Dsc Trung Quoc Bach Hai Cac De Tu Dai Phap

  • December 2019
  • PDF

This document was uploaded by user and they confirmed that they have the permission to share it. If you are author or own the copyright of this book, please report to us by using this DMCA report form. Report DMCA


Overview

Download & View Dsc Trung Quoc Bach Hai Cac De Tu Dai Phap as PDF for free.

More details

  • Words: 18,981
  • Pages: 37
ĐCS Trung Quốc Bách hại Các Đệ tử Pháp Luân Đại Pháp Phương pháp Khủng bố Thật khó mà tượng tượng được rằng hàng chục triệu người đã trở thành mục tiêu chính sách diệt chủng chỉ vì họ tin theo Chân Thiện Nhẫn. Và nếu còn có điều gì vô lý hơn điều này nữa, đó là quá trình các nhà cầm quyền Trung Quốc đã thực hiện để nhổ rễ tín ngưỡng ấy. Di chứng phủ đầy hơn 100 khốc hình tra tấn được sử dụng để ngược đãi các học viên Pháp Luân Công trong các trại cải tạo lao động, trại giam và bệnh viện tâm thần ở Trung Quốc. Mục đích là đàn áp Pháp Luân Công, thủ đoạn là khủng bố các học viên từ bỏ tín ngưỡng, hoặc là hủy diệt thể xác họ nếu họ không chịu hợp tác. Các thủ đoạn được tiến hành có hệ thống từ quấy rối không cho ngủ suốt thời gian dài, bao vây bằng nhiều loa phóng thanh thóa mạ việc tu luyện và tuyên truyền bôi

Bị đốt

Giật Điện

Khủng bố tính dục Bị tiêm thuốc không rõ tên

Ép Ăn

nhọ suốt 24 giờ mỗi ngày, bị đốt, bị bức thực, bị giật điện, bị tra tấn tính dục, bị đánh đập dã man, bị phơi giữa thời tiết khắc nghiệt, bị làm hại thai nhi… Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu diễn ra ở Trung Quốc, chính quyền Trung Cộng đã chối bỏ hết thảy trách nhiệm và mọi việc làm vi

Đánh đập Dã man

phạm nhân quyền, trong việc bức hại các học viên Pháp Luân Công dưới bàn tay của các nhà cầm quyền. Thay vào đó, mệnh lệnh của chính phủ được truyền xuống rằng nếu bất cứ học viên Pháp Luân Công nào chết dưới bàn tay của cảnh sát, thi thể phải bị hỏa thiêu ngay lập tức, và cái chết phải được báo cáo là “nguyên nhân tự nhiên” hoặc “tự tử”. Lãnh đạo Trung Cộng nói rằng các học viên Pháp Luân Công được đối xử tốt, và rằng không có một sự khủng bố nào xảy ra. Mặc dù với một sự phong tỏa và bưng bít thông tin trên diện rộng, nhiều học viên Pháp Luân Công đã coi nhẹ nguy hiểm đối với sinh mạng của mình, để cung cấp những báo cáo với chứng cứ minh xác cụ thể về cuộc đàn áp, tra tấn, hãm hiếp và sát hại các học viên Pháp Luân Công cho thế giới. Trong những trang này, quý vị sẽ chứng kiến những câu chuyện cảm động về các học viên Pháp Luân Công bị khủng bố và những báo cáo về chứng kiến trong các trại lao động. Những câu chuyện về những người đàn ông, những người phụ nữ, và những đứa trẻ dũng cảm đã mạo hiểm - và đôi khi đã mất đi - cả cuộc sống của mình để không làm hoen ố những gì mà bản thân họ đã chứng nghiệm về chân lý, lẽ phải và sự công bằng. —————————– Nguồn: http://minhhue.net/article/1637.html http://www.faluninfo.net/gallery/12/ http://www.faluninfo.nl/folter_technieken.html Bổ sung chi tiết từ: http://library.minghui.org/category/32,96,,1.htm http://clearwisdom.net/emh/special_column/death_cases/death_list.html http://www.minghui.org/ http://www.clearwisdom.net/

Phơi giữa môi trường khắc nghiệt Nhốt vào Hầm nước Cưỡng bức đọa thai và bức hại trẻ em

o 9 Bình luận về Đảng Cộng sản Trung Quốc 0 - Dẫn nhập 1 - Đảng cộng sản là gì? 2 - Đảng cộng sản Trung Quốc xuất sinh như thế nào? 3 - Chính quyền bạo lực của Đảng cộng sản Trung Quốc. 4 - Đảng cộng sản, một lực lượng phản vũ trụ. 5 - Giang Trạch Dân và Đảng cộng sản Trung Quốc lợi dụng lẫn nhau để đàn áp Pháp Luân Công. 6 - Đảng cộng sản Trung Quốc phá hoại văn hoá dân tộc. 7 - Lịch sử giết chóc của Đảng cộng sản Trung Quốc. 8 - Bản chất tà giáo của Đảng cộng sản Trung Quốc. 9 - Bản tính lưu manh của Đảng cộng sản Trung Quốc.

o Khủng bố Tinh thần và Ngược sát trong Cuộc Khủng bố của Trung Cộng Bức hại Pháp Luân Công Phần 1 - http://minhhue.net/article/1712.html Phần 2 - http://minhhue.net/article/1722.html Phần 3 - http://minhhue.net/article/1725.html Phần 4 - http://minhhue.net/article/1728.html o Chủ nghĩa Khủng bố Quốc gia và Chủ nghĩa Bạo lực Phản Nhân loại Dưới Chế độ Cộng sản Trung Cộng Phần 1: http://minhhue.net/article/1694.html Phần 2: http://minhhue.net/article/1698.html Phần 3: http://minhhue.net/article/1716.html o Xem thêm chi tiết tại: www.minhhue.net www.daiphapinfo.net

Lửa Đốt

Hàng loạt các báo cáo đã được gửi đi từ Trung Quốc về việc cảnh sát và cán bộ trong các trại lao động đã đốt học viên Pháp Luân Công bằng bật lữa, thuốc lá, bàn ủi và các vật kim loại nung đỏ như một khốc hình để cưỡng chế họ từ bỏ tín ngưỡng. Nhiều lúc những thanh kim loại được nung đỏ, rồi sử dụng để đốt thịt và đâm vào đầu vú của người học viên. Các báo cáo kể rằng nhiều người bị liên tục châm tàn thuốc vào mặt, vào mắt, vào cổ, và bộ phận sinh dục. Ông Đàm Vĩnh Khiết, 27 tuổi, bị cảnh sát dùng những thanh sắt nung đỏ và đốt bỏng trầm trọng

Vào ngày mùng 2, tháng 6, 2001, trong khi Ông Đàm Vĩnh Khiết đang bị giam giữ tại trại cưỡng bức lao động Luobo, Tỉnh Giang Đông, ba cảnh sát đã tra tấn Ông. Trước tiên chúng đánh Ông và ép Ông viết “bản cam kết” từ bỏ Pháp Luân Công. Nhưng Ông Đàm chỉ im lặng.

Sau đó cảnh sát trói Ông vào cột. Một cảnh sát lôi ra một thanh rắt nung đỏ trên một cái lò điện, rồi đâm thanh sắt đó vào chân và rất nhiều nơi và luôn miệng hỏi: “mày còn muốn luyện Pháp Luân Công nữa không?” Ông Đàm bị đốt bỏng nặng. Hai chân co giật mạnh và Ông la hét lên. Ông đau đớn đến độ không thể tự chủ được nữa. Cảnh sát kéo Ông trở lại một căn phòng nhỏ và nhốt Ông ở đó. Ông không thể đi lại cũng không thể ngủ vì đau đớn. Sau đó cảnh sát yêu cầu Ông trông coi một vườn cây ăn quả. Họ nghĩ rằng với vết thương như vậy Ông không thể đi đâu xa, nhưng Ông đã tẩu thoát. Ông đến Hồng Kông vào ngày 10-6 và bay sang Mỹ. Bị Thiêu sống bởi Cảnh sát

Vương Hoa Quân, nữ, 30 tuổi, sinh sống ở Thị trấn Bạch Quả, Thành phố Mã Thành, Tỉnh Hồ Bắc. Vì cô đã viết bản ‘nghiêm chính thanh minh’, công khai tuyên bố rằng những gì Cô đã viết trong ‘hối quá thư’ là do bị áp bức khủng bố tẩy não và hoàn toàn không đúng sự thật, không đúng lương tâm, nên cảnh sát Thành phố Mã Thành đã đánh Cô tới bờ lái chết. Vào ngày 18, tháng 4-2001, Từ Thế Tiền, chánh thư ký Bộ Tư Pháp Chính Trị đã kéo lê Cô Vương Hoa Quân ra Quảng Trường Kim Kiều. Cuối giờ ngọ, đúng 1:30 chiều ngày 18, tháng4-2001, toàn thành phố đặt dưới quyền kiểm soát quân sự, không một phương tiện xe cộ nào được phép đi qua. Cảnh sát đã đổ xăng lên người Cô Vương Hoa Quân rồi châm lửa thiêu cô đến chết. Rồi họ thông báo rằng, có một học viên Pháp Luân Công đã tự thiêu trước toà nhà quốc hội tại Quảng trường Kim Kiều. Những người chứng kiến nói rằng Vương Hoa Quân nằm bất tỉnh trên nền đất khi ngọn lữa bắt đầu. Khi ngọn lữa bắt đầu thiêu, thân thể Cô cử động, Cô đã cố gắng đứng dậy. Cảnh sát tại hiện trường đã kinh hãi vì họ sợ rằng Cô sẽ la lên làm lộ sự thật. Nhưng lúc này, Cô Vương đã quá yếu vì bị tra tấn tàn khốc và Cô không thể đứng dậy. Cuối cùng, khi ngọn lữa đã hoàn thành sứ mạng, người ta thấy rằng phía trước thân thể Cô bị thiêu cháy còn phía sau thì không bị. Hơn nữa, có một vết dao đâm sâu vào cổ và phía sau đầu! Vào ngày 20-4, chính quyền Thành phố Mã Thành đã công bố “Vương Hoa Quân luyện Pháp Luân Công bị tẩu hoả nhập ma đã tự thiêu.” 3 học viên biết sự thật về vụ ngược sát đã bị kéo lê cho đến chết đằng sau những chiếc xe đua của cảnh sát. Tiếp theo: Điện Giật | Những Phương pháp Khủng bố khác

Bản tiếng Anh: http://www.faluninfo.net/torturemethods2/burning/

Điện Giật

Dùi cui điện là dụng cụ tra tấn phổ biến nhất được cảnh sát và quản trại sử dụng để khủng bố các học viên Pháp Luân Công. Họ sử dụng những dùi cui điện có điện thế cao 300,000 Volt để giật điện vào các

vùng nhạy cảm của học viên, gồm miệng, lòng bàn tay, lòng bàn chân, cơ quan sinh dục, ngực, cổ và vú. Thỉnh thoảng cảnh sát sử dụng đồng thời nhiều dùi cui điện để giật điện học viên. Cảnh sát thường đổ nước vào người học viên để làm tăng điện thế cho những cú giật. Một vài tên cảnh sát còn tự chế tạo ra dụng cụ giật điện; hình thù và kích cỡ giống như viên gạch, thường chứa đựng điện thế cao hơn nhiều so với dùi cui điện thông thường. Da sẽ bị xé toe ra và chảy máu ở bất cứ nơi nào mà cái dụng cụ đó chạm vào. Cô Cao Dung Dung, 36 tuổi, bị khủng bố bằng dùi cui điện trong 7 giờ liên tục.

Vào tháng 6, 2003, Cô Cao Dung Dung bị đưa đến Trại Cưỡng bức Lao động Long Sơn bởi vì Cô đã thỉnh nguyện hòa bình lên chính phủ chấm dứt khủng bố Pháp Luân Công. Trong quá trình giam giữ, Cô Dung bị cảnh sát đánh đập thậm tệ.

Vào khoảng 3:00 chiều ngày mùng 07, tháng 5, 2004, ác nhân Đường Ngọc Bảo, quyền đội trưởng số 2, cùng với đội trưởng Khương Triệu Hoa, gọi Cô Dung đến văn phòng hành chính và tra tấn Cô bằng dùi cui điện trong 7 giờ liền. Những người bị giam cùng với Cô Dung tại trại lao động kể rằng Cô bị bỏng nặng ở trên mặt, trên đầu, và cổ, và làm cho gương mặt của Cô phìng ra và bị biến dạng. Gương mặt Cô bao phủ bằng những vết bỏng rốp, mái tóc Cô bê bết máu mủ. Cô chỉ có thể mở mắt được một chút nhỏ vì mặt và miệng Cô đã hoàn toàn sưng phồng và biến dạng. Lưu Ngọc Phong, 64 tuổi

Ông Lưu Ngọc Phong là một người lao động về hưu rất chính trực và tốt bụng, quê ở làng Xiaozetou, huyện Songcun, thành phố Wendeng, tỉnh Sơn Đông. Vào sáng ngày 18, tháng 7, 2000, cảnh sát bắt Ông Phong và giam tại trại giam Wendeng bởi vì Ông luyện tập Pháp Luân Công ngoài trời. Ngày 22, tháng 7, 2000, trại giam gọi con gái của Ông đến và bảo cô đưa Ông về nhà. Ông hoàn toàn bất tỉnh khi cháu trai của Ông mang Ông ra ngoài, Ông qua đời vào sáng ngày hôm sau lúc 7:00.

