Diêm vương xử án Hồ chí Minh Phần 1 Hồ chí Minh trình diện âm ti
Dương trần thì có pháp tư Âm phủ cũng có một diêm pháp đình Đứng đầu là chánh pháp vương Thứ hai chánh án là ngài phán quan Hai bên tả hữu hiên ngang Có hàng mả diện đầu trâu mình ngừơi Tay cầm chỉa giáo lăm lăm Hể nghe lệnh gọi là mau thi hành Qua làn khói xám âm u Đâu đây có tiếng ma tru khóc hờn Trách mình thuỡ tại thế gian Lắm điều gian ác mới đày xuống đây Bao phen chịu cảnh thọ hình Chết đi sống lại giờ còn chưa yên Có khi móc lưởi cắt tai Lột da sẽo thịt thí cho chó mèo Ôi đau thân xác ai thương Bởi gây tội ác gìờ nầy phải cam Bổng đâu có tiếng hô vang Diêm vương nhập điện cung nghing vái chào Một người áo mão cân đay Râu dài tới cổ mắt kia sáng ngời Chân đi những bước oai nghiêm Tới nơi pháp tọa dành riêng cho ngài Một vài cung cách xã giao Diêm vương mới hỏi xử ai thế nầy Phán quan nghe hỏi bẩm tâu Thưa ngài Diêm chúa xử tên cáo Hồ Diêm vương nghe tấu ngạc nhiên Xưa nay nào có xử loài súc sanh Phán quan sợ hãi tâu rằng Là danh nó vậy nhưng là người ta Thế thì có họ có tên Cớ chi ngươi gọi là tên cáo chồn Phán quan lật sổ kiểm tra Bởi do nhiều họ nhiều tên khó tìm Có khi là họ nguyễn Sinh Đi đâu nó đổi, sửa tên tất Thành
Thế mà lại có hết đâu Ái quốc cũng nó,họ Hồ chí Minh Lắng nghe chẳng chút thờ ơ Tên chi lắm thế, hởi tên cáo Hồ ? Nảy gìờ bận việc hỏi tên Người đâu chẳng thấy mặt mày ra sao Phán quan ngươi hảy truyền mau Đem tên tặc tử họ Hồ ra đây Chốn ni xét xử rỏ ràng Có công có tội hạ hồi sẽ phân Qủi sai nghe khiến liền chân Chạy đi lôi cổ cô hồn chí Minh Phần 2 Trên người chỉ đóng khố xanh Tóc râu cháy rụi như là bị thui Hàm răng trên dưới hô hô Tráng vồ mắt lộ mũi mồn nhớt nhao Tay chân cà khẳng cà kheo Cổ như cụp xuống vì còn đeo gông Thế mà vẫn vẽ nghên ngông Bước đi chẳng nổi cố mà ngước lên Liếc ngang liếc dọc hai bên Tìm xem ai đấy có quen với mình Trên cao thì có pháp vương Phán quan rồi nữa ai quen đâu nào Tội đồ thì phải quì tâu Hắn như muốn nói với ai điều gì Thế nhưng chẳng kịp nói chi Diêm vương quát hỏi thằng kia tên gì Nhớ rằng chỉ nói một tên Chớ khai lộn xộn tao cho ăn đòn Dạ thưa con vốn tên Hồ Nguyên tên lẩn họ là Hồ chí Minh Nhân gian con cháu thương tình Không kêu tên họ chỉ kêu bác Hồ Lại thêm đạo đức triền miên Nên con được gọi cha già kính yêu Nghe khai tên họ đủ điều Diêm vương nổi giận lôi đình hét vang Ở đây ta hỏi họ tên Là tên mẹ đẻ, cha sanh ra mầy Công ơn dưỡng dục cù lao Cái tên không nhớ là đồ bất nhơn Trần gian mầy lớn hơn ai
Tại sao lại bắt kêu mầy bằng mầy bằng cha Anh em cha mẹ ông bà Gọi mầy là bác thật đồ loạn ngôn Bây đâu hảy đánh năm hèo Coi như cảnh cáo cái tên hàm hồ Nghe vang một tiếng dạ to Thế là năm trượng quất ngai mông gầy khốn thay không có lót mo Ăn xong năm trượng mông gầy nát tan La trời la đất xin van Từ đây con bỏ làm ông bố già Được rồi ta hãy tạm tha Nhớ nên khai rỏ họ tên cũa mình Diêm đình cũng giống dương gian Thật thà hai báo thì ta khoan hồng Nghe qua chợt thấy giật gân Vì câu nói ấy là chiêu dụ người Bây giờ ở chốn diêm