Tản mạn Fansipan
“ Đôi khi ta nhớ một thoáng heo may Đôi khi ta nhớ một sớm sương bay Con đường mùa đông hàng cây lá đổ Đôi khi ta thèm lang thang như gió Đôi chân vô định về miền xa xôi”
Những lời ca đó ta đã hát trong một đêm đông giá lạnh bên ánh lửa bập bùng giữa núi rừng Hoàng Liên Sơn huyền ảo mà kỳ vĩ, cũng là tâm trạng ta khi xách ba lô rời Hà Nội, sau lưng còn văng vẳng tiếng bạn bè: "Đồ khùng! Trời này mà đi leo núi Fansipan". Nhưng biết làm sao được khi 5 năm trước đứng trên đỉnh Hàm Rồng nhìn qua dãy Hoàng Liên Sơn hùng vĩ ta đã từng ao ước một ngày được đặt chân lên đỉnh núi cao nhất kia và nhất là khi bên ta còn có "12 tên khùng" khác cùng một đam mê như ta. Đi để tìm cái đẹp, để lớn khôn và để khám phá ra một điều thật giản dị “ Đoàn kết là sức mạnh". Vượt qua hành trình cheo leo, gian khổ, không thiếu những những cú ngã, những cái xước tay chảy máu, những lần nằm xoài vì mệt tưởng chừng không thể đi tiếp nữa, ta lại nhận được những cái nắm tay kéo lên đầy ý nghĩa, những giọt nước xẻ chia và những lời động viên tiếp bước để rồi vào trưa một ngày đầu năm, bước chân ta đặt lên đỉnh núi ấy với một sự thán phục lớn lao: thán phục trước sự hùng vĩ của tạo hoá, trước tuyệt tác của thiên nhiên, nhưng trên hết là trước nỗ lực phi thường của 13 đôi chân bé nhỏ mà người ta thường nghĩ rằng chỉ là "những con mọt sách". Những cái tên Tuấn Anh, Hiền Khoa học, Vân Anh, Tạ Tuấn ta chưa từng quen biết; những Hà Tuấn, Nam Dương, Hiền Lương, Thu Hà hãy còn xa lạ và cả những Đình Tĩnh, Thanh Huyền, Tuấn Việt, Thanh Hải ta tưởng như biết rõ giờ lại khám phá ra những điều mới lạ trong mỗi con người. Tất cả giờ đây dường như hoà lẫn làm một trong ba tiếng thân thương IIR, như lá cờ kiêu hãnh kia phấp phới bay trên đỉnh núi.
Tạm biệt Fansipan, IIR trở về Hà Nội. Sẽ vẫn là một IIR học thức và trí tuệ, bản lĩnh và tự hào nhưng sẽ thân thương hơn, gắn bó hơn. Những gì chúng ta đã trải qua, đã nhắn gửi nhau trong cuộc hành trình 4 đêm 3 ngày ấy sẽ còn đọng lại mãi trong tâm trí mỗi người, sẽ chẳng thể nào quên. Bâng quơ, ta chợt nhớ một câu thơ cũ: "Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ Nơi nào qua lòng lại chẳng thương yêu Khi ta ở chỉ là nơi đất ở Khi ta đi đất đã hoá tâm hồn". HN, 5/1/2005