Trang Tho Nhac

  • November 2019
  • PDF

This document was uploaded by user and they confirmed that they have the permission to share it. If you are author or own the copyright of this book, please report to us by using this DMCA report form. Report DMCA


Overview

Download & View Trang Tho Nhac as PDF for free.

More details

  • Words: 15,357
  • Pages: 80
Chuyến Đò Sông Hương

Chuyến Đò Sông Hương Có những lần hành quân nơi xứ Huế Quân ta về tạm trú làng Kim Long Một buổi chiều, sau chiến trận trở về Lính xuống đò, cô lái chở sang sông . Cô gái đẹp miền Hương giang núi Ngự Nón bài thơ che mất vẻ thẹnn thùng Dường như cô giấu nỗi niềm tâm sự Lính mãi nhìn, cô lái đò lúng túng . Dòng sông xanh biếc, đò lững lờ trôi Cơn gió nhẹ gợi nỗi buồn man mác Có phải vì cô anh lính bồi hồi Cảm nàng hay nhớ vợ, lính hoang mang . Đò đưa khách qua sông chiều về bến Đời lính chiến triền miên ngoài chiến trận Nơi sa trường đôi lúc cũng buồn tênh Vì nước anh chấp nhận đời lận đận ! Anh mong nước nhà sớm được thanh bình Cùng vợ con sống cuộc đời êm ấm

1

Đấy là mộng ước của đôi nhân tình Nhưng giặc còn, ngày về ôi xa lắm ! Anh chỉ mong cuộc đời thật bình thãn Như đò đưa khách chiều đậu bến sông Cùng vợ con hưởng kiếp sống thanh nhàn Không ước vọng cao xa, chẳng đèo bồng . Chiến hữu Nguyễn Minh-Châu TĐ3 Soibien ( Thân mến tặng các chiến sĩ SĐ TQLCVN )

Lính Mãi Trong Anh Lính đã in sâu vào huyết quản Chiến trường là mạch máu của anh Theo tháng năm thân xác hao mòn Tóc đổi bạc, chiến trường không phai nhạt Nhớ thuở chiến tranh chưa tàn cuộc Xông pha trận chiến chẳng sờn gan Nôn nao ao ước sớm thanh bình Bên con bên vợ thú điền viên Rồi nay đất nước gọi thanh bình

2

Bên con bên vợ có đoàn viên Đời tỵ nạn lưu vong buồn muôn thuở Trận tiền binh lửa khó mà quên .                                           TN

3

Mẹ Tôi Ma Mère

Aussi longtemps que je peux me souvenir Tu étais toujours à mon côté pour me supporter pour me donner de la confiance pour m'aider. Aussi longtemps que je peux me souvenir Tu étais toujours la personne que j'admire si énergique si sensible si aimable. Aussi longtemps que je peux me souvenir Tu étais toujours la stabilité dans notre famille pleine de rires pleine de larmes pleine d'amour. Ainsi je deviens tel que je suis grâce à toi et je veux te faire savoir que je t'apprécie te remercie et t'aime plus que les mots exprimés.                                                              Poème de Susan Polis Schutz 4

Ngày Lễ Cha Ngày Lễ Cha

Hôm nay là ngày lễ Cha  Sao anh không dậy đón chờ các con  Anh ơi mở mắt đi nào  Ngoài kia nắng ấm muôn cành nở hoa  Các con các cháu đợi chờ  Chạy đi chạy lại thăm nhìn đợi anh  Anh ơi ! mở mắt đi anh  Đừng nằm thiêm thiếp âu lo mọi người  Các con các cháu đủ đầy   Thức ăn đã dọn chưng bày khang trang  Phút giây quên nỗi lo âu  Mọi người gắng gượng, bên trong vẫn sầu  Ai ai cũng nói cũng cười  Mà sao ngấn lệ vẫn trào bờ mi  Trời ơi ! có thấu cảnh nầy  Phong ba đã lắm, nghiệp trần giùm tha . Tuyết Nga – Father Father’s Day June 2000 Ngày lễ buồn tại Valley Medical Center San Jose, CA

5

Theo thống kê, đa số thi sĩ Pháp tuổi thọ dưới trung bình của đời người là 62 tuổi. Ông nầy chết yểu vì ông chết lúc mới được 47 tuổi. Quý vị nào bắt đầu làm thơ lúc trên 65 tuổi là yên cứ yên tâm. MC

Dans Les Bois Gérard de Névral 1808-1855

Au printemps, l’oiseau nai^t et chante ; N’avez-vous pas oui sa voix ?... Elle est pure, simple et touchante , La voix de l’oiseau – dans les bois ! L’été, l’oiseau cherche l’oiselle ; Il aime et n’aime qu’une fois , Qu’il est doux, paisible et fidèle , Le nid de l’oiseau – dans les bois Puis, quand vient l’automne brumeuse , Il se tait avant le temps froid . Hélas ! qu’elle doit être heureuse La mort de l’oiseau - dans les bois !

Chim Hót Trong Rừng Mùa Xuân về, cây lá tươi xanh , Có ai nghe chim hót trên cành ?... Giọng trong thanh, dịu dàng, gợi cảm , Là tiếng chim hót trong rừng xanh ! Mùa hạ đến, chim tìm tổ ấm ; Tổ yêu đương, lặng lẽ âm thầm Nơi sinh nở một lần duy nhứt Đấy là tổ chim trong rừng xanh .

6

Mùa Thu đến, sương mù ảm đạm , Chim ngừng hót… Đông về lạnh câm , Than ôi ! ước gì được sung sướng Như loài chim, chết trong rừng xanh !. Phỏng dịch. Nguyễn Minh-Châu TĐ3 Soibien

Bản Tin Liên Hội Nhân Quyền Việt Nam ở Thụy Sĩ

tặng

Nhà thơ Hướng Dương Vũ Đình Thụy được trao

Giải thưởng Vasyl Stus Quyền Tự Do Viết Văn năm 2007 Trung tâm Văn Bút Hoa Kỳ/PEN New England đã quyết định trao tặng nhà thơ tù nhân Hướng Dương Vũ Đình Thụy Giải thưởng Vasyl Stus Quyền Tự Do Viết Văn 2007 (Vasyl Stus Freedom-toWrite Award). ). Đây là người cầm bút thứ 10 trên thế giới được vinh danh từ khi có Giải thưởng cao quý này. Trước nhà thơ Việt Nam, Hội Đồng Tuyển Chọn đã tuyên dương ông Recep Marasli,, nhà thơ Kurdistan (1998), bà Ferida da Durakovic Durakovic, thi sĩ Bosnie (1999), hai anh em ông Daniel & Philip Berrigan Berrigan, nhà văn Hoa Kỳ và ông Alejandra Marcela Matus Acuna Acuna, nhà văn Chí Lợi (2000), ông Mehrangiz Kar Kar, nhà văn và luật sư Ba Tư (2001), ông Grigory Pasko Pasko, nhà thơ và nhà báo Nga (2002), ông Ali Al-Domaini,, nhà thơ và nhà văn Arabie Séoudite (2005) và ông Shi Tao Tao, nhà thơ và nhà báo Trung Hoa (2006). Giải thưởng Vasyl Stus Quyền Tự Do Viết Văn được trao tặng cho những nhà văn nhà thơ bị ngược đãi hoặc tù đày chỉ vì đã dùng ngòi bút để diễn đạt những tư tưởng của họ. Hơn nữa, đối diện với chế độ kiểm duyệt và đàn áp, lòng dũng cảm của họ thật gương mẫu xứng đáng được ca ngợi. Giải thưởng mang tên Vasyl Stus để vinh danh nhà thơ và nhà phê bình văn học nước Ukraine. Ông Vasyl Stus là tiếng nói lãnh đạo của thế hệ ông. Năm 1965, ông Vasyl Stus bị trục xuất khỏi Viện Văn Chương thuộc Hàn Lâm Viện Khoa Học Liên Sô vì

7

ông phản đối những vụ công an bí mật bắt giữ các nhà dân chủ đối kháng và những phiên tòa xử kín ngày càng nhiều thêm. Bị buộc ‘tội khích động và tuyên truyền chống Liên Sô’, ông bị bắt năm 1972 và bị kết án 5 năm tù trong trại cưỡng bách lao công với chế độ khắc nghiệt, kèm theo 3 năm lưu đày. Gia nhập Nhóm Nhân Quyền Helsinki Ukraine năm 1979, ông bị bắt lại năm 1980 và một lần nữa bị kết án 10 năm tù trong trại cưỡng bách lao công với chế độ khắc nghiệt kèm theo 5 năm lưu đày. Ông là nhà văn cuối cùng đã chết trong ‘Goulag Sô viết’, một đại địa ngục từng được chế độ Cộng sản Việt Nam coi như tấm gương. Ông Vasyl Stus mất ngày 4 tháng 9 năm 1985, mới có 47 tuổi. Nhà thơ Hướng Dương Vũ Đình Thụy,, tên thật Võ Lâm Tể Tể, 59 tuổi, nguyên sĩ quan VNCH động viên thời chiến Việt Nam, là tác giả của những bài thơ rất truyền cảm. Nhiều bài được sáng tác trong trại tù cộng sản. Thơ ông biểu lộ tính nhân bản, tình yêu quê hương và lòng quý chuộng tự do. Ông bị lưu đày không xét xử để “cải tạo” trong các trại tù lao công cưỡng bách từ 1975 đến 1978. Sau khi trốn trại tù Pleiku khoảng năm 1979, nhà thơ tiếp tục tranh đấu cho tự do dân chủ và nhân quyền. Ông bị bắt lại, bị kết án 20 năm tù và giam tại trại A20 Phú Yên. Khoảng năm 1984, ông tìm cách gởi tập thơ ‘Trước Trước tòa nhà Công lý lý’ của ông ra bên ngoài nhưng bất thành. Bọn cai ngục phát hiện ra bản thảo của ông. Án tù của ông bị xét lại. Nhà thơ bị phạt thêm 12 năm tù nữa tại một phiên tòa lưu động tỉnh Phú Yên thành lập ngay trong trại tù. Ông bị hành hạ, đánh đập và bị hư một mắt. Chính bản án bất công để trừng phạt ông về ‘tội làm thơ trong tình trạng giam cầm’ và thái độ dũng cảm của nhà thơ tù nhân trước bạo lực áp bức dã man đã gây xúc động Hội Đồng Tuyển Chọn Giải thưởng Vasyl Stus Quyền Tự Do Viết Văn Văn, cũng như nhiều văn hữu khác. Ngay từ cuối năm 2004, Ủy ban Văn Bút Quốc Tế Bênh vực nhà Văn bị đàn áp và cầm tù bắt đầu quan tâm đến trường hợp ông và công nhận ông là một tù nhân ngôn luận. Rồi tại Bled, nước Slovénie, tháng 6 năm 2005 và tại Berlin, nước Đức, tháng 5 năm 2006, Đại hội Thế giới Văn Bút Quốc Tế thông qua hai Quyết Nghị về Việt Nam do Trung tâm Văn Bút Thụy Sĩ Pháp Thoại đề xướng. Các đại biểu thay mặt cho một trăm Trung tâm Văn Bút đã đồng thanh đòi nhà cầm quyền Hà Nội phóng thích nhà thơ Hướng Dương Vũ Đình Thụy cùng với các nhà cầm bút dân chủ đối

8

kháng bị giam cầm trái phép ở trong nước, như Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Vũ Bình, v.v. Ngày 19 tháng 4 năm 2007 tới đây, thân thế, tiểu sử nhà thơ Hướng Dương Vũ Đình Thụy,, tân khôi nguyên Giải thưởng Vasyl Stus Quyền Tự Do Viết Văn 2007 và tân hội viên danh dự Trung tâm Văn Bút Hoa Kỳ/PEN New England, sẽ được giới thiệu với báo chí trong một Buổi Lễ tổ chức tại nhà thờ First Parish Unitarien Universalist Church, thành phố Cambridge, tiểu bang Massachusetts Hoa Kỳ. Cũng vào dịp này, Trung tâm Văn Bút Hoa Kỳ/PEN New England sẽ còn trao tặng Giải thưởng Thomas Paine Quyền Tự Do Viết Văn 2007 (Thomas Paine Freedom-to-Write Award)) cho ông Piri Thomas Thomas, nhà văn Hoa Kỳ gốc Phi châu và Porto Rico. (Viết theo tin của nhà thơ Nguyên Hoàng Bảo Việt, hội viên Trung tâm Văn Bút Thụy Sĩ Pháp Thoại, Nhà Văn Việt Nam Lưu Vong và Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại/ PEN Âu Châu). Genève ngày 6 tháng 4 năm 2007 Liên Hội Nhân Quyền Việt Nam ở Thụy Sĩ Ligue Vietnamienne des Droits de l’Homme en Suisse Vietnamese League for Human Rights in Switzerland