la Có chi giấu hết mới mong giử hồn Xem ra thì đã quá trưa Phán quan tuyên bố tạm ngưng phiên toà Phần 3 Hôm nay cũng ở chốn ni Quan quân cũng thế, bị can qùi hầu Đến đây quan hỏi qủi sai Bị can phía dưới tử sanh ngày nào Thưa rằng ngày tháng năm sanh Tên nầy bố láo không khai rỏ ràng Nhưng mà ngày chết không sai Bởi khi bắt nó có ghi tháng ngày Bên ngoài trời đất âm u Người ta không biết nó đi lúc nào Độ chừng nhắm mắt xuôi lơ Có thằng Lê Duẩn đứng bên cạnh giường Đưa tay tính tới tính lui Mùng hai tháng chín đúng ngay ngày trùng Thay vì tiệc rượu mừng vui Khi không lại đổi biến thành đám ma Thế thì phải tính sao ta Nếu cho dân biết là không ổn rồi Thôi thì để tới ngày mai Mùng ba cũng được có sao đâu nào Nói rồi mặc xác thây ma Bỏ đi ăn nhậu mừng ngày vinh quang
Sáng hôm thì tiệc đã tàn Nó cho công bố tên nầy tắt hơi Bắt dân phải khóc tơi bời khóc như cha chết mẹ lìa thế gian Đến chừng cờ rủ,để tan Bắt dân tế nó làm thêm tối ngày Nói rằng lễ Bác ra đi Nhân dân phải biết trã ơn cho người Vì rằng ngày Bác sinh thời Nhờ công ơn Bác dân mình ấm no Đang khi như muốn kể thêm Diêm vương ra lệnh phải ngưng tức thời Đúng là cái bọn lưu manh Chết rồi cũng sợ, sửa sai tháng ngày Bấy lâu chúng gạt dân cày Việc không nói có việc lành nói hung Lẽ thường nói mãi cũng nghe Bởi rằng chúng nó tổ sư tuyên truyền Khiến dân phải nổi u mê Nói sao nghe vậy tưởng đâu đảng tài Tưởng rằng đảng có thần thông Làm theo năng xuất hưởng theo nhu cầu Nhu cầu chỉ có bấy nhiêu Nhưng mà năng xuất thì tăng gắp mười Nghe qua thật lắm chướng tai Bỡi dân ngây dại giờ thời trách ai Được rồi ta hảy cho qua Xử sang tội khác đặng còn ghỉ ngơi Phần 4 Đến đây xử tội dâm ô Dương trần nó lấy hết bao nhiêu người Thưa rằng tính mãi không ra Vợ Tầu vợ Việt vợ Tây vợ người Thế mà chưa đù hã hê Về sau nò lấy một cô tộc Mường Cô nầy tuổi độ đôi mươi Hắn ta thì đã, có hơn lục tuần Thuở đời cái tuổi cháu ông Thế mà nó khiến cô ta có bầu Biết mình gặp kẻ ác dâm Mường Xuân xin nó chính danh rỏ ràng Hắn ta lần lựa bàng ngang Để xin ý kiến đảng cho không chừ Nói là để gạt nàng thôi
Vì thâm tâm hắn đã toan tính rồi Hắn sai tên chúa công an Ra tay hãm hiếp rồi đem giết nàng Những người thân thuột không tha Cùng chung số phận với bà thị Xuân Nghe xong nồi trận lôi đình Diêm Vương hét lớn đập tay lên bàn Bớ tên qủi bắt ma tha! Cớ sao mi lại nhẩn tâm thế nầy Một ngày cũng nghĩa phu thê Vợ mi còn giết có ai mi chừa Giờ đây trước mặt bá quan Tội mi ra đó còn gì biện minh Chốn đây dân chủ nhân quyền Cho mi tự biện tội tình nói trên Thưa ngài con có khổ tâm Bởi con là đấng cha gìa nước Nam Mọi người già trẻ gái trai Gọi con là bác tung hô tối ngày Trọn đời nguyện sống độcthân Hiến thân vì nước vì dân quên mình Nhưng mà có nhịn được đâu Con đây cũng giống đàn ông ấy mà Cũng thèm cũng muốn gái tơ Cháu ngoan phục vụ cho con giải sầu Mà đâu cũnng có cháu xinh Con cho tuyển lựa chọn nàng thị Xuân Cô nầy là thứ mấy mươi Tưởng con muốn lấy cô nàng thật sao Muốn cho nỡ mặt xớm làng Cô ta xin hỏi cho mình phận danh E rằng mang tiếng thất phu Bác đây lấy cháu chúng dân khinh thường E rằng uy tín xưa nay Mọi người tôn kính xem như cha hiền Nếu như nhìn đứa con rơi Thì con bể mánh còn đâu dối đời Thế thì việc bất khã thi Con sai giết hết một lần cho xong Cứu cánh là lẻ biện minh Hại ai cũng được miển sao lợi mình Bớ thằng dâm tặc ác ôn! tội mi đáng chết có hơn mười lần Hiếp người giết vợ bỏ con Mạng ngươi quí ,mạng người ngươi khinh
