.
Chọn rể... Cập nhật: Thứ bảy, 03h 03' 29-09-2007 Ông giáo làng có cô con gái đã đến tuổi cập kê. Một sáng có ba chàng trai đến cầu hôn cùng lúc, anh là thợ cưa, anh là thợ chạm và anh còn lại là sĩ quan quân đội. Ông giáo lúng túng khó xử vì cả ba đều xứng đáng làm rể, chẳng biết chọn ai. Ông nghĩ ra một cách, bèn đưa cho ba người ba ổ khóa giống nhau và nói: - Cứ coi như là con gái tôi bị nhốt ở trong phòng bằng ổ khóa này, anh nào mở ra trước thì sẽ được lấy nó. Nhớ là lúc mở khóa phải làm thơ vịnh đấy nhé! Anh thợ cưa cầm lấy ổ khóa, mở đồ nghề ra, vừa làm vừa ngâm nga: Khóa đồng dù cứng đến đâu Anh cưa một lúc còn đâu khóa đồng. Anh thợ chạm không kém, lấy búa và đục ra gõ chan chát rồi nghêu ngao: Khóa đồng anh giữ trong tay Anh đục cả ngày khóa chịu nổi sao? Còn anh sĩ quan, sau phút đầu lúng túng chợt sực nhớ ra điều gì, vội rút khẩu súng lục đeo bên hông ra, hớn hở vịnh: Súng anh dài chỉ một gang Với hai viên đạn bắn tan khóa đồng. Nghe xong, ông giáo vuốt râu cười ha hả, còn cô con gái đỏ bừng mặt. Kết quả thế nào, không nói ra thì ai cũng biết.
Một bác sĩ kê toa cho bệnh nhân nọ. Chữ ông ta viết khó xem tới mức bệnh nhân này đã dùng toa thuốc đó để đi xe buýt miễn phí trong hai năm, đi xem hát một lần, xem đá bóng một lần. Thậm chí anh này còn đưa nó cho sếp xem, khiến sếp tưởng là thư tay của ai đó nên vội tăng lương cho anh ta. Đặc biệt, con gái bệnh nhân đã chơi piano từ toa thuốc này mà được học bổng vào nhạc viện
Ba cô gái bị tai nạn, lên tới của thiên đường thì gặp thánh Pie. Ông này dẫn các cô vào vườn thiên đường cực đẹp nhưng vịt con đi lại kín cả vườn. Ông bảo: "Ai mà dẫm phải vịt thì sẽ bị trừng phạt rất nặng". Nói xong ông bỏ đi. Được một lúc thì cô thứ nhất dẫm bép một cái, chết một con vịt. Thánh Pie hiện ra tức thì, dắt theo một người đàn ông cực xấu và nói: "Đây là hình phạt dành cho con, con phải sống với hắn". Hai cô còn lại sợ khiếp nên cẩn thận lắm. Nhưng không ăn thua, một lúc sau cô thứ hai làm bép một cái nữa, thế là Pie hiện ra với một người còn xấu hơn lúc nãy. Cô thứ ba run như cầy sấy, đi dò dẫm từng bước một. Mãi chả dẫm chết con vịt nào. Cô dừng chân nghỉ, thở phào nhẹ nhõm. Thánh Pie hiện ra cùng với một chàng trai tuyệt đẹp và đưa chàng cho cô. Cô hạnh phúc lắm. Còn chàng trai mặt cau có bực bội: "Tức quá đi, đã cẩn thận thế rồi mà vẫn dẫm chết vịt".
CHấT VấN Một ông nọ trông thấy bạn mình từ trong nhà thuốc bước ra liền hỏi: "Này, ông bạn tội nghiệp ơi! Anh ốm à?" "Không, tôi không ốm, tôi rất khỏe!" "Thế sao anh phải vào nhà thuốc?" "Chà, nếu như anh trông thấy tôi ra khỏi trại hòm thì anh cũng có thể cho là tôi chết rồi sao?" NGƯờI ĐàN ÔNG ƯU Tú
Một tạp chí Mỹ tổ chức cuộc thi bình chọn người đàn ông ưu tú nhất. Iít lâu sau, ban biên tập nhận được bức thư viết: "Được biết quý tạp chí bình chọn người đàn ông ưu tú. Sau khi đã suy gẫm kỹ, tôi chỗ rằng có lẽ tôi là người lý tưởng nhất với những ưu điểm như sau: "Tôi không uống rượu, không hút thuốc, tuyệt dối trung thành với vợ, không hề nhìn ngắm người phụ nữ nào khác, không xem phim, cũng không xem kịch. Tối ngủ sớm, dậy cũng sớm. Mỗi ngày chủ nhật tôi đều muốn đến nhà thờ ... tiện đây cũng xin nói luôn còn một năm nữa là tôi được mãn hạn tù ..." BẤY GIờ Một phụ nữ kiểu cổ thốt lên: "Nhớ xưa kia các cô gái cứ nghe đến những điều nhảm nhí đã vội vã bịt tai lại bỏ chạy và mặt đỏ đến tận mang tai." Cô gái môđen: "Con gái bây giờ khác lắm, cứ ai nói chuyện bậy, nhảm nhí thì cố nghe cho bằng hết và cố nhớ cho thuộc ..." COI THƯờNG Một người dắt theo còn chó hùng hổ chạy đến tiệm bán thú phàn nàn với ông chủ: "Ông bán cho tôi con chó này và ông khen nó không ngớt lời. Thế mà tối qua kẻ trộm vào nhà tôi khoắng hết 300 đồng, nó chẳng sủa lấy một tiếng". "Thưa ông .." Ông chủ từ tốn: "Người chủ trước của con chó này vốn là một tỷ phú nên với số tiền ít ỏi như thế nó rất xem thường". BốN ĐIềU ƯớC Cô cháu hỏi bà: "Nếu như được sống lại và chọn lựa thì bà muốn có lại những gì đã trải qua trong đời không?" Bà: "Đương nhiên bà mong có được niềm vui của tuổi lên mười, vẻ ngoài của tuổi hai mươi, sự thông minh của tuổi ba mươi và tiền của tuổi sáu mươi!" SỢ MA Một cô gái rất sợ ma phải đi học thêm vào buổi tối, đường đi học có một đoạn rất vắng vẻ. Cô luôn hi vọng có người nào đó đi cùng đường với mình cho đỡ sợ.Một hôm cô thấy có một chàng trai đạp cùng chiều với mình. Mừng quá, cô chạy lên để đi cùng, sau một lúc trò chuyện, cô gái nói “Em sợ ma lắm, đi một mình đoạn đường này em sợ lắm, cảm ơn vì đã có anh đi cùng!” Chàng trai mỉm cười nhìn cô gái, trìu mến : “Hồi còn sống anh cũng thế”….... ID: 14063 Nick: quoclam241
CHINH PHUC CON GAI Nguoi thu nhat noi : Anh se dem den cho em su vui ve va hanh phuc . Nguoi thu hai noi :Anh se dem cho em su giau sang, dia vi va tien bac . Nguoi thu ba noi :Nhung dieu kia anh khong chac co the mang lai cho em, nhung khi em dang buon, that vong, dau kho hoac neu em dang hanh phuc anh se luon o ben em. Do la loi cua 3 chang trai. Vay neu ban la con gai, ban se chon ai trong 3 nguoi nay ? Neu ban la con trai, ban muon tro thanh ai trong 3 nguoi nay ? Hay suy nghi, chon lua va gui thong diep nay cho cac ban cua ban. ID: 17722 Nick: malilyviolet
HÔN và TÁT Một chuyến xe có một người phụ nữ đứng tuổi , một cô gái trẻ , và ba chàng trai . Lúc xe đi qua đường hầm tối bỗng nghe tiếng @@ CHỤT @@ và ## BỐP ## . Người phụ nữ đứng tuổi chợt nghĩ: giới trẻ bây giờ ghê thật ; cô gái trẻ nghĩ: tại sao bà ta được hôn mà mình không được hôn???. Chàng trai thứ nhất nghĩ: vào hầm lần nữa mình lại hôn;chàng trai thứ hai nghĩ: dám hôn tao nữa tao sẽ tát cho gãy hết răng luôn; chàng thứ ba nghĩ: tao mà biết thằng nào tát tao thì nó tới số rồi ^-^ ID:18846 Nick: lail0 CON VẸT Có một cô gái nuôi được một con vẹt rất khôn, biết nói đủ chuyện. Một hôm thấy con vẹt dơ dáy wá cô gái bèn mang nó vào nhà tắm và tắm cho nó. Sau khi tắm cho con vẹt thì quần áo bị ướt nên cô gái cởi quần áo tắm luôn. Trong lúc đứng rũ lông cho khô con vẹt cứ đứng nghiêng ngó rồi lải nhải: Thấy hết rồi nha, thấy hết rồi nha!. Cô gái bực wá bèn xách con vẹt ra vặt hết lông trên đầu nó cho chừa cái tội nói bậy. Mấy hôm sau, Sếp của cô gái nọ tới nhà chơi. Con vẹt nghiêng ngó nhìn cái đầu hói của vị khách một hồi rồi rụt rè hỏi: Bộ cũng thấy hết rồi hả??? NI CÔ Một ni cô đến tu học tại một thiền viện. Mặc dù tóc đã cạo, không trang điểm và y phục tầm thường nhưng ni cô vẫn rất xinh đẹp. Nhiều nhà sư đã có ý thầm yêu ni cô. Một người trong bọn họ viết thư tỏ tình với cô và hẹn gặp mặt riêng. Ni cô không trả lời. Ngày hôm sau, chờ khi thiền sư thủ tọa khai thị giảng bài cho mọi người xong, ni cô đứng dậy, hướng về nhà sư đã viết thư cho mình thong thả nói: - Nếu thầy thật lòng yêu tôi như đã viết trong thư thì xin hãy đến đây ôm tôi đi. ID: 9122 Nick: lordpotent
Trong giờ sinh vật, cô giáo Angel Lý Sự Cùn hỏi học sinh: - Tại sao con cá thờn bơn lại mỏng dẹt vậy? alone_galaxy liền giơ tay: - Thưa cô vì nó bị con cá voi làm nhục, cá voi nặng thế nên cá thờn bơn mới bị dẹt cả người thế ạ Cô giáo không kìm chế nổi: - Biến khỏi lớp học, và nếu không có phụ huynh thì đừng có quay lại lớp. Các em khác, chúng ta tiếp tục buổi học nào. Thế còn ai có thể cho cô biết, tại sao mắt của con tôm lại to và lồi ra thế không? Em Hell vội giơ tay: - Thưa cô, đơn giản là con tôm cũng có mặt ở cạnh đó và trông thấy tất cả ạ. !!?! Tại trường một Đại học , giờ seminar về các tình huống, Giáo sư TA đưa ra đề tài ứng xử nhanh như sau: - Nếu trót bước lầm vào một phòng vệ sinh khác giới, đối mặt với đám đông đang "on line", anh chị sẽ xử trí thế nào? Sinh viên nhao nhao: - Rất tiếc, xin quý vị cứ tự nhiên. - Xin lỗi các bạn, mình đãng trí quá! - Lao nhanh ra ngoài hoán vị hai tấm biển. - Lặng lẽ quay ra ấp khăn lạnh lên mặt. - ... ... ... - Sai bét cả - giáo sư TA ngắt lời - Cách tốt nhất để hóa giải tình huống này, chúng ta cần sử dụng kịch bản
gọi là "thong manh": Lập tức cố định tròng mắt, giữ nguyên hướng nhìn, sau đó chuyển mắt sang trạng thái dài dại, mất phản ứng. Tiếp theo, tay quờ quạng, chân dò dẫm, môi mấp máy, và... từ từ lần theo tường quay ra. ( hình như vị giáo sư này có kinh nghiệm rồi
Trong cuoc song neu: A, B, C, D, E, F, G, H, I, J, K, L, M, N, O, P, Q, R, S, T, U, V, W, X, Y, Z tuong duong voi gia tri: 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26 thi - Lam viec tich cuc (hardwork) chi la: H+A+R+D+W+O+R+K = 8+1+18+4+23+15+18+11 = 98%. - Kien thuc (knowledge) van chi la: K+N+O+W+L+E+D+G+E = 11+14+15+23+12+5+4+7+5 = 96% - Hay la may man (luck)? L+U+C+K = 12+21+3+11 = 47%. - Vay la tien bac (money)? Khong! - Kha nang lanh dao (Leadership)? Van khong phai! De vuon den dinh cao va de dat duoc su tuyet doi (100%) trong cuoc song, dieu that su giup chung ta vuon cao hon, xa hon chinh la thai do. - Chi co thai do (attitude) la 100%: A+T+T+I+T+U+D+E = 1+20+20+9+20+21+4+5 =100% Caâu chuyeän baùt mì Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì". Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31-12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản. Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho nên đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ. Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phác, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. Đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời. - Xin mời ngồi! Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói: - Có thể... cho tôi một… bát mì được không? Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú. - Đương nhiên… đương nhiên là được, mời ngồi vào đây. Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to: - Cho một bát mì. Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. - Ngon quá - thằng anh nói. - Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ. Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: “Thật là ngon! Cám ơn!” rồi cúi chào và bước ra khỏi quán. - Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.
Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31-12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái. - Có thể… cho tôi một… bát mì được không? - Đương nhiên… đương nhiên, mời ngồi! Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp: - Cho một bát mì. Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời: - Vâng, một bát mì! Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng: - Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không? - Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý. Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: “Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!”. Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán. - Thơm quá! - Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá! - Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy! Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình. - Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ! Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu. Đến ngày 31-12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là “200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy “Đã đặt chỗ”. Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đều đã lớn rất nhiều. - Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói: - Làm ơn nấu cho chúng tôi… hai bát mì được không? - Được chứ, mời ngồi bên này!
Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy “Đã đặt chỗ” đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì”. - Vâng, hai bát mì. Có ngay. Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi. Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây. - Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con! - Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ? - Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng. - Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời. Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe. - Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi! - Hả, mẹ nói thật đấy chứ? - Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi. - Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé. - Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần, chúng ta phải cố gắng lên! - Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều! - Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự. - Có thật thế không? Sau đó ra sao? - Thầy giáo ra đề bài: “Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?”, Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: “Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc”. Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: “Vào tối 31-12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn”. Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: “Cố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!”. Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.
- Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời. - Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao? - Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: “Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vã về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được… Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con”. Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo: - Cám ơn! Chúc mừng năm mới! Lại một năm nữa trôi qua. Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy “Đã đặt chỗ” nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện. Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ. “Việc này có ý nghĩa như thế nào?”. Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai “cũ” trở thành “cái bàn hạnh phúc”, mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này. Rồi rất nhiều lần 31-12 đã đi qua. Lại một ngày 31-12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà. Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên. Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm: - Làm ơn… làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không? Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp bắp nói:
- Các vị… các vị là… Một trong hai thanh niên tiếp lời: - Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lức để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này. Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vã nhả ra, đứng dậy nói: - Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao? Mau tiếp khách đi chứ! Mau lên! Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói: - Ồ phải… Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì. Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời: - Có ngay. Ba bát mì. -oOoThật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắt mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Với xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh lùng, nhẫn tâm. Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng: chúng ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn có một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm hạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy ra và thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt, nhưng trong đêm đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người. Câu chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản. Có người nhận xét rằng: "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt". Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó không phải là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện đã phải rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu chuyện đã làm cho họ phải xúc động.
muoi ....... Một chang trai trẻ đến xin học một ông giáo gia Anh ta lúc nao cũng bi quan vàphan nan về mọi khó khăn. Đối với anh, cuộc sống chỉ có những nỗi buồn, vì thế học tập cũng chẳng hứng thú gì hơn. Một lần khi chang ta than phiền về việc mình học mãi màkhông tiến bộ, người thầy im lặng lắng nghe rồi đưa cho anh một thìa muối thật đầy vàmột cốc nước nhỏ. - Con cho thìa muối nay vao cốc nước vàuống thử đi. Lập tức chang trai lam theo rồi uống thử.
- Cốc nước mặn chát. Chang trai trả lời Người thầy lại dẫn anh ra một hồ nước gần đó vÄ ổ một thìa muối đầy xuống nước. Bây giờ con hãy nếm thử nước trong hồ đi. - Nước trong hồ vẫn vậy thôi, thưa thầy. Nó chẳng hề mặn lên chút nao. Chang trai nói khi múc một ít nước dưới hồ vànếm thử. Người thầy chậm rãi nói: " Con của ta, ai cũng có lúc gặp khó khăn trong cuộc sống. Vànhững khó khăn đó giống như thìa muối nay đi. Nhưng mỗi người hoàtan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì nỗi buồn không lam họ mất đi niềm vui vàsự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thanh đắng chát vàchẳng bao giờ học được điều gì có ích." Dieu Uoc Cua 3 Cay Co Thu Ở một khu rừng nọ có ba cây co thụ đang ban luận về tương lai. Cây thứ nhất nói: " Một ngay nao đó tôi muốn được trở thanh chiếc hộp đựng châu báu với hình dang lộng lẫy ". Cây thứ hai nói: "Tôi muốn trở thanh con thuyền to lớn . Tôi sẽ chở đức vua va hòang hậu đi khắp thế giới". Va cây thứ ba: "Tôi muốn vươn dai để trở thanh cây to lớn nhất trong khu rừng nay. Mọi người nhìn lên đồi sẽ thấy tôi vươn xa, chạm đến bầu trời ". Một vai năm sau đó một nhóm người đặt chân đến khu rừng va cưa những thân cây. Cả ba đều mỉm cười hạnh phúc vi tin mong ước của mình sẽ thanh hiện thực. Khi cây đầu tiên được bán cho một chủ trai mộc , nó được tạo thanh mang đựng thức ăn gia súc va đặt trong kho thóc phủ lên bởi một lớp cỏ. Cây thứ hai được bán cho một thợ đóng thuyền đóng thanh một chiếc thuyền nhỏ để câu cá. Cây thứ ba bị chặt thanh từng khúc va quẳng lại trong bóng đêm. Đây chẳng phải những điều ma chúng hang mong đợi. Một ngay nọ, một cap vợ chồng đến kho thóc. Người vợ đa đến kỳ sinh nở, người chồng hy vọng tìm được một chiếc nôi cho đứa bé va máng cỏ đã trở thanh chỗ ở ấm áp cho em be. Cây thứ nhất cảm nhận cam nhận được sự quan trọng của nó , va no hiểu rằng mình đang che chở một sinh linh bé nhỏ. Vai năm sau, một nhóm người đi đánh cá trên chiếc thuyền của cây thứ hai gặp phải một trận bão lớn. Những người trên thuyền đã rất mệt mỏi, nhưng cây thứ hai biết rằng nó có đủ sự vững chãi để giữ an toan sự bình yên cho chủ nhân. Với cây thứ ba , một ngay, có ai đó đã đến va nhặt những khúc gỗ. Trên đỉnh đồi, nó được đóng thanh một hang rao ngăn chặn thú dữ. Khi ánh mặt trời vừa ló dang, cây thứ ba nhận ra rằng nó có đủ sức mạnh để đứng vững trên đỉnh đồi nay. Khi sự việc xảy ra không theo như ý muốn , đừng tuyệt vọng vì mọi việc diễn ra đều có chủ đích. Ca ba cây cổ thụ đều thực hiện được những ước mơ của mình, dù cách thức để đạt đến đích cuối cùng không như mong đợi. Cuộc sống sẽ không phụ những kẻ có lòng. Lâu lắm bác sĩ bệnh viện tâm thần thấy chưa có được bệnh nhân nï ra viện,buồn lắm nên bèn gọi mấy người bệnh nhân lại rồi đưa bệnh nhân đi tắm. Tới một hồ nước không có nước bác sĩ kêu ba người bệnh nhân nhảy xuống để bơi. Hai người kia nhảy xuống ngay còn người sợ quá không giám nhảy xuống. Bác sĩ nghĩ trong đầu "thằng nù chắc cho về được rồi", trước khi quyết định bác sĩ tới gần vàhỏi anh ta cho chắc chắn: "Tại sao anh không nhảy xuống để tắm"? Người nọ bèn trả lời : " Em... em... emmmm sợ chết đuối ạ" bác sĩ buồn rầu quay đầu đi luôn. Đến ngù cá tháng tư rồi. Tom vui vẻ chạy lại chỗ mẹ "Mẹ ơi nguy lắm mẹ ạ! Cô bảo mẫu đang hôn một người đî ông xấu xí kinh khủng trên lầu hai đấy mẹ". "Cái gì?" Bà mẹ giật nẩy mình vội vîg chạy lên thang, nhưng chưa được vé bước thì Tom đã giơ tay hét vang sau lưng: "Chì mẹ ơi, mẹ mắc lừa rồi! Không phải người xấu xí quái dị nï đâu, màbố đấy!"