Khám nghiệm tử thi phát hiện một khối máu lớn trong vành mắt phải của Ông, những vết cắt, vết thâm tím trên mặt, và những vết thâm đen gây ra bởi những cú giật điện trên cổ, trên ngực và trên chân. Da của Ông bị bóc ra vì những cú giật điện liên tục, lớp mô mềm ở dưới da bị tổn thương trầm trọng. Người ta phát hiện ra hai, ba, và bốn cái xương sườn trên phía phải và phía trái bị bẻ gảy. Một phần ba cái xương ức trên [cái xương chạy từ cổ xuống dạ dày; xương ức] đã bị gãy. Triệu Minh, 30 tuổi

“Hai tuần trước khi được thả, năm cảnh sát, gồm 3 đội trưởng đội đặc nhiệm, đã giật điện tôi liên tục

bằng 6 dùi cui điện. Trước hết họ trói tôi lại trên một cái giường ván để người tôi khỏi văng khi giật điện. Rồi họ giật điện tôi ở chân, thân trên, vai, và tay liên tục làm người tôi run lên rất dữ dội. Cảnh sát Lưu Quốc Tỷ giật điện vào cổ tôi bằng cách lấy hai dùi cui điện vê lên cổ tôi thành vòng tròn làm cho tôi thở hổn hển và làm cổ tôi khô như bị cháy.” Giáo sư Trương Côn Luân

“Tên tôi là Trương Côn Luân. Tôi là người Canada và là một giáo sư nghệ thuật. Bởi vì tôi luyện tập

Pháp Luân Công, tôi đã bị bắt 3 lần khi tôi ở Trung Quốc để chăm sóc mẹ vợ tôi. Vào ngày 14, tháng 11, 2000, tôi đã bị những nhà cầm quyền Trung Quốc kết án 3 năm tù mà không thông qua một phiên tòa hợp lệ nào bởi vì tôi đã từ chối bôi nhọ Pháp Luân Công. Với sự giúp đỡ của chính phủ Canada, Tổ chức Ân xá Quốc tế, và cộng đồng quốc tế, tôi được thả ra ngày 10 tháng 1-2001.” “Trong thời gian giam cầm, cảnh sát đã đánh tôi lăn xuống sàn và giật điện tôi khắp người bằng những

dùi cui điện cao thế. Chúng dọa rằng nếu tôi thốt ra một lời, chúng sẽ giật điện vào mồm tôi. Cảnh sát trưởng nói với tôi: "Chúng tôi có lệnh của chủ tịch Giang Trạch Dân. Ngay khi Ông từ chối lên án Pháp Luân Công, chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì đối với Ông mà chúng tôi muốn. Nếu Ông bị đánh đến chết, đơn giản là chôn Ông rồi thông báo với thế giới là Ông đã tự sát". Tay, chân và những vùng khác

của tôi đã bị bỏng nặng vì những cú giật điện. Tôi thậm chí còn ngửi thấy mùi thịt cháy của tôi. Đánh đập và giật điện đã làm chân trái của tôi rất tồi tệ. Phải mất 3 tháng để những vết thương hồi phục. Tiếp theo: Khủng bố Tính dục | Những Phương pháp Khủng bố khác

Bản tiếng Anh: http://www.faluninfo.net/torturemethods2/electric-shock/

Khủng bố Tính dục

Sự hung tàn và mất hết tính người của cuộc khủng bố được vạch trần trong những cuộc Khủng bố Tính dục mà các viên Pháp Luân Công phải chịu đựng khi họ đang ở trong bàn tay của lãnh đạo Trung Cộng. Hình thức Khủng bố Tính dục bao gồm: cưỡng dâm, cưỡng ác dâm các học viên Pháp Luân Công bằng những vật thể ngoại lai (có cả bàn chải nhà vệ sinh và điện côn), xâm hại tình dục, quấy rối tình dục, giật điện vào cơ quan sinh dục bằng điện côn, nhét ớt vào trong âm đạo của họ, kẹp cơ quan sinh dục hoặc núm vú cho đến khi thậm chí chúng bị rách nát, đá vào bộ hạ, đâm vào núm vú bằng những thanh sắt nung đỏ, tuốt hết áo quần các học viên và đánh đập họ, cưỡng chế vào cơ thể họ những loại thuốc gây ra mất kinh nguyệt, và nhiều hình thức khác. Nạn nhân của những cuộc Khủng bố Tính dục như thế gồm những nữ học viên trẻ chưa chồng, và cả phụ nữ lớn tuổi. "Có một cuộc xâm hại tình dục, cảnh sát tuốt hết quần áo của 18 nữ học viên và cưỡng bức nhốt họ vào trong những phòng tù nhân nam để tiến hành hiếp dâm tập thể. Một số bị cưỡng bức, và bị sẩy thai khi thai nhi đã gần đủ tháng. Nhiều cái gọi là “người cảnh sát” ở Trung Quốc đã thể hiện những hành động tội ác không còn tính người. Một tên trong số chúng đã nói: “ Không phải chúng mày nói là chúng mày tu luyện lòng khoan dung nhẫn chịu? Để tao xem mày nhẫn chịu được được bao lâu khi tao hiếp dâm mày!” Chúng lột quần áo chúng tôi ra giữa đám đông và giật điện chúng tôi bằng điện côn. Sử dụng dây thép đâm vào đầu núm vú. Chúng cưỡng ác dâm thân thể chúng tôi bằng bàn chải vệ sinh. Tại một Trại Cưỡng bức Lao động ở Tỉnh Cát Lâm, cảnh sát đã nhét ớt vào trong âm đạo các học viên để tra tấn. Chúng đâm dùi cui điện vào trong âm đạo của học viên nữ để tra tấn giật điện…" – Trích đoạn từ một bức thư của những học viên Pháp Luân Công nữ từ Trung Quốc.

Bị giật điện cơ quan sinh sản bằng điện côn suốt nhiều giờ

Ngày mùng 4, tháng 6, 2001, Lý Ngân Bình, học viên Pháp Luân Công 37 tuổi người ở Thị trấn Duy Phường, đến thăm nhà một người bạn đồng tu ở Thôn Mã Gia, Thị trấn Thọ Quang, thì bị cảnh sát từ đồn cảnh sát Thị trấn Thọ Quang bắt giữ cùng những học viên Pháp Luân Công khác. Tất cả họ đều bị giam giữ tại đồn cảnh sát Tôn Tập, Thọ Quang, mặc dầu không có một tội trạng nào hợp pháp đối với họ. Vào chiều ngày mùng 6, tháng 6, 2001, Cô Bình, cùng với các học viên Pháp Luân Công bị giam giữ khác yêu cầu thả họ ra vô điều kiện. Cảnh sát kéo Cô Bình ra hành lang và đánh Cô bằng gậy cao su. Sau khi uống rượu cồn, 5-6 cảnh sát lại bắt đầu một đợt tra tấn khác. Chúng tát vào mặt Cô, vặn tay Cô ra sau lưng, túm lấy tóc Cô và giật đầu Cô ra đằng sau, đánh khắp người Cô bằng nhiều gậy cao su, và giật điện Cô bằng dùi cui điện. Cảnh sát lột hết quần áo Cô Bình làm tăng thêm sự đau đớn tủi nhục khi chúng đánh thẩm tệ vào người Cô đang trần truồng. Sau giờ nghỉ giải lao, buổi chiều, giám đốc trại giam, Đội trưởngVương, và những cảnh sát khác lại bắt đầu giật điện vào cơ quan sinh dục của Cô bằng nhiều điện côn. Toàn thân Cô co giật, và chuyển sang tím đen. Cô đã chịu đựng sự đau đớn cùng cực, và ngất lịm nhiều lần. Mỗi lần cảnh sát đều đánh thức Cô dậy bằng cách dội nước lạnh vào người để chúng có thể giật điện mạnh hơn. Một tên cảnh sát đe dọa sẽ cưỡng dâm và giết Cô. Chúng tiếp tục giật điện Cô thậm chí cả khi Cô đã thổ huyết. Khốc hình này kéo dài hàng giờ đồng hồ. Cô Bình bị xích lại nơi ghế sắt, suốt đêm Cô không cầm nôn mửa. Sáng hôm sau, ngày mùng 7, tháng 6, 2001, Cô Lý Ngân Bình ngất lịm và nhịp tim rất yếu. Buổi chiều cùng ngày, Cô từ trần. Bị lột trần và hiếp dâm tập thể bởi nhiều tù nhân nam. Tháng 10, năm 2000, cảnh sát ở nhà tù Mã Tam Gia, Thành phố Thẩm Dương, Tỉnh Liêu Ninh, đã lột quần áo của 18 học viên nữ Pháp Luân Công và khóa họ vào trong phòng nam tù nhân. Các báo cáo đã vạch trần rằng, La Cán, một Đảng viên cấp cao, lãnh đạo cấp cao nhất Phòng 610 , đã biết về sự vụ đó…Nhiều báo cáo chứng tỏ rằng kể từ năm 1999, hơn 1.500 học viên đã bị giam cầm tại Trại Cưỡng bức Lao động Mã Tam Gia,Tỉnh Liêu Ninh. Các học viên bị cưỡng bức phải tố cáo Pháp Luân Công. Học viên đã từ chối và họ bị Khủng bố Tính dục, giật điện bằng điện côn, giam giữ trong phòng giam biệt lập, và nô dịch lao động nặng. Dùi cui điện thường được sử dụng để giật điện vào ngực và cơ quan sinh sản của học viên nữ. – Báo cáo của Đặc phái viên Liên Hiệp Quốc về bạo lực xâm hại phụ nữ, nguyên nhân và hậu quả; Báo

cáo Liêp Hiệp Quốc số: E/CN.4/2001/73/Add.1 Một cô gái trẻ bị sụp đổ tâm thần và thể xác sau khi bị hiếp dâm và tra tấn thảm khốc

Chúc Hà trước khi bị bức hại Theo NEW YORK (FDI): Chúc Hà là một nữ học viên 34 tuổi từ Quận Quang Vinh, Thành phố Thành Đô. Cô khóc, cười và dẫm đạp xuống sàn nhà, cửa sổ một cách điên dại. Cô làm bẩn quần áo của mình một cách không ý thức, và thường bị ảo giác, quăng ném xoay liệng không ngừng giữa những kẻ thù vô hình. Vào ban đêm Cô thường vung vẩy tay chân như để phòng vệ, và thất thanh trong mê sảng “Có phải là các ông sắp hiếp dâm tôi không?”

Chúc Hà sau khi bị tra tấn Cô tung mền và chui xuống nệm để ngủ và thường nguyền rủa những người đàn ông khủng khiếp đó, Cô lẩm bẩm rằng Cô không thể chịu đựng được nữa. Đây không phải là người phụ nữ trẻ khỏe và sôi nổi mà mọi người đã biết trước khi cảnh sát bắt Cô đi vì Cô là học viên Pháp Luân Công. Cùng cảnh ngộ với hàng ngàn- có thể là hàng triệu- học viên khác ở Trung Quốc, Chúc Hà bị cán bộ chính quyền giam cầm và gửi đến cái gọi là “ban giáo dục” để tẩy não và "chuyển hóa", cưỡng bức Cô bôi nhọ Pháp Luân Công. Chúc Hà bị đội trưởng Phòng 610 Quận Quang Vinh là Hà Nguyên Phú bắt và đưa đến Ban Tẩy não Huyện Bì, bị tra tấn khiến tinh thần hoảng hốt, thất thường, và sau đó đưa đến Ban Tẩy não Phòng 610 Tân Tân, Quận Hoa Kiều, Thành phố Thành Đô, Tỉnh Tứ Xuyên, bị đặc vụ lưu manh Lưu Vĩ, cùng trợ lý Đa Thứ liên tục cưỡng dâm nhiều lần, khiến tinh thần và thể xác hoàn toàn sụp đổ. Cô Hà không thể tự chăm sóc mình nữa, và mẹ Cô phải chăm sóc Cô. Hàng ngàn chứng kiến và nạn nhân đã báo cáo về những hình thức tra tấn thảm khốc và rất có hệ thống sử dụng bức hại Pháp Luân Công học viên nhằm cưỡng bức họ từ bỏ tín ngưỡng của mình. Những hình thức bao gồm giật điện bằng dùi cui điện, thường là vào những vùng nhạy cảm như bộ phận sinh dục, hậu môn và miệng, đánh đập dã man bằng gậy, đốt cháy da thịt bằng những thanh sắt nung đỏ, hiếp dâm và cưỡng dâm tập thể.

Tại trại cưỡng bức lao động Thành phố Đại Liên, hàng loạt báo cáo nói rằng rất nhiều phụ nữ bị giam cầm bị treo kiểu đại bàng-xòe cánh lên trần nhà trong khi điện côn đâm vào âm đạo và ớt nhét vào trong âm đạo của họ- một kỷ thuật tra tấn biết như là “xẻ tàu”. Đàn ông thì bị lột trần và giật điện bằng dùi cui điện liên tục, sau đó chúng dội nước cho tỉnh lại và tăng cao điện thế. Đàn ông bị lột trần và giật điện bằng điện côn, phụ nữ bị trói đại bàng-xòe cánh, bị cưỡng ác dâm bằng bàn chải nhà vệ sinh Từ năm 1999, bạo lực và nỗi khiếp đãm lan tràn khắp các Trại Cưỡng bức Lao động của Thành phố Đại Liên, khi lãnh đạo thực thi chiến dịch “chuyển hóa” các học viên Pháp Luân Công. Ông Sơ Huệ bị đánh đập tàn nhẫn và sốc điện từ 9:00 tối đến 8:00 sáng hôm sau. Chúng tra tấn sử dụng dùi cui điện và gậy nhọn trên khắp cơ thể Ông, chúng đâm điện côn vào hậu môn của Ông. Ông Huệ ngất xỉu nhiều lần. Ông Lưu Vĩnh Lai bị lột hết áo quần, bị nhét dẻ rách vào miệng, và bị vật ngã xuống sàn nhà trong khi cảnh sát giật điện Ông bằng 4-5 dùi cui điện. Chúng đổ nước lạnh vào Ông cho tăng điện thế, và thường hướng vào các vùng nhạy cảm của cơ thể, như cổ, miệng, cơ quan sinh dục… mùi thịt nướng tràn khắp phòng và hai bên miệng Ông Lưu bị xé rách. Phụ nữ cũng chịu những hình thức tra tấn khủng khiếp của Khủng bố Tính dục khi lãnh đạo tại trại lao động đã cố gắng “giáo dục” họ. Bà Phó Thục Anh, 60 tuổi, bị trói “đại bàng-xòe cánh”, trong khi những tên khủng bố hung ác đâm một cái que dài vào âm đạo của Bà, gây chảy máu và nhiễm trùng trầm trọng. Trần Huệ, 27 tuổi, và Tôn Diễm, 32 tuổi cũng bị trói “đại bàng- xòe cánh” trong khi những tên khủng bố đâm liên tục những cái que dài vào âm đạo của họ, làm chảy máu nặng. Ba người phụ nữ khác đã bị bơm nước dấm hạt tiêu vào trong âm đạo, gây đau đớn, trong khi 3 người khác thì bị dùng bàn chải đánh răng và bàn chải nhà vệ sinh, gây cho bộ phận sinh sản của họ chảy máu trầm trọng. Theo chứng kiến, những tên khủng bố thường nói với các học viên “chúng tao đại diện cho chính phủ đến đây để "chuyển hóa" bọn mày” , “chẳng có ý nghĩa gì nếu bọn mày chết ở đây”. Hàng trăm bản báo cáo của các học viên Pháp Luân Công trích dẫn lời cảnh sát và những viên chức trại lao động nói rằng họ được lệnh “không một biện pháp nào là quá đáng” để cưỡng chế các học viên Pháp Luân Công, và những người bị chết trong khi tra tấn “phải được báo cáo là tự sát”. Quản trại cưỡng hiếp Sinh viên Đại học 28 tuổi Nữ học viên Ngụy Tinh Diễm, sinh viên năm thứ 3, đoạt giải Thạc sỹ Nghiên cứu sinh về Truyền Điện Cao Thế tại trường trường Đại học Trùng Khánh. Cô giảng chân tướng bằng cách dán biểu ngữ và những khẩu hiệu về Pháp Luân Công.Vào chiều ngày 13, tháng 5, 2003, Cô bị bắt và giam giữ trong trại giam Bặch Hạc Lâm ở Quận Sa Bình Bá mà không qua một thủ tục phám lý nào. Cảnh sát đã ra lệnh cho hai tên tù cởi áo quần Cô ra, rồi đè Cô xuống sàn nhà và hiếp dâm Cô trước mặt hai tên tù. Khi tội ác này được vạch trần ra hải ngoại, trường Đại học Trùng Khánh và lãnh đạo địa phương đã cố xóa dấu vết, phủ nhận sự tồn tại của Cô. Cô hiện đã mất tích. Lãnh đạo ra lệnh cho phạm nhân cởi áo quần, đánh đập, và khủng bố thân thể Cô Lưu Nhuận Linh.

