Sáng sớm, trời se se lạnh, cái lạnh của Sài Gòn rất dễ chịu và thoải mái! Nhoài mình cuộn lại trong chiếc chăn, cố gắng rướn thêm 1 chút nữa, mắt nhắm vẫn còn ngái ngủ, ước gì ... “Dậy! Dậy đi học kìa Bril!" - Chị Kat khẽ lay mình dậy. Thế là khỏi mơ mộng gì! Muốn ngủ thêm chút nữa cũng không được! - Hôm nay thứ 7 mà Kat cũng đi làm à? Noel nghỉ ở nhà đi chơi chứ! - mình hỏi trong giọng ngái ngủ. - Chị mới đi trực về nè! Bực bội, tối qua chẳng chợp mắt gì được, có 2 ca cấp cứu đến hơn 5h sáng! Thôi mau dậy đi học đi! Nhanh lên. Tôi dùng dằn bung mền ra, bước vào nhà tắm… 15 phút sau, - Kat mua mì quảng hả? Hố hố, đã quá! - Không phải của Ku đâu! Của chị mày đó! Đi học mau lên! Thế là sách cặp quàng qua vai… phóng lên xe đến trường! Cảm giác sáng tuyệt đấy chứ ít hẳn. Ngoài gió rùi. Noel phải?...
sớm chạy xe đến trường công nhận cũng nhỉ, nhất là trúng vào ngày thứ 7, xe cộ đường cũng đã lát đát vài người khoát áo năm nay không lạnh bằng năm trước thì
Ì ạch leo lên 4 tầng lầu, lếch được vào lớp cả là 1 vấn đề. Bà nội nó chứ, sáng chưa ăn uống gì cả mà bắt con người ta vận động thế này, hichic! Giảng đường cũng còn vắng, thôi thì ráng lếch xuống lại 4 tầng lầu kiếm cái gì lót bụng cái đã… 7h20’ “ Hôm trước chúng ta đang dừng lại ở phần Passage 2 : " What is Marketing all about?" phải không? Các anh chị mở sách ra chúng ta tiếp tục nào!" - giọng ồm ồm của bà cô anh văn cứ thế mà vang lên.
- Bril! Tối nay đi party Noel ở Zen nha! Sau đó lượn vài vòng qua quận 8 đi, nghe nói bên đó Noel đẹp lắm mày - thằng Scot khẽ bảo - Mày nói với bọn Key và May luôn đi nha! -
Uh! – nhưng mà không đi được không mày? ^V^
“Key! Tối nay cả bọn đi noel nha! Rủ thêm May nữa nha!" Mẫu giấy viết nguệch ngoạt tôi chuyền vội cho Key. - Ok! "Marketing operations take up more than a consumer’s dollar..." - giọng cô lại tiếp "...the ability to recognize early trends inportant in Marketing as..."... buồn ngủ
half of the tục... is as quá...zzz
8h50’, ra chơi! - Bril! Ăn sáng chưa? Đi ăn với bọn Key cho vui nha! – Key lay tôi dậy - Ăn rồi! Key rủ Scot với May đi nha! Buồn ngủ quá!...zzz - Tối hôm qua làm gì bậy bạ mà thức khuya hả thằng quỷ? – Scot chen vào - Làm gì thì mày biết rồi mà còn hỏi… hehe sướng quá, cảm ơn mày nha Scot...hố hố. -
Ê thằng này...
-
Thôi biến đi cho đẹp trời! – tôi đáp trả.
"Tối nay Bril qua chở Key nha!"- Mẩu giấy nhỏ với dòng chữ tròn trịa.... ... - Thằng kia! Dậy! Sao mà ngủ dữ vậy hả trời! Dậy bàn chuyện chơi bời coi! – Scot lay mạnh. -
Mệt quá! Cái gì hả? – Tôi bực bội, cáu lên.
- Tối nay mày qua tao, đi với tao qua nhà May rồi bọn mình qua rủ Key nha! -
Mày qua rủ đi, tao theo làm gì?
- Đâu có được! Mày rủ May dễ hơn, nó là em họ mày chứ tao thì sao mà dám. -
Không dám thì khỏi đi! – Tôi dùng dằn bảo.
-
Không đi sao được. Mày phải giúp tao chứ!
- Tối nay tao không đi! Tao có hẹn rồi! – Tôi trả lời cộc lốc. - Bril có hẹn với ai vậy? - Giọng Key đột ngột hỏi ở sau. -
Uh...
- Trời ơi! Noel mày ở nhà một mình nữa chứ gì! Noel mấy năm trước mày toàn đi với Sat, còn bây giờ đâu còn Sat...Aaa... - Xin lỗi! Tối nay ta không đi! Tao về đây, chán học rồi! -
Ah, tao lỡ lời mà... thằng kia! Ê, đứng lại!
Sách cặp trên vai, bỏ về giữa chừng, chán! Dắt xe, chạy thẳng nhưng không về nhà!... Tối nay là Noel rồi, đường phố đông đúc và tấp nập hẳn lên. Khắp nơi ông già Noel, cây thông, đèn trang trí sáng rực rỡ. Hơn 9h rồi mà trời vẫn còn lạnh. Sài Gòn hôm nay lạ thật!... ----------------------------------------------------Sáng hôm nay trời se se lạnh, Noel mà! Tôi cố gắn rướng thêm chút nữa, cuộn mình trong tấm chăn, tận hưởng cảm giác sảng khoái của buổi sớm mùa đông tuyệt vời. ...Tít tít,... -
Dậy đi học!
-
Dậy rồi!
-
...
-
Đang làm gì đó?
-
Mới dậy nè! Mau lên!
-
Hehe, chờ chút, qua liền!
10’ sau, “Kat ơi! Em đi học đây!” ... -
Hôm nay đến trễ!
-
Noel mà, trễ chút xíu hà! Lạnh không?
- Tha cho Bril đó! Lần sau mà còn trễ nữa thì chết với Sat. - Kiss à? Vụ này được đó! Thôi thì bây giờ làm luôn nha! -
Thôi đi mà! Mau lên, trễ rồi nè!
...Sáng sớm mùa đông, trời Sài Gòn se lạnh nhưng sao cảm thấy ấm thế này nhỉ? ...Tít, tít, ... - Bril hả! Lát nữa khỏi đón Sat nha! Lớp Sat đón Noel sớm mà! -
Ứ! Bril đi nữa! Nha, nha...
-
Thôi! Bril học đi! Tối qua chở Sat đi Noel nha!
-
Ừ, thế cũng được! Nhớ Sat lắm!
-
Sat cũng thế! Thương Bril nhiều!
... - Kat à! Tối nay mấy giờ anh Fred qua vậy? Kat và Fred đi Noel với em và Sat luôn nha! – Tôi nói trong khi tay đang cố gắng giữ vững cây thông cho Kat trang trí.
- Thôi, hai đứa đi đi! Kat và Fred đã có kế hoạch rồi! Ấy, ấy! giữ cho chắc chứ! Coi chừng nè! Còn 5 giờ đồng hồ nữa là gần đến Noel rồi! ...Tít, tít... The number you have called not available at the moment. Please try again later! (Message sending) “Sat ơi! Sat đang ở đâu vậy? Đi chơi chưa về à? Bril đợi từ chiều đến giờ nè! Khi nào về nhớ phone cho Bril nha! Nhớ Sat nhiều!" 7h 30’...tít tít... The number you have… (mes send…) “ Sat ơi! Nghe điện đi chứ! Sat đang ở đâu vậy? Nghe điện đi mà!" 7h 35’...tít tít... The number ... 7h 36’...tít tít... The ... Tôi vội vã phóng xe, chạy... Reng...reng! “Ai đó” “ Dạ con Bril ạ.” “Có Sat ở nhà không ạ?" "À, con đợi bác một lát nha!"... ... - Bril à! Bác không biết nói gì với con nữa. Sat nó khóc suốt từ chiều. Bác bảo nó phone cho con nhưng nó bảo không được! -
...