Quẳng gánh lo đi mà vui sống
Trong tay mình có 1 ly nước & mình sẽ giơ cao nó lên, xin hỏi các bạn: Các bạn thử đoán xem ly nước này nặng bao nhiêu? Chắc chắn các bạn sẽ trả lời rằng: Điều đó còn phụ thuộc vào anh cầm nó trong bao lâu chứ. Đúng vậy, nếu mình cầm nó trong một phút thì không có gì đáng nói. Nhưng nếu mình cầm nó trong một tiếng đồng hồ thì cánh tay sẽ rất mỏi. Còn nếu mình cầm nó cả một ngày, mình sẽ phải gọi xe cấp cứu ngay. Và nếu mình có thể cầm nó trong 1 tuần, thì chắc chắn cánh tay của mình sẽ mãi mãi không còn hoạt động được nữa. Cùng một khối lượng, nhưng mang nó càng lâu thì nó càng trở nên nặng hơn. Trong cuộc sống cũng vậy. Nếu chúng ta cứ liên tục chịu đựng gánh nặng, nó sẽ càng ngày càng trở nên trầm trọng. Không sớm thì muộn chúng ta cũng gục ngã. "Điều các bạn phải làm là đặt ly nước xuống, nghỉ một lát rồi tiếp tục cầm nó lên." Thỉnh thoảng chúng ta phải biết đặt gánh nặng cuộc sống xuống, nghỉ ngơi lấy sức để còn tiếp tục mang nó trong quãng đời tiếp theo. Khi bạn trở về nhà, hãy quẳng lo âu về công việc ngoài cửa. Ngày mai bạn sẽ nhặt nó lên và tiếp tục mang nó đi.
Bánh tình yêu - 1 cốc tình bạn - 2 cốc chung thủy - 4 cốc tình yêu - 2 cốc hy sinh - 3 cốc thành thật - 3 cốc thương yêu - 3 cốc tha thứ - 2 cốc tôn trọng - 5 muỗng hy vọng - 3 muỗng âu yếm - 3 muỗng chăm sóc - 4 lít niềm tin - 150 lít nụ cười - 1 bó xa cách - 1 túi thẻ gọi điện thoại Cách làm: Trộn tình yêu với thành thật một cách tỉ mỉ, rồi cho thêm vài câu chuyện phone. Nhồi một ít sự xa cách cho lanh tay, rồi ủ cho tới để thành thật thấm sâu vào tình yêu. Nhớ đừng lỡ tay cho xa cách quá nhiều, bánh sẽ bị chua. Còn nếu cho xa cách quá ít, bạn sẽ mau chán ăn bánh. Kế đó cho vào sự âu yếm, ân cần và hiểu biết, thêm một chút niềm tin và hi vọng. Cuối cùng, rắc nhiều nụ cười và trộn đều. Lò nướng phải đặt ở chỗ sáng sủa, có ánh nắng mặt trời (không được đặt lò trong bóng tối che khuất, vì như vậy, men thành thật sẽ bay đi hoặc có khi biến thành giả dối, bánh vẫn nướng và dùng được nhưng coi chừng bị bệnh trầm cảm sau này). Trước khi để vào lò thì phải nếm thử, nếu thấy không đủ ngọt là vì thiếu sự thương yêu, âu yếm, còn có vị đắng thì phải thêm vào thật nhiều tha thứ. Nếu bánh có bị rạn nứt thì phải nhớ tráng bánh bằng sự hy sinh. Thời gian nướng lâu hay mau thì không thành vấn đề, song cũng đừng đốt cháy giai đoạn. Giai đoạn chăm lửa này là nghệ thuật của bạn, bạn nên biết lúc nào nên cho lửa non hay lửa già. Bánh có ngon hay không là còn tùy thuộc vào người nướng có giỏi và cho gia vị có hợp lý không! Còn dư vị của bánh thì tùy thuộc vào sự chín chắn và nghiêm túc của bạn trong việc nướng bánh. Khi thấy bánh khác thường thì phải có mặt kịp thời để làm cho bánh tươi lại. Nhớ là mỗi ngày phải phone cộng thêm với nụ cười. Muốn giữ bánh được lâu thì phải giữ trong tình thương yêu và sự săn sóc . Trong khi nấu nhớ sắp đặt lòng tôn trọng xung quanh nếu không thì bánh rất dễ bị khét và như vậy thì phải đòi hỏi thêm nhiều tha thứ hơn nữa! Nấu xong nhớ tắt lửa, dọn dẹp gọn gàng.
Lưu ý, món này chỉ nấu cho 2 người ăn mà thôi và do hai người cùng nhau nấu (Nếu có người thứ ba thì coi như xong). Dùng món này hàng ngày với sự độ lượng. Thực tế cho thấy, có người ghiền món này đến độ răng long đầu bạc vẫn còn ăn, có người chỉ một đôi lần là dẹp lò, đổ bột. Do đó, phải xác định cụ thể, rõ ràng, rằng bạn chỉ tính nếm thử cho vui hay nghiêm túc nấu bánh! Hãy cẩn thận vì bạn sẽ bị bỏng đấy!!!
Để nghiên cứu tính cách đặc trưng của từng dân tộc trên thế giới, một nhà khoa học đã trọn ra ở mỗi quốc gia Anh, Pháp, Tây Ban Nha và Việt Nam từng nhóm 3 tình nguyện viên gồm 2 nam và 1 nữ. Sau đó nhà khoa học này đưa mỗi nhóm lên sống trên một hòn đảo hoang. Sau một thời gian ông đi thăm lại từng hòn đảo. Ông đến đảo của người Anh, thì thấy mỗi người đang sống ở một góc của hòn đảo. Khi được hỏi tại sao lại thế thì họ trả lời là tại vì khi đưa họ lên đảo ông đã quên chưa giới thiệu họ với nhau nên họ vẫn chưa nói chuyện với nhau. Nhà khoa học thốt lên "đúng là lạnh lùng như người Anh". Sau đó ông đến đảo của người Pháp, tại đây ông gặp một người đàn ông đang đi câu cá. Nhà khoa học hỏi người đàn ông này 2 người còn lại đâu thì được trả lời là : tại vì cả hai chúng tôi đều quá yêu cô gái nên chúng tôi đã thoả thuận là mỗi người sẽ sống với cô ấy một ngày, người còn lại sẽ đi kiếm thức ăn cho mọi người. Ôi đúng là lãng mạn như người Pháp nhà khoa học kết luận. Ông tiếp tục sang đảo của người Tây Ban Nha, tại đây ông chỉ gặp một mình cô gái đang ngồi khóc, hỏi ra thì được biết là tại vì cùng quá yêu cô gái nên 2 người đàn ông đã nhẩy vào đến chết. Nhà khoa học chép miệng : Đúng là cuồng nhiệt như người TBN. Cuối cùng ông đến đảo của người Việt Nam, ở đây ông chỉ gặp 2 người đàn ông đang ngồi với nhau. Khi được hỏi cô gái đâu thì được trả lời là "cô ấy đã bơi sang đảo khác để lấy Tây rồi".
Cuộc thi "Hãy chọn nghề đúng" của phường tôi, đến phần trả lời của vị thí sinh nọ thì ban tổ chức hết sức bối rối. Cụ thể như sau: *Hỏi: Người nào miệng luôn gào thét, tay chỉ trỏ bắt người ta làm việc này việc kia? Trả lời: Sếp công ty tôi! (Đáp án của ban giám khảo là: Trọng tài bóng đá). *Hỏi: Nghề gì mà công việc chính là đào bới khắp nơi? Trả lời: Giao thông công chính! (Đáp án: Nghề khảo cổ). *Hỏi: Nghề gì mà mỗi năm lại in sách có nội dung luôn được sửa chữa so với những năm trước? Trả lời: Ngành Giáo dục và SGK! (Đáp án: Bưu điện và cuốn danh bạ điện thoại). *Hỏi: Nghề gì mà lừa hàng ngàn, hàng triệu người vẫn được họ vỗ tay? Trả lời: Cầu thủ bán độ! (Đáp án: Nhà ảo thuật). *Và câu hỏi cuối cùng là: Nghề gì luôn luôn ở ngoài đường, nhìn ngang nhìn dọc, thỉnh thoảng lại có người dúi tiền vào tay, vào mũ...? Mọi người hi vọng thí sinh sẽ đoán đúng là nghề hành khất, nhưng ông ta lại trả lời tỉnh queo: Cảnh sát giao thông! Bậy bạ thật! Thày giáo hỏi cả lớp trong giờ toán đố: - Nếu năm ngoái THÀY sinh đôi hai cậu con trai, năm nay sinh thêm một gái, đố các em thầy có bao nhiêu con?
