Sorry

  • Uploaded by: Au Duong Tinh
  • 0
  • 0
  • October 2019
  • PDF

This document was uploaded by user and they confirmed that they have the permission to share it. If you are author or own the copyright of this book, please report to us by using this DMCA report form. Report DMCA


Overview

Download & View Sorry as PDF for free.

More details

  • Words: 2,137
  • Pages: 5
LỜI XIN LỖI Trong mắt tôi giờ đây nó chỉ còn là một đứa con gái hư hỏng, một đứa con gái không có sự nết na, thuỳ mị. Từ ngoại hình đến bên trong tính cách của nó khiến tôi hình dung nó là một đứa con trai nghịch ngợm, phá phách chứ không phải là đứa em gái bé bỏng của tôi như ngày nào. Không hiểu từ bao giờ nó lại trở nên như vậy, cũng không biết điều gì khiến nó thay đổi nhiều đến thế, nhưng dường như tất cả những thứ giờ đây thuộc về nó đã khiến nó trở thành một con người hoàn toàn khác. Trước đây, có thể nói nó mù tịt Internet. Nhưng từ khi các quán net mọc lên ở khắp mọi nơi thì Internet du nhập vào đầu nó nhanh ***ng. Mới đầu tôi chỉ dạy nó chat chit, mở các website nghe nhạc với hi vọng nó không bị bỏ quá xa với công nghệ thông tin, nhưng giờ đây những trò đó với nó là lãng phí thời gian, là vô bổ. Nó bắt đầu tiếp cận với game nhiều hơn, rồi chẳng hiểu từ bao giờ nó đã trở thành một game thủ thực sự chẳng thua kém gì bọn con trai. Trò mà nó đầu tư nhiều tiền bạc cũng như thời gian nhất là game Audition. Tiền tiêu vặt hàng tuần, nó đổ hết vào việc mua thẻ nạp Vcoin. Vì thế mà nhân vật trong Au của nó cũng sở hữu khá nhiều đồ đẹp mắt. Bọn cùng xóm đứa nào cũng phải ngưỡng mộ vì số lượng Vcoin và số đồ mà nó đang sở hữu. Tôi cũng là một công dân trong Thành phố vũ hội, nên tôi cũng hiểu được những giây phút thăng hoa trong mỗi giai điệu, mỗi bước nhảy, nhưng với tôi đó chỉ là nơi để giải trí sau một ngày học tập căng thẳng chứ không phải là sự đam mê đến điên cuồng như nó. Cho đến một hôm, tôi phát hiện ra con lợn đất của 2 chị em nuôi từ nhỏ có một lỗ hổng ở phía dưới, mà số tiền ở trong có vẻ vơi đi. Sự nóng giận bùng lên trong tôi lúc này như một ngọn lửa lớn không thể dập tắt. Thủ phạm hiện lên trong đầu tôi lúc này không ai khác là nó-đứa em gái "hư hỏng". Chẳng giữ được bình tĩnh, tôi chạy nhanh đến giường chỗ nó đang nằm, xốc mạnh vào người nó và gọi lớn: -"Tũn … dậy, mày lấy số tiền đó phải không? Tại sao mày làm vậy?Con gái con đứa mà lúc nào cũng đâm đầu vào chơi game". Kèm theo những câu hỏi dồn ấy là những cái đánh mạnh của tôi liên tiếp ráng xuống người nó với một ánh mắt đầy lửa. Nó tỉnh dậy, trái với suy nghĩ của tôi là nó sẽ cố gắng thanh minh, nhưng không … Cùng với ánh mắt ngượng ngùng và đầy hối hận, nó cúi xuống làm tôi tức điên lên. Tôi thấy nó khóc, nước mắt nó ào ạt tuôn trào. Nó cắn môi, đôi môi ướt đẫm như đang phải chịu 1 nỗi oan uổng nào vậy. Tôi như đang ở trạng thái rơi tự do, chết lặng người. Chưa bao giờ tôi thấy nó như thế. Bình thường nếu bị mắng oan, nó sẽ gào

