhọc cùng anh Học mở rộng lòng mình để làm bạn với chung quanh Nhưng em vẫn là em, Vẫn đau khi anh cứ mãi lặng im không nói Vẫn giận dỗi hờn ghen khi anh ngước nhìn người khác bằng Ánh mắt mèo hoang Xanh bóng đêm lập lòe Vẫn muốn cho đi nhưng cần có sự đáp trả Thứ tha sao vẫn cứ nặng lòng?
"Em trả lại anh một nửa dòng sông, một nửa đời em trong mát" Đã qua rồi cơn khát, Một nửa dòng sông anh vẫn giữ Có xanh lại bao giờ? Nga Nguyên Sa Hôm nay Nga buồn như một con chó ốm Như con mèo ngái ngủ trên tay anh Đôi mắt cá ươn như sắp sửa se mình Để anh giận sao chả là nước biển! ... Tại sao, Nga ơi, tại sao ... Đôi mắt em nghẹn như sát từng lần vỏ hến Hơi thở trùng như sợi chỉ không căng Bước chân không đều như chiếc thước kẻ ai làmc cong Ai dám để ở ngoài mưa ngoài nắng! Nói cho anh đi, Nga ơi ... (em làm ơn chóng chóng) Lại bên anh đi - bằng một lối rõ thật gần Bằng một lối gần hơn con đường cong Bằng một lối gần hơn con đường thẳng Bằng đôi má hồng non, bằng mắt nhìn trinh trắng Bằng những lời yêu mến tan trên đôi môi ... Và cười đi em ơi, Cười như sáng hôm qua, Như sáng hôm kia ... Cười đi em, Cười như những chiều đi học về Em đố anh Paris có bao nhiêu đèn xanh đèn đỏ Mỗi ngày bao nhiêu lần anh hôn em? ... Cười đi em, Cười rõ thật nhiều đi em ... Rồi đố anh Cho anh không kịp đếm
Cho anh tan trong niềm vui Cho bao nhiêu ngọn đèn xanh đèn đỏ thi nhau cười Vì hai bàn tay chúng mình sát lại (tay anh và tay em) Nhớ hai dãy phố chạm vào nhau Hai dãy phố chúng mình vẫn đi về Em nhớ không? ... Em nhớ không? Đã có một lần anh van em Đã có một lần lâu hơn cả ngày xưa Em sợ thời gian buồn như mọt nhấm từng câu thơ Em sợ thời gian ác như lửa thiêu từng thanh củi Mắt e ngại như từng con chỉ rối Em sợ những ngày trời nắng như hôm nay Em sợ những đường tàu vướng víu như chỉ tay Không dám chọn lấy một ga hò hẹn Em nhớ không? Anh đã van em (và anh còn van em như ngày xưa ...) Em đừng buồn như những chiếc lá tre khô Em đừng buồn như những nóc nhà thờ không có tuổi Anh van em đừng nhìn anh và đừng cười gượng gạo Em đừng cười như ngọn bấc gần hao Những nụ cười vướng trên đôi gò má xanh xao Những nụ cười vướng trên mắt nhìn trắng đục Đừng để anh nhìn em rồi nghẹn ngào chớp mắt Như hai vì sao le lói trong đêm sương mù Đừng để thời gian dầy như trăm vạn lớp chấn song thưa Về xen giữa hai bàn tay sầu tủi! ... Em nhớ không, anh đã van em đừng buồn Anh đã van em đừng để những nụ cười chắp nối Mắt anh sẽ mờ vì những vết kim khâu Và anh buồn, rồi lấy ai mà dỗ nhau Lấy ai mà dỗ hai con chó ốm! ... Em nhớ không cả một hôm trời mưa Một hôm trời mưa tấm tức Một hôm trời mưa không ướt cánh chuồn chuồn Những hạt mưa không đan thành mắt áo len Những hạt mưa không làm phai màu nước mắt
