Cics

  • Uploaded by: Au Duong Tinh
  • 0
  • 0
  • October 2019
  • PDF

This document was uploaded by user and they confirmed that they have the permission to share it. If you are author or own the copyright of this book, please report to us by using this DMCA report form. Report DMCA


Overview

Download & View Cics as PDF for free.

More details

  • Words: 40,934
  • Pages: 133
1 Cái này cũ rồi nhưng đã mất nên Mich post lại. ........................ CICS Cast:

1

2

*(1)* Từ phòng họp bước ra, nét mặt thanh tra Dương Cảnh Phúc tỏ vẻ đăm chiêu. Anh đi thẳng về phòng làm việc của mình mà ko dừnh lại nói vài câu trêu đùa các đồng nghiệp như anh vẫn thường làm. Cảnh Phúc thả mình xuống chiếc ghế xoay quen thuộc, nhắm mắt lại và nhớ đến nội dung cuộc họp vừa rồi. Một lúc sau, anh mở mắt và buông tiếng thở dài. Dương Cảnh Phúc là một thanh tra có tính cách rất lạc quan vui vẻ, hiếm khi nào mà đồng nghiệp và cấp dưới nhìn thấy sự lo lắng hiện ra trên khuôn mặt anh. Vậy cuộc họp vừa rồi bàn đến vấn đề gì mà khiến Cảnh Phúc phải phiền não như vậy ???? Hai giờ trước, tại văn phòng họp của các thanh tra cao cấp, cảnh ty Chung đang nói với một thái độ chẳng dễ chịu cho lắm: -Các vị thanh tra, hôm nay tôi gọi các vị đến đây là để thông báo một tin rất đáng tiếc. Chỉ số phạm tội ở Hong Kong trong vòng ba tháng qua chẳng những ko giảm mà còn tăng lên đáng kể. Tôi yêu cầu các vị cho tôi một lời giải thích hợp lý.

2

3 Dương Cảnh Phúc ngồi khá xa cảnh ty Chung nói nhỏ với một vị thanh tra ngồi kế bên: -Thì ra ko phải họp hành gì mà là sir muốn hỏi tội chúng ta. Tuy anh nói rất nhỏ nhưng ánh mắt cảnh ty Chung vô tình nhìn thấy. Ông gọi to: -Thanh tra Dương, anh có gì muốn nói. Dương Cảnh Phúc nghĩ thầm: “ tiêu mình rồi”. Anh cố dùng một vẻ bình tĩnh nói: -Theo tôi chỉ số phạm tội tăng ko phải vì cảnh sát chúng ta làm việc thiếu hiệu quả mà vì bọn tội phạm mỗi lúc một nhiều hơn. Dù biết Cảnh Phúc chỉ tìm một lý do chống chế nhưng đó lại là một lý do mấu chốt mà cảnh ty Chung đang muốn nói đến. Bởi thế ông cũng ko bắt bẻ Cảnh Phúc nữa. Các thanh tra khác thấy vậy cũng mạnh dạn nêu ý kiến của mình: -Thanh tra Dương nói rất có lý. Bọn tội phạm ma túy lúc này mọc lên như nấm. Đội chúng tôi vừa triệt phá được một tập đòan này thì chỉ thời gian ngắn sau một tập đòan khác lại xuất hiện. -Về kỹ thuật thì bọn chúng ngày một sử dụng tinh vi hơn. Biết áp dụng công nghệ cao để che mắt cảnh sát. -Các tập đòan tội phạm ở Hong Kong dường như đang liên kết chặt chẽ với nhau. -Chẳng những thế, chúng còn móc nối làm ăn với bên Đài Loan, Đại Lục, khu vực Đông Nam Á và cả các nước Châu Âu, Châu Mỹ nữa. Cứ như đang hình thành tập đòan đa quốc gia vậy. Mỗi người một ý kiến, không khí buổi họp bớt căng thẳng hơn. Ko như lúc nãy, ai cũng ko dám nói. Đợi mọi người nêu hết ý kiến, cảnh ty Chung mới lên tiếng: -Cấp trên cũng có nhận xét giống mọi người. Vì vậy để đối phó với sự liên kết của bọn tội phạm, chúng tôi vừa cho thông qua một kế họach mới. Đọan trợ lý của ông lấy xấp tài liệu đưa cho mọi người, ông tiếp: -Chúng tôi quyết định lập một đội chống tôi phạm quốc tế, gọi tắt là C.I.C.S ( Counter International Criminal Squad). Đội mới có vai trò như cầu nối giữa các lực lượng cảnh sát ở Hong Kong cũng như các quốc gia. Mọi người xem tài liệu để hiểu rõ chức năng, nhiệm vụ cũng như quyền hạn của C.I.C.S. Dừng một lúc, cảnh ty Chung gọi Dương Cảnh Phúc: 3

4 -Thanh tra Dương, anh sẽ là chỉ huy của C.I.C.S. Dương Cảnh Phúc ngạc nhiên đến bàng hòang, phải nữa phút sau anh mới nói: -Nhưng thưa sir, tôi đang quản lý đội đặc nhiệm mà. -Đội đặc nhiệm sẽ sát nhập chung với tổ trọng án của thanh tra Hứa. Anh chỉ việc quản lý tốt đội mới. Để tính hợp tác của cậu và các thành viên trong đội được nâng cao, chúng tôi quyết định cho anh nghỉ phép một tuần để tìm các thành viên cho C.I.C.S. -Nhưng sau một tuần mà tôi vẫn chưa tìm được người thì sao? -Thì cấp trên sẽ chỉ định đội viên đồng thời sắp xếp người mới thay anh. Còn anh sẽ bị đình chỉ công tác một tháng. Rõ chưa ? -Yes sir. Cảnh ty Chung nói với mọi người: -Các tổ phải hết sức hỗ trợ C.I.C.S và thanh tra Dương. Các vị thanh tra đồng lọat nói: “yes sir” Cuộc họp quả là đã mang đến cho Dương Cảnh Phúc một gánh nặng. Vì vậy anh mới phiền muộn. Ngồi suy nghĩ thêm một lúc nữa, Cảnh Phúc bấm điện thọai gọi cấp dưới: -Ken, cậu triệu tập tòan đội đến phòng họp đợi tôi. Năm phút sau, tòan đội đặc nhiệm đã có mặt tại phòng họp đúng như lời thanh tra Dương. Thấy mặt thanh tra Dương rất nghiêm túc, mọi người biết là có chuyện ko hay. Ken lên tiếng hỏi: -Sir vừa đi họp với cấp trên về, có chuyện gì nghiêm trọng à? Hay sir bị cấp trên khiển trách. -Cậu đóan đúng rồi đó. Vấn đề này ko chỉ nghiêm trọng mà là cực kỳ nghiêm trọng. Rồi Cảnh Phúc đứng lên chống hai tay xuống bàn và nói: -Tối nay tôi mời mọi người đi ăn. Tan họp. Câu tuyên bố của sir Dương khiến mọi người muốn ngã ngửa. Bỏ lại những bộ mắt ngơ ngác của đồng nghiệp, Cảnh Phúc đi về phòng tiếp tục ngồi trên ghế trầm tư. Lát sau có tiếng gõ cửa: -Sir, tôi vào được ko? 4

5 -Tự nhiên. Ken mở cửa bước vào. Anh tiến đến bàn Cảnh Phúc hỏi: -Sir, anh có đùa ko vậy? -Chuyện gì mà đùa? -Chuyện anh mời mọi người ăn tối. Dương cảnh Phúc đứng lên, nhìn vào mắt Ken nói: -Cậu nhìn tôi giống đùa ko? Ken lắc đầu: -Không, nhưng sao lại đột ngột vậy? -Tôi vui nên mời mọi người ăn tối. Thế thôi. Cậu bảo Ada đặt bàn trước. Tan sở chúng ta đi. -Yes sir. Đọan Ken ra khỏi phòng Cảnh Phúc. Anh nói với Ada: -Cô gọi điện đến nhà hàng đặt chỗ. Sir Dương nói tan sở chúng ta sẽ đến. Ada nhấc điện thọai lên nhưng chưa gọi mà lại hỏi Ken: -Vậy là sir mời thật à? -Sir của chúng ta hôm nay lạ thật. Người vừa nói là một cảnh sát trung niên, Ken cười: -Chú Khang à, sir của đội đặc nhiệm nổi tiếng lạc quan. Chắc vừa rồi đi họp bị cấp trên mắng nên mới mời chúng ta đi ăn cho hả tức. Thôi mọi người chuẩn bị đi, sắp hết giờ rồi. Đồng hồ chỉ 18h, Dương Cảnh Phúc bước ra định gọi mọi người thì thấy chẳng ai ngòai Ken, Cảnh Phúc hỏi: -Họ đâu cả rồi ? -Nghe nói anh đãi, họ đi hết rồi. Cảnh Phúc khoanh tay trước ngực, vẻ tức giận: -Cả đám thường ngày kêu làm việc thì ko thấy nhanh như vậy. Ken phì cười: -Mặt anh mỗi lần nổi giận trông thật buồn cười. Đi thôi, xe tôi sửa rồi, cho tôi đi nhờ. -Cậu giỏi lắm, dám cười sir hả. Đợi tôi nổi giận thât sự rồi biết. Nói rồi cả hai cùng rời khỏi sở cảnh sát. Gần nửa tiếng sau, họ có mặt tại nhà hàng. Anh chàng phục vụ bước đến lịch sự. -Thưa ông, xin hỏi đi mấy người. 5

6 -Tôi họ Dương. -A, ông Dương, mời ông qua bên đây. Cảnh Phúc và Ken đi theo người phục vụ đến một căn phòng. Tới nơi, Cảnh Phúc giả vờ nổi giận, chống nạnh, mặt nghênh lên, nói: -Mấy người dám đi trước sir à. Một thanh niên nói: -Sir Dương mời là dịp hiếm có, dĩ nhiên phải nhanh chân rồi. -Vinh, cậu nói hay lắm. Sao bắt cướp ko thấy cậu nhanh chân. Ada cười: -Cho anh chừa thói ba hoa. Lúc sau thức ăn dọn lên, Quách Khang đùa: -WOW, tòan món ngon. Sir rộng rãi quá, chắc sir mới trúng số. Cảnh Phúc cũng cười: -Đúng rồi, tôi vừa trúng độc đắc. Ken vừa gắp thức ăn vừa nói: -Vậy thì ko chỉ đãi ăn tối ko đâu. Lát nữa sir phải đưa chúng tôi đi Karaoke tới sáng luôn. -Ok thôi, vì sau hôm nay mọi người cũng ko thường xuyên gặp tôi nữa. Mọi người đang ăn uống vui vẻ, sau khi nghe Cảnh Phúc nói đều dừng đũa. Ada gượng cười: -Sir lại đùa rồi. -Tôi ko đùa. Từ ngày mai tòan đội đặc nhiệm sẽ được sát nhập với tổ trọng án của thanh tra Hứa Vỹ Quân. Ken hỏi lại: -Vậy còn sir. -Tôi được nghỉ một tuần để tìm đội viên cho C.I.C.S. Một kế họach mới của cấp trên Rồi Cảnh Phúc đem nội dung của buổi họp lúc chiều tóm tắt lại cho mọi người. Nghe xong chẳng ai còn có thể tiếp tục ăn uống. Cảnh Phúc cười nói; -Mọi người sao vậy. Đâu phải mọi người bị đuổi việc. Ada nói: -Nhưng ko còn được hợp tác với sir nữa. Cảnh Phúc trêu: -Ada, cô chỉ sợ sir Hứa ko cho cô về sớm để đi chơi với bạn trai chứ gì? 6

7 -Sir lúc nào cũng đùa. -Mọi người yên tâm, qua tổ mới cứ việc làm tốt công việc của mình. Đừng làm mất mặt tôi. Sir Hứa tuy nghiêm khắc nhưng cũng là một thanh tra nổi tiếng tài giỏi trong ngành, mọi người sẽ có cơ hội tốt để phát huy. Còn bây giờ thì vui lên nào. Tuy nói là vui nhưng trong lòng ai cũng có chút tiếc nuối. Vì vậy họ đã ko đi chơi đến sáng như đã nói. Về đến nhà, Dương Cảnh Phúc buông mình ngay xuống chiếc sofa: -Sương quá, vậy là được nghỉ phép một tuần, ken cũng ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bành kế bên. Anh cười nói: -Chẳng những được nghỉ, anh còn được lên chức nữa. Dương Cảnh Phúc ngồi bật dậy, ra vẻ nghiêm trọng: -Lý Gia Tuấn, tôi trịnh trọng nói cho cậu biết một lần nữa. Tôi ko ham lên chức. Với lại lần này là chuyển công tác chứ ko phải lên chức. -Đi làm ai ko mong lên chức, tăng lương. -Chức vụ cao đồng nghĩa trách nhiệm nhiều. Tôi ko hứng thú. Ken cầm xấp hồ sơ C.I.C.S. lật xem và nói: -Vậy là anh khổ rồi. Công việc và trách nhiệm của C.I.C.S rất nhiều. Tuy quyền hạn thì ko ít nhưng với người như anh thì phiền nhiều hơn vui. Dương Cảnh Phúc ôm chiếc gối làm vẻ mặt đáng thương: -Giờ cậu mới biết tôi khổ sao. Vậy ngày mai cậu nấu cơm cho tôi đi. -Anh mơ à. Anh nghỉ nhưng tôi phải đi làm, ko rảnh đâu Cảnh Phúc cười gian xảo: -Cậu cũng khỏi đi làm. Từ mai cậu là đội viên của C.I.C.S, chỉ việc chờ ngày triệu tập. Ken tròn mắt: -Tôi nhận được lệnh hồi nào ? -Cấp trên giao tôi tòan quyền lựa chọn đội viên. -Anh gian thật. Vậy cũng được. Tôi rất hứng thú với C.I.C.S. Nói rồi Ken đứng lên bỏ đi. Cảnh Phúc ném chiếc gối theo: -Cậu đi đâu vậy ? -Đi tắm rồi ngủ. -Vậy mai ai nấu cơm ? -Anh đi chợ thì tôi nấu. 7

8 -Ok! Rồi Cảnh Phúc cũng về phòng nhảy ngay lên giường mà ngủ. Chỉ trong một tuần mà phải triệu tập ngay đội C.I.C.S tòan những tinh anh cảnh sát tương lai. Nhiệm vụ khó khăn !!! *(2a)* Mười giờ sáng, cái đồng hồ để trên đầu giường Dương Cảnh Phúc kêu inh ỏi. Anh đưa tay lên tắt nó thì năm phút sau, một cái đồng hồ khác để trên tủ đối diện tường lại reo lên. Cảnh Phúc ko buồn ngồi dậy tắt nó mà dùng gối ném rồi anh lại tiếp tục ngủ. Mười phút sau lại có tiếng reo. Nhưng lần này ko phải đồng hồ mà là chuông điện thọai di động để dưới gối nằm. Anh gượng trả lời với giọng ngái ngủ: -Dương Cảnh Phúc nghe đây. Ai đó? -Tôi, Ken. Tôi đã để chuông đồng hồ reng nhưng biết chắc anh ko chịu dậy nên gọi, sẵn tiện nhắc anh đi chợ mua thức ăn, ko là tôi cho anh ăn cơm hộp đó. -Cậu đang ở đâu? Sao ko mua giùm tôi luôn? -Tôi đang ở phòng tập thể hình. Sau đó tôi đi ăn trưa cùng mấy người bạn. -Được rồi. Đi chơi vui vẻ. Bye. Cảnh Phúc cúp máy rồi tiếp tục ngủ. Nửa giờ sau, anh thức dậy nhìn đồng hồ: -Gần mười một giờ rồi sao. Phải đi mua thức ăn thôi. Cảnh Phúc nhanh chóng rửa mặt, thay đồ chuẩn bị ra siêu thị. Trước khi ra khỏi nhà, anh nhìn thấy một mẫu giấy dán trên cửa: “Sir Dương, mua thức ăn nhân tiện mua luôn bia, khoai tây chiên, dao cạo râu, kem đánh răng... Hết rồi. Còn cần gì tôi sẽ gọi điện sau.” Cảnh Phúc nhăn nhó: “Thằng nhóc này tưởng mình là ông nội trợ chắc. Cậu về rồi biết tay tôi Ken ạ.” Gần khu chung cư Dương Cảnh Phúc ở ko có siêu thị. Anh phải đi xe bus hai trạm mới có trung tâm bách hóa. Vừa bước xuống xe, Cảnh Phúc bèn gọi cho Ken. Bên kia vừa bắt máy, anh hét ngay vào điện thoại: -Cậu muốn chết hả? Dám tự tiện lấy xe của tôi. Ken cười: 8

9 -Thôi mà, sir nóng tính thế. Xe tôi bị hỏng nên tôi mượn tạm xe anh hôm nay. Tôi đã để lại tin nhắn trong máy anh rồi mà. Tối nay tôi sẽ chuẩn bị cho anh một buổi tối thật ngon. Được chứ? -Tối nay cậu thử ko về xem. Lo mà tìm chỗ khác ở đi. -Biết rồi. Bye. Ken cúp máy. Dương Cảnh Phúc còn tức giận nên cứ vừa đi vừa mắng thầm Ken. Tuy vậy anh vẫn mua đầy đủ những thứ Ken dặn như những lần trước. Dương Cảnh Phúc và Ken là bạn thân đã nhiều năm. Khi Ken mới tốt nghiệp trường cảnh sát đã được điều đến đội đặc nhiệm của Dương Cảnh Phúc. Lần đầu gặp Ken, Cảnh Phúc cảm thấy rất hợp ý. Năm năm qua, họ đã hợp tác phá rất nhiều vụ án lớn nhỏ. Gia đình Ken đều đã di dân qua Australia nên Ken đề nghị thuê một căn phòng trong nhà Cảnh Phúc. Năm đầu Cảnh Phúc còn tính tiền nhà nhưng về sau thì họ chia nhau tiền điện, nước và các khỏan chi tiêu. Xem như Cảnh Phúc cho Ken ở chung nhà miễn phí. Sống cùng nhà lại làm việc chung, họ thân thiết như hai anh em hay hai người bạn thân dù tuổi họ chênh nhau đến 10. Vì phải xách theo nhiều thứ mà đợi xe bus thì rất phiền nên Cảnh Phúc quyết định đón taxi. Nhứng đợi mãi mà chẳng đón được xe, anh tự trách: “Biết khó đón xe vậy mình chịu khó đợi xe bus rồi. Đi thêm vài đọan đường nữa chắc có trạm.”. Nghĩ vậy nên Cảnh Phúc cố đi tiếp. Đột nhiên có một gã thanh niên tóc nhuộm vàng chạy ngược hướng đụng phải anh. Những người truy đuổi hắn hô to: “Cướp! Cướp!” Theo phản ứng nghề nghiệp, Dương Cảnh Phúc lập tức đuổi theo tên cướp. Anh đuổi theo tên cướp qua mấy con đường nhưng chẳng thể thu ngắn khỏang cách với hắn. Những người truy bắt hắn cũng thấm mệt và đều dừng lại vì ko thể chạy nổi nữa. Cảnh Phúc cố rượt theo hắn. Vì là ngày nghỉ nên anh ko mang súng. Đúng lúc anh thấy khó mà đuổi kịp hắn thì có một bóng người vụt lên. Người này chạy quá nhanh nên Cảnh Phúc ko kịp thấy mặt, chỉ biết đó là một cảnh sát tuần tra. Tên cướp nhận ra có người gần theo kịp. Hắn hốt hỏang vội rẽ sang lối tắt. Phản ứng của viên cảnh sát rất nhanh, lập tức đuổi theo sát hắn. Dương Cảnh Phúc cũng chạy theo. Viên cảnh sát sắp bắt được hắn thì đột nhiên có bà cụ đẩy một chiếc tủ đi ngang qua. Vật cản đó đã chắn đường viên cảnh sát. Cảnh Phúc nghĩ có lẽ lần này tên cướp sẽ trốn thóat. Nào ngờ viên cảnh sát nọ đã phóng mình vượt qua vật cản, đồng 9

10 thời rút súng hướng về tên cướp hét to: -Đứng lại! Nếu ko tôi nổ súng. Tên cướp nghe vậy liền dừng lại và giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng. Nghe giọng Cảnh Phúc mới biết viên cảnh sát đó là nữ. Tên cướp quay lại, cố ra vẻ thành khẩn: -Madam đừng bắn. Em xin hàng. Nữ cảnh sát tiến lại gần tên cướp. Cô cất súng và lấy còng ra chuẩn bị khóa tay hắn. Khi cô tra được một tay của hắn vào còng, đột ngột, từ tay còn lại của hắn, một con dao hướng thẳng vào cô. Thấy mũi dao đang tiến đến, nữ cảnh sát liền nghiêng người né tránh. Chỉ chờ có vậy, tên cướp dằn mạnh tay bị khóa để thóat thân. Nào ngờ không được, tay phải của hắn bị khóa cứng chẳng xoay chuyển. Nhanh như chớp, nữ cảnh sát tung chân hất văng con dao. Chỉ trong khoảnh khắc,tên cướp đã bị khống chế. Vừa lúc đó cảnh sát tuần tra cũng đến hiện trường. Sau khi giao tên cướp cho các đồng nghiệp, nữ cảnh sát bước đến chỗ Dương Cảnh Phúc. Cô cười nói: -Anh đúng là một công dân tốt. Đuổi theo tên cướp đến mấy con dường. Bà cụ lúc nãy không sao chứ? Cảnh Phúc thoáng ngạc nhiên. Anh đáp giọng đùa: -Thấy madam phi thân bắt cướp ngọan mục quá nên bà ấy có chút hốt hoảng, giờ thì ổn rồi. Thể lực madam tốt thật. -Anh quá khen. Cảnh sát chúng tôi đều được huấn luyện rất nghiêm ngặt về mặt thể lực. Tôi phải giải tên cướp này về sở. Sau này mong anh tiếp tục phát huy tinh thần hợp tác cảnh dân. Bye. Nói rồi, nữ cảnh sát đi theo các đồng nghiệp. Dương Cảnh Phúc nhìn theo, miệng lẩm nhẩm:” PC 66423, tức là người mới.”. Rồi anh cũng quay đi. Được một đọan, Cảnh Phúc chợt nhớ:”Chết rồi, túi đồ của mình.”. Anh vỗ tay lên trán than thầm:”Lúc đuổi theo tên cướp mình đã ném lại trên đường rồi. Khổ thật!”. Vậy là Cảnh Phúc phải đi bộ đến siêu thị rồi đón xe bus về nhà. Tối hôm đó, Dương Cảnh Phúc ngồi trên sofa xem tivi và luôn miệng hối thúc: -Ken nhanh lên. Tôi đói quá rồi. Ken bưng hai đĩa thức ăn đặt xuống bàn. Anh nói: -Xong rồi đây, ông chủ. 10

11 Dương Cảnh Phúc ngửi mùi thức ăn, trầm trồ: -Tay nghề cậu càng lúc càng tiến bộ. Bụng tôi đang sôi lên đây. Đoạn, anh bắt đầu thưởng thức những món ăn trước mặt. Ken cũng cầm đũa. Thấy Cảnh Phúc ăn rất nhanh, Ken tròn mắt hỏi: -Cả ngày hôm nay anh nhịn đói hả? -Cậu thử chạy hết mấy con đường mà về đến nhà chỉ có mì gói lót dạ thì biết. -Tôi biết trưa nay anh lười nấu bếp nên đã thanh toán sạch số mì dự trữ. Nhưng còn vụ chạy mấy con đường là thế nào? -Ăn xong tôi kể cậu nghe. Rồi Cảnh Phúc chuyên tâm vào việc làm đầy cái bụng đói của mình. Lúc sau, Cảnh Phúc kể lại câu chuyện bắt cướp ban sáng cho Ken. Nghe xong, Ken hỏi lại: -Anh bảo có một nữ cảnh sát đã phi thân qua độ cao hơn 1,8m. Vậy là cô ấy có thể nhảy qua khỏi đâu tôi rồi. Anh có nói quá không hay là nhìn nhầm? -Hoàn toàn không, tôi tin chắc cái tủ đó phải có chiều cao sấp sỉ 1,8m. -Phi thân qua và tiếp đất an toàn? -Chẳng những vậy, động tác khống chế tên cướp rất nhanh và chuẩn. Suy nghĩ một lúc, Ken hỏi: -Cô ấy trông thế nào? -Không cao, không thấp. Dáng người cân đối. Tóc dài qua vai. Khuôn mặt rất xinh đẹp. -Sao anh biết tóc cô ấy dài mà còn lầm tưởng cô ấy là nam cảnh sát? -Vì mãi đến lúc nói chuyện với tôi cô ấy mới tháo nón ra. -Nghe anh nói tôi thấy tò mò rồi đó, mong được gặp mặt cô ấy xem thế nào. Cảnh Phúc nhìn Ken, nở nụ cười gian xảo: -Có ý đồ hả? Ken ném cuốn tạp chí trên bàn về phía Cảnh Phúc: -Anh có ý đồ thì đúng hơn. Anh biết tên cô ấy không? -Không có hỏi. Chỉ thấy số hiệu là PC66423. Có lẽ là tốt nghiệp khóa gần đây. Cảnh Phúc ngẫm nghĩ một lúc rối bảo Ken: -Mai cậu đến sở tìm tất cả thông tin cần thiết về cô gái này cho tôi. Ken đáp: -Ok, được thôi. Nhưng anh định đưa cô ấy vào C.I.C.S. à? Cảnh Phúc gật đầu: 11

12 -Đúng vậy. -Mai anh dự tính làm gì? Cảnh Phúc nhún vai: -Chưa có kế hoạch. -Theo tôi anh nên đi rèn luyện thể lực. Cảnh Phúc tỏ vẻ không hiểu: -Để làm gì? Ken đặt tay lên vai anh, lắc đầu nói: -Thanh tra Dương hôm nay mất phong độ quá. Chạy theo một tên nhóc mà cũng chẳng kịp. Đoạn Ken nhìn chăm chăm vào mắt Cảnh Phúc: -Nhân tiện anh đi đo mắt luôn. Người ta là nam hay nữ mà cũng không phân biệt được. Cảnh Phúc chụp lấy tay ken bẻ ngoặt lại, trợn mắt: -Cấp trên mà cậu cũng dám trêu chọc hả? Ken la oai oái: -Đau quá sir,tôi không dám nữa. Cảnh Phúc thả tay Ken ra, mặt nghênh lên: -Cậu lòn dám bảo tôi mất phong độ nữa không? Ken xoa cổ tay: -Sorry sir, anh còn khỏe lắm. Cảnh Phúc đứng lên trở về phòng. Ken gọi theo: -Mai chúng ta đến sở cảnh sát. Tiện đó anh tìm thêm vài đội viên nữa để báo cáo với cấp trên luôn. -Được rồi, thời gian còn dài mà. Cảnh Phúc vào phòng rồi, Ken ngồi lại suy nghĩ:”Chẳng biết Cảnh Phúc chọn người theo tiêu chuẩn nào đây.C.I.C.S. sẽ có nhiều hành động nguy hiểm, dội viên nhất định phải tuyển thật chọn kỹ. Anh ta quyết định hợp tác với những ai?” Nhưng rồi Ken không thắc mắc nữa. Vì anh hiểu xưa nay Dương Cảnh Phúc làm việc đều có suy nghĩ riêng dù có lúc chẳng ai hiểu ý định của anh thế nào. *(2b)*

12

13 Tại văn phòng cũ của thanh tra Dương Cảnh Phúc, Ken đang truy cập thông tin về nữ cảnh sát mang số hiệu PC66423. Cảnh phúc đẩy cửa bước vào. Anh nhìn xung quanh: -Văn phòng này của tôi sắp chuyển cho người khác rồi. -Anh tiếc làm gì. Anh sẽ được cấp tên chuyển dến văn phòng khác mà. -Tôi không máu lạnh như cậu. Tôi đã gắn bó với đội đặc nhiệm mười năm rồi, từ lúc còn là một CID tầm thường đến thanh traa cao cấp. Nơi đây có biết bao tình cảm và tâm huyết của tôi. Ken tay thì kiên tục click chuột, mắt chăm chú vào màn hình cười nói: -Tôi đã theo anh năm năm rồi soa lại không hiểu tính anh. Bây giờ mà anh rơi một giọt nước mắt tôi thua anh một bữa tối tại nhà hàng cao cấp. Dương Cảnh Phúc gớn hở: -Là cậu nói đó. Đợi tí, sắp có rồi. Ken nhìn anh phì cười: -Thôi đừng giỡn nữa, thông tin anh cần đây. Cảnh Phúc vội đến bên Ken, đọc những thông tin trên màn hình. Ken chỉ con trỏ vào những điểm đáng chú ý: -Phương An Kỳ, 25 tuổi, gia nhập cảnh sát năm 2004, đã tốt nghiệp đại học và làm qua nhiều công việc trước khi thi làm cảnh sát. Cô ấy là con một của thương gia nổi tiếng hiện nay, Phương Hữu Thiên. -Là thiên kim tiểu thư à. Cô gái này thú vị đó. Ken ra chiều lo lắng: -Anh vẫn giữ ý định chọn cô ấy à? Cảnh Phúc đáp tỉnh rụi: -Tất nhiên. -Nhưng cô ấy chưa có kinh nghiệm tham gia án lớn. Với lại Phương An Kỳ là thiên kim tiểu thư được nuông chìu. -Kinh nghiệm thì từ từ sẽ có. Cô ấy đã qua được khóa huấn luyện thì hẳn nhiên đã chịu đựng quen gian khổ. -Ok, anh là sir mà. Cảnh Phúc giục Ken: -Giờ chúng ta đi thôi. Nhanh nào. -Đi đâu? -Đến tổ trọng án. 13

14 Ken thắc mắc: -Đến đó làm gì?Họ cần chúng ta giúp à? Cảnh Phúc mỉm cười, ánh mắt rất gian: -Tôi đến đó bắt người. -Bắt ai? -Thanh tra Hứa đã gom cả đội đặc nhiệm của tôi. Tôi phải bắt vài người của ông ta mới được. Ken chẳng còn biết nói gì nữa đành đi theo Cảnh Phúc. Thanh tra Hứa Vĩ Quân là một cảnh sát đứng tuổi với khuôn mặt cương nghị. Thấy Cảnh Phúc đến, ông bắt tay thân thiện: -Thanh tra Dương anh đến thăm các đồng nghiệp cũ à? -Tôi đến xem cấp dưới của tôi có làm sir thất vọng không. Hữa Vĩ Quân cười: -Anh khéo đùa. Họ rất có năng lực, không hổ danh đội đặc nhiệm. Một CID chạy đến chỗ Hứa Vĩ Quân nói, giọng khẩn trương: -Sir, ngân hàng Thịnh Phong bị cướp. Thanh tra Hứa lập tức đổi thái độ, ra lệnh: -Triệu tập mọi người đến hiện trường ngay. Cảnh Phúc nói: -Tôi theo giúp sir. -Ok, đi thôi. Mười phút sau, họ có mặt tại hiện trường. Thanh tra Hứa hỏi một cảnh sát tuần tra có mặt ở đó: -Tình hình ra sao? -Sir, bọn cướp có hai tên, đều trang bị súng. Một trong hai tên trong tay cầm lựu đạn. -Có bao nhiêu con tin. -Hơn mười khách và tòan bộ nhân viên ngân hàng. Chúng ko cho ta tiếp cận gần cửa. Hứa Vỹ Quân bảo một CID đứng bên cạnh ông: -Lấy cho tôi cái loa. Viên CID lập tức làm theo. Thanh tra Hứa hướng loa về phía ngân hàng nói to: -Các anh đã bị bao vây, ko thể chạy thóat. Hãy buông vũ khí đầu hàng. 14

15 Bên trong có tiếng đáp lại: -Câm miệng. Bọn cảnh sát các người mau chuẩn bị xe cho ta. Bằng ko đừng trách ta cho nổ tan nơi này. Cảnh Phúc nói với Hứa Vỹ Quân: -Bọn chúng nắm giữ nhiều con tin. Sir Hứa anh dự định thế nào? Hứa Vỹ Quân chau mày suy nghĩ. Ông đáp: -Chúng ta phải bảo đảm an toàn tính mạng cho tất cả con tin. Trước mắt cứ chuẩn bị xe cho chúng. Đoạn, ông nói với cấp dưới: -Các cậu chuẩn bị một chiếc ôtô gấp. Bên trong ngân hàng có tiếng vọng ra: -Ko thể đợi lâu, bọn ta cho chúng bây năm phút chuẩn bị. Sau mười phút mà ko thấy gì ta sẽ giết vài người cảnh cáo. Thanh tra Hứa Vỹ Quân nói lớn: -Đừng làm càn. Cảnh sát chúng tôi sẽ cố gắng thực hiện yêu cầu của các anh. Cảnh Phúc nói với Hứa Vỹ Quân: -Quan trọng là phải dụ bọn cướp tránh xa các con tin. Hãy đưa cho chúng xe của tôi. Sir nên yêu cầu chi viện của đội tuần tra giao thông. Chúng ta sẽ buộc chúng chạy vào những con đường vắng vẻ để giảm tính nguy hiểm cho người dân. Hứa Vỹ Quân nhận thấy phương án của Cảnh Phúc hợp lý nên gật đầu tán đồng: -Kế hoạch được lắm. Đây là vụ của tổ trọng án chịu trách nhiệm, phải dùng xe của tôi chứ. -Ok ngay. Ken, đưa tôi bản đồ. Ken lấy bản đồ trong xe đưa Cảnh Phúc. Dương Cảnh Phúc trải bản đồ trên đầu xe. Anh dùng bút đánh dấu vào nó: -Sir Hứa, anh hãy cho các đồng nghiệp bên đội giao thông chặn những ngã đường đã đánh dấu, dồn bọn cướp ra xa khu trung tâm -Rất hay, tôi lập tức yêu cầu giúp đỡ. Dương Cảnh Phúc cầm loa nói lớn: -Xe đã chuẩn bị, các anh có thể ra đây. Có tiếng đáp: 15