Trích thơ Hướng Dương Vũ Đình Thụy

Trước biển hoàng hôn

Một mình trước biển hoàng hôn Nhìn theo con nước sóng dồn ra khơi Mênh mông tựa sát chân trời Cô đơn réo gọi như lời của ai Em về chẻ tóc làm hai 9

Cho ta một nửa nối dài tuổi thơ Em ơi đời huống hững hờ Thuyền ta neo giữa biển mơ đã chìm Để rồi tình cũng lặng im Chân mòn mặt đất qua thềm lãng du Tuổi vàng như lá mùa thu Xạc xào trên cát mịt mù thế nhân Thế nhân ơi nửa chừng xuân Phải chăng con tạo cũng ngần ấy thôi Em về chẻ tóc làm đôi Thay dây mà nối nhịp cầu tri âm Cho dù tóc trổ hoa râm Chén đời mật đắng tơ tằm vẫn se Này Em hãy lắng mà nghe Thuyền kia vỗ sóng cầu tre gập ghềnh Quê hương ! Ừ, lắm hữu tình Ai đi mà chẳng quay nhìn bóng xưa... Hướng Dương Vũ Đình Thụy trại tù A20 Phú Yên 1993 -----------------------------------------------------------------------------------

Về đây em

Em lặng đứng bên kia bờ biển cả Nhuốm u buồn trên má tuổi hai mươi Nét đăm chiêu tràn ngập dấu chân người Chiều viễn xứ xa quê lòng tê tái Bước tha phương bao giờ em trở lại Với quê hương là cái bóng cuộc đời Biển Thái Bình sóng dậy mặt trùng khơi

10

Thuyền độc mộc vẫn chở đầy chí lớn Em đã mất hơn một lần đùa giỡn Trên con đường đất Mẹ lắm đau thương Dáng thư sinh màu áo trắng sân trường Hoa kỷ niệm vấn vương từng trang giấy Còn đâu nữa những ngày yêu dấu ấy Nón tai bèo giặc cướp lấy tuổi thơ Quên làm sao ngày hai buổi dưới cờ Nhìn dân tộc từng giờ trong ánh nắng Phải không em bên kia bờ biển mặn Nơi trời Âu, đô thị xứ Hoa Kỳ Nơi phố phường tráng lệ đất Paris Em có nhớ quê hương mình không nhỉ, Hờn vong quốc máu trào dâng uất khí Che trên đầu Dân Tộc chít khăn tang Buổi chia tay đôi dòng lệ ngỡ ngàng Tình cốt nhục ai hóa thành dâu bể Nhà Việt Nam xác xơ nằm hoang phế Dưới chân cầu ven núi đá bờ sông Trẻ khóc cha người thiếu phụ xa chồng Bồng con đứng đau lòng cơn quốc biến Hồn Thục đế đã qua rồi vĩnh viễn Thế nhưng sao tái diễn ở nơi này Tiếng bi thương ai oán vẫn còn đây Gông xiềng xích giam thân trong ngục sắt Ba mươi tháng tư ngập tràn nước mắt Lịch sử quay cuồng trong ánh mắt chúng ta Thì Em ơi - về cứu sơn hà Và Dân Tộc cũng bắt đầu tái thế Và ở đó có một phần thân thể Của cha ông từng ngạo nghễ tự hào Em trở về nối lại khúc đồng dao Hòa nhịp sống câu ca lời của Mẹ Tiếng ru con giữa trưa hè quạnh quẽ Bốn ngàn năm không lẽ lại vô tình Nếu cuộc đời phút cuối phải hy sinh 11

Cũng vui vẻ sẵn sàng chân bước tới Nên em hãy tự tin - Mình đứng dậy (…) Hướng Dương Vũ Đình Thụy trại tù A20 Phú Yên 10/1994 ----------------------------------------------------------

Không thể tình cờ Anh cứ trách cho lòng em dậy sóng Cho nỗi buồn dừng lại giữa câu thơ Dẫu hiếm hoi nhưng không thể tình cờ Em chợt thấy đâu bến bờ thương nhớ Dù sự thật đó là điều đáng sợ Đã cho em bao khốn khổ không cùng Nhưng nếu đời là một mẫu số chung Thì chắc lẽ mình cũng cùng số phận Nên em đã không ngại ngùng chấp nhận Xích xiềng kia thôi cũng chỉ tầm thường Bởi anh là biểu tượng của quê hương Là dáng đứng trên đường em bước đến Là ánh sáng của muôn ngàn ngọn nến Dìu em qua cùng với trái tim người Với nụ cười của cha ông Của từng giọt máu trên sông Bạch Đằng. Hướng Dương Vũ Đình Thụy trại tù A20 Phú Yên 12/1993 26 Năm Tù Đã Đủ Chưa? Gửi vào Thứ hai, Ngày 09, Tháng 4 bởi leminhuc 26 Năm Tù Đã Đủ Chưa? Đào Văn Bình Vào ngày 15-3-2007 khỏang 500 công an cùng các cán bộ đủ ban nghành đã làm một cuộc hành quân, một cuộc “tổng công kích Tết Mậu Thân” vô tiền khóang hậu mà chiến thắng lẫy lừng không phải là chiến lợi

12 Thượng Tọa Thích Thiện Minh

phẩm với xe tăng súng đạn, xác quân thù phơi thây trên chiến địa mà là một đống gạch vụn đổ nát còn rơi rớt lại từ ngôi tịnh thất nhỏ bé của Thượng Tọa Thích Thiện Minh. Sau 26 năm tù khổ sai biệt xứ, TT.Thích Thiện Minh về đây với hai phần ba cuộc đời đã mất. Ngày đi tù còn là một thanh niên trai tráng. Nay trở về là một lão ông mái tóc điểm sương giữa cuộc đổi đời tàn bạo khi linh mục phải cởi bỏ áo dòng sống chui, nay rày mai đó, khi các bậc “tôn túc” thượng tọa, đại đức khả kính năm xưa- không còn chịu đựng nổi áp lực của ma vương đã phải vứt bỏ chiếc áo của Như Lai để làm tay sai cho bạo chúa để có miếng cơm manh áo. Khi mà ngôi chùa cổ kính biến thành trường học mang tên một anh chàng du kích chuyên gài mìn, phá cầu, phá lộ và pháo kích vào khu dân cư. Ở một nơi mà: Ở nơi này Đôi mắt của những thiếu nữ Trông rất u hoài Vì đời em chẳng có tương lai ! Ở nơi này Khuôn mặt của những mẹ già Trông rất điêu tàn Vì đời mẹ buồn như khoai sắn ! Ở nơi này, Những cái tên như Chúa, Phật Cũng phải đi chỗ khác chơi Vì Hồ Chí Minh, Là thần linh tối thượng ! Ở nơi này Những anh hùng dân tộc Cũng phải cúi đầu Vì họ nhỏ hơn một ông bí thư huyện ủy ! Ở nơi này Rất nhiều tiếng khóc, Và tiếng nghẹn ngào Vì công an như thú dữ Đảng viên như hung thần Cán bộ như thần chết Lời đảng là thánh kinh ! Ở nơi này, Cửa nẻo đều đóng im Những người thân quen biết Chừ nhìn nhau xa lạ Như nhìn bọn công an !

13

Ở nơi này Niếm tin yêu đã chết Người nghi kỵ con người Không một ai đoàn kết Đảng thống trị muôn đời ! Ở nơi này, Chỗ nào cũng màu đỏ Lưới hộ khẩu bủa vây, Người giết nhau để sống, Loài thú cũng hóa điên ! (Trích Thiên Sử Thi Của Người Vượt Biển) Chính ra giữa cơn ác mộng kinh hoàng đó TT. Thích Thiện Minh phải la hét lên để biến thành một gã ăn mày, một người mất trí chui rúc ở dưới chân cầu, dưới mái hiên của những câu tiêu công cộng …mà bữa cơm là rau rác ngòai chợ, là những con chuột chết, con rắn mối chết. Thế nhưng giữa “vũng bom của tâm hồn” giữa cơn thác lọan đổi đời, thượng tọa, bằng Tâm Đại Hùng Đại Lực đã tự vực mình dậy, đã xin phép nhà cầm quyền để thiết lập một ngôi tịnh thất nhỏ bé trong khu vuờn của nhà người em ruột để có nơi an trú tâm hồn, thờ phượng và có nơi nương tựa đi về làm Phật sự, cứu trợ người nghèo khó, trợ giúp đồng bào khi bị thiên tai lụt lội. Đây là cuộc sống bình an, khiêm tốn, đạo hạnh mà bất kỳ một chính quyền nào cũng đều khuyến khích. Thế nhưng ở đây không phải dễ dàng như người ta tưởng. Bởi vì thượng tọa là một “người có lý lịch xấu” một “thành phần nguy hiểm cho chế độ” v.v…và thôi thì đủ thứ tội gán lên đầu. Nhưng nguyên do chính vẫn là họ không thể dụ dỗ thượng tọa bỏ Giáo Hội PG/VNTN để gia nhập hàng ngũ sư “quốc doanh” như lời Ông Trung Tá Hai Quang – Trưởng Phòng Anh Ninh Chính Trị PA38 đã nói hụych tọet qua người em“ Ô. Huỳnh Văn Ba (thế danh của thượng tọa) đừng xây dựng tịnh thất làm gì, hãy làm đơn xin gia nhập Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam (tức giáo hội nhà nước) thì chúng tôi sẽ đề nghị cấp cho một ngôi chùa tại Tỉnh Bạc Liêu, chứ Ô. Ba xây tịnh thất để làm văn phòng Tổng Vụ Thanh Niên Giáo Hội PG/VNTN, một giáo hội bất hợp pháp thì chúng tôi sẽ cấm”. Hành vi “quỷ phá nhà chay này” đã đã gây phẫn uất trong lòng người dân xứ Bạc Liêu. Chúng ta hãy nghe Ô. Quang Chính- một cán bộ nhà nước ở Bạc Liêu nói “Tôi thấy hơi lạ là việc phá hủy ngôi tịnh thất nhỏ nằm xâu trong hẻm cách lộ giới 40 mét , một ngôi nhà bề ngang 4 mét, dài 7 mét, một nơi không ảnh hưởng tranh chấp đất đai, không nằm trong khu vực giải tỏa hay thuộc diện quy họach của nhà nước và cũng không chiếm lòng lề đường. Việc nhà sư cho người em là Ô. Hùynh Hữu Nhiều hợp thức hóa thủ tục, xin phép hợp pháp chính quyền xem như gần hòan tất. Có điều khá nghịch lý là Ô. Dương Văn Lợi vừa ký xác nhận quyền sử dụng đất (tức sổ đỏ) cho Ô. Huỳnh Hữu Nhiều thì cách một ngày sau cũng chính Ô. Dương Văn Lợi lại ký Quyết Định số 68 ra lệnh nhà sư phải tự phá hủy ngôi nhà trong thời hạn 05 ngày nếu không thì Ủy Ban Nhân Dân Thị Xã, Công An Thị Xã, Phòng Quản Lý Đô Thị Thị Xã, Cơ Quan Thị Đội, Công An Phường đến cưỡng chế phá hủy, và đúng như thế.” (*) Cũng lại theo mấy ông cường hào ác bá Bạc Liêu, nguyên do của vụ đập phá này là vì

