Olga Bergholtz 1. Mùa Lá Rụng Mùa thu ở Matxcơva người ta thường treo những tấm biển trên các đại lộ, với dòng chữ: "Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng" Những khi đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả. Mátxcơva, lại đã thu rồi! Bao khu vườn như lửa chói ngời Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ, Những tấm biển treo dọc trên đại lộ Nhắc ai đi ngang, dù đầy đủ lứa đôi Nhắc cả những ai cô độc trong đời: "Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!" Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi Ðập hồi hộp giữa phố hè xa lạ Buổi chiều kéo lang thang mưa giá Khẽ rung lên bên khuôn cửa sáng đèn Ở đây tôi cần ai, khi xuôi ngược một mình, Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng: "Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!" Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi! Nếu không có gì ao ước trong tôi Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất! Anh từng ở nơi đây, từng là người thân nhất Sao phút này làm người bạn cũng không?. Tôi chẳng hiểu vì sao, cứ ngùi ngẫm trong lòng Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn... Anh - con người không vui, con người bất hạnh Con người đi cô độc quá trên đời! Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười? Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi... Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi Cơn mưa rơi thầm thì lúc chia li Mưa tối rầm, nhưng ấm áp nhường kia Mưa run rẩy trong ánh trời lấp loá...
Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngả, Tìm hạnh phúc yên lành trong ấm áp cơn mưa!... Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa Một mình với mình thôi, không cần ai tiễn biệt. Tôi không biết nói cùng anh đến hết Nhưng bây giờ, còn phải nói gì thêm! Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm Những tấm biển dọc đường càng thấy trống "Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!" 2. Em mong được trở về Em mong được trở về trong giấc mơ anh Dẫu trong giấc mơ anh, em không còn như ảnh Em - một thủa như cuộc đời, như chim, như nắng Như tuổi thanh xuân, như hạnh phúc vô bờ. Em bây giờ đã ở rất xa Khoảng cách bao la xóa nhòa hình dáng Chỉ còn lại trong tim, đống tro tàn ảm đạm Không thể nào thắp lửa nữa đâu anh. Chỉ mình em có lỗi, chỉ mình em Vì đã phải lìa xa anh quá sớm Vì vấn sống trái tim đầy khao khát Sự khát thèm chẳng thể nào yên. Em mong được trở về trong giấc mơ anh Dẫu trong giấc mơ anh, em không còn như ảnh Em - một thủa như cuộc đời, như chim, như nắng Như tuổi thanh xuân, như hạnh phúc vô bờ.
3. Bài thơ cuộc đời Em nhớ lại chuyện ngày quá khứ Khúc hát thơ ngây một thời thiếu nữ. Ngôi sao cháy bùng trên sông Neva
Và tiếng chim kêu những buổi chiều tà. Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn Em bây giờ mới hiểu anh có lý. Dù chuyện qua rồi, anh xa cách thế Em khóc khác xưa rồi và hát cũng khác xưa. Lũ trẻ lớn lên giờ lại hát theo ta Lại nhấp lại vị ngọt ngào thuở trước. Vẫn sông Neva chiều tà, sóng nước Nhưng nghĩ cho cùng họ có lỗi đâu anh
4. Không nói Em vẫn sống như ngày xưa từng sống Vẫn vui đùa, vẫn hát, vẫn cười vui Khi hè về đêm trắng vẫn dạo chơi, Vẫn ngắm Neva những chiều ráng đỏ. Bởi nỗi buồn thời gian đã xoá Và tình yêu thành kỷ niệm xa xăm. Em đã quên, vâng em đã quên anh... Anh đối với em không phải là duy nhất! Xin đừng giận, bởi đó là sự thật Em không muốn dối mình, và không muốn dối anh. Tình yêu qua như làn gió mỏng manh Trong chuyện đó chẳng phải em có lỗi. Đừng trách em là người mau thay đổi Bởi tình yêu chỉ đến một lần thôi Tất cả những gì năm tháng đã cuốn trôi Sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại....
