X No Sei To Shi

  • July 2020
  • PDF

This document was uploaded by user and they confirmed that they have the permission to share it. If you are author or own the copyright of this book, please report to us by using this DMCA report form. Report DMCA


Overview

Download & View X No Sei To Shi as PDF for free.

More details

  • Words: 12,943
  • Pages: 32
X – の生と死

Dịch bởi Karl Lion

Saw XDựa– theo bản dịch tiếng Anh Gerald aza CU Hàbởi Nội, 2007-2009 Taij ỘC SỐi NG VÀ CÁI CHẾ T

1998

1

X – の生と死

Table of Contents GIỚI THIỆU..............................................................................................................3 LỜI CẢM ƠN............................................................................................................4 LỜI TỰA...................................................................................................................5 GỬI BẠN TÔI HIDE................................................................................................6 PHẦN I: HIDE ĐÃ KHÓC.......................................................................................7 1.1. LẦN ĐẦU GẶP HIDE............................................................................7 1.2. HIDE KHÔNG NGỪNG VƯƠN LÊN....................................................8 1.3. BẮT ĐẦU MỘT TUA DIỄN, HDE NỔI GIẬN....................................10 1.4. TRƯỚC SỰ RA ĐI CỦA TÔI, HIDE KHÓC MỘT MÌNH..................12 1.5. CÁI CHẾT CỦA HIDE, MỌI THỨ ĐỀU ĐẢO LỘN...........................14 PHẦN II: TUỔI NỔI LOẠN TÍCH CỰC...............................................................17 2.1. KỊ SĨ ĐEO MẶT NẠ NHỎ....................................................................17 2.2 QUY LUẬT VỀ ANH EM......................................................................17 2.3. VẬT CẤM..............................................................................................19 2.4. CON ĐƯỜNG ĐẾN VỚI GUITAR ĐIỆN............................................19 2.8. NHÀ HÀNG TAIJI................................................................................20 PHẦN III: VINH QUANG VÀ MÂU THUẪN......................................................22 3.1. CHÍNH TÔI, KẺ KHÔNG THỂ ĐỔI THAY........................................22 3.2. BUỔI BIỂU DIỄN CUỐI CÙNG..........................................................25 3.3. YOSHIKI...............................................................................................27 3.4. PATA.....................................................................................................28 KẾT.........................................................................................................................29 READING AND FEELING....................................................................................30 READING AND FEELING

2

X – の生と死

GIỚI THIỆU Đã từ lâu, X Japan trở thành một phần cuộc sống của tôi. Và tôi sẽ rất hạnh phúc nếu bạn cũng như tôi, yêu quý họ. Nhưng vẫn còn quá nhiều điều tôi chưa hiểu rõ về X, về Yoshiki, hide, Toshi, Pata, Taiji, và Heath. Ví như việc tại sao Taiji rời bỏ X, và sau đó là sự ra đi của Toshi, cái mà khiến X chỉ còn là một huyền thoại, hay cái chết của hide, và tại sao âm nhạc của X lại quá sức bi thương đến thế, … Mặc dù càng tìm hiểu về X, tôi càng cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ tan bởi tình yêu và nỗi đau đớn vì họ. Dường như mỗi thành viên của X đều mang trong mình một bi kịch. Nếu bạn có thể hiểu những gì tôi viết trong trước đó, tôi đã nói rằng việc đọc ‘X no sei to shi’ đôi lúc quá sức chịu đựng của tôi, bởi nó gợi lên trong tôi một nỗi đau quá lớn. Nhưng tôi vẫn phải đọc vì tôi luôn muốn biết rõ X hơn. Và cuốn sách này đã giúp tôi hiểu thêm đôi chút và lí giải được phần nào những câu hỏi luôn ám ảnh trong tôi về X Từ cuốn sách, tôi có thêm một cách nhìn mới về X, cách nhìn xuất phát từ quan điểm của Taiji. Gerald - người dịch cuốn sách này sang tiếng Anh đã gọi Taiji là "thành viên bị lãng quên của X". Có lẽ về mặt nào đó, nó không sai, nhưng với tôi thì không đúng vì tôi luôn yêu quý và nhớ về Taiji. Tất nhiên tôi cũng dành cho các thành viên khác của X một tình yêu lớn, và các bạn đã biết hai người tôi yêu quý nhất trong X là Yoshiki và hide. Và ngay cả với Heath, người thay thế vị trí của Taiji sau này… Câu chuyện của Taiji không làm giảm bớt tình yêu mà tôi dành cho mỗi người trong họ, nhưng giúp tôi hiểu và yêu quý Taiji hơn. Cuối cùng, một thời gian dài sau cái chết của hide, Taiji cũng vượt qua được nỗi đau và tìm lại ý nghĩa cuộc sống của anh trong âm nhạc. Tình bạn lớn mà anh dành cho hide, cũng như nghị lực phi thường của tay bassist đã một thời và mãi mãi lừng danh trên khắp nước Nhật khiến tôi khâm phục. Bằng tất cả tình yêu và lòng đam mê, tôi muồn giới thiệu với các bạn cuốn tự truyện ‘X no sei to shi’. Hi vọng các bạn cũng sẽ yêu quý X và âm nhạc của họ như tôi đã, đang và sẽ mãi mãi yêu. Karl Hà Nội, Thứ 3 ngày 15/5/2007 - 02:57giờ sáng 3

X – の生と死

LỜI CẢM ƠN Tôi muốn gửi lời cảm ơn tới Yukito-chan, một người từng là bạn trên Myspage, người đã giúp tôi đến được với cuốn sách này. Tôi đặc biệt muốn gửi lời cảm ơn chân thành tới Gerald – tác giả của bản dịch “X no sei to shi” tiếng Anh mà tôi đã dựa vào đó để dịch sang tiếng Việt. Dù chưa một lần nói chuyện với Gerald, nhưng qua bản dịch và những dòng giới thiệu về “X no sei to shi” mà cậu viết trên website của mình, tôi thấy đồng cảm và yêu quý con người này sâu sắc. Website của Gerald nay đã không hoạt động, nhưng bạn có thể đọc bản dịch của cậu ấy tại đây. Karl Hà Nội, Thứ 3 ngày 29/9/09

4

X – の生と死

LỜI TỰA Taiji, Sawada Taiji, tôi tự hỏi liệu bạn có biết đến con người nào có cái tên này không? Có lẽ tôi không phải là người có thể viết ra một cuốn sách xứng đáng được trao những giải thưởng cao. Thật ra, chỉ cách đây một thời gian ngắn thôi, tôi vẫn còn là một kẻ không nhà mà sự tồn tại dường như đã bị lãng quên. Những việc mà tôi đã làm sau khi rời X, cuộc đời tôi chỉ là quãng thời gian đen tối. Dù đi tới đâu, vẫn có những điều khiến tôi không thể nào bình ổn được tâm trí mình. Dù tôi biết rằng, có một chiếc ốc vít ở nơi nào đó trong tôi đã bị rệu rã, cả thân thể và linh hồn tôi dường như han rỉ, và thật để cho nó di chuyển một cách trơn tru. Thật lòng, cho đến tận lúc này, tôi vẫn chưa thể tìm ra cái ốc vít đó. Nhưng dẫu sao, có một cái gì đó như thể đã mất đi vĩnh viễn. Trong khi dang đôi tay mình ra đón nhận từng giọt hi vọng, tôi chẳng làm gì khác ngoài việc tiếp tục đánh bóng những phần đã rỉ sét. Cho đến khi cái cơ thể han rỉ nặng nề này của tôi lại bừng sáng lên trong một cuộc đời mới, tôi sẽ luôn phải cố gắng. Và sau đó, tôi sẽ tiếp tục tìm chiếc ốc vít đặt không đúng chỗ kia. Khi tôi đã có thể gột sạch từng mảng han rỉ này, tôi sẽ tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình. Và rồi, giờ đây, cầm những mảng rỉ sét đó trên tay, đã đến lúc tất cả những kí ức buồn đau cũng có thể nghỉ ngơi trong sự yên bình. Cũng chính lúc này, tôi chẳng có gì ngoài một khúc ca, nguyện cầu cho linh hồn người bạn đã mãi mãi bay vào cõi tự do vĩnh hằng: hide.

5

X – の生と死

GỬI BẠN TÔI HIDE Tôi bồn chồn dõi ánh mắt Nhìn những làn mây trắng phía chân trời xa Muốn nhờ bọt sóng này xóa đi nỗi buồn đau Để những con sóng cuộn trào vùi chôn tiếng thét gào trong trái tim tôi Nụ cười của bạn người đang phiêu du trên những từng trời cao Bạn đã bay vào cõi tự do vĩnh hằng Tôi ước sao có thể gửi đến bạn nỗi lòng tôi lúc này Với cố gắng giấu đi nỗi buồn của trái tim tôi trong cơn gió buốt lạnh Tôi lao đi trên chiếc xe của mình Dù mùa lại qua mùa Cho đến muôn đời, làm sao tôi có thể quên được bạn Phiêu du trên thiên đàng xa xôi, bạn mỉm cười Niềm hạnh phúc khi tấu nên những thanh âm của điệu nhạc Tôi ước sao có thể gửi đến bạn nỗi lòng tôi lúc này Và muốn có bạn đồng hành cùng tôi trong cuộc tìm kiếm cho linh hồn Để chúng ta cùng xây nên cây cầu bằng âm nhạc Sawada Taiji

