Một phút bối rối, trống vắng, vỡ nát trong anh, Thoáng qua bao nhiêu mộng mơ đã vụt mất. Thấy ai kia đang bên cạnh em đi ngoài phố, Nắm tay nhau, môi em cười tươi trong hạnh phúc. Ngày tháng cứ thế mãi giấu tiếng nói yêu em Để hôm nay anh phải đau thêm người hỡi. Nhớ mong em yêu em từ lâu em nào biết Trách cho anh yêu nhưng lại không nói nên lời. Đêm hay ngày cũng nhớ em, Thời gian qua từng ngày đợi mong tin em, Tại sao anh, lặng im, chỉ biết yêu trong lòng, Giọt lệ anh theo em bước ra đi…Hơơ ĐK: Nếu khi xưa anh không bận tâm bao lời nói, Nếu khi xưa anh không lặng thinh trong niềm nhớ, Nếu khi xưa anh không là bạn thân, để nói yêu em, Thì hôm nay I won’t crying for u, Thì hôm nay I won’t missing for u, Baby I love u I waiting for u Cứ thế cứ mãi giấu tiếng nói yêu em Để hôm nay anh phải đau thêm người hỡi, Nhớ mong em yêu em từ lâu em nào biết, Trách cho anh yêu nhưng lại không nói nên lời. Đêm hay ngày cũng nhớ em, Thời gian qua từng ngày đợi mong tin em, Tại sao anh , lặng im, chỉ biết yêu trong lòng, Giọt lệ anh theo em bước ra đi…Hơơ ĐK: Nếu khi xưa anh không bận tâm bao lời nói, Nếu khi xưa anh không lặng thinh trong niềm nhớ nếu khi xưa anh không là bạn thân, để nói yêu em Thì hôm nay I won’t crying for u, Thì hôm nay I won’t missing for u Baby I love u and waiting for u Bye bye never say good bye Dù em mãi mãi không về đây với anh, I need u Qua bao nhiêu ngày anh vẫn mãi mong em, Đợi chờ em , yêu em, chờ em mãi … ĐK: Nếu khi xưa anh không bận tâm bao lời nói, Nếu khi xưa anh không lặng thinh trong niềm nhớ nếu khi xưa anh không là bạn thân, để nói yêu em Thì hôm nay I won’t crying for u, Thì hôm nay I won’t missing for u Baby I love u and waiting for u (2x)
Nhẹ chân bước trên đường hoang vắng ngày hè cơn giông vừa im lắng Chỉ còn trên mái hiên vài giọt long lanh long lanh Trông xa xa về phía nắng hồng bàn chân ai lướt ngang Đôi chân cô nàng bé tí tẹo lặng ngụp trong đôi giày vải Ôi sao ta lòng vấn vương hoài từ khi nàng ghé qua Lòng đứng vắng tênh từ lâu lắm, ngày hè dân lên bờ môi thơm Lặng nhìn em bước qua từng nhịp vu vơ vu vơ Khi cơn mưa về phía chân trời niềm vui ta khắp nơi Trông xa xa cành lá tươi cười ngập ngừng như chưa bao giờ Ôi sao ta lòng nhớ nhung hoài từ khi nàng ghé qua Dường như ta đã thấy sẽ nhớ mãi nhớ mãi khi tóc em buông dài Dường như nghe quanh ta quanh ta không bóng ai Dường như ta đã biết sẽ có lúc có lúc ta mãi mãi bên em Và dường như ta luôn mong em bình yên Cơn bão chiều qua cuốn đi ngôi nhà, Từ đây em bé bơ vơ, Sẽ không còn cha,sẽ không còn mẹ nữa Cơn bão chiều qua cuốn đi con đường, Về một mái ấm đơn sơ, Ứơc mơ của em.... ĐK: Về một thế giới ấm áp, tràn yêu thương, Nơi sẻ chia hạnh phúc Về một ngày tươi sáng cho em những gì hy vọng Đó là mái trường Rộn ràng em bước thênh thang, Hồn nhiên như chim bồ câu tung cánh Về một thế giới cho em những gì tốt đẹp đó là tấm lòng... Của bao người...của bao người...cùa bao người Cơn sóng vừa lên thấy em tôi buồn Từ khi cơn bão đi qua, Biết em về đâu,những lang thang hè phố... Câu hát lời ru bữa cơm gia đình, Còn đâu những lúc xa xưa, Tiếng ca hồn nhiên... (ĐK) Em thơ vẫn chiếc áo mong manh, Qua mùa đông giá lạnh..... Và viết những dòng lưu bút...