- Đây là lá thư Sat nhờ bác đưa lại cho con. Đọc xong con sẽ hiểu. Ráng lên nha con trai! Noel vui vẻ! " Bril à! Cho Sat xin lỗi về tất cả. Ra đi mà chẳng nói với Bril tiếng nào cả. Ngay từ lần đầu gặp Bril, Sat đã cảm thấy thích Bril ngay rồi, thương Bril nhiều lắm. Mỗi lần bên cạnh Bril, Sat luôn cảm thấy đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Sat yêu Bril rất nhiều, muốn được thấy khuôn mặt gầy còm của Bril, được véo cái lỗ tai tròn tròn của Bril, thấy đôi mắt sáng trong như hai hòn bi ve, muốn được chạm vào làn môi của Bril, muốn được siết chặt tay Bril, muốn được vòng tay ôm cái bụng xẹp lép với cái thân hình gầy của
Bril… và Sat cũng muốn nhiều lắm. Nhưng ... không thể được Bril à! Sat phải xa Bril thôi, có lẽ là mãi mãi. Sat sẽ cùng anh Ran qua định cư ở Mỹ, không về Việt Nam nữa đâu. Bril hãy quên Sat đi nha! Hãy tìm cho mình 1 tình cảm mới - Sat không biết có thể gọi là tình yêu hay không, vì lúc nào Sat cũng nghĩ tình yêu luôn hạnh phúc và không có buồn đau gì cả - Sẽ có 1 người thật tốt quan tâm và săn sóc cho Bril, còn Sat thì lúc nào cũng làm phiền Bril thôi mà. Chúc Bril luôn vui vẻ và hạnh phúc!Sat sẽ luôn nhớ mãi những kỷ niệm đẹp của hai đứa mình. Noel năm nay không có Sat ở bên! Cho Sat xin lỗi. Bril nhớ mặc thêm áo vào nha! Giáng sinh vui vẻ! À còn nữa, Sat tặng Bril đôi vớ nè, Sat phải lùng suốt cả tháng trời mới thấy đó!... Bye Bril. Sat của Bril!" -------------------------------------------------- Bril hả? Sao về sớm vậy? Trốn học à? - giọng Kat oang oang trên lầu. -
Hôm nay thầy cho về sớm. Noel mà! Kat về sớm thế…
- Ừ! Lát đi Diamond với Kat nha! Sắm đồ tối đi Noel chứ! - Thôi, Kat đi đi! Tháng này em bị thâm hụt ngân sách trần trọng rồi. - Đi đi mà, Kat sẽ mua cho Bril 1 cái áo mới, quà noel đó, chịu chưa! Mới lãnh lương mà! ... - Em đã nói với Kat rồi mà, giờ này ra ngoài đường người xe đông như kiến ấy. Hít khói bụi thở luôn! Hên là em cũng tậu được 1 cái áo mới đó! - Không hít khói bụi thì áo tự động bay về cho mặc à? Thôi, mau lên, Kat phải đi chuẩn bị đây, anh Fred sắp qua rồi! -
... À, Bril nè! Em có quà đó! Kat để trên bàn đó.
-
Sao cơ, quà à? Của ai vậy ta?
Tôi bước lững thững đến bàn, cầm gói quà lên tay. Gói quà được gói bằng giấy lụa màu xanh, dây ruy băng màu đỏ thắm! Cảm giác bần thần, run run…Một tấm thiệp, Một đôi vớ màu nâu!... Và rất nhiều thư, ...Tôi mở tấm thiệp ra... "Chúc Bril Noel vui vẻ và ấm áp! SAT." Không hiểu gì cả,quá ngạc nhiên, tay tôi run lên, cầm nắm thư trong tay, trong đầu là một mớ hỗn độn những suy nghĩ và cảm xúc...mở thôi... --------------------------“ Bril ơi, Sat đau lắm! Hôm nay bác sĩ lại chích nữa rồi, đau quá Bril ơi! Nhưng Sat không sao đâu. Thương Bril nhiều, nhớ Bril lắm...” ... " Bril à, tự dưng mấy hôm nay tóc Sat làm sao ấy, hình như nó bị rụng đi thì phải, không biết có bị trọc đầu không nhỉ? Không biết Sat trọc đầu thì sẽ thế nào nhỉ?Không biết giờ này Bril đang làm gì nhỉ?..." ... “ Lại nhớ đến Bril nữa rồi. Sat đã tự nhủ là sẽ không nhớ nữa mà, Sat hư lắm phải không? Mùa hè ở đây cũng nóng lắm Bril à. Bril đã nghĩ hè chưa nhỉ? Hè mà được ra biển thì thích biết mấy. Sat thích biển lắm..." ... "...Bril có biết Sat thích mùa thu lắm không, Sat thích được ngắm mùa thu vì có lá vàng rụng, trời cũng trở nên mát mẻ hơn, và nhất là được cùng Bril dạo trên con đường Trần Quốc Toản mà hai bên đường toàn là những cây điệp vàng nở quanh năm đó…” ... “Đau quá Bril ơi! Sao đau thế này, Sat đã cố chịu đựng nhưng có lẽ không được rồi, Sat sợ mình gục ngã thôi Bril à. Sat sợ lắm, nhưng mà Sat chỉ sợ không gặp được
Bril nữa mà thôi. Sat nhớ khuôn mặt, ánh mắt, nhớ nụ cười, làn da ngăm đen nữa, nhớ lắm Bril à!..." ... “Noel sắp đến rồi, ở đây noel lạnh lắm, Sat đã mặc đến tận 3 cái áo bông nhưng vẫn lạnh, ước gì có Bril ở đây nhỉ? Bril sẽ cho Sat đút đôi bàn tay mình vào trong túi áo của Bril rồi. À, hôm qua Sat đã được về nhà, nhưng mà Sat đã trốn xuống Downtown tìm mua được cho Bril đôi vớ nè, màu đen đó!...” ... "Bril thương yêu của Sat! Sat biết mình sẽ không qua khỏi được rồi, từng ngày chống chọi với căn bệnh ung thư nhưng lúc nào Sat vẫn luôn vui vẻ, và luôn hy vọng mọi chuyện chỉ là giấc mơ mà thôi. Cũng đã gần 1 năm rồi, Sat lìa xa Bril, có lẽ Bril giận Sat lắm. Sat xin lỗi, xin lỗi Bril nhiều lắm, ra đi mà không lời từ biệt. Sat sợ, Sat sợ Bril sẽ không thể vượt qua nỗi lúc đó nếu biết chuyện này! Rồi Bril sẽ đòi theo Sat thôi, sẽ khổ cho Bril, sẽ phải chăm sóc cho Sat, lo lắng cho Sat, rồi Bril sẽ đánh mất tất cả thôi Bril à! Sat đã cố gắng 1 mình chống chọi, cố gắng vượt qua vì Sat biết trong Sat bao giờ cũng có Bril bên cạnh, có những lúc Sat tưởng chừng như sắp buông xuôi nhưng chỉ cần nhớ đến Bril là Sat lại có đủ sức mạnh để vượt qua! Tuy nhiên không thể được nữa rồi, Sat phải rời xa Bril mãi mãi. Giờ đây Sat chỉ cần Bril thôi, nhưng có lẽ không được rồi. Xin lỗi! Mãi thương Bril. Sat của Bril!" " Bril, cháu thương yêu! Thế là đã tròn 1 năm rồi cháu nhỉ! Bác chúc cháu một Noel vui vẻ và ấm áp! Bác viết những dòng này muốn gửi đến cháu những dòng tâm sự của một người mẹ dành cho đứa con trai của mình và cũng là tình cảm của bác - một người mẹ luôn thương yêu đứa con gái của mình - ! Bril thương, bác biết cháu rất đau khổ khi Sat đột ngột ra đi mà không 1 lời từ giã, bác biết cháu rất giận nhưng bác cũng biết cháu thương Sat vô cùng. Cháu thương, bác không biết phải nói sao, có lẽ cháu đọc những bức thư mà Sat viết nhưng không gửi cho cháu, và đôi vớ của con bé.Con bé đã lìa xa chúng ta mãi mãi rồi, vào hôm qua con trai ạ. Nhưng Sat sẽ mãi trong tim chúng ta phải không coi trai! Một lần nữa, giáng sinh ấm áp nhé, con trai! Mẹ của con."
---------------------
Kat ơi, em đi chơi Noel nha! Scot rủ !
