Tây Bắc ư, có riêng gì Tây Bắc Khi lòng ta đã hoá những con tàu... Gửi những người bạn thân yêu của tôi Những lời Thủy viết sau đây không có được cái hài hước như những bài ký sự của Lương cuốc xẻng, không có được cái duyên dáng, tỉ mỉ như Vân Anh, cũng không có nét hào hoa sâu lắng như lời thơ của Dương công tử. Nó đơn giản chỉ là cảm xúc của tôi trong một im lặng đêm Hà Nội, nhớ về chuyến hành trình chỉ vừa kết thúc ngày hôm qua. « Mai Châu có gì để mà xem nhỉ ?», « tốn tiền vào cái nơi vô nghĩa », « không hoành tráng ». Vân Anh nói đúng. Có ai biết đó cũng chính là những lời tôi tự nhủ trong tâm trạng hết sức thất vọng khi cuối cùng hai trưởng đoàn chọn tour Mai Châu – nơi tôi đã từng đến với những kỷ niệm tưởng đã ngủ yên chứ không phải Điện Biên mảnh đất tôi hằng mong ước được đặt chân đến để thăm lại chiến công xưa khi hoa ban, hoa mận nở rộ mỗi độ xuân về. Tôi chỉ từ bỏ ý nghĩ đó khi Huyền TV không nản quảng cáo « đây là tour xuyên rừng Mai Châu, không phải chỉ ở Mai Châu », khi Việt đại hiệp đưa ra « những lời cám dỗ không thể chối từ », và khi chứng kiến các anh chị náo nức, nhiệt tình chuẩn bị cho chuyến đi. Thế là đi và thế là...
Khám phá! Chặng đường đi bộ xuyên rừng dài 24 km từ Hang Kia đến Mai Châu không những « có bản sương giăng, có đèo mây phủ », « ngàn thước lên cao ngàn thước xuống » như ước muốn phiêu lưu mạo hiểm của các chàng trai cô gái thành thị quanh năm chỉ quen với nhà cao tầng, với những đường phố đông đúc náo nhiệt mà ở mỗi nơi chúng tôi đi qua, chúng tôi lại được tiếp xúc, giao lưu với mỗi dân tộc, mỗi nếp sống, cách sinh hoạt, phong tục riêng đặc sắc mà phong phú của người Việt Nam. Đến đây để hiểu đây chính là quê hương ta, là đồng bào ta đó.
Xẻ chia và đoàn kết! Là điều tôi cảm nhận được từ lúc bước lên xe rời HN cho đến khi kết thúc hành trình. Nó không chỉ là những quan tâm chăm sóc mà mọi người trong đoàn dành cho nhau (từ việc Uyên cô nương bị say xe, đến hành động ga lăng của các chàng trai HV sẵn sàng xách balô và tất cả những gì có thể để các nàng thảnh thơi nhất, việc Hải bánh chẳng nề hà sục sạo khắp bản mong tìm được đôi gà về cho mọi người đón Giao thừa cho đến cả những đôi dép lê mọi người mua hộ nhau khi đôi giày thể thao đã không còn đáp ứng được đôi bàn chân đau với những ngón phồng rộp trong khi chặng đường còn xa ngái).
Và nhớ! Nhớ đêm giao thừa bên ánh lửa bập bùng với bài Happy New Year mọi người cùng hát, bên tiếng đàn tơrưng của Việt đại hiệp và món gà Vân Anh mải hì hục nướng đến nỗi quên cả sự nghiệp « cao cả » sát phạt của nàng. Nhớ giường chiếu tại các bản làng không thơm tho, sạch sẽ như ở nhà nhưng vẫn ấm áp biết bao khi bên ta có hơi ấm của những người bạn. Nhớ buổi sáng tinh mơ bản đầy sương phủ cùng các bạn đi ngắm cuộc sống yên bình của dân tộc Hmông, Thái; những buổi chiều rực nắng đi qua những con đường đất đỏ đó đây đã chớm nở vài nụ đào, nụ mận điểm xuyết làm đẹp thêm mùa xuân núi rừng Tây Bắc. Và nhớ cả những giận hờn, những ánh mắt nụ cười ta đã trao ai...
Giờ đây, giữa Hà Nội với những tiện nghi không thể thiếu, với công việc và cuộc sống thường nhật lại bỗng nhớ ao ước của Tạ Tuấn đại ca muốn được « giũ bỏ chốn này, lên miền sơn cước, cưới một cô vợ người Thái thật xinh » hoặc ít nhất cũng lâu lâu được rời xa chốn phồn hoa cùng bạn bè ngao du sơn thủy. Chợt nhận ra một điều thật giản dị: ta đi đâu chỉ vì Tây Bắc – Mai Châu mà đi vì những người bạn có cùng đam mê đấy chứ. Chỉ cần còn niềm đam mê đó, chỉ cần: « Khi lòng ta đã hoá những con tàu Khi Tổ quốc bốn bề lên tiếng hát » Tâm hồn ta sẽ là mọi vùng quê Việt Nam nơi có bạn bè ta cùng đến. Phải rồi, Tây Bắc ư, có riêng gì Tây Bắc!!!