Songthientruyenky

  • Uploaded by: Au Duong Tinh
  • 0
  • 0
  • October 2019
  • PDF

This document was uploaded by user and they confirmed that they have the permission to share it. If you are author or own the copyright of this book, please report to us by using this DMCA report form. Report DMCA


Overview

Download & View Songthientruyenky as PDF for free.

More details

  • Words: 10,371
  • Pages: 29
Song Thiên Truyền Kỳ

Tác giả : Sở Lưu Manh Thể loại : hành động - viễn tưởng Rating : T - có lẽ dưới 13 không nên đọc Chú thích : đây là phần III của loạt truyện Nam Thiên Truyền Kỳ của mình Email liên lạc: [email protected] Giới thiệu nhân vật : Lý Nam Thiên - Tạ Đình Phong Lục Thiên Phong - Lâm Phong Trần Tú Oanh - Lâm Tâm Như Phương Thiên Đại - Lục Nghị Hoàng Thiên - Cổ Thiên Lạc Lý Vũ Hiên - Lưu Diệp * Các nhân vật khác mình sẽ giới thiệu sau.

Chương 1: Lục Thiên Phong vừa bước vào trong nhà, những gì gã nốc từ hôm qua đến giờ lập tức ọe ra ngòai không thể kìm hãm nổi. Nạn nhân là Lý Hiểu Oanh, hai mươi lăm tuổi, nhà báo, độc thân. Lúc lực lượng công an ập đến, đồ đạc trong nhà lộn xộn ngổn ngang, chăn gối trên giường đều bị hất tung xuống đất thể hiện rõ ràng một cuộc giằng co loạn xạ, ngoài ra trên cơ thể nạn nhân không một mảnh vải che thân, dưới hạ thể còn ngổn ngang tinh dịch chẳng cần có kinh nghiệm

cũng có thể biết là một vụ tiền dâm hậu sát. Nhưng đó không phải là điều khiến cảnh sát lưu ý. Báo cáo kết quả sơ bộ điều tra: - Thời gian tử vong có lẽ từ năm giờ đến sáu giờ sáng nay. Vết thương chí mạng của nạn nhân là một nhát dao xuyên vào tim, căn cứ theo vết nông sâu, độ đông đặc của máu có thể khẳng định vết thương chí mạng là vết dao đầu tiên hung thủ đâm vào người nạn nhân sau đó hung thủ còn điên cuồng đâm nát ngực và bụng nạn nhân, giống hệt với năm vụ án trước, có thể khẳng định hung thủ chỉ là một người, thật là một tên cầm thú, bệnh hoạn. Nhìn nội tạng của Lý Hiểu Oanh vương vãi khắp nơi, Lục Thiên Phong thở dài rồi hạ lệnh vắn tắt: - Chụp hình hiện trượng rồi nhanh chóng đưa nạn nhân đi xét nghiệm, ngòai ra giữ lại tinh dịch và tất cả những dấu tay lạ, rất có thể sẽ tìm ra được hung thủ. Chợt nhân viên điều tra kêu lên: - Lục thanh tra, trong móng tay của nạn nhân vương một ít máu và da người. - Mau đem về cục điều tra, phen này không bắt được tên chó má này tôi thề không làm người. *** Lý Nam Thiên nhấp ly cà phê đặc quánh lơ đãng nhìn trời. Phương Thiên Đại vỗ bàn: - Ông bạn của tôi ơi, ông định đổi nghề làm thi sĩ đấy à? Lý Nam Thiên cười khổ: - Làm thi sĩ thì đã tốt, ít ra tôi có thể lãng mạn cùng với gió, mây, trăng, sao không chĩa mũi vào chuyện của người khác, ít ra như thế tôi có thể giữ được vài ba hồng nhan tri kỷ bên mình.

Phương Thiên Đại trầm tư: - Từ lúc trở về từ Tuyết Sơn anh trở nên khác hẳn, chà, đừng nói anh vì nhớ cô nàng Thiên Nữ trên đó mà phát điên đấy nhé. Lý Nam Thiên cười: - Tôi nhớ chứ, nhớ cả Diệp Linh LInh nữa, chỉ tiếc giờ nàng đã là vợ hiền của người ta, chị em Thiên Nữ ai cũng có chức trách của mình, chỉ còn mình tôi. Phương Thiên Đại cười phá lên: - Thôi bố ơi, đừng văn vẻ nữa, Lý Nam Thiên mà ở một mình họa chăng trời sụp xuống đất, ông mà còn tiếp tục giọng điệu vớ vẩn ấy tôi sẽ mách với Trần Tú Oanh đấy. Nghe đến Trần Tú Oanh, Lý Nam Thiên cười xòa: - Nếu anh muốn cả Hồng Kông này đại loạn thì cứ việc. Phương Thiên Đại chép miệng: - Chẳng cần đến nàng họ Trần nhà ông ra tay, thiên hạ đã đại loạn rồi. - Ủa sao loạn vậy? Không lẽ tụi Lâm Bất Phàm lại tấn công Hồng Kông? Nếu như vậy tổng cục đã đánh động cho tôi từ lâu rồi chứ? - Mấy ngày qua ông không xem tivi hay báo chí gì đó sao? Lý Nam Thiên cười: - Ông lạ gì tôi? Hễ ở trong vòng tay của người đẹp thì trừ phi có một đoàn người đẹp khác bên cạnh múa vũ khúc thoát y nếu không dù trời sập xuống tôi cũng cóc thèm nhìn đến nửa cái, phải rồi, là chuyện gì? - Ông bỏ cái giọng điệu dê xồm đó đi, Hồng Kông năm ngày vừa qua náo loạn một tên dâm tặc cuồng sát, tổng cộng hắn đã cưỡng bức và giết hại năm người phụ nữ, tiền dâm hậu sát, đặc biệt những phụ nữ đó đều chết hết sức dã man, đúng là một tên cầm thú bệnh hoạn.

Lý Nam Thiên thở dài: - Có khi là mấy thằng choai choai thích xem mấy bộ phim hình sự kinh dị của Mỹ, vậy mà ông làm tôi tưởng vụ động trời gì. - Vậy không động trời hả? Cứ nghĩ xem, nếu một ngày nào đó kẻ bị hại lại là Trần tiểu thư nhà anh thì sao? Lý Nam Thiên cười phá lên: - Nếu vậy thì tôi thành thật chia buồn với tên hung thủ khốn khổ đó. Tú Oanh lợi hại ra sao anh còn chưa rõ ư? Phương Thiên Đại thoáng ngẩn ra rồi cười: - Phải rồi, tôi quên béng mất Hoàng Thiên còn bị nàng ta dọa đến vãi tè ra quần thì tên ác tặc đó tính sao? Nhưng này, Lý Nam Thiên, chẳng lẽ anh không định can thiệp vào vụ án này sao? Cái tính đa sự ấy của anh đâu rồi? Lý Nam Thiên thở dài: - Tú Oanh từng đe dọa tôi, nếu tôi còn chĩa mũi vào chuyện thiên hạ thì trên người tôi chỗ nào mọc dài quá nàng nhất định sẽ cắt bớt. Phương Thiên Đại cười phá lên: - Xem ra con ngựa chứng Lý Nam Thiên cuối cùng cũng chui đầu vào rọ rồi. Lý Nam Thiên cười khổ: - Ngựa chứng gặp cọp cái thì cũng thua thôi bạn hiền ơi. Vừa lúc đó, xe cảnh sát ập đến nơi. Vừa nhìn thấy Lục Thiên Phong Lý Nam Thiên đã làu bàu: - Mẹ nó, anh lạm dụng xe công quá rồi đó, muốn đến thăm bạn bè thì cứ việc tới, việc gì phải huy động cả bốn chiếc xe cảnh sát to tổ bố tới. Định ra oai chắc. Lục Thiên Phong cười khan một tiếng:

