VỀ CUỘC ĐIỆN THOẠI SAU NHIỀU NGÀY XA CÁCH Rất có thể cuối cùng mình cũng sẽ lãng quên nhau như chưa nhớ bao giờ anh sẽ gọi điện, em cười như thể đã lâu rồi hai đứa mình chưa... Đã lâu rồi, như thể đã rất xưa Em hỏi anh về những cô gái khác Anh ậm ừ bịa ra tên lạ hoắc Cốt để em yên lòng Chúng mình nói với nhau cho đến nửa đêm Những câu chuyện lần hồi dần mà nhạt Nhưng chẳng đứa nào muốn ngắt suốt một đêm Anh không vào topic viết cho em Vì anh sợ thế nào anh cũng khóc Thơ không dám về nơi cỏ mọc Sợ màu xanh thương nhớ đến nhói lòng Rồi Hà Nội cũng chầm chậm vào Đông Hoa sữa rụng đau cả từng viên sỏi Hồ Gươm biếc vì điều chưa ai nói Hình như là câu chia tay- chia tay Em sẽ kể về anh bạn nước ngoài Cũng biết nói lời yêu bằng tiếng Việt Chao, lá bàng vì chưng mà đỏ biếc? Gió vì chưng mà thổi suốt tê lòng Thì vờ vậy, điện thoại hết pin và Vội vã hẹn nhau một ngày không xa Mình cà phê nhé! Tất nhiên, nếu được Rồi cụp máy mà biết chắc ... Và lặng lẽ cho phép mình buồn Châm điếu thuốc online và post Những câu thơ đắng đót Nhớ thương em ---------------------------Có một thời anh tưởng mình gần nhau đến thế, tưởng có thể đi đến
cuối con đường, anh và em mãi là sóng đôi... A tưởng tình cảm sẽ xoá dần khoảng cách... Nhưng anh nhầm, thời gian cứ trôi đi, anh và em gần như xa cách hơn. Mỗi người đang tự xây cho mình một bức tường, và sau bức tường đấy lại chả hiểu bên kia nghĩ gì. Cứ như một trò chơi ú tim. Người bên này gõ vào tường những tiếng khô khan "cốc cốc" và lại đợi chờ, lắng nghe tiếng vọng trả lời từ phía bức tường bên kia... Em có biết thời gian sẽ trả lời tất cả , nhưng cũng chính thời gian đã bào mòn kiên nhẫn của anh , không thể đợi chờ, mãi là trò ú tim không... Bởi anh đã băn khoăn , có phải em là của riêng anh, có quá ích kỷ không em..... A đã nhầm hay chăng anh chỉ đang mơ hồ về một khoảng trời bình yên ??? -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Về một cuộc điện thoại... rất có thể rồi cuối cùng anh sẽ lãng quên em vì có nhớ bao giờ em gọi điện mà anh cười như thể đã lâu rồi hai đứa mình chưa... mới hôm nào mà như thể rất xưa Em hỏi anh về những cô gái khác Anh đã nói....hình như là rất thật Em nhói buốt trong lòng Ôm điện thoại đến cả một đêm những câu chuyện chẳng bao giờ muốn ngắt những câu chuyện đến muôn đời không nhạt dẫu chỉ là lặng im cứ mỗi ngày vào topic để xem chẳng có anh..và thế là em khóc thơ em viết - mình em rêu cỏ mọc thương nhớ mình em – thương nhớ nhói lòng Hà Nội của mình đã chầm chậm vào đông Bông sữa rụng..tan trong miền xa thẳm Xanh biếc Hồ Gươm một thời mê đắm Mê đắm một thời, vậy mà anh chia tay Em giả vờ kể về anh bạn Tây... Nói lời yêu em thẹn thùng bằng tiếng Việt Anh vô tư.... để mắt em đỏ biếc
Lẽ nào anh không đau...??? Thì đành vậy, lại cười nói những đâu đâu “điện thoại em hết pin nên tự ngắt” Lại hẹn cà phê một chiều nắng hát Một chiều hai chín tháng hai..... Em online và viết những dông dài Về tháng năm của một thời rất nhớ.. Em post lên, post lên rồi......... để đó lặng lẽ chờ commment Many thanx to L.H.D for a nice poem --------------------