5. Mùa hè rớt Có một mùa trong ánh sáng diệu kỳ Cái nắng dịu êm, bầu trời không chói
Mùa hè rớt cho những gì yếu đuối Cứ ngỡ ngàng như lúc mới vào xuân. Trên má mơ hồ tơ nhện bay giăng Khe khẽ như không dịu dàng phơ phất Lanh lảnh bày chim bay đi muộn Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu. Những trận mưa rào đã tắt từ lâu Tất cả thẫm trên cánh đồng lặng sẫm Hạnh phúc ít hơn khoé nhìn say đắm Ghen tuông dù chua chát cũng thưa hơn. Ôi cái mùa độ lượng rất thân thương Ta đón nhận vì người sâu sắc quá Nhưng ta nhớ, trời ơi ta vẫn nhớ Tình yêu đầu rung lặng bóng sao im. Sao ơi sao, sao sắp rụng vào đêm Ta biết lắm là người đang vĩnh biệt Sao chỉ đến đến giờ ta mới biết Yêu thương-giận hờn-tha thứ-chia ly.
6. Câu Chuyện Mười Năm Chỉ có một lần thôi Em hỏi anh im lặng Thế mà em hờn giận Để chúng mình xa nhau Biết đi đâu về đâu Con đò không bến đợi Ôi cây xanh tình đời Có nghe lời ta gọi Những mùa xuân đã qua Tiếng ve về thổn thức Gió thổi vào đêm hè Kể chuyện mười năm trước
Chỉ có một lần thôi Em hỏi anh im lặng Thế mà em hờn giận Để chúng mình xa nhau Nơi tình yêu bắt đầu Cũng là nơi khó nhất Trái tim dù biết hát Nhưng tình đời dễ đâu Những đôi lứa yêu nhau Có nghe tôi kể lại Chỉ một lần trót dại Thế mà đành chia phôi Chỉ có một lần thôi Em hỏi anh im lặng
7. Lâu lắm rồi Lâu, thật đã lâu lắm rồi... Lâu, thật đã lâu lắm rồi bặt tin như ngọn nến cháy lặng lẽ đủ sáng để thấy bóng nhau, đôi khi như cỏ lau không nhọn gai bám giữ cuộc đời xiêu theo gió mỗi cuối chiều chỉ một điều gì đơn giản lòng hoài quay quắt nhớ Lâu, thật đã lâu lắm rồi không còn san sẻ những buồn vui thời gian chai đá
mất nhau... lắm khi không gian thoảng tiếng thở dài những ngày mai ngoài tầm tay cút bắt, ngụp lặn, lao đao lâu, ừ lâu lắm rồi. Lâu, thật đã lâu lắm rồi môi quên lời đắm say...
8. Không đề Rồi những người từng chửi bới ngợi khen Rồi những người từng yêu mến hờn ghen Đều buồn bã đến mồ tôi vĩnh biệt Mỗi người ném một hòn đất xuống huyệt Cú ném cuối cùng của những bàn tay Nhưng riêng anh xin đừng đến nơi này Anh một thủa từng tặng tôi trời đất Từng cho tôi khổ đau và hạnh phúc Không, dẫu chết đi rồi, tôi cũng chẳng cần đâu Chút ân huệ cuối cùng tay anh đem trao Hãy để nỗi đau cho người sống Tôi muốn mình tốt nhất chìm xuống Trong những lo âu, bực bội, lỗi lầm Trong những điều trống trải, tối tăm ...
9. Chuyện tình sông Nêva Tôi đứng cô đơn trên sông vắng Ôi Nêva chiều sáng đầu đông. Tôi lắng nghe sâu thẳm của lòng sông Lời thở than giã từ hạnh phúc. Sông đang than ... hay chính tôi đang khóc? Mưa đang rơi... hay nước mắt tôi rơi? Giọt mưa buồn lặng lẽ đâu trên môi
Tôi khe khẽ đưa bàn tay gạt nhẹ. Dễ dàng quá! Tôi hoàn toàn đứng lặng, Và bật cười ngu ngốc quá đi thôi... Chỉ có những kẻ điên mới so sánh giống như tôi... Nước mắt, đâu phải là mưa ...mấy ngón tay lau sạch ?!
