Vnch

  • November 2019
  • PDF

This document was uploaded by user and they confirmed that they have the permission to share it. If you are author or own the copyright of this book, please report to us by using this DMCA report form. Report DMCA


Overview

Download & View Vnch as PDF for free.

More details

  • Words: 2,387
  • Pages: 13
VU LAN NHỚ MẸ HIỀN KT: 07-5-2008 kính dâng mẹ ngày Vu lam Báo Hiếu Vu lan con thắp nén hương Những lời tâm niệm kính dâng mẹ hiền Người ta cài áo hoa hồng Còn con hoa trắng thêm buồn tủi thân Nhớ xưa lên sáu lên năm Cha con mất sớm, mẹ chăm mọi đường Mẹ cho con được đến trường Sợ khi khôn lớn trăm đường thiệt thua Khi xưa nhớ mẹ giữa trưa Bới khoai mót lúa nắng mưa dãi dầu Bạn bè đồng lứa chăn trâu Nhà mình nghèo khó học sâu hiễu nhiều Mong con hiễu biết đủ điều Mẹ thời khổ cực trăm chiều hẫm hiu Mẹ ơi, xưa tuổi hồn nhiên Thường hay đễ mẹ lụy phiền vì con Đến khi con lớn con khôn Vội lìa đễ mẹ thân đơn sớm chiều Bên mẹ, con có thật nhiều Từ khi xa mẹ ít nhiều cũng không Đi theo tiếng gọi non sông Mẹ hằng mong đợi cho con yên bề Biên cương bom đạn gần kề Năm canh thao thức chẳng hề giấc ngon Nguyện cầu non nuớc bình an Mẹ mong con được vẽ vang trở về Mẹ ơi, con nhớ mẹ ghê! Mỗi lần xuân đến, xuân về đợi mong Thư xuân mẹ gửi cho con Khăn choàng mẹ tự tay đan gửi về Thư quà mẹ gửi từ đông

Từng lời từng chữ trong lòng mẹ đau Đêm đêm mẹ thức thâu canh Mỗi khi tiếng súng từ xa vọng về Hai hàng nước mắt tràn trề Mẹ không ăn uống não nề lo âu Mắt già cũng đã quằng thâm Vẫn chờ đợi dưới bóng râm trưa hè Nhưng rồi một tháng tư về Tháng tư đen ấy tứ bề tan thương Tháng tư cả nước nhiễu nhương Thân con lao lý đoạn trường trĩu dâng Khổ đâu giáng xuống không ngừng Thân già vượt núi băng rừng thăm con Tuổi già càng lại già hơn Công ơn của mẹ bằng non, bằng trời Con thương mẹ lắm, mẹ ơi Mỗi lẫn nhớ đến giọt rơi giọt sầu Mẹ ơi nhắc đến lòng đau Sau lần trốn trại mẹ càng lo âu Bao la hơn cả biển sâu Tình thương của mẹ còn đâu sánh bằng Thế rồi đêm tối không trăng Dẫu thương nhớ mẹ con đành ra đi Ra đi như thể từ ly Trùng dương sóng dữ thập phần hiểm nguy Ba mươi ngày giữa sóng to Cuối cùng cũng đến bến bờ tự do Tạm quên hai chữ âu lo Chỉ còn ngày tháng đợi chờ đoàn viên Ngày vui sao vội qua liền Bỗng tin sét đánh mẹ lìa thế gian Giờ đây đã quá muộn màn Bỡi không còn mẹ đáp ơn sinh thành Mẹ ơi nhân lễ Vu Lan

Đóa hoa hồng trắng kính dâng mẹ hiền Vĩnh hằng mẹ mãi bình yên Thành tâm dâng Mẹ nén hương kính tường Đời con vẫn kiếp ly hương Nguyện cầu đất nước quê hương thanh bình Mai nầy, mẹ có linh thiêng Con về quỳ trước mộ phần ăn năn!..

