Nếu anh là em, anh sẽ không nhắn tin 10 lần/ngày với cùng một nội dung: “Anh đang làm gì thế”? hay “Anh đang ở đâu vậy”? Bởi, khi em làm như thế, anh cứ có cảm giác mình không được tin tưởng, và em dường như đang coi anh là một “đứa trẻ”, muốn “kiểm soát gắt gao” anh thì phải? Anh yêu em, nhưng cũng cần có một chút… tự do nữa chứ! Nếu anh là em, anh sẽ không bao giờ đem so sánh người yêu mình với người yêu của bạn A, bạn B hay bạn C cùng lớp. Nào là: “Người yêu nó đã giàu có lại còn tâm lý, đẹp trai”. Tệ hơn, có đôi khi em còn nói rằng: “Anh chẳng bằng một phần của họ”. Những câu nói em cho rằng “nói cho vui thôi” ấy, lại khiến lòng tự ái của anh bị tổn thương nghiêm trọng, và khiến khoảng cách của chúng mình xa thêm biết bao nhiêu. Nếu anh là em, anh sẽ không xịu mặt vì Valentine… thiếu lãng mạn, hay món quà của anh “xấu òm”. Bởi chắc có lẽ em không biết, món quà ấy do anh tự làm, phải rất lâu, rất lâu mới xong ngôi nhà bằng gỗ ấy, với ước mơ đẹp cho tình yêu của chúng mình! Nếu anh là em, anh sẽ không “kể xấu” những cô bạn khác của mình. Họ ích kỉ, họ xấu tính, hay họ “gì gì đó”, nhưng họ vẫn là những người bạn thân thiết nhất của em mà. Và em có bao giờ nghe nói: “Nhìn bạn mà đoán người” không? Hơn nữa, mỗi lần em “kể tội” ai đó, anh cứ hình dung ra rằng, biết đâu ở chỗ bạn bè, em cũng… nói xấu về anh thì sao? Nếu anh là em, anh sẽ chẳng bao giờ ầm ĩ khi người yêu làm trái ý mình, và cũng không coi điều đó đồng nghĩa với việc: Anh chẳng yêu em gì cả”. Anh cũng có những suy nghĩ, những quyết định của riêng mình chứ em. Và, em có thể tôn trọng nó được không? Nếu anh là em, anh sẽ không bao giờ đưa ra những lựa chọn “kì cục” và không cần thiết: “Anh chọn đi, gia đình hay là em”, “Bạn bè hay là em”, “Bóng đá hay là em”… Chỉ vì đôi khi anh dành thời gian cho những việc khác mà “lơ là” một chút, là em lại “anh chọn đi”. Mà những lựa chọn ấy là điều “không tưởng”. Anh yêu em, anh cần có em, nhưng anh cũng còn gia đình, bạn bè để quan tâm, còn có những sở thích của riêng mình nữa chứ. Tại sao em lại không ủng hộ anh nhỉ? Nếu anh là em, anh sẽ không gắt ầm lên khi cô phục vụ lỡ tay làm đổ thức ăn lên chiếc váy em mới mua, cũng sẽ không “càu nhàu” vì anh đi xe vào chỗ nước bẩn hết đôi giày của em… Với anh, một hình thức hoàn hảo đôi khi không quan trọng bằng một nụ cười thông cảm: “Không sao đâu mà”. Nếu anh là em, anh sẽ không bỏ bữa, không mặc phong phanh trong những ngày trời lạnh, không thức đến khuya để “tám” điện thoại hay chat chit. Anh cũng không xịu mặt dỗi khi “bị” người yêu nhắc nhở về tất tần tật những việc ấy. Anh không thích nhìn thấy em gày gò, xanh xao và không biết tự chăm chút cho bản thân mình. Nếu anh là em, anh sẽ không chê bai “người xưa” đủ đường. Cũng không nói rằng anh ấy… xấu, anh ấy kém cỏi, anh ấy thế này thế kia, và anh ấy đã bị em “đá” đấy! Nói như thế sẽ chẳng làm cho anh “ghét” “người cũ” của em, cũng chẳng làm cho anh “nể” hay yêu em hơn, mà chỉ khiến anh… sợ. Giả dụ (không may) chúng mình chia tay, “người mới” của em liệu có ở trong trường hợp như anh bây giờ không? Nếu anh là em, anh sẽ như thế đấy. Còn nếu em là anh, thì sẽ thế nào nhỉ????