Ps

  • Uploaded by: Au Duong Tinh
  • 0
  • 0
  • October 2019
  • PDF

This document was uploaded by user and they confirmed that they have the permission to share it. If you are author or own the copyright of this book, please report to us by using this DMCA report form. Report DMCA


Overview

Download & View Ps as PDF for free.

More details

  • Words: 44,161
  • Pages: 62
Pháp Sư

Magician

[Complete]Pháp Sư - AlyssaChia, ZhangTing, ShuiLing

Vietnamese Title: Pháp Sư English Title: Magician Chinese Title: 魔术师 Trang 1

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Main Casts:

- Giả Tịnh Văn - Mã Quỳnh Anh - Mã Đoan Phương - Phlox D (tên tiếng anh của loài hoa giáp trúc đài) Lương Thuỷ Vy - Vạn Ỷ Văn - Mã Tiểu Linh - Trương Đình - Mộc Thái Mỹ - Tưởng Cần Cần - Mao Uyển Phi - Triệu Văn Trác - Mao Y Quân - tướng quân Trương Tuấn Vũ - Doãn Thiên Chiếu - Phương Thiên Hữu - Trương Thiết Lâm - Mộc Thái Ân - Càn Long - Vu Ba - Triệu Lãng Tư - tướng quân Lâm Thoại Phong - Tô Hữu Bằng - Kim Bất Phong - Lục a ca Khang Tư Diễn viên phụ (guest casts): chỉ xuất hiện rải rác trong các chương, hoặc là xuất hiện hoài -

Hồ Tịnh - Lữ Vọng Triệu Vy - Phan Thư Mã Y Lợi - Triều Luân Phạm Băng Băng - Thừa Liên Trần Hạo Dân - Vạn Chi Sư Mã Tuấn Vĩ - Thừa Yên Trần Đạo Minh - Hoắc Thiên Văn - Kỳ tiên lãnh tư Hàn Thư Ẩn Trương Quốc Lập - Lăng Nguyên Viên - Kỷ Hiểu Lam Huỳnh Hiểu Minh - Mộc Thái Ân lúc trẻ Johnny Depp - Count D

Tác giả kịch bản: Alecsu4ever Tập 1: Mười hai miếng linh đá. Chương 1 Chuyến tàu đặc biệc từ Anh quốc đang cập bến tại bến cảng Hồng Kông, người trên tàu đa số là nước ngoài đến thăm quan hoặc là đi ngang để đón máy bay đi nơi khác. Người đứng đợi ở ngoài cảng đông nghẹt như kiến, rất nhiều những bảng khẩu hiệu giơ lên để cho người quen biết được mà đến. - Cha à! Chúng ta đến đón ai đây? Hôm nay con có tiết dạy thêm lúc ba giờ, con không muốn trễ giờ nửa đâu. - Muốn thì cứ đi trước, cha không bắt con đứng ngóng làm gì đâu, mà chiều nhớ về nhà ăn cơm đấy. Đứa con gái kia là Mộc Thái Mỹ (Trương Đình), còn người cha là Mộc Thái Ân (Trương Thiết Lâm), cả hai cha con đều xuất thân từ pháp sư. Hôm qua, Thái Ân nhận được email từ một người bạn và biết được hôm nay ông cần đến bến cảng để đón một người rất quan trọng, và tất nhiên họ không quên đưa cho ông cả hình lẫn lý lịch của người này. Đợi hơn ba tiếng đồng hồ, Thái Mỹ chạy về trước vì công việc, còn Thái Ân vẫn phải đứng đợi mặc dù cái bụng của ông đang biểu tình. Trời không phụ lòng người “đói”, người ông cần đón cuối cùng cũng ra, vừa trông thấy người ông đã lên tiếng gọi: - Mã Quỳnh Anh! Mã Quỳnh Anh! Người con gái gọi là Mã Quỳnh Anh (Giả Tịnh Văn) đó tiến lại Mộc Thái Ân, miệng vẫn ngậm viên kẹo mút, hành lý của cô vỏn vẹn chỉ có một cái túi đeo chéo ngang vai, với đôi mắt vừa to vừa tròn Mã Quỳnh Anh lên tiếng hỏi: - Tiên sinh, ông có phải Mộc Thái Ân không? - Tất nhiên là ta, chẳng lẽ có kẻ thứ hai dám giả mạo ta ư? Mộc Thái Ân cười, rồi bảo cô theo mình lên chiếc xe màu đen Toyota mà ông vừa mới mua ngày hôm qua. Quỳnh Anh vốn là một người chuyên gia thiết kế xe, nên vừa thoáng trong thấy xe của ông đã lên tiếng phê bình: - Chiếc xe vẽ xấu quá, nhưng được cái chắc chắn, nếu lần sau tiên sinh có mua thì dẫn con theo, đảm bảo lựa cho tiên sinh một chiếc vừa đẹp mắt, chắc chắn và bảo đảm là không bao hề mắc hơn chiếc này. Trang 2

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Nghe Quỳnh Anh nói cho một tràn về xe, Mộc Thái Ân cười nói:

- Lần sau nhất định phải kêu con theo thật, nếu không chỉ mỗi việc nghe con than phiền thôi ta cũng muốn khùng rồi. Hành lý con cũng tương đối ít, con đi chợ với ta được chứ? - Dạ được. Mã Quỳnh Anh tươi cười bước lên xe, suốt cả đoạn đường cô hết kể về xe thì lại nói đến phụ tùng, nói chung là toàn những câu chuyện về xe và xe. Mộc Thái Ân tuy không lên tiếng kêu ca, nhưng trong bụng thầm nguyền rủa người bạn tự dưng kêu ông đón một người nói nhiều đến phát kinh như Quỳnh Anh. Chợ cách bến cảng không mấy xa, Mộc Thái Ân đậu xe xong thì dẫn Quỳnh Anh vào chợ. Lần đầu đến chợ ở Hồng Kông, Quỳnh Anh trông cái gì cũng lạ và cứ hỏi mãi khiến Mộc Thái Ân xém nữa là mua nhầm cua thường với cua đá. Tuy nhiên có một lúc Quỳnh Anh chẳng nói lấy lời nào, cảm thấy im lặng ông quay sang Quỳnh Anh thì thấy cô đang nhìn một người thanh niên đứng đối diện, ông chợt phì cười hỏi Quỳnh Anh: - Này, chưa gì đã muốn cua trai Hồng Kông rồi hả con? Mã Quỳnh Anh lườm Thái Ân khiến cả người ông rùng mình, cô trả lời: - Con không rãnh giống tiên sinh, chẳng là con thấy áo của anh ta có hoa văn rất lạ, nên mới nhìn chăm chú như vậy. Nghe nói thế, Thái Ân cũng quay sang nhìn người thanh niên nhưng ông lại chẳng thấy gì, ông gằng giọng hỏi lại: - Có chắc là nhìn áo không đấy? Sao ta chẳng thấy có hoa văn gì trên đó ráo trọi vậy? Mã Quỳnh Anh lại lườm Thái Ân, cô gỡ cặp mắt kính của mình xuống rồi đưa cho Thái Ân, ý bảo ông hãy đeo lên sẽ rõ là cô đang nhìn cái gì. Thái Ân đưa mắt nhìn Quỳnh Anh một chập rồi cũng đeo cặp kính vào và quay nhìn sang người thanh niên kia một lần nữa. Quả thật Quỳnh Anh không hề nói dối ông, dưới cặp kính ông thấy rất nhiền những hoa văn quái gở trên áo của người thanh niên kia, nhưng ông lại chẳng tỏ chút ngạc nhiên nào, ông nói: - Bình thường thôi, trả con cặp kính này, nhớ là lần sau có muốn nhìn ai thì đeo cặp kính nào tối một chút, chứ không người ta biết là mình đang bị theo dõi đấy. Nhìn thái độ hời hợt của Thái Ân, Quỳnh Anh cảm thấy hình như mình có chút hơi quá đáng với ông, nhưng lại chẳng biết làm sao xin lỗi nên cô đành im lặng suốt đoạn đường trở về nhà, có lẽ đó là lời xin lỗi tốt nhất với một người nói nhiều như cô. Mộc Thái Ân cùng cô con gái sống trong chung cư Định Môn, dường như đối với hàng xóm ông rất tốt nên khi xe chỉ vừa đến cổng cô đã nghe người bảo vệ lên tiếng chào, mặc dù nghe giống như ông ta đang châm chọc Thái Ân vậy: - Mộc tiên sinh! Ông vừa đi chợ về đó ư? Mà người đẹp nào ngồi kế ông vậy? Chẳng lẽ tiểu Mỹ cho ông cặp bồ rồi sau? Thái Ân mặc vẫn chẳng đổi sắc ông lên tiếng đáp lại: - Kim Bất Phong (Tô Hữu Bằng), chưa gì cậu muốn ăn đòn hả? Vậy tối nay khỏi lên nhà ăn cơm, chiều nay nghe nói tiểu Mỹ nó về sớm đấy. - Đùa chút mà tiên sinh đã la rồi, con xin lỗi được chưa? Thấy thái độ của Kim Bất Phong nhanh chóng thay đổi, Mã Quỳnh Anh biết ngay là anh chàng này đang để ý con gái của Thái Ân, cô nhìn Kim Bất Phong lắc đầu cười rồi nói với Thái Ân: - Hắn thích con gái tiên sinh à? Thái Ân mỉm cười, gật đầu rồi nhấn ga cho xe chạy vào trong khu để xe. Nhà của Thái Ân ở tận lầu mười ba, may mà hôm nay cầu thang máy không trục trặc nếu không chắc Quỳnh Anh phải nếm phải cái mùi đi bộ lên tầng mười ba. Trang 3

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Vào đến phòng khách, Quỳnh Anh đã ngồi phịch xuống ghế, tay loay hoay mở tivi lên xem tin tức, cô chăm chú đến nỗi không nhận ra rằng Thái Ân đã kêu cô đến năm sáu lần. Bực mình, Thái Ân bước đến bên cạnh cô lên tiếng hỏi: - Tiểu Anh, con đang xem cái gì mà chăm chú đến nỗi ta kêu gần khan cả giọng mà không thấy ai đáp lại lấy một lời vậy hả? Quỳnh Anh kéo Thái Ân ngồi xuống cạnh rồi đưa tay chỉ lên màn hình nói: - Tiên sinh ông xem, người này chẳng phải chúng ta vừa thấy ở chợ đó hay sao? Thái Ân nhìn thật kỹ hình người đó rồi đáp: - Đúng là hắn, nhưng là cái xác bị chôm dưới sân trường học hơn tám ngày rồi. Quỳnh Anh tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại: - Vậy chẳng lẽ những gì chúng ta thấy là hồn ma của hắn? Nhưng tại sao trên áo của hắn lại có thứ hoa văn kia? Thái Ân lắc đầu nói: - Điều đó ta chịu, mặc dù hành nghề này lâu năm rồi nhưng mà đôi khi có nhiều thứ ta cũng không biết. Một hồi ăn cơm tối xong, con đi với ta ra thư viện lấy một ít sách về tham khảo xem có tìm ra được đầu mối gì không. Quỳnh Anh gật đầu đồng ý: - Vâng! Sẵn tiện tiên sinh chở con đến địa chỉ này để nhận một số hàng con chuyển bằng đường biển. Thái Ân nhìn vào số nhà rồi nói: - Đây là nhà của Mã Tiểu Linh (Vạn Ỷ Văn) mà, làm sao con quên biết được cô ấy? Quỳnh Anh quơ lấy cái gối ôm vào lòng lắc lư trả lời: - Chính cô ta gởi thư sang Anh quốc bảo con trở về gấp, rồi còn nói là tiên sinh sẽ đến đón con tại bến cảng, ngoài ra cô ấy còn đưa cho con cả lý lịch lẫn hình của tiên sinh nè, nếu không con biết ai lại mà hỏi. Quỳnh Anh nói rồi lấy ra trong túi xách một mớ giấy tờ và hình ảnh về Thái Ân, cô chỉ vào một tấm hình và nói: - Tấm này hình như là chụp hình của ba gia tộc thì phải, có họ Mã - Mộc - Mao cả ba đều ăn bận rất ư là quái gở. Người đứng bên trái bận cái váy ngắn màu đen này là Mã Tiểu Linh, bên cạnh là Phương Thiên Hữu (Doãn Thiên Chiếu), kế bên là tiên sinh và con gái của tiên sinh. Hàng dưới là Mao Uyển Phi (Thuỷ Linh), bên cạnh là Mao Y Quân (Triệu Văn Trác), người này tuy mang họ Mao, nhưng lại không rõ có họ hàng gì với Uyển Phi. Có một điều con không hiểu, tại sao tất cả đều đồng loạt bận đồ đen, trông cứ như vừa đi đám ma của ai xong. Thái Ân nhíu mày hỏi Quỳnh Anh: - Tại sao con lại có tấm hình này chứ? Quỳnh Anh tỉnh bơ đáp không chút do dự: - Ai biết! Mã Tiểu Linh gởi bằng bưu điện sang cho con, ngay cả một lời giải thích về mớ hình này cô ta cũng chẳng hề ghi lấy một chữ. Nhưng Thái Ân lại không quan tâm lắm đến lời nói của Quỳnh Anh, ông ngồi trầm ngâm nhìn vào tấm hình, và một câu chuyện của mười năm trước chợt hiện về trong tâm trí ông, một câu chuyện buồn mà có lẽ vĩnh viễn những người trong bức hình này sẽ không bao giờ quên. Ông quay sang nhìn Quỳnh Anh hồi lâu như để tưởng tượng về một ai đó, ông nhẹ cười lên tiếng hỏi: Trang 4

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

- Con có muốn nghe một câu truyện huyền thoại hay không?

Quỳnh Anh nãy giờ mơ mơ màng màng nghe tiếp tục theo dõi tin tức, nghe Thái Ân gọi mình nên giật mình, khuông mặt ngơ ngác nhìn ông với đôi mắt mở to đen láy, khiến ông lắc đầu cười. - Câu truyện huyền thoại? Tiên sinh ông có thể để ngày mai hay tối nay được không, chứ bây giờ bụng của con đang đói chết đây này. Nhắc đến đồ ăn Thái Ân sực nhớ mình vẫn chưa làm món nào cả, chỉ tại lo nói chuyện và nghĩ vẩn vơ mà đã gần đến năm giờ. Thái Ân không thể một mình làm cơm tối kịp nên quát gọi Quỳnh Anh: - Quỳnh Anh! Xuống bếp phụ ta nấu ăn coi nào. Nấu bếp? Một chữ không hề xa lạ với Quỳnh Anh nhưng cũng chẳng chút gần gũi nào với cô, ngày trước ở Anh quốc gia đình cô cũng thuộc diện khá giả nên chuyện bếp núc toàn do người hầu làm, chỉ có vài năm là vì bắt buộc cô mới học nấu ăn, nhưng thời gian quá lâu chữ nghĩa, công thức gì cô trả cả cho thầy cô. Bây giờ Thái Ân lại bảo cô vào bếp chẳng khác nào kề dao ngay cổ cô trong lúc bị xử chém vậy, nhưng mà ở nhà của người ta nếu không giúp thì kỳ quá, cô đành để Thái Ân bảo gì thì làm nấy. Loay hoay đến sáu giờ cuối cùng thì họ cũng xong công việc, kịp lúc Mộc Thái Mỹ đi làm về. Nghe tiếng bấm chuông, Quỳnh Anh vội ra mở cửa nhưng người bấm chuông không phải là Mộc Thái Mỹ hay là Kim Bất Phong, mà lại là một người đàn bà tuổi trung niên, dáng vẻ không mấy thân thiện với một con mắt sắc bén, bà nhìn Quỳnh Anh từ trên xuống dưới, từ trái sáng phải với một khuông mặt lạnh lùng đến dễ sợ. Thái Ân không nghe động tĩnh gì ở ngoài phòng khách, nên bước ra ngoài lên tiếng hỏi: - Quỳnh Anh! Có chuyện gì ngoài đó vậy? Tiểu Mỹ hay là tên bảo vệ Kim Bất Phong vậy? - Không phải họ… mà là… mà là một nữ quái nhân… mắt hí… - Cái gì? Chương 2 Thái Ân giật mình khi nghe câu trả lời của Quỳnh Anh, ông chạy vội ra phòng khách để xem thực hư thế nào. Vừa bước ra đến bậc thềm, đôi mắt của Thái Ân chợt bốc lửa, ông ta nhìn bà khách như một kẻ thù, khiến Quỳnh Anh không lời mà rút lui khỏi một cuộc chiến mà cô biết nó sẽ chuẩn bị bùng nổ. Thái Ân đưa tay mời bà khách ngồi xuống ghế, không cần bà khách trả lời ông đã lên tiếng nói: - Bà đến đây chắc không phải là chuyện tốt lành gì đâu, có chuyện gì thì mau nói, Tiểu Mỹ nó sắp về rồi đấy. Người đàn bà trung niên im lặng lấy ra từ trong túi xách một mớ giấy tờ đưa cho Thái Ân rồi bỏ đi. Quỳnh Anh tuy lánh mặt đi chỗ khác nhưng vẫn tò mò liếc vào phòng khách xem diễn biến câu chuyện đi đến đâu, và ngoài dự đoán của cô người đàn bà kia không hề nói một lời nào mà lặng lẽ bỏ đi. Nhìn vẻ mặt buồn thiu của Thái Ân, Quỳnh Anh mới từ bếp bước ra ngồi xuống cạnh bên an ủi: - Có chuyện gì thì cứ la cứ hét, con đây không thấy phiền đâu. Thái Ân nghe lời an ủi của Quỳnh Anh ông bật cười nói: - Ta buồn thì buồn thật nhưng chưa phải điên đâu mà đứng la hét cho con nghe, thôi dọn cơm ra ăn đi. Quỳnh Anh không biết nói gì hơn đành gật đầu, trước khi đứng dậy cô cũng không bỏ qua cơ hội liếc vào mớ giấy tờ của người đàn bà kia để lại, trên dòng đầu của tờ giấy có một dòng chữ khiến cô toát mồ hôi lạnh “Giấy Tử Hình”. Đợi đến khoảng sáu giờ mười lăm thì Mộc Thái Mỹ cùng anh chàng bảo vệ Kim Bất Phong đều lên nhà, lâu lắm rồi Quỳnh Anh mới có lại cảm giác thân thuộc từ khi cha nuôi của cô qua đời đến giờ, mỗi lần đến giờ cơm là cô lại xách chúng vào trong viện trẻ mồ côi hay viện dưỡng lão để kiếm sự ấm cúng. Mộc Thái Mỹ thật sự nếu không gặp chẳng ai tin cô ta là một cô giáo gương mẫu ở trường, suốt buổi cơm Thái Mỹ kể đủ chuyện từ trường đến ngoài đường. Còn Kim Bất Phong theo lời kể được biết cũng là một người có ăn học nhưng sa cơ thất thế nên đành làm bảo vệ cho chung cư Định Môn. Trang 5

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

- Quỳnh Anh, bạn sống ở Anh quốc từ nhỏ à? Vậy chắc chắn là đã có bạn trai rồi phải không? Kể cho mình nghe chút đi.

Thái Mỹ nhao nhao hỏi chuyện tình cảm khiến Quỳnh Anh đỏ mặt, Thái Ân thừa biết lý do nên lên tiếng giải nguy: - Quỳnh Anh, con ăn cơm xong chưa? Chúng ta còn phải đi đến thư viện để lấy một ít sách vở nữa. Quỳnh Anh nghe nói thế mừng không kịp cảm ơn, cô bỏ bàn ăn chạy ngay theo sau Thái Ân xuống dưới nhà để xe. Quỳnh Anh nhìn Thái Ân lí nhí cảm ơn, ông lắc đầu cười nói nhỏ gì đó mà khiến khuông mặt Quỳnh Anh bừng bừng bốc lửa. Thật sự phải nói Thái Ân thật biết chọn nhà, chỉ cần vài phút chạy xe là đã đứng ngay trước cổng thư viện. Không biết có phải do bệnh nghề nghiệp hay là nhạy cảm với những chỗ rộng lớn, Quỳnh Anh vội lên tiếng hỏi Thái Ân: - Chỗ này hình như không mấy sạch sẽ đó tiên sinh. Thái Ân lại một lần nữa trợn mắt nhìn cô, ông lên tiếng hỏi: - Cặp kính cận kia của con hiện đại nhỉ, mua ở đâu thế có thể chỉ cho ta được không? Quỳnh Anh nào biết đó là câu trêu của Thái Ân, cô thành thật đáp lại: - Kính này giả cận thôi, khoảng hai năm trước khi câu lập bộ thiết kế xe hơi của chúng con có một chuyến đi tham quan ở Tử Cấm Thành – Bắc Kinh, con đã vô tình lượm được. Thái Ân có chút tò mò, ông chẳng cần sự đồng ý của Quỳnh Anh đã tháo cặp kính của cô ra vừa xem vừa hỏi: - Lượm được? Hơi phi lý đấy nhưng nó có liên quan gì đến Tử Cấm Thành? Quỳnh Anh nhe răng cười đáp, mặt có chút hơi sượng sùng: - Chuyến ấy vào Tử Cấm Thành con đi lạc, chạy vòng vòng một hồi thế nào lại đi vào một nơi âm u. Con còn nhớ cổng vào gọi là Ngọc Long Môn, còn cung đó là Khang Hữu Cung, tiên sinh cũng biết con đây bản lĩnh thì không nhiều nhưng tò mò thì lại một mớ. Thấy tên đẹp nên mới lén vào bên trong xem, bởi do căn phòng bị gỗ đóng kính nên tối um, cũng may người con lúc nào cũng mang theo đèn pin nên rất tiện lợi. Dường như ít ai đến chỗ này tham quan, bụi bặm và mạng nhện đầy khắp mọi nơi. Trong cái phòng tối như mực kia, ngoài ánh đèn pin của con ra còn có một thứ rất sáng, con lúc ấy còn nghĩ chắc hẳn là đèn của phòng nên vội vàng lại ngay. Nhưng khi đụng vào thì có ai đó đánh vào gáy con, khiến con ngất xỉu khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm ở nhà. Thái Ân tỏ vẻ thất vọng hỏi với giọng ngờ vực: - Sao xuyên suốt câu chuyện ta chẳng nghe con nhắc đến cái kính này vậy? Quỳnh Anh vẫn khuông mặt tươi cười, cô nói: - Chỉ hai ngày sau, con nhận được một bưu kiện từ Trung Quốc, đó chính là mảnh ngọc trong suốt rất đẹp. Con đem nó ra tiệm kim hoàng thì ông chủ ở đó giật mình khi cầm phải nó, ông ta còn gạ hỏi con có bán nữa hay không kìa. Lúc đó con cũng muốn bán phứt nó đi cho xong chuyện, nhưng vừa lúc ấy có một người đàn ông tuổi trung niên bước vào nói một câu khiến con ngạc nhiên vô cùng. Thái Ân hồi hộp như đang nghe truyện ma, ông lôi Quỳnh Anh đến một cái ghế đá ngồi xuống rồi bảo cô hãy tiếp tục câu chuyện của mình. Trời hôm ấy lạnh như mùa đông, Quỳnh Anh ngồi co rúm sát vào Thái Ân, cô kể tiếp: - Ông ta nói rằng viên ngọc tốt thế này nếu đem soi dưới một con mắt không phải của người thường thì nó không còn là một mỹ ngọc nữa mà lại là một phương tiện chuyên dùng. Thái Ân càng nghe càng mơ hồ, ông lên tiếng hỏi: - Hắn ta nói cái gì mà ta nghe một câu cũng không hiểu vậy? Trang 6

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Quỳnh Anh gật đầu đồng ý nói:

- Lúc đầu con nghe như vịt nghe sấm chẳng hiểu mô tê gì, ông ta chẳng nói gì nữa mà đưa cho con một va-li tiền và không cần sự đồng ý của con ông ta lấy mất mảnh ngọc kia. Lại thêm hai ngày nữa, con lại nhận một bưu kiện ở ngoài đề người gởi là Hoắc Thiên Văn (Trần Đạo Minh), ông ta chỉ đề một lời nhắn rằng mỹ ngọc đã trao về chủ, khi mở ra con thấy đó là cặp kính này. Thái Ân một lần nữa đeo cặp kính lên, ông nhìn xung quanh chợt dừng lại trước khoảng không trống trãi trước mặt. Một bóng người lặng lẽ đang tiến đến, Thái Ân ngạc nhiên nhìn vào đồng hồ và lên tiếng nói: - Đã chín giờ ai lại đến thư viện vào giờ này chứ? Nhưng cái thái độ của Quỳnh Anh thì hoàn toàn khác, cô còn đưa tay vẫy bóng người kia để họ biết rằng cô đang ngồi ở phía này. Thái Ân giật mình nhìn Quỳnh Anh hỏi: - Con không cần đeo kính cũng thấy được thứ đó ư? Quỳnh Anh bật cười khiến Thái Ân ngượng chín cả mặt, cô nói: - Tiên sinh, ông chưa quen dùng cặp kính này đâu, khi nào rãnh con sẽ chỉ cho. Còn cái bóng kia chính là tên bảo vệ Kim Bất Phong đấy. Hoá ra anh chàng Kim Bất Phong vì cảm thấy lo lắng cho “cha vợ” nên đã lái xe đến thư viện xem họ có chuyện gì hay không. Vốn dĩ thư viện đã khoá cửa từ sớm, nhưng Thái Ân không thích vào thư viện lúc đông người, mà cũng chẳng rõ làm sao ông lại có chìa khoá của thư viện. Quỳnh Anh không muốn hỏi nhiều, cô thật sự không thích bóng tối và những chỗ rộng lớn, chỉ vừa bước vào trong cô đã ôm chặt lấy cánh tay của Thái Ân khiến ông bất tiện trong việc đi lại. Tuy là đường đường chính chính bước vào bằng cửa trước, nhưng mà họ chẳng dám mở đèn chỉ dùng đèn pin soi đường đi. Cảnh giống cảnh khiến cho Quỳnh Anh nhớ về cái lúc cô ở trong Khang Hữu Cung, càng sợ con người ta càng phải kiếm một chỗ an toàn bởi vậy cô chẳng ngần ngại gì mà không bấu chặt lấy Thái Ân khiến ông đã hơn trăm lần kêu đau. Thư viện ấy vốn là thư viện của quốc gia, từ diện tích cho đến số lượng sách có thể nói là khắp Hồng Kông không hề có cái thứ hai. Nhưng Thái Ân lại dẫn họ đi sâu vào bên trong thư viện, một nơi mà Quỳnh Anh thấp thoáng thấy hai chữ “cấm vào”. Có một điều khiến cô khá chú ý đó chính là tên Kim Bất Phong, hắn ta hầu như không tỏ vẻ sợ hãi mãnh liệt như cô, hắn ung dung thư thái như đang ở chính nhà của hắn vậy. Không lâu chỉ chừng mười lăm phút sau, cả ba dừng lại trước một căn phòng khoá kín, Thái Ân lên tiếng nói với Quỳnh Anh giọng thì thào: - Quỳnh Anh, con hãy nhớ lấy cái chỗ này bởi vì đây là kho sách đặc biệt mà chỉ có những người như chúng ta mới tìm thấy được. Nhưng trước hết ta phải nói với con một điều đừng bấu vào cánh tay của ta nữa, đau đến tận xương rồi đấy. Quỳnh Anh lúc ấy chỉ biết cười trừ mà rút tay về, Kim Bất Phong còn cười khì khì ra vẻ chọc quê cái thái độ của cô. Thái Ân cũng cười, ông quay sang mở cánh cửa kia, một chốc sau cả ba đã ở bên trong căn phòng. Sách trong ấy được xếp theo màu sắc, khiến Quỳnh Anh cảm thấy rất thú vị, và một điều làm cho Thái Ân phải ngạc nhiên khi thấy cách tìm sách của Quỳnh Anh có phần quái gở. Cô không hề phải lật từng trang một lên, không tìm từng cuốn một, ở mỗi kệ cô chỉ lấy ra đúng một cuốn và chỉ coi đúng một chỗ. Với cách kiếm ấy chưa đến hai tiếng đồng hồ, Quỳnh Anh đã khiếm ra được thứ mình đang cần. Kim Bất Phong không phải là pháp sư nhưng anh chàng luôn đi theo Thái Ân bất cứ lúc nào và ở đâu, và không bao giờ anh lãng vãng khi ông bàn chuyện với người khác, nên vừa thấy hai người ngồi xuống bàn anh đã đi ngay đến cuối góc phòng giả vớ như đang tìm sách. Thái Ân bây giờ mới lên tiếng hỏi: - Ta thật sự chưa thấy ai tìm sách giống như con vậy, con có thể kể cho lão già hiếu kỳ này hay không? Quỳnh Anh vẫn nụ cười muôn thưở pha chút lý lắc dễ thương, cô đáp: - Đó là cặp kính này đây. Trang 7

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Thật sự khi ở bên cạnh Quỳnh Anh và nghe mỗi lời nói của cô, Thái Ân lần đầu tiên bị người ta làm cho từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác mà chẳng lúc nào ông có ngay được đáp án cả. Thái Ân vừa nhìn Quỳnh Anh vừa lên tiếng hỏi: - Ta thật sự bị con làm hiếu kỳ đấy, nào hãy kể tiếp đi. Quỳnh Anh tháo cặp kính xuống, lấy tai dụi mắt cô nói: - Cặp kính này ngoài việc có thể phát hiện được ma và người, nó còn biết đâu là sách nào là tà thuật và sách nào là phép thuật, ngoài ra nó còn có một ưu điểm mà con rất thích đó là nó có thể phát hiện ra sách nào con đang cầm tìm và cả trang nào có liên quan đến việc đó luôn. Thái Ân bật cười nói: - Cặp kính của con thật sự còn hiện đại hơn những thứ công nghệ thông tin khác nữa đấy, thôi không nói lang bang nữa, con đã tìm ra được gì rồi. Quỳnh Anh lôi ra khoảng chừng chục cuốn sách dày cộm, cô lấy cuốn đầu tiên lật ra gần cuối trang và nói: - Ở đây có nhắc đến phần hoa văn, đây là một loại cổ trang của người Kim nhưng đã biến mất vào cuối triều Minh. Còn cuốn thứ hai này nó nói loại hoa văn kia chỉ dành cho những vị thượng quan sống vào đời nhà Kim, nhưng chỉ mặc vào những dịp cúng kiến; ngoài ra nó còn nói những hoa văn đó được chủ nhân đặt thêu chứ không phải là sản xuất đại trà. Nên mỗi một loại vải, một vết thêu đều có dụng ý của chủ nhân cái áo đó cả. Ở cuốn thứ ba nói nếu lật vào bên trong cái áo, và biết tiếng Kim cổ có thể đọc được một số truyện lý thú về chủ nhân của nó. hết chương 2 Chương 3 Thái Ân tiếp lời: - Trong một số sách có nhắc đến việc những dòng cổ ngữ trên áo, nó nói khi mai táng những chiếc áo kia sẽ đem đốt và lấy tro bỏ xung quanh quan tài như một lớp bảo vệ để tránh những ma quỷ khác. Nhưng khi đốt và nếu đốt trong lúc đêm trăng tròn, thì có thể biết được chuyện gì đã xảy ra đối với người đã chết và những chuyện bí mật của họ nữa kìa. Quỳnh Anh gật đầu nói: - Nhưng có một điểm đáng chú ý là phong tục cũng như những người trong nghề thêu áo này đã mất tích trước khi nhà Kim bị diệt vong. Cho đến hôm nay các sử học cũng như các người chuyên tìm đồ cổ cũng chưa bao giờ tìm ra được một bằng chức nào về những cái kia. Thái Ân lấy ra một bức tranh vẽ lại từ một cái áo có hoa văn, ông chỉ vào một vệt vàng và nói: - Cái áo này là dùng cho hoàng đế nhà Kim, những sợi chỉ vàng luôn được may xen kẽ với những sợi khác. Ta đã từng thấy một cái ở nhà của Mã Tiểu Linh, ta nghĩ chúng ta có thể gọi thêm cô ta vào để thêm người giúp. Quỳnh Anh lắc đầu không đồng ý: - Con lại nghĩ khác, hiện tại chúng ta không phải là điều tra về những cái áo này, điều mà chúng ta quan tâm nhất là cái oan hồn lởn vởn ngoài kia và tại sao cái áo của hắn chỉ có cặp kính của con mới có thể thấy được. Bởi vậy con đã tìm một số tin liên quan đến mảnh ngọc làm nên cái kính này, và may mắn con đã tìm được vài quyển từ cái mớ bùi nhùi kia. Thái Ân nhíu mày, mỉn cười nói: - Trước đến giờ ta chỉ nghĩ truyền nhân của nhà họ Mã chắc hẳn phải lạnh lùng và có chút độc đoán, bây giờ gặp con thật sự cái quan niệm kia đã vơi đi một nửa rồi đấy. Quỳnh Anh gãi đầu, lè lưỡi nói: Trang 8

