Haruhi Volume 1 - Chapter 1

  • May 2020
  • PDF

This document was uploaded by user and they confirmed that they have the permission to share it. If you are author or own the copyright of this book, please report to us by using this DMCA report form. Report DMCA


Overview

Download & View Haruhi Volume 1 - Chapter 1 as PDF for free.

More details

  • Words: 10,297
  • Pages: 31
Prologue Mở đầu

Từ khi nào tôi mất niềm tin vào ông già Noel ? Thật ra thì những vấn đề ngớ ngẩn đại lọai thế chẳng liên can gì đến tôi cả. Tuy nhiên, nếu bạn thật sự muốn biết khi nào tôi hết tin rằng thằng cha già mặc bộ đồ đỏ là Ông già Noel thì xin thưa : từ trước đến giờ, tôi chưa hề tin vào Ông già Noel. Tôi biết thừa “Ông già Noel” xuất hiện trong buổi liên hoan Giáng Sinh tại trường mầm non là hàng giả, mà nghĩ lại thì hầu như tất cả bọn tôi lúc đấy đứa nào chả ngao ngán nhìn thầy giáo mình giả làm Ông già Noel. Mặc dù không rành về vấn đề này lắm, nhưng tôi đủ đầu óc để nghi ngờ về sự tồn tại của một cha già chỉ làm việc vào đêm Giáng Sinh. Mặc dù vậy, phải mất một thời gian khá là lâu tôi mới nhận ra rằng người ngoài hành tinh, những kẻ du hành thời gian, ma quỷ, quái vật và người siêu năng lực trong những bộ phim hoạt hình đầy kỹ xảo phong cách “anh hùng chống lại tổ chức hắc ám” cũng chẳng hề tồn tại trên đời. Mà không, có lẽ thật sự tôi đã sớm nhận ra, chỉ là không muốn chấp nhận sự thật mà thôi. Thật tâm tôi vẫn muốn cái đám người ngoài hành tinh, du hành thời gian, ma quỷ, quái vật, người siêu năng và tổ chức hắc ám kia đột ngột thò ra. So với cái cuộc sống tầm thường và tẻ nhạt này thì cái thế giới hoa mỹ kia thú vị hơn trăm lần, tôi muốn được sống trong cái thế giới như thế ! Tôi muốn làm cái kẻ đi cứu gái đẹp bị người ngòai hành tinh bắt cóc và giam cầm trong mấy cái pháo đài nhìn như tô cơm. Tôi muốn làm cái kẻ sử dụng lòng dũng cảm, mưu trí và khẩu súng laser của mình chống lại lũ phản diện từ tương lai quay về thay đổi lịch sử. Tôi muốn làm cái kẻ có thể thịt lũ ma quỷ với quái vật chỉ bằng một câu thần chú, đánh nhau tay đôi với bọn đột biến hay siêu năng từ tổ chức hắc ám, và quyết đấu những trận chiến siêu năng lực. Ấy mà khoan, từ từ suy xét kỹ xem. Giả dụ tôi thật sự bị tấn công bởi người ngoài hành tinh hay mấy cái của nợ gì đại lọai thế, thì làm quái gì mà tôi chống lại chúng nó nổi ? Tôi móc đâu ra năng lực đặc biệt gì đây !

Hay là thôi, thế này vậy : một hôm, có một học sinh bí ẩn mới chuyển vào lớp tôi. Cũng chẳng có gì lạ lắm ngòai việc y là người ngoài hành tinh từ tương lai đến, và y có siêu năng lực. Khi y cương nhau tay đôi với lũ phe ác, tôi chỉ việc tìm cách thò thọt bon chen vào. Y sẽ lo chuyện đánh đấm còn tôi thì tung tăng làm phụ tá cho y. Cách này nghe được à nghe, tôi thật là vĩ đại ! Hoặc giả cách trên không xong thì thế này : một ngày đẹp trời, một sức mạnh bí hiểm trong tôi chợt thức tỉnh, một lọai siêu năng gì gì đấy. Tôi phát hiện ra trên thế giới này cũng có rất nhiều người có sức mạnh giống tôi, và rồi một tổ chức người siêu năng thu nạp tôi. Tôi sẽ tham gia vào tổ chức và bảo vệ thế giới chống lại lũ người đột biến xấu xa. Nhưng tiếc thay, hiện thực tàn nhẫn hơn tôi nghĩ…. Không có thằng ôn nào chuyển vào lớp tôi. Nhỏ đến lớn chưa hề thấy UFO bao giờ. Khi tôi mò đến những nơi đồn đại là bị ma ám thì không có lấy con ma ghẻ nào thò ra. Ngồi nhìn chằm chằm vào cây bút chì của tôi suốt hai tiếng đồng hồ không làm cho nó dịch chuyển được milimét nào, và tương tự ngắm nghía say sưa cái sọ dừa của thằng bạn cùng lớp không giúp tôi đọc được suy nghĩ của nó. Đến là chán ngán cái sự tầm thường của những quy tắc Vật lý. Tôi bắt đầu bỏ không tìm kiếm UFO hay quan tâm đến những chương trình TV về chuyện lạ tâm linh, .v..v. vì cuối cùng tôi cũng đã tự rút ra rằng ba cái đồ đó là chuyện ruồi bu, không tồn tại. Tôi thậm chí giác ngộ tới mức chỉ còn cảm giác mơ hồ về mấy cái đấy thôi.. Sau khi kết thúc cấp 2, tôi thóat khỏi cái thế giới ảo tưởng đấy và trở thành một thằng hoàn toàn thực tế. Năm 1999 chẳng có chuyện gì xảy ra mặc dù tôi vẫn hy vọng, một chút thôi, sẽ có gì đấy chứ; con người vẫn không có hứng trở lại với mặt trăng hay đi xa hơn thế. Cứ cái đà này có lẽ đến khi người ta có thể đặt vé đi du lịch dãy thiên hà thì tôi đã ngủm củ tỏi từ lâu. Với những diễn biến suy nghĩ hỗn tạp đấy trong đầu, tôi trở thành một thằng học sinh trung học bình thường và vô tư lự. Cho đến ngày tôi gặp Suzumiya Haruhi.

Chapter 1

Chương 1

Tôi nhập học vào trường trung học gần nhà. Tôi hối hận về cái quyết định này ngay khi nhận ra trường tôi ở tít trên một ngọn đồi khá là cao. Ngay cả trong mùa xuân mát mẻ, học sinh cũng sẽ nhễ nhại mồ hôi sau khi lê lết bò lên dốc – dễ thấy ngay rằng, cái kế họach “thư thả đến trường” của tôi coi như phá sản. Mỗi khi nghĩ đến chuyện đấy, kèm thêm cái việc tôi sẽ còn phải tiếp tục hành xác mình mỗi ngày như vậy, trong 3 năm tới, tôi bắt đầu thấy chán nản và mệt mỏi. Bữa nay tôi ngủ nướng thêm một chút. Có vẻ đấy là lý do khiến tôi hiện giờ phải đi nhanh hơn bình thường, và là nguyên nhân trực tiếp cho cái sự mệt mỏi này. Lẽ ra tôi có thể dậy sớm hơn 10 phút, nhưng mà bạn cũng biết rồi đấy, đến lúc phải thức dậy là lúc bạn ngủ thấy phê nhất. Tôi không muốn hy sinh 10 phút quý giá đấy, cho nên thây kệ nó đi. Mà như vậy có nghĩa là trong 3 năm tới ngày nào cũng sẽ thế này. Càng nghĩ càng thấy sầu đời. Đấy là lý do tôi là đứa duy nhất mang bộ mặt thiểu não trong buổi lễ khai trường vô bổ và tốn thời gian này. Xung quanh nhìn mặt ai cũng có cái vẻ háo hức “bắt đầu một hành trình mới”; cái vẻ mặt rất là độc đáo “tràn trề hy vọng, nhưng cũng đầy những băn khoăn” thường thấy ở học sinh khi đến một ngôi trường mới đấy mà. Đối với tôi thì khác – một đống bạn cùng lớp cũ cũng vào trường này. Thậm chí có cả một số bạn bè quen thân nữa. Cho nên tôi chẳng có vẻ lo lắng hay hồi hộp háo hức như bao người khác. Nam sinh mặt áo khóac ngòai, nữ sinh thì mặt đồng phục thủy thủ. Chà, một kiểu kết hợp khá lạ đời. Có thể thằng cha hiệu trưởng kiêm tiến sĩ gây mê đang đứng bô bô trên kia bị bệnh cuồng tín đồng phục thủy thủ chăng. Trong khi tôi mải suy nghĩ về những chuyện nhảm nhí như vậy thì buổi lễ ngớ ngẩn cuối cùng cũng kết thúc. Tôi, cùng với đám bạn cùng lớp mới, bước vào phòng học của lớp 1-5. Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, thầy Okabe, bước lên bục giảng với một nụ cười mà hẳn ổng phải tập hàng giờ trước gương mới luyện được, và tự giới thiệu về mình. Đầu tiên ông ta nói ông ta là giáo viên thể dục, và là người quản lý đội bóng ném của trường. Sau đấy theo đà ông bắt đầu kể lể đủ thứ chuyện đại lọai như, ngày xưa khi thầy học Đại học thầy chơi trong đội bóng

