Bức thư gửi thầy! Sắp 20 tháng 11 rồi, chẳng biết con có được về thăm thầy không? Tại sao cuộc sống học hành xa nhà khiến con mệt mỏi và nhiều lúc tủi thân đến thế? Một lời động viên, một lời chia sẻ giờ đây đối với con thật ít, nếu có thì đó chỉ là sự giả tạo giữa chốn đô thành thị đông người. Con muốn được gặp thầy, muốn ngồi hàng giờ nghe thầy giảng những câu kiều ngàn năm. Cứ như vậy, lặng lẽ và lặng lẽ... con có thể tìm lại được chính bản thân mình trong những giây phút hiếm hoi ấy. Thầy biết không, ngày con phải xa thầy con đã khóc đến chừng nào... đôi mắt đỏ hoe sưng mọng đã nói lên tất cả những nỗi niềm chất chứa trong con. Đó là những nỗi buồn, sự tiếc nuối và cả những lo âu giận hờn. Con đứng tựa mình trên chiếc ghế đá mà nghĩ: buồn lắm thầy à! ... Cái cảm giác lạnh lùng đến khó tả. Giọt nước mắt đắng ngắt cứ lặng lẽ chảy dài trên khóe mắt con. Tấm ảnh cuối cùng con chụp cùng thầy, con đã cất kĩ tròn cuốn sổ lưu bút của đội tuyển văn. Có lẽ đó là tấm ảnh duy nhất lưu giữ lại những kỉ niệm của thầy trong giờ phút chia tay với con. Con đã tưởng nó sẽ giúp con với đi nỗi nhớ vè thầy thế nhưng không thầy ạ! Mọi kỉ niệm, mọi cảm xúc chỉ lại ùa về dữ dội trong kí ức sâu thẳm của con mỗi khi con mở ra xem... Và hôm nay cũng vậy. Con nhớ những tháng ngày thầy dậy ôn thi học sinh giỏi vòng tỉnh cho bọn con. Vui, buồn, đắng cay, thất bại đều có. Nó không khác gì dư vị của một thanh " Chocolate" đem cho chín đứa tiểu yêu ngồi ăn mà " bình luận", có phải không thầy?! Cả đội tuyển có chín đứa thì toàn con gái mồm mép chanh chua và hay bắt nạt thầy. Bọn con luôn nghĩ ra những trò để trêu thầy. Chốn tiết, nhốt thầy ở ngoài hay ngăn cản việc thầy dậy học bằng cách giấu phấn... Thầy biết nhưng chỉ nhìn bọn con lắc đầu rồi tủm tỉm cười và tìm ra đầu têu của những vụ đó là ai? Bọn con được thể nên toàn lấn lướt thầy và cố tình bày trò ra trêu thầy tiếp. Tại thầy của bọn con hiền và dễ tính quá. .... Con biết trong đội tuyển con là đứa được thầy thương nhất bởi đối với thầy con chẳng khác gì một đứa con đẻ. Mọi lỗi lầm thầy đều nhặc nhở con để con sửa chữa. Thầy có thể ngồi hàng giờ để cho con tâm sự mọi chuyện về gia đình, học hành... Lúc đó con cảm thấy tâm hồn mình thật thanh thản nhẹ nhàng biết bao. Nhưng đôi lúc con thật giận thầy, con giận về một lời nhắc nhở của thầy đối với con trước các bạn cùng lớp. Con đã ấm ức và ghét thầy lắm. Tại sao? Con nghĩ mình là đứa học sinh hoàn hảo rồi sẽ không bao giờ bị thầy nhắc nhở vậy mà... Thầy biết nên đã nói với con một câu: " Trên đời này không ai không mắc lỗi, thiên tài cũng vậy. Sự chủ quan sẽ đánh gục con trong mỗi kì thi"... Vâng! giờ con đã biết thầy ạ... con hiểu thầy đang