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

- Tiên sinh ông không biết đấy thôi, trong những người nhà họ Mã con thuộc dạng quái nhân đấy. Thái Ân không tài nào nhịn cười trước mỗi lời nói của Quỳnh Anh, ông lắc đầu nhưng động tác kia chợt dừng lại ngay, ông quay sang gọi Kim Bất Phong lại dặn dò. Khi hỏi ra mới biết ông cảm thấy đói bụng, và ông cũng biết rằng cái bụng của Quỳnh Anh còn đói hơn cả ông nên đã gọi Kim Bất Phong chạy ra ngoài mua chút đồ ăn khuya cho ba người. Quỳnh Anh lại tiếp tục về những tư liệu mà mình biết: - Tiên sinh, ông có biết vào đời nhà Hán vua Hán Võ Đế có sủng ái vị vương phi nào hay không? Thái Ân lắc đầu thở dài: - Con có thể hỏi ta cái tên Hán Võ Đế kia hiện tại ra sau hoặc là hậu tiền kiếp của hắn thì may ra ta còn biết, chứ con đừng hỏi ta về lịch sử của hắn, hồi bé ta dốt nhất là cái môn này. Quỳnh Anh cười, cô nói: - Trong sách nói vị vương phi kia là Tử Phu, còn cái gì Tử Phu thì con không nhớ, nhưng con nhớ trong sách có nhắc đến Hán Võ Đế đã tặng cho Tử Phu một cái gương làm bằng ngọc gọi là Thấu Ngọc Hàn. Cái mảnh ngọc con thấy trong Khang Hữu Cung chính là Thấu Ngọc Hàn. Thấu Ngọc Hàn này được một người ngư phủ tìm thấy trong lúc đánh cá, hình như là được tinh luyện trong lòng một hàn động nào đó. Thấu Ngọc Hàn không biến mất như một số báu vật khác mà được truyền từ đời này đến đời khác, và người nắm giữ được nó chính là những mỹ nhân trong truyền thuyết. Thái Ân chợt đưa mắt quan sát Quỳnh Anh ông lại phì cười: - Con đang tự tâng bốc bản thân đó à? Vậy là lịch sử phải sửa lại trong năm 2004 vì Thấu Ngọc Hàn được một con nhóc nói nhiều, sợ ma và luôn làm chuyện quái gở nắm giữ. Quỳnh Anh phủi tay như đuổi ruồi trước mặt mình, cô méo miệng đáp: - Tiên sinh kỳ thật, sao lúc nào ông cũng móc họng con vậy? Chuyện này con sẽ “ghi sổ” sau, bây giờ trở về vấn đề chính nè. Nó được truyền đến đời nhà Thanh dưới sự cai trị của vua Càn Long, Thấu Ngọc Hàn được một mỹ nhân thời ấy nắm giữ chính là Khang Doanh Yến vị ái phi được Càn Long yêu mến nhất. Nhưng Khang Doanh Yến chỉ sống bên cạnh Càn Long được ba năm và hạ sinh được hai đứa con một trai một gái, sau đó không biết lý do gì mà Doanh Yến thắt cổ chết ngay trong Khang Hữu Cung và Thấu Ngọc Hàn cũng biết mất từ đó. Nói đến đó thì Kim Bất Phong cũng xách đồ ăn về, Quỳnh Anh thật sự đói đến nỗi có thể nhai luôn những quyển sách ở trước mặt cô. Thái Ân chưa kịp nói gì cô đã ăn đến hộp cơm thứ hai, ông vừa buồn cười vừa lắc đầu nhìn Quỳnh Anh ăn, ông chợt nhớ về một người rất giống cô, một người đã từng khiến ông chút nữa là đã bị trục xuất ra khỏi gia tộc. Cả ba vừa ăn vừa nói chuyện linh tinh, lâu lâu lại cười sặc sụa, có một điều mà cả ba đều không biết ở bên ngoài có một người lao công đang giật mình tưởng mình đang nghe tiếng ma cười. Hôm sau, Quỳnh Anh theo Thái Ân đi đến thăm người họ hàng không hề quen biết, đó chính là Mã Tiểu Linh. Thái Ân có một thói quen mà chỉ có một mình Quỳnh Anh có thể tuân theo mà không hề phàn nàn, đấy là việc dậy cực kỳ sớm của Thái Ân. Chưa tới bảy giờ cả hai người đã có mặt ngay trước cửa nhà của Mã Tiểu Linh, và Quỳnh Anh cũng có một thói quen nhưng chẳng ai thích cả kể cả Thái Ân, đó là việc bấm chuông liên tục của cô. “Ding dong…” Mã Tiểu Linh đang mơ màng ngủ bên cạnh anh chồng Phương Thiên Hữu, nghe tiếng chuông nhấn liên tục làm cô lẫn Thiên Hữu giật mình lăn từ trên giường xuống đất. Cả hai cuống cuồng lên như là sắp ngày tận thế vậy, Mã Tiểu Linh quát lên hỏi: - Mới sáng sớm đứa nào lại dám đến nhà của bà phá hả? Lửa điên bốc khói cả lên đầu của Tiểu Linh, cô giật mạnh cửa ra thì bỗng nhiên lửa điên tắt ngúp như Trang 9

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

gặp phải mưa. Chẳng là Thái Ân biết thế nào Quỳnh Anh cũng gặp hoạ nên thay vì để Quỳnh Anh giáp mặt với Tiểu Linh, ông đành phải ra mặt để chặn cơn lửa điên của Tiểu Linh. Trong thấy Thái Ân, Tiểu Linh nhỏ giọng hỏi: - Tiên sinh, ông đến nhà có chuyện gì vậy? Thái Ân lúc ấy mới lôi Quỳnh Anh ra đáp:

- Nó muốn đến lấy vài món đồ mà nó nhờ cô nhận dùm, con có chuyện gì thì nói với Mã Tiểu Linh đi, ta đi xuống xe đợi con. Quỳnh Anh lúc đó trong như một con mèo ngây thơ đến tội nghiệp, cô sợ một khi Tiểu Linh đoán ra được việc cô nhấn chuông như điên thì chắc chắn khi bước ra khỏi căn nhà của Tiểu Linh, cô chắc một mảnh giáp cũng không còn. Nhưng may mắn cho Quỳnh Anh là Tiểu Linh không nghĩ quá nhiều trong lúc đó, cô lôi Quỳnh Anh vào trong nhà ríu rít hỏi chuyện: - Thật sự tôi không ngờ nhà họ Mã lại còn có truyền nhân nữa, cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Quỳnh Anh cười thân thiện đáp: - Năm nay vừa tròn hai lăm tuổi, em biết chị có nhiều chuyện muốn hỏi nhưng chị có thể em nhận lại những món hàng em gởi được hay không? Em và tiên sinh còn có một số chuyện phải đi giải quyết ngay. Mã Tiểu Linh nhúng vai cười rồi vào phòng lấy đồ, Quỳnh Anh ngồi ở ngoài phòng khách mắt đảo xung quanh xem xét, chợt nhớ đến chuyện Tiểu Linh có một cái áo hoa văn của nhà Kim vừa lúc Thiên Hữu bước ra, cô quay sang hỏi ngay: - À, anh đây chắc là Phương Thiên Hữu phải không? Phương Thiên Hữu gật đầu nói: - Ừ, cô là… Quỳnh Anh không đợi Thiên Hữu nói dứt lời, cô vội trả lời ngay: - Em là Mã Quỳnh Anh, họ hàng cực kỳ xa của Mã Tiểu Linh. Em nghe tiên sinh có nói là nhà của anh có một cái áo hoa văn của đời nhà Kim phải không? Thiên Hữu ngồi xuống đối diện Quỳnh Anh gãi đầu đáp: - Quả thật là có một cái áo, nhưng Tiểu Linh đã đem nó tặng cho một người bạn trong dịp sinh nhật năm trước. Nói đến đây Tiểu Linh từ trong phòng bước ra, trên tay bê theo một mớ đồ, Quỳnh Anh vội chạy lại phụ. Tiểu Linh than rằng không biết Quỳnh Anh gởi gì mà gần hơn cả trăm thùng nhỏ, tuy không nặng nhưng rất khó di chuyển, trong mớ hàng của Quỳnh Anh chỉ có ba món thuộc dạng nặng ký. Cũng may là có Thiên Hữu nên cả ba mới bê được mớ đồ ấy xuống xe, Thái Ân vừa trong thấy từng ấy thùng la oai oải lên: - Quỳnh Anh, con nói với ta là chỉ gởi có vài món sao giờ ra một mớ vậy hả? Quỳnh Anh chỉ biết lè lưỡi mà cất hàng lên xe, may cho Quỳnh Anh là Mộc Thái Mỹ đã đặt hàng lấy chiếc toyota đen để đi chơi với Kim Bất Phong, nên Thái Ân đành phải lấy chiếc xe tải nhỏ chở cô đến nhà Tiểu Linh, vậy là chừng ấy đồ đã để ở phía sau xe. Trở về nhà thì Thái Mỹ đã đi chơi, Thái Ân phụ Quỳnh Anh sắp xếp đồ đạc vào phòng riêng của cô. Những thùng hàng linh tinh kia, khi mở ra đều là sách và sách, còn ba thùng hàng nặng ký là những linh kiện và một cái máy tính xách tay được chính tay cô bọc gần đến năm lớp giấy đặc biệt. Thái Ân thấy lạ nên mở lời hỏi: - Con bọc giấy gì mà kỹ vậy? Quỳnh Anh phân bua: Trang 10

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

- Thật sự đây là đồ đặc chế của Hoắc Thiên Văn, trước khi con chuẩn bị đi Hồng Kông ông ta đã gởi sẵn cho con toàn bộ những thứ này. Con vốn là một đứa theo chủ nghĩa gọn nhẹ, nhanh tiện nên làm sao có nhiều thứ đến như vậy. Mọi việc đâu vào đấy Quỳnh Anh vội vàng mở máy vi tính lên, vừa bật truyền hình lên hình của Hoắc Thiên Văn đã hiện ra, khiến cho cô lẫn Thái Ân giật mình. Quả là một công nghệ của mọi thời đại, máy vi tính này được Hoắc Thiên Văn cài một loại chương trình giúp đỡ với chính hình ảnh của mình hoạt động như một người bình thường. Tuy Thái Ân buôn một câu chê ngoại hình của Thiên Văn, nhưng ông phải công nhận nhưng chương trình do Thiên Văn tạo riêng cho Quỳnh Anh quả là giúp được rất nhiều. Còn trong mớ sách kia thì toàn là những quyển sách đã thất lạc từ rất lâu, có một số cuốn Thái Ân tưởng chỉ còn nghe qua trong sách vở chứ không nghĩ có thể rờ, có thể đọc. Căn phòng của Quỳnh Anh được Thái Ân thiết kế một dạng tủ sách hai mặt, bởi vì sách của cô quá nhiều nên ông đã tạo ra một tủ sách hai mặt, giống như dạng cửa của đường hầm bí mật ngày xưa vậy, chỉ khác là hai mặt chỉ để sách và sách. Ông đang đứng ngắm tác phẩm kệ sách của mình thì bị Quỳnh Anh làm giật mình khi nghe tiếng cô la lên: - Woa! Tiên sinh! Tiên sinh ông lại mà xem tư liệu của Hoắc Thiên Văn để lại trong máy vi tính này. Thái Ân bước lại xem thì nhận ra đó là thông tin về hoa văn của nhà Kim, và cả lý do tại sao Thấu Ngọc Hàn của Quỳnh Anh lại có thể nhìn thấy. Và một điều ngoài dự đoán của Quỳnh Anh lẫn Thái Ân, đó là Hoắc Thiên Văn lại nhắc đến “mười hai miếng linh đá”. Chương 4 Thấu Ngọc Hàn và mười hai miếng linh đá kia đều xuất phát từ một nơi, đó là Hàn Băng Âm Động nằm sâu dưới chân Tung Sơn núi. Trong một lần động đất, những mảnh ngọc được tinh luyện đặc biệt trong lòng Hàn Băng Âm Động đã rớt ra ngoài và lọt vào trong nhân gian. Mảnh ngọc lớn nhất đã được Hán Võ Đế tạo thành tấm gương và đặt tên là Thấu Ngọc Hàn, còn mười hai mảnh kia đã trôi đi vào tay của mỗi người, nhưng đến khoảng vào cuối thời Tam Quốc thì mười hai mảnh kia rơi vào tay của Mã gia và được tinh luyện thành ba món bảo vật gọi là Hàn Thanh Chỉ (nhẫn đeo ở ngón cái), Tiêu Âm Ngọc (ống tiêu), và Châu Phiến Băng (cây quạt). Cả ba món được ba gia tộc cất giữ, truyền nhân của mỗi nhà khi đi chiến đấu với ác quỷ và những tà ma khác đều phải sử dụng đến những vật đó. Mã gia giữ Hàn Thanh Chỉ, nhưng cả Quỳnh Anh lẫn Mã Tiểu Linh đều chưa bao giờ nghe nói đến vật này. Mộc gia giữ Tiêu Âm Ngọc tất nhiên Thái Ân chỉ mới thấy lần đầu từ những thông tin của Hoắc Thiên Văn. Bảo vật cuối cùng do Mao gia giữ là Châu Phiến Băng, nhưng theo những gì Thái Ân biết, họ Mao cũng không hề biết về vật này. Đọc đến đây Thái Ân ngạc nhiên hỏi Quỳnh Anh: - Vậy tại sao ở đầu ông Thiên Văn này gọi ba bảo vật là “mười hai miếng linh đá”? Quỳnh Anh méo mặt lắc đầu: - Cái này không biết à? Con cũng lần đầu tiên đọc thấy thôi đó, một người có thâm niên như tiên sinh mà còn không biết thì lấy gì một đứa như con biết được chứ? Trên thông tin của Hoắc Thiên Văn còn có hình ảnh về ba món bảo vật kia, nhưng đối với Quỳnh Anh lẫn Thái Ân thì giống như người mù xem sao chẳng biết gì. Càng nghĩ thì càng đau đầu, cả hai đầu hàng vô điều kiện với những thứ mà Hoắc Thiên Văn đã lưu lại trong máy vi tính. Cuối cùng cả hai quyết định đi ra ngoài vòng vòng để cho đầu óc chút thư thản. Gần khu chung cư Định Môn là công viên Lỉnh Va vừa xây dựng lại hồi năm ngoái, Quỳnh Anh thay vào người một mũ len trắng, áo măng-tô màu đen dài qua đầu gối, trên cổ thì quấn một khăn len màu trắng, trong cô cứ như một người ở khoảng thập niên tám mươi ở Thượng Hải vậy. Còn Thái Ân vốn mang đậm chất thái của người Trung Quốc, nên ông chỉ bận một bộ đồ truyền thống của Trung Quốc, vì đang là mùa đông nên Quỳnh Anh không muốn Thái Ân phải bệnh nên đã bắt ông bận đến hơn ba lớp áo ấm ở bên trong. Đi trên đường đến công viên Lỉnh Va, Quỳnh Anh chợt nhớ đến người đàn bà mà ngày đầu tiên khi ở nhà Trang 11

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

của Thái Ân cô đã gặp, cô hỏi:

- Tiên sinh này, con nhớ hôm vừa đến nhà của ông ở, con có gặp một bà nhưng không biết bà ta có quan hệ gì đến với tiên sinh vậy? Thái Ân cười đáp: - Thật sự ta cũng đoán biết con thế nào cũng hỏi về bà ta, nhưng lại không nghĩ con hỏi sớm đến vậy. Quỳnh Anh cười ôm chặt tay của Thái Ân, cô nghiên đầu hỏi tiếp: - Vậy tiên sinh hãy kể đi, con trông bà ta không được mấy thiện cảm cho lắm. Thái Ân vỗ nhẹ lên đầu Quỳnh Anh trả lời: - Nói ra thật khó tin bà ta là mẹ của Thái Mỹ, nhưng vì một chuyện khiến bà ta đã bỏ đi và chỉ để lại một tờ giấy ly hôn trên bàn. Năm đó Thái Mỹ chỉ vừa tròn ba tuổi, còn ta thì lại mới bị đuổi việc. Con hẳn không biết trước đó, chuyện pháp sư của ta thật sự như một màn sương vậy, không ai biết, không ai hay. Cho đến khi bị đuổi việc ta mới nghĩ đến chuyện quay về với công việc mà ta lúc ấy thật sự rất ghét. Sau một thời gian, cứ đúng vào đêm trăng rằm thì bà ta lại đến nhà giao cho ta một mớ giấy tử hình của các phạm nhân. Con biết là để làm gì hay không? Quỳnh Anh lắc đầu đáp: - Dạ không! Thái Ân cười tiếp lời: - Những người tử hình bà ta đưa đến đều là theo yêu cầu của thân chủ, bà ta vốn là một luật sư nên tiếp xúc với các phạm nhân rất nhiều. Họ muốn ta xem bói cho tiền kiếp đã làm điều gì sai trái khiến bây giờ phải mang trọng tội. Quỳnh Anh bấy giờ mới hiểu tại sao lại có những mớ giấy như vậy ở trên bàn, họ nói chuyện hồi lâu thì cũng đã đến được công viên Lỉnh Va. Không ngờ ở đó Thái Ân gặp được người bạn cũ làm chung sở hồi xưa Lăng Nguyên Viên (Trương Quốc Lập). Quỳnh Anh không muốn làm phiền hai người, nên chào rồi bỏ đi dạo xung quanh công viên một mình. Lăng Nguyên Viên nhìn bạn cười vỗ vai hỏi: - Mã Đoan Phương (Giả Tịnh Văn) à? Tôi tưởng anh đã chia tay cô ấy rồi chứ? Hay là tình xưa nối lại vậy? Thái Ân phủi tay lắc đầu nói: - Bậy, bậy! Chừng ấy năm gặp lại sao anh vẫn thích moi mốc vậy hả? Nguyên Viên cười đáp: - Nhưng tại thấy Mã Đoan Phương nên mới hỏi vậy thôi, thật sự hai người lại ở chung với nhau ư? Thái Ân nhíu mày đáp: - Tôi không biết nữa, nhưng chắc chắn với anh một điều đó không phải là Mã Đoan Phương, nó là Mã Quỳnh Anh vừa từ Anh quốc về đấy. Mà anh không nói tôi cũng không để ý, nó có nét giống Đoan Phương thật. Thời gian qua anh đang làm gì vậy? Nguyên Viên nhúng vai thở dài: - An hưởng tuổi già với con cái, đáng lẽ tôi theo đứa con gái út đi du lịch Châu Âu nhưng cái bệnh thấp khớp khiến tôi phải ở lại Hồng Kông. Chết, nó dặn tôi phải ở nhà lúc mười một giờ, nó gọi điện mà không thấy tôi coi như là tháng này nghe nó nói không khỏi ăn cơm rồi. Nguyên Viên vội vã chạy lên một chiếc xe taxi, ngay cả lời tạm biệt với Thái Ân cũng quên nói. Thái Ân nhìn theo cái bóng của Nguyên Viên khuất trong xe, rồi chợt mỉm cười thầm nghĩ một ngày nào đó ông Trang 12

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

cũng có thể được như ông bạn Nguyên Viên vậy, nhưng đó chỉ là một ước mơ mà không bao giờ ông dám mong nó là hiện thực. Bỗng hình ảnh của Mã Đoan Phương hiện về trong ông, một cô thư ký lý lắc dễ thương khiến ông và tất cả nam nhân viên trong công ty đều chỉ mong mời cô ta một bữa ăn tối hay chỉ được cô ta mỉm cười cho một lần. Lúc đó ông chỉ mới hai mươi tám tuổi, còn Đoan Phương chỉ mười hai mươi ba, cả hai tuy ít nói chuyện hoặc tiếp xúc, nhưng hành động của hai người thường trung hợp với nhau. Ông còn nhớ trong một buổi liên hoan cuối năm của công ty, cả hai đã cùng một lượt làm đổ ly rượu trên tay lên người đối diện và cùng một lúc bị té vì trượt phải một vũng nước. Nhờ thế mà hai người trở thành một cặp tình nhân đẹp nhất trong công ty, nhưng không có chuyện tình nào mỹ mãn như con người ta mong chờ. Trong lần hẹn hò cuối cùng, Đoan Phương đến gặp ông với một khuông mặt khá buồn, cô đã khóc rất nhiều, dù gì cũng là một người đàn ông, Thái Ân chẳng biết làm sau an ủi được gì chỉ đành ôm Đoan Phương và an ủi bằng những lời thông thường mà bấy giờ ông học được từ cha của ông. Đang nghĩ ngợi về một mối tình xưa, chợt ông nghe tiếng thét của Quỳnh Anh, hoảng hốt không biết chuyện gì xảy ra ông vội vàng chạy ngay đến nơi phát ra tiếng thét của cô. Nơi đó là một căn nhà hoang, đối với Thái Ân lúc đó dường như có cái gì đó khiến ông không thể không vào trong cứu Quỳnh Anh. Ông dùng hết sức tông cửa vào trong, một cái bóng từ bên trong lại lao ra ngoài, ông giật mình lùi lại loạn choạn té ra phía sau, cái bóng cũng vất ngã đè lên người ông. Hoá ra cái bóng đó là Quỳnh Anh, mặt cô tái xanh, đôi mắt cô mở to hơn bao giờ hết, nhận ra được Thái Ân cô vội lăn qua một bên lôi Thái Ân ngồi dậy, vừa lôi vừa lắp bắp nói: - Tiên… tiên… tiên… tiên… sinh! Có… có… có… cương… cương… thi… Câu nói cà lăm của Quỳnh Anh vừa dứt từ trong nhà một bóng người khác chạy ra, vừa chạm ra ánh nắng ban ngày đã để lộ nguyên bộ mặt của một con cương thi vô nhân tính. Trái hẳn hoàn toàn với Quỳnh Anh, Thái Ân đứng dậy trước mặt con cương thi như đứng trước một người bình thường. Thái Ân quay sang cười với Quỳnh Anh một cái rồi “bụp”, cô ngã người ngất xỉu vào trong vòng tay của Thái Ân. Về phần Thái Ân, ông quay lại gầm lên một tiếng khiến con cương thi kia bỏ chạy cong đuôi. Sự việc xảy ra dường như chẳng ai hay biết, họ nào ngờ rằng có một bóng người đứng lặng lẽ ở xa theo dõi xuyên suốt cả câu chuyện. Sau khi Thái Ân bồng Quỳnh Anh ra về, bóng người đó bước lại căn nhà hoang, người đó bỏ cái mũ trùm đầu ra để lộ một dung nhan mà ai nhìn vào cũng thấy một cảm giác lạnh lùng băng giá, đó là truyền nhân của nhà họ Mao, Mao Uyển Phi. Mao Uyển Phi vốn muốn đi thăm người bạn đang nằm ở nhà thương, nào ngờ khi đi ngang công viên thấy được những chuyện xảy ra tại trước ngôi nhà hoang. Nhà họ Mao và nhà họ Mộc vốn như nước với lửa, tuy chung một công việc nhưng chưa bao giờ nước giếng lại phạm nước sông cả. Đã mấy trăm năm trôi qua, chuyện lục đục giữa hai họ vẫn thường xảy ra như cơm bữa. Mà họ Mã lại khá thân thiện với họ Mộc, khiến họ Mao giận lây sang cả họ Mã. Tuy nhiên, khoảng chừng chục năm về trước chỉ có lần ấy là cả ba nhà đều cùng hợp sức với nhau, và đó là lần duy nhất. Trở lại với Quỳnh Anh, đến tận tối cô mới tỉnh dậy, không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra cô chạy sang phòng của Thái Ân gõ cửa lên tiếng hỏi: - Tiên sinh, ông có ở trong phòng hay không? Thái Ân nghe tiếng Quỳnh Anh, ông bước ra mở cửa hỏi: - Có chuyện gì mà kêu ta ở lúc này hả? Quỳnh Anh lôi ông ra ngoài ban-công nhà, vẫn một cái nhìn khiến cho con người ta khó lòng từ chối, đôi mắt vừa to tròn đen láy pha thêm chút cầu xin, Thái Ân đành kể nhưng tất nhiên có một số việc ông vẫn cho nó vào khoảng không bí mật. Sau khi nghe xong Quỳnh Anh thở phào than vãn: - Ừm, có một chuyện con đã giấu chưa nói cho tiên sinh nghe. Thái Ân ngạc nhiên hỏi lại: - Chuyện gì? Trang 13

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Quỳnh Anh đưa mắt nhìn qua nhìn lại nhỏ giọng nói: - Con sợ… ừm… con sợ… [cương thi].

Hai chữ cuối Quỳnh Anh hạ giọng đến mức tối đa khiến Thái Ân chưa lớn tuổi mà nghe không được chữ gì, ông lập lại câu nói của Quỳnh Anh: - Con nói con sợ cái gì? Quỳnh Anh mặt chợt đỏ bừng lên như lúc bị người ta hỏi đến chuyện bạn trai vậy, cô ghé sát vào tai của Thái Ân đáp: - Con sợ cương thi. Nghe xong Thái Ân hét lên, ông trợn mắt nhìn vào Quỳnh Anh lắp bắp hỏi một lần nữa: - Sợ… cương… thi? Quỳnh Anh gật đầu, lúc đó giá mà có cái hố thì cô sẽ chui xuống ngay, ai đời pháp sư lại sợ cương thi như cô. Thái Ân thật sự như bị sét đánh ngang tai, ông bước vào trong phòng nhưng quay người lại muốn nói gì đó, đáng tiếc lại không thốt được điều gì, ông vào trong đóng cửa lại một cái thật mạnh khiến Quỳnh Anh giật mình. Quỳnh Anh nhìn ra bầu trời thở dài, cô còn nhớ rõ lắm cái ngày mà mẹ cô qua đời, mẹ đã dặn cô cho dù có phải mất mạng cũng phải khắc chế cho được cái tính nhát của mình. Nhưng xuyên suốt chừng ấy năm, nhát thì vẫn nhát đến nỗi cha nuôi cũng bởi thế mà lãnh trọn một dao để cứu mạng cho cô. Quỳnh Anh lặng trở về phòng, điều bí mật của cô cuối cùng cũng có ngày thốt ra được. Chương 4 Thấu Ngọc Hàn và mười hai miếng linh đá kia đều xuất phát từ một nơi, đó là Hàn Băng Âm Động nằm sâu dưới chân Tung Sơn núi. Trong một lần động đất, những mảnh ngọc được tinh luyện đặc biệt trong lòng Hàn Băng Âm Động đã rớt ra ngoài và lọt vào trong nhân gian. Mảnh ngọc lớn nhất đã được Hán Võ Đế tạo thành tấm gương và đặt tên là Thấu Ngọc Hàn, còn mười hai mảnh kia đã trôi đi vào tay của mỗi người, nhưng đến khoảng vào cuối thời Tam Quốc thì mười hai mảnh kia rơi vào tay của Mã gia và được tinh luyện thành ba món bảo vật gọi là Hàn Thanh Chỉ (nhẫn đeo ở ngón cái), Tiêu Âm Ngọc (ống tiêu), và Châu Phiến Băng (cây quạt). Cả ba món được ba gia tộc cất giữ, truyền nhân của mỗi nhà khi đi chiến đấu với ác quỷ và những tà ma khác đều phải sử dụng đến những vật đó. Mã gia giữ Hàn Thanh Chỉ, nhưng cả Quỳnh Anh lẫn Mã Tiểu Linh đều chưa bao giờ nghe nói đến vật này. Mộc gia giữ Tiêu Âm Ngọc tất nhiên Thái Ân chỉ mới thấy lần đầu từ những thông tin của Hoắc Thiên Văn. Bảo vật cuối cùng do Mao gia giữ là Châu Phiến Băng, nhưng theo những gì Thái Ân biết, họ Mao cũng không hề biết về vật này. Đọc đến đây Thái Ân ngạc nhiên hỏi Quỳnh Anh: - Vậy tại sao ở đầu ông Thiên Văn này gọi ba bảo vật là “mười hai miếng linh đá”? Quỳnh Anh méo mặt lắc đầu: - Cái này không biết à? Con cũng lần đầu tiên đọc thấy thôi đó, một người có thâm niên như tiên sinh mà còn không biết thì lấy gì một đứa như con biết được chứ? Trên thông tin của Hoắc Thiên Văn còn có hình ảnh về ba món bảo vật kia, nhưng đối với Quỳnh Anh lẫn Thái Ân thì giống như người mù xem sao chẳng biết gì. Càng nghĩ thì càng đau đầu, cả hai đầu hàng vô điều kiện với những thứ mà Hoắc Thiên Văn đã lưu lại trong máy vi tính. Cuối cùng cả hai quyết định đi ra ngoài vòng vòng để cho đầu óc chút thư thản. Gần khu chung cư Định Môn là công viên Lỉnh Va vừa xây dựng lại hồi năm ngoái, Quỳnh Anh thay vào người một mũ len trắng, áo măng-tô màu đen dài qua đầu gối, trên cổ thì quấn một khăn len màu trắng, trong cô cứ như một người ở khoảng thập niên tám mươi ở Thượng Hải vậy. Còn Thái Ân vốn mang đậm chất thái của người Trung Quốc, nên ông chỉ bận một bộ đồ truyền thống của Trung Quốc, vì đang là mùa đông nên Quỳnh Anh không muốn Thái Ân phải bệnh nên đã bắt ông bận đến hơn ba lớp áo ấm ở bên trong. Trang 14

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Đi trên đường đến công viên Lỉnh Va, Quỳnh Anh chợt nhớ đến người đàn bà mà ngày đầu tiên khi ở nhà của Thái Ân cô đã gặp, cô hỏi: - Tiên sinh này, con nhớ hôm vừa đến nhà của ông ở, con có gặp một bà nhưng không biết bà ta có quan hệ gì đến với tiên sinh vậy? Thái Ân cười đáp: - Thật sự ta cũng đoán biết con thế nào cũng hỏi về bà ta, nhưng lại không nghĩ con hỏi sớm đến vậy. Quỳnh Anh cười ôm chặt tay của Thái Ân, cô nghiên đầu hỏi tiếp: - Vậy tiên sinh hãy kể đi, con trông bà ta không được mấy thiện cảm cho lắm. Thái Ân vỗ nhẹ lên đầu Quỳnh Anh trả lời: - Nói ra thật khó tin bà ta là mẹ của Thái Mỹ, nhưng vì một chuyện khiến bà ta đã bỏ đi và chỉ để lại một tờ giấy ly hôn trên bàn. Năm đó Thái Mỹ chỉ vừa tròn ba tuổi, còn ta thì lại mới bị đuổi việc. Con hẳn không biết trước đó, chuyện pháp sư của ta thật sự như một màn sương vậy, không ai biết, không ai hay. Cho đến khi bị đuổi việc ta mới nghĩ đến chuyện quay về với công việc mà ta lúc ấy thật sự rất ghét. Sau một thời gian, cứ đúng vào đêm trăng rằm thì bà ta lại đến nhà giao cho ta một mớ giấy tử hình của các phạm nhân. Con biết là để làm gì hay không? Quỳnh Anh lắc đầu đáp: - Dạ không! Thái Ân cười tiếp lời: - Những người tử hình bà ta đưa đến đều là theo yêu cầu của thân chủ, bà ta vốn là một luật sư nên tiếp xúc với các phạm nhân rất nhiều. Họ muốn ta xem bói cho tiền kiếp đã làm điều gì sai trái khiến bây giờ phải mang trọng tội. Quỳnh Anh bấy giờ mới hiểu tại sao lại có những mớ giấy như vậy ở trên bàn, họ nói chuyện hồi lâu thì cũng đã đến được công viên Lỉnh Va. Không ngờ ở đó Thái Ân gặp được người bạn cũ làm chung sở hồi xưa Lăng Nguyên Viên (Trương Quốc Lập). Quỳnh Anh không muốn làm phiền hai người, nên chào rồi bỏ đi dạo xung quanh công viên một mình. Lăng Nguyên Viên nhìn bạn cười vỗ vai hỏi: - Mã Đoan Phương (Giả Tịnh Văn) à? Tôi tưởng anh đã chia tay cô ấy rồi chứ? Hay là tình xưa nối lại vậy? Thái Ân phủi tay lắc đầu nói: - Bậy, bậy! Chừng ấy năm gặp lại sao anh vẫn thích moi mốc vậy hả? Nguyên Viên cười đáp: - Nhưng tại thấy Mã Đoan Phương nên mới hỏi vậy thôi, thật sự hai người lại ở chung với nhau ư? Thái Ân nhíu mày đáp: - Tôi không biết nữa, nhưng chắc chắn với anh một điều đó không phải là Mã Đoan Phương, nó là Mã Quỳnh Anh vừa từ Anh quốc về đấy. Mà anh không nói tôi cũng không để ý, nó có nét giống Đoan Phương thật. Thời gian qua anh đang làm gì vậy? Nguyên Viên nhúng vai thở dài: - An hưởng tuổi già với con cái, đáng lẽ tôi theo đứa con gái út đi du lịch Châu Âu nhưng cái bệnh thấp khớp khiến tôi phải ở lại Hồng Kông. Chết, nó dặn tôi phải ở nhà lúc mười một giờ, nó gọi điện mà không thấy tôi coi như là tháng này nghe nó nói không khỏi ăn cơm rồi. Trang 15

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Nguyên Viên vội vã chạy lên một chiếc xe taxi, ngay cả lời tạm biệt với Thái Ân cũng quên nói. Thái Ân nhìn theo cái bóng của Nguyên Viên khuất trong xe, rồi chợt mỉm cười thầm nghĩ một ngày nào đó ông cũng có thể được như ông bạn Nguyên Viên vậy, nhưng đó chỉ là một ước mơ mà không bao giờ ông dám mong nó là hiện thực. Bỗng hình ảnh của Mã Đoan Phương hiện về trong ông, một cô thư ký lý lắc dễ thương khiến ông và tất cả nam nhân viên trong công ty đều chỉ mong mời cô ta một bữa ăn tối hay chỉ được cô ta mỉm cười cho một lần. Lúc đó ông chỉ mới hai mươi tám tuổi, còn Đoan Phương chỉ mười hai mươi ba, cả hai tuy ít nói chuyện hoặc tiếp xúc, nhưng hành động của hai người thường trung hợp với nhau. Ông còn nhớ trong một buổi liên hoan cuối năm của công ty, cả hai đã cùng một lượt làm đổ ly rượu trên tay lên người đối diện và cùng một lúc bị té vì trượt phải một vũng nước. Nhờ thế mà hai người trở thành một cặp tình nhân đẹp nhất trong công ty, nhưng không có chuyện tình nào mỹ mãn như con người ta mong chờ. Trong lần hẹn hò cuối cùng, Đoan Phương đến gặp ông với một khuông mặt khá buồn, cô đã khóc rất nhiều, dù gì cũng là một người đàn ông, Thái Ân chẳng biết làm sau an ủi được gì chỉ đành ôm Đoan Phương và an ủi bằng những lời thông thường mà bấy giờ ông học được từ cha của ông. Đang nghĩ ngợi về một mối tình xưa, chợt ông nghe tiếng thét của Quỳnh Anh, hoảng hốt không biết chuyện gì xảy ra ông vội vàng chạy ngay đến nơi phát ra tiếng thét của cô. Nơi đó là một căn nhà hoang, đối với Thái Ân lúc đó dường như có cái gì đó khiến ông không thể không vào trong cứu Quỳnh Anh. Ông dùng hết sức tông cửa vào trong, một cái bóng từ bên trong lại lao ra ngoài, ông giật mình lùi lại loạn choạn té ra phía sau, cái bóng cũng vất ngã đè lên người ông. Hoá ra cái bóng đó là Quỳnh Anh, mặt cô tái xanh, đôi mắt cô mở to hơn bao giờ hết, nhận ra được Thái Ân cô vội lăn qua một bên lôi Thái Ân ngồi dậy, vừa lôi vừa lắp bắp nói: - Tiên… tiên… tiên… tiên… sinh! Có… có… có… cương… cương… thi… Câu nói cà lăm của Quỳnh Anh vừa dứt từ trong nhà một bóng người khác chạy ra, vừa chạm ra ánh nắng ban ngày đã để lộ nguyên bộ mặt của một con cương thi vô nhân tính. Trái hẳn hoàn toàn với Quỳnh Anh, Thái Ân đứng dậy trước mặt con cương thi như đứng trước một người bình thường. Thái Ân quay sang cười với Quỳnh Anh một cái rồi “bụp”, cô ngã người ngất xỉu vào trong vòng tay của Thái Ân. Về phần Thái Ân, ông quay lại gầm lên một tiếng khiến con cương thi kia bỏ chạy cong đuôi. Sự việc xảy ra dường như chẳng ai hay biết, họ nào ngờ rằng có một bóng người đứng lặng lẽ ở xa theo dõi xuyên suốt cả câu chuyện. Sau khi Thái Ân bồng Quỳnh Anh ra về, bóng người đó bước lại căn nhà hoang, người đó bỏ cái mũ trùm đầu ra để lộ một dung nhan mà ai nhìn vào cũng thấy một cảm giác lạnh lùng băng giá, đó là truyền nhân của nhà họ Mao, Mao Uyển Phi. Mao Uyển Phi vốn muốn đi thăm người bạn đang nằm ở nhà thương, nào ngờ khi đi ngang công viên thấy được những chuyện xảy ra tại trước ngôi nhà hoang. Nhà họ Mao và nhà họ Mộc vốn như nước với lửa, tuy chung một công việc nhưng chưa bao giờ nước giếng lại phạm nước sông cả. Đã mấy trăm năm trôi qua, chuyện lục đục giữa hai họ vẫn thường xảy ra như cơm bữa. Mà họ Mã lại khá thân thiện với họ Mộc, khiến họ Mao giận lây sang cả họ Mã. Tuy nhiên, khoảng chừng chục năm về trước chỉ có lần ấy là cả ba nhà đều cùng hợp sức với nhau, và đó là lần duy nhất. Trở lại với Quỳnh Anh, đến tận tối cô mới tỉnh dậy, không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra cô chạy sang phòng của Thái Ân gõ cửa lên tiếng hỏi: - Tiên sinh, ông có ở trong phòng hay không? Thái Ân nghe tiếng Quỳnh Anh, ông bước ra mở cửa hỏi: - Có chuyện gì mà kêu ta ở lúc này hả? Quỳnh Anh lôi ông ra ngoài ban-công nhà, vẫn một cái nhìn khiến cho con người ta khó lòng từ chối, đôi mắt vừa to tròn đen láy pha thêm chút cầu xin, Thái Ân đành kể nhưng tất nhiên có một số việc ông vẫn cho nó vào khoảng không bí mật. Sau khi nghe xong Quỳnh Anh thở phào than vãn: - Ừm, có một chuyện con đã giấu chưa nói cho tiên sinh nghe. Thái Ân ngạc nhiên hỏi lại: Trang 16

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

- Chuyện gì? Quỳnh Anh đưa mắt nhìn qua nhìn lại nhỏ giọng nói: - Con sợ… ừm… con sợ… [cương thi].