16 -Được, cảnh sát chúng mày lùi ra hết. -Ok. Chúng tôi sẽ làm theo lời anh. Đừng tổn hại con tin. Cảnh Phúc đưa mắt nhìn Hứa Vỹ Quân. Khi có dấu hiệu đã sẵn sàng, anh ra lệnh cho mọi người lùi lại. Tên cướp thứ nhất từ từ tiến ra. Hắn đang uy hiếp một phụ nữ trung niên độ hơn năm mươi tuổi. Bà ta rất hoảng hốt luôn miệng kêu cứu. Tên cướp dí sát nòng súng vào đầu bà ấy: -Câm ngay! Người phụ nữa ko dám lên tiếng nữa. Thanh tra Hứa Vỹ Quân tay cầm súng chỉ lên trời, tay còn lại ra hiệu bảo mọi người đừng manh động: -Anh bình tĩnh. Xe ở ngay trước mặt anh, hãy thả con tin. Tên còn lại từ ngân hàng bước ra. Gương mặt gã này trông dữ tợn hơn gã kia, đặc biệt hắn có một vết sẹo kéo dài từ gò má trái đến tận cằm. Ken như nhận ra hắn. Anh nói nhỏ với Dương Cảnh Phúc: -Gã này tên Mã Đại Long. Năm trước toán cướp vũ trang của hắn đã bị tổ đặc nhiệm chúng ta tóm gọn, chỉ có hai anh em hắn trốn thoát. -Cậu nắc tôi mới nhớ. Lấn này phải tóm hắn cho bằng được. hai tên cướp mang theo con tin lên xe rồi lập tức nổ máy tẩu thoát. Thanh tra Hứa Vĩ Quân cùng các đồng nghiệp nhanh chóng đuổi theo. Ông dặn dò: -Chí Lãng, Willson, hai cậu đi với sir Dương. Hai nhân viên CID được gọi đồng thanh đáp: -Yes sir. Sau đo họ theo Ken lên xe của Dương Cảnh Phúc. Cảnh sát đuổi sát bọn cướp. Chúng biết thế nên phóng rất nhanh. Vì cảnh sát còn phải lo tính mạng con tin trong tay bọn cướp lại tránh gây thiệt hại cho người dân xung quanh nên khó biắt kịp chúng. Nhưng nhờ sự tính toán và phối hợp ăn ý của cảnh sát giao thông, bọn cướp đang đi vào lộ trình đã dự đoán. Duơng Cảnh Phúc cố bám theo chúng. Anh lo lắng: -Bọn này liều mạng quá, e là chúng ta khó bắt kịp. Ken nói: -Theo tin tức trước đây đội ta thu thập thì Mã Đại Long là tay đua hạng nhất trong giới xã hội đen. Viên CID ngồi cạnh Dương Cảnh Phúc nói một cách tự tin: -Sir Dương, hãy để tôi cầm lái. Cảnh phúc do dự: 16

17 -Cậu có được không? Nhưng rồi anh cũng nhanh chóng đổi chỗ nhường tay lái cho viên CID đó. Anh ta lập tức nhấn ga. Chiếc xe lao lên. Tay lái của viên CID rất điêu luyện. Anh lách nhanh qua các xe khác, thoắt cái đã đến gần bọn cướp. Đúng lúc đó, diện thoại Cảnh Phúc reo lên. Trong tình trạng còn đang chóng mặt vì tốc độ quá nhanh, anh bắt máy trả lời: -Tôi đây sir Hứa. -Tôi đã bố trí sẵn người chặn trước mũi bọn cướp, dự định sẽ bắt chúng. Chứ cứ đuổi theo thế này không ổn chút nào. -Ok. Anh quyết định đi. Anh là sir ở đây mà. Tôi chỉ phụ giúp thôi. Hứa Vĩ Quân ngắt máy. Cảnh Phúc nói với viên CID đang lái xe: -Cậu theo sát hơn. Sir Hứa đã bố trí phía trước. Chúng ta sẽ dồn bọn chúng vào thế cùng đường. -Yes sir. Chiếc xe phóng nhanh hơn. Một trong hai tên cướp hốt hoảng: -Anh Long, bọn cảnh sát không chịu buông. -Mày có nghe cảnh sát thả cướp bao giờ chưa. Yên tâm. Chúng ta có con tin trong tay. Máy bắn cản bọn chúng. Gã kia nghe lời Mã Đại Long, nhoài người ra cửa sổ, bắn liên tiếp vào xe của nhóm Cảnh Phúc. Anh lớn tiếng: -Cẩn thận. Viên CID vội bẻ vô-lăng sang trái tránh làn đạn. Tuy bị nã đạn liên tục nhưng phía cảnh sát không dám bắn trả quyết liệt vì sợ tổn hại đến con tin. Mã Đại Long nghiến răng mắng: -Bọn cảnh sát khốn kiếp, chúng đã phục sẵn phía trước. Gã đồng bọn bối rối: -Vậy làm sao đây anh Long. -Mày đừng lo, chúng ta cứ xông qua xem bọn chúng làm được gì. Thấy bọn cướp vẫn không giảm tốc độ, Dương Cảnh Phúc kêu lên: -Nguy, tên Mã Đại Long quyết liều mạng. Viên CID lái xe cũng tỏ ra băn khoăn: -Có nên tiếp tục dồn hắn về phía trước không sir? -Chỉ sợ hắn liều xông bừa qua gây nguy hiểm cho con tin. Cứ cho xe chạy đợi chỉ thị của sir Hứa. 17

18 Chàng thanh niên ngồi cạnh Ken lên tiếng: -Lãng, anh cho xe tiếp cận chúng. Dường như hiểu ý đồng nghiệp, viên CID tên Lãng nói: -Ok, ngồi vững nghe Willson. Đồng thời, anh nhấn hết ga. Chiếc xe lao vọt về phía trước. Đầu xe tưởng chừng như húc vào xe bọn cướp. Đột ngột nó lách qua và trườn lên ngang tầm bọn cướp. Tên đồng bọn Mã Đại Long thất kinh vội nổ súng liên tiếp về phía Willson và Ken. Họ cuối người xuống tránh và bắn trả ngay sau đó. Cảnh Phúc thét lên: -Cẩn thận con tin. Anh quay sang Chí Lãng ra lệnh: -Cho xe chậm lại, mau. Tính mạng người dân là quan trọng nhất. Chí Lãng bớt ga. Xe bọn cướp lại vượt lên và sắp xuyên qua rào chắn của cảnh sát lập sẵn phía trước. Ngay lúc đó, Cảnh Phúc và Willson cùng nhắm bắn vào lốp xe bọn cướp. Đây là một hành động mạo hiểm. Vì khi lốp xe bị thủng sẽ làm cho chiếc xe mất điều khiển, có thể làm lật xe và gây nổ. Nhưng rất may, chiếc xe chỉ mất phương hướng và đâm vào vệ đường. Nhân viên cảnh sát nhanh chóng bao vây hai tên cướp. Gã đồng bọn sau cú tông xe đã bất tỉnh, chỉ có tên Mã Đại Long bước ra. Tay hắn cặp cổ con tin, trên tay còn cấm quả lựu đạn đã tháo chốt. Họng súng của hắn chỉ thẳng vào thái dương người phụ nữ tội nghiệp. Hắn quát lớn: -Lập tức lui ra. Thanh tra Hứa và thanh tra Dương tiến lên. Hứa Vĩ Quân nói: -Anh hãy bình tĩnh. Anh đã bị bao vây. Hãy buông vũ khí đầu hàng để hưởng khoan hồng. -Tao bảo tránh ra. Mày bước lên tao cho nổ tan xác hết.. Cảnh Phúc đưa tay ngăn hắn: -Đừng làm càn. Anh chi muốn thoát thôi mà. Anh thả bà ấy ra, tôi sẽ làm con tin cho anh. Được chứ? Vừa nói. Cảnh Phúc vừa từ từ tiến lại gần tên cướp. Mã Đại Long chỉ súng vào anh quát: -Đứng lại, mày bỏ súng xuống trước. -Ok, tôi sẽ làm theo lời anh. Dương Cảnh Phúc từ từ cuối người xuống. Trong khoảnh khắc thân người 18

19 anh vùa hạ thấp, một viên đạn lao vút đến, xuyên vào giữa trán Mã Đại Long. Hắn đổ gục xuống không một tiếng kêu. Ít phút sau, cảnh sát và nhân viên cấp cứu thu dọb hiện trường. Họ đã đưa thi thể Mã Đại Long, gã đồng bọn và người phụ nữ lên xe chở đến bệnh viện. Dương Cảnh Phúc và Ken theo Hứa Vĩ Quân về sở cảnh sát. Trên đường về, Cảnh Phúc đùa: -Sir Hứa, tôi vừa giúp anh bắt được tội phạm. Anh có định đãi tôi một bữa không? -Tôi thì sẵn sàng. Chỉ sợ anh không có thời gian thôi. Anh đã nhận nhiệm vụ quản lý C.I.C.S mà. -Nhắc đến CICS tôi có chuyện muốn nhờ anh đây. -Chuyện gì? Nếu giúp được tôi sẽ cố gắng hết sức. -Không phải việc to tát gì. Tôi muốn anh chuyển hai anh bạn lúc nãy đi cùng xe với tôi qua C.I.C.S. Hứa Vĩ Quân hơi tỏ vẻ ngạc nhiên: -Anh thật muốn nhận họ sao? -Không được à? -Tất nhiên là không thành vấn đề. Nhưng họ là những người rất khó hợp tác đó. Nhất là cái cậu Willson. Cậu ta làm việc không hợp tác với ai cả. -Đâu có. Tôi thấy cậu ta ứng biến rất nhanh. Lúc tôi đưa tay ra hiệu cậu ta hiểu ngay. Nếu không chúng ta đâu hạ được Mã Đại Long một cách dễ dàng. -Có lẽ cậu ấy hợp với anh. Tôi sẽ báo với họ. Từ mai họ nghỉ ở nhà đợi lệnh triệu tập của anh. -Cám ơn trước. Tôi báo lại với cấp trên sau. Đến sở rồi, anh lên đi -Ok, bye. Cám ơn anh đã giúp tôi. -Không có gì, bye. Hứa Vĩ Quân đi khỏi. Dương Cảnh Phúc nói với Ken: -Lúc nãy bắt cướp xe tôi có hư hại vài chỗ. Cậu mang nó ra garage giúp tôi -Sao anh không đi? -Tôi về nhà nghỉ ngơi. Đang trong ngày nghỉ mà cũng phải làm việc, mấy hôm sau phải ngủ bù mới được. Ken đùa: -Anh định suốt một tuần hết ăn rồi ngủ sao? Coi chừng thành ông mập bây giờ. 19

20 -Cậu mập thì có. Đoạn, Cảnh Phúc xuống xe đón taxi. Ken cũng chạy đi. Được một lúc, chuông điện thoại Ken réo vang. Anh bắt máy: -Chuyện gì nữa đây sir? Giọng Cảnh Phúc ở đầu dây bên kia: -Sửa xe xong cậu đến sở cảnh sát lấy hồ sơ của hai anh bạn mới cho tôi. Sau đó đến siêu thị mua ít lương thực dự trữ. À, còn nữa... Cảnh Phúc chưa nói hết câu thì Ken đã ngắt máy: -Nghe anh sai bảo tiếp chắc đến tối tôi mới được về nhà quá. Sau khi đến garage, Ken trở về sở để lấy hồ sơ cho Cảnh Phúc rồi chậy thẳng về nhà Khi cửa thang máy đang đóng thì từ xa, một cô gái tất tả chạy đến gọi to: -Đợi với! Ken vội ấn nút giữ cánh cửa lại cho cô gái bước vào. Cô gái cười nói: -Cảm ơn anh. -Không có chi. Cô lên tầng mấy? -Tầng 5. -Tôi cũng ở tầng 5, số nhà 5A. Cô gái reo len: -Hay quá! Tôi ở nhà 5B, đối diện nhà anh đấy. Tôi với gia đình chuyển đến mới mấy ngày thôi. Nói rồi cô gái chìa tay ra: -Tôi tên Tưởng Tuệ Lâm. Rất vui được làm hàng xóm của anh Ken bắt tay Tuệ Lâm nói: -Còn tôi tên Lí Gia Tuấn. Cô cứ gọi tôi là Ken. Họ làm quen xong thì cửa thang máy mở ra. Cả hai bước cùng lúc. Do khoảng không gian hẹp nên họ đụng nhau, tập tài liệu trên tay Ken rơi xuống đất. Anh vội nhặt lại. Tuệ Lâm cũng phụ anh. Tuệ Lâm trao tài liệu cho Ken và nói: -Cao Chí Lãng và Trịnh Tử Kiệt cùng làm tại tổ trọng án. Cao Chí Lãng năm nay 28 tuổi, gia nhập cảnh sát đã 7 năm, năm năm đầu hoạt động ở đội tuần tra giao thông. Trịnh Tử Kiệt, 27 tuổi, cũng gia nhập cảnh sát 7 năm, tuy có tài thiện xạ nhưng làm việc đã lâu ở tổ trọng án mà vẫn chưa lên chức. Ken nhìn Tuệ Lâm tròn mắt: 20

21 -Cô là cảnh sát? Tuệ Lâm gật đầu: -Đúng thế. -Vậy cô có quen hai người này. -Không. Họ ở tổ trọng án, còn tôi là thành viên của ICAC mà. -Thế sao cô rành về họ? -Lúc nãy tôi thoáng thấy qua tên và số hiệu của họ. Tôi nhớ là trước đây trong lúc tìm tài liệu cho sir đã từng xem thoáng qua thông tin về họ. Tôi ghi nhớ khá nhiều lí lịch các nhân viên cảnh sát do phải thường xuyên truy cập tài liệu về nhân viên chính phủ. Yêu cầu công việc của ICAC mà. Ken tỏ vẻ không tin: -Cô không đùa chứ. Chỉ xem thoáng qua mà cô nhớ sao? -Tôi chỉ cần nhìn là nhớ ngay. Thôi tôi vào nhà đây. Bye. -Bye. Hẹn gặp lại Ken đem sự việc kể lại cho Cảnh Phúc nghe. Cảnh Phúc gật đầu: -Đúng rồi. Tôi đã từng nghe nói về cô ấy. Khả năng ghi nhận của cô ấy rất tốt, đặc biệt là đối với các con số. Tôi cũng có ý định đưacô ấy vào C.I.C.S. -Ý kiến hay đó. Vậy là có được 5 người rồi. Cấp trên cần anh tìm bao nhiêu người? -Tôi cũng chẳng biết. Vài ngày nữa tôi sẽ nộp hồ sơ về những người này cho cấp trên. -Sao mai không đưa luôn? -Cấp trên cho tôi một tuần lận. Phải tranh thủ nghỉ ngơi chứ. -Tôi chưa thấy ông sir nào lười như anh. Cảnh Phúc cười khì không đáp Bốn ngày sau,tại phòng cảnh ty Chung. Ông đang nổi trận lôi đình, ném tập tài liệu xuống bàn: -Chúng tôi cho anh một tuần là để tìm những tinh anh của cảnh sát. Anh lai đưa cho tôi một đội C.I.C.S. không thể tưởng tưởng tượng. Dương Cảnh Phúc vẫn bình thản: -Thì họ là những người giỏi mà. Cảnh ty Chung chỉ tay vào tập tài liệu: -Phương An Kỳ gia nhập cảnh sát chưa được một năm. Trịnh Tử Kiệt thì hồ sơ bị bôi đen vì nhiều lần không tuân thủ lệnh cấp trên, tự ý hành động, 21

22 không chú trọng tinh thần hợp tác. Cao Chí Lãng là vua tốc độ nhưng cũng là vua liều lĩnh. Cậu ta chạy xe còn nguy hiểm hơn cả bọn đua xe trái phép nên bị đội giao thông chuyển đi. Chủ yếu là không để cậu ta cầm lái nữa. Ngoài Lí Gia Tuấn và Tưởng Tuệ Lâm, ba người còn lại đều không ổn. Dương Cảnh Phúc lật hồ sơ của Cao Chí Lãng, Phương An Kỳ và Trịnh Tử Kiệt, nói: -Cao Chí Lãng lái xe tuy có nhanh nhưng chưa lần nào bị ghi phạt vì chạy quá tốc độ. Trong lúc làm nhiệm vụ cậu ta càng không để xảy ra tai nạn. Điều đó chứng tỏ cậu ấy có khả năng điều khiển tốc độ của mình. Phương An Kỳ tốt nghiệp với thành tích rất cao, chỉ kém người đứng nhất khóa có một điểm. Trịnh Tử Kiệt là tay thiện xạ, tính tình trầm lặng, ít nói nên bị đồng nghiệp cho là lạnh lùng, tự cao dẫn đến không hợp tác ăn ý. Tuy nhiên cậu ta rất có tinh thần trách nhiệm. Dừng một lúc, anh nói giọng quả quyết: -Sir chỉ biết họ qua tài liệu. Còn tôi đã chứng kiến và từng hợp tác với họ. Tôi bảo đảm họ là những người thích hợp nhất cho C.I.C.S. Trước táhi độ tự tin của Cảnh Phúc, cảnh ty Chung suy nghĩ một lúc rồi nói: -Được rồi, tôi tin tưởng anh. Ông lấy một tập hồ cơ trong ngăn bàn đưa cho Cảnh Phúc: -Năm người anh chọn với người này nữa, sáng thứ hai chính thức triệu tập. Trong đây là tài liệu về người thứ sáu và cả những quyền hành, nhiệm vụ của C.I.C.S. mà cấp trên mới thông qua. Tôi sẽ gửi quyết định cho cả sáu thành viên. Mong anh không làm tôi và cấp trên thất vọng. -Sir yên tâm. Tôi sẽ cố gắng hết mình. -Anh có thể ra ngoài. -Good bye sir. Nói rồi, Cảnh Phúc rời khỏi phòng cảnh ty Chung, về thẳng nhà mình. *(3a)* Sáng thứ hai, 7’45”, Ken thức dậy. Như mọi ngày, trước khi vào toilet, Ken ghé qua chỗ Cảnh Phúc để đánh thức anh dậy. Nào ngờ chiếc giường trống không. Ken thấy lạ vì thường ngày không qua 8’ là Cảnh Phúc không bước khỏi giường. Sau khi đánh răng, rửa mặt , dự định mở tủ lạnh thì Ken nhình 22

23 thấy mẫu tin nhắn đính sẵn trên đó : “Tôi quên báo cậu biết là tám giờ sáng nay C.I.C.S chính thức triệu tập chứ không phải 8’30’’ như đã nói trước đó. Cậu ráng đến đúng giờ, không thì mất mặt lắm.” Ken vội nhìn đồng hồ, than : “Chết rồi, chỉ còn chưa đến mười phút .” Thế là anh nhanh chóng thay quần áo và rời khỏi nhà. Khi xe của Ken vừa rời khỏi khu chung cư được một đọan thì anh nhìn thấy Tưởng Tuệ Lâm đang đứng đón xe. Ken tiến lại chỗ cô. Anh hỏi : -Cô cũng đến sở phải không ? Hay để tôi chở cô. Tuệ Lâm mừng rỡ : -Vậy thì tốt quá , tôi chỉ sợ muộn giờ. Tuệ Lâm tỏ vẻ lo lắng : -Không hiểu sáng nay tôi lại dậy trễ. Ngày đầu tiên gặp sir mới mà đến muộn chắc bị mắng một trận quá Bây giờ Ken mới nhớ ra Tuệ Lâm cũng được gọi vào C.I.C.S . Còn Tuệ Lâm thì không biết anh sẽ là đồng nghiệp của mình. Mặc dù chạy nhanh nhưng khi hai người họ đến nơi đã là 8’10’’ . Tuệ Lâm vội vàng chạy vào trong. Đứng trong thang máy, cô thở hổn hển. Ken cười : -Cô không cần vội. Sir mới của chúng ta không phải là người hắc ám. Anh ta đi trễ còn nhiều hơn tôi với cô cộng lại. Tuệ Lâm ngạc nhiên hỏi lại: -Sir mới của chúng ta ? -Phải rồi. Tôi và cô cùng là đội viên của C.I.C.S. mà. Cửa thang máy mở, cả hai đi đến văn phòng C.I.C.S. Đến nơi, họ thấy Dương Cảnh Phúc và ba người nữa đã có mặt. Cảnh Phúc nói với Ken: -Đã bảo ráng đi đúng giờ rời mà. -Anh không báo trước. Mọi người đến đây làm quen với nhau đi. Cảnh Phúc đưa tay giới thiệu mọi người. -Cao Chí Lãng, Trịnh Tử Kiệt cậu đã gặp qua. Chí Lãng bắt tay Ken: -Anh tên Lí Gia Tuấn phải không? Rất vui được hợp tác. -Gọi tôi là Ken được rồi. Tuệ Lâm cũng bắt tay Willson: -Tôi tên Tưởng Tuệ Lâm. Rất vui được biết anh. Willson chỉ buông gọn: 23

24 -Willson Cảnh Phúc cười: -Willson đúng là ít nói thật. Còn cô gái đáng yêu này là Phương An Kỳ. Phương An Kỳ vui vẻ: -Gọi Rita được rồi. Ở đây xem ra tôi nhỏ nhất. Ken nói dùa: -Đúng đó. Nên mọi người sẽ bắt nạt cô đấy. Mọi người bật cười. Chí Lãng hỏi lại Cảnh Phúc: -Hình như lúc nãy sir nói còn một người nữa. Người đó đến muộn à? -À không, cậu ấy tên Giang Quốc Nguyên. Cậu ta đến sớm nhất và đã đi mua điểm tâm sáng cho mọi người rồi. Cảng Phúc vừa dứt lời, một thanh niên cao ráo bước vào, hai tay xách hai túi đồ. Chí Lãng gọi to: -Christ, là cậu sao. Christ đặt vội túi thức ăn xuông bàn và tiến đến bắt tay Chí Lãng: -Anh Lãng, không ngờ lại được gặp anh ở đây. -Phải đó, tôi cứ tưởng cậu bên Mĩ luôn chứ. -Em vừa về cách đây không lâu. Cảnh Phúc vỗ tay: -OK, việc gặp gỡ và làm quen đến đây kêt thúc. Giờ chúng ta vào phòng họp thôi. Năm phút sau, đội C.I.C.S. đã có mặt tại phòng họp. Cảnh Phúc tắt đèn. Máy chiếu được bật lên. Trên màn hình hiện ra một người đàn ông trung niên, vẻ mặt gian ác. Mắt sâu, lông mày xếch lên. Cảnh Phúc chiếu đèn lase vào người đàn ông: -Người này tên Châu Lạc Vinh, bề ngòai là một thương gia buôn bàn đá quý. Tập đòan Vĩnh Lạc của hắn chuyên kinh doanh các lọai đá quý và bảo ngọc. Nhưng theo nguồn tin được biết ở cơ quan tình báo thì những lọai đá quý mà hắn buôn là hàng đánh cắp từ những viện bảo tàng trên khắp thế giới. Hẳn nhiên khách hàng của hắn là các tay triệu phú thích sưu tầm hàng độc. Thậm chí Châu Lạc Vinh còn có cả một lực lượng trực tiếp tham gia các vụ cướp. Ken hỏi: -Hàng hắn đưa từ nước ngòai đến Hong Kong làm sao thông qua cửa khẩu hải quan? Cả khi hắn đưa hàng ra bên ngòai nữa. 24

25 Cảnh Phúc giơ ngón cái lên: -Hỏi hay lắm. Nhận được tin bên phòng tình báo, hải quan cũng nhiều lần chặn bắt nhưng không phát hiện được. Tuệ Lâm nêu ý kiến: -Hay là chúng đã mua chuộc hải quan. Chí Lãng cười: -Tuệ Lâm cô đúng là nhân viên ICAC. Cảnh Phúc nói: -Thật ra ICAC đã từng điều tra và khẳng địng các nhân viên hải quan không có gì khả nghi. Willson hỏi lại: -Vậy chúng ta phải làm gì? Cảnh Phúc vỗ tay: -Willson đã hỏi vào vấn đề chính rồi đó. Dĩ nhiên mục tiêu lớn là bắt được Châu Lạc Vinh. Trước mặt mọi người là tư liệu về tập đòan Vĩnh Lạc, tòan bộ các mối quan hệ công việc, gia đình và cả những mối quan hệ riêng tư của Châu Lạc Vinh. Tôi thì đã có kế họach nhưng tôi muốn biết ý kiến của từng người. Rita nói: -Giả làm người muốn giao dịch với hắn. Như vậy chúng ta sẽ có bằng chứng buộc tội. -Ý kiến khá đó. Nhưng Châu Lạc Vinh giao dịch chọn đối tượng rất thận trọng. Muốn thiết lập mối quan hệ với hắn là rất khó và lâu dài. Christ nêu ý kiến -Hay là theo dõi hắn 24/24 để nắm được thời gian cũng như địa điểm các chuyến giao dịch. Chỉ cần hắn để mọi thông tin trong máy tính thì có bảo mật thế nào thì tôi cũng tìm ra được. Ken cảm thấy Cảnh Phúc cứ ôm khư khư kế họach liền giục: -Sir nói ra kế họach luôn đi, dài dòng mãi. -OK, tôi sẽ buông lưới tóm gọn tập đòan Vĩnh Lạc từ A đến Z. Christ thắc mắc: -Cụ thể là sao? Cảnh Phúc dùng remote chuyển qua hình khác. Một viên đá quý lộng lẫy hiện ra. Tuệ Lâm reo lên: 25

26 -Wow, đẹp quá! Cảnh Phúc nhăn mặt: -Phụ nữ các cô thấy trang sức là sáng mắt. Willson hỏi lại: -Nó là mồi nhử phải ko sir? -Cậu thông minh lắm. Viên đá quý này có tên gọi la “Blue Ocean Tear” nghĩa là “Giọt lệ đại dương” gọi tắt là “B.O.T”. Nó thuộc sở hữu của hòang gia Anh. Bốn ngày sau B.O.T. sẽ được đưa đến triễn lãm tại Hong Kong trong thời gian 3 ngày rồi mới sang các nước khác. Hòang gia Anh muốn B.O.T đi du ngọan vòng quanh thế giới. Chí Lãng hỏi: -Vậy sao nơi đầu tiên B.O.T đến lại là Hong Kong? -Vì Hong Kong được xem là một trong những khu vực có tình hình an ninh tốt nhất. Rita nói: -Sir nghĩ mục tiêu sắp tới của Châu Lạc Vinh là B.O.T. -Chính xác . Do tầm quan trọng của B.O.T., rất nhiều gã triệu phú, tỷ phú hợm mình trên khắp thế giới muốn có nò. B.O.T. lọt vào lãnh địa của Châu Lạc Vinh, hắn sẽ ko bỏ qua đâu. Dừng ít phút, Cảnh Phúc tiếp: -Hắn sẽ cho người đích thân ra tay chứ ko thông qua những băng nhóm khác như các phi vụ trước đây. Giá trị món hàng càng lớn thì sự tin cậy đối với các đồng sự càng giảm, đặc biệt là đối với con người nhỏ mọn như Châu Lạc Vinh. Cậy nghĩ sao Ken? Ken đáp: -Sir dự định bủa vây tất cả mọi ngã đường, từ khâu đánh cướp đến giao dịch. -Cậu rất hiểu tôi. Thứ sáu tuần này B.O.T sẽ được Nam Tước Wingfrey mang đến Hong Kong. Buồi triễn lãm diễn ra trong ba ngày kể từ thứ bảy đến thứ hai tuần sau tại Royal Hotel. Willson đoán: -Chắc công tác bảo vệ sẽ được chuẩn bị rất kỹ từ hôm nay đến thứ sáu. Rita tiếp lời: -Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ ngầm. Khi nào Châu Lạc Vinh hành động chúng ta sẽ ra tay tóm hắn. 26

27 Cảnh Phúc lắc đầu: -Đó mới là một phần của kế hoạch thôi. Nếu chỉ bảo vệ B.O.T được an tòan hay tóm được bọn cướp vẫn chưa hòan tòan bảo đảm buộc tội được Châu Lạc Vinh. Tôi và cấp trên quyết định mạo hiểm cho bọn chúng đoạt được B.O.T. Câu nói của Cảnh Phúc khiến tất cả sửng sốt. Tuệ Lâm hỏi lại: -Sir đùa à. B.O.T quan trọng như vậy sao có thể để lọt vào tay bọn chúng. Chí Lãng cũng tán thành: -Phải đó. Như thế rất khó kiểm soát. Sir nên suy nghĩ lại. Cảnh Phúc đáp: -Mọi người bình tĩnh. Lúc nãy Ken nói là phải tung lưới ngay tại khâu giao dịch. Với món hàng quan trọng chắc chắn Châu Lạc Vinh sẽ đích thân ra mặt. Có vậy chúng ta mới buộc tội được hắn. Màn hình lại chuyển cảnh, lần này là sơ đồ quan hệ giữa Châu Lạc Vinh và thủ hạ của hắn. Cảnh Phúc tiếp tục: -Dưới Châu Lạc Vinh có một thuộc hạ tin cẩn là Âu Dương Khánh. Tay này thay mặt chủ hắn quản lý hầu như mọi việc làm ăn. Ngòai ra hắn còn là một sát thủ rất có bản lĩnh. Christ nói: -Chắn chắn Âu Dương Khánh là người trực tiếp ra tay cướp B.O.T. Cảnh Phúc gật đầu: -Uhm, cho nên chúng ta sẽ có nhiều việc để làm đấy. Chí Lãng, Rita theo dõi Châu Lạc Vinh và Âu Dương Khánh 24/24. Khi chúng tách ra thì tôi và Willson sẽ theo Châu Lạc Vinh. Ken liên lạc với những lực lượng bảo vệ B.O.T để nắm rõ kế hoạch của họ mà phối hợp. Christ và Tuệ Lâm tìm hiểu các tài khỏan giao dịch của tập đòan Vĩnh Lạc, cũng như các tài khỏan có dính dáng đến Châu Lạc Vinh, ko được bỏ sót bất cứ chi tiết nào, sau đó thống kê ra danh sách những đối tượng có khả năng tham gia vụ mua bán lần này, cần phải tìm hiểu luôn những thương gia nước ngòai nhập cảnh vào Hong Kong trong thời gian tới. Mọi người rõ chứ? Tất cả nhất loạt hô: “Yes sir!” Chí Lãng hỏi: -Sir, tôi còn một vấn đề. Nếu chúng ta thất bại để B.O.T rơi vào tay bọn chúng mà không tìm lại được thì sao? 27

28 -B.O.T là bảo vật hòang gia Anh. Cậu nghĩ nếu để mất nó thì chúng ta và tòan bộ Hong Kong sẽ thế nào? -Tôi rõ rồi thưa sir. -Còn ai có ý kiến gì nữa không? Mọi người đồng thanh : “No sir” -OK, giờ Chí Lãng và Rita tới tập đòan Vĩnh Lạc theo dõi Châu Lạc Vinh từ xa. Đến lúc ăn trưa, tôi và Willson thay ca. Nhớ chú ý những người như thương nhân ra vào, rất có thể là đối tượng giao dịch. Chí Lãng và Rita đáp: “Yes sir. Good bye sir” Rồi hai người rời khỏi phòng họp. Chí Lãng nói với Rita: -Chúng ta đi ba92ng xe của tôi được không? -Không thành vấn đề. Họ đến tòa cao ốc Vĩnh Lạc, tổng công ty của Châu Lạc Vinh. Hai người chú tâm quan sát. Hai tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không có động tịnh gì. Rita đã dùng máy chụp lại tất cả những người khả nghi ra vào tòa nhà. Chí Lãng nói: -Tập đòan Vĩnh Lạc tuy làm ăn phi pháp nhưng bề ngóai cũng là tập đòan kinh doanh lớn. Người có quan hệ mua bán với Châu Lạc Vinh không ít. Chúng ta làm sao phân biệt được ai bất chính. Rita cười: -Anh đừng cằn nhằn nữa. Chúng ta cứ hình về cho sir Dương đối chiếu với tài liệu của Christ tìm được là tra ra thôi -Cô nói cũng đúng. -À, anh và Christ quen nhau từ trước hả? -Đúng thế. Trước khi đi du học, gia đình Christ là hàng xóm của gia đình tôi. -Vậy còn bây giờ? -Ba má cậu ấy đã chuyển đi cách đây ba năm. Từ đó tôi và Christ cũng ít liên liên lạc. Rita gật gù: -Ra thế. Anh và Christ có thân không? -Tôi và cậu ấy như hai anh em vậy mà khi về cậu ta không báo gì với tôi cả. Chí Lãng buộc miệng: -Hay là tại Jane Rita không hiểu: -Anh nói sao? 28

29 -Đây là chuyện riêng của Christ tôi không nói được. Rita còn định nói gì thì Chí Lãng hốt hỏang: -Châu Lạc Vinh kìa. Rita vội nói : -Theo hắn mau. Chí Lãng mau chóng bám đuôi. Trong lúc đó, Christ và Tuệ Lâm đang bận rộn với hàng đống thông tin mà bên ngân hàng và hãng hàng không cung cấp cho đội. Christ vươn vai: -Mệt quá chị ơi! Tuệ Lâm đưa một tập tài liệu nói: -Không cần than thở với tôi đâu. Làm xong phần tài liệunày nữa rồi mình nghỉ tay ăn trưa. Christ cầm tập tài liệu: -Gã Châu Lạc Vinh đáng ghét thật. Hắn chuyển khỏan vòng vòng qua hơn mười ngân hàng ở khắp các nước. Tra ra nguồn gốc khỏan tiền của hắn khó lắm. -Khó cũng phải làm . Nếu đơn giản thì cảnh sát đã tóm hắn từ lâu rồi. -OK, để bù lại vất vả, chúng ta quyết bắt cho được hắn. Điện thọai Willson đổ chuông. Anh bắt máy: -Tình hình thế nào rồi Lãng? Chí Lãng đáp: -Anh nói với sir Dương đến nhà hàng Hải Thiên, mục tiêu hiện đang ăn trưa cùng một người nước ngòai có vẻ thân thiện lắm. -Tôi biết chỗ đó. Tôi báo sir ngay Chí Lãng hối: -Đến nhanh lên -OK Rồi Willson ngắt máy, tiến lại chỗ Cảnh Phúc và Ken: -Sir, Chí Lãng gọi điện bảo chúng ta đến nhà hàng Hải Thiên. Có thể Châu Lạc Vinh đang gặp khách hàng bàn việc B.O.T. -OK, ta đi thôi. Ken, hẹn gặp lại cậu tại sở. Ít phút sau, Cảnh Phúc và Willson có mặt tại Hải Thiên. Họ tiến đến bàn của Chí Lãng. Cảnh Phúc hỏi: 29

30 -Cả hai có nghe được họ nói gì không? Rita lắc đầu: -Chúng tôi ko dám đến gần sợ gây chú ý. Chí Lãng thêm vào: -Sir nhìn đôi mắt gã Âu Dương Khánh kìa.. Willson nhìn người đàn ông ngồi đối diện Châu Lạc Vinh, hỏi: -Sir biết người này ko? -Ông Carter, thương gia nổi tiếng người Mỹ. Bên phòng tình báo có tư liệu về ông ấy. Rita thấy lạ: -Carter, ông ấy kinh doanh xe hơi mà, liên quan gì đến đá quý? Willson hỏi lại: -Sao cô biết? -Có lần đến thăm cha tôi tại văn phòng, tôi đã thấy ông ấy. Cảnh Phúc suy nghĩ ít phút rồi nói: -Có khả năng ông bạn Carter này quan tâm đến B.O.T.. Để tôi và Willson tiếp tục theo dõi. Hai người về báo với Tuệ Lâm, tìm ngay thông tin về những lần gặp gỡ và giao dịch giữa Châu Lạc Vinh và Carter. Chí Lãng nói: -Yes sir. Sau đó anh cùng Rita rời khỏi nhà hàng trở về sở cảnh sát. *(3b)* Ken đưa ly cà phê cho Tuệ Lâm và nói: -Công việc sao rồi? -Thanks, có lẽ phải mất hai ngày mới đưa ra danh sách thống kê cụ thể được. Còn phần anh? -Tôi đã đến thẳng Royal xem xét công tác bảo vệ của họ. Đội bảo vệ và đơn vị cảnh sát hợp tác rất chặt chẽ, bọn tội phạm khó có cơ hội ra tay. Ken nhìn quanh: -Christ đâu? -Cậu ấy cùng Chí Lãng và Rita xuống carteen ăn trưa rồi. Ken nhìn đồng hồ: 30

