MỪNG NHAU TUỔI THỌ
Thơ: Tuệ Quang Tôn Thất Tuệ Hình Ảnh: Hồ văn Hạp & Internet Nhạc: Richard Clayderman – Secret Garden Thực Hiện: Hồ văn Hạp
Cái thuở “vườn chè trăng sáng” ấy, Hững hờ như một giấc nam kha. Năm mươi năm vùn vụt trôi qua, Tình rất thực mà đời như huyễn mộng. Người đã cùng ta hòa chung nhịp sống, Chuyến viễn trình gắn bó cùng đi. Vinh nhục, buồn vui tất cả những gì, Còn lại đó, rõ ràng trong ký ức.
Tháng lại ngày qua, giao mùa tới lúc Gió buốt lạnh gieo vàng khóm cúc, Rừng lá thay màu, tuổi tác sang thu. Bóng sắc hoa niên xa tít mịt mù. Người có khi nào tưởng tiếc, Nét kiều diễm thuở thiên đường diễm tuyệt!
Ta cảm ơn người, Đã cho một đàn con, Đứa dại, đứa khôn, Đứa hiền, đứa nghịch. Nhưng tất cả đứa nào cũng biết Góp vào đời nghĩa sống rất chân phương.
Một đêm tối trời, Giã biệt quê hương. Nhà cửa, ngựa xe… Để lại sau lưng cho bầy dã thú.
Ta, suốt đời chưa hề là thủy thủ, Bỗng dưng thành hoa tiêu. Biển loạn cuồng lưu, Gió chướng trở chiều, Thuyền trôi lạc gần ba trăm dặm. Suốt năm ngày đêm, Lòng biển Đông thăm thẳm, Bao nỗi đắng cay. Mặt nước chân mây vời vợi, Tử thần bủa lưới khắp chung quanh. Sóng gió trùng dương tàn nhẫn đến vô tình, Con rơi xuống biển, lòng ta quặn thắt!
Tìm thấy tự do thì Quê Hương xa lắc, Người lại theo ta tiếp cuộc phiêu du. Trôi nổi xứ người, mỗi độ vào thu Cây lá thay màu, tóc mình đổi sắc, Những ngày tháng phù trầm luân lạc, Chất chồng lắm nỗi gian truân.
Rời chốn bảng đen phấn trắng của học đường, Người bình thản dấn thân lao động, Nhẫn nại hòa mình vào cuộc sống, Giúp ta dựng lại cơ đồ, Gánh tân khổ nuôi đàn con ăn học. Khanh tướng công hầu, thăng trầm vinh nhục… Người xem chừng như áng phù vân.
Năm tháng trôi xuôi, quá khứ xa dần Tuổi ngọc đó nay đã thành tuổi hạc. Người tới thất tuần, ta ngoài bảy chục Ngảnh mặt lại, cánh thiên thần vụt mất, Hồn ta cảm khái lâng lâng!
Ôi! Kiếp nhân sinh thì ngắn ngủi, Vòm trời đất lại vô cùng. Còn lại hôm nay một chén rượu nồng, Ta xin cạn để mừng người tuổi thọ..
Lỡ mai mốt khi trở trời trái gió, Chiếc gậy cầm tay hay với chiếc xe lăn, Ta dìu nhau lên nốt đoạn đường trần.
Hãy sắp sẵn hành trang, Cười lên ngạo nghễ. Gian khổ, chông gai có gì đáng kể?, Kiếp phù sinh ắt sẽ qua mau, Uống cạn chén này, đời thoảng giấc chiêm bao.
Rồi phải tới một ngày, Định mệnh an bài trên con thuyền bào ảnh, Một sẽ ra đi tới tận ven trời, Phút tiễn đưa nhau e lắm ngậm ngùi!
Người đi rồi chuyện đời nào hay biết, Chỉ kẻ ở hẳn lòng buồn da diết, Tháng ngày ôn nhớ chuyện thân thương. “Đập cổ kính” chẳng tìm ra bóng cũ, “Xếp tàn y” không nhặt đủ hương xưa. Nếu dĩ vảng trót vô tình lầm lỡ, Chắc ăn năn hối tiếc cũng dư thừa!
Nhân kiếp lụy phiền, Sáng nắng chiều mưa. Tạm quên hết, để nâng chén ta mừng nhau tuổi thọ.
Trong thác loạn giữa dòng đời lộng gió, Tha phương này mình chỉ có nhau thôi. Vẫn sẽ chung chia cay đắng ngọt bùi. Thắp sáng lên đi đạo lý con người, Mà sống vuông tròn tình nghĩa!
Uống một chén, thương nước nhà hưng phế. Hết hai chén, cười cuộc thế bể dâu. Chén thứ ba dành để chúc nhau, Người đến thất tuần, ta ngoài bảy chục.
Tuổi thọ này, Là nợ trần hay là cõi phúc, Thì cũng đành trang trải nốt cho xong. Bỏ mặc thu buồn lá đổ bên song, Cạn chén nữa ta mừng nhau tuổi thọ!