ném và thắng giải vô địch, rồi trường này thiếu vận động viên bóng ném trầm trọng, cho nên ai đăng ký vào đội sẽ được tham gia thi đấu ngay .v..v.. Kế đến là những màn chẳng hạn như bóng ném là môn thể thao tuyệt vời nhất trên đời và …..v….v…bla..bla. Khi tôi bắt đầu nghĩ rằng ông ta sẽ không bao giờ kết thúc thì đột nhiên ông dừng lại. “Bây giờ, các em tự giới thiệu bản thân đi nào !” Ba cái trò này quá quen thuộc rồi, nên tôi cũng chả ngạc nhiên gì mấy. Từng ngừơi một, những người ngồi dãy bên trái lớp bắt đầu giới thiệu về mình. Giơ tay lên, xưng tên họ mình ra, tên trường cũ, và những chuyện lặt vặt khác như sở thích hay món ăn khóai khẩu. Một số thì lẩm bẩm cho qua, một số ít có cách giới thiệu khá thú vị, một số thì cố làm trò hài hước rẻ tiền, kết quả chỉ làm hạ nhiệt lớp học xuống dưới âm độ. Trong khi đủ lọai người như vậy giới thiệu về mình thì đã sắp đến lượt tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi hồi hộp. Chắc ai cũng hiểu cảm giác tôi lúc này chứ nhỉ ? Sau khi kết thúc phần tự giới thiệu đã được suy nghĩ gạn lọc kỹ càng, rút ngắn hết mức có thể và không đến nỗi vấp váp câu chữ lắm, tôi ngồi xuống, tự cảm thấy thỏa mãn sau khi hòan thành một việc khó chịu nhưng cần thiết. Đứa ngồi sau lưng tôi đứng dậy khi đến lượt nó và – trời ạ, chắc từ đây đến già tôi cũng không quên nổi vụ này – thốt ra những lời nói, mà chúng sẽ trở thành đề tài bàn luận trong một thời gian dài. “Tên tôi là Suzumiya Haruhi. Tôi học cấp 2 tại trường Trung học Đông Phương.” Đến đọan này phần giới thiệu vẫn còn rất là bình thường, nên tôi cũng chẳng buồn quay lưng lại nhìn con nhỏ làm gì. Tôi chỉ nhìn lên phía bảng và nghe nó tự giới thiệu bằng giọng hơi trầm. “Tôi không có hứng thú với người thường. Nếu có ai ở đây là người ngòai hành tinh, du hành thời gian, hay siêu năng, thì hãy đến gặp tôi ! Thế thôi.” Khi nghe đến đây, đầu tôi tự động quay ra sau trước khi tôi kịp phản ứng.

Con nhỏ có mái tóc dài và mượt. Khuôn mặt rất dễ thương đang đầy nét ngạo nghễ và thách thức trước cả lớp đang nhìn chằm chằm vào mình. Nét nghiêm túc và cương quyết của nó thể hiện qua đôi mắt lấp lánh và đôi lông mi dài. Đôi môi nhỏ nhắn đang mím chặt lại. Đấy là cảm nhận đầu tiên của tôi về nó. Tôi vẫn còn nhớ như in cái cổ trắng muốt của nó – càng nhìn càng thấy con nhỏ đẹp khủng. Haruhi, với ánh mắt khiêu khích đấy, chậm rãi rà khắp lớp, dừng lại để trừng tôi một phát (tôi đang há mỏ nhìn), sau đó im lặng ngồi xuống. Nó định chơi nổi hay sao vậy ? Tôi dám cá lúc đấy trong đầu của đứa nào cũng đầy những dấu hỏi với dấu hỏi, và chắc ai cũng không biết nên phản ứng thế nào. “Có nên cười hay không ?” Không ai rõ. Ừm, theo suy xét mà nói thì, có vẻ con nhỏ không định chơi nổi hay làm trò, lúc nào mặt nó nhìn cũng đăm đăm. Nó hòan tòan nghiêm túc. Nhận định trên dựa vào linh tính – sai thế quái nào được. Sau khi sự im lặng làm chủ căn phòng khỏang 30 giây, giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, hơi ngần ngừ, ra hiệu cho người tiếp theo tiếp tục, và không khí trong lớp bắt đầu giãn ra.

Đó là lần gặp gỡ đầu tiên của tôi và nó. Thật là đen đủi. Ước gì tôi có thể cho rằng tất cả chỉ là do tình cờ mà ra.

Sau khi gây chóang cho tất cả mọi người ngay trong ngày đầu tiên, Haruhi trở lại là một nữ sinh trung học ngây thơ vô tội. Thật ra đấy chỉ là sự bình yên trước cơn bão. Bây giờ ngẫm lại tôi mới hiểu điều đấy. Nói cho cùng, tất cả học sinh trường này đến từ một trong những trường cấp 2 trong thành phố - đám học sinh lọai thường thường ấy mà. Tất nhiên trong số đó có trường cấp 2 Đông Phương, cho nên trong lớp tôi ắt phải phải có người từng học chung với Haruhi, và hiểu được ý nghĩa của cái sự im lặng này của nó. Bất hạnh thay, tôi không quen đứa nào học Đông Phương cả, cho nên không ai tốt bụng cảnh báo cho tôi biết tình trạng hiện giờ nguy hiểm đến mức nào. Bánh xe số phận bất hạnh của tôi đã bắt đầu quay, và chính tôi là người đạp nó. Chung quy là thế này, khi Haruhi im lặng ngồi tại bàn học, trông nó y chang như một đứa con gái bình thường, dễ thương nữa là đằng khác. Mà tôi lại ngồi ngay trước nó, thế nên tôi dự tính thử làm quen. Tôi còn tin chắc sẽ thành công nữa chứ. Ngu đến thế là cùng. Sao không ai cản tôi lại cơ chứ. Lẽ tất nhiên tôi bắt đầu câu chuyện bằng chủ đề vụ hôm trước. “Này này.” Tôi rất tự nhiên quay đầu lại, với một nụ cười thân thiện trên mặt. “Cái chuyện hôm trước bạn nói khi tự giới thiệu ấy, thật hay giỡn vậy ?” Hai tay khoanh trước ngực, môi mím lại, Suzumiya Haruhi trong tư thế ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. “Chuyện gì khi tôi tự giới thiệu chứ ?” “Cái vụ người ngòai hành tinh á.”

“Cậu là người ngòai hành tinh ?” Nó hỏi với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. “Không.” “Nếu không phải, thì muốn gì ?” “… À không.. có gì đâu.” “Vậy đừng bắt chuyện với tôi. Cậu làm mất thời gian của tôi.” Ánh mắt nó trông lạnh lẽo đến mức tôi lầm bầm “xin lỗi” trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì. Lúc đấy Suzumiya Haruhi mới thôi trừng mắt nhìn tôi và quay lên nhíu mày với cái bảng phía trên. Tôi đã định đáp trả gì đấy, nhưng không nghĩ ra cái gì hay ho để nói cả. May phước lúc đấy thầy chủ nhiệm bước vào lớp, xem như cứu cho tôi một mạng. Tôi quay lên và thấy một vài đứa đang nhìn tôi với vẻ rất chăm chú. Điều này hiển nhiên làm tôi vô cùng điên tiết. Nhưng khi trừng lại tụi nó tôi nhận ra tụi nó tất cả đều có vẻ mặt rất ái ngại. Thậm chí vài đứa còn gật đầu thông cảm với tôi. Đến sau này tôi mới biết là tất cả mấy đứa đó đều đến từ trường Đông Phương.