6

X – の生と死

PHẦN I: HIDE ĐÃ KHÓC 1.1. LẦN ĐẦU GẶP HIDE Tôi gặp hide lần đầu tiên tại livehouse “Explosion” ở Kagurazaka. Hồi đó tôi mới 17 tuổi và đang chơi cho ban nhạc Dementia. Còn hide lúc ấy đã được biết đến với vai trò người lãnh đạo của ban nhạc lừng danh Saver Tiger. Trước đó ít lâu tôi từng nói: “Tôi muốn cố gắng để được đứng trên cùng một sân khấu với Saver Tiger” rồi bày tỏ với người quản lý, và anh ấy hứa với tôi sẽ biến điều đó thành hiện thực. Từ lâu ban nhạc do hide lãnh đạo, Saver Tiger, đã thu hút sự chú ý của tôi, và tất nhiên là tôi mong được biểu diễn cùng họ, bởi vì ngay từ khi còn là một trong những khán giả kia tôi đã rất ngưỡng mộ khi xem họ trên sân khấu.Vào thời gian chúng tôi biểu diễn, tôi còn nhớ các đài truyền hình cũng đến ghi hình. Sau khi buổi diễn kết thúc, hide nói với tôi: “Cậu có kiểu đầu “chất” thật đấy!” Lúc đó tóc tôi chỉa ra tua tủa như lông nhím vậy. Đó là kiểu tóc cực kì kinh khủng. Khi nghe hide nói điều đó, tôi có một cảm giác rất tuyệt là với sức hấp dẫn vô cùng của Saver Tiger, chẳng có gì sai khi nói rằng: “Đó là một sân khấu tuyệt vời. Và chúng tôi có thể đánh bại bất cứ ban nhạc nào ở cùng thể loại dù ở bất cứ nơi đâu.” Thật sự mà nói, tôi cảm thấy chúng tôi sẽ làm được vì Demetia và Saver Tiger đã chiếm chọn tình cảm của tất cả mọi người bằng buổi biểu diễn vô cùng thành công hôm ấy. Lần đó, tôi và hide chỉ nói chuyện rất ít, vì thế chúng tôi đã chia tay nhau mà không để lại số điện thoại hay bất cứ thứ gì để liên lạc. Thật bất ngờ khoảng hai năm sau tôi lại gặp lại hide. Đó là khi tôi tham gia việc thành lập một ban nhạc của bạn Yoshiki, và hide cũng ở đó. Sau đó Yoshiki và Toshi bắt đầu các hoạt động của X. Tất nhiên lúc ấy hide và tôi vẫn chưa gia nhập ban nhạc, nhưng tên tuổi của X đã trở nên nổi tiếng trong làng indies. Trong bất cứ trường hợp nào, phong cách biểu diễn của họ trên sân khấu bao giờ cũng cực kì cuốn hút và rực lửa đến nỗi luôn trở thành đề tài để tranh luận và bàn tán. Ngay từ lần đầu gặp hide, tôi đã nghĩ: “cậu ấy là một người rất kín đáo”, và trong buổi diễn mở đầu này, cậu ấy chỉ ngồi đó, trong im lặng và uống rượu. Vì vậy tôi chẳng biết làm gì hơn là cũng ngồi xuống và uống. Nhưng sau đó, không

7

X – の生と死

biết bằng cách nào chúng tôi bắt đầu nói chuyện về các nghệ sĩ mà chúng tôi yêu thích. “Cậu thích ban nhạc nào?” tôi hỏi. hide nói: “Toàn là các ban cũ thôi.” Rồi cậu ấy tiếp tục đưa ra các ví dụ như T-Rex, Steppin Wolf, Doobie Brother. Hóa ra đó cũng là những ban nhạc mà tôi thích, vì vậy chúng tôi chuyển sang bàn về phong cách biểu diễn của họ. Lấy ví dụ về Led Zeppelin. “Tớ thấy John Paul Jones của Led Zeppelin rất tuyệt.” “Không đời nào, John Bonham mới hay.” Lần gặp lại đó, tôi thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi rất vui vẻ, sôi nổi, và nằm dưới sự dẫn dắt của hide, vì cậu ấy là một người rất nhạy cảm. Ví dụ khi chúng tôi nói chuyện về Zeppelin, câu ấy không chỉ dừng lại ở đề tài về ban nhạc, mà còn muốn bàn xem John Paul Jones hay John Bonham ai mới là người hay hơn. Hơn thế nữa, dù bạn có nói “heta-uma” [1] là một thứ xấu xa thì cậu ấy cũng sẽ nghĩ là nó được đấy chứ, và cậu ấy cho rằng cũng chẳng sao nếu những điều cầu ấy muốn thể hiện bị diễn đạt bằng một cách vụng về. hide dễ làm bạn cảm thấy một không khí mốn phá vỡ những quy chuẩn xung quanh cậu ấy. Nếu có thể đưa ra lời nhận xét thì tôi sẽ nói rằng hide là một gã punkish thật sự. Một con người không dễ thuyết phục, thông minh và rất giỏi trong việc làm cho người khác cười. Tuy nhiên, vì cậu ấy không bao giờ gần gũi với những người không cùng sở thích, nên hide cũng chẳng bao giờ tham gia vào bất cứ chuyện gì. Lần đó cũng vậy, chúng tôi không để lại địa chỉ liên lạc cho nhau. Nghĩ về chuyện này, có lẽ chúng tôi chỉ có những lần gặp mặt thật sự thông qua Yoshiki. Để nói chuyện cùng nhau, Yoshiki Toshi và hide ra ngoài ăn cơm. Gần studio ở Ikebukuro có một quán ăn rẻ phục vụ bữa ăn đặt trước, và họ rất hay đến đó. hide chỉ không bao giờ uống rượu ở ngoài vì có thể cậu ấy sẽ trở nên rất thô lỗ khi say. 1.2. HIDE KHÔNG NGỪNG VƯƠN LÊN Trong X, người hợp với tôi và quan điểm âm nhạc của tôi nhất là hide. 1[] heta-uma: là thuật ngữ trong mĩ thuật, dùng để chỉ những họa sĩ của chủ nghĩa biểu biện đương đại, kém về mặt tài năng nhưng lại coi sự yếu kém đó là hiệu ứng nghệ thuật (tạm dịch^.^)

8

X – の生と死

Ví dụ, khi tôi nghĩ ra ba cách khác nhau để soạn lại một bài hát. Nếu tôi hỏi cách nào là tốt nhất, người đồng ý với tôi thường là hide. Chúng tôi có những cách khác nhau để thể hiện điều đó, nhưng cảm nhận âm nhạc của chúng tôi rất giống nhau. Chúng tôi cũng trái ngược với Yoshiki và Toshi vì cả hai đều nghĩ rằng nhạc rock không nên có những bản ballad. Vào thời gian đó chúng tôi muốn tạo thêm nhiều hơn những bài hard rock đỉnh cao. Vì đã đặt ra quá nhiều đòi hỏi đối với các thành viên khác, tôi luôn luôn cằn nhằn. Nhưng thật lạ là tôi không hề làm thế với hide, tôi chưa bao giờ cảm thấy không hài lòng với cậu ấy. Hơn nữa, khi chơi nhạc cùng hide, chúng tôi thường phối hợp rất ăn ý, trong khi điều này chỉ có được với các thành viên khác khi tôi nói trước với họ. Bao giờ cũng vậy, tiếng guitar mà hide tạo ra là những âm thanh độc nhất vô nhị mà cho đến tận bây giờ tôi vẫn rất thích các bài hát cậu ấy viết ra. Không vấn đề gì khi bạn nói đến kĩ thuật chơi guitar, bạn có thể làm thế này hay thế kia, hầu như bạn rất dễ thay đổi lối chơi. Nhưng đối với hide, cậu ấy luôn luôn cân nhắc tỉ mỉ để những tác phẩm mà cậu ấy viết ra trở nên sống động tới tột cùng giới hạn. Vì thế, những bài hát hide đưa cho tôi luôn có phần bass thật dễ chơi. Tất nhiên đó là vì cảm nhận của cậu ấy về chúng rất hợp với tôi. Trong sự phát triển của ban nhạc, chúng tôi không bao giờ cùng ngồi xuống và có các cuộc nói chuyện kiểu như: “Chúng ta hãy làm cái này tại đây,” nhưng dù vậy, mọi thứ vẫn trở nên phù hợp với nhau một cách chôi chảy. Thật sự là có rất nhiều lần, như trong bài Jealousy, chúng tôi đã ngạc nhiên nói với nhau: “A, từ nay trở đi chúng ta nên làm như thế.” Dù tôi cảm thấy rất tự tin và hài lòng với tác phẩm mà tôi biên soạn lại, nhưng hide vẫn có thể làm nó trở nên hay hơn. Về mặt biểu diễn, hide đã giúp tôi phát huy được 100% khả năng của mình. Tôi thật sự cho rằng cậu ấy là một thiên tài có thể biểu diễn ở bất cứ thể loại nào. Chẳng có gì phải bàn cãi khi tôi nói điều này, hide là một con người mà âm nhạc của cậu ấy đã vươn xa khỏi giới hạn của nền âm nhạc thập kỉ 80. Không phải vậy sao? Ví thế, ở đây có thể có một vài mâu thuẫn trong việc cắt nghĩa. Ví dụ ngay như việc lúc đó, tôi không thể hiểu được cậu ấy đang thật sự sống thời đại nào, và rất nhiều lần sau đó, nghĩ về những tác phẩm do hide biên soạn tôi mới thốt lên: “Ồ, tớ hiểu rồi.”