Hai chữ cuối Quỳnh Anh hạ giọng đến mức tối đa khiến Thái Ân chưa lớn tuổi mà nghe không được chữ gì, ông lập lại câu nói của Quỳnh Anh: - Con nói con sợ cái gì? Quỳnh Anh mặt chợt đỏ bừng lên như lúc bị người ta hỏi đến chuyện bạn trai vậy, cô ghé sát vào tai của Thái Ân đáp: - Con sợ cương thi. Nghe xong Thái Ân hét lên, ông trợn mắt nhìn vào Quỳnh Anh lắp bắp hỏi một lần nữa: - Sợ… cương… thi? Quỳnh Anh gật đầu, lúc đó giá mà có cái hố thì cô sẽ chui xuống ngay, ai đời pháp sư lại sợ cương thi như cô. Thái Ân thật sự như bị sét đánh ngang tai, ông bước vào trong phòng nhưng quay người lại muốn nói gì đó, đáng tiếc lại không thốt được điều gì, ông vào trong đóng cửa lại một cái thật mạnh khiến Quỳnh Anh giật mình. Quỳnh Anh nhìn ra bầu trời thở dài, cô còn nhớ rõ lắm cái ngày mà mẹ cô qua đời, mẹ đã dặn cô cho dù có phải mất mạng cũng phải khắc chế cho được cái tính nhát của mình. Nhưng xuyên suốt chừng ấy năm, nhát thì vẫn nhát đến nỗi cha nuôi cũng bởi thế mà lãnh trọn một dao để cứu mạng cho cô. Quỳnh Anh lặng trở về phòng, điều bí mật của cô cuối cùng cũng có ngày thốt ra được. Chương 5 Hôm sau, khi trời vừa hừng sáng Thái Ân đã sang phòng gọi Quỳnh Anh thức dậy, cô uể oải vừa ngáp vừa lên tiếng hỏi: - Mới năm giờ sáng, tiên sinh gọi con có chuyện gì vậy? Thái Ân đáp giọng cực kỳ nghiêm khắc: - Suốt đêm qua ta đã nghĩ ra được một cách để giúp con thoát được cái bệnh truyền kỳ đó rồi. Quỳnh Anh vẫn ngáp, cô hỏi: - Cách nào hả tiên sinh? Thái Ân không đáp câu hỏi đó, ông vẫn tiếp tục nói: - Ăn sáng xong, con thay bộ đồ chuyên dùng mỗi khi con đi bắt ma ấy và lấy theo những thứ cần thiết ta sẽ dẫn con đến một nơi. Đảm bảo chỉ cần ba ngày con sẽ không còn biết thế nào là sợ cương thi nữa hay bất cứ thứ gì khiếp đãm hơn. Quỳnh Anh cảm thấy có chuyện gì đó bất ổn, nhưng cô không muốn hỏi thêm gì Thái Ân bởi khuông mặt ông lúc đó trong không có chút thiện cảm nào cả. Đồ chuyên dùng bắt ma của Quỳnh Anh cũng khá kiểu cọ, cô chia quần áo lẫn đồ dùng theo mùa trong năm. Xuân, thì cô bận váy màu xanh lá nhạt, áo màu xanh lá đậm, ở ngoài khoác thêm một cái áo măng-tô dài, tại hông cô thắt thêm nhiều những sợi vải và chỉ nhỏ với nhiều màu sắc. Hè, cô chọn quần sọt trắng, áo ngắn tay màu trắng, đội mũ trắng và gần như toàn người cô toàn màu trắng. Thu, cô lại thích bận quần jean ống xì-gà loe với ống quần cắt te tua màu nâu đất, trong cô bận áo ngắn tay bên ngoài thêm một cái áo cánh có mũ trùm. Đến mùa đông, thì chỉ có một chữ để diễn tả cô mà thôi, “đen”, đúng vậy cũng quần jean nhưng chỉ là ống loe, áo cổ lọ tay dài, áo măng-tô xám, và chỉ riêng dây nịch là cô chọn màu trắng. Thời tiết hôm ấy đang đúng vào đông, vậy là Quỳnh Anh thay ngay bộ đồ của mùa, tóc cô thắt bín dài Trang 17

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

qua eo, trên đuôi tóc cô còn để một lọng chỉ trắng dài. Về đồ dùng bắt ma của Quỳnh Anh khá đơn giản, cô chỉ đem theo một côn trượng dài chừng bảy gang tay làm bằng bạch kim, về bùa chú và những vật dụng khác cô rất ít khi đem ra dùng, cũng chính điều đó mà cô gặp rất nhiều rắc rối trong việc bắt ma. Thái Ân ngồi sẵn ở dưới xe đợi cô, vừa trông thấy Quỳnh Anh từ thang máy bước ra ông đã hoảng hồn nhìn cô, miệng cứng đơ chẳng nói lấy được một lời. Đợi xe chạy được một đoạn, Thái Ân cười cười quay sang hỏi: - Trang phục nhà họ Mã có phần kinh dị truyền thống nhỉ? Quỳnh Anh ngạc nhiên hỏi lại: - Kinh dị truyền thống? Ý của tiên sinh con không hiểu cho lắm. Thái Ân cười đáp: - Chẳng hạn như Mã Tiểu Linh ấy, cô ta thích bận váy sọt và áo măng-tô dài, mỗi lần nhìn là mỗi lần lắc đầu. Còn con thì từ trên xuống dưới chỉ có hai chỗ màu trắng đó là dây nịch và lọng chỉ trắng cột ở tóc, mọi thứ khác đều đen. Ta nói kinh dị truyền thống không đúng sao? Quỳnh Anh nhúng vai cười nói: - Con không biết, nhưng lần này thật sự không phải là kinh dị truyền thống như tiên sinh nói đâu. Thái Ân nhìn sang cô hỏi: - Vậy thì sao? Quỳnh Anh liếc nhìn bầu trời rồi đáp: - Chính cha nuôi chọn cho con đấy, ngày xưa cha nuôi của con cũng ăn bận sặc sỡ lắm, nên quần áo của con đều nhiễm theo ông ấy. Thái Ân bật cười, ông lắc đầu phán: - Quả là cha nào con nấy. Câu phán của ông vừa dứt, thì xe cũng dừng lại trước một công xưởng cũ ở ngoại thành. Không khí quanh công xưởng khiến con người ta chỉ nhìn thôi đã lạnh tóc gáy, nói chi là lại luyện tập sự gan dạ. Quỳnh Anh nhìn Thái Ân muốn từ chối nhưng khuông mặt của ông lúc ấy có lẽ còn lạnh hơn cả Thấu Ngọc Hàn nữa, mọi lời nói cũng thế mà lại chui tọt vào trong. Thái Ân gọi cô đến trước cửa công xưởng căn dặn: - Con hãy nhớ lấy một điều, nếu ba ngày sau mà con vẫn không thoát ra được khỏi đây thì viễn vĩnh về sau con sẽ không là truyền nhân của nhà họ Mã nữa. Quỳnh Anh tuy dạ nhưng con mắt luôn nhìn vào cánh cửa của công xưởng, cô không biết và cũng không hy vọng biết được đằng sau khi là cái gì. Có lẽ suốt cuộc đời này, cô vĩnh viễn không bao giờ quên được ba ngày huấn luyện tại công xưởng. Thái Ân vỗ vai chúc bình an Quỳnh Anh, cánh cửa của công xưởng cũng nhè nhẹ mở ra, Quỳnh Anh chưa kịp làm gì đã bị Thái Ân đẩy vào trong rồi khoá cửa lại. Trước mặt cô là một bóng tối sâu thẳm, cô không dám nghĩ rằng bên trong kia sẽ có cái gì nhảy ra và cũng mong rằng nó sẽ là một thứ gì đó đừng quá đáng sợ. Về phần Thái Ân, ông không bỏ về mà lái xe đến một căn nhà cách công xưởng chỉ chừng vài bước chân. Đậu xe xong, ông bước đến gõ cửa, cánh cửa mở ra con người trong nhà kia chính là Kim Bất Phong, vừa trong thấy “cha vợ” anh lên tiếng nói ngay: - Tiên sinh đã đến rồi à? Thái Ân không trả lời mà bước vội vào trong, Bất Phong đưa mắt ra ngoài quan sát thật chắc là không có người theo dõi rồi mới dám đóng cửa lại. Bên trong không phải là một căn nhà bình thường, đó là một hệ thống điều khiển mà công nghệ chỉ xấp xỉ với bên ngoài là một trên một. Thái Ân nhấn vào một cái nút Trang 18

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

to tròn màu đỏ ở phía cuối căn phòng, toàn bộ hệ thống trong phòng bắt đầu hoạt động. Trước mặt ông hiện lên một màn hình rộng khoảng cỡ một trăm hay ba trăm mấy inch, với dòng chữ chào mừng có phần hơi cổ quái. Sau đó chưa tới một phút, nó hiện lên hình ảnh của Quỳnh Anh vẫn đang đứng cứng ngắt tại cổng chính của công xưởng. Kim Bất Phong sợ Quỳnh Anh có chuyện khi trong khuông mặt cô trắng như giấy, anh lên tiếng hỏi: - Tiên sinh, ông thật sự một huấn luyện cô ta trong công xưởng? Thái Ân trả lời lạnh lùng: - Đúng vậy. Bất Phong ngước nhìn Quỳnh Anh và nói: - Con thấy cô ta đã sợ đến mức không còn gì cứu chữa nữa, chỉ e rằng sau lần huấn luyện này cô ta có thể trở nên bất thường đấy. Thái Ân lắc đầu nói: - Nếu cô ta thật sự là con cháu của Mã gia thì chắc chắn có thể hoàn tất được đợt huấn luyện đặc biệt này. Bây giờ, ngươi hãy kiểm tra cho ta xem có bao nhiêu con cương thi trong công xưởng. Bất Phong đưa tay gõ một cách thành thạo trên bàn phím, trong phút chốc đã hiện ra những đốm xanh lè trên bản đồ của công xưởng. Có đến hàng trăm con chứ chẳng phải ít, Thái Ân thật sự muốn Quỳnh Anh vứt bỏ đi cái tính nhát của bản thân. Thái Ân nhìn những đốm xanh hồi lâu, chợt trong lòng ông có chút lo lắng, ông lên tiếng hỏi: - Bất Phong, những con cương thi này có an toàn hay không? Bất Phong gật đầu đáp: - Đảm bảo với tiên sinh là an toàn một trăm phần trăm, con đã dùng loại bùa đặc chế của Mã Tiểu Linh và tiêm cho bọn chúng mỗi đứa một mũi, loại bùa ấy có thể khiến chúng không hề cảm thấy thèm máu trong ba ngày. Nhưng con thật sự không chắc có tiêm đủ cho bọn chúng hay không nữa, đêm qua con, Thái Mỹ, Tiểu Linh và Thiên Hữu đều bị tiên sinh huy động làm việc trong đêm, thật sự con không bảo đảm về việc tiêm thiếu cho con cương thi nào nữa hay không. Thái Ân thật sự bất an khi giao công việc cho Bất Phong, chỉ mỗi việc không nhớ rõ của anh đã khiến cho tim ông muốn rớt ra ngoài. Nếu không may Quỳnh Anh mà bị cương thi cắn phải, thì coi như không những là hoạ mà còn lại một đại kiếp cho nhà họ Mã. Thái Ân thở dài, đưa mắt theo dõi Quỳnh Anh trên màn hình lớn, cô vẫn đứng đó với khuông mặt sợ hãi đến tột độ. Trở về với Quỳnh Anh, sau năm lần bảy lượt trấn an mình cuối cùng cô bước được bước đầu tiên rời khỏi cổng chính của công xưởng. Quỳnh Anh bật đèn pin rọi xung quanh, mọi thứ đều cũ kỹ và nằm ngỗn ngang khắp nơi, lâu lâu có tiếng động cô giật mình rọi ngay vào đó nhưng chỉ là những con chuột cống mà thôi. Quỳnh Anh không ngờ công xưởng này lại rộng và có nhiều phòng ốc bên trong, lúc ở bên ngoài cô chỉ nghĩ nó không hơn một cái công viên. Chợt có tiếng gì đó khò khè phía sau lưng Quỳnh Anh, cô nuốt nước miếng nhè nhẹ quay người lại. Tay cô run đến nỗi ở trên màn hình của Thái Ân ông vẫn thấy rõ như đang ở bên cạnh cô vậy. Đèn pin rọi chầm chậm từ dưới lên, đến được phân nửa Quỳnh Anh biết được đó là một cái xác nhưng là loại ma gì thì cô vẫn chưa biết. Đèn vẫn chầm chậm đưa lên, khuông mặt từ từ hiện ra, và không cần thét lên Quỳnh Anh đã bỏ rơi cái đèn pin mà cấm đầu chạy như điên về phía trước. Thái Ân thở dài nhìn theo cô trên màn hình, ông tự hỏi có phải ông đã làm sai, có phải ông đã quá độc đoán trong việc này. Chợt Quỳnh Anh dừng lại, cô nghiên đầu lắng nghe và phát giác ra được rằng cô đang đứng ngay giữa lòng của những con cương thi đang khát máu. Những tiếng thở, những tiếng thều thào của bọn cương thi khiến cho toàn thân hình Quỳnh Anh bủng rủng, tứ phía của cô bây giờ chỉ toàn là những con cương thi ghê tởm nhất mà cô chưa từng thấy. Bỗng nhiên có một con từ phía sau nhảy vồ lên người của Quỳnh Anh, cô lúc ấy hoàn toàn bất động như người bị điểm huyệt, và chẳng cần mất bao nhiêu thời gian con cương thi đã tóm gọn cô trong tay. Đôi bàn tay của Thái Ân đổ đầy mồ hôi, ông đưa mắt nhìn Bất Phong như muốn hỏi có nên ra tay giúp Quỳnh Anh hay không, nhưng Bất Phong lại lắc đầu, anh đưa tay ra ngăn cản. Một con làm được thì những con cương thi kia không thể bỏ lỡ, chúng nó nhảy vào tranh giành lấy Quỳnh Anh như một con Trang 19

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

mồi. Cô lúc ấy như muốn mặt cho bọn chúng làm gì thì làm, nhưng trong chính giây phút đó, câu chuyện của hai năm về trước chợt xuất hiện lại trong cô như mới xảy ra đêm qua. Lúc đó Quỳnh Anh còn sinh sống tại Anh quốc với cha nuôi của cô là Count D (Johnny Depp), ông là cha giáo trong một nhà thờ cổ kính ở Anh quốc. Tại đó, cô không gọi bằng tên tiếng Trung Quốc mà với một cái tên hoàn toàn mới, Phlox D. Thật sự Phlox D có duyên phận với cái nghề bắt ma, ngay từ khi ở Anh quốc cô đã theo cha nuôi đi bắt ma và giải những lời nguyền của truyền thuyết. Cha nuôi cô là một người trầm lặng hơn bất cứ ai mà cô quen biết từ trước đến giờ, vậy mà chỉ riêng với cô ông có thể nói chuyện đến quên ăn, quên ngủ. Cuộc sống của Phlox tưởng chừng như khép kín lại trong toà lâu đài và nhà thờ ở Anh quốc, nhưng không có ai lại được một cuộc sống yên ả cả. Phlox còn nhớ rất rõ đó là vào một ngày mưa bão tại thủ đô Lôn Đôn, cô theo cha nuôi đi thăm một người bà con xa của cha. Kỳ lạ là không có bất cứ ai ở nhà, ngoài một mảnh giấy nhắn tin đơn giản nhưng khó hiểu: “Hẹn anh ở nhà thờ ngày xưa – Ký tên Lilac D.” Phlox hỏi cha: - Cha, nhà thờ ngày xưa kia là gì vậy cha? Count D cười, một nụ cười mà Phlox không ngờ rằng đó là lần cuối cùng gặp lại cha nuôi của mình. Phlox theo ông đến nhà thờ được nhắc đến, đó là một nhà thờ khá cũ và tâm tối, hai người phải mất hơn ba tiếng đồng hồ lái xe mới tới được. Hai cha con nhìn nhau có chút ngập ngừng, nhưng cuối cùng cả hai đều quyết định bước vào bên trong. Nhà thờ đó được xây vào cuối thế kỷ mười bốn, sau một trận hoả hoạn và được trùng tu, từ đó những câu chuyện huyền bí bắt đầu xuất hiện tại đây. Và nơi ấy trở thành “lãnh địa chết” mà chỉ có những kẻ mang một sứ mạng thiên liên mới có thể đặt chân vào, những người đó có thể coi giống như hai cha con Phlox D và Count D. Nhà thờ im lặng như một bãi tha ma, âm u khiến cho Phlox mồ hôi lạnh đổ đầy người, cô cầm chặt côn trượng trong tay, lặng theo sau Count D. Chợt ông dừng lại, ông đưa tay cản Phlox tiến lên, ông đưa một ngón tay lên môi ra hiệu im lặng. Cả hai cùng lắng nghe, không khí đang im lặng như tờ bất chợt có tiếng gào thét thảm thiết cả hai giật mình nhìn quanh. Từ tứ phía, đúng hơn là gần như mọi nơi trong nhà thờ đều nhảy ra một thứ sinh vật kinh tởm nhất mà Phlox chưa hề gặp qua. Chương 6 Chúng cao khoảng chừng hai mét hoặc thấp hơn, da chúng màu xám gần như chìm hẳn vào trong bóng tối, khiến cha con cô khó lòng phân biệt được. Đôi mắt con xanh con đỏ, khuông mặt dài ngoằn như lưỡi liềm, đôi bàn tay khô nát và móng nhọn dài hơn cả một cái chìa khoá xe. Chúng bọc chặt lấy hai cha con cô, Phlox lúc ấy mặt mũi tái xanh chẳng kém gì người chết. Count D nắm lấy tay Phlox rồi phá vòng vây lao ra ngoài, tay còn lại của ông nắm một thanh trượng, khi lao xuyên qua vòng vây thanh trượng chợt bung ra dài hơn ở mỗi đầu và một trận cuồng phong khổng lồ thổi bay những tên yêu quỷ kia. Nhưng do bất cẩn Phlox đã bị trượt khỏi tay của cha, cô vang sang một nơi khác. Hẳn còn đang ngơ ngác chưa biết chuyện gì ra chuyện gì, thì chợt cô nghe tiếng thét của Count D: - Phlox, cẩn thận phía sau! Phlox quay người lại nhìn, con quái vật kia đang hả cái miệng với hai cái răng vô cùng sắc bén ngoạm lấy cô. Phlox như cứng đờ, cô hoàn toàn mất tự chủ trước một sự việc quá khinh hãi như vậy. Khuông mặt Count D chợt tái lại, ông lao đến bên cô vừa gào vừa thét, miệng của con quái vật kia chỉ cách mặt cô chừng mười centimet, nhưng bất ngờ nó lại ngã xuống ngay sàn trước khi kịp chạm vào cô. Lúc ấy cô mời kịp hoàn hồn trở về, nhận ra trên lưng con quái vật đã bị thanh trượng của cha cấm xuyên qua. Phlox vội vàng ngồi dậy tính chạy về phía cha, nhưng cha cô lại lên tiếng nói giọng rất yếu, và trước ngực ông cũng bị đâm một dao: - Chạy, chạy mau lên Phlox! Hãy trở về với gia đình và những gì thuộc về con! Nơi đây vĩnh viễn sẽ là dĩ vãng… Lời nói của ông vừa dứt, thì một luồng khí nóng mạnh đẩy Phlox văng ra khỏi cửa, và cánh cửa cũng đóng lại khi cô vừa chạm đất. Chưa đầy một phút sau, toàn bộ nhà thờ bùng nổ ngay trước mặt cô, vậy là cha cô cùng toà lâu đài biến mất ngay giữa không trung. Trở về lại Hồng Kông, tại phòng điều khiển của Thái Ân, ông thật sự không thể cầm được lòng nên vội Trang 20

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

đứng dậy, nhưng Bất Phong lên tiếng ngăn cản và đưa tay chỉ lên màn hình: - Tiên sinh, ông xem hình như Quỳnh Anh chuyển cơ đấy.

Thái Ân quay lại nhìn vào màn hình, quả nhiên Quỳnh Anh đã vùng dậy được và đạp con cương thi văng xa mấy trượng. Ông nhíu mày quan sát dáng người của Quỳnh Anh, chợt buột miệng thốt lên: - Nhu Vân Quyền. Bất Phong như vịt nghe sấm, chẳng biết cái “Nhu Vân Quyền” kia là gì, chỉ thấy thế đứng của Quỳnh Anh thật sự khiến người mở tầm nhìn. Hai chân đứng thẳng, tay phải cầm côn trượng để thẳng song song với thân người, tay trái thả lỏng, đôi mắt hoàn toàn nhắm nghiền lại. Đó là thế đứng “Tịnh Lâm Trúc” trong một trăm lẻ tám chiêu thức trong Nhu Vân Quyền, thế đứng này nhìn như những cây trúc đứng lặng trong gió, nhu nhưng cương, yên nhưng động, chậm nhưng nhanh và tà nhưng chánh. Nhu Vân Quyền không phải là một loại võ phổ truyền hay thông dụng, chỉ có một số người đặc biệt hoặc gia truyền mới biết về loại võ này. Trong tổng cộng một trăm lẻ tám chiêu thức của Nhu Vân Quyền, Tịnh Lâm Trúc là một loại võ hiếm ai luyện đến, không phải vì nó dễ hoặc tầm thường mà bởi vì những người luyện nó phải có một võ công căn bản hoặc nội công thâm hậu mới mong luyện được đến mức tối cao. Thái Ân trong vài dáng người của Quỳnh Anh lờ mờ không rõ cô làm sao luyện được chiêu thức này, nhưng nó cũng đã giúp cho ông được an tâm năm sáu phần. Về phần Quỳnh Anh, cô đứng lặng như thế khoảng chừng mười lăm phút, đôi mắt của cô nhè nhẹ mở ra nhưng đó lại là một đôi mắt vô hồn, và điều khiến Thái Ân lại một lần nữa đứng dậy nhìn vào màn hình, tròng mắt của cô không còn là màu đen mà lại là màu bạch kim. Thái Ân đứng không còn vững nữa, ông quỵ xuống may thay Bất Phong đã đứng cạnh bên để đỡ lấy. Khuông mặt ông lộ ra một vẻ vừa lo lắng, vừa vui mừng, ông nắm thật chặt tay của Bất Phong theo dõi tiếp chuyện gì sẽ xảy ra với cô. Trên màn hình, những con cương thi đứng nãy giờ xem cô cũng khá lâu rồi, chúng cùng một lượt lao vào tóm cô. Vẫn ở thế Tịnh Lâm Trúc, Quỳnh Anh di chuyển nhanh đến nỗi Thái Ân chỉ thấy được những cái bóng mờ của cô di chuyển giữa những con cương thi. Khi đã thoát khỏi vòng vây của bọn chúng, Quỳnh Anh với đôi mắt vô hồn kia gầm lên một tiếng ngay cả những vật dụng có trong công xưởng cũng phải rạng nứt. Cả Bất Phong lẫn Thái Ân ngẫn người nhìn vào màn ảnh, đó không còn là một Quỳnh Anh dễ thương, vui tính và sợ ma nữa mà là một con cương thi thật sự. Không những thế nhìn vào màu sắc ở ánh mắt của Quỳnh Anh, Thái Ân biết rõ cấp bậc của cô trong giới cương thi kia, màu bạc kim đó chính là màu của những con cương thi hoàng tộc. Cương thi cũng chia ra nhiều loại giai cấp, và màu bạch kim là đứng đầu tất cả, những con cương thi mang màu này rất là hiếm. Trên thế giới tổng số của nó chỉ là đếm trên đầu ngón tay, và Quỳnh Anh chính là một trong những số đó. Quỳnh Anh nhẹ bẻ cổ sang một bên, cô bước đến trước bọn cương thi chỉ nói một chữ: - Sát. Đồng thời quay côn trượng trên tay mình thành hình chữ Thiên, Địa, Càn, Khôn và thét lên đánh vào bọn cương thi. Trong phút chốc tất cả ở trong công xưởng trở lại sự yên ắng của thưở ban đầu, Quỳnh Anh cũng ngã gục xuống sàn. Thái Ân lao ra khỏi phòng điều khiển, chạy ngay đến mở cửa vào trong xem Quỳnh Anh ra thế nào. Trước mắt ông bây giờ, Quỳnh Anh đã trở lại bình thường, trên người cô đầy mồ hôi nhễ nhãi, ông lấy tay đỡ cô vào trong lòng, nhẹ lau sạch mồ hôi trên mặt cô và bồng cô bước ra khỏi công xưởng. Cả ba bước lên xe trở về nhà, trên đài thông báo công xưởng nằm ở ngoại ô Hồng Kông tự nhiên bốc cháy, tuy không có ai bị thương nhưng điều lạ nhất là họ tìm thấy rất nhiều những thiết bị đắc tiền tại đó. Ba tuần sau, Quỳnh Anh mới tỉnh dậy và hầu như cô chẳng còn nhớ được gì, Thái Ân lẫn Bất Phong đều không nói gì cả, vì họ biết nếu nói ra bây giờ thì e rằng Mã Tiểu Linh sẽ ra tay thanh lý môn hộ, thật sự vậy thì Quỳnh Anh không còn đường nào để sống. Trang 21

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Quỳnh Anh trong thời gian ở nhà, cô cứ mơ hồ nhớ rằng đã có việc gì đó xảy ra, rất quan trọng và khiến cô vô cùng sợ hãi, đáng tiếc là chẳng có cái gì khiến cô có thể nhớ được. Sau sự việc lần đó, Thái Ân có vẻ chăm sóc cô kỹ càng hơn, đôi lúc lại có chút thiên vị giữa cô và Mộc Thái Mỹ, làm cho Thái Mỹ vài lần tỏ vẻ ganh tỵ. “Ding dong…” Thái Ân đang ngồi đọc báo trong phòng, nghe tiếng chuông nên bước ra mở cửa, người bấm chuông là một thiếu nữ trạc tuổi Quỳnh Anh, cô trong rất hiền và dễ mến. Thái Ân với giọng ân cần hỏi: - Cô đến đây kiếm ai vậy? Người thiếu nữ với giọng trong như nước đáp lại: - Dạ, có phải đây là nhà của Mộc tiên sinh Mộc Thái Ân không ạ? Thái Ân mỉm cười gật đầu nói: - Ta chính là Mộc Thái Ân, không biết cô kiếm ta có chuyện gì? Người thiếu nữ nhẹ cười, cô trả lời: - Con là Lữ Vọng, nghe tiếng tiên sinh đã lâu nay nhà có chuyện nên muốn nhờ đến tiên sinh. Thái Ân nghe đến có công việc làm ông vui ra mặt, dù gì gần nửa năm nay công việc làm ăn của ông có phần hơi eo hẹp. Nếu chẳng phải Thái Mỹ còn đi dạy ở trường, thì chắc hai cha con ông đã đi ra ngoài ăn mày lâu rồi. Thái Ân mời Lữ Vọng vào trong nhà ngồi, ông lên tiếng gọi Quỳnh Anh: - Tiểu Anh, đi pha cho khách ly trà đi con! Quỳnh Anh đang ở trong phòng xem phim, nghe ông gọi thì ba chân bốn cẳng chạy ra, trong thấy người khách còn khá trẻ Quỳnh Anh chợt mỉn cười khó hiểu, nhưng cũng vào bếp pha trà. Trà à? Đó thật sự là nghề của Quỳnh Anh, ngày xưa cha nuôi cô có học qua một khoá trà đạo và tay nghề pha trà cũng như phân biệt trà là vào loại hạng nhất nhì. Quỳnh Anh sống bên cha nuôi chừng ấy năm nên cũng lõm bõm học được vài chiêu, nhưng về chuyện phân biệt trà thì cô còn khá tệ. Bưng tách trà nóng ra cho khách, Quỳnh Anh ngồi xuống cạnh Thái Ân mỉm cười hỏi: - Không biết nên xưng hô với cô như thế nào? Lữ Vọng mỉm cười đáp lại: - Tôi tên là Lữ Vọng, còn cô là con gái của tiên sinh à? Trong hai cha con thật có nét giống nhau. Quỳnh Anh đưa cặp mắt đầy sự ngạc nhiên nhìn sang Thái Ân, chợt cô phì cười đưa tay phủi phủi phân bua: - Lữ Vọng cô nhầm rồi, tôi không phải là con tiên sinh đâu. Tôi chỉ là đệ tử mà thôi, nhưng có một điều tôi cần phải quả quyết với cô, tôi nếu giống tiên sinh thì không bao giờ tôi đi bằng hai chân đâu. Thái Ân tím tái cả mặt lại khi nghe Quỳnh Anh bảo thế, ông quát đuổi cổ cô vào trong phòng, Quỳnh Anh lè lưỡi ra chẳng cần Thái Ân thượng cẳng tay, hạ cẳng chân đã chạy tọt vào trong. Lữ Vọng nhìn cô ta cười nói: - Đệ tử của tiên sinh vui tính thật! Thái Ân lắc đầu đáp: - Chỉ mong thế, thường ngày nó còn phá hơn nữa kìa. À, cô đến có chuyện nhờ ta, vậy đó là chuyện gì? Lữ Vọng nghe nhắc đến việc vội vàng lấy ra trong túi xách một tờ giấy được bọc nhựa kỹ càng, cô đưa cho Thái Ân và nói: - Cách đây mấy hôm, con dọn lại căn nhà thì tìm thấy vật này. Đây là một loại chữ cổ, có lẽ là đời Tần hay Hán gì đó con không rõ. Nhưng từ khi tìm được nó đến nay, nhà con không biết đã xảy ra bao nhiêu Trang 22

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

chuyện.