- Ừ, nhớ về sớm nha! Quá 6h sáng là Kat nhốt ở ngoài đó! ^_^. Noel vui vẻ nha Ku! ... Noel , đường phố người xe tấp nập, nhạc vang lên khắp nơi, đèn chiếu sáng choang khắp các ngả đường. Tôi lại đến chỗ đó, chỗ của tôi và Sat. Vẫn chỗ ngồi đó, bàn đó, Nhạc noel vẫn cứ được bật đi bật lại. Chị chủ quán mang nước tới nhìn quanh và hỏi " Sao chỗ này lại trống?", không đáp, chỉ cười, chợt nhận ra đã lâu lắm rồi mình không cười thế này. " Như cũ hả em?" "Dạ!" Ngồi một mình cùng ly cà phê, nghe hết bản nhạc này đến bản nhạc khác, có biết bao ca khúc mà mọi người trong quán đã dành tặng nhau, nghe thấy hay hay! Bỗng chị chủ quán tiến đến gần nói "Chị có quà cho em, của một người rất đặc biệt gởi cho em đó!” " Thưa các bạn, tiếp sau đây chính là món quà mà của một người con gái có lẽ giờ này đã không còn ở bên cạnh chúng ta nữa, cô gái đã mắc căn bệnh ung thư, tuy nhiên trong cô lúc nào cũng luôn có 1 niền tin mãnh liệt và nguồn sống dạt dào vì cô luôn có được 1 tình yêu vĩnh cửu mà người đàn ông của mình dành cho. Tôi xin được phép tâm sự bằng 1 lá thư: " Bril thương yêu của Sat! Thế là một mùa Noel nữa lại đến rồi, một Noel nữa mà không có Sat ở bên. Noel là giây phút mà ai cũng cần 1 người ở bên cạnh, chia sẻ, hạnh phúc nhưng Bril của Sat thì lại một mình. Sat hư lắm vì không thể ở bên cạnh Bril lúc này. Noel lạnh lắm nhưng Sat không thể ôm Bril vào mình, để sưởi ấm cho Bril. Nhưng Sat vẫn luôn cầu chúc cho Bril, luôn dõi theo Bril. Bril đặt tay lê ngực đi , Sat ở trong đó đó. Hãy sờ lên môi đi, môi Sat vẫn còn ấm mà. Hãy vòng qua bụng nha, vòng tay của Sat lúc nào cũng ôm lấy Bril mà. Hãy sống vui vẻ lên. Hãy sống cho cả Sat nữa vì bây giờ Sat và Bril là một ...Giáng sinh ấm áp! Sat của Bril và chỉ của mỗi Bril."..." ............
Một không khí im lặng khắp quán nước. " Và 1 ca khúc hết sức ý nghĩa mà Sat gởi tặng Bril ...THIS I PROMISE YOU – N’SYNC" - giọng chỉ chủ quán khẽ nói. When the visions around you Bring tears to your eyes And all that surrounds you Are secrets and lies I'll be your strength I'll give you hope Keeping your faith when its gone The one you should call was standing here all along ................ Over and Over I fall When I hear you call Without you in my life, baby I just wouldn't be living at all And I will take you in my arms And hold you right where you belong Til the day my life is through This I promise you .............. Đêm khuya dần mình tôi lang thang quay gót trở về, lang thang... trời đêm nay không trăng nhưng đầy sao, gió đêm thổi lao xao... " Hai ngôi sao trên trời vẫn luôn toả sáng cạnh nhau, phải không Sat của chỉ mỗi riêng Bril?". ...Có lẽ chúng ta không nên gặp nhau nữa sẽ tốt hơn cho tôi, và biết đâu sẽ tốt hơn cho em nữa! ...Mấy ngày hôm nay mình định viết nhật kí nhưng rồi lại thôi, bởi có viết cũng chỉ là chuyện buồn, chuyện của anh và mình, chuyện chia tay vẫn luôn ám ảnh mình nhiều nhất. Có lẽ anh không còn yêu mình nữa đâu, mặc dù anh nói tình yêu anh dành cho mình là duy nhất,là đã lựa chọn thì không bao giờ thay đổi! Nhưng tình yêu không là mãi mãi phải không anh? Anh đã im lặng và vẫn im lặng! Biết đâu lời chia tay của em là sự mở đường cho anh mà bấy lâu nay anh còn dè dặt chưa dám nói!Em không thể bắt mình quên ngay lập tức bởi trái tim đâu phải là bộ nhớ mà muốn xoá là được! Em sẽ cất nó vào 1 ngăn nào đó mà thuộc về quá khứ thôi, một ngăn của những kỷ niệm đẹp,rồi em cũng sẽ thanh thản bước tiếp và sẽ sống thật vui vẻ!Em sẽ quên dù 1 năm, 2 năm hoặc 3 năm gì đó,có thể sẽ là bão tố cuốn về gào xé trái tim. Em sẽ phải quên! Em sẽ phải quên, những hạt giống mùa thu sẽ chẳng bao giờ gieo
vào mùa hạ, cho dẫu trái tim nồng nàng tha thiết
quá,vẫn không có nghĩa là em không thể quên anh! ---> 1 bức thư rất dài viết về mối tình đầu tan vỡ ...Anh à, anh đã luôn nói cái gì của nhau thì sẽ không bao giờ sợ mất, còn cái gì ko thuộc về nhau dù có níu kéo cũng ko được phải ko, cũng như cánh hạt thứ 999 cũng chưa thể là cổ tích,hãy giữ những kỉ niệm đẹp anh nhé! ----> HURT _ CHRISTINA AGUILERA ...Gió se se lạnh, mùa thu Hà Nội ngồi ngắm liễu rũ mặt hồ,bất giác hối lòng cảm giác dạt dào nhớ bạn. Tôi chỉ biết thắt lòng mà gọi tên ban giữa muôn ngàn xa xôi. Bạn đi,bạn xa tôi như thể sẽ không bao giờ gặp lại, và sự thật là như vậy! Hưng à, kể từ cái ngày kinh hoàng ấy cướp bạn đi, cơn gió chiều từ đó cứ thổi rát mặt, nắng chiều cứ vàng rời rạt, chẳng đặc quánh vàng ươm như hồi Hưng vẫn đạp xe đến trường cùng các bạn. Chiều nay bắt xe từ Hà Nội về nhà, tới gốc bằng lăng xù xì bao mùa hoa, cuối nhặt cánh hoa tàn mà xót lòng ghê gớm. Cho dù chúng ta ở 2 thế giới hoàn toàn khác, cho dù kí ức về Hưng giờ chỉ còn là nước mắt. 9 năm học cùng nhau, thân thiết và gắn bó... để rồi giờ đây tôi mất bạn. Một vết bầm tím khó lành, nó còn tím mãi màu của bằng lăng mà Hưng thích. ----> DON'T YOU CRY - KAMELOT ... Sáng Hà Nội chợt rùng mình,bước ra đường thì mùa đông đã về trên từng con phố. Cái lạnh đầu đông không tê cóng không cắt da cắt thịt nhưng làm anh nhớ em nhiều hơn. Mùa đông mới đã về, đã mang em đi trên 1 con đường khác với cuộc sống khác. Mình anh vẫn đi về, vẫn nghĩ về em, về tất cả những gì đã qua. Dù biết chẳng khi nào còn có thể ở bên cạnh em,chẳng khi nào còn cho em thả tay vào túi mỗi khi đi lạnh về nhưng còn đó trong anh niềm mong chờ! Chờ một mùa đông có em! ...Bình yên là những lúc lắng xuống,trầm như tiếng đàn ghita ai dạo trong đêm, thanh thản, nhẹ nhõm. Bình yên là sáng nay thức dậy,cái rét ngọt ngào lan toả khắp nơi, mùa đông đang đến,sương rơi