31 -Đã qua hai giờ trưa, cô ko đi ăn với họ à? -Lát nữa Christ mua lên giùm tôi. Tranh thủ làm cho xong việc. -Còn những 4 ngày nữa B.O.T. mới được đưa đến Hong Kong. Ko cần vội. -Ko làm nhanh sao bố trí kịp. -Cô thật có tinh thần trách nhiệm. Đúng lúc đó, nhóm Rita bước vào. Christ đưa hộp thức ăn cho Tuệ Lâm: -Cảm ơn chị, để em làm tiếp. Rita nói: -Em cũng phụ. Tuệ Lâm cười: -Cảm ơn nhiều. Ken nghĩ thầm: “Cảnh phúc thật tinh mắt. Những người anh ấy chọn ko những tài giỏi mà còn rất hòa đồng nữa.” Sáng thứ sáu, 9h, tại phòng họp C.I.C.S., Cảnh Phúc giơ tập hồ sơ lên: -Trong mấy ngày qua, Châu Lạc Vinh đã tiếp xúc với Carter, thương gia người Mỹ; Harley, nghị viên Australia, Yashuka, thương gia Nhật. Cộng với những ghi nhận thống kê của Christ và Tuệ Lâm, chúng ta có thể khẳng định ba người này khả năng lớn là những người muốn mua B.O.T. Tuệ Lâm tiếp lời: -Theo tình hình tài chính và cả mối quan hệ giao dịch của Châu Lạc Vinh thì thương gia Carter có cơ hôi lớn nhất sở hữu B.O.T. Willson lên tiếng: -Đồng nghieệp cảnh sát đã bố trí theo dõi cả bốn người. Chí Lãng: -Vì tính quan trọngcủa B.O.T, nên Châu Lạc Vinh sẽ tiến hành giao dịch ngay sau khi cướp được. Càng giữ lâu hắn càng nguy hiểm. Ken: -Với bản tính của Châu Lạc Vinh, hắn luôn muốn nắm chắt tiền trong tay. Chắc chắn hắn trao đổi bằng tiền mặt. Cảnh Phúc gật đầu: -Tất cả nh65n định đều đúng. Ba giờ chiều nay Nam tước Wingfrey sẽ đáp chuyến bay xuống Hong Kong. Sau đó ông tới thẳng khách sạn Royal chuẩn bị cho buổi triễn lãm ngày mai. 31

32 Châu lạc Vinh chỉ có thể ra tay trong khỏang thời gian từ tối nay tới sáng mai. Vì phía Chính phủ Anh chỉ đồng ý mạo hiểm trong khỏang thời gian đó Rita hỏi lại: -Có phải tại đội bảo vệ hòang gia Anh và cả Scottland Yard chủ nhật sẽ đến Hong Kong tham gia công tác bảo vệ B.O.T. -Phải. Tin tức này đã được báo chí công bố. Châu Lạc Vinh không dại gì đối đầu với cả cảnh sát Hong Kong lẫn cảnh sát Anh. Dừng ít phút, Cảnh Phúc tiếp: -Và chúng ta cũng chỉ có từng ấy thời gian tung lưới bắt gọn tập đòan Vĩnh Lạc. Cả đội chúng ta sẽ chia hai hướng. Tôi, Ken và Tuệ Lâm theo dõi Châu Lạc Vinh. Những nguời còn lại theo âu Dương Khánh. Mọi người ráng tối nay đừng ngủ. Rõ chưa? “Yes sir.” Cảnh Phúc: -Tốt lắm. Giờ tranh thủ nghỉ ngơi đi, ba giờ chiều này chia nhau hành động. Sân bay Hong Kong, 3’15’’. Nam tước Wingfrey được đại diện chính phủ Hong Kong chào đón nồng nhiệt. Khi đòan người của Nam Tước Wingfrey từ sân bay đi đến khách sạn royal, hai nhóm C.I.C.S. cũng đã xuất phát. Đúng như dự đóan của Cảnh Phúc, Châu Lạc Vinh sẽ sớm có hành động. Âu Dương Khánh, cánh tay đắc lực luôn đi cùng hắn giờ đã tách ra. Cảnh Phúc lên tiếng cảnh báo: -Chúng ta không biết khi nào hắn hành động. Hãy bám sát vào. Ken cười: -Tôi chạy không nhanh bằng Chí Lãng nhưng chưa đến nổi vượt mất tội phạm. -Ai biết được. Tuệ Lâm, gọi cho Rita xem tình hình thế nào. Tuệ Lâm làm theo. Ít phút sau cô nói: -Âu Dương Khánh sau khi về nhà thì không ra nữa. -Hơi lạ. Nhưng dù sao đi nữa vẫn phải theo sát hắn. húng sẽ nhanh có hành động thôi. Nhưng không như suy nghĩ của Cảnh Phúc, cho đến tận sáng Châu Lạc Vinh và Âu Dương Khánh vẫn chỉ ở trong nhà. 32

33 Chí Lãng ngáp dài: -Mất toi cả đêm. Rita: -Đành chịu thôi không thể lơ là được. Christ: -Tôi đi mua cafe cho mọi người. Nhưng khi Christ định mở cửa xe thì Willson ngăn lại: -Không cần đâu. Âu Dương Khánh xuất hiện rồi. Chí Lãng lập tức theo sau hắn. Willson gọi ngay cho Cảnh Phúc: -Sir, Âu Dương Khánh đã rời khỏi nhà. -Ok, đừng để mất dấu. -Yes sir. Âu Dương Khánh đã chạy vòng qua mấy con đường và dường như hắn không muốn dừng ở đâu cả. Rita lo lắng: -Hơn 8’30” rồi. Đúng 9’ buổi triển lãm sẽ bắt đầu. Chẳng lẽ hắn định cướp B.O.T lúc đông người. Chí Lãng: -Không biết nữa. Chuông điện thoại Willson reo lên... Một chiếc xe lao với tốc độ thật nhanh hướng về khách sạn Royal. Willson giục: -Nhanh lên Lãng. -Tôi đang cố dây. Giờ này đường đông lắm. Tuy nói vậy nhưng chiếc xe của họ phóng đi như tên bắn. -Đến rồi.-Chí Lãng nói Họ đã có mặt trước cửa khách sạn Royal. Tình hình rất hỗn loạn. Người đến xem triển lãm chen lấn nhau chạy. Tiếng súng nổ liên tiếp, làm tình hình càng náo loạn hơn.Mọi nổ lực ổn định của phía cảnh sát đều trở nên vô ích. Christ, Rita và Willson lập tức rút súng định bước xuống xe. Chí Lãng ngăn lại: -Đừng. Giờ vào đó cũng không ích gì. Ở ngoài này dễ quan sát cục diện hơn. “OK” Quả đúng vậy, nhờ đề nghị của Chí Lãng, họ có thể nhận ra bọn tội phạm lẫn 33

34 trong đám đông thoát ra ngoài. Chúng leo lên một chiếc Mercedes đen và phóng đi. Chí Lãng lập tức bám theo. Bọn tội phạm rời khỏi thành phố đến một kho hàng hoang phế ở ngoại ô vắng vẻ. Bọn Châu Lạc Vinh đã chờ sẵn. Một gã từ trong chiếc xe sơn đen bước ra. Tay hắn xách vali tiến lại chỗ Châu Lạc Vinh: -Anh Vinh, B.O.T trong này. -Tốt lắm. Gọi thằng Khánh đưa khách đến. -Dạ, trên đường tới đây em đã gọi. Nhóm Chí Lãng dậu xe cách khá xa bọn Châu Lạc Vinh . Họ nhẹ nhàng tiếp cận kho hàng với khoảng cách an toàn. Christ nói rất nhỏ: -Chúng dông quá. Willson: -Sir sẽ tới ngay. Tiếng động cơ càng lúc càng to chứng tỏ có người đang đến. Âu Dương Khánh đi cùng một người châu Á. Người đó nói với Châu Lạc Vinh: -Chủ tịch Châu, ông chuẩn bị chưa? Châu Lạc Vinh giơ chiếc vali lên: -Trong này. Lần đầu hợp tác với ông chủ Lục, tôi đâu dám thất hứa. -Ok. Người họ Lục búng tay. Một gã thuộc hạ của hắn mang chiếc cặp đen dến mở ra. Châu Lạc vinh -Tốt. Hàng đây, mời ông chủ Lục kiểm. Bọn chúng trao đổi. Willson nóng lòng; -Bọn chúng giao dịch gần xong rồi. Sao sir vẫn chưa đến. Anh vừa dứt lời, Cảnh Phúc, Ken và Tuệ Lâm đã xuất hiện trước cửa kho hàng. Cảnh Phúc chỉ súng về phía Châu Lạc Vinh lớn tiếng: -Châu Lạc Vinh, ông đã bị bắt. Bọn đàn em của Châu Lạc Vinh và gã họ Lục đồng loạt nổ súng vào nhóm Cảnh Phúc. 34

35 Willson cùng mọi người rời khỏi nơi ẩn nấp để tiếp ứng. Christ và Chí Lãng đuổi theo gã họ Lục. Đàn em của hắn chống trả quyết liệt. Cảnh Phúc rượt theo Âu Dương Khánh đang bảo vệ Châu Lạc Vinh. Tuệ Lâm và Ken theo sát phía sau hỗ trợ. Hỏa lực của bọn tội phạm quá mạnh. Họ phải nấp sau những vật cản để tránh. Ken khẩn trương: -Khó bắn trả chúng lắm. anh nghĩ cách đi. Cảnh Phúc đưa mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh. Anh nói: -Cậu với Tuệ Lâm đánh lạc hướng chúng. Cảnh Phúc vượt khỏi chỗ nấp... Về phía Willson và Rita, họ đang rất vất vả với lưc lượng đông đúc của bọn tội phạm. Willson nhận thấy phía mình đang yếu thế. Christ và Chí Lãng cũng không đối phó nổi bọn đàn em của họ Lục. Willson nói: -Đưa súng cho tôi. Không đợi Rita đồng ý. Willson đã giật lấy khẩu súng từ tay cô. Anh phóng người khỏi chỗ Rita. Hai khẩu súngtrong anh lia đến đâu bọn tội phạm gục ngã đến dó. Đột nhiên anh hết đạn. Đúng lúc đó từ phía sau một tên hướng nòng súng của hắn về phía Willson. May thay , ngay khi hắn định bóp cò, Rita đã bay người tung chân đá văng khẩu súng của hắn . Tiếp dó cô xoay người thực hiện tiếp cú đá thứ hai ngay vào cạnh sườn hắn. Willson vội chạy đến chỗ Rita: -Tay không mà cô dám rời chỗ nấp à. Rita giật lại khẩu súng: -Đâu liều mạng bằng anh. Họ nhanh chóng tiếp ứng cho Christ. Hợp lực bốn người, bọn đàn em gã họ Lục nhanh chóng bị hạ. Chí Lãng lập tức còng tay hắn... Nhờ Ken và Tuệ Lâm đánh lạc hướng, Cảnh Phúc tiếp cận Âu Dương Khánh và Châu Lạc Vinh. Nhưng Âu Dương Khánh đã kịp thời phát hiện. Hắn lập tức nổ súng. Cảnh Phúc cũng bắn trả . Anh đã nhanh hơn hắn một giây. Khi viên đạn của anh xuyên qua người Âu Dương Khánh thì anh đã nhanh chóng bay người sang né tránh đường đạn. Âu Dương Khánh đổ gục xuống. Ngay khi ấy, cảnh sát chi viện đã đến.

35

36 *(4a)* Văn phòng C.I.C.S. Christ hớn hở: -Hay quá! Làm xong vài việc nữa là có thể tan sở đúng giờ. Cảnh phúc: -Lần này tan chứng đầy đủ, Châu Lạc Vinh đừng mong thoát tội. Coi như không uổng công sức bỏ ra. Rita: -Công nhận gã Châu Lạc Vinh mưu mô thật. Ai ngờ hắn bán B.O.T cho một ông chủ Thượng Hải, vốn chưa từng có quan hệ làm ăn gì với hắn trước đây. Ken: -Đã vậy còn giở trò đánh lạc hướng. May mà sir của chúng ta sáng suốt. -Không cần nịnh. Tôi biết cậu muốn gì rồi. -Thấy chưa, tôi đã nói sir rất thông minh mà. Mất ngủ cả tuần qua, sir phải tỏ chút quan tâm tới cấp dưới chứ. -Mới có vụ đầu...Thôi được, chiều nay đi uống nước vậy. Tuệ Lâm: -Sir cũng hà tiện quá. Nhưng có còn hơn không. Chí Lãng: -Hay đến chỗ em gái tôi. Willson: -Anh có em gái hả? Sao trước giờ tôi không biết. -Anh có hỏi đâu. Cảnh Phúc: -Quyết định vậy đi. “OK” ............................. Tiệm bánh “Four Seasons” Chí Lãng giới thiệu: -Em gái tôi. Cao Hiểu Vân-Jane. Cô gái nở nụ cười rạng rỡ: -Rất vui được biết mọi người. Ken: 36

37 -Lãng, em gái cậu rất xinh đẹp. Vậy mà không giới thiệu sớm. Tại bận quá Jane chào hỏi mọi người rồi quay vào mang nước và bánh kem ra. Họ trò chuyện vui vẻ. Tính Willson trầm lặng và ít nói. Anh chỉ lẳng lặng ngồi nghe. Điều đó làm Jane chú ý. Cô hỏi: -Sir Trịnh, sao anh không nói gì? -Gọi tôi là Willson thôi. Tôi không biết phải nói gì cả. Rita đùa: -Ngoại trừ lúc làm việc, anh ấy giống hệt một bức tượng biết đi. Cảnh Phúc: -Tính tình Willspn là vậy, đừng trêu cậu ấy nữa. Bánh kem ở đây là ngon nhất torng những chỗ tôi từng ăn. Cô tự làm hả? -Sir quá khen. Chí Lãng: -Em tôi thích đồ ngọt lắm. Nên nó mới mở tiệm bánh. Tuệ Lâm: -Christ từng nói cậu ấy cũng thích đồ ngọt. Vậy mà nói bận không đi. Nét mặt Jane thoáng thay đổi. Cô nhình Chí Lãng, ánh mắt như muốn hỏi điều gì. Chí Lãng giả vờ không thấy, trò chuyện vui vẻ với các đồng nghiệp. ............................. Chí Lãng mở cửa bước vào. Anh nói lớn: -Ba má, tụi con về rồi. Một người phụ nữ bưng tô canh từ trong bếp ra: -Hôm nay chịu về ăn cơm nhà rồi hả sir? Chí Lãng: -Mấy hôm trước tại con bận quá. Người đàn ông ngồi ở bàn ăn nói: -Bà lại cằn nhằn nó nữa rồi. Công việc của cảnh sát mà. Bà Cao: -Từ đầu tôi đã không tán thành nó thi vào ngành cảnh sát.Lúc đi học thì muốn thành tay đua chuyên nghiệp, sau lại đòi làm cảnh sát. Toàn nghề nguy hiểm. Ông Cao: 37

38 -Đàn ông con trai phải vậy chứ. -Ông chỉ được cái bênh nó. Jane: -Má lại giận rồi -Không rảnh đâu mà giận. Cha con mấy người cùng họ mà. Ông Cao: -Ơ hay, chứ bà không phải Cao là gì? -Thua cha con ông rồi. Hai dứa thay đồ nhanh rồi ra ăn cơm. “Dạ”......... Chí Lãng đang chơi game trong phòng. Jane bước vào. Chí Lãng hỏi: -Chuyện gì vậy em gái? -Christ đã về sao anh không báo em biết? -Nếu Christ muốn gặp em, cậu ấy sẽ tự đến. -Chẳng lẽ anh ấy không xem em là bạn? -Em cũng thừa hiểu Christ không phải hạng người đó. Có lẽ cậu ấy ngại nên chưa dám gặp. Dù sao em cũng là người đòi chia tay trước. -Nhưng không thể vì lí do đó mà về nước không nói với em một tiếng. -Vậy anh cho số, em gọi cậu ấy đi. Chí Lãng lấy bút viết số điện thoại của Christ ra giấy và đưa cho Jane: -Tùy em quyết định, có gọi hay không? Jane cầm lấy mẫu giấy. Ra khỏi phòng Chí Lãng, Jane vừa đi vừa nhìn dãy số, nét mặt đăm chiêu... ...... Có người bấm chuông, Cảnh Phúc vội chạy ra mở cửa: -Ủa, Tuệ Lâm, tìm tôi à ? -Sir, có Ken ở nhà ko ? -Sáng sớm Ken đã ra ngòai. Có chuyện gì ? -Vậy sir giúp tôi một việc được ko ? -Sẵn sàng. -Vòi nước nhà tôi bị hỏng rồi. Tôi đã gọi thợ nhưng họ bảo trời mưa lớn quá, khi nào tạnh mới đến được. Tôi chỉ sợ lúc đó nhà tôi lụt mất. -Sửa mấy thứ này tôi ko rành nhưng thử xem sao. Tuệ Lâm dẫn Cảnh Phúc đến chỗ vòi nước bị hỏng. Cảnh Phúc tròn mắt: -Trời, đúng là ngập mất. 38

39 Vòi nước bị bung ra khỏi đường ống, nước phun tung tóe khắp nơi. Trên sàn lênh láng nước. Cảnh Phúc nói: -Sao cô ko khóa đường ống chính trước ? -Ừ nhỉ, tôi quên. Tôi đi khóa ngay. -Mang hộp dụng cụ sửa chữa cho tôi luôn. Ít phút sau, Tuệ Lâm trở lại mang theo hộp dụng cụ đưa cho Cảnh Phúc. Anh bắt tay vào công việc. Reng...reng... Điện thoại nhà Tuệ Lâm reo. Cô chạy ra nghe. Tuệ Lâm quay lại nói với Cảnh Phúc: -Má tôi quên mang dù, lại không đón được taxi. Tôi phải đến rước bà. -Vậy cô cứ đi trước -Sir trông nhà giúp tôi ha. -Ok. Tuệ Lâm đi khỏi. Cảnh Phúc chú tâm vào công việc. Anh không để ý rằng có người vào nhà. Cảnh Phúc lắp cái rôbinê vào đường ống nước. Anh vừa bước khỏi phòng tắm thì chạm mặt một cô gái. Cô ấy thét lên: -Trộm... Rồi cô anh tay quơ lấy cái chổi dựng bên tường tấn công Cảnh Phúc tới tấp. Anh nhanh chân tránh. Cô gái rượt Cảnh Phúc chạy ra phòng khách. Cảnh Phúc luôn miệng: -Cô hiểu lầm rồi. Cô gái không nghe, cứ rượt anh chạy vòng vòng. Vừa lúc ấy, Tuệ Lam mở của bước vào. Cảnh Phúc gọi to: -Tuệ Lâm, cứu tôi. Do phân tâm, anh lãnh nguyên một đòn vào trán. Tuệ Lâm hốt hoảng kêu lên: -Sir... Cô gái định giáng thêm một đòn nữa. Nghe Tuệ Lâm gọi cô tròn mắt quay lại... ............................. Tuệ Lâm rối rít: -Xin lỗi sir. Ken vừa lăn trứng vào vết thâm tím trên trán Cảnh Phúc, vừa bật cười: 39

40 -Tại mặt sir giống kẻ gian quá đó. -Cậu muốn chết hả? Bà Tưởng áy náy: -Sir giúp chúng tôi mà con gái tôi còn... Cảnh Phúc ngắt lời: -Không sao đâu bác gái. Bà Tưởng nói với cô gái kia: -Tracy, con mau xin lỗi sir Dương đi. Tracy mặt không vui lắm: -Xin lỗi sir, nhưng sao lúc nãy sir không nói sớm. -Tôi có kịp nói gì đâu. Tôi luôn miệng bảo cô hiểu lầm rồi mà cô đâu có nghe. -Tự nhiên người đàn ông lạ xuất hiện trong nhà bảo sao tôi không hoảng. Ken cười: -Mai đến sở cảnh sát không khéo người ta hiểu lầm sir bắt cướp nên bi thương đấy. Thanh tra cao cấp bị nhìn thành trộm. Chuyện vui nhất trong năm. Tuệ Lâm: -Anh đừng trêu sir nữa. Cũng gần tối, anh và sir ở lại dùng cơm. Xem như gia đình tôi tạ lỗi. Ken: -Đồng ý ngay. Dù sao về nhà chúng tôi cũng không có gì để nấu nướng. Cảnh Phúc: -Sao không nói cậu lười. Không sợ làm phiền bác gái hả? Bà Tưởng: -Sir đừng ngại -Vậy chúng cháu không khách sáo nữa. ............................. Cảnh Phúc luôn nmiệng khen: -Bác gái không thua đầu bếp chuyên nghiệp ở nhà hàng. -Sir quá khen rồi. -Bác cứ gọi cháu Cảnh Phúc thôi ạ. Cháu khen thực tình đó. Ken: -Sir của cháu rất sành ăn. Sir mà khen là thực chứ không phải để xã giao đâu. Hai cô con gái của bác chắc cũng được chân truyền. 40

41 -Tuệ Lâm thì tạm được nhưng còn Tracy... Tracy: -Má, tại côn gviệc con rất bận rộn. Cảnh Phúc: -Cô làm trong ngành gì? -Tôi là giám đốc điều hành tập đoàn A&I(Architecture & Interion). Ken: -Tập đoàn này là một trong mười doanh nghiệp nổi tiếng nhất Hong Kong hiện nay. Cảnh Phúc: -Thể lực cô tốt vậy, đánh tôi đau quá trời. Tôi cứ tưởng cô là huấn luyện viên võ thuật chứ. Mọi người bật cười còn Tracy thì đỏ mặt. ............................. Sau khi bắt được Châu Lạc Vinh, C.I.C.S. vẫn chưa có vụ án nào cần giải quyết. Nên cả ngày thứ hai các thành viên C.I.C.S. được phân công đến các tổ khác giúp đỡ công tác điều tra. Đồng hồ chỉ năm giờ. Đồng nghiệp lần lượt ra về. Nhưng Christ vẫn ngồi lại. Mọi người định đến hỏi thăm thì Chí Lãng ngăn lại: -Christ có chút chuyện riêng. Mọi người về trước đi. Nghe vậy, họ đành quay đi. Chí Lãng tiến lại chỗ Christ: -Jane đã gọi cho cậu à? -Cô ấy hẹn em hôm qua, nhưng em không đến. -Cậu định tránh mặt hoài sao? Dù gì hai đứa cũng còn là bạn. Giờ cậu tới Four Seasons đi. -Anh nghĩ em nên làm vậy? Chí Lãng gật đầu. ............................. Rita chạy theo gọi Tuệ Lâm: -Chị Lâm, chị có tiết mục gì không? -Không, chị định về nhà. -Về nhà giờ này chán lắm. Đi shopping với em vui hơn. -Vậy cũng được. Em có xe không? -Không. Em đi cùng chị. 41

42 -Đợi chị lấy xe. ............................. Christ đứng mãi trước cửa tiệm Four Seasons vẫn chưa vào. Suy nghĩ một lúc lâu, anh quay đi. Khi ấy anh đụng phải một cô gái suýt ngã. Christ vội đỡ cô ấy lại: -Xin lỗi. Cô gái nghe giọng Christ liền nhìn anh vui mừng: -Christ, anh về hồi nào? -Ella. Anh mới về một thời gian. -Vào trong đi, Jane đang trong đó. Rồi Ella kéo Christ đi luôn. Jane đang tiếp khách. Ella gọi: -Jane, Christ đến nè. Jane quay người lại... ............................. Tuệ Lâm vừa đi vừa nhìn Rita cười: -Mua nhiều vậy, em xách không nặng à? -Nặng thì có nặng. Nhưng nhiều quần áo đẹp quá, không mua thấy tiếc. Giờ mới gần 7’, chúng ta đi đâu nữa? -Em không về hả? -Ba em đã sang Mĩ bàn công việc, ở nhà có mình em buồn lắm. Chị bận sao? -À không, hôm nay cả má và chị hai đều đến khuya mới về. -Vậy đến Four Seasons gần đây nghỉ chân rồi tính sau. -Ok Hai người họ đi được một đoạn thì thấy Chí Lãng. Rita gọi: -Cao Chí Lãng. Chí Lãng tiến đến: -Hai cô đi shopping à? Rita gật đầu hỏi lại: -Vậy còn anh? -Tôi đến tìm mô hình xe mới. Nhưng họ bảo hết hàng rồi, tuần sau mới có. Tuệ Lâm: -Chúng tôi đang đến Four Seasons. Anh đi cùng không? -Uhm, tôi cũng dự định tới đón Jane. 42

43 ............................. Tiệm bánh Four Seasons hôm nay đóng cửa sớm hơn mọi ngày. Christ và Jane ngồi đối diện nhau hơn một tiếng mà vẫn không ai mở lời. Ella lên tiếng: -Hai người sao vậy? Mấy năm không gặp nhau chẳng lẽ không có gì để nói Họ vẫn im lặng. ............................. Tuệ Lâm thấy lạ: -Đóng cửa sớm thế? Rita: -Hình như bên trong còn khách. Rita lại gần hơn: -Ủa, là Christ và em gái anh phải không Lãng? Chí Lãng la thầm:”Chết rồi. Mình quên đã bảo Christ đến.” Anh quay sang nói với hai cô gái: -Thôi đừng vào nữa. Tôi dẫn hai người đi nơi khác ăn tối. Đoán biết có chuyện, Tuệ Lâm gật đầu: -Cũng được. Rita: -Có người ra kìa. Chí lãng nhìn theo, gọi: -Ella. Ella đến chỗ anh. Chí Lãng hỏi: -Trong đó thế nào? -Im lặng đến khó chịu nên em mới trốn ra đây. Chí Lãng giới thiệu: -Ella, bạn thân của Jane, cũng là chủ Four Seasons. -Rita -Tuệ Lâm Ella niềm nở chào hỏi họ. Chí Lãng: -Ella, em đi ăn tối với bọn anh không? -Hay đó. Còn hơn nhìn mặt hai bức tượng trong kia. ............................. 43

44 Thời gian cứ trôi qua. Không khí yên lặng rồi cũng bị phá vỡ. Jane lên tiếng: -Anh còn giận em? -Không. Anh chưa bao giờ giận hay trách gì am. ............................. Rita thắc mắc: -Chuyện của hai người đó là thế nào? Chí Lãng: -Thật ra cũng không có gì. Chỉ là trước đây họ từng quen nhau. ............................. Christ khẳng định: -Trong hai năm chúng ta quen nhau và cả khi am nói lời chia tay, anh chưa từng một lần giận em. -Vậy sao khi về nước anh không đến gặp em? ............................. Ella nói: -Christ rất coi trọng tình cảm với Jane. Chắc anh ấy không biết phải đối mặt với Jane thế nào nên về nước rồi vẫn chưa dám gặp. Chí Lãng: -Anh nghĩ là vậy. Jane cũng xem trọng tình cảm với Christ nhưng là tình bạn chứ không phải tình yêu. Trước đây nó đòi chia tay cũng vì vậy. ............................. Jane nước mắt lưng tròng: -Anh bỏ đi gấp gáp, không chào từ biệt em. Có phải em đã tổn thương anh? -Xin em đừng khóc. Nước mắt của em còn làm anh tổn thương nhiều hơn. ............................. Tuệ Lâm hỏi: -Vậy lần này Christ đến gặp Jane, cậu ấy sẽ quyết định thế nào? Tiếp tục theo đuổi để lay chuyển Jane hay chỉ là bạn? Chí Lãng : -Khó nói lắm. Christ hơi nhát trong chuyện tình cảm nhưng là người rất kiên trì. ............................. Christ chìa tay ra: -Hay bắt tay làm bạn với anh được không? 44

45 Jane ngạc nhiên và bối rối, không nói nên lời: -Anh... Christ nắm lấy tay Jane đặt vào tay mình, mỉm cười: -Vậy là đồng ý rồi. -Em không hiểu. -Chẳng phải đây là mong muốn của em sao? Trước đây em từng nói rất quý anh. Em xem anh như người bạn thân nhất và không muốn mất người bạn thân này. Anh không dám nói rằng bây giờ anh chỉ xem em là bạn. Vì như vậy là dối em, dối cả bản thân anh. Nhưng anh khẳng định một điều, anh không thể mất em, dù với tư cách là người yêu hay bạn thân. Anh không muốn em khó xử và càng không muốn thấy em khóc. Giữ được tình bạn với em, anh đã rất vui, rất mãn nguyện. Những giọt nước mắt từ từ lăn dài trên má Jane: -Em đã bất công với anh. Christ dưa tay lau những giọt nước mắt ấy: -Anh đã nói không muốn thấy em khóc. Như thế nào là bất công? Em đâu thể ép bản thân yêu anh. Làm vậy em không vui mà anh cũng không vui. Biết đâu quyết định hiện giờ của anh sẽ tạo cơ hội cho cả hai tìm được hạnh phúc thực sự. Anh đã lựa chọn rất khó khăn nhưng anh tin mình làm đúng. Đừng khóc để anh thấy mình không sai lầm. Jane lau nước mắt, nhìn Christ và gượng cười: -Em không khóc nữa. Em có được một người bạn thân thiết như vậy thì phải vui chứ. Cô cười nhưng đôi mắt thì đỏ hoe. ............................. Chí Lãng: -Chúng ta đoán làm gì. Mai vào hỏi lại Christ thì biết ngay. Tình yêu rắc rối quá. Ella trêu: -Để xem rồi đây anh có khổ vì tình yêu của anh không? -Em cũng vậy thôi. Chẳng lẽ lời tuyên bố không yêu ai của em là thật. Anh không tin. Rita: -Tôi chợt nghĩ một điều. Người nào sẽ lay động được Willson? 45

46 Chí Lãng: -Cái đó trời biết. Rita và Tuệ Lâm bật cười còn Ella không hiểu. Vì cô không quen Willson. ............................. Christ đưa Jane đến trước nhà. Anh bước xuống mở cửa xe: -Cho anh gửi lời hỏi thăm hai bác, khi nào có dịp anh sẽ lên thăm. -Em sẽ nói lại. -Đi cẩn thận. Bye. -Bye. Chúc anh ngủ ngon. Jane lên nhà. Christ nhìn theo, mắt anh bỗng thấy cay cay. *(4b)* Cửa thang máy vừa mở ra, Chí Lãng và Ken cặp hai bên Christ lôi đi. Từ thang máy đến văn phòng, cho tới khi bị đẩy ngồi xuống ghế, Christ vẫn ngơ ngác: -Chuyện gì đây? Ken gõ đầu Christ: -Cậu giấu kỹ ghê. Hèn gì hôm thứ bảy không đi. Christ nhìn Chí Lãng: -Anh nói hả? -Hôm qua Tuệ Lâm và Rita đến Four Seasons ab81t gặp hai người trước. Đâu phải tôi cố ý nói. Rita tò mò: -Anh đã nói gì với Jane? Hai người sao rồi? Nói nhanh lên. Christ: -Cô hỏi anh Lãng á. Anh ấy là anh hai của Jane mà. Chí Lãng: -Gặn hỏi mãi mà Jane không nói. Đành tra hỏi cậu. Cảnh Phúc từ phòng bướv ra: -Chuyện riêng của người ta. Mấy cô cậu là cảnh sát mà tò mò quá. Christ hớn hở: -Thank you sir. -Nhung nói thật tôi cũng muốn biết. Tuệ Lâm bật cười: 46

47 -Thua sir luôn. Christ: -Xem ra chỉ có Willson là tốt bụng. Lên tiếng giúp tôi với. -Tôi không nhiều chuyện nhưng cũng ko ngăn họ đâu. Anh tự lo liệu -Oh my god! Chí Lãng: -Không cần kêu trời. Biết khôn thì khai ra mau. -Thôi được rồi. Em đầu hàng. Em và Jane hiện giờ chỉ là bạn. Rita: -Thật không? Christ gật đầu. Ken vỗ vai anh nói: -Giỏi lắm. Đẹp trai như cậu để tôi giới thiệu cho vài mĩ nhan ở sở cảnh sát. -Anh hứa đó. Cảnh Phúc: -Được rồi. Chuyện đó tính sau. Giờ vào phòng họp thôi. Chí Lãng: -Không phải chứ sir. Mới nghỉ ngơi có hai ngày mà. Willson: -Bọn tội phạm đâu có nghỉ ngơi. Cảnh Phúc: -Willson nói đúng đó. Đừng cằn nhằn nữa, đi nào. Phòng họp C.I.C.S. Cảnh Phúc phát cho mỗi người một tờ giấy bạc: -Mọi người xem xong, có nhận xét gì? Ken: -Tiền giả hả sir? Rita soi tờ giấy bạc lên ánh đèn: -Có hình in chìm, các đường nét sắc sảo và rất chuẩn, không có chi tiết nào cho thấy là tiền giả. Willson: -Có vẻ là tiền thật. Cảng Phúc: -Bên phòng giám chứng đã dùng kỹ thuật hiện đại nhất để so sánh mới phát hiện sự khác biệt. 47

48 Christ: -Khác biệt thế nào sir? -Tờ giấy bạc được in bằng công nghệ kĩ thuật số. Giữa tiền thật và giả khi đem so sánh bằng những thông số mã hóa thì có sai khác. Tuệ Lâm: -Phân biệt khó khăn như vậy, máy kiểm tra thông thường khó mà phát hiện Chí Lãng: -Còn những người buôn bán nhỏ họ chỉ dựa vào kinh nghiệm để nhận định. Cảnh Phúc: -Đó là vấn đề chính. Nếu một lượng lớn tiền giả được tung vào thị trường thì nền kinh tế Hong Kong sẽ gặp biến động lớn. Tiền thật, tiền giả không ai phân biệt được sẽ dẫn đến đồng tiền mất giá. Christ: -Mỗi gia đình ở Hong Kong đâu phải người nào cũng có diều kiện trang bị công nghệ hiện đại. -Đúng lắm. Vì vậy nhiệm vụ lần này của chúng ta là phải phá ngay âm mưu của tập đoàn làm tiền giả. Ken: -Mục tiêu chính là ai vậy sir? Mọi người nhìn lên màn hình. Cảnh Phúc nói: -Người đàn ông đeo kính đen là Tống Triết Hào, Thường gọi Hào gia, người Hong Kong, 46 tuổi, trùm bang hội khu Cửu Long. Hắn chuyên quản lí hệ thống vũ trường cả khu. Chí Lãng: -Quản lí vũ trường mà cũng làm tiền giả sao? Rita: -Đã gọi là tội phạm thì chuyện phạm pháp gì không làm. Cảnh Phúc tiếp: -Người thứ hai là Alfred Miller, quốc tịch Mĩ, tổng giám đốc công ty phần mềm AIM. Và người cuối cùng tên Đào Văn, chủ tịch tập đoàn A&I, người Hong Kong. Tuệ Lâm ngạc nhiên: -A&I à? 48

