1. anh tôi nhà tôi có năm người cả thảy. ba, má và ba anh em tôi. tôi chả hiểu các bạn có thích một ông anh quí hóa như anh tôi không? còn tôi ấy à! cứ y như là "sừng với đuôi" vậy. kể cả em gái song sinh với tôi nữa, nó cũng bị "ổng" cú "lốp bốp" suốt ngày. tụi tôi ức lắm méc má, thì má binh "ổng". Ăn rôi "ổng" chỉ đi chơi, đi học là xong nhiệm vụ. còn hai đưá tôi mở miệng ra phàn nàn thì "ổng" lại ngân nga: "trai thì đọc sách ngâm thơ sôi kinh nấu sử chờ ngày kịp khoa gái thì lo việc giữa nhà Đi vô dọn chén, đi ra lau bàn", thế có ức không chứ! tụi tôi bàn nhau sẽ quậy cho "ổng" một bưã nhưng chưa có dịp! thế rồi một hôm uyên chi bạn thân cuả hai chúng tôi đến nhà. "Ổng" xăng xái mua bánh, bưng nước rồi còn hát ư ử, làm như thú vị lắm. tôi thì nghệt mặt chả hiểu mô tê gì. khi uyên chi về, nhỏ huyền kéo tôi nói nhỏ: - chị diệu my. tim "ổng" đang phát sóng đấy! - sao mi biết? - Đây nè bài thơ dang dở của ổng và lá thư tình cũng dở dang... nốt! tôi khoái trá đọc rồi ôm bụng cười bò lăn. - chị my, tụi mình chuẩn bị kế hoạch "a" đi. - À há! Đã quá thế này thì hai cái sọ... dừa của hai đứa mình sẽ rửa được hận. tôi và huyền mừng nhảy nhót như khùng vậy. sáng chủ nhật "ổng" trịnh trọng giao cho nhỏ huyền một hộp chocolate buộc nơ hồng, sở dĩ "ổng" hổng giao cho tôi vì tôi vốn khoái chocolate nhất trần đời. rồi "ổng" vờ vịt nheo mắt quay ra.
tôi và nhỏ huyền lấy xe cub ra phóng ào tới nhà uyên chi. huyền tuyên bố mở đầu chiến dịch và tuyên án tử hình hộp chocolate. huyền thì thào vào tai chi rồi chi cười nắc nẻ: - trả thù hả... độc độc, "hảo, hảo". rồi chi thay đồ rất lẹ, phóng ra xe... chạy lộn lại về nhà tôi. nó lấy bộ đồ tôi mặc vào, rồi nó bới tung căn phòng vốn dĩ không trật tự của anh tôi lên. nhỏ huyền bưng hộp chocolate đã ăn hết vất vào giường của "ổng", rồi nó chạy vô quán cà phê bên kia đường kể tội tôi cho "ổng" nghe. hổng biết nó vò đầu bứt tai thế nào mà anh tôi xông vào nhà như cơn lốc, còn tôi chuồng thẳng qua phòng má tôi. anh tôi cũng xông vào phòng, gặp lúc uyên chi đang cầm bài thơ của "ổng" tặng nó đọc phịa bậy bạ. rồi nó bốc mấy miếng chocolate còn sót lại nhai tóp tép. "Ổng" lườm lườm rồi xông tới bẹo tai, và cốc vào đầu nó. - diệu my, tại sao mày bới phòng tao lên vậy hử! mày còn chén sạch hộp chocolate! chưa hả "Ổng" còn véo lỗ tai uyên chi làm nó thun lỗ mũi lại y như cái vòi cao su rồi khóc váng lên: - Ủa sao kỳ dzậy "chời"! sao bữa nay mày mít ướt vậy hả? - hu! hu!... theo kế hoạch, tôi kêu má tôi: - má! anh hai ảnh đánh uyên chi kìa má. - hả! cái gì? cái thằng mắc dịch nó làm cái trò gì vậy. Ông ơi ra đây. thế là ba má tôi tất tả chạy sang phòng anh hai. má tôi ôm lấy uyên chi lau nước mắt cho nó.
- sao con khóc? nó đánh con phải không? Ông anh tôi cay cú lườm lườm. Ổng tưởng má tôi binh tôi, "ổng" cố thò tay bẹo tai uyên chi rõ mạnh làm nó kêu toáng lên: - Úi trời ơi! Đau quá! hu! hu! ba tôi nổi giận quát lên: - nè cái thằng bốn mắt trời đánh kia tại sao mày đánh chi như thế hả? lịch sự quá đi mất!? cha mẹ ơi! "Ổng" há hốc miệng, mặt đực ra y như là con ngỗng vậy. - xin lỗi trời ơi! xin lỗi chi. cha, mẹ tôi cười tủm tỉm bước ra ngoài. lúc đó ngoài sự tưởng tượng của tôi, uyên chi bay tới kéo hai lỗ tai khốn khổ cuả anh tôi mà xoắn, lập tức tôi vọt sang, nhỏ huyền vọt vào đánh "ổng" túi bụi. - Ôi! Đau quá! xin tha, đầu hàng, đầu hàng. chi bắt phải bồi thường chiến tranh! chiều chủ nhật nhậu một chầu yagourt lạnh thật tuyệt! tôi và nhỏ huyền đồng thanh: - "tố chề tẩu tẩu" má ơi! sư huynh tôi đỏ mặt cười nhìn tẩu tẩu. nai quá đi mất. linh giao