9

X – の生と死

Tôi không phải là người duy nhất nể phục hide. Chắc chắn các thành viên khác cũng sẽ cảm thấy điều này, hide chính là người diểu chỉnh sự ổn định cho ban nhạc. Mặc dù Yoshiki là trưởng nhóm, nhưng khi cậu ấy hỏi: “hide, cậu nghĩ sao về điều này?” nếu hide nói: “nó cũng không tệ đâu” thì những người còn lại sẽ đồng ý. Các bạn có thể gọi hide là người cố vấn của ban nhạc, vì sự thật là vậy. Khi đưa ra lời khuyên, đầu tiên hide sẽ giữ im lặng, lắng nghe ý kiến của mọi người, rồi sau đó mới nói những gì cậu ấy nghĩ. Mặc dù là một người không dễ thay đổi ý kiến, cậu ấy không bao giờ tìm cách thắng trong tranh luận theo kiểu áp đặt hay vặn tay đe dọa người khác, mà thay vào đó hide sẽ sử dụng khả năng thuyết phục của mình. Mặt khác, nếu tôi tỏ ra thỏa mãn với những gì mình làm được, hide sẽ lập tức phản đối. Đó là tính cách của cậu ấy. Nhân tiên, có lẽ các bạn sẽ cảm thấy bất ngờ, nhưng giữa hide và tôi hầu như không có mối quan hệ bạn bè riêng tư nào ngoài ban nhạc. Nhưng quả đúng là vậy, tôi là một gã độc thân và là kiểu người luôn nghĩ về những thứ khác ngoài ban nhạc (tất cả mọi thứ). Tôi thích đi chơi và mở rộng quan hệ bạn bè của mình ra ngoài X, vì tôi muốn quen biết với những người thú vị, bởi vậy hầu như chẳng bao giờ tôi đi đâu cùng hide hay ra ngoài uống rượu với cậu ấy trong thời gian rảnh rỗi. Chỉ có một lần, hide đến nhà tôi. Tất nhiên, vì đó là buổi trưa, chúng tôi chỉ uống và chơi guitar, chúng tôi cũng nói đến những chuyện đại loại như “chúng ta nên sửa lại đoạn này như thế nào nhỉ?” Và vấn đề thật sự là, tôi không chắc có hiểu những gì mà hide nói tiếp sau đó hay không. hide có một lối nói chuyện rất sâu sắc. Đó không phải là kiểu nói rườm rà hay sáo rỗng hay bất cứ thứ gì tương tự thế, mà nó rất uyên thâm. Và câu chuyện của cậu ấy không chỉ dừng lại ở đề tài âm nhạc. Ví dụ, khi nói với tôi về một cảnh trong một bộ phim, hide thể hiện tất cả ấn tượng của cậu ấy về nó, nhưng tôi không thể hiểu nổi điều cậu ấy đang nói. Tôi còn biết làm gì những lúc như thế? Điều duy nhất mà tôi có thể là mỉm cười gượng gạo và tiếp tục uống hay chơi guitar để lảng tránh sự thật rằng tôi chẳng hiểu gì cả. 1.3. BẮT ĐẦU MỘT TUA DIỄN, HDE NỔI GIẬN

10

X – の生と死

Khi tên tuổi của X bắt đầu được biết đến trong cả nước, có rất nhiều điều mới lạ mà chúng tôi khám phá ra. Chúng tôi dường như thức thỉnh. Giữa những điều này, tôi muốn kể cho các bạn một chuyện đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Nó xảy ra khi ban nhạc Jun Sky Walkers và ZIGGY ở gần đó. Họ là hai trong số các ban nhạc khác tham gia một buổi biểu diễn ngoài trời có sự góp mặt của X. Tất cả các ban nhạc đến dự buổi biểu diễn đó đều ở chung trong cùng một khách sạn, và một đêm nọ, tôi cùng tay bass của ZIGGY ngồi uống rượu tại quầy bar khách sạn. Bất chợt, tôi nhìn thấy hide bước vào phòng khách. Cậu ấy đang uống cùng với M, ca sĩ của ZIGGY. Gã M này bình thường là một anh chàng tốt bụng, nhưng khi uống vào rồi, cậu ta có thể thay đổi hoàn toàn. Vì thế khi nhìn thấy gã uống với hide, tôi thầm nghĩ: “chuyện này không tốt chút nào.” Quả thật, hai người bọn họ bắt đầu xích mích với nhau. Vì hide cũng là người mà khi có chuyện xảy ra thì không dễ gì bỏ qua, tôi nhận ra rằng tình thế đang trở nên nguy hiểm tựa như đổ dầu vào lửa. Cuộc tranh luận của họ bùng nổ thành một vụ cãi lộn lớn, và không ai có thể ngăn được hide, người vừa gạt phăng cánh tay kiềm giữ của một nhân viên khách sạn. Túm lấy bình chữa cháy gần đó, hide phun tung tóe nó ra khắp nơi trong phòng. Thật không thể tưởng tượng nổi. Phòng khách của khách sạn gần như đã bị ngập lụt. Đây hiển nhiên là lí do mà từ đó về sau, X luôn ở một khách sạn riêng trong các lần biểu diễn. Những chuyện như thế lại xảy ra khi chúng tôi đi tour tại Hokkaido. Tôi đang ngủ trong phòng mình tại khách sạn, và vào khoảng nửa đêm lúc 2-3 giờ, tôi bị đánh thức vì nghe thấy những âm thanh như thể có cả một cuộc chiến tranh yakuza[2] đang diễn ra ở tầng dưới. Nó trở nên cực kì ầm ĩ đến nỗi tôi phải dậy và chạy xuống để xem có chuyện gì. Tôi thấy ai đó đang cãi lộn với những người ngồi trước một cái bàn ở tiền sảnh. Đó chính là gã say bí tỉ hide. Tôi vẫn còn nhớ hide đã giận giữ gào lên câu gì đó kiểu như: “Đê tiện! Tao sẽ giết mày!” Cuối cùng cậu ấy nắm chặt hai bàn tay mình lại.

2[]Yakuza (やくざ hay ヤクザ) từ dùng để chỉ mafia hay các tổ chức tội phạm truyền thống ở Nhật. 11

X – の生と死

Tôi nghĩ hide chuẩn bị đấm họ, nhưng sau đó cậu ấy vung tay ấn ngón trỏ và ngón giữa vào mũi hai gã đứng ngay trước cái bàn. Tôi bị shock đến nỗi chỉ kịp nghĩ duy nhất một điều, “chuyển quái quỷ gì thế này?” rồi phá ra cười gần chết. Chắc là hide định đấm họ, nhưng đúng lúc suýt làm chuyện đó, cậu ấy lại đổi ý và thay vì đấm thì lại chọc ngón tay vào mũi họ chăng? Thậm chí cái này, quyết định trong phút chốc chọc ngón tay vào mũi hai gã đó, còn nặng hơn là chỉ đấm họ mà thôi. Những người xung quanh chỉ còn biết nài nỉ: “Làm ơn dừng lại! Đừng đánh nữa!” Cuối cùng, tôi cũng có thể kiềm chế được hide, và cậu ấy rút ngón tay khỏi mũi hai người kia, rồi mọi chuyện được cho qua. Nhưng cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết lý do vì sao chuyện đó lại xảy ra. Tôi không có ý tưởng lắm về chuyện phải kiểm chế người khác, nhưng dù vậy thì hide, người rất dễ nổi giận, cũng không bị ảnh hưởng bởi điều đó, và hai chúng tôi không bao giờ đánh nhau. hide cũng có lần muốn đánh lộn với tôi, nhưng tôi không đời nào làm chuyện đó với cậu ấy, vì vậy tôi luôn luôn dịu xuống. Cậu ấy sẽ kéo tôi vào và làm điệu bộ của một kẻ chuẩn bị cho tôi một quả đấm, còn tôi thì sẽ nói: “Này này, chợt chút đã. Thôi nào! Chúng ta đi uống cái gì nhé!” Tôi sẽ không bị kích động, và cũng không tức giận, nên hide rồi cũng thấy chán và bỏ cuộc. Liệu có phải hide làm thế chỉ vì muốn tôi nổi giận với cậu ấy? Dù vậy, trong “khối liên minh 3 người” tôi, hide và Yoshiki, chúng tôi không bao giờ giận giữ cùng một lúc. Lúc tôi tức giận, hide sẽ là người giữ cho tôi bình tĩnh lại, và khi hide nổi giận, tôi sẽ làm cậu ấy dịu xuống, còn nếu là Yoshiki thì hoặc tôi, hoặc hide sẽ làm chuyện đó. Nhưng có một đối thủ nguy hiểm có thể làm cho hide rơi vào trạng thái không điểu khiển nổi mình. Đó là gián. Tuy hide thật sự ghét rệp, tất cả chúng, nhưng cậu ấy còn đặc biệt ghét gián hơn. Và cậu ấy sẽ chạy trốn khi nhìn thấy dù chỉ một con. Tại studio, các buổi tập của chúng tôi sẽ không thể tiếp tục nếu như không có sự có mặt của cậu ấy. 1.4. TRƯỚC SỰ RA ĐI CỦA TÔI, HIDE KHÓC MỘT MÌNH Việc tôi rời khỏi X là điều không thể tránh khỏi. Giờ đây nghĩ về điều đó, chẳng phải mọi người vẫn bàn về chuyện ấy khi không có tôi sao? Sau đó Yoshiki sẽ là người đại diện cho ban nhạc đến nói với tôi rằng tôi phải ra đi. 12

X – の生と死

Điều này trở nên rõ ràng trong nửa đầu thánh 12 năm 1991. Yoshiki và tôi cùng ngồi trong một căn phòng, chỉ hai người, và chúng tôi đã nói chuyện. Và rồi, ngày mùng 7 tháng Giêng năm 1992 tại nhà thi đấu Tokyo Doom. Đó là lần cuối cùng tôi đứng trên sân khấu với vai trò là một thành viên của X, và những thành viên khác đã hét lên với khán giả cho đến khi họ lạc cả giọng. Nhưng không ai nói gì với tôi, thậm chí không một lời chia tay. Thậm chí cả hide. Rốt cuộc, vì có quá đông người ở đó nên các thành viên ban nhạc không thể tập trung lại một chỗ, rồi họ cũng bỏ đi uống rượu cùng với bạn bè của riêng mình. Tôi nghĩ chắc mọi người cũng hiểu cảm giác của tôi, nhưng chẳng ai nói gì cả khi họ trông thấy tôi. Và rồi, sau đó, tôi biết được một chuyện. Trong đêm giao thừa năm 1991, X tham gia chương trình Kouhouko của đài NHK (“Trận chiến” nhạc sĩ trắng và đỏ) và đến Rokumeido ở Meguro cho live count-down. Sau đó, tôi nghe nói hiđe đã ngồi trong phòng một mình, mở cửa sổ, nhìn đăm đăm ra bên ngoài, và khóc. Khi biết điều này, tôi thấy như mọi thứ trong trái tim mình trở nên nhòa nhạt, cùng với nó, biết bao kỉ niệm cứ hiện về rồi lại tan biến tựa hồ một chiếc đèn lồng kéo quân vậy. Sau khi rời X, lịch làm việc của cả hai không còn trùng nhau nữa, nên hide và tôi ngày càng ít gặp nhau. Rồi tôi cũng bát đầu các hoạt động cho “Loundness”, ban nhạc của riêng mình, vì vậy chúng tôi gần như ngừng hẳn liên lạc. Nhưng tôi chưa bao giờ ngừng dõi theo hide. Đặc biệt là sau sự tan rã của X, và hide chuyển sang sự nghiệp solo, tôi nghĩ rằng đây là thời kì tuyệt vời cho sự phát triển của cậu ấy. Thật ra, vì tôi và hide không bao giờ gặp nhau, nên tôi cũng không biết gì về những kế hoạch phát hành đĩa của cậu ấy, nhưng với những hình ảnh đầy cá tính mà hide đã tạo dựng cho riêng mình, trong mắt tôi, một thời kì mới đã bắt đầu cho cậu ấy. Vì không phải là người lãnh đạo của X, trước đó hide hẳn cũng có những kế hoạch nhỏ của riêng mình, mà cậu ấy chưa bao giờ nói rằng: “Đây là điều mà tôi muốn làm.” Nhưng sẽ không cần thiết phải giữ bí mật bất cứ điều gì một khi cậu ấy đã chuyển sang solo. Tôi đã nói về hide một cách vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tỵ rằng “cậu ấy có thể làm bất cứ điều gì mà cậu ấy muốn.” Vì ngoài tất cả những điều này, cậu ấy còn có tài năng thiên phú trong lĩnh vực thời trang. hide có một con mắt thẩm mỹ tuyệt vời về thời trang.