Thái Ân cầm tờ giấy lên xem, đối với cổ ngữ thì Lữ Vọng thật sự tìm đúng người, Thái Ân có thể được xem như cầm - kỳ - thi - hoạ cả thẩy đều là cao thủ. Sau khoảng một tiếng đồng hồ xem, Thái Ân trả lời: - Cô có thể kể tiếp chuyện gì xảy ra kế đó hay không? Lữ Vọng gật đầu tiếp lời: - Một ngày sau khi tìm thấy tờ giấy, cây cối trong vườn tự nhiên rụng lá mặc dù đó là những cây sống ở miền hàn đới và chưa rụng lá vào mùa đông. Đến ngày thứ hai, những bức tranh trong nhà bị di chuyển, bát đĩa tự nhiên không đập mà nát bấy như cát. Đến ngày thứ ba, quần áo trở nên hôi thối mặc dù con đã giặt đi giặt lại rất kỹ càng. Thái Ân đưa tay ý bảo cô dừng kể lại, ông trầm ngâm một lúc rồi nói: - Ngày mai ta sẽ đến nhà cô xem xét, bây giờ cũng đã trưa ta có chút chuyện phải đi, cô ghi lại địa chỉ lại, khoảng tám giờ ngày mai ta sẽ đến nhà cô. Lữ Vọng gật đầu đồng ý, cô cầm cụi ghi nhanh dòng địa chỉ vào một tờ giấy nhỏ và đưa cho Thái Ân, rồi cáo từ ra về. Vừa đóng cửa lại Thái Ân bước đến phòng Quỳnh Anh gõ cửa, lên tiếng hỏi: - Tiểu Anh, ta vào được chứ? Quỳnh Anh ở trong phòng đáp lại: - Tiên sinh, ông cứ vào! Chương 7 Vào đến trong Thái Ân nhìn lên màn hình ti-vi thấy Quỳnh Anh đang xem phim, ông cười hỏi: - Không có việc gì làm hay sao mà ngồi xem phim say sưa vậy hả? Quỳnh Anh ngồi co người lại trên giường đáp, mắt vẫn dán vào ti-vi: - Chẳng phải tiên sinh bảo con phải nghỉ ngơi hay sao? Thì con đang nghỉ ngơi đây này. Thái Ân bật cười, ông đưa tờ giấy lúc nãy Lữ Vọng đã trao cho ông, ông nói: - Có quà đặc biệt cho con này. Quỳnh Anh nghe đến quà mắt đã sáng như sao, cô vốn như một đứa trẻ lớn xác vậy, cũng bởi thế mà Thái Ân cảm thấy rất thoải mái khi ngồi nói chuyện với cô. Cô hí hoáy cầm tờ giấy lên xem, nhưng khuông mặt cô méo xẹo lại như người gặp phải chuyên xui, đôi mắt cô hí lại, miệng cô bành ra, cô giả giọng của Thái Ân: - “Có quà đặc biệt cho con này” Thái Ân cười ha hả ngồi xuống cạnh cô, ông xoa đầu cô nói: - Tha cho con lần này đấy, để ta dịch cho chứ không khéo con lại ghi thêm một chuyện nữa vào sổ thì ta mắc nợ dài dài. Quỳnh Anh tắt ti-vi, cô đưa tờ giấy cho Thái Ân để cho ông dịch lại, ông nói: - Ừm, chữ nghĩa trong này nói lên ta e con sẽ chẳng hiểu được, thôi thì tóm tắt lại cho con đượ chứ? Quỳnh Anh gật đầu lia lịa nói: - Như thế thì còn gì bằng, nếu thật sự mà tiên sinh dịch ra, một hồi con lăn ra ngủ lúc nào cũng chẳng hay. Trang 23

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Thái Ân tiếp lời:

- Cái cô Lữ Vọng lúc nãy không hề biết đây là một lời nguyền xưa của chính gia tộc cô ấy, trong này có nhắc đến về loại áo thêu ở đời nhà Kim mà chúng ta đã từng biết đến. Quỳnh Anh nhíu mày suy nghĩ, một chốc sau lên tiếng hỏi: - Vậy hồn ma kia không lẽ có dính dáng đến chuyện này? Thái Ân gật đầu đồng ý: - Chuyện đó cũng không ngoài dự đoán của ta, điều quan trọng là phải phá giải được lời nguyền này, nếu không ta e rằng ngay cả tính mạng của cô ta cũng không còn. Quỳnh Anh gãi đầu rồi lôi Thái Ân đến máy vi tính của Hoắc Thiên Văn, cô vừa bật vừa nói: - Hôm qua, con có vào xem lại mớ thông tin về loại áo của nhà Kim, trong này Hoắc Thiên Văn nhấn mạnh vào một điều là nếu như một cái áo nào đó mà bị Thấu Ngọc Hàn nhìn được thì chắc hẳn người chết có oan tình. Nhưng ông ta lại không nhắc đến cách giải quyết, mọi chuyện chỉ mong đến ngày mai mới biết được. Thái Ân thở dài, ông đưa tay lấy cái đồ khiển ti-vi rồi bật lên xem, Quỳnh Anh ngáp dài một tiếng rồi nằm phịt xuống giường để mặc Thái Ân ở trong phòng. Ngày hôm sau, đúng tám giờ cả hai đã đến trước cửa nhà của Lữ Vọng, Quỳnh Anh hẳn vẫn còn ngáp, cô nhìn xung quanh nhà rồi buông ngay một câu chê bai, nhưng câu chưa ra khỏi miệng để bị Thái Ân lấy tay bịt lại. Chẳng là ông nghe được có tiếng chân người ra mở cửa, và cũng chẳng muốn khách hàng thấy phiền lòng với những câu chê không đầu không đuôi kia của Quỳnh Anh. Ngôi nhà của Lữ Vọng vẫn còn ở kiến trúc xưa với mái ngói đỏ, viền cong và ngay cả cửa ra vào cũng chẳng khác gì trong những bộ phim xưa. Lữ Vọng thấy hai người họ thì mừng ra mặt, cô vui vẻ mời cả hai vào trong. Quỳnh Anh vì đã mang cái danh là theo sư phụ nên người mang lỉnh cỉnh những vật dụng của Thái Ân, cô quả là một học sinh tệ hại, sư phụ chưa ngồi cô đã ngồi xuống nửa tỉnh nửa mơ ngáp ngay cho một tiếng rõ to. Lúc ấy sư phụ Thái Ân mặt mũi chẳng biết đem dấu chỗ nào, cũng may Lữ Vọng là người tế nhị cô chỉ nhẹ cười và vào trong bếp lấy trà. Lữ Vọng vừa vào trong, Thái Ân trừng mắt nói giọng đầy tức giận nhưng lại có chút bông đùa: - Thật sự không phạt con, cái danh sư phụ này ta phải để đâu đây? Quỳnh Anh giật lùi người ra xa đáp: - Ấy ấy sư phụ, sư phụ hãy giơ cao đánh khẽ kẻo làm khách hàng hoảng hồ là chúng ta hố lần này á. Lữ Vọng từ trong bếp bước ra nghe tiếng hai thầy trò họ huyên náo, cô mỉm cười nhưng với một khuông mặt đa sầu, cô lên tiếng hỏi: - Tiên sinh và đệ tử hình như đang có chuyện vui à? Thái Ân nghiêm mặt trở lại, ông quay sang nói: - Cô đừng bận tâm, không biết chúng tôi có thể đi quanh nhà được không? Lữ Vọng gật đầu đưa tay ra mời: - Vâng, tiên sinh và đệ tử của tiên sinh cứ việc tự nhiên, cả nhà này chỉ có mỗi mình Lữ Vọng sống mà thôi. Thái Ân gật gù suy nghĩ, ông tính dặn Quỳnh Anh đi xem xét nhưng khi quay sang nhìn thì cô đã lon ton chạy đi mất. Ông lắc đầu thở dài bỏ đi theo sau, vừa đi vừa gọi: - Tiểu Anh đứng lại mau! Thái Ân càng gọi Quỳnh Anh càng chạy, ông tiện tay lột một chiếc dép quăng vào Quỳnh Anh, nhưng cô Trang 24

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

chợt đứng lại tay khác giơ ra sao chụp chiếc dép một cách gọn gàng. Cô vẫy tay gọi Thái Ân và ra hiệu im lặng với ông. Thái Ân không mấy an tâm với những hành động của Quỳnh Anh, ông lại gần nhỏ giọng hỏi sẵn lấy chiếc dép trên tay của Quỳnh Anh mang vào trở lại: - Chuyện gì vậy? Quỳnh Anh chỉ tay vào trong góc hành lang tối, Thái Ân nhíu mày nhìn vào nhưng chẳng thấy chi, nhưng hành động của Quỳnh Anh làm ông không chắc lắm vào cảm giác của mình, ông lấy ra trong người một cặp kính và đeo lên mắt. Cặp kính đó gọi là Tử Hoàng Kính, tuy công lực không bằng với Thấu Ngọc Hàn của Quỳnh Anh nhưng trong giới đồ dùng pháp sư thì nó cũng đứng hạng nhất nhì. Quỳnh Anh thấy cặp kính của ông, cô trợn mắt tỏ vẻ quan trọng nói: - Chà, sư phụ có đồ quý cất kỹ ghê, bây giờ mới đem ra dùng. Thái Ân đánh nhẹ vào lưng của Quỳnh Anh gườm một cái rồi quay sang nhìn vào hành lang, nó vẫn tối thui ngay cả một bóng ma cũng không có. Thái Ân thật sự tức giận, ông quay sang tính mắng cho Quỳnh Anh một trận cho hả giận, nhưng lại chẳng thấy cô đâu, hoảng hồn ông nhìn xung quanh mặt tái xanh hẳn đi. Bỗng có cái gì đó đặt lên vai của ông, bản năng vẫn là bản năng con người ta cho dù gan dạ mấy khi ở trong hoàn cảnh đó đều giật mình và ông cũng vậy. - Ta… bị… oan… Tiếng nói thều thào kia làm cho Thái Ân đứng như tượng, nhưng ông trấn tĩnh lại rất nhanh lại rất nhanh, ông quay ngay ra phía sau thì thấy Quỳnh Anh đang làm trò hề, ông quát ngay mà chẳng cần suy nghĩ: - Quỳnh Anh! Con thật hết nói nỗi dám quậy trong lúc thi hành công sự hả? Quỳnh Anh nuốt nước miếng giơ tay phân bua: - Ờ… ừ… mà… à… con chỉ là muốn không khí có chút vui vẻ thôi mà… ừm… thế thôi. Lữ Vọng ở trong phòng khách nghe tiếng ồn ào ở ngoài hành lang, cô bước ra hỏi chuyện: - Hai người không sao chứ? Thái Ân lắc đầu cười nói: - Không, không, cô cứ vào trong ngồi chơi, chúng tôi chỉ là gặp một chút trục trặc thôi. Cùng lúc ấy, ở ngoài có người bấm chuông, Lữ Vọng bước ra mở cửa thì hoá ra là Mã Tiểu Linh. Tiểu Linh vào trong thấy Thái Ân và Quỳnh Anh nên ngạc nhiên hỏi: - Tiên sinh, Quỳnh Anh hai người sao lại ở đây? Quỳnh Anh nhanh nhẩu trả lời: - Chính là cô Lữ Vọng này mới hai người chúng tôi đến, cô ấy cũng mời chị nữa hay sao? Lúc bấy giờ, Mã Tiểu Linh nhìn sang Lữ Vọng thì chẳng thấy ai đứng đó cả, chợt cặp kính của Quỳnh Anh phát sáng khiến Tiểu Linh lẫn Thái Ân đều cảm thấy chói mắt đến nỗi phải nhắm nghiền lại. Riêng Quỳnh Anh không rõ sau vẫn chẳng có cảm giác gì, chỉ thấy cảnh vật xuyên qua cặp kính của cô chợt biến thành một nghĩa trang. Quỳnh Anh càng ngạc nhiên hơn khi cô lại không hề có cái giác sợ hãi như xưa nữa, nhưng bấy giờ đó không phải là điều đáng cho Quỳnh Anh quan tâm, cô vừa nhìn xung quanh vừa hỏi: - Tiên sinh, chị Tiểu Linh chúng ta hình như lạc vào một mê pháp của người khác rồi. Cặp mắt kính của Thái Ân sau khi dứt lời của Quỳnh Anh thì mới bắt đầu có chuyển biến và bấy giờ ông mới thấy được những gì Quỳnh Anh đang thấy. Tiểu Linh không rõ chuyện gì, cô vội lấy một cặp kính của riêng mình mà đeo lên, quả nhiên cảnh trước mắt đã thay đổi hoàn toàn. Mã Tiểu Linh phàn nàn: - Trời, không biết chúng ta rơi vào cái bẫy quỷ quái gì nữa đây hả trời? Trang 25

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Quỳnh Anh vội vã hỏi Thái Ân: - Tiên sinh, ông nghĩ sao về chuyện này? Thái Ân trầm ngâm hồi lâu rồi đáp: - Đây là Ảo Giác Trận, ta có đọc thấy trong mớ sách của Hoắc Thiên Văn. Nghe nói ngày xưa do một bộ tộc sống ở ngoài Tây Cương sáng chế, chuyên dùng để dụ dỗ quân địch đi vào chỗ chết mà không biết. Quỳnh Anh chen vào ngay: - Giống như chúng ta vậy. Mã Tiểu Linh nghiêm mặt nói: - Quỳnh Anh, không phải lúc đùa đâu, nếu chúng ta không thoát ra khỏi chỗ này thì sẽ có chuyện đấy. Quỳnh Anh lấy hai tay tự bịt miệng mình lại, cô đi xung quanh để xem xét, chợt cô phát hiện ra ngôi mộ đề tên “Mã Đoan Phương”, Quỳnh Anh khựng người lại nhìn, trong lòng cô chợt cảm thấy có cái gì đó đâm vào, cô buột miệng thốt lên: - Mẹ… Thái Ân thấy cô đứng ngẩn ngơ trước một ngôi mộ, nên bước lại xem và dòng chữ Mã Đoan Phương đã khơi dậy trong ông một ký ức buồn. Chợt Quỳnh Anh quay sang ôm Thái Ân khóc nức nở, Tiểu Linh ở xa đứng nhìn mà không hiểu gì cả, cô bước lại mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, cô hỏi: - Hai người đang đứng đây làm gì vậy? Quỳnh Anh vẫn khóc, Thái Ân ôm cô an ủi, nhìn cảnh nhớ người khiến ông không khóc mà lệ vẫn trào. Chương 8 Mã Tiểu Linh méo mặt nhìn họ khóc, cô đưa mắt nhìn vào bia mộ, ngạc nhiên cô lên tiếng hỏi: - Cả hai khóc vì người này ư? Đó là bà của bà của bà cô Mã Tiểu Linh này, nói trắng ra là đã chết cách đây cũng gần hai trăm năm mươi năm rồi. Thái Ân nhíu mày nhìn Mã Tiểu Linh với đầy vẻ nghi vấn, còn Quỳnh Anh cô quay sang quát Tiểu Linh, giọng uất ức hơn bao giờ hết: - Chị biết gì về mẹ của tôi? Chị biết gì về bà ta? Một con người mà cả cuộc đời chỉ có nước mắt và sự đau khổ. Mã Tiểu Linh không ngờ mình lại lỡ lời như vậy, nhưng cô vẫn thắc mắc, cô vừa giải thích vừa hỏi: - Chị thật sự không biết đó là mẹ của em, nhưng thật sự trong gia phả của dòng họ chỉ có một người mang tên là Mã Đoan Phương, và bà ta đã bị chết vào 1854 nhưng lý do chết thì không được ghi lại. Em có chắc đó là mẹ em hay không? Quỳnh Anh vẫn thúc thít khóc, Thái Ân trả lời thay cô: - Ta có thể chắc chắn với con một điều, Mã Đoan Phương kia là người của thời đại này và bà ta qua đời khi Quỳnh Anh được tám tuổi. Quỳnh Anh nghe Thái Ân nói rõ ràng rành mạch như vậy cũng lấy làm ngạc nhiên, cô dụi mắt hỏi: - Tiên sinh, ông sao biết mẹ con vậy? Thái Ân ngẩn người nhìn cô, miệng không thốt được nên lời, ông lãng sang chuyện khác ngay: Trang 26

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

- Hai đứa có cảm giác không đúng gì không? Quỳnh Anh và Tiểu Linh đồng thanh trả lời: - Có một chút nhưng không biết nói làm sao nữa.

Vậy là cả ba đứng im lặng nhìn xung quanh, mọi thứ vẫn như cũ, vẫn là một nghĩa trang âm u và một sự nghi vấn về ngôi mộ của Mã Đoan Phương. Ảo giác? Đúng chính là ảo giác, không thể nào ngôi mộ của Mã Đoan Phương lại từ Anh quốc mà hiện diện tại Hồng Kông này được, Quỳnh Anh nghĩ thế cô vội lấy ra trong người một viên kẹo, thoáng nhìn ai cũng cho đấy là kẹo nhưng thật sự là một viên thuốc có thể khiến con người ta tỉnh táo ngay cho dù là đang bị tà thuật điều khiển. Đáng tiếc, Quỳnh Anh chỉ còn đúng một viên trong người, và cô cũng không có nhiều thời gian để mà nghĩ đến chuyện kiếm thêm, cô bỏ ngay viên kẹo vào miệng và nhai, hai tay cô cầm chặt lấy túi đồ nghề của Thái Ân để hồi hộp xem kế tiếp sẽ có chuyện gì xảy ra. Lại một lần nữa, cảnh vật trước mắt cô hoàn toàn thay đổi, họ không phải ở nghĩa trang mà đang đứng ở trong một mảnh đất hoang, và xung quanh họ bị bao bọc bởi một vòng tròng bằng hoa hồng. Quỳnh Anh biết chỉ có khi ăn viên kẹo đặc biệt kia, Tiểu Linh và Thái Ân may ra mới có thể thấy được những gì cô đang thấy. Trong cái lúc cấp bách ấy, Quỳnh Anh chợt nhớ đến lời của mẹ cô, bà đã từng giảng về chuyện làm thế nào để người khách thức tỉnh trong cơn ảo giác. Quỳnh Anh mỉm cười, cô thả cánh tay phải xuống, từ trong tay áo rớt ra một đoạn côn, với một bàn tay điêu luyện cô quay người đánh vào gáy của Tiểu Linh lẫn Thái Ân. Không ngoài dự đoán, hai người họ ngã xuống ngất xỉu, nhưng tỉnh dậy lại rất nhanh sau đó, Tiểu Linh bị đập bất ngờ nên đùng đùng nổi giận, cô tính quay sang chửi Quỳnh Anh như khi thấy cảnh vật xung quanh lại một lần nữa biến đổi, nên cơn giận cũng xẹp xuống như bong bóng xì hơi. Thái Ân ngồi dậy đưa tay xoa vào gáy, ông lừ đừ hỏi: - Ta biết là con đang giúp nhưng lần sau có làm thì nhẹ tay một chút, đập mạnh một chút nữa là ta ngủ luôn khỏi dậy rồi. Quỳnh Anh gãi đầu cười trừ, chợt có giọng nói phát lên từ khắp mọi nơi: - Không ngờ người nhà họ Mã vẫn còn một truyền nhân như ngươi, một người không bị ảo giác của ta khống chế. Cả ba giật mình nhìn dáo dác, Tiểu Linh quát tháo lên hỏi: - Yêu ma quỷ quái phương nào, dám đến đây gây sự với bà hả? Giọng nói cười ha hả, tiếng cười ấy khiến toàn thân Quỳnh Anh nổi da gà, rùng mình, ớn lạnh: - Ha… ha… ha…! Mã Tiểu Linh ơi là Mã Tiểu Linh! Các ngươi đã lọt vào mê pháp trận này rồi thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ thoát ra, cho Quỳnh Anh ngươi có đập chết các ngươi đi nữa thì chỉ thay đổi được cảnh xung quanh, vĩnh viễn sẽ không biết đâu là thực đâu là giả. Mã Tiểu Linh thật sự đã bị cái giọng nói kia chọc cho đến xung khí lên cao, cô vội lao ra khỏi vòng tròn thì “rầm”, Tiểu Linh văng ngược lại trổ cũ, cô nhăn nhó xoa vào trán, cô quát lên hỏi: - Ngươi đã làm gì? Tại sao ta lại không ra được nữa? Giọng nói bình thản đáp lại: - Đó vòng tròn chết, một khi đã bước vào thì sẽ không bao giờ ra được. Quỳnh Anh ngồi phịch xuống đất, bên cạnh Thái Ân, cô gãi đầu hỏi: - Vậy bây giờ làm gì đây hả chị Tiểu Linh, tiên sinh? Thái Ân lắc đầu, Tiểu Linh cũng lắc đầu, Quỳnh Anh mặt méo xẹo đưa mắt nhìn ra ngoài vòng tròn, chợt cô gào lên làm mọi người giật mình: - Ê ma! Ê, con ma bận đồ đời nhà Kim, ngươi làm gì ở đây vậy? Trang 27

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Đó là một bóng người cũng ở trong vòng tròn như bọn họ, hắn ta nghe tiếng gọi của Quỳnh Anh nên quay sang nhìn, vẫn với một khuông mặt u rũ hắn hỏi lại: - Tôi biết cô sao? Quỳnh Anh cười lên:

- Tất nhiên ngươi làm sao biết được ta chứ, nhưng ta đã thấy nhà ngươi ở trong chợ một lần rồi, cũng chính vì ngươi mà ta mất ngủ mấy đêm đấy. Hắn cười xoà hỏi: - Cô không nói quá đó chứ? Tôi có điều gì khiến cho cô mất ngủ đến mấy đêm lận? Quỳnh Anh đáp: - Chính là cái áo của nhà người bận trên người đấy. Hắn nhìn xuống áo rồi hỏi: - Cô thích nó à? Vậy thì đây nhà chụp đi. Hắn dứt lời, cái áo đã được hắn quăng sang chỗ cô. Thái Ân thấy hắn đưa cái áo cho Quỳnh Anh, ông cười hỏi: - Con lấy áo hắn về bận à? Quỳnh Anh lắc đầu cười cười đáp: - Được rồi tiên sinh, lúc này cho dù có la bể cổ họng thì chúng ta cũng đâu thể nào thoát ra khỏi chỗ này. Bởi vậy thay vì khùng thì chúng ta hãy ngồi xem cái nào, thế chẳng phải là cao kiến hay sao? Tiểu Linh thở dài ngồi xuống bên cạnh Quỳnh Anh, cả ba đưa mắt quan sát cái áo một cách tỉ mỉ, nhưng chỉ riêng Quỳnh Anh là thấy được hoa văn, còn hai người kia thì chỉ thấy được cái vỏ bọc mà thôi. Quỳnh Anh còn nhớ thông tin của Hoắc Thiên Văn, có dạy sử dụng Thấu Ngọc Hàn để đọc những văn tự cổ của nhà Kim, Quỳnh Anh lấy ra trong người một cái lọ nhỏ và tháo cặp kính xuống, đem cái lọ nhỏ giọt lên cặp kính rồi đeo vô trở lại. Tiểu Linh thấy lạ nên hỏi: - Em làm gì vậy? Quỳnh Anh vừa đáp, vừa đưa mắt xem xét cái áo: - Em không biết, là của Hoắc Thiên Văn gởi kèm với mấy thùng đồ lần trước. Ông ta bảo là thuốc rửa kính mỗi khi có chuyện cần phải dùng đến để đọc cổ ngữ. Cổ ngữ? Quỳnh Anh đã quên rằng bên cạnh mình đã có sẵn một người biết đọc cổ ngữ, và điều này khiến Thái Ân phải lên tiếng nhắc nhở: - Hừm, Quỳnh Anh! Con quên cái nghề của ta rồi hay sao? Chỉ tiếc cho Thái Ân là Quỳnh Anh nhà ta rất ư ngây thơ trong những chuyện nói hai nghĩa này, cô đáp tỉnh bơ: - Ây dà, cái nghề pháp sư của tiên sinh khoe hoài, để yên con đọc chữ xem nào. Thái Ân méo miệng khi nghe câu trả lời của Quỳnh Anh, Tiểu Linh thì hiểu ý ông nên cười an ủi, mặc dù lúc ấy ông trông giống như cô đang thêm dầu vào lửa vậy. Một tiếng đồng hồ sau, Quỳnh Anh cuối cùng cũng đọc xong những gì ghi trên áo, mặt cô tươi rói hẳn ra, cô vui mừng nhìn Thái Ân hỏi: - Tiên sinh, ông biết trong áo ghi gì không? Trang 28

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Thái Ân trả lời giọng có chút hờn dỗi: - Con có cho ta xem đâu mà hỏi. Quỳnh Anh cười nói tiếp:

- Chúng ta có thể thoát khỏi nơi này rồi, trên áo có nhắc đến việc mê trận pháp này. Muốn thoát ra chỉ cần chúng ta triệu tập được ba lực lượng đặc biệt của thiên nhiên. Tiểu Linh ngạc nhiên hỏi lại: - Ba lực lượng đó là gì? Quỳnh Anh đáp: - Đó chính là “Thiên”, “Địa” và “Nhân”. Thái Ân đập vào đầu một cái nói: - Ta nhớ ra rồi, Thiên ý chỉ mặt trời, Địa ý chỉ cát và Nhân ý chỉ máu. Chỉ cần trộn ba thứ ấy lại với nhau và thoa vào người thì có thể thoát ra khỏi nơi này. Tiểu Linh méo mặt, lè lưỡi ra vẻ hơi gớm cô nói: - Eo, đem cái thứ bẩn ấy mà bôi lên da thì tháng này tiền dưỡng da của con lại tăng nữa rồi. Còn Quỳnh Anh thì mắt nhìn lên trời, cô thở dài thất vọng nói: - Tiên sinh ông xem, trời đen thui thế kia làm gì lấy đâu ra nắng mà làm phép. Thái Ân cười đáp: - Nắng của ta nói không phải nắng của mặt trời đâu, mà là nắng để siêu độ của các oan hồn kìa. Đó là một loại nắng có thể cầm nắng được, chứ cái ánh nắng mà con nói làm gì sờ được. Chương 9 Thái Ân ngồi nghiêm chỉnh lại, miệng lẩm bẩm gì đó, hồi sau ở giữa lòng bàn tay ông hiện ra một viên tròn tròn sáng rực trông ra rất ngộ. Tiểu Linh mặt nhăn nhó hốt bừa một mở đất tụ lại thành một đống, còn Quỳnh Anh thì hăng hái đưa tay ra để cắt máu, nhưng Thái Ân lên tiếng ngăn cản lại: - Máu con không thể trộn được đâu, Tiểu Linh đưa tay con ra cho ta nào. Tiểu Linh lấy làm ngạc nhiên khi Thái Ân lại không dùng máu của Quỳnh Anh, cô hỏi: - Tiên sinh, tại sao lại không dùng máu của Quỳnh Anh? Thái Ân bình tĩnh trả lời: - Máu này cần phải là máu của người có nội công thâm hậu, nếu đem so con với Quỳnh Anh thì máu con tốt hơn của nó nhiều. Tiểu Linh nhắm nghiền mắt lại, chìa tay cho Thái Ân cắt để lấy máu, Quỳnh Anh chu mỏ ra tỏ vẻ không chịu, cái khuông mặt của Quỳnh Anh khiến Thái Ân bật cười, còn Tiểu Linh càng nhăn nhó hơn. Viên ánh sáng đó đặt xuống đất, Thái Ân từ từ rạch một đường nhỏ trên đầu ngón tay của Tiểu Linh chỉ vừa đủ cho nó chảy ra đúng một giọt máu. Giọt máu kia khi vừa chạm lấy viên ánh sáng và đất đã khiến cho khung cảnh xung quanh trở nên náo động, đất trời rung chuyển, nơi họ đứng cũng không còn vững nữa. Con ma bận áo nhà Kim chợt gào lên hỏi: - Các ngươi đang làm gì vậy hả? Quỳnh Anh dõng dạc đáp lại: Trang 29

Kim Nguyen

Pháp Sư

- Chúng tôi đang cứu ngươi, và cũng là cứu chính bản thân để thoát ra khỏi nơi này.

Magician

Con ma quát lên một cách giận giữ: - Ngươi có đọc kỹ cái áo của ta không đấy? Trong đó nói nếu như phá vỡ cái khoảng không gian ảo này đi, các người sẽ bị hút vào một chiều không gian khác mà ngay cả bản thân sẽ không nhớ gì ở hiện tại nữa. Ở nơi đó các người sẽ sống một kiếp người khác, và nếu không có kỳ tích thì sẽ không bao giờ tìm lại được về nơi này… Cả ba người bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, vừa lúc đó mặt đất dưới chân họ trở thành một cái hố đen không đấy, cả ba người đều rớt xuống đó, trong cái vòng tròn tâm tối kia không biết họ sẽ về đâu. Càn Long năm thứ hai mươi sáu, lần thứ ba Càn Long (Trương Thiết Lâm) hạ du Giang Nam, đi theo ông còn có đại học sỹ Kỷ Hiểu Lam (Trương Quốc Lập), tướng quân Trương Tuấn Vũ (Triệu Văn Trác), tướng quân Lâm Thoại Phong (Vu Ba), lục a ca Khang Tư (Tô Hữu Bằng) và Lương Thuỷ Vy (Giả Tịnh Văn) là a hoàn duy nhất được ông chỉ định cho theo. Giang Nam là một trong những nơi xuất nhiều mỹ nhân và tài tử nhất từ trước đến nay, nói đến Giang Nam thì không ai lại không nhắc đến Hàng Châu nơi nổi tiếng về mỹ nhân. Chuyến đi hạ du Giang Nam lần này của Càn Long thì mười phần đã hết bảy phần chủ yếu đi du sơn ngoạn thuỷ, với lại ông nghe được ở Hàng Châu đang có bốn mỹ nhân đang rất nổi tiếng khiến gần hết nửa giang hồ tụ hội về Hàng Châu để thưởng thức mỹ nhân. Trên đường đến Hàng Châu, Càn Long cải trang thành một thương gia buôn bán đồ cổ và đổi tên lại là Hoàng Kim Tứ; Kỷ Hiểu Lam là quản gia gọi là lão Kỷ; Trương Tuấn Vũ và Lâm Thoại Phong là hộ vệ kiêm bảo kê trong việc thu tiền; Khang Tư là thiếu gia cũng đổi tên theo Càn Long lại là Hoàng Khang; còn Lương Thuỷ Vy thì vẫn là a hoàn chẳng thay đổi gì cả. Dọc đường đi, đoàn người chỉ có mình cô là nói nhiều nhất, vốn dĩ quê nhà của Thuỷ Vy là ở Hàng Châu, lần này trở về cố hương cô là người mừng nhất. Cô cứ kể cho Càn Long nghe về mọi thứ về Hàng Châu, từ sản phẩm cho đến những người danh tiếng xuất thân từ Hàng Châu. - Bẩm lão gia chỉ còn một canh giờ nữa là chúng ta đã đến được Hàng Châu rồi ạ. Tuấn Vũ cất tiếng thông báo, Thuỷ Vy ngồi trong xe hí hửng đáp lại: - Trương hộ vệ, ông cứ việc đi thong thả, tôi dám bảo đảm là khi vừa đến thành chúng ta vẫn còn đủ thời gian để đi chơi. Càn Long tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Thuỷ Vy hỏi: - A đầu ngươi dường như ngay cả về thời gian cũng khá rành mạch nhỉ? Thuỷ Vy được khen, phồng mũi đến đáp: - Lão gia ông chưa biết thế nào là cảm giác được về thăm cố hương đâu. Cho dù ngày mai có bị chém đầu Thuỷ Vy cũng thấy vui rồi. Càn Long đập tay lên đùi cười nói: - Ngươi thì lúc nào cũng ví von toàn chuyện chết với chóc, nếu chẳng phải ngươi luôn làm lão gia ta đây cười thì thật sự cái mạng nhỏ của ngươi đã đi lâu rồi. Khang Tư tươi cười tiếp lời: - Cha xem, con đã bảo rồi mà! Chuyến hạ du Giang Nam mà thiếu cô ta thì thật sự là một lổ hổng trầm trọng. Kỷ Hiểu Lam cũng chen vào nói: - Trên đường đi nếu không có a đầu Thuỷ Vy, thì lão Kỷ này đành phải ra tay rồi, nay được nghỉ ngơi cũng khoẻ. Thuỷ Vy không rõ ý của Hiểu Lam nên hỏi lại: Trang 30

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

- Lão Kỷ, ông nói thế là sao? Kỷ Hiểu Lam rít hơi thuốc một chốc mới trả lời:

- Ý ta là nếu cô không nói chuyện cho lão gia cười, thì người làm lão gia cười chẳng phải là ta hay sao? Nghe câu trả lời nửa đùa nửa thực của Hiểu Lam, cả ba người còn lại đều bật cười, hai hộ vệ ngồi ở trước cũng bật cười. Quả nhiên lời nói của Thuỷ Vy chẳng hề sai, khi đã vào đến thành Hàng Châu thời gian hẳn còn thông thả, Càn Long bảo Hiểu Lam và Khang Tư theo mình đi ra ngoài, còn Thuỷ Vy và hai anh chàng hộ vệ thì ở lại quán trọ để thu dọn đồ đạc. Họ vừa bước ra khỏi cửa, Thuỷ Vy đã kéo hai anh chàng lại hỏi chuyện: - Này hai người có muốn đi xem náo nhiệt hay không? Cả hai người họ đều xuất thân từ con nhà võ, tính tình rất cương trực và chưa bao giờ dám trái lại lệnh vua, nên lắc đầu đáp: - Không, chúng tôi phải ở lại như lời dặn dò của lão gia. Thuỷ Vy chu mỏ ra vẻ khó chịu, cô quăng hết đồ đạc cho hai anh chàng rồi nói: - Nếu thế thì tôi sẽ đi, hai anh ở lại mà làm việc đi nhé. Lời chưa dứt bóng người đã khuất sau cánh cửa căn phòng, Thoại Phong lấy tay đẩy Tuấn Vũ ra ngoài và nói: - Anh đi theo cô ta đi, cô ấy là cái hoạ của ông trời đấy. Nếu có bất trắc gì thì chúng ta không gánh nỗi đâu. Tuấn Vũ dừng lại quay người hỏi: - Thế còn anh thì sao? Thoại Phong lấy hai tay chuẩn bị khép cửa đáp: - Thì như cô ta nói, ở lại lo công việc. Dứt lời Thoại Phong đóng kính cửa lại, bỏ mặc anh chàng hộ vệ Tuấn Vũ ở ngoài phòng, anh đứng hồi lâu rồi chạy đuổi theo Thuỷ Vy. Nhưng ra đến đường thì người và người, anh không biết Thuỷ Vy đã chạy đi đằng nào, giống như mò kim đáy biển vậy, anh chỉ đành phó mặc cho ông trời. Bốn mỹ nhân đương thời nổi tiếng ở Hàng Châu gồm có Lữ Vọng (Hồ Tịnh), Phan Thư (Triệu Vy), Triều Luân (Mã Y Lợi) và Thừa Liên (Phạm Băng Băng), không ai rõ xuất thân của bốn người họ chỉ biết hiện tại họ sinh sống tại Hý Đường Viện và cũng là bốn ca kỷ có danh. Càn Long, Hiểu Lam cùng Khang Tư đều đến Hý Đường Viện để xem náo nhiệt, chẳng là hôm nay bốn cô tổ chức một thi – võ đài để tìm tri kỷ, và bốn nam nhân nào thắng cuộc sẽ được nói chuyện với bốn người các cô suốt đêm cho đến sáng. Được nói chuyện với mỹ nhân ai mà chẳng muốn, khiến người đến tham gia đông như kiến. Và những nơi càng nhộn nhịp thì chắc chắn nơi đó sẽ có Lương Thuỷ Vy, cô vẫn e sợ bị Càn Long bắt gặp nên bịt mặt lại giả điếc, và thay đổi quần áo trên người, trông cô cứ như người xuất thân từ giang hồ vậy. Người đứng đông nghẹt xung quanh võ đài, chen lấn xô đẩy, không có ai đứng vững ở một chỗ lâu được. Hiểu Lam lẫn Khang Tư đều lo lắng sẽ có thích khách ra tay bất ngờ, nên mắt cứ quan sát xung quanh liên tục, đôi lúc ngăn không cho người khác đứng lại gần Càn Long. Thuỷ Vy trong những lúc xô đẩy chen lấn ấy vô tình đứng gần cạnh Càn Long mà không hề hay biết, còn anh chàng Tuấn Vũ đi lòng vòng hồi lâu cũng đến nơi tỉ thí đó. Trên thi – võ đài, một người đàn ông tuổi trung niên bước ra, ông ta giơ cao tay ra hiệu im lặng, ai nấy bất giác trở nên yên ắng hơn bao giờ hết. Người đàn ông bấy giờ lên tiếng nói: - Chào mừng các vị đến với cuộc tỉ thí ngày hôm nay, thể lệ thi đấu rất đơn giản chỉ cần giỏi văn hoặc võ, ngoài ra để tránh có một số người chỉ muốn vào phá đám chúng tôi sẽ tổ chức cuộc thi sơ khảo vào Trang 31

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

ngày hôm nay. Còn chung kết thì sẽ vào ngày mốt, mọi người muốn tham gia có thể đến Hý Đường Viện đăng ký, không thì vẫn có thể ra tay ở đây cũng được. Càn Long nghe vậy, liền ghé vào tai Hiểu Lam nói thầm: - Coi bộ họ làm thật chứ chẳng phải chơi đâu. Hiểu Lam cười đáp: - Lão gia ông chẳng lẽ muốn vào thi ư? Càn Long lắc đầu nói: - Có muốn thi thì để cho Khang nhi nó thi, đúng không hả con? Khang Tư cũng lắc đầu đáp: - Con không thích, với lại đang đói bụng, thì lấy đâu ra sức lực để mà thi đấu. Thuỷ Vy đứng cạnh giật mình nhìn sang bên cạnh, lúc ấy cô mới hay rằng hoạ ngay bên cạnh, nhưng bấy giờ nếu cô bước ra chẳng khác gì là bước lên thi đấu. Thuỷ Vy đành đứng yên như tượng đá, mặc dù cô ước gì lúc ấy có chuyện gì náo loạn để cô trở về cho xong. Thi – võ đài này không bắt buộc người thi phải biết cả hai loại, chỉ cần biết một trong hai là có thể tham gia vào thi đấu. Người đàn ông trung niên lúc nãy lại bước ra giới thiệu hai người đầu tiên: - Hai vị tham gia đầu tiên sẽ là Tưởng Giới Pha và Lục Khưu Âm. Tên gọi vừa dứt, hai bóng người ở dưới đất bay ngay lên trên đài thi đấu, Tưởng Giới Pha phong nhã thư sinh, tay cầm quạt, miệng lúc nào cũng có một nụ cười thân thiện. Còn Lục Khưu Âm tuy cũng có vóc dáng thư sinh, nhưng mặt nhỏ mắt hí, nhìn là đã biết chẳng phải người tốt lành gì. Thuỷ Vy đứng lắc đầu nói với người bên cạnh mình: - Này xem đi, tôi bảo thế nào anh chàng Tưởng Giới Pha cũng bị người ta đánh lén cho mà xem. Càn Long đứng cạnh nghe giọng nói nửa quen nửa lạ, nên quay sang nhìn vừa lúc Thuỷ Vy trở người nhìn lại. Chương 10 Hai người nhìn nhau khá lâu, Thuỷ Vy hút hết can đảm lên tiếng hỏi: - Ông đang nhìn cái gì vậy? Càn Long mỉm cười đáp: - Chẳng là ta nghe một giọng nói quen quen nên mới quay sang xem có phải là người quen hay không, nhưng chắc có lẽ là ta lầm rồi. Thuỷ Vy không đáp quay sang chỗ khác, mồ hôi mẹ mồ hôi con gì thi nhau chảy ràn rụa trên khuông mặt của cô. Còn Càn Long thì không chú tâm lắm, ông chỉ nghĩ là chắc nghĩ nhiều quá nên nghe lầm. Nhưng mà câu tiên đoán của Thuỷ Vy chẳng sao chút nào, Tưởng Giới Pha đã bị Lục Khưu Âm ném một vật nhỏ gì đó vào người khiến anh không thể hoàn thành xong bức hoạ của mình. Chỉ có một số người nhanh mắt mới phát hiện ra cái trò gian trá kia của Lục Khưu Âm, nhưng chẳng rõ sao lại không có một ai ra tay can thiệp. Mặc dù rất muốn giúp nhưng Thuỷ Vy chỉ lo nếu ra mặt thì không biết Càn Long sẽ xử trí cô ra sao nữa. Cứ sợ cứ lo nên suốt ngày hôm đó, Thuỷ Vy chẳng làm được cái gì, ngay cả một câu bình luận cũng không nữa, nhưng mà quá im lặng lại cho người ta chú ý, đôi ba lần Càn Long đã nhìn sang cô nhưng rồi lại quay mặt đi. Đến gần chiều cuộc tỉ thí mới dứt, trong lúc mọi người ùa trở về, Thuỷ Vy đã ba chân bốn cẳng chạy về quán trọ trước. May mắn cho cô là Càn Long chưa về, ngay theo sau cô là Tuấn Vũ, anh vừa trông thấy cô đã lên tiếng hỏi ngay: Trang 32

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

- Thuỷ Vy, lúc nãy cô chạy đâu mà ta kiếm hoài chẳng thấy vậy?

