Góc nhỏ. Gió sang mùa. Những nhấp nhô lầu gác của một góc nhỏ cái thành phố vốn cũng nhỏ này, cứ mỗi sáng lại vẽ một nét vòng qua mắt tôi. Lớp kính bụi mờ của căn phòng chật hẹp chỉ đủ làm vàng thêm một chút cái nắng cuối thu vốn cũng đã đủ vàng vọt rồi. Kéo một chiếc ghế nhỏ lại ngồi, một ly đúp nâu nóng, một câu càu nhàu thân thiện của bà chị bán hàng “hôm nay hai đúp rồi đấy, đô-ping ít thôi em”. Một ngày làm việc. Cafeteria, họ gọi cái góc của tôi bằng cái tên lãng nhách như vậy. Buổi làm việc đầu tiên ở công ty này, thằng bạn rủ lên đây uống nước. Khói thuốc ngột ngạt vẽ lên trên nền âm thanh ù ù của chiếc quạt thông gió ngay trên đầu, cộng với cái khung cảnh qua lớp kính bụi kia, đã làm tôi mê ngay tắp lự. Lại thế rồi! Đời tôi sao lắm những góc nhỏ thế không biết. Ngày trước ở Mai Động, một cái quán cà phê nhỏ tẹo khuất sâu trong ngõ đã giữ tôi ngồi yên gần một năm, chỉ để ngắm khói thuốc. Ở Cổ Nhuế có một quán rượu nhỏ, chỉ bán rượu với lạc rang và nem chua, chị chủ quán hơn tôi hai tuổi, rất đẹp, có đứa con trai kháu khỉnh mới tuổi rưỡi. Dạo ấy tôi làm việc ở một công ty trách nhiệm hữu hạn, công việc nhàm chán, tuần nào cũng đôi ba lần cùng thằng bạn lê la ra đấy ngồi, nó nói đùa “rượu ở đây nhắm với gái một con, say quá mày ạ”. Rồi đến năm ngoái, thằng bạn ở Thanh Xuân mở một quán cà phê, nó bảo mình đặt cho cái tên. “Góc Nhỏ! Mày gọi cái quán của mày thế đi”. Vậy là cái Góc Nhỏ ấy cũng ngốn của tôi những buổi tối của hơn một năm trời, vẫn chỉ là để những giọt cà phê rơi xuống, khói thuốc bay lên... Mà người ta hút thuốc làm gì nhỉ? Để nhìn cuộc đời qua cái màu trắng đục như sữa của khói à? Để nếm trải trên môi cảm giác bập bùng cháy đỏ rồi tàn lụi? Hay để tự mình độc thoại với tiếng rít mùa đông se lạnh qua kẽ răng? Có lẽ đều không phải, nhiều lúc tôi nghĩ họ hút thuốc chỉ vì mong được đi xin lửa. Có một câu chuyện nào đấy kể về một người đàn ông đi xin lửa châm thuốc dưới trời đông lạnh, của một người đàn ông xa lạ – một kẻ thù chưa bao giờ biết mặt. Đốm lửa đỏ truyền trên môi của hai người và cuối cùng họ thành bạn... “Ăn gì đi kẻo đói!”. Giọng bà chị làm câu chuyện vớ vẩn trong cái đầu lắm nhiêu khê của tôi tắt ngấm. Tôi kêu một món đồ hộp khô, ngó sang bên cạnh, những đồng nghiệp quen có, lạ có đang cúi xuống bên tô mì hộp. Có lẽ đã lâu lắm rồi, công việc vất vả của họ vẫn luôn được cắt ngang một cách đều đặn bằng những tô mì hộp như vậy. Phía bên kia của buổi chiều, sau cái lát cắt ấy, luôn là những cuộc họp căng thẳng, những deadline sắp sửa đỏ đèn, những dòng code nặng nhọc. Tô mì nhỏ ấy chắc giúp họ vững tâm hơn. “Sao hay ngồi một mình thế?” – Bà chị lại sắp mở đầu câu chuyện, về đủ thứ trên đời. Con gái vừa vào được đại học, người chồng hờ hững không quan tâm đến vợ chỉ vì chị không sinh con trai, cà phê lên giá đắt quá, cô em chồng vụng về đến mức không biết nấu một bữa cơm dẻo... “Hôm nay mấy tay bảo vệ cấm chị mang đồ ăn lên bán trên này rồi, chắc cuối tháng bán hết rồi
chị nghỉ”. Tôi nhìn chị lòng hơi buồn, mấy hôm nay chuyện chị bị cấm bán đồ ăn trên này làm các đồng nghiệp của tôi kêu ca mãi, họ sợ buổi chiều nặng nhọc của mình không còn những lát cắt mì hộp đi qua nữa, những deadline sát ngày sẽ đè bẹp dạ dày, trang code sẽ dài lê thê đến tận tối mịt... ...Tấm kính mờ che thành phố bụi của tôi sắp đón mùa đông, những cái tum trên nóc những ngôi nhà nhấp nhô kia sắp quay tròn trong gió lạnh. Tôi đã bỏ thuốc lá, nhưng vẫn yêu vô cùng cái màu khói trắng đục buồn tênh của nó. Cái góc nhỏ vẫn nhỏ bé ngồi yên một góc của tòa nhà. Bà chị sẽ đi tìm cho mình một công việc khác, những đồng nghiệp sẽ thôi không kêu ca. Còn tôi tạm cất giữ những ly nâu nóng cafeteria vào câu chuyện của ngày hôm qua. Câu chuyện về những góc nhỏ.