13

X – の生と死

Cậu ấy luôn luôn trông rất ấn tượng trong những trang phục trước đây, và thậm chí còn gây ấn tượng hơn nữa trong những bộ trang phục sau này. Từ duy nhất mà tôi có thể dùng để nói về hide là “sugoi” (tuyệt vời!). Như vậy, hide đang rất bận rộn trên con đường mà cậu lựa chọn, nhưng lần tiếp theo tôi gặp lại cậu ấy, trớ trêu thay, lại vào tháng Năm, năm 1998, mà nơi gặp chính là: nhà tang lễ. 1.5. CÁI CHẾT CỦA HIDE, MỌI THỨ ĐỀU ĐẢO LỘN hide chết. Tôi nghe được điều này vào cái ngày mà thi hài của cậu ấy được đưa về cất gữi tại nhà tang lễ ở Shinagawa. Tôi thật sự kinh hoàng! Tôi gọi một chiêc taxi và ngồi vào đó mà chẳng có một chút ý niệm nào về nơi mình phải đến. Sự thật là người ta không nói cho tôi biết nhà tang lễ của hide đặt ở đâu. Những người khác cũng bị kích động giống như tôi, và không biết thông tin nào mới là chính xác. Mọi nguồn tin lúc bấy giờ trở nên hỗn loạn, vì thế tôi chỉ có thể đưa ra một địa điểm chung chung. Vì người tài xế taxi cũng không biết nơi anh ta phải đưa tôi đến nên tôi vội vã ra khỏi xe và bắt đầu chạy quanh để tìm kiếm nơi đó. Tôi không biết chính xác mình đã chạy bao xa. Tất cả những gì tôi nhận thức được là cứ chạy và chạy… tôi cảm thấy nghẹt thở, đôi chân đau nhói và tôi phải dừng chạy… nhưng không hiểu sao, tôi không biết làm cách nào để ngăn mình lại. Và rồi, bất chợt tôi tìm ra nơi mình cần đến. Dù thời gian viếng kéo dài đến tận 10 giờ tối, nhưng lúc tôi đến nơi đã gần ở những phút cuối cùng. Không biết bằng cách nào, tôi vào được bên trong. Tôi được mọi người cho biết chỗ của hide và họ chỉ cách để đến được đó. “A, thật tốt quá!” tôi nói, rồi vừa cảm ơn họ vừa hổn hển thở. Tôi là người có mặt ở đó muộn nhất, và chỉ còn năm phút để được nhìn thấy hide. Nằm trong quan tài, khuôn mặt hide trông vẫn rực rỡ, quý phái, giống như khi cậu ấy còn sống vậy. Lúc ấy tôi vẫn trong trạng thái choáng váng, hoảng loạn, và không tài nào tin được vào những gì đang diễn ra trước mắt mình. Đột nhiên tôi gào lên với hide: 14

X – の生と死

“Trời ơi, tại sao cậu vẫn ngủ thế?” Ngày hôm sau, đám tang kéo dài ba ngày của hide bắt đầu ở đền Tsukijihonwan, và nó diễn ra thâu đêm. Tôi chưa bao giở tưởng tượng rằng mình lại gặp lại các thành viên của X sau ngần ấy thời gian ở một nơi như thế này, với nỗi đau đớn vô hạn trên khuôn mặt mỗi người. Dù vậy, khi đến bên quan tài nơi chứa thân thể hide, những từ mà tôi có thể thốt ra được chỉ là: “Cậu đã nghe loại nhạc gì cuối cùng hả hide?” Dù tất cả chúng tôi đều là nhạc sĩ, dù chúng tôi gặp lại nhau sau suốt một thời gian dài, nhưng có lẽ đây không phải lúc để để nói những câu như vậy. Nhưng dẫu cuộc gặp gỡ ngày hôm nay không phải là ngẫu nhiên, thì không ai trong chúng tôi có thể chấp nhận sự thật là hide không còn sống trên cõi đời này nữa. Chúng tôi chỉ cố gắng lảng tránh sự thật về “cái chết của hide”. Chẳng phải chúng tôi đều nghĩ rằng hide không bao giờ muốn làm chúng tôi buồn và khiến mọi thứ trở nên đau đớn như thế này sao? Nhưng không ai trong chúng tôi có thể cầm được nước mắt. Yoshiki, Toshi, Pata, và cả tôi… Chúng tôi chỉ có thể nói vài lời với gia đình hide, không ai muốn gợi nhắc nhiều về quá khứ. Đó là lí do vì sao vào lúc ấy, chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi muốn trở thành gia đình thật sự của cậu ấy. Sau cái chết của hide, các hãng truyền thông nói rất nhiều thứ. Tự sát, tai nạn… Nhưng tôi thì nghĩ rằng lí đó không thể là gì khác ngoài một vụ tai nạn. Không, đó là điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới. Guitarist thường phải đeo một dây da qua vai, vì thế cổ anh ta sẽ trở nên đau nhức. Bởi vậy anh ta có thể xoa bóp chỗ đau nhức để làm giãn cơ cổ, bằng cách đó, chỗ nhức mỏi sẽ đỡ hơn. hide cũng đang làm điểu đó bằng một cái khăn tắm buộc vào nắm đấm cửa, và tai nạn xảy ra. Bởi vì hide đã uống rượu, chắc chắn cậu ấy đã rơi vào trạng thái mất ý thức lúc đó. Có thể nói là khi xiết cổ mình, cậu ấy chỉ là đang cố gắng là điều ngược lại… hide cũng thường ý thức được việc mà mình đang làm. Tôi thực sự tin vào điều đó. Khi hide không còn nữa, mọi thứ trong tôi thay đổi.

15

X – の生と死

Nói đúng hơn là, những năm đầu tiên sau bi kịch này trở nên quá đau đớn. Tôi phủ nhận điều đó, nhưng đó là một việc quá khó đối với tôi. Tôi chẳng còn biết làm gì khác ngoài việc uống rượu triền miên. Sau đó nghĩ đến tâm niệm suốt đời của hide tôi nghĩ rằng có một điều gì đó mà mình phải làm. Đó là âm nhạc. Tôi quyết tâm quay trở lại với âm nhạc. Sau đó tôi nghĩ cuộc sống này còn nhiều cái để suy nghĩ hơn là “sống và chết”. Và cuối cùng, sau những trăn trở đó tôi đã tìm thấy mục đích và ý nghĩa cuộc sống của mình, và tôi đã có thể tìm được lời giải đáp cho câu hỏi tôi đang sống vì cái gì, tất cả vấn đề là ở đó. Giờ đây tôi đang cất bước và hướng mình về phía trước. Sức mạnh này là món quà mà hide đã dành cho tôi. Cuộc sống của hide có ý nghĩa thế nào với tôi? Tôi không tài nào tìm được cách để giải đáp trọn vẹn cho câu hỏi này. Bởi nó có quá nhiều ý nghĩa khiến tôi không thể nói hết thành lời.