14

Hội Ái Hữu Cựu Tù Nhân Chính Trị và Tôn Giáo VN không có giấy phép họat động. Vậy thử hỏi nếu Hội Ái Hữu Cựu TNCT & Tôn Giáo Việt Nam không có phép họat động theo luật định thì cái gọi là Đảng CSVN thành lập từ Thời Pháp Thuộc xin phép ai? Đây chính là một hội đoàn bất hợp pháp vì không có giấy phép họat động của nhà cầm quyền đương thời. Còn nếu cho rằng Thực Dân Pháp ăn cướp đất nước ta thì ta có quyền đứng ra lập hội mà chẳng cần xin phép nó để đánh đuổi chúng nó đi… thì ngày nay bất cứ người dân nào tại Việt Nam cũng có quyền lập hội, lập đảng để “đánh đuổi” quân cộng sản cướp nước đi. Tại sao gọi Đảng CSVN là quân cướp nước? Vì họ dùng bạo lực để cướp chính quyền và từ đó đến nay chưa bao giờ dám công khai tổ chức một cuộc bầu cử thật tự do dưới sự giám sát của LHQ để chính thống hóa quyền lực. Cho nên cái gọi là “chính phủ” nước Cộng Hòa XHCN/VN thực chất chỉ là một tà quyền, ngụy quyền. Vì là tà quyền và ngụy quyền cho nên phải dùng bạo lực để nắm giữ cho nên biến thành bạo quyền. Vì có bạo quyền trong tay cho nên tha hồ vơ vét cho nên lại biến thành phỉ quyền (một chính quyền ăn cướp). Bản thân mình là hiện thân của tà quyền, bạo quyền và phỉ quyền thì còn tư cách gì để kết tội ai? Cho nên xin mấy ông kẹ cộng sản ở Bạc Liêu hãy coi chừng. Ăn cơm chúa múa tối ngày thì cũng được đi. Nhưng xin quý ông hãy nhẹ tay một chút. Một ngày nào đó Trung Ương Đảng CSVN thấy mình “hố to” có thể đem các ông ra làm “dê tề thần” với lý do đảng và nhà nước lúc nào cũng đúng chỉ có đám cán bộ hạ tầng làm láo làm lếu. Có thể quý ông - thay vì thăng quan tiến chức - thì lại vào tù rồi sau đó ăn năm sám hối, quay ra chống đối lại cộng sản và ngày đó không biết chừng chúng tôi lại phải kêu la khắp thế giới để cứu mạng quý ông! Nói thì nói thế nhưng ai cũng phải hiểu trách nhiệm của vụ đập phá này không phải do đám cường hào ác bá ở Bặc Liêu mà do Chính Trị Bộ Đảng CSVN, chính Nông Đức Mạnh và Nguyễn Tấn Dũng chủ mưu và phải chịu hòa tòan trách nhiệm về hành vi sai trái này. Trước vụ đập phá tan hoang như thế, thượng tọa cũng không hề tỏ lòng oán hận mà chỉ dùng đức Nhẫn Nhục của nhà Phật để chịu đựng qua câu nói “vạn pháp vô thường” có nghĩa là ngôi tịnh thất này bản chất của nó vốn vô thường, nay còn mai mất. Nếu nó có mất đi thì cũng không có gì phải thương tiếc.Thế nhưng sau đó thượng tọa vẫn sống không yên mà tiếp tục bị truy bức, khủng bố, đe dọa bởi hàng chục cơ quan chính quyền cũng như an ninh tỉnh. Công An PA25 đã triệu thượng tọa lên tra hỏi hơn 20 ngày, máy điện tử riêng của thựơng tọa đã bị tịch thu. Họ in ra từ trong máy cả ngàn trang để tìm bằng chứng. Họ dùng chuyên viên viễn thông để phục hồi gần 400 hồ sơ âm thanh các loại (thực ra các bài nói chuyện này chẳng có gì bí mật cả và đã phổ biến tràn lan trên mạng lưới tòan cầu). Họ còn dùng đĩa chuyên nghiệp của viễn thông để hồi phục, phân lọai các tài liệu của Giáo Hội PG/VNTN, các Thông Cáo Báo Chí, các tài liệu biên khảo riêng của thượng tọa và các tài liệu do khắp nơi gửi tới. Các cơ quan khác như Hội Đồng của Mặt Trận Tổ Quốc, Ban Tôn Giáo Tỉnh, Ban Trị Sự Giáo Hội Nhà Nước, Viện Kiểm Sát Nhân Dân Bặc Liêu, Công An Tỉnh, Cục Bưu Chính Viễn Thông, Sở Thông Tin Văn Hóa, Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh…sẽ còn thẩm vấn thượng tọa để thu thập tài liệu “truy cứu hình sự” tức truy tố ra tòa giống như bọn chúng đã làm với LM Nguyễn Văn Lý ở Huế trước đây. Phải chăng rồi đây TT. Thích Thiện Minh sẽ bị điệu ra cái gọi là “Tòa Án Bặc Liêu” trước hàng hàng lớp lớp công an canh giữ rồi bị bịt miệng không cho nói? 26 năm tù khổ sai biệt xứ đã đủ chưa? Bạo quyền còn muốn gì nữa đây? Phải chăng bọn chúng còn muốn lấy đi cả cái mạng sống của TT. Thích Thiện Minh ? KHÔNG ! NHẤT ĐỊNH KHÔNG! 26 NĂM TÙ ĐÃ ĐỦ RỒI !!!

15

Chúng ta không thể để một kiểu phiên tòa ô nhục xử LM Nguyễn Văn Lý tái diễn một lần nữa. Trong cuộc đấu tranh ngày hôm nay chúng ta không có vũ khí để chống lại bạo quyền. Sức mạnh mà chúng ta có chỉ là Chân Lý, Lẽ Phải, Lòng Dũng Cảm, Đức Hy Sinh, Áp Lực Chính Trị và Dư Luận Thế Giới cùng Sự Cằm Hờn Của Người Dân. Khối 3 triệu người Việt hải ngọai phải cho bạo quyền thấy chúng ta không chỉ chống Cộng bằng Internet. Chúng ta cần thể hiện sức mạnh chính trị của mình cho bạo quyền thấy. Tháng 11 tới đây có thể Nguyễn Minh Triết sẽ sang thăm Hoa Kỳ. Trong thâm tôi lúc nào cũng ước mong tất cả các cộng đồng, hội đòan, đảng phái tại hải ngọai đòan kết một lòng để tổ chức một cuộc biểu dương lực lượng cả trăm ngàn người tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn để “dàn chào” Nguyễn Minh Triết để hô vang lời Tự Do, Dân Chủ Cho Việt Nam. Để cho thế giới thấy Việt Nam là một địa ngục giả trá với những khách sạn 5 sao, ổ điếm, sòng bài, trung tâm xuất cảng nô lệ tình dục và những khu du lịch sang trọng để Tư Bản Đỏ vơ vét ngọai tệ. Khi các nhà tranh đấu còn đang bị cầm tù như: Nguyễn Tấn Hòanh và các thành viên trong Hiệp Hội Đòan Kết Công Nông, LS Nguyễn Văn Đài, LS Lê Thị Công Nhân, LS Lê Quốc Quân, nhà báo Nguyễn Vũ Bình, anh Nguyễn Phong và khi các nhà lãnh đạo các tôn giáo còn bị quản thúc, khủng bố, bách hại thì các chiến sĩ dân chủ tiếp nối phải ý thức rằng cuộc đấu tranh chống giặc nội xâm cộng sản ngày hôm nay còn gian khổ gấp mấy chục lần cuộc đấu tranh chống Thực Dân Pháp năm xưa. Trước khi gia nhập một tổ chức đấu tranh hoặc gửi một điện thư ra hải ngọai để nói lên khát vọng dân chủ thì họ cần phải tự hỏi mình thực sự có lòng can đảm chấp nhận bản án tử hình, bản án chung thân, vượt qua mọi câu thúc ràng buộc về gia đình, vợ con, cha mẹ, sự dụ dỗ, mua chuộc, đe dọa của kẻ thù để đi cho đến mức cuối cùng của cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc thần thánh này hay không? Một vài chiến sĩ dân chủ nửa đường gẫy gánh vừa qua đã dạy cho chúng ta bài học ngày hôm nay. Chúng ta không đấu tranh trong một quốc gia kiểu Tây Phương biết thượng tôn luật pháp, đối lập được hiến pháp bảo vệ, trân trọng và che chở. Chúng ta đang đấu tranh chống lại một bạo quyền gian manh nhất, không chừa một thủ đọan đê hèn nào để triệt hạ người đối kháng không ngòai mục đích duy trì quyền lãnh đạo độc tôn. /. Đào Văn Bình 8-4-2007

16

Hoa Trong Thời Ly Loạn

17

Hoa Trong Thời Ly Loạn Tháng tư nước mất nhà tan Tháng tư lắm cuộc đổi đời đắng cay Tháng tư buông súng rã hàng Chồng tù vợ phải đắng cay trăm điều Làm cha làm mẹ một mình Thay chồng phụng dưởng mẹ cha tuổi chiều Tinh sương đầu chợ bán mua Hoàng hôn vội vã tìm về bên con Đêm đêm dưới ánh đèn vàng Dạy con cho biết thế nào Cộng quân Thế nào là nước thái bình Tại sao cha chú tù đày tứ phương Tại sao có lắm thương binh Lê la kiếp sống nát tan cửa nhà Tại sao và phải thế nào Từ từ phân giải cho con rõ tường Nữa khuya trăn trở một mình Chồng con chẳng biết nhốt giam chốn nào Đói no tính chuyện ngày mai Tương lai con trẻ, chồng cha sinh tồn Đổi đời, đổi chủ, đổi ngôi Đổi tâm, đổi tánh, lắm điều đổi thay Thân chồng lao lý bốn phương Quan to, quan nhỏ nhục tù tấm thân Đói no cơm đỏ, sắn khoaii Lao động nhục nhã, tiểu nhân trả thù Thanh bình đói khổ lầm than Xa lìa đất mẹ kiếm tìm tự do Thuyền con vượt sóng trùng dương

18

Biết bao người đã Đaị dương chôn mình Còn người may mắn thành công Đất lành xây lại cho đời mai sau Khó khăn vạn sự khởi đầu Đủ nghề lắm chuyện của đời lưu vong Bóng câu qua cửa thời gian Nhìn đời tính nhẩm mấy mươi năm rồi Tóc xanh nay đã bạc màu Quê hương nhớ mãi…Tháng tư luân vòng .       TN  TN. Tháng 4­2007

CHÙM THƠ CẢI TẠO NHẬP TRẠI Ăn cơm rồi lại đánh cờ Đánh cờ rồi lại nằm chờ ăn cơm Chiếu sờn đất nện ngủ ngon Chiêm bao còn gặp vàng son cuộc đời Lòng Dân lượng Đảng ơn Người Dài sông sâu biển cao trời khắc ghi !!! HẾT THUỐC LÀO Dúm cỏ tương tư hết sạch rồi Tìm đâu cho được phút chơi vơi Khói say chắp cánh hồn bay bổng Quên cái TA trong cuộc đổi đời BÀI THƠ SUỐI Suối thơm giòng sữa mẹ hiền Suối bình yên thủa đầu tiên vào đời Bờ hoa thoáng nét môi cười Long lanh nhạc suối ngân lời ru êm Chiều sương khói toả u huyền Ngày tàn lửa hạ khuất chìm núi tây Mồ hôi đỉa vắt xình lầy Sức vơiø vẫn phải đong đầy chỉ tiêu Trầm mình trong suối thân yêu Thấy trời lại biếc thấy chiều lại xanh 19

Thấy em nửa mảnh đời anh Thấy con ánh mắt mông mênh đợi chờ Thấy mình chắp cánh cùng thơ Vượt muôn dặm tới bến bờ tấc gang Suối nguồn nở trắng hoa ban Trắng trời Tây Bắc xuân Hoàng Liên Sơn Thu đông sương giá hao mòn Chợt mùa căng nhựa cây tròn tuổi hoa Chim ngàn rủ suối ngàn ca Và Thơ Băng lại thiết tha tình đời... NHỚ THỊT NGƯỜI Da xương vốn cách biệt nhau Thịt len vào giữa bắc cầu cảm thôngg Vì đâu dạ rỗng lòng không Thịt teo từ thủa lập đông mất rồi Cái ngoài phủ cái trong thôi Nhăn nheo da nhớ thịt người thấu xương NGHÈO Năm qua chưa hẳn là nghèo Chỉ không có đất cắm neo cái dùi Năm nay thật xác sơ rồi Dùi cũng không có hỡi trời bọn ta KHÔNG ĐỀ Cái qua qua mỏi qua mòn Cái còn còn cái xoe tròn cái không Cái không lại chuyện khôn cùng Càng không cả chút bụi hồng cái TA Băng Đình

NỢ Thơ đọc trong ngày 3-7-2004 Lễ tưởng nhớ Lê Hồng Tuấn một năm qua đời 29-6-2004 của Vũ Băng Đình