Cô Lưu Nhuận Linh, 38 tuổi, người ở Tỉnh Hà Bắc, được báo cáo là bị bắt vào ngày 28, tháng 9, 2001, và bị giam cầm tại Nhà tù Số 1, cho đến nay. Vào tháng 2, 2002, cảnh sát đã ra lệnh cho nhiều tù nhân trong trại tra tấn Cô Linh bởi vì Cô từ chối bôi nhọ Pháp Luân Công. Theo các báo cáo , chúng lôi Cô đến một nhà tắm, nơi đó Cô đã bị lột trần truồng và đánh đập thẩm tệ. Chúng cưỡng chế những thứ như tóc và giấy vệ sinh vào trong âm đạo của Cô và dùng những mũi kim để đâm Cô suốt 40 phút. Được báo cáo lại rằng thân thể Cô phủ đầy những vết thương và những lỗ thủng và ngực Cô bị thâm tím. – – Báo cáo của Đặc phái viên Liên Hiệp Quốc về bạo lực và xâm phạm phụ nữ ; nguyên nhân và hậu

quả; Báo cáo Liên Hiệp Quốc số: E/CN.4/2003/75/Add.22 Trường hợp nữ học viên Yan Juying Ngày mùng 6, tháng 10, 2000, học viên Pháp Luân Công Yan Juying từ Yanjiao, thành phố Sanhe, Hà Bắc, đi đến Quảng trường Thiên An Môn tham gia thỉnh nguyện hòa bình. Cô bị bắt và đưa về đồn cảnh sát Yanjiao. Trước khi Cô bước ra khỏi xe, đại úy cảnh sát, Yang Xizhong, bắt đầu đá, đấm, giật tóc và tát vào mặt Cô và đá vào hạ bộ. Rồi hắn xách Cô lên và vật mạnh Cô xuống đất. Hắn đánh Cô bằng một cái thước gỗ, quất vào mông Cô hàng trăm lần, tra tấn giật điện Cô khắp người, dùng dép lê để tát vào mặt, đút cái dùi cui điện vào miệng Cô, tát vào mặt và dẫm mạnh lên chân Cô. Sau đó hắn quấy rối tình dục Cô. Thỉnh thoảng Yang Xizhong lại thẩm vấn và đánh Cô như vậy. Đêm đó Yan Juying bị chuyển đến chính quyền thành phố để tham gia “lớp học chuyển hóa” – Báo cáo của Đặc phái viên Liên Hiệp Quốc về hành hung và xâm phạm phụ nữ ; nguyên nhân và hậu

quả; Báo cáo Liên Hiệp Quốc số: E/CN.4/2001/73/Add.1 Một nữ học viên đã bị một viên chức cảnh sát Xâm hại trên đường phố

Vào tối ngày 14, tháng 5, 2001, một học viên nữ Pháp Luân Công từ Bắc Kinh đã bị đánh và bị cưỡng gian ngay trên đường phố bởi một viên chức cảnh sát. Tấm hình trên được chụp lại 9 ngày sau khi sự việc xảy ra. “Cuối cùng, tôi bị đánh ngã lăn xuống đất và không thể bò dậy. Hai cái răng cửa của tôi bị gãy, nhiều nơi trên đầu tôi rất đau,

người tôi sưng húp và thâm tím; xương của tôi như bị rời ra. Hắn đánh vào tai phải của tôi bằng một cây gậy và tôi bị bất tỉnh. Sau đó hắn dùng gậy nhựa đâm tôi khắp thân thể. Khi tôi tỉnh lại và có thể hét lên, tôi đã hét với tất cả sức lực cuối cùng mà tôi có: “Cứu! Hãy bắt tên côn đồ này lại!”. Tên côn đồ đó hầu như không còn biết sợ hãi. Cuối cùng hắn lên xe đạp và đạp đi vội vã.” Tiếp theo: Tra tấn thần kinh và tiêm những loại thuốc không tên | Những Phương pháp Khủng bố khác

Bản tiếng Anh: http://www.faluninfo.net/torturemethods2/sexual-abuse/

Tra tấn thần kinh và tiêm những loại thuốc không tên

Hàng ngàn học viên Pháp Luân Công khỏe mạnh và đầy đủ trí tuệ đã bị giam cầm trong các bệnh viện tâm thần. Trong số họ là những thầy giáo, cô giáo, luật sư và chuyên gia, họ bị dán nhãn là bệnh nhân tâm thần vì phơi bày những sự kiện tra tấn bức hại Pháp Luân Công cho công chúng, hay đơn giản là vì luyện tập Pháp Luân Công. Nhằm phá hủy ý chí và cưỡng chế họ từ bỏ Pháp Luân Công, nhân viên bệnh viện đã cho họ uống những “liều thuốc” tâm thần hoặc những liều thuốc khác tác dụng phá hủy hệ thống thần kinh, thường gây cho các nạn nhân nói lắp, nói nhảm và sụp đổ tinh thần, dẫn tới một sự đau đớn kinh khủng về thần kinh và thể xác. Hình thức tra tấn này thường gây ra những chấn thương thần kinh vĩnh viễn, và những tổn thương tinh thần không thể chữa trị. Nhiều người đã chết vì “được điều trị”, rất nhiều người khác đã bị phá hủy hệ thống thần kinh vì bị khủng bố bằng phương pháp cứng này và những áp lực tâm lý trong các bệnh viện tâm thần. Học viên bị giam giữ trong những bệnh viện tâm thần cũng bị cưỡng chế tham gia chiến lược tẩy não nhằm cải biến họ chống đối Pháp Luân Công; họ bị tra tấn bằng thủ đoạn giật điện, ngao ưng-không cho ngủ, và cho uống hàng tá những liều thuốc mạnh. Hiệp hội Tâm thần Thế giới đã thông qua vào tháng 8, năm 2002, để điều tra, nhưng các nhà cầm quyền của Trung Cộng đã liên tiếp từ chối họ tham gia vào bất cứ trường hợp tâm thần nào. Vương Tích Cầm, Đại Pháp Đệ tử tại Thành phố Trùng Khánh, 29 tuổi, bị giết hại bởi thuốc độc

Đại Pháp Đệ tử từ Thành phố Trùng Khánh Vương Tích Cầm, bị cảnh sát địa phương Thành phố Trùng Khánh bắt giữ. Vào ngày 29, tháng 7, 2000, Vương Tích Cầm bị phi pháp tống giam vào Trại Cưỡng bức Lao động Nữ Mao Gia Sơn Thành phố Trùng Khánh và bị kết án bất hợp pháp hai năm tù lao động nặng cải tạo. Trong thời gian đó, Cô Cầm bị cưỡng chế vào những cuộc tra tấn tàn độc tinh thần và thể xác, khiến Cô suy kiệt từng ngày, chỉ còn da bọc xương, khiến cô không thể tự chăm sóc mình được. Với lý do điều trị “bệnh”, cảnh sát ra lệnh 7-8 phạm nhân ma túy bức thực Cô Cầm bằng một loại thuốc độc không rõ tên, làm Cô lâm vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Nhận thấy tính mệnh Cô Cầm nguy cấp, trại lao động gửi Cô về nhà để tránh trách nhiệm. Sau khi về nhà, Cô lâm vào tình trạng nguy ngập, nôn mửa ra máu và đại tiện ra máu đen. Thân thể rất yếu ớt. Cô khó thở, ho và nôn mửa. Cô cảm thấy đau giữ dội ở bụng dưới vì bị tích trướng [Một khối chất lỏng máu trong vùng bụng dưới], Cô không thể ngủ đêm đó. Vào ngày 23, tháng 9, năm 2003, Cô Cầm từ trần, lúc mới chỉ 29 tuổi. “Nếu chúng tôi tiếp tục tiêm những liều thuốc này cho Bà, toàn bộ cơ thể và ngũ tạng của Bà sẽ bị khô

và Bà sẽ đau đớn đến chết.” Cụ bà Bà Hầu Kim Nguyên Cụ Bà Hầu Kim Nguyên, 59 tuổi, là Đệ tử Đại Pháp từ Huyện Thạch Môn, Thị trấn Thường Đức, Tỉnh Hồ Nam. Các nhà cầm quyền đã giam giữ Bà Nguyên nhiều lần và cố gắng ép buộc Bà từ bỏ tập luyện Pháp Luân Công. Cuối cùng, Bà tuyệt thực để phản đối giam cầm bất hợp pháp. Trả đũa lại, Bà bị chuyển đến trại tâm thần, nơi cảnh sát đã tiêm cho Bà những liều thuốc không có tên. Lưỡi và đầu Bà tê cứng. Ngày thứ 3 sau khi tiếp tục tiêm thuốc, một y tá lặng lẽ nhìn Bà và nói: “này bà cụ, bà phải cố ăn, Nếu chúng tôi tiếp tục tiêm những liều thuốc này cho bà, toàn bộ cơ thể và ngũ tạng của bà sẽ bị khô và bà sẽ đau đớn đến chết.” Bà Nguyên đã không phục tùng mệnh lệnh của cảnh sát vì thế Bà đã bị tiếp tục tiêm thuốc. Vào ngày thứ 5 hai chân Bà bị tê cứng và không thể đứng dậy. Đến cuối tháng, hai chân Bà hoàn toàn tê liệt. Thêm hai tuần nữa, những liều thuốc đã làm đôi mắt Bà mù hẳn. Trường hợp Cụ bà Mạc Thủy Kim

Đệ tử Đại Pháp bà Mạc Thủy Kim, 64 tuổi, là một cán bộ về hưu của Tập đoàn Ô tô Trườn An, Thạnh phố Trùng Khánh. Bà bị bắt vì tập luyện Pháp Luân Công ngoài công viên Bích Tân, Quận Giang Bắc, Thành phố Trùng Khánh và bị giam cầm tại trại Cưỡng bức Lao động Nữ Thành phố Trùng Khánh. Ở đó Bà đã bị đánh đập thẩm tệ cho đến khi Bà ho ra máu. Sợ rằng Bà sẽ chết trong trại lao động, cảnh sát đã sắp xếp cho Phòng 610 của Tập doàn Trường An chuyển bà đến Bệnh viện của Tập đoàn Trường An. Khi bà khỏe hơn, Bà đã yêu cầu thả Bà ra. Sợ rằng Bà sẽ phơi Bày những hình thức tra tấn khủng khiếp đã trải qua trong trại lao động, lãnh đạo đã sắp xếp cho nhiều nữ cảnh sát mặc đồng phục bác sỹ đến chăm sóc và cầm chân Bà. Vào ngày 30, tháng 10, 2001, họ tiêm cho Bà một liều thuốc gọi là "Euthenasia ('Easy Death'-‘Chết thanh thản')". Bà gục xuống và từ trần. Trần Anh, 57 tuổi, Đệ tử Đại Pháp từ Quận Hạ Quan, Thành phố Nam Kinh, Tỉnh Giang Tô “…Cảnh sát đã còng tay và xích tôi lại rồi gửi tôi đến một bệnh viện. Họ yêu cầu các bác sỹ tiêm thuốc

làm khô tĩnh mạch vào cơ thể của tôi. Khi thuốc phát huy tác dụng, tôi cảm thấy mạch máu của tôi quá đau đớn, như thể là chúng bị toác ra từng đoạn, tim tôi đập khủng khiếp. Khi ấy tôi nghĩ rằng nếu tôi không phải là một người có những niềm tin đã giúp tôi không suy sụp và có thể nhẫn chịu, tôi đã chết

cứng vì đau tim. Sau khi tôi được tiêm thuốc khô tĩnh mạch, họ gửi tôi đến Đồn Cảnh sát Bát Bảo Sơn, và sau đó tôi được thả.” “ …Từ khi tôi bị tiêm thuốc khô tĩnh mạch, nữa người bên trái của tôi thường xuyên co giật. Cảm thấy

thần kinh tê cứng và đau đớn. Tôi trở nên rất dễ xúc động và thất vọng, và luôn cảm thấy như tôi phải chịu đựng nhiều áp lực. Thường thì tôi cảm thấy rằng tôi không thể chịu đựng thêm nữa và sắp đổ người về một phía. Sau đó, tôi cảm thấy bị mất trí nhớ. Tôi luôn buồn ngủ. Rồi mất hết trí nhớ về những gì tôi đã thấy và đã nghe trong sự giam cầm lâu dài. Khi tôi trở lại Pháp, tôi thấy một vài tấm hình của học viên Pháp Luân Công đang bị tra tấn. Nó nhắc lại trí nhớ tôi và làm tôi nhớ lại toàn bộ những gì đã trải qua…” “Tôi luôn bị choáng và lờ mờ…”

Không lâu sau khi tôi bị ép vào bệnh viện tâm thần, họ lại bắt được một đồng tu khác. Sau khi cô bị tiêm những liều thuốc và cho cô đến bộ phận chăm sóc đặc biệt, lúc đầu Cô cảm thấy hôn mê và sau đó trở nên ảo giác. Cô ngồi trên sàn nhà và cố gắng nhặt lên những thứ từ khắp sàn nhà, rồi càm nhàm rằng chúng bị bao phủ bằng những con rệp. Tôi cảm thấy rất buồn cho Cô và dìu Cô về giường. Sau một lúc Cô lại lặp lại quá trình ấy. Họ ghi tên của hai chúng tôi lên bảng đen trong phòng trực và yêu cầu rằng nhân viên bệnh viện phải theo giõi cẩn thận cho chúng tôi uống thuốc. Tôi bị giam cầm trong bệnh viện tâm thần trong suốt hơn 4 tháng, trong thời gian đó tôi luôn cảm thấy choáng váng và lờ mờ vì những liều thuốc hành hạ hàng ngày. Tôi cảm thấy buồn nôn và rất yếu, và cơ thể không thăng bằng. Toàn thân tôi trở nên biến dạng. Những điều thậm chí đau đớn hơn đó là tôi được yêu cầu mỗi sáng phải đi theo các bệnh nhân tâm thần đến một “câu lạc bộ” cho cái gọi là “liệu pháp tâm thần”, nơi diễn ra ca hát và nhảy múa. Có nhiều lần khi trí óc tôi trở nên trống rỗng, và tôi cảm thấy là tôi không thể nào chịu đựng được nữa những áp lực tâm lý đó. Nó như thể là tôi không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa. Tôi cũng sợ rằng tôi sẽ không tự chủ được, nên tôi tự bảo mình là đừng phát điên. Trong cuộc đàn áp Pháp Luân Công, chính quyền Giang Trạch Dân đã sử dụng khủng bố như một phương tiện để chuyển hóa những người tốt và lương thiện thành những bệnh nhân tâm thần … trên đường rời khỏi bệnh viện, hai mắt tôi bắt đầu sưng mủ, mà thậm chí không mở ra nỗi nữa. Tai trong và tai ngoài của tôi cũng bắt đầu mưng mủ và chảy ra những chất màu vàng, trên da và trên cổ tôi cũng vậy. Nó gây ra tình trạng ngứa ngáy khó chịu và dễ co thắt tim…” – Báo cáo của một học viên Pháp Luân Công.