Thuỷ Vy lắc đầu không trả lời, thần sắc hẳn còn bất ổn, đợi cho đến ngày hôm sau, khi mọi câu chuyện cô lo lắng đều biến mất, thì cô mới trở lại con người bình thường của mình. Lần này cũng như hôm qua, Càn Long chỉ gọi Hiểu Lam và Khang Tư đi, còn Thuỷ Vy và hai anh chàng hộ vệ thì phải ở lại quán trọ. Nhưng khác với lần trước, hôm nay cả ba đều đi ra ngoài mặc cho chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Thuỷ Vy lôi hai anh chàng theo mình, một lần nữa đến Hý Đường Viện để xem náo nhiệt, lần này để tránh gặp chuyện như hôm qua, Thuỷ Vy quyết định lên trên tầng hai của Hý Đường Viện để nhìn xuống khu đài thi đấu. Vẫn kiểu cải trang hôm qua, Thuỷ Vy tự tin không còn sợ gì nữa, cả ba vừa xem vừa bàn tán xôn xao, khiến nhiều người tò mò đến nghe rồi cũng vào bàn luận. Người tham gia ngày cuối cùng tương đối ít, tuy có nhiều trận hấp dẫn nhưng Thuỷ Vy lại ngủ gục quên, cả người ngã hẳn về phía Tuấn Vũ, khiếng anh chàng chẳng làm được gì, còn bị Thoại Phong ghẹo gần đỏ cả mặt. Đến phút cuối, Tuấn Vũ đành phải cõng cô nàng về quán trọ, dọc đường về cái lỗ tai của anh cứ bị Thoại Phong la hét và chọc quê. Nhưng ngày hôm nay, dường như họ không được may mắn lắm, vừa bước về quán trọ đã thấy Càn Long cùng Hiểu Lam và Khang Tư đã ngồi sẵn trong tiệm. Tuấn Vũ lẫn Thoại Phong hồn bay phách lãng, Tuấn Vũ đang cõng Thuỷ Vy cũng buông tay ra khiến cho Thuỷ Vy từ trên người anh rớt xuống đất một cái phịch. Không ngờ cú ngã ấy khiến đầu của Thuỷ Vy đập mạnh xuống đất, trong cái lúc bất tỉnh ấy một giấc mơ kỳ lạ đã đến với cô. Về phần hai anh chàng hộ vệ, may mắn không bị Càn Long trách phạt, chỉ khiển trách cái tội bất cẩn để cho Thuỷ Vy rớt xuống đất. Lúc mà ai cũng lo lắng không rõ cho cái vết thương của Thuỷ Vy như thế nào, thì câu chuyện của mấy trăm năm về sau lại xuất hiện trong đầu của Thuỷ Vy. Ngày hôm sau, ai cũng đinh ninh là Thuỷ Vy vẫn còn hôn mê bất tỉnh, nên bỏ hết ra ngoài chẳng còn một ai ở trong quán trọ. Nhưng người tính chẳng bằng trời tính, ngay buổi sáng hôm ấy Thuỷ Vy đã lòm còm ngồi bò dậy, cái đầu của cô vẫn còn nặng lắm và giấc mơ hầu như một chút hình ảnh cũng không đọng lại trong cô nữa. Thuỷ Vy bước xuống giường nhìn dáo dác, ngay cả lên tiếng gọi nhưng xung quanh hoàn toàn vắng tanh. Hỏi tên tiểu nhị thì mới biết Càn Long đã dẫn mọi người đi đến Hý Đường Viện xem trận đấu cuối cùng, Thuỷ Vy giậm chân tức giận rồi trở về phòng cải trang thành một nữ hiệp khách giang hồ bịt mặt, tay cầm một côn trượng hầm hầm đến Hý Đường Viện. Người ngoài nhìn vào cứ ngỡ Hý Đường Viện đã gây sự nhầm một sát thủ nào đó, nhưng khi đến trước cửa Hý Đường Viện thì Thuỷ Vy bước vào và chỉ nói một câu với người gác cửa: - Ta vào xem náo nhiệt. Lúc cô vào thì chỉ mới là trận thứ nhất giữa Lữ Vọng và một anh chàng thư sinh họ Hạ. Hai người đều giỏi về cờ, và ván cờ đang đến hồi căng thẳng, chợt dưới khán đài có người lên tiếng nói: - Hạ công tử, ván cớ này ngươi thua là vừa rồi. Mọi người đổ dồn cặp mắt về phía phát ra tiếng nói, đó là một người đàn ông trung niên, bận bộ đồ màu trắng, tay cầm một cây quạt lấp lánh rất lạ. Thuỷ Vy tuy không phải là sống ở giang hồ, nhưng xuất thân của cô lại là từ cái nơi hỗn độn kia, chỉ cần nhìn vào cây quạt cô đã biết đấy chính là Kỳ tiên lãnh sư Hàn Thư Ẩn (Trần Đạo Minh), bởi trong giang hồ lúc ấy chỉ có Thư Ẩn là người duy nhất nắm giữ Châu Băng Phiến, một trong kỳ trân dị bảo của giang hồ. Anh chàng công tử họ Hạ kia không phải là kẻ thô lỗ, nên ngồi dậy nhường chỗ cho Hàn Thư Ẩn vào đấu. Sắc mặt của Lữ Vọng hoàn toàn thay đổi, mồ hôi bắt đầu chảy dài trên khuông mặt mịn màng của cô. Thuỷ Vy lúc đó đứng trên tầng hai nhìn xuống xem cuộc đấu của họ, chợt trong đầu cô hiện lên một câu hỏi: - Lữ Vọng? Châu Băng Phiến? Tại sao ta nghe vừa quen lại vừa lạ, chẳng lẽ trước đó ta đã từng biết đến nó? Suy nghĩ của Thuỷ Vy bị cắt ngang ngay, khi từ phía dưới có nguyên một phi đao bay xẹt qua cổ cô, nhưng nhanh chóng lách nhẹ cô đã thoát ra khỏi cái chết trong đường tơ kẽ tóc ấy. Cũng bởi vì cô biết võ công lại dấu không cho bất cứ ai biết, nên rất may chẳng người quen nào phát hiện được ra cô, mặc dù họ đứng ngay phía dưới. Thuỷ Vy ngạc nhiên không hiểu phi đao kia do ai phóng đến, cô quát xuống dưới hỏi: - Bổn cô nương không giết người cướp của, không làm chuyện trái với đạo luật giang hồ, vậy không rõ Trang 33

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

có người nào bất mãn mà phóng phi đao này lên đây?

Bên dưới hoàn toàn im lặng, Thuỷ Vy đưa con mắt vừa tức vừa sắc bén ấy đảo nhanh những người đang đứng ở bên dưới, chợt cô dừng lại trước một thiếu nữ bận đồ trắng đứng ở trong một góc khuất. Thuỷ Vy bước đến lượm phi đao kia lên xem xét rồi nhìn xuống dưới nói: - Thôi được, không muốn làm mất nhã hứng của hai cao thủ đánh cờ, chuyện này để sao rồi xử. Mọi chuyện lại trở về bình thường, chỉ riêng Thuỷ Vy thì vẫn chăm chú quan sát vị cô nương bận đồ trắng kia. Vẻ mặt của cô ta càng khiến Thuỷ Vy thêm nghi ngờ, đang mãi mê nghĩ ngợi, giọng của Hàn Thư Ẩn vang lên khiến cô loạn choạn mém té: - A ha, Lữ cô nương! Ván cờ này tại hạ thắng rồi đúng không nào? Bàn tay cầm con cờ của Lữ Vọng run run lên như người đang bệnh, cô đưa mắt lên tầng hai nơi Thuỷ Vy đang đứng, khuông mặt đã xanh xanh lại càng thêm xanh. Thái độ bất thường đó đã khiến Thuỷ Vy nhìn ngắm thanh phi đao kỹ hơn, chợt cô nhận ra trên mặt đao có khắc một chữ mờ mờ, nhưng đôi mắt của Thuỷ Vy khá tinh tường nên đã nhận ra được đó là của ai. Đợi cho Hàn Thư Ẩn đứng dậy bước ra xuống khán đài, Thuỷ Vy từ trên tầng hai phi thân nhảy xuống đất, tiện tay ném luôn phi đao đến trước mặt Lữ Vọng, cô mỉm cười cảm ơn: - Lữ cô nương, cảm tạ đã tặng cho ta thanh phi đao này. Lữ Vọng đứng dậy sắc mặt lập tức trở lại bình thường, cô nhanh tay chụp lại thanh phi đao, nhẹ giọng hỏi: - Lữ Vọng không rõ ý của nữ hiệp muốn nói gì, lúc nãy tiểu nữ chỉ lo chăm chú đấu cờ với Hàn tiền bối làm sao còn tay để mà phóng đao nữa kia chứ? Thuỷ Vy bước lên khán đài, ngồi xuống đối diện Lữ Vọng và đáp: - Chính vị thiếu nữ bận áo trắng kia đã vô tình để lộ mọi chuyện rồi, không biết Lữ cô nương có muốn ta kể cho nghe lý do hay không? Lữ Vọng giật thót mình quay sang nhìn vị thiếu nữ bận đồ trắng, mặt đằng đằng sát khí, môi bậm lại, cô đứng phắt dậy nhìn vào Thuỷ Vy nói: - Vậy bây giờ cô muốn gì? Thấy cách xưng hô của Lữ Vọng nhanh chóng thay đổi, Thuỷ Vy vẫn ở cái thái độ dửng dưng đáp: - Không gì, không gì! Chuyện nên tránh thì tránh, chuyện nên bưi thì bưi, không thì ta đi vậy. Câu nói đó khiến khuông mặt Lữ Vọng tím tái, cô quát gọi ba người chị em còn lại, cùng lúc xuất hiện ở đài thi đấu. Quả không hổ danh là mỹ nhân của Hàng Châu, cả bốn người có một nét đẹp nghiên thành nghiên nước, nếu đem so sánh với bốn mùa trong năm thì cũng chẳng quá đáng, nhưng ngay lúc đó Hàn Thư Ẩn lên tiếng: - Ta cứ nghĩ hôm nay chỉ có mình ta đến phá đám, không ngờ một tiểu a đầu như ngươi cũng đến. Coi bộ tứ đại mỹ nhân này đã gây sự không đúng người rồi! Một thiếu nữ bận đồ màu vàng, tay cầm ống tiêu bước ra nói: - Hàn tiền bối, ông không rõ thì đừng xen vào chuyện của chúng tôi. Lữ Vọng tiếp lời: - Đúng vậy, chính ta ném phi đao vào cô. Một kẻ hèn hạ như cô, bán thân cho bọn Mãn Thanh khốn kiếp, mà còn dám bước chân vào Hý Đường Viện này nữa hay là sao. Câu nói đó khiến toàn thân Thuỷ Vy rân rân nổi lửa, hai bàn tay của cô nắm chặt lại với nhau, ánh mắt của cô lúc đó sáng lên như lửa, trừng trừng nhìn về phía Lữ Vọng. Nhưng vẫn giữ một thái độ lém lỉnh, Thuỷ Vy đưa mắt nhìn sang cây Châu Phiến Băng, cô mỉm cười nhanh tay giựt nó ra khỏi bàn tay của Trang 34

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Hàn Thư Ẩn. Thuỷ Vy với một đôi bàn tay nhanh lẹ, điêu luyện cô quay cây quạt một cách nhẹ nhàng, cô nói: - Bổn cô nương ta, không cảm thấy tự hào nhưng cũng không hổ thẹn, bởi lẽ dòng máu ta mang trong người Hán không phải Hán mà Mãn cũng chẳng phải Mãn. Càn Long đang hồi hộp nhìn cuộc khẩu chiến giữa thiếu nữ bận đồ màu đỏ và Lữ Vọng, thế nhưng ông nào biết người thiếu nữ kia lại là Thuỷ Vy, tiểu a đầu luôn hầu hạ bên ông. Lại nghe cô nói đến chuyện dòng máu Mãn Hán trong người, lại càng thêm phần tò mò về cô hơn nữa, nhưng càng nhìn ông lại càng cảm thấy quen thuộc, vậy mà trong phút chốc đó ông lại không thể nhớ ra đó là ai. Quay Châu Phiến Băng hồi lâu, Thuỷ Vy chụp nó lại vào trong tay và nghiên mình đưa trả lại cho Hàn Thư Ẩn nói tiếp: - Tiên sinh ông xem, Châu Phiến Băng này là bảo bối được luyện từ trong một động đá ngàn năm, tinh khiết là điều người ta chỉ nhìn vào là đã thấy ở Châu Phiến Băng. Chứ không như một số người, chỉ mới liếc mắt thôi đã lắc đầu. Lời chưa dứt, thiếu nữ bận đồ vàng quăng ống tiêu trên tay về phía Thuỷ Vy, kình lực phát ra từ ống tiêu mạnh đến nổi tạo ra một luồng gió mạnh thổi tạt mọi người đứng ở dưới phải bước lùi ra sao. Riêng Thuỷ Vy, Hàn Thư Ẩn và Trương Tuấn Vũ vẫn còn đứng vững ở vị trí cũ; Thư Ẩn thấy nội công của Thuỷ Vy không giống như với vóc dáng của cô, ông trợn mắt hỏi: - Này, tiểu a đầu! Nội công của ngươi không tệ đấy chứ? Thuỷ Vy đứng gãi đầu, mỉm cười đáp: - Tiên sinh ông quá khen! Con chỉ là được ngâm thuốc và luyện công từ nhỏ nên mới có được cái thứ nội công này. Thuỷ Vy chẳng ngờ với cái động tác gãi đầu kia đã khiến cho Càn Long nhận ra đó là ai, ông vốn cũng có một nội công không tệ, ông bước đến cạnh Thuỷ Vy, nhỏ giọng hỏi: - Hừm, a đầu ngươi làm trò khỉ gì ở đây vậy? Chương 11 Thuỷ Vy giật mình té nhào người ra phía trước, cũng may Càn Long và Hàn Thư Ẩn kịp chụp tay cô lại, nếu không với cái luồng kình lực kia, cô đã đập mặt vào tường từ lâu rồi. Lúc đó người thiếu nữ kia, giậm mạnh chân xuống đất thét lên một tiếng khó hiểu, tất cả mọi người trong căn nhà bị tống sạch ra ngoài cánh cửa cũng khép kín lại, chỉ trừ có Thuỷ Vy, Càn Long, Hàn Thư Ẩn và Trương Tuấn Vũ là còn ở lại trong căn nhà và tất nhiên là cả bốn vị thiếu nữ kia. Cơn gió cũng ngưng, ống tiêu kia quay về lại với chủ nhân của nó, Thư Ẩn nhíu mày nhìn bọn họ to giọng hỏi: - Thật sự các ngươi muốn gì ở chúng tôi? Lữ Vọng nhết miệng cười, cô không trả lời câu hỏi của Thư Ẩn mà lại giới thiệu về bốn người bọn họ: - Người lúc nãy ném ống tiêu chính là Phan Thư - nhị sư muội, kế bên là Triều Luân – tam sư muội, người cuối cùng là Thừa Liên - tứ sư muội. Tuấn Vũ bước lại bên cạnh Càn Long và Thuỷ Vy, còn Hàn Thư Ẩn thì cứ đứng nghĩ ngợi, không chú ý xung quanh cho lắm. Bất chợt căn phòng chợt tối đen lại, một tiếng gầm rú khiến cả bốn người Thuỷ Vy, Càn Long, Hàn Thư Ẩn và Tuấn Vũ lạnh cả xương sống, riêng Thuỷ Vy vừa trợn mắt vừa nắm chặt lấy tay áo của Càn Long, nhưng cứ tưởng đó là Tuấn Vũ vì xung quanh lúc ấy tối như mực. Trong cái cảnh tối đen đầy kịch tính kia, có một bàn tay kéo giựt Thuỷ Vy ra khỏi Càn Long, cô hoảng hốt níu kéo trở lại nhưng sức lực quá mạnh khiến cô văng ra xa. Chúng ta biết Thuỷ Vy chính là tiền kiếp của Mã Quỳnh Anh, trong bản thân cô hiện tại đã là của Quỳnh Anh nhưng chưa thức tỉnh vì chưa có kỳ tích xuất hiện. Đúng cái lúc cao trào đó, Thuỷ Vy chợt ứa máu ra từ miệng, giọng của Hàn Thư Ẩn lại cất lên trong lúc đó: - Chúng ta đang lạc vào ma trận của tứ linh thần, mọi người cẩn thận đừng để máu chảy ra ngoài nếu Trang 35

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

không bọn chúng sẽ kiếp ra được chúng ta đấy. Càn Long đứng bên cạnh ngạc nhiên lên tiếng hỏi: - Ma trận là gì? Tứ linh thần là gì? Tại sao ta chưa nghe nói bao giờ vậy? Thư Ẩn đáp lại:

- Ma trận là một loại trận pháp đánh trong tối, cả ta lẫn địch đều chẳng thấy nhau, nhưng tứ thần linh có thể tìm thấy ta nếu chúng ta bị chảy máu, bởi vì chúng là những cương thi sống ngay bên cạnh chúng ta. Tuấn Vũ la oai oải lên khi vừa nghe hai chữ “cương thi”: - Cương thi? Có phải là cái thứ chuyên đi hút máu của người sống hay không? Thư Ẩn đáp: - Đúng vậy. Đáng tiếc Thuỷ Vy đã ứa máu trước khi kịp nghe lời cảnh cáo của Thư Ẩn, cô cảm nhận được có một hơi thở rất mạnh đang tiếng lại gần cô, toàn thân Thuỷ Vy run lẩy bẩy, trong cái lúc cực điểm của sợ hãi, Quỳnh Anh đã thức tỉnh trong cô nhưng không phải ở một trạng thái bình thường, mà biến thành một cương thi. Tứ linh thần xuất phát từ ngũ linh thần trong truyền thuyết đã có từ rất lâu, nó bắt nguồn từ ngũ linh bảo vật của trời như thuỷ, hỏa, mộc, thổ và kim; mỗi linh thần mang một nhiệm vụ trên người để xuống trần giang làm việc. Ngũ linh thần tương đồng, hỗ trợ lẫn nhau nhưng cũng rất tương khắc với nhau, bởi vậy những trận bão lụt, hoặc thiên tai, hạn hán đều một tay do năm người bọn họ mà thành. Trong số đó, Kim linh thần là một linh thần tượng trưng cho chiến tranh và sự chết chóc, cũng chính điều đó khiến thần bị cô lập hoàn toàn với bốn linh thần còn lại. Không rõ khoảng bao lâu, ngũ linh thần mất tích trong không gian, ngay cả trời cũng không thể tìm ra được thần đã chuyển hoá thành thứ gì, bởi vậy bốn linh thần còn lại đã mang thêm một nhiệm vụ là truy tìm vị linh thần kia. Lữ Vọng, Phan Thư, Triều Luân và Thừa Liên chính là hoá thân từ tứ linh thần; cuộc xung đột giữa bốn người họ và Thuỷ Vy chính vì cô là vị linh thần cuối cùng trong nhóm. Sau hằng trăm năm, bốn người họ đã tìm ra được hoá thân của Kim linh thần, nhưng những sự thù ghét trước kia vẫn không hề nguôi giảm nên khiến cho câu chuyện ngày một xấu đi. Triều Luân chính là linh thần hay gọi cách khác là con cương thi đang tiến đến gần mùi máu tươi toát ra từ người của Thuỷ Vy. Thế nhưng Triều Luân nào ngờ người cô đang chuẩn bị chén lại là một trong những con cương thi hoàng tộc, một giống cương thi cao cấp có thể tự sinh tự diệt bất cứ lúc nào nó muốn. Triều Luân chỉ vừa chạm vào người của Thuỷ Vy liền giựt người lại, ngay lúc ấy Hàn Thư Ẩn hét lên khiến Càn Long lẫn Tuấn Vũ thêm một lần giật mình: - Mã Khưu Vân (Vạn Ỷ Văn), Mộc Hữu Gia (Huỳnh Hiểu Minh)! Hai đứa các ngươi ra được rồi đấy! Căn nhà chợt sáng lên từ từ, hai bóng người từ trên sàn nhà là đà bay xuống giống như những chiếc lá rụng mùa thu vậy. Vừa đặt chân xuống đất cả hai cung kính cuối chào Hàn Thư Ẩn, rồi đứng phắt dậy với một vẻ mặt lạnh lùng như băng ngàn năm. Khi căn phòng sáng hẳn ra, mọi người trong thấy Triều Luân đứng cạnh Thuỷ Vy, vẻ mặt của Triều Luân tái nhợt nhạt như một cái xác chết đuối, còn Thuỷ Vy thì tóc phủ quá nửa mặt nên không ai biết cô đang bị làm sao. Mã Khưu Vân thấy có bốn con nữ cương thi thì chợt cười nói: - Gia sư huynh, xem mỹ nhân cũng là cương thi nữa, chắc cương thi hoàng tộc cũng sắp có luôn rồi. Triều Luân bước lùi ra sao, mém nữa là quỵ xuống đất, may mà có Phan Thư nhanh chân đến đỡ lấy tay, cô nhíu mày hỏi: - Luân muội làm sao vậy? Triều Luân giọng run run đáp: Trang 36

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

- Cương thi… hoàng tộc…

Bốn chữ “cương thi hoàng tộc” làm cây quạt Châu Phiến Băng trên tay Hàn Thư Ẩn rớt xuống đất, ngay cả Mã Khưu Vân cũng há hốc mồm nhìn vào Thuỷ Vy. Càn Long và Tuấn Vũ tuy là người ngoài nghề, chẳng biết đầu đuôi ra sao nhưng cũng biết cương thi hoàng tộc nếu đem so với người thường thì cũng cỡ như người Mãn vậy. Thần sắc của Thư Ẩn nhanh chóng thay đổi, ông tay nhẹ cuối xuống lượm Châu Phiến Băng lên, đầu nhẹ lắc qua một bên, bỗng Khưu Vân và Hữu Gia phi thân đánh vào bốn con nữ cương thi. Do không có phòng thủ trước nên cả bốn con đều bị dính đòn, cả bốn té bổ nhào ra sao, Thừa Liên thở mạnh hỏi: - Các ngươi dùng thứ gì đánh bọn ta vậy? Mã Khưu Vân cầm chặt côn trượng trong tay đáp: - Chẳng lẽ bốn người các ngươi chưa nghe nói đến Hàn Thanh Chỉ, Tiêu Âm Ngọc và Châu Phiến Băng ư? Lữ Vọng cất tiếng hỏi lại: - Chẳng lẽ các người là truyền nhân của Mã - Mộc - Mao gia? Nhưng tên cầm Châu Phiến Băng kia đâu phải mang họ Mao? Mộc Hữu Gia bấy giờ mới cất giọng nói đầu tiên lên đáp: - Sư phụ vì không muốn giang hồ dị nghị nên đã đổi họ thành Hàn chứ họ thật của sư phụ là Mao. Triều Luân miệng ứa máu, có lẽ đã bị thương trước đó lúc mà tiếp xúc với Thuỷ Vy, nay lại bị Khưu Vân cùng Hữu Gia bất ngờ tấn công nên bị nội thương trầm trọng. Khưu Vân như có thắc mắc điều gì liền quay sang Thư Ẩn hỏi: - Sư phụ, sao lúc nãy không ra tay với cái con nữ cương thi hoàng tộc kia trước, mà lại đánh tứ linh thần này? Hàn Thư Ẩn phất phơ nhẹ quạt đáp: - Con cương thi hoàng tộc này không đáng ngại, dù gì nó cũng đã ngất xỉu rồi, nhưng cho dù nó tỉnh thì cũng không làm hại chúng ta đâu. Càn Long bấy giờ chen giọng vào hỏi: - Thật sao? Hàn Thư Ẩn chưa kịp trả lời thì thấy Thuỷ Vy nhúc nhích ngồi dậy, miệng tuy nói là cô không có hại nhưng ông lại không dám chắc chắn cho việc này lắm. Nếu so ra với cương thi khác thì cương thi hoàng tộc rất khó đối phó, gần như đã hàng vạn năm nay không có một vị pháp sư nào có đủ năng lực để trị hoặc tiêu diệt được cương thi hoàng tộc. Ba món bảo vật của ba nhà có thể khống chế được cương thi hoàng tộc trong giây lát nhưng mà cũng chỉ là kềm chế nó mà thôi. Thuỷ Vy lẳng lặng bước lên phía trước, Mã Khưu Vân vốn tính tình nóng nảy nên đã nhào lên dùng côn trượng đánh vào Thuỷ Vy, nhưng Thuỷ Vy chỉ cần dùng một tay đã chặn lại được ngay đường côn của Khưu Vân. Hai bên dồn nội công vào côn trượng, Khưu Vân có thêm Hàn Thanh Chỉ trợ giúp nên có vẻ rất đắc chí, còn cái mạng của Thuỷ Vy là có đến hai linh hồn cùng tồn tại, nên sức mạnh gấp mấy lần cái Hàn Thanh Chỉ kia. “Rắc” Côn trượng kia dù là loại bạch kim tốt nhất cũng bị nội công của hai người làm cho gãy đôi, Khưu Vân bị nội lực của Thuỷ Vy đánh bật ngửa ra sau. Thuỷ Vy phi thân theo Khưu Vân và nắm tay cô giựt lại, khiến cho mọi người xung quanh thật sự ngạc nhiên. Nhưng thật sự Thuỷ Vy không phải muốn cứu Khưu Vân mà chỉ là muốn lấy đi Hàn Thanh Chỉ trên ngón tay cái của cô, nhưng Hàn Thanh Chỉ vốn được Khưu Vân đeo từ nhỏ cho đến lớn nên rất khó lấy ra, vậy mà chẳng hiểu Thuỷ Vy làm cách nào mà chỉ trong chốc lát đã lôi nó ra được và đeo vào tay của mình. Hàn Thanh Chỉ rất khắc với các loại yêu ma, quỷ quái, ngay cả cương thi nó cũng khó lòng khuất phục được, nhưng khi đeo vào tay của Thuỷ Vy thì nó lại không hề có một phản ứng tác động ngược lại cả, Trang 37

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

điều này khiến ba thầy trò Thư Ẩn, Khưu Vân và Hữu Gia vô cùng ngạc nhiên, Thư Ẩn lên tiếng hỏi: - Làm sao Hàn Thanh Chỉ lại có thể quy phục được ngươi?