20

Mi tự hào mi chẳng nợ nần Nhởn nhơ như cánh bướm vườn xuân Phiêu du như đóa mây mùa hạ Đâu biết thời gian chỉ có ngần Món nợ nào như món nợ hôn Trả xong lại thấy nợ nhiều hơn Vốn nằm lãi chạy bao nhiêu nụ Từ nụ đầu tiên đến nụ chôn Món nợ nào như món nợ tình Khởi đầu từ chuyện một đêm xanh Mùa xuân còn đó anh vào huyệt Trơ lại trần gian em khóc anh Món nợ nào như món nợ trai Nhà tan nước mất kiếp lưu đầy Những toan bẻ ngược vòng sinh tử Chết đứng Ba Muơi giặc trói tay Món nơ nào như món nợ nhau Đứa mò đi trước đứa đi sau Nghe thơ mi có cười vang mộ Sau trước chia dều một nỗi đau Vũ Băng Đình Viết từ Wichita, Kansas tháng 6-2004 Anh Vũ Băng Đình, bạn thân của anh Lê Hồng Tuấn trên 50 năm Đây là bài thơ thứ 31 viết cho Tuấn. Anh Vũ Băng Đình là nhà báo thuộc Tổng Thống phủ hai đời Tổng Thống Ngô Đình Diệm và Nguyễn Văn Thiệu, là người thân thiết nhất với anh Tuấn từ thời thơ ấu đến khi anh Tuấn qua đời. (Chú thích của Lê Thị Ngọc Mai, em anh Lê Hồng Tuấn) Băng Đình

Mưa Ngâu 21

(Cho những cặp tình nhân sống Thủa Xa Người,riêng tặng linh hồn Thomas và ai đó)

2003 Mưa Ngâu Chuyện xưa dù dưới đất trên trời Thì cũng không qua người với người Chức Nữ gái cưng vua Ngọc Đế Ngưu Lang vốn dĩ mục đồng thôi Chức nữ quanh năm dệt lụa là Cung Hàn bầu bạn với Hằng Nga Nàng hiền như liễu xinh như mộng Chẳng thích dong chơi chỉ ở nhà Đức Vua đôi lúc dạo thiên đình Thường thấy nàng hay đứng một mình Lơ đãng nhìn mây trôi cuối xứ Tóc huyền buông nhẹ suối lung linh Vua nghĩ thầm thôi hẳn đúng rồi Bèn cho mời Nguyệt Lão sang chơi Cụ mang theo cả chùm tơ đỏ Chỉ chực giăng tơ để buộc người Nguyệt Ông tra cuốn sổ tơ hồng Chức Nữ năm nay tuổi lấy chồng Tiền định duyên trao chàng mục tử Ngưu Lang dân giã mé tường đông Chức Nữ hay tin thẹn chín người Phòng khuya canh vắng mỉm môi cười Anh chàng nào phải ai xa lạ Vừa dắt trâu vừa thổi sáo chơi 22

Ngưu Lang chấp lệnh sướng như điên Bút vẩy ngàn trang Cẩm Tú Duyên Phổ nhạc thành cung Loan Phượng Khúc Vẽ chim ương kề đậu chim uyên Đêm ấy trời cao rực hội hoa Ngọc Hoàng tuyên triệu các tiên nga Tân hôn diên yến Kim Cương Điện Tiên Nữ Tiên Nam vui múa ca Cô dâu chú rể áo năm mầu Ánh mắt say chìm trong mắt nhau Đâu đó thời gian dừng bước lại Rượu bồ đào chén dạ quang châu Vua ban riêng một tòa lâu đài Hoa nở quanh năm lan cúc mai Bốn mặt cầu vồng vươn bốn phía Qua hồ trong vắt ánh mây bay Trăng mật cho đi dạo xứ trời Ngắm phong cảnh đẹp nhưng hai người Nhớ về dệt lụa chăn trâu nhé Đừng quá vui mà mê mải chơi Rồi một ngày qua một tháng qua Vợ chồng quên khuấy cả lời ch cha Trâu không ai dắt mơ đồng cỏ Khung cửi nằm trơ lưới nhện già Có anh chàng Cuội xóm cô Hằng Ông chẳng ra ông thằng chẳng thằng Đã xạo lại còn ưa mách lẻo Làm quà với những chuyện lăng nhăng Cuội lẻn vào tâu với Đức Vua Ngưu Lang Chức Nữ hiện bây giờ Tơ không dệt lụa trâu không dắt Rượu uống thơ đề quên sớm trưa 23

Vua bèn phóng ngựa ghé nhà con Nghe tiếng hai người hát véo von Khung cửi lạnh lùng tơ nhện choán Đàn trâu đói cỏ xác gầy nhom Đức Vua tức giận bỏ ra về Bắc Đẩu Nam Tào cũng phải ghê Chắc hẳn Cuội ta vui thích lắm Xứ trời hôm đó mây buồn che Từ đấy sông Ngân tách biệt người Dòng sông ngăn cách cả khung trời Bên này chàng phải chăn trâu vắng Bên ấy mình nàng tơ với thoi Một dòng sông lạnh hai bờ thương Không nhịp cầu thơ nối đoạn trường Họ gọi nhau hoài qua sóng nước Qua niềm thông cảm qua hơi sương Nhưng rồi vua cũng phải thương tình Song thật ra chưa hết bất bình Hạ lệnh mỗi thu lần gặp gỡ Cho miền sông nước bớt mông mênh Vua lại truyền cho quạ dưới trần* Bắc cầu Ô Thước nối bờ Ngân Bờ Ngân thơ ngát mùa tương hợp Không én bay mà ngát ý xuân Cho nên cứ mỗi độ thu về Mưa ướt trần gian sầu tái tê Quạ rủ nhau đi cùng lá úa Xứ trời mây gió cũng im nghe Từng bước chân tìm đến với nhau Đôi tim nức nở mộng ban đầu Này đêm Thất Tịch nhòa tâm sự 24

Lệ đổ chan hòa mưa tháng Ngâu Thu đã nhiều thu thơ lắm thơ Mà Ngân Giang vẫn lạnh đôi bờ Mùa Ngâu nhân thế bao giờ tạnh Để Khách Sông Ngân khỏi đợi chờ Băng Đình *Truyện kể: Vào ngày Mùng Bẩy Tháng Bẩy Âm Lịch (Thất Tịch), loài quạ phải lên trời bắc cầu Ô Thước ngang sông Ngân cho chàng nàng gặp gỡ. Quạ ngậm mỏ nhau thành nhịp cầu nổi. Phải chăng loài chim này lao động “hôn”? Một tình cờ lý thú là đúng ngày đó trần gian vắng bóng quạ. Qua đêm Thất Tịch, quạ về trần với chiếc đầu bị hói…

BUỔI SÁNG ĐI DẠO BỜ SÔNG SEINE http://www.thongdvd.com/hongtuyet/buoi_sang_di_dao_bo_song_SEINE. pps

SLIDE SHOW

Mỗi sáng tôi thường hay đi dạo Ven bờ sông Seine ướt sương rơi Con sông êm ái bao tình nghĩa Tôi đã cưu mang cuối nửa đời Nơi đây không có con đò nhỏ Chở khách sang ngang để hẹn hò Nhà Bè lất phất chùm mưa bụi Bến Thủ Thiêm vang vọng âm xa Con sông xưa êm đềm quá vậy Con sông này tóc rối vàng bay Tôi đi ... đi mãi lòng vô định Làm nhân tình đợi môt vòng tay Dòng nước uốn quanh qua thành phố

25

Paris bừng dậy sống trong thơ Chao ôi sao nhớ SaiGon lạ Lẵng lặng mà mơ bóng ai chờ Từ độ sông SEINE vào xây mộng Tôi bỗng thấy lòng nở nụ hoa Quê tôi thương quá dòng sông nhỏ Quay quắt trong tôi nỗi nhớ nhà Tôn Thất Phú Sĩ Paris * 18-02-2007 Mồng 1 * TẾT ĐINH HỢI

26

Thương phế Binh

Nhà TPB VNCH đơn độc trên cù lao Sông Saigon

Thương Phế Binh Cuộc chiến tàn ba mươi năm lẻ Chẳng còn gì ngoài những thương binh Lê la kiếp sống theo hè phố Tìm chiếc lon nhôm, vỏ đạn thừa Sáng bươi đống rác tìm bao bị Trưa bày thuốc lá bán hàng rong Khuya… sớm… chiều hôm vất vả đời Lang thang từ bến cảng bến xe Việc gì làm được không buông bỏ Giúp con, giúp vợ đở tủi buồn Ôi ! xưa chinh chiến tay cầm súng Nay gọi thanh bình mất chân tay 27

Những Ai Mất Mẹ Cho những ai mất mẹ Hằng năm đến ngày lễ Mẹ Lòng tôi xao xuyến bồi hồi tiếc thương Tiếc cho mẹ đã đi rồi Tôi thèm tôi khát cái tình mẹ con Tôi mơ tôi tưởng tình thương Mẹ lo che chở nuôi con nên người Tôi mơ cũng thấy tuyệt vời Tình thương của mẹ bao la biển trời Thương cho cảnh ngộ mọi người Mồ côi thiếu mẹ mất tình mẹ con Mẹ còn thì có mọi điều Mẹ lo bù đấp dù sang dù nghèo Mẹ đi thì thật bơ vơ Mồ côi đơn lẻ không chi đấp bồi.. Tuyết-Nga

Mẹ Tôi Hằng năm lễ Mẹ đến rồi Lòng vui hớn hở mẹ tôi vẫn còn Mẹ tôi tóc đã bạc màu Tuổi chiều xế bóng vẫn còn lo âu Mẹ lo đủ thứ mọi điều Dù là không phải những điều mẹ lo Tình mẹ cho quá bao la Như lòng biển cả nước nguồn trên non n Tình mẹ cho quá dịu êm Chẳng suy chẳng nghĩ chẳng mong báo đền Tình thương quá ngọt quá thơm 28

Sẳn sàng trao tặng chứ không e dè Mẹ là tất cả trên đời Không lời nào nói hết tình Mẹ con Mẹ còn thì lại coi thường Đến khi mẹ mất khóc thương suốt đời. Tuyết Nga ga

Cha yêu nhạc sĩ: Quốc Vượng

Một chiều lang thang mình tôi bước âm thầm Đường về hôm nay đã vắng bóng cha Nhớ mãi dáng người cha yêu xưa Cha yêu ơi mình con trong mưa Giờ naỳ ngồi đây lòng thương nhớ cha đã rời xa Kỷ niệm thơ ngây ngày xưa quá êm đềm Ngọt ngào trong tim năm tháng khó quên Đến phúc cuối cầm tay cha yêu Mong bao con phải thương yêu nhau Lời người con xin nguyện luôn khắc sâu suốt cuộc đời Cha yêu ơi con nhớ không quên ngày đó Khi con thơ khôn lớn bên cha từng ngày Giờ còn đâu nữa ngọt ngào thơ ấu Cuộc đời ai biết đâu ngày mai Con không quên năm tháng bao la tình cha Dang đôi tay ôm ấp con thơ vào lòng Người là ánh sáng rọi đường con bước Cha ơi mãi không quên tình cha

HAPPY MOTHER'S DAY to everyone

Mẹ già như chuối ba hương Gió lay mẹ rụng con buồn mồ côi !

29

- Nhân ngày Hiền Mẫu , xin đăng bài tho dịch cũ mời các bạn thưởng thức . NHỚ VỀ MẸ (Thân tặng các bà Mẹ , bà dâu NLMS vàriêng cho bà Mẹ của mấy đứa con tôi ) Chị em con , đôi bàn chân bé bỏng Rướm máu đào khi chơi nghịch tận rừng sâu Mẹ không giận , ôm chầm hôn nơi trán Bảo dại khờ mà lại thích phiêu lưu Rồi trong cơn gió mùa hè mát rượi Dòng suối buồn gờn gợn sóng lăn tăn Chị em con áp đầu trên gối Mẹ Mẹ cười tươi vuốt tóc trẻ , mơn man Chừng lâu lắm chúng ta ngồi bất động Vui hồn nhiên thỉnh thỏang Mẹ thì thầm : - " Ddôi chim nhỏ , ngày kia con sẽ lớn Mẹ già đi bởi chồng chất tháng năm " ! Ngày nối ngày, vụt cánh bay huyền bí Mất hút vào vô tận của thơi gian Con của Mẹ luôn vẫn còn nhỏ dại Vẫn tuyệt vời trong mắt Mẹ chói chan Cao yên Tuấn dịch thơ theo nguyên tác "A ma Mere" của Theodore de Banvile

30

Mẹ đi qua đời con từ tuổi thơ con chỉ biết hờn. Đến khi con vừa lớn, tóc Mẹ đã bạc màu như sương. Hãy cầm tay cho con được âu-yếm và biết rằng con đang còn Mẹ.."