Với lần tiếp xúc đầu tiên với Haruhi kết thúc thảm hại như thế tôi kết luận là từ nay phải lo mà giữ khỏang cách với nó cho nó an tòan. Một tuần lễ yên ổn trôi qua. Nhưng trong lớp học, vẫn luôn luôn có những đứa muốn làm quen với cái con nhỏ mắt đanh độc miệng Haruhi này.

Phần lớn đám đó là mấy đứa con gái nhí nhảnh, rách việc. Khi chúng thấy trong lớp có đứa con gái nào có vẻ tách biệt, chúng sẽ tiến đến ra vẻ thân thiện và giúp đỡ. Việc này kể ra cũng tốt, nhưng lẽ ra chúng nên biết cách chọn đối tượng hơn. “Bạn có xem chương trình trên TV hôm qua không ? Lúc 9 giờ ấy.” “Không.” “Ủa, sao vậy ?” “Ai biết được.” “Bạn nên thử đi. Dù cho bắt đầu coi từ đọan giữa cũng không đến nỗi khó hiểu lắm đâu. Bạn có muốn mình tóm tắt lại đọan đầu không ?” “Đồ phiền phức !” Thế đấy. Thật ra cũng sẽ không đển nỗi nào nếu nó chỉ trả lời với cái mặt lạnh băng. Nhưng mà không, nó phải thể hiện cái sự mất kiên nhẫn ra cả khuôn mặt lẫn giọng nói. Điều này chỉ tổ làm cho nạn nhân cảm giác như mình đã làm gì đấy sai trái. Cuối cùng thằng/con đấy chỉ còn cách “Vậy à… vậy thôi mình…” và vừa lủi đi vừa tự hỏi “Mình đã nói gì sai sao ?”. Đừng tự trách mình quá, tụi bay không nói gì sai trái cả. Cái thứ sai trái và có vấn đề ở đây là cái bộ não của con nhỏ Suzumiya Haruhi.

Mặc dù tôi không phiền cái chuyện ăn một mình, nhưng tôi không muốn người khác cho rằng tôi là một kẻ cô độc giữa đám người ăn uống nói cười vui vẻ với bạn bè. Thế nên, dù rằng tôi cũng chả quan tâm mấy đến người ta nghĩ cái gì về mình, tôi thường ăn trưa chung với thằng bạn thời cấp 2

Kunikida và một thằng bạn mới quen hồi xưa học Đông Phương tên là Taniguchi, ngồi gần tôi. Chúng tôi bàn về Haruhi. “Hôm trước mày bắt chuyện với Suzumiya hả ?” Taniguchi hỏi rất tự nhiên. Tôi gật đầu. “Rồi nó bắt đầu ăn nói quái đản và mày không biết phản ứng thế nào chứ gì ? ” “Thế đấy !” Taniguchi đớp một miếng trứng, vừa nhai vừa nói : “Nếu con đấy có hứng thú với mày thì nó sẽ không ăn nói như thế. Tao khuyên mày bỏ đi ! Chắc mày cũng nhận ra là nó không bình thường rồi chứ. Tao học chung lớp với nó 3 năm liền. Tao biết thừa nó mà.” Taniguchi bắt đầu câu chuyện của mình như thế. “Con nhỏ làm đủ thứ trò quái thai. Tao tưởng lên cấp 3 nó phải kiềm chế lại chút chứ. Có vẻ như tao lầm. Mày nghe nó tự giới thiệu rồi đúng không ?” “Ý mày là cái vụ người ngòai hành tinh ?” Kunikida, đang bận gỡ xương cá, cũng chen vào. “Đấy đấy, đúng nó đấy. Ngay từ cái hồi cấp 2 nó đã nói và làm đủ trò quái đản. Ví dụ như cái vụ phá họai trường chẳng hạn !” “Cái gì ?” “Mày biết cái đồ người ta dùng để kẻ vạch trên sân bóng không ? Quên bà nó tên cái đấy rồi.. mà nói chung thế này, con nhỏ lẻn vào trường lúc nửa đêm, dùng cái đấy, vẽ nguyên một cái biểu tượng bự tổ chảng ngay giữa sân.” Taniguchi vừa nói vừa cười khóai chí – chắc nó đang nhớ lại lúc đấy.

“Vụ đấy sốc thật chứ. Hôm đấy tao đến trường sớm, tự nhiên thấy một đống hình tròn tròn với tam giác đủ lọai. Nhìn hòai cóc ra cái quái gì, nên tao bò lên tầng 4 nhìn xuống cho rõ. Cũng như không – đến giờ vẫn không biết cái đấy là của nợ gì.” “Ấy, hình như tao cũng biết cái đấy. Báo chí đưa tin ầm ầm mà. Thậm chí họ còn chụp hình từ trên trực thăng xuống nữa ! Cái dấu hiệu đấy nhìn na ná như biểu trưng của Nazca vậy.” Sao tôi hòan tòan không hay biết gì chuyện này vậy cà. “Ừ tao có đọc bài báo đó rồi. Chơi cái tiêu đề kiểu như ‘Vụ phá họai bí ẩn lúc nửa đêm tại trường trung học…’ phải không ? Đố tụi bay biết ai là thủ phạm ? ” “Đừng nói là con nhỏ đấy chứ.” “Còn ai vào đây nữa, nó tự nhận luôn mà. Không trật đi đâu được. Tất nhiên, nó bị gọi lên làm việc với hiệu trưởng. Một đống giáo viên ngồi đấy tra hỏi xem lý do vì sao nó làm thế.” “Rốt lại là vì sao ?” “Có trời mới biết,” Taniguchi trả lời tỉnh bơ, ngồm ngòam nhai cơm. “Nghe bảo nó câm như hến. Mày biết rồi đấy, bị nó trừng mắt nhìn một hồi là người ta tự động đầu hàng hết muốn làm gì nữa. Một số thì đóan là nó vẽ cái dấu hiệu đấy để kêu gọi UFO, tụi khác lại bảo cái đấy là biểu tượng phép thuật dùng để triệu tập quái vật, hoặc là nó đang cố mở cửa thông đến thế giới khác, .v..v.. Chúng nó đóan non đóan già đủ thứ, nhưng chừng nào mà thủ phạm vẫn cương quyết không nói gì thì cũng chịu không biết cái nào thật cái nào giả. Đến bây giờ vẫn còn là một thắc mắc không biết hỏi ai.” Tự dưng tôi lại tưởng tượng đến hình ảnh Haruhi, với cái vẻ mặt đứng đắn nghiêm trang kia, đang hì hụi vẽ dấu hiệu trên sân trường lúc nửa đêm. Chắc là nó phải chuẩn bị trước dụng cụ trong kho rồi, có khi nó còn đem theo cả đèn pin nữa ấy chứ. Trong cái ánh đèn vàng vàng âm u Suzumiya Haruhi nhìn trông rất u ám và rùng rợn… erh, hình ảnh trên chỉ mang tính minh họa.

Nhưng mà theo lý thì chắc Suzumiya Haruhi nó làm vậy để kêu gọi UFO hay quái vật thật chứ chả chơi, hay thậm chí là mở cửa thông thế giới. Nó hẳn phải cày cả đêm trên sân, để rồi chẳng có gì xảy ra, chỉ đem lại cho nó cảm giác chán chường và thất bại, tôi tự nhủ. “Mà không chỉ có vậy thôi đâu !” Taniguchi tiếp tục tấn công hộp cơm. “Có bữa tao lên lớp và thấy bàn ghế bị dọn hết ra ngòai hành lang, hay là nó vẽ đầy sao trên sân thượng của trường. Lại có lần nó chạy vòng vòng xung quanh trường đi đến đâu dán bùa đến đấy… mấy cái bùa giấy mày dán lên đầu mấy con Ma cà rồng bên Tàu ấy. Không thể hiểu nổi nó nghĩ cái kiểu gì.” Hiện giờ không thấy bóng dáng Haruhi đâu trong lớp cả, nếu không tụi tôi đã không bàn luận về cái chủ đề này. Mà giả dụ nó có nghe tụi tôi bàn luận về nó chắc nó cũng chả thèm quan tâm. Thường thường đến hết tiết 4 là nó tếch thẳng khỏi lớp, sau đó trở lại ngay khi bắt đầu tiết 5. Nó không đem đồ ăn trưa, nên tôi đóan nó xuống Canteen ăn gì đấy; nhưng mà ăn uống cái gì mà cả tiếng đồng hồ cơ chứ ? Với lại cứ mỗi khi hết tiết học là nó biến mất tiêu. Nó đi đâu vậy cà… ? “Vậy mà đám con trai mê tít nó !” Taniguchi cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi : “Nhìn nó cực dễ thương nhé, lại còn chơi thể thao tốt và học giỏi. Mặc dù tửng vậy chứ nếu nó ngậm miệng ngồi im thì cũng không đến nỗi nào.” “Mày móc đâu ra cái chuyện này vậy ?” Kunikida hỏi, cái hộp cơm của nó thấy phải to gấp đôi thằng Taniguchi là ít. “Có một dạo nó thay bồ như như thay áo. Tao nghe nói thằng lâu nhất cầm cự được một tuần, thằng ngắn nhất thì chỉ 5 phút sau khi tỏ tình là toe. Với lại lý do duy nhất của con nhỏ khi đá người ta là ‘Tôi không rảnh hơi quan hệ với người thường.’”