Cả lớp im phăng phắc, tiếng con ruồi bay cũng nghe. Thấy không ai giơ tay, thầy bảo: - Tí, nói thày nghe nào? Tí lúng túng: - Thưa thầy không có đứa nào cả. Thày ngạc nhiên: - Này nhé, năm ngoái 2, năm nay 1... Tí lắc đầu quả quyết: - Thưa, thày không sinh con được ạ... chỉ có đàn bà mới sinh con được thôi ạ. Vết Thương Một cậu bé có tính xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh và nói với cậu bé rằng mỗi khi cậu nổi nóng thì hãy chạy ra đằng sau nhà đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ. Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên hàng rào mỗi ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình thì dễ hơn là phải đóng cây đinh lên hàng rào. Một ngày kia, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu nói với cha và ông bảo cậu hãy nhổ một cái đinh ra khỏi hàng rào mỗi một ngày mà cậu không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần. Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một bữa cậu bé tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu đã cùng cậu đến bên hàng rào. Ở đó ông nói với cậu rằng "Con đã làm rất tốt, nhưng hãy nhìn những lỗ đinh trên hàng rào. Hàng rào đã không thể giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói đó cũng giống như những lỗ đinh này, để lại những vết sẹo trong lòng người khác. Dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn ở lại. Vết thương tinh thần cũng đau đớn như những vết thương thể xác vậy. Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con trong mọi chuyện. Họ nghe con nói khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở rộng tấm lòng mình cho con. Hãy nhớ lấy lời cha..." Nụ Cười Có một câu chuyện kể rằng: Saint Exupery từng là phi công tham gia chống phát xít trong Thế chiến thứ hai. Chính từ những năm tháng này ông đã viết ra tác phẩm "Nụ cười". Không biết đây là một tự truyện hay một truyện hư cấu, nhưng tôi tin rằng nó có thật. Trong truyện, Saint Exupery là một tù binh bị đối xử khắc nghiệt và ông biết nay mai có thể bị xử bắn như nhiều người khác. Ông viết: "Tôi trở nên quẫn trí. Bàn tay tôi giật giật, cố gắng rút trong túi áo một điếu thuốc. Nhưng tôi lại không có diêm. Qua hàng chấn song nhà giam, tôi trông thấy một người cai tù. Tôi gọi: "Xin lỗi, anh có lửa không?"... Anh ta nhún vai rồi tiến lại gần. Khi rút que diêm, tình cờ mắt anh nhìn vào mắt tôi. Tôi mỉm cười mà chẳng hiểu tại vì sao lại làm thế. Có lẽ vì khi muốn làm thân với ai đó, người ta dễ dàng nở một nụ cười. Lúc này dường như có một đốm lửa bùng cháy nhanh qua kẽ hở giữa hai tâm hồn chúng tôi, giữa hai trái tim con người. Tôi biết anh ta không muốn, nhưng do tôi đã mỉm cười nên anh ta phải mỉm cười đáp lại. Anh ta bật que diêm, đến gần tôi hơn, nhìn thẳng vào mắt tôi và miệng vẫn cười. Giờ đây trước mặt tôi không còn là viên cai ngục phát xít mà chỉ là một con người. Anh ta
hỏi tôi: "Anh có con chứ?". Tôi đáp: "Có" và lôi từ trong ví ra tấm nhỏ của gia đình mình. Anh ta cũng vội rút trong túi áo ra hình những đứa con và bắt đầu kể lể về những kỳ vọng của anh đối với chúng. Đôi mắt tôi nhoà lệ. Tôi biết mình sắp chết và sẽ chẳng bao giờ gặp lại được người thân. Anh ta cũng bật khóc. Đột nhiên, không nói một lời, anh ta mở khoá và kéo tôi ra khỏi buồng giam. Anh lặng lẽ đưa tôi ra khỏi khu vực thị trấn chiếm đóng, thả tôi tự do rồi quay trở về. Thế đó, cuộc sống của tôi đã được cứu rỗi chỉ nhờ một nụ cười". Đất nước vừa giải phóng, chính phủ có chính sách gộp các tỉnh lại với nhau để dễ quản lý. vì vậy, các tỉnh được gộp lại là: Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên Huế - được đặt tên: Bình-Trị-Thiên; Haø Nam, Nam Ñinh, Ninh Bình – ñöôïc ñaët teân: Haø Nam Ninh…. Có 3 tỉnh không thể gộp lại được với nhau là: Kon-tum, Plei-ku, Dak-lak. vì không thể đặt tên được (Kon-Ku-Lắc, Lắc-Kon-Ku, Ku-Kon-Lắc, ....), nên chính phủ quyết định không gộp 3 tỉnh này. Đoán tên Ba bà dắt ba đứa con vào gặp một vị bác sĩ tâm lý. Bác sĩ hỏi bà thứ nhất: "Cháu bé tên gì vậy, thưa bà". Dạ cháu tên là Mỹ Kim Bác sĩ reo lên: Vậy tôi nghĩ bà rất là ham tiền, đầu óc bà lúc nào cũng lởn vởn đồng đôla nên bà đặt tên cháu bé là Mỹ Kim. Quay qua bà thứ hai, bác sĩ hỏi: Còn cháu tên gì vậy bà? - Dạ cháu tên Đường! Bác sĩ hớn hở: Vậy tôi nghĩ bà chắc thèm ăn đồ ngọt, lúc nào bà cũng tơ tưởng tới những nồi chè, những ly kem... Đột nhiên bà thứ ba đứng dậy nói: - Đoán như thế mà cũng đoán. Rồi bà quay sang thằng con: Mình về thôi Cu! Vấn đáp Một sinh viên phải trả thi trong hội đồng. Giáo sư hỏi: - CacMac mất năm nào? - CacMac đã mất! Một phút mặc niệm để tưởng nhớ đến Người! Cả hội đồng đứng dậy tưởng niệm một phút. Giáo sư hỏi tiếp : - Lênin mất năm nào? - Lênin mất , nhưng sự nghiệp của Người vẫn còn sống mãi. Ðể tưởng nhớ người lãnh đạo vĩ đại của giai cấp Cộng sản, 5 phút mặc niệm bắt đầu. Cả hội đồng đứng dậy, mặc niệm. Giáo sư thì thầm với hội đồng : - Thôi cho nó 3 (*) điểm đi, không nó bảo chúng ta hát "Quốc tế ca" thì chẳng có ai ở đây thuộc lời đâu! (*)- thang điểm của Nga. Tế nhị Ông chủ Công ty nọ không may bị tai nạn, bị mất bên tai trái. Một ngày kia, ông ta có một cuộc phỏng vấn với 3 ứng cử viên sáng giá. Người đàn ông đầu tiên biết rõ những gì công ty đang cần
và tỏ ra rất xuất sắc trong suốt buổi phỏng vấn. Tới câu cuối cùng, ông chủ hỏi: - Anh có nhận thấy tôi có gì khác thường không? - Tại sao không, thưa ông. Tôi đã cố tình lờ đi nhưng không thể không nhận ra rằng ông không có lỗ tai trái. - Người thứ nhất tự tin trả lời. Ông chủ tức giận và không nhận anh ta. Người thứ hai là một phụ nữ, cô ta tỏ ra còn xuất sắc hơn người thứ nhất. Nhưng khi ông chủ hỏi cô ta câu hỏi cuối cùng tương tự thì cô ta cũng trả lời : - Vâng, ông không có lỗ tai. Ông chủ tức điên và tống cổ cô ta ra ngoài. Người thứ ba là một cậu sinh viên vừa ra trường, thông minh và đẹp trai. Anh chàng tỏ ra rất có tương lai về công việc kinh doanh. Nhưng ông chủ vẫn hỏi câu cuối cùng: - Anh có thấy tôi có gì khác thường không? Và trước sự kinh ngạc của ông chủ, anh thanh niên thản nhiên: - Nếu tôi không lầm, ông đang mang kính sát tròng. - Anh quả là một người quan sát tinh tế - Ông chủ thốt lên - Tại sao anh nhận thấy điều này? Anh thanh niên cười lăn lộn trên ghế: - Bởi vì, thưa ông... không thể đeo kính có gọng khi không có lỗ tai ạ! Tha thứ Sau khi giảng về lòng vị tha, vị linh mục hỏi các giáo dân của mình ai sẽ sẵn sàng tha thứ cho kẻ thù. Khoảng một nửa trong số họ giơ tay lên. Chưa hài lòng, ông giảng thêm 20 phút nữa và hỏi lại câu hỏi cũ. 80% giáo dân giơ tay. Vẫn chưa hài lòng, ông giảng thêm 15 phút nữa và lặp lại câu hỏi trên. Nôn nóng về bữa ăn trưa tuyệt vời của ngày chủ nhật, tất cả giáo dân đều đưa tay lên trừ một ông lão. - Ông Jones, ông không sẵn sàng tha thứ cho kẻ thù à? - Tôi không có kẻ thù nào. - Thật lạ lùng. Thế ông bao nhiêu tuổi rồi? - 86. - Ông Jones này, ông hãy vui lòng lên đây và cho mọi người biết bí quyết để một người sống đến 86 tuổi mà không có một kẻ thù nào cả. Ông lão bước lên phía trước rồi từ từ quay lại:
- Dễ ợt. Chẳng qua là tôi sống lâu hơn chúng nó thôi. Một đứa trẻ khi mới sinh ra đã được tiên tri rằng: "Khi thằng bé này khóc gọi đến ai thì người đó sẽ chết!" Khi đứa bé lên 3 tuổi nó gọi "Mẹ ơi", hôm sau mẹ nó qua đời, đến năm 4 tuổi nó gọi "Bà ơi", hôm sau bà ngoại nó cũng qua đời . 1 tháng sau đứa trẻ lại khóc rất to và gọi "Bố ơi", người cha thấy vậy buồn bã, biết mình sắp chết nên đi uống rượu, và về rất khuya . Sáng hôm sau tỉnh dậy nghe thấy kèn đám ma bên nhà hàng xóm, ông bạn hàng xóm qua đời Bệnh nhân than phiền với bác sĩ: - Thưa bác sĩ, buổi tối tôi không thể nào chợp mắt được! Vị bác sĩ cân nhắc chút một lúc rồi khuyên: - Ông hãy thử đếm thật chậm đến một nghìn, chắc chắn sẽ có hiệu quả Đến lần khám sau, bác sĩ hỏi: - Có kết quả gì không? - Tôi cũng chẳng biết nữa thưa bác sĩ, đếm được đến năm trăm là tôi lại phải đi pha cà phê để uống thì mới có thể đếm tiếp được! Một oắt con đề nghị bố giải thích cho cậu hiểu xem chính trị là gì. Ông bố nói: "Con hãy nhìn vào gia đình mình đây: Bố kiếm tiền & mang về nhà, vậy bố là nhà tư bản. Mẹ quản lý số tiền này nên mẹ là chính quyền. Bố mẹ chăm lo đến phúc lợi của con, cho con hạnh phúc & bình yên nên con là nhân dân. Chị giúp việc nhà ta là giai cấp lao động, còn cậu em còn quấn tã của con sẽ là tương lai đất nước. Con đã hiểu chưa?" Oắt con hãy còn băn khoăn lắm lắm nhưng trước tiên muốn đi ngủ cái đã. Giữa đêm, oắt con tỉnh dậy vì chú em đã ị ra tã lót & đang kêu gào ầm ĩ. Cậu tiến đến phòng ngủ bố mẹ, gõ cửa nhưng mẹ ngủ rất say. Cậu bèn đi tiếp đến phòng của chị giúp việc & nhìn thấy bố đang vật nhau với chị giúp việc trên giường.