49 -Đúng vậy. Nhưng phía Đào Văn phòng tình báo chưa thể khẳng định, chỉ là đối tượng tình nghi. Mấy tờ bạc giả và toàn bộ thông tin trên do một vệ tinh của phòng tình báo cung cấp. Nhung rất tiếc hắn đã bị người của Hào gia khử rồi. Willson: -Vậy bọn chúng đã đề phòng cảnh sát. Chúng ta khó mà làm việc. -Không. Gã này bị khử vì đã cung cấp tin cho cảnh sát triệt phá một vài điểm cá độ bóng đá do Hào gia quản lý. Còn vụ tiền giả chúng vẫn tin chắc chưa bị lộ. Rita: -Kế hoạch hành động thế nào sir? -Theo dõi, tiếp cận, điều tra, bằng mọi cách phải nhanh chóng tìm ra cơ sở in tiền của chúng trước khi tiền giả được tung vào thị trường. Willson: -Phía Hào gia sir cứ giao cho tôi. -Ok, cậu, Lãng , Christ và Rita thay phiên bám sát từng hành động của Tống Triết Hào. Hắn có nhiều đàn em, tai mắt khắp nơi, nên tôi nghĩ hắn là dây nối cho mối quan hệ của hai người kia. Cảnh Phúc quay sang Tuệ Lâm: -Tuệ Lâm, chị cô làm trong A&I. Hãy từ cô ấy tìm hiểu hoạt động của công ty. Nhớ cẩn thận đừng để bứt dây động rừng. -Yes sir. -Vì phòng tình báo không thể khẳng định Đào Văn có liên quan đến vụ này nên tôi và Ken sẽ điều tra thêm. Theo tất cả thông tin tôi biết thì ống ấy chưa hề làm chuyện phạm pháp, dù là vi phạm giao thông. Ken: -Sir nghi ngờ có kẻ mượn danh Đào Văn? -Đúng vậy. Có thể là người giữ chức vụ cao trong A&I. Chí Lãng: -Còn Alfred Miller? -Người này chưa cần chúng ta “chăm sóc” vì hắn hiện không ở Hong Kong. Thực chất Miller là tên đầu sỏ Mafia nguy hiểm ngụy trang bằng vỏ bọc doanh nhân. FBI đã theo hắn lâu rồi. Có tin họ báo ngay cho phía cảnh sát Hong Kong. 49

50 Cảnh Phúc phát tài liệu cho từng người: -Tất cả thông tin về các đối tượng phòng tình báo đều cung cấp đầy đủ. Mọi người bắt tay vào công việc ngay hôm nay. “Yes sir”. ............................. Nhà hàng điểm tâm Song Hỷ, 10’30”. Rita: -Willson, anh có thể lên tiếng được không? Suốt từ lúc theo Tống Triết Hào đến giờ anh không nói một câu. -Nói gì chứ. Chúng ta đang làm việc. -Anh lúc nào cũng công việc. Nhưng anh cứ không rời mắt khỏi hắn như thế hắn sẽ phát hiện chúng ta. -Ờ...Nhưng lơ là hắn đi mất thì sao. -Thua anh rồi. Hai tiếng trôi qua. Tống Triết Hào không có hoạt động gì đặc biệt. Sau khi rời nhà hàng hắn đến thăm bạn gái. Hăn đưa cô ấy đi mua sắm khắp nơi. Bọn họ đi đâu, Willson và Rita theo đến đó. Điểm dừng chân cuối cùng là nhà riêng của bạn gái Tống Triết Hào. Willson đỗ xe bên đường đối diện. Một chiếc ô tô áp sát hai người họ. Chí Lãng hạ kính xe xuống. Anh nói: -Hai người về sở nghỉ đi. Tôi và Christ thay cho. Willson: -Ok. Bye. -Bye. Willson nổ máy chạy đi. Trên đường Rita nói: -Gần một giờ rồi. Chúng ta ăn trưa ở đâu đó rồi hãy về. - Đến canteen mua cơm hộp lên văn phòng. Tôi muốn tìm thông tin bạn gái Tống Triết Hào. -Oh no! Thôi, anh về một mình đi.Tôi gọi taxi. Sợ anh luôn đó. Willson quay sang nhìn Rita mỉm cười: -Được rồi. Cô muốn đi đâu? ............................. Rita nhìn chăm chăm Willson. Anh thấy lạ nên hỏi: -Mặt tôi dính gì? Sao cô nhìn dữ vậy? 50

51 -À không, hình như lúc nãy anh cười hả? -Thì sao? -Tôi cứ tưởng anh không biết cười. -Tôi đâu phải quái vật mà không biết cười. -Tại thường ngày mặt anh hình sự quá. Willson cười: -Mặt tôi hơi đen nên mọi người hay hiểu lầm. Rita: -Anh nên cười nhiều hơn. Vậy mới đẹp trai. Cả hai cùng nhìn nhau bật cười. ............................. Tuệ Lâm đứng trước tổng công ty A&I. Cô gọi: -Chị hai. -Tuệ Lâm. Sao hôm nay rảnh rỗi đến đón chị vậy? -Định rủ chị cùng về. -Hay quá. Hôm nay chị không có xe. ............................. Reng...reng...reng -Alô, con đây má. -Tracy, hôm nay má phải đi xem hát với mấy người bạn. Con và Lâm đi ăn bên ngoài vậy -Dạ, con biết rồi. Má đi chơi vui vẻ. Tracy ngắt máy. Tuệ Lâm hỏi: -Má không ở nhà hả chị? -Uhm, má bảo chúng ta ra ngoài ăn. -Vậy cũng được. Mà sao chị cứ dùng mãi kiểu chuông cũ đó vậy. Âm thanh đơn điệu. Giờ có nhiều loại nhạc chuông mới nghe rất hay. -Rắc rối. Sao chẳng được. Em định đi đâu? -Ăn món Pháp nha? -Ok. ............................. Rita về đến nhà. Người phụ nữ lớn tuổi cuối chào: -Cô chủ đã về. Tôi dọn bữa tối được chưa ạ? -Không cần đâu cô Tư. 51

52 Rồi Rita đi thẳng lên lầu. Ngang qua phòng sách, cô dừng lại, nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn vào. Bên trong căn phòng tối om. Rita buồn bã khép cửa quay đi... -Con gái ba không được vui à? Vừa nhìn thấy người đàn ông trước mặt, Rita liền trở nên vui vẻ: -Ba... Phương Thiên Hữu. -Ai làm con gái yêu quý của ba giận vậy? Rita phụng phịu: -Ba chứ ai. Đã nữa năm nay ba không về nhà. -Ba xin lỗi. Thôi đừng giận nữa. Cùng ăn tối với ba được không? Rita hớn hở khoát tay Phương Thiên Hũu xuống lầu. ............................. Người phục vụ niềm nở: -Xin hỏi anh mấy người? Ken: -Hai người -Xin mời hai anh theo tôi. Họ được người phục vụ dẫn đến bàn trống. Đợi khách ngồi xuống, người phục vụ hỏi: -Hai anh dùng gì? Ken: -Hai phần ăn tối. -Xin hai anh chờ trong ít phút. Đợi người phục vụ đi khỏi, Cảnh Phúc nói nhỏ: -Cậu thật là...Có lười thì cũng đến chỗ thường thôi. Vào đây làm gì. Mòn ăn ở đây mắc lắm. -Anh đừng tính toán quá. Vụ lần này chắc phải thức trắng cả tuần. Phải ăn một bữa thật ngon cho có sức chứ. Anh là thanh tra cao cấp mà hà tiện làm gì. Tôi đâu có bắt anh bao tôi đâu. Ken đưa mắt nhìn quanh: -Trang trí ở đây rất đẹp, rất lãn mạn. Mai mốt có bạn gái phải mời đến đây mới được. Chợt Ken thấy Tuệ Lâm. Anh gọi: -Tuệ Lâm. 52

53 Cô quay lại: -Ken, sir Dương. Cảnh Phúc và Ken tiến lại chỗ Tuệ Lâm. Ken nói: -Tình cờ thật. Hai người đến lâu chưa? Tuệ Lâm: -Cũng mới thôi, vừa gọi món xong. Anh và sir cùng ngồi chung cho vui. -Ok. Tracy nhìn Cảnh Phúc: -Sir Dương, trán sir... -Không sao. Vài ngày là khỏi. Món ăn dọn lên... Cảnh Phúc: -Bánh kem ở đây không bằng Four Seasons. Tuệ Lâm tán thành: -Đúng vậy. Jane làm bánh rất ngon. Ken nhìn ra hướng cửa và đưa mắt ra hiệu cho Cảnh Phúc. Anh nhìn theo: -Ủa, người kia có phải Đào Văn, Chủ tịch của cô không Tracy? -Chính là ông ấy. Tuệ Lâm: -Người đi bên cạnh hình như là con trai Đào Văn, Đào Gia Hùng. Tracy: -À, John, giám đốc tài chính A&I. Cảnh Phúc nháy mắt với Tuệ Lâm. Hiểu ý, Tuệ Lâm nói: -Mấy ông chủ lớn này chắc nhiều con riêng lắm. Thế nào cũng xảy ra tranh chấp tài sản. Tracy: -Ko đâu. Ông Đào là người rất chung thủy. Vợ ông đã mất từ lâu nhưng đến nay ông vẫn ko đi thêm bước nữa hay có bất cứ tình nhân nào. Đến nay vẫn ko có bất cứ vụ scandal nào trên báo. Ông ấy sống mẫu mực lắm, là người lãnh đạo sáng suốt & công bằng. John là con trai duy nhất của ông. Ken: -Còn John? -John thì hơi tệ. Tuy làm việc giỏi nhưng đời tư khá rối rắm. ............................. 53

54 Jane đang đi dạo. Cô bước trên con đường đông đúc, nhộn nhịp, Ánh mắt cứ nhìn vào khoảng ko vô định. Có khi lại cuối đầu thở dài. Từ sau khi gặp Christ, đã ba ngày qua, Jane thấy lòng ko vui. Hôm nay Ella đã khuyên cô ko đến tiệm một ngày để khuây khỏa. Jane cứ đi như thế. Mãi suy nghĩ cô ko kịp nhận ra mình đã đi vào một con hẻm vắng. Một nhóm thanh niên đang đánh nhau. Ko, là ba gã thanh niên đang đánh một gã khác. Ba gã kia đều cầm hung khí, có vẻ như muốn giết người. Jane la hỏang và quay đầu chạy ra. Bọn côn đò phát hiện. Một tên tóc nhuộm đỏ hét: -Bắt nó lại. Hai gã đàn em lập tức đuổi theo. Jane cố gắng chạy thật nhanh nhưng hai tên kia đã vượt lên đón đầu. Jane bối rối và hỏang sợ: -Các anh muốn gì? Gã tóc đỏ cười to: -Khử cô em chứ gì nữa. Tụi bây, xử nó nhanh rồi còn về báo cáo với Hào Gia. Một trong hai tên đàn em vung dao chém xuống. Jane cuối người né và hét lên với tất cả sức mình, hy vọng có người nghe thấy. Tên thứ nhất chém hụt, tên thứ hai liền lao tới. Mũi dao nhằm thảng người Jane hướng đến. Cô lúng túng, tay chân cứng đờ, ko biết làm gì nữa đành nhắm mắt la to. Keng... Jane mở mắt ra thấy một cô gái đứng trước mặt. Gã lúc này ông lấy cổ tay, con dao trên tay hắn đã rơi xuống đất. Hai tên còn lại thấy vậy liền tức giận xông vào. Cô gái đẩy Jane ra và xoay người đá thốc vào bụng gã đàn em còn lại. Mũi dao của tên tóc đỏ tiến đến. Cô gái đưa hai tay chặn và dùng vai húc vào người hắn. Cô tiện tay đọat luon con dao. Jane la hỏang: -Rita, cẩn thận. Rita quay lại thấy tên bị cô đánh lúc đầu đang định đâm lén sau lưng mình. Rita ngã người tránh. Cùng lúc mũi chân cô đá móc vào dưới cằm hắn. Rita 54

55 lộn người một vòng. Chân vừa chạm đất cô lập tức nhảy lên đá vòng trên ko trúng cổ một gã đàn em. Hắn đau đến bất tỉnh. Tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Tên tóc đỏ hét: -Cảnh sát, rút mau. Rồi hai tên đó chạy theo thật nhanh. Jane đế chỗ Rita. Cô lo lắng hỏi: -Rita, bạn có sao ko ? Rita cười: Ko cần lo. Bọn này tệ quá. Bạn gọi cảnh sát hả ? -Ừ. Mình cứ sợ bạn bị thương. -Mình thì ko sao. Nhưng người kia đúng là bị thương nặng đó. Rita định đến xem xét tình hình người bị thương thì cảnh át chạy vào. Một nhân viên cảnh sát bước tới hỏi Rita và Jane: -Trong hai cô, ai là người báo cảnh sát ? Jane: -Là tôi. Rita đưa thẻ ngành ra: -Tôi là Phương An Kỳ, PC 66423, thành viên C.I.C.S. Chúng tôi đã chứng kiến sự việc. Rồi họ đem mọi việc kể lại cho cảnh sát nghe. Nhân viên cứu hộ đã đưa nạn nhân lên xe cấp cứu. Rita hỏi: -Tình hình nạn nhân thế nào ? Nhân viên cứu hộ đáp: -Mất máu quá nhiều. Hiện giờ khó mà tỉnh lại. Chúng tôi phải đưa nạn nhân đến bệnh viện. Rita gật đầu. Cô quay sang nói với mấy nhân viên cảnh sát: -Tôi sẽ đưa cô Cao đến sở cảnh sát hòan tất thủ tục. -Cảm ơn sư tỷ. ............................. Văn Phòng C.I.C.S. Chí Lãng lo lắng: -Em có bị thương ở đâu ko ? Tự nhiên đi vào nơi vắng vẻ làm gì ? -Em ko sao, anh đừng lo quá. May mà có Rita đến kịp thời. Chí Lãng: -Cảm ơn cô, Rita. 55

56 -Đừng bận tâm. Cô nói với Cảnh Phúc; -Sir, nạn nhân có tỉnh lại chưa ? -Vẫn chưa tỉnh. Các đồng nghiệp đang điều tra thân phận của nạn nhân. -Bọn giết người là thuộc hạ của Tống Triết Hào. Trong mấy ngày theo dõi hắn tôi đã từng thấy tên tóc đỏ. -Rất có thể nạn nhân sẽ giúp ích cho chúng ta. Rita, cô bị nhận diện rồi, tạm thời ngưng theo dõi Tống Triết Hào. Để Chí Lãng, Christ và Willson lo vụ này. -Ko cần đâu sir. Lúc đánh nhau tôi chưa bị lộ thân phận cảnh sát. Ken gọi: -Sir, đã có hình nhận dạng. Cảnh Phúc đến bên máy tính. Ken nói: -Theo lời kể của Rita và Jane, tôi đã phác thảo khuôn mặt ba kẻ tấn công họ. Hai cô xem có giống ko. Rita và Jane tiến lại gần, cô nói: -Rất giống. Jane: -Tôi nghĩ mắt của tên này nhỏ hơn một chút, hắn đã từng đối mặt với tôi. Xem Ken chỉnh lại, Jane nói: -Đúng rồi, là như vậy. Cảnh Phúc: -Ok, tốt lắm. Gửi ngay hình cho nhóm Christ và Willson. Jane: -Sir, tôi còn giúp được gì ko ? -Cảm ơn Jane, vậy đủ rồi, chúng tôi đã có đủ thông tin. Hy vọng cô ko hỏang sợ về chuyện lần này. -Sir đừng lo. Tôi làm em gái của Cảnh Sát, ít nhiều cũng có tý can đảm. Chí LÃng cười: -Nó bướng bỉnh lắm, ko biết sợ đâu. Jane lườm Chí Lãng. ............................. Jane nói: -Thật làm phiền bạn. Rita: 56

57 -Không sao. Anh bạn đã nhờ mà. -Anh hai rắc rối quá. Mình đã bảo tự về được rồi. -Anh bạn sợ bạn lại gặp nguy hiểm. -Đâu có trùng hợp vậy. Mình mời bạn đi uống nước. Cũng gần tới giờ tan sở của bạn rồi, đi chứ? -Ok, đi thôi. ............................. Chí Lãng vào xe. Christ lo lắng hỏi: -Jane thế nào? Cô ấy có bị thương không? Có hoảng sợ không? -Cậu từ từ cho tôi thở với. Jane không việc gì đâu. Rita đã cứu kịp thời. Christ thở phào: -Nghe tin Jane gặp nguy hiểm, em cứ lo mãi. -Vậy mà nói chỉ là bạn bè. -Bạn bè cũng quan tâm được vậy. Willson: -Christ lo lắng thực sự đó, anh đừng trêu nữa. À, Rita không sao chứ? Chí Lãng: -Cả hai đều bình an. Hào gia có động tĩnh gì? Christ: -Hắn vừa đi vòng các vũ trường kiểm tra việc làm ăn. Đây là điểm dừng lâu nhất. -Chắc có vấn đề. Vào trong xem thử. Willson: -Chúng tôi đã thay nhau theo hắn. Giờ vào nữa sợ chúng nhận ra sẽ sinh nghi. -Vũ trường rất đông người, chúng không kịp để ý đâu. Chúng ta cứ giả làm khách. Ở ngoài thế này chắc không thu được gì đâu. Willson và Christ nhìn nhau hội ý. Họ tán thành:”OK”. ............................. Jane: -Lúc nãy may mà có bạn. Nghĩ lại mình cũng thấy hơi sợ. À, khi đó bạn đang làm gì? Rita: 57

58 -Mình vừa đổi ca, cùng anh bạn về sở. Nhưng giữa đường mình chợt nhớ phải mua ít thứ nên bảo anh bạn về trước. Lúc đi ngang con hẻm thì nghe tiếng kêu cứu. -Giọng mình không đến nỗi nhỏ, bằng không chắc lần này mất mạng rồi. -Bạn làm gì lại đến nơi vắng vẻ như vậy? Jane không biết trả lời thế nào. Cô tránh ánh mắt Rita Rita: -Nếu là chuyện riêng thì không cần nói mình biết. Jane xua tay: -Không phải mình không muốn nói. Chỉ là chẳng biết phải trả lời bạn thế nào. Jane thở dài: -Thực sự mình không rõ làm cách nào lại đi lạc vào đó. Mình thấy đường thì cứ đi, chẳng có chủ ý gì cả. Rita: -Bạn có phiền não? -Mình mãi nghĩ về chuyện giữa mình với Christ. -??? ............................. Tiếng nhạc đinh tai. Ánh đèn như những tia chớp làm lóa cả mắt. Nhóm Chí Lãng đang cố tìm kiếm bọn người Tống Triết Hào trong tình trạng thiếu ánh sáng. Chúng ngồi ở một góc khuất. Một gã mặc áo khoát da đen cung kính: -Hào gia, em đã chuẩn bị đầy đủ sổ sách. Anh xem qua. Tống Triết Hào: -Không cần, tao chỉ ghé qua thôi. Tao tin chú mày. Tao đến đây còn vì một chuyện nhỏ khác. -Hào gia, anh cứ căn dặn. Em sẽ làm hết mình. Tống Triết Hào đưa ngón tay trỏ lên ngoắt. Một tên trong đám đàn em theo sau hắn bước lên. Tống Triết Hào nói: -Jack, mày nói cho thằng Phi biết. Chính là kẻ đã tấn công Rita và Jane. Hắn cuối người: -Dạ, Hào gia. Rồi hắn nói: -Anh Phi, thằng Minh, đàn em của anh làm vệ tinh cho cảnh sát. Gã tên Phi sửng sốt: 58

59 -Thật vậy sao? Hào gia, em tuyệt đối trung thành với anh. Tống Triiết Hào vỗ vai hắn: -Tao biết chú mày trung thành. Tao đã xử thằng phản bội, chỉ báo với chú mày một tiếng thôi. Tống Triết Hào thấp giọng: -Nếu không tin, tao đã không cho mày tham gia kế hoạch lần này. -Dạ em biết. Mọi chuyện vẫn đang tiến hành tốt đẹp. Em hết sức theo dõi không để sơ suất. -Tốt lắm. Tao giao thằng Jack cho mày. Nó khá được việc. Hắn nói với Jack: -Sao không qua chào anh Phi. Jack bước tới, khom người: -Anh Phi, em thật vinh dự được theo anh. Gã tên Phi gật đầu: -Uhm, sau này cố gắng lên. Mày có tương lai đó. Tống Triết Hào: -Giờ tao đi. Phi, mày dặn tụi nó làm cho nhanh lên. -Dạ, em sẽ hối thúc tụi nhỏ. Anh về. Tống Triết Hào rời vũ trường. Willson nói: -Christ, anh theo hắn. Tôi và Lãng muốn ở lại đều tra gã kia và cả tên tóc đỏ. Christ nhanh chóng gất đều rồi quay đi. Willson thấy tên tóc đỏ cùng một tên khác vào toilet. Anh ra hiệu bảo Chí Lãng theo cùng... Giọng một trong hai tên: -May mà Hào gia chưa biết tao để xổng hai con nhỏ nhân chứng. Không thì hậu quả của tao cũng như thằng Minh. -Nhưng anh Jack, hai nhỏ đó đã báo cảnh sát. Bọn cảnh sát phát lệnh truy nã thì sao? -Mày ngu quá. Nếu tụi cảnh sát có nhân dạng của tao với mày thì giờ này còn đứng đây được hả. Chắc hai nhỏ đó sợ phiền phức hay sợ mình trả thù nên chưa khai rõ với cảnh sát. -Còn thằng Minh? Chưa biết nó có chết hay không? Rủi nó tỉnh lại... -Tao đâm nó nhiều nhát, khó mà sống. Mày đừng quá lo. -Anh nói có lí.Theo anh Jack là em yên tâm. Giọng gã Jack ậm ừ. Hắn nghiến răng: 59

60 -Nhưng tao vẫn tức con nhỏ đến sau. Bị nó hạ thật mất mặt. Lần sau gặp lại tao sẽ cho nó biết tay. -Con nhỏ đó hình như tên Rita. Nó đánh giỏi vậy, có khi nào là cảnh sát. Jack gạt phắt: -Mày điên hả. Đánh giỏi đâu nhất thiết là cảnh sát. Tụi con gái bây giờ dữ lắm. -Cũng đúng. -Mày đừng tự hù nữa. Giờ tao được Hào gia trọng dụng cho theo anh Phi, chắc chắn là cơ hội tốt. Tao nghe nói Hào gia có kế hoạch lớn giao cho anh Phi... Giọng chúng mỗi lúc một nhỏ dần. Chúng đã đi xa. Chí Lãng và Willson bước ra. Willson: -Kế hoạch lớn chúng nói chắc phi vụ tiền giả. -Ừ. Báo cáo cho sir ngay để điều tra tên Phi. -Lần lượt nhiều vệ tinh bị phát hiện. Có khi nào chúng nghi ngờ. -Chắc không đâu. Nếu biết vụ tiền giả bị phát hiện, Tống Triết Hào không thể nào bình tĩnh vậy được. Chuyện cảnh sát cài vệ tinh trong xã hội đen là thường. Tên Jack này lại không có óc, thân phận cảnh sát Rita may mắn chưa bị phát hiện. -Cô ấy có thể an tâm tiếp tục theo dõi. Nhưng xem ra tên Jack rất căm thù Rita. Lãng, phải báo cô ấy cẩn thận. ............................. Jane ngồi lặng yên một lúc. Rita thấy Jane không nói nên cũng im lặng. Cuối cùng, Jane mở lời: -Rita, chắc bạn cũng biết chuyện của mình với Christ? Rita gật đầu. Jane tiếp: -Giờ mình rối lắm. Mình hiểu, Christ thật sự đã dành nhiều tình cảm cho mình. Nhưng trong mắt mình, Christ mãi mãi chỉ là người bạn tốt. -Chuyện lúc trước của hai người mình chỉ nghe vài câu từ anh hai bạn. Cả Christ và bạn mình cũng chỉ mới quen nên khó mà đưa ra lời khuyên hợp lí. Nhưng nếu là mình, mình sẽ không phiền muộn giống bạn. Mình có cách nghĩ khác. -Bạn nghĩ thế nào? -Bạn xa Christ lâu như vậy, mà địa vị của Christ trong bạn vẫn không thay đổi. 60

61 Bạn xem Christ là người thân chứ không phải người yêu. Rõ ràng Christ không thích hợp với bạn. Bạn đâu thể ép buộc bản thân. Christ lựa chọn giữ tình bạn là tạo lối thoát cho cả hai. -Mình phải làm sao? -Hãy suy nghĩ thoáng hơn. Đối xử với Christ như với anh bạn vậy. Đừng cố gắng thay đổi hay né tránh chỉ làm cả hai thêm khó xử. -Nhưng Christ có thể quên được mối tình này? -Bây giờ còn quá sớm để nhận xét. Chính Christ đề nghị đổi tình yêu thành tình bạn, chắc chắn anh ấy sẽ tìm được người thích hợp hơn. -Cảm ơn bạn đã tâm sự với mình. Ella cũng khuyên mình như vậy. -Nhưng nói trước, mình chưa từng yêu nên lời khuyên của mình không hẳn đúng. Jane cười. Nụ cười rạng rỡ. Rita đã giúp Jane trút bớt ưu tư. *(4c)* Tối đó tại nhà ông bà Cao. Jane trò chuyện với Chí Lãng trong phòng anh. Jane hỏi: -Anh hai, anh thấy Rita thế nào? -??? -Trả lời em đi. -Thì cô ấy là một cảnh sát tài giỏi, can đảm và mạnh mẽ. -Còn gì nữa? -Tính tình vui vẻ, hòa nhã. -Rita có xinh đẹp không? -Có, rất xinh đẹp. Mà em hỏi chi vậy? Jane mỉm cười: -Anh thật hay giả vờ không hiểu ý em? Rita là một cô gái tốt hiếm có. Anh đừng bỏ lỡ chứ. Chí Lãng bật dậy đẩy Jane ra khỏi phòng: -Em rảnh quá thì ngủ sớm đi. -Ok, anh không nói thì thôi. Ra tới cửa, Jane quay lại nháy mắt: -Suy nghĩ lại đi. Chí Lãng vừa đóng cửa lại, nói: 61

62 -Khỏi cần em lo. Jane vẫn còn đứng bên ngoài gọi. Chí Lãng bịt tai lại. Ít phút sau, Jane đã đi. Chí lãng trèo lên giường ngủ. Anh nhắm mắt nhưng môi thoáng qua nụ cười. ............................. Phòng họp C.I.C.S. Cảnh Phúc vẫn là người bắt đầu: -Sau một tuần điều tra, chúng ta có thêm nhiều thông tin mới. Cảnh Phúc tắt đèn và mở máy chiếu. Hiện diện trên màn hình là một người đàn ông mặc bộ vest màu xám lich lãm. Anh nói: -Đào Gia Hùng, John, 35 tuổi, con trai duy nhất của Đào Văn. John giữ chức vụ giám đốc tài chính ở A&I. Người kế bên là Hà Mỹ Trân, vợ John. Ken tiếp: -Tôi và sir đã tiến hành theo dõi hai đối tượng này. Cả hai đều tiêu tiền như nước. Người chồng đêm nào cũng tiệc tùng chiêu đãi bạn bè ở nhà hàng cao cấp. Bên ngoài hắn bao rất nhiều nữ minh tinh có tiếng tăm. Bà vợ thì bài bạc, mua sắm không tiếc tiền. Trang sức bà ta mua giá không dưới năm trăm ngàn. Cả hai vợ chồng còn chơi cỗ phiếu và đang thua ỗ nặng. Chí Lãng: -Đúng là thú tiêu khiển của người giàu. Rita phản đối: -Ba tôi không có vậy. -Tôi không có ý đó. Bác trai là ngoại lệ. Tuệ Lâm: -Đào văn cũng ngoại lệ. Ông ấy có đời sống cá nhân mẫu mực. Việc làm ăn của A&I cũng rất đàng hoàng, không hề có khoản nào mờ ám. Nhưng con tai ông ấy thì đang mắc nợ. Dĩ nhiên John đã tìm cách che giấu cha mình. Hắn mượn tiền của ngân hàng này trả cho ngân hàng khác. Cứ vậy số nợ được chia nhỏ. Nhìn bề ngoài thì không đáng chú ý nhưng tổng kết lại là con số khổng lồ. Thời gian gần đây có một món tiền lớn không rõ nguồn gốc được chuyển vào tài khoản của John ở một ngân hàng bên Canada. Cảnh Phúc: -Với tất cả những tin tức thu được, tôi có cơ sở tin rằng kẻ hợp tác với Tống Triết Hào và Alfred Miller là Đào Gia Hùng. Ở cương vị giám đốc tài chính, hắn hoàn toàn thuận lợi trong việc tung tiền giả vào thị trường. 62

63 Rita: -Vậy Đào Gia hùng giữ khâu cuối. Còn Tống Triết Hào sẽ in và chuyển tiền ở Hong Kong. Cảnh Phúc: -Đúng. Cơ sở in của Tống Triết Hào được xây dựng ngay tại Hong Kong, giao cho gã đàn em tín cẩn, Hòang Đại Phi trực tiếp trông coi. Willson: -Sau khi nghe được câu chuyện của Jack, tôi cùng Christ, Lãng và Rita chia nhau bám sát Tống Triết Hào và Đại Phi. Nhưng tiếc là chưa tìm ra chính xác xưởng in. Chí Lãng: -Bốn chúng tôi không dám theo quá gần vì sợ bị phát hiện. Đại Phi lại rất cẩn thận. Chẳng cần biết có người bám theo hay không, hắn cũng cố tình đi vòng vòng. Chỉ cần chúng tôi giữ khoảng cách một chút là vuột mất chúng. Rita: -Có mấy lần liều theo suýt bị chúng phát hiện. Christ: -Căn cứ vào lộ trình, khu vực có khả năng nhất là khu Sa Đầu Giác. Những nơi khả nghi tôi đã khoanh vùng. Cảnh Phúc: -Tuy phạm vi thu hẹp nhưng để kiểm tra hết cũng tốn không ít thời gian. Tuy nhiên chúng ta vẫn còn hi vọng nạn nhân trong vụ mưu sát lần trước tỉnh lại. Rita: -Nạn nhân chưa tỉnh? -Chửa. Mất máu quá nhiều. Phần não cũng bị tổn thương. Nhưng bác sĩ khẳng định hắn sẽ tỉnh. Ken: -May mà lần ấy sir không cho phát lệnh truy nã. Bằng không sẽ bứt dây động rừng. Bọn Tống Triết Hào cảnh giác thì chúng ta khó làm việc. Cảnh Phúc: -Tuy vậy. Nhưng ba tên đó đã phạm tội mưu sát. Nhất định phải bắt chúng. Willson: -Chúng giờ theo Đại Phi nên luôn nằm trong vòng kiểm soát của chúng ta. -Uhm. Giờ phía A&I Tuệ Lâm và Ken tiếp tục theo dõi xem khi nào là thời 63

64 điểm thích hợp để chúng tung tiền giả ra. Còn nhóm Willson hãy cố gắng tìm cho được xưởng in. Đó mới là bằng chứng buộc tội tốt nhất. Để nhanh chóng phá án, chủ nhật không được nghỉ. Tan họp. “Yes sir. Good bye sir.” ............................. Đợi Cảnh Phúc về phòng mình, Chí Lãng than thở: -Chủ nhật cũng làm việc. Còn mệt hơn hồi ở tổ trọng án. Christ: -C.I.C.S. là đội được tuyển chọn đặc biệt. Dĩ nhiên công việc phải nhiều hơn. Rita: -Đêm nào cũng vào vũ trường. Ánh đèn, tiếng nhạc ở đó làm tôi chóng mặt luôn. Willson: -Nhưng cũng nhờ vậy mà chúng ta cung cấp được nhiều thông tin cho dội chống ma túy. Họ bắt không ít những kẻ mua bán thuốc lắc, heroin trong vũ trường. Ken: -Lãng à, cậu than vô ích. Sir Dương của chúng ta tuy bình thương vui vẻ, thoải mái nhưng khi làm việc rất nghiêm túc. Tuệ Lâm: -Biết vậy còn ko nhanh bắt tay vào việc đi. Christ: -Ok, Willson, mình đi thôi. Willson: Ừ. Chí Lãng, Rita, hai người tiếp tục theo Tống Triết Hào. Để tôi và Christ lo Đại Phi ............................. Tống Triết Hào đang nghe điện thọai. Tiếc là Chí Lãng ko thể ngờ đầu dây bên kia là Alfred Miller đang trao đổi với Tống Triết Hào. Miller: -FBI đang theo dõi tôi. Việc tôi qua Hong Kong rất bất lợi cho kế hoạch của chúng ta. -Vậy ông muốn thế nào? -Ông và giám đốc Đào cứ theo kế hoạch mà tiến hành, chỉ là ko có mặt tôi. 64

65 Khỏan tiền công đợt đầu tôi đã chuyển cho Đào Gia Hùng. -Cứ thế đi. Tống Triết Hào ngắt máy. Từ chiếc xe đỗ ở phía xa, Chí Lãng nói; -Hắn vừa trao đổi điện thọai. Tiếc rằng chúng ta ko có cách gài máy nghe trộm vào điện thọai của hắn. Nếu làm được thì mọi chuyện ko chừng sẽ dễ dàng hơn. Rita: -Ko sao. Có thể yêu cầu dịch vụ cung cấp số hắn vừa gọi cho cảnh sát. Tôi đã báo sir. -Xem ra hôm nay ko được gì. Sau khi ăn trưa xong hắn lại đến phòng massage như mọi ngày. -Đành chịu. Ko thể lơ là. Chí Lãng gật đầu, anh hỏi thêm: -Rita, cô thích xem thể lọai phim gì? Rita tròn mắt: -Anh hỏi làm gì? -À ko, theo dõi mãi chán quá nên nói chuyện gì cho vui thôi. -Ờ. Tôi thích xem phim họat hình. -Hả? Rita nhìn Chí Lãng cười hỏi: -Anh ngạc nhiên lắm sao? -Bất ngờ một chút. Nhưng mỗi người có sở thích riêng mà. Tôi định khi nào rảnh mời cô đi xem phim nhưng cô lại thích phim hoạt hình. -Thì mình mua DVD về xem. -Quyết định vậy đi. Rita mỉm cười gật đầu. Chí Lãng hơn hở. Đột nhiên Rita trỏ hương Tống Triết Hào: -Đào Gia Hùng. Chí LÃng nhìn theo; -Đúng là hắn. Phải tìm cách đến gần để xem chúng trao đổi gì. Cô ở ngòai này đợi tôi. -Cẩn thận. Chí Lãng ra khỏi xe đi về hướng nhà hàng. 65