16

X – の生と死

PHẦN II: TUỔI NỔI LOẠN TÍCH CỰC 2.1. KỊ SĨ ĐEO MẶT NẠ NHỎ Tôi từng cho rằng câu chuyện về tuổi thơ mình không đáng để kể ra. Mới đây thôi tôi vẫn nghĩ chẳng phải chỉ cần cho các bạn thấy “cái tôi của hiện tại” là đủ hay sao? Nhưng giờ lại khác. Cái tôi của hiện tại đã được tạo nên từ tất cả những điều đó. Tôi bỗng trở nên tin một cách tự nhiên rằng những gì mà tôi đã trải qua, tất cả sự yêu thương cũng như hắt hủi, đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Đó là một ngày hè nóng lực, 12 tháng 7 năm 1966. Ngày mà cả gia đình Sawada đón chào sự ra đời của cậu con trai thứ hai Taiji. Nơi tôi sinh ra, thành phố Ichigawa, tỉnh Chiba. Tất nhiên lúc còn là một đứa bé, tôi chẳng nhớ được điều gì. Nhưng qua những bức ảnh, tôi biết rằng mình đã được sinh ra trong một gia đình bình thường và sống một cuộc sống hạnh phúc giản dị cũng như bao người khác. Chỉ khi vào nhà trẻ, tôi mới có được những mảng kí ức đầu tiên. Tôi tự hỏi không biết đó có phải là cá tính đặc biệt của những cậu bé sinh ra làm con thứ hai không, rằng chúng luôn trở thành những đứa trẻ nghịch ngợm. Tôi thích đi chơi, lúc nào cũng vậy, và nếu có cả bạn bè ở bên, tôi sẽ rất hạnh phúc. Trong đám bạn cùng trang lứa, không ai có thể đánh bại được tôi. Điều đó có nghĩa là lúc đó, giữa chúng tôi đã xảy ra những trận chiến lớn. Và sau đó tôi trở thành thủ lĩnh – một thủ lĩnh bất bại. Mọi người đều nghe lời tôi. Khi tôi bảo: “bây giờ chúng ta sẽ chơi trò đuổi bắt” thì lập tức mọi người sẽ làm theo, không một lời phản đối. Với tôi, đánh nhau là để bảo vệ sự công bằng – cũng giống như anh hùng Kamen Ridaa (nhân vật trong seri phim hoạt hình cùng tên nổi tiếng lúc bấy giờ: Kị sĩ đeo mặt nạ). Dù rằng cũng có một vài cuộc chiến là vô nghĩa, nhưng tôi không phải loại người hèn nhát chỉ biết gây lộn và phá phách. Đó chẳng phải là lí do mà các bạn tôi thường nói: “Chúng tớ sẽ gọi cậu là Kamen Ridaa – người bảo vệ công lí” hay sao? Nhưng cũng chính vì cái “ý thức về công lý” ấy đã làm cho cuộc đời tôi sau này trở nên điên khùng, đầy bế tắc. 2.2 QUY LUẬT VỀ ANH EM Mọi người thường nói “trẻ con nên có nhiều anh chị em” hay “những đứa bé là con một hẳn là rất cô đơn,” hoặc đại loại thế. Tôi không hiểu tại sao họ lại nghĩ vậy. Có thể điều đó không sai, về một mặt nào đó. Nhưng dù cho tất cả mọi người đều chia sẻ cùng một quan điểm, chưa hẳn điều đó đã là phù hợp. Vì bạn có nhiều 17

X – の生と死

anh em, và thật không thể tin được biết bao lần các bạn đánh nhau, rồi phải trả giá ngay sau đó. Hơn nữa, “anh em mãi mãi vẫn là anh em.” Tôi nghĩ rằng bạn sẽ bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì mà người kia làm. Như với tôi chẳng hạn, tôi có một anh trai. Anh ấy rất khác tôi, là một học sinh mẫu mực. Anh ấy học gỏi, và thật sự là một người anh kiểu mẫu. Vì có một người anh như thế, lúc còn nhỏ tôi đã có lời hứa với chính mình. “Anh trai tôi hơn tôi về học tập, nên tôi sẽ chơi thể thao vì anh ấy rất tệ môn này.” Hơn nữa tôi còn nghĩ, “Điều tốt là gia đình Sawada có một người con cả như vậy. Tốt nhất mình nên để mọi việc về gia tộc cho anh ấy.” Vì thế tôi luôn xa cách anh trai mình. Thậm chí khi chơi cùng nhau, tôi cũng không tỏ ra thân thiết với anh ấy. Nên chẳng bao giờ chúng tôi cãi lộn. Hơn nữa, giữa tôi và anh ấy chẳng có gì chung để làm cùng nhau cả. Có thể kiểu anh chị em như vậy sẽ trở thành một tấm gương xấu cho mọi người. Tuy nhiên với em gái tôi lại hoàn toàn khác. Masayo thật sự là một người bạn tuyệt vời, và tôi vô cùng yêu quý con bé. Khi thấy con bé khóc lóc chạy về nhà, tôi sẽ không đắn đo đối mặt với kẻ nào dám trêu chọc nó và nói: “Mày đã làm gì em gái yêu quý của tao?” Em gái bé bỏng của tôi sẽ kêu lên “Oniichan, oniichan!” (Anh ơi, anh ơi!), lúc đó tôi tự nhủ với mình rằng, “Anh sẽ bảo vệ em!”. Và mỗi ngày, tôi trở nên mạnh mẽ hơn để có thể làm được điều đó. Vấn đề xảy ra khi đó là càng trở nên mạnh mẽ bao nhiêu tôi lại càng lo lắng cho con bé bấy nhiêu. Thậm chí khi con bé đi chơi về muộn, tôi sẽ la mắng nó quá mức cần thiết. Tôi chăm sóc con bé như như thể người cha chỉ có một cô con gái duy nhất vậy. Masayo cũng rất yêu âm nhạc. Nó thường tụ tập bạn bè quanh nhà, và dựng sân khấu để bắt trước những thần tượng âm nhạc biểu diễn. Tôi đã thấy nét mặt rạng ngời hạnh phúc của con bé khi được đám bạn vỗ tay khen ngợi. Lúc ấy, con bé mới chỉ ba hay bốn tuổi. Không phải tôi khoe khoang, Masayo thật sự giỏi trong ca hát. Ngay cả bây giờ, với tài năng âm nhạc của mình con bé đang làm việc rất tích cực với nhóm nhạc tên gọi “Cybernation Network”, và đã cho ra 5 singles. Hồi ấy tôi có một cảm giác mạnh mẽ rằng “Mình phải bảo vệ những ai yếu hơn mình, những người quan trong với mình.” Để làm được điều đó, thậm chí đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn nghĩ rằng, nhiệm vụ của tôi là phải giúp đỡ những người yếu đuối hoặc bị chèn ép. Và tôi luôn có sức mạnh để có thể làm điều gì đó cho những con người này. 2.3. VẬT CẤM 18

X – の生と死

Tất cả các nhạc sĩ đều có trí tưởng tượng không biên giới, nhưng trong những tháng ngày sống trong âm nhạc, tôi nhận ra chỉ có một nguyên nhân chính giúp cho những tài năng âm nhạc của chúng ta bắt đầu nở rộ. Đó chính là trường hợp của tôi. Nhà tôi có một cây guitar mà bố tôi vẫn thường hay chơi. Gia đình tôi không thuộc thành phần có thể cho con cái học bất cứ thứ gì mà chúng thích, nên mỗi khi bố tôi ngồi chơi guitar, tôi đều ngồi cạnh ông để xem, và không biết vì sao, tôi nhớ được chúng. Ban đầu tôi bắt chước cách chơi của bố, chiếc guitar lúc đó là một “cấm vật”. Lên lớp hai. Đó là lần đầu tiên tôi cầm đến chiếc guitar sau khi đã đấu tranh với nỗi sợ chạm vào “vật cấm”.Và sau ba tháng, tôi đã có thể chơi được. Đó cũng là lần đầu tiên tôi bước lên sân khấu trong buổi biểu diễn của học sinh khối lớp hai ở trường. Đó là một cơ hội lớn, và từ đó, càng ngày tôi càng trở thành tù nhân của guitar và âm nhạc. Thế giới âm nhạc quá rộng lớn đối với tôi, và lần đầu tiên khi nghe The Beatles và Queen, tôi đã thật sự kinh ngạc. Tôi muốn một ngày nào đó mình cũng được như họ. Giống như bất cứ ai lần đầu tiên say mê âm nhạc, tôi muốn tạo nên thứ âm nhạc giống như cái đã in đậm dấu ấn trong trái mình. Có điều này tôi muốn nói thêm, trong tất cả những ca khúc của Queen tôi đã được nghe, bài hát là tôi xúc động nhất là “We are The CHAMPION” (theo cách phiên âm của Taiji). Nhưng tôi không tài nào chấp nhận chuyện Freddie Mercury – ca sĩ của ban nhạc – chết vì quan hệ đồng tính, và điều đó thật sự là một cú shock lớn đối với tôi. 2.4. CON ĐƯỜNG ĐẾN VỚI GUITAR ĐIỆN Sau quãng thời gian say mê với tiếng acoustic guitar của Queen và The Beatles, tôi bắt đầu chuyển sang nghe Kiss, Rainbow và Motorhead. Đĩa hát (LP) đầu tiên tôi mua là “I Surrender” (Tôi đầu hàng), và cái đĩa 7 inch này đã được làm bởi John Denver. Khi còn là học sinh trung học, tôi là tín đồ trung thành của âm nhạc phương Tây Vì thế, tôi cũng là người duy nhất có thể ngồi kể với các bạn mình – những crazy fan của nhạc Nhật – về nhạc phương Tây. Lớp tôi học hồi ấy là lớp chất lượng cao, và hằng ngày tôi bắt xe đi học, nhưng tôi đã nghỉ học để chuyển đến trường cấp III Chiba Meitoku chỉ vì ở đây có lớp âm nhạc. Một số đứa bạn khác, cũng giống tôi, thậm chí còn không thèm đến xem bảng thông báo những thí sinh đã vượt qua vòng thi tuyển, không biết bằng cách nào mà cuối cùng chúng tôi cũng đỗ.