- Trước giờ anh luôn là hảo bằng hữu của tôi. Lý Nam Thiên cười: - Nói lăng lung tung gì thế? Dở hơi à? Lục Thiên Phong chợt đưa còng số tám túm lấy tay Lý Nam Thiên: - Có điều quân pháp bất vị thân, xin lỗi nhé. Lý Nam Thiên giật mình thì chiếc còng số 8 đã khóa lại, Phương Thiên Đại cũng kêu lên: - uê, làm gì thế? Sao lại bắt hắn? Lục Thiên Phong lạnh lùng: - Lý Nam Thiên, anh đã bị bắt vì tội hãm hiếp giết người. Phương Thiên Đại: - Hãm hiếp giết người? Hắn hãm hiếp ai? Giết ai? - Chính là năm vụ hãm hiếp giết người oanh động Hồng Kông năm ngày nay, cộng thêm cả vụ mới xảy ra năm giờ sáng nay là sáu. Lý Nam Thiên tròn mắt: - Gì cơ? Ê, ăn thì ăn bậy được chứ nói bậy không được đâu nhé? Chẳng lẽ cảnh sát tìm không ra hung thủ nên cậu tới đây túm đại một tên để lập công à? Phương Thiên Đại túm lấy tay Lục Thiên Phong: - Này, có phải cậu lầm không đấy? Giao tình của chúng ta với Lý Nam Thiên bao lâu nay lẽ nào cậu không hiểu? Hắn tuy háo sắc nhưng tuyệt đối không phải là kẻ táng tận lương tâm không bằng lòai cầm thú đó, Tiểu Lục, cậu có bằng chứng gì không? Lục Thiên Phong:

- Dựa trên kết quả xét nghiệm tinh dịch còn xót lại dưới hạ thể của nạn nhân và mẩu da vương trong móng tay của nạn nhân đích thực đã xác định hung thủ chính là Lý Nam Thiên. Phương Thiên Đại và Lý Nam Thiên đồng thanh kêu lên: - Cái gì? Lục Thiên Phong tiếp: - Kết quả do tiến sĩ hàng đầu Hồng Kông Lý Vũ Hiên cùng với tập đoàn khoa học TIên Long đưa ra, mẫu ADN hoàn toàn trùng khớp với Lý Nam Thiên không có điểm gì sai lệch. Lý Nam Thiên, còn điều gì để nói? Lý Nam Thiên chợt cười: - Còn chứ, bye bye nhé. Lục Thiên Phong kêu lên: - Hê... Lập tức khói nổ mù trời, chỉ nghe một tiếng cạch nhẹ nhàng, đến lúc khói tan, Lý Nam Thiên đã biến đâu mất dạng, chỉ còn một mẩu giấy nhỏ đính trên còng số 8: CHÚ MÀY LÀ ĐỨA NGU NHẤT TRẦN ĐỜI. Chương 2: Lý Nam Thiên vừa phóng xe vun vút trên đường vừa rủa tên Lý Vũ Hiên cùng hội đồng khỉ gió gì đó của y. Tự nhiên trở thành kẻ cầm thú hãm hiếp giết người, cuộc đời Lý Nam Thiên gặp không ít chuyện khiến người ta nghe phải giật mình kinh ngạc nhưng chuyện này đúng là lần đầu xảy ra. Không được, nhất định có sự lầm lẫn. Nhưng ngẫm lại Lý Vũ Hiên nổi danh toàn cầu về giám định cơ thể con người, lại bao nhiêu người trong hội đồng bảo chứng, kết quả không thể là giả. Như vậy chỉ còn có một giả thuyết: gã bị nghi oan. Nhưng là ai đã hãm hại gã? Trong đầu Lý Nam Thiên đã nghĩ đến Hoàng Thiên, long đầu lão đại

Thượng Hải Bang, kẻ thù số một không đội trời chung của gã. Nghĩ đến hắn, gã lại nhớ đến Trần Tú Oanh. Nàng thân là nhi nữ tuổi chưa tròn hai bốn nhưng là em gái của Trần Gia Viễn, lão đại của Hạ Sơn Hội, tử đối đầu của Thượng Hải Bang. Trần Tú Oanh từ nhỏ đã sống trên làn đạn mũi gươm, tính tình kiên cường, rắn rỏi, trong Hạ Sơn Hội đứng vị trí thứ hai, đích thực là một nữ nhân không dễ dây vào. Khi ở bên cạnh Lý Nam Thiên, nàng nhu mì như một con mèo con, nhưng gã thừa biết chỉ cần có một mồi lửa nhỏ châm vào cơn ghen của nàng, con mèo con ấy lập tức biến thành con cọp cái không sao lường trước. Nếu cái tin gã bị tình nghi là hung thủ các vụ cuồng sát trên, e rằng Lý Nam Thiên mọc thêm mười bảy cái đầu nàng cũng quyết chặt đủ mười bảy cái xuống đất để làm bô cho chó tiểu. Nghĩ đến người thiếu nữ này, gã không khỏi rùng mình rồi rú ga thật nhanh. Ngôi biệt thự của hai người nằm ở ngoại ô thành phố, đích thực khung cảnh cực kỳ thơ mộng lãng mạn, phù hợp cho đôi tình nhân sống những ngày tháng thần tiên ở đây. Mấy hôm nay, trong nhà có thêm Tiểu Ngữ, em họ của Tú Oanh. Tiểu Ngữ năm nay mười sáu tuổi, khác với cô chị, nàng đoan trang, hiền thục, trong sáng, thuần khiết, đích thực là một vưu vật của đấng tạo hóa. Còn nhớ cũng vì vưu vật này đến chơi với chị họ mấy hôm, Lý Nam Thiên đã bị Trần Tú Oanh ném bảy mũi phi đao xém chút bay sống mũi chỉ vì thói quen chọc ghẹo mĩ nữ không sao sửa đổi. Xe của gã vừa bước qua làn cửa, Lý Nam Thiên chợt cảm thấy một linh cảm cực kỳ không hay. Không biết bao nhiêu lần, gã nhờ vào cảm giác của mình mà tránh được đại họa nên gã tuyệt đối tin tưởng mình không bao giờ cảm nhận nhầm. Không kịp suy nghĩ, gã vội vàng tung người khỏi xe vừa vặn lúc hai bánh

xe kêu lên bụp bụp rồi lăn tròn trên đất. Lý Nam Thiên vừa lăn tròn trên mặt đất vừa kêu lớn: - Tú Oanh, Tú Oanh, là anh đây. Tiếng bụp bụp vang lên không ngớt, trước mắt Lý Nam Thiên hoa lên nào là đạn, nào là phi đao, thứ nào thứ nấy đều muốn dồn gã vào tử địa, nếu đối phương không phải là Lý Nam Thiên thì e rằng đã mất mạng từ nãy giờ. Đạn và phi tiêu trước sau cách nhau nửa khắc lại từ một phía bay lại, chắc chắn người ra tay chỉ có một, trên đời này có thể vừa nhả đạn vừa phóng phi tiêu e rằng chỉ có một mình Trần Tú Oanh, song Lý Nam Thiên vừa la vừa chạy nhưng đạn và phi tiêu vẫn phóng ra như mưa, không lẽ nàng thực sự muốn giết gã? Trong lòng nổi lên trận phong ba, Lý Nam Thiên chẳng kịp suy nghĩ vội vàng tung bảy trái lựu đạn màu vào giữa sân, chỉ nghe mấy tiếng uỳnh uỳnh vang lên không ngớt, cả căn biệt thự đã chìm trong làn khói màu, dù đứng cách xa bảy bước cũng không thể nhìn rõ. Tiếng súng đạn đã ngưng, Lý Nam Thiên chẳng chờ gì hơn lập tức theo cửa chính chạy vội vào trong nhà. Nếu là bình thường, chắc chắn chẳng ai dại gì đi theo lối cửa chính mà sẽ men theo đường cửa sổ hoặc cổng sau nhưng Lý Nam Thiên lúc này chẳng thể hành động theo lối thông thường, một phần mạo hiểm là một phần cơ hội, quả nhiên cho đến khi tiếp cận cửa sổ phòng khách, gã chẳng gặp một trở ngại nào. TRong tổ chức chống khủng bố, Lý Nam Thiên là đặc viên xuất sắc, việc chiến đấu trong bóng tối vốn dĩ chẳng làm khó dễ gì cho gã, chỉ cần nghe một nhịp thở, tiếng tim đập của Trần Tú Oanh, gã lập tức xác định ra phương hướng của nàng. Bốp, gã bay người tung một cú song phi, hất văng khẩu súng trường và dải phi đao ghim trên tay nàng. Trần Tú Oanh chỉ thoáng giật mình nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nàng hét lớn một tiếng thị uy rồi giật cùi chỏ đánh mạnh vào ngực Lý Nam Thiên.

Lý Nam Thiên theo đà phi tới, cùi chỏ của nàng lại đánh ngược lại, gã vốn dĩ vô phương né tránh, trúng đòn đau đến thấu xương nhưng vẫn gan lỳ nhào tới ôm chầm lấy Trần Tú Oanh. - Buông tôi ra.