lạnh buốt,dài đặt như mạng khói, mình đạp xe thật nhanh đến trường,hơi lạnh phà vào mặt mà sao thấy mình mạnh mẽ thế. Phút bình yên!Phút bình yên là hít một hơi thật sâu và hồi hộp lo lắng chờ trả bài kiểm tra rồi thở phào nhẹ nhõm khi điểm số không tệ như mình tưởng. Phút bình yên là lúc nhìn sâu vào mắt cậu bạn cùng lớp thích mình, làm cho cậu ta đỏ mặt và lúng túng. Nhìn mặt trời khuất dần sau núi,tròn vành vạnh đến hoàn hảo và đỏ rực như một cục than, sao mình yêu hoàng hôn đến thế, thật bình yên! Phút bình yên là lúc mình ngồi đây viết những dòng này thấy lòng mình niềm vui âm ỉ trong đêm đông yên tĩnh, 12h đêm rồi. Có những lúc lòng mình thấy lo lắng, buồn bã, tiếc nuối những điều đã qua và e ngại những điều sắp tới. Nhưng hãy bình yên 1 phút đi! Nhắm mắt lại và thở thật nhẹ nhành, hãy cảm nhận cuộc sống đang trôi từ từ trong hiện tại. Tiếng gà gáy, tiếng gió thổi, người thân đang bên ta,tiếng đàn ghita ở đâu văng vẳng và từ đâu đó trong tâm khản ta thấy thật bình yên! Còn nữa, phút bình yên là được nghe bài hát mà mình thích, được nghe giọng nói quen thuộc của anh Quick và chị Snow, được cảm thông sẻ chia với tất cả mọi người ----> COMING HOME - STRATOVARIUS •
21 tuổi, tôi chia tay với mối tình đầu của mình. Tôi đã sống 1 thời gian dài mà không chút phương hướng, nặng trĩu trong đầu
•
•
•
•
•
•
•
•
là những suy nghĩ mâu thuẫn với nhau. Vừa muốn sống hiền, giản dị, học thật tốt, rồi tốt nghiệp ra trường, đi làm. Lại vừa muốn đua đòi, quậy phá, giành giật mọi thứ, kể cả thứ mình đã có. Có đôi khi cảm thấy quá chán nản và mệt mỏi. Mọi chuyện cứ giống như người bộ hành trên 1 con đường dài, không thể quay lại,nhưng cũng không muốn nghỉ chân. Cuộc sống là 1 guồng quay, sẽ chẳng làm sao đâu nếu màn đêm đen tối kia đang bao phủ, bởi ánh sáng luôn luôn đến đã thành qui luật. Nếu chúng ta là 2 người yêu nhau hạnh phúc nhất thì chúng ta cũng có thể chỉ là 1 người yêu người kia bất hạnh nhất thế gian này, phải không ? Có ai đó đã nói rằng” Thật là đau khổ cho ai khi bắt đầu bước vào tình yêu mà đã không tin tình yêu đó là vĩnh cửu”. Có lẽ phải sau này tôi mới hiểu được câu nói đó vì ngày ấy tôi hoàn toàn tự tin vào tình yêu của mình dành cho người khác. Tôi ước gì mình là mặt trời kia để có thể dùng những tia nắng, mà thực chất chính là những giọt nước mắt của mình đem sưởi ấm cho thế gian, để có thể nghĩ rằng biết đâu nỗi buồn của mình lại chính là niềm hạnh phúc cho người khác ...nhưng sao khó quá ... "Nếu bạn yêu thương một ai đó để rồi nhận ra rằng người đó không thuộc về mình thì hãy để cho họ ra đi ... bởi vì trong tình yêu ta cần cho hơn là nhận ." Tôi đã không làm gì để níu giữ tình yêu của mình cũng bởi vì nghĩ như thế ...nhưng trong tôi lúc này lại nhức nhối hai từ “giá như…” Mà cũng phải thôi ...thuyền thuộc về biển cả bao la , thuộc về những con sóng dong chơi hoài không biết chán .Còn tôi , tôi chỉ là bờ cát . Tôi thuộc về đất liền ,thuộc về con đường nhỏ giữa đồng có hai hàng dừa xanh bốn mùa, thuộc về cái cầu cao tốc lộng gió, thuộc về những buổi chiều hoàng hôn mát rượi ngồi dưới tán cây chờ trăng lên , thuộc về cơn mưa trong veo chiều tháng sáu, thuộc về những phố dài thơm mùi lá xà cừ, thuộc về cái hành lang tầng 2 mỗi lần mỉm cười cầm chiếc chìa khoá phòng nghe nhìn trong tay. Tôi không phải mối tình thứ nhất, cũng chẳng phải mối tình cuối cùng của em ...Tôi đang tự hỏi :đến bao giờ thì con thuyền tình yêu của em mới quay về bờ? Em đã từng lấy tôi làm chỗ dựa, lấy lời hẹn ước 5 năm làm mục đích , lấy khoảng thời gian xa cách đằng đẵng làm niềm tin để chắc chắn rằng không gì có thể thay đổi được nữa ...vậy mà ...Giờ đây, đã đậu đại học ,đang ngồi giữa lòng thành phố đầy ồn ào náo nhiệt , mà sao lại cảm thấy xa lạ và lạc lõng quá ...em chỉ gần đây thôi, 15 phút đi bộ mà xa vời như không thể với tới ... Dẫu sao thì vẫn phải cố gắng thôi , cuộc sống sinh viên đã tạo cho mình một bộ mặt biết cười hơn, vả lại, ..."mày cũng vốn là một người mạnh mẽ cơ mà , phải không ?Hãy cố lên nhá ! hãy dành thơì gian cho học tập, dành tình thương yêu cho gia đình, bè bạn, dành sức lực cho những khó khăn mới của 2 năm nữa , rồi mày sẽ trở thành một người như mày hằng mong, sẽ được hạnh phúc ..." Buồn, dắt xe ra dạo phố, lâu lắm rồi mình không ra ngoài vào ban đêm thế này... Sài Gòn đêm thật đẹp nhưng buồn, người
•
•
người vẫn hối hả ngược xuôi, không hề nghỉ ngơi...Rẽ vào quán nước quen thuộc, chị chủ quán khẽ trách: "lâu quá em không ghé ha!" ...Vẫn bàn đó, chỗ ngồi đó nhưng ...chị chủ quán mang nước tới nhìn quanh và hỏi "sao chỗ này lại trống?". Không đáp, chỉ cười, chợt nhận ra đã lâu lắm rồi mình không cười thế này. Vào quán cũ, hẻm Trịnh , lòng buồn nao khó tả...phải đó là em không? Chị chủ quán mang cho một li cafe sữa. Chị đi nhưng bất chợt quay lại nói:" Sao hai đứa lại phải làm khổ nhau như thế nhỉ?" . Mình không nói gì, mà nói gì bây giờ? Từ khi xa nhau, mình đã bỏ tất cả thói quen thường ngày và cố để quên. Tiếng nhạc Trịnh trong quán vang lên nao lòng. Yêu em mù quáng, giận em nhiều mà không dám để cho em biết, chỉ câm nín và gặp nhấm nỗi buồn một mình...Em đi rồi mình thấy lòng chơi vơi khó tả...Lang thang lại con phố mà mình và em vẫn qua thấy sao không gian lại yên tĩnh đến thế, bất chợt bật khóc, phải rồi, cũng lâu lắm rồi mình không khóc...Em ở đâu? có bao giờ lang thang như mình thế này... Ðêm khuya dần, mình lang thang quay gót trở về, lang thang...trời đêm nay không trăng nhưng thật nhiều sao, gió đêm thổi nghe lao xao..."hai ngôi sao vẫn đứng cạnh nhau như thế em nhỉ!"