Thuỷ Vy bấy giờ mới ngẩn mặt lên, khuông mặt đó tuy rất giống với Thuỷ Vy nhưng lại có một nét gì đó khiến con người ta cảm thấy lạ, cô đáp với một giọng hoàn toàn khác và với một danh xưng rất lạ: - Quỳnh Anh tôi chỉ lấy về những thứ vốn dĩ phải trường tồn với gia tộc. Câu nói làm cho Hàn Thư Ẩn nửa tin nửa ngờ, ông lại hỏi: - Hàn Thanh Chỉ vốn là của Mã gia sao ngươi lại nói như vậy? Quỳnh Anh lúc ấy thật sự đã tỉnh dậy, còn a đầu Thuỷ Vy đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, và có một biến đổi nữa trong cô đấy là cô đã hoàn toàn chấp nhận được cái bản thân cương thi của mình. Trước đây mỗi lần biến thành cương thi và sau khi tỉnh dậy cô hầu như không có chút ký ức nào về khoảng thời gian là cương thi, nay cô đã có thể làm chủ lấy cái bản thân của mình. Quỳnh Anh đưa bàn tay lên ngắm nghía cái nhẫn, đôi mắt màu bạc của cô toé lên một sự vui tươi, cô đáp: - Lương Thuỷ Vy? Ta đây thật sự không ngờ tiền kiếp của mình lại là một a hoàn cho Càn Long, nhân tiện đã đến nơi này rồi và hầu như mọi người đều đã có đủ mặt ta sẽ kể cho nghe một câu chuyện. Trong cái lúc bất cẩn kia, bốn tứ linh thần đã lặn biến đi đâu không ai biết cả, nhưng bọn họ lại được biết đến tương lai và một hậu kiếp khác của mình. Về phần Càn Long, ông hoàn toàn như người từ trên trời rớt xuống đất, thế nhưng chưa kịp lên tiếng nói thì ông đã bị Quỳnh Anh phan cho một phát vào lưng, Hữu Gia tính ra tay ngăn cản thì mới nhận ra rằng Tiêu Âm Ngọc trên tay mình đã biến mất từ lúc nào chẳng hay. Càn Long sau khi bị Quỳnh Anh đập một phát vào lưng thì toàn người cảm thấy rân rân khó tả, chưa đầy một phút sau con người của Càn Long bị tách ra làm hai, kẻ thứ hai kia rất giống Càn Long nhưng lại có một phong thái khác ông hoàn toàn, không uy nghi như một vị vua nhưng lại khiến cho người ta kính trọng, người đó chẳng phải ai xa lạ chính là Mộc Thái Ân. Chương 12 Thái Ân vừa hiện ra thì Càn Long ngã người ngất xỉu, Tuấn Vũ cũng bị Quỳnh Anh đập vào đầu nằm lăn dưới đất. Trong Hý Đường Viện bây giờ chỉ còn mỗi Mã Quỳnh Anh, Mộc Thái Ân, Mã Khưu Vân, Hàn Thư Ẩn, Mộc Hữu Gia là chứng kiến toàn bộ những cảnh đã xảy ra tại đó. Không muốn náo động đến bên ngoài, cả thẩy năm người đi bằng cửa sau của Hý Đường Viện đi biệt tăm. Trên chiếc xe ngựa rời Hàng Châu, Hàn Thư Ẩn ngồi phía trước đánh xe, trong đầu của ông vẫn còn trùng trùng câu hỏi, nhưng nhìn vào nét mặt hẳn còn cương thi của Quỳnh Anh thì lại chẳng dám mở lời, Thái Ân thì một lúc khá lâu sau đó mới thật sự tỉnh dậy. Vừa trong thấy cái vẻ mặt cương thi của Quỳnh Anh, ông mém té ngửa từ trên xe ngựa xuống đất, đưa tay rờ lên trán của mình ông lắc đầu không tin nói: - Ta… ta hình như chưa tỉnh cho lắm, nên… nên nằm ngủ thêm chút nữa đã. Quỳnh Anh mỉm cười để lộ nguyên hai cái răng nanh, cô đáp: - Tiên sinh ông ngủ nhiều lắm rồi, nên tỉnh là vừa. Thái Ân tự tán cho mình một bạt tai vào mặt, những vẫn còn lộ cái vẻ nghi ngờ, ông hỏi: - Con là… là cương thi? Con không còn mất trí nhớ về những mình tự biến thành cương thi nữa ư? Quỳnh Anh lắc đầu, tỏ ra chắc chắn đáp: - Vâng tiên sinh, con bây giờ đã làm chủ được bản thân rồi, không điên điên dại dại nữa đâu. Thái Ân chỉ có một nửa là tin tưởng, nửa còn lại vẫn phập phồng lo sợ không biết có biến cố gì ngoài dự tính sẽ xảy ra hay không nữa. Không khí trên xe trở nên im lặng, không ai hỏi ai nữa, không có tiếng nói cười nào cả, mọi người đều lặng lẽ trong cái suy tư riêng của mình. Quỳnh Anh cũng vậy, cô đang nhớ về một hồi ức không phải của mình mà là của Lương Thuỷ Vy, cái nhân vật tiền kiếp của cô. Thân phận của Trang 38

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Quỳnh Anh quả chẳng phải bình thường, ngay từ tiền kiếp đã là một trong những linh thần của trời giao phó xuống trần gian, cho đến hậu kiếp sau này cũng là một người chuyên bắt ma diệt tà, càng nghĩ cô càng cảm thấy có cái gì đó không đúng về bản thân của mình, lý do nào khiến cô trở thành cương thi mà lại là một cương thi hoàng tộc. Quỳnh Anh nhớ được trong thông tin của Hoắc Thiên Văn có nói đến cương thi hoàng tộc, và thống kê của ông ta trên thế giới kể từ khai thiên lập địa cho đến năm 2004 tổng số cương thi hoàng tộc chỉ có năm trăm con sống rải rác khắp nơi trên thế giới với nhiều hình dạng và màu da khác nhau. Riêng Khưu Vân vẫn có một chút thắc mắc với Quỳnh Anh, nên quay sang hỏi: - Quỳnh Anh tiểu thư, không rõ cô mang họ chi vậy? Quỳnh Anh lúc đó đang đưa tay rờ vào hai cái răng nanh của mình, cô đáp: - Họ Mã. Khưu Vân với một đôi mắt kinh ngạc nhìn vào cô như không thể tin được đó là sự thật, cô lại hỏi: - Đó là sự thật ư? Hậu nhân của nhà họ Mã lại là một con cương thi như cô? Quỳnh Anh nghe nhắc đến hậu nhân thì nhận ra rằng mình vẫn chưa thức tỉnh Mã Tiểu Linh trong thân xác của Mã Khưu Vân, cô liền lấy Tiêu Âm Ngọc đập vào Mã Khưu Vân nhưng lại bị Thái Ân ngăn cản lại. Sẵn tay Thái Ân cầm luôn Tiêu Âm Ngọc và nhét nó vào đai áo, tỉnh bơ chẳng nói một lời giải thích nào với Quỳnh Anh. Xe ngựa dừng lại tại một vực thẳm sâu vạn trượng, cả năm người đều bước xuống xe, Hàn Thư Ẩn bấy giờ mới lên tiếng nói: - Thật sự thầy trò chúng tôi vẫn chưa rõ về hai vị cho lắm, nhưng có một điều tại hạ đây dám chắc chắn rằng hai vị là bạn chứ không phải thù, có chuyện gì thì cả năm người chúng ta trở về nhà sẽ nói tiếp. Hàn Thư Ẩn cùng hai người đệ tử bước đến bên miệng vực thẳm, ông quay sang gọi Quỳnh Anh và Thái Ân lại gần đưa tay chỉ xuống dưới nói: - Nhà của chúng tôi ở dượi, nếu hai vị không ngại có thể xuống chung. Người thì vẫn là người cho dù biến thành cương thi thì tính nết vẫn chẳng thay đổi gì, Quỳnh Anh nghe nhà của họ ở dưới cái vực thẳm sâu hun hút không chút sáng sủa kia đã vội giựt áo của Thái Ân la oai oải lên: - Tiên sinh, tiên sinh! Họ muốn chúng ta nhảy vô chỗ đó hay sao hả tiên sinh? Thái Ân lấy tay đẩy Quỳnh Anh ra, phì cười đáp: - Ngươi hãy xem hiện tại ngươi đã là ai và là cái gì, nếu có nhảy xuống thì cũng không vấn đề gì đâu. Quỳnh Anh vẫn vẻ mặt cũ, cô lắc đầu lia lịa đáp: - Không, nhất định không! Con sẽ chẳng khùng mà nhảy xuống cái vực thẳm kia đâu. Nghe câu nói của cô làm Hàn Thư Ẩn và hai đệ tử bật cười, Thư Ẩn nói: - Chúng tôi nào có bảo cô phải nhảy xuống dưới đâu, chúng tôi có đường riêng để xuống dưới, mời hai vị. Thái Ân đánh vào đầu Quỳnh Anh trách cái tội lanh chanh của cô, rồi bước theo Thư Ẩn đi xuống một lối mòn nằm khuất trong rừng cách vực thẳm không bao xa. Đi khoảng chừng ba bốn canh giờ, họ mới đến được nhà của Thư Ẩn. Đó là một căn nhà được xây lên bằng tre, khung cảnh xung quanh khiến người ta không thể ngờ rằng đó là đáy của vực thẳm. Đâu đâu cũng nhìn thấy hoa và bươm bướm, mùi hương của hoa làm cho Quỳnh Anh cứ hắt hơi liên tục, Thái Ân vội đưa cho cô cái khăn tay để bịt mũi lại nếu không cô sẽ có chuyện khiến người khác cười. Trong nhà Thư Ẩn bày biện khang trang, mọi thứ đều nằm gọn gàng ngăn nắp ở nơi của nó, Quỳnh Anh ngồi phịch xuống ghế mắt nhìn quanh thấy Thư Ẩn đặc cây quạt Châu Phiến Băng ở trên một thanh bệ. Trang 39

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Vốn dĩ đã nắm hai món bảo vật trong người, không muốn khi trở lại tương lai đem thiếu món nào, Quỳnh Anh tiến lại tính cầm Châu Phiến Băng lên thì bị Thái Ân ngăn cản: - Con chưa xin phép họ lại dám lấy đồ ư? Quỳnh Anh khè khè hai răng nanh của mình với Thái Ân, cô đáp: - Tiên sinh ông hình như làm Càn Long vài hôm lại lên lớp người ta nữa rồi. Thái Ân thở dài trở về chỗ ngồi, ông thật sự không thể nào nói được gì với Quỳnh Anh nữa, Thư Ẩn lúc đó cũng vừa bước vào, thấy chuyện ông nghiêm mặt hỏi: - Tôi thật sự không hiểu tại sao cô lại muốn ba món bảo vật đến như vậy? Nó có điều gì khiến cô thích thú chăng? Quỳnh Anh đáp: - Ông không biết đó thôi, ở cái tương lai xa xôi kia, những bảo vật này hoàn toàn biến mất và ba gia tộc hậu thế của các người không hề biết đến nó là gì nữa. Thư Ẩn ngạc nhiên nhưng vẫn còn nghi vấn, ông lại hỏi tiếp: - Thế tại sao cô lại trở về quá khứ? Chẳng lẽ để tìm kiếm lại những món bảo vật này hay sao? Quỳnh Anh bấy giờ ngồi xuống ghế, cô trầm ngâm một chút rồi bắt đầu kể lý do tại sao cô và Thái Ân lại xuất hiện ở này, tất nhiên không quên việc về Mã Tiểu Linh nữa. Câu chuyện cô kể dài hơn cả ba canh giờ, cho đến lúc xong thì bụng ai nấy đều kêu lên như tiếng ồn của ngày họp chợ. Khưu Vân gọi mọi người ra ngoài ăn cơm, và kẻ chạy đầu tiên cũng chính là người kể câu chuyện, Mã Quỳnh Anh. Sau bữa cơm, mọi người ai về phòng nấy nghỉ ngơi, mọi chuyện ngày mai hẳn tính, nhưng Quỳnh Anh thì trằn trọc cho đến gần nửa đêm mà vẫn chẳng thể chợp mắt. Cô ngồi dậy bước đến gần cửa sổ, ngoài đó là cả một khoảng không vô tận, dưới ánh trăng khung cảnh xung quanh cứ như chốn bồng lai tiên cảnh, cầm lòng chẳng nỗi Quỳnh Anh mới bước ra ngoài thả bộ. Đi vòng vòng một hồi cô chợt thấy từ xa có ánh lửa và hai bóng người đang trò truyện, tò mò cô tiến đến gần thì nhận ra đó là Thái Ân và Thư Ẩn. - Hàn Thư Ẩn, ông muốn biết hậu kiếp của mình hay không? Thư Ẩn gật đầu đáp: - Dĩ nhiên, ông có thể xem trước tương lai được à? Hay là đã gặp tôi ở tương lai? Thái Ân cười đáp: - Tôi có thể xem được quá khứ dị lai, nhưng hậu kiếp của ông lại là bạn thân của tôi. Thư Ẩn ngạc nhiên nhìn ông hỏi tiếp: - Vậy sao? Hắn ta như thế nào? Thái Ân ngậm ngùi trả lời: - Hắn tên là Hoắc Thiên Văn, cũng là một người hành nghề pháp sư, nhưng thiên về một số thứ khác hơn. Có một dạo hắn rời khỏi Trung Quốc đến nước Anh sinh sống rồi cũng không còn liên lạc gì nữa. Nghe đến nước Anh, Thư Ẩn không hiểu rõ cho lắm nên lại hỏi: - Nước Anh? Ý ông là bọn người Tây dương đấy à? Thái Ân gật đầu nói: - Nói theo kiểu của thời đại này thì là người Tây dương. Thư Ẩn tiện tay quăng vào đống lửa một thanh củi, ông quay sang nhìn Thái Ân rồi hỏi: Trang 40

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

- Vậy ông có con cái gì hay không? Thái Ân lấy ra trong người cái bóp và chỉ vào tấm hình của Thái Mỹ đáp: - Chỉ có một đứa con gái thôi, nhưng mà chúng tôi ít khi nói chuyện lắm từ khi con bé Quỳnh Anh nó từ nước Anh trở về đây. Thư Ẩn lúc đó đâu biết gì là chụp hình, cứ ngỡ là tranh vẽ nên tấm tắc khen: - Chà, bức tranh này ai hoạ mà đẹp đến vậy? Thái Ân phì cười đáp: - Không phải vẽ đâu, nhưng mà không biết giải thích sau với ông, thì đành cho nó là tranh vẽ. Thế là cả hai cùng cười, họ nào ngờ ở trong một lùm cây cách họ không mấy xa có một người đang lẳng lặng theo dõi câu chuyện, đó chính là Quỳnh Anh. Cô thật sự ngạc nhiên khi nghe Thái Ân nhắc đến Hoắc Thiên Văn như là một người bạn, vậy mà chưa một lần ông kể cho cô nghe lại còn tỏ vẻ ngạc nhiên khi nghe cô nhắc đến Thiên Văn. Thư Ẩn chỉ ra phía trước và nói: - Ông biết phía trước kia là gì không? Thái Ân lắc đầu cười đáp: - Ông chưa nói thì lấy ai biết. Thư Ẩn vỗ lên vai của Thái Ân nói: - Là nghĩa trang của gia tộc ba nhà đấy, hôm nay chắc có chuyện nên không ai hiện ra cả, chứ mà ngày thường bọn họ ra đây nói chuyện cũng rôm rả lắm. Chương 13 Thái Ân nhìn theo ngón tay chỉ của Thư Ẩn vào khoảng không mênh mông kia, chợt ông thấy có bóng người lờ mờ bước tới, biết chắc là ma nhưng không biết thân phận gì, ông quay sang hỏi Thư Ẩn: - Ai vậy? Thư Ẩn nhìn bóng người, cười đáp: - A! Là Mã Đoan Phương, cô của Mã Khưu Vân đấy! Chắc là có chuyện gì nên mới hiện lên, cô ta vui tính lắm, đáng tiếc chết trẻ quá. Cái tên Mã Đoan Phương làm cho Thái Ân lẫn Quỳnh Anh giật mình, chẳng lẽ đúng như lời của Mã Tiểu Linh trong gia phả nhà họ Mã chỉ có một người mang tên Đoan Phương. Cái bóng tiến đến gần chợt khựng lại khi trong thấy Thái Ân, quả thật trước mắt ông bây giờ đúng là Mã Đoan Phương trong lòng ông, mọi quá khứ dĩ vãng lại ùa về như cơn sóng biển. Cái bóng mà của Mã Đoan Phương ngắm ông rất lâu, và cũng quên rằng còn có Thư Ẩn đang trợn mắt nhìn họ. Thái Ân run run giọng lên tiếng hỏi: - Không biết ta có quên cô hay không? Đoan Phương mỉm cười, cô gật đầu không đáp, động tác ấy khiến mọi câu chuyện về Đoan Phương trong tâm trí của Thái Ân như một tờ giấy trắng. Về phần Quỳnh Anh, cô càng mù tịt hơn cả Thái Ân, mẹ cô qua đời năm cô vừa được tám tuổi, chính tay cha nuôi cô đã chôn cất thi hài của mẹ tại nghĩa trang của thành phố. Không lẽ nào lại xuất hiện một Mã Đoan Phương thứ hai, sống và chết ở quá khứ này được, càng nghĩ chuyện càng rối rắm, cô chỉ đành thở dài theo dõi tiếp câu chuyện. Thư Ẩn cũng có phần ngạc nhiên, ông nhìn Đoan Phương hỏi: - Muội làm sao quên biết được cái lão từ tương lai đến đây được? Trang 41

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Đoan Phương im lặng khá lâu trước khi trả lời câu hỏi của Thư Ẩn, cô đáp: - Huynh còn nhớ có một khoảng thời gian muội mất tích hay không? Thư Ẩn gật đầu đáp:

- Nhớ chứ, lần ấy muội bị rớt xuống vực thẳm này, bọn huynh đã bổ đi khắp cái thung lũng này để kiếm nhưng ngay cả xác cũng không tìm thấy. Một năm sau thì muội trở về, nhưng lại không nghe muội nhắc đến chuyện gì đã xảy ra lúc đó. Đoan Phương tiếp lời: - Lần ấy bị tứ linh thần đánh xuống dưới vực, muội cứ nghĩ kiếp này như vậy là đã xong. Không ngờ trong cái lúc đường tơ kẽ tóc ấy muội đã bị một lực lượng hút vào trong không gian để rồi đến thế giới của tương lai. Ở nơi đó muội bắt đầu một cuộc sống mới hoàn toàn lạ lẫm, không lâu sao đó thì muội gặp Ân huynh. Bây giờ thì mọi chuyện đã minh minh bạch bạch, cũng là lý do tại sao trong gia phả của Mã gia chỉ có một cái tên nhưng lại xuất hiện và kết thúc tại hai khoảng thời gian hoàn toàn khác nhau. Nhưng vẫn còn nghi vấn, Thái Ân lên tiếng hỏi, giọng nói vẫn còn hẳn run run: - Sau đó tại sao cô lại đến Anh quốc, mà không ở lại Hồng Kông nữa? Chẳng lẽ Thái Ân tôi đã gây nên lỗi lầm gì hay sao? Đoan Phương với gương mặt u sầu, cô nhỏ giọng đáp: - Anh thật sự không biết chuyện gì xảy ra hay sao? Thái Ân với khuông mặt hoàn toàn vô vọng nhìn Đoan Phương lắc đầu đáp: - Không! Cô bỏ đi không một lời từ giã, tôi đã tìm kiếm cô hơn tám năm trời để rồi cuối cùng biết được cô đã qua đời ở nơi xứ lạ. Đoan Phương thở dài, giọng trầm buồn nói: - Anh thật vô tâm! Sau cái đêm hôm ấy, em mới biết mình đã mang trong người cái thai của anh, vừa lúc ấy thì Count D, người bạn thân của em gọi điện sang cho biết có thể kiếm được đường trở về quá khứ. Em không còn cách nào khác là phải bỏ đi, nhưng em đã phải đợi con của chúng ta lớn lên rồi mới dám ra đi. Lúc ấy trong đầu Thái Ân xuất hiện một dòng suy nghĩ: - Đứa con? Chẳng lẽ, chẳng lẽ Mã Quỳnh Anh lại là đứa con ruột của ông hay sao? Nhưng tại sao, tại sao ngay cả trước khi chết Mã Đoan Phương không giao Quỳnh Anh lại cho ông? Như thấu hiểu được cảm nghĩ của Thái Ân, Đoan Phương nói tiếp: - Anh có biết con chúng ta khi sinh ra nó dễ thương như thế nào không? Nhưng cũng từ cái ngày ấy, em mới biết là nó không phải là một đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác. Nó, một đứa trẻ mang ba dòng máu người, thần và cương thi. Em không thể đưa nó đến bên anh, vì em không chắc trong tương lai nó sẽ ra sao nên mới giao lại cho Count D, bởi lẽ chính bản thân ông ta cũng là một con cương thi hoàng tộc. Anh có biết tại sao Quỳnh Anh lại trở thành một con cương thi hoàng tộc mà Thái Mỹ lại là một đứa trẻ bình thường hai không? Thái Ân lắc đầu, Đoan Phương tiếp lời: - Anh vốn dĩ là một người bị cương thi cắn nhưng lại may mắn không chết, lại có thể điều khiển cái bản năng cương thi trong người. Vừa là pháp sư, vừa là cương thi, con người của anh đã chứa đựng một thứ năng lực có thể gây nên một tai hoạ cho nhân thế. Còn em, là một vị thần đội lốt pháp sư, và Lương Thuỷ Vy chính là hậu kiếp của em, đó là Kim linh thần một trong ngũ linh thần của trời. Cương thi hoàng tộc không phải là loại cương thi được tạo từ những con cương thi hoàng tộc mà thành, nó là sự kết hợp của thiện và ác, thần và quỷ, người và pháp sư. Vậy mà cả hai chúng ta lại gần như có đủ những thứ để mà tạo thành một đứa trẻ như Quỳnh Anh; về phần Thái Mỹ, mẹ nó vốn dĩ là người bình thường, tâm tính lại không đủ tiêu chuẩn nên Thái Mỹ khi sinh ra cũng chỉ là một đứa trẻ bình thương mà thôi. Trang 42

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Quỳnh Anh ở trong lùm cây, nghe câu chuyện đó mà mắt đẫm lệ, từ nhỏ cô đã từng hỏi mẹ cha đâu? Nhưng lần nào cũng như lần nào, mẹ chỉ lặng buồn mà không đáp, ngay cả cha nuôi của cô cũng không hề trả lời câu hỏi của cô. Ông trời thật thích trêu đùa con người ta, sống bên cạnh cha mà không biết đó là cha, là cương thi mà lại không biết là cương thi, mang trên người một sứ mạng mà không biết đó là sứ mạng. Bao nhiêu, bao nhiêu nỗi uất ức trong lòng của Quỳnh Anh như muốn dâng trào ra ngoài, cô từ trong lùm cây lao ra ngoài, vừa gào vừa khóc gọi mẹ để rồi quỳ xuống trước bà, lời nghẹ ngào nhưng không thể nói. Cả ba người đều giật mình khi thấy Quỳnh Anh lao ra, người ngạc nhiên nhất có lẽ vẫn là Đoan Phương, bà không ngờ rằng đứa con gái của mình sau chừng ấy năm lại trở thành một bản sao giống bà như khuông đúc. Ma và người vốn dĩ không thể chạm vào nhau, dù rất muốn ôm con vào lòng nhưng lại không thể, Đoan Phương với một giọng trầm ấm áp, bà nói: - Tiểu Anh, con đã lớn như thế này rồi ư? Quỳnh Anh thút thít trả lời: - Mẹ… mẹ… mẹ ác lắm! Ngay cả cha là ai mẹ cũng không nói, khiến trong chừng ấy năm con như một đứa trẻ mồ côi may mắn có người nhận. Con có cha như không có, vậy thì mẹ đẻ con ra để làm gì? Lời trách móc kia khiến Đoan Phương đau nhói cả con tim, Thái Ân nhìn Quỳnh Anh bấy giờ mới hiểu tại sao ngày trước lại luôn có cái cảm giác lo lắng và đôi lúc khiến ông không thể phân biệt được đâu vào đâu. Giây phút ấy tưởng chừng dài vô tận thì lại rất ngắn ngủi, bởi ngay đúng lúc đó Thư Ẩn hét lên: - Lại là bọn tứ linh thần kìa! Cả ba người nhìn theo hướng tay của Thư Ẩn, từ trên trời có bốn người con gái bay xuống, ai nấy trên tay cũng cầm một vật tượng trưng cho bản thân. Tuy không thân như đối với Quỳnh Anh thì cũng gần như là kẻ thù, cũng chính bởi họ mà cô phải trở về quá khứ để rồi biết bao nhiêu chuyện, mặc dù những điều ấy luôn là ước mong của cô, chẳng hiểu sao lời cảm ơn thì không nói được mà mắng chửi thì cứ ào ào ra như mưa. - Lữ Vọng, Phan Thư, Triều Luân, Thừa Liên, các cô giở trò gì với ba người chúng tôi vậy hả? Trong số bốn người họ, Thừa Liên là người ít mở miệng nhất, dường như đã lâu lắm rồi không ai nghe cô ta nói cả, vậy mà chẳng hiểu sao kẻ lên tiếng nói lại là cô: - Chúng tôi không có ác ý đâu, chỉ vì có một số chuyện cô cần phải biết, nếu không tương lai sẽ có nhiều biến đổi. Thấy cái vẻ thân thiện, hiền hoà của Thừa Liên làm Quỳnh Anh cơn giận cũng phần nào nguôi ngoai, Quỳnh Anh hỏi tiếp: - Thế thì chuyện Lữ Vọng ở tương lai gọi cả ba người chúng tôi đến nhà cũng nằm trong sắp xếp của các người? Phan Thư tiếp lời cho Thừa Liên: - Đúng vậy, kẻ cả những chuyện xảy ra ở trong Hý Đường Viện cũng chỉ là muốn giúp cô nhận ra được thân phận của chính mình. Quỳnh Anh ngạc nhiên hỏi: - Tại sao? Lý do gì khiến cho các ngươi phải làm như vậy? Triều Luân thay Phan Thư đáp: - Như đã nói, nếu cô không biết được những chuyện này thì ở tương lai sẽ không tránh được cái tai kiếp mà ông trời đã định ra cho mỗi trăm năm một lần. Mã Đoan Phương lúc ấy bay đến bên cạnh Quỳnh Anh lên tiếng hỏi: Trang 43

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

- Không lẽ câu chuyện đó là có thật? Và kèm theo với mỗi một tai kiếp sẽ là một vị anh hùng? Lữ Vọng bấy giờ mới lên tiếng nói: - Không sai, nhưng ở năm 2004 thì không có bất cứ một vị anh hùng nào được nhắc đến cả, mà chỉ có tai kiếp đến mà thôi. Bởi vậy chúng tôi mới đưa Quỳnh Anh trở về nơi này để tìm ba món bảo vật của ba nhà, tìm hiểu câu chuyện của bản thân, vì chúng tôi biết chỉ có cô ta và những người truyền nhân của nhà họ Mao - Mộc mới có thể hoá giải tai kiếp này. Quỳnh Anh nghe xong vẫn còn nghi ngờ, cô lại hỏi: - Thế thật sự các ngươi là bạn hay là thù? Cả bốn nghe hỏi thế thì bật cười đồng thanh đáp: - Vĩnh viễn chúng tôi sẽ không bao giờ là bạn với pháp sư cả. Câu nói dứt, một trận cuồng phong nổi dậy tạo thành một lỗ hổng trong không gian, Lữ Vọng lên tiếng nói: - Các ngươi mau vào để trở về với thế kỷ 21, ở nơi đó chúng ta sẽ gặp lại nhau. Thái Ân và Quỳnh Anh tính bước vào nhưng chợt nhớ đến Mã Tiểu Linh, cả hai đều hỏi: - Còn Mã Tiểu Linh thì sao? Lữ Vọng đáp: - Cô ta còn có một nhiệm vụ khác ở nơi này, không thể theo các ngươi trở về được đâu. Ba người sẽ gặp mặt nhau ở một khoảng thời gian hoàn toàn khác, lúc đó có lẽ là ngày cuối cùng của nhân loại. Thái Ân nắm chặt lấy bàn tay của Quỳnh Anh đi vào trong lổ hổng, ông không biết rằng trong cái lỗ hổng kia lại xảy ra một câu chuyện khác. Chương 14 Không giống như lần trước bị rớt vào trong lỗ hổng, lần này bọn họ giống như ở trong không gian vậy, bay lơ lửng ở giữa các thời gian. Quỳnh Anh thấy được những con số của năm tháng đang từ từ trôi qua trước mặt mình, cô nhìn sang Thái Ân muốn hỏi nhưng không biết gọi làm sao với ông, nghĩ ngợi hồi lâu cô cũng mở miệng nói: - C… h… a…. Tuy nói cà lăm nhưng Thái Ân vẫn nghe rõ được đó là chữ gì, ông muốn Quỳnh Anh gọi to và rõ hơn nên giả vờ lãng tai hỏi: - Con nói gì vậy? Quỳnh Anh bặm môi hít một hơi thật dài, cô lớn tiếng nói: - Cha, chúng ta biết đâu mà dừng lại hả? Thái Ân cười với cái thái độ gọi cha của Quỳnh Anh, nhưng ông cũng cảm thấy vui, không hiểu sao ông lại có nhiều tình cảm đối với Quỳnh Anh hơn cả Thái Mỹ, có lẽ vì cuộc tình của ông và Đoan Phương là mối tình đầu, mà người ta thường nói mối tình đầu là mối tình không bao giờ phai, ông nhìn đứa con gái lý lắc của mình hồi lâu rồi mới đáp: - Cứ nhìn đúng năm 2004 thì chúng ta ném cái vào. Thái Ân vừa nói vừa lấy ra trong người một viên ngọc thạch màu trắng tinh đưa cho Quỳnh Anh, nhưng lại nghiêm mặt căn dặn: - Con cẩn thận đấy, lỡ mà rớt nhầm xuống đâu thì coi như đại loại đấy. Trang 44

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Nhìn viên ngọc Quỳnh Anh trợn mắt thét lên: - Thôi chết, chúng ta đã để quên lại mấy món bảo vật ở lại Thanh triều rồi. Thái Ân mỉm cười đưa ra trước mặt của Quỳnh Anh một cái túi nhỏ và nói: - Trước khi vào trong này, Lữ Vọng đã ném thứ này cho cha, tại con không thấy đó thôi. Quỳnh Anh nghi ngờ hỏi: - Thật sao cha? Con tự hào rằng là người rất tinh ý trong mọi thứ, làm sao có thể bỏ qua cái chuyện quan trọng như vậy được? Thái Ân cười nói: - Nếu vậy tại sao đến tận bây giờ con vẫn không trở lại hình dạng cũ? Chẳng lẽ con muốn khi trở lại năm 2004 sẽ được lên báo sao? Quỳnh Anh nghe Thái Ân nhắc thế, vội đưa tay sờ vào hai cái ranh nănh cười, cô gầm lên một tiếng rõ to rồi cũng trở về bình thường. Thấy hành động của cô quái lạ Thái Ân cười hỏi: - Chẳng lẽ cương thi hoàng tộc muốn trở lại bình thường phải gầm lên như vậy sao? Quỳnh Anh nhún vai cười nói: - Con không biết, chỉ biết con thì phải như thế này. Cả hai cùng bật cười, vô tình làm cho viên ngọc kia rớt xuống khoảng không gian, Thái Ân với tay đến chụp lại nhưng đã hụt mất. Trong cái giây phút đó, Thái Ân không kịp suy nghĩ gì nhiều, ông dùng toàn bộ năng lược trong người của mình để đẩy Quỳnh Anh đến nơi cần phải đến. Quỳnh Anh bị Thái Ân đẩy ra nhanh quá, khiến cô không kịp trở tay, còn Thái Ân thì bị hút vào một thời gian khác, Quỳnh Anh chỉ kịp gọi một tiếng cha cuối cùng với Thái Ân, chẳng lẽ ông trời lại tàn nhẫn đối với cô vậy sao? Không ai biết, không ai trả lời được cho câu hỏi đang cắt lấy trái tim của cô, thời gian vẫn trôi, trôi mãi… Tại năm 2005, một khu trung tâm lớn vừa được chính quyền Hồng Kông xây dựng cách chung cư Bảo Định khoảng năm sáu con đường, với tên gọi là Black Moon. Khu trung tâm giả trí với nhiều cửa hàng được trang hoàn rất lạ mắt, và do một người nước ngoài đầu tư vào với một số vốn khổng lồ. Trong trung tâm có rất nhiều thể loại khác nhau, những thứ bên ngoài không thể tìm được, thì khi vào đây rồi họ tha hồ mà chọn mà lựa. Trung tâm có khoảng bảy ngàn hai trăm cửa hàng, với mười tám tầng lầu, rải rác khắp tầng lầu là những nhân viên bảo vệ với trang phục quy định, ai nấy đều đăm đăm trong rất khó gần gũi. Đặc biệt là ở tầng trên cùng, lại được tăng lượng bảo vệ lên rất nhiều, không phải vì ở đó mất trật tự an ninh, mà do trên đó được khách chú tâm và đến nhiều nhất. Khách đến tầng mười tám chỉ với một lý do duy nhất là để đến một cửa hàng nhỏ xinh nằm ở ngay đầu, chỉ cần vừa bước lên khỏi cầu thang thì đã thấy được nó, và một cái tên cũng rất dễ thương “Love in Heaven”. Love in Heaven không phải là một cửa hàng bán đồ lưu niệm, mà nó chính là một nơi xem bói tình yêu của tất cả mọi người. Nếu trong nhà còn có những chuyện bất thường khác nữa thì vẫn có thể hỏi chủ cửa hàng, người đó không ai khác chính là Mã Quỳnh Anh. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với cô một tháng về trước, chỉ biết khi trở là cô là một người hoàn toàn khác. Cô nghiêm nghị hơn trước nhiều, đôi khi cái vẻ ấy khiến nhiều người quen lầm tưởng cô là con gái của Thái Ân, mặc dù đó là sự thật như chỉ có một mình cô là biết mà thôi. Mộc Thái Mỹ đã bị Quỳnh Anh cho uống một thứ thuốc mà mọi ký ức về cha cô hoàn toàn bị thay đổi, không những Thái Mỹ mà ngay cả những người đã và từng quen biết về Thái Ân đều bị cô cho uống thuốc. Trong ký ức của họ, Mộc Thái Ân đã qua đời cách đây ba năm trong một tai nạn giao thông, còn Quỳnh Anh đến Hồng Kông vì có một số chuyện cần phải làm. Nhưng ở tầng tám lại có một cửa hàng bói toàn khác cùng lúc cạnh tranh với Quỳnh Anh, đó là cửa hàng “Pass forever” do Mao Uyển Phi (Tưởng Cần Cần) làm chủ. Hai người lúc nào cũng gặp nhau nhưng ngay cả một lời chào cả hai đều không nói, chỉ nhìn nhau bằng một con mắt không thân thiện mà thôi. Trang 45

Kim Nguyen

Pháp Sư

Trong cửa hàng của riêng Quỳnh Anh, chợt có tiếng điện thoại reo lên làm cô tỉnh giấc.

Magician

“Reng…” - Hello, cửa hàng Love in Heaven nghe đây! Quỳnh Anh ngáp dài nói trên điện thoại, có một giọng đàn ông trầm ấm từ bên kia đường dây đáp lại: - Cô có phải là Mã Quỳnh Anh của Love in Heaven? Quỳnh Anh dụi mắt đáp lại: - Vâng chính là tôi, không biết ông có chuyện gì cần tôi giúp đỡ. Người đàn ông kia nói: - Tôi có một món đồ đã gởi đến cửa hàng của cô, cô đã nhận được nó chưa? Quỳnh Anh nghe nói đến có đồ gởi đến mình, liền bảo người đàn ông kia dừng máy điện thoại trong giây lát, cô vội bấm vào số của khu bảo vệ để hỏi thăm: - Chú Trung , cháu là Mã Quỳnh Anh đây, ở chỗ chú có ai gởi đồ đến cho cháu không vậy? Chú Trung bảo vệ đáp lại: - Ừm, có một món, tại bận quá chú chưa đem lên, để giờ chú đem lên cho con nha. Quỳnh Anh nói: - Ừ, chú đem lên nhanh nhé, tại có khách gọi đến hỏi đấy. Nói xong cô quay trở lại nói với người đàn ông kia, thì đầu dây điện thoại đã cúp máy. Quỳnh Anh đã thử gọi lại số của người đàn ông kia, nhưng lại không được, đường dây của ông ấy lúc nào cũng bận cả. Một lúc sau, chú Trung mang đến cho cô một gói đồ khá to, cô mỉm cười cảm ơn chú Trung rồi nhanh tay mở gói quà ra xem. Đó là một hộp gỗ khá dầy, khoảng chừng một gang tay, ở phía trên lại có một bức thư gởi kèm theo và người gởi chẳng ai khác chính là Hoắc Thiên Văn. “ Quỳnh Anh, Đây là món bảo vật của ba gia tộc, ta đã kiếm về hộ cho cô, nay mọi chuyện giao lại cho cô. Đừng thắc mắc tại sao ta lại giúp cho cô mà không phải là Thái Mỹ hay Uyển Phi, và còn có một điều ta cần cô phải biết, đó là đừng bao giờ để tình cảm lấn chiếm lý trí nếu không sẽ có một hậu quả khó lường xảy ra.” Những câu nói của Hoắc Thiên Văn lúc nào cũng vậy, cũng mập mờ khó hiểu, cũng bởi vậy mà ít khi Quỳnh Anh chú ý đến lời khuyên của ông ta. Mở hộp gỗ ra, cô thấy ba món bảo vật được xếp ngay ngắn trong hộp, càng nhìn nó càng khiến những hồi ức về khoảng thời gian ở Thanh triều càng mau trở về trong cô. Thở dài, Quỳnh Anh đóng hộp gỗ lại, khoá cửa hàng về nhà sớm một ngày. Không ai biết ở đâu Quỳnh Anh lại có một số tiền khá lớn trong ngân hàng ở Hồng Kông, nhưng cô đã đem nó đi mua một căn biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố. Từ trung tâm đi về nhà cô phải mất ít nhất là hai tiếng đồng hồ lái xe, mà tâm trạng của cô bấy giờ lại không được tốt, nên đã quay xe chạy vào chung cư Định Môn. Mộc Thái Mỹ cùng Kim Bất Phong đã dọn nhà đi nơi khác, người chủ mới của căn phòng cũ kia chính là Mã Quỳnh Anh. Mọi thứ trong căn phòng, đặc biệt là phòng của Thái Ân là được cô trình bày lại y như cũ. Căn phòng vẫn như xưa, nhưng mà người thì không còn nữa, Quỳnh Anh đặt cái hộp gỗ lên bàn rồi bật ti-vi lên coi. Ngồi xem một hồi, Quỳnh Anh lăn ra ngủ chẳng biết gì nữa, chợt có tiếng bấm chuông làm giấc ngủ Trang 46

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

ngon của cô bị phá tan, cô ngáp dài bước ra mở cửa.