19

X – の生と死

Cùng với đó là những ngày tháng tôi chìm đắm hoàn toàn trong âm nhạc. Năm thứ nhất học cấp III, tôi có chiếc guitar điện đầu tiên. Nhưng tôi đã có một cây guitar từ năm lớp 8. Chơi guitar điện khá đơn giản. Lúc đầu tôi copy ca khúc của Rainbow và Motorhead. Các ban nhạc trong nước thì tôi chơi lại của Loudness và một số band trẻ khác. Nói cách khác, âm nhạc chính là nhân tố quyết định khiến tôi vào học ở ngôi trường này. Tôi chơi nhạc của cả The Beatles. Vì với tôi, dù cho bao nhiêu năm tháng có trôi qua, những nghệ sĩ đầu tiên tôi yêu thích vẫn mãi chiếm một chỗ đứng trong trái tim tôi. 2.8. NHÀ HÀNG TAIJI Thời tiểu học, thứ duy nhất mà tôi thích là đồ ăn. Gần đây, thật hiếm có học sinh tiểu học nào lại biết nấu nướng. Có thể là ngoài lí do quá bận bịu với bài vở và thi cử, ngày nay các bà mẹ không cho con cái họ vào bếp vì cho rằng đó là công việc quá nguy hiểm với lũ trẻ. Nhưng thức ăn là thứ mà nếu không tập làm, bạn sẽ quên cách chế biến chúng. Tự mình cầm lấy dao làm bếp, cố gắng lật món rán trên chảo lần đầu tiên, học cách điều chỉnh độ nóng của ngọn lửa mà không làm chính mình bị bỏng… Tôi đã tập làm bánh bao nhân thịt và cơm thập cẩm từ những năm đầu học tiểu học. Vì giờ đây bạn có thể dễ dàng mua được những món này, nên tôi không làm nữa. Dù sau đó tôi chỉ có thể làm được món cơm thập cẩm, tôi đã học để tự chế biến nó từ đầu đến cuối, từ lúc đập trứng vào chảo cho đền lúc thêm vào đó bao nhiêu thứ gia vị. Cứ tập đi tập lại mãi như vậy, tôi chế biến món này hết sức thành thạo. Lên lớp 4, khả năng bếp núc của tôi đã đạt tới trình độ có thể làm cho cả lớp món “bánh bao trưa”. Trước đó, tôi đã chuẩn bị một số thực đơn và vé ăn trưa để bán cho các bạn với giá 50 yên. Hồi ấy, tôi nghĩ 50 yên là một sồ tiền rất lớn, nhưng vé ăn trưa của tôi luôn bán hết sạch. Tôi cũng làm cả một số vé miễn phí và luôn luôn chuẩn bị từ 4 đến 5 loại đồ ăn. Vào các thứ 7, một số bạn bè có sở thích ăn uống đến nhà tôi với vé ăn trưa của họ. “Nhà hàng Taiji” chỉ mở cửa vào cuối tuần. Tôi sẽ phục vụ các món bánh bao nhân thịt, spaghetti, cơm cà ri, cơm thập cẩm, … Họ đưa vé ăn cho tôi, rồi yêu cầu món ăn, và tôi sẽ phục vụ các khách hàng của mình. Đó là “trò chơi nhà hàng” quái dị, có một không hai. Vì thế mà nhà tôi thật sự trở thành địa điểm để tụ tập bạn bè vào dịp cuối tuần, như tôi mong muốn. Và đồ ăn của tôi thật sự đáng đồng tiền mà mọi người đã bỏ ra để được thưởng thức. 20

X – の生と死

21

X – の生と死

PHẦN III: VINH QUANG VÀ MÂU THUẪN 10. SỐNG CHO KHOẢNH KHẮC Chuyện khó khăn nhất xảy đến với tôi khi tôi bị thương và phải khâu tới 14 mũi trên cánh tay. Trước ngày biểu diễn tại hội trường lớn ở Osaka (Osaka-jo Hall), tôi đi dạo một mình và bị tai nạn; tôi không phanh xe kịp lúc nên đã đâm sầm vào một cửa kính. Lập tức, tôi được đưa vào bệnh viện và phải khâu. Họ đã đưa cho tôi một ít morphine (1 loại thuốc giảm đau), nhưng quyết định của bác sĩ là: “Anh không thể chơi bass kiểu đó được đâu.” Số thuốc đó có thể giúp tôi không cảm thấy đau đớn, nhưng nó chỉ có thể giữ được đến giữa buổi biểu diễn mà thôi. Dù có ra sao đi nữa, đây là buổi biểu diễn tôi không thể từ bỏ. “Có hàng chục ngàn người đang đợi tôi ngoài kia. Tôi không thể làm các fan của mình thất vọng.” Tôi nói, và không gì có thể ngăn cản được quyết tâm của tôi. Hôm sau, tôi uống rất nhiều morphine trước khi ra sân khấu. Vì thế tôi không hề thấy đau, và đã có một buổi biểu diễn tuyệt vời. Kể từ đó, Osaka-jo Hall trở thành một nơi huyền thoại đối với tôi. Mỗi khi nhớ lại, chẳng phải tai nạn đó đã không thề ngăn cản được chúng tôi mà còn giúp chúng tôi phá vỡ bao nhiêu giới hạn sao? Dù chúng tôi biết rõ điều gì cũng có cái giá của nó. Tuy nhiên, không hiểu sao, tôi lại là người duy nhất phải một lần nếm trải cảm giác không thể bù đắp cho những gì mà mình đã làm. Trước khi chúng tôi giành được giải thưởng ban nhạc mới xuất sắc nhất, tôi đã bị bắt vì phá hủy một số thứ trong một cuộc ẩu đả và bị giam giữ trong vài ngày. Không biết vì quá lo sợ hay quá bình tĩnh mà tôi đã hủy đi một số bằng chứng sau khi đập tan mọi thứ thành mảnh vụn, vì thế chẳng gì có thể giúp tôi được nữa…, đó là lần duy nhất tôi tạm dừng để suy nghĩ thấu đáo hơn về chuyện ấy. Rõ ràng đánh nhau không phải là điều tốt, nhưng chúng tôi đôi lúc không thể kiềm chế được bản thân. Có thể bằng chính cách ấy, chúng tôi đang cố gắng xóa bỏ đi cả những mâu thuẫn cũng như sự tương đồng trên thế giới này. Chẳng có gì phải gìn giữ. Đó thật sự là chuỗi thời gian của sức ép và sự căng thẳng. Vì thế, với tôi, đánh cuộc mọi thứ cho một lần duy nhất, chúng tôi sống cho khoảnh khắc ấy với tất cả sức mạnh mà mình có. Trong tất cả các rockband hiện thời, tôi tự hỏi, liệu có ai còn tiếp tục đi trên con đường mà chúng tôi đã đi không. Có lẽ chúng tôi có gì đó giống như “những chú chim lạc bầy”.

22

X – の生と死

3.1. CHÍNH TÔI, KẺ KHÔNG THỂ ĐỔI THAY Tôi nghĩ mình là “người không thể thay đổi”. Ngay cả khi trở nên nổi tiếng, tôi cũng chẳng có gì đổi khác. Thậm chí sau khi ra mắt công chúng, và cuộc sống của tôi bị đảo lộn 180 độ, tự sâu thẳm bên trong, tôi vẫn là chính mình. Chắc chắn, sau cuộc tranh cãi “5000 yên Ấn Độ”, tôi nghĩ, quan điểm của tôi về chuyện tiền nong đã thay đổi. Bởi vì, những hình ảnh tôi đang tạo dựng lên đã không còn như trước nữa, đó là điều không thể tránh khỏi. Khi bạn thành công và giàu có, bạn bắt đầu trở nên đầy tham vọng. Hẳn nhiên, bạn sẽ mua những chiếc xe nhập ngoại, những ngôi nhà đắt tiền, mặc quần áo sang trọng, nhận được cách đối xử dành cho VIP, và bắt đầu gia nhập vào xã hội thượng lưu. Có thể đây là gấc mơ mà những người vốn sinh ra trong nhung lụa sẽ hiểu được: vì đó là cơ sở để giấc mơ ấy của bạn thành hiện thực. Các thành viên của X cũng không tránh khỏi chuyện đó. Sở thích của chúng tôi không giống nhau, và mỗi người lại giữ một “bằng chứng” để có thể khẳng định mình. Tôi nghĩ chắc chắn là vậy. Vì chúng tôi là một rockband, nên không thể tránh khỏi bị những điều này ảnh hưởng. Mỗi người vẽ ra cho riêng mình hình ảnh của sự thành công … Dù vậy, với tôi, “thành công” là duy nhất. Tôi vẫn thích xe máy hơn là những chiếc xe hơi quý tộc, và thay vì một tài xế riêng, tôi thích có cả một đội. Đúng vậy, mơ ước của tôi là có một đội xe máy, và cùng với họ rong ruổi khắp nơi trên những chiếc xe của mình để tận hưởng từng phút giây trong cuộc sống. Lần đó, trong một video, chúng tôi đã có được một đội như vậy tên Harley, và những hình ảnh ấy cứ in đậm mãi trong tôi (hẳn Taiji đang nói đền clip Celebration PV phiên bản dài). Tôi vẫn luôn cho rằng đó mới thật sự là “rock”. Quan niệm của tôi vẫn không thay đổi ngay cả khi chúng tôi tham gia Kouhaku (show “Chiến trường Trắng và Đỏ” chiếu vào đêm Giao Thừa của đài NHK). Có những ca sĩ đã sắm sửa cho mình hàng đống trang phục, tôi vẫn chỉ thích mặc đồ da. Và khi ghi hình, họ sẽ diện những bộ quần áo sặc sỡ, đắt tiền, còn tôi thì đứng một bên với trang phục thường ngày của mình, và chẳng cần phải xấu hổ về điều đó. Khi còn trẻ, tôi luôn ghét làm việc gì đó giống người khác. Điều đó quả thật vô nghĩa và tôi luôn luôn cố gắng tránh xa. 23