FOREVER -STRATOVARIUS http://nghenhac.info/flashmusic_pm.asp?iFile=14879&iType=23 Tôi không biết mình đã nghe ca khúc này bao nhiêu lần rồi, mỗi lần nghe là mỗi lần tìm thấy sự bình yên và thoải mái vô cùng. Một cảm giác thật lạ lẫm mà vô đỗi thân quen. Không biết có bao nhiêu người đã từng nghe ca khúc này rồi, nhưng có lẽ họ có cùng suy nghĩ với tôi. Đây là ca khúc trong bộ phim Mối Tình Đầu ở Hàn Quốc, được chiếu trên VTV3 cách đây lâu lắm rồi, từ năm 1998. 8 năm và giai điệu của nó vẫn thế, vẫn từng nốt nhạc, từng lời ca những cảm nhận của nó mỗi lúc mỗi khác. Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao 1 hard – rock ban như STRATOVARIUS lại có thể trình bày 1 bản ballad hay đến thế. Ca từ mộc mạc, giai điệu nhẹ nhàng, buồn nhưng lại làm ấm lòng biết bao con người. Đoạn flash mà tên các web dành cho ca khúc cũng thật tuyệt vời, đẹp lắm, hay lắm và trong lắm. Nó chính là lời tự sư của tác giả, của tôi hay phải chăn là … của bạn. I stand alone in the darkness The winter of my life came so fast Memories go back to childhood Todays I still recall…
Tôi đứng một mình trong bóng đêm…Có lẽ nói bóng đêm luôn đưa con người ta về trạng thái yên tĩnh, trầm lắng nhất và lòng người có lẽ cũng thế nhỉ? Lắng xuống, đọng lại những suy tư của con người. Tuổi già mới đến nhanh làm sao... Không ai lại không sợ tuổi già, trong bóng đêm suy tư về cuộc đời, suy tư về những ký ức đã qua. Khi nghĩ về thuở ấu thơ... Thật đúng vậy, có lớn ta mới có khôn, có suy nghĩ, có mong muốn, hy vọng và hoài bão thật sự bình dị nhưng vô cùng lớn lao. Tôi còn nhớ lúc nhỏ tôi thường mơ ước lớn lên mình sẽ là kỹ sư hay bác sĩ, là thiên tài của thế giới, không là Einstein nhưng cũng là 1 ca sĩ nổi tiếng nào đó, nhưng thật sự những mơ ước đó lại có thể thực hiện được vì tôi còn có cả tương lai ở phía trước với tuổi trẻ đầy nhiệt huyết. Còn bây giờ, ước muốn (chứ không phải là ước mơ) là gì? Chỉ là thuở ấu thơ. Đúng rồi, con người khi lớn lên chỉ mong mình bé lại, lại trở về lúc thơ trẻ… Có đôi lúc ta muốn tìm về Dạo chơi trên cánh đồng ấu thơ Lòng bay theo cánh diều no gió Và ngồi hát ca tự do… Đó chính là lúc nô đùa vô tư lự, lúc nghe bà kể chuyện, lúc mẹ hát ru ầu ơ, lúc nghịch ngợm bị ba đánh đòn,…lúc rộn ràng con tim đập loạn nhịp nhưng không hiểu vì sao?... Ôi sao những điều đó thật bình dị, thân thuộc nhưng lại quá đỗi xa vời. Xa lắm và dường như là không thể. Để rồi ta chợt nhận ra chính thời gian đã lấy đi tất cả và chợt nhận thấy tuổi già (the winter of my life) đến thật nhanh. Và bây giờ cho đến tận mai sau ta vẫn nhắc thầm (Todays I still recall…). Oh how happy I was then There was no sorrow there was no pain Walking through the green fields Sunshine in my eyes… Tôi nhớ lắm, nhớ những ký ức thuở ấu thơ tràn ngập niềm vui. Tôi muốn bước lại trên con đường làng, ngày đầu cắp sách đến trường; tôi muốn nghe thật rõ bên tai mình tiếng cười đùa, muốn được ngửi thấy cả mùi thơm giấy mới. Ôi thuở ấu thơ thật tuyệt vời biết bao, không có những phiền muộn hay nỗi đau. Tôi mong hát lại câu hát đầu như thuở mẹ ru rất yêu, tay tôi xếp hoài con diều nhỏ, để ước mơ vào mây cao. Ngày xưa, tuổi thơ tôi luôn gắn liền với con đường làng, với dòng song, với cánh đồng xanh biếc. Thật đẹp, thật trong xanh:
Cho tôi giữ lại khung trời mộng Chiều về đuổi bướm trên đồng Nâng niu hát đùa cùng dế nhỏ Trải mình nằm trên cỏ ấm… Để được ngắm bình minh sang ngời cùng hoàng hôn rực rỡ. Những ánh sáng luôn lấp lánh hạnh phúc trong đôi mắt thơ ngây. Ôi yêu biết mấy, mong biết mấy, trọn cuộc đời vẫn thế và mãi mãi như thế…cánh đồng ấy, đôi mắt rạng ngời ấy… nhớ quá. Ấu thơ ơi, ngày xưa ơi…! Tôi muốn được lại từ đầu! Rõ ràng có 1 sự khác biệt tinh tế giữa ước mơ thuở ấu thơ và ước muốn của chúng ta bây giờ. Mơ đó, ước đó nhưng vẫn trở về với thực tại, với cuôc sống. Có lẽ đó là sự thật phủ phàng nhưng sự thật vẫn là sự thật. Nhưng là con người thì không thể không có mơ ước, hy vọng… I’m still there everywhere I’m the dust in the wind I’m the star in the northern sky… Ngày hôm nay tôi vẫn sẽ không bao giờ từ bỏ những ước muốn và hoài bão của mình. Tôi vẫn sẽ đi khắp mọi nơi, sẽ nếm đủ trái thơm và vị đắng của cuộc đời này; sẽ đi, đi mãi giống như những hạt bụi bay trong gió (I’m the dust in the wind). Một hạt bụi nhỏ nhoi nhưng sẽ bay, bay mãi hay dù là một ngôi sao trong hàng vạn ngôi sao trên bầu trời phương Bắc (I’m the star in the northern sky). Nhỏ lắm, bé lắm nhưng cho dù là hạt bụi hay là ngôi sao thì vẫn bay cao, bay xa, vẫn toả sang mãi mãi, vẫn luôn tràn đầy sức sống, tràn đầy nghị lực, không bao giờ mệt mỏi. Tôi sẽ không bao giờ dừng lại, và như ngọn gió lướt qua trên cành, sẽ đi mãi cho đến khi tìm thấy chân lý cho riêng mình. I never stayed anywhere I’m the wind in the trees… Và chân lý đó là gì? Là….EM. Would you wait for me forever? Would you wait for me forever?
Tôi mong lắm, muốn lắm, muốn được trở về thuở ấu thơ chỉ để nói lại tiếng tình đầu, để được thấy… EM: Che nghiêng nón cười như dấu mộng Thẹn thùng nụ hoa mới hé …Đêm mơ thấy tình đi nhè nhẹ Mà nhớ em ngày xa xăm… Có lẽ chỉ như thế đã đủ rồi. Mong thế thôi, chỉ cần có em trong đời. Em vẫn mãi đợi anh phải không? Chỉ cần được yêu em, có em để thương, để nhớ, để giận hờn thì cuộc đời anh lại trở về ấu thơ… Will you wait for me forever…? Thật vậy… Cho tôi đứng chờ em cuối đường Lá đổ lòng nghe vấn vương Thơ tôi viết hoài cho tình mộng Để hát cho người yêu nhau… …Ấu thơ, cánh đồng, dòng sông, con đường và…EM…... mãi mãi … FOREVER.
(Trong bài viết có sử dụng ca từ 2 ca khúc Ngủ ngoan nhé ngày xưa và Cho tôi lại từ đầu của nhạc sĩ Trần Quang Lộc do ca sỹ Thu Phương trình bày.) Đây là một lá thư đầy xúc động, hy vọng mỗi người sẽ có một sự đồng cảm :
“ Các cô chú kính mến, Tuần này, chủ nhật mẹ lại không về thăm con. Mẹ con đang học ở ĐHSP Thái Nguyên, mẹ bận lắm, mẹ gửi con cho cô Nga ở ĐHSP Hà Nội cơ
sở 2 ở Vĩnh Phúc trông giúp. Mẹ nói từ Thái Nguyên sang Vĩnh Phúc cũng gần, vậy mà lâu lắm rồi mẹ không về thăm con. Các cô chú ơi, con mới 15 tuổi nên vẫn là trẻ con phải không ạ? Người lớn bảo trẻ con cần phải được chăm sóc, nâng niu, chìu chuộng. Con không cần phải được ăn ngon, mặt đẹp, đi chơi công viên, con chỉ cần có mẹ thôi. Dù cả tuần có bận thì mẹ hãy về thăm con, mẹ nhé! Con nhớ mẹ lắm, mẹ biết không? Tối nay mất điện, cô Nga đi vắng, con vừa đốt nến thì trời mưa. Con sợ lắm…Con viết thư cho cô chú vì biết sáng chủ nhật nào mẹ cũng nghe chương trình này. Con muốn nói với mẹ rằng sao chẳng bao giờ mẹ hỏi con cần gì, lúc nào mẹ cũng bảo con phải ngoan và học giỏi. Đến khi con ngoan và học giỏi thì mẹ cũng không đi họp phụ huynh. Mẹ ơi, con chỉ cần có mẹ! Sinh nhật con mẹ chỉ gửi quà. Tại sao mẹ không về? Gói quà ấy cũng chì là mẹ nhờ cô Nga mua rồi nói rằng mẹ gửi. Mẹ luôn dạy con không được nói dối, sao mẹ lại nói dối con? Chú Quick và cô Snow ơi, con mong tất cả mọi người mẹ đi làm xa, cuối tuần hãy về thăm con mình. Hãy hỏi xem chúng con nghĩ gì? muốn gì? cần gì? Đừng nói con phải ngoan, phải học giỏi và đừng nói dối con. Chúng con luôn yêu các mẹ nhất. Đối với thế giới mẹ chỉ là một người, đối với con mẹ là cả thế giới.” Chương trình mà mẹ của em bé viết bức thư này là QUICK&SNOW SHOW được phát sóng trên đài FM Việt Nam VOV3 tại tp Hồ Chí Minh là trên tần số 104.5 MHz vào lúc 9h05’ sáng chủ nhật và phát lại vào lúc 21h05’ tối thứ 6 hàng tuần. Em, muốn viết cho Em rất nhiều nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Chiều nay mưa thật to, mưa to lắm Em ơi, nó làm Anh thấy buồn, buồn lắm, Anh nhớ Em. Anh biết giờ đây mình chỉ được nhớ Em như nhớ về một tình bạn trong sáng, một tình bạn mà Anh đã từng có, nhưng thật lòng Anh không thể. Anh biết giờ đây giữa chúng ta có một khoảng cách mà cả hai đều không muốn. Anh muốn vượt qua cái dải phân cách đó thế nào nhưng Anh không thể. Anh vẫn không thể xóa đi những hình ảnh về Em.