KT: 07-5-2008

NHỮNG LỜI TRỐI TRĂN Của một người Cha TPB/VNCH KT:06-5-2008 Tháng tư khóc một quê hương Giọt dành cha mẹ, giọt thương sơn hà Nhớ thương người lính cọng hòa Máu bao năm đổ nhà nhà yên vui Tháng tư lệ ngậm ngùi rơi Khóc cho tám mấy triệu người dân oan Khóc người chiến sỹ vô danh Khóc thân làm tướng chết vinh không hàng Khóc người thương phế binh già Vợ con không có, cữa nhà cũng không Mồ sâu Cha có thấu không? Dương gian lạc lõng thân con tủi sầu Tháng tư người lạc mất nhau Mẹ con không biết nơi nào xác thây Từ khi giặc cọng vào đây

Người người bỏ chạy trốn bầy bất nhân Số phận những thương phế binh Chịu chung vận nước, điêu linh tù đày Cũng từ ngày giặc vô đây Con lên năm với những ngày bên cha Lang thang bến cảng, sân ga Nhờ ơn mưa móc kẻ qua người về Chỉ manh chiếu rách vĩa hè Đông không đủ ấm, hạ về cháy rang Ngày qua tháng lại lang thang Con mồ côi mẹ, cha thân tật nguyền Chiếc lon đựng mấy đồng tiền Với ca canh cặn cơm thừa nuôi con Một ngày con lớn thêm hơn Con thời ca hát cha đờn kiếm ăn Từ đây cũng bớt gian nan Dẫu rằng vẫn kiếp lang thang cực cùng Cha ơi con đớn đau lòng Mỗi lần nhớ đến lệ con hai hàng Một đêm trời tối công an Những tên đao phủ dã man trên đời Họ đi vây bắt đánh người Cõng cha chạy trốn những phường ác ôn Đường khuya mưa ướt trượt trơn Nhìn cha đau đớn lòng con nhói người Lệ lòng hoà với máu tươi Vết thương đau với từng lời trối trăn Cha dạy con cách ở ăn Dạy con yêu nước thương dân thương nòi Khuyên con mắt lệ đừng rơi Đói nghèo đừng đễ người đời rẽ khinh Làm người phải biết nhục vinh Đừng theo giặc cướp ô danh muôn đời Con ơi giữ đạo làm người

Thấy người hoạn nạn đừng rời tránh xa Giang sơn nầy của ông cha Đừng đem đất tổ của ta dâng tàu Đừng đễ cha dưới mồ sâu Nhìn sông núi mất lòng đau đớn lòng Nhìn cha lần cuối ôm con Từ nay tôi đã không còn mẹ cha Đầu con đội mảnh khăn tang Tiển cha vĩnh biệt dương gian bụi trần Từ đây mất hết người thân Nhớ cha nơi ấy vĩnh hằng thiên thu KT:06-5-2008

THÁNG TƯ NHỚ NGƯỜI THƯƠNG BINH NTrH: 30-4-2008 Tháng Tư khóc hận một quê hương Đất nước điêu linh bỡi bạo cường Bỡi lệnh oan khiêng buông vũ khí Đau lòng nhìn đất nước tan thương Tiếc máu ông cha của bốn ngàn Năm xưa đổ xuống giữ giang san Ngàn năm đánh đuổi nguyên, mông, hán Cuộc chiến hai miền hăm mốt năm Bao máu và xương của các anh Đễ ngăn loài cọng sản xâm lăng Xông pha trận tuyến đời oanh liệt Trách nhiệm chưa thành chí dọc ngang Đất nước rơi vào tay Việt gian

Tháng Tư cả nước nhuốm khăn tang Giang sơn chia cắt dâng từng mảnh Xương máu bao đời thật uổn oan Ngồi đếm tháng Tư lòng ngỗn ngang Từ ngày giặc cọng cướp miền nam Đẩy xô cả nước thành nghèo đói Anh phế binh xưa còn sống chăng? Vì nước hy sinh chẳng tiếc thân Nhưng rồi vận nước quá gian truân Nhà tan nước mất thân tàn phế Chính sách trả thù giặc chẳng tha Người đối xử người giống quỉ ma Nhà thương họ đuổi bệnh nhân ra Những đòn tra tấn không thương tiếc Đày đọa vợ con, cướp cữa nhà Mất cả đôi chân, cụt cả tay Có người tê liệt đễ từng ngày Mặc cho giòi bọ trong đau đớn Họ chẳng còn ai đau đớn thay! Con vợ, gia đình anh chẳng thấy đâu! Bỏ thân trên biển hay rừng sâu Bến xe, góc phố hay lao lý Đồng đội năm xưa giờ ở đâu? “Huynh đệ chi binh” còn nhớ câu? Quân trường hay những chốn địa đầu Lời thề son sắt khi vào lính Phú quý vội quên rồi thật sao? Sung sướng rồi quên cả nước non Tình nghĩa đệ huynh cũng chẳng còn Đồng bào, tổ quốc đang tan nát