Lý Nam Thiên biết tình huống này nếu mình thả nàng ra đúng là hành động ngu xuẩn nhất trần đời: - Tại sao lại phải buông em? - Anh là tên cuồng dâm, sát nhân. Lý Nam Thiên liếm môi cười nhạt: - Xem nào, nếu anh thực sự là tên dâm tặc đó bây giờ anh phải làm gì em nhỉ? Dứt lời gã lập tức cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng nước của nàng rồi càng nhanh hơn hạ thấp đầu xuống gỡ lấy sợi dây áo của nàng giật đứt làm đôi. Trần Tú Oanh kêu lên: - Lý Nam Thiên, nếu anh dám động đến tôi, đừng trách anh em Hạ Sơn Hội lập tức băm vằm anh thành muôn đoạn. Lý Nam Thiên cúi đầu thở dài: - Em tin rằng anh là hung thủ các vụ án đó ư? Trần Tú Oanh kêu lên: - Vụ án nào kệ xác anh nhưng tại sao anh lại làm hại Tiểu Ngữ? Lý Nam Thiên kinh ngạc: - Làm hại gì chứ? Sao lại nói anh làm hại nó? Trần Tú Oanh rít lên: - Anh là tên cầm thú máu lạnh, anh còn định giả ngây giả ngô đến bao giờ? Chú Ngô, chú Tôn đều nhìn thấy rõ ràng anh...anh...anh cưỡng bức Tiểu Ngữ bị phát giác còn định hạ sát thủ với nó, nếu không có họ can thiệp có lẽ giờ nó đã thành oan hồn dưới tay con quỷ dâm đãng nhà anh, anh là đồ khốn...

Lý Nam Thiên chết lặng người đi: - Sự việc xảy ra bao giờ? Trần Tú Oanh quát: - Thôi đi, tôi không phải con ngốc, Lý Nam Thiên, anh nhìn trên cổ anh kìa, không phải là vết răng của Tiểu Ngữ là gì? Chú Tôn kể trong lúc Tiểu Ngữ ra sức chống trả đã cắn một miếng vào cổ anh, lúc đầu tôi còn bán tín bán nghi nhưng anh vừa bước chân vào cửa tôi đã chẳng còn gì để nói. Lý Nam Thiên sờ cổ mình lập tức giật mình chẳng biết vết răng đã có trên đó từ bao giờ: - Cái này...cái này...tại sao lại...tại sao nó lại ở đây? Anh không biết gì cả, Tú Oanh, xin em tin anh...anh không bao giờ làm chuyện đó. Trần Tú Oanh òa khóc: - Tin? Anh nói tôi làm sao tin? ANh bảo tôi tin anh như thế nào đây? Tôi tin anh nên Tiểu Ngữ mới chết, tôi yêu anh nên tôi mới bị anh lừa dối bưng bít bấy lâu này. Lý Nam Thiên lúng túng cực độ, gã buông Trần Tú Oanh ra rồi thẫn thờ: - Chuyện này anh cũng chẳng hiểu tại sao nữa, rõ ràng sáng nay còn ngồi uống ca phê với Phương Thiên Đại ở Ngưu Xa Thủy thì tự nhiên Lục Thiên Phong đến nói rằng theo kết quả xét nghiệm tinh dịch và tế bào da, anh chính là hung thủ liên hoàn cưỡng bức giết sáu mạng người. Rồi ở nhà em thì lại thấy em nói anh là hung thủ giết người. Còn vết răng này ở đâu ra? Trần Tú Oanh chợt ngưng khóc: - Khoan anh nói gì? Uống cà phê ở đâu? Từ mấy giờ đến mấy giờ? Lý Nam Thiên: - Phố Ngưu xa Thủy, từ chín giờ đến mười một giờ, có Phương Thiên Đại, ông chủ quán và nhân viên quán Phố Mộng đều có thể làm chứng cho anh. Trần Tú Oanh tỏ vẻ kinh ngạc đến cực độ, nàng nhanh chóng nói: - Chờ tôi năm phút. Rồi rút điện thoại ra lệnh cho thuộc hạ, chỉ năm phút sau, thông tin đã được xác nhận: Lý Nam Thiên không hề nói dối.

- Không thể nào, lúc chú Ngô và chú Tôn nhìn thấy Tiểu Ngữ bị anh... à bị hãm hại đó là lúc mười giờ kém mười lăm. Vừa lúc ấy, chuông điện thoại của Lý Nam Thiên reo lên: - Alô. Giọng Phương Thiên Đại: - Ê bồ tèo, phen này ông rắc rối to rồi. - Ừ, rắc rối đến cực điểm rồi. - Chưa cực điểm đâu, tôi đến báo cho ông tin xấu hơn ông nghĩ đây này, tổ chức vừa thông qua mạng tình báo của mình mà đưa ra nhận xét: mẫu thử ADN, thử hơi người, thử lượng xung điện trong não, tất cả những thứ đó đều chứng minh anh là thủ phạm, thậm chí ngay cả hình ảnh trong mắt nạn nhân cũng chính là anh. Phen này anh chạy trời cũng khó rửa sạch nỗi oan. Lý Nam Thiên giật mình kêu lên: - Trời ơi, sao lại như vậy? Nếu nói có kẻ giả mạo tôi thì sao máy móc cũng khẳng định tôi là hung thủ? Nếu máy móc chỗ khác có thể sai thì máy móc tổ chức chẳng lẽ cũng bị chập mạch? Ôi trời ơi, có khi nào tôi bị tâm thần phân liệt giết người lúc nào không hay không? - HIện giờ tổ chức đã xóa bỏ thân phận thành viên của anh đồng thời tổ chức truy lùng anh ráo riết, Lý Nam Thiên, lần này anh thực sự gặp khốn khổ rồi. Trần Tú Oanh đột ngột giật máy điện thoại kêu lên: - Đại, tôi muốn hỏi anh một chuyện, từ chín giờ sáng đến mười một giờ sáng nay anh uống ca phê với Lý Nam Thiên ở quán Phố Mộng không? - Ừ, sao em hỏi vậy? - Vào giờ đó em gái em bị cưỡng bức tại nhà, tất cả nhân chứng đều khẳng định hung thủ là Lý Nam Thiên. Phương Thiên Đại kêu lên: - Không thể, trừ phi hắn có phép phân thân rồi độn thổ chứ anh không hề rời khỏi hắn nửa bước. Chẳng lẽ trên đời này có đến hai Lý Nam Thiên. Trần Tú Oanh trầm giọng: - Cho dù có đến hai Lý Nam Thiên thì cũng không thể giống nhau đến từng tế bào ADN, việc này thật khó khiến người ta tin tưởng. Đại, anh có cho rằng chúng ta nên tin Lý Nam Thiên không? Phương Thiên Đại thở dài:

- Lý Nam Thiên tuyệt đối không làm vậy. Trần Tú Oanh: - Ừ, vì vậy chúng ta nhất định phải nghĩ cách giúp anh ấy rửa sạch tội danh này. Nhất định phải tìm cho ra chân tướng đằng sau sự việc quái gở này. Chương 3: Lý Nam Thiên vừa phóng xe trên đường vừa không ngớt thắc mắc: - Chó chết, không thể hiểu nổi chuyện gì xảy ra nữa, cứ như từ trên giời rơi xuống một quả tạ ném trúng đầu anh vậy. Trần Tú Oanh thở dài: - Nếu nói bọn Lục thiên Phong, Lý vũ Hiên lầm lẫn nghi oan cho anh chẳng lẽ tổ chức mà anh hết lòng tin tưởng, phục vụ bấy lâu nay cũng hãm hại anh? Chẳng lẽ bác Ngô, bác Tôn cũng vu oan cho anh? Chẳng lẽ Tiểu Ngữ nó cũng đem danh dự của mình ra để buộc tội sai trái cho anh? Lý Nam Thiên kêu lên: - Nhưng rõ ràng lúc đó anh không hề có mặt ở hiện trường, chẳng lẽ trên đời này có đến 2 Lý nam Thiên? Trần Tú Oanh: - Dù có người giống hệt anh cũng không thể giống ADN, mẫu tóc, nhóm máu, hơn nữa hệ thống định vị của tổ chức chống khủng bố đã khẳng định chính anh là hung thủ, độ tin cậy của sự khẳng định này, em tin anh còn rõ hơn em. Lý Nam Thiên cười khổ một tiếng rồi nói: - Phải rồi, Tiểu Ngữ giờ sao rồi? - Vẫn phải nằm điều trị tâm lý trong bệnh viện, anh biết đấy, từ trước đến giờ nó luôn coi anh là đại anh hùng, đại thần tượng, vậy mà lại xảy ra chuyện này. Lý Nam Thiên thở dài: - Tội nghiệp cô bé. Trần Tú Oanh lườm nguýt gã: - hừ, cảnh báo anh trước, nếu kết quả điều tra phát hiện chính anh là hung thủ thì em đảm bảo em không cần ra tay, Tiểu Ngữ cũng nhất định sẽ tặng anh mấy chục con dao vào họng.