X – の生と死

Có lẽ vì thế mà tôi bị coi là “cái bướu trên trán” của X. Dù nhận ra họ nghĩ về mình theo cách đó, nhưng tôi vẫn không thể thay đổi. Xung quanh tôi chẳng gì có thể làm tôi chao đảo. Bởi tôi là người có lối sống tự do. Tôi cho rằng “lối sống tự do” ấy chính là bản chất tự nhiên của con người, vì kể từ những ngày đầu gia nhập X, tôi đã không hề đổi thay… 13.QUY LUẬT CỦA SỰ BÌNH ĐẲNG Nhìn lại những gì đã qua, tôi nghĩ thời điểm bắt đầu cho mọi thứ chính là BLUE BLOOD tour. Năm người chúng tôi luôn có những ý kiến khác nhau, và khi sáng tác các ca khúc, vấn đề tranh luận giữa chúng tôi chính là tham vọng đặt ra cho mỗi sáng tác. Trên thực tế, mỗi buổi tập của chúng tôi, từ đầu đến cuối đều diễn ra theo cách mà Yoshiki muốn. Lúc đó, tôi là kẻ rất to mồm và hỗn láo. “Những người khác cũng sáng tác nữa. Cậu cần phải sắp xếp các bài hát của chúng ta một cách công bằng chứ. Cậu là trưởng nhóm, nhưng như thế không có nghĩa là cậu sẽ không mắc lỗi.” Mọi người sẽ ngăn bọn tôi lại, và cuối cùng chúng tôi không nói thêm một lời nào với nhau nữa. Các thành viên khác nghĩ rằng: “Họ lại cãi nhau nữa rồi,” và tất cả đều đứng về phía Yoshiki. Vì thế tôi bị bỏ lại đằng sau và tự lo liệu cho bản thân mình. Trong trường hợp đó, tôi nên nói với mọi người hơn là với Yoshiki. Thật ra, không phải Yoshiki mà chính những người xung quanh cậu ấy mới là những kẻ đang cố gắng giải quyết chuyện này. Dù vậy, tôi hiểu rằng vấn đề là ở tôi, vì lí do nào đó, tôi cứ đâm đầu vào những cuộc tranh chấp với Yoshiki. Trong những ngày ấy, dường như tôi đã bị lạc lối giữa những người lúc nào cũng thích phóng đại tình hình và xen vào mọi việc. Đó quả là một năm dài cho tôi, cãi nhau với tất cả bạn bè, và mọi thứ xung quanh tôi cứ thế thay đổi, mà tôi thì không thể, dù chỉ một chút. Một thời gian sau đó, tôi trở thành người mang một hợp đồng đặc biệt. Đó là hợp đồng nhạc sĩ studio. Đây là hậu quả mà tự tôi đã chuốc lấy, vì tôi đã cố tranh đấu vì sự bình đẳng quyền lợi trong ban nhạc. Thành thật mà nói, những gì mà tôi đã làm chỉ khiến X bị rạn nứt. Và chuyện xảy ra tiếp theo là một kết thúc đã được định trước. Đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết ý tưởng này là của ai, nhưng tôi thật sự mong đó không phải là của Yoshiki. 24

X – の生と死

Chúng tôi chỉ đang làm cho vết rạn nứt giữa cả hai càng ngày càng sâu sắc hơn. Vì thế trong một cuộc bàn bạc nghiêm túc về ban nhạc, mọi thứ đã được quyết định. Yoshiki nói: “Làm ơn hãy ra đi.” Và tôi trả lời: “Tớ hiểu. Tớ sẽ đi.” Đó là tất cả những gì tôi nói. Yoshiki chỉ có một từ đáp lại: “Tớ rất tiếc.” Tôi giận đến sôi máu, nhưng câu nói đó lại làm cho tôi trở nên bình tĩnh lạ kì. Tôi thật sự tin rằng đằng sau từ “rất tiếc” đó còn ẩn chứa rất nhiều hàm ý. Tuy nhiên, tôi lại là một thằng ngốc đến nỗi chỉ hiểu được những gì người ta nói thẳng ra trước mặt mình, nên không thể đọc hết những ẩn ý sâu sắc của Yoshiki. Sau đó, chấp nhận sự thật sẽ chỉ còn ở lại ban nhạc cho đến hết live show 3 ngày của chúng tôi tại Tokyo Dome, tôi bắt đầu đếm từng ngày còn lại. 3.2. BUỔI BIỂU DIỄN CUỐI CÙNG Chỉ còn ba ngày nữa cho đến khi tôi rút khỏi X. Ngày mùng 5, mùng 6 và mùng 7 BA NGÀY TẠI TOKYO DOME. Sau buổi biểu diễn cuối cùng này, tôi sẽ không còn là thành viên trong X nữa. Yoshiki nói cậu ấy muốn tôi rời X, và sự thật là cậu ấy chỉ muốn tôi ở lại cho đến cuối show diễn 3 ngày này. Có thể nguyên nhân là do tôi đã nổi khùng giữa cuộc nói chuyện và muốn gây ra một trận ẩu đả, tôi hẳn đã nói nhiều điều sai lầm. Dẫu vậy, tôi vẫn muốn ở lại cho đến những giờ phút cuối cùng của show diễn. “Khi ba ngày này kết thúc, tớ sẽ đi.” tôi nói với Yoshiki, và khi nghe điều đó, Yoshiki bảo tất cả mọi người hãy để chúng tôi nói chuyện riêng với nhau. Vì thế tôi có thể ở lại cho đến lúc kết thúc. Trong suốt ba ngày đó, tôi đã chơi bass với những ý nghĩ về “sự ra di” cứ cuộn xoáy trong tâm trí. Tôi đã chuẩn bị tinh thần. Từ phút giây Yoshiki ngỏ ý mời tôi vào X, tôi đã dành trọn cả cuộc sống của mình vì lợi ích của X. X là tất cả với tôi. Có biết bao điều chúng tôi đã cùng nhau trải qua. Tôi đã mong tất cả mọi người cũng chia sẻ với tôi những cảm xúc đó. Mặc cho mọi thứ sẽ kết thúc sau 3 ngày nữa, trên sân khấu này, chúng tôi – những đồng đội đã sát cánh vượt qua bao cuộc chiến; chúng tôi vẫn là những người bạn tốt nhất của nhau. 25

X – の生と死

Ngày cuối cùng tại nhà thi đấu Tokyo Dome – đứng trên sân khấu, và mọi thứ đã thật sự đặt dấu chấm hết. Hôm đó là ngày duy nhất, dù tôi đã cố gắng giữ chúng lại, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Toshi, và hide, và Pata, và cả Yoshiki nữa, tất cả đều khóc. Cuối cùng, chúng tôi ôm lấy nhau, từng người một, và khóc. Sau đó, thành thật đối diện với Yoshiki, rồi ôm lấy cậu ấy trong nước mắt. Và thế là, mọi chuyện đã qua. Khi tôi rời sân khấu lần cuối, tôi đã nghĩ: “Tôi yêu quý Yoshiki, như một người bạn, và thật sự, tôi sẽ không để mất cậu ấy vì bất cứ thứ gì trên thế giới này.” Vào cái khoảnh khắc mà mọi thứ thuộc về tôi chợt biến mất, đó là những suy nghĩ chân thành tự đáy lòng tôi. Chắc chắn, Yoshiki đã quá mệt mỏi. Ngoài âm nhạc, còn có biết bao phiền toái cứ lần lượt kéo đến trong cuộc sống của cậu ấy, vì thế, cậu ấy đã mệt mỏi vì phải tranh cãi với một kẻ cố chấp cứ nhất quyết đòi sự bình đẳng trong ban nhạc như tôi. Nên Yoshiki muốn đẩy tôi ra khỏi cuộc sống của mình vì đã quá chán ngấy điều đó. Chúng tôi ở những vị trí khác nhau; Yoshiki là người lãnh đạo – người nắm giữ mọi lí lẽ. Có thể những chuyện này xảy ra, chẳng qua chỉ bởi Yoshiki phải chịu áp lực trước tất cả mọi người vì “lợi ích của X”, chứ không phải cậu ấy thật sự muốn vậy. Bởi Yoshiki mang trong mình những kí ức đau đớn hơn bất cứ một người nào khác, nên không có gì lạ khi bạn gọi cậu ấy là “phi thường” hay một “vị vua”. Giờ đây tôi có thể chắc chắn khi nói rằng vì tất cả những gì mà cậu ấy đã làm, Yoshiki đã có được phần thưởng thật sự, một phần thưởng mà cậu ấy xứng đáng được nhận. Ngày 7 tháng 7 năm 1992, 15,000 người đã đến xem buổi biểu diễn BA NGÀY TẠI TOKYO DOME, đó quả là một kì tích. Và tôi nói với họ rằng tôi sẽ rời X. Có lẽ, đây cũng có thể coi là sự tổng kết cho 6 năm qua. 3.3. YOSHIKI Mười sáu năm đã qua, kể từ lần đầu tôi gặp Yoshiki.

26

X – の生と死

Yoshiki, người đã giới thiệu tôi vào X. Cũng lại Yoshiki, người khiến tôi rời khỏi X. Yoshiki luôn luôn là người nắm giữ mọi chìa khoá của cuộc đời tôi. Tôi nghĩ có thể cậu ấy là người thông minh nhất mà tôi từng gặp. Cậu ấy đã cùng Toshi thành lập X tại thành phố Tateyama – Chiba. Sau đó họ tiến đến Tokyo, và đúng vào lúc thu hút được sự chú ý của công chúng, cậu ấy đã đặt cho ban nhạc của mình một cái tên đặc biệt so với tất cả các ban cùng thời. Sự lựa chọn về thời điểm và con mắt nhìn người của Yoshiki có thể gọi bằng hai chữ “thiên tài”. Sau khi X đã ổn định thành viên với 5 người Yoshiki, Toshi, hide, Pata và tôi, chúng tôi phát triển nhanh đến mức đáng sợ. Các khái niệm hoá âm nhạc của Yoshiki nối tiếp nhau ra đời một cách đáng kinh ngạc và mang đến cho tôi những cảm nhận tuyệt vời chưa từng có. Nhưng tôi tự hỏi, phải chăng lúc ấy tôi là người duy nhất cảm thấy rằng chúng tôi đang tiến lên quá nhanh…? Sự phát triển nhanh chóng ấy luôn làm tôi có cảm giác không ổn định. Mỗi ngày trôi qua vừa căng thẳng lại vừa hứng khởi. Quan hệ giữa tôi và Yoshiki không phải một cái gì đó mà tôi có thể định nghĩa. Vì thế hãy để tôi tiếp tục đưa ra những ví dụ về cách tôi nhìn nhận cậu ấy. Yoshiki như một đứa trẻ ích kỉ, ngang ngạnh nhưng vẫn biết chú ý đến ý kiến của những người xung quanh; cậu ấy là kiểu người chỉ biết lo nghĩ tới những vấn đề của bản thân nhưng vẫn đối xử tốt với người khác; cậu ấy có vẻ không để tâm tới bất cứ gì ngoài âm nhạc nhưng lại có kiểu đối xử rất ân cần; cậu ấy cũng cực kì kiêu ngạo, một người sợ thất bại, một kẻ quá sắt đá để giống một người đàn ông. Hơn nữa, Yoshiki còn là kiểu người hành động có tầm nhìn xa, và một người đầy ý tưởng có thể hành động dựa trên cả những ý tưởng kỳ quặc nhất. Nếu những thứ đó có thể dễ dàng lắp ghép lại với nhay, chẳng phải chúng ta có một con người luôn lao động cật lực, một người đàn ông huyền thoại, và cũng rất người, cũng đầy dục vọng sao? Nếu tôi cố gắng coi mọi thứ như thế, thì đến nay tôi nghĩ rằng vì mình cũng đã cố gắng đi cố gắng lại để đạt được mục tiêu, chẳng phải chúng tôi đã từng được coi là hai người quá giống nhau sao? Khuôn mặt của một thiên thần tuyệt đẹp và khuôn mặt của một ác quỷ âu sầu. Tôi tin rằng hai khuôn mặt đó, thật khó để sống cùng, đã làm nên một thực thể con người đó là Yoshiki. 3.4. PATA