Lục Hồng Phong

Nữ Đệ tử Đại Pháp Lục Hồng Phong, 37 tuổi, là phó hiệu trưởng, kiêm chủ nhiệm ban giáo vụ Trường tiểu học Nguyên Ninh Hạ Số 1, Thành phố Linh Vũ, Tỉnh Ninh Hạ, là một giáo viên ưu tú xuất sắc trong khu vực. Bị bắt đến bệnh viện tâm thần vì kiên định Pháp Luân Công, bị tra tấn bằng thuốc độc và qua đời vào ngày mùng 6, tháng 9, 2000. “…Chúng trói Cô Lục Hồng Phong lên giường rồi tiêm thuốc và bức thực Cô từng lượng thuốc lớn gây

ra tổn hại cho hệ thần kinh trung ương. Theo một người bác sỹ có tên họ là Yong, Cô Phong bị bức thực tổng cộng 24 tá thuốc có thể gây cho một người khỏe mạnh ngất xỉu trong nhiều ngày. 50 ngày

trong sự tra tấn vô nhân tính đã làm Cô Phong tinh thần sụp đổ. Những liều thuốc độc và tra tấn thể xác đã đưa Cô vào một tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Vào cuối tháng 6, Cô được mang về nhà. Và qua đời vào ngày mùng 6, tháng 9, 2000.” Tiếp theo: Bức thực | Những Phương pháp Khủng bố khác

Bản tiếng Anh: http://www.faluninfo.net/torturemethods2/psychiatric-abuse/

Bức Thực

Bức thực là khốc hình bức hại thường được sử dụng để tra tấn học viên Pháp Luân Công, đặc biệt là những người tuyệt thực kiên định để phản đối khủng bố. Hiển nhiên, nó không phải là sự chăm sóc hay cung cấp thức ăn, nó là một việc làm tàn ác đã gây ra ít nhất hàng trăm cái chết. Bức thực thường được nhân viên trại giam sử dụng mà không có một biện pháp y học nào, tù nhân cùng phòng thường bị ép để giúp cảnh sát thực hiện. Những cái ống mất vệ sinh và cứng được đẩy vào trong lỗ mũi của học viên và xuống dạ dày, thường làm vỡ và tổn thương các mô tế bào; có lúc cái ống đó đâm lạc vào buồng phổi. Có lúc nó được giữ lại trong dạ dày nhiều ngày hoặc nhiều tuần, hoặc kéo ra rồi lại đâm vào nhiều lần, gây tổn thương và nhiễm trùng. Học viên thường bị cưỡng bức ăn bằng những thức ăn kinh khủng như nước muối cô đặc, dầu hạt tiêu nóng, nước sôi, hoặc thuốc tẩy và nhiều thứ khác. Vào mùa hè năm 2003, Trại Cưỡng bức Lao động Cao Dương bắt đầu cưỡng bức ăn các học viên Pháp Luân Công bằng nước tiểu và phân người; chính quyền đã khen thưởng phát minh này của chúng, và tuyển gửi một đội từ khắp nước đến để học tập phương pháp này.

Vương Ngọc Chi nhớ lại những gì mình trải qua khi bị bức thực

Tôi nhớ rất rõ lần đầu tiên tôi tuyệt thực tại trại giam Cáp Nhĩ Tân. Để bức thực tôi, các bác sỹ tại trại đã sử dụng một cái kẹp thép để banh răng tôi ra và đẩy một cái ống cao su lớn xuống dạ dày tôi. Miệng tôi chảy đầy máu và người tôi bầm tím sau mỗi lần bị bức thực. Nhiều người ở đó để đánh và khống chế tôi trong những lần bức thực. Chúng đổ hai bát lớn nước lạnh trộn với bột ngũ cốc vào bụng tôi, rồi nói rằng đó là để làm lót dạ. Khi tôi hét lên, cảnh sát đã sợ những người khác nghe thấy. Chúng sai những tên khác bịt miệng tôi lại và đánh tôi nhiều hơn nữa. Bức thực tại Trại Cưỡng bức Lao động Vạn Gia, Thành phố Cáp Nhĩ Tân, thậm chí còn hung bạo và độc ác hơn nữa. Những bác sỹ ở đó sử dụng bức thực để tra tấn mà không cần quan tâm học viên có sống nổi hay không. Trước khi chúng bức thực tôi lần đầu, tôi thấy chúng chộp lấy tóc một học viên Pháp Luân Công nữ tên là Thượng và dập đầu Cô ấy vào tường và xuống sàn nhà. Cuối cùng Cô ấy ngất xỉu, khi đó chúng chèn cái ống vào trong mũi Cô và bức thực Cô. Không có biện pháp khử trùng nào-Họ chỉ rửa cái ống qua một cái chậu nước rồi chèn thẳng nó qua lỗ mũi Cô và xuống bao tử. Rồi chúng đổ vào bột ngũ cốc trộn với nước lạnh. Sau khi chúng làm xong với cô ấy, hai bác sỹ nhà tù đi vòng quanh và nhìn tôi. Họ đứng đó với cây kẹp và những dụng cụ trên tay và nói, “Cô thấy đó chưa? Cô sẽ là người tiếp theo”. Sau đó tôi bị bức thực như thế hàng ngày.

Minh hoạ Chúng đánh đập chúng tôi cho đến ngất xỉu rồi mới trói tay chân chúng tôi lại và chèn cái ống vào trong mũi rồi đẩy xuống bao tử. Chúng tôi bị trói để không kéo cái ống ra vì những cơn đau hành hạ. Một lần tôi chứng kiến một học viên nữ tên là Guo Minxia đang bị cưỡng bức ăn. Các y tá túm lấy tóc của Cô và trói chặt mặt và người Cô lại. Cô bị bầm tím khắp người. Cơ thể Cô bắt đầu co dật. Khi tôi kết tội những bác sỹ vì những gì họ đang làm, chúng đã chuyển sang tôi và đánh tôi. Một ngày tôi nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng của một người đàn ông trong khu giam giữ phụ nữ. Đó là người chồng của một học viên Pháp Luân Công, Anh tên là Ding Yanhong. Anh quỳ xuống để được vào thăm Cô, và cuối cùng chúng đã cho phép anh vào, khi ấy chúng bức thực như vậy trước mặt anh. Người đàn ông đó khóc rống lên trong khi người vợ của mình vùng vẫy trong đau đớn.

Tôi luôn biết nếu tôi đơn giản viết một bức thư hối hận, bôi nhọ Pháp Luân Công, bôi nhọ Sư Phụ và hứa sẽ không bao giờ tập luyện tập nữa, tôi sẽ được thả ra ngay lập tức. Nhưng nếu niềm tin về Chân Thiện Nhẫn là sai, vậy con người còn có thể hy vọng được vào cái gì đây? Tôi biết tôi đã bị cưỡng chế phải lựa chọn và tôi đã lựa chọn lương tâm của mình bởi vì tôi hiểu rõ khi một người từ bỏ Thiện, mất đi Chính Tín vì sự khủng bố của chế độ độc tài này, thì điều chờ đợi còn khủng khiếp hơn cái chết.” Đệ tử Đại Pháp Cao Hiến Dân bị bức thực đến chết.

Đệ tử Đại Pháp Cao Hiến Dân từ Quảng Châu, 41 tuổi, là một giảng viên tại Trường Đại Học Ký Nam Quảng Châu. Cảnh sát trưởng Chu Văn Dũng ra lệnh cho bốn tù nhân cùng phòng đứng lên tứ chi của Ông trong khi những tên tù cùng phòng khác cưỡng chế miệng Ông mở ra. Chúng cắt một cái chai nhựa ra làm hai phần và đút đầu cổ chai vào trong miệng Ông. Chúng thường xuyên đổ hết gói muối (500 grams) vào chai, chỉ trộn thêm một ít nước. Tất cả học viên tuyệt thực đều bị tra tấn bằng hình thức này. Có người thì bị ép ăn một gói muối, có người bị ép ăn hai gói. Trương Xuân Mỵ, nữ Đệ tử, một lần đã bị ép ăn hai gói muối. Sau đó Cô không thể cử động được, Cô bất tỉnh nhiều ngày và nhiều đêm, và mất hết chức năng của ruột và dạ dày. Tình cảnh của Cô như thế, vậy mà tên cảnh sát Chu Văn Dũng đã liên tục đến và đá Cô, rồi càm nhàm rằng Cô nên dừng cái việc giả vờ chết. Lúc mới bắt đầu, khi họ bức thực Đệ tử Đại Pháp Cao Hiến Dân , một người tù cùng phòng chững kiến cảnh tượng đó đã trở nên khiếp đảm và ngất xỉu. Cảnh sát Chu Văn Dũng đã bắt người tù đó rời đi chổ khác và thay vào một người mới để tiếp tục bức thực. Cuối cùng, Ông Cao Hiến Dân đã chết vì bị bức thực tàn bạo… Sau khi Ông Cao Hiến Dân chết, cảnh sát phòng 610 Thiên Hà, Quảng Châu đã thông báo rằng Ông chết vì một cơn đau tim. Họ cũng đe dọa gia đình Ông không được nói với người khác những gì đã xảy ra…(Chi tiết: http://www.library.minghui.org/victim/i10.htm ) Dương Muội, 23 tuổi, bị bức thực đến chết

Theo New York, (FDI) ngày 25-10-2001 báo cáo: bốn ngày trước, một đôi vợ chồng già ở Trung Quốc đến thăm con gái của họ là Dương Muội, người đang bị giam giữ trong một trại giam vì tín ngưỡng của

mình. Họ không gặp được Cô ngày hôm đó, cũng không gặp lại Cô một lần nào nữa, vì Dương Muội đã chết trước buổi sớm hôm đó, vào độ tuổi 23, là Đệ tử Đại Pháp thứ 28 ở Tỉnh Hà Bắc được xác nhận. (Chi tiết: http://www.library.minghui.org/victim/i282.htm ; http://www.clearwisdom.net/emh/articles/2001/10/26/15096.html) Dương Muội là một nhân viên tại một ngân hàng ở Thương Châu, Tỉnh Hà Bắc. Những người biết Cô đều nói rằng Cô là một cô gái hồn nhiên và có phẩm hạnh. Vào giữa mùa xuân và mùa hè năm 2001, cảnh sát đã bắt giam Dương Muội trong khi Cô đang phân phát tài liệu giảng thanh chân tướng, bị giam cầm tại Trại Lao động số 2 Thương Châu. Cảnh sát ở Trại lao động số 2 Thương Châu, đã cưỡng bức Dương Muội lao động nặng và ép Cô viết “thư hối hận”. Khi Cô từ chối, họ trói Cô và treo tay chân Cô giăng ra trong nhiều ngày và nhiều đêm không cho nghỉ. Vào ngày 10 tháng 10, Cô bắt đầu tuyệt thực để phản đối. Nhiều nguồn tư liệu đã nói rằng Cô đã bị cưỡng bức ăn một cách hung bạo bằng một cái ống cứng vào chiều ngày 19 tháng 10. Cô từ trần khoảng 6 giờ sáng hôm sau, ngày 20, tháng 10. Ngày 20-10 là ngày bố mẹ Cô đến thăm Cô tại trại giam, và không biết rằng con gái đã chết sáng hôm đó. Tuy nhiên, những tên quản ngục không tiết lộ điều gì về trường hợp của Cô, và bảo họ về nhà. Ngay khi họ về đến nhà họ nhận được một cuộc gọi từ trại giam gọi họ trở lại. Trở lại tại giam, những người quản ngục vẫn chối quanh chối quẩn, sau 2 giờ chiều, cuối cùng chúng cũng thông báo với bố mẹ Cô về cái chết của Cô. Bố mẹ của Dương Muội tâm thần sụp đổ, nhưng họ không tìm thấy được một sự giúp đỡ nào. Theo những nguồn tư liệu liên quan truờng hợp của Cô, các nhà cầm quyền đã ra chỉ thị rằng nếu gia đình Dương Muội yêu cầu khám nghiệm tử thi, thì thi hài Cô phải bị hỏa thiêu ngay lập tức. Trương Quế Cầm, 37 tuổi

Đệ tử Đại Pháp Trương Quế Cầm, 37 tuổi, từ Huyện Phì Đông, Thành phố Hợp Phì, Tỉnh An Huy, bị Sở Công An Thành phố và Bộ An ninh phi pháp giam cầm và tra tấn nhiều lần vì kiên định tu luyện Đại Pháp và giảng thanh chân tướng. Sau 5 tháng liên tục bị tra tấn thống khổ, bao gồm bị cùm tay chân, bị đánh đập dã man, bị bức thực, bị sốc điện…Cô từ trần vào lúc 1:03’ chiều ngày 17, tháng 1, 2001, ở tuổi 37. “…Cuối tháng 7, năm 2000, Cô Cầm lại bị bắt lần nữa, lần này là vì đã truyền rộng sự thật về cuộc

khủng bố Pháp Luân Công. Cô một lần nữa bị chuyển đến Trại Lao động cải tạo Huyện Phì Đông, bị còng tay bằng một cái cùm nặng. Cô và những người khác đã tuyệt thực để phản đối khủng bố. Để trừng phạt, cai ngục đã bức thực họ. Sau một thời gian dài tuyệt thực và bị bức thực, Cô Cầm trở nên rất yếu và lên cơn sốt cao. Cảnh sát gửi Cô đến bệnh viện để kiểm tra. Bác sỹ phát hiện rằng phổi của Cô đã bị đâm thủng trong những cuộc bưc thực. Cô không thể phát âm vì thanh quản bị tổn thương nặng. Sợ rằng Cô sẽ chết trong trại giam, họ gửi Cô về nhà vào ngày 24, tháng 8, 2000. Cô Cầm đã quá yếu

và quá gầy đến nỗi Cô không thể ngồi dậy khỏi dường. Thậm chí như thế, công tố viên đã đưa ra một bản cáo trạng buộc tội Cô vì Cô luyện tập Pháp Luân Công và truyền rộng sự thật. Một thư ký viên được gửi đến để đọc bản cáo trạng. Tuy nhiên, sau khi nhìn Cô Cầm, người thư ký đã lắc đầu và bỏ đi. Trước khi Cô từ trần, Cô nói với người nhà rằng cô sẽ đi vào ngày hôm nay. Người nhà hỏi Cô đang suy nghĩ gì, Cô nói: “Tôi rất bình tĩnh, đừng buồn cho tôi!”. Vào lúc 1 giờ 03 phút chiều cùng ngày 17, tháng 1, 2001, Cô Cầm từ trần, sau 5 tháng bị giam cầm liên tục, bị tra tấn thống khổ. Cô để lại hai đứa con, một 9 tuổi và một 12 tuổi. Đại Pháp Đệ tử Trương Chấn Trung, 22 tuổi

Đệ tử Đại Pháp Trương Chấn Trung là một sinh viên suất sắc chưa tốt nghiệp ngành Quản trị Thương Mại của Trường Đại Học Công Nghiệp Sơn Đông, Thành phố Tế Nam, Tỉnh Sơn Đông, quê ở Tân Huyện, Thành phố Liêu Thành, Tỉnh Sơn Đông. Bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1995, năm 1999 bị Trường Đại học bắt giam và trục xuất vì đi Bắc Kinh thỉnh nguyện hòa bình. Tại Quảng trường Thiên An Môn và nhiều nơi, Ông đã giăng biểu ngữ: “Chân-Thiện-Nhẫn”, “Những gì xảy ra với Pháp Luân Đại Pháp là thiên cổ kỳ oan”, “Trả lại thanh bạch cho Pháp Luân Công”, “Hãy trả lại Thanh bạch cho Sư Phụ Lý”. Ông cũng từng đến nhiều nơi và Hồng Pháp, Giảng thanh Chân tướng, làm nên con đường duy hộ Pháp vĩ đại. Vào ngày mùng 01 tháng 1-2001, Ông một lần nữa bị bắt tại Bắc Kinh khi vì tham gia thỉnh nguyện hòa bình. Cảnh sát đánh Ông bằng 8 cái dùi cui điện và lấy tàn thuốc để đốt Ông. Liên tục như thế suốt 12 giờ. Trong 4 ngày, Ông Trung bị chuyển đến 4 trạm cảnh sát. Tại mỗi trạm, Ông đều bị khủng bố và tra tấn thể xác thảm khốc. Vào ngày 17, tháng 5, 2001, cảnh sát bắt Ông Trương Chấn Trung một lần nữa, dùng nắm tay và dùi cui điện để đánh vào những vùng nhạy cảm trên người Ông và liên tục đá Ông. Hơn một giờ sau, Ông bị đã thương trầm trọng, mửa ra máu, và mũi bị chảy máu nặng. Cảnh sát dùng dây thừng để trói Ông lại và đưa Ông về một phòng giam. Ông bắt đầu tuyệt thực để phản đối. Vào ngày thứ 6, cảnh sát ra lệnh cho tù nhân cùng phòng bức thực Ông. Chúng còng tay Ông lại nơi ghế và cố gắng để chèn cái ống dẫn thức ăn vào trong lỗ mũi Ông. Trong lần bức thực thứ 5, Ông từ trần. (Chi tiết: http://www.clearwisdom.net/emh/articles/2001/10/18/14792.html ) Tiếp theo: Đánh đập Dã man | Những Phương pháp Khủng bố khác