Nghe như thể Taniguchi nó đang nói từ kinh nghiệm bản thân ấy. Khi nó thấy tôi nhìn nó đầy nghi ngờ, nó trở nên luống cuống. “Cái này tao cũng nghe người khác kể lại thôi ! Thật đấy ! Chả hiểu sao nó không bao giờ từ chối khi được tỏ tình. Đến năm 3 thì ai cũng nhẵn mặt nó rồi nên không đứa nào ngu dại tỏ tình với nó chi nữa. Tao có cảm giác là lịch sử sắp lặp lại ở mấy năm trung học này. Cảnh báo trước cho mày đấy : bỏ cái ý định đó đi. Lời khuyên chân thành từ một đứa từng học chung lớp với con nhỏ đấy.” Thây kệ nó nghĩ gì thì nghĩ, tôi đâu hề có hứng thú kiểu đấy với con nhỏ Haruhi cơ chứ. Taniguchi cất hộp cơm rỗng vào cặp, cười gian manh. “Nếu là tao, thì phải cỡ như Asakura Ryouko kìa.” Vừa nói Taniguchi vừa hất hàm về phía đám con gái ngồi trên. Với nụ cười thân thiện luôn hiện diện trên khuôn mặt, người con gái đang là trung tâm của cuộc trò chuyện trên kia chính là Asakura Ryouko. “Theo nhận định của tao thì cô nàng chắc chắn nằm trong Top 3 em gái hoa khôi của năm nhất.” “Mày soi hết đám con gái năm nhất trong trường này à ?” “Tao chia chúng nó theo hạng từ A đến D, và tất nhiên là tao chỉ nhớ tên đám con gái hạng A mà thôi. Đời học sinh chỉ có một lần – tao phải tận hưởng tới cùng chứ.” “Vậy con nhỏ Asakura Ryouko là hạng A chứ gì ?” Kunikida thắc mắc. “Nó phải AA+ mới xứng ! Mày thử ngắm nó xem, nhìn mặt là biết tính cách cũng không chê vào đâu được rồi.” Không kể đến mấy cái nhận xét sặc mùi chủ quan của Taniguchi, phải công nhận Asakura Ryouko là một dạng gái dễ thương khác biệt hòan tòan so với con nhỏ Suzumiya Haruhi.

Trước hết, nó cực xinh nhé; hơn nữa lúc nào nhìn nó cũng có cảm giác hòa nhã dễ gần. Thứ đến, tính cách nó kể ra cũng giống với thằng Taniguchi phán. Dạo gần đây không còn đứa nào dám léng phéng nói chuyện với con nhỏ Suzumiya Haruhi nữa ngọai trừ Asakura Ryouko. Cho dù con Haruhi nó có khó chịu cỡ nào Asakura Ryouko vẫn cố gắng bắt chuyện với nó. Nhìn nó hăng hái cứ như là lớp trưởng vậy. Thứ ba, nhìn cách nó trả lời câu hỏi của giáo viên trong lớp học là biết ngay nó thuộc lọai đầu óc siêu đẳng. Lúc nào nó cũng trả lời đúng – giáo viên ai cũng coi nó là một học sinh mẫu mực. Không chỉ vậy nó còn rất hòa đồng, rất được đám con gái thích. Mới bắt đầu năm học khỏang 1 tuần mà nó đã thành trung tâm của đám con gái trong lớp rồi. Con nhỏ này cứ như là thiên thần giáng thế phổ độ chúng sinh ấy. Đem so với cái con mặt nhăn mày nhó, thần kinh hoang tưởng Suzumiya Haruhi kia thì khỏi nói cũng biết chọn ai rồi. Nhưng mà nói vậy chứ cả hai con đều nằm cao chót vót ngòai tầm với của anh Taniguchi nhà ta. Nó chỉ có mà ngáp gió chứ đừng mơ vớ được em nào.

Bấy giờ là tháng 4, thời gian đấy Suzumiya kể ra cũng hành xử khá là bình thường. Đối với tôi thì tháng đấy quả thật là thỏai mái vô cùng. Ít ra thì cũng còn 1 tháng trước khi con nhỏ Haruhi bắt đầu lên cơn. Mặc dù vậy trong lúc đấy tôi vẫn để ý đến một số hành vi quái lạ của Haruhi. Tại sao tôi gọi chúng là quái lạ ? Dấu hiệu #1 : Nó thay đổi kiểu tóc mỗi ngày. Không chỉ vậy, theo tôi quan sát thì nó thay đổi theo một nguyên tắc nhất định. Vào thứ Hai, Haruhi sẽ đến trường với mái tóc dài thả xuống, không cột kiếc hay làm gì cả. Ngày hôm sau, nó cột tóc đuôi ngựa. Dù không muốn nhưng tôi vẫn phải thừa nhận, kiểu tóc đấy hợp với nó thật. Đến ngày hôm sau nữa nó chơi hai bím, sau nữa thành 3 đuôi. Cứ thế cho đến thứ 6 thì nó đã cột 4 cái đuôi tóc trên đầu. Con này đúng là làm tòan những trò khó hiểu. Thứ Hai = 0. Thứ Ba = 1, Thứ Tư = 2….. Số đuôi tóc cứ tăng dần theo số ngày trong tuần, đến thứ Hai tuần sau thì lặp lại từ đầu. Chả hiểu sao nó làm thế nữa. Cứ theo đấy mà đóan thì đến Chủ

Nhật nó hẳn phải chơi đến 6 cái đuôi tóc…. Sao tự nhiên tôi muốn nhìn xem đầu tóc nó Chủ Nhật như thế nào quá.

Dấu hiệu #2 : Khi học Thể dục, lớp 1-5 và 1-6 học chung, phân theo nam nữ. Khi thay đồ thì nữ thay ở phòng học của lớp 1-5, nam qua phòng 1-6. Có nghĩa là khi hết tiết học trước, đám con trai lớp tôi (1-5) phải qua phòng bên cạnh để thay đồ. Phải cái là, Haruhi nó mặc kệ đám con trai lớp tôi, và cởi đồ ngay trước khi tụi tôi rời khỏi phòng. Có vẻ nó xem đám con trai tụi tôi như mấy củ khoai tây hay củ cải gì đấy, thành ra nó cóc thèm để ý đến. Nó tỉnh bơ cởi đồ ra vứt lên bàn rồi bắt đầu mặc áo lá vào. Đến khúc đấy thì Asakura Ryouko đuổi cổ mấy thằng con trai đang đứng như trời trồng trố mắt ra nhìn, trong đấy có tôi, ra khỏi phòng. Theo như đồn đại thì đám con gái, với Asakura là con chim đầu đàn, cố khuyên Haruhi dẹp trò đấy đi, nhưng cũng như đàn gảy tai trâu. Cứ đến giờ thể dục là y như rằng Haruhi nó lại chơi bài cởi đồ không chút ngượng ngùng. Thế nên bây giờ đám con trai tụi tôi phải bay khỏi phòng ngay khi tiếng chuông hết tiết vang lên – theo yêu cầu của Asakura Ryouko. Nhưng mà công nhận con nhỏ Haruhi có thân hình đã thật chứ…. argh, đây không phải lúc bàn ba cái chuyện đấy.

