Chap 2: Oáp~~ Vừa ngủ dậy. Trời sáng trưng rồi. Mệt quá!! Hôm qua Tae đã cố thức để hoàn thành bài luận phải nộp. Mắt thâm quầng như gấu mèo rồi. Uể oải bước ra khỏi giường, mắt nhắm mắt mở Tae mò mẫm vớ lấy bàn chải....... Cuối cùng thì cũng xong cái mục cá nhân, xuống nhà thưởng thức bữa sáng do mẹ chuẩn bị cho. - Mẹ, cho con cốc sữa. Cồn ruột quá!! - Ai bảo không ăn uống cho tử tế. Con gái con đứa gì mà trông như que củi. - Mẹ cứ nói thế.....hi hi.... - Con đúng là.... à thế hôm nay con có bận gì không? - Dạ, con chỉ đến trường nộp bài rồi đi tìm vài quyển sách thôi. Có việc gì ạ? - Con không nhớ à? Sinh nhật Changmin ở nhà bên đấy. Bác gái bên đấy qua mời sang liên hoan. Nghe nói lần này Min được nghỉ phép nên có thể về nhà ăn mừng. Con về sớm thì cùng mẹ đi chọn quà cho Min. - Dạ, vâng......... Chúa ơi! Lại có rắc rối rồi...........
Đi trên đường mà Tae chả chú ý gì cả. Aish, sao mình lại có thể quên chứ nhỉ!! Ôi trời, Min thì nhớ sinh nhật mình mà mình lại quên của cậu ấy. Thật tệ quá!! Mải suy nghĩ Tae không hề để ý đến chiếc xe ô tô đi ngược chiều mình..............
- Này, hôm nay có rỗi không? Đi ra shop Honey mua đồ với tôi đi!- Jimin hỏi. - Không được rồi. Hôm nay nhà tôi có việc, tôi phải về sớm. - Này, bà có lừa ai không lừa được tôi đâu nhá. Có phải hôm nay là sinh..... uhm..... - Bà có im đi không? Tụi nó nghe thấy bây giờ. Tôi chưa muốn chết đâu. - He he, chưa muốn chết để được ở bên chàng chứ gì.... - Thôi, tôi xin bà. Làm như là con nít.
Tae thở dài ngao ngán. Chỉ có 2 con bạn thân của Tae mới biết Tae là hàng xóm của Min. Lỡ mình có gây thù chuốc oán với 2 con nhỏ này chắc không thể sống phần đời còn lại quá!! - Mẹ, con về rồi đây. Có ai đến.......... - À, con về rồi hả? Có khách muốn gặp con này. - Chào cô, cô có phải là Ahn Taera không? - Vâng, có chuyện gì ạ? - Chúng tôi là người của Cục xuất bản. Tài liệu cô gửi cho chúng tôi lần trước rất được NXB hoan nghênh. Chúng tôi muốn cô có thể tiếp tục nghiên cứu và cho ra sách trong năm nay được không? - Chúa ơi, thật không tin nổi. Tôi quá bất ngờ. Tất nhiên là tôi sẽ đồng ý với công việc này rồi. - Vậy thì tốt quá. Vậy hôm nay cô có thể thu xếp công việc để đến làm việc với chúng tôi được không? Hôm nay có một vị khách rất có hứng thú với công việc của cô, muốn được gặp cô để trao đổi về đề án này. - Ơ, nhưng tôi không thể đi vào hôm nay. Chuyện này đột xuất quá. Không thể vào hôm khác được sao ạ? - Rất tiếc thưa cô, ngài ấy đã rất cố gắng thu xếp vào tối nay thôi. Cô không nên bỏ lỡ cơ hội này. Xin hãy suy nghĩ kĩ. Đây là danh thiếp của tôi. Hãy liên lạc với tôi trong thời gian sớm nhất. Còn bây giờ tôi xin phép.