lên phản đối. Nhưng hôm nay, nó lại im lặng khiến tôi khó hiểu. "Có lẽ nó có điều gì khó nói?". "Không" chẳng có gì hết ngoài việc nó suốt ngày đâm đầu vào chơi game và nó đã dùng số tiền tiết kiệm này để dùng vào đấy. Bằng một thái độ dứt khoát và một gương mặt nghiêm nghị, tôi bước ra khỏi phòng mặc kệ những tiếng nấc mà dường như nó đang cố kìm nén của nó. Tôi tính sẽ kể cho mẹ chuyện này để mẹ dành cho nó một sự trừng phạt. Nhưng khi đứng trước cửa phòng mẹ, hình ảnh nó im lặng, hai mắt ướt nhoè làm tôi lưỡng lự một hồi lâu. Nhưng cứ nghĩ đến số tiền tích kiệm suốt bao lâu, nay nó lại dành vào một việc vô bổ như vậy khiến tôi tức điên. Đó là động lực duy nhất khiến tôi bước vào phòng mẹ và kể cho mẹ nghe mọi việc.Cùng với thái độ của tôi, mẹ vô cùng tức giận. Mẹ nhanh ***ng bước đến phòng của nó để hy vọng nghe một lời giải thích từ nó... Nhưng những gì mẹ nhận lại từ nó vẫn chỉ là một sự im lặng và những giọt nước mắt mà cả mẹ và tôi đều không hiểu? Giọng mẹ trầm xuống: - Tối nay, mẹ sẽ nói với bố con chuyện này. Rồi con sẽ phải đưa ra một lời giải thích, chứ không phải là sự im lặng và những giọt nước mắt cá sấu kia.....!!! Mẹ bước ra khỏi phòng không quên để lại cho nó một cái nhìn khó chịu. Tôi để ý nó, nó gục xuống khóc nức nở. Lúc này, mọi sự bực tức trong tôi tan biến hết, tôi muốn chạy nhanh đến bên nó để dỗ dành nó như ngày nó còn nhỏ... Nhưng sao khó quá! Tôi không làm được, đôi chân ríu lại. Lúc này nhìn nó khóc, nấc lên thành từng tiếng, tôi bỗng cảm thấy mình như kẻ có tội. Nước mắt tôi trào ra, cố không để nó biết tôi bước ra khỏi phòng nhẹ nhàng. Tối đến, nó không ăn cơm. Nó không còn khóc nữa mà nó ngồi im trong xó tường, đôi mắt đăm chiêu đầy vẻ suy nghĩ... Nó đang chờ bố đi làm về?... Nó đang muốn đưa ra một lời giải thích?... Mọi suy nghĩ về nó cứ lởn vởn trong tâm trí tôi... Bất chợt ánh mắt nó bắt gặp tôi... Bối rối… Tôi định buớc đi thật nhanh, nhưng thật lạ nó lại lên tiếng: - Chị Trang...e..e..m....xin lỗi!!!!! Trời... Tôi không tin đươc vào tai mình nữa... Có phải nó đang xin lỗi tôi... Nhưng tại sao?... Chẳng lẽ lại về số tiền... Không... Chẳng phải lời xin lỗi ấy sẽ là bằng chứng buộc tội nó đấy sao?? Nó đâu đến nỗi ngu ngốc như vậy ........??????? Chưa kịp lên tiếng để đáp lại lời xin lỗi của nó thì nó lại nhanh nhảu nói tiếp: - Số tiền ấy quan trọng với chị vậy ạ? Vậy thì em sẽ tiết kiệm tiền tiêu vặt để trả cho chị được không? Nhưng sẽ lâu đấy, chị cho em

nợ nhá? Được không chị? Nó làm tôi rơi vào thế bị động... Hoàn toàn bất ngờ trước những câu nói của nó, tôi chỉ có thể đáp lại bằng sự im lặng. Nhìn ánh mắt nó đang chờ đợi một điều gì đó ở tôi. Sao tôi thấy hối hận vì đã nói cho mẹ quá... Dường như chưa chắc chắn về sự đồng ý của tôi, nó lại tiếp tục hỏi dồn: - Chị, được không chị? Chị không cho em nợ được sao? Nó lại tiếp tục nức nở? Như bản năng tự nhiên tôi chạy nhanh về phía nó, ôm lấy nó mà gật đầu lia lịa... Hai mắt tôi cũng ướt nhoè...Ba mươi phút sau bố về, mẹ kể cho bố nghe về chuyện con lợn đất và cũng không quên nói thủ phạm là chính nó. Trái lại với mẹ, bố tỏ ra hoàn toàn bất ngờ chứ không có một chút bực bội hay tức giận nào. Nhìn nó với ánh mắt đang hi vọng nhận một lời giải thích từ nó, bố hỏi: - Sao thế Tũn? Có phải có sự nhầm lẫn nào ở đây không con? Nhưng nó vẫn chỉ im lặng, không giải thích và cũng không có bất cứ một hành động nào. Dường như nó đang bất động... Ngồi gần nó, tôi cảm nhận được nhịp đập của tim nó đang nhanh dần lên. Nó thở dốc, mặt tím mét... Nó đang cần một sự trợ giúp... Nhưng tại sao nó không cho cả nhà một lời giải thích? Hay đúng là nó đã lấy số tiền đó để chơi game? Nếu là như vậy thì tôi sẽ chẳng giúp nó cho qua chuyện này. Cần phải cho nó một bài hoc... Tôi vẫn nghĩ như vậy và cũng mong nhận từ nó một lời giải thích ... Lúc này, nhìn sự im lặng từ nó, có vẻ bố đã đưa ra được thủ phạm... Không ai khác mà chính là nó... Bố đứng dậy mặc kệ nó, chưa bao giờ bố nhìn nó như thế... Ánh mắt thất vọng... Mọi hi vọng của bố về nó sụp đổ hoàn toàn... Nó vẫn im lặng như thế, chờ bố về phòng nó cũng đứng dậy luôn... tôi bước theo nó...nhìn cái dáng vẻ đang đau khổ của nó tôi không kìm được nước mắt... Cả đêm nó khóc thút thít, mãi đến gần sáng mới ngủ được... Tôi cũng chẳng dám hỏi nó về số tiền ấy, chỉ sợ nhắc lại làm nó lại khóc.... Sau hôm ấy, hơn một tuần nó không online... Cái máy tính cũng vì thế mà bị vứt xó hơn một tuần... Nó bỗng trở lại như ngày xưa... ngoan ngoãn, hiền lành và chẳng có liên quan gì đến Internet.... Mọi người trong nhà thấy vui vì nó đang trở lại với đúng con người thât của nó... Nhưng riêng với tôi thì lại thấy khó hiểu và lo lắng cho nó. Vì sự thay đổi của nó nên sự việc được quên nhanh ***ng mà vẫn chẳng có lời giải thích nào cả? Nhưng tôi vẫn chẳng thể quên được. Trong tôi luôn muốn nó kể cho tôi về số tiền ấy... Cho đến một ngày, khi hai chị em đang ngồi đọc một mẩu truyện ngắn, nó bỗng

