xuÂn mƯỜi sÁu thích quá mùa xuân đến thật rồi, mẹ ơi ! may áo mới đi thôi, xuân này , mẹ nhé con thêm tuổi, mẹ mắng lớn rồi cứ lôi thôi. mười sáu mùa xuân tuổi của con, mẹ ơi! có phải tuổi trăng tròn từ nay con lớn rồi mẹ nhỉ, mặc áo dài nghe trông rất ngoan. mùng một đầu năm hái lộc xuân, dáng đi người nhớn đến ngại ngần, Áo bay trong nắng đùa với gió mười sáu lớn rồi nghỉ bâng khuâng. mẹ ơi! con chẳng thích đi chơi, dù vẫn đi hoài chẳng nghỉ ngơi (???) con đã thấy buồn khi xuân tới, cái buồn đầy mãi chứ không vơi. Ước gì con cứ mãi ngây thơ, Đừng có chiều nay đứng ngẫn ngơ, những buổi thả hồn theo nhung nhớ, mẹ ơi! sao cứ phải đợi chờ. mùa xuân mười sáu đã lớn thêm, thêm tuổi trăng soi tím cỏ mềm, thêm những nổi buồn vô duyên cớ, và những đợi chờ quá mông mênh. diệu hoài –11.3.82 kỷ niệmsinh nhật 16 tuổi
tự cảm anh tuấn hỏi na những đổi thay tâm tính khi cuộc đời vào ngã rẽ bốn mươi, trả lời sao, na chẳng biết chỉ cười, va` công nhận cuộc đời bình thản thật . có lắm lúc sau một ngày tất bật, nắm vắt tay suy nghỉ chuyện đời xưa chuyện đời nay để thấy một chữ vưà, ba ao ước cho các con là chân lý. sung sướng vưà thôi để còn tĩnh trí, khổ đau cũng vừa khi gặp chuyện không may, nhủ lòng mình có lúc cũng không hay, có ai được cả cuộc đời suông sẻ. ba ơi! nay chúng con cũng không còn trẻ, Đã sống nữa đời để chiêm nghiệm lời ba, ¨thấy khổ đau hạnh phúc chỉ là vừa, vừa vừa đủ như điều ba ao ước. một năm qua nghỉ về sau, về trước, những được còn của đời sống chúng con cám ơn mạ ba sống đã vuông tròn, Để con được làm người như ước nguyện. vẫn bao năm như viết thành câu chuyện, chuyện đời ba, đời mạ tiếp đời con, hiếu thuận truyền phong, mãi mãi vẫn còn, in trong trí những tháng ngày qua lại. từng năm trôi thành công hay thất bại, khi xuân về ngắm cháu cuả mạ , ba
vừa đẹp, vừa ngoan , vừa giỏi, vừa tài Để thấy được chữ vừa nên giữ mãi. diệu hoài 10.02.08