Người bấm chuông kia là một chàng thanh niên trẻ tuổi, dáng dấp trong rất thân thiện, anh tươi cười nhìn cô nói: - Chị có phải là Mã Quỳnh Anh của Love in Heaven không? Quỳnh Anh thấy anh chàng này biết mình rõ ràng nên tròn mắt hỏi: - Đúng, nhưng làm sao cậu lại kiếp ra được căn phòng này? Tôi không hề đề nó trên danh thiếp mà. Anh chàng vui vẻ lấy ra một bức thư cho cô và phân giải: - Em tên là Vạn Chi Sư, hôm qua vừa từ Trung Quốc sang, chính là người trong bức thư này đã bảo em đến đây gặp chị. Quỳnh Anh nhíu mày mở bức thư ra xem, thì chữ đập vào mắt cô chính là ba chữ “Hoắc Thiên Văn”, lại là ông ta cô thở dài suy nghĩ. Quỳnh Anh đưa mắt nhìn vào anh chàng Vạn Chi Sư ngô ngố trước mặt mình, cô chợt cảm nhận có một thứ cảm giác gì đó với anh ta, không phải tình yêu đó là điều cô có thể chắc chắn với bản thân, nhưng lại là một tình cảm mà trước đó cô đã từng tìm thấy ở Thái Ân, đó là sự gần gũi. Quỳnh Anh mời anh chàng ngố Chi Sư vào trong, cô bắt đầu lên lớp người ta giống như Thái Ân vậy: - Khi đến đây có những điều sau tôi cần cậu phải biết. Thứ nhất không gọi tôi bằng chị và xưng em, mà phải gọi là sư phụ và xưng đệ tử. Thứ hai cậu không bao giờ được vào căn phòng kia, trong đó chỉ là một nơi cho người ta nhớ đến những kỷ niệm buồn. Thứ ba sáng phải đến cửa hàng mở cửa, chiều thì về chung. Thứ tư tiền cơm nước và chỗ ở sẽ không trừ vào tiền lương của cậu. Thứ năm chuyện gì nên hỏi thì hỏi, chuyện gì không nên hỏi cấm hỏi, nếu không tôi sẽ cho cậu biết thế nào là gia pháp của Mã gia. Anh chàng ngố Chi Sư nghiêm chỉnh tuân lệnh, khuông mặt lại không hề có một lời oán than, anh ta xách hành lý vào căn phòng mà Quỳnh Anh đã chỉ, và cũng từ đó bên cạnh Quỳnh Anh lại có một người bạn đồng hành mới. Tập 2: Kẻ truy tìm những lời nguyền. Chương 15 Nam Mao - Bắc Mã - Trung Mộc, ba nhà với những công việc làm hoàn toàn khác nhau, nhưng lại có một điểm chung đó là bắt ma trừ tà. Mao Uyển Phi là truyền nhân đời thứ bốn mươi của Mao gia, và cô cũng là truyền nhân duy nhất còn lại của Mao gia. Không biết do lý do gì mà chỉ trong một đêm cả nhà của Mao Uyển Phi đều bị mất tích, chỉ có một mình cô sống sót. Chính điều đó khiến cho cô trở thành một kẻ lạnh lùng, và gần như tàn nhẫn với những vật xung quanh mình. Mang trên người sứ mạng bằt ma trừ tà, Mao Uyển Phi không bao giờ dám lơ là với trách nhiệm đó cả, những việc đã rơi vào tay của cô thì không bao giờ lại thất bại. Khác với hai gia đình Mã - Mộc, Uyển Phi chuyên tìm kiếm những lời nguyền trong nhân thế để mà trừ khử nó đi. Đôi lúc cô mới đụng đầu với những con ma hoặc những kẻ canh giữ lời nguyền, chuyện này gian nan chẳng kém gì đi bắt ma cả. Mao Uyển Phi sống trong một khu phố mà xung quanh chỉ toàn là quán rượu, nhà hàng, và karaoke. Căn nhà của cô nằm khuất trong một đường hẻm dài ngoằn ngoèo, phải mất một tiếng đồng hồ mới có thể vào đến nhà của cô. Ngày nào cũng vậy, cô bước ra khỏi nhà từ rất sớm và trở về rất trễ. Một buổi sáng đẹp trời, Uyển Phi đang ngồi xem báo ở một quán cà phê trong khu phố, chợt cô bồi bàn gọi cô: - Uyển Phi, có người gọi điện cho em nè. Uyển Phi đặt tờ báo xuống bàn, bước đến cầm điện thoại lên nghe, một giọng nói lạ nhưng rất run phát lên: - Cứu… cứu… cứu tôi, Uyển Phi… Trang 47

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Điện thoại bị cắt bất ngờ, Uyển Phi không phân định được chuyện gì xảy ra với người gọi điện thoại. Cô đặt tiền cà phê lên bàn mình rồi chạy nhanh về nhà, đó là lần đầu tiên cô về nhà sớm đến vậy. Vào trong nhà, Uyển Phi lôi từ trong bàn ra một tấm bản đồ Hồng Kông, và đặt một viên nam châm trên nó và đọc lẩm bẩm gì đó trong miệng. Viên nam châm như hiểu được Uyển Phi nói, nó di chuyển trên bản đồ giống như một máy dò tìm. Rất nhanh sau đó viên nam châm dừng lại ở một khu vực ven biển, Uyển Phi ghi lại dòng địa chỉ trên bản đồ rồi lại xách đồ đi ra khỏi nhà. Uyển Phi đón một chiếc taxi đi đến khu vực các tàu nhập cảnh đậu, nơi đó được gọi là Tàng Long cảng, bởi vì người cầm đầu nơi ấy tên Tàng Long. Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Uyển Phi đến Tàng Long cảng với một trang phục truyền thống, cô bận một bộ đồ sườn xám Trung Hoa, với nền đỏ viền đen, còn tóc thì bới cao và cắm đến mười cây đũa trên cái búi tóc ấy. Trên tay Uyển Phi cầm theo một thanh kiếm màu vàng viền đỏ, ở chuôi kiếm lại có thêm gắn thêm một số ngọc bích khá đắt tiền. Ở tay khác là một va-li đừng đầy những bùa chú và thuốc đặc chế trừ ma của nhà họ Mao. Uyển Phi rảo bước xung quanh Tàng Long cảng, với một cách ăn bận có mấy phần quái gở, cô khiến những người ở đó chú ý quan sát rất kỹ càng. Nhưng thản nhiên Uyển Phi không quan tâm đến những gì họ bàn tán, cô đi xuyên qua những thùng hàng khổng lồ rồi dừng lại ở một góc tối của dãy để hàng. Uyển Phi đặt va-li xuống đất, cô mở nó ra và lấy một lá bùa màu trắng với những dòng chữ màu đen được viết nhăn nhít trên giấy. Chỉ dùng hai ngón tay cầm lá bùa, cô để nó trước mặt mình đọc thần chú, sau đó dán mạnh vào trước cánh cửa của thùng hàng đó. “Bùm” Một tiếng nổ vang lên, không lớn nhưng cũng làm mọi người xung quanh đổ dồn về nơi có tiếng nổ. Trong lớp khói mù mịt đó, Uyển Phi đưa mắt nhìn vào bên trong thì nhận ra đó chính là người quen, người họ hàng không thân thuộc Mao Y Quân (Triệu Văn Trác). Không có nhiều thời gian để chất vấn Y Quân, Uyển Phi chạy vào trong lôi người họ hàng chạy ra khỏi nơi để những thùng hàng. Nhưng người bước vào thì càng nhiều, đường giữa những thùng hàng thì lại rất chật hẹp, một người đứng thôi là đã chẳng còn chỗ nhúc nhích. Uyển Phi tay nắm chặt lấy Y Quân, đầu ngẩn lên cao quan sát. Xung quanh chỉ có nơi cô đứng là thùng hàng chỉ có hai tầng mà thôi, rất dễ dàng cho việc phi thân lên, nghĩ sao thì làm vậy, cô nắm chặt cánh tay của Y Quân rồi lôi anh lên cao. Nhanh như cắt khi khói đã hoàn toàn tan biến, không ai thấy bất cứ người nào khác tại đó, về phần Uyển Phi và Y Quân thì đã đi ra khỏi Tàng Long cảng từ rất lâu. Y Quân đầu óc còn choáng váng, Uyển Phi kiếm một chỗ cho anh ngồi xuống nghỉ, còn mình thì ngồi bên cạnh đọc báo. Khoảng chừng mười phút sau, Y Quân mới hoàn hồn trở về, anh nhìn thấy Uyển Phi thì mừng còn hơn gặp được tiên, anh vừa ôm cô vừa nói: - Cảm ơn… cảm ơn cô đã đến, nếu chậm một chút nữa là tôi tiêu rồi! Uyển Phi là một người con gái lạnh lùng đến khó tả, vẫn một khuông mặt tỉnh bơ không sắc, cô hỏi: - Chuyện gì đã xảy ra cho anh vậy? Y Quân buông cô ra đáp, giọng vẫn còn đầy sợ hãi: - Em cũng biết anh là luật sư, thân chủ hẹn ở đâu thì anh phải tới đó. Không ngờ khi đến nơi thì bị người đập vào đầu một cái rồi quăng vô trong cái thùng hàng tưởng trống trơn nhưng lại không… Uyển Phi thấy anh ngập ngừng nên hỏi: - Sau đó thế nào? Tại sao đang gọi điện thoại thì lại cúp máy? Y Quân lấy ra một điếu thuốc châm lửa hút một cho thật dài rồi mới đáp: - Anh thì từ ngày gặp mấy người như em thì ma quỷ gì mà chẳng biết, nhưng cái thứ mà anh thấy trong thùng hàng thì rất khó phân biệt. Hình như là nữ oan hồn thì phải, không rõ không ràng chỉ nghe toàn tiếng khóc. Còn điện thoại bị cúp vì nó hết pin, hôm qua về trễ quên nạp thêm năng lượng. Trang 48

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Uyển Phi ngớ mặt nhìn anh, hoá ra là cái điện thoại hết pin nên mới mất tính hiệu vô cớ như vậy, thế mà anh làm cho Uyển Phi tim rớt ra rớt vô trong lồng ngực gần cả trăm lần. Uyển Phi nghe anh nhắc đến có nữ oan hồn thì lại hỏi tiếp: - Nữ oan hồn đó có làm gì anh không? Sao giọng nói trong điện thoại lại run đến vậy? Y Quân cười xoà, anh đáp: - Như anh đã nói, nó chỉ khóc thôi. Còn tại sao giọng anh run thì chắc là do mất sóng, em cũng biết đấy điện thoại anh loại cũ mà. Uyển Phi thật sự bị Y Quân quay cho mòng mòng rồi, mọi chuyện đều lộn xộn xà ngầu cả, cô phủi tay không hỏi gì thêm nữa. Điện thoại di động của Y Quân lúc ấy chợt reo lên: - A lô, luật sư Mao Y Quân đây. Có một giọng vui vẻ bên kia đáp lại: - Anh Quân đó hả? Em đây, Triều Luân đây! Anh tối nay có về ăn cơm không? Y Quân cười đáp: - Chắc chắn rồi, hôm nay sinh nhật của cô em gái anh mà, sau không về được. Thế em thích gì thì anh mua cho. Triều Luân giọng mắc cỡ nói: - Ý, sinh nhật người ta mà anh lại hỏi thế? Đàn ông con trai gì mà ngố vậy? Y Quân lấy tay che phần thu âm của điện thoại lại, quay sang Uyển Phi hỏi: - Em có biết tặng cái gì trong ngày sinh nhật của Triều Luân không? Uyển Phi điểm nhiên nhìn vào báo đáp: - Không biết, nó là em của anh đâu phải của em, với lại nó thích gì anh không biết sao? Y Quân lắc đầu trả lời vô tình: - Anh không biết. Uyển Phi trợn tròn mắt nhìn anh, rồi nói một câu khiến Y Quân mừng đến rơi lệ: - Thôi, để em đi lựa quà dùm cho anh, năm nào cũng như năm nào… Y Quân mừng rỡ cảm ơn rối rít, anh trở lại trả lời với Triều Luân: - Anh biết em thích gì rồi, thôi ở nhà đi chốc nữa về liền. Y Quân cúp điện thoại lôi Uyển Phi vừa đi vừa nói, giọng của anh át cả tiếng người xung quanh, còn Uyển Phi thì dửng dưng chẳng lộ chút cảm xúc nào. Cô theo chân Y Quân đến khu trung tâm Black Moon để mua đồ, dù gì trong đó đồ cũng nhiều và rẻ hơn ở ngoài. Thật sự Uyển Phi chưa thấy ai vô tâm như Y Quân cả, em gái thích gì anh cũng không biết, năm nào đến sinh nhật của Triệu Luân đều là Uyển Phi dẫn anh đi mua. Không những không biết anh còn lắm chuyện cứ chê tới chê lui những thứ mà Uyển Phi chọn lựa, có lần hai người cãi nhau ngay giữa chỗ mua sắm. Chủ cửa hàng ra giải quyết còn bị họ đập cho một trận để hả giận, bởi vậy họ ít khi mua đồ ở một chỗ, thường phải di chuyển hoài. Năm nay Triều Luân vừa tròn mười tám tuổi, tốt nghiệp xong trung học và đang chuẩn bị thi vào trường đại học luật như anh trai Mao Y Quân. Thật ra cả hai người đều là cô nhi, nhờ may mắn được Mao Lữ Tôn, cha của Mao Uyển Phi nhận về làm con nuôi. Nhưng chỉ ngay hai năm sau thì ông đời, cả ba tuy mang tiếng là anh em nuôi nhưng ít khi lui tới với nhau, đặc biệt là Triều Luân và Uyển Phi. Triều Luân tuy được nhận làm con nuôi nhưng lại không mang họ của cha nuôi, cũng bởi vậy mà Uyển Phi rất ghét Trang 49

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

cô, mỗi khi gặp nhau là y như rằng sẽ có trận cãi nhau.

Mao Y Quân thì lại khác, anh rất hiền hoà, và đôi khi rất ngáo trong mọi việc. Làm luật sư nhưng thường theo Uyển Phi đi bắt ma, nên lắm lúc ở trong toà cãi cho thân chủ, anh vẫn thường đem những dẫn chứng ma quỷ ra, khiến trong giới luật sư đặt cho anh cái biệt danh là “Luật bất bại, bại chuyện ma”. - Y Quân, anh thấy cái bộ đồ này Triều Luân mặc lên thế nào? Uyển Phi ướm thử một cái váy dạ hội vào trong người, bước ra hỏi Y Quân, bởi vì vóc dánh hai cô gần như bằng nhau, nên mỗi khi chọn quần áo Uyển Phi đều bận thử vào người. Y Quân nghe cô hỏi, thì đưa mắt nhìn rồi phì cười nói: - Trời ạ, con Triều Luân nó đầu thích bận hở hang dữ vậy. Em xem đi, hở toàn diện á. Uyển Phi không rõ không ràng với câu nói của Y Quân, nên vừa soi gương vừa hỏi: - Ý anh là sao? Y Quân điểm nhiên đáp lại: - Anh bảo là em bận đồ hở quá, thấy gần hết một nửa người em rồi đấy. Uyển Phi mặt ửng đỏ gào thét lên: - Y Quân, anh lại muốn ăn đòn nữa hả? Uyển Phi cầm nguyên một mớ tập chí cuộn lại, đập vào người Y Quân túi bụi, có mấy người khách ở trong tiệm nhìn họ xì xầm nói: - Xem kìa, vợ chồng mới cưới đấy. - Sao chị biết? - Nhìn thôi là đã rõ, đánh thế chứ thương nhau còn không kịp ấy. - Đúng là vợ chồng trẻ có khác. Chương 16 Uyển Phi nghe nói mặt đỏ ửng cả lên, Y Quân thì cũng câm miệng lại chẳng nói thêm lời nào, thế là quà sinh nhật năm nay của Triều Luân là một cái áo dạ hội không đổ máu. Ở một chỗ khác, không xa cửa hàng Uyển Phi và Y Quân mua cho lắm, có hai thầy trò đang ngồi ăn kem, chẳng ai xa lạ chính là Mã Quỳnh Anh và anh chàng ngố Vạn Chi Sư. Công việc làm ăn ở Love in Heaven không có gì tiến triển từ khi Chi Sư vào bái sư, nhưng Quỳnh Anh cũng chẳng than phiền khó chịu gì, lắm lúc ế quá cô nổi hứng lôi Chi Sư đi ăn đồ. Cả hai người đang ngồi ăn ngon lành thì nghe trong cửa hàng quần áo gần ấy hơi ồn ào, Quỳnh Anh trả tiền kem lôi Chi Sư đến đó hóng chuyện. Một kẻ bước ra, một người bước vào, hai nhân vật không đội trời chung lại giáp mặt ngay tại trận, Uyển Phi trừng mắt nhìn, còn Quỳnh Anh thì thái độ có vẻ thờ ơ nhìn đáp lại. Y Quân cũng nhìn vào Quỳnh Anh, chợt khuông mặt anh ửng đỏ chẳng rõ nguyên nhân, cứ tưởng sẽ chẳng ai thấy không ngờ bị anh chàng ngố Chi Sư để ý ngay từ lúc đầu. Uyển Phi nhìn hồi lâu mới lên tiếng nói: - Cô làm gì ở đây? Quỳnh Anh tuy nhìn là nhìn thế nhưng có nhớ ra được đó là ai đâu, cô không đáp mà hỏi lại: - Nhưng mà cô đây là ai vậy? Trang 50

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Uyển Phi hả mỏ nhìn Quỳnh Anh, cô hỏi: - Quỳnh Anh, cô đùa với tôi đó hả?

Quỳnh Anh nghe chẳng hiểu gì, cô gãi đầu nhún vai lôi Chi Sư đi nơi khác, để mình Uyển Phi với cơn điên đang dâng trào. Y Quân thấy cô em gái của mình lửa điên trỗi dậy, tuy nhiên anh vẫn hỏi: - Uyển Phi, cô ta là ai vậy? Có thù với em hay sao mà chưa gì đã gây sự rồi? Uyển Phi dậm chân tức giận không trả lời, cô bỏ đi để mặc cho Y Quân vẫn dõi theo cái bóng của Quỳnh Anh. Chốc sau, anh mới sực nhớ đến sinh nhật của Triều Luân, nên vội vàng đuổi theo Uyển Phi đến chỗ đậu xe. Triều Luân ở nhà nấu nướng mọi thứ cho bữa sinh nhật đã đâu vào đấy, sinh nhật của cô năm nào cũng chỉ có mình cô, Y Quân và Uyển Phi. Thường thì Uyển Phi chỉ đến đưa quà rồi bỏ về, không bao giờ cô ngồi lại ở nhà của Triều Luân quá lâu. Tình cảm giữa hai chị em họ vốn đã rạn nứt nay càng khó hàn gắn hơn nữa. Tính chuông nhà reo lên, Triều Luân hí hửng lại mở cửa, trông thấy Y Quân cô tươi cười hỏi: - Anh Quân, anh tính tặng gì cho em năm này đây? Y Quân bê món quà che quá khuông mặt, anh nhăn nhó trả lời: - Nhóc con, cho anh thở cái coi! Quà trước sau gì cũng biết, đợi được sáng giờ rồi thì thêm mấy tiếng nữa có sao đâu. Triều Luân cười hím mắt, cô đưa tay đỡ phụ mấy món quà của Y Quân, cô đưa mắt ra sau lưng anh thì không thấy Uyển Phi, lấy làm lạ cô lên tiếng hỏi: - Chị Phi đâu rồi anh Quân? Y Quân ngồi phịch xuống, ngã người ra dựa vào ghế anh đáp: - Cô ta hình như gặp phải kẻ thù hay sao ấy, hầm hầm bỏ về lâu rồi. Triều Luân không màn tới nguyên nhân, chỉ là Uyển Phi không đến khiến cô thấy lạ, nhưng đối với Triều Luân sinh nhật không có Uyển Phi thật sự là món quà mà cô mong đợi nhất. Y Quân thì khác, anh đang nghĩ về Quỳnh Anh người mà anh gặp ở trung tâm Black Moon, chẳng biết sao hình ảnh của cô cứ lãng vãng trước mắt anh mãi. Về phần Uyển Phi, cô trở về nhà vùi đầu vào giường mà ngủ, nhưng cứ mỗi lần chìm vào giấc ngủ, cái cảnh tượng ngày xưa của gia đình cô lại hiện về như chỉ mới xảy ra hôm qua. Trằn trọc hồi lâu vẫn không thể ngủ, Uyển Phi ngồi dạy tiến đến bên cái máy vi tính mở ra để xem có gởi mail cho mình hay không. Hộp thư trống rỗng chẳng có ai gởi cả, Uyển Phi ngáp dài tính tắt vi tính vào ngủ tiếp, chợt trên màn hình nhảy ra một tin nhắn mới, mà đó lại là một tin nhắn về công việc làm ăn. Uyển Phi mặt sáng như đèn, cơn buồn ngủ tan biến nhanh hơn là không khí, cô đưa con chuột đến bức thư mở lên đọc. Nhà của một gia đình họ La vừa mới xây cất xong hôm kia, chẳng hiểu sao cứ mỗi lần bước vào nhà là y như rằng bước ra ngoài, cứ làm tới làm lui đã hơn một tháng nay có nhà mà chẳng thể nào ở. Họ muốn Uyển Phi đến xem có thứ gì dơ bẩn hay không, với lại cũng muốn xin cô mấy cái bùa trừ tà cho nhà yên chuyện. Tuy không hẳn là thuộc về chuyên môn của Uyển Phi, nhưng cũng như Quỳnh Anh, dạo này cô ế thậm tệ, có mối thì cứ việc làm lo gì chuyên môn này với nọ. Họ hẹn cô đến gặp lúc chiều, đồng hồ chỉ vừa điểm hai giờ, Uyển Phi bẻ người hai ba cái cho có lại tinh thần rồi bận nhanh bộ trang phục truyền thống vào. Căn nhà đó nằm cách khu cô ở chẳng bao xa, chỉ đi bộ mất hai tiếng đồng hồ là đã tới nơi, chỉ kẹt hôm nay không đón được taxi, nên đến nơi mồ hôi con, mồ hôi mẹ gì đua nhau mà chảy. Đến nơi Uyển Phi thấy chủ nhà La Hỷ Vương đứng sẵn ở cửa đợi cô, trông thấy cô ông ta lên tiếng hỏi: - Cô là Uyển Phi? Trang 51

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Uyển Phi gật đầu trả lời: - Vâng chính tôi, còn đây là căn nhà mà ông đã viết ở trong mail? Hỷ Vương đáp: - Đúng, chính là nó. Uyển Phi cầm thanh kiếm trong tay đi quanh khu nhà, cô dừng lại trước một cánh cửa sổ ở bên hông nhà, cô rút thanh kiếm chém vào giữa khoảng không vô hình kia tạo thành một luồng gió mạnh hút cô vào bên trong. Do thế đứng không vững Uyển Phi mất thăng bằng té nhào ra phía trước, khi đứng dậy thì đã đứng ở trong căn nhà. Căn nhà khá rộng cảnh vật trong nhà tương đối âm u, không hề có vật dụng gì nhưng lại có một số gỗ và sơn còn vương vãi nằm trên sàn. Uyển Phi lấy ra trong người một la bà khá cũ, những chữ ghi trên la bàn đã mờ đi rất nhiều, không hiểu sao cô lại có thể coi được hướng chỉ của la bàn mà theo. Uyển Phi dừng chân lại trước một căn phòng khoá kín, bên trong có thứ ánh sáng xanh mờ lan toả ra bên ngoài, người nhìn vào cứ có một cảm giác rờn rợn khó tả. Nắm cửa bị khoá chặt, Uyển Phi làm thế nào nó cũng không mở ra, cô nhíu mắt nhìn vào nắm cửa, một vòng khói trắng nhẹ bay quanh nắm cửa, cô không biết đó là gì, suy nghĩ chập lâu cô lấy điện thoại ra bấm nhanh vào một số. - Alô, Thiên Văn tiên sinh, ông có rãnh không? Thiên Văn đáp lại: - Là Uyển Phi hả? Có chuyện gì lại gọi ta trong cái lúc bận rộn này? Uyển Phi đáp: - Con đang kẹt trong một căn nhà hai chiều, và trong đây có một căn phòng bị khoá, xung quanh nắm cửa lại có một vòng tròn trắng lúc ẩn lúc hiện, con đã thử đủ mọi cách như vẫn không thể vào được. Thiên Văn trả lời nhanh: - Con đang ở đâu? Uyển Phi lấy tờ giấy địa chỉ ra đọc cho Thiên Văn nghe: - Số 309, đường Lưu Đoàn. Thiên Văn nói: - Ok, ta đến ngay, ở nguyên đó đừng làm gì hết nha. Thiên Văn cúp điện thoại, Uyển Phi đứng trân nhìn vào cái nắm cửa mà đợi ông đến để viện trợ. Ba năm trước, Uyển Phi trong một lần bị tai nạn xe cộ đã gặp được Hoắc Thiên Văn, và cũng từ ngày hôm đó ông trở thành một người đồng hành trên con đường bắt ma trừ tà của cô. Đó là một người đàn ông ít cười, một kẻ trầm lặng với khuông mặt lạnh băng, cũng phải vậy bởi cô là một người không cười, nếu làm bạn đồng hành mà cười nhiều quá chắc cũng không hay. Chưa đầy mười lăm phút sau, Thiên Văn đã đến được địa chỉ mà Uyển Phi chỉ cho ông, thấy ở bên ngoài có người đứng đợi ông tiến lại hỏi: - Xin lỗi, cho tôi hỏi đây có phải là nhà 309 hay không? Người đứng đó chính là chủ nhà La Hỷ Vương, nghe Thiên Văn hỏi thì lấy làm ngạc nhiên: - Tiên sinh đây là…? Thiên Văn nói với giọng thân thiện: - Tôi là người cùng nghề với Mộc Uyển Phi, tôi có chuyện phải vào gặp cô ấy ngay kẻo không thì sẽ có Trang 52

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

chuyện.

Hỷ Vương chỉ cần biết là Thiên Văn cùng nghề với Uyển Phi thì gật đầu nói ngay đó chính là căn nhà mà ông muốn tìm, Thiên Văn cảm ơn Hỷ Vương rồi đi thẳng vào nhà bằng cửa chính mà chẳng cần phải đi lòng vòng như Uyển Phi. Nhanh chóng sau đó ông đã đến được nơi của Uyển Phi, trông cô đứng nhìn cái nắm cửa, cặp mắt muốn rớt ra cả ngoài, ông lên tiếng chọc: - Uyển Phi, con đang thôi miên cái nắm cửa đấy à? Uyển Phi mặt lạnh băng đáp: - Ai thôi miên đâu, đang xem cái vòng tròn trắng này nó bay bay quanh cái nắm cửa thôi. Thiên Văn không đùa nữa, ông tiến lại gần cánh cửa rồi nhìn vào nơi mà Uyển Phi đang nhìn, quả thật trên nắm cửa có một vòng tròn trắng nhỏ bay xung quanh, ẩn hiện không ngừng. Ông dựa tay vào cánh cửa suy nghĩ, chợt một dòng hình ảnh xoẹt ngang đầu khiến ông hoảng hồn giật mình rút tay lại. Uyển Phi không biết chuyện gì đã xảy ra nên lên tiếng hỏi: - Tiên sinh ông làm sao vậy? Thiên Văn nhìn chầm chầm vào cánh cửa đáp: - Căn nhà này đã bị nguyền rủa gần mấy trăm năm rồi, người chết nơi đây kể nhiều không thể xiết, máu ở đây chảy ra có thể thành biển cả, xương ở đây chất lại có thể thành núi cao vời vợi, thật sự kinh hãi quá, kinh hãi quá… Thiên Văn vẫn thường như vậy, vẫn thường dùng những từ ngữ khiến cho người nghe khó hiểu, Uyển Phi ngớ mặt nhìn ông hỏi: - Tiên sinh, ông nói cái gì mà con chẳng hiểu vậy? Thiên Văn giật mình, quay sang Uyển Phi đớ người hồi lâu mới đáp được: - Ta chỉ là lâu rồi chưa thấy cái lời nguyền nào ghê đến vậy, nên có chút hơi loạn, con đừng để tâm. Uyển Phi hỏi: - Vậy tiên sinh đã có cách gì vào bên trong hay chưa? Thiên Văn gật đầu đáp: - Đã có rồi, nhưng ta báo trước với con, chuyến này về phải khao một chầu cho ta đấy, bởi vì ta không chắc lần này còn có may mắn trở về nữa hay không… Chương 17 Câu nói báo trước của Thiên Văn cũng chính là nỗi lòng của Uyển Phi bấy giờ, tuy không biết đằng sau cánh cửa là cái gì, nhưng linh cảm của một pháp sư cho cô biết rằng, chuyến đi này nguy hiểm gian nan, có khi một đi không trở về nữa là đằng khác. Hai người bọn họ nhìn nhau như để lấy chút nghị lực, Thiên Văn đẩy Uyển Phi sang một bên, ông đưa bàn tay nắm nhẹ cánh cửa, lòng bàn tay chưa chạm đến nắm cửa thì cảnh cửa đã tự động mở ra. Hơi có chút hoảng loạn nhưng nó nhanh chóng bị họ che kín lại ngay, thay thế bằng một thứ phản ứng khác đó là sự ngạc nhiên pha chút tò mò. Căn phòng không quá to như cái vẻ bên ngoài của nó, trên tường vằn vện những vết máu đã nhiều năm không ai lau chùi, mùa tanh tưởi của xác chết xông thẳng vào mũi của họ, khó khăn lắm Uyển Phi mới nhịn không la lên vì cái mùi hôi kia. Thiên Văn thì mở to mắt, thao láo nhìn xung quanh, ông lên tiếng nói: - Uyển Phi con có cảm giác gì không? Uyển Phi bịt mũi đáp: - Không có. Trang 53

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Thiên Văn kéo cái tay đang bịt lấy mũi của cô ra cằn nhằn:

- Con làm pháp sư, mấy cái mùi này ngửi cũng đã ngửi gần trăm lần, còn bày đặt che với đậy nữa? Uyển Phi nhăn mặt nói; - Mặc con, tiên sinh ông làm phép thì làm mau đi, khách họ ở ngoài đợi lâu lắm rồi đó. Thiên Văn không để ý đến Uyển Phi nữa, ông quay sang xem xét tìm chỗ có âm khí thất nhất để mà truy tìm tông tích của con ma nắm giữ lời nguyền kia. Phần Uyển Phi cô cứ đi tới đi lui trong phòng chẳng làm gì cả, đôi lúc thì đứng trông ra ngoài cửa sổ, khi thì nhìn xem Thiên Văn đang làm cái gì. “Xoảng” Uyển Phi quay phắt về phía tiếng động, cô thấy Thiên Văn mặt tái xanh té ngửa ra sau, trước mắt cô lúc đó là một con yêu nữ tóc dài thật dài, dài đến nỗi cô không thể phân biệt được đâu là phía trước phía sau của con ma nữ đó. Nó không bay, mà bò bằng hay cánh tay ốm o gầy mòn của mình, trong mớ tóc rối xù lờ mờ ẩn hiện một con mắt như oán như thù ai đó, nó cứ tiến Thiên Văn cứ lùi, Uyển Phi chưa bao giờ bình tĩnh hơn thế nữa, cô rút nhanh thanh kiếm ra khỏi bao, đọc lẩm bẩm một câu thần chú rồi chỉa thẳng vào khuông mặt của con ma nữ. Nhưng chợt cô khựng lại, tóc của con ma nữ không biết đã siết lấy cổ của cô từ lúc nào, mỗi lúc nó càng siết chặt hơn, cả Thiên Văn cũng bị nó lấy tóc quấn khắp người. Uyển Phi ráng lên tiếng nói: - Tiên sinh, ông… ông có cách nào không? Thiên Văn vừa ráng lôi mớ tóc ra khỏi người vừa đáp: - Nếu biết ta đâu có bị kẹt cứng trong mớ bùi nhùi này. Uyển Phi phàn nàn: - Vậy mà tiên sinh cũng đòi đi dạy người khác, tiên sinh không có cách chẳng lẽ chúng ta để cho nó giết hay sao? Thiên Văn đáp: - Ta không biết, người nhà Mao gia các ngươi, thường xuất hiện nhiều kỳ tích, ngươi nhớ kỹ lại thử xem. Trong cái lúc mạng sống như ngọn đèn le lói trong gió, Uyển Phi làm sao có thể suy nghĩ được cái gì, đầu óc cô chỉ toàn tóc với tóc, không có bất cứ ý kiến nào sáng lạng cả. Nhưng vẫn như người ta thường nói, ông trời không bao giờ dồn con người ta vào đường cùng, trên người Uyển Phi có mang theo một linh vật hộ mạng, gọi là Phiêu Ngọc Tán, đó là một thứ ngọc được tinh chế rất đặc biệt, ai có nó bên người thì dù có gặp xui xẻo mấy cũng hoá giải được. Tóc của con ma nữ xiết mỗi lúc một chặt hơn, Uyển Phi cố gắng đưa tay vào trong người để lấy Phiêu Ngọc Tán, Thiên Văn lúc ấy cũng nhớ đến nó nên cố nói: - Ngươi… ngươi triệu Phiêu Ngọc Tán ra mau. Uyển Phi nhăn nhó hỏi lại: - Làm sao triệu nó được, mà muốn lấy cũng không lấy được đây này. Thiên Văn la mắng: - Ngốc ạ, bài thơ lúc nhỏ ngươi hay đọc chính là mật lệnh triệu Phiêu Ngọc Tán đấy. Uyển Phi cằn nhằn nói: - Trời, trong cái lúc này ai mà nhớ được bài thơ con cóc đó, bộ không còn cách khác sao hả tiên sinh? Thiên Văn đáp: Trang 54

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

- Ta đã nói rồi, nếu có thì đâu ra nông nỗi này.