Cậu đành đi về phòng & ngủ
tiếp. Sáng hôm sau ông bố hỏi oắt con xem nó đã hiểu thế nào là chính trị chưa & yêu cầu tự diễn giải lại. Oắt con trả lời: "Vâng, bây giờ con đã hiểu. Nhà tư bản đè đầu cưỡi cổ giai cấp lao động trong khi chính quyền ngủ say không biết gì. Nhân dân hoàn toàn không được đếm xỉa đến & tương lai thì ngập trong cứt đái ạ!"
Sao phải đợi một nụ cười mới trở nên thật xinh tươi? Sao phải đợi đến lúc cô đơn mới nhận ra giá trị của một người bạn? Sao phải đợi được yêu rồi mới đem lòng yêu người ? Sao phải đợi có một chỗ làm tốt mới bắt đầu công việc? Sao phải đợi có thật nhiều rồi mới chia sẻ một chút? Sao phải đợi thất bại mới nhớ đến một lời khuyên? Sao phải đợi một nỗi đau rồi mới nhớ đến một lời ước nguyện? Sao phải đợi có thời gian mới đem sức mình ra phục vụ? Và cuối cùng,. . . . ............................ . . . . . . sao đợi có chồng rồi mới có con? Một tỷ phú đang đi dạo dọc bờ biển thì nhặt được một cái chai. Khi ông ta mở nút thì một vị thần xuất hiện và nói: - Vì sự giải thoát này, ta cho anh một điều ước. Tỷ phú đã có mọi thứ trên đời, ông nói: - Tôi hay đến Hawaii nghỉ mát, nhưng lại sợ đi máy bay và tàu thủy, hãy tạo cho tôi một cây cầu
từ đây đến đó. Vị thần đắn đo vài phút rồi nói: - Điều đó thật khó thực hiện. Phải đóng hàng triệu trụ lớn xuống biển sâu, đổ hàng tỷ tấn bê tông giữa đại dương... Rồi còn thuỷ triều, bão táp, động đất... Yêu cầu này thật quá sức của ta. Ông tỷ phú đành thay đổi điều ước: - Thế thì hãy nói cho tôi những bí ẩn của phụ nữ. Điều gì khiến họ khóc và cười, tại sao tính khí họ thất thường, làm thế nào để họ hài lòng? Vị thần trở nên lúng túng hơn, chân tay thừa thãi, cuối cùng chặc lưỡi: - Thôi được, anh muốn cây cầu cho hai hay bốn làn xe? Sau khi bị giựt mất bồ, 1 cô nàng thất tình đi lang thang trên đường bỗng nhiên gặp thần đèn. Cô âu yếm ôm lấy đèn thần và xoa nhẹ vào vòi đèn, một lát sau thần đèn hiện ra ... Cô gái âu yếm hỏi xin 3 điều ước. Thần đèn đang bực mình vì được xoa chưa đủ đô nên thốt - Kô được, do lạm phát, do vàng và Đô la lên giá, do lương thấp, do cạnh tranh trong quá trình toàn cầu hoá, do Việt Nam vào WTO v.v..., tôi chỉ có thể cho cô một điều ước thôi, cô ước gì? Vốn chống chiến tranh ở IRAQ , Liban và Palestine , Cô gái không lưỡng lự đáp: - Em muốn hoà bình ở trung đông. anh nhìn vào bản đồ nè, em muốn các quốc gia này ko đánh nhau nữa Thần đèn nhìn vào bản đồ và than thở - Nghe này cô nương, bọn này đã đánh nhau từ hàng nghìn năm trước rồi. Tôi là thần đèn nhưng ko giỏi đến mức ấy. Ko làm được đâu, ước gì khác đi Cô gái đỏ mặt nhìn thần đèn: - Em chửa bao giờ tìm được nửa của đời mình. Anh biết ko? một người chu đáo và vui tính, thích nấu ăn, biết dọn nhà, thành thạo chuyện "yêu", hoà thuận với mẹ em, không xem thể thao, tin tức suốt ngày và là người chung thuỷ. Em ước có được người ấy Thần đèn nhìn kỹ cô gái rồi ngửa mặt lên trời thở dài và thốt - Thôi đưa cái bản đồ trung đông lại đây Bác sĩ : Đây là bệnh viện tâm thần, anh làm sao mà xin vào đây??? Bệnh nhân : Tôi bị điên Bác sĩ : Tại sao anh biết mình bị điên??? Bệnh nhân : Vợ tôi trước khi lấy tôi đã có một đứa con gái riêng, bây giờ đã là một thiếu nữ trưởng thành. Không ngờ Bố tôi lại cưới nó về làm vợ, vì vậy, vợ tôi nghiễm nhiên trở thành Mẹ vợ của Bố chồng mình. Bác sĩ : Đúng, không cùng dòng máu có quyền lấy nhau. Bệnh nhân : Và tôi đang là đứa con lại trở thành Cha vợ của Bố tôi. Bác sĩ : Đúng như vậy. Bệnh nhân : Mới đây, con gái của vợ tôi, tức là Mẹ kế của tôi, sinh được một đứa con trai. Tất nhiên thằng bé đó là em ruột cùng Cha khác Mẹ với tôi. Bác sĩ : Đúng vậy. Bệnh nhân : Và đương nhiên vợ tôi và tôi đều là Ông Bà ngoại của nó.