muốn những điều tốt nhất dành cho con.Ngày bảo điểm thi là niềm vui với con, con đã khóc vì sung sướng và hạnh phúc. Người con báo tin đầu tiên không ai khác chính là thầy. Con cũng không nghĩ rằng thầy sẽ khóc bởi thầy đã ôm chặt con vào lòng và nói trong những giọt nước mắt hạnh phúc, tự hào về con. Thầy ơi! niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đó cũng an ủi được thầy trong ba tháng thầy dạy bọn con bởi kết quả thành tích của cả đội tuyển không được cao lắm. Con hiểu thầy đang buồn nhưng thầy vẫn cố mỉm cười động viên bọn con đừng buồn làm gì... Thế nhưng làm sao đây, khi có kết quả thi thì cũng là lúc bọn con chia tay thầy, chia tay với mái trường cấp hai yêu dấu. Những bản nhạc balad buồn mà con hay nghe cũng sẽ không bao giờ vang lên nữa bởi con không muốn đắm mình trong những nỗi buồn. Cảm giác đó lạnh lẽo và đáng sợ lắm thầy ơi! Con chỉ còn biết khóc và lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế đá đầy ắp những kỉ niệm... Ngày con chia tay thầy để xuống Hà Nội học là cả một chuỗi ngày nước mắt. Con đã không đủ can đảm để nói hết với thày về tình cảm của con đối với thầy. Thầy dặn dò con rất kĩ và luôn cầu mong cho con đường mà con đang đi sẽ không gặp nhiều chông gai. Rồi bóng thầy khuất dần sau chiếc xe và con hiểu thầy cũng đang khóc cùng con. Thầy ơi, con nhớ thầy nhiều lắm... ... Một năm, hai năm đã trôi qua thế nhưng kí ức của con đối với thầy vẫn còn nguyên vẹn. Nó như một chiếc dây kí ức đã gắn chặt với định mệnh cuộc đời con vậy. Con... bây giờ không như cô bé ngây thơ trước nữa thầy ạ. Cuộc sống nơi đô thành đã làm con thay đổi quá lớn, con không được phép cho mình lùi lại khi mỗi ngày mọi thứ cứ chất đầy trên đôi vai vẫn còn yếu ớt mong sự bao bọc của ba mẹ và sự yêu thương của gia đình cùng thầy như bao bạn cùng trang lứa, bởi như vậy con vẫn được là cô bé vô tư thầy ạ. Con không biết mình đang sa vào đám bùn lầy của xã hội thế nào nữa trong khi con đang ngồi trên ghế nhà trường. Thầy ơi, thầy hãy luôn mở rộng vòng tay để đón con được không thầy? Con khao khát tình thương yêu của một người cha dành cho con. Con khao khát được trở về những tháng ngày đã trôi đi quá. Và thầy ơi, dẫu rằng dù cuộc đời ngày con đã phải mắc nhiều sai lầm thế nhưng con mong thầy hãy luôn tha thứ cho con, hãy đón nhận co như ngày trươc thầy nhé! Có như vậy, để tâm hồn con thanh thản và bình yên. Bởi con biết mình sẽ ra đi vào bất kì lúc nào. Một giấc ngủ cũng sẽ là thời gian vô hình để con ra đi lặng lẽ. Sự hiện hữu của con bây giờ chỉ như một cái xác vô hồn đang đau đớn đợi chờ con. tội lỗi là món nợ vương lại trong cuộc đời con. Giờ con thấy hối hận, thấy mình có lỗi với thày đến nhường nào... Nhưng trước khi ra đi, con muốn nói với thầy một câu mà con đã ấp ủ bấy
lâu mà con chưa dám nói ra: " Con rất hạnh phúc khi con được làm học trò của thầy". Mong thầy để dành nó trong một góc nhỏ của trái tim thầy. Cảm ơn những gì thầy đã dành cho con. Học sinh cũ Con Linh