Dấu hiệu #3 : Ngay khi hết mỗi buổi học, Haruhi sẽ biến mất tăm. Chuông vừa reo là nó chụp cặp xách phi ngay ra khỏi lớp. Theo lý mà đóan thì tôi tưởng nó sẽ về thẳng nhà. Ai dè nó lại đi tham gia vào tất cả các câu lạc bộ trong trường. Bữa nay mới thấy nó đang chuyền banh trong CLB Bóng rổ, ngay hôm sau lại thấy nó ngồi may gối trong CLB Thêu thùa may vá. Đến hôm khác nó lại quơ gậy trong CLB Hockey. Tôi nhớ có thấy nó đi với đám CLB Bóng chày nữa. Tóm lại là nó tham gia vào tất cả các CLB trong trường

không chừa cái nào. Câu lạc bộ nào cũng cố chiêu dụ nó gia nhập luôn, nhưng nó từ chối tất. Lý do của nó là : “Ngày nào cũng làm mỗi một trò chán ói ra được.” Rốt cuộc nó chẳng tham gia câu lạc bộ nào sất. Quái cái con nhỏ này đang định làm gì vậy chứ ? Nội chuyện đó thôi đã làm cả trường xôn xao về “con nhỏ năm nhất quái đản” ngay rồi. Trong vòng 1 tháng, không còn ai là không biết đến Suzumiya Haruhi. Cho đến tháng 5 thì có thể có người chưa biết đến ông hiệu trưởng, nhưng Suzumiya Haruhi thì ai cũng nhẵn mặt.

Với tất cả những chuyện bầy hầy đó – tất cả đều do con nhỏ Haruhi gây ra – tháng 5 đến. Cá nhân tôi cho rằng định mệnh là một thứ còn ít đáng tin hơn cả quái vật hồ Loch Ness. Nếu như quả thật Định Mệnh, ở một cái xó nào đấy, đang trực tiếp tác động đến cuộc sống mỗi con người, thì ắt cái bánh xe số mệnh của tôi nó đang bắt đầu quay vòng vòng rồi. Hoặc giả có thể có một thằng cha già ngồi trong một xó xỉnh nào đấy đang bận rộn tẩy xóa viết lại cái vận mệnh của tôi không chừng. Sau kỳ nghỉ Golden Week, tôi lê bước đến trường, thậm chí không để ý hôm đấy thứ mấy nữa. Cái khí trời nóng bức khó chịu tháng 5 này làm cho tôi ướt đẫm mồ hôi – cái đồi dốc này cũng không có vẻ gì là sắp hết cả. Ông trời muốn gì mới được đây chứ ? Hay ổng đang bị sốt vàng da cũng nên ? “Ê, Kyon.” Ai đó vỗ vai tôi từ đằng sau. Ra là thằng Taniguchi. Nó đã cởi áo khóac ngòai ra vắt trên vai, cái cà vạt nhăn nhúm bị kéo qua một bên. “Golden Week có đi chơi đâu không ?” “Dẫn con em về chơi nhà ngọai ở quê.”

“Nghe chán thế.” “Chứ mày thì sao ?” “Làm thêm cả ngày lẫn đêm.” “Nhìn tướng mày sao tao hơi nghi nghi.” “Kyon à, mày học cấp 3 rồi chứ ít gì – sao giờ này còn dẫn em gái về chơi với anh chị ngọai của mày làm chi nữa ? Ít ra phải làm gì cho xứng đáng một chút chứ.” Nhân tiện, Kyon tức là tôi đấy. Bà cô tôi là người đầu tiên nảy ra trò này. Mấy năm trước, đột nhiên bà cô lâu rồi không gặp thốt lên “Úi giời ơi, Kyon của cô lớn thế này rồi à !” Con em tôi nghe vui tai nên từ đó nó cũng gọi tôi là Kyon. Sau đấy thì … đám bạn tôi khi nghe con em tôi gọi thế quyết định là nên noi gương nó. Kể từ ngày ấy tên tôi trở thành Kyon. Tiên sư nó chứ, trước đấy em tôi tòan gọi tôi “Onii-chan” ! “Truyền thống gia đình tao trước giờ là tập hợp con cháu lại mỗi dịp Golden Week,” tôi vừa leo dốc vừa trả lời. Cái vụ chảy mồ hôi ròng ròng này làm tôi bực bội quá. Taniguchi bắt đầu khóac lác về chuyện nó gặp mấy nhỏ xinh ở chỗ làm, và rằng nó sẽ dùng tiền đi làm thêm để hẹn hò với gái. Phải công nhận rằng, những chủ đề lọai như người ta thích làm gì, con chó cưng của ai đấy dễ thương thế nào, .v.v.. đối với tôi là một trong những chủ đề nhảm nhí nhất trên đời. Khi tôi bắt đầu nghe Taniguchi kể tới cái lịch hẹn hò của nó (có vẻ nó không tính tới chuyện có con nhỏ nào chịu đi chơi với nó hay không) thì chúng tôi đã đến được cổng trường.

Suzumiya Haruhi đã ngồi sẵn tại bàn, đang nhìn ra bên ngòai cửa sổ khi tôi

bước vào lớp. Nó để đầu tóc 2 cục búi 2 bên, vậy hôm nay là thứ Tư. Sau khi ngồi vào chỗ - vì một lý do khó hiểu nào đấy, mà giải thích hợp lý nhất là tôi bị đứt bớt vài dây thần kinh, trước khi tôi kịp nhận ra mình định làm gì – tôi quay xuống nói chuyện với Suzumiya Haruhi. “Bạn thay đổi kiểu tóc của mình mỗi ngày để gây chú ý cho người ngòai hành tinh hay sao thế ?” Haruhi từ từ quay đầu lại về phía tôi, cứ như người máy á, rồi nhìn tôi chằm chằm với cái mặt lạnh như tiền của nó. Nói thật lúc đấy tôi cũng thấy hơi sờ sợ. “Để ý từ khi nào vậy ?” Giọng lưỡi nó lạnh lẽo cứ như thể nó đang nói chuyện với cục đá nào đấy nằm lăn lóc bên đường. Tôi ngẫm nghĩ một chút. “Hừm…. kể cũng khá lâu rồi.” “Thế à ?” Haruhi chống tay lên cằm, có vẻ hơi bực bội. “Chắc là thế, vì từ lâu đã thấy mỗi ngày trông bạn mỗi khác.” Đây là lần đầu tiên chúng tôi có một cuộc nói chuyện khá bình thường. “Xét theo màu sắc : thứ Hai màu vàng, thứ Ba màu đỏ, thứ Tư xanh dương, thứ Năm xanh lá cây, thứ Sáu hòang kim, thứ Bảy màu nâu và Chủ Nhật màu trắng.” Tôi hơi mang máng hiểu ý nó định nói gì. “Vậy tức là nếu dùng số để tượng trưng cho màu thì thứ Hai là 0 và Chủ Nhật là 6 chứ gì ?”

“Chính thế.” “Nhưng mà thứ Hai số 1 nghe hợp lý hơn chứ ?” “Ai hỏi ý kiến cậu ?” “…À, ừ thì thôi vậy.” Có vẻ không vừa lòng với câp đáp trả của tôi, Haruhi nhíu mày nhìn tôi. Tôi chỉ còn biết ngồi im chịu đựng chờ thời gian trôi. “Tôi đã từng gặp cậu ở đâu chưa nhỉ ? Từ lâu trước chẳng hạn ?” “Chắc là không.” Sau khi tôi trả lời, Thầy Okabe bước vào lớp, và cuộc nói chuyện đầu tiên giữa chúng tôi kết thúc.

