mười ba truyện ngắn Quốc Bảo Một
Nàng mặc áo trắng, loại áo thun mỏng nhẹ. Một chiếc khăn tắm đỏ vắt qua vai, màu đỏ có chỗ đậm hơn vì thấm nước. Từ đuôi tóc nàng, những hạt nước li ti tụ lại, trông như những hạt cườm. Đúng ra tôi phải tả thêm là nàng đang mặc một chiếc quần lót trắng, loại có viền ren nhẹ nhõm. Sau lần gần gũi đầu tiên, tôi đã thổ lộ ý thích của tôi về loại đồ lót nhẹ, ôm, nhưng không trong suốt ấy. Nàng âm thầm mua rất nhiều chiếc như vậy. Trước đây nàng có đeo một chiếc vòng đỏ bằng đá. Một lần dọn nhà, khuân vác đã làm vỡ nó. Trong số mười ba người tình hiện có và vừa có, tôi yêu nàng nhất. Điều đó không thể chối. Nàng và tôi đã bỏ ra mười ba buổi chiều tranh cãi về chuyện ấy, và đã đi đến thống nhất là nàng chính là người tình ngoại hạng của tôi. Chưa chắc tôi đã là người tình ngoại hạng của nàng, song điều này ít quan trọng. Nàng có thói quen tắm sớm, trong khi tắm nàng hát. Những câu hát thường không rõ lời, không rõ giai điệu; hiếm khi nào tôi đoán được đó là bài gì. Có lần tôi ngu ngốc hỏi nàng, em hát gì thế, và nhận lại một nụ cười nửa miệng độ lượng. Sau này tôi mới biết đó là các đoạn nhạc hiệu ti vi. Tổng cộng có mười ba đoạn, nàng hát luân phiên. Tôi ghét màu đỏ. Trong nhà tôi, không bao giờ có một chi tiết trang trí đỏ. Đỏ tươi, đỏ bầm, đỏ nhạt, đỏ tím, đỏ hồng, đỏ cam đều đáng sợ. Chiếc khăn nàng đang dùng lau tóc màu đỏ rượu chát. Nó đã hơi cũ, nên bạc ở giữa. Nhờ nó đang ẩm ướt, trông lại có vẻ đều màu hơn. Nàng chuẩn bị làm món trứng. Tôi bảo, em cởi áo ra, trứng sẽ ngon hơn. Nàng gật đầu. Những hạt cườm cuối cùng nơi đuôi tóc tan đi. Tôi giúp nàng cắt bánh mì thành khoanh, xếp vào chiếc rổ mây đã lót giấy ăn. Sáng nay tôi không muốn ăn. Tôi sẽ ngồi uống cà phê và ngắm nàng ăn, ngực trần, khăn đỏ quàng vai. Nàng có một nốt ruồi đỏ tươi trên ngực phải, nơi nếp khăn có lẽ sẽ che đi. Tôi sẽ nhẹ nhàng gạt nếp khăn ấy ra. Tôi thích đàn bà cao gầy, tay chân dài, cổ cao, ngực tròn. Nàng không có gì giống thế. Thế mà nàng chính là người tình ngoại hạng của tôi.
Nàng có một chiếc di động của Trung Quốc, màu đỏ hồng. Những vết trầy trên vỏ trông như vệt son bị loang sau nụ hôn. Trước đây, nàng cận thị. Tôi bảo, anh không thích đàn bà cận thị, mười hai người tình kia của anh chẳng ai cận thị. Nàng bảo, anh cho tiền em mổ mắt. Tôi đã đến bệnh viện với nàng, cùng ngửi với nàng mùi thịt cháy rất gần với mùi hàn điện. Ca mổ nhanh chừng mười ba phút. Nàng đeo một chiếc kính râm to màu đỏ, tôi dìu nàng về. Đàn bà cận thị thích vuốt ngược tóc khoe trán, mắt gườm gườm. Hình như họ cho thế là trí thức. Từ khi khỏi cận thị, nàng phải tập lại cách dùng mắt, và để một kiểu tóc khác. Mất mười ba tuần cho việc ấy. Khi đã có thể ngồi xa ti vi, đã có thể trông thấy vụn chỉ vương trên áo tôi từ khoảng cách bốn mét, nàng đáng yêu hẳn. Nhưng cũng từ đó, nàng hay hát mười ba nhạc hiệu ti vi hơn, kể cả vào những lúc không tắm. Tôi làm quen nàng trong một quán cà phê. Khi ấy nàng ngồi với một đám đông nam nữ. Nàng đang