Bác sĩ : Đúng vậy. Bệnh nhân :Sau đó một thời gian, vợ tôi sinh được một đứa con trai. Vậy là con ghẻ của tôi tức là Mẹ kế tôi đồng thời là chị ruột của đứa con tôi lại là Bà Nội nó. Nói cách khác : con tôi là em tôi và cũng là Cậu tôi vì là em của Mẹ kế tôi. Bác sĩ : Có lý ! Bệnh nhân : Như vậy có nghĩa là vợ tôi trở thành con dâu của Mẹ kế tôi, tức là con gái của vợ tôi trở thành Bà Dì của Mẹ nó. Đương nhiên, đứa con tôi là cháu tôi và tôi là Ông Nội tôi và là anh của vợ tôi . Bác sĩ coi, chỉ luẩn quẩn trong cách xưng hô ở gia đình mà tôi phát điên lên! Bác sĩ : Nghe anh kể mà tôi cũng muốn phát điên lên đây! Nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11, ông chủ tịch xã đến thăm một trường cấp hai. Trong buổi gặp mặt các thầy cô giáo và các em học sinh, ông hỏi một học sinh lớp 9: - Cháu có biết câu: “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” ý nói gì không? - Thưa bác, nhất là một, tự là chùa, sư là thầy. “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” có nghĩa là “Một nhà chùa có một ông thầy, bán cái chùa thì còn lại ông thầy”. Ông chủ tịch nghiêm nghị: - Hỏng! Hỏng cả rồi! Học sinh, học trò vô lễ thật… các cháu có bao giờ nghe nói: “Tiên học lễ, hậu học văn” lần nào chưa? Đấy, đấy!... Bà tiên trên trời còn học lễ nghĩa, bà hoàng hậu là vợ vua, uy quyền là thế mà còn phải học văn nữa là… là các cháu. Có 2 ông thầy tên là Xí và Khỏa rất thân với nhau 1 hôm, thầy Xí viết trên bảng thông báo của trường để nhắn thầy Khỏa: "Khỏa thân! Đến nhà Xí họp, nhớ mang theo giấy!" *** Có một hoàng tử của 1 vương quốc giàu có , vì xúc phạm 1 phù thủy độc ác nên phải chịu lời nguyến : " Mỗi năm chỉ được mở miệng nói 1 từ " ( thời bấy giờ chưa có chữ viết cũng như các kí hiệu )... Và 1 ngày nọ , chàng gặp 1 nàng công chúa xinh đẹp , hoàng tử đã bị tiếng sét ái tình ngay giây phút đó... và chàng quyết định ko nói trong 2 năm để thốt lên 2 chữ : " Em cưng " @@ Nhưng vẫn thấy chưa đầy đủ ý nghĩa , vì thế chàng hy sinh ko nói 3 năm nữa là 5 năm để nói được với nàng công chúa : " Em cưng , anh yêu em " :H .... thế nhưng vẫn chưa hay lắm và chàng quyết định không nói trong 9 năm....Và rồi 9 năm cũng qua....Hôm đó hoàng tử nắm tay công chúa dắt nàng bước vào vườn thượng uyển... chọn một nơi đẹp nhất, chàng quỳ xuống chân công chúa : " Em cưng , anh yêu em , làm vợ anh nhé " ^^ Công chúa chớp đôi mắt tuyệt đẹp nhìn hoàng tử rồi cất giọng oanh vàng : " Chàng ơi chàng vừa nói gì em nghe không rõ " :$( Ôi trời ơi ! thật là tội nghiệp hoàng tử của chúng ta ) Một oắt con đề nghị bố giải thích cho cậu hiểu xem chính trị là gì. Ông bố nói: "Con hãy nhìn vào gia đình mình đây: Bố kiếm tiền & mang về nhà, vậy bố là nhà tư bản. Mẹ quản lý số tiền này nên mẹ là chính quyền. Bố mẹ chăm lo đến phúc lợi của con, cho con hạnh phúc & bình yên nên con là nhân dân. Chị giúp việc nhà ta là giai cấp lao động, còn cậu em còn quấn tã của con sẽ là tương lai đất nước. Con đã hiểu chưa?" Oắt con hãy còn băn khoăn lắm lắm nhưng trước tiên muốn đi ngủ cái đã. Giữa đêm, oắt con tỉnh dậy vì chú em đã ị ra tã lót & đang kêu gào ầm ĩ. Cậu tiến đến phòng ngủ bố mẹ, gõ cửa nhưng mẹ ngủ rất say. Cậu bèn đi tiếp đến phòng của chị giúp việc & nhìn thấy bố đang vật nhau với chị trên giường.
Cậu đành đi về phòng & ngủ tiếp.
Sáng hôm sau ông bố hỏi oắt con xem nó đã hiểu thế nào là chính trị chưa & yêu cầu tự diễn giải lại. Oắt con trả
lời: "Vâng, bây giờ con đã hiểu. Nhà tư bản đè đầu cưỡi cổ giai cấp lao động trong khi chính quyền ngủ say không biết gì. Nhân dân hoàn toàn không được đếm xỉa đến & tương lai thì ngập trong cứt đái ạ!"
Lây nhiễm - Thưa bác sĩ - người đàn ông nói trong điện thoại - Con trai tôi bị sốt ban. - Tôi biết - bác sĩ đáp - hôm qua tôi đã đến nhà ông và cho cậu ta uống thuốc. Ông hãy cách ly cậu ta với những người khác. - Nhưng nó đã hôn con hầu. - Vậy thì chúng tôi sẽ cách ly chị ta... - Và chính tôi cũng hôn con hầu. - Như thế có nghĩa là ông có thể mắc bệnh rồi. - Vâng và từ lúc đó đến giờ tôi đã hôn vợ tôi. - Khốn khổ - Bác sĩ hốt hoảng - Vậy thì tôi cũng bị lây mất rồi.
Tôi cầu xin Trời: Hãy mang niềm vui và sức khỏe đến cho các bạn của con mãi mãi. Trời nói: chỉ có thể 4 ngày thôi! Tôi nói: được, Ngày Xuân, Ngày Hạ, Ngày Thu, Ngày Đông. Trời lại nói: vậy 3 ngày thôi. Tôi cũng nói: Được, ngày hôm qua, hôm nay và ngày mai. Trời nói: Không được, vậy 2ngày. Tôi nói: Được, ngày sáng và ngày tối. Trời nói: Không được, chỉ một ngày duy nhất. Tôi lại nói: cũng được. Trời ngạc nhiên hỏi: Ngày nào? Tôi nói: ngày mà tất cả bạn bè tôi còn sống! Trời khóc... và nói: Sau này tất cả bạn của ngươi ngày ngày đều khỏe mạnh và vui vẻ mãi mãi. LỜI CHÚC HAY NHẤT NĂM
Một người đàn bà Diễn viên hài tới thăm người bạn họa sĩ trường phái ấn tượng. Thấy ông đứng trầm ngâm trước một bức tranh, họa sĩ hỏi: - Anh có hiểu tôi vẽ gì không? - Một người
phuï nöõ - khách trả lời khe khẽ như tự nói với mình.
- Đúng thế! Tôi diễn tả một người phuï đáng khâm phục!
nöõ bằng hình khối và màu sắc. Khả năng cảm nhận hội họa của anh thật
- Có gì đâu! Mỗi khi có điều gì không thể hiểu nổi là tôi nghĩ ngay đến phuï
Online chiều
nöõ!
Nick name anh chiều nay không thấy sáng Online buồn em chẳng biết làm sao Truy cập vào mấy trang web nảo nao Em chỉ thấy một khoảng gì trống vắng Một cà phê hai đường mà vẫn đắng Lang thang về trang chính, chuột không đuôi Đọc truyện cười mà không thấy niềm vui Thư viện nhạc chẳng có gì đáng kể Trong chatroom thì thật là buồn tẻ Nick name nhiều nhưng lại thể xa xôi Em sign in chỉ mong gặp anh thôi Mong được thấy khuôn mặt cười toe toét Bởi quen anh nên em thường lướt net Hi vọng rằng nick anh sáng trong room Nhưng chiều nay em vặn nhỏ volume Không nghe nhạc bởi buồn anh chưa tới Chắc giờ này anh không lên là bởi Phải chỉ bài cho mấy bạn sinh viên Hay sang phòng nghiệp vụ lấy thông tin Hoặc chỉnh máy cho người ta thuê mướn? "Speed" là anh nên phải vậy mà thôi Công việc thế em chỉ buồn không trách "Ừ, anh hãy đi rửa tay cho sạch Ăn cơm chiều kẻo đói nghe anh!" “Cuộc đời là những chuyến tàu, có những nhà ga, có những điểm đến và những người đồng hành. Và bạn chính là người quyết định sẽ lên chuyến tàu nào, sẽ đi với ai và muốn đi đến đâu.”. “Cuộc đời là những chuyến tàu, có những nhà ga, có những điểm đến và những người đồng hành. Và bạn chính là người quyết định sẽ lên chuyến tàu nào, sẽ đi với ai và muốn đi đến đâu.”.
Đây là lần đầu tiên của bạn Đây là lần đầu tiên của bạn. Bạn nằm xuống, các cơ bắp căng cứng. Bạn đẩy anh ấy ra và cố tìm một câu xin lỗi, nhưng anh ấy không chịu bị đẩy ra dễ dàng như vậy. Anh ấy hỏi bạn có sợ không và bạn lắc đầu một cách dũng cảm. Anh ấy có nhiều kinh nghiệm hơn bạn. Ngay cú đầu tiên ngón tay anh ấy đã đưa đúng chỗ. Anh ấy tiến sâu hơn và bạn run rẩy toàn thân. Toàn cơ thể bạn căng thẳng chờ đợi nhưng anh ấy thật sự dịu dàng như anh ấy đã hứa với bạn. Anh ấy nhìn thẳng vào mắt bạn và nói bạn hãy tin tưởng vào anh ấy. Anh ấy đã làm nhiều lần trước đây rồi. Nụ cười dễ thương của anh ấy làm bạn bớt căng thẳng và bạn mở ra cho anh ấy có thể vào một cách dễ dàng. Bạn nài xin anh ấy nhanh chóng hơn nhưng anh ấy vẫn cứ từ từ chuẩn bị để cho bạn ít đau đớn nhất. Và anh ấy tiến vào gần hơn, sâu hơn nữa. Và bạn cảm thấy sự đau đớn dâng tràn chạy khắp cơ thể và dường như một tia máu đã chạy ra khi anh ấy đang tiếp tục. Anh ấy nhìn bạn lo lắng và hỏi bạn có đau lắm không? Mắt bạn rưng rưng nhưng bạn lắc đầu và nói anh ấy cứ tiếp tục. Anh ấy thò ra thụt vào với sự chuẩn xác của bao nhiêu năm kinh nghiệm. Nhưng lúc này bạn đã tê liệt hoàn toàn để có thể cảm thấy anh ấy bên trong bạn. Sau một vài giây phút bạn thấy điều gì đó cháy
bỏng bùng lên và anh ấy lấy nó ra. Bạn nằm thở hổn hển, nhẹ cả người vì đã xong. Anh ấy nhìn bạn với một nụ cười ấm áp và nói với bạn rằng bạn thật là ngoan cường từ trước đến nay chưa hề thấy.
(Xem tiếp phía dưới)
Bạn mỉm cười và cảm ơn nha sỹ, cuối cùng thì đây cũng là lần đầu tiên bạn đi nhổ răng.