10. Gửi Boris Kornhilov Dù chuyện qua rồi, anh xa cách thế Em khóc khác xưa rồi và hát cũng khác xưa. -Boris KornhilovVâng, em khác xưa rồi, em đã khác xưa Ôi cuộc đời trôi sao nhanh quá Em đã già đi, anh không nhận ra được nữa Hay là anh có nhận ra chăng? Em không cầu xin tha thứ nơi anh Cũng chẳng thề nguyền những điều vụng dại Nhưng em tin nếu anh quay trở lại Nếu anh còn nhận được ra em Những bực tức ta sẽ nguôi quên Ta sẽ lại bên nhau sánh bước Ta sẽ khóc như chưa bao giờ được khóc Mà chỉ hai ta mới hiểu vì sao.
11. Đãi cát tìm vàng Trên những dòng sông thế giới Có bao người đãi cát tìm vàng Tháng năm dài kiên nhẫn bền gan Lọc từng phân mười phần vẹn một Người đãi cát không bao giờ sốt ruột Thời gian không nghiền nát mất niềm tin Anh không tìm vàng nhưng lại tìm em Vất vả gấp trăm lần đãi cát
Cát ở bến sông lấy bao nhiêu chẳng được Người của thế gian đâu phải của riêng mình Chọn một người yêu xây một mối tình Lọc từng buồng tim giọt máu Rung động yêu đương giận hờn nung nấu Có những lúc trào lên như sóng biển cuộn dâng Lúc âm thầm như những giọt sương đêm Không dám động sợ tan thành giọt nước Người đãi cát quý chút vàng nhặt được Anh quý em từng một nụ cười Gom góp bao nhiêu để cả cuộc đời Có những lúc sáng ngời sức sống Đời có gian lao anh sẽ biến gian lao thành ước vọng Trên đường đi dài rộng thênh thang Đời có éo le nhiều lối dọc đường ngang Anh kiêu hãnh vững vàng bước tới Vì bên anh có tay em vẫy gọi Bàn chân anh không mệt mỏi bao giờ Anh lọc từng suy nghĩ những vần thơ Nhức nhối bao đêm dài thao thức Để ca ngợi mối tình đẹp nhất Nhưng khó hơn đãi cát tìm vàng .
12. Em thầm cay đắng ghen tuông Em giấu giếm nỗi niềm khổ sở Của hờn ghen xuống tận đáy tâm hồn Tưởng tới anh cùng một cô gái nhỏ Không phải mình - tươi sáng, đáng yêu hơn! Bước chân em đa mang những con đường Ngoảnh lại - mình đã chôn bao mối tình thơ trẻ Em có lỗi với người vì đã yêu anh như thế Anh mà biết điều này chắc hắn sẽ ghét em
Giờ thốt nhiên em như chẳng là em Ít nói, ít cười, đùa những lời cay độc Mọi người thương hại em, và bỗng chốc Họ không còn chia sẻ những niềm vui Giữa cuộc chơi em chợt nghẹn lời Đưa mắt nhìn về miền mông lung bí ẩn Trong giây lát em đã xa vạn dặm Cô độc vô cùng với nỗi lòng riêng Nơi nhạt nhòa ánh sáng không tên Khẽ run rẩy trong khí trời ẩm ướt Nếu khi ấy anh gọi em thảng thốt “Em ở đâu?” … Em cũng chẳng quay về Giá biết rằng em có thể vắng xa Tới tận miền lạ kỳ như thế Anh sẽ nghĩ gì, anh yêu, em có lẽ Không bao giờ về lại với tình anh? Em một mình thầm cay đắng ghen tuông Anh đừng vội quay mặt đi, dợm bước Giá như bên anh vẫn là em thôi, nhưng giá như em khác đi! Em ao ước: Chưa từng đi qua mùa hạ cháy chết người Hoang mạc cồn cào khát bỏng đôi môi Đến niềm vinh quang của tột cùng đau khổ Qua mùa đông với trái tim đã cóng lạnh đi một nửa Mà gặp nhau bây giờ… Mới chỉ nghĩ vậy thôi đã muôn mảnh tim rời Rạn vỡ cựa mình đau đớn trong lồng ngực Anh yêu ơi, giữa bao điều vô thức Hãy nhắc thật nhiều rằng anh rất yêu em Em lại trở về giản dị đáng yêu thêm Em sẽ không còn ghen tuông cay đắng nữa…
