CA DAO
Gió mùa thu anh ru em ngủ Em ngủ rồi cạy tủ anh dông
Yêu em mấy núi cũng trèo Đến khi có chữa mấy đèo anh cũng dông
Thằng cho vay là thằng dại Thằng trả lại là thằng ngu
Gió đưa bụi chuối sau hè Giỡn chơi chút xíu ai dè … có con
Trách người quân tử vô danh Chơi hoa xong lại bẻ cành … kế bên
Nam vô tửu như kỳ vô phong nữ vô phòng .. kỳ vô phong cũng phất
Thuận vợ thuận chồng .. Con đông quá mệt
Có công mài sắt có ngày chai tay
Cam sành lột võ còn chua Thương em còn nhỏ anh cua để dành
Trên đồng cạn dưới đồng sâu vợ chồng cày cấy .. Chập sau mệt đừ
Ngày ngày xách nước đổ lu Đêm đêm đổ nước .. Thằng cu ra đời
Quân tử đắn đo là quân tử dại Quân tử làm đại là quân tử khôn Mập thấy đẹp ốm thấy dễ thương Lòi xương dễ mến
Qua cầu ngã nón trông cầu Cầu bao nhiêu nhịp tốn xăng dầu bấy nhiêu
Hôm qua anh đến nhà em Ra về mới nhớ để quên 5,000 Anh quay trở lại vội vàng Em còn ngồi đó .. 5,000 mất tiêu
Trước cổng đền thờ anh và em Hai đứa hôn nhau .. Thánh đứng xem
Giật mình thánh bảo .. Này hai đứa Hôn nhau như thế .. Thánh cũng thèm
Học cho lắm cũng ăn mắm với cà Học tà tà cũng ăn cà với mắm Học cho lắm cũng đi tắm cỡi truồng Học luồn xuồn cũng cỡi truồng đi tắm
Lạy Thượng đế .. Bao giờ con hết khổ Tổ cha mày … còn khổ mãi nghe con
Học hành như cá kho tiêu Kho nhiều thấy mặn … học nhiều thấy ngu
Dây tơ hồng quấn quanh chuồng lợn Tình chúng mình “tợn” quá không em?
Trên trời mây trắng như bông ở giữa cánh đồng mông trắng như mây
Ai vô xứ nghệ thì vô Còn tui, tui cứ thủ đô tui về
Sông Cầu nước chảy lơ thơ Có đôi trai gái ngồi .. Hơ quần đùi
Cái giường mà biết nói năng Thì ông hàng xóm hàm răng chẳng còn