lấy tay che miệng cười. Chiếc vòng đỏ rung rung. Tôi từ restroom ra, không hiểu sao bỗng bị mê hoặc bởi màu đỏ của chiếc vòng chao chao trước mắt. Về sau, khi đã quen nhau, tôi nhắc lại ngày hôm ấy, nàng cười bảo, anh giống con bò, bị màu đỏ kích động. Dĩ nhiên tôi có nhiều điểm giống con bò, song điều ấy ít quan trọng. Hôm đó, tôi đã tiến lại, hỏi xin số điện thoại của nàng. Tôi còn nhớ đám đông tròn mắt nhìn tôi như thế nào. Tôi còn nhớ nàng tươi cười như thế nào, vầng trán dô ra trên những chân tóc lòa xòa như thế nào, đôi mắt cận thị gườm gườm như thế nào và nàng đọc cho tôi mười con số bằng một giọng bình thản, có phần tinh nghịch, ra sao. Tối hôm đó, tôi gọi cho nàng. Cuộc nói chuyện kéo dài gần ba tiếng làm cả hai vành tai tôi rát bỏng. Tôi rất thiếu thoải mái về tư thế, vì điện thoại nối với ổ sạc. Nhưng nội dung cuộc đàm thoại thì rất thoải mái. Tôi đã kể cho nàng nghe về mười hai người tình của tôi, tất cả đều giống nhau ở điểm cao gầy, tay chân dài, cổ cao, ngực tròn, và không cận thị. Dĩ nhiên khi ấy tôi chưa biết nàng dùng điện thoại Trung Quốc màu đỏ hồng. Nàng cười như phá, giọng trong vắt, ôi, em chả có gì giống thế. Tôi bảo, vì thế em là cô số mười ba. Mười ba tiếng đồng hồ sau, nàng và tôi ngồi cạnh nhau trong quán ăn. Áo đỏ, vòng đỏ, túi xách đỏ và điện thoại Trung Quốc đỏ. Bữa ăn và cuộc nói chuyện bị gián đoạn khá nhiều lần vì nàng nhắn tin liên miên, nghe điện thoại liên miên. Nàng hút chung thuốc lá với tôi. Tôi hút thuốc đen nhưng rất đắt tiền. Gitanes của Pháp, hộp hai màu xanh biển và trắng rất dịu. Nàng nhả khói mù mịt vì không nuốt nổi khói thuốc quá nồng. Chúng tôi tìm phòng ngủ ngay sau đó, đó là một nhà trọ tồi tàn thiếu dưỡng khí. Ít ai tin rằng nàng đề nghị chứ không phải tôi. Và cũng ít ai tin rằng nàng còn trinh. Đêm ân ái gắn chặt chúng tôi lại. Tôi ngầm so sánh nàng với mười hai người
2
tình còn lại, và đành ngậm ngùi kết luận, nàng là người thích hợp nhất. Nàng mau chóng quen với việc làm tình như quen với không khí một nghi lễ; nàng đặt ra những luật tắc mới cho cuộc chung đụng và những ứng xử tình dục vừa bất ngờ, vừa ma mị để tôi say đắm như một con nghiện. Tôi tập cho nàng thói quen khỏa thân gần hết khi ở trong phòng với nhau, dù nàng không có thân hình lý tưởng – tôi đã nói, không có tay chân dài, cổ cao, ngực tròn. Nàng thấp, hơi mập, cổ nhỏ ngắn, ngực nhão. Và còn cận thị. Và còn gườm gườm. Nhưng nàng là người duy nhất mà tôi nhớ từng vuông da thịt, từng nốt ruồi, từng chân tóc mướt mồ hôi, từng đuôi tóc long lanh những hạt cườm ướt, từng mùi hơi thở biến chuyển theo chu kỳ sinh học, từng độ nồng nàn của cảm giác thể xác thay đổi mỗi lúc. Nàng là người duy nhất dẫn dụ được tôi. Tôi đã nói, nàng là người tình ngoại hạng. Trong lúc ăn, nàng để vãi nhiều vụn bánh lên ngực. Tôi quỳ xuống, dùng đầu ngón tay nhặt hết, cho vào miệng. Nàng cười rất tươi, hai má ửng từng đợt. Bộ ngực hơi nhão rung rung. Nốt ruồi son trên ngực rung rung. Nếp khăn tắm đỏ rung rung. Những màu đỏ thi nhau