Em đã khóc, anh đã khóc, và chúng mình đã khóc Bước chân lê trên những hè phố không quen Chúng mình đã khóc vì không được gần nhau như hai con chim Chúng mình đã khóc vì không có tiền làm lễ cưới lễ xin Và em nhớ không, chúng mình đã hỏi nhau: Tại sao phải làm lễ tơ hồng? Tại sao phải nhờ người ta buộc chỉ vào chân? Khi tay em đã vòng ra đằng sau lưng anh Khi tay anh đã vòng ra đằng sau lưng em Người ta làm thế nào cắt được Bốn bàn tay chim khuyên! ... Người ta làm thế nào cấm được chúng mình yêu nhau Nếu anh không có tiền mua nhẫn đeo tay Anh sẽ hôn đền em Và anh bảo em soi gương Nhìn vết môi anh trên má Môi anh tròn lắm cơ Tròn hơn cả chữ O Tròn hơn cả chiếc nhẫn Tròn hơn cả hai chiếc nhẫn đeo tay! ... Chúng mình lấy nhau Cần gì phải ai hỏi ... Cả anh cũng không cần phải hỏi anh "Có bằng lòng lấy em? ..." Vì anh đã trả lời anh Cũng như em trả lời em Và cũng nghẹn ngào nước mắt! ... Và em sẽ cười phải không em Em sẽ không buồn như một con chó ốm Như con mèo ngái ngủ trên tay anh Đôi mắt cá ươn như sắp sửa se mình Để anh giận sao chả là nước biển! ... Em sẽ cười phải không em Vì không ai cấm được chúng mình yêu nhau! ... Không ai cấm được anh làm những câu thơ anh thích Không ai cấm được anh làm cả bài thơ
Với một chữ N Với một chữ G Và với một chữ A Người ta có thể đọc một câu, hai câu, hay cả ba Người ta có thể không thích (thì người ta không thích một mình) Nhưng người ta không cấm được anh yêu bài thơ của anh. Đợi _Vũ Quần Phương_ Anh đứng trên cầu đợi em Dưới chân cầu nước chảy ngày đêm Ngày xưa đã chảy, sau còn chảy Nước chảy bên lòng, anh đợi em Anh đứng trên cầu nắng hạ Nắng soi bên ấy lại bên này Đợi em. Em đến? Em không đến? Nắng tắt, còn anh đứng mãi đây! Anh đứng trên cầu đợi em Đứng một ngày đất lạ thành quen Đứng một đời đất quen thành lạ Nước chảy... kìa em, anh đợi em. Một chiều ngược gió Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi Ngược lòng mình tìm về nông nổi Lãng du đi vô định cánh chim trời Em ngược thời gian, em ngược không gian Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh Mang bao điều em muốn nói cùng anh Chợt sững lại trước cây mùa trút lá Trái đất sẽ thế nào khi màu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào nếu trong anh chẳng còn em? Em trở về im lặng của đêm Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió Riêng chiều này - em biết, một mình em... Hà Nội nhớ Anh có biết Hà Nội nhớ anh không? Cả sáng, cả trưa, cả chiều, cả tối Anh có nghe thấy lời em gọi? Nỗi nhớ dồn lên mắt mênh mang Anh có biết Hà Nội đã Xuân sang? Chuông lại đổ chênh vênh hàng cây cũ Tháp Rùa trầm tư hay là nhớ? Một người đi - có phải một người xa? Một người đi - có phải một người xa? Hà Nội nắng cho những ngày không nắng Câu hỏi rơi vào chiều lẳng lặng Anh có biết rằng, Hà Nội nhớ anh không? Lá thu Lưu Quang Vũ Quán cà phê dưới gầm cầu xe lửa Hạt mưa rơi đen trên ô kính vỡ Ngón tay dài trong bóng tối run run... Lá đầu thu xao xác bên đường Trời chuyển gió sắp quay cuồng bão lớn Điều tôi nói phải chăng là quá muộn Em u buồn em có nhận hay không ? Em gầy như hoa huệ trắng xanh Ngọn lửa nhỏ giữa hai vực thẳm Em tê dại, em âm thầm kiêu hãnh Em cô đơn như biển lạ lùng ơi!