Làm thế nào bây giờ? Chuyện này đột ngột quá ! Tae không thể suy nghĩ được. Một bên là cơ hội của cô, một bên là người mà cô muốn gặp nhất. Ôi Chúa ơi, sao người lại để chuyện này xảy ra chứ? - Mẹ, con nên làm thế nào bây giờ? - Đây là việc con phải lựa chọn. Hãy tự quyết định cuộc sống của con. - Chị Tae, có ai muốn gặp kìa. - Ơ, anh là...... - Xin lỗi, tôi có thể gặp Taera một lát không? Chúng ta có thể ra ngoài một chút? - Vâng
Con đường tràn đầy cây xanh và ánh nắng hôm nay sao lại dài và rộng thế nhỉ? - Taera sshi, thật ra tôi có chuyện này đã rất muốn nói từ lâu.... - Vâng, anh nói đi. Tôi đang nghe đây. - Đó là....... sarang hae.....tôi yêu em....em có thể trở thành bạn gái của tôi chứ? - Hơ, việc này.......... - Mong em đừng từ chối. Tôi biết hiện nay em chưa có bạn trai. Xin hãy cho tôi một cơ hội. Tôi đã luôn dõi theo em từ rất lâu. Em chưa biết gì về tôi nhưng xin hãy tìm hiểu tôi được chứ ? - Ơ, chuyện này thực sự là......... - Em có thể suy nghĩ và trả lời tôi sau được chứ ? Đây là số điện thoại của tôi. Tôi chờ câu trả lời của em.
Ôi làm thế nào bây giờ? Sao tự nhiên mọi chuyện lại xảy ra dồn dập như thế chứ..... - Tae, con còn đứng ngây ra đó làm gì ? Đi với mẹ nhanh lên. Đi suốt hàng chục các shop, Tae không tìm được món quà nào ưng ý cho Min cả. Vì cô có tập trung đâu, tất cả vẫn đang quay mòng mòng trong đầu cô. Chợt cô dừng lại bên cạnh một hàng trang sức nhỏ. Cô bỗng nhớ về quãng thời gian khi cô và Min còn là những đứa trẻ, hồn nhiên, chơi những trò chơi của trẻ con. Thật là ngộ nghĩnh! - Bác ơi, làm ơn gói cho cháu cái này..... - Con chọn cái đấy à? - Vâng, được đấy chứ mẹ.
Đã sang chiều rồi. Tae vẫn chưa đưa ra quyết định nào cả. Nhìn sang hướng nhà Min, cô thở dài. Oa, đầu óc rối tung lên. Cô nằm trên giường suy nghĩ về mọi thứ. Cô nhớ lại cái giấc mơ trẻ con ấy..... - Tae, cậu phải làm thế này chứ. Làm mẹ thì phải như thế này này. Phải biết nấu cơm, giặt quần áo chứ...
- Min, thế cậu không làm gì à? Làm bố thì phải biết sửa ống nước, làm vườn chứ.... - Không, làm bố thì không phải làm gì cả. - Cái gì? Vậy tớ không chơi nữa đâu..... - Khoan đã Tae, cho Tae cái này nè. Kẹo đấy, ngon lắm!! Lại kẹo, Tae thầm cười. Min lúc nào cũng chỉ có ăn. Có bao giờ Min tặng cô cái gì khác ngoài kẹo đâu nhỉ. Nhưng mà trẻ con đứa nào chả thích kẹo chứ. kakaaaa. Thật đúng là trẻ con! Bây giờ cô vẫn thích ăn kẹo nhưng chỉ đúng một loại kẹo mà thôi. Kẹo táo, cây kẹo mà Min đã cho cô..... - Taera sshi, Changmin sshi, hai người còn làm gì vậy ? Mọi người bắt đầu rồi. - Hãy ước nào, mỗi người một điều ước nhé. Chuyến du lịch tốt nghiệp năm ấy thật là vui. Cô, Min và các bạn cùng lớp đã ngồi dưới bầu trời đầy sao để ước cho một tương lai xa xôi. Ai cũng có một điều ước. Min đã ước gì nhỉ ? - Cậu đã ước gì ? - Tớ hả ? Tớ chỉ muốn sau này sẽ được hạnh phúc. - Hả ? ước vậy thì ai chả ước. Không có cái gì riêng tư à? - À, có chứ. Tớ muốn mình có thể luôn đưa ra những quyết định đúng đắn. Còn cậu? - Uhm, còn tớ thì mong muốn mình có thể nắm bắt được mọi cơ hội đến. - Tốt đấy. Hãy cùng nhau cố gắng nhé!