Mặc dù cái cuộc nói chuyện đấy chẳng có gì đáng kể, nhưng có thể nó chính là điểm bắt đầu của những thay đổi sắp tới. Xét ra thì thời điểm duy nhất tôi có thể nói chuyện với Haruhi chỉ là vài phút trước khi bắt đầu giờ chủ nhiệm mỗi ngày, vì nó có bao giờ có mặt trong lớp lúc nghỉ giữa giờ đâu chứ. Nhưng vì tôi ngồi ngay trước mặt nó, nên tôi dám chắc cơ hội để nói chuyện với nó của tôi hơn xa đám còn lại trong lớp. Nhưng cái làm tôi ngạc nhiên nhất là việc con nhỏ Haruhi nó chịu nói chuyện đàng hòang với tôi. Mới đầu tôi cho rằng nó sẽ y bài, “Ồn ào quá, đồ đần, câm miệng ! Éo quan tâm !”. Có vẻ tôi cũng hơi quái đản chứ chẳng riêng gì nó, nội cái chuyện tôi liều mạng đi nói chuyện với nó là đủ thấy rồi. Thế nên hôm sau lên trường khi tôi thấy nó đã cắt cụt ngủn cái mái tóc dài và mượt của nó đi thay vì cột 3 bím, tôi cảm thấy rất khó chịu. Mái tóc dài đến eo của nó bây giờ chỉ còn đến vai mà thôi. Ừ thì, công nhận kiểu tóc này nhìn cũng dễ thương thật, nhưng nó đâu cần phải xởn tóc ngay

sau khi tôi đề cập đến chuyện tóc tai với nó cơ chứ ! Cái này là chửi thẳng vào mặt tôi rồi chứ còn gì. Dễ điên chưa ! Nhưng khi tôi hỏi nó lý do thì : “Có gì đâu.” Nó trả lời với cái giọng bực mình kinh điển của nó, nhưng không thể hiện cảm xúc gì trên mặt cả. Nó không hề có ý định cho tôi biết lý do. Nhưng tôi cũng đóan trước kết quả rồi, nên cũng chả sao.

Từ sau bữa đó, nói chuyện với nó trong mấy phút ngắn ngủi trước giờ chủ nhiệm trở thành thói quen hàng ngày của tôi. Tất nhiên là nếu tôi không chủ động bắt chuyện thì nó sẽ vẫn trơ trơ không phản ứng gì cả. Một lưu ý nữa là nếu tôi nói chuyện với nó về chương trình TV tối hôm qua, thời tiết như thế nào, .v.v.. – mấy cái mà nó liệt vào dạng “chủ đề ngu xuẩn” ấy – thì nó sẽ coi như không nghe không thấy không biết. Sau vài lần kinh nghiệm, tôi luôn cẩn thận chọn lựa chủ đề khi nói chuyện nói nó.

Nó bực bội quay mặt đi, đánh dấu kết thúc cho cuộc nói chuyện hôm nay.

“Có đúng cậu đã thử hết tất cả các câu lạc bộ rồi không ?”

“Có CLB nào hay ho không ? Tôi cũng đang định gia nhập vài cái.” “Không hề.” Haruhi trả lời thẳng thừng. “Tuyệt đối không.” Nó nhấn mạnh lại một lần nữa, sau đó từ từ thở nhẹ ra. Cái này có phải nó đang thở dài không nhỉ ? “Tôi cứ tưởng cấp 3 thì phải có gì đấy khá hơn chút chứ. Rốt cuộc y chang nhau cả. Chẳng thay đổi gì sất. Có lẽ tôi đã chọn nhầm trường.” Cô nương à, cô làm tôi thắc mắc không biết cô chọn trường dựa trên cái tiêu chuẩn khỉ gì thế ? “Mấy CLB thể thao với CLB văn hóa đều như nhau hết. Phải chi có vài câu lạc bộ nào độc đáo thì hay biết mấy…” “Xin lỗi, nhưng cậu lấy đâu ra quyền quyết định CLB nào tầm thường CLB nào không thế ?” “Đừng ý kiến. Nếu tôi thích một CLB, có nghĩa là nó độc đáo; còn không thì tức là nó chán ngắt.” “Hay nhỉ ? Tôi biết ngay cậu sẽ nói vậy mà.” “Hứ !” Nó bực bội quay mặt đi, đánh dấu kết thúc cho cuộc nói chuyện hôm nay.

Một bữa khác : “Hôm bữa có nghe nói… thật ra cũng không có gì quan trọng lắm… Có thật là cậu đã đá sạch đám bạn trai hồi xưa không ?” “Mắc chi cậu lại đi hỏi tôi cái này chứ ?”

Nó lấy tay vuốt tóc ra sau vai, rồi nhìn tôi trừng trừng với đôi mắt đen láy của nó. Trời ơi, dạo này thay vì cái mặt vô cảm thì cái mặt giận dữ này sao mà xuất hiện thường xuyên quá vậy chứ. “Chắc lại thằng nhảm Taniguchi đó nói chứ gì ? Bó tay, tại sao ngay cả khi tốt nghiệp cấp 2 rồi tôi vẫn còn bị chung lớp với thằng đần đó là sao. Nó có phải thuộc hệ đám thần kinh chuyên đi rình rập đeo bám gái không thế ?” “Ai mà đi rình mày cho ngu người,” Tôi nghĩ thầm. “Tôi không biết cậu nghe được những gì, nhưng cũng chả sao, phần lớn đều là thật cả đấy.” “Không lẽ chưa từng có ai làm cho cậu nghĩ đến chuyện tình cảm nghiêm túc cả hay sao ?” “Tuyệt đối không !” Phủ định tuyệt đối có vẻ là phương châm của nó. “Cả đám đấy tòan lũ đần, không cách nào mà quan hệ tình cảm nghiêm túc với chúng nó nổi. Chúng nó đứa nào cũng sẽ hẹn gặp tôi ở ga tàu điện vào Chủ nhật, sau đấy chắc chắn sẽ kéo đi xem phim, công viên giải trí, hoặc xem một trận banh. Lần đầu tiên cùng nhau đi ăn sẽ là hẹn đi ăn trưa, sau đó sẽ chạy te te đến một quán Café nào đấy uống trà. Đến cuối ngày sẽ chia tay với câu ‘Mai gặp lại em nhé’ !” “Thế thì có gì là sai cơ chứ !” Tôi chỉ nghĩ thầm chứ không dám nói ra. Nếu nó bảo là tệ thì tức là chuyện đấy tồi tệ, miễn tranh cãi hay bình luận. “Cuối cùng, trăm thằng y một, tụi nó sẽ tỏ tình qua điện thọai. Thế nghĩa là sao ! Đây là chủ đề nhạy cảm mà, ít ra cũng phải nói trực tiếp với tôi chứ !” Cái này thì tôi có thể thông cảm cho mấy thằng kia. Một lời tỏ tình quan trọng như thế - ít ra là quan trọng với chúng nó – mà đi bày tỏ với một đứa nhìn mình như một lọai côn trùng nào đấy thì ai mà chả quợn. Chỉ cần nhìn mặt con Haruhi là chúng nó bay sạch dũng khí rồi. Tôi trả lời Haruhi trong khi đầu vẫn còn đang tưởng tượng xem chúng nó suy nghĩ những gì lúc đấy.

“Hừm, cũng có lý. Nếu là tôi thì tôi sẽ nói trực tiếp mặt đối mặt với đứa con gái đấy.” “Ai quan tâm cậu làm trò gì chứ !” Cái con khỉ… bộ tôi lại hớ miệng nói sai gì đấy nữa sao ? “Vấn đề ở đây là, không lẽ tất cả lũ con trai trên thế giới này đều là những sinh vật thiểu năng thế sao ? Từ khi học cấp 2 tôi đã luôn bị dằn vặt bởi câu hỏi này.” Đến bây giờ mày vẫn chẳng khá hơn chút nào cả ! Và nhân tiện, tao cũng nằm trong danh sách cái lũ sinh vật thiểu năng mày vừa nói thì phải. “Vậy thì một đứa con trai phải thế nào mới gọi là “thú vị” đối với cậu ? Rốt cuộc vẫn phải là người ngòai hành tinh à ?” “Người ngòai hành tinh hay mấy cái giống gì đại lọai thế đều được. Không cần quan tâm giới tính.” “Tại sao cứ phải là một thứ gì đấy không phải là người thì mới được ?” Khi tôi hớ miệng nói ra câu đấy, Haruhi nhìn tôi với một vẻ mặt cực kỳ hiển nhiên và khinh bỉ. “Bởi vì con người chả có quái gì hay ho cả !!!” “Nói thế thì... nghe cũng hơi hơi có lý.” Tôi không cách nào phản bác lại lập luận của Haruhi được; giả dụ như có một con bé dễ thương vừa chuyển vào lớp mà lại là con lai của người ngòai hành tinh, đến tôi cũng khóai chứ đừng nói. Nếu như thằng đần Taniguchi, đang ngồi bên cạnh dỏng tai nghe lóm tôi và Haruhi nói chuyện, là một... đặc vụ đến từ tương tai, thế thì còn ngầu ác chiến hơn nữa. Rồi giả như Asakura Ryouko, không rõ vì lý do gì cứ nhìn tôi và cười duyên từ nãy đến giờ, có siêu năng lực gì đấy nữa thì đời này không còn gì để chê.

