Em Mãi Là Người Ra Đi Tuổi mộng mơ, tuổi hồn nhiên tươi thắm Trót trao người thời áo trắng học sinh Em ngây thơ, anh thờ ơ hờ hững Để lạnh lùng băng giá mối tình mơ. Ngăn cách trở vì tuổi bậc cao thấp Hay cách lòng vì lời nói dèm pha Em ra đi vì yêu thương không trọn Mai đây rồi anh có nhớ em chăng? Bước vào đời yêu thương lại quá vội Chưa kịp thời thăm dò trái tim anh Anh đa tình hay do em bạc phận Nên lỡ lầm ta đành phải chia ly. Tưởng sóng tình chìm sâu trong biển cả Con thuyền nào lại gợi sóng nhấp nhô Nhưng than ôi em chỉ là sóng vỗ Thuyền lướt qua sóng cũng sẽ ngừng lay. Đã dặn lòng để tâm thật yên tịnh Nhưng nợ tình vẫn bám víu theo em Thuyền em đã cập vào bờ bến lạ Mong thuyền tình tìm được chốn bình yên. Mộng mong manh tan dần theo sóng cuốn Phận an bài em mãi mãi cô liêu Em ra đi vì song thân ngăn trở Để anh tròn đạo hiếu phận làm con. Phải chăng em vô duyên với chân tình? Hay phận hèn chẳng xứng để được yêu? Thầm yêu anh tam kỳ nhưng vô phận Chẳng lẽ nào em lại phải ra đi?