66 ............................. Chuông điện thọai Rita reo vang: -Rita nghe. -Ken đây. Tôi và Tuệ Lâm đang ở phía sau xe cô. Rita quay lại nhìn. Quả đúng xe của Ken ở ngay phía sau. Ken hỏi vẻ gấp gáp: -Chí Lãng làm gì vậy -Anh ấy vào trong xem hai gã kia nói gì? -Quá nguy hiểm. Bọn đàn em đứng bao quanh chúng như thế làm sao tiếp cận. Rita, vô bảo Lãng ra. -Ok. Rita ngắt máy. ............................. Chí Lãng định đến gần Tống Triết Hào thì bị một gã ngăn lại: -Đứng lại. Không được ngồi ở đây. Chí Lãng giả vờ: -Sao vậy? Chỗ này trống mà. -Không lôi thôi. Ông chủ bọn tao không thích bị làm phiền. -Thật vô lý, các anh không có quyền... Gã đó vén áo khoát để lộ bán súng, nghiến răng đe dọa: -Mày muốn chết hả? -Tôi chỉ muốn ăn trưa cùng bạn gái ở chỗ quen. -Vậy thì mày và bạn gái nên tìm nơi khác lãng mạn hơn. Tao đã hết kiên nhẫn với mày rồi. Những gã khác cũng bắt đầu nhìn sang Chí Lãng. Ngay lúc đó, Rita chạy lại nói: -Anh Lãng, xin lỗi em đến trễ. Cô nhìn bọn đàn em Tống Triết Hào, vờ hỏi: -Có chuyện gì vậy? -Mấy ông bạn này không cho chúng ta ở lại. -Vậy anh với em đi chỗ khác. -Nhưng... Rita kéo tay Chí Lãng, đưa mắt về phía Ken đang ở bên ngoài: -Đừng gây sự làm gì. 66

67 Nói rồi cô lôi Chí Lãng đi. ............................. Ken tỏ vẻ không hài lòng: -Lần này cậu hành động nông nỗi quá đó Lãng. -Nhưng hai kẻ đó gặp nhau chắc chắn có chuyện. -Dù vậy cũng phải cẩn thận. Không khéo hỏng việc. -Lần sau tôi sẽ chú ý hơn. Rita: -Việc gặp gỡ giữa Tống Triết Hào và Đào Gia Hùng cần báo ngay cho sir Dương. Tuệ Lâm: -Tôi đã báo. Sir nói chúng ta cứ đợi lệnh. Ken: -Có lẽ sir sắp xếp mọi chuyện rồi. Chúng ta chỉ việc tuân theo chỉ thị của sir. ............................. Cảnh Phúc đang trên đưuờng đến sở cảnh sát. Phía trước anh, một cô gái đang loay hoay với chiếc xe của mình. Cảnh Phúc tắp vào, hỏi: -Tracy, xe cô hư à? -A, sir Dương. Gặp sir may quá. Sir giúp tuôi được không? Cảnh Phúc bước xuống đến bên Tracy: -Hỏng làm sao? -Không biết nữa. Đang chạy thì nó trở chứng. Tôi lại không mang theo điện thoại. Cảnh Phúc lấy điện thoại đưa cho Tracy: -Xin lỗi, tôi bận đến sở. Cô gọi garage đến kéo vậy. Tracy cầm diện thoại. Ít phút sau, cô trao nó lại cho Cảnh Phúc: -Thank u sir. Vài phút nữa họ sẽ đến. Mà chủ nhật anh vẫn đi làm sao? -Ừ, cảnh sát chúng tôi khi có án thì ít được nghỉ ngơi lắm. -Tiện đường sir chở tôi đến sở cảnh sát luôn. -Cô muốn báo án? -Ồ không, tôi hẹn bạn gần đó. -Vậy đợi người của garage đến rồi tôi chở cô. ............................. -Alô... Cảnh Phúc đây.-Cảnh Phúc trả lời điện thoại...-Được, tôi đến ngay. 67

68 Anh thắng xe lại, nói với Tracy: -Cô bận thì hãy đón taxi. Tôi phải đến bệnh viện ngay. Đồng nghiệp tôi vừa nhắn. Tracy nhìn đồng hồ. Cô nói: -Cũng chưa đến giờ. Sir cứ đến bệnh viện lo công việc trước. Tôi sẽ chờ sir ở bên ngoài. -Ok. Rồi anh quay đầu xe lại, chạy thẳng đến bệnh viện Hong Kong. ............................. Cảnh Phúc bảo Tracy: -Cô chờ tôi ngoài này. Nếu bận cứ đi trước. -Tôi biết rồi. Cảnh Phúc đi một mạch đến phòng bệnh đặc biệt, tư thế gấp gáp. Một trong hai cảnh sát viên gác trước cửa nói: -Báo cáo sir, nạn nhân mới tỉnh. Bác sĩ đang kiểm tra bên trong. Cảnh Phúc gật đầu, đẩy cử bước vào. Anh hỏi bác sĩ: -Bệnh nhân thế nào bác sĩ? Có thể lấy khẩu cung không? -Anh ta vừa tỉnh lại. Cần thời gian nghỉ ngơi. Sir có thể lấy khẩu cung nhưng đừng quá lâu. Có gì gọi tôi ngay. -Tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ. Cảnh Phúc đến ngồi cảnh nạn nhân. Anh nói: -Tôi là thanh tra Dương Cảnh Phúc, thuộc đội C.I.C.S., lực lượng cảnh sát Hong Kong. Anh Vương Thành Minh, tôi có vài câu muốn hỏi anh. Mong anh trả lời thành thật. -Tôi biết, thưa sir, tôi sẽ nói sự thật. -Anh theo Tống Triết Hào, tức Hào gia được mấy năm? -Ba năm thưa sir. -Vì sao anh bị chúng giết hại? -Tôi nhận lời làm vệ tinh cho cảnh sát cách đây một năm. Lúc tôi đang đưa tin về một vụ tàng trữ băng đĩa lậu thì bị phát hiện nên chúng truy sát. -Kẻ ra tay có phải Mao Tiểu Bảo, con gọi Jack? -Đúng thưa sir. -Anh vẫn thường theo Hoàng Đại Phi. Anh có biết về kế hoạch in tiền giả? -Đây là vụ lớn. Hạng thấp bé như tôi đâu được tham dự. Nhưng tôi nhớ có 68

69 lần sơ ý làm rơi một tập tài liệu, anh Đại Phi đã rất khẩn trương. Tôi nhìn thấy một tờ có ghi địa chỉ nơi nào khá lạ. Tôi chưa từng đến. Khi hỏi anh Đại Phi thì ảnh nổi giận. -Anh có nhớ địa chỉ đó không? Vương Thành Minh nhắm mắt suy nghĩ. Hắn nói: -Hình như tôi không nhớ rõ lắm. ............................. Cảnh Phúc rời khỏi bệnh viện lập tức phóng xe đến sở cảnh sát. Anh gọi điện cho Christ: -Christ, cậu nhanh chóng thu thập toàn bộ tài liệu về những hộ dân, cơ sở, xưởng in trên khu vực đường Yang Guang cho tôi. -Yes sir. Tôi làm ngay. ............................. Đỗ xe trước sở, Cảnh Phúc quay sang nói với Tracy: -Sorry, tôi đang bận, không thể đưa cô đến tận nơi. Tracy mở cửa xe bước xuống. Cô nói: -Nơi hẹn gần đây, tôi đi bộ được. Dù sao cũng cảm ơn sir. Bye -Bye. Đợi Tracy rời khỏi, Cảnh Phúc nhanh chóng gửi xe, đi một mạch lên văn phòng C.I.C.S., thái độ vô cùng khẩn trương. ............................. Văn phòng C.I.C.S. Thấy Cảnh Phúc bước vào, Willson hỏi ngay: -Có tin mới hả sir? -Còn là tin quan trọng, giúp chúng ta nhanh chóng phá án. Cảnh Phúc lại chỗ Christ; -Thế nào? Tay Christ lướt nhanh trên bàn phím, anh đáp: -Tôi đang cập nhật thông tin. Khu vực đường Yang Guang khá rộng, tra hết cũng tốn gần một ngày đêm. -Cậu cứ tiếp tục. Lãng, Rita, Willson, ba người lập tức đến đường Yang Guang điều tra. Chí Lãng hỏi lại: -Còn việc theo dõi? 69

70 -Cứ đến đó. Trước sau gì chúng sẽ xuất hiện. Vì vậy cần phải thận trọng, đừng để chúng phát hiện. “Yes sir.” Ba người nhận lệnh xuất phát. Cảnh Phúc bảo Tuệ Lâm: -Cô điều xem thời gian tới A&I có giao dịch nào cần sử dụng một số tiền lớn không? -Yes sir. Cảnh Phúc nói với Ken: -Cậu giúp Christ. Cần phải nhanh lên. Ken gật đầu. ............................. Toàn đội C.I.C.S. làm việc khẩn trương đến tận sáng hôm sau. Ken đưa ly nước cho Cảnh Phúc: -Nghỉ lát đi. Anh đối diện với màn hình vi tính mười mấy tiếng đồng hồ, không mệt hả? -Thanks. Tôi đang đợi email phía FBI. Tôi nghĩ chúng ta sắp đến đích rồi. Tuệ Lâm reo lên: -Xong rồi. Cảnh Phúc và Ken vội chạy đến. Cảnh Phúc hỏi: -Sao? -Thời gian gần đây, A&I liên tục có nhiều vụ làm ăn. Ngay mười giờ hôm nay, họ sẽ thực hiện một hợp đồng sang nhượng tòa building ở khu Trung Hoàng cho tập đoàn Thiên Mỹ. Bíp ...bíp.... Tiếng chuông báo email ở máy vi tính của Cảnh Phúc... Cảnh Phúc nói: -Đúng mười giờ cũng có một xe chở tiền đưa đến ngân hàng Nhật Khải. Ken: -Ngân hàng mà A&I mở tài khoản. Cảnh Phúc: -Đúng. Ken, anh điều tra tuyến đường xe chở tiền cho tôi. -Yes sir. Đúng lúc đó, nhóm Willson về đến. Willson: -Sir, xưởng in tiền khả năng nằm trong ngõ số 3 đường Yang Guang. Chúng tôi thấy Tống Triết Hào và Hoàng Đại Phi rẽ vào đó. Nhưng sợ “đã thảo kinh 70

71 xà” nên chỉ quan sát bên ngoài. Christ lên tiếng: -Chính xác là nhà số 14. Cảnh Phúc: -Cậu tìm được gì? -Hai tháng trước, Tống Triết Hào mua lại căn nhà này. Ngoài ra hắn còn sắm một số máy móc, thiết bị in ấn. Nhưng toàn bộ tài sản này đứng tên một phụ nữ là Thẩm Lan Hoa. Nên bấy lâu phía cảnh sát không chú ý đến. Vì Thẩm Lan Hoa vốn là chủ một tờ báo không mấy tiếng tăm, đồng thời cũng là bạn gái cũ Tống Triết Hào. Rita: -Sir,giờ chúng ta đến bắt người ngay đi. Chí Lãng vừa nhận nhận một cuộc điện thoại. Anh khẩn trương: -Sir, Tống Triết Hào và Đại Phi đã rời khỏi xưởng in. Các đồng nghiệp mà chúng tôi nhờ theo dõi chúng vừa báo tin. -Ken, có tuyến đường chưa? Ken đáp: -Ok, sir xem đây. Cảnh Phúc nhìn màn hình vi tính. Anh ra lệnh: -Chia hai hướng, hành động. ............................. Hai chiếc Toyota xanh đen nối đuôi nhau lao vọt lên chắn trước xe chở tiền. Nhân viên trong xe phát hoảng, nghĩ bị cướp nên phóng mình ra khỏi xe. Chiếc xe thành tấm bia hứng chịu hàng loạt đạn từ phía bọn Đại Phi. Ken phất tay ra hiệu: -Hành động. Cảnh sát từ bốn phía xuất hiện bao vây bọn cướp vào giữa. Đại Phi thất kinh: -Nguy, lọt vào phục kích, Hào gia... -Mở đường thoát mau. Cuộc đấu súng giữa bọn tội phạm và cảnh sát diễn ra quyết liệt. Phía cảnh sát gần như đã khống chế được tình hình. Đột nhiên một chiếc xe lao thẳng qua chỗ đang bị phong tỏa. Rita: 71

72 -Tống Triết Hào và Đại Phi chạy thóat... Willson: -Lãng, tôi và cậu đuổi theo chúng. Willson và Chí Lãng lập tức lên xe. Rita cũng đi theo. Chí Lãng phóng xe như bay trên đường. Willson và Rita nhòai người ra khỏi cửa cố bắn hạ Tống Triết Hào. Chí Lãng nói: -Hai người cẩn thận. Tôi sẽ chắn trước mũi xe hắn. Chí Lãng đạp ga. Xe anh vọt lên. Sau cú bẻ lái, chiếc xe chặn ngang đường đi của hai tên tội phạm. Cùng lúc đó, Willson bắn nổ hai lốp trước của chúng. Đại Phi mở cửa, nã đạn liên tiếp về phía Willson. Họ lao ra và nấp sau xe. Hai cây tiểu liên trong tay Tống Triết Hào và Đại Phi rồi cũng hết đạn. Lợi dụng tích tắc đó, cả ba cùng nhất loạt hướng nòng súng về phía hai gã tội phạm. Với khoảng cách đó, họ không thể nào bắn tượt. Hai thân hình đổ gục xuống. Cả ba chậm rãi tiến từng bước đến gần hai cái xác bất động. Rita thở phào, quay lại: -Ổn rồi. Đột nhiên, Willson thét lên: -Nguy hiểm. Cùng lúc, anh đẩy Rita tránh khỏi đường bay của viên đạn. Nhưng viên đạn đó không đi vào khoảng trống... ............................. Cảnh Phúc cùng Tuệ Lâm và các đồng nghiệp khác đẩy cửa văn phòng Đào Gia Hùng đi thẳng vào.Hắn đang kí hợp đồng với đại diện bên Thiên Mỹ. Tracy cũng có mặt. Cô đứng cạnh Đào Gia Hùng. Sự xuất hiện của cảnh sát làm cô ngạc nhiên: -Tuệ Lâm, sir Dương? Đào Gia Hùng không chỉ ngạc nhiên mà còn hoảng sợ: -Có chuyện gì vậy? Các anh là... Cảnh Phúc nghiêm giọng: -Anh Đào Gia Hùng, tôi tên Dương Cảnh Phúc, thnah tra đội đặc cảnh C.I.C.S. thuộc sở cảnh sát Hong Kong. Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ tiêu thụ tiền giả. Mời anh về sở hợp tác điều tra. -Các sir có nhầm lẫn không? 72

73 Hắn từ từ đứng lên. Đột ngột, tay trái hắn quàng qua cổ Tracy. Họng súng chỉ thẳng vào đầu cô. Tuệ Lâm thất kinh: -Chị hai... Đồng thời cô rút súng hướng về Đào Gia Hùng. Đồng loạt hơn mười nòng súng trỏ thẳng vào hắn. Cảnh Phúc nói: -Đào Gia Hùng, anh không thể thoát. Đừng ngoan cố chống cự. -Tôi không cần biết. Các người mau tránh ra. Cảnh Phúc phất tay. Mọi người lùi ra, chừa một lối đi. Đào Gia Hùng tiến dần ra cửa... Vừa thoát khỏi vòng vây, hắn đẩy Tracy sang bên và quay người bỏ chạy. Không may, đầu Tracy đụng trúng cạnh bàn khiến cô bất tỉnh. Tuệ Lân vội chạy lại đỡ. Phần Đào Gia Hùng, trong tay có súng nên nhân viên công ty hoảng sợ, tránh một bên cho hắn tẩu thoát.Cảnh Phúc ko rượt theo mà nhắm thẳng người Đào Gia Hùng. Anh siết cò. Viên đạn vút đi, cắm phập vào chân làm hắn ngã nhào. Khẩu súng văng khỏi tay. Cảnh sát lập tức chạy đến không chế hắn. Còn Cảnh Phúc nhanh chóng bồng Tracy ra xe cấp cứu... ............................. Đèn phòng cấp cứu vứa tắt. Mọi người vây quanh bác sĩ. Rita lo lắng hỏi: -Bác sĩ, đồng nghiệp chúng tôi thế nào? -Viên đạn không trúng chỗ nguy hiểm. Chúng tôi đã phẫu thuật lấy nó ra. Tình trạng bệnh nhân khá ổn định. Ken: -Chúng tôi có thể vào thăm không? -Đợi thuốc mê tan hết, anh ta sẽ tỉnh. Khi đó mọi người có thể vào thăm. -Cám ơn bác sĩ. ............................. Cảnh Phúc: -Willson, cậu ổn chứ? -Cũng ok, ko có gì đáng ngại. Christ: -Nhờ có áo chống đạn cản bớt lực. Ko thì rất nguy hiểm. Ken: 73

74 -Tống Triết Hào có tham gia mua bán vũ khí nên hắn sở hữu vũ khí hiện đại, sức công phá lớn. Lần nay Willson may mắn đó. Rita: -Thật cảm ơn anh. Ko có anh người trúng đạn là tôi rồi. Willson: -Cô đừng bận tâm. Ai trong lúc ấy cũng sẽ làm như tôi. Cảnh Phúc: -Cậu dũng cảm phá án bị thương. Tôi cho cậu nghỉ hẳn một tuần để tĩnh dưỡng. -Ko cần lâu vậy đâu sir. Chí Lãng cười: -Với người như Willson, sir cho anh ấy làm việc mới là phần thưởng tốt nhất. Cảnh Phúc: -Trúng đạn không phải chuyện đùa. Cậu phải chuyên tâm nghỉ ngơi. Tuệ Lâm: -Đúng đó. Anh nên nghe lời sir. Rita: -Anh ko nghỉ sao mau hồi phục để đi làm được chứ? -Vậy tôi đành nghe mọi người. Cảnh Phúc quay sang hỏi Tuệ Lâm: -À, chị cô thế nào? -Phần đầu bị chấn động nhẹ. Bác sĩ nói ko đáng ngại. -Tôi với cô đến thăm cô ấy. Tuệ Lâm gật đầu. ............................. Bà Tưởng rất lo lắng: -Nghe Tuệ Lâm báo con vào viện, má sợ hết cả hồn. -Ko sao đâu má. Bác sĩ đã khám. Ông ấy bảo mai là có thể xuất viện. -Trời. Em con làm cảnh sát mà chưa vào viện bao giờ. Còn con khi ko gặp nguy hiểm, bị người ta uy hiếp nữa chứ. Cảnh Phúc mở cửa đi vào. Anh cười nói: -Tại cảnh sát tụi cháu bất cẩn. -Sir Dương, sir thật có lòng, đã đế thăm con gái tôi. -Bác gái khách sáo. Dù sao cũng là cháu tắc trách. 74

75 Tracy: -Sir, chuyện của John là thế nào? Tuệ Lâm: -Chị đừng bận tâm. Sự việc kết thúc rồi. Hành động phi pháp của john ko ảnh hưởng gì đến A&I cả. -Vậy là chị có thể đi làm bình thường. -Tất nhiên. -Tốt quá. Chị đang triển khai kế hoạch mới. Có gì bất trắc sẽ làm công ty tổn thất nặng. Cảnh Phúc: -Cô thật là...Đã nằm viện mà vẫn còn lo công việc. Bà Tưởng: -Điều đó cũng là nỗi bận tâm của người làm mẹ như tôi đây. Ba mươi tuổi rồi mà cứ công việc, ko để ý gì tới chuyện lấy chồng cả. Tracy kéo áo bà Tưởng: -Kìa má... ............................. Văn phòng C.I.C.S. Rita: -Sir, vụ này xem như xong. Nhưng còn vài chỗ hơi khó hiểu. Cảnh Phúc: -Chỗ nào, Rita? -Tại sao bọn Tống Triết Hào lại cướp xe chở tiền? -Mục tiêu chính của chúng ko phải số tiền đó. Chúng muốn đổi tiền. Ken: -Tôi hiểu rồi. Thì ra Đào Gia Hùng thời gian gần đây tích cực xúc tiến các vụ làm ăn vì muốn thông qua đó đổi tiền thật bằng tiền giả. Nhân những lúc ngân hàng chuyển tiền mặt đến kho, chúng chặn cướp hoặc mua chuộc nhân viên để đổi tiền. Khi cảnh sát đến thì số tiền thật đã bị đổi. Chúng nguy trang chuyện này như một vụ cướp. Vậy là qua giao dịch với đối tác, tiền giả được chuyển đi khắp các ngân hàng, đưa vào guồng máy trao đổi của thị trường. Cảnh Phúc: -Tung tiền lần này là để thăm dò. Nếu ko bị phát hiện, chúng sẽ dùng tiền giả để chuyển thành vàng, ngoại tệ hay bất động sản. Từ đó chúng sẽ sở hữu 75

76 một tài sản khổng lồ. Chí Lãng: -Kế hoạch chu đáo thậy. Nhưng ko qua nổi con mắt tin tường của sir. -Thật ra kế hoạch này do Alfred Miller nghĩ ra. Nhưng hắn bị FBI giám sát gắt gao nên quyết định mượn thị trường Hong Kong để tích trữ số vốn lớn, đợi thời cơ thích hợp sẽ tiến hành kế hoạch tại Mỹ và các nước khác. Tuệ Lâm: -Hắn chủ động liên hệ hợp tác với Tống Triết Hào và Đào Gia Hùng? -Đúng. May mà FBI cung cấp tin tức, nếu ko tôi cũng khó đoán ra kế hoạch của chúng. Christ: Suy nghĩ lại, Tống Triết Hào chỉ là một đại ca xã hội đen, hắn ko thể nắm được kỹ thuật in tiền hiện đại như vậy. Còn Alfred Miller sở hữu cả công ty phần mềm nổi tiếng. Chính hắn cung cấp kỹ thuật và tạo ra lọai mực in đặc biệt chuyên dùng in tiền. Phải nói hắn là tên tội phạm công nghệ cao. Cảnh Phúc: -FBIcó đủ chứng cứ tóm hắn rồi. Trong hành động lần này, mọi người đã vất vả nhiều. Đáng lý tôi phải cho mọi người nghỉ phép vài ngày... Chí Lãng: -Sir muôn năm. Cảnh phúc: -Khoan hãy ngắt lời tôi. Cậu đừng mừng vội. Cấp trên nói C.I.C.S. là đội đặc cảnh, nghỉ ít làm nhiều. Xong vụ lớn thì còn vụ nhỏ, chúng ta họăc trực tiếp, hoặc gián tiếp giúp đỡ đồng nghiệp bên các tổ khác. Christ: -Vậy là ko được nghỉ. Chí Lãng: -Xem ra chỉ có Willson là sướng nhất. Rita: -Anh thử bị thương đi rồi sir cho nghỉ. -Tôi đùa thôi. Ai mà ham nằm viện. Tuy câu nói của Rita chỉ là vô tình phát ra, ko có ý gì nhưng ko hiểu sao lòng Chí Lãng lại cảm thấy không vui.

76

77 *(5a)* -Cô chủ mới về.-Cô Ba đón Rita ở cửa. Rita: -Ba con có nhà ko? -Thưa, ông chủ đang ở phòng sách. -Con lên đó gặp ba. À, sau này nói chuyện với con, cô đừng thưa hay dạ nữa. Cô là người lớn. Gọi tên con được rồi. -Cô chủ là cô chủ. Đâu thể xưng hô lung tung. -Mẹ con mất sớm. Từ nhỏ cô đã chăm sóc con. Cô cứ xem con như con cháu vậy. Thôi, con lên gặp ba. ............................. Rita đẩy cửa phòng sách. Phương Thiên Hữu đang ngối chễm chệ trên chiếc ghế xoay đọc tài liệu. Vừa thấy Rita, ông vui vẻ: -Con gái về rồi à? Hơn tuần nay ba thấy con vất vả quá đó. Rita chạy đến ôm choàng lấy cổ ông: -Ba làm việc, con cũng làm việc chứ. -Con xuất thân thiên kim tiểu thư, tự nhiên chạy đi làm cảnh sát. Công việc nguy iểm vậy... -Ba, làm cảnh sát là lý tưởng của con mà. -Ba chỉ sợ con chịu nhiều khó nhọc. -Ba xem thường con hả? -Đâu dám. Con gái ba giỏi nhất. Ba có xem tivi, đội con vừa phá vụ án lớn chứ gì. Vậy mà ba chẳng thấy hình ảnh con đâu cả. -C.I.C.S. tụi con chú trọng tính bí mật. Lên tivi cho tội phạm thấy để tránh sao. Nhưng bây giờ ba thấy con ko oai sao? -Ừ..ừ...Oai lắm. Rita nhẹ giọng: -Nhưng con gái ba lần này suýt trúng đạn đó. Phương Thiên Hữu nghe con gái nói thì giật mình. Ông vội xoay người lại, nắm lấy vai Rita, thái độ khẩn trương: -Con nói gì? Con bị trúng đạn? Ở đâu?Sao giờ mới nói ba biết. Rita đẩy Phương Thiên Hữu ra:

77

78 -Ba à, con bị trúng đạn hồi nào, chỉ suýt thôi. Đúng là tên tội phạm bắn con. Nhưng một anh bạn đồng đã kịp thời cứu con. Phương Thiên Hữu thở phào: -Làm ba hết hồn. -Con thì ko sao. Nhưng Willson lại phảo nằm viện. -Willson, anh chàng đồng nghiệp con nói hả? -Dạ phải. Anh ta bề ngoài lạnh lùng nhưng thực chất rất quan tâm tới đồng nghiệp. Lại là một cảnh sát giỏi, hết lòng với công việc. Ánh mắt Rita dịu dàng, đôi má ửng hồng, môi thoáng nụ cười khi nói đến Willson. Phương Thiên Hữu nhận ra điều đó: -Con thích cậu ta à? -Ba nói gì vậy? -Còn chối. Nhìn con là ba biết ngay. Cậu Willson đã cứu con, chắc cũng là người tốt. Hôm nào để ba gặp mặt cậu ta đây? Chỉ cần con thích, ba hoàn toàn ko có ý kiến. -Ba kì quá. Con ko nói với ba nữa. Thái độ của Rita làm ông bật cười. ............................. Ông Cao vui vẻ gắp thức ăn cho Ella: -Lâu quá con ko đến chơi với Hiểu Vân. -Dạ, tại dạo này con hơi bận. Bà Cao: -Con bận chuyện gì vậy? Jane trả lời thay: -Thời gian này Ella đi làm thêm hơi nhiều việc. Chí Lãng: -Chà, siêng dữ vậy. Bộ em tính để dành tiền dưỡng già, ko lấy chồng thật sao? - Chứ anh nghĩ em đùa à? -Em lạ thật. Ba má em... Ông Cao ngắt lời: -Ella quyết định tương lai thế nào quyền của nó. Con đàn ông sao nhiều chuyện vậy.

78

79 Thấy sắc mặt Ella ko vui, Chí Lãng biết mình lỡ lời nên ko nói nữa. ............................. Dọn dẹp bàn ăn xong, Chí Lãng vội kéo Ella vào phòng. Ella cằn nhằn: -Gì nữa đây? Tự nhiên lôi em vào đây. -Chuyện anh nhờ em, thế nào rồ? Ella khoanh tay ngó lơ, ko để ý đến Chí Lãng. Anh ra chiều nài nỉ: -Thôi nào, giúp anh đi. -Em chỉ giúp khi anh chịu nói em biết lý do. -Không được. -Ok, thì thôi. -Chúng ta quen nhau bao năm, em tuyệt tình vậy sao? Nếu đồng ý giúp anh thì muốn gì anh cũng chìu. Ella cười ranh mãnh: -Thật ko? Chí Lãng gật đầu. Ella: -Anh nói đó, ko được nuốt lời. Cầm lấy. -Gì đây? -Địa chỉ mấy chỗ bán dvd hiếm. Anh tự đi mà tìm. Em ko có thời gian. Mấy cái hoạt hình anh đòi toàn thứ ko còn sản xuất nữa, em vất vả lắm mới hỏi được chỗ mua đó. -Anh nhờ em mà em lại bảo anh tự đi mua. Thôi cũnng được. Có còn hơn ko. Ella liếc anh: -Úp úp, mở mở, chẳng biết anh định làm gì. Chí lãng ko đáp, chỉ khẽ cười. ............................. Willson nhìn Rita ra vẻ áy náy: -Cô ko cần ngày nào cũng đến thăm tôi. Làm vậy phiền cô lắm. Rita vừa gọt táo vừa nói: -Ko có anh đỡ viên đạn đó thì người nằm đây là tôi rồi. Tôi phải chăm sóc cho đến khi anh xuất viện chứ. Hay anh thấy tôi làm phiền anh. Willson lúng túng vội chối: -Đâu...đâu có. Tôi rất vui khi thấy cô đến thăm.

79

80 Rita cười: -Vậy được rồi. Ăn táo đi. Hai người đang cười nói vui vẻ. Đúng lúc đó Chí Lãng đứng trước cửa phòng bệnh. Thấy cảnh ấy, lòng anh bỗng thấycó gì đó nặng trĩu. Chợt thấy bóng Chí Lãng, Willson gọi: -Lãng, anh đến thăm tôi à? -Ừ, chẳng lẽ còn người khác nằm ở đây_anh cố đùa_ Anh sao rồi? Chừng nào đi làm lại? -Bác sĩ nói cuối tuần có thể xuất viện. Rita: -Tan sở, anh ko đến đón Jane sao Lãng? -À, Christ nói sẽ đưa Jane về nhà rồi sẽ thăm ba má tôi luôn. -Hai người đó ko có gì chứ? -Hình như là ổn. Willson: -Dạo này có vụ án gì mới ko? -Tội phạm bắt mãi ko hết. Nhưng vụ thật sự lớn thì chưa, anh cứ yên tâm nghỉ ngơi đến cuối tuần đi, thế nào cũng có nhiệm vụ giao cho anh mà, sir của chúng ta ko tha cho ai đâu. -Tôi biết rồi mà. Nói hòai. Rita càng quan tâm Willson bao nhiêu thì lòng Chí Lãng lại buồn bấy nhiêu. Anh gượng cười. -Thôi, tôi về đây. Hôm nay nhà tôi mừng Christ trở về. Anh mau chóng khỏe để còn tiếp tục bắt cướp. Bye. Willson: -Cảm ơn anh. Bye. Rita: -Bye. Chí Lãng quay đi, nụ cười trên môi cũng tắt, thay vào đó là nét mặt đượm buồn. ............................. Phòng cảnh ty Chung, Cảnh Phúc hỏi:

80

81 -Sir, gọi tôi đến có việc à? -Qua hai vụ án rồi, chứng tỏ anh đã lãnh đạo C.I.C.S. rất tốt. -Sir quá khen, là chức trách của tôi mà. -Chính vì cậu làm tốt, tôi và cấp trên có kế hoạch mới giao cho tổ của cậu. -Lại vụ mới? Cảnh ti Chung gật đầu: -Phải. Nhưng kế hoạch lần này khá nguy hiểm. Cậu phải cẩn thận. Đây là tài liệu. Cảnh Phúc mở ra xem. Anh sửng sốt, đứng phắt dậy: -Tôi phản đối. ............................. Cảnh Phúc bước từng bước. Nét mặt đăm chiêu. Anh mãi suy nghĩ đến nỗi có người gọi cũng ko hay: -Sir Dương... sir Dương. Thấy Cảnh Phúc ko có phản ứng, Tracy chạy lại vỗ vai anh: -Sir Dương. Cảnh Phúc giật mình quay lại: -Ủa Tracy, sao cô ở đây. -Sir sao vậy? Đây là thang máy lên nhà tôi mà. Tôi ở đối diện sir, sir ko nhớ hả? -Ờ phải, tôi quên mất. Cả hai cùng vào thang máy. Tracy hỏi: -Hình như sir đang lo lắng chuyện gì? -Công việc thôi. -Làm cảnh sát chắc đôi khi cũng căng thẳng lắm. Tôi thấy nhiều lúc Tuệ Lâm giống sir vậy. -Uhm. Mấy hôm nay C.I.C.S không có việc gì nghiêm trọng. Chắc em gái cô đã bớt vất vả rồi. -Ủa, vậy mà dạo này nó ít khi ăn cơm nhà lắm. Tôi cứ tưởng đội sir có hành động. Cảnh Phúc ngạc nhiên: -Đâu có. Mà cô nói tôi mới nhớ. Mấy ngày qua Ken cũng thường xuyên vắng nhà.

81

82 Tracy nhướng mày: -Ý sir là... Cô bỏ lửng câu nói. Cảnh Phúc thở dài: -Nếu đúng thì phiền thật. Tracy hỏi lại: -Sir nói sao? Cảnh Phúc vội lắc đầu: -Ko... ko có gì. Tới rồi, cô vào nhà đi. Bye. -Bye. ............................. Cảnh Phúc vẫn giữ trên mặt vẻ ưu tư. Anh ngồi trầm ngâm mãi trên chiếc sofa. Những lời của cảnh ty Chung vẫn còn vang bên tai anh. Cảnh Phúc nhìn tập tài liệu trên bàn rất lâu. Đủ lâu để anh đi đến quyết định đốt bỏ nó. ............................. Trời đã vào đông, thời tiết trở nên lạnh hơn. Ken đứng đợi bên ngoài rạp phim đã hơn một tiếng. Anh nhìn đồng hồ nhiều lần nhưng người anh hẹn vẫn chưa đến. -Ken... Nghe gọi, anh quay lại. Nét mặt vừa vui vừa giận: -Sao ko đợi anh coi luôn suất tối rồi hãy tới. Tuệ Lâm cười: -Cái này lỗi ở sir Dương chứ đâu phải tại em. Sir phân công thì em phải làm xong việc mới đến được. Ken xoa hai tay vào nhau, mặt nhăn nhó: -Anh lạnh cóng rồi nè. Em trễ cả tiếng đồng hồ rồi, còn xem gì nữa. -Vậy mình đi ăn món gì cho ấm người. Ken quàng vai Tuệ Lâm: -Được đó, đi thôi. Hai người sánh vai đi bên nhau. Ken ko biết rằng nỗi lo trong lòng Cảnh Phúc liên quan lớn đến anh. ............................. Chí Lãng đến bên Rita:

82

83 -Rita, mai được nghỉ. Cô có rảnh ko? -Mai thì tôi ko rảnh rồi. Anh quên Willson xuất viện sao. Tôi và anh ấy có hẹn đi ăn. Xem như cảm ơn anh ấy đã cứu tôi. Có gì ko, Lãng? Chí Lãng nghe câu trả lời của Rita, cảm thấy rất buồn và hụt hẫng. Anh gượng cười: -À, cũng ko có gì quan trọng. Tôi định rủ cô cùng đi đón Willson. Nhưng hai người có hẹn tôi ko dám làm kỳ đà đâu. Vốn đã quen với những câu trêu đùa của Chí Lãng, Rita ko nhận ra nụ cười gượng gạo của anh. Rita nói: -Anh lúc nào cũng giỡn. Hay mai cả ba cùng đi. -Thôi khỏi. Đã có người lo cho Willson thì tôi yên tâm đi hẹn hò rồi. -Hẹn hò? Thì ra anh đã có đối tượng. Chí Lãng cố đùa: -Đẹp trai như tôi phải có bạn gái chứ. Thôi, tôi đi trước đây. Bye. -Bye Chí Lãng đi nhanh khỏi văn phòng. Khuôn mặt anh mất hẳn nét vui vẻ thường ngày. Tâm trạng Chí Lãng lúc này rất nặng nề, buồn bã. Cảm giác, chưa bao giờ anh gặp. Anh thở dài: “ Xem ra Ella suy nghĩ đúng đắn. Yêu làm gì cho khổ” ............................. Jane bận rộn chạy qua lại khắp tiệm. Hôm nay là thứ bảy, khách đến Four Seaons đặc biệt đông hơn hẳn ngày thường. Nhưng bận rộn đến mấy Jane vẫn dành ít phút quan sát ông anh của mình. Chí Lãng ngồi ở bàn đặt cạnh cửa kính. Trước mặt anh là cái bánh kem chưa hề bị sứt mẻ mà ly đá thì tan hết từ hồi nào rồi. Thỉnh thỏang, anh lại nhìn ra ngòai buông tiếng thở dài ão não. Jane lại gần Chí Lãng: -Bộ bánh em làm dở đến mức anh ko thèm ăn sao. Anh bị gì vậy? -Ko có gì đâu. Em cứ đi làm việc. Mặc kệ anh. Jane lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu. Cô đến bên Ella hỏi: -Anh hai mình có chuyện gì vậy? Chưa bao giờ mình thấy anh ấy thất thần như thế. Ella nhún vai:

83

84 -Mình cũng ko biết. Để mình hỏi thử. Nói rồi Ella đến bên Chí Lãng: -Chuyện máy DVD hoạt hình phải ko? Anh ko nói em cũng biết là vì con gái. Chí Lãng cười buồn: -Rất tiếc là em đoán đúng. -Bạn gái anh sở thích lạ thật. -Cô ấy có phải bạn gái anh đâu. Anh còn chưa nói được gì nữa kìa. -Vậy uổng công mấy ngày nay anh sưu tầm cả bộ DVD. -Biết sao hơn. Người ta đã cứu cô ấy mà. -Cho em biết là ai đi. -Chuyện ko thành. Cho em biết thì ích gì. Thấy Chí Lãng buồn, Ella chợt cũng buồn theo. Cô ko hiểu sao mình lại có cảm giác như vậy. Ella nói: -Thôi đừng giữ bộ mặt thất tình đó nữa. Ngày mai chủ nhật, em đi đâu với anh để giải khuây. OK chứ? -Đi với em thì có gì vui? Ella trợn mắt: -Nè, em thấy anh đang buồn nên tội nghiệp. Đừng quá đáng chứ. -Ok...ok...Anh ko dám. Đi thì đi. Nụ cười đã trở lại trên gương mặt Chí Lãng. Nhưng anh ko quên được hình bóng Rita.