“Mother passed through my life From my childhood when I knew only sulking Until when I was grown up Mother’s hair became gray as dew Please take my hand To be caressed And know I still have Mother...”

Mâylangthang Xin anh Định cho vài lời về Mẹ, sẽ đăng trên trang-nhà NLS/BL S/BL ngày Mother's-Day. Mẹ đã bay xa

RGC 09-05-2007

Má tôi đi vắng từ lâu Ngày ngày nhang khói tóc râu càng dài Gỏ chuông chín tiếng van nài Mẹ về trông cháu ngày ngày dùm con Con còn bận việc nước non Non thì đã lỡ Nước bon bon về Ngàn năm con giữ lời thề.... ----NQD,5/5/07 Honolulu

Mother flying off My mother was absent long ago Every day burned smoked incense Hair and barb longer Beat bell with nine sounds imploring Mother be back to look after grand child Day after day for me I was so busy with official work Mountain was missed But water ran back smoothly Thousand years I kept my oath… RGC 09-05-2007

Mẹ già lặn lội sớm hôm Mớm rau rẻ cá mong con nên người NQD

Le Chemin De La Vie Dieu n'a pas promis des jours sans peine, des rires sans chagrin ou du soleil sans pluie. 31

Mais Dieu a promis de l'effort pour chaque jour, du bien-être avec les larmes et de la lumière pour le chemin Dieu n'a pas promis des jours sans peine, des rires sans chagrin ou du soleil sans pluie. Mais Dieu a promis de l'effort pour chaque jour, du bien-être avec les larmes et de la lumière pour le chemin .

Đường Đời Đường đời là một chuỗi dài sầu tủi Vui là bao, chỉ luống những ưu phiền Đường đời là sự phấn đấu triền miên Để sống an lành và đi đúng hướng

Đường đời không lúc nào cũng vui sướng Khi thì đau khổ, lúc vui tươi Đường đời là sự phấn đấu không ngừng Để sống bình an, không đi lạc hướng Phỏng dịch. Nguyễn Minh-Châu TD3 Soibien

mot bai tho SỐNG ! Sống không giận, không hờn, không oán trách, Sống mỉm cười với thử thách chông gai, Sống vươn lên theo kịp ánh ban mai, Sống an hòa với những người chung sống, Sống là động...nhưng lòng luôn bất động, Sống là thương...nhưng lòng chẳng vấn vương, 32

Sống yên vui...danh lợi mãi coi thường, Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến !

Trăng Xuống Bên Đồi

Trăng Xuống Bên Đồi ( Đơn vị cũ chiến trường xưa ) Một đêm quân đống trên đồi Trăng tàn xế bóng rừng chồi hoa Sim Đồi hoang… hoang vắng im lìm Bóng Sim nghiêng ngã như chìm trong mơ Thương anh lính chiến xác xơ Tay ôm khẩu súng canh chờ địch quân Nhưng lòng không khỏi bâng khuâng Nhớ người thôn nữ tặng quân chén chè Đêm qua trò chuyện bên hè Tại ngôi nhà lá vách tre dưới đồi 33

Đêm nay bỗng thấy bồi hồi Cảm thương cô gái làng đồi hoa Sim Mong ngày tiếng súng dứt im Chiến binh trở lại đến tìm viếng thăm Người xưa đêm ấy trăng rằm Hỏi nàng xây đắp trăm năm cuộc tình  Rủi thay nàng  được hung tin Rằng anh dũng cảm hy sinh chiến trường Nàng Sim cứ mãi vấn vương Cuộc tình chinh chiến đêm trường nhớ nhung Thương chàng chiến sĩ anh hùng Cuộc đời nghiệt ngã tận cùng buồn thay Cuối cùng anh chẳng được ai Chỉ được hòm gỗ trên cài “ Hoa Sim Hoa Sim “ .  Chiến hữu Nguyễn Minh-Châu - TĐ3 Soibien ( Thân tặng các chiến sĩ Sư đoàn TQLC )

Nhớ Mẹ Nhất Quán --o0o-Mẹ đã đi rồi con biết sao! Bóng hình của mẹ những năm nào Thân thương, trìu mến, ôi ngọt quá Ðời nói như đường, nhưng ngọt hơn.

34

Mẹ hởi bây giờ mẹ ở đâu? Ðêm nay trăng khuyết rụng xuống cầu Trong tâm con thấy chua xót quá Mẹ biết là con nhớ mẹ không? Mẹ hởi, mẹ ơi! Bây giờ mẹ ở đâu? Thiên Cung Ðao Lợi, hay Cực Lạc? Ðâu Xuất Ðà Thiên, hay Ðông Phương? Con đã biết rồi mẹ ở đâu! Trong tâm con cũng hết đau sầu Nhưng con, con muốn nơi trần thế Mẹ vẫn mãi là mẹ của con. ÐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người Tiếng ai như tiếng lá thu rơi Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê Mười năm tóc mẹ màu tang trắng Trắng cả lòng con lúc nghĩ về Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn Bên đời gió tạt với mưa tuôn Con đi góp lá nghìn phương lại Ðốt lửa cho đời tan khói sương Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao Mẹ xa xôi quá làm sao vói Biết đến bao giờ trông thấy nhau Ðừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ Ðau thương con viết vào trong lá Hơi ấm con tìm trong giấc mơ

35

Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi Ví mà tôi đổi thời gian được Ðổi cả thiên thu tiếng mẹ cười. Trần Trung Ðạo (VoTaHan pho nhac) MY LIFE FOR MY MOM'S LAUGHTER Version translated by Poet THANH THANH PICKING up the handset I was stunned with surprise: Whose voice as light as falling leaves in cold skies? Isn't it ten years, ten years and over, dear mother, Just in silence to miss and long for one another? I left without any promises or pledges that day: The old wild horse from its forest-land went astray. Ten years for Mom's hair to turn mourning white, And mourning-like my soul also in such a plight. You've still been sitting there weaving your pain By an existence of slapping wind and beating rain. I've set off to set up from all directions a pyre In order to disperse the mist for life lighting a fire. Your voice was broken off, you choked up, I found; Mom's endearing words or mere in-reverie sound? You are too far, how could I reach out for you? And when could we meeting again look forward to ? Do not cry, my dear mother, and continue to await. All my grief I will hide in the rhymes I create. Of all my sorrow I will write reams and reams, And find your warmth my warmth in my dreams. As I picked up the handset how astounded was I 36

To hear my mom's voice sadder than the rainy sky! Should I be able to give up Man's time in hereafter, I would offer mine to recover my mom's laughter. THANH-THANH Mille Automnes En Échange d'Un Rire De Ma Mère ( Traduit en francais par Nguyễn Đắc Khoa) Combien je suis stupéfait au moment òu je décroche le téléphone! A`qui est cette voix aussi légère qu'une chute des feuilles jaunes. Il y a dix ans , dix ans et plus, n'est - ce pas Maman ? Que nous avons vécu seulement dans l'angoisse et l'éloignement en silence. Ce jour, sans faire aucune promesse je suis parti. Le vieux cheval sauvage s'est égaré dans des montagnes et des prairies. Dans dix ans, se sont tournés en un blanc de deuil tous tes cheveux. En y pensant, je porte dans mon coeur ce deuil malheureux. Tu t' assois toujours là-bas avec un coeur attristant A` côté d'une vie où il fait du vent violent, la pluie battante . Je vais ramasser les feuilles éparpillées à tous les vents Pour faire un feu qui peut disperser toute la brume de cette existence. J'ai trouvé que ta voix est étouffée par l' émotion. Est -ce bien ta propre voix ou tout simplement celle en songe ? Comment pouvais -je t' atteindre depuis que tu as été très loin de moi. Je ne sais pas jusqu'a` quand nous pouvons nous voir. Oh ! Maman , ne pleure plus et fais un effort pour attendre avec patience Dans les vers que je fais je cacherai toutes nos peines. Sur les feuilles de papier j'écrirai toutes nos douleurs Et dans mes songes je trouverai notre chaleur. 37

En décrochant le téléphone je suis extrêmement surpris. La voix de ma Mère est plus triste que le crépitement de la pluie. Si jamais j'avais le pouvoir de changer le temps Contre le rire de ma Mère j'échangerais tous les mille ans. Nguyên Khoa Nguyễn Đắc Khoa Bản dịch tiếng Pháp của Bác Sĩ Nguyễn Minh Tân

M o t h e r M

... is for the million things she gave

me,

O

... means only that she's growing old,

T

... is for the tears she shed to save me,

H

... is for her heart of purest gold;

E

... is for her eyes, with love-light shining,

R ... means right, and right she'll always be. 38

Put them all together, they spell " "MOTHER," " A word that means the world to me.. Những ngày thơ ấu với nỗi buồn mất Mẹ . Hàng năm dến ngày giỗ Mẹ Lòng tôi xao xuyến bồi hồi tiếc thương Tiếc cho mẹ đã đi rồi Tôi thèm tôi khác cái tình mẹ con... (Bài thơ Mất Mẹ - TN)

Le Chemin De La Vie Le Chemin De La Vie Dieu n'a pas promis des jours sans peine, des rires sans chagrin ou du soleil sans pluie. Mais Dieu a promis de l'effort pour chaque jour, du bien-être avec les larmes et de la lumière pour le chemin Dieu n'a pas promis des jours sans peine, des rires sans chagrin ou du soleil sans pluie. Mais Dieu a promis de l'effort pour chaque jour,

39

du bien-être avec les larmes et de la lumière pour le chemin .

Đường Đời Đường đời là một chuỗi dài sầu tủi Vui là bao, chỉ luống những ưu phiền Đường đời là sự phấn đấu triền miên Để sống an lành và đi đúng hướng Đường đời không lúc nào cũng vui sướng Khi thì đau khổ, lúc vui tươi Đường đời là sự phấn đấu không ngừng Để sống bình an, không đi lạc hướng Phỏng dịch. Nguyễn Minh-Châu TD3 Soibien

MẸ ƠI! Ngày 18/05/2007 - Nguyễn Văn Quảng Ngãi

Ngôn ngữ trần gian túi rách Đựng sao đầy hai tiếng MẸ ƠI!

