Mười chín năm sau
Mùa thu dường như đến đột ngột năm đó. Buổi sáng đầu tiên của tháng chín vàng và tươi giòn như một quả táo, và trong lúc một gia đình nhỏ lủng lẳng qua con đường ồn ào vế phía sân ga lớn đầy bồ hóng, khói thải ra từ chiếc xe và hơi thở của những người đi bộ lâp lánh như những tấm mạng nhện trong bầu không khí lạnh lẽo. Hai chiếc lồng lớn kêu lách cách phía trên những chiếc xe đẩy chất đầy hành lý mà ba má đang đẩy, mấy con cú bên trong rúc lên phẫn nộ, và cô bé với mái tóc đỏ mắt đẫm lệ nắm chặt lấy tay người cha đuổi theo sau những đứa anh. “Sẽ không lâu nữa đâu, và con cũng sẽ đến trường” Harry nói với cô bé. “Hai năm nữa” Lily khụt khịt. “Con muốn đi ngay bây giờ!” Những người đi đường nhìn tò mò vào mấy con cú trong lúc cả nhà tìm đường đi về phía hàng rào giữa sân ga chín và mười. Giọng của Albus vang về phía Harry xuyên qua tiếng la hét xung quanh, những đứa con trai lại tiếp tục cuộc cãi vả mà chúng đã bắt đầu trong xe. “Em sẽ không! Em sẽ không vào nhà Slytherin!” “James! Để cho em con yên!” Ginny nói.
“Con chỉ nói là nó có thể” James nói, cười toe toét với đứa em trai của nó. “Chả có gì sai với chuyện đó. Nó có thể vào nhà Sly-” Nhưng James bắt gặp ánh mắt của má nó và im lặng. Năm người nhà Potter tiếng về phía hàng rào. Với một cái nhìn hơi tự phụ qua vai về phía đứa em trai, James lấy cái xe đẩy từ má nó và đột nhiên chạy. Trong một khoảnh khắc, nó biến mất. “Ba má sẽ viết thư cho con, phải không?” Albus hỏi ba má nó ngay lập tức, lợi dụng sự vắng mặt trong chốc lát của anh nó. “Mỗi ngày, nếu con muốn ba má viết” Ginny nói. “Không phải mỗi ngày” Albus nói nhanh. “Anh James nói hầu hết mọi người chỉ nhận thư từ nhà khoảng một lần mỗi tháng.” “Ba má viết cho James ba lần mỗi tuần năm ngoái” Ginny nói. “Và con không muốn tin tất cả những gì anh con nói về Hogwarts đâu” Harry thêm vào. “Nó thích đùa, anh con đó.” Đi bên cạnh nhau, họ đẩy cái xe thứ hai về phía trước, tăng tốc. Khi họ sắp đến cái hàng rào, Albus chớp mắt, nhưng không có sự va chạm nào. Thay vào đó, cả gia đình hiện ra trong sân ga chín ba phần tư lúc này đang bị che khuất trong màn hơi nước trắng dày tỏa ra từ chiếc tàu tốc hành Hogwarts Express màu đỏ tươi. Những hình thù không rõ ràng đang tụ họp giữa màn sương mù mà trong đó James đã biến mất. “Họ đâu rồi?” Albus lo lắng hỏi, nhìn chăm chú vào những hình thù lờ mờ mà họ đi ngang qua trên đường đi xuống sân ga. “Chúng ta sẽ tìm ra họ” Ginny nói chắc chắn. Nhưng làn hơi nước bao phủ dày đặt, và thật là khó khăn để nhận ra khuôn mặt của bất cứ ai. Bị tách khỏi chủ nhân của chúng, những âm thanh nghe inh ỏi lạ thường. Harry nghĩ là mình nghe thấy Percy đang diễn thuyết ầm ĩ bộ luật về chổi thần, và khá hài lòng về việc không phài dừng lại và chào hỏi…