Bánh trung thu người Tàu gọi là bánh Trăng (Nguyệt), ngày xưa còn gọi là bánh Hồ (bánh của người Hồ), bánh nhỏ, bánh đoàn (đoàn tụ), bánh đoàn viên. Những loại bánh trên người Tàu ngày xưa dùng để cúng tế, dần dần trở thành bánh dùng để cúng và ăn vào ngày trung thu. Bánh Nguyệt có lịch sử lâu dài ở Trung Quốc, sử sách ghi chép từ thời Ân, Chu ở vùng Triết Giang đã có loại bánh kỷ niệm Thái Sư Văn Trọng gọi là bánh Thái Sư. Bánh này có thể coi như là thuỷ tổ của bánh trung thu. Vào thời Tây Hán, Trương Thiên đi Tây Vực mang về Trung Quốc hạt Mè, hạt Hồ đào (walnut), dưa hấu làm nguyên liệu cho bánh Nguyệt thêm dồi dào. Thời đó hồ đào là nguyên liệu chính của bánh Nguyệt nên còn gọi là bánh Hồ Đào. Đến thời Đường trong dân gian có những người hành nghề làm bánh, ở thành phố Trường An có những tiệm bánh trứ danh. Tương truyền có một đêm trung thu, Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi ăn bánh Hồ Đào, thuởng ngoạn trăng rằm, Đường Huyền Tông chê tên bánh Hồ nghe không hay nên đặt tên là bánh Nguyệt cho thơ mộng hơn, nên từ đó về sau Bánh trung thu có tên là Bánh Nguyệt mà người Tàu dùng cho đến bây giờ. Trong dân gian có rất nhiều truyền thuyết giải thích vì sao cứ đến tết Trung thu người ta lại ăn bánh trung thu. Nhưng truyền thuyết được phổ biến nhất là trong những năm cuối triều đại nhà Nguyên, bọn thống trị áp bức bóc lột nhân dân rất tàn khốc, khiến dân chúng bất mãn và nuôi ý chí phản kháng mãnh liệt. Hồi ấy có hai vị lãnh tụ của phong trào nông dân khởi nghĩa là Chu Nguyên Chương và Lưu Bá Ôn đã tổ chức nhân dân vùng lên chống lại bè lũ thống trị tàn bạo. Để có thể truyền đạt tin tức và mệnh lệnh một cách bí mật, người ta đã làm những cái bánh hình tròn, trong những cái bánh này đều có nhét thêm một tờ giấy ước định thời gian khởi nghĩa là lúc trăng sáng nhất trong đêm rằm tháng Tám âm lịch. Sau đó những cái bánh này được người ta truyền đi cho nhau và trở thành một phương tiện liên lạc. Phương pháp này tỏ ra hết sức hiệu nghiệm, tin tức hô hào khởi nghĩa đã được truyền đi khắp nơi. Về sau người Trung quốc lấy việc làm bánh Trung thu vào ngày rằm tháng Tám để kỷ niệm sự kiện ấy. Như vậy phong tục ăn bánh Trung thu trong ngày tết Trung thu dần dần đã được lưu truyền cho tới ngày nay.
Có cơn mưa nào qua đây, sao trời trong xanh là thế Giá như em còn bên tôi, giá như tôi đừng lặng lẽ Giấc ngủ vùi chiều hôm, giữa đền đài bỏ hoang Những dại khờ đầu tiên, những thề nguyền ngày xưa. ĐK: Anh nhớ em buồn vui nơi đó Anh nhớ em từng đêm gió về Bao ước mơ một đời thiếu nữ Theo lá rơi con sông mùa thu. Xuân thiết tha mùa xuân đi mãi Em ghé qua dừng chân đứng lại Ðong đếm chi niềm vui nước mắt Tre vẫn xanh hai bên đường ta. Theo gió qua miền quê hoang vắng Nghe tiếng dương cầm đêm chết lặng Em có nghe lời ca anh hát Khi nắng xôn xao trên hàng cây. Trước sân bao lần ra hoa, bao lần trăng treo đầu ngõ Có con sông nào rong chơi, cuốn theo đôi bờ mưa lũ Giấc ngủ vùi chiều hôm, giữa đền đài bỏ hoang Những dại khờ đầu tiên, những thề nguyền ngày xưa. (ĐK) Ðến bao giờ vườn đầy hoa trắng rơi Chôn vùi nơi đó bóng dáng em lặng yên Bao niềm hạnh phúc thật gần Giữa cuộc đời nhỏ nhoi. Bao lần giông tố đã trôi qua đời anh Bao hoàng hôn tím ngắt rơi trên dòng sông Bao bình minh chói chang trên miền quê hương nắng gió. Sóng rất hiền và đại dương rất xanh Trên bờ cát trắng những dấu chân trẻ thơ Em ngồi ca hát một mình Giữa khoảng trời bỏ quên. (ĐK) Em có nghe tình yêu tôi hát Xa vắng đi niềm kiêu hãnh nào Đong nỗi đau đầy bàn tay bé Ai đó nơi xa xôi chờ mong. (x2)