Bản tiếng Anh: http://www.faluninfo.net/torturemethods2/force-feeding/ Đánh đập Dã man

Hàng ngàn học viên Pháp Luân Công bị đánh đập thậm tệ trong khi cảnh sát giam cầm. Cảnh sát thường đánh các học viên bằng dùi cui nhựa, tấm gỗ, giây thắt lưng … Nhiều học viên đã bị gãy xương hoặc chảy máu bên trong vì những trận đòn, rất nhiều học viên đã chết. Trong hầu hết các trường hợp, thân thể họ bị hỏa thiêu vội vã để thủ tiêu chứng cứ. Sơ Tùng Nhuệ, 19 tuổi

Vào ngày mùng 1, tháng 12, 2000, Cô Sơ Tùng Nhuệ đến Bắc Kinh tham gia thỉnh nguyện hòa bình chấm dứt khủng bố Pháp Luân Công. Cô bị bắt và giam cầm tại Đồn cảnh sát quận Hải Điền, Cô qua đời ở đó vào ngày 13, tháng 2, 2000. Bốn ngày sau cảnh sát quận Hải Điền thông báo cho gia đình Cô Nhuệ đến để nhận xác của Cô về. Bác sỹ khám nghiệm tử thi của Cô nói với gia đình mũi của Cô đã bị gãy, mặt và môi Cô sưng phồng, toàn thân máu chảy, và hai lỗ tai Cô nhét đầy những miếng bông đẫm máu. Chứng tỏ rằng Cô Nhuệ đã chịu đựng những trận đòn kinh khủng trước khi chết .Vào ngày 18, tháng 12, 2000, Cô bị hỏa thiêu tại Xương Bình, Thủ đô Bắc Kinh. Khi chồng chưa cưới và mẹ của Cô trở lại Thành phố Thư Lan từ Bắc Kinh, cảnh sát địa phương đã cố gắng bắt họ chỉ vì họ biết rõ sự thật về cái chết của Cô. Để tránh bị cảnh sát bắt, họ phải rời khỏi nhà và sống lảng tránh. Giáo sư Triệu Hân , 32 tuổi

Cô Triệu Hân là một giảng viên trường Đại Học Công Thương Bắc Kinh. Cô bị bắt vào năm 2000 vì tập luyện Pháp Luân Công ngoài công viên. Trong khi bị giam giữ tại Đồn cảnh sát Hải Điền, Bắc Kinh, Cô bị cảnh sát đánh đập tàn bạo, làm gãy ba đốt sống cổ. Họ đưa co đến bệnh viện khi tay Cô vẫn đang bị còng. Sau 6 tháng chịu đựng thống khổ trong bệnh viện, Cô từ trần chiều ngày 11, tháng 12, 2000. Từ AFP: Một học viên Pháp Luân Công khác bị đánh tới chết Bắc Kinh, 25-4-200 (AFP) – một học viên của nhóm hoạt động tinh thần Pháp Luân Công đã bị cảnh sát đánh tới chết tại Đông Trung Quốc, là cái chết thứ 16 của nhóm trong 9 tháng, một nhóm quyền cơ bản- Hồng Kông đã báo cáo lại vào thứ 3. Lý Huệ Hy, 40 tuổi, đã bị bắt giam vào đầu tháng nay tại bắc Kinh sau khi phản đối chống lại sự cấm đoán đối với nhóm. Trung tâm Thông tin về Nhân quyền và Dân chủ báo cáo rằng: Ông bị giam trong một trại giam ở Huyện Hậu Trân Tỉnh Sơn Đông nơi Ông bị cảnh sát đánh tới chết vào ngày 21, tháng 4. Cảnh sắt đã hỏa thiêu thi thể trước khi gia đình có thể gặp mặt lần cuối cùng. Gia đình bị phạt 45.000 yuan (5.400 dollars) để đền bù cho chính quyền địa phương và được yêu cầu giữ im lặng. Cảnh sát Huyện Hậu Trân đã từ chối giải thích về trường hợp này, chỉ nói rằng họ không hề biết về tình trạng của Ông Hy cũng như làm cách nào mà Ông chết. Trường hợp Ông Hy là cái chết thứ 16 được biết của nhóm học viên Pháp Luân Công kể từ khi nhóm bị cấm vào ngày 22, tháng 7. Đây cũng là trường hợp thứ 3 mà cảnh sát đã cố gắng để hỏa thiêu tử thi trước khi người nhà có thể điều tra ra nguyên nhân của cái chết. Tháng trước Ông Trương Chính Cương đã lâm vào tình trạng hôn mê sau khi Ông bị cảnh sát ở Hoài An, tỉnh Giang Tô đánh đập. Ông được điều trị trong bệnh viện 5 ngày trước khi khoảng 60 cảnh sát vây quanh bệnh viên và đưa Ông đến lò hỏa thiêu vào chiều ngày 30, tháng 3, năm 2000, Cảnh sát cấm gia đình điều tra, kiện tụng. Cuối năm ngoái Cô Triệu Kim Hoa, 42 tuổi, bị cảnh sát đánh đập dã man đến chết tại Zhangxing, một lần nữa ở tỉnh Sơn Đông. Cô cũng nhanh chóng bị hỏa thiêu… Tiếp theo: Phơi giữa môi trường khắc nghiệt cùng cực | Những Phương pháp Khủng bố khác

Bản tiếng Anh: http://www.faluninfo.net/torturemethods2/beating/

Phơi giữa Môi trường Khắc nghiệt cùng cực

Nhiều học viên Pháp Luân Công ở các tỉnh phía Bắc Trung Quốc bị phơi ra ngoài trời lạnh cùng cực như một hình thức tra tấn. Họ thường bị nhúng trong nước lạnh rồi phơi ở ngòai trời lạnh hoặc bị giam trong những phòng lạnh để đóng băng. Một vài người bị cưỡng bức đứng yên trong tuyết hoặc đi chân trần trên tuyết lạnh mà chỉ mặc một cái áo mỏng. Hàng ngàn người phải ngủ trên sàn nhà xi măng hay trong những phòng giam lạnh trong cái lạnh cùng cực của mùa đông, và để làm cho cái lạnh trở nên khủng khiếp không thể chịu đựng hơn nữa, quản trại đã dán tiếp mở các cửa sổ các phòng giam các học viên vào ban đêm. Nhiều học viên bị giam trong những căn phòng như thế thậm chí cả khi họ đã bị thương trầm trọng hoặc đã bên bờ cái chết. Họ cũng bị phơi trong cái nóng cùng cực, bị cưỡng bức lao động hàng giờ liền trong những nơi không có thông hơi hoặc bị phơi dưới trời nắng thiêu đốt. Hơn thế nữa, các học viên đã bị cưỡng bức sống trong những điều kiện môi trường vô cùng bẩn thỉu và mất vệ sinh. Nhân viên trại giam thường trừng phạt các học viên Pháp Luân Công bằng cách không cho họ sử dụng nhà tắm. Học viên nữ không thể sử dụng những sản phẩm vệ sinh trong những chu kỳ của họ. Dẫn đến nhiều học viên bị ghẻ lở mưng mủ và mắc các bệnh ngoài da trầm trọng. Bị cưỡng bức đứng yên ngoài trời trong tuyết lạnh trong 3 ngày 3 đêm Tháng giêng năm 2000, học viên Pháp Luân Công Mục Tường Khiết đã bị cưỡng bức đứng ngoài trời trong tuyết lạnh trong 3 ngày 3 đêm. Mỗi ngày Cô chỉ được cho một cái bánh bao nhỏ. Sau 3 ngày tay chân Cô đã bị đóng băng và sưng phồng, và sau đó bắt đầu mưng mủ tồi tệ khiến Cô không thể đi lại trong một tháng. Cô cũng bị còng tay trong một thời gian dài, và còng tay đã cắt sâu vào thịt làm hai tay Cô bị chảy máu nặng nề. Cô bị treo ngược lên và sau đó bị đưa tối phòng giam biệt lập trong đêm. Một lần, trong khi Cô đang ở trong phòng giam biệt lập, những người quản trại đã dùng dây da trói chặt Cô vào cửa sổ và Cô không được ngủ trong suốt 7 ngày 7 đêm. Chúng cũng dùng dùi cui điện để đánh vào tay Cô. Sau khi Cô được thả ra khỏi phòng, Cô không thể cử động đôi chân, và những vết bỏng máu chảy ra tràn cánh tay Cô. Giội nước lạnh

Tại trại giam Bắc Kinh và Trung tâm Giải quyết nhanh, các học viên Pháp Luân Công thường bị lột hết quần áo, bị ngâm mình trong nước lạnh và sau đó bị giam ở ngoài trời lạnh mùa đông. Họ cũng bị cưỡng bức đi chân trần trên tuyết lạnh trong khi chỉ được mặc một lớp áo mỏng. Trong một hình thức tra tấn khác trong mùa đông , các học viên bị trói bằng dây thừng vào một cái ghế và đặt ở gần lỗ thông hơi lạnh, và nước đá được đổ lên người họ từ cổ trở xuống. Các học viên lớn tuổi bị cưỡng bức đứng dưới cái nóng cháy da. Tại trung tâm giải quyết nhanh, trong mùa hè, cảnh sát đội đặc nhiệm nữ lột hết quần áo những học viên vừa mới bị bắt cóc. Họ gần như xé rách hết áo quần của học viên ra thành từng mảnh trước khi băt đầu khám xét cơ thể. Sau đó họ cưỡng bức các học viên đứng dưới trời nắng suốt một thời gian dài. Nếu học viên chỉ cử dộng một chút, cảnh sát sẽ ra lệnh cho các tù nhân đánh đập thẩm tệ. Một vài học viên lớn tuổi vào độ tuổi 60, 70 đã ngất xỉu dưới nắng. Da trên đầu gối của nhiều học viên bắt đầu mưng mủ vì những vết rách xước và mồ hôi, gây ra những vết thương há miệng với đường kính khoảng 6 inches không thể chữa lành suốt thời gian dài. Cưỡng bức lao động nặng hơn 20 giờ mỗi ngày, cấm sử dụng nhà tắm Vào đầu mùa đông, các học viên mới bị bắt bị cưỡng chế lột hết quần áo để khám người. Rồi họ bị bắt phải cúi đầu xuống dơ tay ra đằng sau cổ, hay đọc thuộc lòng những nội quy của trung tâm. Họ không được phép vào phòng cho đến 9-10 giờ đêm. Thêm nữa, cảnh sát cưỡng chế họ lao động nặng từ 5 giờ sáng cho đến sau nửa đêm, đôi khi đến 2-3 giờ sáng. Thời gian lao động cứ tùy tiện tăng lên, các học viên không được sử dụng nhà tắm, cưỡng ép họ tiểu tiện và đại tiện ngay trong phân xưởng. Điều này chắc chắn gây ra một môi trường làm việc ô nhiễm nặng. Các học viên không được phép giặt quần áo lót của họ. Ông Hà Hoa Giang, 42 tuổi, bị đóng băng đến chết vì không chịu hợp tác

Đệ tử Đại Pháp Hà Hoa Giang, 42 tuổi, quê ở Khánh Tân, Hắc Long Giang, làm việc cho Tập đoàn dầu khí thứ 6 Đại Khánh, Công ty số 4. Ông Giang kiên trì tu luyên Pháp Luân Công, cảnh sát từ Văn phòng Cảnh sát Tập đoàn Dầu khí thứ 6 Khánh Tân bắt và phi pháp tống giam vào trại giam Long Phượng 30 ngày. Sau đó chuyển đến Trại Lao động Huyện Tát giam cầm 50 ngày, rồi lại tiếp tục chuyển đến một trại giam khác và giam cầm Ông ở đó 18 ngày.

Ngày 23, tháng 12, 2002, vào lúc 10 giờ sáng, Ông Hà Hoa Giang bị chuyển đến Trại Lao động cải tạo Thành phố Đại Khánh để lãnh án tù 3 năm. Thấy rằng Ông Giang có sức khỏe rât tốt, họ chuyển Ông đến phòn giam ở Đội thứ 2. Cảnh sát chỉ đạo cho nhiều phạm nhân, bao gồm Vương Khánh Lâm, Giang Phát, Triệu Ngạn Quân, cùng tra tấn. Kẻ tội lỗi Vương Khánh Lâm khoe khoang rằng hắn sẽ “chăm sóc” cho Ông Giang đêm đó. Ông không chịu viết “bản hối hận”, nên khoảng 9-11 giời đêm đó, chúng đổ nước lạnh lên người Ông, trói Ông vào ghế thép, nhét miệng Ông lại, và mở cửa sổ ra, và thỉnh thoảng đưa Ông ra ngoài trời cho đóng băng. Các học viên và tù nhân ở đó có thể nghe Ông Giang rên lên khủng khiếp và tiếng thét của tên Vương Khánh Lâm: “Ông sắp viết hối hận thư rồi phải không? Ông có nghe tôi không?”. Các tù nhân Triệu Lập Chí, Lô Hoa Sơn, và Đại Pháp Đệ tử Lưu Phước Bân đã mắt thấy tai nghe Ông giang kêu rên thảm thiết. Vì bị trói ở trong tình trạng đóng băng một thời gian dài, tim của Ông đã ngưng đập, ngừng hô hấp, bác sỹ Phó Cường cố gắng cứu Ông nhưng vô hiệu. Ông đã bị đóng băng đến chết vào lúc 11 giờ đêm trong phòng tắm của Đội thứ 2, thuộc Trại Lao động Cải tạo Thành phố Đại Khánh. Những kẻ hành ác liên quan đến cái chết của Đệ tử Đại Pháp Hà Hoa Giang bao gồm: Trưởng khoa quản lý Hàn Khánh Sơn; là người đã làm mọi thứ để che dấu và ngăn chặn sự thật lan truyền, bác sỹ Phó Cường, Phó cảnh sát trưởng Vương Vịnh Tương, Đại đội trưởng Vương Hỷ Xuân, Đại đội phó Trương Minh Trụ, cảnh sát Vương Cương, cảnh sát Từ Ân Quân, cùng những tù nhân trên. Bị cưỡng bức đứng ngoài trời tuyết lạnh trong 11 giờ.