40

V.H.C. MẸ già buồn hiu hắt Nhà cũ giờ vắng teo Nhớ con lệ mờ mắt Trời sinh chi buổi chiều ? Trại Hành Tín - 1975 Những lúc trông chiều phủ núi non Nhớ thương về MẸ xót xa buồn Đắng cay đâu có sờn thân trẻ Lo nỗi quê nhà MẸ héo hon Trại Kim Sơn II - 1977 MẸ già sớm ngóng chiều trông Thương con tóc bạc, lưng còng gieo neo Lội sông, vượt núi, trèo đèo Thăm con rồi quãy sầu theo đường về Trại Kim Sơn I - 1979 Lời MẸ ru con canh khuya Tiếng con chim “quốc” khóc lìa lứa đôi Cha đi buổi ấy lâu rồi Gót son MẸ giữ suốt đời cho con Trại Gạch Kim Sơn - 1981 Trắng nhiều đêm không ngủ Thương nhớ qúa MẸ gìa Đau long lìa quê cũ

41

Mây xứ người bao la Trại Nước Nhóc (K18) - 1983 Một hôm cỗi áo xanh Trút bỏ ách giam cầm MẸ ơi! Lau nước mắt Đời đang nở bình minh Sài Gòn - 1984 Galang hoa rừng nở trắng xóa Nhớ tóc MẸ già tuổ bảy mươi Mây cuối chân trời trôi nhanh qúa! Làm sao thấy được mắt MẸ cười? Trại tị nạn Galang - Nam Dương - 1985 Cậy em còn ở quê nhà Khói hương em thắp, MẸ già em chăm Anh giờ đất khách xa xăm Sương pha mái tóc, ruột tằm héo hon Oklahoma - 1986 Ôi! Những bà MẸ Việt Nam Hy sinh tất cả cho con, cho chồng Trăm lời thơ, vạn bong hồng Tả sao trọn hết nỗi lòng MẸ yêu? Kansas - 1988 Chiều mở đây con ngắm

42

Những đợt khói hòang hôn Tưởng như gần MẸ lắm Mà sao vẫn ngàn trùng! Phi Luật Tân - 1992 Tám mươi bảy tuổi về Trời MẸ theo CHA bỏ lại đời héo hon Niềm đau nầy viết sao tròn Trần gian ơi! Có nỗi buồn nào hơn? Dallas - Tháng 10, 2001 MẸ ơi! Con mất MẸ Là mất cả bầu trời N.H. Nguyễn Văn Quảng Ngãi

Người Chiến Binh Bị Lảng Quên

FORGOTTEN WARRIOR

43

He lives alone In the hills and the trees He bares his soul to the cool mountain breeze He talks to the Spirit He listens to the Wind They shield him from memories Buried deep within The world has forgotten The sacrifice he made The scars he bears remind him Of the high price he paid Freedom is not given But with blood it has been bought By warriors such as he And by the wars they fought We can’t forget our warriors Or let them die in vain But with respect and honor We can help to ease their pain Our Freedom will be taken If no one will defend God bless our Forgotten Warriors Who live to fight again ( Unknown Autor of USMC at Khe Sanh )

Người Chiến Binh Bị Lãng Quên Anh sống cô đơn trên đồi hiu quạnh Thả hồn theo luồng gió núi lạnh câm Làm bạn hồn ma...tiếng gió...mây ngàn Để quên kỷ niệm chìm trong dĩ vãng Thế giới quên lãng lính trận hy sinh Với thương tích anh đã mang đầy mình Tự do không ai cho tự nhiên có Phải trả bằng máu xương trong chiến cuộc Bởi chiến binh anh dũng chốn sa trường Ta không thể quên người lính đáng thương Để họ chết vô nghĩa ngoài chiến địa Phải kính nể, vinh danh người lính trận Giúp họ xoa dịu đau khổ gian truân Tự do mất nếu ta không giữ nó Cầu xin Ơn Trên hãy ban phép lành Giúp người chiến binh tiếp tục đấu tranh . ( Forgotten Warrior­Unknown author of USMC at Khe Sanh )  Phỏng dịch . Chiến hữu Nguyễn Minh Châu ­ TĐ3 Soibien Nguyễn Minh Châu ­ TĐ3 Soibien

44

BIET ĐÂU BÂY GIỜ CHỊ ĐÃ QUÊN Chị có biết không Đã lâu lắm rồi em trông thư chị Ngoài kia trời đang bão nổi Mà em ngồi đây ngóng đợi nắng hanh vàng Miệng môi em khô cóng Viên thuốc đắng dỗ dành Mong một chút bình yên cho tâm hồn lắng đọng Để nghe đâu đây lời chị nói Dù thế nào chị vẫn không quên * Co' phải bây giờ chị đã quên? Từ bên này Xa xôi Em đang nhìn vào mắt chị Mắt chị trong như dòng suối mát Bát ngát những giọt mưa Nhưng đâu rồi hình bóng của em xưa? * Em vẫn nhớ Đêm ba mươi Tết Pháo giao thừa Đón mừng năm mới Mùa Xuân về rạo rực một niềm vui Chị chợt nói với em Chị thương người chung thủy Thương những mối tình đẹp tựa bài thơ Những mối tình không nói được một lời Nhưng tha thiết hơn vạn lời đã nói Hình như Em chưa bao giờ Nói với chị một lời Một lời từ con tim bé nhỏ Nhưng chị ơi Chị đã biết Em chỉ có một lời tha thiết trong tim * Bây giờ Paris đã vào Thu Vườn Luxembourg đầy lá vàng nức nở Em lang thang tìm con nai vàng ngơ ngác 45

Nhưng nào thấy gì đâu Chỉ nghe bàn chân em xào xạc Đạp trên lá vàng khô Và thấm thía từ bao giờ Nỗi buồn tan tác của chàng Lưu** * Chi ̣ đã xa rồi sao Xa thật rồi sao? Bên kia sông vẫn còn đường tao ngộ Đón thuyền hoa về Bến Đợi sông Mây Trời chỉ mới đổ một cơn giông Mà tai biến đến với em như sóng thần hồng thủy * Em không trách chị đâu Cuộc lữ hành chị đã đến điểm hẹn Chuyến xe cuối cùng cũng lên được dốc mơ Em vẫn tin Mắt chị vẫn trong như dòng suối mát Bát ngát những giọt mưa Và hình bóng em xưa? * Cũng có thể Biết đâu bây giờ chị đã quên Tôn Thất Phú Sĩ 10-10-2006

*Lưu Trọng Lư

Maybe You have forgotten it now Do you know Years ago I was longing to hearing from you Outside there was a storm But I sitting here awaiting dry yellow sunlight My mouth and lips were dried Bitter pill consoled me Expecting a bit peace for sinking my feeling To hear here and there your voice Though you have never forgotten

46

* Was it that now you have forgotten From this side Distant I was watching your eyes They were transparent as a fresh water of stream current Immense were raindrops But where was my old picture? * I still remember In Eve night Eve firework Welcoming the New Year A coming Spring excited with happiness Suddenly you said to me You loved a truthful person Loved the loves beautiful as a poem But love could not say any word But it was more passionate than said words It seemed that I never said to you a word one from a small heart But dear sister You knew I had only a passionate word in heart * Now Paris had entered Autumn Luxembourg Park filled up with groaning yellow leaves I was wandering as a stupefied deer But nothing was seen Only heard my footsteps fluttering On dried yellow leaves And impregnated since when of sadness of Mr. Luu * The you went far Really far, wasn't it? The other riverside was there still a meeting road Welcoming flower boat to Expectation Terminal Cloud River It was just happened a storm 47

But stroke me as tsunami red flood * I would not blame you Your journey came to a date point The last bus finally arrived at its dream terminal I still relied upon Your eyes clear as a fresh stream current Immense raindrops And my old picture? * Also maybe Now you have already forgotten. RGC 12-10-2006 *Lưu Trọng

Whatever will be, will be . . .

48

[ Click To Enlarge Pic. ]

QueSeraSera - DorisDay When I was just a little girl I asked my mother What will I be? Will I be pretty? Will I be rich? Here's what she said to me: Que sera, sera Whatever will be, will be The future's not ours to see Que sera, sera

49

What will be, will be When I grew up and fell in love I asked my sweetheart What lies ahead? Will we have rainbows Day after day? Here's what my sweetheart said: Que sera, sera Whatever will be, will be The future's not ours to see Que sera, sera What will be, will be Now I have children of my own They ask their mother What will I be? Will I be handsome? Will I be rich? I tell them tenderly: Que sera, sera Whatever will be, will be The future's not ours to see Que sera, sera What will be, will be Que sera, sera

50

Thu Hồ Saturday, June 09, 2007

Nguyễn Ðình Toàn Thu Hồ đã lấy tên mình, viết ngược, làm bút hiệu. Tên thật ông là Hồ Thu. Ông vừa mất tại Hoa Kỳ, thọ 81 tuổi. Ðối với những người, trong khoảng tuổi 70, 80, hẳn rất nhiều người còn nhớ tới ông cùng với những tiếng hát lừng danh một thời như Mạnh Phát, Minh Diệu, Minh Tần, Mộc Lan, Châu Kỳ... ban Thần Kinh Nhạc Ðoàn trên đài phát thanh Huế, rồi các chương trình tân nhạc của đài Pháp Á, Ðài Sài Gòn sau đó. Công bằng mà nói, ông không phải là người hát hay nhất thời bấy giờ, người ta vẫn nhớ tới ông với tư cách một ca sĩ, và nhất là, như một người quen biết cũ, dù chưa hề có dịp gặp nhau, nhưng đã cùng chia sẻ một quãng đời, một giai đoạn lịch sử đầy những biến động tang thương. Ðó cũng khả năng màu nhiệm của nghệ thuật: nó có thể làm nên sự thân thiết giữa những người không quen biết nhau. Khi người ta nghe thấy tiếng hát của Thu Hồ, nghe thấy những ca khúc như Tiếng Sáo Rừng Chiều, Tiếng Sáo Chiều Quê, Sầu Ly Biệạt, Quê Mẹ của ông, thì cả đất nước đã chìm ngập trong chiến tranh. Cuộc chiến kéo dài, ngày càng thê thảm. Thu Hồ đã ngừng hát trước ngày 30 Tháng Tư,1975, khá lâu rồi, nhưng các sáng tác của ông vẫn được các ca sĩ, có lẽ đến hai ba thế hệ sau ông, tiếp tục hát, nên không có sự gián đoạn nào giữa ông và các thính giả của ông. Gần đây, vào những ngày lễ trọng, các cơ quan truyền thông thường có khuynh hướng thực hiện các chương trình đặc biệt, gọi là “chủ đề” như Ngày Mẹ chẳng hạn. Và, nếu có một chương trình như vậy, thế nào cũng có bản Quê Mẹ của Thu Hồ. Ðiều ấy chứng tỏ Quê Mẹ của Thu Hồ được coi là một trong những ca khúc viết về Mẹ hay nhất của nhạc Việt Nam.

Quê Mẹ

51

Ðêm khuya trăng mơ Mắt trông về trong cõi xa mờ Nơi xa xăm kia Tôi say tìm quê cũ dấu yêu Ôi tình quê hương Nơi chốn xưa có bà mẹ hiền Tóc màu hoa bạc Chiều chiều mắt ngấn lệ vì con Ra đi con dâng đời cho gió mưa Quê người ngồi nhớ đến ngày vui qua Gió chiều thầm nhắc khúc ca biệt ly Cố nhìn quê cũ lẫn trong sương mờ Me ơi! Ra đi đời con sá chi Mơ ngày ngồi dưới ánh đèn lâm ly Bên mẹ thường hát khúc ca ngày đi Ai ngờ rồi cũng đến lúc phân ly Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi! Phần lớn thính giả, những người không quen biết ông, đều ngỡ Thu Hồ là người miền Nam. Sự thật, ông sinh trưởng tại miền Trung, tỉnh Thừa Thiên. Ông từng làm trưởng ga xe lửa Dầu Giây. Như thế, trong giới văn nghệ của chúng ta, trước Thu Hồ, hình như đã có tới hai người nữa làm trưởng ga xe lửa là Vũ Hoàng Chương và Xuân Diệu thì phải. Thiết lộ có chút liên quan gì với con đường nghệ thuật chăng? Ngoài hát, sáng tác nhạc, Thu Hồ còn làm thơ, soạn nhiều kịch bản đóng kịch và dạy nhạc tại một số trường trung học tư thục nổi tiếng ở Sài Gòn như Nguyễn Bá Tòng, Thánh Thomas, Thiên Phước... Ông đã cho xuất bản tập thơ Ánh Bình Minh. Nhưng thi phẩm này ít được nhắc đến. Sau biến cố 30 Tháng Tư,1975, Thu Hồ còn ở lại Việt Nam cho tới 1999 mới được con gái là Mỹ Hà, cựu xướng ngôn viên Anh ngữ của Ðài Phát Thanh Sài Gòn, bảo lãnh qua Mỹ. Tin ông qua đời tại xứ sở xa xôi này, khiến người ta không khỏi ngậm ngùi nghĩ tới số phận chung của tất cả những người Việt, hiện đang lưu lạc tại các xứ người, xen lẫn trong nỗi niềm thương tiếc ông. Ôi cái đất nước, người ta xa nhau cũng buồn, thấy lại nhau cũng buồn! Sao vậy hở Trời? Sau đây là bản Khúc Ca Ðồng Tháp của Thu Hồ, sáng tác khoảng năm

