Không xa….Gần ngay trong tim… Nếu nói về cấp 3, có thể nói nếu không có năm lớp 11, 12 tôi sẽ rời Minh Khai với một bàn tay trắng. Mất, mất rất nhiều, mất một tình bạn, và lấy được chẳng thấp tháp gì vì 7 năm làm chuột bạch. Chính năm 11, 12 đã cho tôi một tình bạn đến tôi cũng không ngừng. Ừ, nếu ai đó đổ lỗi năm 11, 12 đã làm tôi thay đổi cũng được. Sao cũng được. Nói về cấp 3 có lẽ đọc hết blog tôi đều thấy nhắc đến những cái tên quen thuộc của “xóm nhà lá”…., những kỷ niệm năm 12 có lẽ là những kỷ niệm đẹp và sống động nhất. Đâu có thức uống nào mát lạnh và trong veo tình bạn như ly đá chanh ở căn tin trường 4 con khùng cứ giờ chơi là rủ nhau đi uống, đâu có những lúc nào vui bằng lúc cãi lộn, đâu có những buổi ăn sáng xuyên lục địa mà đâu chỉ có HFG…. Không phải tôi thay đổi mà vì tôi tìm được người để tôi tâm sự như Châu bếu, như Kim, cho tôi những lời khuyên chứ không chỉ lắng nghe, tìm được những đứa con trai có thể bàn một cách sôi nổi với tôi về bóng đá, về rock, về vi tính như Tí, như Tũn….Mấy cái đó trước giờ vẫn là trong tôi mà. Châu ơi, tao sẽ nhớ những lúc tụi mình ngồi xếp bằng vì chiếm cả hai cái ghế tám chuyện cho A Hợi và Thắng Đại nghe, hai đứa nó nhiều chuyện thật phải không, cỡ tụi mình hà…Ăn sáng với nhau riết rồi, thói quen ăn uống biết hết, Kim thì không ăn tóp mỡ, Tũn khùng suốt ngày đòi ăn bánh bao của Kim, Tí thì hình như nó chưa bao giờ ăn cá viên chiên phải không ta, vì nó chê mất vệ sinh, ặc ặc….. Châu thì kết món bánh bèo, với há cảo Kim mua, con Sói béo thì nó thích ăn đủ thứ, tao thì dĩ nhiên ghiền bánh bao mắc như quỷ của Kim mua , nhớ món xôi đùi gà Châu mua, nhớ chiều học trái buổi mua bánh bao, mua trái cây, mua khô bò dấm dúi ăn trong giờ học, nhớ cả những hôm chiếu Dương gia tướng, tụi nó rủ nhau đi trễ một lượt, nhớ Tũn nó mê UHP, chạy xe như bay trong giờ nghỉ tiết để đi mua đĩa, mỗi lần có
hát hò gì, ai hát gì cũng rủ nó hát chung, nó cứ như cái máy CD Player của lớp vậy, nhớ tao với con Sói nhớ lộn giờ học, đi trễ mà còn ráng xách vô khoai tay chiên Lotteria, nhớ hôm thi địa bất ngờ, A Hợi bị bắt tài liệu khi chưa kịp coi….… Mà nhớ lại cái thời ấy mình dở dở ương ương sao đó, nhiều khi làm buồn bạn buồn bè nhưng mà tụi mày vẫn ở bên tao, cám ơn tụi mày thật nhiều, thiệt đó. Vì bây giờ đâu có ai tao mới bệnh một tí xíu là hỏi thăm là bắt tao uống thuốc liền, vì đâu có ai để kể tao nghe về bóng đá, về rock….Tao phục mày đó Tũn, vì bộ truyện tranh với DVD của mày, tao phục mày đó Tí, về mày biết nhiều về rock, về bóng đá, nhất là MU,, tao phục mày đó Châu bếu, vì mày là đứa chơi với bạn bè hòa đồng, ai mày cũng biết hết, cái gì về thuốc thang mày cũng biết, lại tháo vát xứng đáng là chị nuôi của xóm nhà lá nói chung và HFG nói riêng, tao phục mày đó Kim, vì mày siêng năng và giỏi nữa, lại rất là X-men ^^(dù có lần mày không đau vì quá đau với môn Lý”, nhóm mình còn con Sói béo nữa, nhưng mà