Các học viên đã bị tra tấn đứng ở ngoài trời suốt ngày, từ 5:30 sáng đến 4:30 chiều. Trời giữa mùa đông và nhiệt độ rất thấp, nhưng họ không được cho phép mặc một cái áo nào để chống đỡ với cái lạnh. Các học viên Lý Khánh Trân, Dương Tú Hoa, Lý Bính Thanh, Đỗ Quý Khiết, Vương Văn Vinh, Trương Xuân Tiệt, Thế Lý, và Lý Tuyết Liên và các học viên khác đã bị lột hết áo lạnh và khủng bố như thế đến 9 giờ đêm ngày hôm đó. - Bản báo cáo của một học viên bị giam ở một nhà tù nữ ở tỉnh Hắc Long Giang. Những Khốc hình được sử dụng tại Trại Cưỡng bức Lao động Xương Lạc, Tỉnh Sơn Đông. Vào mùa đông, các học viên thường bị lột hết quần áo và cưỡng bức ngồi trên sàn nhà tắm trống rỗng. Bốn năm tên tội phạm thay nhau xối nước lạnh lên đầu và người các học viên. Thỉnh thoảng các học viên bị nhúng ngập vào trong một cái bể nước lạnh trong một thời gian dài. Sau cái gọi là “tắm lạnh” các học viên được đưa đến phòng lưu trữ với cửa sổ mở ra và giam ở đó cho đóng băng hàng giờ đồng hồ. Thỉnh thoảng các học viên được đưa đến các phòng và đặt dưới cánh quạt trần. Các học viên ấy bị đặt dưới quạt trần cho đến khi toàn thân họ chuyển sang màu tím. – Các học viên bị giam cầm tại Trại lao động Cuỡng bức Xương Lạc, Tỉnh Sơn Đông.

Nhật báo Wall Street Journal: Một thực nghiệm chết người: Luyện tập Pháp Luân Công là tốt, Bà Trần đã nói, trong những ngày cuối cùng Những người tù cùng phòng nhớ lại những tiếng thét thất thanh

Của một cụ bà Trung Quốc Trước khi bà chết trong tù. – “Không có thủ đoạn nào là quá đáng.”

Lưu Quang Minh, nam; Đặng Bình; nữ, Chủ nhiệm Trương; nam, Thư ký Cao; nam, tất cả cùng làm việc tại Văn phòng Dân phố Thành Quan, Thành phố Duy Phường, Tỉnh Sơn Đông, là hung thủ trực tiếp tra tấn và bức hại chết Đại Pháp Đệ tử Trần Tử Tú.. Theo tờ Duy Phường, Sơn Đông, Trung Quốc – Ngày trước khi Bà Trần Tử Tú qua đời, cảnh sát một lần nữa yêu cầu Bà tử bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Gần như ngất xỉu sau những nắm đấm tàn nhẫn liên tục, Cụ Bà 58 tuổi vẫn không chịu gật đầu. Theo những người bị giam cùng phòng và những tù nhân chứng kiến sự việc, sau khi bị điên tiết lên vì không khuất phục nổi Bà, cảnh sát địa phương đã cưỡng bức Bà đi chân trần trên tuyết lạnh. Hai ngày tra tấn đã làm đôi chân Bà bầm tím, mái tóc ngắn của Bà bê bết máu mủ. Khi ấy Bà vừa bò lê bò lết, vừa nôn mửa, Bà gục xuống và không bao giờ dậy được nữa, và từ trần vào ngày 21 tháng 2. […] Hai ngày sau, Cô Trương [con gái của Bà Trần] trở về nhà và phát hiện thấy rất nhiều cảnh sát trong nhà mình. Họ nói với cô là mẹ cô đã được “phát hiện” thấy ở ngoài trời nhờ một đội thông tin đặc nhiệm, những người đã đến hàng xóm để tìm những người ủng hộ pháp Luân Công đã dám rời khỏi nhà. … các đảng viên của Đảng bộ địa phương đã gửi Bà Trần đến một nhà tù nhỏ không chính thức được

điều hành bởi ủy ban đường phố, được mô tả lại như là một Lớp học Giáo dục Pháp Luân Công. Những người bị giam giữ ở đó đã mô tả nó như căn nhà khủng bố. Ngôi nhà bố cục gồm hai phần với một cái sân ở giữa. Tại nơi góc sân là một ngôi nhà thấp gồm hai phòng. Đây là nơi sự đánh đập đã xảy ra, theo bốn người bị giam giữ mô tả lại. Bà Trần đã bị tra tấn vào đêm đó. Một người ủng hộ ở bên cạnh căn nhà thấp đó đã viết: ”Chúng tôi nghe thấy tiếng kêu của Bà. Trái tim của chúng tôi cũng như đang bị khủng bố, tinh thần chúng tôi cũng như đang sụp đổ. Cán bộ của Ủy ban Dân Phố Chengguan đã sử dụng dùi cui nhựa để đánh vào đùi của Bà, vào chân, và vào hông của Bà, đâm vào đầu và cổ Bà, theo chứng kiến. Họ hét vào tai Bà hãy từ bỏ Pháp Luân Công và nguyền rủa Ông Lý, theo những người bạn cùng phòng. Mỗi lần như thế, Bà Trần đều từ chối.” Ngày tiếp theo, ngày thứ 19, cô Trương nhận được một cuộc gọi khác. Bảo là hãy mang tiền theo. Cô Trương ngập ngừng. Mẹ cô đến nói vào điện thoại. Giọng của Bà, thường là rất khỏe và tự tin, lúc đó rất thều thào và đau đớn. Bà bảo con gái mình mang theo tiền. Người gọi đến cầm lấy điện thoại và nói: Hãy mang tiền đến đây. Cô Trương cảm thấy khó thở và lấy hết tiền bạc và một ít áo quần. Nhưng nhiều nhân viên đã bao quanh ngôi nhà và không cho cô gặp mẹ mình. Ngờ rằng đây là một cái bẫy để tống tiền cô và mẹ cô hoàn toàn không ở trong ngôi nhà đó, cô quay trở về nhà. Một giờ sau, một “học viên” đến thăm cô Trương và nói với cô: những người ủng hộ Pháp Luân Công đang bị đánh trong trung tâm.

Cô Trương quay trở lại cùng với em trai mình, mang theo trái cây và một ít lễ vật đút lót cho cảnh sát. Cô đã bị từ chối và tiền của cô cũng bị từ chối. Cô phát hiện ra một người cụ Bà trong một căn phòng và cô hét lớn: “Có phải là mẹ đó không?” Cụ Bà đó vẫy tay ra hiệu, “không”, mặc dù cô Trương băn khoăn không biết Cụ Bà có phải ra hiệu cho cô rời khỏi nhà tù hay không. Và sợ rằng cô cũng sẽ bị bắt, cô và em trai nhanh chóng trở về nhà, suốt đêm không ngủ được. Đêm hôm đó Bà Trần được đưa trở lại phòng. Sau khi một lần nữa từ chối từ bỏ Pháp Luân Công, Bà đã bị đánh và bị đâm bằng gậy làm Bà choáng váng, theo những tù nhân đã nghe và những người đã nhìn sự việc qua một cửa sổ. Những người cùng phòng nghe Bà nguyền rủa cảnh sát và cán bộ, Bà nói rằng chính quyền Trung ương sẽ trừng phạt họ khi họ bị đưa ra ánh sáng. Nhưng trong một câu trả lời mà những người ủng hộ Pháp Luân Công đã nghe lặp đi lặp lại ở nhiều nơi khắp nước, cán bộ Duy Phường trả lời rằng chính quyền Trung ương đã nói với họ rằng “không một biện pháp nào là quá đáng để xóa sổ Pháp Luân Công”. Những trận đòn vẫn sẽ diễn ra và chỉ dừng lại khi nào Bà Trần thay đổi quyết định, theo hai người tù đã nghe về sự việc. Hai giờ sau khi Bà bị tra tấn, Bà Trần được đưa trở lại căn phòng của ngôi nhà thứ 2 của khu nhà, một căn phòng lạnh chỉ có một mái tồn che trên một chiếc dường. Ba người bạn cùng phòng với Bà đã chăm sóc Bà, nhưng Bà đã hôn mê. Một người đã nhớ lại là Bà đã gọi trong mê sảng “mẹ ơi, mẹ ơi”. Sáng ngày hôm sau, ngày thứ 20, Bà bị đưa ra ngoài để tiếp tục tra tấn. Tôi đã nhìn thấy qua cửa sổ Bà đã bò lê bò lết một cách khó khăn, một người cùng phòng đã viết một lá thư và lén gửi cho chồng mình. Bà Trần đã sụp đổ và bị kéo lê trở lại phòng. Tôi là một y tá. Khi tôi thấy Bà đang hấp hối, tôi đề nghị chuyển Bà sang một căn phòng ấm, người cùng phòng viết. Thay vào đó, cảnh sát địa phương đã nhét những viên thuốc tệ từ thảo mộc vào miệng Bà để cầm máu sơ bên trong. Nhưng Bà không thể nuốt được, cũng không thể nhả chúng ra được. Những người bạn cùng phòng đã cầu xin các quan chức đưa Bà Trần đến bệnh viện, nhưng những quan chức đã từ chối, và chỉ trích rằng các học viên Pháp Luân Công đã từ bỏ phương pháp chữa trị bằng y học hiện đại và mê tín vào những bài tập khí công, người cùng phòng thuật lại. Cuối cùng họ mang vào một bác sỹ, để khám sức khỏe cho Bà. Nhưng, người cùng phòng đã viết, Bà không thể ý thức được nữa và không thể phát âm, Bà chỉ nôn ra những khối chất lỏng đen sì. Chúng tôi đoán đó là máu. Cho tới sáng ngày hôm sau, họ mới xác nhận rằng Bà đã chết. Một nhân viên của Cục An ninh, Lưu Quang Minh, đã thử khám nhịp tim của Bà và mặt anh ta tái xanh, Bà Trần đã chết. Chiều ngày hôm đó các quan chức đã đến nhà cô Trương và nói với cô là mẹ cô bị ốm, cô Trương và em trai kể lại. Cả hai đều được đưa lên xe và đưa đến một quán trọ cách nhà giam chừng một dặm. Cảnh sát vây quanh quán trọ. Bí thư Đảng bộ địa phương đã nói với họ là Bà Trần đã chết vì một cơn đau tim, nhưng họ không để cho hai người thấy thi thể Bà. Sau hàng giờ tranh cãi, cuối cùng các quan chức cũng để cho hai chị em được gặp mẹ mình, nhưng chỉ đến ngày hôm sau, sau khi họ trải qua một đêm trong nhà trọ với sự canh giữ chặt chẽ, hai chị em đã cự tuyệt, và cuối cùng họ được thả về nhà. Vào ngày thứ 22, hai chị em cô Trương được đưa đến bệnh viện, cảnh sát cũng bao quanh ở đó. Mẹ của họ, họ nhớ lại, được đặt trên một cái bàn trong một bộ tang phục truyền thống: một cái áo vải mỏng màu xanh trên bộ đồ lót. Trong một cái túi vứt ở góc phòng, cô Trương đã phát hiện ra bộ áo quần đã rách toạc và bê bết máu cảu mẹ cô, bộ đồ lót của Bà dơ bẩn thẩm tệ. Đùi của Bà thâm đen. Có một giải băng dài 6 inchs băng dọc lưng Bà. Răng của Bà bị vỡ. Tai của Bà sưng phồng và thâm tím. Cô Trương đau đớn ngất đi, em trai cô khóc lên thống thiết và đỡ lấy cô.

Ngày hôm đó bệnh viện đã phát hành báo cáo trường hợp của Bà Trần. Báo cáo rằng cái chết của Bà Trần là tự nhiên. Bệnh viện đã từ chối bình luận hay giải thích về trường hợp. Cô Trương nói là cô đã phản đối với các quan chức về bộ áo quần mà cô đã thấy, nhưng họ đã nói với cô rằng mẹ cô đã trở nên không thể cứu chữa sau cơn đau tim và đó là tại lý do sao áo quần của Bà bị dơ bẩn. Hai chị em cô Trương đã cố đệ trình đơn kiện, nhưng không một luật sư nào chấp nhận trường hợp của cô. Trong khi đó thi thể mẹ cô vẫn để trong nhà làm lạnh, cho đến khi sự đe dọa kiện tụng qua đi. Sau đó, vào ngày 17, tháng 3, cô Trương nhận được một lá thư từ bệnh viện nói rằng thi thể của mẹ cô sẽ được hỏa thiêu ngày hôm đó. Cô Trương đã gọi đến bệnh viện để ngăn cản việc đó, nhưng cô nói những quan chức không thể cho cô một câu trả lời rõ ràng và nói họ sẽ phải gọi lại cho cô. Họ đã không gọi lại. Cô Trương không bao giờ được nhìn thấy thi hài mẹ mình nữa. Tiếp theo: Nhốt vào hầm nước | Những Phương pháp Khủng bố khác

Bản tiếng Anh: http://www.faluninfo.net/torturemethods2/extreme-conditions/

Nhốt vào hầm nước

Dựa trên các báo cáo từ Trung Quốc, các trại giam đã sử dụng ý tưởng nhốt vào hầm nước theo nhiều cách khác nhau. Nhiều hầm nước ngập đến cổ học viên Pháp Luân Công, nước ở trong hầm vô cùng bẩn thỉu; nhiều hầm nước quá sâu không thể đứng được. Nhiều hầm thì được đóng đinh nhọn xuống dưới. Thông thường những hầm nước được dấu kín trong những căn phòng nơi các học viên bị cưỡng chế đứng trong đó nhiều ngày nhiều đêm liền trong tối tăm. Nước thường là vô cùng dơ bẩn, bao gồm xác chết động vật và phân.

Bị giam trong Hầm nước nhiều tháng

Cô Đinh Duyên, nữ học viên Pháp Luân Công , 32 tuổi, từ Thành phố Thạch Gia Trang, Tỉnh Hà Bắc. Ảnh chụp trên đây trong một cuộc họp báo được tổ chức tại Bắc Kinh vào tháng 10-1999. Đó là lần đầu tiên các kênh thông tin nước ngoài được biết về cuộc khủng bố mà các học viên đã chịu đựng. Cô Duyên, một trong những người tổ chức chính của cuộc họp báo, đã bị bắt ngay sau đó và bị kết án 4 năm tù. Trong khi Cô bị giam tù ở nhiều nơi, cảnh sát đã sử dụng rất nhiều hình thức khủng bố đối với Cô, bao gồm cưỡng bức lao động nặng, bị cùm “mang kiếm sau lưng”, bị trói tay “Đại Bàng xoè cánh” trên trần nhà. Tại Trại giam Thạch Gia Trang, Cô Duyên đã bị khoá trong một cái cũi sắt. Tại trại giam thành phố Thành Đức, những tên quản tù đã lột hết quần áo của Cô Duyên và khoá Cô trong một cái cũi sắt với những mũi đinh dài xung quanh các mặt cũi, rồi ngâm cái cũi vào trong nước bẩn ngập tới cổ. Nơi đó đựợc dấu ở một chỗ rất tối tăm. Cô Duyên đã bị tra tấn hầm nước và chết trong tháng 10-2001, sau khi chịu đựng nhiều tháng liền ngâm mình trong nước bẩn. Tại trại Cưỡng bức Lao động Vương Thôn, Tỉnh Sơn Đông “ Khi chúng tôi nói đến nhà tù bằng nước trong trại lao động, nhiều học viên bị giam trong tù có thể

thấy tận mắt, và một vài người có thể đang bị ngâm trong đó. Nhà tù bằng nước là một cái hầm xây bằng xi măng. Bên trong là các máng sắt được sử dụng để treo người và phía trên là nắp xi măng đậy kín. Người ở trong đó không biết ngày hay là đêm. Nước quá sâu khiến không có cách nào nghỉ ngơi được. Những thí nghiệm y khoa hiện đại cho biết rằng rằng nếu không được nghỉ ngơi khoảng 5-7 ngày thì mạng sống bị đe doạ. Do đó, hầm nước là một cái hầm ma nó giết người mà không cần đổ một giọt máu.” Tại trại Lao động Cải tạo Nam Mộc Tự, Tỉnh Tứ Xuyên.