Lý Nam Thiên lè lưỡi: - Mẹ ơi, trước có sư tử, sau có cọp cái, Lý Nam Thiên này dù không bị tổ chức túm sống, bị cảnh sát đưa ra trường bắn thì đảm bảo cũng bị chị em hai người xé xác. Trần Tú Oanh nhào tới bóp cổ gã mặc kệ chiếc xe liên tục chệch choạng tay lái trên đường: - Nói gì? Anh dám nói em là cọp cái hả? Muốn chết phải không? Nhìn gã bị bóp cổ đến nghẹt thở không điều khiển nổi tay lái làm cho chiếc xe liên tục đâm hết chỗ này đến chỗ nọ, tổng cộng hơn ba nhà hàng, bảy chiếc xe ô tô, bốn chiếc mô tô bị va chạm, Trần Tú Oanh mới dừng xe: - Tha cho anh. Cũng may chiếc xe của hai người đã được Lý Nam thiên thiết kế cực kỳ vững chắc nên chỉ vai cú va quẹt bình thượng chẳng thể khiến họ dừng tay, Trần Tú oanh lại nói tiếp: - Mau rồ ga đi, còn chờ bọn họ kéo tới bắt anh đứng lại à? Lý Nam Thiên càu nhàu: - Tất cả là tại em, em không bồi thường cho họ thì thôi còn muốn bỏ trốn nữa. Tuy vậy gã vẫn nhấn mạnh ga, chiếc xe lập tức phóng vun vút trên đường với vận tốc 180 KM/h, chẳng mấy chốc đã bỏ lại toán người la ôi ối phía sau. Trần Tú Oanh hỏi: - Hiện giờ anh có manh mối nào để điều tra chưa? Lý Nam Thiên lắc đầu: - Không có, kẻ thù của anh nhiều như mây trên trời, muốn tìm một người đích thực là mò kim đáy biển. Trần Tú oanh lên tiếng: - kẻ thù tuy nhiều nhưng có đủ khả năng khiến Lý anh hùng của chúng ta điên đầu không cách nào xoay xở tin rằng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lý nam Thiên nhếch mép:

- Đươn nhiên, trong số những người đó thì Trần đại tiểu thư đứng đầu sổ. Trần Tú Oanh nguýt dài: - Không giỡn nữa à nha, thực ra trong đầu anh đã có đối tượng tình nghi rồi phải không? - Ừ, điểm lại những nhân vật có khả năng đem những vụ án động trời ấy đổ hết xuống đầu anh có lẽ chỉ có Lâm Bất Phàm và Hoàng Thiên, có điều từ sau khi chạy trốn trên đỉnh Tuyết Sơn, Lâm Bất Phàm đã biệt tích chẳng thấy tăm hơi đâu, đối tượng còn lại là Hoàng Thiên hơn nữa Hồng Kông lại là địa bàn hoạt động của hắn, suy đi tính lại, Hoàng Thiên đúng là đối tượng khả nghi số 1. - Ừ. Ngẫm lại cũng chẳng còn ai đáng nghi hơn. *** Muốn đột nhập vào biệt thự của Hoàng Thiên đúng là khó hơn lên trời, dù là Lý nam Thiên cũng chẳng ngoại lệ. Biệt thự năm tầng, bán kính sáu trượng vuông, hàng rào thép bao quanh sân cỏ bao la, cơ hồ chẳng có một khe hở nào trống. Xung quanh biệt thự không có bảo vệ hay chó canh gác nhưng Lý Nam Thiên biết chỉ cần có người vọng động bước vào trong, không quá ba bước lập tức người ở bên trong nhà đã phát hiện, thêm ba bước nữa nếu không có người bên trong cho các cơ quan ngừng hoạt động, chắc chắn kẻ mới bước vào sẽ tan xương nát thịt chẳng nhận ra hình người. Trần Tú oanh than: - Giờ làm sao đây? Chẳng lẽ đến đây rồi ngồi ngoài? Lý nam Thiên vỗ trán: - Đương nhiên không thể ngồi ngoài, em ngồi ngoài thì chẳng mấy chốc bọn thanh niên sẽ xúm lại mà nhìn ngắm, lúc đó anh sẽ đứt mạch máu não vì ghen mất. Trần Tú Oanh phì cười: - Chết tiểt, giờ này còn giỡn nữa, anh đã nghĩ cách nào để đột nhập vào bên trong chưa? Lý nam Thiên cười: - Quá đơn giản.

Dứt lời, gã điềm nhiên lựa góc không có camera rồi cầm viên gạch ném mạnh vào chuông cửa. Trần Tú Oanh xám mặt: - Anh điên à? Lý Nam Thiên nhún vai: - Điên gì mà điên, muốn vào trong thì phải bấm chuông chứ. Đến phép lịch sự tối thiểu em cũng không hiểu à? Trần Tú oanh nói gần như rên: - Trời ơi là trời, Hoàng Thiên đã từng tuyên bố chỉ cần nhìn thấy mặt anh hắn sẽ băm anh làm chín mảnh ném cho chó ăn, anh không sợ sao? - Sợ muốn chết. - Vậy sao còn bấm chuông? - Chỉ cần không cho hắn nhìn thấy mặt anh là ổn. - Không cho nhìn thấy mặt anh? Vậy sao anh còn bấm chuông? - Bấm chuông không có nghĩa là muốn vào. - Là sao? Lý Nam Thiên cười hì hì: - Có nghĩa là... em là khách của nhà họ Hoàng, chỉ cần em vào trong, hệ thống phòng thủ của biệt thự này sẽ tắt, lúc đó tự nhiên anh đã có cơ hội đột nhập. Trần Tú Oanh dùng túi xách võ vào đầu Lý Nam Thiên: - Chó chết, cả người yêu mình anh cũng đem ra làm mồi nhử à? Hai bang Thượng Hải và Hạ Sơn trước giờ đối địch với nhau như nước với lửa. Anh không sợ Hoàng Thiên vừa thấy em lập tức mời em ăn kẹo đồng uống máu tươi à? Lý nam Thiên cười cầu tài: - Em cứ yên mười hai cái tâm, hai bang Thượng Hải và Hạ Sơn trước giờ kìm cựa nhau ở đất Thượng Hải này, nếu Hoàng Thiên dám hạ độc thủ với em chẳng lẽ hắn không nể mặt Trần lão đại? Rồi gã cười hì hì: - Vả lại nếu hắn dám động đến một sợi tóc của em, anh đảm bảo dù là một trăm tên bang chủ Thượng Hải Bang anh cũng giết sạch. Nhưng có điều... - Lý Nam Thiên cười nham nhở - nếu hắn mê mẩn vì sắc đẹp của em đòi lên giường với em thì đúng là khốn nạn, anh chẳng thích cắm sừng tí nào...

Trần Tú oanh giận đến run người toan cho tên nham nhở này một bài học thì cánh cửa đã bật mở, Lý Nam Thiên thoắt cái đã biến mất, một người đàn ông bước ra: - Trần tiểu thư, xin mời. *** Lý Nam Thiên tính không sai, Trần Tú Oanh vừa bước vào trong, hệ thống phòng thủ từ xa lập tức ngưng hoạt động. Đó là thời cơ bằng vàng cho gã. Lập tức, gã búng nhẹ người vào trong, bấm vào sợi dây thắt lưng tạo ra một sóng từ trường vô hiệu hóa toàn bộ máy quay xung quanh đồng thời đeo chiếc kính hồng ngoại đặc biệt lên mắt. Kính vừa đeo lên, Lý Nam thiên đã phải giật mình trước hệ thống phòng thủ của con cáo già Hoàng Thiên. Nhưng lúc này gã đang ung dung bên trong khuôn viên của Hoàng Thiên, dù tên chết băm này không lắp đặt bộ phận nhiễu từ để tổ chức của gã phát hiện được gã đang sử dụng máy móc cá nhân thì họ cũng chẳng dám liều mạng vì một tên "bại hoại" như gã mà công khai chống đối HOàng Thiên, vì vậy Lý Nam Thiên có thể sử dụng thoải mái các thiết bị máy móc tối tân của mình. Chính lúc vượt qua toàn bộ phòng tuyến, gã chợt bắt được một tín hiệu lạ ở phía tây, cánh đó chưa đầy bốn mươi bước chân. Lý Nam Thiên vừa co giò toan chạy về phía tín hiệu lạ thì nghe một giọng nói cực kỳ quen thuộc vang lên: - KHỏe không Lý Nam Thiên? Gã quay đầu lại kinh ngạc đến cực độ... Chương 4: Lý Nam Thiên đóan chính xác, Hoàng Thiên không những không làm khó Trần Tú Oanh mà còn đối xử với nàng hết sức khách khí, lễ độ khiến nàng không khỏi thắc mắc không biết trong hồ lô của con cáo già này bán thuốc gì. Chẳng lẽ hắn giống như Lý Nam Thiên nói, sợ Hạ Sơn Hội trả thù nên