CHỮA MÙ MẮT Con gái đang đọc báo quay sang hỏi mẹ: - Mẹ ơi, trong báo nói yêu là mù quáng, vậy làm sao chữa được bệnh mù này mẹ hả? Bà mẹ thản nhiên trả lời: - Con à, lấy nhau xong thì người ta tự nhiên sáng mắt ra thôi. Con gái: !!!??? Nội qui nhà tù Một ông công chức già chẳng may vào tù vì biển thủ công qũi . Ngày đầu nhập trại, giám thị phổ biến nội qui: - Ở đây mọi thứ đều bị kiểm sóat chặt chẽ .Ăn uống phải đúng giờ và có giới hạn thôi, không được giữ tiền riêng, muốn đi đâu phải xin phép. Phạm nhân liền bật khóc nức nở .Giám thị hỏi: - Sao lại khóc ? Bộ khó thực hiện lắm sao ? Ông lão trả lời: - Không .Tại tôi nhớ vợ tôi qúa .Ngày đầu lấy nhau Bà ấy cũng dặn tôi giống như vậy
Cà Phê Muối Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ, và hơn nữa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngập mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sư nên cô đồng ý. Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện. Bỗng nhiên chàng trai gọi người phục vụ: - Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê! Mọi người đứng xung quanh hết sức ngạc nhiên và nhìn chằm chằm vào chàng trai. Chàng trai đỏ mặt, nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống. Cô gái tò mò: - Sao anh có sở thích kỳ quặc thế? - Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển- Chàng trai giải thích- Khi chơi ở biển tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê hương của mình. Cô gái thực sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình... Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo... Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm... và cô đã tìm được người đàn ông của mình qua cốc cà phê muối. Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu, vì " công chúa" đã tìm được "hoàng tử", và họ cưới nhau, sống rất hạnh phúc. Mọi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai- nay đã là chồng cô- một cốc cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy. Suốt 50 năm kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế. Sau 50 năm người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư: " Gửi vợ của anh, Xin em hãy tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất- về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường nhưng anh lại nói nhằm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được, đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em. Anh đã định nói thật với em rất nhiều lần, nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ nói dối em một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói dối ban đầu. Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích cà phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy tiếc vì mình đã phải uống cả. Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có được em, và anh sẽ uống cà phê muối cả cuộc đời" Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước mắt. Nếu bạn hỏi người vợ rằng: "Cà phê muối có vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm".
Chuyện trời mưa
Tác giả: Zee - Duong Tung Lam
Khi đi ngoài đường, gặp trời mưa chúng ta sẽ làm gì để không bị ướt? Có người sẽ tìm nơi ẩn náu, có người sẽ mặc áo mưa v.v... Nhưng suốt cuộc đời bạn, có bao giờ bạn bị mưa làm ướt sũng chưa? Có bao giờ bạn dầm mưa chưa?
Câu trả lời chắc chắn là có, đúng không các bạn? Và thưa các bạn, nỗi buồn trong lòng chúng ta cũng như thế. Dù bạn là ai, là người cao sang quyền thế hay tài giỏi xuất chúng thì trong cuộc đời bạn, bạn vẫn không thể tránh khỏi được nỗi buồn. Như vậy thì nếu rơi vào hoàn cảnh ấy, bạn cũng đừng quá u sầu và than trách cuộc đời mà hãy can đảm đối diện nó, lúc đó bạn sẽ bãn lĩnh hơn, sáng suốt hơn và vượt qua những nỗi buồn, những khó khăn dễ dàng hơn.
Cũng như khi bị mắc mưa, nếu bạn không thể tìm được cách cho mình đừng bị ướt, có phải là bạn đành chấp nhận dầm mưa về nhà không? Khi ấy có phải bạn có thấy sự bực bội khi bị ướt sũng không còn nữa hay không? Đúng như thế, vì lúc ấy bạn đã tìm cách giải quyết được vấn đề của mình rồi.
Cuộc sống có rất nhiều điều chờ đón bạn, có niềm vui thì sẽ có nỗi buồn, đó là quy luật và cũng là sự thi vị của cuộc sống. Hãy mạnh mẽ và yêu đời lên, bạn nhé?
Chiếc hộp tình yêu
Chiếc hộp rỗng chứa đầy những nụ hôn của cô con gái chính là món quà vô cùng quý giá mà người cha luôn giữ bên mình. Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta nhận được những món quà quý giá như vậy
nhưng lại vô tình bỏ qua.
Có một người cha nghèo đã quở phạt đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấy gói quà mầu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một cái hộp giấy. Sáng sớm hôm sau, đứa con gái nhỏ vẫn mang hộp quà đến nói với cha: "Con tặng bố!". Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình tối hôm trước nhưng rồi cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra, thấy cái hộp trống rỗng.
Ông mắng con gái. Đứa con gái nhỏ ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng, thưa: "Bố ơi, đó đâu phải là cái hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn vào hộp để tặng bố mà!".
Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy đứa con gái nhỏ cầu xin con tha thứ.
Đứa con gái nhỏ, sau đấy không bao lâu, qua đời trong một tai nạn. Nhiều năm sau, người cha vẫn khư khư giữ cái hộp giấy bên mình, mỗi khi gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu mà đứa con gái bé bỏng của ông đã thổi vào chiếc hộp.
Trong cuộc sống, chúng ta đã và sẽ nhận được những chiếc hộp quý giá chứa đầy tình yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái của chúng ta, từ bạn bè, gia đình. Trên đời này, chúng ta không thể có được tài sản nào quý giá hơn những chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô tư như thế.
Người Bạn
Dan Clark
Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán Chó Con" lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đo,ù có một cậu bé xuất hiện. "Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy?" cậu bé hỏi. Ông chủ trả lời "Khoảng từ $30 cho tới $50." Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. "Cháu có $2.37," cậu nói, "cháu có thể coi chúng được không?" Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Một con chó con chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó "Con chó con này bị làm sao vậy?" Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã coi và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa bé rất xúc động. "Cháu muốn mua con chó con đó." Người chủ nói rằng "Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn." Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng "Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Thật ra, cháu sẽ đưa cho chú $2.37 bây giờ và 50cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền." Người chủ phản đối "Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác." Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ "Vâng, cháu cũng không có chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!"
Giấc Mơ Ashley Hodgeson
Đó là một cuộc chạy đua tại địa phương - cuộc đua mà chúng tôi đã phải tập luyện gian khổ để được tham dự. Vết thương mới nhất ở chân của tôi vẫn chưa kịp lành. Thật sự tôi đã phải tự đấu tranh xem tôi có nên tham gia cuộc đua không. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng đang chuẩn bị tham dự vòng chạy 3,200m. "Chuẩn bị... sẵn sàng..." Tiếng súng lệnh vang lên và chúng tôi xuất phát. Những đứa con gái khác đều chạy trước tôi. Tôi nhận ra rằng tôi đang cà nhắc một cách đáng xấu hổ ở đằng sau mọi người và tôi càng ngày càng xa ở sau. Người chạy đầu tiên đã về đích trước tôi đến hai vòng chạy. "Hoan hô!" Đám đông hét lớn. Đó là tiếng hoan hô lớn nhất mà tôi từng nghe ở một cuộc đua. "Có lẽ mình nên bỏ cuộc," tôi thầm nghĩ khi tôi cà nhắc tiếp. "Những người kia không muốn chờ để mình chạy tới đích." Nhưng cuối cùng thì tôi cũng quyết định chạy tiếp. Hai vòng chạy cuối cùng tôi đã chạy trong đau đớn. Tôi quyết định không tham gia chạy vào năm tới. Thật không đáng, dù cho chân của tôi có khỏi hay không. Tôi cũng không thể thắng nổi cái cô bé đã thắng tôi đến hai lần. Khi tới đích, tôi nghe tiếng hoan hô - cũng lớn như lần trước khi cô bé kia tới đích. "Có gì vậy?" Tôi tự hỏi. Tôi quay lại nhìn và thấy bọn con trai đang chuẩn bị vào vòng chạy. "Đúng rồi, họ đang hoan hô mấy đứa con trai." Tôi đang chạy thẳng vào nhà tắm thì có một cô gái đâm sầm vào tôi. "Oa, bạn thiệt là có lòng dũng cảm!" cô gái đó nói với tôi. Tôi nghĩ thầm "Lòng dũng cảm? Cô này chắc nhầm mình với ai rồi. Tôi thua mà!" "Nếu tôi thì đã không thể chạy nổi hai dặm như bạn vữa làm. Tôi chắc sẽ bỏ cuộc ngay từ vòng đầu tiên. Chân bạn có sao không? Chúng tôi đã hoan hô cổ vũ bạn đó. Bạn có nghe không?" Tôi không thể tin nổi. Một người lạ hoắc lại hoan hô tôi - không phải vì cô ấy muốn tôi thắng, mà vì cô ấy muốn tôi tiếp tục mà không bỏ cuộc. Tôi lại lấy lại được niềm hy vọng. Tôi quyết định sẽ tham gia kỳ thi đấu năm tới. Một cô gái đã lấy lại cho tôi ước mơ của mình. Vào hôm đó tôi học được hai điều:
Thứ nhất, một chút thân ái và tin tưởng vào người khác có thể làm thay đổi người đó rất nhiều. Thứ hai, sức mạnh và dũng khí không phải luôn được đo bằng những huy chương và những chiến thắng. Chúng được đo bằng những vật lộn mà chúng ta vượt qua được. Những người mạnh nhất không phải lúc nào cũng là những người thắng cuộc mà là những người không bỏ cuộc khi họ đã thua. Tôi chỉ có một ước mơ vào ngày đó - có lẽ là khi cuối cấp - tôi có thể thắng cuộc đua này với tiếng hoan hô vang dội như khi tôi được hoan hô ngày hôm nay.