*(5b)* Văn phòng C.I.C.S. Toàn đội đã có mặt đầy đủ tại phòng họp theo lệnh thanh tra Dương Cảnh Phúc. Christ: -Willson vừa đi làm lại thì có vụ án mới ngay. Lạ thật. Willson: -Tôi có nghỉ mọi người vẫn làm việc. Có gì lạ đâu, trùng hợp thôi. Cảnh Phúc nữa đùa, nữa thật:

84

85 -Ko phải trùng hợp, tôi cố tình đợi cậu trở lại mới triển khai kế hoạch mới đó chứ. Ken: -Chà, sir trọng dụng Willson ghê. Cảnh Phúc: -Thôi, ko tán dóc nữa. Vào việc nào. Vụ lần này tính nguy hiểm rất cao. Đối tượng chủ yếu là... Đang nói bỗng Cảnh Phúc dừng lời, quay sang nhìn Ken. Ken khó hiểu: -Ko phải đối tượng là tôi chứ sir? Cảnh Phúc cười lắc đầu: -Dĩ nhiên ko phải cậu. -Vậy sao sir nhìn tôi? Cảnh Phúc nghiêm sắc mặt: -Trung úy Lý Gia Tuấn, vụ này cậu ko được tham gia. Đây là lệnh của cấp trên. Cả đội bàng hoàng. Ken là người bất ngờ nhất. Anh đứng phắt dậy: -Tại...tại sao? -Đối tượng là Đới Lập Ngôn, chắc cậu hiểu lí do. Ken lặng yên trong chốc lát. Anh tỏ rõ sự bối rối. Mấy giây sau, anh lên tiếng: -Sir ko tin tưởng tôi? -Đây ko phải chủ ý của tôi. Ken bước khỏi chỗ ngồi, đến đối mặt với Cảnh Phúc. Anh lớn tiếng: -Tôi nghĩ mình đủ lí trí để phân biệt đâu là chuyện nên làm. Tôi muốn tham gia hành động. -Ko được. Lệnh của cấp trên ko thể kháng lại. Ra ngoài ngay. -Sir... Cảnh Phúc quát: -Go out. Thấy tình hình căng thẳng, Chí Lãng vội chạy lại kéo vai Ken: -Bình tĩnh. Anh ra ngoài trước đã. Ken nghe lời Chí Lãng, bước khỏi phòng họp. Cảnh Phúc nhắm mắt ít giây

85

86 để ổn định tâm trạng. Rita lên tiếng: -Sir, chuyện anh Ken...? Cảnh Phúc ngắt lời: -Được rồi Rita. Tôi biết mọi người thắc mắc nhưng hay tạm gác chuyện đó qua một bên. Chúng ta trở lại với cuộc họp. Tôi đã nói lúc nãy, đối tượng chính trong vụ này tên Đới Lập Ngôn, 49 tuổi, người Hong Kong. Tuệ Lâm: -Đới Lập Ngôn, tên này nghe quen quá. Cô suy nghĩ ít phút rồi thốt: -Tôi nhớ rồi. Đới Lập Ngôn, nguyên thanh tra cao cấp của đội đặc nhiệm cảnh sát Hong Kong. Cảnh Phúc gật đầu: -Trí nhớ tốt lắm. Đới Lập Ngôn trước đây đúng là một thanh tra cảnh sát cao cấp, chỉ huy đội đặc nhiệm A. Cách đây năm năm, do phạm sai lầmtrong quyết định, toàn đội A gần như hi sinh. Rita: -Nghiêm trọng vậy sao. -Nên Đới Lập Ngôn phải gánh một trách nhiệm rất lớn. Nhưng theo đìều tra, hắn vốn là tay trong của thế giới ngầm. Lần đó đội A tiến hành hành động truy quét lớn. Ko hiểu sao bọn tội phạm nhận được tin tức. Chúng chẳng những trốn thoát mà còn cài bẫy cảnha sát. Rất nhiều đồng nghiệp hi sinh. Nhưng đáng tiếc toàn bộ manh mối đều mất hết, ko có bằng buộc tội Đới Lập Ngôn. Christ: -Vụ lớn vậy sao ko nghe nói gì? Tuệ Lâm: -Đây là nỗi nhục lớn của ngành cảnh sát. Chính phủ đã phải cố hết sức dẹp yên vụ này. Ko đủ bằng chứng buộc tội, chỉ có thể cách chức Đới Lập Ngôn vì tội tắc trách. Về sau cũng ít ai nhắc đến. Cảnh Phúc: -Thời gian đó tôi đang ở đội B. Sau tai nạn của đội A, lực lượng đội B được tăng cường. Hai đối sát nhập làm một.

86

87 Chí Lãng: -Năm đó tôi cũng có nghe nói. Nhưng mới vào ngành ko lâu nên ít để ý. Nếu đúng Đới Lập Ngôn là tay trong mà ko buộc tội được hắn thì thật đáng tiếc. Cảnh Phúc: -Ko cần tiếc. Chúng ta sắp có cơ hợi bắt hắn. Năm năm qua hắn sang nước ngoài tạo dựng thế lực. Hắn đã trở về Hong Kong. Tôi hỏi mọi ngừời một câu:”Ai đứng đầu thế giới ngầm ở Hong Kong?” Willson: -Ko có. Mỗi khu vực hay lãnh vực khác nhau thì có những tên trùm khác nhau. Tuệ Lâm tán thành: -Đúng vậy. Anh sách tội phạm của cảnh sát chúng ta cũng ko đưa ra một tên tội phạm chủ chốt nào. Cảnh Phúc: -Uhm, toàn Hong Kong có rất nhiều bang hội. Hoặc chúng hợp tác, hoặc đối đầu nhau. Nhưng đó là tình hình trước kia. Thời gian một hai năm trở lại, chúng hợp tác rất chặt chẽ nhằm qua mặt pháp luật. Christ: -Mấy gã đại ca đàn anh có khi nào chịu hòa thuận đâu. Muốn phối hợp chặt như thế chỉ có thể là một thế lực nào đó đằng sau điều khiển. Mà làm gì có thế lực lợi hại như vậy. -Cậu nghĩ là ko có sao? Nhầm rồi. Bọn chúng thật sự đang cấu kết với nhau thông qua một thế lực lớn đứng sau. Năm năm điều tra, hi sinh ko ít đồng nghiệp, cuối cùng phía cảnh sát đã điều tra được thế lựcđó. Chính Đới Lập Ngôn làm chủ mọi việc. Dừng một phút, Cảnh Phúc tiếp: -Sở dĩ cảnh sát chúng ta ngày càng khó khăn trong việc phá án là do bọn tội phạm đã hình thành liên minh, câu kết nhau chống đối pháp luật. Rita: -Chẳng phải C.I.C.S. là đối sách của cấp trên nhằm phá hủy liên minh này sao? -Chính xác. Hai vụ vừa qua đều có sự can thiệp của Đới Lập Ngôn.

87

88 Willson: -Cũng đúng. B.O.T nếu ko có sự hậu thuẫn của thế lực lớn sẽ hiếm có tên tội phạm nào đủ can đảm đánh cướp. Chí lãng gật gù: -Sự liên lạc giữa Tống Triết Hào và Alfred Miller cũng phải thông qua trung gian. Cảnh Phúc: -Đới Lập Ngôn từng làm cảnh sát, còn là một thanh tra xuất sắc. Hắn đủ thông minh và thừa hiểu biết giúp các vụ buôn bán đá quý phi pháp của tập đoàn Vĩnh Lạc qua của khẩu hải quan trót lọt. Giả mạo bãn kẽm và mưc in của đồng tiền Hong Kong, một người Mỹ dù tài giỏi đến đâu cũng khó mà làm được nếu ko được sự giúp đỡ. Xã hội đen Hong Kong và mafia Mỹ cũng cần một tiếng nói chung. Chính Đới Lập Ngôn đóng vai trò đó. Tuệ Lâm: -Liên tiếp bị chúng ta phá hỏng. Chắc hắn sẽ tạm thời rút lui. Cảnh Phúc lắc đầu: -Sai. Đới Lập Ngôn rất tự cao. Lần này hắn quay về Hong Kong đích thân điều hành một vụ mua bán lớn. Christ hỏi lại: -Vụ mua bán lớn? -Phải. Đới Lập Ngôn và bọn đàn em về Hong Kong để tiến hành phi vụ buôn ma túy trị giá hàng chục triệu USD. Số hàng trên 50 triệu USD. Loại ma túy mới được nén ở dạng viên, tính kích thích rất mạnh, từng gây nhiều vụ tử vong ở Mỹ , Canada và một số nước EU. Willson: -Tôi cũng có nghe. Trong giới thanh thiếu niên phương tây đanh thịnh hành loại thuốc này. Tên nó là extraparadise, gọi tắr EXP(giống “điểm kinh nghiệm” trong game quá ha). Cảnh Phúc: -EXP là loại heroin mới đang phổ biến tràn lan ở phương tây. Đới Lập Ngôn liên lạc với tên trùm ma túy lớn nhất ở Mỹ-Adam King. Hắn dự định tung nó vào thị trường Hong Kong sau đó là Đại Lục, Hàn Quốc, Thailand, Malaysia, Singapore, một số quốc gia khu vực Đông Nam Á cũng như châu

88

89 Á. Rita -Vậy nhiệm vụ chúng ta là ngăn chặn chuyến hàng giao dịch thành công. -Nếu tôi muốn triệt phá luôn liên minh tội phạm thì sao? Chí Lãng: -Bắt tội phạm dĩ nhiên là công việc của cảnh sát. Nhưng muốn triệt phá hoàn toàn liên minh cần phải tiêu diệt Đới Lập Ngôn trước tiên. Đới Lập Ngôn thì ko dễ đối phó. -Cho nên lần này tôi sẽ dùng cách của hắn. Christ: -Cách gì? -Sắp đặt nội gián vào thế giới ngầm. Tuệ Lâm: -Khoan đã sir. Đới Lập Ngôn từng làm cảnh sát. Với chuyện sử dụng gián điệp hắn rất rành. -Hắn cũng sẽ nghĩ như cô vậy. Con người ta một khi chủ quan là dễ đối phó nhất. Cảnh Phúc quay sang Willson: -Đúng chứ Willson? -Sao sir hỏi tôi? -Vì tôi chọn cậu. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Willson. Cảnh Phúc hỏi: -Cậu chấp nhận ko? -Lý do nào khiến sir chọn tôi? -Cậu ko non kinh nghiệm như Christ hay Rita, ko thất thường như Chí Lãng. Còn Tuệ Lâm ko thích hợp. Cô ấy trước đây là người của ICAC, khả năng từng tiếp xúc với Đới Lập Ngôn. Một lý do nhỏ nữa là mặt cậu trông rất ngầu. Willson mỉm cười: -Sir khen tôi hay chê tôi vậy. -Tôi cũng ko biết nữa. Côi như tôi khen cậu đi. Chí Lãng:

89

90 -Sir, chọn Willson tôi ko có ý kiến nhưng sao sir nói tôi thất thường. Cảnh Phúc cười: -Cậu làm việc lúc siêng lúc lười, khi điềm tĩnh khi nóng nảy. Ko thất thường thì là gì? Cảnh Phúc nhìn Willson: -Thế nào, cậu đồng ý ko? -Lời của sir là mệnh lậnh, lẽ nào ko đồng ý. Tôi chấp nhận. Cảnh Phúc đặt tay lên vai Willson, hài lòng nói: -Tôi ko chọn lầm người. Willson vẻ rất vui. Nhưng trong lòng Rita lại đang lo lắng vô cùng. ............................. Ken thả bộ dọc trên con đường về nhà. Anh vừa đi vừa mãi nghĩ ngợi. Anh tự hỏi:” Chẳng lẽ mình có thể công tư bất phân sao? Ko bao giờ.” Tuệ Lâm đã đứng đợi Ken trước cửa chung cư. Ken bước đến hỏi: -Tan sở lâu rồi sao em ko lên nhà? Tuệ Lâm ko trả lời. Vì cô biết Ken thừa hiểu lý do. Ken đặt tay lên vai Tuệ Lâm, cười nói: -Trời lạnh vậy, chờ anh làm chi. Lên nhà thôi. Tuệ Lâm gạt tay Ken ra: -Em chưa muốn lên. Đừng cố tỏ ra vui vẻ trước mặt em. Hãy cho em biết chuyện giữa anh và Đới Lập Ngôn. Nói ra được những gì chất chứa trong lòng anh se dễ chịu hơn. -Đứng đây hả? ............................. Ly nước trước mặt Ken ko còn một viên đá. Nó đã tan từ 30” trước. Tuệ Lâm vẫn lặng lẽ nhìn anh. Ken từ từ lên tiếng: -Đới Lập Ngôn trước đây là thầy anh. Tuệ Lâm hơi nhướng mày, im lặng chờ đợi câu chuyện của Ken. ............................. Nhiều năm trước, khi Ken còn là học viên của trường huấn luyện cảnh sát, Đới Lập Ngôn chính là giảng viên của Ken. Với những cảnh sát từng là học trò của Đới Lập Ngôn thì đây là một người thầy mẫu mực, nghiêm khắc.

90

91 Với đồng nghiệp, họ xem Đới Lập Ngôn như một thanh tra cảnh sát tài ba, đáng kính trọng. ............................. Tuệ Lâm chau mày suy nghĩ: -Nếu chỉ là thầy, cấp trên sẽ ko tách một cảnh sát giỏi như anh khỏi vụ lớn như vậy. Ken lắc đầu: -Với anh, Đới Lập Ngôn ko chỉ là thầy. Ông ta từng hơn một lần cứu anh. Tuệ Lâm ko thể ngờ. ............................. Lúc mới ra trường, do thành tích xuất sắc, Ken được điều ngay về đội đặc nhiệm A. Cũng cùng khi ấy, Đới Lập Ngôn rời vị trí giảng viên trở lại chỉ huy đội A. Mới tốt nghiệp, tuổi còn trẻ nên háo thắng, Ken nhiều lần ko tuân lệnh chỉ huy, tự ý hành động. Trong một nhiệm vụ, lực lượng đội A quá mỏng so với bọn tội phạm. Đáng lẽ phải đợi đội B đến phối hợp hành động thì Ken lại đơn thân xông thẳng vào định bắt tên đầu sỏ chỉ với 12 viên đạn. Đới Lập Ngôn buộc phải cho toàn đội A hành động mà ko đợi chi viện. Tuy lần đó hoàn thành nhiệm vụ nhưng Đới lập Ngôn lại trúng đạn, nằm viện một tuần. Viên đạn đó là đõ cho Ken. Kể từ đó Ken trở nên điềm tĩnh hơn và càng tôn kính người thầy của mình. Cũng có thể Đới Lập Ngôn quý Ken nên lần toàn đội A bị phục kích, hắn cố tình viện cớ gạt Ken khỏi hành động. Lúc ấy Ken rất giận nhưng về sau anh biết Đới lập Ngôn muốn bảo vệ mạng sống của anh. ............................. Ken nắm lấy tay Tuệ Lâm: -Ông ấy đã cứu anh, dạy anh rất nhiều thứ. Anh ko biết mình có đủ can đảm để chính tay bắt ông ta ko nữa. -Đới Lập Ngôn từng cứu anh nhưng cũng giết rất nhiều đồng nghiệp khác. Hắn đã phạm pháp. Là một cảnh sát, bắt những ai phạm tội là trách nhiệm của anh. -Anh hiểu. Nhưng...

91

92 -Ko cần nghĩ nhiều nữa. Có lẽ cấp trên hiểu nỗi khó xử của anh nên mới ko cho anh tham gia vụ này. Hãy để em và mọi người giải quyết. Ken mỉm cười: -Anh cũng chỉ còn cách đó. À, Đới Lập Ngôn rất khôn ngoan, mọi người định đối phó thế nào? Tuệ Lâm đưa ngón trở lên miệng Ken: -Anh biết ngưyên tắc mà. *(5c)* Trong vũ trường, ko khí ồn ào, huyên náo. Trên sàn nhảy hay bên ngoài, lớp thanh niên nam nữ mãi lắc lư theo nhạc. Thuốc lá, rượu bia, các chất kích thích giúp họ nhảy mãi ko mệt, rơi vào trạng thái mất lý trí. Và họ sẵn sàng gây sự với bất kỳ ai. Cũng vì lý do đó, một đám thanh niên ăn mặc “hippy”, đầu tóc nhuộm màu vây lấy chàng thanh niên nọ vào giữa. Chàng thanh niên đeo kính đen, mặc chiếc áo da bò bên ngòai chiếc áo thun cổ lọ. Một gã đầu vàng bước lên và trỏ vào mặt chàng thanh niên quát: -Thằng nhóc, mày thật lớn gan, dám chọc giận người của anh Bill. Chàng thanh niên nhếch mép: -Tụi bây chỉ là hạng đàn em, có tư cách gì lên mặt. Chó cậy thế chủ. Gã đầu vàng tức giận, vung nắm đấm vào giữa mặt chàng thanh niên. Anh ta bước ngang tránh. Gã kia mất đà lại bị anh gạt chân khiến ngã chúi về trước. Mấy tên khác thấy vậy cũng hung hăng xông vào. Chàng thanh niên nhún chân nhảy lên đá ngang qua. Hai tên trúng đòn. Vừa tiếp đất, anh vung liền một đám vào giữa ngực gã khác. Trong ít phút, hơn mười gã côn đồ ko bị đau chỗ này cũng thâm tím chỗ kia. Gã tóc vàng ban đầu giận sôi máu. Hắn rút súng trong áo ra chỉ thẳng vào giữa trán chàng thanh niên: -Mày ko muốn chết thì quỳ xuống xin tha. Chàng thanh niên ko hề run sợ: -Mày giỏi thì nổ súng đi. Gã đó gằn từng tiếng: -Mày muốn chết. Bỗng sau lứng chàng thanh niên có tiếng người quát: -Dừng lại. 92

93 Gã đầu nhuộm vàng rung tay: -Anh Bill, em... Gã tên Bill từ từ bước đến trước mặt tên kia. Hắn tát gã đàn em một cú trời giáng: -Đồ ngu. Mày đuổi khách của tao hả? -Em xin lỗi anh Bill. Nhưng... -Câm miệng. Nổ súng ở đây, mày coi tụi cảnh sát vô hình hả? Gã đó vội sụp xuống.: -Em biết lỗi rồi anh Bill. -Còn ko cất súng đi. Lập tức về nhà. Ngày mai tao ko muốn thấy mặt mày ở đây nữa. -Dạ, anh Bill. Rồi hắn vội vã chạy ra khỏi vũ trường. Bill quay sang chàng thanh niên: -Mày khá lắm. Nhưng đừng có gây sự ở chỗ tao. Chành thanh niên điềm tĩnh: -Tôi ko gây sự. hắn đụng tôi trước còn hung hăng. -Thằng nhóc đó uống quá nhiều thuốc. Thôi được, tao bỏ qua cho mày. Mà mày lớn gan lắm. Mày tên gì? -Willson. Bill gật gù: -Uhm. Tao thấy thích mày đó. Có chịu theo tao ko? -Theo anh làm gì? Bill cười khảy: -tao biết mày cũng chẳng phải hạng đàng hoàng. Anh hai bọn tao rất trọng nhân tài. Theo bọn tao mày sẽ có tương lai đó. -Sao anh tin tôi. Chưa biết chừng tôi là cảnh sát. Bill cười to: -Khi mày còn đang bận đánh nhau, bọn tao đã tìm hình ảnh mày trong số hồ sơ lưu trữ của tụi cảnh sát rồi. Mày từng mang 5 tiền án. Hai lần trộm, cắp, ba lần đánh người. Vừa được thả ko lâu. Willson giật mình nghĩ thầm: “ ko ngờ bọn chúng nhanh như vậy, nắm được cả thông tin của cảnh sát. May mà sir Dương đã bố trí sẵn.”. Anh gật đầu: -Được anh tin. Tôi đồng ý. 93

94 Bill hài lòng: -Tốt. Từ nay mày theo tao. Thằng Bill này thích nhất những đứa gan lì như mày. ............................. Willson về đến nhà, thả mình xuống chiếc sofa. Nhà Willson bày trí rất đơn giản. Phòng khách và bếp chung một gian. Một căn phòng ngủ nhỏ với chiếc tủ chứa đầy mô hình súng. Willsong nhấc điện thọai lên, quay số: -Alô, Rita hả? Tôi là Willson đây. -A, Willson. Công việc thế nào rồi? -Ok, bọn chúng đã tin. -Sir Dương bảo anh nên cẩn thận. Đới Lập Ngôn rất tinh ý. Chúng tôi sẽ hết sức hỗ trợ. -Tôi biết rồi. Tôi sẽ cố gắng tạo lòng tin nơi Đới Lập Ngôn. Bây giờ tạm gác công việc đã. -Chuyện lạ, Willson mà chịu gác lại công việc. -Trêu tôi hoài vậy. Thật ra tôi muốn hẹn gặp cô. -Anh đùa sao. Anh quên mình mang thân phận gì à. Chúng ta gặp nhau đâu có tiện. Ngay cả nói chuyện điện thoại thế này cũng rất nguy hiểm. -Tôi hiểu nhiệm vụ lần này tính mạo hiểm cao nên nhân lúc mọi việc còn chưa bắt đầu tôi có chuyện muốn nói với cô. Rita lặng đi vài giây. Cô trả lời: -Tối mai là ca trực của chị Tuệ Lâm và Christ. Tôi rảnh. Willson tỏ ra vui mừng: -Hay quá. Vậy 7’ tối mai tôi đến sở đón cô. -Ko nên. Thân phận anh ko tiện đâu. -Vậy tôi đợi cô trước cổng nhà cô? -Ok. Mai gặp. Bye bye. -Mai gặp. Tôi sẽ đợi cho đến khi gặp được cô. -Tôi cố gắng đúng hẹn. Chúc anh ngủ ngon. Riat ngắt máy.Willson gác điện thoại. Anh tự cười một mình. Một nụ cười thật tươi. Ngoài công việc, chưa có gì làm anh vui và mong đợi như hiện giờ. Điều đó cho thấy vị trí của Rita trong lòng Willson thật sự quan trọng. Quan trọng như lý tưởng làm cảnh sát của anh vậy. Anh nôn nóng muốn biết tình cảm 94

95 của Rita đối với anh thế nào. Willson nhìn lên đồng hồ, cứ như muốn quay quay thật nhanh...thật nhanh. ............................. Phòng cảnh ty Chung. Ông hói: -Kế hoạch thtiến hành thế nào? Cảnh Phúc đáp: -Sir yên tâm. Tính mạng của đồng nghiệp tôi phụ thuộc nhiệm vụ này. Dù thế nào tôi cũng cố gắng hoàn thành. Đôi mắt Cảnh Phúc ánh lên niềm quyết tâm cao độ. ............................. 19’45”, chiếc xe của Willson đỗ trước nhà Rita đã gần một giờ. Willson trong tâm trạng bồn chồn, lo lắng, cứ đi đi lại lại, cách mấy phút lại nhìn đồng hồ một lần. Rita từ xa nhìn thấy cảnh ấy từ xa vừa vui mừng vừa buồn cười. Cô chạy lại gọi: -Willson. Willson quay đầu nhìn. Anh chuyển từ lo lắng sang hớn hở. Willson nói: -Cô tới rồi. Vậy mà tôi tưởng cô ko đến. -Làm gì mà quan trọng vậy. Tôi đón taxi về nhưng giữa đường thì kẹt xe. Tình hình giao thông lúc này tệ quá. Với lại đây là nhà tôi mà. Willson ko nói gì. Anh đột ngột nắm lấy đôi tay Rita, nhìn vào mắt cô nói: -Anh ko biết ăn nói. Nhưng anh hiểu rất rõ tình cảm của mình. Sau nhiều lần cùng nhau làm việc, anh đã thấy thích em. Thích sự vui vẻ, nụ cười rạng rỡ của em. Thích sự vui vẻ, nụ cười rạng rỡ của em. Và khi em suýt trúng đạn, trong tích tắc đó anh tự nói rằng ko thể để em gặp bất cứ nguy hiểm gì. Thời gian nằm viện, anh suy nghĩ rất nhiều. Hằng ngày anh cứ mong em sẽ đến. Anh cảm thấy vui khi ở bên em. Nhiệm vụ lần này mang tính nguy hiểm cao. Khả năng xấu nhất là anh ko thể trở về. Vì vậy hôm nay anh quyết định nói ra tòan bộ tâm tư của mình. Willson nắm chặt tay Rita hơn, nói rõ từng tiếng một: -Anh yêu em. Em có bằng lòng làm bạn gái anh ko? Rita cảm thấy mặt nóng ran. Đôi má ửng hồng. Cô lúng túng rút tay lại, quay mặt đi tránh ánh mắt Willson. Rita ấp úng: 95

96 -Chuyện này...chuyện này... quá bất ngờ. Em cần suy nghĩ lại. Nói rồi cô chạy thẳng vào nhà, bỏ lại Willson đứng đấy ngơ ngác. Nếu ko có tiếng chuông điện thọai đánh thức, có lẽ Willson cứ đứng đấy mà nhìn theo bóng Rita chờ đợi một câu trả lời... ............................. Ở một góc khuất phía xa, bóng người lặng lẽ bước đi thật chậm như đang đếm từng bước chân. Rồi đột ngột người đó vụt chạy, rất nhanh, dường như để trốn tránh một điều gì đó. Điều mà Chí Lãng muốn trốn chính là cảnh tượng anh đã chứng kiến. Chạy một lúc anh đứng lại. hai tay tự vỗ mặt mình: “Buồn gì chứ. Willson là bạn mày, Rita cũng là bạn mày. Đáng lẽ mày phải chúc mừng cho họ chứ. Rita và mày có gì đâu. Sao lại buồn như vậy.” Chí Lãng hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở mạnh: “ Vui lên nào Cao Chí Lãng.” ............................. Ella ra chiều tức giận: -Bảo anh đến liền mà giờ này mới thấy mặt. Lại ko đi xe nữa. -Cô hai à, chiếc xe đã cho Jane mượn. Anh phải đón taxi đến đó. Tan sở về vừa định bước vào nhà thì bị em réo rồi. -Ủa, lúc nãy em thấy anh đi bộ tới mà. -Ờ thì đang đi bị kẹt xe nên anh chạy bộ đến đây. Mà gọi anh có chuyện gì? Ella trỏ xuống chân: -Anh nhìn mà ko thấy sao? Chân em bị trật khớp rồi, đau quá đi ko nổi. Thêm chỗ này vắng vẻ, sợ muốn chết, anh chẳng chịu đến lẹ giùm. -Vậy mà lúc gọi điện ko nói rõ. Anh chạy vòng đường khác đến cho nhanh thì đâu gặp cảnh đó. -Điện thoại hết pin. Ờ mà cảnh gì? Chí Lãng biết lỡ lời vội cười chống chế. -Thì cảnh kẹt cứng giữa một rừng xe chứ còn gì nữa. Đâu, đưa chân anh xem. Chí Lãng ngồi xuống xem xét chỗ bị trật của Ella: -Chà, sưng to rồi. Để anh đưa đến bác sĩ. Đợi anh ra đón xe. -Em chờ nãy giờ mà chẳng thấy chiếc Taxi nào cả. -Đành goi Jane vậy. -Vô ích, hình như Jane để quên điện thoại ở nhà. Em gọi mãi ko được. 96

97 -Vậy phải làm sao? -Anh dìu em đi một đọan nữa biết đâu phía trước có xe. Chí Lãng gật đầu, lại gần đỡ Ella bước đi. Do chân bị đau, Ella bước rất chậm. Chí Lãng ôm ngang hông Ella, bế xốc cô lên: -Thế này cho nhanh. Em đi như vậy biết khi nào đến được bệnh viện. Ella bị bất ngờ, la lên: -Bỏ em xuống, làm vậy kỳ lắm. -Có gì đâu. Chúng ta quen nhau từ nhỏ, anh vẫn thường cõng em đi chơi hòai. Bày đặt mắc cỡ. Đưa em đến bệnh viện, sau đó tiễn em lên nhà rồi mới về được. Mai anh còn đi làm nữa. Ella ko biết nói gì hơn. ............................. Ba của Ella vốn là bạn thân của ba Chí Lãng. Trước đây, hai gia đình vẫn qua lại với nhau. Khi Ella được một tuổi, mẹ cô bỏ đi theo người đàn ông khác. Ông bà Cao vì thương đứa bé còn nhỏ nên thường chăm sóc Ella thay ba cô. Rồi hai năm sau, ba Ella gửi cô vào cô nhi viện và đi biệt tăm. Chí Lãng, Jane với Ella thân nhau từ nhỏ đến tận bây giờ. Chính vì lớn lên trong gia đình đỗ vỡ, Ella đã mất đi niềm tin vào tình yêu và hôn nhân. Cô ko tin vào bất kỳ chàng trai nào, cũng chưa từng rung động trước ai. Nhưng hôm nay... ............................. Ella nằm trong vòng tay Chí Lãng. Cô nghe thấy tiếng tim đập của anh hay chính con tim đang lọan nhịp của mình. Cô ngước nhìn Chí Lãng. Gương mặt này cô đã thấy từ nhỏ đến lớn, ko hiểu sao hôm nay nó lại khiến tôi xao xuyến... Chí Lãng reo lên: -Hay quá. Có xe rồi. Ella giật mình, trở lại thực tại: -Vậy mau bỏ em xuống đi. Người tài xế mở cửa xe. Chí Lãng đặt Ella ngồi vào ghế. Anh ngồi kế bên : -Đưa chúng tôi đến bệnh viện gần nhất. Ella ngồi im lặng đỏ mặt. Còn Chí Lãng thì mãi trầm tư. Hình ảnh Rita và Willson cứ mãi quanh quẩn trong đầu anh.