Anh không mong tình cảm của chúng ta sẽ như lúc đầu, không mong gì cả, chỉ mình Anh tự giữ mãi hình ảnh về Em thôi. Anh thật ngốc nghếch , thật sự rất ngốc nghếch đúng không Em? Bây giờ thì Anh đã hiểu đ ược sự khác biệt rõ ràng giữa việc làm đau một ng ười với việc làm tan vỡ trái tim của ng ười đó. Anh nhớ Em, Anh nhớ Em nhiều lắm, Em ơi….
Anh, muốn viết cho Anh rất nhiều nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Chiều nay mưa thật to, mưa to lắm, nó khiến Em nhớ Anh rất nhiều. Em biết mình chỉ được nhớ Anh như nhớ một tình bạn trong sáng, nhưng Em không thể. Em biết Anh đã không còn nhớ về Em nữa nhưng Em không thể xóa đi những hình ảnh về Anh. Em sẽ không mong Anh đáp lại tình cảm của Em, không mong gì cả, chỉ mong Anh đừng bắt Em thôi nhớ Anh. Em thật ngốc nghếch, Em thật ngốc nghếch phải không Anh? Bây giờ thì Em đã hiểu có một sự khác biệt tinh tế giữa việc giữ chặt một bàn tay với việc trói buột một tâm hồn. Em nhớ Anh, Em nhớ Anh nhiều hơn cả những lời em nói…. brilball Tớ sẽ quên như chưa từng biết nhớ Tớ sẽvui như chưa từng thấy buồn, Cậu à, tớ sẽ quên được phải không? Tớ đành phải khép quyển nhật ký này lại thôi.
Mỗi lần giở ra thì lại nhớ đến cậu, nhớ đôi mắt, bàn tay ấy. Tớ không khóc đâu, tớ chỉ viết nốt hôm nay thôi.
Tớ nhớ quá cái lần tớ khóc, cậu đã quỳ ở bên cạnh chỉ để vỗ về tớ, Cậu hôn lên mi mắt tớ, ngăn dòng nước mắt đang lăn trên má tớ.
Tớ nhớ lần đầu đòi cậu cõng, hai đứa đã đứng trước gương rất lâu, và cười phá lên :”chúng mình thật đẹp đôi!”
Tớ nhớ quá cái lần cậu ngồi học còn tớ giả vờ ngủ, chỉ để ngắm cậu thật lâu, chỉ để khắc ghi hình ảnh của cậu vào đáy tim.
Ôi! Tớ nhớ chiều tối hôm ấy, cậu đạp xe lên, vừa bước vào, ôm chầm lấy tớ, môi cậu run run, lạnh buốt, mắt tràn đầy yêu thương.
Cậu lo cho tớ, còn tớ thì đang nhớ cậu, cậu thật sự là người tớ cần, Cậu là hạnh phúc lớn nhất của tớ. Tớ không muốn chia sẻ cậu với bất cứ ai, càng không muốn mất cậu.
Tớ cũng không quên cái ngày cuối cùng tớ và cậu gặp nhau. Tớ đã sai khi phức tạp và sâu sắc quá như thế.
Hối hận thì đã quá muộn, giờ chỉ thấy trống trải và cô độc.
Tạm biệt nhé… thiên thần nhỏ của tớ.
Chắc tớ rồi cũng sẽ mãi nhớ cậu lắm. Nước mắt rồi cũng sẽ cạn khô khi tớ tìm được niềm vui mới, Nhưng trong sâu thẳm tớ có một nỗi buồn vì thiếu vắng… nụ cười của cậu. brilball
HÃY TRẢ LỜI EM - Tuấn Nghĩa.
http://www.nghenhac.info/nhacvietnam_pm.asp?iFile=16479&iType= 20 Trong tình yêu thật sự không biết được đâu là điểm khởi đầu cũng như điểm kết thúc. Chỉ biết yêu, yêu bằng cả trái tim và tâm hồn của mình, nhưng đôi khi lại không được như ý muốn. Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã từng viết: “Cuộc đời đó có bao nhiêu mà hững hờ”, vì vậy mỗi chúng ta hãy sống, sống cho hôm nay, hôm qua và cả ngày mai. Nên vì thế trong tình yêu ta cứ cho, cho thật nhiều để rồi không nuối tiếc. Có tiếc là tiếc vì tình yêu sao sớm lụi tàn. Và chúng ta cũng sẽ khẳng định với nhau 1 điều rằng tình yêu cũng tuân theo quy luật của cuộc sống nhưng nó cũng có hàng vạn, hàng tỷ tỷ quy luật riêng mà chỉ có chính tình yêu mới có mà thôi. Trong bài hát “HÃY TRẢ LỜI EM” của nhạc sĩ Tuấn Nghĩa, tình yêu lại được thể hiện theo 1 cung bậc khác, lạ lắm, hay lắm nhưng thật ra cũng hết đỗi giản dị và bình thường. Đó mới chính là cái hay của ca khúc. Mở đầu chính là câu hỏi mà người con gái hỏi bạn trai mình: Em hỏi anh: “Có bao giờ con sông kia thôi ngừng trôi?” Giống như 1 trò chơi thử tài kiến thức, em hỏi anh khi nào con song sẽ ngừng trôi vậy? Chúng ta ai cũng hiểu con song chỉ ngừng trôi chỉ khi không còn nước, khi sông cạn mà thôi. Và người con trai nhẹ nhàng trả lời: Anh trả lời em rằng: “Một ngày nắng hạn sông sẽ cạn khô.” Thật tế nhị nhưng đầy thông minh và tinh tế. Anh không biết đến khi nào đâu em à! Nhưng anh biết chắt chắn một điều rằng đó sẽ là 1 ngày nắng,
nắng lắm, sông sẽ cạn nước, khô cằn lại thì chắc chắn con sông sẽ ngừng trôi đó. “À, thì ra là thế nhỉ!”
_người con gái nhủ thầm. Vậy thế thì:
Em hỏi anh: “Có khi nào đám mây kia thôi ngừng bay?” Một câu hỏi thật hay và quá bất ngờ. Chúng ta có thể hình dung ra hình ảnh đôi bạn trẻ đang dạo chơi trên triền đê ven sông, nước chảy êm đềm, và bầu trời cũng trong, xanh và cao lắm, có mây, có gió. Nhìn sông hỏi sông, thấy mây đố mây. “Trời ơi! Em hỏi bất chợt làm sao mà anh biết mà trả lời.” “Khi nào mây ngừng bay nhỉ? Mây lúc nào mà chả bay? Về đêm chăng? Không phải rồi. Thế thì khi nào nhỉ?..." Mãi đắm chìm trong dòng suy nghĩ thì…trời bỗng…đổ mưa. “A, đúng rồi! Anh biết rồi!” Chàng trai vui sướng la lên: Anh trả lời em rằng: “Mây ngừng bay khi mưa đến bất chợt.” “Đúng rồi, đúng rồi! Chỉ có khi trời mưa thì mây sẽ thôi bay!” “Ghét thế! Hỏi gì cũng trả lời được!” “Tức quá! Hổng chịu đâu”_người con gái giận dỗi. Chàng trai thì cười, nụ cười thật hiền và trong sáng làm sao. “Ôi sao mà đẹp thế, sáng thế!”_người con gái nghĩ thầm. Có lẽ nụ cười ấy đã xua tan mọi dỗi hờn cũng như tan đi cả cơn mưa bất chợt để mây lại bay và sông tiếp tục trôi êm đềm. Em hỏi anh: “Có bao giờ anh thôi không còn yêu em?” Các bạn có biết con gái khi gặp bạn trai mình thường hỏi những gì không vậy? Đó chính là… “Anh có yêu em không?” “Yêu nhiều không?” và “nhiều như thế nào?”. Và thường các chàng trai (trong đó có cả tớ nữa) sẽ trả lời… “Yêu chứ sao không?” “Chẳng lẽ yêu ít à?” “Nhiều là nhiều chứ là như thế nào?”. Và rõ ràng sự trả lời đó lại chính là 3 câu hỏi mà không cần đáp án. Thật sự trong tình yêu ta không hề biết thế nào là thiếu, là đủ, đó chỉ là cảm giác nhưng chúng ta dám chắc 1 điều rằng yêu là hạnh phúc, là vui lắm, thích lắm. Người con gái trong bài hát không hỏi những câu hỏi trên với bạn trai của mình (có lẽ đã đọc trước bài viết này của tớ rồi nhỉ?), cô cũng thật tinh tế mà hỏi người yêu của mình rằng khi nào anh sẽ thôi hết yêu em. Có lẽ cô cũng tự hiểu rằng tình yêu cũng tuân theo những quy luật vốn có của cuộc sống. Và có lẽ nếu như bao chàng trai khác, người con trai sẽ đáp rằng: “Yêu đến khi nào hết yêu thì thôi.” “Thế thì khi nào hết yêu?” “À, có lẽ đến đầu bạc răng long em nhỉ?” Những câu trả lời không chắc chắn nhưng có