13. Với Tổ Quốc (Linh cảm thấy cái ngày khói lửa...) Linh cảm thấy cái ngày khói lửa Lại gần ta từng phút từng giờ Giờ đã điểm. Tổ Quốc ơi, đến tận cùng hơi thở
Hiến dâng Người tất cả cuộc đời tôi! Phút giây này tôi vẫn chưa nguôi Niềm cay đắng của một thời tàn bạo Nhưng ánh lửa chói lòa gươm giáo Khiến tôi hiểu ra rằng không phải mình đau Chính là Người đã dũng cảm đương đầu Và chờ đợi… Không, Tổ Quốc ơi, dù ký ức đau thương chưa bao giờ dịu vợi Dù đã chết đi hay oan trái tù đày Theo tiếng gọi của Người tôi vẫn đội mồ đứng dậy Không phải chỉ mình tôi, ai cũng dậy mà đi… Tôi yêu Người không tính toán điều chi Tình mới mẻ, đắng cay, độ lượng Ôi Tổ Quốc đẹp xinh trong tâm tưởng Với tràng hoa mận dại trên đầu và cầu vồng tối thẫm phía trời cao Giờ đã điểm. Giờ khắc này còn có nghĩa gì sao – Chỉ có tôi và Người hiểu hết Tôi yêu Người – Không thể khác hơn, tôi biết: Tôi và Người vẫn là một như xưa
14. Cây ngải đắng Rồi tôi vẫn nghiến răng bướng bỉnh Ngẩng cao đầu khép chặt lòng đau Hoa ơi hoa, hoa nở vì đâu Hoa ngải đắng của tình tôi yêu dấu? Hai ta cùng giấu giếm lẫn nhau Cố nuốt ngược vào tim lời từ giã Cầm chiếc khăn hoa của tôi, vội vã Anh xé mẩu khăn, nào biết có ý gì! Làm gì nữa, anh ơi, chút tình si
Mẩu khăn ấy tả tơi anh còn giữ? Làm gì nữa, tôi ơi, lòng đã lỡ Đường trần đi tim hằn dấu những bước chân Chẳng làm gì nữa đâu lời âu yếm vô ngần Của người dưng hay người tôi thương mến Muôn nẻo quanh tôi loài cỏ hoa quyến luyến Ngải đắng ơi, hoa ngải đắng tình tôi!
15. Tôi cũng cả ngày ngồi họp… Tôi cũng cả ngày ngồi họp - miệng dối trá và tay tôi biểu quyết Rằng sao tôi chưa bạc đầu vì sầu muộn ? Sao chưa chết đi vì hổ thẹn, ở đó...? Rồi tôi còn lang thang hồi lâu trên phố phường, tại đây, rốt cục, tôi lại được là tôi. Người quét sân cho tôi lửa bên cánh cửa nhìn ra sân và tôi tìm, nơi nào có rượu mạnh. Tại một quán rượu, có hai phế binh [cách đây không lâu, họ đã chiếm Krasny Bor] buông lời than vãn về những thiệt thòi, rượu đã khiến họ trở nên không biết sợ. Và ngừng lại trước những kỷ niệm chung của chúng tôi,thắp lại đống tro tàn đã nguội của dĩ vãng. Anh đi trinh sát - và đụng phải bãi mìn - đội trừng giới - nhưng ai thoát được ? Có kẻ trở về với mề đay trên vai, nhưng bao người còn lại, đều nằm xuống ở đó, Họ đã đổ máu, ôi, không ít để đổi lấy những tội lỗi tày đình, chưa bao giờ tồn tại. Và khi ấy, hẳn tỉnh ra từ đó bất giác, tôi tuôn cơn thịnh nộ : Ðã quá đủ với những tâm hồn cao thượng, và lũ ác quỉ ơi, ta yêu ngươi biết chừng nào !