không dám gây khó dễ gì cho nàng? Nhưng sao cũng được, mặc kệ hắn nghĩ gì thì nghĩ, Trần Tú Oanh chỉ cần kéo dài thời gian, nàng nói đủ chuyện cà kê dê ngỗng rồi lại đòi Hoàng Thiên dẫn đi một vòng xung quanh biệt thự thăm quan mà cũng chẳng thấy hắn tỏ vẻ thái độ. Chẳng lẽ con cáo già hôm nay ăn chay? Vừa lúc ấy nhận được tín hiệu của Lý Nam Thiên, Trần Tú Oanh lập tức bỏ dở câu chuyện lập tức cáo từ ra về. Nàng vừa bước ra ngoài, Lý Nam Thiên đã vội vã kéo tay nàng lôi tuột lên xe: - Đi mau thôi, không tưởng tượng nổi anh đã gặp chuyện gì đâu. nếu là bình thường, Trần Tú Oanh nhất định cãi lại rồi hỏi rõ nguyên do nhưng lúc này nhìn mặt Lý Nam Thiên đầy vết bầm tím lại lộ rõ vẻ căng thẳng vì lo âu, nàng không khỏi ngạc nhiên rồi ngoan ngoãn bước theo gã lên xe, đợi gã nổ máy rồi mới hỏi: - Rốt cuộc anh đã gặp chuyện gì vậy? Lý Nam Thiên nói giọng run run: - Anh...anh gặp...gặp chính ...chính anh. Trần Tú Oanh kêu lên: - Cái gì? Anh nói lung tung gì vậy? Lý Nam Thiên: - Thật mà, anh nói thật đó, vừa rồi anh đã gặp và giao thủ với chính bản thân mình. Trần Tú Oanh thấy gã không hề lộ vẻ đùa giỡn thì lấy làm lạ: - Anh nói gì vậy? Bình tĩnh, nói rõ lại cho em nghe xem nào. Lý Nam Thiên nuốt nước bọt chậm rãi kể: - Máy dò tìm của anh vừa phát hiện điều bất ổn ở ngôi biệt thự của Hoàng Thiên thì đột nhiên nghe tiếng gọi ở phía sau, vừa quay lại, trời hỡi, em không tưởng tượng được đâu, anh gặp một người, kẻ đó từ cử chỉ, tướng mạo, hành động đến võ công đều giống anh như cùng đúc một khuôn, đành rằng mọi người đã chuẩn bị tinh thần để gặp một Lý Nam Thiên thứ hai nhưng khi đối diện với hắn anh không khỏi bàng hoàng. Em biết không, anh đánh ra một đòn, hắn đánh lại một đòn y chang, anh làm một điệu bộ, hắn làm lại một điệu bộ y hệt, hình như trong đầu anh nghĩ gì hắn cũng cảm nhận được. Trần Tú Oanh tròn mắt:

- Không thể tin được. Lý Nam Thiên lắc đầu: - Nhưng đích thực đó là sự thật, nhưng điều đáng ngạc nhiên nhất là em nhìn đây - gã vừa nói vừa vạch cổ áo lộ ra một vết tím bầm - cú đấm này do chính anh đấm vào cổ tên Lý Nam Thiên đó. Trần Tú Oanh kêu lên: - Anh đấm hắn? Nhưng vết thương lại hiện lên người anh? - Ừ. Vậy đã có thể giải thích tại sao vết cào của Tiểu Ngữ lại xuất hiện trên người anh dù rằng anh chẳng biết gì về nó cả. Trần Tú Oanh rối lên: - Khoan đã, anh nói, anh nói khi anh đấm vào hắn, vết thương trên cổ hắn cũng xuất hiện y chang trên người anh? - Ừ. - Rất có thể khi Tiểu Ngữ cào tên Lý Nam Thiên đó, vết cào cũng xuất hiện trên cổ anh. - Ừ. - Vậy há chẳng phải sinh mạng của hai Lý Nam Thiên là một, bất cứ ai bị tổn thương thì người còn lại cũng phải chịu số phận tương tự? Lý Nam Thiên giật mình: - Phải rồi, như vậy nếu Hoàng Thiên muốn tiêu diệt anh, hắn sẽ... Nói đến đó, mồ hôi trên người gã chảy ròng ròng. Ai không biết Hoàng Thiên căm hận Lý Nam Thiên đến tận xương tủy, hắn đã có thể chế tạo ra một bản sao của Lý Nam Thiên thì hắn ngại gì mà không giết chết tên đó để đưa gã vào chỗ chết? Trần Tú Oanh trấn an: - Anh yên tâm đi, nếu Hoàng Thiên muốn hại anh bằng cách đó nhất định hắn đã giết tên bản sao của anh từ lâu rồi, xem ra hắn chỉ muốn phá hoại uy tín của anh khiến cho anh bị các thế lực khắp nơi truy đuổi thôi. Bây giờ anh tính sao? - Tìm Thiên Đại, nhất định tên quỷ sứ ấy có cách. *** Thiên Đại nghe xong câu chuyện cũng trố mắt ra nhìn Lý Nam Thiên: - Ông không bị ấm đầu đấy chứ? Tôi dù chết cũng chẳng tin trên đời này lại có chuyện bản sao như ông vừa nói. Lý Nam Thiên thở dài: - Nếu không tận mắt chứng kiến, có lẽ dù chết tôi cũng chẳng tin. Phương Thiên Đại nhìn chăm chăm vào gã:

- Khoan đã, ông vừa nói tên đó giống hệt ông từ ngoại hình, cử chỉ đến từng tế bào ADN, mẫu tóc, chiêu thức võ công? Thậm chí những gì ông suy nghĩ trong đầu hắn cũng đọc được? Và còn nếu ông hay hắn bị tổn thương thì người kia cũng bị tương tự? Lý Nam Thiên gật đầu: - Phải. Phương Thiên Đại nhíu mày: - Vậy lấy gì bảo đảm ông là Lý Nam Thiên bọn tôi quen biết mà không phải là tên bản sao kia? Trần Tú Oanh giật mình nhìn lại Lý Nam Thiên đang ngồi cạnh mình. Phương Thiên Đại nói không phải không có lý, nếu cả hai đã giống nhau như vậy, chẳng có gì đảm bảo người ngồi bên cạnh nàng là Lý Nam Thiên thật mà không phải là bản sao. Nhưng nhìn thái độ tự tin của Lý Nam Thiên, hòan toàn không giống với một kẻ có tật giật mình, gã cười lớn: - Thiên Đại, ông trở nên đa nghi từ bao giờ thế? Thực ra muốn phân biệt thật giả cũng không phải không có cách. Cái tên bản sao ấy tuy giống tôi như lột nhưng tính cách chúng tôi hoàn toàn trái ngược nhau, nếu để hắn đứng vào cương vị của tôi nhất định không sớm thì muộn cũng lộ ra sơ hở. Phương Thiên Đại cười nhạt: - cái đó thì chưa chắc, còn nhớ một lần Lý Nam Thiên vì muốn thâm nhập vào tổ chức khủng bố nên đã cố ý đóng giả một tên trùm mafia, y đóng kịch tài tình đến mức ngay cả Lâm Bất Phàm cũng không nhận ra, nếu kẻ giả mạo cũng có được bản lĩnh đó của y thì e rằng việc đóng giả làm một Lý Nam Thiên chính nghĩa không phải khó khăn. Lý Nam Thiên tức giận đập bàn đứng dậy: - Tóm lại là ông nghi ngờ tôi phải không? Hừ, trước giờ tôi cứ nghĩ ông là hảo bằng hữu của tôi, không ngờ...Lý Nam Thiên này cuối cùng cũng nhìn nhầm rồi. Trần Tú Oanh túm tay gã: - Lý Nam Thiên, anh bình tĩnh lại đi. Lý Nam Thiên gắt: - Bình tĩnh gì chứ, em nói thử coi, bạn bè đang gặp nguy cấp mà hắn cứ dửng dưng như không, còn nghi ngờ này nọ, cái thứ này đáng là bạn bè không? Chúng ta về thôi. Nói rồi gã túm tay Trần Tú Oanh lôi đi thẳng, để mặc Phương Thiên Đại ở phía sau đôi lông mày không ngừng co lại.

