Xa cách bao lâu, người mỗi hướng Chẳng thể gặp nhau trên một con đường Tình vẫn thế vẫn mặn mà nồng ấm Sao có hiểu lầm để hai chữ tang thương! Thơ vui giờ hết vui rồi Làm sao quay lạ cái thời ngày xưa Hơn thua giờ đã đủ chưa Ai tài ai giỏi bằng thừa mà thôi Nụ cười đâu nở trên môi Chỉ còn ấm ức từng hồi với nhau Thơ vui giờ phải phát sầu Tiếng cười tiếng nói tìm đâu bây giờ Tình người sao quá hững hờ Chi lo tranh chấp lặng lờ tình tan. thien_longth mạn phép múa rìu qua mắt thợ: Còn đâu thủa mộng ngày xưa Còn đâu những lối đón đưa nhau về Còn đâu cõi mộng cõi mê Còn đâu nguyên một lời thề đã trao Dĩ vãng còn lại nao nao Vẫn vương kỷ niệm ngày nào bên nhau Chạnh lòng giấu giếm niềm đau Giật mình nỗi nhớ nát nhàu trong tim! Huynh dạo này ít online, giờ mới vào đc Chúc Mụi mọi điều tốt đẹp nghen! Có dịp chúng mình lại đối thơ như xưa! Ước mong một mảnh trời xưa Vần thơ ta họa nắng mưa mặc đời Có huynh có muội chẳng rời Tiếng cười rộn rã rạng ngời khóe mi Ước mong phút ấy ngừng đi Để ta giữ mãi những gì đẹp tươi Giữ trong tim những nụ cười Giữ lại huynh muội giữ người ta thương. Lệ sầu đẩm ướt năm canh Khóc tình duyên bạc chẳng thành lứa đôi Trách sao người mãi xa xôi
Trách sao người bạc như vôi thế này Xa xưa tình đã đắng cay Bây giờ tình vẫn trả vay với đời Lặng thầm đếm giọt châu rơi Vùi chôn riêng một khoảng trời trái ngang! Thôi thì tranh cải làm chi Moon_tat gây chuyện thị phí đó mà Cái tính bà thích la ca Trêu ngươi thiên hạ nát nhà người ta Người thì xấu tựa như ma Tính thì 88 ba hoa khắp vùng Đôi khi lại phát chứng khùng Cho nên cứ để vẫy vùng chớ cản chi giúp Hồ đệ chút...kekeke.... Một đời mẹ tần tảo nuôi con Hai xuân ba hạ bốn thu vàng Năm canh thao thức chờ đến sáng Sáu ngóng bảy chờ bước chân con Tám phương phiêu bạt con cất cánh Chín chiều đón gió mẹ mòn vai Mười trông con mãi sao hờ hững Lòng mẹ bao la ngát tựa trời Thai con mẹ ôm tròn chín tháng Tám rồi thêm bảy năm lướt trôi Cộng dồn thêm sáu năm có lẻ Bốn phương đời người mãi bôn ba Làm sao quên được hai năm cách Một bóng canh thâu mẹ mỏi mòn NT (14/08/2006) Một mình dầm dãi tháng năm Hai sương ba nắng mẹ chăm con con khờ Bốn mùa mang những ước mơ Tháng năm tần tảo con thơ nên người Lên sau, bảy con vui tươi Bài vở tám chín mẹ cười nến thương Chín chiều với những đoạn trường Tám hướng con trải dặm đường đắng cay Bảy năm bao chuyện đổi thay Tháng sáu mưa lũ nơi đây con về Năm tháng với những bộn bề
Bốn phương tìm kiếm mãi mê phận mình Ba thời mong con hiển vinh Hai sương mẹ vẫn một mình nắng mưa Longth làm thử bài thơ như Nghi thường xem seo! Nguyên văn bởi SuongAnh Lung linh bên ánh đèn dầu Tôi nhìn thấy bóng cúi đầu bên tôi Bóng ơi! Bóng hãy bên đời Che chở tôi nhé một đời bóng ơi ! Đêm buồn hồn thấy chơi vơi Lung linh mờ ảo bóng lời ru êm... Ngoan ngoan giấc ngủ đi em Đừng mộng đừng mị êm đềm giấc say Sau một giấc ngủ no đầy Em đây sẽ thấy một ngày bình yên Bóng sẽ xoa dịu ưu phiền Em ơi ngoan nhé lời khuyên chân tình Mỗi đêm đèn sáng lung linh Bóng tôi sẽ đến chúng mình cùng vui Sớt chia cay đắng, ngọt bùi Em nghe chưa hỡi ... tươi vui đừng sầu ! Đời thường lắm vạn niềm đau Hình bóng ta mãi bên nhau muôn đời ...! Bóng trăng tàn khuyết canh thâu Bóng tôi nghiêng ngã về sau cuộc đời Bên tôi bong những đầy vơi Chân trời góc biển chẳng rời bước đi Bên tôi bóng có được gì Lặng thầm một mối tình si đợi chờ Chỉ nhận lấy nỗi thờ ơ Ngậm ngùi bóng vẫn ảo mờ dõi theo Chia sầu đối tửu cùng ai Đón trăng đâu biết trăng hoài lẽ loi Chia ly nước mắt trào tuôn Sầu đau một kiếp nỗi buồn riêng tôi Đối thơ người ở xa xôi Tửu đâu có sắc chung đôi mà thành Cùng ai kết mối duyên lành Ai người sẻ mãi chân thành tình ta
Đón chờ người mãi phương xa Trăng khuya lạnh lẽo mình ta đợi chờ Đâu còn những phút mộng mơ Biết làm sao được chữ ngờ người ơi! Trăng kia ngự ở trên trời Hoài mong một thủa về nơi dương trần Lẽ gì cứ phải phân vân Loi ngoi một kiếp đường trần mình tôi