Hai người, một điều thật khó cho con ma nữ biết làm thịt ai trước, nó vẫn còn đắng đo và cũng là thời gian thuận lợi nhất để Uyển Phi cố nhớ đến bài thờ thưở nhỏ. “Tiểu tiểu, tiểu linh lung Bay bay, bay đi đâu đấy? Nhớ nhớ, nhớ ai đây? Ta thương ngươi tiểu linh lung!” Không rõ từ đâu bài thơ lại vọng vào bên trong nhà, như kích thích trí nhớ của Uyển Phi vậy, cô vội vàng đọc lại rành mạch bài thơ. Và kỳ tích đã xuất hiện, Phiêu Ngọc Tán đã nghỉ ngơi sau hàng vạn năm, nay đã trở lại với một lực lượng vô cùng lớn mạnh. Bài thơ vừa dứt, Phiêu Ngọc Tán toả sáng và xuyên qua mớ tóc của con ma nữ lộ diện ra bên ngoài. Nhưng không ai nghĩ được rằng, một mảnh ngọc lại có hình có dáng, mà cái hình dáng kia chính là một bản sao của Uyển Phi. Bản thân cô cũng lấy làm ngạc nhiên, nhưng trong lúc đó việc quan trọng nhất là thâu trừ con ma nữ chứ chẳng phải điều tra tung tích của Phiêu Ngọc Tán, cô ra lệnh với nó: - Phiêu Ngọc Tán, hãy mau thâu con ma nữ đó cho ta. Khoang thai, nhẹ nhàng, Phiêu Ngọc Tán chỉ phất nhẹ tà áo qua đầu của con ma nữ khiến toàn thân ma nữ rung chuyển, hàng vạn hàng ngàn ánh sáng bùng nổ trong người của con ma nữ ấy. Chỉ vài giây sau, nó đã bị chính những ánh sáng kia giam lỏng lại, bây giờ trước mắt ba người họ chỉ là một con đom đóm lập loè trong đêm. Thiên Văn thở phào nhẹ nhõm nói: - Chuyến này con không cần đãi ta chầu nào đâu. Uyển Phi cười, mà hình như lâu lắm rồi cô không còn nhớ nụ cười cuối cùng mình khi nào: - Tiên sinh ông lúc nguy cấp thì gọi “ngươi”, xong việc thì gọi “con”, vậy trong đầu tiên sinh ông có gì vậy? Thiên Văn dọn đồ đạc lại đáp: - Đầu ta chứa não, chứ con tưởng chứa cái gì? Uyển Phi nói: - Không biết, à mà tiên sinh, ông còn nhớ Phiêu Ngọc Tán này chúng ta có từ đâu hay không? Thiên Văn bấy giờ mới nhìn sang Phiêu Ngọc Tán, ông đáp: - Ở Thiếu Lâm Tự - Trung Quốc, ngày đó ta và con đi viếng mộ của ông bà nội con, có một lão hoà thượng tặng cho con. Uyển Phi hỏi: - Còn bài thơ con cóc triệu Phiêu Ngọc Tán? Thiên Văn đeo túi xách lên nói: - Của ông hoà thượng đó, nhưng sau ngày hôm ấy ông ta cũng viên tịch luôn. Uyển Phi hỏi tiếp: - Nhưng tiên sinh có biết tại sao nó lại giống con như đúc không vậy? Thiên Văn cười đáp: - Phiêu Ngọc Tán được tạo nên từ một hình khối vô chủ, nên mỗi lần xuất hiện nó sẽ lấy hình dạng của chủ nhân để có thể biến thành người. Trang 55

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Uyển Phi nhìn Phiêu Ngọc Tán lại hỏi: - Vậy làm sao bảo nó về đây? Thiên Văn đáp: - Điểm vào huyệt đạo ở bên cổ trái đấy.

Uyển Phi nghe lời, đưa tay nhấn nhẹ vào cổ bên trái của Phiêu Ngọc Tán, giống như một cái máy vi tính khi bị cắt nguồn điện vậy, Phiêu Ngọc Tán từ từ tan thành không khí và lại trở về với hình thù cũ. Uyển Phi cúi xuống nhặt lấy Phiêu Ngọc Tán cất lại vào trong người. Sau đó, hai người ra ngoài nói chuyện với chủ nhà La Hỷ Vương là mọi việc đã đâu vào đấy, ông ta có thể dọn nhà vào ở, và họ cũng làm thêm một công việc là khuyến mãi cho ông ta bốn lá bùa dán ở bốn hướng, có thể tránh được một số tai hoạ trong tương lai. Hai người đi bộ về, Uyển Phi quay sang hỏi Thiên Văn: - Tiên sinh ông đi bằng cái gì lên đây vậy? Thiên Văn thản nhiên chỉ ra phía trước đáp: - Là nó đấy. Uyển Phi nhìn theo ngón tay chỉ của Thiên Văn, một cái xe mô tô phân khối lớn đang đậu ở lề đường, Uyển Phi cười hỏi: - Tiên sinh ông mà cũng biết chạy xe mô tô sao? Thiên Văn ngồi lên xe, quăng cho cô một cái mũ bảo hiểm đáp: - Này, đừng xem thường lão già này nhé! Có nghe cái câu gừng càng già càng cây không hả? Uyển Phi không đáp, cô đội mũ an toàn lên đầu, rồi ngồi lên xe, công việc của một ngày thế là xong, cô tự an ủi bản thân như vậy. Ngước nhìn lên bầu trời xanh ngắt không chút mây, Uyển Phi ao ước gì, một ngày nào đó cô có thể bay bổng trên không trung, không lo không lắng những chuyện phàm tục nhân gian, không phải hằng ngày chạy đôn chạy đáo để bắt ma, và quan trọng nhất là có thể yêu người mình yêu. Nhẹ dựa đầu lên lưng của Thiên Văn, Uyển Phi hỏi: - Tiên sinh, ông còn nhớ Mã Quỳnh Anh hay không? Thiên Văn đáp: - Nhớ chứ, nó thật sự là một con người với nhiều điều bí ẩn, không ai có thể tin nhà Mã - Mộc, lại có thể sanh ra một đưa con gái cương thi đầy quyền năng như vậy. Tiền kiếp của nó lại là một trong ngũ linh thần ở trên trời, chính ta cũng không hiểu tại sao Kim linh thần lại một lần nữa đầu thai chuyển kiếp trong nhà họ Mã. Chương 18 Uyển Phi thở dài hỏi: - Nhưng tại sao tiên sinh lại giúp đỡ cô ta tận tình vậy? Thiên Văn đáp giọng có chút hơi gượng gượng: - Nhiệm vụ thôi, ai biểu dòng họ của ta sinh ra là người cung cấp tài liệu, vật tư cho ba nhà Mã - Mộc – Mao. Với lại bên cạnh Quỳnh Anh còn có cha cô ấy là Mộc Thái Ân, lão già đó ngó khùng khùng vậy chứ cũng là người không phải bình thường đâu. Uyển Phi ngạc nhiên hỏi: - Ý tiên sinh là sao? Trang 56

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Thiên Văn đáp: - Chính mắt con cũng thấy ông ta biến thành cương thi rồi đấy, ngày xưa ông ta bị tứ thần cắn phải vốn dĩ kinh mạch sẽ đảo lộn cho đến khi chết mới thôi. Không ngờ ông ta lại có thể sống đến ngày hôm nay, mà còn có thể điều khiển được dòng máu cương thi ở trong người nữa. Uyển Phi càng ngạc nhiên, cô hỏi: - Thế lý do gì khiến ông ta bị tứ thần cắn? Con còn nhớ ông ta từng bị Mộc gia đuổi ra khỏi gia tộc mà, tại sao sau đó lại nhận về? Thiên Văn đáp: - Lão già Thái Ân, lúc trẻ có chút háo thắng tuy bản lĩnh không thua ai nhưng lại làm việc rất nóng nảy. Nếu không phải vậy có lẽ ông ta chẳng bị tứ thần cắt cho một cái ngay cổ đâu, nhưng nếu không có việc đó xảy ra thì ân oán giữa hai nhà Mộc và Mao cũng không đi vào ngõ cụt như bây giờ. Nhưng đó là chuyện xưa tích cũ, lúc nào rãnh thì ta kể cho mà nghe, bây giờ con muốn ta chở về nhà hay đi đâu nữa? Uyển Phi không đáp, cô đã ngủ gục trên lưng của Thiên Văn, ông là người duy nhất có thể thấu hiểu được mọi cảm nhận của cô. Thiên Văn không đưa cô về nhà, mà lại đưa cô đến nhà của mình, một nơi không yên tĩnh như mọi người tưởng tượng, một sòng bài mạt chượt mà chủ nhân chẳng ai xa lạ chính là Thiên Văn. Sáng hôm sau, Uyển Phi tỉnh dậy thấy mình ngủ ở trong phòng Thiên Văn, cô chẳng có một thái độ nào thất thường, vừa ngáp vừa bước ra ngoài, cô lên tiếng hỏi: - Tiên sinh, hôm qua con lại ngủ quên trên xe nữa à? Thiên Văn đang đọc báo, nghe giọng còn ngáy ngủ của Uyển Phi hỏi, ông gật đầu đáp: - Ừ, lại ngủ như mọi lần. Uyển Phi lấy tay xoa mặt cho tỉnh táo hỏi: - Thế dạo này tiên sinh làm ăn thế nào? Không bị cảnh sát đến viếng thăm chứ? Thiên Văn cười nói: - Nếu đã viếng thăm rồi thì ở dưới nhà không ồn ào như vậy đâu. Uyển Phi ngáp dài một tiếng bước trở lại vào trong phòng ngủ, Thiên Văn lên tiếng gọi: - Ê, tính ngủ nữa hả? Mau thay đồ, hôm nay chúng ta phải đi Thiếu Lâm Tự một chuyến đấy. Uyển Phi nghe Thiếu Lâm Tự ngơ ngác hỏi: - Ủa, đi Thiếu Lâm Tự làm cái gì? Với lại chúng ta nào đã mua vé máy bay đâu mà đi chứ? Thiên Văn lấy ra giống túi hai cái vé máy bay nói: - Ta mua từ tuần trước rồi, con không cần xách theo hành lý gì cả, chỉ đem theo đồ nghề mà thôi. Uyển Phi lại hỏi có vẻ khó chịu: - Nhưng đến đó làm cái gì? Đi xem bọn hoà thượng múa võ à? Thiên Văn châu mày lại nói: - Con quên hôm nay là ngày giỗ của ông bà nội con à? Không lẽ muốn một kẻ không thân không thuộc này đi viếng mộ dùm con sao? Uyển Phi lè lưỡi chẳng dám cãi nữa chạy vào phòng thay nhanh bộ đồ, rồi xách đồ nghề chạy theo Thiên Trang 57

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Văn. Bước xuống dưới nhà, mọi người đang đánh mạt chượt om sòm, trông thấy họ ai nấy đều vui vẻ chào. Họ đã quen quá cái cảnh Uyển Phi được Thiên Văn cõng về nhà, sáng ra lại đi làm việc, họ không biết hai người làm nghề gì nhưng chẳng ai hỏi nhiều, miễn là Thiên Văn cho họ một chỗ đẻ đánh mạt chượt mà không bị cảnh sát viếng thăm là mừng lắm rồi.

Hai người bọn họ đón xe đi thẳng đến phi trường Hồng Kông, chẳng biết Thiên Văn tính toán thế nào, mà xe vừa dừng trước phi trường thì cũng là lúc máy bay hàng khách cũng chuẩn bị vào máy bay, cả hai chạy thục mạng mới kịp vào máy bay. Uyển Phi cằn nhằn nói: - Tiên sinh, ông biết chọn giờ thiệt nhỉ? Thiên Văn cười trừ đáp: - Con người ai mà chẳng có lần phạm lỗi chứ, ta cũng là người đó mà. Họ ngồi ở ghế hạng hai, chỗ của Uyển Phi thì ngay kế bên cửa sổ nên vừa ngồi vào cô đã mở cửa sổ lên, mặc dù trời đang nắng chói chang. Thiên Văn lưng vừa dựa vào ghế thì đã lăn ra ngủ, giống như cả đêm qua ông ta thức trắng không chợp mắt vậy, Uyển Phi không quan tâm đến ông ta lắm, bây giờ trong đầu cô đang nghĩ đến một người, một người mà cô vội đi quên từ giã, đó là Mao Y Quân. Anh chàng Mao Y Quân thì nào có biết chuyện gì đâu, sau bữa sinh nhật với đứa em gái, anh lại được đồng nghiệp lôi đi nhậu vì vừa được thăng chức, loanh quanh một hồi thế nào lại lăn ra ngủ đến tận trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Triều Luân biết anh mình lười nên đã làm sẵn thức ăn sáng lẫn trưa để ở trong tủ lạnh, nhưng mà Y Quân còn lười hơn sức tưởng tượng của Triều Luân, ngay cả việc mở tủ lạnh, lấy đồ ăn ra hâm nóng anh cũng không màn. Anh cứ nằm thế đợi cho đến khi Triều Luân về mới ăn. Trong lúc đó trên chuyến máy bay đến Trung Quốc, Uyển Phi gặp lại một người mà cô cứ ngỡ đã mất tích từ rất lâu rồi. - Siturei! (Xin lỗi!) Một chữ tiếng Nhật làm Uyển Phi ngơ ngác nhìn sang, một người đàn ông đeo kính trắng, bận bộ đồ truyền thống Trung Quốc màu đen, đang hỏi chuyện với nữ tiếp viên hàng không. Nửa tin nửa ngờ, Uyển Phi nắm tai của Thiên Văn giựt dậy nói thầm: - Tiên sinh, người ngồi đằng kia chẳng phải Mộc Thái Ân hay sao? Thiên Văn đang mơ ngủ, nghe cô thì thầm thế giựt mình trượt luôn xuống sàn, ông ta vội vàng nhìn sang thì quả nhiên người đó rất giống Mộc Thái Ân. Người đàn ông giống Thái Ân đó, đang gặp khó khăn trong việc giao tiếp với nữ tiếp viên, chẳng ai bảo ai Thiên Văn tiến lại giúp đỡ, vốn dĩ ông cũng học được vài năm tiếng Nhật. - Anata-wa Thái Ân-san desuka? (Ông là ông Thái Ân?) Người đàn ông kia lắc đầu đáp: - Iie. (Không.) Thiên Văn lại tiếp tục tràn hỏi: - Anata-wa eigo ga hanase masuka? (Ông có thể nói được tiếng Anh không?) Người đàn ông kia lắc đầu thất vọng đáp: - Iie. Thiên Văn lấy tay đập lên trán chịu thua, nhưng ông vẫn hỏi tiếp: - Nani-oshite imasuka? (Ông đang làm gì vậy?) Người đàn ông kia chỉ vào đồng hồ nói: - Watashi-wa mofu-ga hoshii nodesu. (Tôi muốn một cái mền.) Trang 58

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

Hoá ra ông ta hỏi cô nữ tiếp viên về chuyện cái mền, Thái Ân quay sang phiên dịch lại cho cô nữ tiếp viên, chốc sau cô ta mang đến cho ông một cái mền, ông đưa cho người đàn ông kia và nói: - Doko-kara irasshai mashitaka? (Ông từ đâu đến?) Người đàn ông mỉm cười nhận cái mền và trả lời bằng tiếng phổ thông khiến ông giật mình: - Tôi đến từ Nhật Bản, cảm ơn ông lúc nãy đã giúp tôi. Thiên Văn ngạc nhiên hỏi: - Vậy sao lúc nãy ông không nói tiếng phổ thông với cô nữ tiếp viên? Người đàn ông nói giọng có vẻ xin lỗi:

- Tôi không quen nói tiếng phổ thông lắm, tôi chỉ mới học được mấy tháng nên không dạng miệng gì cho lắm. Thiên Văn hiểu chuyện, nhưng ông vẫn hỏi: - Không biết ông tên gì vậy? Người đàn ông điềm nhiên đáp: - Tôi cũng không biết nữa, tôi bị chấn thương sọ não một lần nên trí nhớ mất sạch, bây giờ người ta gọi tôi là Trương Lâm. Thiên Văn chào Trương Lâm rồi trở về chỗ, chưa kịp ngồi xuống thì Uyển Phi đã lên tiếng hỏi: - Sao? Mọi chuyện thế nào hả tiên sinh? Ông ta có phải là Mộc Thái Ân hay không? Thiên Văn nhúng vai lắc đầu đáp: - Không rõ nữa, ông ta bảo là bị mất trí nhớ nên không còn nhớ được chuyện quá khứ nữa. Nhưng nếu ta nhớ không lầm Mộc Thái Ân đã bị lọt vào một thời gian khác, nếu còn sống thì cũng không thể nào xuất hiện được ở trong cùng một thời điểm này được. Chẳng lẽ trong cái lúc ông ta bị rơi xuống khoảng không gian kia đã có chuyện gì xảy ra? Uyển Phi châu mày hỏi: - Bộ điều đó không có nằm trong sự tính toán của tiên sinh hay sao? Thiên Văn nhăn mặt nhìn Uyển Phi nói: - Con dạo này lắm chuyện quá vậy? Không lẽ muốn học tập cái tính thất thường độc nhất vô nhị của Mã Quỳnh Anh hay sao? Uyển Phi thấy Thiên Văn đem mình ra so sánh với Quỳnh Anh thì mặt làm một đống chẳng nói thêm câu nào nữa, cô quay sang nhìn ra cửa sổ, phía bên ngoài trời chỉ là một trắng xoá của mây. Cô lại thở dài nhắm nghiềm mắt lại, đắm chìm vào trong giấc mộng trường kỳ của mình, một giấc mộng không bao giờ thành sự thật. Chương 19 Ba tiếng đồng hồ sau, bọn họ đã xuống máy bay tại phi trường Bắc Kinh, Uyển Phi lại cằn nhằn Thiên Văn: - Tiên sinh ông bảo đi Thiếu Lâm Tự, sao địa điểm đến lại là phi trường ở Bắc Kinh vậy hả? Thiên Văn đáp: - Ta đăng ký lộn vé, giờ trời cũng đã trưa, chúng ta đi kiếm cái gì bỏ bụng rồi tính sau vậy. Thiên Văn nói xong lôi Uyển Phi đi, ông như đã có tính toán trước, chỉ mới ra khỏi phi trường đã có ra Trang 59

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

đón. Đó là một anh chàng thanh niên chỉ hơn Uyển Phi có vài tuổi, dáng người cao ráo, da sạm nắng, tóc hớt gọn gàng, quần áo lịch sự hơi nghiêm trang, anh trông thấy Thiên Văn, niềm nở lại chào hỏi: - Dượng Hoắc! Dượng đi đường có mệt mỏi không ạ? Thiên Văn thẩy mớ hành lý cho anh chàng đó rồi đáp: - Ta không mệt đâu, Tiểu Tư con biết có quán ăn gần đây không? Ta và Uyển Phi đói lắm rồi đấy. Anh chàng đó họ Triệu gọi là Lãng Tư (Vu Ba), cha mẹ qua đời từ nhỏ, được dì mình đem về nuôi cũng là vợ của Thiên Văn, nhưng không lâu sau đó thì bà cũng qua đời, Thiên Văn mất tích mất tâm, Lãng Tư bị gởi vào trong cô nhi viện, anh hơn được nhiều đứa trẻ khác vì tháng nào Thiên Văn cũng gởi tiền về mặc dù ông chẳng đến thăm anh lần nào. Lãng Tư đưa hai người bọn họ đến một quán mì hủ tiếu nhỏ nằm cách phi trường không xa, dường như anh thường đến đây ăn nên chủ quán rất niềm nở đón tiếp. Uyển Phi ngồi xuống đã gọi ngay một tô đặc biệt ăn, chẳng quan tâm người xung quanh nhìn cô như thế nào. Lãng Tư ngồi cạnh Thiên Văn, anh nhìn Uyển Phi ăn trông buồn cười nên nói: - Cô bị dượng tôi cho nhịn đói mấy tháng rồi? Uyển Phi không đáp nhưng khuông mặt thì tối thui như đèn đứt bóng trong đêm không trăng, Thiên Văn biết sẽ có chuyện nên trả lời thay: - Ấy, con bé nó thế đấy! Con đừng có nói nhiều, kẻo một hồi người mang hoạ là con chứ không phải nó đâu. Lãng Tư chẳng hiểu gì nhiều, nhưng lại rất nghe lời Thiên Văn, ông ta nói chỉ có bấy nhiêu mà anh đã câm như hến suốt buổi trưa. Uyển Phi ăn xong bỏ ra trước quán đứng, mặt cô lúc ấy cứ lạnh băng như đá, ngay cả trẻ con khi đang ngang trước mặt cô cũng không dám lên tiếng nói, âm khí xung quanh cô mỗi lúc một nặng. Thiên Văn ngồi ở trong thấy thế liền bấm các đốt tay nhẩm tính chuyện gì, mặt ông tái mét lại, ông lao ngay ra ngoài gọi Uyển Phi: - Uyển Phi, con… Câu nói của Thiên Văn chợt dừng lại, ông bước lùi lại phía sau, sắc mặt trong rất khó coi, Lãng Tư ngạc nhiên hỏi: - Dượng, có chuyện gì vậy? Thiên Văn không đáp, nhanh tay rút ra ba mũi kim từ trong áo khoác phóng vào lưng của Uyển Phi, vì trúng ngay yếu huyệt cô ngã ngay xuống đất. Thiên Văn bồng cô vội vã chạy đi mất, Lãng Tư ngớ mặt nhìn theo họ, nếu không có ông chủ quán gọi chắc có lẽ anh đã đứng như thế xuống cả buổi chiều. Không biết Thiên Văn chạy đi đâu, Lãng Tư đem hành lý của họ về nhà mà đợi, dù sao anh cũng rõ công việc của Thiên Văn là gì, không ngạc nhiên cũng như thắc mắc với những gì Thiên Văn làm, chỉ có điều anh không hiểu, tại sao một con người còn rất trẻ như Uyển Phi lại mang trên người một thứ âm khí nặng đến vậy. Lại nói đến căn nhà của Lãng Tư, đó là một căn nhà cũ được xây dựng từ đời nhà Thanh, và tất nhiên theo nó cũng là một truyền thuyết thực hư không ai rõ ràng. Khuông viên căn nhà chiếm gần hơn một nửa khu phố, tuy nhiên anh đã bán bớt một vài phần vì kinh tế gia đình và cũng vì một số người bạn. Thu hẹp lại nhưng thật ra nó vẫn còn khá rộng lớn, có vài nơi trong nhà anh cũng chưa từng đi qua, một số phòng đã khoá từ rất lâu và anh cũng chưa lúc nào mở khoá. Căn nhà về đêm, trẻ con lẫn người lớn ít ai dám lai vãng. Họ sợ, họ ngại mọi điều, những câu chuyện ma quỷ cũng từ đó mà thêu dệt lên, nhưng anh thì không tin một chút vào những điều đó. Xếp hành lý của hai người họ đâu vào đấy, Lãng Tư vào bếp làm vài món đồ ăn đợi bọn họ trở về, dao vừa đặt vào thịt thì bên ngoài có người gõ cửa liên hồi. Anh bước ra mở cửa, thì rất ngạc nhiên khi trông thấy Thiên Văn mặt mũi đổ đầy mồ hôi, trên tay vẫn bồng Uyển Phi, anh ngớ người hỏi: - Dượng… dượng đi đâu vậy? Thiên Văn chạy vội vào trong phòng khách đặt Uyển Phi xuống ghế, miệng quát lên: Trang 60

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

- Ngươi điên hả? Sao lại đưa ta cái địa chỉ ma này? Làm lúc nãy ta muốn dẫn Uyển Phi nó về nhà trước nhưng cuối cùng thì phải chạy bở hơi tai mới hỏi được chỗ này. Lãng Tư cầm tờ giấy lên đọc, anh tròn xoe mắt nói: - Ủa, cái này đâu phải là chữ của con, dượng lấy lộn địa chỉ của ai rồi đó. Thiên Văn cằn nhằn giựt tờ giấy lại nói: - Lộn sao mà lộn… ủa mà ta lấy lộn thiệt.

Thì ra tờ giấy kia là địa chỉ nhà của Mã Quỳnh Anh, trong lúc vội vàng đi ông đã lấy nhầm mà không hay biết. Ông cười trừ với Lãng Tư rồi bảo Lãng Tư đứng canh Uyển Phi khi nào cô tỉnh dậy thì cầm cái gậy màu đen ở trong va-li ông ra mà đập cho cô ấy ngất tỉnh. Lãng Tư ngạc nhiên hỏi: - Sao lại dùng cây đập cô ấy? Như thế có tàn nhẫn quá hay không? Thiên Văn đang dùng vẽ lên sân trước một hình bát quái, xung quanh là những sợi dây đỏ được mắc lung tung, nghe cái câu hỏi ngao ngáo ấy ông quát lên: - Im lặng, ta bảo sao thì làm thế, ồn ào ta đập ngươi chứ không phải nó đâu. Lãng Tư không hỏi nữa, anh vào trong nhà lục va-li tìm cây gậy mà Thiên Văn nhắc đến, vô tình có quyển kinh thư rớt ra ngoài, tò mò Lãng Tư cầm lên đọc. Ở bên ngoài, Thiên Văn lo làm không để ý rằng Uyển Phi đang dần tỉnh dậy, với lại ông đinh ninh có thằng cháu Lãng Tư nên vô tình quên mất một kẻ quan trọng như cô. Có điều ai nghe đến cũng lấy làm lạ, ba gia đình Mã – Mộc – Mao tuy là pháp sư nhưng dòng máu của họ đều mang một thứ tà khí ẩn hiện bên trong. Như với Mã Quỳnh Anh là một người mang dòng máu cương thi hoàng tộc thì Mao Uyển Phi lại là hiện thân ác quỷ của địa ngục, sức mạnh của cô tăng lên khi cô đến được vùng đất linh. Thiên Văn trong lúc ở quán ăn đã vô tình nhẩm tính ra được cái chuyện đó, nhưng ông lại không biết cách làm sao để khiến bản năng tà ác kia sau khi tỉnh dậy không thể làm chủ được Uyển Phi. Bởi thế ông mới bày bát quái trận triệu tất cả người trong ba dòng họ về để hỏi chuyện, còn cây gậy đen mà ông nhắc đến dùng để cô sau khi bị đập sẽ ngủ liên miên không thức dậy nữa, trừ phi ông làm phép thì mới tỉnh dậy được. Uyển Phi ngồi bật dậy như một con lật đật, tròng đen của cô dần hoá sang màu đỏ của máu tươi, khuông mặt cô vốn đã lạnh lùng này càng lạnh hơn cả băng ngàn năm. Uyển Phi đưa mắt nhìn xung quanh vừa lạ vừa quen, ngay lúc ấy thì Lãng Tư từ trong phòng bước ra đang chăm chú đọc quyển kinh thư đến nỗi quên luôn cả cô. Chợt Lãng Tư khựng lại ở giữa phòng, anh cảm giác được có thứ gì đó đang nhìn mình, cái nhìn ấy rất lạ khiến toàn thân anh không lạnh mà vẫn rùng mình. Nắm chặt cây gậy trong tay, Lãng Tư quay phắt người lại, giật mình anh nhìn thấy khuông mặt của Uyển Phi đang sát ngay trước mặt anh. Khoảng cách của họ lúc ấy chỉ có thể tính bằng mili-mét, Lãng Tư tuy trong lòng rất sợ nhưng không biết có thứ năng lực gì đã thúc đẩy anh dùng hết lực bình sinh đập vào Uyển Phi. Cùng lúc đó có một bàn tay ngăn anh lại, người đó đập vào gáy khiến anh ngất xỉu, đến lúc tỉnh dậy thì anh không còn nhớ được chuyện gì đã xảy ra nữa. Nhưng Thiên Văn thì mất tích, cả căn nhà của anh bị xáo trộn mọi thứ, bát quái trận bị ai đó đập nát, và một thứ mà anh không nghĩ là mình sẽ thấy đó chính là máu. Máu đầy khắp mọi nơi, từ trên tường xuống dưới đất, từ trước nhà đến sau nhà, đâu đâu anh cũng thấy máu vương vãi khắp nơi. Người đánh Lãng Tư và gây ra đại loạn trong nhà chính là Mã Quỳnh Anh, thật sự cô không hề xuất hiện tại Bắc Kinh nếu như không có cú điện thoại ngay sáng ngày hôm ấy. Hai thầy trò Mã Quỳnh Anh và Vạn Chi Sư đang chuẩn bị mở cửa hàng Love in Heaven, chợt điện thoại của Quỳnh Anh reo lên, điện thoại vừa bật lên, một giọng người quen thuộc phát lên: - Quỳnh Anh, con đến Bắc Kinh ngay, đã đến lúc con ra mặt rồi đấy. Cô không kịp hỏi đó là ai, nhưng lại tin tưởng câu nói nhanh của người lạ, Quỳnh Anh giao toàn bộ mọi thứ lại cho Chi Sư rồi lấy đồ nghề cần thiết chạy ngay đến sân bay mua một vé đi đến Bắc Kinh. Nhưng Trang 61

Kim Nguyen

Pháp Sư

Magician

khi đến nơi thì cô mới nhận ra là mình chẳng biết tẹo nào nơi sẽ đến nữa, ngơ ngáo đứng giữa sân bay phân vân không biết sẽ làm gì tiếp theo, chợt có ai đó quăng dưới chân Quỳnh Anh một tờ báo. Quỳnh Anh vốn tình tò mò rất cao, cho dù là có một quả mìm rớt trúng chân cô cũng nhặt lên xem đó xuất khẩu từ đâu.

Không phải nói vận mạng luôn mỉm cười với Quỳnh Anh, tờ báo cô nhặt lên không phải là một tờ báo tầm thường, nơi xuất bản cũng như những phóng viên và thông tin trên báo đều dành cho pháp sư. Quỳnh Anh rất ngạc nhiên khi đọc tờ báo ấy, chuyện gì chứ báo dành riêng cho pháp sư thì cô chưa bao giờ nghe, nhưng mà tin nóng trên trang nhất của báo lại khiến cô quan tâm rất nhiều. Đấy chính là việc trở lại của ác quỷ địa ngục đã bị Địa Tạng bồ tát giam cầm trong một khoảng không vô hạn của thời gian. Chẳng biết từ lúc nào và bao lâu, nó biến mất mà không để lại bất cứ dấu vết nào, Địa Tạng bồ tát tuy nhiều lần huy động lực lượng tìm kiếm trong nhiều thế kỷ nhưng vẫn vô tông vô tích. Không ngờ trong năm 2005 này, nó lại dám xuất hiện nhưng lại xuất hiện dưới một hình dạng khác, truyền nhân pháp sư của nhà họ Mao, Mao Uyển Phi. Choáng trước những gì mình đọc được, Quỳnh Anh vẫn với cái vẻ ngơ ngáo lúc đầu, cô nhét tờ báo vào trong hành lý, vội vàng đón một chiếc ta-xi rồi đọc cho bác tài địa chỉ mình cần đến. Quỳnh Anh đưa Uyển Phi đến một quán trọ cách nơi ở của Lãng Tư chẳng xa là bao nhiêu, Uyển Phi tuy không nói câu nào mặt lạnh băng, nhưng Quỳnh Anh biết rằng cô đang suy nghĩ cái gì trong đầu. Ác quỷ chỉ đầu thai vào những người có vận mạng trả thù, và Uyển Phi chính là con người có cái vận mạng không may mắn đó. Ở nơi này, tại thời điểm này, câu chuyện tưởng chừng như quên lãng rồi, lại vô tình trở lại với tất cả những ai biết đến nó. Một giấc mộng luôn khiến họ không bao giờ thoát ra được, một giấc mộng vĩnh viễn đeo theo dai dẳng đối với họ. Câu chuyện xảy ra vào khoảng năm 1980, khi mà tướng thần, một con cương thi cả ba gia tộc đều muốn bắt giữ, khi mà cả ba gia tộc vẫn còn trên một chiến tuyến. Mộc Thái Ân (Huỳnh Hiểu Minh) lúc đó chỉ mới có hai mươi mấy tuổi, sau khi bị đuổi khỏi công sở, và bị Mã Đoan Phương từ chối tình yêu, anh dại dại khùng khùng suốt ngày đắm chìm trong mem rượu. Cuộc sống của anh vẫn lè phè như vậy, nếu như không phải một ngày có người đến nhà anh nhờ đi chữa bệnh. Người ấy chẳng phải ai xa lạ, chính là bà cô của Mã Tiểu Linh, Mã Linh Nhi (Vạn Ỷ Văn). Lúc đó Linh Nhi cũng chỉ mới có mười tám, trong lý lắc nhí nhảnh chẳng khác gì đứa cháu gái của mình sau này. “Ding dong” Tiếng chuông cửa nhà của Thái Ân reo lên, ngà ngà xỉn anh bước đến mở cửa, miệng nồng nặc mùi rượu, anh hỏi: - Ai thế? Chủ nhà à? Cho nợ thêm vài hôm nữa được không? Dạo này khẹt quá rồi. Mã Linh Nhi tay xách một mớ đồ ăn, nhìn vào cái dáng vẻ đó của Thái Ân thì bật cười nói: - Anh không cần bê bối đến vậy chứ? Linh Nhi đây mà! Thái Ân lúc đó trợn mắt lên nhìn Linh Nhi, miệng vẫn tiếp tục tu rượu uống, đáp: - Hoá ra là cô à? Đến làm gì vậy? Muốn dọn dẹp nhà cho tôi hay là có con ma nào bắt không được hả? Linh Nhi xách đồ ăn vào trong nhà, phàn nàn nói: - Anh đúng là chuyên gia bói toán đấy, chưa nói anh đã biết là em có con ma không bắt được rồi. Thái Ân ngồi xếp bằng trên ghế, đặt chai rượu lên bàn hỏi: hết chương 19

Trang 62

Kim Nguyen

Related Documents

Ps
October 2019 53
Ps
May 2020 36
Ps Cursus
November 2019 26
Ps-3
November 2019 11
Ps, Jamais!
May 2020 10

More Documents from ""

Gothika
August 2019 66
The Nines Final
October 2019 54
Hiep
October 2019 56
Fanficr&i
October 2019 62
Songthientruyenky
October 2019 44
Longngon
October 2019 57