Quốc nhục có xót xa nỗi lòng? Mỗi tháng Tư về có trở trăn Quê hương điêu đứng một giang san Những người chiến hữu đang lê lết Góc phố vĩa hè đễ kiếm ăn Có biết nổi đau mẹ Việt nam? Đổ bao xương máu bốn ngàn năm Nay phường gian tặc dâng Tàu cọng Hỏi có đau không người Việt nam? NTrH: 30-tháng Tư-2008

ĐÃ MẤY THÁNG TƯ ĐEN? Trường Hưng 23-3-2008 Tháng Tư về ghi thêm nỗi nhục Từ ba mươi, năm bảy mươi lăm Cọng vào bức tử miền nam Sài gòn quấn giải khăn tang hãi hùng Giặc cọng về người thành khỉ vượn Dân bò lên núi hiểm rừng sâu Cữa nhà, đảng cướp làm giàu Người dân cơ cực, cháo rau qua ngày Bầy cán ngố không mời mà đến Từ ngoài bắc, rừng rú từng bầy Chúng vào cướp, cướp thẳng tay Đứa khuân, đứa chở cướp ngày cướp đêm

Ai kêu chùng vào đây “giãi phóng” Một Sài gòn hòn ngọc viễn đông Biến thành nghèo đói tận cùng Người dân cả nước gông cùm đảo điên Giặc cọng vào chùa chiền đổ nát Cướp giáo đường, thánh thất, đền thờ Áp đặt chính sách dân ngu Gieo cho dân chúng nghi ngờ lẫn nhau Bầy ác quỉ bới cày mồ mã Sống không nhà, chết chẳng yên mồ Lại thêm cái thuyết tam vô Luân thường, đạo lý, cơ đồ còn đâu? Chúng bày ra quá nhiều thủ đoạn Để trả thù lính cũa miền nam Tập trung bắt nhốt trại giam Rừng thiêng, gió chướng biệt giam mút mùa Kể từ đó đâu đâu cũng thấy Cãnh nhà tù đầy dẫy khắp nơi Hỏa lò, Thanh cẫm, Cỗng trời Đường về âm phủ, nhìn người tưởng ma Còn cọng sản trần gian u ám Chỉ con đường địa ngục âm u Đảng“giãi phóng” đễ dân ngu Đễ cho đảng dễ bít bưng, bịp lừa Ghi nhớ mãi tháng tư đen ấy Giặc cướp vào dân chạy tứ phương Triệu người rời bỏ quê hương Ba miền dân chúng tìm đường vượt biên Chúng đàn áp người dân liều chết Quyết đi tìm bờ bến tự do

Trùng dương bão lớn, sóng to Thiên tai, hải tặc chực chờ sinh ly Loài ác thú, trùng trùng tội ác Triệu xác người trả giá tự do Đại dương rừng núi nhà mồ Xác trôi đầy biển, xương phơi trắng rừng Miệng la “giãi phóng” nhưng ăn cướp Bộ đội giặc hồ bán nước hại dân Mấy mươi năm cướp chẳng ngừng Tháng ngày khiếu kiện người dân ba miền Giang san một giải ngàn năm trước Nay đâu còn Bản giốc Nam quan Càng khóc nhị hoàng trường sa Nay phường cọng đảng làm quà bắc phương Tháng tư về, đau lòng nhục quốc Còn cọng nô, nước mất nhà tan Toàn dân ta hãy kết đoàn Đứng lên diệt cọng Thái hoà dân an. Tr. Hưng: 23-3-2008