27

X – の生と死

Trong tất cả những thành viên của X, Pata là người ít giống tôi nhất. Mọi thứ cậu ấy làm đều trái ngược với tôi. Nói năng nghẹ nhàng và điềm tĩnh, Pata được bảo vệ bởi tất cả các thành viên khác một cách tự nhiên. Pata cũng có những ý kiến riêng, nhưng không giống tôi, cậu ấy không bao giờ nói ra, và cậu ấy cũng thường không bao giờ bất đồng với người khác. Pata không bao giờ tranh cãi, mà chỉ ngồi đó, trong chiếc ghế của cậu ấy, uống bia và giữ bình thản. Nhẹ nhàng ngay từ ban đầu, có lẽ trong X, cậu ấy là người duy nhất hành động giống người trưởng thành hơn cả. Chỉ có điều duy nhất có thể làm thay đổi Pata khỏi thái độ bình thản ấy. Đó là "Gaints: Thắng hay thua?" Pata là fan bự của Giants tới mức ngay cả văn phòng mà cậu ấy tạo ra cũng được đặt tên là "Văn phòng Gaints." Vì thế nếu Gaints thua, cậu ấy sẽ ở trong tâm trạng tồi tệ và có thể nổi cáu bất cứ lúc nào. Trong nhóm chúng tôi, có một quy luật bất thành văn là: "Nếu Gaints thua, hôm nay Pata sẽ cực kỳ khó chịu." Lần đầu tiên chúng tôi chơi nhạc ở Tokyo Dome, cậu ấy đã xúc động vì một lý do hoàn toàn khác so với tất cả những người còn lại. Đó là vì cậu ấy đang đứng trên cùng một sân nhà với Gaints. Vào giờ giải lao của buổi diễn tập, Pata chơi bóng cùng Toshi. Khuôn mặt cậu ấy tràn ngập niềm hành phúc mà tôi không thể miêu rả thành lời. Pata - fan của Gaints - cũng có thứ mà cậu ta không thích. Cậu ấy ghét soba. Từ khi còn nhỏ, Pata bị dị ứng với kiều mạch. Một lần tại trường tiểu học phục vụ bữa trưa bằng soba, một trong số những học sinh bị ép ăn đã chết. Chết vì ăn soba nghe có vẻ kỳ cục, nhưng với Pata, đó là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Có lần tôi cùng Pata và hai người khác đến một nông trại soba. Chuyện đó thật tệ. Khi đến ga tàu, cậu ấy liên tục ho và hắt xì, nước mắt nước mũi dòng dòng... đến khi vào trong Taxi, cậu ấy chẳng làm gì ngoài nói, "Kinh khủng quá. Tớ ngửi thấy mùi soba. Nếu ở đây, tớ sẽ chết. Tớ phải đi đây!" Lúc đó, tôi không hề biết Pata dị ứng với soba, nên chỉ nói: "Cậu đang nói gì thế? Tớ thích soba! Đi ăn thôi nào!" Giờ nghĩ lại, nếu chúng tôi đang cùng ăn mà ai đó gọi soba, Pata thường rời khỏi bàn. Pata là người yêu ghét rõ ràng. Có thể hai điều này là những thứ chi phối cuộc sống của cậu ấy. Thật dễ để hiểu được con người Pata nhưng lại khó để làm được như cậu ấy, và thời gian duy nhất mà Pata không bao giờ bị làm phiền bởi bất cứ điều gì là khi cậu ấy say. 28

X – の生と死

KẾT X no sei to shi thật ra chưa kết thúc ở đây. Bản dịch tiếng Anh vẫn chưa chọn vẹn. Hy vọng một ngày nào đó, khi vốn tiếng nhật kém cỏi của mình được cải thiện, tôi có thể tự đọc và dịch X no sei to shi từ tiếng Nhật, và cả cuốn tự truyện của Yoshiki – 私は諦めない (Watashi wa Akiramenai). Có lẽ tôi nên dừng nói về X ở đây. Tin tôi đi, yêu là một công việc vô cùng vất vả, đặc biệt là khi bạn yêu X. Nếu không bình tĩnh hơn, tình yêu ấy sẽ sớm làm bạn kiệt sức. Thật may là tôi đã có thể thấy bình tĩnh hơn một chút. Và cũng thấy mình đã làm một số đứa bạn khó chịu nhiều vì tình yêu điên rồ mà tôi dành cho X. Cho nên, tốt nhất tôi nên giữ tình yêu ấy cho riêng mình mà thôi. Nhưng nếu có bất cứ ai quan tâm, hãy nói với tôi, tôi sẵn sàng chia sẻ với bạn. Karl Hà Nội, Thứ 3, 29/9/2009- 04:32 sáng

29

X – の生と死

READING AND FEELING AFTER X NO SEI TO SHI STEP I Yesterday evening, I went to English class in a very bad mood. My heart was so heavy and I felt like I couldn't almost breath… I spent all day of yesterday to translate the first step of Taiji's autobiography, which told about hide and his death. This step let me know a little more about Taiji's personality, his departure from X, his feeling about this, about hide and the tears hide cried when X left Taiji… I've thought that Taiji left X, but the fact is actually on the contrary. Hanamizuki, the one who translated Taiji's story "X no sei to shi" into English, called him as "forgotten member" of X. But I don't think like that. 'Cos I'll never forget him. I like him right the first time I saw he performing on one Video. The way he played those strings of his bass, the face looked very naughty, the figure liked a cow-boy… all that impressed me. I loved to see he kissing the bass on Weekend clip. I've never imagined Taiji could left X with such a deep pain like that. How bitter the words that he wrote about this departure in his books were. "My departure from X was inevitable. When I think about it now, wasn't everyone saying this like that when I wasn't around? Then Yoshiki, being the band's representative, was the one who told me that I had to go. It was clear in the first half of December, 1991. Yoshiki and I sat in a room, just the two of us, and we had a talk. And then, January 7, 1992 at Tokyo Dome. It was the last time I would be on stage as a member of X, and the other members shouted out at the audience until their voices were gone. However, no one said anything to me, not even a word of goodbye. Not even hide." And then, when he heard that hide once sat on the room alone, opened the windows and stared outside, cried for his departure, he wrote: "I felt like everything inside my heart went white, and along with that, many of my memories started appearing and disappearing like a revolving lantern." My heart also seemed to go white with him… Taiji gave hide a great respect. 30

X – の生と死

Through his point of view about hide, I knew more about this Person who I extremely loved. Taiji not only told about the good points of hide, but also showed the bad point of this one. For example, hide was a very violent drunk, and he easily lost his temper when drinking too much. He could get angry and wanted to fight with everyone each time he was in this stage. I also knew one more pretty thing about hide that he hate bugs and especially cockroaches, and he would run away when he even saw only one of cockroaches. It was so funny! I've never imagined about hide like that. Anyway, no matter what when Taiji said the only word he could say about hide is "sugoi". And the more I know about hide, the more I love him. The latest part os this step was saying about hide's death and his funeral. To be honestly, the reading this part was really over my endurance. The first time I read about hide's death, I was sunken in a terrible mood, like a crisis. The pain of the first feeling has been haunting me until now, and it will remain forever. That article almost told about Yoshiki's feeling after hide's death. I knew Yoshiki was the one who was very closed to hide. And the pain from the childhood days because of his father’s suicided death was always haunting him. And now, at the same age with Yoshiki's father whe he died, hide was gone. He left everyone without saying anything. Just the two of those overwhelming pains was full enough to beat anyone… Even thought I had ever been in such a despair, I may never know all of the pain inside him. Because of this, I gave Yoshiki a special love. I love him more than anyone else out of the rest of X who are alive. Then I cannot have enough of courage to read or watch nay things relating to hide's death anymore. I'm afraid that I can't keep myself under control each time I do so. But this time, I risked myself to read Taiji's story. And sure enough, I felt hurt again. But it was different from the other times before… I couldn't cry… Although I felt like my heart could be broken to pieces if I kept inside my tears. But I still cannot cry… Taiji didn't tell much about hide's death. But his pain was over his writing. "What did hide's life mean to me? But I can't find the words to answer that question. There are too many answers to that for me to put them into words."

31

X – の生と死

Finally, Taiji can pass over the pain of that tragedy… He finally finds out the meaning of his life, what he is living for… And now he is "walking and looking ahead". I'm glad for him. And how about Yoshiki? However, this pain will not ever fade away inside those who had been fall in love with X and with hide… There is a strange thing that I can't give its meaning. No one like death, no one like pain or something like this… But why they always chose the way that surely hurt themselves to go while there’re still so many others one to choose. Isn't it the insanity of human? Like me when I love X and try to know more about them. Sometimes I sit and think about my madness, then wonder… If I should give up? No, the only thing I know that I never stop loving them, and I cannot do it as well. No matter what X helped me opening a new world before my eyes. Love is such an extremely pain, but I know it is also the happiest. Only knowing how to love that’s enough to make us happy, right? I've never, and maybe will never be able to, loved anyone or anything like X and their music. And there’s always the only belief that "Love means not ever having to say you're sorry!", for now and then... Karl Hanoi, Sunday May 13, 2007- 12:48am

32

Related Documents

X No Sei To Shi
July 2020 0
Sei Du
August 2019 20
Sinthanai Sei
June 2020 7
Sei Valses
April 2020 13