52

1954, Trọng Danh viết lời: Ðây Tháp Mười phương Nam tôi thân yêu Sông (sóng?) lúa vờn vờn trong ánh nắng chiều Vang tiếng chày khắp chốn cô liêu Ðây Tháp Mười mênh mông này quanh năm Có những mùa trồng dâu ta chăm tằm Có những mùa trồng dâu hay hái cà Tháp Mười ơi! Ðây miền Nam Say tự do Vui bình an Hò hò hò ơi! Ai vô Ðồng Tháp mà nghe Có chiều (chiều) về em bé Em bé hát vè... vè mà chơi Ðồng xanh xanh ngát chân trời Ơ ơ ời... ờ ơ ờ ờ ơi! Hò ơi! Quanh năm đồng lúa phì nhiêu Lúa nhiều Nuôi dân no ấm tang tình tình tình tang Ai đi xin nhớ xóm làng Quanh năm cày cấy cho nhà Nhà Việt Nam Ðây Tháp Mười phương Nam tôi thân yêu Vang tiếng hò hòa trong những tiếng cười Vui cây cày khắp chốn nơi nơi Như luyến tình yêu anh xa xôi Trong lúa vàng nàng thôn nữ tươi cười Vui xóm làng hò ơi ta yêu đời Tháp Mười ơi! Vui xóm làng hò ơi ta yêu đời Tháp Mười ơi! Qua những ca khúc đã được phổ biến, người ta thấy, Thu Hồ cũng là một người nặng lòng với quê hương. Nói chung, hầu hết các nhạc sĩ của chúng ta, ai cũng dành ít nhất một đôi dòng nói về quê hương. Nghe riết người ta sẽ nhận ra cái điều buồn bã này: quê hương trong nhạc của chúng ta, và cả trên thực tế, hình như chỉ còn là nơi để tưởng nhớ chứ không còn là nơi để sống nữa. Và, lòng thương nhớ của mọi người đối với quê hương, nhất là những 53

kẻ luân lạc tha phương, (như chúng ta) thật sự, sẽ mỗi ngày một tăng lên hay mờ nhạt thêm đi? Nguyễn Ðình Toàn

Những 10 năm của Mỵ

MƯỜI NĂM Mười năm, rồi lại mười năm nhỉ Cứ thế nhân lên đủ chục lần Ta sẽ trăm năm vui vẻ nhé Những gì có được cũng phù vân Mây bay như tuổi mộng hồn nhiên Tưởng chỉ mười năm sẽ nối liền Nào nghĩ mây bay thường tản mạn Kiếp người huyền hoặc ngỡ đời tiên Trăm năm hiu quạnh ngó dòng sông Mây vẫn lang thang giữa nước ròng Một sợi tơ mây vương mắt lệ Tràn ra mặt biển, chảy mênh mông Thì mười năm trách gì hư ảo Thời hạn hay là chốn hẹn xa Trời chửa làm tan cơn gió bão Khiến cùng bất lực trước phong ba Giờ thì tuế nguyệt nở hoa thơ Kết tụ mười phương góp ước mơ Cho trọn trăm năm tròn tuổi hạc Dâng đời ý nguyện đẹp ngôn từ Hawthorne 7-4-2005 Cao Mỵ Nhân 54

MƯỜI NĂM… NGƯỜI VỚI TA Mười năm… Người với ta chung thuỷ Trong cuộc tình thơ bát ngát Xuân Trải rộng hồn ra cùng chữ nghĩa Thi nhân tri kỷ với tha nhân Ta cũng như Người, yêu cuộc tình Mười năm hoa nở vẫn tươi xinh Mười năm… Người với ta chung thuỷ Vần điệu đôi khi trói buộc mình Quả thật, mười năm ngoảnh lại nhìn Chút gì tồn tại ở nơi... tim Hình như tất cả là hư ảo Ánh mắt mơ màng vẻ khó tin Người với ta… mười năm thuỷ chung Phần mười thế kỷ có hay không Thì mười năm đã hoà ngôn ngữ Những cụm hoa đời trổ sáng trong Mười năm… Người với ta tô vẽ Làm đẹp mầu hoa vạn sắc này Để mỗi thập niên thiên hạ kể Rằng thơ vô tận tựa trời mây Hawthorne 16-5-2006 Cao Mỵ Nhân

MỘT LỜI MƯỜI NĂM Trong Chùm Hoa Kỷ Niệm 55

Có bài về 10 năm 10 năm, ôi 10 năm Bao nhiêu là thương mến Bao nhiêu là âu yếm Bao nhiêu là dấu diếm Đã lọt qua kẽ tay Khiến hoảng loạn mê say Những gì trong mất mát Như vần thơ lục bát Người viết từ Denver Và em luôn mộng mơ Nên xin đừng tán tụng Những mối tình thầm vụng Giống chiếc nhọt trên vai Làm đau nhức cuộc đời Xin nói một đôi lời Một lời thôi người nhé Hãy kêu tên thật khẽ Em đang nở nụ cười Hawthorne 28-2-2007 Cao Mỵ Nhân VIET NAM QUE HUONG TOI http://saigontimesusa.com/bai/vn/index.shtml DUONG THI http://saigontimesusa.com/bai/duongthi/index.shtml

Anh biết em đi THÁI CAN

56

Anh biết em đi chẳng trở về Dặm ngàn liễu khuất với sương che, Em đừng quay lại nhìn anh nữa: Anh biết em đi chẳng trở về.

Em nhớ làm chi tiếng ái ân Đàn xưa đã lỗi khúc dương cầm Dây loan chẳng đượm tình âu yếm Em nhớ làm chi tiếng ái ân

Bên gốc thông già ta lỡ ghi Tình ta âu yếm lúc xuân thì Em nên xóa dấu thề non nước Bên gốc thông già ta lỡ ghi

Chẳng phải vì anh, chẳng tại em! Hoa thu tàn tạ rụng bên thềm Ái tình sớm nở chiều phai rụng: Chẳng phải vì anh, chẳng tại em

Bể cạn, sao mờ, núi cũng tan. 57

Tình kia sao giữ được muôn vàn... Em đừng nên giận tình phai lạt: Bể cạn, sao mờ, núi cũng tan

Anh biết em đi chẳng trở về Dặm ngàn liễu khuất với sương che Em đừng quay lại nhìn anh nữa: Anh biết em đi chẳng trở về...

Áo Lụa Hà Đông NGUYÊN SA

Nắng Saigon anh đi mà chợt mát Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng

Anh vẫn nhớ em ngồi đây, tóc ngắn Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung

58

Bày vội vã vào trong hồn mở cửa

Gặp một bữa anh đã mừng một bữa Gặp hai hôm thành nhị hỷ của tâm hồn Thơ học trò anh chất lại thành non Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu

Em không nói đã nghe lừng giai điệu Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh Anh đã trông lên bằng đôi mắt chung tình Với tay trắng em vào thơ diễm tuyệt

Em chợt đến, chợt đi anh vẫn biết Trời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâu Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau Để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại

Để anh giận, mắt anh nhìn vụng dại Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời Em đi rồi, sám hối chạy trên môi Những ngày tháng trên vai buồn bỗng nặng

59

Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng

Bạn cũ đây...HÀ THƯỢNG NHÂN Giấc mộng tàn rồi, định phủi tay? Song còn có được buổi hôm nay, Làm sao dứt nổi duyên văn tự? Dẫu vẫn từ xưa tập bỏ cày. Lầm mãi phải chăng là chữ nghĩa Tưởng như chắp được cánh chim bay! Trăm năm rút lại là gang tấc Đành cứ vào ra uổng tháng ngày Bè bạn những ai còn mất đó? Đã vui chưa nhỉ, một lần say.

Hãy vì nhau lật chồng thơ cũ Trang lại từng trang bụi phủ đầy

60

Người trước trường đình buông vạt áo Quay lưng là mất tuổi thơ ngây Ngày nay ta với người muôn dặm Cờ sắp hai bên một nước bày Mái tóc lũ mình pha trắng tuyết Thời gian trôi tựa những làn mây Lơ thơ bạn cũ còn bao kẻ Quán cóc chiều mưa vẫn ở đây Hai ngả Sâm Thương đâu phải vậy Bài thơ nào viết? Tiệc nào bày? Ngày xưa mắt sáng lòng trăng tỏ Sao bỗng quay lưng, bỗng thế này? Đã biết đổi thay là sự thể Nhìn vào đôi lúc cũng buồn thay! Lại thêm trước mắt, phường vô lại, Hoa cỏ chiều thu gió lắt lay Một phút thà làm trai chiến quốc Có đâu chịu cảnh vẽ lông mày Triệu Minh, Vô Kỵ, pho tình sử Còn lạnh như là ngọn gió may...

61

Chỉ vì sống chết cho dân chủ Muốn vẩy tình thương bát ngát đầy Bởi thế coi thường muôn hiểm trở Khi không chấp nhận mọi chua cay Chỉ mong cơm áo người no đủ Chẳng để ngày đêm hận tủi vây Nhớ lại Thu Bồn mùa nước lũ Canh khuya đèn mẹ hắt hiu gầy

Đã chẳng Kinh Kha thời loạn lạc Mà sao lạnh cả nỗi riêng tây Ta ơi! Xứ của lầm than ấy Uất hận đành câm đã bấy chầy Chẳng lẽ sống cam làm gỗ đá Chuyển xoay thời thế một phen này Người như sống lại con người thực Vì nước vì nhà, đẹp đẽ thay! Người lại như chim giờ có tổ Cùng anh cùng chị vẫy vùng bay Tàn cơn huyễn mộng trơ còn lại Thà chốn rừng sâu sống cỏ cây

62

Chao ơi tất cả là hoang tưởng Sau trước thì ra vẫn thế này Đành lại cúi đầu bên chén rượu Trời Đông thì cũng lại trời Tây Ta thương ta bởi ta thương bạn Một chuyến đi về tủi nước mây! Chắc hẳn đêm nay đành thức trắng Nâng ly đối bóng mảnh trăng gây Tuy rằng cảnh ngộ không như cũ Ta vẫn người xưa bạn cũ đây

63

Tiếc thương TRẦN MỘNG TÚ

Anh ơi! Đọc hàng chữ Nghĩa Trang Quân Đội trên những trang báo viết bằng tiếng Việt Nam nhìn tấm hình bức tượng người lính trước nghĩa trang

64

bị kéo xuống mặt úp vào mặt đất trái tim em ai xé ra trong ngực niềm xót thương nghẹn cứng không lời

Ôi người lính miền Nam anh đã sống hết một đời cho tổ quốc anh chết chưa kịp yêu cho riêng mình anh còn bận lòng yêu đất nước anh chết trước cha già anh chết trước mẹ già anh chết trước khi kịp về nhìn cây lựu ra hoa anh chết trước khi biết là mình chết trẻ.

Ôi những tướng, tá miền Nam Người nằm trong nghĩa trang này cùng với lính của mình những huy chương nào gắn trên áo trận nhành dương liễu nào trên mộ bia dải khăn tang nào cho con, tặng vợ ai vuốt mắt Người như kép vì sao khuya

65

Em đi trong nghĩa trang em vòng qua mộ chí làm sao em đếm hết những hàng bia làm sao em thắp nến làm sao em đốt nhang làm sao em chia nước mắt mình thành mười sáu ngàn giọt lệ nhỏ lên những nấm mồ đổ nát đã thành những ụ đất hoang

Em gọi mưa trên trời rơi xuống Trời khóc thương anh khóc thương em Trời khóc thương cho cả hai miền

Trời khóc thương người mẹ quê miền Bắc sống cô đơn trong túp lều mục nát thương những người con đi xẻ Trường Sơn một ngày, mẹ nhận được mảnh giấy Ghi Ơn và xác con mất tích hòa bình rồi, mẹ chống gậy khom lưng đi hỏi từng người Đài Tổ Quốc Ghi Ơn

Trời khóc thương cho người mẹ miền Nam

66

con chết trận con chết tù cả hai con cùng mất mộ chiếc nôi cuối của một kiếp người hiến cả đời cho đất nước ai nỡ đập vỡ đi

Anh ơi! Hãy cầu xin bằng ngàn giọt lệ cho những người đã nằm trong đất những người lính trận của hai miền họ sống anh hùng và chết bình yên đất ôm họ bằng vòng tay người mẹ

Đất nước mình sao buồn bã thế tiếng súng ngưng lâu lắm rồi sao khói súng còn bay!