lẽ đó lại là sự thật. Có lẽ con trai nghĩ rằng khi yêu thì cứ biết yêu chứ biết khi nào hết yêu mà hỏi. “Mà em hỏi gì kì thế!”_ Có lẽ người con gái sẽ im lặng mà không trả lời. Con gái là thường như vậy, thường hay lo xa, hay nghĩ vu vơ. Nhưng chàng trai trong bài hát lại trả lời… Anh trả lời em rằng: “Cuộc tình chúng mình không bao giờ tan.” Đúng là như thế thật, khi nào hết yêu thì anh khôn rõ nhưng chắc 1 điều rằng cuộc tình của 2 ta sẽ không bao giờ tàn đâu em. 1 câu trả lời vô cùng xuất sắc và thông minh. Tình yêu có thể không còn nhưng những gì trải qua, những kí ức, những khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc mà ta đã có với nhau thì vẫn sẽ mãi còn đúng không em? Có lẽ chỉ bấy nhiêu cũng đủ cho cô gái nghĩ rằng đây chính là chàng trai của mình. Em hỏi anh: “Đến khi nào anh đi chung đường người ta?” “Anh ơi có nghe không? Em tỏ tình với anh đó!” Hay, hay thật, con gái thời đại ngày nay mà, đúng không? Một câu hỏi đầy ngụ ý và rất tinh tế _khi nào anh đi chung đường với em vậy?_ Đúng rồi! Khi nào thì 2 ta sẽ cùng nhau ngắm bình minh và hoàng hôn, tối ngày có nhau, cùng nhau trải qua những niềm vui cũng như chia sẻ mọi nổi buồn? Một câu hỏi rất mạnh dạn nhưng cũng chỉ là lẽ tự nhiên thôi phải không? Nếu bạn là chàng trai bạn sẽ trả lời như thế nào?... “Thế em muốn khi nào? Bây giờ luôn nhỉ?”(Có lẽ 2 đứa mới tròn 17 tuổi hà!) “Đợi anh ra trường, có công việc ổn định em nhé!” (Vẫn còn là sinh viên, hichic, sinh viên nghèo lắm!) “Anh và em sẽ cùng về xin phép gia đình nha em!” (Đủ chín chắn để xây dựng 1 new family rùi!) Hay là sẽ không trả lời? (Tớ thì có 1 phương án riêng cho mình_bí mật, nhưng ai hỏi sẽ trả lời, nhớ giữ bí mật dùm tớ nha!^_^). Nhưng chàng trai trong bài hát lại khác. Khi nghe người yêu mình hỏi thế, anh cười (lại cười, biết là có nụ cười dễ làm cho người ta say nắng mà vẫn cười_giống mình quá ta!) và… Anh cười với em rằng: “Tình yêu đôi ta mãi chung 1 đường.” Đúng rồi! Anh sẽ không bảo là “thì ta đang đi trên cùng 1 con đường nè !” (bótay.com) . Anh biết đó là tình yêu, tình yêu của chúng luôn sẽ mãi chung trên 1 con đường đúng không em? Mọi câu hỏi của người con gái đều được bạn trai mình trả lời hoàn chỉnh. Có lẽ đó là một mối tình hoàn hảo,
thiếu thì lấp đầy, hụt thì bù thêm, nhưng tình yêu không chỉ như thế, nó còn có những qui luật mà chỉ chính nó mới có mà thôi. Nhưng sao hôm nay anh đã đi xa em rồi?... Như con sông kia đến lúc cạn khô. Chàng trai đã ra đi, xa mãi rồi. Tại sao vậy? Người con gái lại hỏi nhưng lần này thì không có ai trả lời, chính tự mình trả lời mà thôi. Anh đã không trả lời. “Anh à, em không cần anh trả lời rằng khi nào sông cạn khô, khi nào mây ngừng bay đâu, chúng không đáng để quan tâm dâu, nhưng anh à, anh chỉ cần trả lời cho em biết 1 điều là khi nào anh đi xa em mãi thôi?” “Hôm nay, hôm nay phải không anh?” “Em chỉ cần anh thôi, vậy mà anh đã lìa xa em rồi.” “ Sông cho dù có dồi dào nguồn nước thì cũng đến lúc cạn phải không anh? Nó cạn khô như chuyện tình của 2 ta phải không anh?” Em đây ngây ngô khóc than đêm ngày Mong sao nước mắt lấp đầy con sông kia… Một cảm giác hụt hẫn, một sự níu kéo trong tuyệt vọng. Em khóc, khóc mãi chỉ mong 1 ngày những dòng nước mắt mặn đắng ấy sẽ lấp đầy con sông đã cạn khô kia. Một niềm hy vọng tuyệt vọng là vậy. Một sự thật không thể. Dù biết là thế nhưng em vẫn mong, vẫn ôm ấp một niềm hy vọng. “Thế nào là không bao giờ tan? Là chung 1 con đường…” “Tất cả đều là dối trá, giả dối hết.” “Em không cần những lời nói đó! Em chỉ cần, chỉ cần…anh!” Con sông kia cho dù đầy vẫn cứ trôi êm ả, nhưng còn anh, anh đã mãi xa rồi, xa thật rồi. Nếu theo các bạn, bạn sẽ nghĩ thế nào về người con trai đó ạ?...Thật là đểu cán, giả tạo, dối trá phải không? Bao nhiêu lời hứa, bao nhiêu câu nói tốt đẹp thế mà lại phụ bạc phải không? Con trai thật là… Nhưng theo tôi lại nghĩ khác. Phải chăng chàng trai rời xa người con gái mình yêu thương là có 1 lí do khác. Chàng trai đã từng nói rằng: “Cuộc tình chúng mình không bao giờ tan.”_ Ở đây không nói đến chuyện yêu hoặc không yêu mà đây là 1 câu chuyện tình_Nó không chỉ có yêu mà còn có cả thương, cả nghĩa và tình nữa đó. Có thể không còn yêu nhưng vẫn còn thương, vẫn còn tình nghĩa với nhau đấy_ nó nặng lắm, sâu lắm đó. Vậy thì 1 con người đã trả lời như vậy thì có bội bạc người mình yêu thương không? Chắc chắn là không! Và còn “tình yêu mãi chung một đường” nữa đó. Cho dù có đắng cay, gian khổ, dù có gặp bao trắc trở thì tình yêu của đôi ta vẫn thế, vẫn một long sắc son, chung thuỷ. Như thế thì làm sao phụ tình được phải không?
Vậy tại sao anh lại bỏ em?_ “Anh đã đi xa, xa mãi về thế giới bên kia rồi em à.” _Khóc, khóc và…khóc. Người con gái cố gắng níu kéo dù chỉ là mỏng manh, nhỏ nhoi, dù chỉ là một tia hy vọng… Sao khi xưa anh không nói với em đôi lời… …Tình yêu đôi ta đến lúc tàn phai… Dù biết là sự thật nhưng người con gái vẫn trách, trách tại sao, tại sao lại như thế? Tại sao anh không bao với em rằng có một ngày anh sẽ xa em, để em lẻ loi cô đơn một mình. Trong nỗi tuyệt vọng đó người con gái vẫn cứ trách, trách nhiều lắm chỉ để hy vọng rằng đó không phải là sự thật, tất cả chỉ là mơ mà thôi. “Anh đã nói, nói rất nhiều rồi em à. Dù thế nào đi nữa… Cuộc tình chúng mình không bao giờ tan Tình yêu đôi ta mãi chung một đường Những kỉ niệm êm đềm, những kí ức thì làm sao xoá nhoà được phải không em? Và trên con đường tình yêu của đôi mình, anh đi trước, em theo sau nha. Anh sẽ là người dẫn đường soi lối cho cả 2 ta. Và rồi có một ngày, 2 ta sẽ gặp nhau nơi phía cuối con đường đúng không em? Cho con tim em xót xa mong chờ…
…Trời tan cơn mưa mây sẽ lại bay …Trời tan cơn mưa anh sẽ… quay về. Mưa rồi cũng sẽ tạnh, trời sẽ trong, xanh và sang hơn bao giờ hết, mây vẫn sẽ bay, nhưng anh thì sao? Anh sẽ quay về phải không anh?...