NGƯỜI CHA TPB/VNCH KT: 30-4-2008 Viết về một người Cha TPB/VNCH Cha hỡi làm sao con có thể Vơi đi thuở bé được cha cưng Thật lâu cứ mỗi lần về phép Tất cả cho con quà chiến công Tuy bé nhưng con nào có quên

Nhớ cha con khóc những đêm về Hỏa châu cháy sáng con cầu nguyện Mẹ cũng lăm răm đến sáng đêm Tin đến không lành bổng một hôm Vào quân y viện mẹ ôm con Nhìn cha đau đớn trong quằn quại Thân thể của cha cũng chẳng còn Tin dữ tiếp theo lại gián lên Ba mươi ngày ấy tháng tư đen Miền nam bị cướp đầy tan tóc Cãnh tuợng hãi hùng con chẳng quên Họ cướp miền nam đễ trả thù Quân nhân cán chính bị đi tù Thương binh bị đuổi rời Y viện Thảm cãnh của ba mươi tháng tư Sợ hãi người dân bỏ nước đi Đất trời sụp đổ những chia lìa Một đêm vượt biển đầy nguy hiễm Tiếng súng xé trời cảnh biệt ly Đau đớn từ đây con mất cha Thuyền nan lánh nạn cứ mờ xa Thương cha ruột đứt con từng đoạn Những tưởng có ngày còn gặp cha Tai kiếp tưởng chừng như đã qua Nào ngờ hãi tặc chẳng buông tha Giết người hãm hiếp ôi kinh hãi Côi cút than con không mẹ cha Cha hỡi con hằng mong nhớ cha? Một hôm con trở lại quê nhà Lòng con đau đớn bên phần mộ

Người phế binh xưa lính cọng hòa Quỳ trước mộ cha con đứt ruột Bao năm cha phải sống làm sao? Thân con bé bỏng nên chưa biết Đồng đội năm xưa giờ ở đâu? Trên phố lang thang con nhói đau Có người mất hết cả chân tay Cái lon chỉ mấy đồng xu lẻ Lây lất qua ngày đi kiếm ăn Thấy họ con vô vàn xót xa Tấm thân tàn phế cũng như cha Tháng ngày lê lết trên hè phố Đói rách, ốm đau không cữa nhà Họ kể cho con nghe một thời Nổi lòng căm hận, lệ khôn vơi Tháng tư về đến càng chua xót Chiến hữu, đồng minh cũng bỏ rơi Thơ ấu quê người con chẳng hiễu Nay nhìn đồng đội, bạn bè cha Những người thương phế binh thua trận Đã đổ máu xương vì nước nhà Thuở trước một thời từng liệt oanh Bình long, An Lộc đến Khe Sanh Mùa hè đỏ lửa, mậu thân Huế Đánh đuổi địch quân chiếm cổ thành Họ những anh hùng hải lục quân Ném bom, nã pháo trấn non sông Bốn vùng chiến thuật đời ngang dọc Hải đảo xa xôi tận núi rừng

Họ đã lập nên bao chiến công bảo toàn bờ cõi của cha ông Một ngày oan nghiệt đành buông súng Bạn bè người chết kẻ phế binh Vận nước ngã nghiêng họ chẳng yên Bạn bè, đồng đội cũng bỏ quên Chỉ huy, tướng tá nhanh chân chạy Chính sách HO cũng lãng quên Đường phố đông người phận hẩm hiu Ngày qua tháng lại sáng trưa chiều Cơm thừa canh cặn người qua lại Gió chướng, đêm về không mái xiêu Chiến hữu giờ đây nơi hải ngoại Còn đâu huynh đệ với chi binh Giàu sang rồi muốn làm quan gấm Thấy cãnh cơ hàn cũng rẻ khinh Cha dẫu chết đi cũng bớt sầu Sống đời tàn phế quá thương đau Vợ con không có, không bè bạn Đây nén nhang lòng bên mộ sâu Cha dưới suối vàng có hiển linh Xin cho đất nước được yên bình Sớm ngày giãi thể phường gian tặc Giãi thoát cho người thương phế binh! KT: 30-4-2008

Related Documents

Vnch
November 2019 8
Hp-vnch
November 2019 27