*** Lúc ấy, ở dưới tầng hầm nhà Hoàng Thiên. Một người giống hệt Lý Nam Thiên đang ngồi trên chiếc ghế, gục mặt xuống dường như đã ngủ. Nếu ai có thể nhìn xuyên qua bóng tối nhất định không khó để nhận ra cả hai tay hai chân của gã đã bị trói chặt vào thành ghế, có lẽ lúc này gã ngủ thiếp đi cũng do tác dụng của mê dược. Nếu Lục Thiên Phong có mặt ở đây, nhìn thấy người đang ngồi đối diện với Lý Nam Thiên, nhất định y sẽ giật mình bởi người đó chính là tiến sĩ khoa học Lý Vũ Hiên. Cánh cửa bật mở, Hoàng Thiên bước vào: - Tiến sĩ, mọi chuyện thế nào rồi? Lý Vũ Hiên ngước mắt nhìn Hoàng Thiên nhẹ nhàng trả lời: - Nếu không phải Lý Nam Thiên giật mình khi nhìn thấy "tên đó" e rằng muốn một đòn đắc thủ với hắn còn khó hơn lên trời. Hoàng Thiên cười như muốn nói tất cả đều nằm trong dự tính: - Còn tên kia? - Đã xâm nhập thành công, thay thế một cách hòan hảo vai trò của Lý Nam Thiên. Hoàng Thiên cười lớn: - Tốt lắm, tốt lắm. Chương 5: Lý Nam Thiên từ từ mở mắt, nhắm mắt lâu ngày, đến khi ánh sáng lọt vào khiến gã tưởng chừng đôi mắt muốn nổ tung, khó chịu vô cùng. Hiện tại tay chân gã bị trói chặt vào chiếc ghế gỗ, trên người chỉ mặc một cái quần lót mỏng manh, bao nhiêu món pháp bảo đem theo cũng bị lột sạch. Cũng may tuy chân tay bị trói chặt nhưng đầu óc gã rất tỉnh táo. Trải qua bao nhiêu khóa huấn luyện nghiêm khắc, bao nhiêu nguy hiểm hoàn cảnh thập tử nhất sinh, Lý Nam Thiên đã tự rèn luyện cho mình một khả năng chịu đựng gấp mười mấy lần người bình thường, chỉ trong thời gian vài cái búng tay, gã đã nhanh chóng thích nghi với hòan cảnh hiện tại và hệ thống lại sự việc. Trong đầu gã nhanh chóng hiện lên hoàn cảnh từ lúc đột nhập vào biệt

thự của Hoàng Thiên. Cho đến lúc tiếng "Lý Nam Thiên, khỏe không?"vừa vang lên, gã lập tức điếng người. Y như gã "Lý Nam Thiên" kia nói, tuy đã chuẩn bị sẵn sàng mọi tâm lý cần có để đối diện với một bộ mặt Lý Nam Thiên khác nhưng khi gặp kẻ này, gã hòan toàn không sao tự chủ, tâm lý gần như kinh hãi. Đừng nói với các trang thiết bị hiện đại trên người, dù là với mắt thường, khó có thuật dịch dung nào qua được mắt Lý Nam Thiên, bởi vậy, gã có thể khẳng định tuyệt đối gương mặt của người trước mặt gã là gương mặt thật, một gương mặt giống hệt Lý Nam Thiên. Chính vào giờ phút gã sững người ra, một mũi tiêm nhanh chóng đâm vào cổ gã, sau đó, trời đất hoàn toàn tối đen. - Lý Nam Thiên, khỏe không? Lý Nam Thiên mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, y chỉ chừng hơn ba mươi, tóc tai bù xù, mặt mày hốc hác nhưng đôi mắt sáng rực, chăm chăm nhìn gã. Hình như người này rất quen thuộc, Lý Nam Thiên cơ hồ đã gặp ông ta ở đâu rồi, chỉ là dược lực của thuốc mê vẫn khiến đầu óc gã quay cuồng nhất thời cũng chẳng thể nhớ nổi người này là ai. - Ông là... Người đàn ông mỉm cười: - À phải rồi, tôi quên không tự giới thiệu, tôi họ Lý tên Vũ Hiên. chắc ông từng nghe đến tên tôi rồi phải không? Lý Nam Thiên a một tiếng. Thì ra là Lý Vũ Hiên, giáo sư chủ nhiệm bộ môn di truyền học đại học Hồng Kông, người đạt bốn giải thưởng cao quý về nghiên cứu tế bào con người. Chẳng trách gã cảm thấy ông ta rất quen mặt, hóa ra đã nhìn thấy ông ta trên bìa một tạp chí.

- Thì ra là ông, trước kia tôi rất ngạc nhiên nhưng giờ thì chẳng thấy có gì đáng kinh ngạc cả. Lý Vũ Hiên cười: - Thiên hạ từng nói Lý Nam Thiên thông minh tuyệt đỉnh, xem ra cũng chẳng phải nói ngoa, nhưng anh cứ thử nói xem, khi biết tôi là Lý Vũ Hiên, anh phát hiện được điều gì nào? - Đâu phải phát hiện gì đâu? chỉ là phỏng đóan thôi, có lẽ sự xuất hiện của gã Lý Nam Thiên thứ hai chính là tác phẩm của ông phải không? Lý Vũ Hiên vẫn cười: - Đâu phải Lý Nam Thiên thứ hai đâu, hắn chính là anh đó chớ. Lý Nam Thiên ngạc nhiên: - Hắn là tôi? - Bộ anh không đoán ra sao? Hắn và anh có cùng một nhóm máu, cùng một mẫu tế tào, mẫu tóc, từ phong độ, cử chỉ, võ công, hành động đều chẳng khác anh mảy may, anh thử nói xem, nếu anh và hắn không phải là một thì làm sao có hai con người giống nhau đến vậy? Lý Nam Thiên nhăn mặt: - Tôi càng lúc càng hồ đồ, những lời ông nói, tôi chẳng hiểu cái cóc khô gì cả. Ít nhất ông có thể giải thích tại sao hắn lại giống tôi đến như vậy được không? Lý Vũ Hiên cười ha hả: - Không chỉ giống đâu, anh biết không, hai người các anh tuy hai mà một, ưm, biết nói thế nào nhỉ? Àh, phải rồi, anh có nhận ra những vết bầm tím trên mặt anh không? Lý Nam Thiên nhìn vào tấm gương Lý Vũ Hiên đưa trước mặt mình rồi nói: - Thì sao chứ? - Đây vốn chẳng có ai đánh anh cả, tất cả chỉ là tên Lý Nam Thiên kia tự đánh bản thân mình. Lý Nam Thiên giật mình, nếu không phải đã bị dây trói trói đến chẳng thể nhúc nhích e rằng gã đã nhẩy phắt dậy: - Ông nói gì? Hắn đánh mình tại sao tôi lại? Không phải ý ông nói là... - Đúng rồi, các anh đúng là hai xác một mạng, chỉ cần bất cứ ai trong hai người bị tổn thương gì thì người kia cũng lâm vào tình trạng tương tự, hay