ghé sát tai tôi thì thầm: - Chị ah! Có phải chị luôn thấy khó hiểu về em đúng không? Khẽ giật mình... nhưng sự tò mò của tôi về nó làm tôi bất giác lên tiếng: - Uhmm .... Nó nhìn tôi lạ lùng, rồi khẽ cười... Nó nói: - Chị đừng thất vọng về em quá như vậy... Không phải em dùng số tiền đó để chơi game đâu!!! - Thế số tiền ấy em làm gì rồi? Tôi hỏi tiếp Nó khẽ liếc mắt nhìn tôi đầy ngụ ý... Nó lại cười rồi nói tiếp: - Đúng là chị quên thật rồi... Nó cười lớn hơn rồi lại tiếp tục... Chẳng phải đã có lần chị hứa với em là nếu em thắng chị trong một ván nhảy Audition thì chị sẽ cho em tự ý sử dụng một nửa số tiền trong lợn đó sao? Ôi trời... Tôi không tin được nữa... Chính tôi là người đã đưa game vào đầu nó... Cũng chính tôi đã đưa ra lời thách đấu đó... Vậy lí do nó không cho cả nhà một lời giải thích chỉ là để bố mẹ không biết chuyện thách đấu này ???... Tôi chết mất... Vậy chính tôi là kẻ có tội chứ không ai khác???... Chẳng còn dám nhìn vào mắt nó, tôi tiếp tục hỏi: - Vậy số tiền ấy em làm gì rồi? Nó tặc lưỡi, cười đầy vẻ hồn nhiên, nói tiếp: - Thì món quà sinh nhật dành cho bố đó chị. Nó nhoẻn cười và kèm theo một cái nháy mắt tinh quái... Khoé mắt cay cay, tôi bỗng khóc oà... Nó xà vào lòng tôi dỗ dành. Như hiểu được ý nghĩ của tôi, nó lau nước mắt cho tôi rồi nói tiếp: - Chị lớn rùi mà, đâu còn nhỏ nữa mà khóc vậy. Đâu phải chị có lỗi. Nếu không có chị, em đâu có đươc biết đến thế giới mạng tuyệt vời đến vậy, và cả một game thật hay nữa chứ, phải không chị? Tôi không còn tự trách mình nữa, cũng không còn ghét game nữa. Chính sự hồn nhiên của đứa em gái làm tôi hiểu: ở Audition đâu chỉ có những điệu nhảy, những nốt nhạc... mà đằng sau nó là cả một

thứ tình cảm khổng lồ của mỗi vũ công dành cho nhau và cho cả gia đình của họ. Giờ đây, tôi biết, lời xin lỗi ấy không phải dành cho đứa em gái của tôi mà nó dành cho chính mình... Tôi muốn xin lỗi nó nhiều nhiều... và xin lỗi cả audition nữa vì đã có những lúc tôi đã nghĩ sai về nó...

Related Documents

Sorry
November 2019 6
Sorry Sorry
June 2020 9
Sorry
October 2019 13
Suju Sorry Sorry
May 2020 11
Cec-sorry
November 2019 9

More Documents from ""

Gothika
August 2019 66
The Nines Final
October 2019 54
Hiep
October 2019 56
Fanficr&i
October 2019 62
Songthientruyenky
October 2019 44
Longngon
October 2019 57