67

Contact Us | About Us Copyright © 2005

Ta Về TÔ THÙY YÊN

Ta về một bóng trên đường lớn Thơ chẳng ai đề vạt áo phai Sao bỗng nghe đau mềm phế phủ Mười năm đá cũng ngậm ngùi thay

Vĩnh biệt ta-mười-năm chết dấp Chốn rừng thiêng im tiếng nghìn thu Mười năm mặt sạm soi khe nước

68

Ta hóa thân thành vượn cổ sơ

Ta về qua những truông cùng phá Nếp trán nhăn đùa ngọn gió may Ta ngẩn ngơ trông trời đất cũ Nghe tàn cát bụi tháng năm bay

Chỉ có thế. Trời câm đất nín Đời im lìm đóng váng xanh xao Mười năm, thế giới già trông thấy Đất bạc màu đi, đất bạc màu

Ta về như bóng chim qua trễ Cho vội vàng thêm gió cuối mùa Ai đứng trông vời mây nước đó Ngàn năm râu tóc bạc phơ phơ

Một đời được mấy điều mong ước Núi lở sông bồi đã mấy khi Lịch sử ngơi đi nhiều tiếng động Mười năm, cổ lục đã ai ghi

69

Ta về cúi mái đầu sương điểm Nghe nặng từ tâm lượng đất trời Cảm ơn hoa đã vì ta nở Thế giới vui từ nỗi lẻ loi

Tưởng tượng nhà nhà đang mở cửa Làng ta ngựa đá đã qua sông Người đi như cá theo con nước Trống ngũ liên nôn nả gióng mừng

Ta về như lá rơi về cội Bếp lửa nhân quần ấm tối nay Chút rượu hồng đây xin rưới xuống Giải oan cho cuộc biển dâu này

Ta khóc tạ ơn đời máu chảy Ruột mềm như đá dưới chân ta Mười năm chớp bể mưa nguồn đó Người thức mong buồn tận cõi xa

70

Ta về như hạt sương trên cỏ Kết tụ sầu nhân thế chuyển dời Bé bỏng cũng thì sinh, dị, diệt Tội tình chi lắm nữa người ơi

Quán dốc hơi thu lùa nỗi nhớ Mười năm người tỏ mặt nhau đây Nước non ngàn dặm bèo mây hỡi Đành uống lưng thôi bát nước mời

Ta về như sợi tơ trời trắng Chấp chới trôi buồn với nắng hanh Ai gọi ai đi ngoài cõi vắng Dừng chân nghe quặn thắt tâm can

Lời thề buổi ấy còn mang nặng Nên mắc tình đời cởi chẳng ra Ta nhớ người xa ngoài nỗi nhớ Mười năm ta vẫn cứ là ta

Ta về như tứ thơ xiêu tán

71

Trong cõi hoang đường trắng lãng quên Nhà cũ mừng còn nguyên mái, vách Nhện giăng, khói ám, mối xông nền

Mọi thứ không còn ngăn nắp cũ Nhà thương-khó quá sống thờ ơ Giậu nghiêng cổng đổ, thềm um cỏ Khách cũ không còn, khách mới thưa

Ta về khai giải bùa thiêng yểm Thức dậy đi nào, gỗ đá ơi Hãy kể lại mười năm chuyện cũ Một lần kể lại để rồi thôi

Chiều nay ta sẽ đi thơ thẩn Thăm hỏi từng cây, những nỗi nhà Hoa bưởi, hoa tầm xuân có nở? Mười năm, cây có nhớ người xa?

Ta về như đứa con phung phá Khánh kiệt đời trong cuộc biển dâu Mười năm, con đã già trông thấy 72

Huống mẹ cha đèn sắp cạn dầu

Con gẫm lại đời con thất bát Hứa trăm điều một chẳng làm nên Đời qua, lớp lớp tàn hư huyễn Giọt lệ sương thầm khóc biến thiên

Ta về như tiếng kêu đồng vọng Rau mác lên bờ đã trổ bông Cho dẫu ngàn năm em vẫn đứng Chờ anh như biển vẫn chờ sông

Ta gọi thời gian sau cánh cửa Nỗi mừng giàn giụa mắt ai sâu Ta nghe như máu ân tình chảy Tự kiếp xưa nào tưởng lạc nhau

Ta về dẫu phải đi chân đất Khắp thế gian này để gặp em Đau khổ riêng gì nơi gió cát Thềm nhà bụi chuối thức thâu đêm

73

Cây bưởi xưa còn nhớ, trắng hoa Đêm chưa khuya quá hỡi trăng tà Tình xưa như tuổi già không ngủ Thức trọn, khua từng nỗi xót xa

Ta về như giấc mơ thần bí Tuổi nhỏ đi tìm một tối vui Trăng sáng soi hồn ta vết phỏng Trọn đời nỗi nhớ sáng khôn nguôi

Bé ơi, này những vui buồn cũ Hãy sống, đương đầu với lãng quên Con dế vẫn là con dế ấy Hát rong bờ cỏ giọng thân quen

Ta về như nước Tào Khê chảy Tinh đẩu mười năm luống nhạt mờ Thân thích những ai giờ đã khuất Cõi đời nghe trống trải hơn xưa

Người chết đưa ta cùng xuống mộ 74

Đâu còn ai nữa đứng bờ ao Khóc người ta khóc ta rơi rụng Tuổi hạc ôi ngày một một hao

Ta về như bóng ma hờn tủi Lục lại thời gian kiếm chính mình Ta nhặt mà thương từng phế liệu Như từng hài cốt sắp vô danh

Ngồi đây nền cũ nhà hương hỏa Đọc lại bài thơ thủa thiếu thời Ai đó trong hồn ta thổn thức Vầng trăng còn tiếc cuộc rong chơi

Ta về như hạc vàng thương nhớ Một thủa trần gian bay lướt qua Ta tiếc đời ta sao hữu hạn Đành không trải hết được lòng ta

75

CHUYẾN ĐÒ VĨ TUYẾN Nhạc Sĩ: Lam Phương Thơ Lời: Lam Phương Trình bày: Hoài Điệp Hạ Phương

Nhạc Vàng Thời Chiến

Đêm êm nay trăng sáng quá anh ơi Sao ta lìa cách bởi giòng sông bạc hai mầu Lênh đênh trên sóng nước mông mênh Bao đêm lạnh lẽo em chờ mong gặp bóng chàng Vượt rừng vượt núi đến đầu làng Đò em trong đêm thâu sẽ đưa chàng sang vĩ tuyến Phương Nam ta sống trong thanh bình Tình ngát hương nồng ấm bên lúa vàng ngào ngạt dâng Ơi, ơi hò... Dòng sông mơ màng và đẹp lắm Anh ơi, ai nỡ chia đôi bờ Để tình ta ngày tháng phai mong chờ Hò ơi, hò ơi ...Em và cùng anh xây một nhịp cầu. Để mai đây, quân Nam về Thăng Long Đem thanh bình sưởi ấm muôn lòng... Suơng khuya rơi thấm ướt đôi mi Tim em lạnh lẽo như chiều đông ngoài biên thùy Ai gieo chi khúc hát lâm ly Như khơi niềm nhớ cuộc từ ly lòng não nùng Bùi ngùi nhìn cách xa ngàn trùng Giờ đây em điêu linh nơi quê nhà đang chìm đắm Bao đêm thổn thức dưới trăng ngà Hồn đắm say chờ đón nay anh về sưởi lòng nhau Ơi, ới hò, Hò ơi, ơi hò...

76

La Vie - C'est Une Histoire D'amour Nhạc Sĩ: Nhạc Pháp Trình bày: CHRISTOPHE

Tân Nhạc Trữ tình, Êm ả

Malgré ce que tu penses Je peux dire à l'avance Que c'est la nuit qui commence Si tu t'en vas Que pour moi, la vie même C'est le temps que l'on egraine Avec l'être que l'on aime auprès de soi ** Tu le sais - "La vie - c'est une histoire d'amour, I love you, I need you, pour toujours." Tu le sais - " La vie - c'est une histoire d'amour, I love you, I need you, mon amour." Quand tu as le coeur plus sage

77

C'est comme la fin d'un voyage Ou simplement une page qu'il faut tourner Tu dis que, passe les peines Que l'on peut vivre quand même Quelques mois, quelques semaines Sans être aimé... (**) Quand tu passeras la porte Souviens-toi que tu emportes Comme une colombre morte Toute ma vie Que l'adieu que tu me donnes N'est pas reÁu par homme Qu'un bel amour abandonne et qui oublie (** pour finir) La....la.......la.......la......... Việt Nam Về Trong Nỗi Nhớ Nhạc Sĩ: Trầm Tử Thiêng Trình bày: Hợp Ca Nhạc Vàng Quê Hương

Hình bóng cố hương nghìn năm, gọi ta như sóng xô bờ Thành những bước chân mộng du, men theo lối về quê cũ Để nghe con sông con suối với mái tranh cây đa đầu làng Cùng trách những câu thật đau: " Người đi đi mãi mới về " Làng xóm xiết bao tình thân, ngày xưa như mới hôm nào Mẹ nấu chín xong nồi khoai, quanh thôn tiếng gà eo ốc Bình minh vang sau khóm trúc, hứa mang thêm tin vui một ngày Làng xóm xiết bao tình thân, ngày xưa như mới hôm nào Hình bóng ấu thơ còn đâu, từ khi lên sáu lên mười Đàn bướm hát câu đồng dao, trên không cánh diều căng gió Tuổi thơ thơm như sách mới, sáng như gương soi lên mặt trời Trẻ thơ đến mang cặp đi, cùng vai đưa khắp trăm miền

78

Với bóng mát xa tuổi thơ thân yêu đâu vì đâu tan hoang nỗi nhớ Với tiếng hát bên vành nôi năm xưa ru mẹ ru, ru hỡi ru hời Nhiều lúc thức nguyên cả đêm, đàn ca như trút nỗi niềm Nhạc rap với âm điệu sâu, thua câu hát vè điệu lý Dù quen bao nhiêu cô gái, có mắt xanh Tina, Rosa Lòng vẫn cứ không bình yên, bằng yêu tên Thúy tên Hồng Đời sống với bao nổi trôi, buồn đau khỏa lấp tiếng cười Nhiều lúc giữa nơi phồn hoa, bon chen guốc giày xe pháo Lòng chưa quên đôi chân đất, bước gian nan đi trên quê nghèo Giờ có trách ai hận ai, thì con tim vẫn thua dài Hỡi những bước chân VN lưu vong đang còn phiêu du trên thế giới Hãy cất tiếng ca cùng tôi câu ca mang tình thương gởi tới quê nhà Một thoáng đã bao đổi thay, giờ đây vui ít hơn buồn Tìm mãi có đâu ngày xưa, quanh năm phố phường huyên náo Đường quen xuôi chân anh tới, có ơn em cho anh tình đầu Rồi cứ vẫn như phụ nhau, từ khi hai đứa hai trời. Cuộc sống lúc chia đều nhau, giờ sao bên khuyết bên đầy Để những bước chân trẻ thơ, lang bang dưới gầm cao ốc Đời đôi khi quên nuôi nấng, những đứa con chơ vơ lạc loài Giọt máu ném ra ngoài sân, thì em trong số vô phần Có những lúc rơi lệ trên mi, ai chờ nhau xa nhau lâu quá Có tiếng hát vang đậm trên đôi môi mang lời ca thương xót quê nhà Người dẫu cố quên thì quên, lòng ta nỗi nhớ vẫn đầy Mặt nước nhớ bao đời sông, chim muông nhớ rừng nhớ núi Bàn chân phiêu lưu khắp lối, nhớ năm xưa trong tay mẹ hiền Ngày trước nhớ con đường đi, giờ ta vẫn nhớ lối về Hình bóng cố hương nghìn năm, gọi ta như sóng xô bờ Càng tiếc nhớ bao thời xưa, quê hương bếp hồng lửa ấm Tình ta còn nguyên mơ ước, nối bên đây bên kia chung lòng Để mãi mãi cho ngày mai, đường quê hương nối thêm dài Hỡi tiếng sóng mang khổ đau chưa qua đang định mơ tương lai chưa tới 79

Hãy cất tiếng qua đại dương mênh mông ta cùng ca chung lối mong chờ Hỡi những bước chân Việt Nam lưu vong đang còn chu du trên thế giới Hãy cất tiếng ca cùng tôi câu ca mang tình thương gởi tới quê nhà Hỡi những bước chân Việt Nam lưu vong đang còn gian nan trong nỗi nhớ Hãy cất tiếng ca cùng tôi câu ca mang tình thương gởi tới quê nhà.

80

Related Documents

Trang Tho Nhac
November 2019 16
Trang Nhac
November 2019 22
Tho Pho Nhac
November 2019 9
Nhac
May 2020 11
Nhac
November 2019 16
Nhac
November 2019 15