Nhưng tất nhiên làm quái gì có những chuyện đấy – người ngòai hành tinh, du hành thời gian, siêu năng lực không hề tồn tại trên đời này. Mà giả như chúng có thật đi chăng nữa, cũng sẽ không có chuyện một ngày đẹp trời chúng tự nhiên thò mặt ra trước đám dân đen tụi tôi và tỉnh bơ nói, “Xin chào, mình là người ngòai hành tinh.” “THẾ NÊN !!!” Haruhi đột nhiên đứng phắt dậy làm ghế ngã ra sau cái rầm, khiến cho cả lớp quay lại nhìn nó. “THẾ NÊN TÔI ĐÃ PHẢI CỐ GẮNG BAO LÂU NAY !!!” “Xin lỗi thầy đến hơi muộn !” Ông thầy Okabe lạc quan của chúng tôi lao vào lớp, miệng thở hồng hộc. Ngay khi nhận thấy cả lớp đang nhìn chằm chằm vào Haruhi, hiện đang đứng đấy nghiến răng, tay nắm chặt, đầu ngẩng lên trời, thầy cũng hỏang không kém tụi tôi và đứng trân đấy. “Er... Tiết chủ nhiệm chuẩn bị bắt đầu !” Haruhi ngồi thụp xuống ngay và trừng mắt nhìn xuống góc bàn. Phù ! Tôi quay đầu lại, đám bạn trong lớp cũng làm theo và đồng lọat quay lên bảng. Thầy Okabe, vẫn còn chưa hòan hồn, từ từ bước lên bục giảng và khẽ đằng hắng vài tiếng. “Thầy xin lỗi về sự chậm trễ hôm nay. Um.. chúng ta bắt đầu thôi !” Thầy nhắc lại một lần nữa, và không khí lớp học trở lại bình thường – cái bầu không khí mà Haruhi ghét nhất đấy mà. Đời là thế đấy.

Nhưng nói đúng ra thì thật tâm tôi rất ngưỡng mộ quan điểm sống của Haruhi. Nó vẫn giữ được niềm tin vào cái thế giới siêu tưởng kia mà tôi đã từ bỏ từ lâu, và không ngừng phấn đấu cho giấc mơ của mình. Nếu như ngồi không chờ đợi chẳng được kết quả gì thì ta phải tự mình gọi chúng đến với ta. Chính vì thế Haruhi mới làm những trò như vẽ vạch trắng trên sân trường, vẽ biểu tượng trên sân thượng, dán bùa khắp nơi.... Thật tình ! Tôi không biết từ khi nào Haruhi bắt đầu làm những trò quái gở khiến cho người khác tưởng lầm nó là một đứa mê tín hạng nặng. Chờ hòai không thấy gì thì tại sao ta lại không làm vài nghi thức bùa phép quái đản để gọi chúng ra ? Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là con số không. Có lẽ vì thế mà lúc nào Haruhi nó cũng mang cái bộ mặt “tiên sư bố đời” không nhỉ... ?

"Ê, Kyon." Sau giờ học, Taniguchi, với cái bản mặt rất là bí hiểm, chặn tôi lại. Taniguchi à, cái bản mặt này của mày nói thật là nhìn đần không chịu nổi ! “Im lặng ! Tao không quan tâm mày định nói gì. Khai thật đi, mày đã dùng phép thuật gì thế ?” “Cái gì mà phép với chả thuật ?” Kỹ thuật công nghệ cao và phép thuật cũng gần như một. Tôi chợt nhớ lại câu nói đó trong khi tôi hỏi lại thằng Taniguchi. Nó chỉ tay về phía cái bàn trống của con nhỏ Haruhi. “Đây là lần đầu tiên trong đời tao thấy con nhỏ Suzumiya nói chuyện với ai đó lâu như vậy ! Tụi bay nói với nhau những gì ?” À, ra là thế, mà bọn tôi nói chuyện gì với nhau nhỉ ? Tôi chỉ hỏi nó vài câu hỏi đơn giản tầm thường, thế thôi.

“Thật là vĩ đại !” Taniguchi giả vờ làm một cái bộ mặt ngạc nhiên ngưỡng mộ, ngay khi đó thằng Kunikida thò ra sau lưng nó. “Kyon trước giờ rất thích mấy đứa con gái quái đản.” Thằng kia, đừng nói những thứ nghe dễ hiểu lầm như vậy chứ. “Kyon nó thích gái quái đản hay không thây kệ. Cái tao thắc mắc là tại sao con nhỏ Suzumiya lại nói chuyện với mày cơ chứ ? Thật sự không thể nào hiểu được.” “Có thể vì Kyon nó cũng quái chẳng kém con kia ?” “Nghe có vẻ hợp lý. Nói cho cùng một thằng có tên là Kyon thì làm sao mà bình thường cho được cơ chứ.” Đừng gọi tao là Kyon, Kyon với chả Kyon nữa ! Cứ gọi thẳng tên tao thay vì dùng cái biệt danh ngu đần đó đi ! Hoặc ít nhất tao cũng muốn nghe em gái tao gọi tao là “Onii-chan” ! “Mình cũng muốn biết nữa.” Một giọng nữ hớn hở không biết từ đâu vang lên. Tôi ngẩng đầu lên, và tất nhiên, nhìn thấy ngay bộ mặt tươi cười hồn nhiên của Asakura Ryouko. “Mình cũng đã thử bắt chuyện với Suzumiya mấy lần rồi nhưng chả được gì. Bạn có thể chỉ mình cách nói chuyện với bạn ấy không ?” Tôi trầm ngâm ra vẻ ngẫm nghĩ một lúc; thật ra, tôi chả suy nghĩ quái gì cả. “Biết chết liền.” Nghe xong, Asakura chỉ khẽ cười. “Ít ra mình cũng mừng rồi. Bạn ấy không thể cứ mãi tách biệt với mọi người như vậy, cho nên bạn trở nên thân với bạn ấy như vậy là rất hay.”

Asakura quan tâm tới con nhỏ đó như thể nó là lớp trưởng vậy bởi vì, nói cho cùng, nó đúng là lớp trưởng thật. Nó vừa được bầu làm lớp trưởng trong giờ chủ nhiệm mới đây. “Chơi thân à ?” Tôi chỉ biết lắc đầu ngờ vực. Thật sự bọn tôi như vậy sao ? Nhưng cái mặt duy nhất mà tôi thấy con nhỏ Haruhi thể hiện khi nói chuyện với tôi vẫn là cái mặt nhăn nhó của nó thôi. “Bạn nên tiếp tục giúp đỡ Suzumiya để bạn ấy hòa đồng với lớp. Du sao cũng là bạn chung lớp mà, cho nên trông cậy vào bạn đấy !” Nói thì nghe dễ vậy chứ tôi cũng có biết phải làm gì đâu cơ chứ ! “Khi nào có gì cần nhắn Suzumiya, mình sẽ nhờ bạn chuyển lời dùm nhé !” Ấy ấy khoan, tôi không phải phát ngôn viên của nó. “Nhé ?” nhỏ chắp hai tay lại, nói với một giọng rất thành thật. Với kiểu nhờ cậy thế này, tôi chỉ biết ậm ờ trả lời đại lọai như “ờ thì...” với “à...”. Asakura xem như thế là đồng ý và lại biểu diễn nụ cười tươi như hoa của nhỏ, sau đó quay lại chỗ đám con gái. Ngay khi nhận ra cả đám con gái đều đang nhìn tôi, tim tôi như muốn ngừng đập. “Kyon, chúng ta là bạn tốt mà, đúng không... ?” Taniguchi vừa hỏi vừa liếc tôi với vẻ ngờ vực. “Ý tụi bay là sao cơ chứ ?” Ngay cả thằng Kunikida, với tư thế mắt nhắm hai tay khoanh lại trước ngực, cũng đang gật đầu khí thế. Trời hỡi trời ! Sao tôi quen biết tòan bọn đần thế này ?