Mỗi chúng ta sẽ có 1 cảm nhận riêng về ca khúc này, đây chỉ là cảm nhận riêng của tớ thôi. Hichic, con trai cũng thủy chung lắm chứ không như con gái nghĩ đâu nha!
Trong tôi bây giờ vẫn hiện lên….
Hình ảnh đôi bạn trẻ đang cùng nhau dạo chơi trên triền đê ven sông, trời trong xanh, tay nắm tay, người con trai đang chở bạn gái của mình trên chiếc xe đạp màu vàng rực rỡ, họ cười đùa thật vui vẻ, hạnh phúc… Hình ảnh người con gái ngồi đó khóc, khóc mãi, bên cạnh vẫn là chàng trai của mình nhưng chàng trai mắt đã nhắm lại, miệng vẫn nở một nụ cười, một nụ cười hạnh phúc… Hình ảnh người con gái chỉ có một mình đi dạo, vẫn trên triền đê ven sông đó, trời vẫn trong xanh và trên bầu trời bao la ấy là… nụ cười của… say nắng… HÀ NÔI VÀ SÀI GÒN Cà Phê Cà phê Sài Gòn với những hàng ghế xếp thẳng hàng như trên xe bus Cà phê Hà Nội chen chúc với hai đôi tình nhân cùng xếp chung một bàn Ăn trưa Cơm trưa Sài Gòn với tô canh ổ qua hai ngàn rưởi Cơm trưa Hà Nội với bát nước rau dầm sấu không lấy tiền Gọi điện ngoài đường Ở Sài Gòn, bạn hãy dừng xe - dắt lên vỉa hè - quay ngược đầu xe - nếu không muốn chiếc điện thoại của bạn cuốn theo chiều gió Ở Hà Nội, bạn hãy đứng giữa ngã tư tấp nập người qua để nói chuyện điện thoại - cho cả thế giới biết bạn là ai Cảm ơn Ở Sài Gòn, bạn dửng dưng khi thấy cô receptionist cúi gập người chào bạn Ở Hà Nội, bạn xúc động đến sững sờ khi thấy ai đó nói lời cảm ơn Cơn mưa Mưa Sài Gòn giống tính tình các cô gái Sài Gòn - đỏng đảnh nhưng mau quên Mưa Hà Nội giống tính tình các cô gái Hà Nội - âm ỉ và dai dẳng Ăn mặc Ở Sài Gòn, bạn có thể mặc quần short, dép lê đàng hoàng vào Rex Ở Hà Nội, bạn có thể thấy các bác xe ôm mặc đồ vest đứng chờ khách bên Bờ Hồ
Xe máy Ở Sài Gòn, họ gọi chiếc xe gắn máy của bạn là xe hai bánh Ở Hà Nội, họ coi chiếc xe máy của bạn là xe có động cơ Giao thông Ở Sài Gòn, bạn có thể vượt đèn đỏ thoải mái - nhưng chớ có đi vào phần đường xe hơi Ở Hà Nội, bạn có thể lượn lờ trước mũi xe hơi - nhưng đừng có dại dột mà rẽ phải tùy ý Trà đá Ở Hà Nội, một cốc trà đá của mấy bà hàng nước giá năm trăm đồng Ở Sài Gòn, cốc trà đá đó có thể pha làm bốn ly nhưng lại miễn phí Ăn phở Tô hủ tíu mì Sài Gòn được bưng ra với tô được đặt trên chiếc đĩa Bát phở gà Hà Nội được khuyến mại với ngón tay cái của con bé bưng bê Giầy vớ Đàn ông Hà Nội có thể đi giày mà không cần mang vớ Con gái Sài Gòn có thể đi vớ mà không cần mang giày Con đường Hai con đường đôi vắng vẻ với tán lá xà cừ rậm rạp đầy tiếng ve trong những trưa hè - chúng giống nhau đến lạ! Đường Hoàng Diệu (Hà Nội) Tôn Đức Thắng (Sài Gòn) Chợ tình Chợ tình Sài gòn: Anh hai có xài em hông Chợ tình Hà nội: Chơi gái không đại ca Đụng hàng Khi hai cô gái cùng thích một món đồ giống hệt nhau... con gái Hà Nội: "Tớ với ấy cùng mua nó nhé?" con gái Sài Gòn: "Ấy mua rồi à? Vậy tớ sẽ chọn thứ khác" Tỏ tình: Khi bạn nói với một cô gái: "Thế em có yêu anh không?"... con gái Hà Nội: "Nếu nói không thì sao?"
con gái Sài Gòn: "Tại sao lại không nhỉ!" Ca ve: Khi bạn vừa thanh toán xong tiền cho cave... cave Hà Nội: "Cho em xin thêm 10 nghìn để còn đi xe ôm về?" cave Sài Gòn: "Em bớt cho anh 10 ngàn, lần sau nhớ kiu em nha..." Ăn sáng: Khi bạn nhận lời đề nghị của người bạn: "Đi ăn sáng với tớ nhé?"... ở Hà Nội: Hoặc là bạn có nhiều hơn 20 ngàn, hoặc là chả cần xu keng nào! ở Sài Gòn: Điều kiện cần và đủ: Bạn có tối thiểu 10 ngàn trong túi! Dạ vâng: Khi phụ huynh người yêu bạn có lời mời bạn đến nhà dùng bữa... ở Hà Nội: Bạn nói: "Dạ vâng!" ở Sài Gòn: Đã "Dạ" thì khỏi cần "Vâng" Giàu có: Bạn được coi là giàu có khi... ở Hà Nội: Bạn có rất nhiều tiền ở Sài Gòn: Bạn tiêu rất nhiều tiền Chào hỏi: Khi bạn chào phụ huynh bố mẹ người yêu trước khi ra về... ở Hà Nội: "Cháu chào cô cháu về!" ở Sài Gòn: "Con thưa dì con dìa!" Giữ xe hàng quán Hà nội: Giữ xe miễn phí Sài gòn: "Anh cho xin 2 ngàn" Uống bia Hà nội: Bia hơi, lạc rang, 9 giờ phắn Sài Gòn: Chai lạnh, đá to, nồi lẩu, nửa khuya về Xôi Hà Nội : Gói lá Sài Gòn : Cho vào hộp, hay bịch nylon
Phở Hà Nội : khó mà thiếu mì chính, quẩy Sài gòn : Làm sao ăn phở được khi mà không có rau, giá và tương đỏ (hoặc đen) Giao thông Hà Nội : Đèn đỏ không được rẽ phải Sài gòn : Đèn đỏ có nơi còn được quẹo trái Siêu thị Hà Nội : Đắt đỏ, hàng hóa kô thiết thực Sài Gòn : Thuận tiện, giá rẻ như chợ. Là nơi thư giãn mỗi cuối tuần cả gia đình Nhà sách Hà Nội : Nhân viên hách dịch Sài Gòn : Vào đọc chùa thoải mái, nhất là các em bé, có thể ngồi tại chỗ đọc mà không sợ bị đuổi Chùa chiền Hà Nội : Bước chân vào là thấy lõng nhẹ bẫng, hỉ nộ ái ố đã để lại ở phía ngoài cửa Sài Gòn : Không gian ồn ào, không tịnh Tào phớ Hà Nội : Lát mỏng, em nhớ ngày xưa hay hớt bằng vỏ con trai Sài Gòn : Lát dày cục, có gừng trong nước đường chứ không phải là hoa nhài Chè Hà Nội : Ăn trong cốc, bát nhỏ Sài Gòn : Thường có nước dừa. Vội thì cắn 1 góc bịch chè và mút Cắt chanh Hà Nội : Bổ ngang Sài Gòn : Bổ dọc 2 bên, bỏ phần giữa Nước canh rau muống Hà Nội : Sấu, chanh Sài Gòn : Me, chanh Cơm sườn Hà Nội : những miếng sườn nhỏ nhỏ xào chua ngọt, ngon kinh hoàng Sài Gòn : một tảng thịt nướng to đùng
Hồ Hà Nội : mênh mông là nước, đẹp và thơ mộng Sài Gòn : như một cái ao bé cỏn con. Xe Hà Nội : hiếm gặp những xe đời cũ Sài Gòn : những xe viện bảo tàng cho mượn vẫn lưu hành đầy trên đường phố Quà vặt Hà Nội : không nhiều nhưng tinh tế Sài Gòn : nhiều vô kể, giá rẻ , không đến nỗi nào nhưng không đặc sắc Sinh viên và cave Hà nội: Nhiều em cave trông như sinh viên Sài gòn: Nhiều em SV trông như cave