Đi tìm nhau suốt đời Sao bây giờ mới gặp ... Khi mặt đất mênh mông đầy biến loạn Khi bước chân lầm lạc Khi con người giết nhau Những lá thư không biết gửi về đâu Những hải cảng không có tàu cập bến Quen thất vọng, tôi hồ nghi mọi chuyện Tìm trong mắt em náo động những chân trời. Ngõ phố dài hôm ấy mưa rơi Đá xa vắng trên mặt đường ướt lạnh Tóc em rối và áo em đỏ thắm Những bức tranh nổi gió ở trên tường Hoa cúc vàng - nỗi nhớ của hoàng hôn Những dãy phố - những con thuyền phiêu bạt Những người con gái con trai im lặng Mắt mở to trong nắng thẳm mong chờ. Thế giới xanh xao những sự thực gầy gò Em đã đập vỡ ra từng mảnh Giấu sôi sục trong những đường nét lạnh Em đi tìm thế giới của riêng em Tình yêu và nỗi khổ của riêng em Niềm tin lớn giữa cuộc đời vô lý Nghĩ về em bao buổi chiểu lặng lẽ Tìm trong em bao khát vọng không ngờ Môi tôi run những lời nói dại khờ Em ẩn hiện sao còn xa lạ thế Tôi ảo tưởng quá nhiều ư ? Có lẽ Em cần gì gió lốc của đời tôi. Mai em đi, mùa hạ cũng qua rồi Tôi ở lại một mình trên phố vắng Hoa cúc rối chiều xuân nào tôi đến
Chẳng gặp em, chỉ màu hoa vàng rực Đêm nay về đốt lửa hồn tôi. Đêm phòng không tiếng nổ vỡ khắp trời Thời đau khổ chung quanh đều đổ nát Nỗi cô độc đen ngòm như miệng vực Tôi muốn đi tới đích cùng em Tôi phải đi tới đích cùng em Lòng tôi như buổi sớm vẫn nguyên lành Em nhận lấy, em đừng e ngại mãi Tôi tan nát, tôi kinh hoàng sợ hãi Em cô đơn rồ dại của tôi ơi! Và Anh Tồn Tại Giữa bao la đường sá của con người Thành phố rộng, hồ xa chiều nổi gió Ngày chóng tắt cây vườn mau đổ lá Khi tàu đông anh lỡ chuyến đi dài Chỉ một người ở lại với anh thôi Lúc anh vắng người ấy thường thức đợi Khi anh khổ chỉ riêng người ấy tới Anh yên lòng bên lửa ấm yêu thương Người ấy chỉ vui khi anh hết lo buồn Anh lạc bước, em đưa anh trở lại Khi cằn cỗi thấy tháng ngày mệt mỏi Em là sớm mai là tuổi trẻ của anh Khi những điều giả dối vây quanh Bàn tay ấy chở che và gìn giữ Biết ơn em, em từ miền cát gió Về với anh, bông cúc nhỏ hoa vàng Anh thành người có ích cũng nhờ em Anh biết sống vững vàng không sợ hãi Như người làm vườn, như người dệt vải Ngày của đời thường thành ngày- ở -bên -em
Anh biết tình yêu không phải là vô biên Như tia nắng, chúng mình không sống mãi Như câu thơ, chắc gì ai đọc lại Ai biết ngày mai sẽ có những gì Người đổi thay, năm tháng cũng qua đi Giữa thế giới mong manh và biến đổi "Anh yêu em và anh tồn tại" Em của anh, đôi vai ấm dịu dàng Người nhóm bếp mỗi chiều, người thức dậy lúc tinh sương Em ở đấy, đời chẳng còn đáng ngại Em ở đấy, bàn tay tin cậy Bàn tay luôn đỏ lên vì giặt giũ mỗi ngày Ðôi mắt buồn của một xứ sở có nhiều mưa Ngọn đèn sáng rụt rè trên cửa sổ Ðã quen lắm em còn bỡ ngỡ Gọi tên em, môi vẫn lạ lùng làm sao Nhà chật Lưu Quang Vũ Nhà chỉ mấy thước vuông sách vở xếp cạnh nồi Nếu nằm mơ em quờ tay là chạm vào thùng gạo Ô tường nhỏ treo tranh và phơi áo Ta chỉ có mấy thước vuông cho hạnh phúc của mình Nhà chật như khoang thuyền hẹp nhỏ giữa sông Vừa căng buồm để đi vừa nấu cơm để sống Phải bỏ hết những gì không cần thiết Ta chỉ có mấy thước vuông cho hành lý của mình Khoảng không gian của anh và em Khi buồn bã em không thể quay mặt đi nơi khác Anh không giấu em một nghĩ lo nào được Ta chỉ có mấy thước vuông để cùng khổ cùng vui Anh ngẩng lên là ở cạnh em rồi