Minh hoạ “Có một khốc hình tra tấn độc ác khác được những tên quản ngục tại Nam Mộc Tự sử dụng: ngâm hầm

nước. Hầm nước là một phòng biệt lập được đổ đầy rác rưởi và phân người. Chúng đổ nước vào trong và cưỡng bức các học viên vào trong đó. Không được phép tắm rửa, thậm chí vào mùa hè. Sau một thời gian các học viên sẽ phát ghẻ lở khắp thân thể.” “Hầm nước rất nhỏ và một người không thể dựa lưng vào tường để nghỉ ngơi. Học viên bị cưỡng chế

ngồi trên sàn xi măng. Rồi cảnh sát đổ nước lên sàn, làm ướt hết quần ngoài và quần lót với nước đá rất lạnh. Sau khi họ liên tục đổ nước vào hầm, cơ thể nạn nhân sẽ ướt sũng và ngập trong nước. Nhiều khi

nước lên ngập cổ. Nước lạnh và gió làm người ta ớn lạnh tận xương. Nếu học viên không chịu khuất phục, hình thức khủng bố này sẽ kéo dài mãi.” Trại Lao động Cải tạo Tây Sơn Bình Học viên Pháp Luân Công Kháng Hồng bị giam trong đội số 11 của trại lao động. Ông thường bị nhốt trong Tháp Lôi Phong, nó là một căn phòng biệt giam kinh khủng. Nó là một nhà tù hầm nước nổi tiếng. Nó tối om quanh năm. Không có ánh sáng tự nhiên cũng không có ánh điện lọt vào. Nước bẩn và phân người chất dày nhiều inches trong hầm. Để làm cho nó kinh ghê hơn, nhiều chuột chết và rắn chết được chúng ném vào. Bởi vì Ông cương quyết kiên định tín ngưỡng, ông Kháng Hồng đã bị trói tay và treo vào sàn sắt trong hầm nước suốt 3 ngày 3 đêm. Làn da của Ông bị mụt nhọt và mưng mủ khắp người. Khi Ông đi ra ngoài, Ông bị co giật liên hồi. Ông Xishi ở Bắc Bội, Tứ Xuyên bị khoá vào trong hầm tối này đến hơn 10 ngày. Ônng Liêu Liên Hải từ Huyện Kỳ Giang, Thành phố Trùng Khánh cũng tra tấn hình thức tương tự.” Trại giam Hoài Nhu, Bắc Kinh “Vào 8 giờ tối đêm đó, Ông Tiêu thình lình bị mang lên để thẩm vấn. Ông quay về phòng sau 15 phút

với cái còng nặng trên tay. Vào 9 giờ đêm, hai tên tội phạm cùng phòng, Phương Diễm Hoa và Chân Ngụy bắt đầu tra tấn Ông Tiêu bằng hình phạt hầm nước. Chúng nói rằng chúng bị cảnh sát ra lệnh phải làm, nếu không thì án tù sẽ kéo dài ra và chúng có thể bị phạt giật bằng dùi cui điện. Viên cảnh sát thực thi nhiệm vụ đêm hôm đó là Đại uý Dong, số của hắn ta là 05971. Hắn mặc áo khoác cotton và quần đùi, Ông Tiêu bị ép ngồi xuống bên cạnh lỗ thông hơi của căn phòng trong một vị trí rất khó chịu, không thể duỗi hay nằm xuống. Mặc dù hầm nước rất nhỏ, Ông cũng không thể dựa lưng vào tường một chút. Rồi tên Hoa và tên Ngụy bắt đầu đổ nước đá lạnh lên sàn, làm ướt sũng áo quần Ông Xiao, rồi toàn thân ướt sũng, sức lạnh và gió sắc như dao xuyên vào người…. Tiếp theo: Cưỡng bức Đọa thai và bức hại trẻ em | Những Phương pháp Khủng bố khác

Bản tiếng Anh: http://www.faluninfo.net/torturemethods2/water-dungeon/

Cưỡng bức đọa thai và Bức hại trẻ em

Từ xưa đến nay, tình mẫu tử là rất thiêng liêng và thật cao cả, dù là đứa con đã được sinh ra hay vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Nhưng tại Trung Quốc, không những nó không được tôn trọng, mà còn bị lợi

dụng làm vũ khí để khủng bố phụ nữ mang thai và những người mẹ phải từ bỏ tín ngưỡng của mình về Pháp Luân Công. Vì giam giữ phụ nữ có thai là trái với luật pháp trong những trại lao động Trung Quốc, nên đối với phụ nữ có thai thì họ thường bị cưỡng chế làm sẩy thai. Trong một vụ án, đứa con của một học viên Pháp Luân Công đã bị lôi ra khỏi tử cung của Cô khi mới đựợc 8 tháng trong bụng mẹ, bằng biện pháp dãn nở tử cung, đứa bé đã mở mắt và khóc lên, nó đã bị cướp đi, và không bao giờ được nhìn thấy nữa. Phụ nữ có thai và đang cho con bú cũng bị cưỡng bức lao động nặng, và thường gây ra những tổn thương và biến chứng thai nhi. Hàng loạt trẻ em trở thành vô gia cư, không người chăm sóc sau khi bố mẹ của chúng bị giam cầm. Chúng cứ thấp thỏm chờ đợi bố mẹ quay về, mà không biết là họ có còn trở về được nữa không. Trong một vài trường hợp các em phải bơ vơ một mình và tự chống chèo với cuộc sống, rất nhiều em đã mồ côi. Mẹ và con trai 7 tháng tuổi bị khủng bố đến chết

Đệ tử Đại Pháp Vương Lệ Huyên, cử nhân văn khoa, quê từ Làng Nam Câu, Huyện Tê Hà Tự Khẩu, Tỉnh Sơn Đông. Cô đi Bắc Kinh thỉnh nguyện hòa bình tổng cộng 8 lần (3 lần trong khi đang mang thai, và hai lần cùng con trai). Vào ngày 21 tháng 10-2000, Vương Lệ Huyên đi Bắc Kinh tham gia thỉnh nguyện hòa bình, bế theo đứa con trai, Mạnh Hạo, chưa đầy 8 tháng tuổi trên tay. Cô bị bắt ngay trên đường, tuy nhiên Cô đã trốn thoát khỏi trại giam và tiếp tục đi Bắc Kinh vào ngày 22, tháng 10. Vào ngày mùng 7, tháng 11, 2000, cảnh sát Quảng trường Thiên An Môn đã bắt hai mẹ con cô Huyên. Vì trước đây Cô Huyên làm việc cho một công ty tại Khu Phát triển Đặc biệt Yên Đài, vào chiều ngày mùng 7, tháng 10, 2000, cảnh sát Mâu từ Đồn Cảnh sát Khu Phát triển Đặc biệt Yên Đài đã bắt Cô đem đến Văn phòng liên lạc Bắc Kinh đóng tại lầu 18 của Tòa nhà Trung tâm Hoa Áo. Hai mẹ con họ bị cảnh sát Mâu giám sát. Khoảng 4 giờ chiều, Cô Vương Lệ Huyên cùng con trai bị đẩy rớt từ trên toà nhà xuống. Cảnh tượng bi thảm khôn cầm. Mẹ của Cô Vương Lệ Huyên, Lý Tú Hương (cũng là học viên Pháp Luân Công), cùng với chồng Cô nhận được tin giữ, liền đến Bắc Kinh. Họ nhìn thấy thi hài bị đóng băng của Cô và con trai. Theo xác nhận của nhân viên điều tra, cổ và nhiều đốt xương của Cô đã bị vỡ, sọ não của Cô đã bị thủng, và có một mũi kim cắm lại trên người Cô. Có hai vết thâm đen trên mắt cá chân của con trai Cô, Mạnh Hạo, hai vết thâm đen trên đầu, và máu ở trong lỗ mũi. Các vết thâm đen có thể gây ra vì những người quản trại đã xích chân em lại và đã treo ngược đầu em xuống. Những tên “kẻ cướp” của Giang Trạch Dân thậm chí không tha cho đứa bé.

Các nhà cầm quyền đã công khai thông báo cái chết của hai mẹ con Cô là do tự tử vì Cô đã bế con nhảy ra khỏi toà nhà, điều này thật là mâu thuẫn với những vết thương của họ và những bản báo cáo chính xác. Các thành viên của gia đình Cô Huyên cũng bị khủng bố. Cha của cô, Đệ tử Đại Pháp Vương Quế Hải, 53 tuổi, bị cảnh sát, vào ngày mùng 2 tháng 11, leo qua tường rao, đột nhập vào nhà, sung công tài sản, cắt điện thọai và đày đi trại Cải tạo Lao động để Giáo dục lại. Mẹ Cô cũng bị công an bắt nhiều lần vì đi Bắc Kinh thỉnh nguyện. Em gái cô, Vương Lệ Huy bị bắt đi trại cải tạo lao động và trục xuất khỏi trường vì luyện tập Pháp Luân Công tại trường Đại học Yên Đài, và em trai Cô cũng bị bắt đến trại lao động cải tạo và đuổi học vì luyện tập Pháp Luân Công tại Trường Cao đẳng Tế Nam. (Chi tiết tại: http://www.clearwisdom.net/emh/articles/2001/5/6/9304.html ) Bức hại làm sẩy một Bào thai sắp đủ tháng Học viên Pháp Luân Công 33 tuổi Trương Hán Vân từ Thành phố Hán Trung, Tỉnh Thiểm Tây. Cô từng bị mất kinh và không thể sinh con. Sau khi tập Pháp Luân Công, cơ thể Cô trở lại bình thường và cô đã mang thai. Cả gia đình đều biết ơn Pháp Luân Công. Vào tháng 3-2000, Cô Vân bị cưỡng bức đến một lớp học tẩy não được tổ chức bởi Phòng 610 Thành phố Hán Trung, bất chấp Cô đang mang thai và đang đợi một đứa con trai ra đời. Để tránh khủng bố, Cô Vân lánh nạn đến một gia đình họ hàng. Cha Cô có một công ty nhỏ. Dưới sự chỉ điểm của các cảnh sát phòng 610 Thành phố Hán Trung, Văn phòng Hành chính Bắc Quan đã đóng cửa các điểm sản xuất của bố và anh trai Cô Vân nhằm ép họ giao nộp Cô Vân. Họ cũng trói tay chồng Cô Vân lên một cây cầu bắc qua sông Gia Lĩnh để bêu riếu. Cuối cùng, Cô Vân đã bị bắt và đưa đến lớp học tẩy não. Khi các nhân viên Phòng 610 Thành Phố Hán Trung nhận ra rằng Cô Vân sắp sinh con, để tiếp tục giam giữ Cô tại lớp học tẩy não, họ đưa Cô đến một nhà hộ sinh, nơi Cô đã bị giăng ra và cưỡng bức làm cô bị đọa thai bằng biện pháp dãn nở tử cung. Cảnh tưởng thật kinh hoàng, thảm thiết. Thêm những trường bị bức hại đọa thai vì lao động nặng và điều kiện sống khủng khiếp trong các trại giam.

Đệ tử Pháp Luân Công 28 tuổi Đậu Kiến Hoa, là một giáo viên mẫu giáo, từ Thành phố Mật Sơn, Tỉnh Hắc Long Giang. Vào tháng 6-2000, Cô đi đến Bắc Kinh lần thứ hai để tham gia thỉnh nguyện hòa bình. Sau khi bị hộ tống trở lại Thành phố Mật Sơn, Cô bị Phòng Cảnh sát Nông Khẩn, Tỉnh Quảng Đông đưa đến Trại Cưỡng bức Lao động Liên Châu Sơn, Bắc Sơn, thuộc Thành phố Mật Sơn. Tất cả học viên ở trại giam đều bị cưỡng bức lao động nặng. Đặc biệt là sau khi thấy Cô mang thai các nhà cầm quyền tại trại lao động đã tiếp tục bắt Cô phải dời chuyển những viên gạch nặng, làm cho Cô bị băng huyết và đọa thai.

--Cô Tưởng Trung Lợi là một nhân viên của Ngân hàng Máu Hành Dương, Thành phố Hành Dương, Tỉnh Hồ Nam. Cô đã mang thai trong khi bị giam cầm và tra tấn bằng những liều thuốc làm hại thần kinh tại Trại giam Hành Dương. Chồng của Cô phục vụ trong quân đội. Vào tháng 2, năm 2000, Cô đã bị sẩy thai ngay trong trại giam và phải chịu đựng bị băng huyết trầm trọng. Trại giam đã mang Cô đi khi Cô đang lơ lửng giữa sống và chết. Cô bị phạt 1.500 Nhân dân tệ và trừ 3.000 Nhân dân tệ tiền lương. Thêm những trường hợp bị cưỡng chế đọa thai khi thai nhi đã đủ tháng Cô Lưu Thu Hồng, 39 tuổi, một công nhân của công ty Dược Zhong Ce Inc, là một học viên Pháp Luân Công từ Yên Đài, Sơn Đông. Cảnh sát đã đến nhà và bắt Cô khi Cô đang mang thai đã được hơn 8 tháng, sau đó cưỡng bức làm cô bị đọa thai. Khi em bé bị lôi ra ngoài, Nó vẫn còn sống và còn có thể khóc, Nó đã bị mang đi, và không ai biết nó ở đâu và còn sống hay không. Cảnh sát đã không cho phép Cô Hồng được hồi phục một chút sức sau khi Cô bị đọa thai. Cô bị giam giữ tại Văn phòng Fenghuangtai trong vòng một tháng để tẩy não, rồi giam gữ bất hợp pháp tại trại lao động cải tạo. --Cô Vương Thiểu Na quê ở Huyện Xà Khẩu, Thành phố Thẩm Quyến, Tỉnh Giang Đông. Cô cùng với chồng mình là Ông Lý Duy Quân, đã bị bắt vào tháng 2, 2000 trong khi trên đường đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện hoà bình. Ông Quân đã bị gửi đến Trại giam Xà Khẩu. Cô Na đang mang thai đựợc 6 tháng, nhằm để giữ Cô lại trại giam, công an đã cưỡng chế làm cô bị đọa thai. --Năm học viên từ Quế Lâm, Quảng Tây – Lâm Giang Tân, Wei Yuemei, Lý Hiểu Anh, Lý Tú Lương, và Ou Yang – đã bị bắt vì tập luyện Pháp Luân Công cùng nhau vào ngày 13 tháng 7-2000. Vì tất cả họ đều từ chối “hối quá thư” và “bản cam kết”, họ đã bị giam cầm trong trại giam số 2 Quế Lâm. Cô Ou được thả về nhà bởi vì Cô đang mang thai, nhưng chỉ sau khi Cô nộp phạt 10.000 Nhân dân tệ. Sau đó cảnh sát đã cưỡng bức làm Cô bị sẩy thai, và giải thích rằng Cô không được phép sinh đứa bé. Bức hại bà mẹ mang thai và đang cho con bú. Cô Liang Mei (biệt danh) là một học viên Pháp Luân Công 29 tuổi từ Tỉnh Tứ Xuyên, Cô vẫn còn cho con bú khi bị khoá vào trong Trường Nông nghiệp địa phương cùng với nhiều học viên khác. Nhiều cảnh sát đã túm lấy tay chân Cô, cùng nhấc Cô lên không trung, rồi cùng ném Cô liên tục xuống nền nhà. Cảnh sát đã nói với Cô Mei, “Chúng tôi được cấp trên bảo rằng chúng tôi không cần lý do với các học viên Pháp Luân Công. Không cần phải lo nghĩ về pháp luật và hiến pháp, chúng tôi có thể làm bất cứ điều gì chúng tôi thích.” Họ bỏ ngoài tai lời cầu xin của Cô rằng Cô đang có con dại ở nhà và nó cần bú sữa. Lần này Cô đã bị còng tay sau lưng và trói vào cây. Miệng Cô bị dẻ nhét chặt. Áo quần Cô bị sữa làm ướt sũng trong khi đứa bé đang đói sữa ở nhà. Thời gian trôi qua, hai tay Cô, đã bị trói vào cây, bắt đầu sưng lên, và những cơn đau đớn hành hạ. Cô nhớ đứa con gái tội nghiệp đang chết đói ở nhà, làm sao mà Cô có thể chịu đựng nổi điều này. Cô yêu cầu thả ra một lần nữa nhưng yêu cầu đó đã bị từ chối. ---