Có vẻ như ai đó đã ra luật là cứ mỗi tháng học sinh trong lớp sẽ đổi chỗ ngồi một lần. Thế nên nhỏ lớp trưởng Asakura viết hết các vị trí ngồi vào trong mấy mảnh giấy nhỏ, bỏ vào trong một cái hộp rút thăm, và mỗi người lần lượt rút. Kết quả là tôi ngồi vào chỗ kế cuối của hàng ngay cửa sổ nhìn xuống sân trường. Thử đóan xem ai ngồi chỗ cuối hàng sau lưng tôi ? Chính nó đấy. Là cái con Haruhi mặt nhăn mày nhó chứ ai. “Tại sao chả có gì thú vị xảy ra hết vậy chứ ?! Ví dụ như học sinh lớp dưới mất tích từng đứa một, hay là vài giáo viên bị giết trong một phòng học khóa kín chẳng hạn ?” “Dẹp ba cái chuyện ghê rợn đó đi dùm cái !” “Tôi đã gia nhập Nhóm Điều tra các hiện tượng Kỳ bí.” “Thế à ? Rồi sao nữa ?” “Ngu đần không thể tưởng. Chả có gì hay ho xảy ra cả ! Không những vậy, cả câu lạc bộ tòan bọn hâm mộ tiểu thuyết trinh thám mà không có thằng cầy nào nhìn ra dáng thám tử cả !” “Đấy là chuyện thường mà ?” “Tôi đặt hy vọng vào Nhóm Nghiên cứu các hiện tượng Siêu nhiên.” “Vậy sao ?” “Rốt cục cũng chỉ là một đám mê tín khùng điên. Cậu thấy thế có nhảm không cơ chứ ?” “Cũng không hẳn.” “Trời ơi, chán quá đi thôi ! Tại sao cái trường này không có được lấy một câu lạc bộ nào ra hồn vậy ?” “Ráng chịu thôi, biết làm sao được.”

“Tôi cứ nghĩ là sau khi tốt nghiệp trung học tôi sẽ gặp được một câu lạc bộ nào đó cực khủng cơ ! Thế này khác gì dự tính tham gia giải Bóng chày để rồi sau đó phát hiện ra trường mình học không hề có đội Bóng chày nào cả.” Nhìn con nhỏ Haruhi cứ như oan hồn trinh nữ sắp bay đi tìm vài trăm cái chùa để mà ám với để lại lời nguyền vậy. Nó nhìn lên trời một cách chán nản và thở một hơi dài thườn thượt. Có nên thấy tội cho nó không nhỉ ? Tôi không nghĩ ra được câu lạc bộ thế nào thì Haruhi nó mới khóai. Không chừng ngay cả nó cũng không biết. Nó chỉ đơn giản là muốn “làm gì đó thú vị”. Mà “làm gì đó thú vị” là làm gì mới được chứ ? Điều tra phá án một vụ giết người bí ẩn ? Tìm kiếm UFO ? Trừ ma diệt quỷ ? Tôi e là nó cũng không chắc mình muốn gì nữa. “Tôi thì cho rằng chả có gì đáng phàn nàn nếu như không có câu lạc bộ nào hợp ý mình.” Tôi quyết định phát biểu ý kiến của mình. “Xét trên thực tế mà nói, nhân lọai thường thì rất thỏa mãn với hòan cảnh hiện tại của mình. Còn những người cảm thấy không thỏa mãn, họ sẽ cố phát minh hay tìm ra cái gì đó để mà phát triển nền văn minh. Một ai đó muốn bay, thế là người ta sáng chế ra máy bay. Ai đó muốn di chuyển thỏai mái và dễ dàng, thế là xe cộ và tàu bè ra đời. Tuy nhiên, những thứ đó được tạo ra bởi những con người có tài năng đặc biệt. Chỉ những thiên tài mới có thể biến những điều họ mong muốn như thế thành hiện thực. Những người tầm thường trần tục như chúng ta chỉ việc đơn giản là tận hưởng cuộc sống mà thôi. Không nên chỉ vì cảm thấy hứng chí mà làm những trò bốc đồng.” “Im đi.” Haruhi cắt đứt bài diễn văn khá hòanh tráng của tôi, ít ra là tôi tự thấy nó hòanh tráng, một cách gọn lỏn và quay đầu sang hướng khác. Có vẻ như hiện giờ nó đang bực bội. Nhưng mà nghĩ lại thì, có lúc nào nó không bực mình đâu ? Gì chứ cái này thì tôi đã quen quá rồi.

Con nhỏ này chắc chả thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì – trừ phi cái thứ đó có dính dáng đến sức mạnh siêu nhiên thoát tục nào đó. Rất tiếc cho cô nương là thế giới này không có những thứ như thế. Không, thật đấy. Những định luật Vật lý muôn năm ! Nhờ có các bạn lòai người chúng tôi có thể sống yên ổn. Riêng con Haruhi thì chắc không đồng ý với cái này đâu. Tôi là một người rất bình thường, đúng không ?

Phải có cái gì đấy đã châm ngòi cho nó. Có thể là cuộc nói chuyện vừa rồi chăng ? Bởi vì tôi không hề thấy được tai họa đang ập đến !

Ánh mặt trời ấm áp khiến cho mọi người trong lớp cảm thấy ngái ngủ. Ngay khi tôi vừa gục đầu xuống chuẩn bị đánh một giấc, đột nhiên một lực kéo cực mạnh chụp vào cổ áo tôi và lôi tôi ngã ra sau. Bởi vì sức kéo quá mạnh, đầu tôi đập cái bốp vào cái bàn sau lưng. Nước mắt tôi ngay lập tức chảy ra. “Làm cái trò gì thế !?” Tôi điên tiết quay đầu lại và thấy con nhỏ Haruhi, một tay vẫn còn đang nắm cổ áo tôi, miệng cười rạng rỡ như mặt trời sa mạc – thật tình, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó cười ! Nếu có thể dùng nhiệt độ để làm thước đo, thì nụ cười của nó hẳn phải nóng bỏng như rừng mưa nhiệt đới. “Tôi nghĩ ra rồi !” Làm ơn, đừng văng nước miếng tung tóe thế. “Tại sao tôi lại không nghĩ ra sớm hơn cơ chứ ?”

Hai mắt Haruhi sáng chóe như sao trên trời. Nó nhìn tôi đăm đăm. Tôi ngập ngừng hỏi nó : “Nghĩ ra cái gì cơ chứ ?” “Nếu nó không tồn tại, thì tôi chỉ việc tự tạo ra một cái !” “Tạo ra cái gì ?” “Một Câu lạc bộ !” Đầu tôi đột nhiên đau nhức dữ dội, và vì một lý do hòan tòan khác, không dính dáng gì tới vụ đập đầu vào bàn hồi nãy. “Thế à ? Ý tưởng tuyệt nhỉ. Giờ thả tôi ra được chưa ?” “Thái độ kiểu gì thế ? Lẽ ra cậu phải vui hơn chứ !” “Về cái ý tưởng đấy, chúng ta sẽ nói chuyện sau. Hiện giờ tôi chỉ muốn cô lưu ý đến việc chúng ta đang ở đâu, rồi SAU ĐÓ cô có thể chia sẻ niềm vui với tôi cũng được. Nhưng trước hết bình tĩnh lại chút đã, thế nhé ?” “Ý cậu là sao ?” “Tiết học vẫn chưa kết thúc.” Cuối cùng Haruhi nó cũng chịu thả tay ra. Tôi vừa xoa đầu vừa chậm rãi quay lại. Cả lớp vẫn còn đang bàng hòang sửng sốt. Cô giáo môn tiếng Anh mới ra trường của chúng tôi, tay cầm viên phấn, nhìn tôi rưng rưng như sắp bật khóc. Tôi ra dấu cho Haruhi ngồi xuống và khẽ nhún vai nhìn cô giáo. Xin cứ tiếp tục với bài giảng đi. Sau lưng có tiếng Haruhi lầm bầm gì đấy rồi miễn cưỡng ngồi xuống. Cô giáo cũng liền đó quay lại viết tiếp lên bảng...

Tạo một Câu lạc bộ mới ? Để xem... Đừng bảo là tên tôi đã nằm trong danh sách thành viên rồi chứ ? Đầu tôi lại đau nữa rồi...

Related Documents

Kafi Volume 1 Chapter 1
November 2019 3
Volume 1 Issue 1
May 2020 12
Volume 1
November 2019 20
Volume 1
July 2020 6