“Mẹ nghĩ là họ ở đằng kia, Al” Ginny đột ngột nói. Một nhóm bốn người hiện ra trong sương mù, đứng cạnh một toa tàu phía cuối. Khuôn mặt họ trở nên rõ nét khi Ginny, Lily và Albus kéo đến ngay chỗ họ. “Chào,” Albus nói, nghe có vẻ cực kì nhẹ nhõm. Rose, cô bé đã mặc chiếc áo choàng Hogwarts hoàn toàn mới đang cười tươi với nó. “Đậu xe rồi hả?” Ron hỏi Harry. “Mình thì rồi. Hermione không tin rằng mình có thể vượt qua kì thi lấy bằng lái xe của dân Muggle, phải không? Cô ấy đã nghĩ rằng mình phải yểm Bùa Làm Rối vị giám khảo.” “Không, em không có” Hermione nói, “Em hoàn toàn tin tưởng anh.” “Mà thật sự là mình đã yểm Bùa Làm Rối ông ta” Ron thì thầm với Harry, khi họ cùng nhau nâng cái rương và con cú của Albus lên tàu. “Mình chỉ quên nhìn vào cái gương có cánh, và hãy đối diện với nó, mình có thể dùng Bùa Siêu Cảm Giác cho chuyện đó. Quay trở lại sân ga, họ thấy Lily và Hugo, em trai của Rose, đang tranh luận sôi nổi về chuyện chúng sẽ được xếp vào Nhà nào khi chúng rốt cuộc sẽ đến Hogwarts. “Nếu con không vào Gryffindor, chúng ta sẽ tước quyền thừa kế của con” Ron nói, “nhưng không có áp lực gì đâu.” “Ron!” Lily và Hugo cười to, nhưng Albus và Rose trông có vẻ nghiêm nghị. “Ba không có ý đó đâu” Hermione và Ginny nói, nhưng Ron chẳng chú ý nữa. Bắt gặp ánh mắt của Harry đang ngầm gật đầu ra hiệu về phía khoảng năm mươi thước cách đó. Màn sương đã mỏng đi trong phút chốc và ba người đứng nổi bật lên trong màn sương mù đang di chuyển. “Nhìn xem ai kìa.” Draco Malfoy đang đứng đó với vợ và con trai, với một cái áo khoác màu tối được cài nút đến tận cổ họng. Tóc ông ta ít đi một chút lại càng nhấn mạnh cái cằm nhọn.
Một cậu bé trông rất giống Draco như cái cách mà Albus giống Harry. Draco thấy Harry, Ron, Hermione và Ginny đang nhìn chằm chằm vào anh ta liền gật đầu cộc lốc và quay sang hướng khác. “Ra đó là Scorpius nhỏ” Ron nói thì thào. “Hãy chắc rằng con đánh bại nó trong mọi bài kiểm tra, Rosie. Cảm ơn Chúa là con thừa hưởng được bộ óc của mẹ con.” “Ron, vì Chúa” Herminone nói, nửa nghiêm nghị, nửa thích thú. “Đừng cố gây hằng thù giữa chúng ngay khi chúng còn chưa đến trường!” “Em đúng, anh xin lỗi” Ron nói, nhưng không thể ngăn mình lại, thêm vào, “Dù vậy, đừng bao giờ thân thiện với nó, Rosie. Ông nội Weasley của con sẽ không bao giờ tha thứ cho con nếu con cưới một đứa có dòng máu thuần chủng.” “Này!” James đã xuất hiện, nó đã cất cái rương, cú, và chiếc xe đẩy, và rõ ràng đang nóng lòng với tin tức mới. “Teddy đang ở đằng sau kia,” nó nói không kịp thở, chỉ về phía sau qua vai vào trong những đám mây hơi đang dâng lên cuồn cuộn. “Vừa mới thấy nó và đoán xem nó đang làm gì! Vuốt ve và hôn hít Victoire!” Nó nhìn lên những người lớn, và rõ ràng thất vọng bởi sự thiếu phản ứng. “Teddy của chúng ta! Teddy Lupin! Ôm ấp Victoire của chúng ta! Chị họ của chúng ta! Và con hỏi Teddy xem anh ta đang làm gì đó-!” “Con cản trở chúng?” Ginny nói. “Con thật là giống Ron-” “- và anh ta nói nó đến để tiễn chị ấy! Và sau đó anh ta đuổi con ra chỗ khác. Anh ta đang ôm ấp chị ấy!” James thêm vào như thể lo lắng rằng nó nói chưa rõ ràng. “Ôi, thật tuyệt nếu họ cưới nhau!” Lily thì thầm ngây ngất. “Teddy sẽ là một phần của gia đình!”