Qủi đâu lôi cồ nó ra Thiến cho tận gốc cái chi không chừa Đáng đời cho kẻ ác dâm Từ đây mi đã biến thành Cong Cong Phần 5 Khốn thay một nước Việt Nam Khai sanh chi phải cái tên cáo Hồ Gian manh,xảo quyệt,mưu mô Lang thang khắp chốn giang hồ kiếm ăn Học chi chủ thuyết gian tà Coi Nga như mẹ,coi Tàu như cha Đang tâm quậy nát sơn hà Những xây mộng tưởng thiên đàng thế gian Nói điều láo lếu mị dân Vậy mà có lắm kẽ tin mới kỳ Mới khen chử nghĩa xưa nay Quốc dân thấp trí, Quốc gia suy đồi Nghe theo cái giống vượn người Sai đâu phá đó, phá tan nát nhà Mấy năm làm chủ bắc phương Không lo kiến quốc, dựng xây nước nhà Nghe lời xúi bậy Nga,Hoa Đem dân xử bắn, biết bao nhiêu ngàn Bấy lâu cải cách ruộng nương Bấy nhiêu sinh mạng thác oan ngút trời Lệnh rằng đất nước hôm nay Ai mà lắm ruộng ,tội danh chủ điền Dạy rằng địa chủ ác ôn Cướp công,cướp sức,khổ người dân đen Thế nên phát động phong trào Nhân dân hồ hởi,bắt liền chủ tô Hô hào đấu tố lung tung Sớm mai cũng tố,tố trưa,tố chiều Khắp nơi toàn cảnh buồn hiu Khóc than thãm thiết,u sầu thê lương Trong nhà cha mẹ tố nhau Anh em, chú bác cũng không kém gì Tội kia ở tận đâu đâu Lôi ra giết hết,thật là ác ghê! Cáo Hồ nhận lệnh chó Mao Đem dân mình giết,choTàu nó khen Để mau tiến tới đại đồng Người người bình đẵng,có tàu, có xe
Cã nước chỉ thấy đỏ hoe Tựa như màu máu của người thác oan Thế gian người mất tâm cang Vẫn đi vẫn nói nhưng hồn ở đâu? Phần 6 Phán quan khẻ kính thưa rằng Thưa ngài cáo trạng tôi vừa trình tâu Chợt như tĩnh giấc mơ sầu Diêm vương xúc động,thở dài lê thê Thế gian,địa ngục a tì Không hơn, không kém, có gì khác đâu? Đúng đồ qủi sứ, ma vương! Sống nơi trần thế tác oai đủ điều Tiếc thay số đã định mang Để cho nó sống quá lâu trên đời Nghĩ rồi mớí giận soi gan Diêm vương hét lớn,râu mày dựng lên Bớ tên qủi bắt, ma tha Sát nhân,thất đức,đa dâm,bạo tàn Bây giờ đến lược mầy khai Phài chăng tội ác là do chính mầy Nảy giờ qùi gối mỗi lưng Phần đau bị thiến nên hơi yếu xìu Thưa ngài việc ấy chẳng sai Nhưng mà lổi đó phải nào tại con Hôm truyền chì thị đảng trao Thằng Trinh có mặt nghe con trình bày Nói rằng tao nhận lệnh Mao Tao đây chỉ có biết tin mình mầy Thằng Đồng, thằng Duẩn, thằng Trinh Nội trong ba đứa tao thương có mầy Vì rằng mầy cũng giống tao Coi cha, coi mẹ như là cỏ rơm Dưới cờ vì đãng trung kiên Một lòng hiếu Cộng, xá gì mẹ cha Thế nên tao bảo mầy ngoan Đích danh đề cữ cho mầy lập công Nhớ làm cho khéo nghe không? Có gí sai sót là tao giếc mầy! Nói rồi vác súng đi ra Hể ai bị tố nó cho chầu trời Đến như cha nó chẳng tha Lôi ra đấu tố,cho người làm gương