Min đã ước những quyết định đúng đắn, còn Tae đã ước về những cơ hội cho bản thân. Nếu bây giờ Min là Tae, cậu ấy sẽ quyết định như thế nào đây? Trong đầu Tae chợt loé lên một ý tưởng. Cô chạy ngay ra ngoài đường. - Tae, con đi đâu đấy? Đã muộn rồi mà, còn phải chuẩn bị nữa chứ. - Con về ngay!
......
- Cám ơn cô về buổi tối hôm nay. Tôi hy vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt trong tương lai. - Vâng. Cảm ơn ông !
Wa, thế là đã xong buổi gặp mặt. Cô đã ký hợp đồng. Bây giờ cô là một nhân viên của họ. Đã có việc làm rồi. Thật là vui ! Tae nhìn đồng hồ. Đã hơn 12h rồi. Bây giờ xe bus cũng nghỉ. Làm thế nào về nhà bây giờ ? Trời còn mưa nữa chứ. Aish ! Mình chủ quan quá ! Đành đội mưa về vậy. - Này, cô kia ! - Huh ? - Sao mà đoảng thế hả ? Con gái gì mà? Chúa ơi! Sao lại có thể?.... - Sao cậu lại ở đây? - Hỏi làm gì. Tôi mang dù đến cho cô đây. Tính đội mưa về hả ? Mai lại liệt giường cho xem. - Ơ, cảm ơn. Thế còn bữa tiệc ? - Chả xong từ lâu rồi ý. Chờ cô về có mà tôi nhịn chắc. Mà cô nghĩ sao tặng tôi cái thứ ấy hả? - Kakaaaaaa, tôi tặng cậu thứ ấy để cậu cất kĩ cho tôi. Lúc nào còn tặng lại cho tôi. Đỡ mất công mua, không tốn tiền còn gì. - Ôi. Đúng là con gái! Sao cô không tự mua về mà dùng? Lại còn bắt tôi cầm hộ nữa chứ....aish! Thế công việc của cô đã ổn rồi chứ? - Uhm. Đã xong rồi. Tất cả là nhờ...... - Nhờ ai ? - À không, không có gì. - Chán cô quá !! Ăn nói cứ úp mở. Thôi tôi chẳng quan tâm làm gì. Thôi về đi. mẹ cô chờ đấy. - Uhm. thế còn cậu? - Tôi sẽ có xe đến đón. Cô cứ đi đi. - Uhm vậy tạm biệt...... - Quên, tôi chưa chúc cậu : Sinh nhật vui vẻ Changmin ! - Rồi, đi đi. Mệt quá~~~
Tae chạy trong làn mưa xối xả. Đến bến tàu điện rồi, không còn thấy dáng của Min nữa. Lên tàu Tae mới mở túi xách của cô ra. Hộp quà nhỏ cô đã định tặng cho Min nhưng rồi lại thôi. Tae chưa muốn tặng nó cho Min. Cô chưa muốn..... Tae tháo món quà ra khỏi vỏ, đeo lên tai. Một đôi khuyên màu đen thật hợp với Min, giờ đang ở trên tai của Tae. Thật là buồn cười! kakakaaaaaaaaaaaa. Một ngày nào đó Tae sẽ tặng một cái khác cho Min, cái mà cô tin là có thể truyền đạt tấm lòng cho Min biết. - Alô, tôi là Taera đây. Ngày mai anh có rỗi không? Tôi sẽ trả lời anh.....
Chuyến tàu điện đi thật nhanh.... Về nhà trong bộ dạng mệt mỏi mà đôi mắt cứ nhấp nháy cười, Tae cảm thấy rất vui. Mẹ cô để lại mẩu giấy: - Con về muộn quá! Min để cái này cho con đấy! Cái gì vậy nhỉ? Tae mở gói giấy bọc. Một cái kẹo táo và một mẩu bánh sinh nhật cùng với lời nhắn của Min: “Cô phải ăn bánh sinh nhật của tôi chứ. Không ăn là không được! Đây, cái kẹo đầu tiên đấy. Cô giữ luôn đi! Mai mốt có đòi tôi cũng không về đưa cho được đâu. Aish!” Tae cười khúc khích. Min thật trẻ con. Và cả cô cũng vậy...... Á ăn miếng bánh này xong sẽ béo mất, lại phải đánh răng kĩ nữa. Oá oá, Min thật là............................