97

98 *(5d)* Willson mở cửa bước vào. Anh đến bên bàn Bill hỏi: -Anh Bill, tối qua anh gọi em có chuyện gì? -Hôm nay tao dẫn mày ra mắt đại ca tao. Willson mừng thầm:”Ko ngờ mình được tiếp cận Đới Lập Ngôn nhanh vậy.” Anh hỏi: -Chừng nào em gặp đại ca? Vừa dứt lời, cánh cửa phòng bật mở. Một nhóm người bước vào. Thấy họ, Bill lập tức đứng dậy. Hắn hơi cuối người: -Đại ca, anh mới tới. Em d8ịnh đến chỗ anh. Người đàn ông đi đầu ăn vận lịch sự, dáng dấp đường hoàng. Khó ai ngờ đó là tên tội phạm nguy hiểm hàng đầu-Đới Lập Ngôn. Hắn từ tốn: -Tôi tới tìm cậu. -Đại ca có chuyện cần em? Đới Lập Ngôn ngồi xuống chiếc sofa, bắt chéo chân. Trong hắn rất thư thả, đôi mắt nhắm lại, ko trả lời. Một lúc sau hắn từ từ mở mắt: -Hôm trước có một thằng nhóc gây sự trong vũ trường. Là người của cậu à? Bill: -Dạ phải. Em xin lỗi đại ca. Em sẽ cho người xử nó ngay. -Ko cần, đã có người làm thay rồi. Bill, cậu theo tôi mấy năm rồi. Sống trong thế giới của chúng ta, một sai lầm nhỏ cũng phải trả giá bằng mạng sống. -Là lỗi của em. Sau này em ko dám thế nữa. Willson tự nói:”Hắn đã giết tên nhóc đó sao? Đới Lập Ngôn quả nhiên làm việc dứt khoát và tàn nhẫn. Trông hắn rất lịch lãm. Vậy mà...” Bill gọi: -Willson, lại đây. Willson bước tới. bill nói: -Đại ca, đây là... Đới Lập Ngôn ngắt lời: -Trịnh Tử Kiện, Willson. Tôi biết rồi. Hắn nhìn Willson cười nói: -Trong cậu khá lắm. Chỉ nói với Willson vỏn vẹn một câu rồi hắn đứng lên, rời khỏi phòng. Tới 98

99 ngưỡng cửa, hắn quay đầu lại: -Bill, vụ sắp tới cho cậu ta tham gia. -Dạ, đại ca. ............................. Cảnh Phúc đẩy cửa phòng mình bước ra nói lớn: -Tin mới nhận. Sắp có vụ thanh toán nhau giữa bọn người Đới Lập Ngôn với băng của Peter tại nhà hàng Khang Đông. Chúng ta đến đó dẹp yên chuyện này. ............................. Hiện trường thật hỗn loạn. Hai nhóm xã hội đen gã nào cũng có vũ khí. Chúng hung hăng lăn xả vào chém giết lẫn nhau. Willson bị kẹt ở giữa. Ko thể giết người nhưng nếu nương tay thì dễ bị nghi ngờ. Anh tung một thế đá vòng cầu, gạt ngã bốn tên đang vây lấy anh. Willson cố ra tay thật nhẹ, ko làm trọng thương ai. Bất ngờ một gã nhằm ngay lưng Willson chém xuống. Anh lập tức xoay người lại đưa dao đỡ, đồng thời vung chân đá vào bụng hắn. Vừa giải quyết xong tên này lại có hai gã khác nhảy xổ vào. Bất khả kháng, Willson đành hạ dao chém bị thương cánh tay phải một gã. Sau đó anh nhanh chóng thấp người quét ngã tên còn lại. Nhưng càng đánh, bọn Peter càng hăng. Khi ko thể khống chế tình hình được nữa, Willson sợ sẽ lỡ tay hoặc anh có thể bị thương. May thay, lúc đó, cảnh sát vừa tới. Họ thét lớn: -Cảnh sát, tất cả dừng tay. Vừa thấy sự xuất hiện của cảnh sát, bọn chúng vội chạy tán loạn. Nhưng tên Bill lại truy đuổi Peter. Willson vội chạy theo hắn: -Anh Bill, cảnh sát tới rồi. Sao ko trốn mau. -Đại ca ra lệnh, bằng mọi giá phải hoàn thành. Bị bám gót, Peter rút súng bắn chân Bill và Willson. Hai người lập tức nấp vào khúc quanh. Hành lang hoàn toàn vắng người, xác suất trúng đạn rất cao. Tên Bill cũng lấy súng bắn trả. Willson: -Anh Bill, bọn cảnh sát đang đến. -Dù thế nào cũng phải giết hắn. -Anh cho em mượn súng. Giọng Bill nghi hoặc: -Mày... 99

100 -Hãy tin khả năng của em. Bill trao súng cho Willson. Anh thận trọng bước khỏi chỗ nấp... Willson và Peter đứng đối mặt nhau. Hai nòng súng chực chờ khạc lửa. Peter: -Bill, dù sao tao với mày cũng từng làm việc với nhau. Sao mày nhất quyết ép tao vào đường cùng. Bill gắn giọng: -Mày phản bội đại ca. Tự ý làm ăn riêng. Còn muốn tố cáo đại ca. Với những tội ấy, mày phải chết. Bill ra lệnh: -Nổ súng, Willson. Peter: -Tao chết cũng lôi mày theo. Đằng sau Willson, cảnh sát đang tiến đến... Trong tích tắc, họng súng tóe lửa. Ba tiếng nổ vang lê... ............................. Christ ném tập hồ sơ lên bàn, hậm hực: -Tức chết được. Hỏi mãi mà tụi nó ko chịu thừa nhận Đới Lập Ngôn đứng sau vụ ẩu đả. Chí Lãng: -Tức làm gì. Vụ này tự nhận cùng lắm ngồi tù. Nếu khai ra thì bọn chúng chết chắc. Cảnh Phúc từ ngoài đi vào: -Chí Lãng nói đúng. Chuyện nhỏ như vậy ko mong gì buộc tôi được Đới Lập Ngôn. Rita: -Sir, Peter thế nào? -Còn bất tỉnh nhưng ko nguy hiểm. Cảnh sát đang bí mật bảo vệ hắn. Tuyệt đối ko thể cho Đới Lập Ngôn biết Peter chưa chết. Nếu ko hắn sẽ nghi ngờ Willson. Chí Lãng: -Willson liều thật. Từ xa tôi thấy anh ta mặt đối mặt với Peter, nguy hiểm vô cùng. Tuệ Lâm: 100

101 -Cũng may Willson là tay thiện xạ. Hai viên đạn nối tiếp nhau, chỉ trật một giây là hỏng chuyện. Phát súng thứ nhất là để cản đường đạn của Peter. Christ: -Điều ko ngờ là anh ấy có thể cho viên đạn cách tim Peter chỉ vài mm. Chệch một chút là hắn tiêu rồi. Cảnh Phúc: -Uhm, sau vụ này, Willson sẽ dần lấy được lòng tin của Đới Lập Ngôn. ............................. Căn biệt thự sang trọng tọa lạc ở một địa điểm hứơng ra biển rất lí tưởng. Chủ nhân của nó thì lại có ít thời gian để ngắm nhìn cảnh đẹp. Đới Lập Ngôn luôn bận toan tính những kế hoạch phi pháp, làm thế nào đối phó cảnh sát, luồn lách pháp luật, thời gian đâu mà ngắm cảnh. Tại phòng sách. Bill: -Đại ca, thằng Peter đã chết. Đới Lập Ngôn gật gù: -Uhm, làm tốt lắm. Nghe nói thằng nhóc Willson ra tay phải ko? -Dạ phải. -Nó đâu? -Đợi bên ngoài. Để em gọi nó. Một phút sau, Willson đứng mặt trước Đới Lập Ngôn. Bill: -Willson, đại ca có lời khen mày. -Bổn phận phải làm. Em ko dám nhận. Đới Lập Ngôn: -Cậu rất xứng đáng. Chuyến hàng sắp tới cậu hãy tham gia. Willson tỏ ra vui mừng: -Cảm ơn đại ca cho em cơ hội. Trong lòng anh nghĩ thầm:”Ko ngờ mọi chuyện thuận lợi vậy.” ............................. Bíp...bíp... Điện thoại Cảnh Phúc nhận tin nhắn:”9’45”-thứ bảy-kho số 5-đường Kim Thủy.” ............................. 101

102 Hong Kong là thành phố năng động. Dòng người qua lại tấp nập trong thái độ khẩn trương, gấp gáp. Nhưng Ken ko hề sống trong ko khí căng thẳng đó. Anh thả bộ thong dong trên đường. Ken được cấp trên cho nghỉ phép, nhưng chẳng khác gì bị đình chức. Ken cứ lang thang như thế, đến khi anh chạm trán một người bất ngờ. Một cuộc gặp gỡ mà anh ko hề mong muốn. ............................. 10’15”, kho số 5, đường Kim Thủy. Willson sốt ruột hỏi Bill: -Anh Bill, đã trễ nửa tiếng rồi. -Cứ kiên nhẫn. Sao đại ca ko đến? -Mày quản chuyện của đại ca sao? -Em ko dám. ............................. Đới LậpNgôn đang thong thả uống trà trong một nhà cách đó khá xa. Năm phút sau, toán người đeo kính đen bước vào. Gã đi đầu ngồi đối diện Đới Lập Ngôn. Đặt vali lên bàn, hắn nói: -Anh ngôn, hàng đây. Đới Lập Ngôn đưa tay ra hiệu. tên đàn em của hắn xách cái vali khác để xuống. Ngay khi đó, cảnh sát ập vào. Chỉ súng vào bọn chúng, thanh tra Vũ Thế Phong nói: -Ông Đới Lập Ngôn, tôi là thanh tra Vũ Thế Phong, đội trưởng đội chống ma túy. Chúng tôi nghi ngờ ông buôn lậu ma túy, chất kích thích. Đới Lập Ngôn cười lớn: -Tôi nghĩ các sir lầm rồi. Hắn mở vali. Trong đó chỉ toàn dvd nhạc kịch. Cảnh sát mở chiếc vali còn lại, cũng chỉ có dvd. Đới Lập Ngôn nói: -Chúng tôi là những người yêu thích nghệ thuật. Chẳng lẽ như thế cũng phạm pháp? ............................. Bill cười: 102

103 -Donald, hơi trễ đó. Gã tên Donald nói: -Thông cảm, bận cắt đuôi bọn cảnh sát. Anh có đem đủ tiền ko? Bill giơ vali lên: -Yên tâm, đầy đủ. Donald mở vali ra, trong đó chất đầy những gói đựng mấy viên thuốc màu tím. Willson nhủ thầm:”Đúng là EXP.” Donald: -Hàng xịn , có cần kiểm tra ko? Bill: -Khỏi. Phải tin tưởng đối tác chứ. Khi chúng vừa trao đổi, một thanh âm vang lên: -Cảnh sát đây. Đồng thời toàn đội C.I.C.S. và trên vài chục cảnh sát tiến vào, bao vây bọn tội phạm. Chúng nhất loạt rút súng như có chuẩn bị từ trước. Trong kho trở thành nơi diễn ra trận đấu súng hỗn loạn. Willson và Bill nấp vào một góc. Willson nói: -Anh Bill, giờ làm sao? -Thì mở đường thoát ra. Đứa nào cản bắn chết đứa đó. Mày yểm trợ tao. -Dạ. Willson và Bill đứng xoay lưng vào nhau. Willson bắn trả quyết liệt nhưng ko một cảnh sát nào trúng đạn. Trái lại, có nhiều tên tội phạm gục xuống. Cứ như vậy, cả hai tiến dần ra cửa. Bill nhanh chân bỏ chạy. Willson che cho hắn. Bóng người vụt lên rượt theo... Willson thất kinh. Người đuổi theo họ là Rita. Theo phản xạ, thấy có tội phạm bỏ chạy nên cô rượt theo. Nhưng... Rita trỏ súng vào người Willson. Vì lúc này thân người anh đã cản cho Bill. Rita ko thể nổ súng. Cả Willson cũng rơi vào thế khó xử. Hiện họ đang ở hai chiến tuyến nhưng đều ko cách nào bắn đối phương.Ko bắn, thân phận Willson sẽ lộ... Từ bên trong kho hàng, viên đạn lướt ngang vai Rita. Đích đến của nó là Willson. Vai anh đã bị thương. Bill quay lại. Những tưởng Rita nổ súng, hắn bắn cô. Rita bay người sang bên né tránh. Nhân lúc đó, hắn kéo Willson bỏ chạy. 103

104 Trong kho hàng, Cảnh phúc từ từ hạ súng xuống... ............................. Trong văn phòng Cảnh Phúc, ko khí yên lặng bao trùm. Cảnh Phúc ngồi nhìn Rita. Còn rita thì cứ cúi mặt xuống. Thời gian trôi qua, rita đành lên tiếng: -Sorry sir. -Sorry...Cô chỉ biết nói vậy thôi sao? Cô biết mình đã làm gì ko? -Tôi đã ko nổ súng. Nhưng Willson là... -Là cảnh sát chứ gì. Tôi biết, và với hành động của cô, khả năng Đới Lập Ngôn cũng biết. Cô nghĩ hậu quả sẽ thế nào? Cô vào ngành tuy ko lâu nhưng tôi tin tưởng cô là một cảnh sát giỏi. Tôi đã tin cô, đã chọn cô. Đừng làm tôi phải hối hận vì quyết định của mình. Rita ko biết nói gì: -Tôi... -Thôi, bỏ qua. Dù sao tình hình hỗn loạn, may mắn tên Bill chưa nhận ra. Ngày mai tôi muốn thấy bản kiểm điển trên bàn. Giờ cô ra ngoài đi. -Yes sir. Good bye sir. ............................. Willson băng bó bên vai bị thương. Anh nhìn vết thương mỉm cười:” Sir Dương cũng là tay thiện xạ. Viên đạn chỉ vừa sướt qua vai mình.” Bill đẩy cửa đi vào. Hắn hỏi thăm Willson: -Thế nào rồi? -Chỉ bị thương nhẹ. Đáng lẽ em về nhà mình được rồi. Đâu cần ở đây. -Đại ca lo cảnh sát bố trí nguời bắt mày nên để mày lánh mặt tạm ở đây. Ở nhà của đại ca mày ko vui sao? -Đại ca chu đáo quá. Willson dứt lời, Đới Lập Ngôn xuất hiện. Hắn hỏi Willson: -Vì sao cảnh sát biết vụ giao dịch này? Willson giật mình: -Em ko biết. Anh nghi em? Hắn rút súng trỏ thẳng vào giữa trán Willson: -Mày là nội gián? Willson trấn tĩnh, trả lời tự tin: -Không. 104

105 Đới Lập Ngôn hạ súng xuống cười lớn: -Tốt. Tôi chỉ thử cậu . Tin tức là do tôi cung cấp. Cả Willson và Bill tròn mắt ngạc nhiên. Bill: -Đại ca, sao lại..? Nhưng khi chạm phải ánh mắt Đới Lập Ngôn, hắn đột nhiên im bặt. ............................. Tại một căn nhà bỏ hoang, hai bóng người đang trò chuyện. Giọng một trong hai cất lên: -Hắn có nghi ngờ ko? -Ko. May mà sir đoán trước kế của hắn. -Nhận tin nhắn. Tôi đã thấy bất thường. Cậu ko thể sơ suất dùng điện thoại của mình để nhắn tin. Hắm tungbtin để một công đôi việc. -Một là thử tôi. Hai là đánh lạc hướng cảnh sát. Chuyến giao dịch nhờ vậy mà trót lọt ko ai hay biết. -Phải. Cả hai địa điểm đều ko phải nơi giao dịch. Nhưng hắn hy sinh cả một đối tác để thử cậu. Thật ko ngờ. -Dù sao chuyến hàng hắn bỏ cũng chỉ là con số rất bé so với 1/3 số EXP đã được giao dịch. -Ko câu nệ chuyện nhỏ. Đúng tác phong Đới Lập Ngôn. -Nhưng tôi ko hiểu sao hắn có thể sắp đặt cảnh sát như những con cờ của hắn. -Chứng tỏ sở cảnh sát có người của hắn. Ko lo, C.I.C.S. hoàn toàn ko có nội gián. Chỉ cần tóm Đới Lập Ngôn. Những kẻ đó sẽ phải lộ diện. Cậu nên cẩn thận. Đới Lập Ngôn ko chỉ thử mà cố tình dồn cậu vào đường cùng. -??? -Nếu cậu ko phải cảnh sát thì chuyện đấu súng tực tiếp với cảnh sát đã khiến cậu bị truy nã. Ko theo hắn, cậu chẳng còn đường nào khác. Hắn làm việc ko bỏ qua dù chỉ là một con kiến. Nắm chắc trong tay mọi gã đàn em, chưa để lối thoát cho ai bao giờ. -Tôi thật sự lo sợ hắn. -Cơ hội tóm hắn còn nhiều. -Tôi sẽ cố gắng tiếp cận. À, chuyện lần này sir đừng trách Rita. Cảnh Phúc cười: 105

106 -Ko trách cũng trách rồi. Nhưng yên tâm, tôi rất tin vào tương lai của Rita. Xem ra cậu đặc biệt quan tâm cô ấy. Có gì nhắn ko. Tôi chuyển lời cho. -Tình hình này sir còn đùa. ............................. Những tia nắng cuối cùng củ abuổi hoàng hôn yếu dần rồi tắt hẳn. Nhưng cuộc sống nhộn nhịp của người dân Hong Kong thì ko “tắt”. Ánh đèn sáng choang tr6en khắp các con đường, dãy phố. “Friends”-một bảng hiệu đèn neon kh1 bắt mắt. Đó là tên quán bar mà Rita đang có mặt. Cô ngồi tại quầy với ly cooctail rum đặt phía trước. nét mặt buồn bã. Có bàn tay đặt lên vai Rita. Cô quay đầu lại: -Ủa, Chí Lãng, trùng hợp vậy. -Uhm, trùng hợp thật. Tôi có hẹn với bạn. Rita cười: -Bạn gái hả? -Đâu có, bạn thường thôi. Nhưng phút cuối ai cũng nói bận ko đến. Thật ra Chí Lãng nói dối. Từ lúc Rita rời khỏi sở cảnh sát, anh đã theo sau cô. Chí lãng thấy cô bị sir mắng nên muốn theo an ủi, nhưng ko biết mở lời thế nào. Chí Lãng ngồi cạnh Rita: -Bị cấp trên khiển trách là chuyện khó ai tránh khỏi. Cô ko cần buồn như vậy. Nhưng sir cũng hơi quá. Làm sao nổ súng bắn đồng nghiệp dược. -Ko. Sir la tôi rất đúng. Nếu có lý trí, tôi tin mình đủ khả năng xử lý như sir. Tôi đã hành động theo cảm tính. Nhưng ko hiểu sao lúc ấy ngón tay tôi cứ cứng đờ, ko tài nào xiết cò. Ko phải Rita ko hiểu. Cô hiểu, cả Chí Lãng cũng hiểu. Vì người đứng trước mặt cô là Willson. Rita thở dài: -Tôi thật sự phạm sai lầm. Một cảnh sát ko thể phạm sai lầm. -Đâu thể khẳng định như vậy. Con người ai cũng có lúc mắc lỗi. Cảnh sát là người chứ đâu phải siêu nhân. -Ko thể nói như vậy. là một cảnh sát, anh gánh vác trên vai sự an toàn tính mạng của người dân. Bản thân luôn đối đầu với nguy hiểm. Chỉ một sai lầm nhỏ chẳng những khiến bản thân phải trả giá đắt mà còn liên lụy đồng nghiệp 106

107 và mọi người xung quanh. -Thật ko ngờ cô suy nghĩ chính chắn như vậy. -Đó là những điều lúc sinh thời má tôi từng nói. Chí Lãng ngạc nhiên: -Má cô? -Đúng. Má tôi là một nữ cảnh sát tài giỏi. -Thì ra thiên kim tiểu thư như cô mà chịu đi làm cảnh sát là vì ngưỡng mộ bác gái. -Tôi rất ngưỡng mộ má. Tôi nhớ lúc còn nhỏ, cả ba và tôi đều rất vui khi xem những tờ báo có tin tức khen ngợi má tôi và đồng đội. Mặc dù lúc đó tôi đọc chữ còn chưa rành. Nhưng chỉ cần thấy hình má, tôi cũng đủ thấy má rất oai. Còn ba tôi ngoài vui còn lo lắng nữa. -Tất nhiên rồi. Cảnh sát là công việc nguy hiểm. Giọng Rita buồn rười rượi: -Hơn ai hết tôi hiểu điều đó. Vì năm tôi lên sáu, má đã mất trong một vụ truy bắt cướp. Rồi như ko kềm được xúc động, những giọt lệ tuôn trào từ khóe mắt Rita. Chí Lãng nói: -Tôi xin lỗi. Tôi ko nên khơi gợi chuyện buồn của cô. Rita gạt nước mặt: -Ko phải tại anh. Cũng tại sai lồm hôm nay khiến tôi thấy có lỗi với má. Tôi cũng suýt đẩy Willson vào tình thế nguy hiểm. -Mọi chuyện qua rồi. Ko có điều gì đáng tiếc sảy ra cả. Cô đừng buồn nữa. A, tôi có cách giúp cô vui lên. -Cách gì? Chí Lãng kéo tay Rita: -Đi theo tôi. ............................. Một chiếc môtô phóng nhanh trên xa lộ. Tiếng gió rít vù vù bên tai. Chí Lãng phải nói lớn tiếng: -Sao? Nỗi buồn của cô có vơi đi phần nào ko? -Vui lắm. Cứ như đang bay vậy. Nhưng anh chạy nhanh quá. Ko sợ bị cảnh sát giao thông phạt à? -Hey, tôi có biệt danh gì chứ? Là vua tốc độ đó. Tốc độ ở đây ko phải là cứ 107

108 lao đi như mũi tên, mà là biết khống chế nó. Cây kim trên đồng hồ vẫn chưa qua mức quy định, ko lo bị phạt. -Thì ra “vua tốc độ Cao Chí Lãng” nổi danh là vậy. Anh vẫn dùng cách này để giải sầu hả? -Đúng đó. Tôi rất thích cảm giác vượt qua mọi thứ. Giống như bỏ lại mọi điều ko vui ở phía sau để tiếp tục tiến lên. -Nói hay lắm. Đi thêm vài vòng nữa được ko? -Chỉ cần cô thích. Nghe tiếng cười của Rita, được ở gần bên Rita, Chí Lãng rất vui. Cảm giác như một làn gió thoáng qua trong tâm hồn vốn đang nặng trĩu bấy lâu của anh. “Nhưng còn Willson, anh ấy là bạn mình?” Trong đầu Chí Lãng bỗng chốc vang lên câu hỏi ấy. *(5e)* Nghỉ ngơi hai ngày, Đới Lập Ngôn vẫn chưa gặp Willson hay có bất cứ chỉ thị mới nào. Đến ngày thứ ba, Willson ko còn kiên nhẫn nữa. Anh đến tìm Đới Lập Ngôn thì tên Bill ngăn lại: -Willson, mày ko ở trong phòng nghỉ ngơi. Ra đây làm gì? -Chỉ là vết thương ngoài da, thực chất em ko cần nhiều thời gian để nghỉ như vậy. Anh Bill, sao đến bây giờ đại ca vẫn chưa có mệnh lệnh gì? -Đại ca biết tính toán. Khi nào cần anh ấy sẽ gọi. -Có phải đại ca ko tin em? -Tin hay ko chưa đến phiên mày hỏi. Willson, mày quá nhiều chuyện rồi đó. Willson định cãi lại thì cánh cửa mở ra, Đới Lập Ngôn từ trong phòng gọi: -Bill, Willson, vào đây. ............................. Đới Lập Ngôn đứng khỏi ghế, lại gần Willson. Hắn nhìn vào mắt Willson nói: -Cậu nóng lòng chuyện gì? Willson điềm tĩnh: -Em muốn biết chừng nào đại ca tiến hành giao dịch để báo lại với cảnh sát. Bill rút súng, trừng mắt quát:

108

109 -Mày dám... Đới Lập Ngôn đưa tay ngăn: -Giỏi. Cậu ko sợ chết à? -Ko sợ. Đại ca sẽ ko giết em. -Tại sao? -Vì em ko đáng chết. Đới Lập ngôn cất tiếng cười lớn: -Đúng. Cậi ko đáng chết. -Vì em ko phải nội gián. Ko báo tin gì cả. -Cậu rất hiểu ý tôi. Khá lắm. 2/3 số hàng còn lại sẽ được chuyển đến Hong Kong và tiến hành giao dịch vào lúc 3’15” cũng tại địa điểm cũ. -Ngày? -Điều này cậu chưa cần biết. -Đại ca vẫn đề phòng em. -Cẩn thận là đức tính tốt. -Em sẽ chờ. -Được. Ra ngoài đi. Willson cuối chào hắn rồi trở ra. ............................. Bíp...bíp... “3’15”-..........-địa điểm cũ.” ............................. Không gian cực kỳ yên tĩnh. Bóng tối phủ trùm lên mọi vật. Có người lần mò trong đêm đen. Willson nhẹ nhàng tiếp cận phòng sách. Anh nhìn quanh. Khi đã chắc chắn ko có người, Willson lấy thiết bị giải mã từ trong túi ra, nối dây cắm vào IC của hộp khóa điện tử gắn trên cửa. Dãy số lướt qua màn hình hiển thị. Hơn 30s sau, một tiếng tít nhỏ phát ra. Cánh cửa bật mở. Willson khẽ cười:”Christ đúng là thiên tài.” Willson nhanh chóng đột nhập vào trong. Với anh sáng nhỏ nhoi từ chiếc đèn led bé xíu ở tay, anh lục tìm mọi tài liệu trên bàn, trong ngăn tủ. Willson thầm mừng:”Có rồi. Thứ năm tuần này. Phải báo ngay cho sir.” Willson trả mọi thứ về vị trí cũ và lập tức rời khỏi phòng. Anh rất cẩn thận,

109

110 căn phòng như chưa có người vào. Nhưng từ một góc nhỏ trên tường...Đó là một chấm sáng rất bé, bé đến ko ai để ý. Chấm ánh sáng đỏ nhấp nháy. ............................. Tuệ Lâm cứ lặng im ko nói tiếng nào. Ken chăm chú nhìn cô. Anh huơ tay qua lại trước mặt cô, gọi to: -Tuệ Lâm, Tuệ Lâm, em làm sao vậy? Cô giật mình: -Hả, chuyện gì? -Anh hỏi em mới đúng. Em làm gì như người mất hồn vậy? -À, ko có gì. Công việc bận rộn quá nên em hơi mệt. -Thế thì về nhà nên ngủ sớm. Mắt em dạo này thâm hết rồi kìa. Trông xấu quá. Ken những tưởng câu nói đùa đó sẽ làm Tuệ Lâm vừa giận vừa cười như mấy lần trước. Nhưng Tuệ Lâm hoàn toàn ko có phản ứng gì Cô hỏi Ken, vẻ mặt rất nghiêm túc: -Ken, thứ sáu vừa rồi anh đã đi đâu. -Chỉ lang thang khắp nơi rồi về nhà ngủ. Anh có đi theo cô nào đâu mà em ra vẻ nghi ngờ ghê vậy. Tuệ Lâm nghĩ thầm:”Có lẽ mình nhìn nhầm.” Cô cười nói: -Em thấy anh đi với một cô rất xinh. Hai người còn cười nói vui vẻ nữa. -Đâu có. Oan cho anh quá. Trong mắt anh ko ai hơn em cả. -Em đùa thôi. Tuy có thấy cô gái nào bên cạnh anh em cũng vẫn tin anh. Đừng bao giờ nói dối em dù có chuyện gì. Anh hứa đi. Mấy câu sau, Tuệ Lâm nói thật chậm. Ánh mắt cô nhìn Ken tha thiết. Ken thấy Tuệ Lâm có điều ko bình thường. Anh chợt nảy sinh cảm giác bất an. Anh nắm tay Tuệ Lâm: -Anh ko biết em đang lo lắng điều gì. Nhưng anh hứa sẽ luôn bên cạnh em dù bất cứ hoàn cảnh nào. Anh ko dối gạt em đâu. Có những lúc con người ta ko thể giữ được những gì đã hứa. Đôi khi lời hứa chính bản thân nó cũng là một lời nối dối. ............................. Văn phòng C.I.C.S.

110

111 Cảnh Phúc: -Các đồng nghiệp, chuẩn bị xong chưa? Mọi người đồng thanh:”Ready” -Tốt. Xuất phát. ............................. Xe Đới Lập Ngôn băng băng trên đường. Willson đưa mắt nhìn hai bên đường rồi hỏi: -Đại ca, chưa đến giờ. Sao đi nhanh vậy? -Chuyến hàng này rất quan trọng. Đến sớm chuẩn bị. Willson bất giác thấy có điều ko ổn. Nhưng chỉ là ý nghĩ thoáng qua, anh ko chú ý lắm. ............................. Bố trí mọi người sẵn sàng, Cảnh Phúc trở lại chỗ nấp chờ động tĩnh. Tuệ Lâm cất tiếng gọi nhỏ: -Sir. Cảnh Phúc nhìn cô: -Hả? Tuệ Lâm nghĩ thầm:”Nếu điều mình suy nghĩ ko đúng thì sẽ làm mọi người rối loạn, lỡ mất cơ hội bắt Đới Lập Ngôn. Cô bèn nói: -Ko, ko có gì. Cảnh Phúc thấy lạ nhưng ko có thời gian để quan tâm. ............................. Khi gần đến điểm hẹn, bỗng chuông điện thoại Đới Lập Ngôn reo vang. Sau khi nghe xong, hắn tức giận, ném cái điện thoại xuống sàn xe. Willson hỏi: -Chuyện gì vậy đại ca -Hỏng rồi. Bill đã bị bọn Jason bắt. -Jason? -Là đàn anh của thằng Donald. Hắn muốn trả thù chuyện lần trước. Willson lục tìm trong trí nhớ: “Jason là một tên chuyên buôn lậu hàng trắng, đứng thứ hạng khá cao trong danh sách truy nã của FBI. Thì ra hắn giao dịch với cả hai phe đối đầu nhau.” Willson: -Đại ca tính sao?

111

112 -Thằng Bill ko quan trọng. Điều đáng lo là 1/3 số hàng lần trước. -Số hàng? -Một tên đàn em của thằng Bill vừa báo, Jason muốn cướp số hàng đó. Đới Lập Ngôn ra chiều suy nghĩ. Một lúc sau hắn bảo Willson: -Willson, cậu dẫn theo chừng mười đứa đến bảo vệ số hàng. Vụ giao dịch lần này tôi ko thể vắng mặt. Willson xoay chuyển ý nghĩ: “ 1/3 số EXP này cũng là tang chứng quan trọng. Có thể nhân dịp này nắm thêm bằng chứng buộc tội hắn.” Nghĩ vậy, anh nói: -Dạ, đại ca. ............................. Cảnh Phúc liên lạc bộ đàm: -Mọi người sẵn sàng. Đối tượng đã xuất hiện. “Yes sir” Một đòan người tiến vào. Bên trong, Đới Lập Ngôn ra hiệu cho đám đàn em lùi lại. Gã dẫn đầu nhóm người kia tháo kính: -Ông Đới, đúng hẹn lắm. -Adam, làm phiền ông trùm Mafia đích thân ra mặt, tôi làm sao có thể thất lễ được. Cảnh Phúc nói thầm: “Mình đóan ko lầm. Adam qua Hong Kong ko ngòai vụ giao dịch này.” Đới Lập Ngôn: -Tôi biết anh ko thích lôi thôi. Đây là số tiền còn lại. Adam vỗ tay: -Mau mắn lắm. Cảnh Phúc ra lệnh: -Action. Cảnh sát từ nơi ẩn nấp xuất hiện. Cảnh Phúc từ từ tiến lại gần chúng, lớn tiếng: -Tôi là thanh tra của đội đặc cảnh C.I.C.S. chúng tôi chính thức bắt ông vì tội buôn bán thuốc cấm. Đới Lập Ngôn ngửa cổ cười lớn. Tất cả bọn chúng đều cười theo.

112

113 ............................. Trong một container ở bến cảng ShangKwan, Willson và các đồng nghiệp đang lùng sục moi kiện hàng, cố tìm ra số extraparadise được giấu. ............................. Trên đường lớn, Chí Lãng phóng xe như bay về phía cảng ShangKwan. Đèn hiệu cảnh sát trên nóc xe giúp anh lao đi hết tốc lực. Chí lãng đang chjay đua với thời gian. ............................. Một nhân viên cảnh sát nói: -Ko thấy gì cả. Willson nhìn quanh quẩn một vòng: -Hắn nói là ở đây mà. Cánh cửa container đóng sập lại. Mặt đất rung chuyển. Ko, là container bị nâng lên. Willson hoảng hốt: -Nguy, trúng kế rồi. ............................. Rita nôn nóng giục: -Còn hai phút nữa thôi, anh lái nhanh lên. -Đã hết tốc lực rồi. Christ: -Rita, đừng làm anh ấy rối. ............................. Nhân viên cảnh sát: -Cửa bị khóa bên ngoài. Willson rút súng bắn vào cánh cửa. Nó ko hề hấn gì. -Điện thoại ko có sóng._ một cảnh sát khác nói. Willson: -Mọi người tìm xem có gì để phá cửa ko. Đột nhiên, một cảnh sát đứng sau mấy kiện hàng thốt lên: -Có bom. Mọi người vộ ichạy lại. Willson: -Một phút rưỡi nữa nó sẽ phát nổ. Mọi người tìm cách phá cửa nhanh lên.

113

114 ............................. Chí Lãng, Christ, Rita chia nhau tìm Willson. Họ gọi vang tên anh. Bến cảnh quá rộng. ............................. Willson đang loay hoay tìm cách mở cửa. Anh bỗng nghe thấy tiếng Rita gọi. Rất nhỏ, nhỏ đến nỗi những cảnh sát xung quanh ko nghe thấy. Willson lấy súng bắn liên tiếp lên thành container. Chỉ còn 30s. ............................. Rita gọi Chí Lãng và Christ: -Lãng, Christ, hình như có tiếng súng ở hướng này. Cả ba lập tức chạy về phía container sơn màu xanh treo lơ lửng bằg cần cẩu. Chí Lãng gọi lớn: -Willson. Phải anh ko? Mọi người bên trong rất mừng. Willson: -Chúng tôi ở trong này, còn chưa đến 15s bom sẽ phát nổ. Chí Lãng đưa mắt tìm cần điều khiền: -Ở kia. Anh nhanh chóng chạy đến đó Chí Lãng kéo cần, container từ từ hạ xuống. Anh giục: -Christ, Rita, bắn phá khóa mau. Christ giờ súng lên xiết cò nhưng anh bắn ko trúng: -Ko ổn, còn xa quá. Rita lùi lại vài bước. Cô lấy đà nhảy lên cao. Trong khi đó, container vẫn đang hạ xuống. 7...6...5... Rita giơ súng lên canh đúng tầm. Viên đạn vút đi trúng ngay mục tiêu. Cánh cửa bật mở. 4..3...2... Mấy nhân viên cảnh sát nhảy khỏi container ...1. Bùm. Container ohát nổ vừa đúng lúc Willson nhảy khỏi đó. Sức ép từ vụ nổ đẩy anh bay đi một quãng rồi mới tiếp đất. Rita vội chạy đến bên Willson.

114

115 ............................. Văn phòng C.I.C.S. Rita đang băng bó cho Willson. Chí Lãng đập tay lên bàn, hậm hực: -Tức chết được. Tên Đới Lập Ngôn quay chúng ta như dế. Hắn định tái diễn lại tội ác năm năm trước. Christ: -Em chỉ muốn cho hắn một viên vào đầu thôi. Willson: -Nếu bắn hắn mà ko phải chịu tôi trước pháp luật thì tôi bắn hắn lâu rồi. A, đau. Nhẹ tay chút chứ Rita. Rita cười: -Suýt bị nổ tan xác còn ko sợ. Giờ lại sợ đau sao? -Trời ạ, con người ai ko biết đau. -Mà khổ công sắp đặt cẩn thận, sao Đới Lập Ngôn biết được kế hoạch của chúng ta. Mọi người nhìn nhau, ko ai có câu trả lời. Chí Lãng chợt nói: -Ủa, Tuệ Lâm đâu? ............................. Nghe tiếng chuông cửa, Ken vội chạy ra mở. Anh ngạc nhiên: -Tuệ Lâm!? Chưa đến giờ tan sở mà, sao em lại ở đây? Tuệ Lâm bước vào, thái độ khẩn trương, tức giận: -Nói em biết, thứ sáu anh đã gặp ai? -Sao có vấn đề đó mà em hỏi hoài vậy? Anh nói rồi, chỉ gặp bạn bè bình thường thôi. -Anh nói dối. Anh đã gặp Đới Lập NGôn. Ken sửng sốt. Anh lắp bắp, nói ko thành câu: -Anh... anh.. ko...Em đã thấy? Hỏi như vậy là Ken mặc nhiền thừa nhận. Cảnh vật trước mắt Tuệ Lâm như tối sầm lại. Cô đi loạng choạng lùi về phía sau, súyt ngã. Ken vội đưa tay đỡ cô lại: Tuệ Lâm đẩy Ken ra. Cô nhìn anh: -Anh và hắn đã nói những gì?