rung. Nàng chợt hỏi, bác sĩ xếp lịch cho anh hôm nào mổ. Tôi ậm ừ, miệng nhằn nhằn mấy vụn bánh chưa nuốt. Nàng bảo, chắc em không trông nom anh suốt được đâu, em sẽ chia lịch với mười hai cô kia. Tôi cười sặc sụa, mười hai cô là thế nào, anh chỉ có mình em thôi, vào lúc này. Nàng bảo, thế thì được. Tôi sẽ vào viện nay mai. Cuộc đại phẫu cắt gần hết lá gan quả tình là một biến cố. Tôi đã lần lữa cả mười ba lần khám bệnh, đây là lúc nó phải xảy ra. Tôi bảo, anh muốn em ở bên anh. Nàng gật, thế thì được. Hai Hắn đã thành kẻ tàn phế, thế mới đáng đời hắn. Tôi không thể nào hiểu nổi vì sao hắn có thể nói dối ngay ở lúc ở bờ vực của sự chết. Hắn đã gật đầu, đã hứa, là truyện ngắn cuối cùng hắn viết phải thật như một tự truyện, phải tuyệt đối thật. Vì sao hắn vẫn cứ bịa ra những chi tiết vớ vẩn, ngược đời thế? Bây giờ hắn tàn phế rồi, hắn nằm một chỗ, hắn thải ra mọi thứ gần y hệt lúc ăn vào. Gan hắn bị cắt già nửa. Đáng đời hắn. Sao hắn giỏi bịa thế? Tôi mà có giúp hắn đếm đến mòn tay cũng chẳng bói ra nổi hai người tình cho hắn. Hắn bị viêm gan nặng, căn bệnh chắc tiềm ẩn từ thời hắn còn đi học, vừa học vừa nhậu thì gan nào không hỏng! Cô gái trước tôi đã bỏ hắn đi lấy chồng, hắn mất sạch, từ bản thảo đến chiếc xe máy cũ. Hắn chỉ còn giữ được mỗi một thứ, mà hóa của đi mượn: hắn lấy tên cô ta làm bút danh. Hắn làm gì có di động, hắn gọi nhờ điện thoại hàng xóm cả mấy năm nay, mỗi lúc tôi vắng nhà. Hắn làm gì có thuốc lá Pháp, đồ điêu! Hắn hút thuốc đen nội
3
địa hôi sặc sụa. Mỗi ngày tôi chỉ cho hắn hai điếu thuốc thơm vào cữ sáng. Tôi để tiền trên bàn nước vào ban đêm để hắn dậy sớm mua xôi ăn sáng, nhưng hắn đem mua cà phê vợt uống trừ bữa. Tôi đã bảo hắn, anh cứ thật thà mà viết, cứ nói toạc ra em đang làm nghề gì đây này, chả có gì xấu hổ, nhờ em làm điếm mà anh còn sống được đến giờ này, nhờ em làm điếm mà anh có tiền viện phí, nhờ em làm điếm mà anh còn có cơ may sống với một người đàn bà, chứ không thì, chứ không thì. Thế mà hắn cứ bịa ra bao nhiêu chi tiết vớ vẩn, toàn phong lưu dở hơi như thế! Cũng may là truyện chưa viết xong thì hắn đã tàn phế. Tôi chẳng có cái nốt ruồi son nào trên ngực, bói cũng không ra. Tôi ghét nhất màu đỏ, tôi chẳng bao giờ mặc áo đỏ, đeo túi xách đỏ, tôi dùng điện thoại Nokia màu đen. Tôi chỉ tắm đêm, khi đi làm về. Mắt tôi chả bao giờ cận, tóc tôi cắt ngắn như đàn ông, tôi chưa bao giờ tỏ ra trí thức. Đàn ông bảo tôi biết hòa đồng. Tôi chẳng biết nhạc hiệu ti vi là cái quái gì. Có ca tôi chỉ ca mấy bài học được trong karaoke. Hắn chỉ nói thật có mỗi một chuyện, là hắn mê mệt xác thân tôi. Đó là nhờ kinh nghiệm của tôi, tôi thừa biết phải làm gì cho hắn thích. Ừ thì người tình ngoại hạng, nghe cũng được. Tôi phải đi khỏi đây, nơi này sống hết nổi rồi. Kệ hắn, kệ cái thằng tàn phế láo lếu ấy. Kết cục thảm của hắn, nó phải xảy ra. Ừ, mà sao tôi lại chịu sống với hắn hai năm cơ nhỉ? Tôi yêu hắn? Tôi muốn cưu mang hắn? Chẳng có lý do nào đúng. Tôi điên. Sao tôi lại khóc thế này? Tháng 8/2006
4