Việc nầy bởi tại thằng Trinh Say men chiến thắng,giếc người như rươi Giếc lầm chẳng chớ tha lầm Giếc cho vược mức yêu cầu đảng giao Đến khi thấm đỏ máu đào Thây khô chất đống ngoài đồng cỏ hoang Thật là quá đổi kinh hoàng Con nghe cũng khiếp,huống hồ là dân Giã đò nhỏ giọt từ bi Tưởng đâu thoát tội,trong lòng lân lân Diêm hoàng là đấng quang minh Chỉ bao nhiêu đó,khó qua mặt ngưòi Khắp trời dân oán,dân than. Lổ tai mầy điếc hay đôi mắt mù ? đừng hòng múa lưỡi gạt ta Ở đây mầy biết chốn nào hay không ? Bây đâu ! kéo lưỡi nó ra Cắt cho cụt hết,để mầy câm luôn. Phán quan nghe khiến vội can Kính thưa Diêm chúa hãy khoan dụng hình Bỡi vì án xử chưa xong Không cho nói thì không công bình Hay là xử phạt sơ sơ Vã cho tét miệng,gẫy răng mới dừng. Phần 7 Đớn đau vì nổi mất răng Nhưng không vì thế mà ta cam lòng Nghỉ rồi mếu máo kêu oan Xin tòa thương xót cho con tỏ bày Dẫu sao con cũng có công Đánh tan giặc Pháp,cướp không chánh quyền Nước non từ bắc tới nam Phân chia một nửa,Đảng quyền trị dân Kháng quân cùng chống ngoại xâm Không cùng đảng Max; thủ tiêu,diệt trừ Nhân văn,thi sĩ,Lão,Nho Ai mà chống đối, tù đày, ách mang Phát bang chủ nghĩa thiên đàng Có thêm tư tưởng họ hàng Max-Lê Bắt dân học tập suốt ngày Học cho quên hết ông bà,tổ tiên Học cho trung, tín soi mòn Học cho đức hạnh không còn vấn vương
Học cho nhân cách khinh thường Trơ trơ mặt thú,như loài dã nhân. Gái thì bắt phải lao công Trai thì bắt phải xung quân chiến trường Nông trường Họp tác Công thương Hướng xây chủ nghĩa tiến lên đại đồng. Một lòng thề với Lênin Đem quân giải phóng Miền nam thái hoà Phán vương chận hỏi đôi câu Miền nam tốt đẹp,ai cần mầy lo? Lúa ngô thì có đầy kho Cá tôm rau quả có gì thiếu đâu? Dân Nam chất phát hiền lương Chỉ chăm vung đắp gia đình,tương lai Lúc xưa cũng có chủ tô Quốc gia truất hửu,phát không dân nghèo Người cày có ruộng ai ơi không lo thiếu đói,chỉ lo giặc Hồ Quốc gia kiến thiết khắp nơi Nhà thương, đường xá,kinh đào thêm sâu Chung lo bồi đắp nhân tài Ỡ đâu cũng có mái trường phồ thông Văn chương, chử nghĩa thánh nhân Học thêm văn hóa của người văn minh Học điều lể giáo Quốc gia Kính người lớn tuổi,trọng người thành nhân Miền nam phát triển Lân bang kế cận không ai sánh bằng Điều nầy mi có biết không? Cớ sao mi lại xua quân phá làng Phá thối rồi lại phá ung Phá cho tan nát cửa nhà người ta Đắp mô,pháo kích,gài mìn Bắt dân ám sát, thủ tiêu,hành hình Miền nam thủ phận, an dân Có đâu chọc phá mà mầy hành hung ? Phần 8 Kính thưa quan chủ thẫm tòa Bỡi con cay đắng với người Miền nam Con là dân bắc Nghệ An Đơn thân độc mã suốt miền kiếm ăn Lang thang như kẻ không nhà Thế mà dân nó chẵng thương chút tình
Chán đời nên phải ra đi Tha hương cầu thực,sống nơi xứ người Thế thời bắt phải Bá vơ bá vất, lang thang tối ngày Cuối cùng vớ phải Nhập gia đãng cộng,có ngày vinh quang sướng ôi ! viễn ảnh huy hoàng Là khi cướp được chính quyền trong tay Hành cho Miền bắc điêu tàn Miền nam khói lữa,trong lòng mới vui Bây giờ hồn thác xuống đây Xác ương, hôi thối còn nằm tênh hêng Người ta lắm kẽ hiếu kỳ Cái thây thối vậy mà nhiều người coi