“Nó đã đến ăn tối khoảng bốn lần một tuần.” Harry nói. “Tại sao chúng ta không mời nó ở lại lâu hơn?” “Vâng!” James nói hào hứng. “Con không phiền chia sẻ phòng với Al, Teddy có thề có phòng của con!” “Không,” Harry nói kiên quyết. “Con và Al sẽ dùng chung một phòng chỉ khi nào ba muốn phá hủy căn nhà.” Harry kiểm tra cái đồng hồ cũ đã bị mòn vẹt một thời là của Fabius Prewett. “Gần mười một giờ rồi, các con nên lên tàu đi.” “Đừng quên gửi lời chào thân ái tới thầy Neville giùm ba má!” Ginny nói với James khi ôm thằng bé. “Má! Con không thể gửi lời chào thân ái cho một giáo sư.” “Nhưng con biết thầy Neville –” James đưa mắt nhìn. “Bên ngoài, vâng, nhưng ở trường thầy là Giáo sư Longbottom, phải không? Con không thể vào giờ Thảo dược và gửi lời chào thân ái…” Lắc đầu chê sự dại dột của má nó, nó tạm biệt bằng cách nhắm một cú đá vào Albus. “Gặp chú mày sau, Al. Coi chừng mấy con ngựa ma đó.” “Em nghĩ là chúng tàng hình? Anh đã nói là chúng tàng hình!” Nhưng James chỉ cười, cho phép má nó hôn nó và thật nhanh ôm ba nó , và nhảy nhanh lên trên cái tàu nhanh chóng đã đầy. Họ thấy nó vầy tay, và chạy nhay về phía hành lang để tìm các bạn của nó. “Không có gì phải lo lắng về lũ ngựa ma,” Harry nói với Albus. “Chúng là những sinh vật rất hiền, không có việc gì phải sợ chúng. Mà dù sao thì con cũng sẽ không đến trường trên những chiếc xe kéo, con sẽ đi bằng thuyền.”
Ginny hôn tạm biệt Albus. “Hẹn gặp con vào Giáng Sinh.” “Tạm biệt, Al” Harry nói khi đứa con trai ôm mình. “Đừng quên bác Hagrid mời con đến uống trà vào thứ sáu. Đừng dính líu với Peeves. Đừng đấu tay đôi với ai cho tới khi con học được cách phải làm thế nào. Và đừng để James xỏ mũi con.” “Nhưng nếu con phải vào nhà Slytherin thì sao?” Tiếng thì thầm chỉ giành cho ba nó, nhưng Harry biết chỉ có giây phút khởi hành mới có thể buộc Albus bày tỏ nỗi sợ to lớn và thành thật đó. Harry cúi xuống để khuôn mặt Albus ở trên khuôn mặt anh một chút. Trong ba đứa con của Harry, chỉ mình Abus thừa hưởng đôi mắt của Lily. “Albus Severus,” Harry nói nhỏ nhẹ, để không ai ngoài Ginny có thể nghe thấy, và cô ấy đủ khéo léo để giả vờ như đang vẫy tay chào Rose bây giờ đã ở trên tàu, “con được đặt tên theo tên của hai vị hiệu trưởng của Hogwarts. Một trong hai người là người của nhà Slytherin và ông ấy là người dũng cảm nhất mà ba từng biết.” “Nhưng con chỉ nói –” “- nếu vậy Nhà Slytherin sẽ có được một học sinh tuyệt vời, phải không! Điều đó không quan trọng với ba má, Al. Nhưng nếu nó quan trọng với con , con có thể chọn Gryffindor thay vì Slytherin. Chiếc nón phân loại sẽ xem xét sự lựa chọn của con.” “Thật không ba?” “Nó đã làm thế với ba,” Harry nói. Harry chưa bao giờ nói với đứa con nào trước đó, và anh thất sự kinh ngạc trên khuôn mặt Albus khi anh nói điều đó. Nhưng bây giờ khi những cánh cửa của đang đóng sập lại theo suốt chiều dài con tàu màu đỏ, và những đường nét lờ mờ cửa các bậc phụ huynh tụ lại hướng về phía trước cho những cái hôn cuối cùng hay những lời dặn dò phút chót.
Albus nhảy lên toa tàu và Ginny đóng cửa lại sau lưng nó. Tụi học sinh thò đầu qua cửa sổ gần họ. Và nhiều khuôn mặt, cả trên tàu và trên sân ga, dường như đều nhìn về phía Harry. “Tại sao tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm?” Albus gặng hỏi khi nó và Rose quay lại nhìn vào những học sinh khác.” “Đừng để chuyện đó quấy rầy tụi con” Ron nói. “Là chú đó. Chú cực kì nổi tiếng mà.” Albus, Rose, Hugo và Lily cười to. Chuyến tàu bắt đầu khởi hành và Harry đi dọc theo nó, nhìn vào khuôn mặt mảnh dẻ của đứa con trai, lúc này đã sáng lên với sự hào hứng. Harry mỉm cười và vẫy tay, dù rằng nó giống như sự mất mát nhỏ khi nhìn đứa con trai lướt đi xa… Dấu vết cuối cùng của sương mù bốc hơi khỏi không khí mùa thu. Chuyến tàu đã chuyển hướng. Bàn tay Harry vẫn đang đưa lên vẫy chào tạm biệt. “Nó sẽ ổn thôi” Ginny thì thầm. Trong lúc Harry nhìn cô ấy, anh bâng quơ hạ tay xuống và chạm vào vết thẹo hình tia chớp trên trán. “Anh biết nó sẽ ổn.” Vết thẹo đã không làm Harry đau trong suốt mười chín năm qua. Tất cả đều ổn.