nói nghiêm trọng hơn, nếu một trong hai anh chết đi, kẻ còn lại cũng không thể sống nổi. Lý Nam Thiên kêu lên: - Không thể thế được. Lý Vũ Hiên mỉm cười điềm nhiên: - Tiếc thay đó là sự thật, chẳng lẽ gần đây anh không phát hiện trên cơ thể anh tự nhiên có những vết tích kỳ quái không thể giải thích hay sao? Lý Nam Thiên giật mình nhủ lại, đúng rồi, điều Lý Vũ Hiên nói hoàn toàn chính xác, nói đâu xa, ngay cả vết cào mà Trần Tú Oanh khẳng định lúc Tiểu Ngữ giằng co với tên dâm tặc đã gây ra cũng xuất hiện trên người gã, nếu không phải vậy thì chẳng có cách giải thích nào khác hơn. - Tại sao lại như vậy? Hắn...hắn ở đâu chui ra vậy chứ? Ông làm sao tạo ra hắn? - Rất đơn giản thôi anh Lý Nam Thiên à, trước hết chúng tôi sử dụng một con muỗi robot bí mật chích lấy một phần tế bào huyết học trong cơ thể anh, rồi tiện đứt một vài sợi tóc mô phỏng, thậm chí còn phải nhân cơ hội anh quan hệ xác thịt với nữ nhân rồi lấy đi một phần tinh dịch của anh, từ tất cả những thứ đó tôi đem kích hoạt vào một cơ thể tình nguyện viên, khi những tế bào ấy hoạt động, rất nhanh chóng nó sẽ sản sinh ra những tế bào tương tự khiến cho người ấy chỉ trong một thời gian ngắn sẽ trở thành một người giống anh đến từng chi tiết nhỏ không sao phân biệt. Thậm chí trong quá trình thí nghiệm tôi còn phát hiện ra những tế bào gốc vẫn không ngừng liên lạc với cơ thể chính chủ nên những tế bào con cũng ảnh hưởng theo, điều đó làm cho bất cứ ai trong hai anh bị tổn thương thì người còn lại cũng chịu ảnh hưởng tương tự, thật là một bước tiến vĩ đại. Lý Nam Thiên giật mình: - Đúng là một thí nghiệm điên rồ, tôi hiểu rồi, với thí nghiệm này chẳng ai chịu đầu tư chi phí hoạt động cho ông nên ông mới tìm đến Hoàng Thiên. Mà trên đời này, kẻ Hoàng Thiên căm hận nhất chính là tôi, vì vậy cho nên... Hoàng Thiên cười lớn bước vào: - Không sai, Lý Nam Thiên, chính là tao đứng phía sau giật dây mọi chuyện.

Lý Vũ Hiên cười: - Tôi có tài năng, ông ấy có tiền bạc, vật chất, lại không biết làm sao trả thù anh, đúng là một sự kết hợp tuyệt vời phải không? Lý Nam Thiên nhổ phèo bãi nước bọt xuống đất: - Rồng rắn gặp nhau, chó chết, nhưng nếu như ông nói tôi và tên giả mạo kia có cùng một sợi dây sinh mạng thì tại sao không cho hắn một dao, lúc ấy tự nhiên Lý Nam Thiên này đã trở thành oan hồn chết mà không rõ nguyên do rồi phải không? Hoàng Thiên cười: - Đâu có đơn giản như vậy? Ha ha, Lý Nam Thiên mày coi thường Hoàng Thiên này quá rồi đấy, tao muốn mày chết không phải là chuyện khó nhưng tao lại muốn mày chết đau chết đớn kìa, ha ha, bây giờ tiếng xấu của mày đã đồn đi khắp Hồng Kông, cảnh sát lùng, khủng bố bắt, tổ chức tìm giết, có ai dám dung chứa mày ngòai Hạ Sơn Hội? Ha ha, nhưng chỉ ít lâu sau thôi, đảm bảo bọn họ cũng căm hận mày đến tận xương tủy. Lý Nam Thiên gồng người lên tựa như muốn bứt hết dây trói: - Hoàng Thiên, mày muốn làm gì? Hoàng Thiên cười nham hiểm: - Tao chỉ đơn giản muốn mày ở đây chờ một thời gian, đến khi nào tên Lý Nam Thiên kia gây ra đủ thứ chuyện thương thiên hại lý khiến trời đất bất dung tao sẽ thả mày ra chịu hậu quả, ha ha. Lý Nam Thiên quát lớn: - Hoàng Thiên, đồ chó chết, quân khốn nạn, hèn hạ, thứ cặn bã, mày... Nói đến đó, Hoàng Thiên đã bước lại tống vào bụng gã một đấm: - Ồn ào quá. Lý Nam Thiên trúng một đấm của Hoàng Thiên lập tức ho sặc sụa rồi nôn mửa không ngớt tưởng chừng có thể nôn đến tận mật xanh. Đến khi những gì có trong bụng đều mửa hết ra ngòai, gã chợt mỉm cười từ từ ngẩng đầu lên. Không biết từ lúc nào, từ trong miệng gã đã xuất hiện một trái cầu nhỏ, Hoàng Thiên giật mình toan chạy lại nhưng trái cầu đã rơi phịch xuống đất, một tiếng nổ chát chúa vang lên cùng với khói bay mù mịt khắp

phòng. Lý Nam Thiên chỉ chờ có vậy vội vàng siết chặt các ngón tay vào nhau, tiếng xương gẫy răng rắc vang lên. Hoàng Thiên vừa nghe vậy đã kêu lên: - Lý Nam Thiên, mày dám tự tháo khớp xương tay mình để cởi trói à? Đừng vọng tưởng. Rồi xuất một cước nhằm chiếc ghế của Lý Nam Thiên đá tới. Nhưng hành vi tự cứu thoát mình này gã đã luyện tới tốc độ kinh hồn, chỉ nghe vút một tiếng, một sợi dây bay tới cuốn lấy chân Hoàng Thiên giật mạnh. Hoàng Thiên chẳng ngờ gã còn khả năng xuất thủ nên chỉ kịp kêu lên một tiếng ngã nhào về phía trước rồi sau ót bị một cú đá mạnh như búa bổ giáng lên: - Chó chết, không phải vì ông nội ngươi đang gấp gáp nhất định tao sẽ chơi mày đến cùng, mày gặp may đấy. Lúc khói tan, Hoàng Thiên cũng từ từ mở mắt, Lý Vũ Hiên chạy lại: - Hoàng Thiên, ông có sao không? Hoàng Thiên rít lên: - Khốn nạn, không ngờ chúng ta đã lục tung cả người tên khốn ấy mà hắn vẫn còn giữ một trái lựu đạn khói trong bao tử, Lý Nam Thiên ơi Lý Nam Thiên, lần này mày may mắn nhưng nhất định lần sau mày sẽ chết không tòan thây. Lý Vũ Hiên cười: - Không sao đâu, tên Lý Nam Thiên thật đó trở về nhất định chẳng ai tin hắn là thật, đến lúc đó thật thành giả, giả thành thật, gã bị chính bạn bè, người yêu của mình truy sát há chẳng phải càng thú vị hơn hay sao? Chương 6: Lý Nam Thiên vừa thoát ra ngoài toan chỉnh lại khớp xương vào chỗ cũ đột nhiên gã cảm thấy khắp người nổi gai ốc, một cảm giác rờn rợt dâng lên. Tiếp theo đó, một thứ kích thích không ngừng phát sinh, càng lúc càng mạnh: - Chó chết, không hay rồi.

Gã vội vàng chạy một mạch đến bãi xe của Hoàng Thiên, trong tổ chức, gã được huấn luyện quá kỹ càng, dù không có chìa khóa, không mang theo dụng cụ đồ nghề cũng dễ dàng chôm được bất cứ chiếc xe được trang bị công cụ hiện đại nào. Nhất định có chuyện không hay xảy ra. *** Bệnh viện trung ương Hồng Kông. Bác sĩ trưởng khoa vừa khám cho Tiểu NGữ vừa lẩm bẩm: - Thiệt tình, đây đúng là trường hợp lạ nhất mà tôi từng thấy, rõ ràng vừa mới hôm trước còn thẫn thờ như người mất hồn chẳng buồn ăn uống, thế mà chỉ chưa đầy hai ngày đã linh mẫn trở lại, thật lạ lùng. Hai vị tiểu thư, các vị có thể cho tôi biết phương pháp nào trị được cú sốc tinh thần của cô bé này không? Tiểu Ngữ và Trần Tú Oanh mỉm cười: - Tâm bệnh phải trị bằng tâm dược thôi bác sĩ à. Bác sĩ cười: - Phải rồi, tâm bệnh chỉ có trị bằng tâm dược. Tâm dược ở đây đương nhiên là chuyện "Lý Nam Thiên" được minh oan, tuy chưa chính thức tóm được hung thủ nhưng gã đã có sự giải thích rõ ràng, Tiểu Ngữ tuy có phần ngạc nhiên nhưng dù sao cũng chứng minh Lý Nam Thiên không giở trò đồi bại với mình thì vui sướng không để đâu hết, lập tức nhanh chóng lấy lại tinh thần còn hiệu quả hơn bất cứ sự điều trị nào. Bác sĩ vừa đi khỏi, Lý Nam Thiên chợt nói: - Tiểu NGữ, em có đói không? Anh ra ngoài mua chút gì về cho em ăn nhé. Tiểu Ngữ cười: - Vâng. Anh mua cho em... Lý Nam Thiên cười: - Cơm chiên Dương Châu phải không? Thêm ba bịch sữa tươi chứ gì? Trần Tú Oanh cười khúc khích: - Mô phật, Lý Nam Thiên biết tâm lý con gái từ khi nào thế? Lý Nam Thiên mỉm cười rồi đi thẳng ra cửa.