16. Tôi đã sống bao năm ở ngôi nhà ấy Cho tới mùa đông , thành phố bị bao vây... Những ô cửa chiều tà, đến bây giờ lại thấy Ánh đèn hồng lên, rạng rỡ, sum vầy Chỉ cần nhìn lại những ô cửa cũ Tôi nhớ liền những năm tháng chiến tranh Những căn phòng thật quen! Tôi từng sống với người yêu Ai ở đó, bây giờ tôi chẳng rõ,
Ai lại sẽ chiều chiều đặt tay vào nắm cửa Những mảng giấy bồi phơn phớt đã thay chưa? Mầu giấy bồi xanh chi chút tự ngày xưa Tôi có thể nhận ra ngay từ bên ngoài cửa sổ Cái ấm áp hội hè ở đó Làm thức tỉnh trong tôi ánh sáng đã từng quên Ánh sáng này bỗng khiến tôi tin: Nhà ấy hẳn toàn những những người tốt lành và cởi mở Nhà có cả tiếng cười trẻ nhỏ Có khuôn mặt thanh niên đang độ dễ yêu thương Có bác đưa thư thường đến luôn luôn Hẳn chỉ mang toàn những tin vui thích Ngày lễ ở đây khá ồn ào rậm rịch Những bạn bè trông hồn hậu thuỷ chung Tôi cầu chúc xiết bao cho chủ nhà hạnh phúc Nơi một thời xưa, tôi vất vả khôn cùng! Nhưng nếu lỡ như một hôm nào đó Tuyết êm ru lấp lánh giữa hoàng hôn Tôi chẳng ở đâu yên, vì tràn đầy nỗi nhớ Kỷ niệm trong tôi như lửa đốt, bồn chồn Thì xin hãy cho tôi gõ cửa Tôi về lại nhà tôi, trên thềm cũ của lòng mình Như trên nẻo đường chiến tranh, tôi ghé xin miếng nước Cần phút nghỉ chân giữa cả chặng hành trình Xin đừng ai chê trách tôi vô ý Hãy sản sẻ cho tôi lòng tin cậy, thân tình Vì tôi nhớ mọi điều, vì tôi tin hạnh phúc Tôi đâu có xa lạ với nhà cũ của mình
17. Hối đã đã muộn rồi. Mà hối hận điều chi! Phải chăng đã không học cách lọc lừa xảo trá! Phải chăng đã không biết cách cò kè trả giá
Trước khi yêu thương tin tưởng lấy về? Chính người đã dậy ta bài học thế kia Khi người đến làm con chủ nợ Ta cự tuyệt trò bán mua giữa chợ Nên người đã dồn ta tay trắng cùng đường Thì cứ bán đi theo giá thương trường Những gì tâm hồn coi là vô giá Ta vẫn giầu có, sạch trong và mạnh hơn tất cả Trong cảnh khốn cùng kiêu hãnh của ta
18. Em chẳng bao giờ tiếc trái tim đâu Trong vui sướng khổ đau, trong đam mê, tình bạn Cái gì xảy ra thì đã xảy ra …. Anh thân yêu, Hãy tha thứ cho em anh nhé! Cay đắng, xót xa … Nhưng dù sao, Đó cũng là hạnh phúc. Và trong em cứ bùng lên nỗi khát khao mãnh liệt Những lo âu về một rủi ro không tránh khỏi đến kinh hoàng Một bóng ma bé nhỏ, một ảo ảnh hão huyền. Em căm thù Ôi khủng khiếp … Nhưng dù sao, Đó cũng là hạnh phúc. Ngột ngạt lắm người ơi, cứ để lệ tuôn trào! Cứ trách mắng em đi! Những lời như roi quất … Lòng độ lượng bao dung, sự thờ ơ – ôi dữ dội Tình yêu không tha thứ bao giờ … Nhưng dù sao, Đó cũng là hạnh phúc.
Ôi tình yêu! Ta biết giờ đây Người đã làm tiêu tan, Người đã chẳng trông mong lòng trắc ẩn của đời Tình yêu - Người không bao giờ sẻ chia quyền lực Giờ đây Người vẫn tuyệt vời và có thật Dẫu rằng với ta Người chẳng còn là khoái lạc, niềm vui … Nhưng dù sao, Đó cũng là hạnh phúc.