115

116 -Anh.... Ko phải chuyện của em. Ken quay mặt đi. Tuệ Lâm bước đến gần Ken: -Sao ko nhìn em. Anh có biết mình đã làm gì ko? Willson và các đồng nghiệp khác suýt nữa bị vong mạng. Anh nỡ hại họ à? Ken quay phắt lại, lớn tiếng: -Anh ko có. -Ko có, ko có thì bằng cách nào Đới Lập Ngôn biết được kế hoạch của cảnh sát? -Làm sao anh biết. Em đừng quên, ngay từ đầu anh đã ko được tham gia hành động. Tuệ Lâm nhẹ giọng lại: -Anh đã nói ko gạt em. Đừng tiếp tục sai lầm nữa. -Anh ko làm gì sai. Em ko tin anh đành chịu. Tuệ Lâm nói một cách điềm tĩnh và dứt khóat: -Nếu anh nói vậy. Được... Chúng ta chia tay đi. -Ken như ko tin vào tai mình. Anh hỏi lại: -Em nói gì? Chia tay? -Phải. Em ko muốn đến một lúc nào đó tự tay bắt bạn trai mình. Nói rồi Tuệ Lâm bỏ đi. Trước khi ra cửa cô quay lại: -Em là cảnh sát. Nhất định sẽ làm đúng luật pháp. Đọan cô rời khỏi nhà. Ken đứng đó ngẩn ngơ nhìn Tuệ Lâm ............................. Cửa thang máy vừa đóng lại cũng là lúc giọt lệ lăn dài trên má Tuệ Lâm. Cô đứng ko vững phải tựa lưng vào vách thang máy. ............................. Ken vẫn đứng một chỗ, bất động như tượng đá. Anh ko khóc nhưng tim anh đau nhói: “Sao lại chia tay? Mình đã sai gì chứ?”. Đột nhiên, anh lao nhanh ra ngoài. Cả hai thang máy đều có người. Ý nghĩ trong đầu Ken thôi thúc: “ Ko thể đợi”. Anh phóng như bay xuống lối cầu thang thóat hiểm. ............................. Tuệ Lâm bước đi, lòng nặng trĩu: Có tiếng người gọi cô phía sau: “Tuệ Lâm”

116

117 “Là Ken, là tiếng của Ken”. Cô thốt lên. Tuệ Lâm quay lại. Đúng là Ken đang chạy theo cô phía sau. Tuệ Lâm nữa muốn bước đi, nữa muốn chạy lại với Ken. Trong khi cô chưa quyết định phải làm gì thì Ken đã đến chỗ cô. Anh nói: -Hãy tin anh. Anh thật sự ko muốn hại Willson hay bất cứ ai cả. Tuệ Lâm chưa kịp nói gì thì cô đã nhìn thấy một nhóm người tiến lại chỗ cả hai. Cô hốt hỏang: -Là người của sở luật chính. *(5f)* 9’00, văn phòng C.I.C.S. Mọi người đứng trước phòng Cảnh Phúc. Nhưng ko ai dám gõ cửa: Rita: -Chí Lãng, anh khéo nói nhất. Anh vào hỏi sir đi. -Đứng ngoài này tôi còn chưa biết phải hỏi thế nào nữa thì làm sao vô trong đó. Willson: -Vậy thì tất cả cùng vào. Christ: -Quyết định vậy đi. Chí lãng vừa định gõ cửa thì cánh cửa bật mở. Cảnh Phúc bước ra. Anh hỏi: -Mọi người tụ tập ở đây làm gì? Chí Lãng -Sir, Ken... -Tôi biết rồi. Cảnh Phúc quay ra phía sau bảo Tuệ Lâm: -Cô giải thích đi. -sir, tôi ko th6ẻ. -Ok, tôi hiểu.Mọi người nghe đây. Hôm qua, sở luật chính đã bắt giữ Ken. Họ nghi ngờ Ken có tiếp xúc với Đới Lập Ngôn và tiết lộ tin tức. “Ko thể nào.” Christ: -Anh Ken sao lại làm vậy. 117

118 Chí Lãng: -Tán thành. Ken là một cảnh sát cương trực. Ko thể tin được anh ta làm chuyện trái nguyên tắc như vậy. Cảnh Phúc: -Mọi người ko tin, ngay cả tôi cũng ko tin. Nhưng đó là sự thật. Chính Tuệ Lâm chứng kiến. Ai cũng biết mối quan hệ giữa Ken và Tuệ Lâm. Họ chẳng thể nghi ngờ nữa. Mọi người lặng đi. Ko ai biết phải nói gì. Trước cửa văn phòng C.I.C.S., Ken tiến đến chỗ Cảnh Phúc. Cảnh Phúc: -Ken, tôi rất tiếc. -Sir, anh ko cần nói gì đâu. Tôi hiểu bản thân ko hổ thẹn là được rồi. Ken lấy súng và thẻ ngành trao lại cho Cảnh Phúc.: -Cái này, bây giờ tôi ko thể giữ nữa. Cảnh Phúc nhận lấy. Rita: -Anh Ken... Ken tươi cười: -Mọi người ko cần buồn. Với tôi chỉ đơn giản là thất nghiệp tạm thời. Thôi, tạm biệt mọi người. Rồi anh trở gót bước đi rất nhanh. Tuệ Lâm chạy theo: -Ken, em xin lỗi. Ken quay lại , mỉm cười: -Em ko có lỗi. Em chỉ nói lên sự thật. Là cảnh sát, phải làm đúng pháp luật. Em đừng quên lời nói này. Anh hi vọng em tiếp tục phấn đấu thành nữ cảnh sát xuất sắc. -Ken... -Mọi người làm việc đi chứ. Ken vẫy tay chào rồi bỏ đi một mạch. Lần này anh ko nhìn lại nữa. ............................. Willson dừng lại trước cổng nhà Rita. Rita mở cửa xe bước xuống: -Cảm ơn anh đã đưa em về. Bye. 118

119 -Khoan. Chừng nào em mới tả lời anh? -Hiện giờ có quá nhiều việc. Em chưa có thời gian nghĩ đến. -Anh nhất định sẽ đợi. Bye bye. Ngủ ngon. Willson lái xe đi. ............................. Một chiếc xe sang trọng chặn đường Ken. Cửa kính từ từ hạ xuống, người ngồi bên cất tiếng: -Lên xe đi. Ken làm theo lời kẻ đó. ............................. Ken tức giận: -Tôi báo tin cho ông biết để ông c63n thận hơn chứ ko phải để ông sát hại đồng đội của tôi. Ông đã hứa gì? Đới Lập Ngôn: -Cậu bình tĩnh. Nếu tôi muốn chúng chết thì chúng còn sống được đến giờ này ko. Tôi chỉ cần kéo dài thêm một vài giây nữa là gã Willson tan xác ngay, Tôi đã giữ lời hứa, chỉ có ý định dọa chúng thôi. -Tôi ko muốn liên quan gì với ông nữa. Chúng ta tốt nhất đừng gặp nhau. -Cậu nghĩ đã trả hết cái ơn cứu mạng à? -Ông muốn gì? -Thực chất tôi ko cần cậu trả ơn. Tôi rất trọng tài năng của cậu. Tôi muốn cậu làm việc cho tôi. -Nằm mơ.Ko bao giờ. -Suy nghĩ kỹ đi. Chẳng lẽ cậu vẫn còn hy vọng được phục chức. -Ko làm cảnh sát tôi cũng ko nhất thiết làm cướp. -Làm cướp cậu mới có thể chống lại cảnh sát. -Ông nói gì vậy? -Cậu ko thấy bản thân rất oan sao? Cậu bị cách chức vì lý do gì? Cậu chỉ có một tội duy nhất là tình cờ gặp lại người bạn làm xã hội đen. Có hợp lý ko? Ken nghĩ ngợi. Hắn tiếp: -Tự hỏi lương tâm xem, cậu đã sai điều gì? Cùng lắm cậu chỉ báo tin cho tôi biết là cảnh sát sẽ bố trí kế hoạch bắt tôi. Điầu đó chỉ giúp tôi tăng sự cảnh giác. Làm cướp, ai cũng lường trước là luôn có mấy têngián điệp chực chờ 119

120 còng tay mình. Cậu chịu tội một cách vô lý. Ken ko đáp. Đới lập Ngôn vỗ vai anh: -Theo tôi, cậu sẽ có mọi thứ. Thậm chí nếu cậu vẫn thích đeo khẩu 6 phát bên mình tôi cũng có thể giúp cậu. -Ông...? -Ko tin sao? ............................. Phòng họp C.I.C.S. Willson: -Sir, kế hoạch thất bại. Chúng ta phải làm gì tiếp theo? -2/3 số hàng trị giá gần 50 triệu USD vẫn chưa đến tay Đới Lập Ngôn. Chúng ta vẫn còn cơ hội Tuệ Lâm: -Chờ đến khi nào. Hãy để tôi độp nhập vào biệt thự của hắn tìm chứng cứ. -Ko được. Cô nóng nảy quá. Đừng để tâm trạng ảnh hưởng công việc. Mọi người tiếp tục theo dõi. Bất cứ tên tôi phạm nào cũng có sơ hở. Theo dõi 24/24. “Yes sir” ............................. Hai ngày sau( kể từ sau cuộc gặp gỡ giữa Ken và Đới Lập Ngôn),8’30”, biệt thự Đới Lập Ngôn. Hắn đang ngồi trên chiếc ghế xoay quen thuộc nơi phòng sách. Ken ngồi đối diện. Đới Lập Ngôn nói: -Ken, từ hôm nay toàn bộ hệ thống vũ trường dưới quyền quản lý của tôi đều do cậu nắm. Ko có vấn đề gì chứ. -Dĩ nhiên tôi ko thích. Nhưng vẫn phải đồng ý. -Cậu luôn làm tôi hài lòng. -Hết chuyện chưa. Tôi ra ngoài. -Cậu cứ tự nhiên. Ken đi khỏi, Bill nói: -Đại ca, hắn từng là cảnh sát. Liệu có tin được ko? Với lại sẽ có nhiều người ko phục. Đới Lập Ngôn đập bàn, quắc mắt nhìn Bill: 120

121 -Kẻ nào phản đối quyết định của tôi, hậu quả thế nào? Chuyện thằng Willson tôi còn chưa tính. Ko có Ken, nó suýt nữa nắm được mọi bằng chứng. Ánh mắt sắc lạnh của hắn khiến Bill run bắn: -Em ko dám. Đại ca tha cho em một lần. -Nể tình cậu theo tôi nhiều năm. Có lần sau nữa thì cậu chỉ còn là cái xác ko hồn. Rõ chứ Mồ hôi của tên Bill toát ra như tắm. Hắn biết ko bao giờ Đới Lập Ngôn đe dọa suông. ............................. Hơn 3 tuần trôi qua, cảnh sátbận rộn liên tục, ko có ngày nghỉ. Đới Lập Ngôn đã tung EXP vào thị trường. Mỗi ngày có ít nhất 4, 5 ca cấp cứu vì “shock” thuốc. Cảnh sát phải sử lý hàng chục vụ ẩu đã của mấy tên choai choai. Gã nào cũng bị đưa về sở trong tình trạng say thuốc. EXP khiến bộ phận thanh thiếu niên hư hỏng trở nên “can đảm” hơn. Đua xe, cướp giật, thanh toán, chém giết, thứ nào bọn chúng cũng “tham gia’ một cách hung hăng. Chỉ số phạm tội tăng vọt đến mức báo động. ............................. Trong phòng quản lý của vũ trường R&R. Đới Lập Ngôn nói một cách hài lòng: -Tôi ko nhìn lầm cậu, Ken à. Nữa tháng qua, lợi nhuận tăng đáng kể. -Tôi chỉ làm đúng phận sự. -Cậu vẫn ko vui? -Ông cần gì quan tâm. Ken là người duy nhất dám nói chuyện với Đới Lập Ngôn bằng thái độ đó. Nhưng dường như Đới Lập Ngôn ko để tâm. Một gã đàn em chạy vào thưa: -Đại ca, anh Ken, bên ngoài có ẩu đả. Ken quát lại: -Chuyện đó ngày nào ko xảy ra. Tự mấy người giải quyết đi. -Dạ ko phải, bọn cảnh sát đã đến. Ken đứng phắt dậy. ............................. Chí lãng còng tay một gã thnh niên: 121

122 -Thằng nhóc, còn trẻ ko lo học hành. Hắn vùng vẫy: -Buông tao ra. Rita cũng đang giải một tên khác đến trao cho đồng nghiệp: -Bọn này càng lúc càng hung hăng. Đứa hắn ra xe. -Ok, sư tỷ. Christ: -Tác dụng kích thích của EXP đó. Đột nhiên, một tên trong đám thanh niên bị bắt ngã lăn ra đất. Tay chân hắn co giất, miệng sùi bọt. Willson vội đến đỡ hắn: -Tên này bị “shock” thuốc Gọi cấp cứu mau. Tuệ Lâm: -Ok. Một giọng nói quen thuốc vang lên từ đám đông: -Mọi người tránh qua. Ken tiến lại chỗ Willson: -Năm phút nữa xe cấp cứu sẽ đến. Các người mau đưa hắn ra khỏi đây. Đừng cản trở chuyện làm ăn của chúng tôi. Tuệ Lâm bước gần Ken. Giọng cô thật xa lạ: -Anh Lý, cảnh sát chúng tôi chỉ làm nhiệm vụ, thu dọn hậu quả của kẻ nào đó gây ra. Ko dám cản trở một ông chủ lớn như anh làm giàu. Christ, phụ Willson đưa gã đó ra xe. Tuệ Lâm trở gót đi thẳng. tuy ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng cô rất đau. Ken ngẩn người nhìn theo. Thái độ lạnh nhạt của Tuệ Lâm như nhát dao đâm vào tim anh. Chí Lãng, Willson, Rita, Christ đều nhìn Ken khẽ lắc đầu rồi bỏ đi. ............................. Ken ngồi thẩn thờ tên chiếc ghế xoay. Đới Lập ngôn cũng ở đó nhưng Ken ko quan tâm đến sự có mặt của hắn. Đới Lập Ngôn. Hắn bước tới: -Đã bước chân vào thế giới của tôi, cậu ko còn đường quay lại đâu. Buồn cũng vô ích. -Tôi có thể giúp ông kiếm tiền nhưng tôi ko thể giết người cho ông. Cũng ko 122

123 vì ông mà đối phó với bạn bè của tôi. -Cậu luôn trọng tình cảm. Vì nó mà cậu ko thể ko giúp tôi. -Cái ơn cứu mạng tôi sẽ trả cho bằng hết. Chỉ 2 năm, tôi giúp ông 2 năm. Sau đó ông đừng phiền tôi nữa. -Ok, tôi sẽ giữ lời hứa. Gia đình cậu bên Australia cũng an toàn. -Sau 2 năm, hãy để tôi và ba má tôi yên. -Tất nhiên. Sắp tới đây, tôi sẽ gặp Adam để thanh toán số hàng còn lại. Cậu hãy theo tôi. -Tôi đã bảo ko giết người. -Nếu Adam ko giở trò, thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Cậu ko có quyền lựa chọn. Cậu quên sao? Ken giật mình: -Thôi được, tôi đồng ý. Ông tuyệt đối ko được đụng đến người nhà tôi. ............................. 12’ tối. Văn phòng C.I.C.S. vẫn sáng đèn. Tuệ Lâm miệt mài bên chiếc máy vi tính. Cảnh Phúc đến bên cô: -Về thôi Tuệ Lâm, Khuya lắm rồi. -Sir về trước đi. Tôi dự định làm suốt đêm nay, nhất định phải tìm ra sơ hở của Đới Lập Ngôn. -Cô đừng tốn công nữa. Nếu chỉ ngồi trước máy tính mà tìm được bằng chứng thì tôi sẵn sàng ngồi 24/24. Mọi tài liệu thông tin về những vụ làm ăn của hắn đều rất hợp pháp. Đới Lập Ngôn ko dễ dàng để lộ cái đuôi của hắn. -Tôi thật sự ko tin. -Đừng bướng bỉnh nữa. Tôi lấy thân phận cấp trên ra lệnh cho cô về nghỉ ngay. -Sir.. -Ko có sự lựa chọn nào khác. Tuệ Lâm đành nghe theo. ............................. Bíp...bíp... “20/12-Dark Star” ............................. 19/12, 18’30”, phònh họp C.I.C.S. Cảnh Phúc: 123

124 -Còn đúng 24 tiếng nữa. Mọi người nắm kế hoạch chưa? “Ok” -Good. Hãy triển khai ngay. Đây là cơ hội ko dễ có và cũng là cơ hội cuối cùng. Chúng ta phải nắm thật chắc. Rõ chứ? “Yes sir.” ............................. 19’30”, giữa biển Hong Kong. Một chiếc tàu chở hàng tải trọng lớn lênh đênh trên biển đêm. Chiếc tàu sơn hai màu trắng đỏ. Dòng chữ “Dark Star” màu đen ko chìm trong màn đen mà nổi bật giữa thân tàu nhờ ánh sáng từ hàng chục ngọn đèn trên tàu. Ánh sáng cũng soi tỏ những con người trên boong. Adam nói: -Hi vọng hôm nay ko phải đóng kịch nữa. -Anh khéo đùa quá Adam. Đây là 50 triệu USD tiền mặt. Hàng đâu? Tôi muốn kiểm lại. -Được. Đới Lập Ngôn đưa mắt ra hiệu cho Bill. Một phút sau, Bill trở lại: -Đại ca, ko có vấn đề. Đới Lập Ngôn gật đầu: -Giao tiền. ............................. Tiếng còi hú vang. Từ trong màn đêm giữa biển, xuất hiện nhiều đốm sáng. Những đốm sáng đó lớn dần, lớn dần một cách nhanh chóng. Chúng đang tiến về phía Dark Star. Bill lấy ống nhòm xem xét. Sắc mặt hắn thay đổi. Hắn thốt lên: -Đại ca, cảnh sát. Adam lớn tiếng: -Đới Lập Ngôn, vậy là thế nào? Đới Lập ngôn quay sang nhìn Ken: -Cậu bố trí cảnh giới. Sao lại có cảnh sát. -Tôi ko biết. -Cậu muốn giở trò? -Người nhà tôi nằm trong tay ông. Tôi đâu thể làm chuyện đó. Bill: 124

125 -Đại ca, giờ tính sao? -Chuẩn bị canô, rút mau. Adam quát bọn đàn em: -Chúng ta cũng rút. Đứa nào cản chân thì bắn bỏ. Tiếng cánh động cơ cánh quạt như bảo chúng đã ko còn đường lui. Mấy chiếc trực thăng lượn lờ trên đầu chúng. Cảnh sát nói vọng xuống: -Đới Lập Ngôn, Adam King, các người đã bị bắt. Hãy buông vũ khí đầu hàng. Trên boong, Cảnh Phúc dẫn đầu đội C.I.C.S. và mấy chục nhân viên cảnh sát khác từ chỗ ẩn nấp xuất hiện, vây lấy bọn tội phạm. Đới Lập Ngôn hoàn toàn bất ngờ: -Bọn mày làm sao lại ở đây? Chí Lãng cười khảy: -Ông còn chưa hiểu sao? Đới lập Ngôn biến sắc: -Kẻ có thể bố trí chuyện này chỉ có thể là... Hành động trỏ súng vào đầu hắn của Ken đã hiển nhiên thừa nhận: -Phải. Chính tôi đã làm. Đôi mắt Đới Lập Ngôn rực lửa. Hắn thét vang: -Ken, mày phan tao. -Tôi chưa bao giờ theo ông. Sao nói là phản. -Tao hiểu rồi. Thằng Willson chỉ là cái bóng dể đánh lạc hướng, mày mới chính thực là tay trong. Cảnh Phúc: -Ko chỉ ông bị gạt. Tất cả đồng nghiệp trong C.I.C.S. và mọi người đều bị gạt. Ko như vậy sao lừa được con cáo già như ông. Willson: -Ba má của Ken đã được FBI giải thoát và bảo vệ. Ken: -Trước khi còng tay ông, tôi có một thắc mắc này: Vì sao trước đây ông cứu tôi, lại còn bảo vệ tôi? -Ken, khi còn ở học viện, tao từng dạy mày, mỗi tên tội phạm dù thông minh đến đâu cũng có lúc mắc sai lầm. Mày la sai lầm của tao. Mày đã lợi dụng sai lầm đó rất tốt. -Những gì ông dạy, tôi đều nhớ. Tôi nhớ rõ nhất là: làm một cảnh sát, trọng 125

126 trách lớn nhất là bảo vệ pháp luật. Ai phạm pháp thì phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, của công lý. -Tao thua rồi, thua một đứa học trò tao yêu quý nhất. Hắn đưa tay ra. Đột ngột, Ken bị Bill đẩy sang bên. Do bất ngờ, anh chưa kịp xoay sở. Lợi dụng khỏanh khắc đó. Bọn đàn em của Đới Lập Ngôn và Adam rút súng bắn liên tiếp về phía cảnh sát. Cuộc đấu súng diễn ra kịch liệt. Phía cảnh sát có lợi thế hơn. Đội phi hổ từ trực thăng đáp xuống, tăng cường hỏa lực cho cảnh sát. Tình thế hỗn loạn. Cảnh Phúc thốt: -Đới Lập Ngôn bỏ chạy. Lập tức truy đuổi. Để cục diện cho đồng nghiệp, toàn đội C.I.C.S. nhanh chóng rượt theo bọn Đới Lập Ngôn. Willson leo lên nóc các container. Từ tầm quan sát trên cao, anh hạ gục từng tên một. Chí Lãng, Christ, Rita chia ba hướng vây lấy tên Bill và vài tên đàn em. Bill nhắm vào Rita nổ súng. Cô lộn người sang bên trái làn đạn và lập tức bắn trả. Một chân Bill khụy xuống vì trúng đạn. Chí Lãng nhanh chóng lao đến khống chế hắn. ............................. Trên mũi tàu, gió thổi lồng lộng, làn gió rét cuối đông lạnh giá vô cùng. Nó càng làm tăng thêm ko khí căng thẳng, rợn người. Những họng súng chực chờ nhả đạn. Ken cất tiếng: -Đới Lập Ngôn, ông hết đường lui rồi. Tôi biết anh từng là tay thiện xạ. Nhưng với ba người chúng tôi, ông ko cách nào thóat được. Tuệ Lâm: -Mau buông súng đầu hàng. Đới Lập Ngôn: -Ken, cậu vẫn chọn con đường làm cảnh sát. Thôi được, bị chính tay cậu vẫn hơn người khác. Hắn ném khẩu súng xuống đất, đá về phía Ken, giơ hai tay ra trước. Ken thận trọng tiến gần hắn. Ken tra còng vào tay Đới Lập Ngôn. Hắn bước đi tới chỗ Cảnh Phúc và Tuệ Lâm đang đứng... Đột ngột, hắn quay lại. Từ ống tay áo của hắn xuất hiện khẩu súng... 126

127 Viên đạn lao vọt đi, nhằm thẳng nguời Ken. Tuệ Lâm thét lên: -Ken. Cảnh Phúc lập tức nổ súng. Đới Lập Ngôn ngã gục xuống nền boong tàu. Thân hình Ken rơi khỏi mũi tàu. Ken đã lắn đi giữa biển đen sâu thẳm. ............................. *(6)* Bốn ngày sau, nhiều nổ lực tìm kiếm của cảnh sát và đội cứu hộ... Cảnh Phúc buồn bã: -Họ ko tìm thấy Ken. Chí Lãng: -Đã mở rộng phạm vi tìm kiếm chưa? Willson: -Có thể xuôi theo dòng nước đi tìm Ken. Cảnh Phúc lắc đầu: -Thử mọi cách rồi. Christ: -Chẳng lẽ đã hết hi vọng. Rita đưa mắt ngăn Christ. Tuệ Lâm cười buồn: -Ko sao đâu. Christ chỉ nói sự thât. Dù sao tôi vẫn tin sẽ có ngày tìm được Ken. Cảnh Phúc: -Hôm nay là lễ Noel. Mọi người nhanh chóng hòan thành công việc rồi về sớm. Mai nhớ đến đúng giờ. Trong buổi lễ trao thưởng mà đến trễ là mất mặt lắm, tôi phạt đó. Biết Cảnh Phúc nói đùa. Nhưng ko ai còn cười nổi nữa, cả Cảnh Phúc cũng vậy. ............................. Willson chạy theo gọi Rita. Cô quay lại: -Chuyện gì? -Còn hỏi. Đới Lập Ngôn đã đền tội. Vụ án kết thúc rồi. Bay giờ em có thể trả lời anh chưa? 127

128 Rita mỉm cười: -Lúc anh bị kẹt trong container chứa bom, tim em như muốn ngừng đập. Anh có thể tự trả lời câu hỏi đó ko? Willson mừng rỡ, nắm lấy tay Rita: -Thật ko? Em đồng ý? Rita khẽ gật đầu. Willson cười thật tươi: -Hay quá. Quá tốt rồi. Anh ôm chặt Rita vào lòng. Cô đỏ mặt vội đẩy anh ra: -Trước sở cảnh sát đó. -Anh mặc kệ. Em đi mừng lễ noel với anh được ko? -Em có hẹn với ba. Em muốn anh cùng em về nhà gặp ba. -Ok. Kể từ bây giờ, lời của em là mệnh lệnh đối với anh. Willson nắm tay Rita thật lâu. ............................. Từ đằng xa, Chí Lãng đứng nhìn họ, lặng lẽ cười buồn. Anh quay lưng đi, khỏang cách giữa anh và hai người kia ngày càng xa dần. Xa như chính con đường đưa Chí Lãng đến với trái tim Rita. Một con đường xa vô tận. ............................. Hôm nay là Noel, Four Seasons đông hơn hẳn ngày thường. Jane và Ella tất bật với công việc tiếp khách. Họ bận đến mức ko để ý đến Chí Lãng và Christ vừa bước vào. Hàng người xếp dài đứng đợi mua bánh pudding cho lễ Noel. Chí Lãng hỏi: -Cần anh phụ ko? Ella gắt: -Thấy bọn em bận vây còn hỏi hả? -Cứ như bà chủ anh. Ko thèm giúp em nữa. Tuy nói vậy nhưng anh vẫn xăn tay áo tất tả chạy tới chạy lui thu tiền, bưng nước. Chí Lãng bảo Christ: -Cậu vào bếp giúp Jane đi. Ngòai này để tôi với Ella lo được rồi. Christ gật đầu. ............................. Ella thả mình xuống ghế thở phào: 128

129 -Mệt chết được. Chí Lãng: -Tiệm đông khách mà còn than gì chứ. Jane: -Mọi người uống nước đi. Christ, rất cảm ơn anh. Christ: -Ko có chi. Tiện tay thôi. Chí Lãng: -Gì mà xa lạ vậy. Bộ mới quen sao? Ella hắng giọng: -Hm, Lãng, anh vào bếp cùng em tìm cái gì mang ra ăn. Chí Lãng hiểu ý. ............................. Ella nhìn quanh trong gian bếp: -Wow, hôm nay ko còn một cái bánh nào cả. -Noel mà. -Anh cũng nhó hôm nay là Noel sao? Ella chìa tay ra: -Vậy quà giáng sinh của em đâu? -Anh ko quên đâu. Nhắm mắt lại đi. Ella nghe theo. Chí Lãng đặt một gói quà nhỏ vào tay cô. ............................. Ella nhìn rất lâu vào chiếc đồng hồ Chí Lãng mới tặng. Đó là loại đồng hồ kiểu cổ. Dây đeo bằng da màu nâu. Mặt đồng hồ màu trắng.Chữ số la mã trên đồng hồ là những mẫu kim loại mạ vàng. Chiếc đồng hồ sẽ rất tầm thường nếu ko có mặt kính pha lê bên trên. Khi có ánh sánh chiếu vào, nó phân thành bảy màu cầu vồng. Chí Lãng: -Em sao vậy? Ko thích hả? -Sao lại là cái đồng hồ này? -Em còn nhớ Noel mười năm trước ko? Năm đó có một cô bạn học khoe với em một chiếc đồng hồ mà cô ta được ba má tặng. -Cô bạn đó còn trêu chọc em ko có ba má, là một cô nhi... -Em rất giận, đã ra tay đánh người ta rồi bị phạt nữa chứ. Em từng nói mười 129

130 năm nữa sẽ tự mua chiếc đồng hồ đó, ko cần phải có ba má. -Em ko quên. Nhưng sao anh lại tặng nó cho em? -Từ đó đến nay đã đúng 10 năm. Anh chỉ mông em có thể cởi mở lòng mình hơn. Nỗi ám ảnh về cuộc hôn nhân tan vỡ của ba mẹ em ko thể theo em mãi. Ella bỗng thấy mắt cay cay. Cô quay mặt đi tránh Chí Lãng. Anh cũng ko nói gì...Được một lúc Ella nói đùa: -Tặng quà cho người ta mà chọn cái đồng hồ xấu xí như thế này sao? -Trời, lọai đồng hồ này giờ đã hết sản xuất rồi. Anh phải đi gần mười cửa hàng mới có đó. -Vậy em tạm chấp nhận món quà của anh. -Em thật là hết nói nổi luôn. Thôi được, quà anh đâu? Đừng nói ko có à? -Tất nhiên có. -Gì... Chí Lãng chưa kịp hỏi hết câu thì Ella đột ngột đặt một nụ hôn lên má anh. Chí Lãng ngơ ngác. Còn Ella thì đỏ mặt. Chí Lãng lúng túng: -Cái ...cái đó mà gọi là quà sao. Em... em...ăn gian quá. Ella liếc anh ko đáp quay lưng bỏ ra ngòai. Môi cô thoáng điểm nụ cười. ............................. Jane tươi cười nhìn Christ: -Thấy anh thế này, em rất vui. -??? -Anh đã trở lại với Christ trước đây, một người anh trai mà em yêu quý. -Anh từng nói sẽ là bạn, là người anh thân thiết của em. Anh nhất định làm được. Quan hệ giữa chúng ta hiện giờ khiến anh cảm thấy thật sự thoải mái. Giá mà anh nhận ra điều này sớm hơn. Anh đã nhầm lẫn giữa tình bạn và tình yêu. -Thì bây giờ anh và em vẫn là những người bạn tốt của nhau. -Nhưng hình như Ella chưa tin anh quên được em nên mới kéo anh Lãng đi. -Ella lúc nào cũng chỉ đoán mò. Ella: -Nói xấu mình hả? Christ: -Đâu có. Ai dám nói xấu em. Jane: 130

131 -Anh mình đâu? -Trong bếp. Christ: -Làm gì ở trong đó mà chưa ra? Jane nhìn Ella: -Sao mặt bạn đỏ vậy? -Hả? Có sao? Christ: -A, anh Lãng. Chí Lãng đến ngồi cạnh Christ. Jane: -Ủa đỏ mặt cũng lây sao? Christ đặt tay lên trán Chí Lãng: -Đâu có sốt. Chí Lãng gạt tay Christ, gắt: -Cậu sốt thì có. Jane: -Hai người lạ thật. Trong bếp đã xảy ra chuyện gì? “No” Chí Lãng và Ella cùng thốt lên như có hẹn trước. ............................. Đêm Noel, ngày lễ giá rét nhất trong năm. Các đôi tình nhân tay trong tay đi bên nhau. Trông họ thật hạnh phúc. Tuệ Lâm cô đơn bước đi trên con đường đông đúc người qua lại. Lòng cô vô cùng trống trải. Cô cứ đi, đi mãi, ko biết làm sao lại tới bến cảng. Nơi đây, ba bốn ngày qua, Tuệ Lâm ko lúc nào ko đến. Cô thường đứng rất lâu, trông mãi ra biển. Tuệ Lâm hi vọng sẽ nhìn thấy Ken. Anh đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, vẫy tay với cô. Chiếc thuyền đó sẽ tiến dần gần bờ. Và khi nó đến rất gần, tưởng chừng cô có thể chạy đến bên anh thì hình ảnh đó lại tan biến. Mắt Tuệ Lâm cay cay, rồi hai dòng lệ tuôn trào. Cô đã khóc, khóc như chưa từng được khóc. Từ lúc Ken mất tích đến giờ, Tuệ Lâm ko rơi một giọt nước mắt. Cô đã rất kềm chế nhưng đến giờ cô ko còn đủ sức lực nữa: -Ken, anh gạt em. Anh đã hứa sẽ luôn bên em. Anh ko giữ lời. Em tự nhủ 131

132 mình ko được khóc vì em tin anh sẽ quay lại. Đến bây giờ em biết mình ko còn đủ lòng tin nữa. Tại sao lại rời xa em? Tại sao? ............................. Tracy nhìn quanh quẩn khắp nơi. Cô rất lo lắng. Cảnh Phúc khuyên cô: -Đừng khẩn trương quá. Tuệ Lâm ko sao đâu. -Tôi thật sự rất lo. Đã trễ thế này mà nó còn chưa về. Cảnh Phúc định nói mấy câu an ủi thì anh chợt reo lên: -Cô ấy kìa. Tracy quay đầu nhìn. Cô gọi to: -Tuệ Lâm. -Chị hai, sir Dương. Sao hai người ở đây? -Em còn hỏi. Giờ này chưa chịu về nhà. Má và chị lo sốt ruột. -Em ko có gì. Chỉ đi dạo chút thôi mà. Cảnh Phúc: -Cô thật ko sao chứ? Có cần nghỉ mấy ngày ko? -Sir yên tâm, tôi ổn mà. Tôi có cảm giác Ken vẫn còn sống. -Tôi cũng tin như vậy. Ngày nào chưa tìm thấy xác cậu ấy, chúng ta vẫn còn hy vọng. ............................. Những chiếc huy chương lấp lánh trên áo các thành viên C.I.C.S. Cảnh ty Chung hài lòng nói: -Các bạn làm rất tốt. Cảnh sát Hong Kong tự hào vì các bạn. Hãy tiếp tục phát huy tinh thần bảo vệ an ninh tòan Hong Kong. Mọi người nhất loạt giơ tay chào: “Yes sir”. ............................. Văn phòng C.I.C.S. Cảnh Phúc: -Được khen thưởng, mọi người ko vui à? Chí Lãng: -Vui thì có vui, nhưng đội C.I.C.S. ban đầu có 7 thành viên, còn bây giờ... Rita: -Văn phòng này như trống trãi đi nhiều. Cảnh Phúc: -Mọi người ko nên bi quan như vậy. 132

133 Tuệ Lâm: -Sir nói đúng. Tôi sẽ luôn giữ vững lòng tin. Ken ko chết, anh ấy mãi sống trong lòng tôi. Cảnh Phúc: -Tôi cũng vậy. Còn mọi người? “Chúng tôi cũng tin. Nhất định tin. Ken còn sống. Anh ấy sẽ trở lại.” Ken có trở lại hay ko, đó là chuyện của tương lai. Nhưng một điều tin chắc, tinh thần của Ken luôn tồn tại. C.I.C.S. ko thể thiếu Ken. Ánh sáng lấp lánh từ những chiếc huân chương như tượng trưng một quyết tâm cháy bỏng của từng thành viên C.I.C.S._Quyết tâm bảo vệ pháp luật, bảo vệ chân lý, giữ gìn công lý cho nhân dân Hong Kong. .................................. Mời đón xem phần II (nếu có thời gian... )

133

Related Documents

Cics
October 2019 27
Cics
November 2019 14
Cics
November 2019 16
Cics
July 2020 14
Cics-db2
November 2019 13
Cics Screens
November 2019 15

More Documents from ""

Gothika
August 2019 66
The Nines Final
October 2019 54
Hiep
October 2019 56
Fanficr&i
October 2019 62
Songthientruyenky
October 2019 44
Longngon
October 2019 57