Bên trong, Tiểu Ngữ mỉm cười: - Anh ấy tuy thường ngày nói năng cợt nhả trêu đùa người khác nhưng thực chất rất tốt bụng, chị thật có phúc mới quen được anh ta. Trần Tú Oanh cầm tay Tiểu Ngữ: - Anh ấy đúng là người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời nhưng em yên tâm đi, sau này nhất định người đàn ông tuyệt vời thứ hai trên đời này sẽ thuộc về em. TIểu Ngữ đỏ mặt: - Chị nói gì vậy? À, anh Thiên... Trần Tú Oanh cù nách Tiểu Ngữ: - Thôi đi.Đừng đánh trống lảng nữa, anh Thiên vừa mới ra ngòai mua đồ ăn cho em, làm sao có thể... Nói đến đó, gáy nàng chợt nhói lên rồi một cảm giác mệt mỏi lan khắp cơ thể. - Cái...cái gì...thế này... Lúc lảo đảo ngã vật xuống đất, trong hình ảnh mờ nhạt hiện lên trong mắt Trần Tú Oanh, có bóng của Lý Nam Thiên. - Lý Nam Thiên...anh...tôi... Nàng mơ hồ nói ra những tiếng vô nghĩa rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Tiểu Ngữ nhìn thấy Lý Nam Thiên đột ngột ra tay với Trần Tú Oanh thì ngạc nhiên kêu lên: - Anh Thiên, anh làm gì vậy? Lý Nam Thiên nhếch mép: - Có gì đâu? Đơn giản anh thấy cô ấy mệt mỏi quá nên tiêm cho cô ấy một liều thuốc an thần mạnh, yên tâm đi, đảm bảo hai,ba tiếng nữa Oanh mới dậy. Tiểu Ngữ chợt cảm thấy một nỗi bất an dấy lên trong lòng: - Anh...anh muốn gì chứ? Lý Nam Thiên cười ha hả: - Còn muốn gì nữa? Không phải em rất thích anh hay sao? Vậy chúng ta cứ đàng hoàng phong lưu khoái lạc một phen, có được không? Tiểu Ngữ biến sắc toan chạy vụt ra cửa nhưng Lý Nam Thiên đã nhanh tay chốt khóa cửa vào: - Chạy đi đâu? Tiểu Ngữ run lên rồi kêu lớn:

- Cứu tôi với....cứu... - Vô ích thôi, giờ là giờ nghỉ trưa, chẳng ai đến cứu em đâu, Cô bé ơi, hãy ngoan ngoãn chấp nhận đi thôi. Dứt lời, gã như một con mãnh hổ nhào tới đè lên người Tiểu Ngữ, mặc kệ nàng liên tục giẫy dụa, gào thét. Thực chất với thân thủ giống hệt Lý Nam Thiên thực sự, Lý Nam Thiên này thừa sức tống cho nàng một đòn ngất đi đỡ phải phiền toái nhưng hắn không giống người thật, hắn thích nhìn con mồi của mình quằn quại dưới thú tính của bản thân, một sở thích bệnh hoạn. Vừa lúc ấy, hai tay của Lý Nam Thiên giả đột nhiên kêu lên răng rắc, bất chợt hắn hét một tiếng đau đớn, cùng lúc Tiểu Ngữ lại giẫy mạnh khiến hắn ngã ngửa về phía sau. Tiểu Ngữ nhìn lại chỉ thấy gương mặt của hắn toát lên vẻ đau đớn khổ sở, hai cánh tay buông thõng dường như đã bị rời khớp, nàng tất nhiên chẳng thể biết lúc đó Lý Nam Thiên thật sự đang tự tháo khớp của mình để thoát khỏi mấy sợi dây trói quái ác vô tình lại khiến cho Lý Nam Thiên giả mạo này cũng lâm vào cảnh tương tự nên Tiểu Ngữ mới có thể thoát thân. Tuy vậy nếu Lý Nam Thiên thực sự có thể chỉ trong tích tắc tự nắn lại khớp xương cho mình thì kẻ giả mạo này cũng có khả năng tương tự, Tiểu Ngữ chỉ kịp mở chốt khóa cửa thì đã bị hắn nhào tới giắng về phía sau. Chỉ còn những tiếng kêu tuyệt vọng vang lên... *** Trần Gia Viễn vừa bước vào phòng bệnh lập tức phẫn nộ cùng cực. Trước mắt anh là Lý Nam Thiên, là người anh xem là huynh đệ... Nhưng ở dưới đất, đứa em gái ruột của anh đang hôn mê bất tỉnh, đứa em họ anh yêu quý như châu báu ngọc ngà lõa thể nằm sõng soài dưới đất. - Lý Nam Thiên, tao giết mày. Lý Nam Thiên giả dường như thoáng bất ngờ trước sự xuất hiện của Trần Gia Viễn nhưng chỉ trong chớp mắt hắn đã lấy lại bình tĩnh nhanh chóng né được cú đấm của Trần Gia Viễn rồi tống cho anh một đòn vào bụng. Trần Gia Viễn lúc này như con mãnh hổ bị trọng thương không biết đau đớn là gì liên tục nhào tới lúc quyền, lúc cước chỉ có một ý nghĩ trong lòng không giết được Lý Nam Thiên thề không làm người.

Lý Nam Thiên giả đứng trước sự tấn công hung bạo của lão đại Hạ Sơn Hội cũng thấy hoảng sợ phần nào song hắn cũng thừa kế tất cả bản lĩnh của Lý Nam Thiên thật, trong mười quyền bị trúng ít nhất lúc đầu cũng đánh trả được lại bảy, tám. *** Phóng xe trên đường, đột ngột Lý Nam Thiên cảm thấy khắp cơ thể mình đau đớn không ngớt, cứ như bị người ta đánh liên tục vào người. "Không xong rồi, nếu mình và tên đó thực sự có mối liên quan với nhau, có nghĩa hắn đang giao thủ với ai đó? Là ai đây? Thiên Đại? Gia VIễn? Thiên Phong hay Tú Oanh? Trời ơi." Nhưng hồi lâu, có vẻ như mười lần cánh tay đau nhói mới thấy trên người đau một lần, xem ra người đánh với hắn đang lâm vào thế hạ phong. Không được, không thể để hắn làm hại bất cứ ai. Lý Nam Thiên nghĩ vậy vội vàng gia tăng tốc độ chạy như bay, chỉ mong đến được nhà họ Trần ngắn cản hắn lại. *** Quả nhiên lúc này, Lý Nam Thiên giả đánh càng lúc càng quen tay, lúc đầu liên tiếp chịu đòn nhưng trong khoảnh khắc đã nhanh chóng lấy lại thế cân bằng với TRần Gia Viễn. Thực chất bản lĩnh của Trần Gia Viễn hơn hẳn Lý Nam Thiên, chỉ là trong lúc này nộ hỏa công tâm, đánh ra những quyền mạnh bạo nhưng lại thiếu đi sự chính xác, tinh tế nên chỉ phát huy được nửa phần oai lực vốn có, nếu anh bình tĩnh mà xuất thủ chắc rằng đã sớm hạ gục được tên giả mạo này. Chính vào lúc hai bên giằng co nhau, chợt nghe tiếng Trần Tú Oanh rên rỉ: - Anh hai... Trần Gia Viễn thoáng giật mình. Lý Nam Thiên giả mạo nhếch mép mỉm cười đắc chí. Trần Tú Oanh gào lên: - Không... Lý Nam Thiên giả nhân lúc Trần Gia Viễn thoáng phân tâm đã đấm một đòn vào mặt anh. Trần Gia Viễn còn đang tối tăm mặt mũi thì Lý Nam Thiên chẳng bỏ qua cơ hội bằng vàng, một cước đạp văng họ Trần qua cửa sổ rơi thẳng từ tầng mười hai xuống đất...

Related Documents

Songthientruyenky
October 2019 44

More Documents from "Au Duong Tinh"

Gothika
August 2019 66
The Nines Final
October 2019 54
Hiep
October 2019 56
Fanficr&i
October 2019 62
Songthientruyenky
October 2019 44
Longngon
October 2019 57