tao không nói, vì Sói là chị tao rồi, cái gì nó cũng giỏi hơn tao rồi. Nhớ ở Minh Khai, nhớ cả những tiết học buồn ngủ có, vui có, dở khóc dở cười có, nhớ canteen, nhớ phòng học quen thuộc, nhớ những lúc có mấy đứa ngồi nói chuyện với nhau, nhớ những bài kiểm tra làm chung bài công nghệ, nhớ những buổi truy bài đau tim của cô Lý, nhớ những lúc ngủ gục gần như cả lớp trong giờ Văn, nhớ những bài kiểm tra của thầy Thanh đi nghe lén đề, nhớ những tiết học không kém phần kịch tính của thầy Phong, nhớ mấy giờ học tin học với cô Hải yêu quý của mình, nhớ những giờ kiểm tra anh văn của cô Diệu Anh chơi xếp cặp làm tường, nhớ những lúc cãi nhau rần trời, sao lúc đó mấy đứa mình đoàn kết ghê, nhớ cuối năm 11 ngồi đánh bài Diễm thua bị bắt đi quét lớp, chụp lại tấm hình nhìn mắc cười ghê, nhớ hội trại, nhớ bậc thềm mỗi sáng vẫn ngồi, nhớ ngày chia tay rủ nhau mặc
áo lớp đi ăn, nhớ ngày chia tay nhìn lại bồi hồi thế nào đó…. nhớ cả những bồng bột, những nuối tiếc, những buồn vui…. À nhớ cả diễn đàn Minh Khai từng một thời gây sóng gió, nhưng cũng nhờ nó mình cũng quen một “người ngồi cùng bàn cùng chỗ cùng phòng 39” với mình. Những chiều mưa ở nơi đây có cảm giác làm mình như trẻ nhỏ vậy, giữa tiếng cười vui của bạn bè, giữa những câu chuyện ngoài lề, câu chuyện về bài vở không dứt, đứng ở khung cửa sổ góc cầu thang, có cảm giác mưa buồn lắm vậy mà vừa bước vào cái tổ hợp ồn ã đó lại thấy mưa vui nhộn như một bài ca yêu đời. Nắng ở đây ghê gớm lắm, chỉ muốn đánh vật xuống bàn làm một giấc, mà quả vậy, không hiếm khi về nhà mở tập ra chữ leo thang leo núi vì ngủ gục mà vẫn cố ghi ghi chép chép vẽ bùa. Mỗi buổi học chiều nghe vô phòng có máy lạnh là sướng lắm, lại tranh thủ làm một giấc ^^ (bây giờ học ĐH hầu như phòng nào cũng có máy lạnh nhưng vẫn thích như hồi đó có cả đám) Năm cuối cấp không viết lại lưu bút, vì mình hy vọng một điều, bất cứ khi nào mình còn đủ khả năng để nhớ, sẽ nhớ tất cả những kỷ niệm, những người bạn, bởi mỗi người, mỗi kỷ niệm đều là một dòng lưu bút in nghiêng……Không ai có thể sống bằng kỷ niệm nhưng đã là bạn bè thật sự, dù bất cứ khi nào, lúc cần luôn có nhau. Minh Khai không xa, mỗi ngày đi xe bus về nhiều lần xuống ở bến ngay BV mắt gần Minh Khai, nhìn qua Minh Khai có khác đâu….vậy mà vẫn có cảm giác không như ngay xưa, mà Minh Khai trong mình những ngày xưa có lẽ đã qua rồi….may là nó ở không xa, gần ngay trong tim. “Giây phút chia tay cho dẫu mi cay Hãy trao cho nhau nụ cười
Mai có xa nhau xin chớ quên mau Phút giây bên nhau tuyệt vời Muôn lối đường đời dẫu chẳng bên nhau Đừng bận lòng bạn thân hỡi Hãy giữ cho lòng mình ấm áp những ân tình sâu Một ngày nào nhớ nhau Những kỷ niệm ngọt ngào đã trao Bước chân mình tìm về chốn xưa Quên hết đi bao nhiêu ngày qua Lòng dặn lòng khắc ghi Những ân tình ngọt ngào thấm sâu Những kỷ niệm trọn đời chúng ta Sẽ chẳng phôi pha” Bài hát thay cho một câu kết: “Sẽ chẳng phôi pha”