Bạn thuyền ơi ngoài kia chiều lộng gió Bên cửa sổ của gian phòng nhỏ Mắt em xanh thăm thẳm những chân trời Em không nhớ nổi… Anh đừng trách em quên anh rồi Không phải đâu anh, không phải bây giờ Em chỉ quên mất cách nhớ Quên cả cách nói thương yêu Anh xa em quá, đến vạn dặm Em không nhớ nổi đường xa đến thế Em không nhớ nổi những đêm dài vô tận Mình em ngồi gõ nỗi nhớ vào đêm Em không nhớ nổi cách anh hôn em Cả cách em và anh chia tay nhau cũng thế Em không nhớ nổi cách môi anh chạm vào gò má em Không nhớ nổi cách em co mình sau lưng anh vì gió rét Em không nhớ gì, kể cả khuôn mặt anh Xa xôi quá Vô định quá Sao in mãi nổi trong hình dung em? Cả gương mặt chính em nữa chứ Em quên mất rồi Gương mặt hồng lên vì hạnh phúc mỗi lần nhìn thấy anh… Vì còn đâu?... Câu thơ em viết rời rạc đến khó nhớ Như nụ cười rời rạc mỗi lần nghĩ về chuyện cũ Như những nỗi nhớ rời rạc chẳng thể xếp thành dòng Như rời rạc trong em những yêu thương, căm giận Nhưng…. Em đâu quên nổi anh Em quên tất cả Nhưng không thể quên anh… Vì thế anh ạ…
Đừng trách em quên rồi… Em không quên anh đâu, chẳng phải bây giờ Em chỉ quên mất cách nhớ… Quên cả cách nói thương yêu…… Bình Yên Em thèm viết chữ Bình Yên Nhưng em không biết phải bắt đầu thế nào Em không biết làm sao để gạt ra khỏi đầu óc Những nỗi nhớ không yên bình về anh Em tập viết chữ Bình Yên Nhưng đến một nét cũng không buông ra được Tại sao hả anh?... Em nắn nót tô đậm chữ Bình Yên Nhưng không phải chữ của em, em chỉ đang học theo bình yên của người khác.. ..Bình Yên của người khác.. Đến bao giờ tay em mới viết được Bình Yên của chính em? Đến bao giờ em mới thôi nhớ.. Những nỗi nhớ không yên bình về anh? Một năm để quên anh Tháng đầu tiên xa anh Em khóc đến tưởng chừng chẳng còn nước mắt Em mệt mỏi cuồng quay trong cồn cào nỗi nhớ Không quên anh nổi dù chỉ nửa giây Tháng thứ hai anh đi Em viết email, em gửi tin nhắn Chẳng có hồi âm.. Tháng thứ ba… Em xé nát, đốt vụn những gì đã từng thuộc về anh và em Vẫn không quên được
Tháng thứ tư.. Em gặp gỡ những người con trai khác Nhưng gặp ai rồi em cũng chỉ nghĩ Anh đang làm gì, có nhớ em không? Tháng thứ năm.. Em vùi đầu vào sách vở, chạy cùng thời gian Ao ước một điều giản dị… Bận rộn làm em quên anh… Nhưng bận rộn dẫu có nhiều đến mấy Anh vẫn hiển hiện trong tâm trí em Tháng thứ sáu…nửa năm rồi… Em vui vẻ cùng bạn bè, tự nhận đã biết quên Nhưng ai biết ô cửa sổ gầy guộc mỗi chiều thứ 7 Em vẫn ngóng ra mơ bước anh về Tháng thứ bảy em không được gặp anh Em tìm lại được nhịp sống ban đầu Nhưng không cười được nhiều như trước Đơn giản…vì em vẫn nhớ anh.. Tháng thứ tám…thứ chín…thứ mười… Cuộc sống vẫn đi, thời gian vẫn chạy.. Em vẫn nhớ đến anh…dù chỉ là đôi chút… Đôi chút nhớ nhưng để em mỉm cười Để nghĩ về anh, để nghĩ về em, nghĩ cả về hiện tại và tương lai… Để nhận ra rằng… Em là quan trọng nhất trong cuộc sống của em Tháng thứ 11….12… Thảng hoặc trong những lần bừng tỉnh giữa cơn mơ Em nghĩ đến anh Nhưng chỉ như một kỷ niệm đẹp Chỉ như một người đã in dấu quá đậm trong em Như một người đã đi chẳng bao giờ quay trở lại Như một ánh mắt xa em đến chục nghìn cây số Như quá khứ…không như hiện tại Và càng không thể là tương lai… 1 năm để quên anh.
DỰ CẢM KHÔNG NGỜ Đâu rồi cái cười nửa miệng? Đâu rồi ánh nhìn của lửa? Bó Salem cắm trong bình xơ xác Những sợi tóc còn vương lại nằm ủ rũ cuối ngày Hình dung một cuộc tình phờ phạc Đã yêu như điên bằng dự cảm không ngờ Rồi khoảnh khắc vội rời xa - bất chợt Ở một nơi mặt trời phủ phục dưới chân mùa đông Bất chợt mưa. Mưa từ đâu chẳng biết ! Tự bẫy nhau bằng những phù du của bề mặt ngôn từ Có thật là lẽ tự nhiên ? Đã nhún vai rồi Lại nhíu mày, nhăn mặt ! Nước mắt đổ quánh trên bàn như sáp nến... Đâu đó tiếng chuông nhà thờ ngân lên Đâu đó phố núi châm đèn Huyễn hoặc nhau về một ngày bình thản Cố không lý giải điều gì Biết thế nào là ngắn ngủi và đầy đủ? Bó Salem trên bàn tím lạnh Phố lặng lờ mưa bay... Quán tình nhân Người giờ chẳng còn ở đó Mình ta đau bởi dự cảm không ngờ.
.