“Cảnh sát thành phố Lâm Hà đã mang tôi trở lại Lâm Hà sau khi tôi thỉnh nguyện hoà bình ở Bắc Kinh

vào ngày 19 tháng 2-2000. Họ thẩm vấn tôi từng người một suốt đêm, và sau đó 3 người trong số họ thay nhau đánh tôi. Một tên cảnh sát tên là Dương đã tát vào mặt tôi nhiều lần. Họ cùm tôi lại và cưỡng bức tôi đến Trại Cưỡng bức Lao động nữ Huhhot mà không qua một thủ tục pháp lý nào. Chúng giam tôi ở đó từ ngày 19 tháng 2-2000 đến 30 tháng 7-2000. Vào khoảng ngày 10 tháng 7-2000, trong khi đang bị lao động nặng, tôi cảm thấy đau quặn ở dạ dày. Một khám nghiệm đã phát hiện rằng tôi đã có thai vài tháng. Tôi đã phải chịu đựng đau đớn khủng khiếp trong thời gian đó.” “Chín người trong chúng tôi phải khuân hết 30 tấn than mỗi ngày. Tôi bốc dỡ và gánh phân bò và bón

đất canh tác. Khi không có công việc nông nghiệp, tôi phải bọc hơn 10,000 đôi đũa mỗi ngày. Trong trại lao động tôi tiếp tục luyện tập các Bài tập Pháp Luân Công. Mỗi buổi sớm, tôi bị trói tay vào hàng rào cầu thang và bị cưỡng bức ngồi xổm trong một thời gian dài. Bởi vì tôi luyện tập các Bài tập Pháp Luân Công, Đại Uý Lui của đội số 3 trong trại lao động đã giật điện tôi bằng dùi cui điện. Sau đó, quyền Đại uý Hong đã ra lệnh cho chúng trói tay tôi lên bằng còng tay mà không cho hai chân tôi chạm đất. Sau hai ngày bị trói, tay tôi trở nên đen sì, lạnh và tê cứng. Sau đó chúng treo tôi ở đó suốt ngày. Biết rằng tôi đang mang thai, chúng vẫn không cho phép thả tôi. Họ đã giam tôi hơn mười ngày trước khi gửi tôi về nhà với đôi tay đã bị liệt Đồn Cảnh sát Thành phố Lâm Hà đã ra lệnh cho tôi phải huỷ bỏ đứa con 8 tháng trong bụng của tôi. May mắn thay, cuộc đọa thai đã không thành công. Sau đó tôi được lâm bồn, cảnh sát đã tới và yêu cầu tôi viết hối quá thư. Nếu tôi không đồng ý, họ sẽ phạt 30.000 Nhân dân tệ. Tôi không có tiền. Và chúng doạ là sẽ lấy ngôi nhà của tôi. Khi con trai tôi được 3 tháng, chúng cho 5-6 cảnh sát thường xuyên đến thăm nom tôi mỗi ngày. Tôi không có quyền tự do và tôi bị theo dõi hằng ngày. Tôi đã phải rời nhà và trở thành vô gia cư. –Báo cáo của một học viên Pháp Luân Công chưa công bố tên thật.

---

Chu Tinh là một học viên Pháp Luân Công ở Bắc Kinh. Nhiều cảnh sát đã từ Đồn Cảnh sát Bắc Kinh đã đột nhập vào nhà Cô và bắt cóc Cô. Chu Tinh đã từ chối đi theo họ. Bất kể là Cô đang mang thai, một cảnh sát khoẻ mạnh đã còng tay Cô lại sau lưng, xô Cô ngã lăn xuống sàn nhà, và kéo lê Cô ra khỏi nhà. Cảnh sát đã lột hết quần áo, để Cô ở trần truồng. Hai mắt của Cô, hai đầu gối, và hai chân Cô bị thương trầm trọng vì bị kéo chà trên nền xi măng. --Cô Lương Bội Anh là một cư dân Thành phố Shiyan, Tỉnh Hồ Bắc. Một buổi chiều giữa tháng 10-2000, khi Cô Lương đang cho con gái 7 tháng tuổi bú sữa tại nhà, hai cảnh sát ở Đồn cảnh sát Sanyan thành

phố Shiyan đã bắt Cô. Mặc dù giam giữ phụ nữ có con nhỏ hơn 01 năm tuổi là trái pháp luật, họ đưa Cô đến đồn cảnh sát và đánh Cô thậm tệ. Khi chồng Cô Lương đến thăm Cô, cảnh sát đã trói anh lại và treo anh lên song sắt cửa sổ bằng còng tay, cho dù anh không phải là học viên Pháp Luân Công. Chúng đánh anh tàn nhẫn. Rồi họ trói tay Cô Lương sau lưng, bắt Cô ngồi trên sàn nhà suốt đêm. Đứa con 7 tháng tuổi của Cô đang thiếu sữa và khóc đến khàn cổ và sắp mất tiếng. Sau đó, Cô Lương được thả. Vào ngày 14 tháng 12-2000, Gao Donghui, đồn trưởng đồn cảnh sát Sanyan, và cảnh sát viên Cai Xiaojun đã đột nhập vào nhà Cô Lương và bắt cóc Cô lần nữa. Tại đồn cảnh sát, họ còng tay Cô lại đằng sau với một tay vắt qua vai và tay kia quắp qua hông. Hình thức khủng bố này gọi là “mang kiếm sau lưng”. Với hai tay Cô bị bắt vặn như thế, chúng đẩy Cô Lương ngã lăn trên sàn nhà, mặt ngửa lên. Cảnh sát Cui Ke, đang mang đôi dày da, giẫm mạnh lên người Cô từ trên đầu xuống ngón chân. Cô Lương ngay tức khắc mất hết khả năng điều khiển tâm thần và tổn thương trầm trọng sau cuộc tấn công này. Vào ngày 15 tháng 12, Cô Lương bị gửi tới trại giam số 2 ở Shiyan. Mười ngày sau, khi cảnh sát Cai đến để thẩm vấn Cô, anh ta đóng cửa phòng thẩm vấn lại và đánh Cô thẩm tệ một lần nữa. Để che đậy chứng cứ giam cầm một phụ nữ có con dưới 01 năm tuổi, các nhà chức trách đồn cảnh sát Shiyan đã thay đổi các biên bản, đổi ngày Cô Lương bị giam từ ngày 15 tháng 12-2000 thành ngày 17 tháng 2-2001, một ngày sau sinh nhật một năm con gái Cô. Để khẳng đinh sự bịa đặt này, họ đã chuyển Cô Lương đến một trại giam không chính thức vào ngày 15 tháng 1-2001, sau đó chuyển trở lại vào ngày 17 tháng 2-2001. --Có phải là con cũng đã mất mẹ?

Trâu Dung Pháp chào đời vào tháng 11-1999. Vào thời đó, cha của em, Ông Trâu Tùng Đào, đang bị giam giữ trong một nhà giam bởi vì Ông đi Bắc Kinh thỉnh nguyện hòa bình. Ông Đào đã không được thả ra cho đến cuối tháng 12-1999. Ông bị gửi đến trại giam Thành phố Thanh Đảo vào tháng 7-2000, sau đó bị chuyển đến Trại Lao động cải tạo Vương Thôn ở thành phố Truy Bác, Tỉnh Sơn Đông cuối tháng 9-2000. Vào sáng ngày mùng 3 tháng 10-2000, cảnh sát đã giật điện Ông bằng những dùi cui điện và giết chết Ông chỉ trong vòng 2 giờ. Dung Pháp mất cha khi em mới được 01 năm tuổi. Sau cái chết của Ông Đào, cảnh sát luôn quấy rầy và theo dõi vợ Ông, Cô Trương Vân Hạc. Vào tháng 2-2002, cảnh sát đã bắt Cô và giam giữ tại trại giam Đại Sơn, Thành phố Thanh Đảo. Cảnh sát từ chối cung cấp bất kỳ một thông tin nào cho gia đình Cô. Dung Pháp vì vậy phải lìa xa mẹ, và ở với Bà ngoại, đã hơn 60 tuổi. Tuy nhiên, Bà ngoại của em đã lâm bệnh và qua đời tháng 8-2001 sau khi mất đi con rể và sắp sửa mất luôn con gái. Dung Pháp mất cha, mất mẹ, và mất bà, ba người thân yêu nhất của em.

Hoàng Dĩnh

Hoàng Dĩnh (tên tự là Khai Tâm) chào đời vào ngày 18, tháng 5, 2001 tại Số 12, Tân Thôn, Làng Như Gia Trang, Huyện Ngũ Tĩnh, Lâm Cù, Tỉnh Sơn Đông, là con gái của hai học viên Pháp Luân Công. Mẹ của em tên là La Chức Tương, kiến trúc sư thiết kế, làm việc tại Tổng Công ty Xây dựng Kiến Trúc Nông Khẩn, Tỉnh Quảng Đông. Cô đã bị khủng bố đến chết ở tuổi 29, khi Cô đang mang thai đứa con thứ 2, tại trung tâm Phục hồi trị liệu ở Thành phố Quảng Châu. Cha của Hoàng Dĩnh, Hoàng Quốc Hoa, người đã bị giam giữ bất hợp pháp trong trại lao động, đã phải lánh khỏi nhà để tránh bị bắt và bị khủng bố. Hoàng Dĩnh bây giờ đang sống với ông bà nội; điều kiện sống của họ quá nghèo đến nỗi căn nhà được trát phên đất và trần nhà đã bị nứt. Hoàng Dĩnh thường hôn tấm hình của mẹ và nói “Con thấy Mẹ. Mẹ rất đẹp. Mẹ về thăm con!” (Chi tiết tại: http://www.clearwisdom.net/emh/articles/2004/10/4/53117.html ) Cháu gái 4 tuổi đã qua đời sau khi cảnh sát bắt cóc và đánh đập các thành viên trong gia đình

Vào ngày 19 tháng 7-2000, cảnh sát từ Đồn cảnh sát Miêu Sơn đã đột nhập vào nhà người chú của cháu bé 4 tuổi Vương Thục Kiệt, (nhà ở tại Làng Miêu Sơn số 3, Huyện Miêu Sơn, Trấn Lai Vu, Tỉnh Sơn Đông), trước mặt của Thục Kiệt, bắt cóc tất cả người lớn có mặt bởi vì nghi ngờ họ là những học viên Pháp Luân Công. Vài tháng sau, em và cha của em bị đưa đến đồn cánh sát, và em đã chứng kiến những viên chức cảnh sát đánh và tát vào mặt cha của em. Thục Kiệt đau đớn và bị sốc, và sau đó cháu lên cơn sốt cao 1070F. Em lắc đầu từ bên này qua bên khác và dường như đang chịu đựng những nỗi đau khủng khiếp ở trong đầu. Tâm trạng của cháu trở nên rất trầm trọng sau sự việc và thỉnh thoảng cháu tự đập đầu mình vào tường. Sau khi trở về nhà từ đồn cảnh sát, cháu luôn ở trong tình trạng hôn mê và ngủ suốt ngày. Cảnh sát đến nhà của Vương Thục Kiệt lần này đến lần khác để bắt cóc các thành viên trong gia đình. Một lần cả gia đình phải lánh khỏi nhà để tránh bị bắt cóc trái phép. Sau khi sống trong nỗi sợ hãi và lo âu một thời gian quá dài, Thục Kiệt đã bỏ ăn và cái sức khoẻ yếu dần. Vào buổi chiều ngày 01 tháng 2-2002, Đồn trưởng kiêm trưởng ban chính trị Đồn Cảnh sát Miêu Sơn cùng với gần 20 nhân viên cảnh sát đã vây quanh ngôi nhà của Thục Kiệt. Họ đột nhập vào trong và bắt

cóc cha em đưa đi trại cải tạo; Thục Kiệt khiếp sợ đến nỗi đái ướt cả giường. Cảnh sát đơn giản phớt lờ em và bắt cha em mang đến một lớp học tẩy não. Ngày 14 tháng 2-2002, Thục Kiệt và người Cô của em đến lớp học tẩy não để thăm cha em. Khi trở về, Thục Kiệt nói với mẹ “Cha nói với con hôm nay là sinh nhật con, nhưng cha không thể ở cùng con đựợc”. ”Mẹ em nhìn vào đứa con gầy mòn và Cô chảy nước mắt. Thục Kiệt chỉ còn da bọc xương, cháu gần như không thể lớn thêm trong suốt hai năm khủng bố. Cháu cũng rất khó ngủ và biếng ăn. Mẹ cháu đã phải mang cháu tới bệnh viện để nhờ giúp đỡ. Tại bệnh viện, người ta nói là phát hiện ra cháu có một khối u lành trong não và cần phải phẫu thuật. Sau cuộc phẫu thuật, cháu bắt đầu rối loạn và nhiệt độ tăng cao. Bốn ngày sau, cháu tắt thở. Từ đầu: Lửa đốt | Những Phương pháp Khủng bố khác

Bản tiếng Anh: http://www.faluninfo.net/torturemethods2/children/

More: o 9 Bình luận về Đảng Cộng sản Trung Quốc 0 - Dẫn nhập 1 - Đảng cộng sản là gì? 2 - Đảng cộng sản Trung Quốc xuất sinh như thế nào? 3 - Chính quyền bạo lực của Đảng cộng sản Trung Quốc. 4 - Đảng cộng sản, một lực lượng phản vũ trụ. 5 - Giang Trạch Dân và Đảng cộng sản Trung Quốc lợi dụng lẫn nhau để đàn áp Pháp Luân Công. 6 - Đảng cộng sản Trung Quốc phá hoại văn hoá dân tộc. 7 - Lịch sử giết chóc của Đảng cộng sản Trung Quốc. 8 - Bản chất tà giáo của Đảng cộng sản Trung Quốc. 9 - Bản tính lưu manh của Đảng cộng sản Trung Quốc.

o Khủng bố Tinh thần và Ngược sát trong Cuộc Khủng bố của Trung Cộng Bức hại Pháp Luân Công Phần 1 - http://minhhue.net/article/1712.html Phần 2 - http://minhhue.net/article/1722.html Phần 3 - http://minhhue.net/article/1725.html Phần 4 - http://minhhue.net/article/1728.html o Chủ nghĩa Khủng bố Quốc gia và Chủ nghĩa Bạo lực Phản Nhân loại Dưới Chế độ Cộng sản Trung Cộng Phần 1: http://minhhue.net/article/1694.html Phần 2: http://minhhue.net/article/1698.html Phần 3: http://minhhue.net/article/1716.html

o Xem thêm chi tiết tại: www.minhhue.net www.daiphapinfo.net

Related Documents