Nobel văn chương 2009 Tôi ra đi được là một may mắn. Tôi đã ra đi quá muộn, bởi vì tôi đã bị bầm dập quá lâu. Điều đó mới là vấn đề, chứ không phải chuyện tôi ra đi. Ơn trời là còn có một nước khác, nơi người ta có thể đến và tôi có thể hòa được cùng ngôn ngữ. May mắn này không phải người ra đi nào cũng có được. Muller Ui chao, đúng là nói giùm Gấu! Tuyệt thật. Khi Gấu mới tới trại tị nạn, gửi thư cầu cứu ma đàm TD, nhờ bà, và nhiều người khác nữa sau đó, lên tiếng [viết thư cho ông chủ tịch PEN MIT HAI NGOAI...], Gấu "đi" được. Cái thư đầu tiên Gấu nhận từ bà, là, sao đi muộn thế, hết mùa vượt biển từ lâu rồi. Nhớ, khi đó, đọc, nản vô cùng, không lẽ lại quay về? NQT * Tôi ra đi được là một may mắn. Tôi đã ra đi quá muộn, bởi vì tôi đã bị bầm dập quá lâu. Điều đó mới là vấn đề.... Đúng là tình cảnh của Gấu, trâu chậm uống nước đục, ra đi làm cái đéo gì nữa, hết mùa vượt biển rồi! Nhưng chính cái sự ở lại của Gấu, cái sự bầm dập của Gấu, của gia đình Gấu, lại làm cho Gấu tỉnh ra, và sống lại. Suốt cả cuộc đời của Gấu, quãng đời đẹp nhất, lại là những ngày ở tù VC, số phận tiếu lâm thật.