Bài học đáng giá Petey Parker
Tôi vẫn thường bay tới Dallas để gặp một khách hàng của mình. Thời gian đối với tôi rất quan trọng và kế hoạch của tôi là xuống máy bay, chạy tới gặp khách hàng, sau đó quay về sân bay rồi bay về. Một chiếc taxi đón tôi. Người tài xế chạy vội mở cửa cho tôi và chờ cho tôi ngồi thoải mái trong xe rồi mới đóng cửa lại. Khi anh ta vào chỗ ngồi, anh ta nhắc tôi rằng có tờ Wall Street Journal bên cạnh tôi nếu tôi muốn đọc. Anh ta lại còn đưa ra một loạt các băng nhạc khác nhau cho tôi chọn loại nhạc tôi thích. Trời ạ, tôi nhìn quanh xem có phải tôi ở trên xe của trong chương trình Candid Camera không (chương trình được quay lén để lừa người không biết). Tôi không thể tin nổi vào dịch vụ mà tôi đang được phục vụ. "Chắc là anh tự hào về công việc của mình," tôi hỏi người lái xe. "Anh chắc phải có một câu chuyện kể về mình." "Tôi từng làm việc cho Corporate America," anh ta bắt đầu. "Nhưng tôi mệt mỏi khi nghĩ rằng những sau cố gắng của mình, tôi vẫn chưa được coi là đủ tốt, đủ nhanh, và không được đánh giá đúng mức. Tôi quyết định kiếm cho tôi một chỗ thích hợp để tôi có thể cảm thấy tự hào vì những gì mình làm được. Tôi biết tôi không phải là nhà khoa học giỏi hay gì gì ghê gớm, nhưng tôi thích lái xe, phục vụ người khác và cảm thấy mình đã làm việc cả ngày bận rộn và đã làm tốt công việc của mình.
Sau khi xem xét khả năng của mình, anh ta quyết định trở thành tài xế taxi. "Không phải chỉ trở thành người tài xế thuê mướn mà còn trở thành lái xe taxi chuyên nghiệp," anh ta nói. "Một điều mà tôi biết chắc chắn là để có thể thành công trong công việc, tôi phải vượt lên trên mọi sự chờ đợi của hành khách. Tôi muốn trở thành tuyệt vời chứ không phải chỉ trung bình mà thôi." Tôi tin chắc anh ta sẽ thành công.
VẾT THƯƠNG
Không rõ tác giả
Một cậu bé có tính xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh và nói với cậu bé rằng mỗi khi cậu nổi nóng thì hãy chạy ra đằng sau nhà đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ. Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên hàng rào mỗi ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình thì dễ hơn là phải đóng cây đinh lên hàng rào. Một ngày kia, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu nói với cha và ông bảo cậu hãy nhổ một cái đinh ra khỏi hàng rào mỗi một ngày mà cậu không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần. Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một bữa cậu bé tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu đã cùng cậu đến bên hàng rào. Ở đó ông nói với cậu rằng "Con đã làm rất tốt, nhưng hãy nhìn những lỗ đinh trên hàng rào. Hàng rào đã không thể giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói đó cũng giống như những lỗ đinh này, để lại những vết sẹo trong lòng người khác. Dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn ở lại. Vết thương tinh thần cũng đau đớn như những vết thương thể xác vậy. Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con trong mọi chuyện. Họ
nghe con nói khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở rộng tấm lòng mình cho con. Hãy nhớ lấy lời cha..."
Một câu chuyện cảm động Tại Thế Vận Hội đặc biệt Seatte (dành cho những người tàn tật) có chín vận động viên đều bị tổn thương về thể chất hoặc tinh thần, cùng tập trung trước vạch xuất phát để tham dự cuộc đua 100m.
Khi súng hiệu nổ, tất cả đều lao đi với quyết tâm chiến thắng. Trừ một cậu bé. Cậu cứ bị vấp té liên tục trên đường đua. Và cậu bật khóc. Tám người kia nghe tiếng khóc, giảm tốc độ và ngoái lại nhìn. Rồi họ quay trở lại.
Tất cả, không trừ một ai! Một cô gái bị hội chứng Down dịu dàng cúi xuống hôn cậu bé:
- Như thế này, em sẽ thấy tốt hơn.
Cô gái nói xong, cả chín người cùng khoác tay nhau sánh bước về vạch đích.
Khán giả trong sân vận động đồng loạt đứng dậy. Tiếng vỗ tay hoan hô vang dội nhiều phút liền. Mãi về sau, những người chứng kiến vẫn còn truyền tai nhau câu chuyện cảm động này.
Tận trong sâu thẳm, chúng ta luôn ý thức chiến thắng không phải là tất cả, mà ý nghĩa thật sự của cuộc sống là ở chỗ ta giúp đỡ người khác cùng chiến thắng dù ta có phải chậm một bước.
Bài học cho tình bạn Ở ngôi làng kia có một chú bé tuổi độ mười sáu . Chú là một chú bé thông minh, tốt bụng, có những suy nghĩ khá sâu sắc so với lứa tuổi của chú. Thế nhưng, chú lại thiếu lòng tin và hay buồn rầu, chú luôn cảm thấy mình thiếu bạn... Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình: -Chán quá đi...Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn...!!! Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình lình, con sò bỗng cất tiếng nói: -Bạn ơi...Hãy thả tôi về với biển...Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra mình...Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên...!!! Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, lại vừa thích thú. Nhìn con sò, cậu nói: -Được thôi, ta sẽ thả bạn về với biển, nhưng...hãy cho ta một lời khuyện trước đi...Ta đang buồn chán vì không có bạn bè đây! Con sò cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng: -Bạn hãy nhìn những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi. Bạn biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà thôi. Đó chính là những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn này sẽ ở lại với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát này rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ gìn. Hãy đem chúng về và ngâm trong những vỉ màu đẹp nhất. Hãy giữ gìn và nâng niu
chúng bằng tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rời xa đâu. Tôi chỉ có thể khuyên bạn như vậy thôi... Chú bé im lặng, thả con sò về lại với lòng biển xanh bao la mà không nói lời nào...Chú còn mải suy nghĩ về những điều con sò nhỏ nói.. " Giá một nụ cười rẻ hơn giá tiền điện, thế nhưng nụ cười lại toả sáng hơn hàng trăm bóng đèn điện. Không ai nghèo đến nỗi không thể mỉm một nụ cười, cũng không ai đủ giàu để sống mà không cần đến nụ cười của kẻ khác. Một nụ cười vốn liếng tuy nhỏ bé nhưng lại sinh hoa lợi nhiều, nó là giàu cho kẻ đón nhận nó mà không hề làm cho người tặng phải nghèo đi. Ngược lại, có khi người ta sẽ còn mãi mãi ghi nhớ. Không ai đủ giàu mà bỏ qua không nhận láy một nụ cười, lại không quá nghèo đến nỗi không cho nổi một nụ cười. Nụ cười tạo hạnh phúc trong gia đình. Nụ cười là dấu hiệu của nhân ái. nụ cười làm cho kẻ nhọc nhằn tìm được sự thoải mái dể chịu. Nụ cười đem lại can đảm cho người nản chí hoang mang. nếu một lúc nào đó trong đời bạn gặp ai đó không cho bạn được một nụ cười như bạn đáng được nhận thì bạn hãy quảng đại mà nở một nụ cười với người ấy. Bởi vì không ai cần đến nụ cười cho bằng người không bao giờ biết cười." Tôi trở nên quẩng trí. Bàn tay tôi giật giật. Cố gắng rút trong túi áo một điếu thuốc. Nhưng tôi lại không có diêm. Qua hàng chấn song nhà giam tôi trông thấy một người cai tù. Tôi gọi "xin lỗi, anh có diêm không?" Anh ta nhún vai rồi tiến lại gần. Khi rút que diêm, tình cờ mắt anh ta nhìn vào mắt tôi. Tôi mỉm cười mà chẳng hiểu vì sao lại là thế.Có lẽ vì khi muốn làm thân với ai đó, người ta dễ dàng nở một nụ cười. Lúc này dường như có một ngọn lửa bùng cháy ngang qua kẽ hở giữa hai tâm hồn chúng tôi, giữa hai trái tim con người. Tôi biết anh ta không muốn. Nhưng do tôi mỉm cười nên anh ấy cũng phải mỉm cười dánh lại. Anh ta bật que diêm, đến gần tôi hơn, nhìn vào mặt tôi và miệng vẫn cười. Giờ đây trước mặt tôi không còn là một viên cai ngục fatxit mà chỉ là một con người. anh ta hỏi tôi:" anh đã có con chứ?". Tôi đáp có và lôi từ trong ví ra tấm ảnh gia đình mình. Anh ta cũng vội tút trong túi áo ra hình những đứa con và bắt đầu kể về những kỳ vọng của anh đối với xhúng. đôi mắt tôi nhoè lệ. Tôi biết mình sắp chết, và tôi sẽ chẳng bao giờ đuợc gặp lại những người thân. Anh ta cũng bật khóc. Đột nhiên, không nói một lời, anh t a mở khoá và kéo tôi ra khỏi buồng giam. Anh lặng lẽ đưa tôi ra khỏi khu vực thị trấn, thả tôi tự do rồi quay về. Thế đó, cuộc sống của tôi đã được cứu rỗi chỉ nhờ một nụ cười!"
Ngày hôm nay
Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học. Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy. Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được mẹ mình nói chuyện với cô giáo. "Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt?" Cô giáo của cậu hỏi. Người mẹ trả lời, "Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên. Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống người nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng thật là may mắn là có một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con tôi." Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt. "Vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều mình đã làm." Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó.